Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Khưu cười nói: “Tại sao lại tu kiếm?”

Diệp Quân không hề do dự: “Đương nhiên là vì vô địch!”

Kiếm đạo vô địch!

Trong mắt Thanh Khưu lóe lên vẻ kinh ngạc, bà ấy lại hỏi: “Con biết thế nào là vô địch không?”

Diệp Quân nhìn Thanh Khưu: “Người có thể giết con, không có; người con muốn giết, không ai là không giết chết được!”

Nghe thấy lời này của Diệp Quân, trong mắt Diệp Huyên cũng lóe lên vẻ kinh ngạc.

Thanh Khưu trầm mặc một lúc, huyền khí truyền âm cho Diệp Huyên: “Đừng để bà ấy ra tay ở trước mặt nó!”

Bà ấy này đương nhiên đang chỉ Thanh Nhi váy trắng.

Kiếm đạo mà Diệp Quân theo đuổi là kiếm đạo vô địch, mà đây lại là kiếm đạo cực đoan!

Nếu như nhận ra thực lực khủng bố của Thanh Nhi váy trắng thì tâm cảnh của hắn chắc chắn sẽ bị tổn hại!

Giết Thanh Nhi váy trắng?

Đây là một người phụ nữ khiến cho người ta vừa nghĩ tới đã cảm thấy tuyệt vọng, giết bà ấy ư? Không ai dám nghĩ như vậy!

Nếu cùng thời đại thì vấn đề không lớn.

Tâm cảnh của Diệp Quân cũng là vô địch rồi!

Thế nhưng bây giờ người phụ nữ váy trắng đã đứng trên đỉnh cao, dùng đỉnh cao của bà ấy để so với Diệp Quân của bây giờ thì Diệp Quân căn bản chẳng thể đối kháng!

Kiếm đạo của Diệp Quân thuộc về một loại kiếm đạo cực đoan.

Tu kiếm để vô địch!

Nhưng nếu gặp phải một loại vô địch khác thì sao?

Tới lúc đó sẽ hoài nghi về nhân sinh!

Diệp Huyên nhìn Diệp Quân trước mắt, trong mắt ngoại trừ vẻ kinh ngạc, còn lại phần nhiều là vui mừng.

Thằng nhóc này có khí phách của mình năm đó!

Là một nhân tài!

Không hổ là con trai của mình!

Đúng là gen trội!

Thanh Khưu đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên, khẽ nói: “Đi không?”

Diệp Huyên khẽ gật đầu, ông ấy quay người nhìn về phía vũ trụ Quan Huyên trước mắt, rất lâu sau, ông ấy chợt mỉm cười: “Tới lúc thật sự phải rời xa thì lại thấy không nỡ!”

Diệp Quân vội vàng nói: “Hay là cha ở lại thêm một thời gian nữa?”

Hắn vẫn cảm thấy trọng trách bảo vệ vũ trụ này khó mà gánh vác nổi.

Bây giờ hắn chỉ muốn tự do phát triển!

Diệp Huyên nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Cha chỉ nói bừa thôi”.

Sắc mặt Diệp Quân chợt sa sầm.

Diệp Huyên khẽ cười: “Cha gánh vác mấy nghìn vạn năm, thấy hơi mệt rồi! Mà bây giờ lại là thiên hạ của đám thanh niên bọn con”.

Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Cha, bây giờ con vẫn còn rất trẻ, vũ trụ Quan Huyên lại lớn, con e rằng năng lực của con có hạn!”

Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Đó là chuyện của con!”

Diệp Quân ngây ra như phỗng.

Đây là lời con người nói ra sao?

Nụ cười trên mặt Diệp Huyên đột nhiên thu lại, ông ấy khẽ nói: “Vũ trụ của chúng ta không so được với Chân thế giới, đoạn đường này sẽ rất khó đi, thế nhưng cha có niềm tin ở con, cha tin rồi sẽ tới một ngày con có thể dẫn cường giả của vũ trụ Quan Huyên chúng ta đánh tới Chân vũ trụ!”

Diệp Quân trầm mặc.

Diệp Huyên cười ha hả, ông ấy quay người nhìn mọi người, khẽ nói: “Các vị, xin cáo từ”.

Nói xong, ông ấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa xôi của tinh không, cười lớn: “Chân Thần, đấu thêm một lần nữa nhé?”

Chân Thần!

Ầm!

Đột nhiên, miền tinh không đó nứt ra.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt, một luồng khí tức đáng sợ lan tràn, cùng với sự xuất hiện của luồng khí tức này, sắc mặt của tất cả mọi người trong vũ trụ Quan Huyên đều biến đổi mạnh mẽ!

Tuyệt vọng!

Luồng khí tức này mạnh tới mức khiến người ta tuyệt vọng, căn bản không dấy lên được bất cứ ý định đối kháng nào.

Diệp Quân cũng bày ra vẻ mặt nghiêm trọng trước nay chưa từng có!

Khí tức thật khủng bố!

Hắn chưa từng cảm nhận được luồng khí tức nào khủng khiếp tới thế!

Đây chính là Chân Thần sao?

Lúc này, giọng nói bí ẩn bên trong Tiểu Tháp đột nhiên lên tiếng: “Đây chỉ là một tia khí tức mà bà ta vô ý phát ra, nếu cố ý thì bà ta có thể hủy diệt được cả vũ trụ Quan Huyên, có thể chỉ cần nói với vũ trụ Quan Huyên một câu thì vũ trụ Quan Huyên sẽ lập tức sụp đổ tan tành!”

Nghe vậy, con ngươi của Diệp Quân chợt co lại: “Nói một câu thôi sao?”

Giọng nói bí ẩn khẽ lên tiếng: “Chân Thần không chỉ từng thôn tính hàng trăm nghìn luân hồi văn minh vũ trụ mà còn trải qua vạn vạn kiếp, mỗi kiếp dài tới vạn vạn năm. Mà mỗi một lần đều độ kiếp hoàn hảo, cuối cùng tu luyện thành thân xác Vạn Kiếp, chém hỏng tất cả nhân quả của chủ nhân bút Đại Đạo, ngoài ra còn từng trấn áp chủ nhân bút Đại Đạo, khiến cho bút vận của chủ nhân bút Đại Đạo cho tới bây giờ vẫn chẳng thể lại gần Chân vũ trụ nửa bước”.

Giọng nói bí ẩn chợt ngưng lại rồi tiếp tục lên tiếng: “Khủng bố nhất là bà ta từng tự dựa vào sức mình đối kháng với Vũ Trụ Kiếp, hơn nữa còn áp chế vô hạn Vũ Trụ Kiếp, khiến cho nó không thể xuất hiện lại ở Chân vũ trụ. Ngoài ra còn cưỡng chế đánh tan biên giới của Chân vũ trụ, dùng phong thái vô địch càn quét tất cả văn minh vũ trụ bên ngoài biên giới vũ trụ, cưỡng ép trấn áp một chủng tộc vũ trụ vô cùng khủng bố tên là tộc Bác Thiên”.

“Vũ trụ Quan Huyên chỉ là một trong số vô số vũ trụ mà bà ta từng trấn áp mà thôi”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Bà ta tốt hay xấu?”

Giọng nói bí ẩn lên tiếng: “Ở bên ngoài Chân vũ trụ, bà ta đương nhiên là xấu. Thế nhưng ở trong Chân vũ trụ, bà ta lại là người tốt, là vị thần trong lòng tất cả người ở Chân vũ trụ, những thần linh kia nguyện ý hi sinh cả tính mạng vì bà ta”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi!”

Giọng nói bí ẩn lên tiếng: “Ta nói những điều này với ngươi là muốn ngươi hiểu rằng con đường tới vô địch của ngươi vẫn còn rất dài!”

Diệp Quân gật đầu, siết chặt hai tay: “Ta hiểu!”

Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân, ông ấy khẽ cười: “Cha sẽ giúp con đánh người mạnh nhất kia trước, những kẻ còn lại, con tự mình xử lý!”

Diệp Quân chớp mắt: “Có thể giúp con đánh hết được không?”

Diệp Huyên phá lên cười ha hả: “Con cứ mơ đi, cha nói cho con biết, con gặp được người cha như ta thì con phải thấy mừng thầm đấy! Nếu như con gặp phải người cha giống như ông nội con... thì con sống mấy trăm năm e rằng ngay cả cha của mình là ai cũng không biết”.

Diệp Quân trầm mặc, người cha này hình như không hợp với ông nội cho lắm!

Diệp Huyên lại nói: “Trước đây ông nội con là kiểu con trai thì nuôi theo kiểu người nghèo, con gái thì nuôi theo kiểu người giàu. Cha công bằng hơn ông ấy một chút, tỷ đệ các con đều như nhau, tỷ tỷ của con phát triển không tệ, bản thân con cũng phải cố lên!”

Diệp Quân cau mày.

Tỷ tỷ ư?

Ta còn một tỷ tỷ nữa sao?

Ở đâu vậy?

Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía vũ trụ Quan Huyên, ông ấy khẽ cười, sau đó kéo tay Thanh Khưu, khẽ nói: “Thế gian này không còn Kiếm Chủ Nhân Gian nữa rồi!”

Nói xong, ông ý bật cười lớn, dẫn theo Thanh Khưu và Tần Quan bay lên trời, biến mất ở tận cuối của vũ trụ tinh hà.

Thế gian không còn Kiếm Chủ Nhân Gian nữa!

Một thời đại khép lại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK