Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 411: Tháp gia, cha ta đâu?

Trong đường hầm thời không, Diệp Quân dẫn các cường giả của vũ trụ Quan Huyên xuyên thời không với tốc độ cực nhanh.

Lý Bán Tri bên cạnh Diệp Quân trầm giọng nói: "Sắp tới rồi!"

Diệp Quân hỏi: "Chiến trường Hư Chân đã thất thủ rồi sao?"

Lý Bán Tri im lặng.

Bà ấy cũng không biết...

Rốt cuộc tình hình của chiến trường Hư Chân bây giờ là như thế nào.

Lý Bán Tri bỗng nói: "Đừng lo lắng!"

Diệp Quân lắc đầu cười, nói thật thì diễn biến trong hai ngày nay quá nhanh đối với hắn!

Chủ yếu là vì kẻ địch quá khủng bố!

Ầm!

Ngay lúc này, thời không phía xa bỗng cuộn trào, một đạo kiếm quang xông ra.

Diệp Quân nheo mày, trong lòng thầm đề phòng.

Bấy giờ, kiếm quang vỡ nứt, một người phụ nữ bước ra.

Thấy người này, Diệp Quân sững sờ.

Người này chính là A La Đại Kiếm Đế!

Nhìn thấy A La Đại Kiếm Đế, Lý Bán Tri chợt thở phào, A La tới đây nghĩa là chiến trường Hư Chân chưa hoàn toàn thất thủ.

A La bước tới trước mặt Diệp Quân, bà ấy nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Tới thần điện Hư Chân!"

Diệp Quân hỏi: "Tới đó làm gì?"

A La trầm giọng nói: "Đăng cơ!"

Đăng cơ!

Diệp Quân sững sờ, buột miệng hỏi: "Cha ta sắp ngỏm rồi à?"

Mọi người đơ mặt ra.

Sắc mặt của A La cũng trở nên hơi mất tự nhiên.

Đại sư huynh Trần Quan Tử kéo tay áo Diệp Quân: "Sư đệ, cẩn thận lời nói... dù sao ông ấy cũng là cha đệ mà!"

Diệp Quân cười gượng, hắn lỡ lời.

Chắc là bị Tháp gia ảnh hưởng!

Tiểu Tháp: "..."

A La nhìn Diệp Quân: "Không ngỏm, nhưng bây giờ cậu buộc phải đăng cơ!"

Diệp Quân không hiểu: "Vì sao?"

A La khẽ nói: "Trấn an lòng quân!"

Trấn an lòng quân!

Diệp Quân đang định hỏi gì đó thì thời không xung quanh bỗng rung lên kịch liệt, vô số khí tức mạnh mẽ đổ xô về phía hắn!

Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân chợt biến đổi. Bấy giờ, A La bỗng quát lên: "Đệ tử Kiếm Tông đâu!"

Vù!

Bỗng chốc cả trăm kiếm tu xông ra từ đường hầm thời không phía xa!

Lúc nhìn thấy những kiếm tu này, Diệp Quân sửng sốt!

Cả trăm vị Kiếm Đế!

Phi thường!

Cả trăm vị Kiếm Đế kia xông ra hai bên của đường hầm thời không, chẳng mấy chốc, bên ngoài đã vang lên tiếng chém giết quyết liệt.

A La bỗng kéo tay Diệp Quân: "Đi! Mọi người đều đang đợi cậu!"

Diệp Quân ngơ ngác.

Đều đang đợi mình?

A La không nói thêm gì, kéo Diệp Quân đi nhanh về phía xa.

Mọi người cũng vội theo sau.

Trên đường đi, Diệp Quân thầm hỏi: "Tháp gia, ta... ta phải chuẩn bị gì để đăng... đăng cơ? Ví như là nói gì này? Ta không có kinh nghiệm gì cả!"

Sau một hồi im lặng, Tiểu Tháp nói: "Ngươi muốn nói gì thì nói đó!"

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: "Tháp gia, ta bỗng thấy hơi căng thẳng!"

"Ha ha!"

Tiểu Tháp bỗng bật cười thật lớn.

Thì ra thằng nhóc khốn này cũng biết căng thẳng!

Diệp Quân nhìn phía xa, cách mấy trăm trượng có một màn sáng!

Thế giới Hư Chân!

Ngay lúc này đây, hắn thật sự thấy hơi căng thẳng.

Hắn đã trải qua sự kiện lớn thế này bao giờ đâu?

Đăng cơ trở thành vua của vũ trụ Quan Huyên?

Trước đó, hắn chỉ là con cháu của một gia tộc họ Diệp nho nhỏ!

Mà bây giờ, hắn sắp trở thành vua của vũ trụ Quan Huyên rồi!

Như mơ vậy!

Diệp Quân bỗng hỏi: "Tháp gia, trở thành vua của vũ trụ Quan Huyên, mỗi ngày được bao nhiêu bổng lộc vậy?"

Tiểu Tháp: "..."

Diệp Quân cười ha ha, rất nhanh, hắn và A La đã xuyên qua màn sáng kia.

Trước mắt lóe sáng, Diệp Quân cảm thấy chói mắt, một lúc sau hắn từ từ mở mắt ra, lúc này hắn đã đứng trong một mảng hư không, trước mặt hắn có vô số cường giả, bọn họ đều đang nhìn hắn.

Trên trời, vô số thời không nứt vỡ, các cường giả thần linh đang không ngừng tiến vào chiến trường Hư Chân, đại chiến rất kịch liệt.

Diệp Quân đứng đó, lúc này hắn không biết phải làm gì.

Tất cả mọi người đều đang nhìn hắn!

Diệp Quân khẽ hỏi: "Tháp gia, cha ta đâu?"

...
Chương 412: Ngươi muốn khiêu chiến à?

Cha?

Lúc này có rất nhiều người xung quanh nhưng Diệp Quân lại cảm thấy cô độc và lạ lẫm.

Hai ngày nay, cuộc đời hắn thay đổi quá quá nhiều!

Từ một thế tử nhỏ bé của gia tộc họ Diệp biến thành vua của vũ trụ Quan Huyên, sự thay đổi thân phận này khiến hắn không kịp thích nghi.

Hơn nữa hắn cảm thấy rất áp lực!

Con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian!

Hắn biết, người của vũ trụ Quan Huyên chấp nhận hắn vì hắn là con của Kiếm Chủ Nhân Gian chứ không phải vì chính hắn!

Đây là vinh quang mà cha hắn để lại!

Hắn hiểu rất rõ, vinh dự này thuộc về cha hắn, còn đối với hắn, đó là áp lực!

Áp lực nặng nề chưa từng có!

Trở thành vua của vũ trụ Quan Huyên, sau đó bảo vệ vũ trụ Quan Huyên!

Trọng trách này rất nặng nề!

Đè nén khiến hắn không thở được!

Mục đích ban đầu của hắn chỉ là muốn cứu sống Tiểu Ca, sau đó đưa gia tộc họ Diệp thành gia tộc lớn, nhưng bây giờ hắn phải bảo vệ cả vũ trụ Quan Huyên!

Trách nhiệm này thật sự quá lớn lao!

Như biết được Diệp Quân đang nghĩ gì, Lý Bán Tri đứng bên cạnh khẽ khuyên nhủ: "Ta biết con cảm thấy rất áp lực, áp lực của bọn ta cũng rất lớn, nhưng có một số chuyện, cuối cùng vẫn phải có người đứng ra làm, đúng không?"

Nói rồi, bà ấy nhìn chân trời xa xôi: "Con nhìn thấy những thần linh kia không? Mục đích cuối cùng của bọn chúng là luyện chế tất cả cường giả của chúng ta thành linh nguyên, sau đó hủy diệt vũ trụ Quan Huyên".

Diệp Quân nhìn phía cuối chân trời, sau một hồi trầm mặc, hắn quay người nhìn những người trước mặt hắn. Lúc này, Kiếm Tông chỉ còn chưa đến một trăm vị kiếm tu, trước khi đến đây có những mấy trăm vị.

Họ đã chết trên đường đến đây!

Ngoài ra, những cường giả của vũ trụ Quan Huyên ở đây cũng đã thương vong quá nửa!

Những người này đều chết vì Diệp Quân hắn!

Vì sao bọn họ lại liều mạng bảo vệ mình?

Vì họ tín ngưỡng Kiếm Chủ Nhân Gian!

Kiếm Chủ Nhân Gian bảo vệ vũ trụ này!

Đây là vinh quang của Kiếm Chủ Nhân Gian!

Mình là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian, được hưởng thụ lợi ích từ vinh quang này thì đương nhiên cũng phải gánh trách nhiệm tương đương.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân bỗng thấy thoải mái hơn, hắn nhếch miệng cười: "Từ hôm nay, ta sẽ dốc hết sức mình để bảo vệ vũ trụ này, mãi đến khi chết đi!"

Nghe thế, mọi người bỗng phấn khởi hẳn!

Diệp Quân quay người nhìn A La: "Đăng cơ!"

A La khẽ cười: "Được!"

Vũ trụ Quan Huyên bây giờ cần một vị vua!

Ba nghìn vạn năm nay, Kiếm Chủ Nhân Gian không xuất hiện, bây giờ lòng người ở vũ trụ Quan Huyên đã có phần lơi lỏng rồi.

Cần một người để đoàn kết họ lại!

Kiếm Chủ Nhân Gian không thấy tung tích, hết cách rồi, đành để con trai ông ấy tiếp tục!

Cha nợ con trả là lẽ hiển nhiên!

A La quát lên: "Đăng cơ!"

Dứt lời, những người đứng trước mặt bà ấy tản ra, để lộ một tòa đại điện hoang tàn phía xa.

Thần điện Hư Chân!

Lúc này, một ông lão mang một chiếc ghế đặt trước cửa đại điện, như thấy chưa đủ long trọng, ông ấy còn trải một chiếc thảm đỏ lên ghế...

Tuy hơi đơn sơ nhưng miễn cưỡng chấp nhận được.

Dưới sự theo dõi của mọi người, Diệp Quân chậm rãi bước về phía chiếc ghế kia. Lúc này, hắn bỗng nhìn phía bên phải, ở đó có một người phụ nữ, chính là Ly Qua!

Tộc trưởng tộc Thần Qua!

Thấy Diệp Quân nhìn mình, Ly Qua nở nụ cười.

Diệp Quân khẽ cười rồi nhìn sang bên cạnh Ly Qua, ở đó có một người phụ nữ cầm kiếm.

Diệp Vũ Đại Kiếm Đế!

Hắn đã gặp người này ở Nam Châu rồi!

Thấy Diệp Quân nhìn, Diệp Vũ khẽ cười.

Diệp Quân mỉm cười, thu hồi ánh mắt rồi tiếp tục đi về phía trước.

Mọi người xung quanh đều đang nhìn hắn.

Con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian!

Bọn họ cũng vừa nhận được tin này, thế nên đều rất tò mò về Diệp Quân.

Giờ phút này nhìn thấy Diệp Quân, họ đều mỉm cười.

Rất giống với Kiếm Chủ Nhân Gian, quan trọng hơn, vị này còn là một vị Đại Kiếm Đế!

Đại Kiếm Đế trẻ đến thế này!

Thật sự là yêu nghiệt!

Đúng lúc này, bỗng có sự cố xảy ra.

Ầm!

Thời không ở chân trời xa xôi nứt ra một mảng lớn, ngay sau đó là một tia kim quang vạn trượng chiếu tới.

Trong ánh nhìn của mọi người, một chàng trai chậm rãi bước ra.

Sau lưng chàng trai này là ba ông lão!

Ba vị Thần Đế!

Ngoài ra, sau lưng chàng trai còn có hàng vạn cường giả cấp Thần Quân.

Nhìn thấy đội hình này, A La cau cặt mày.

Chàng trai này xuất hiện, những thần linh có mặt ở chiến trường cũng lũ lượt lui ra sau lưng gã.

Chàng trai bỗng nhìn Diệp Quân, gã bước tới một bước, một bước này đã tới cách Diệp Quân trăm trượng.

Tới rất gần với mọi người!

Nhưng ánh mắt của chàng trai này không hề có chút sợ hãi nào!

Chàng trai quan sát Diệp Quân rồi cười nói: "Ngươi chính là hậu nhân của Kiếm Chủ Nhân Gian à?"

Diệp Quân nhìn chàng trai kia: "Có phải ngươi muốn khiêu chiến không?"

Mọi người ngẩn ra.

Chàng trai cũng hơi sửng sốt, rõ ràng gã không ngờ Diệp Quân lại thẳng thắn đến vậy!

Chàng trai cười nói: "Đúng vậy!"

Nói xong, gã quan sát đánh giá Diệp Quân rồi nói: "Cảnh giới của ngươi thấp như vậy, ta cũng không ức hiếp ngươi!"

Nói xong gã bỗng ép tay phải xuống, cảnh giới của gã đã bị đè xuống Thiên Pháp!

Diệp Quân bỗng gọi: "Thiên Thiên!"

Ầm!

Dứt lời, Ngao Thiên Thiên chủ động tách ra khỏi Diệp Quân, cô ta nhìn Diệp Quân rồi đứng sang một bên.

Lúc này, A La bỗng kéo tay Diệp Quân rồi lắc đầu.

Những cường giả thư viện Quan Huyên khác cũng lắc đầu, ý bảo hắn đừng làm vậy!

Diệp Quân vừa nhận tổ quy tông, thư viện Quan Huyên chưa kịp bồi dưỡng hắn, tuy hắn bây giờ đã là Đại Kiếm Đế nhưng cảnh giới quá thấp.

Còn chàng trai trước mặt này rõ ràng không phải là người bình thường!

Đây là một cái bẫy!

Nếu Diệp Quân không ứng chiến thì uy danh của Diệp Quân sẽ bị giảm sút.

Nếu Diệp Quân ứng chiến thì hắn sẽ gặp nguy hiểm!

Đúng lúc này, chàng trai kia bỗng cười nói: "Nếu còn chưa đủ thì ta có thể giảm thêm một cấp nữa!"

Dứt lời, tay phải gã ép xuống, cảnh giới đã giảm xuống đến Địa Pháp.

Thấy cảnh này, tất cả cường giả của thư viện Quan Huyên bên này đều tức giận.

Diệp Quân nhìn A La, cười bảo: "Không sao đâu ạ!"

A La im lặng nhìn hắn.

Diệp Quân chân thành nói: "Tin con!"

A La im lặng một hồi lâu mới gật đầu: "Được!"

Nói xong, bà ấy thả tay Diệp Quân ra, lùi sang một bên.

Các cường giả của thư viện Quan Huyên cũng lùi ra phía sau.
Chương 413: Động vào con trai ta thử xem

Chàng trai trước mặt Diệp Quân cười nói: "Nào, để ta xem thử..."

"Mẹ kiếp, bớt phí lời đi!"

Diệp Quân vừa dứt lời đã hóa thành một đạo kiếm quang đánh về phía gã!

Lần này hắn cũng không dùng kiếm Hành Đạo!

Vù!

Một đạo kiếm quang lướt qua, nhanh cực độ.

Phía xa, chàng trai kia cười lạnh lùng, tay phải ép xuống.

Ầm!

Một luồng sức mạnh thần bí bao trùm khu vực thời không chỗ gã và Diệp Quân đang đứng!

Cùng lúc đó, tốc độ kiếm của Diệp Quân đã chậm lại, mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Bị trấn áp rồi!

Diệp Quân nheo mắt, ánh mắt lóe lên tia cương nghị, tay phải mạnh mẽ xoay một vòng.

Ầm!

Thời không xung quanh nổ tung, những mảnh vỡ thời không bắn tung tóe.

Lúc này, chàng trai kia bỗng hóa thành một tia sáng phóng tới!

Diệp Quân lại chém thêm một nhát kiếm nữa!

Mười hai thanh kiếm đồng loạt phóng ra!

Lâm Giới!

Rầm!

Mười hai thanh kiếm này vừa xuất ra, khu vực thời không đó lập tức vỡ nát!

Nhưng đúng thời điểm này, chàng trai kia bỗng hợp tay chỉ về phía trước, một đạo kiếm quang bị ép dừng ngay trước mặt gã!

Nhưng một giây sau, mười hai thanh phi kiếm bỗng chém vào trong thời không chỗ chàng trai kia đang đứng.

Vù!

Tiếng nổ vang vọng!

Mười hai thanh phi kiếm đột ngột xuất hiện khiến chàng trai phải híp mắt, ánh mắt lạnh lùng, tay trái bỗng siết chặt lại.

Ầm!

Một tia kim quang phóng từ cơ thể gã lên trời!

Mười hai thanh phi kiếm bị đánh bay, nhưng lúc này, Diệp Quân bỗng buông kiếm ra rồi đấm một quyền về phía trước!

Liệt Thiên Thốn Kình!

Cảm nhận được sức mạnh của quyền này, chàng trai kia không dám sơ suất, vội vã giơ tay đỡ.

Ầm!

Bỗng chốc, đạo kim quang của chàng trai kia vỡ nát trong sự chứng kiến của mọi người, gã bị đánh bay ra xa trăm trượng. Gã vừa dừng lại thì mười hai thanh phi kiếm đã chém tới.

Lâm Giới!

Đối điện với nhát kiếm khủng bố này, chàng trai kia bỗng tức giận gào lên, tay phải mạnh mẽ áp xuống.

Rầm!

Nghìn vạn mũi đao phóng ra từ trong cơ thể gã, mười hai thanh phi kiếm bị đánh bay.

Nhưng đúng lúc này, Diệp Quân lại xông tới trước mặt gã!

Tiếp tục đánh ra một quyền nữa!

Tốc độ của Diệp Quân cực nhanh, nhanh đến nỗi chàng trai kia không thể nào phản ứng kịp!

Nhìn thấy quyền khủng bố này của Diệp Quân, mắt chàng trai kia ánh lên sự lạnh lẽo, vừa định ra tay thì Diệp Quân đã xuất hiện sau lưng gã như một hồn ma, gã quay người theo phản xạ, nhưng ngay sau đó, đồng tử của gã đã thít lại.

Vì một thanh kiếm đã đâm tới sau lưng gã!

Dương Đông kích Tây!

Bị lừa rồi!

Chàng trai quay người đã muộn rồi...

Ầm!

Một thanh kiếm đâm vào lưng gã, nhưng vừa đâm vào được một tấc thì một luồng sức mạnh đã bùng nổ từ trong người gã ra, thanh kiếm đó bị đánh bay. Ấy thế mà đúng lúc này, một thanh kiếm khác đã lặng lẽ đâm tới trước mặt gã!

Hết nhát kiếm này tới nhát kiếm khác, hoàn toàn không để cho chàng trai kia có cơ hội nghỉ ngơi!

Đồng tử của chàng trai thần linh rút lại, lòng thầm kinh hãi, hai tay hợp làm hình chữ thập, muốn đấu với nhát kiếm của Diệp Quân, nhưng ngay lúc này, Diệp Quân lại biến mất như một hồn ma. Gã hãi hùng, quay phắt người lại, nhưng gã phát hiện trên tay Diệp Quân không có kiếm!

Kiếm ở phía sau lưng gã!

Người biến mất nhưng kiếm vẫn ở lại!

Chàng trai thần linh kinh hãi không sao tả xiết, nhưng không đợi gã kịp phản ứng, thanh kiếm đó đã đâm vào lưng gã, cùng lúc đó, Diệp Quân cũng đấm một quyền lên cổ họng của gã!

Liệt Thiên Thốn Kình!

Ầm!

Vù!

Tất cả mọi người đều chăm chú theo dõi, chàng trai thần linh kia bị thanh kiếm của Diệp Quân đâm xuyên lưng, cùng lúc cũng bị quyền của Diệp Quân đấm bay ra trăm trượng, còn chưa dừng lại thì một bóng người đã giết tới.

Vù!

Một thanh kiếm đâm vào cổ họng chàng trai thần linh kia!

Hai mắt gã trợn tròn, bị ghim tại chỗ!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt những cường giả thần linh bỗng tái đi, định ra tay nhưng đám người A La đã đứng chắn trước mặt bọn họ!

Diệp Quân nhìn chàng trai thần linh với vẻ mặt khó tin kia, nhếch miệng cười khinh: "Ra vẻ trước mặt ta? Ngươi xứng sao?"

Dứt lời, hắn cầm kiếm vung lên.

Vù!

Đầu của chàng trai thần linh kia bay vút ra mấy chục trượng!

"Hay!"

Tất cả cường giả của vũ trụ Quan Huyên sôi trào!

Đại Kiếm Đế!

Võ Thần!

Ý chí chiến đấu này quả thật nghịch thiên!

Diệp Quân lạnh lùng nhìn những Thần Đế kia, sau đó quay người đi về hướng đại điện Hư Chân. Nhưng đúng lúc này, trên con đường kim quang kia, nhiều luồng khí tức mạnh mẽ trào ra, một người phụ nữ chậm rãi bước ra.

Bên cạnh người phụ nữ này có sáu người, trong đó có một người chính là An Vương vừa chạy trốn kia, bây giờ bà ta đã khôi phục được thể xác rồi.

Những người này đều là sự tồn tại khủng bố cùng cấp bậc với An Vương!

Sau sáu người này còn có ba mươi sáu cường giả khủng bố nữa!

Thần Đế!

Ba mươi sáu vị Thần Đế!

Sau ba mươi sáu Thần Đế này là bốn trăm vị cường giả đỉnh cấp!

Bốn trăm vị Thần Hoàng!

Sau lưng những Thần Hoàng này là vô số Thần Chủ và Thần Quân, Thần Tướng thì có đến hơn mấy chục vạn!

Nhìn thấy đội hình này, sắc mặt của các cường giả vũ trụ Quan Huyên đều trở nên nặng nề!

Sắp nổ ra một trận đại chiến rồi sao?

Diệp Quân nhìn người phụ nữ áo trắng dẫn đầu kia: "Đây là Chân Thần à?"

Tiểu Tháp: "Không phải!"

Lúc này, giọng nói bí ẩn trong tháp bỗng lên tiếng: "Là một vị linh hồn của vũ trụ, Âm Thần, từng cắn nuốt mấy nghìn lần luân hồi văn minh... Thế này được xem là ức hiếp mình rồi. Có thể gọi người!"

Âm Thần!

Diệp Quân trầm mặc một hồi thì lấy Tiểu Tháp ra: "Tháp gia, ngươi ra đánh đi!"

Tiểu Tháp vội nói: "Ôi đệch, bà ấy bảo ngươi gọi người chứ không phải gọi tháp, ngươi nghe cho kỹ chứ! Sao cứ hễ gặp chuyện xấu là ngươi lập tức nghĩ tới Tháp gia ta vậy? Không được đâu!"

Diệp Quân: "..."

Âm Thần nhìn Diệp Quân với ánh mắt bình thản: "Đăng cơ? Chắc là ngươi không có cơ hội rồi!"

"Vậy sao?"

Đúng vào lúc này, một tiếng kiếm kêu bất thình lình vang lên bên cạnh, một thanh kiếm bay ra từ trong tay một người phụ nữ!

Kiếm Thanh Huyên!

Trong sự theo dõi của tất cả mọi người, một người đàn ông chậm rãi bước ra từ kiếm Thanh Huyên!

Tóc trắng, huyền bào!

Kiếm Chủ Nhân Gian!

Nhìn thấy Kiếm Chủ Nhân Gian, tất cả cường giả của vũ trụ Quan Huyên đều xôn xao, rất nhiều người đã quỳ xuống vái lạy.

Diệp Quân nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian ở đằng xa, không nói gì.

Kiếm Chủ Nhân Gian bỗng bước tới trước một bước, tới bên cạnh Diệp Quân. Mà lúc này, một người phụ nữ cũng đột ngột xuất hiện bên phải Diệp Quân!

Tần Quan!

Tần Quan bỗng kéo tay phải của Diệp Quân, Kiếm Chủ Nhân Gian thì cầm tay trái của hắn, ông ấy khẽ cười: "Đi thôi, đăng cơ".

Nói rồi, Diệp Huyên và Tần Quan dẫn Diệp Quân chậm rãi đi về phía đại điện.

Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn Âm Thần kia: "Động vào con trai ta thử xem?"

Âm Thần nhìn chằm chằm Diệp Huyên mà không nói gì, vẻ mặt nghiêm trọng.

Nhìn thấy Âm Thần kia không dám động đậy, Diệp Huyên suy nghĩ rồi hỏi Diệp Quân: "Vừa nãy bà ta có dọa sợ con không?"

Diệp Quân chớp mắt: "Dạ có ạ!"

Diệp Huyên bỗng quay người phất một nhát kiếm!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng...

Vù!

Dưới sự chứng kiến của mọi người, Âm Thần kia còn chưa kịp phản ứng đã bị một thanh kiếm đâm vào giữa trán, bị ghim tại chỗ!

Mọi người kinh hãi!

Diệp Huyên nhìn Âm Thần kia, khinh thường: "Thứ khốn kiếp, dám tới khoe mẽ trước mặt con trai ta, tưởng ông đây chết rồi à?"

Mọi người: "..."
Chương 414: Nhìn thấy bọn họ, thật tốt

Trời đất tịch mịch.

Một vị linh hồn của vũ trụ mà lại không có sức đánh trả vậy sao?

Đám thần linh của Chân thế giới ngây ra như phỗng!

Bọn họ hiểu rõ vị linh hồn của vũ trụ này đáng sợ đến nhường nào, có thể nói Thần Đế không thể nào sánh được!

Phải biết rằng, một vị linh hồn của vũ trụ là linh hồn của cả một mảng vũ trụ, hơn nữa vị Âm Thần này còn từng nuốt chửng mấy nghìn lần luân hồi văn minh vũ trụ.

Một lần luân hồi văn minh ít nhất cũng phải bằng cả chục tỉ năm!

Thế nên, có thể tưởng tượng ra được thực lực của vị Âm Thần này khủng bố đến nhường nào!

Nhưng vị cường giả tuyệt thế như vậy lại không hề có chút sức chống trả nào khi đối diện với Kiếm Chủ Nhân Gian.

Kiếm Chủ Nhân Gian!

Quá khủng bố!

Sắc mặt của đám thần linh như An Vương chưa bao giờ nặng nề đến thế. Thật ra có rất ít người trong số bọn họ từng tham gia vào trận chiến năm xưa, họ chỉ biết Kiếm Chủ Nhân Gian rất mạnh, nhưng đều không ngờ ông ấy lại mạnh đến cỡ này!

Một nhát kiếm đã giết một vị linh hồn của vũ trụ trong nháy mắt!

Mạnh đến khó tin!

An Vương bỗng nói: "Diệp Kiếm Chủ, ông đã giao hẹn với Chân Thần, ông không được ra tay!"

Phía xa, Diệp Huyên nhìn An Vương, gật đầu rồi cười: "Được, lần sau ta sẽ không ra tay!"

Nét mặt An Vương cứng đờ.

Mẹ kiếp!

Ông trêu ngươi người ta à?

Đám thần linh cũng phẫn nộ cực độ, nhưng không dám nói gì.

Mẹ kiếp, ông giở thói lưu manh!

An Vương nhìn chằm chằm Diệp Huyên, không nói thêm gì. Bà ta biết cãi với một người không biết xấu hổ là một điều vô nghĩa.

An Vương lập tức quả quyết: "Rút!"

Ở lại đây chỉ có nước chịu đòn, thế nên bà ta quả quyết rút lui.

Nhưng lúc này, Diệp Huyên bỗng nói: "Chờ đã!"

Đám thần linh nhìn Diệp Huyên, ông ấy nói: "Tới cũng đã tới rồi, đợi con trai ta đăng cơ xong rồi hãy đi!"

Đám thần linh giận tím mặt.

Mà An Vương thì lại không nói gì, chỉ lui sang một bên. Kiếm Chủ Nhân Gian muốn làm gì thì cứ làm, mình không thể phản kháng được.

Không thì sẽ bị đánh!

Lúc này, một người đàn ông trung niên đứng gần An Vương bỗng lạnh lùng nói: "Kiếm Chủ Nhân Gian, ông đừng ức hiếp người khác quá đáng!"

Diệp Huyên nhìn người đàn ông trung niên kia...

Vù!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, một thanh kiếm đã đâm xuyên ấn đường của người đàn ông trung niên kia rồi, giống hệt với Âm Thần kia, bị ghim tại chỗ, không động đậy được.

Đám thần linh: "..."

An Vương trầm mặc nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian.

Diệp Huyên nhìn đám thần linh đang cực kỳ đề phòng kia: "Ta mời các vị tham gia lễ đăng cơ của con trai ta, yêu cầu này quá đáng lắm à? Quá đáng lắm sao?"

Sắc mặt của đám thần linh vô cùng khó coi, đúng là hiếp người quá đáng.

Tức giận thì tức giận nhưng không ai dám đứng ra nói gì.

Diệp Quân nhìn Diệp Huyên, thầm nói: "Tháp gia, hình như cha ta hơi..."

Tiểu Tháp vội ngắt lời: "Đừng, ngươi nghĩ thế nào là chuyện của ngươi, đừng nói với ta, ta không biết gì cả, ta chỉ là một cái tháp thôi!"

Diệp Quân ngơ ngác.

Tháp gia này ham sống thật đấy!

Lúc này, những thần linh kia đã không dám cử động.

Kiếm Chủ Nhân Gian này đang thể hiện thái độ, Chân Thần không xuất hiện, bọn họ sao có thể là đối thủ của Kiếm Chủ Nhân Gian được chứ?

Rất nhanh, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Huyên và Tần Quan dẫn Diệp Quân tới trước chiếc ghế kia.

Lúc này, Diệp Quân bỗng nói: "Đợi đã!"

Diệp Huyên và Tần Quan nhìn Diệp Quân, hắn xòe tay ra, kiếm Hành Đạo xuất hiện trong tay hắn.

Diệp Quân khẽ nói: "Con muốn..."

Tần Quan đứng bên cạnh bỗng nói: "Ta hiểu!"

Nói rồi, bà ấy nhận kiếm Hành Đạo sau đó chỉ tay vào thân kiếm.

Ầm!

Một linh hồn bay từ trong kiếm ra, chính là linh hồn của Nạp Lan Ca.

Tần Quan xòe tay: "Tới!"

Dứt lời, trời đất bỗng run rẩy, một giây sau, vô số sức mạnh thần bí đổ xô về phía linh hồn kia.

Diệp Quân hơi sững sờ, sau đó hỏi: "Là sức mạnh thiên địa sao?"

Tần Quan gật đầu: "Không chỉ có sức mạnh thiên địa mà còn có cả sức mạnh vũ trụ, ta dùng những năng lượng này để tạo lại thân thể cho con bé. Sau khi bình phục, thể chất của con bé còn mạnh hơn thể chất cũ của nó nữa".

Diệp Quân nhìn Tần Quan, ánh mắt đã dịu dàng hơn nhiều.

Ngay lúc này, Diệp Huyên bỗng nói: "Không đủ!"

Nói rồi ông ấy bỗng phất tay, trời đất nứt vỡ, từng đạo kim quang ào ào đổ về phía này như sóng cả.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của đám thần linh kia trở nên nặng nề.

Sức mạnh duy độ của Chân thế giới!

Kiếm Chủ Nhân Gian này đang cưỡng ép hấp thu sức mạnh duy độ!

Quá mạnh!

Đám thần linh chỉ biết ôm hận, không dám lên tiếng.

Trong sự theo dõi của mọi người, vô số năng lượng tập trung vào linh hồn của Nạp Lan Ca, dần dần thể xác của Nạp Lan Ca đã ngưng kết lại.

Thấy vậy, Diệp Quân siết chặt hai tay, lòng vừa căng thẳng vừa kích động.

Tiểu Ca!

Cuối cùng cũng sắp sống lại rồi!

Mà ngay lúc này, Tần Quan kéo tay Diệp Quân, cười nói: "Con nhìn phía bên phải thử đi!"

Diệp Quân hơi ngơ ngác, sau đó quay đầu nhìn. Cách đó mấy trăm trượng, thời không nứt vỡ, sau đó một nhóm người xuất hiện!

Lúc thấy những người này, Diệp Quân đã ngây ra tại chỗ!

Đi đầu chính là Diệp Tiêu và Nạp Lan Danh.

Sau lưng bọn họ là con cháu gia tộc họ Diệp và nhà họ Nạp Lan, ngoài ra còn có đạo sư Phí Bán Thanh.

Họ đều tới cả!

Nhìn thấy những người này, Diệp Quân bỗng nở nụ cười xán lạn.

Vừa nãy hắn còn cảm thấy hơi tiếc nuối, tiếc nuối vì không có mặt những người này.

Bây giờ bọn họ đều đến cả rồi!

Diệp Tiêu nhìn Diệp Quân, nụ cười nở trên môi nhưng cảm xúc trong lòng hơi ngổn ngang.

Ông biết có lẽ thân phận và lại lịch của Diệp Quân không đơn giản, nhưng không ngờ thân phận của Diệp Quân lại cao quý tới nhường này.

Thiếu chủ của vũ trụ Quan Huyên!

Diệp Tiêu khẽ lắc đầu cười, thật khó tin.

Những trưởng lão sau lưng Diệp Tiêu thì vừa mừng rỡ vừa hối hận, nếu lúc đầu nghe mấy lời ngu ngốc của Nhị trưởng lão đuổi Diệp Quân ra khỏi gia tộc thì có lẽ gia tộc họ Diệp đã toi đời rồi!

Đúng là tộc trưởng thánh minh!

Tộc trưởng đỉnh của đỉnh!

Những người trong gia tộc họ Diệp bây giờ chỉ thiếu điều ôm chầm lấy Diệp Tiêu mà hôn lấy hôn để!

Nạp Lan Danh đứng một bên với vẻ mặt phức tạp.

Ông ấy không ngờ người con gái mình vừa ý lại là thiếu chủ của thư viện Quan Huyên...

Nói cách khác, Nạp Lan Ca sẽ trở thành chủ mẫu của vũ trụ Quan Huyên!

Đối với ông ấy và nhà họ Nạp Lan thì đương nhiên đây là một chuyện cực kỳ tốt đẹp, nhưng lúc này, ông ấy chỉ mong Nạp Lan Ca có thể sống lại.

Chỉ cần con gái yên ổn!

Quyền thế phú quý, có thì tốt, không có cũng chẳng sao.

Nạp Lan Danh nhìn cơ thể Nạp Lan Ca đang dần được ngưng tụ, nụ cười bỗng trở nên tươi hơn.

Phí Bán Thanh thấy Nạp Lan Ca đang dần dần hồi phục, nhoẻn miệng cười.

Cuối cùng nha đầu này cũng có một kết cục tốt đẹp rồi.

Diệp Quân nhìn tất cả mọi người trước mặt, nụ cười càng lúc càng rực rỡ.

Nhìn thấy bọn họ, thật tốt!
Chương 415: Huynh bảo vệ vũ trụ, ta bảo vệ huynh

Tần Quan bỗng cười nói: "Còn nữa!"

Dứt lời, trong thông đạo dịch chuyển kia lại có thêm vài người đi ra. Dẫn đầu chính là Tần Phong, ngoài Tần Phong còn có quản sự Mạc Nhã của Tiên Bảo Các ở Trung Thổ Thần Châu, cùng với ông Phó quản sự ban đầu của Tiên Bảo Các Thanh Châu và cả ông lão canh tháp ở Huyền Tháp.

Mấy người này là những người duy nhất trong Tiên Bảo Các không đối phó với hắn, đồng thời còn giúp đỡ hắn lúc hoạn nạn!

Nhìn thấy những người này, Diệp Quân cũng ngẩn người.

Hắn không ngờ Tần Quan mời tất cả bọn họ đến đây!

Nhọc tâm quá!

Diệp Quân im lặng nhìn Tần Quan, khẽ gật đầu.

Nhìn thấy Diệp Quân, Tần Phong mỉm cười, y khá là chấn động, vì y thật sự không ngờ Diệp Quân lại là thiếu các chủ của Tiên Bảo Các.

Đúng là quá... quá đáng mừng!

Mạc Nhã cũng cảm thán, vì cô ta cũng không ngờ người mình nhìn trúng lúc đầu lại là thiếu các chủ nhà mình!

Bất ngờ này quá lớn!

Thiếu các chủ đấy!

Mạc Nhã bỗng cảm thấy mọi thứ không thật chút nào, như mơ vậy!

Còn ông Phó đứng một bên thì cười không khép được mồm.

Khi xưa ông ta thấy chàng trai này rất được nên quyết định giúp một tay, mẹ kiếp, ông ta không ngờ chàng trai ấy lại là thiếu chủ nhà mình.

Đúng là đời người vô thường mà!

Giây phút này, tất cả uất ức khổ nhục ban đầu đều tan biến như mây khói.

Ông lão canh tháp cũng cười tươi như hoa!

Ông ta cược đúng rồi!

Mẹ nó, ông đây cược đúng rồi nhé!

Ông đây sắp bay lên trời rồi này!

Giờ phút này đây, ông ta rất muốn hát hò thật to rồi nhảy một điệu thoát y.

Vui nhất là vì ông ta biết, chắc chắn mình là người đầu tiên trong Tiên Bảo Các biết được thân phận của Diệp Quân!

Giống quá mà!

Bấy giờ, ông ta nhịn không được mắng đám trưởng lão kia, mắt các ngươi mọc ở dưới đít à?

Ai nấy đều ngồi trên cao mà mắt không tinh bằng một ông lão canh tháp như ta!

Lúc này, Tần Quan bỗng xòe tay ra, sau đó khẽ phất tay. Đám Tần Phong đã xuất hiện cách chỗ Diệp Quân không xa.

Tần Phong khom người thật sâu hành lễ với Tần Quan, sau đó nhìn Diệp Quân, đang định hành lễ thì Diệp Quân đỡ y rồi cười nói: "Ta với huynh vẫn xưng nhau là huynh đệ nhé!"

Tần Phong cười mà không nói gì.

Trong lòng cảm động!

Nhưng y biết, sau này phải có chừng mực.

Lúc này, Tần Quan bỗng nói: "Từ bây giờ, Tần Phong là Đại trưởng lão nội các, Mạc Nhã cô nương, ba người các cô cũng được thăng lên làm trưởng lão trong hội trưởng lão!"

Trưởng lão nội các?

Nghe lời Tần Quan nói, ba người Mạc Nhã như bị sét đánh, ngây ra như phỗng.

Trở thành trưởng lão nội các sao?

Ba người đều tỏ vẻ khó tin!

Bọn họ vốn chỉ là quản sự nho nhỏ ở tiểu thế giới bên dưới thôi!

Mà bây giờ đã trở thành trưởng lão của tổng các sao?

Đúng là một bước lên trời!

Ông lão canh tháp kia là người đầu tiên hoàn hồn lại, lập tức quỳ xuống, run giọng nói: "Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Mọi người: "..."

Mạc Nhã và ông Phó hoàn hồn lại thì cũng quỳ xuống!

Đúng là một bước lên trời!

Trưởng lão của hội trưởng lão, quyền thế lớn đến cỡ nào?

Có thể nói, theo lẽ thường thì bọn họ có dốc sức cả vạn năm cũng không thể vào được hội trưởng lão, không đúng, còn không vào được tổng các nữa.

Mà bây giờ, nhoáng một cái họ đã trở thành trưởng lão của hội trưởng lão, trở thành những người có quyền lực nhất trong Tiên Bảo Các rồi!

Đây chính là một bước lên trời!

Diệp Quân cũng hơi bất ngờ, nhưng hắn cảm thấy đây là chuyện tốt!

Mấy người này đều rất tốt, nếu bọn họ quản lý Tiên Bảo Các thì hắn sẽ không phản cảm với Tiên Bảo Các như trước đây nữa.

Như biết được hắn đang nghĩ gì, Tần Quan nhìn hắn một cái rồi nhoẻn miệng cười.

Diệp Quân nhìn Tần Quan, khẽ nói: "Con cảm ơn!"

Nụ cười của Tần Quan rực rỡ hơn hẳn: "Cảm ơn cái gì? Bọn họ là ân nhân của con thì chính là ân nhân của mẹ, chúng ta là người một nhà, phải không?"

Diệp Quân khẽ gật đầu.

Thấy Diệp Quân gật đầu, nụ cười trên mặt Tần Quan càng lúc càng xán lạn.

Diệp Quân đang định nói gì đó thì bỗng quay đầu nhìn phía bên phải, bấy giờ, thân xác của Nạp Lan Ca đã hoàn toàn khôi phục.

Chẳng mấy chốc, Nạp Lan Ca đã chầm chậm mở mắt ra.

Diệp Quân vội vã bước tới trước mặt Nạp Lan Ca, hắn giơ tay nắm lấy tay Nạp Lan Ca, run giọng gọi: "Tiểu Ca!"

Ánh mắt Nạp Lan Ca hơi mờ mịt, lúc nghe thấy Diệp Quân gọi, cô hoàn hồn, nhìn Diệp Quân, khẽ đáp: "Tiểu Quan..."

Nghe tiếng Nạp Lan Ca, mắt Diệp Quân mờ sương, hắn ôm chầm lấy cô. Hắn của bây giờ vui như một đứa trẻ.

Nạp Lan Ca cũng đã phục hồi tinh thần, cô nhìn chàng trai trước mặt, nước mắt không kìm được rơi lã chã.

Được sống lại như đã trải qua mấy kiếp.

Nhưng chàng trai trước mặt không hề thay đổi chút nào!

Nhìn hai người đang ôm nhau, tất cả mọi người ở đây đều hiểu ra một chuyện.

Cô gái tên Nạp Lan Ca này chính là chủ mẫu của vũ trụ Quan Huyên bây giờ!

Sắc mặt của vài người trong số đó trở phức tạp.

Tịch Huyền nhìn hai người đang ôm nhau, lặng lẽ cúi đầu, khẽ nói: "Nạp Lan Ca cô nương này thật sự rất xinh đẹp!"

Nam Lăng Nhất Nhất khẽ cười nhìn Diệp Quân và Nạp Lan Ca, nhưng nụ cười này có phần chua xót.

Một bên khác, Phí Bán Thanh mỉm cười nhìn hai người ôm nhau ở đằng xa, vừa vui mừng, trong lòng vừa có tư vị gì đó khó tả...

Ngao Thiên Thiên nhìn hai người, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng buông Nạp Lan Ca ra. Hắn dẫn Nạp Lan Ca tới trước mặt Diệp Huyên và Tần Quan, hắn khẽ cười: "Tiểu Ca, hai vị này... chính là cha và mẹ huynh!"

Nghe Diệp Quân nói vậy, Diệp Huyên bỗng cười lớn.

Nụ cười của Tần Quan thì rực rỡ không gì sánh bằng, bà ấy bỗng lấy ra chiếc túi nhỏ kia rồi đặt lên tay Nạp Lan Ca, cười nói: "Sau này, tiền của Tiên Bảo Các đều do con quản lý!"

Thấy thế, người của cả Tiên Bảo Các đều nhìn Nạp Lan Ca.

Không chỉ là chủ mẫu tương lai, cô nương này còn là các chủ của Tiên Bảo Các!

Diệp Huyên lấy ra một chiếc nhẫn đặt vào tay Diệp Quân, cười nói: "Từ bây giờ, vũ trụ Quan Huyên giao cho con!"

Diệp Quân nhìn Diệp Huyên: "Thế còn cha thì sao?"

Diệp Huyên cười ha ha: "Sau này, vũ trụ Quan Huyên này không cần phải tín ngưỡng ai nữa cả! Bọn họ nên tín ngưỡng chính bản thân mình, bản thân mới chính là thần của mình! Sau ta, trong lòng người của vũ trụ Quan Huyên sẽ không còn vị thần nào nữa, ai cũng có thể phá đi vị thần trong lòng mình!"

Dứt lời, ông ấy quay người.

Ầm!

Bỗng chốc, nhân gian kiếm ý trong người ông ấy bỗng trào từ trong cơ thể ra ngoài rồi dần dần tan biến!

Giải trừ nhân gian kiếm ý!

Tất cả mọi người đều sửng sốt!

Kiếm Chủ Nhân Gian đang làm gì vậy?

Tuy nhân gian kiếm ý đang tan biến từng chút một nhưng khí tức của ông ấy đang tăng đột biến!

Mà sâu trong dãy núi Thanh Khưu của thư viện Quan Huyên, một người phụ nữ chậm rãi mở mắt ra!

Ầm!

Trời đất chấn động!

Người phụ nữ chậm rãi ngồi dậy, một luồng khí tức khủng bố lan tràn từ người bà ấy ra.

Ngày hôm nay, hai huynh muội cùng nhau lật đổ thần!

Ngủ say ba nghìn vạn năm chỉ vì giây phút này của huynh!

Huynh bảo vệ vũ trụ, ta bảo vệ huynh!

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK