Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1271: Mượn kiếm

Thực hiện một giao dịch lớn hơn!

Nghe thấy lời của Diệp Quân, người đàn ông trung niên nhất thời hơi tò mò: “Giao dịch lớn gì cơ?”

Diệp Quân nhìn chằm chằm ông ta: “Mục tiêu của tiền bối là thống nhất Sơn Hải Giới đúng không?”

Người đàn ông trung niên cũng gật đầu rất thẳng thắn: “Phải”.

Diệp Quân cười nói: “Không bằng chúng ta hợp tác đi?”

Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân không nói một lời.

Diệp Quân tiếp tục: “Không giấu gì ông là ta có rất nhiều đối thủ, bọn họ đều muốn giết ta, và thực lực của bọn họ cũng không thấp, yếu nhất cũng có cảnh giới Thần Đạo…”

Người đàn ông trung niên cười nói: “Ta biết, là nhà họ Kỳ, Chúng Thần Điện và Đạo Thị”.

Diệp Quân ngạc nhiên nhìn người đàn ông: “Tiền bối từng điều tra về ta ư?”

Người đàn ông lắc đầu: “Không có, là thuộc hạ của ta lúc buôn bán ở Đạo Thị từng nghe nói đến tiểu hữu…”

Diệp Quân nhìn chằm chằm người đàn ông: “Cửa hàng nhà họ Chu?”

Người đàn ông cười to không nói gì.

Diệp Quân cười khẽ: “Vậy tiền bối cảm thấy đề nghị của ta thế nào?”

Người đàn ông lắc đầu: “Tiểu hữu đừng trách ta nói thẳng, ta không muốn dính vào ân oán giữa ngươi và bọn họ, dù ta không sợ bọn họ nhưng cũng không cần thiết trở thành kẻ thù không đội trời chung với bọn họ, ngươi thấy có đúng không?”

Diệp Quân nói thẳng: “Giết bọn họ rồi, mọi thứ của bọn họ đều là của ông”.

Người đàn ông im lặng.

Diệp Quân đang định nói tiếp thì ông ta lại nói: “Hợp tác với tiểu hữu cũng được thôi, nhưng tiểu hữu phải giúp ta giải quyết hai người, nếu ngươi có thể giải quyết thì ta sẽ hợp tác với ngươi”.

Diệp Quân tò mò: “Là ai?”

Người đàn ông trầm giọng nói: “Là hai tiểu tử đi vào từ bên ngoài trước đây không lâu, một con Linh Tổ, một con ác thú… Hiện tại bọn họ là nhân tố không xác định ớn nhất…”

Diệp Quân đứng bật dậy, ngạc nhiên nói: “Cái gì? Linh Tổ và ác thú?’

Người đàn ông trung niên nhìn về phía Diệp Quân: “Phải”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Có phải là một cô bé không?”

Người đàn ông hơi thắc mắc: “Ngươi quen à?”

Diệp Quân chớp mắt, sau đó nghiêm túc nói: “Không tính là quen, nhưng họ vẫn sẽ nể mặt ta”.

Người đàn ông nhất thời thấy nghi ngờ.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Hai người họ cứ để ta giải quyết, ông tự mình xử lý con chiến thú kia đi, đợi sau khi ông thống nhất Sơn Hải Giới, ông phải giúp ta xử lý nhà họ Kỳ, Đạo Thị và mấy vị thần ở Chúng Thần Điện kia”.

Người đàn ông trầm giọng nói: “Tiểu hữu, tuy thực lực của ta cũng tạm được, nhưng ta vẫn không dám đảm bảo có thể giúp ngươi giải quyết hết bọn họ… Bọn họ cũng đều có thực lực, không hề yếu, đặc biệt là Đạo Thị, thế lực sau lưng bọn họ hơi phức tạp”.

Diệp Quân hỏi: “Vậy ông nó xem nên làm thế nào?”

Người đàn ông trung niên nghiêm túc nói: “Nếu ngươi có thể lừa bọn họ đến Sơn Hải Giới, ta có thể giết chết cao thủ cảnh giới Thần Đạo năm phần thần tính trở xuống một cách dễ dàng. Còn nếu ở bên ngoài thì ta chỉ có thể giúp ngươi ngăn cản một cao thủ cảnh giới Thần Đạo năm phần thần tính trở xuống mà thôi, đây là giới hạn của ta”.

Diệp Quân im lặng suy nghĩ một lát rồi đồng ý: “Được”.

Người đàn ông gật đầu, sau đó ông ta nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay: “Thanh kiếm này của ngươi…”

Vì ông ta phát hiện khi cầm thanh kiếm này, ông ta hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của nó, nói một cách đơn giản là ông ta không thể nào sử dụng được.

Diệp Quân nhìn về phía kiếm Thanh Huyên: “Thanh Huyên, phối hợp đi”.

Kiếm Thanh Huyên khẽ rung, lúc này người đàn ông mới cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Thấy cảnh này người đàn ông nhất thời thở dài: “Thanh kiếm này đúng là kỳ lạ, dù người bình thường có cướp được nó cũng không thể sử dụng được…”

Diệp Quân nói: “Ông có thể giải quyết được con chiến thú kia sao?”

Người đàn ông trung niên cười nói: “Dưới tình huống thực lực tương đương, trang bị là một thứ rất quan trọng”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng là như thế”.

Thực lực tương đương thì phải xem trang bị của ai tốt hơn.

Người đàn ông trung niên đứng dậy: “Tiểu hữu có thể ở lại đây đợi một lát”.

Dứt lời, ông ta bay lên rồi biến mất ở cuối chân trời phía xa, chẳng mấy chốc, sâu trong dãy núi rất xa kia vang lên tiếng gào thét đáng sợ.

Đó là tiếng của chiến thú!

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời, sau đó xoay người nhìn xung quanh, hắn cảm thấy hơi hưng phấn, không ngờ Nhị Nha và Tiểu Bạch lại đến đây.

Chắc chắn họ đến để đưa trang bị cho hắn!

Đúng là đã đến lúc nên đổi mới trang bị rồi.

Ầm!

Lúc này sâu trong dãy núi đó có những tiếng ầm ầm không ngừng vang dội, toàn bộ Sơn Hải Giới bắt đầu đất rung núi chuyển như động đất, vô cùng kinh khủng.

Tình hình chiến đấu khá kịch liệt!

Nhưng không lâu sau đó sâu trong dãy núi kia đã vang lên tiếng hét thảm thiết.

Vẫn là âm thanh của con chiến thú!

Chẳng mấy chốc, người đàn ông trung niên đã kéo theo một cái xác bay đến từ chân trời.

Ông ta đáp xuống trước mặt Diệp Quân rồi vứt cái xác của chiến thú sang một bên, sau đó cười nói với Diệp Quân: “Tiểu hữu, bây giờ cái xác này là của ngươi”.

Diệp Quân nhìn xác của con chiến thú kia, trên người nó có rất nhiều vết kiếm.

Người đàn ông nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, cảm thán: “Tiểu hữu, thanh kiếm này của ngươi thật sự quá đáng sợ, khả năng phòng ngự của con chiến thú này rất kinh khủng, nhưng nó lại trở nên mỏng như giấy trước thanh kiếm này của ngươi”.

Dứt lời ánh mắt ông ta trở nên phức tạp.

Ông ta giao đấu với con chiến thú này hơn nghìn năm vẫn luôn bất phân thắng bại, mà ông ta không ngờ hôm nay dựa vào thanh kiếm này mất chưa đến mấy chục giây đã kết thúc trận chiến.

Trang bị vẫn rất là quan trọng!

Diệp Quân cười nói: “Chúc mừng tiền bối!”
Chương 1272: Cuối cùng ta cũng ra ngoài rồi!

Người đàn ông trung niên thu hồi suy nghĩ, ông ta đang định trả kiếm Thanh Huyên lại cho Diệp Quân… Nhưng trong đầu lại có một suy nghĩ tham lam lướt qua.

Nếu ông ta cướp lấy thanh kiếm này thì thực lực của ông ta sẽ tăng lên rất nhiều, có thể nói là vô địch trong cùng cảnh giới, vượt cảnh giới cũng không áp lực.

Hiện tại ông ta là cảnh giới Thần Đạo bốn phần thần tính, có thanh kiếm này dù là ở bên ngoài, ông ta cũng chắc chắn có thể xử lý cao thủ cảnh giới Thần Đạo năm phần thần tính một cách dễ dàng, dù đối mặt với cao thủ sáu phần thần tính ông ta cũng sẽ không sợ.

Khả năng gia tăng sức chiến đấu của thanh kiếm này quá kinh khủng.

Diệp Quân bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên đang im lặng suy nghĩ trước mặt.

Tính đặc thù của kiếm Thanh Huyên là chỉ cần hắn muốn, ngoài hắn ra thì không bất cứ ai có thể sử dụng được, không chỉ không thể sự dụng mà còn bị cắn trả.

Trước mắt chỉ có người được thanh kiếm này công nhận mới có thể sử dụng nó.

Một khi người đàn ông trung niên này có ý đồ xấu, hắn sẽ lập tức bị kiếm Thanh Huyên cắn trả.

Lúc này, người đàn ông đột nhiên cười trả lại kiếm Thanh Huyên cho Diệp Quân: “Tiểu hữu, ta trả kiếm cho ngươi”.

Cuối cùng ông ta vẫn không chọn cướp kiếm!

Vì lý trí đã chiến thắng lòng tham.

Thiếu niên này có lai lịch không tâm thường, nếu giết người cướp kiếm thì dù thành công ông ta cũng sẽ tạo ra nhân quả vô cùng lớn. Hơn nữa thanh kiếm này khá đặc biệt, phải biết rằng khi nãy nếu không nhờ thiếu niên này lên tiếng, ông ta hoàn toàn không thể sử dụng được nó.

Vì thế dù rất động lòng nhưng ông ta vẫn kiềm chế được.

Giết người cướp kiếm sẽ để lại hậu hoạ khôn lường.

Không bằng kết bạn với hắn… Sau này nếu ông ta gặp cao thủ không thể chống lại nói không chừng còn có thể mượn dùng, thế chẳng phải tốt hơn sao.

Nghĩ vậy, chút tham lam cuối cùng trong đầu người đàn ông cũng biến mất.

Diệp Quân nhận lấy kiếm Thanh Huyên rồi hỏi: “Tiền bối xưng hô thế nào?”

Người đàn ông trung niên cười đáp: “Thần Dã”.

Diệp Quân gật đầu: “Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ”.

Thần Dã cười rồi nói: “Tiểu hữu, còn ác thú và Linh Tổ kia…”

Diệp Quân nói: “Phiền tiền bối dẫn ta đi gặp họ”.

Thần Dã nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tiểu hữu, ngươi chắc chắn họ sẽ nể mặt ngươi chứ? Không giấu gì ngươi, con ác thú kia khá khó chịu, cô ta… rất thích chú ý đến nhẫn không gian của ta”.

Diệp Quân: “…”

Thần Dã lắc đầu cười khẽ: “Cho nên tiểu hữu đi gặp cô ta tốt nhất nên cất kiếm đi, nếu không có lẽ cô ta sẽ cướp đấy…”

Diệp Quân cười nói: “Không sao, chúng ta đi gặp họ đi”.

Thần Dã thấy Diệp Quân tự tin thế thì cũng không nói gì thêm: “Đi theo ta”.

Dứt lời ông ta xoay người rời đi.

Sau khi cất xác con chiến thú kia đi, Diệp Quân di chuyển, biến thành một tia kiếm quang đi theo ông ta.

Thần Dã nhanh chóng dẫn Diệp Quân tới trước một cái hồ, ông ta chỉ xuống đáy hồ: “Ở bên dưới”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Ở bên dưới làm gì?”

Thần Dã trầm giọng đáp: “Tìm báu vật”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Thần Dã, Thần Dã giải thích: “Sau khi vào đó, bọn họ bắt đầu tìm kiếm báu vật ở khắp nơi… Linh Tổ kia rất đặc biệt, nó có thể tìm ra một vài bí cảnh di tích bị che giấu…”

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ.

Tiểu Bạch!

Hắn biết Tiểu Bạch có chức năng tìm báu vật.

Lúc này đáy hồ đột nhiên hơi rung lên.

Thấy thế Diệp Quân nói: “Chúng ta xuống đó đi”.

Sau đó hắn biến thành một tia kiếm quang bay xuống đáy hồ.

Thần Dã thoáng do dự rồi cũng đi theo.



Sâu dưới đáy hồ này có một không gian khác, là một thế giới riêng biệt.

Trước một động phủ có một cô bé đang đánh lên trên cửa đá, phong ấn trên cửa đá rung lên rồi nứt ra, nhưng vẫn chưa hoàn toàn vỡ tan.

Thấy thế cô bé nhất thế hơi ngạc nhiên, vì thế cô bé lại đấm thêm một phát nữa.

Ầm!

Cửa đá lập tức vỡ tan.

Trong cửa đá là một hành lang sâu không thấy đáy.

Cô bé ôm tên nhóc màu trắng đi dọc theo hành lang, hai bên hành lang có vô số bùa chú màu máu.

Cô bé nhìn thoáng qua những bùa chú màu máu kia, sau đó chẳng thèm để tâm liếm kẹo hồ lô.

Mấy thứ xấu xa này chỉ khiến cô bé cảm thấy thân thiết hơn thôi.

Nhị Nha nhanh chóng dẫn Tiểu Bạch đi tới trước một cánh cửa, toàn bộ cánh cửa này có một màu đỏ như máu, tựa như làm bằng máu tươi, vô cùng kỳ quái.

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó đánh ra một quyền.

Ầm!

Cú đấm khiến cánh cửa màu máu rung động dữ dội, xuất hiện vô số vết nứt, nhưng cũng không hoàn toàn vỡ tan.

Thấy cảnh này Nhị Nha hơi cau mày, lại đấm thêm phát nữa.

Oanh!

Cánh cửa kia lập tức biến thành tro bụi.

Cùng lúc đó những bùa chú màu máu bí ẩn ở xung quanh hành lang chợt bốc cháy rồi biến thành tro bụi.

Nhị Nha nhíu mày, hình như là phong ấn gì đó bị đánh vỡ.

“Ha ha…”

Lúc này có một tiếng cười to chợt vang lên từ sau cánh cửa: “Mười vạn năm! Mười vạn năm! Cuối cùng ta cũng có thể ra ngoài rồi, ha ha…’
Chương 1273: Của ta mà

Ra ngoài?

Nhị Nha và Tiểu Bạch ở trước cửa nhìn nhau với vẻ nghi ngờ.

Lúc này dưới ánh nhìn của họ, một người đàn ông mặc trường bào màu đen chậm rãi bước ra, người đàn ông thân hình cao lớn, chỗ hai tay còn đang bị trói bởi dây xích màu đen, trên người tản ra lệ khí vô cùng mạnh tựa như một tay giết người.

Khi nhìn thấy Nhị Nha và Tiểu Bạch, người đàn ông cau mày: “Các ngươi là người phá phong ấn à?”

Nhị Nha gật đầu.

Trong mắt người đàn ông lộ vẻ nghi ngờ, ông ta quan sát Nhị Nha và Tiểu Bạch một lúc, cuối cùng ông ta nhìn về phía Tiểu Bạch, sau đó hơi ngạc nhiên nói: “Linh Tổ?”

Tiểu Bạch chớp mắt vung móng vuốt, trong tay xuất hiện một quả bom.

Sau khi xác nhận thân phận Linh Tổ của Tiểu Bạch người đàn ông lập tức bật cười, mới ra ngoài đã có một con Linh Tổ tự đưa mình tới, đây đúng là trời cao ban ơn mà.

Thấy người đàn ông cười to, Nhị Nha và Tiểu Bạch nhìn nhau, sau đó họ nhìn nhẫn không gian người đàn ông đeo trên tay.

Lúc này người đàn ông cười nhẹ nhàng với Tiểu Bạch: “Ngươi có muốn nhận ta làm chủ không?”

Nếu có thể được con Linh Tổ này nhận làm chủ nhân thì chắc chắn ông ta sẽ đổi đời từ nay.

Nghe thấy lời của người đàn ông, Tiểu Bạch vội vàng lắc đầu.

Người đàn ông cũng không tức giận, ông ta cười nói: “Không sao, sau này ngươi sẽ đổi ý thôi”.

Dứt lời ông ta duỗi tay phải về phía Tiểu Bạch, rõ ràng là muốn khống chế Tiểu Bạch, nhưng chờ đợi ông ta là một nắm đấm nhỏ.

Nắm đấm của Nhị Nha!

Bốp!

Một tiếng nổ vang lên, người đàn ông bị cú đấm này đánh bay vào sâu trong phòng tối nhỏ kia, cuối cùng đập vỡ một vùng vách núi mới dừng lại.

Lúc này toàn bộ thế giới dưới mặt đất bắt đầu sụp đổ.

Sâu trong lòng đất, người đàn ông ngơ ngác nhìn cơ thể hơi nứt ra của mình.

Cú đấm này có thể đánh vỡ cơ thể ông ta?

Người đàn ông cảm thấy hơi khó có thể chấp nhận.

Lúc này cô bé kia lại xuất hiện trước mặt ông ta, thấy thế sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi, ông ta vội nói: “Ngươi…”

Cô bé lại đấm thêm phát nữa.

Bốp!

Cú đấm này khiến toàn bộ thế giới dưới lòng đất hoàn toàn sụp đổ, biến thành một vực sâu khổng lồ.

Diệp Quân và Thần Dã vừa mới tiến vào lòng đất cũng chợt cảm nhận được sóng xung kích của sức mạnh cường đại này, sắc mặt hai người hơi thay đổi, Diệp Quân vung tay áo làm một tia kiếm ý bay ra, ngăn chặn sóng xung kích của sức mạnh cường đại kia.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên nhìn về phía xa.

Sao Nhị Nha này lại đánh nhau với người ta rồi?

Nét mặt Thần Dã ở bên cạnh Diệp Quân cũng hơi nặng nề: “Thực lực của ác thú này đúng là đáng sợ…”

Dứt lời ông ta không khỏi nhìn Diệp Quân bên cạnh, trong lòng hơi nghi ngờ, tiểu hữu này thật sự có thể xử lý con ác thú kia sao?

Lúc này Diệp Quân đột nhiên nói: “Đi”.

Dứt lời, người hắn rung lên, biến thành một tia kiếm quang bay về phía xa.

Thấy thế Thần Dã cũng vội vàng đi theo.

Sâu trong lòng đất phía xa, Nhị Nha đang muốn ra tay một lần nữa, nhưng lúc này cô bé như cảm nhận được điều gì đó nên quay đầu nhìn lại, khi thấy một tia kiếm quang ở phía xa, cô bé nhất thời sửng sốt: “Cháu trai?”

Lúc này kiếm quang bay đến trước mặt Nhị Nha, kiếm quang tản đi, Diệp Quân xuất hiện.

Thấy Diệp Quân, hai mắt Tiểu Bạch sáng lên, nó vội vàng bay lên bả vai hắn, sau đó dùng móng vuốt nhỏ vuốt ve đầu hắn như rất cưng chiều.

Diệp Quân: “…”

Nhị Nha đi tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Cháu trai, sao ngươi lại đến đây?”

Cháu trai?

Nghe thấy lời của Nhị Nha, nét mặt Thần Dã bên cạnh nhất thời trở nên kỳ lạ.

Diệp Quân cũng không quan tâm đến cách gọi của Nhị Nha, hắn cười nói: “Nghe nói các ngươi đến đây nên cố ý đến tìm”.

Dứt lời, hắn nhìn người đàn ông áo đen đang chậm rãi đi tới từ phía xa, tỏ vẻ nghi ngờ: “Ông ta là?”

Nhị Nha nói: “Ông ta muốn cướp Tiểu Bạch”.

Nghe thấy thế Diệp Quân lập tức sa sầm mặt.

Cướp Tiểu Bạch?

Như thế thì không bỏ qua được rồi.

Lúc này, người đàn ông áo đen phía xa vội nói: “Hiểu lầm, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi”.

Giờ phút này ông ta thật sự thấy hơi sợ.

Khi nãy không nhìn kỹ nên chỉ thấy con Linh Tổ này mà không nhận ra con ác thú kia… Đương nhiên ông ta không nhận ra cũng bình thường vì Nhị Nha cũng không biến hình.

Bây giờ cô bé thích biến thành con người hơn.

Thần Dã nhìn người đàn ông áo đen kia, sau đó tỏ vẻ nghi ngờ: “Cảnh giới Thần Đạo?”

Người đàn ông cười ngượng ngùng: “ Chỉ là hiểu lầm thôi, các… các ngươi nói chuyện với nhau đi…”

Dứt lời, ông ta lập tức muốn bỏ chạy.

Lúc này Nhị Nha đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta làm sắc mặt ông ta hơi thay đổi, vội nói: “Ngươi…”

Nhị Nha chỉ chiếc nhẫn không gian trên tay ông ta: “Cái này là của ta”.

Người đàn ông áo đen: “…”

Nét mặt của Diệp Quân cũng trở nên cứng đờ.

Bây giờ hắn đã biết vì sao Nhị Nha và Tiểu Bạch lại giàu như thế rồi.

Người đàn ông chần chừ một lát rồi nói: “Của ta mà”.

Nhị Nha bình tĩnh nói: “Chúng ta đã cứu ngươi ra ngoài đấy, ngươi bày tỏ chút tấm lòng đi?”

Tiểu Bạch cũng vung móng vuốt tỏ vẻ ông ta phải cảm ơn.

Người đàn ông im lặng, sao Linh Tổ và ác thú mà lại giống cướp thế?
Chương 1274: Sao ngươi lại nghèo thế?

Sắc mặt Nhị Nha chợt trở nên lạnh lùng, thấy thế người đàn ông vội nói: “Đương nhiên… là phải cảm ơn rồi…”

Dứt lời ông ta tháo nhẫn không gian xuống một cách miễn cưỡng, sau đó đưa cho Nhị Nha.

Nhị Nha nhận lấy nhẫn không gian rồi nhìn thoáng qua, cô bé nhất thời nhíu mày: “Sao ngươi lại nghèo thế?”

Mẹ kiếp?

Người đàn ông trợn tròn mắt tỏ vẻ khó tin, ngươi cướp của ta còn chê ta nghèo? Có còn thiên lý không vậy?

Lúc này Nhị Nha đột nhiên ném nhẫn không gian cho Diệp Quân bên cạnh: “Cho ngươi đấy”.

Diệp Quân chớp mắt, hắn nhìn thoáng qua nhẫn không gian, không ngờ bên trong lại có một Tổ Mạch!

Tổ Mạch!

Ngoài ra thì trong nhẫn còn có một vài món thần bảo, nếu mang ra ngoài bán chắc chắn có thể đổi lấy không ít Tổ Nguyên.

Diệp Quân nheo mắt vội vàng cất nhẫn không gian đi, cười tươi nói: “Cảm ơn Nhị Nha”.

Hắn không ngờ đến tìm Nhị Nha lại có thu hoạch lớn như thế.

Người đàn ông áo đen ở trước mặt Nhị Nha nhìn cô bé một cái, sau đó nói: “Ta… có thể đi rồi chứ?”

Nhị Nha xua tay: “Đi đi”.

Người đàn ông xoay người muốn chạy đi, nhưng lúc này Thần Dã kia chợt nói: “Đợi đã”.

Người đàn ông quay đầu nhìn Thần Dã với vẻ đề phòng.

Thần Dã cũng nhìn ông ta: “Ông đã bị nhốt ở nơi này bao lâu rồi?”

Người đàn ông trầm giọng nói: “Khoảng mười vạn năm”.

Mười vạn năm!

Nghe thấy lời của người đàn ông, Diệp Quân nheo mắt, không ngờ người này lại bị nhốt tận mười vạn năm!

Nếu hắn bị nhốt mười vạn năm, e rằng hắn sẽ phát điên luôn.

Thần Dã trầm giọng hỏi: “Có phải ông bị Yêu Hoàng năm đó phong ấn không?”

Yêu Hoàng!

Nghe thấy hai chữ này sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi, trong mắt lộ vẻ kiêng dè.

Diệp Quân nhìn về phía Thần Dã: “Yêu Hoàng?’

Thần Dã gật đầu: “Yêu Hoàng đời thứ nhất của Sơn Hải Giới là yêu thú mạnh nhất từ trước đến nay ở nơi này, có cảnh giới Thần Đạo sáu phần thần tính”.

Diệp Quân hỏi: “Bây giờ không còn ở đây nữa à?”

Thần Dã đáp: “Đã rời khỏi Sơn Hải Giới rồi”.

Dứt lời, ông ta nhìn về phía người đàn ông áo đen: “Khi còn nhỏ ta từng nghe tổ tiên nhắc tới một loài người bị Yêu Hoàng đích thân phong ấn nhốt lại, hơn nữa lai lịch của loài người này còn không hề tầm thường, đến từ La Cổ Giới lớn mạnh…”

Nghe thấy lời của Thần Dã, sắc mặt người đàn ông hơi thay đổi, không biết ông ta đang nghĩ gì.

Thần Dã nhìn chằm chằm ông ta: “Tiểu hữu, nếu để ông ta rời đi, chắc chắn ông ta sẽ truyền tin tức Linh Tổ xuất hiện đến La Cổ Giới, khi đó mọi người sẽ gặp phải phiền phức vô cùng to lớn”.

Diệp Quân cau mày nhìn về phía người đàn ông áo đen, người đàn ông vội vàng nói: “Không đâu, chắc chắn sẽ không…”

Diệp Quân nhìn ông ta: “Thần Dã tiền bối, La Cổ Giới này là nơi nào vậy?”

Thần Dã đáp: “Đứng thứ ba về thực lực trong các thế giới, vô cùng lớn mạnh, năm đó sở dĩ Yêu Hoàng phong ấn ông ta mà không giết ông ta, chắc hẳn là vì kiêng dè La Cổ tộc này”.

Người đàn ông khẽ thở dài: “Đúng là ta đến từ La Cổ tộc, nhưng quan hệ giữa ta và bọn họ cũng chẳng ra sao cả, nếu không năm đó bọn họ cũng sẽ không thấy chết không cứu. Càng chưa nói bây giờ đã mười vạn năm trôi qua, chút quan hệ giữa ta và La Cổ tộc đã sớm mất sạch rồi…’

Dứt lời ông ta nhìn về phía Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Vị công tử này, hôm nay ta có thể thoát khỏi phong ấn đã là rất may mắn, vì thế chắc chắn ta sẽ không gây chuyện đâu!”

Ông ta đã nhìn ra nếu muốn rời khỏi đây thì phải đợi thiếu niên này gật đầu, dù hắn là người có cảnh giới yếu nhất ở nơi này.

Diệp Quân nói: “Ông đi đi”.

Người đàn ông vội vàng xoay người bỏ chạy.

Thần Dã hơi lo lắng.

Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch bên cạnh, sau đó cười nói: “Đừng lo lắng thay cho họ”.

Nếu người đàn ông này thật sự muốn gây chuyện thì La Cổ tộc mới là bên nên lo lắng. Đùa sao, dù Diệp Quân hắn có chết thì hai bà cô này cũng sẽ không có vấn đề gì cả.

Nếu đánh nhau, hai bà cô này có thể gọi đến cho ngươi một đống người.

Hơn nữa hai người họ còn có thể đi cùng với ông nội…

Thấy dáng vẻ dửng dưng của Diệp Quân, Thần Dã nhất thời hơi tò mò về thân phận của Diệp Quân, Nhị Nha và Tiểu Bạch.

Rõ ràng ba người này là người một nhà, mà ông ta vẫn thấy nghi ngờ vì sao mình chưa từng nghe nói tới nhà họ Dương này?

Lúc này, Diệp Quân đi tới trước mặt Nhị Nha, sau đó cười nói: “Tiếp theo các ngươi có dự định gì?”

Nhị Nha ngẫm nghĩ rồi nói: “Chúng ta cố ý đến tìm ngươi đấy”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Tìm ta?”

Nhị Nha vội vàng gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân tò mò: “Tìm ta làm gì?”

Nhị Nha nghiêm túc nói: “Lo lắng cho ngươi”.

Khoé miệng Diệp Quân khẽ giật, hắn chần chừ một lúc sau đó nói: “Có phải các ngươi lén chạy ra ngoài không?”

Nhị Nha liếc hắn một cái rồi nói: “Chúng ta thật sự lo lắng cho ngươi nên mới đến tìm ngươi…”

Nói đến đây, cô bé như nhớ ra điều gì nên vội nói: “Chúng ta còn mang một bảo bối đến cho ngươi nữa”.

Dứt lời, cô bé nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó lấy ra một con dấu màu vàng đậm.

Con dấu này vừa xuất hiện, đất trời xung quanh lập tức bắt đầu bị dung hoà.

Thần Dã và Diệp Quân nhất thời ngây người.

Nhị Nha vội cất con dấu kia đi, sau đó nói; “Không phải bảo bối này, là cái kia ấy…”

Nói đến đây, cô bé khoa tay múa chân.

Tiểu Bạch chớp mắt rồi vung móng vuốt, một quan tài xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên, sao quan tài này có vẻ quen mắt thế nhỉ?
Chương 1275: Thêm một người nữa đâu có sao

Quan tài trông rất quen!

Diệp Quân nhìn một lúc, chỉ một lát sau hắn như nghĩ đến điều gì, vội nói: “Cái này…”

Hắn nhớ ra rồi.

Lúc trước hắn từng gặp Đà Quan lão nhân, mà quan tài ông lão kia kéo chính là cái quan tài trước mắt.

Diệp Quân hơi nghi ngờ, sao cái quan tài này lại ở trong tay Nhị Nha và Tiểu Bạch?

Chẳng lẽ Đà Quan lão nhân kia bị hai người này cướp?

Nhị Nha chỉ cái quan tài, sau đó nói: “Cái này tặng cho ngươi”.

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn cái quan tài kia, sau đó tò mò hỏi: “Bên trong là cái gì vậy?”

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Ngươi tự xem đi”.

Diệp Quân do dự một lát, sau đó đi tới trước cái quan tài kia, hắn đẩy nhẹ quan tài, một dung mạo tuyệt thế xuất hiện trước mắt hắn.

Là một cô gái!

Cô gái mặc váy dài màu trắng nhạt nằm im trong quan tài, hai tay chắp lại đặt trên bụng, không hề có hơi thở.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhị Nha: “Đây là?”

Nhị Nha lắc đầu: “Không quen”.

Diệp Quân lại nhìn về phía cô gái trong quan tài, hắn do dự một lát, sau đó nhẹ nhàng chạm tay vào mặt cô gái, hắn hơi ngạc nhiên vì khuôn mặt cô ta vẫn còn có nhiệt độ.

Còn sống!

Diệp Quân hơi cạn lời, hắn nhìn về phía Nhị Nha: “Ngươi đưa cái này cho ta làm gì?”

Nhị Nha nghiêm túc nói: “Ngươi không cảm thấy cô ta rất xinh đẹp à?”

Diệp Quân nhìn cô gái trong quan tài, đúng như lời Nhị Nha nói là thật sự rất đẹp… Không đúng, Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhị Nha: “Cô ta có đẹp hay không liên quan gì đến ta?”

Nhị Nha chớp mắt: “Ngươi có cần vợ không?”

Nét mặt Diệp Quân cứng đờ, ngươi đến để đưa vợ cho ta à? Ngươi đúng là tốt với ta quá…

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Dù sao ngươi cũng có nhiều vợ như thế, thêm một người nữa đâu có sao”.

Diệp Quân đen mặt, hắn trừng Nhị Nha một cái, sau đó nhìn về phía cô gái trong quan tài: “Cô ta làm sao vậy?”

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, cô bé cúi đầu nhìn cô gái trong quan tài, sau đó nói: “Có lẽ là bị phong ấn”.

Diệp Quân hỏi: “Các ngươi có thể giải trừ phong ấn cho nàng không?”

Nhị Nha nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chớp mắt tỏ vẻ nghi ngờ.

Nhị Nha hỏi: “Ngươi làm được không?”

Tiểu Bạch vung móng vuốt tỏ vẻ không rõ.

Nhị Nha nói: “Thử xem”.

Tiểu Bạch hơi do dự, sau đó nó nhìn về phía cô gái trong quan tài, đặt móng vuốt lên trán cô ta, một luồng linh khí thuần khí chảy vào trong cơ thể cô gái, nhưng ngay sau đó đã có một sức mạnh cường đại tuôn ra từ giữa chân mày của cô gái, khiến Tiểu Bạch lập tức bị đánh bay.

Nhị Nha nhanh tay nhanh mắt bắt lấy Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch vội vàng đi tới trước mặt Tiểu Bạch rồi hỏi: “Không sao chứ?”

Tiểu Bạch lắc đầu, sau đó chỉ trước ngực mình, trước ngực nó có một ngọc bội màu vàng, sức mạnh tản ra từ trong cơ thể cô gái khi nãy đã bị ngọc bội màu vàng này ngăn cản.

Thấy Tiểu Bạch không sao, Diệp Quân lập tức thở phào nhẹ nhõm, hắn quay đầu nhìn cô gái trong quan tài, sắc mặt dần trở nên hơi nặng nề, có thể nhìn ra cô gái này có vẻ không đơn giản.

Lúc này, Thần Dã ở bên cạnh cũng nói: “Trong cơ thể cô gái này có một sức mạnh cực kỳ cường đại, sức mạnh này phong ấn cô ta cũng là bảo vệ cô ta”.

Diệp Quân đi tới trước quan tài, hắn nhìn cô gái bên trong, sau một hồi im lặng hắn lấy kiếm Thanh Huyên ra, kề kiếm ở giữa chân mày cô gái. Ngay lập tức sức mạnh cường đại kia lại xuất hiện lần nữa, nhưng lúc đụng phải kiếm Thanh Huyên sức mạnh kia lại rụt trở về như bị điện giật.

Diệp Quân điều động kiếm Thanh Huyên, những sức mạnh cường đại tràn vào trong cơ thể cô gái, dần dần, cô gái kia cau mày.

Thấy cảnh này Diệp Quân vội vàng điều động kiếm Thanh Huyên tiếp, không biết bao lâu trôi qua, cơ thể cô gái chợt run lên, sau đó vô số điểm sáng tản ra từ trong cơ thể cô ta.

Phong ấn đã được phá vỡ!

Lúc này, cô gái chậm rãi mở mắt ra.

Nhị Nha và Tiểu Bạch vội vàng đi tới, hai đứa nhóc tò mò nhìn chằm chằm cô gái.

Diệp Quân thu hồi kiếm Thanh Huyên, hắn nhìn cô gái kia. Trong mắt cô gái tràn đầy vẻ mơ hồi, một lúc lâu sau đó, cô ta nhìn về phía mấy người nhóm Diệp Quân nhưng không nói một lời.

Diệp Quân dò hỏi: “Cô nương?”

Cô gái nhìn về phía Diệp Quân, nhưng vẫn im lặng.

Diệp Quân nói: “Ngồi dậy nói chuyện một chút được không?”

Cô gái chậm rãi ngồi dậy, cô ta ngơ ngác nhìn xung quanh, cuối cùng thì nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi là?”

Diệp Quân nhìn cô gái, hỏi ngược lại cô ta: “Cô là ai?”

Nghe thấy lời của Diệp Quân, cô gái nhíu mày, sau một lúc lâu cô ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Không nhớ nổi”.

Diệp Quân sa sầm mặt, cô gái này bị mất trí nhớ à?

Lúc này Nhị Nha đột nhiên chỉ vào cánh tay phải của cô gái, trên đó có một dấu hình chữ “Vạn”.

Diệp Quân nhìn về phía dấu kia, sau đó hỏi: “Thần Dã tiền bối, ông có từng nhìn thấy cái này chưa?”

Thần Dã nhìn thoáng qua cái dấu kia, một lúc lâu sau đó ông ta lắc đầu.

Diệp Quân nhìn về phía cô gái: “Cô có nhớ được gì không?”

Cô gái lắc đầu: “Đầu óc trống rỗng”.

Diệp Quân im lặng, xem ra chỉ có thể đi tìm Đà Quan lão nhân đó mà thôi, có lẽ đối phương biết lai lịch của cô gái này.

Diệp Quân khẽ thở dài, hai tiểu tổ tông này mang một cô gái đến cho hắn như thế thật sự quá đau đầu.

Diệp Quân không thể làm gì hơn, chỉ có thể đưa cô gái này vào trong Tiểu Tháp để ở tạm trong đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK