Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 530: Lo lắng

Phải nói rằng tiếng hét chói tai kia thật sự khiến da đầu người ta tê dại.

Thật thê thảm.

Hai tỷ đệ Diệp Quân cũng bất động.

Diệp Quân hơi ngượng ngùng, người ông nội này hình như không phải người tốt.

Diệp An cũng im lặng, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này, Kiếm Chủ Thanh Sam chợt dừng lại, ông ấy xòe bàn tay ra, tháp Giới Vực bay đến trước mặt Diệp An.

Diệp An nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam: “Ông cải tạo lại rồi sao?”

Kiếm Chủ Thanh Sam gật đầu, bình tĩnh nói: “Ông giúp nó đổi hồn rồi!”

Diệp Quân sững sờ.

Diệp An cũng ngẩn người.

Tiểu Tháp còn đổ mồ hôi dòng dòng.

Thay luôn hồn khác!

Điều này tương đương với cái gì?

Tương đương với việc bị giết chết!

Nó biết chủ nhân nổi giận rồi.

Thật sự tức giận!

Bây giờ chủ nhân rất ít khi tức giận, nhưng một khi tức giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp Quân: “Chuyện nhà họ Dương, đóng cửa lại nói thế nào cũng được, nó chỉ là một cái tháp rách nát mà cũng dám gây chuyện thị phi, thật không biết chừng mực, chuyện này nó có thể nhúng tay vào sao?”

Diệp An trầm mặc.

Cô ấy vô cùng xa lạ với người ông nội này, chỉ nghe nói ông nội tính tình không tốt, bây giờ xem ra quả thực không tốt thật.

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp An, bình tĩnh nói: “Nếu cháu không muốn đổi về họ Dương thì tùy cháu, ai coi ông là người thân thì ông sẽ coi người đó là người thân, và ngược lại!”

Ông nội nổi giận thật rồi!

Cũng bình thường thôi.

Chuyện của Diệp Huyên và ông ấy là chuyện của hai cha con họ, Diệp Huyên có thể oán hận ông ấy, ông ấy không có gì để nói, nhưng những người khác không thể tham gia vào chuyện này.

Ông ấy có thể bao dung cho con trai mình, dù sao ông ấy cũng đã thừa nhận việc năm đó mình làm là sai.

Nhưng người khác chỉ trích ông ấy thì không được.

Nghe vậy, Diệp An nắm chặt tay, sắc mặt hơi khó coi.

Kiếm Chủ Thanh Sam vẫn bình tĩnh như nước.

Tình thân!

Từ trước đến nay, ông ấy luôn coi trọng tình thân!

Nếu không, ông ấy sẽ không để nhà họ Dương giúp đỡ Diệp Quân ngay từ khi bắt đầu, mà Ngân Hà Tông của Diệp An cũng thuộc thế lực của ông ấy.

Ông ấy đối đãi với hai hậu bối này rất tốt, dù sao ông ấy cũng cảm thấy trước đây mình đã sai, vì vậy không muốn sai càng thêm sai, mà muốn bù đắp cho cháu mình.

Nhưng vừa nghe Diệp An chất vấn cùng lời nói thù địch, ông ấy thật sự rất tức giận.

Vẫn là câu nói đó, đây là chuyện giữa ông và cha cháu, cha cháu chưa từng oán hận ông, cháu chạy tới đây oán trách gì chứ?

Đây là tính cách của ông ấy, một khi đã nội giận thì thân thích cũng không nhận.

Diệp Quân vội vàng đi tới trước mặt Kiếm Chủ Thanh Sam, kéo lấy cánh tay ông ấy: “Tính tình ông thật không tốt, chúng ta đều là người nhà, đừng nói những lời tổn thương như vậy”.

Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp Quân, cười nói: “Tu luyện cho tốt!”

Nói xong ông ấy hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời, biến mất trong tinh không sâu thẳm.

Nói đi là đi.

Diệp Quân khẽ thở dài.

Hắn biết ông nội thật sự nổi giận rồi.

Tính cách này của ông nội thật quá nóng nảy.

Dường như nghĩ ra điều gì đó, Diệp Quân quay người đi đến trước mặt Diệp An, đang định nói thì Diệp An đã hóa thành một đạo huyết quang biến mất ở phương xa.

Diệp Quân sững sờ.

Hay lắm!

Tính cách của bọn họ đều nóng nảy.

Người này còn nóng nảy hơn người kia.

Hắn vừa làm cháu trai, vừa làm em trai, thật quá khó xử.

Đồng thời, hắn cũng cảm thấy hơi bất lực.

Trong bầu trời hư không sâu thẳm, Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp An rời đi, khẽ lắc đầu. So với Diệp Quân, ông ấy phát hiện tính cách của nha đầu này giống ông ấy hơn, còn tính cách của Diệp Quân lại giống con trai ông ấy.

Lúc này, một giọng nói truyền tới từ phía sau Kiếm Chủ Thanh Sam: “Thế nào rồi?”

Kiếm Chủ Thanh Sam quay đầu nhìn, cách đó không xa, một người phụ nữ váy tím đang chậm rãi đi tới.

Kiếm Chủ Thanh Sam cười nói: “Không vui vẻ lắm!”

Người phụ nữ váy tím nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam: “Cãi nhau với cả cháu mình, chỉ có ông như vậy thôi”.

Kiếm Chủ Thanh Sam cười lớn: “Đi thôi!”

Nói xong, ông ấy dẫn người phụ nữ váy tím biến mất trong tinh không.

...

Phía dưới, Diệp Quân nhìn về phía chân trời, ông nội đi thật rồi.

Đúng lúc này, người phụ nữ bí ẩn nói: “Ngươi không đi sao?”

Đi?

Nghe vậy, Diệp Quân hơi bất ngờ, hắn quay lại nhìn về phía cách đó không xa, giữa lông mày của vị Đại Đế trung niên kia vẫn còn lưu lại một đạo kiếm quang, không thể động đậy, nhưng cường giả xung quanh vẫn có thể di chuyển.

Lúc này, một đám cường giả thần linh đều đang nhìn hắn chằm chằm.

Diệp Quân quay người bỏ chạy.

Vị Đại Đế kia tức giận nói: “Âm Thần đang trên đường tới, đừng để bọn chúng chạy mất!”

Tài năng và thực lực của Diệp Quân thật sự rất đáng sợ, nếu thả hắn đi như vậy thì tương lai sẽ có thêm một vị Kiếm Chủ Nhân Gian nữa.

Hơn nữa, Diệp Quân còn đánh giết đến Chân Thần Điện, nếu còn sống sót trở về thì uy danh của Chân vũ trụ trong chư thiên vạn giới sẽ tổn hại nghiêm trọng.

Nghe lời Đại Đế, đám thần linh lập tức biến mất tại chỗ.

Lúc này, một vị thần linh trầm giọng nói: “Đại Đế Nam Trần, Kiếm Chủ Thanh Sam lúc nãy…”

Kiếm Chủ Thanh Sam!

Nghe vậy, vẻ mặt Đại Đế Nam Trần trở nên nghiêm trọng, trong mắt lộ vẻ sợ hãi, ông ta trầm mặc một lúc rồi nói: “Đừng lo, Âm Thần sắp về rồi!”

Vị thần linh kia do dự một lúc, muốn hỏi Âm Thần có thể đánh bại Kiếm Chủ Thanh Sam không, nhưng nghĩ lại rồi thôi.

Bởi vì hỏi vậy hơi không tôn trọng Âm Thần!

Hơn nữa cũng dễ rước họa vào thân.

Thần linh đó quay người lui ra.

Đại Đế Nam Trần nhìn lên trời, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Ông ta phát hiện vũ trụ Quan Huyên này ngày càng thần bí.

Đặc biệt là thế hệ này, vũ trụ Quan Huyên đã cử ra rất nhiều cường giả bọn họ chưa từng thấy trước đây.

Điều này khiến ông ta hơi lo lắng.


Chương 531: Đến Chân Thần Giới

Sau khi rời khỏi Chân Thần Điện, Diệp Quân lập tức ngự kiếm đến vũ trụ Quan Huyên.

Bây giờ Chân vũ trụ đã bắt đầu không nói lý lẽ nữa, phải nhanh chóng trở về vũ trụ Quan Huyên.

Hắn chưa đi được bao lâu, một đạo kiếm quang đã phóng tới trước mặt hắn.

Nam Nghịch Thủy!

Diệp Quân đâm kiếm ra, tại thời khắc rút kiến, hắn cảm nhận được điều gì đó, sắc mặt chợt thay đổi, mạnh mẽ quay người, chém một kiếm xuống.

Bùm!

Một đạo quyền ấn vỡ tan, nhưng Diệp Quân cũng lùi lại phía sau theo sự chấn động của mặt đất.

Cách Diệp Quân ngàn trượng, có một ông lão xuất hiện.

Đại Đế!

Lại một vị Đại Đế nữa đến!

Diệp Quân sa sầm mặt mũi, hơi tức giận. Chân vũ trụ này thật quá đáng, thấy Thần Đế không thể uy hiếp hắn liền phái Đại Đế ra tay.

Lúc này, người phụ nữ bí ẩn nói: “Đi phía bên phải!”

Diệp Quân khẽ cau mày, người phụ nữ bí ẩn lại nói: “Bên ngoài Trấn Thiên Môn có cường giả canh giữ, bây giờ ngươi không thể trở về, nghe lời ta đi phía bên phải đi”.

Nghe vậy, Diệp Quân không chần chừ nữa, hóa thành một đạo kiếm quang phóng về phía bên phải.

Ông lão Đại Đế kia cũng nheo mắt, vươn tay phải ra, sau đó bắt về phía Diệp Quân phía xa.

Bùm!

Trong nháy mắt, khu vực thời không rộng lớn Diệp Quân đang đứng chợt sụp xuống, sức mạnh cường đại phóng về phía Diệp Quân.

Thấy vậy, sắc mặt Diệp Quân lập tức thay đổi.

Sức mạnh của Đại Đế!

Hắn biết mình không thể chống lại được sức mạnh này.

Hắn không có lựa chọn đối đầu với đối phương, mà đâm kiếm về phía trước, sau đó rạch một cái lỗ, hóa thành một đạo kiếm quang phóng về phía xa.

Nhưng đúng lúc này, Đại Đế đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, ông ta nhìn Diệp Quân, tung ra một quyền.

Con ngươi Diệp Quân co rút lại, đang định ra tay thì một tia sáng màu vàng từ trong cơ thể hắn bùng phát.

Bùm!

Tia sáng màu vàng này đã chặn được đòn tấn công của Đại Đế.

Tháp gia ra tay rồi!

Giọng Tiểu Tháp đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Quân: “Đi!”

Nói xong, nó hóa thành một tia sáng vàng bao phủ Diệp Quân, sau đó cùng Diệp Quân biến mất ở phương trời xa xôi.

Ông lão Đại Đế kia đứng yên tại chỗ nhíu mày, ông ta đang định đuổi theo thì một tia sáng màu trắng phóng qua mặt ông ta, đuổi theo tia sáng màu vàng kia.

Ông lão Đại Đế hơi bất ngờ, ánh mắt hiện vẻ nghi hoặc: “Khí tức này…”

Sau một hồi trầm mặc, ông ta hóa thành một tia sáng bảy sắc cầu vồng đuổi theo.

Ở chân trời phía xa, Diệp Quân nắm chặt kiếm Hành Đạo, trầm giọng nói: “Tiền bối, chúng ta đi đâu?”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Chân Thần Giới!”

Diệp Quân nhíu mày: “Chân Thần Giới?”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Đúng vậy, đó là nơi Chân Thần sinh ra, quy tắc ở đó là không được động võ”.

Không được động võ.

Diệp Quân sững sờ.

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Đến nơi đó, thần linh của Chân vũ trụ sẽ phải vuốt mặt nể mũi, ngươi có thể có được cơ hội phát triển”.

Diệp Quân nhíu mày: “Chân Thần Giới?”

Người phụ nữ bí ẩn nói tiếp: “Đúng vậy, nơi đó là trung tâm thần linh của Chân vũ trụ, là nơi vô cùng thiêng liêng, bọn họ sẽ không động tay ở đó, vì vậy, ngươi tạm thời đến đó sẽ bình an vô sự!”

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối, bà là người của Chân vũ trụ sao?”

Người phụ nữ bí ẩn đáp: “Ngươi đoán xem!”

Diệp Quân câm nín.

Đoán cái quái gì!

Diệp Quân quay đầu lại, phía sau hắn có một luồng khí tức đang sợ đang lao tới.

Cảm nhận được luồng khí tức này, sắc mặt Diệp Quân lập tức thay đổi.

Luồng khí tức này còn trên cả Đại Đế.

Lẽ nào một vị thần linh vũ trụ đã tới?

Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, Chân vũ trụ này ngày càng quá đáng.

Đồng thời trong lòng hắn cũng hơi lo lắng.

Bởi vì phía tiền bối An của vũ trụ Quan Huyên chắc chắn đã bị cường giả Chân vũ trụ chặn lại.

Tay phải Diệp Quân nắm chặt kiếm Hành Đạo, trầm mặc không nói gì.

Lúc này, khí tức sau lưng hắn càng lúc càng nhanh, cũng càng lúc càng mạnh.

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Tăng tốc đi!”

Tiểu Tháp đáp: “Nhanh nhất có thể rồi!”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Tốc độ này của ngươi chắc chắn sẽ bị Âm Thần đuổi kịp!”

Tiểu Tháp nói: “Ngươi giúp chút được không?”

Người phụ nữ bí ẩn im lặng một lúc rồi nói: “Được!”

Nói xong, một luồng sáng bao phủ Diệp Quân và Tiểu Tháp, trong nháy mắt, tốc độ của Diệp Quân tăng lên mấy lần.

Thấy tốc độ của Diệp Quân tăng lên, Âm Thần hơi bất ngờ, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin nhưng ngay sau đó, sắc mặt của bà ta đã trở nên cực kỳ khó coi.

Bà ta đã biết Diệp Quân định đến đâu.

Chân Thần Giới!

“Hỗn xược!”

Vẻ mặt của Âm Thần trở nên vô cùng hung ác: “Hỗn xược!”

Chân Thần Giới nằm ở trung tâm thần linh của Chân vũ trụ, còn quan trọng hơn cả Chân Thần Điện.

Nếu để Diệp Quân tiến vào Chân Thần Giới, vậy thì còn đáng xấu hổ hơn ba ngàn vạn năm trước.

Âm Thần tức giận gầm lớn: “Thiên Đạo!”

Bùm!

Bỗng chốc, phía trước Diệp Quân mấy ngàn trượng xuất hiện một đám mây đen, áp lực đáng sợ quét tới, thiên địa lập tức trở nên hư ảo.

Thấy vậy, sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, giọng nói của người phụ nữ bí ẩn lại vang lên: “Tiểu Tháp, ngươi gánh thiên kiếp đi!”

Tiểu Tháp do dự rồi nói: “Tại sao lại là ta?”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Tình trạng của ta đặc biệt, ngươi cũng biết mà. Nếu ngươi không gánh thì định để tên nhóc này gánh sao?”

Tiểu Tháp không biết nói gì, hóa thành một tia sáng vàng phóng về phía xa.

Vừa tiến vào khu vực đó, một loạt thần lôi đáng sợ đã giáng xuống.

Tiểu Tháp hóa thành tia sáng màu vàng phóng lên trời, đâm thẳng vào đó.

Bùm!

Bất chợt, vô số thần lôi vỡ nát.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân hơi bất ngờ, thực lực của Tháp gia thật đáng sợ.

Lúc này, luồng sáng kia dẫn theo Diệp Quân biến mất ở phương xa, rất nhanh, luồng sáng đã xé rách thời không, sau đó đưa Diệp Quân vào Chân Thần Giới.

Thấy vậy, Âm Thần chợt dừng lại, tức giận mắng: “Chết tiệt!”
Chương 532: Đỉnh của chóp

Ngoài Chân Thần Giới, sắc mặt Âm Thần u ám đáng sợ, ngọn lửa giận của bà ta làm chấn động thời không xung quanh không ngừng đánh nát phá hủy mọi thứ, cực kỳ khủng bố.

Lúc này các cường giả thần linh cũng chạy đến.

Khi thấy Diệp Quân đã đi vào Chân Thần Giới, sắc mặt các thần linh đều trở nên khó coi, ánh mắt hiện lên sát khí.

Đi vào Chân Thần Giới thật rồi.

Một sinh linh vũ trụ khác thế mà lại đi vào Chân Thần Giới.

Chuyện này không chỉ là nỗi nhục với Chân vũ trụ mà còn bất kính với Chân vũ trụ.

Lúc này Đại Đế đó nhìn Âm Thần: “Âm Thân, bây giờ nên làm thế nào?”

Âm Thần lặng im không nói.

Sở dĩ Chân vũ trụ không thể ra tay ở Chân Thần Giới có hai nguyên nhân, nguyên nhân thứ nhất là Chân Thần Giới chính là nơi chôn cất rất nhiều người quen cũ của Chân Thần vào năm đó, nơi này là một nơi vô cùng thần thánh ở Chân Thần Giới.

Còn một nguyên nhân nữa là Chân Thần từng ra lệnh không được ra tay ở Chân Thần Giới.

Không có thần linh nào dám không tuân theo mệnh lệnh của Chân Thần.

Lúc này Âm Thần cũng hơi khó xử.

Đi vào?

Đại Đế trầm giọng nói: “Phải đi vào thôi, nếu không một khi người này phá hủy bên trong…”

Nghe thế Âm Thần nhíu mày, trầm ngâm một chốc rồi nói: “Vào thôi”.

Nói rồi bà ta biến thành một tia sáng rồi biến mất khỏi đó.

Các cường giả thần linh khác cũng đồng loạt biến mất.



Sau khi xuyên qua một vùng hư không, Diệp Quân xuất hiện trước một nghĩa trang, nhìn từ chỗ hắn thì chỉ thấy những ngôi mộ dày đặc, nhìn không thấy điểm cuối.

Diệp Quân nhíu mày: “Tiền bối, đây là?”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Nghĩa trang của thần”.

Diệp Quân ngờ vực: “Chân Thần chết rồi sao?”

Người phụ nữ bí ẩn trầm ngâm một chốc rồi nói: “Bà ta chưa chết, những người nằm ở đây là các thần linh đã đi theo bà ta vào năm đó, năm đó những thần linh kia chết trận, thế là bà ta đã xây dựng một thế giới để chôn cất họ”.

Diệp Quân hỏi tò mò: “Năm đó Chân Thân đã đánh nhau với ai vậy?”

Người phụ nữ bí ẩn khẽ nói: “Rất nhiều… chẳng hạn như Thanh Đế, tộc Bác Thiên, Thần Đạo, Vũ Trụ Kiếp, ba thế lực lớn này được xem như là các thế lực mạnh nhất mà Chân vũ trụ đối mặt năm đó”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiền bối có thể nói về tộc Bác Thiên, Thần Đạo và Vũ Trụ Kiếp được không?”

Bây giờ hắn rất tò mò về lịch sử trước đây.

Người phụ nữ bí ẩn im lặng một lúc lâu rồi mới khẽ giọng nói: “Ngươi quả thật cũng nên biết chuyện này. Trước tiên nói về tộc Bác Thiên nhé, tộc Bác Thiên là một chủng tộc cực kỳ đáng sợ. Huyết mạch Bác Thiên của họ vô cùng bá đạo, có thể áp chế hầu hết các huyết mạch, đương nhiên phải diệt trừ huyết mạch phong ma của nhà các ngươi, mà trước khi huyết mạch phong ma của các ngươi điên xuất hiện, huyết mạch Bác Thiên này là sự tồn tại vô địch. Hơn nữa càng đánh càng đáng sợ, không những thế còn có thể nuốt chửng huyết mạch của chủng tộc khác, sở dĩ huyết mạch năm đó có thể đáng sợ như vậy là vì năm đó họ đã đã nuốt chửng rất nhiều huyết mạch đặc biệt”.

Diệp Quân hơi thắc mắc: “Vậy bây giờ huyết mạch phong ma mạnh hay huyết mạch Bác Thiên?”

Người phụ nữ bí ẩn suy tư một lúc rồi nói: “Nếu là cha và ông nội ngươi ra mặt thì chắc chắn là huyết mạch phong ma mạnh, nhưng nếu là ngươi thì ngươi hiểu rồi đấy”.

Diệp Quân sầm mặt, mẹ nó chứ, ta đúng là người yếu nhất trong gia tộc.

Người phụ nữ bí ẩn nói tiếp: “Nói về Vũ Trụ Kiếp, thật ra mỗi một vũ trụ đều sẽ xuất hiện kiếp nạn này, một kiếp nạn là một vòng luân hồi nhưng Vũ Trụ Kiếp thực sự rất rất đáng sợ, vì Chân Thần không ngừng trấn áp, sau mỗi lần bà ta trấn áp về sau, mặc dù Vũ Trụ Kiếp tạm thời không xuất hiện nhưng sẽ ngày càng mạnh, khá giống với việc ngăn nước lũ vậy, một khi trấn áp, nó sẽ trở nên mạnh hơn, mà bà ta đã trấn áp nó hàng trăm vạn lần rồi…”

Diệp Quân cau mày: “Không thể trực tiếp phá hủy sao?”

Người phụ nữ bí ẩn khẽ nói: “Không phá được, Vũ Trụ Kiếp là quy luật của Đạo, có thể trấn áp thì đã rất nghịch thiên rồi. Muốn phá hủy có tiêu diệt nó… hoàn toàn không thể, hơn nữa cũng không có cách nào phá hủy được, vì kiếp nạn này là do tất cả chúng sinh gây ra, tiêu diệt kiếp nạn này tức là tiêu diệt tất cả chúng sinh...”

Diệp Quân ngờ vực: “Tiền bối, quy luật của Đạo là gì thế?”

Người phụ nữ bí ẩn giải thích: “Một âm một dương gọi là Đạo. Đạo là vận hóa và quy luật vận hóa của khí, vận hóa và quy luật của âm khí và dương khí chính là Đạo. Nói đơn giản cho dễ hiểu, mặc dù thế gian này có vạn vật và muôn loài sinh vật, nghe có vẻ phức tạp nhưng nhìn chung không thể chỉ là vận hóa của một âm một dương thôi được”.

Người phụ nữ bí ẩn ngừng lại một chốc rồi lại nói: “Nói đơn giản hơn, có sinh thì ắt có tử, con đường sinh tử là quy luật của Đạo, khi vũ trụ được sinh ra cũng sẽ có ngày diệt vong, đây cũng là quy luật của Đạo. Tại sao người ta thường nói người tu đạo nghịch thiên mà đến? Vì người tu đạo đang chống lại Đạo để thay đổi số phận của mình, mà ở cả vũ trụ những người đắc đạo có thể nghịch thiên đổi mệnh này cực kỳ ít”.

Diệp Quân lặng thinh, nghe có vẻ hơi phức tạp.

Người phụ nữ bí ẩn nói tiếp: “Còn Chân Thần, bà ta không phải đang nghịch thiên đổi mệnh của bản thân, bà ta đang nghịch thiên đổi mệnh cho cả Chân vũ trụ. Dựa theo quy luật của Đạo, Chân vũ trụ nên bị hủy diệt rồi bắt đầu lại từ rất nhiều năm về trước, nhưng bà ta đã cưỡng chế trấn áp Vũ Trụ Kiếp”.

Diệp Quân giữ im lặng, hắn không biết rốt cuộc Vũ Trụ Kiếp đó đáng sợ đến mức nào, nhưng hắn biết nó là thứ gì đó vượt xa tưởng tượng của hắn.

Vì giọng của tiền bối này nghiêm trọng hơn bao giờ hết.

Chân Thần này thế mà lại có thể áp chế Vũ Trụ Kiếp không giới hạn như thế, có thể thấy thực lực của bà ta khủng khiếp biết bao.

Lúc này người phụ nữ bí ẩn lại nói: “Thật ra, so với Vũ Trụ Kiếp, người đáng sợ hơn vẫn là chủ nhân bút Đại Đạo của Thần Đạo, người này mới là người đáng sợ nhất”.

Diệp Quân nhíu mày: “Chủ nhân bút Đại Đạo?”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Một người đắc đạo không chỉ đắc đạo mà còn có thể khống chế Đạo, nếu phải hình dung ông ta thế nào thì chỉ có thể nói là đỉnh của chóp”.

Diệp Quân tò mò: “Tiền bối, khống chế Đạo là?”
Chương 533: Đánh thắng trong mơ

Người phụ nữ bí ẩn giải thích: “Đạo là sự tồn tại khả quan, vận hóa của Đạo làm cho vạn vật tuân theo vận hóa, nó không thiên vị bất cứ ai, ở trước mặt Đạo tất cả chúng sinh đều bình đẳng. Tuy nhiên, chủ nhân bút Đại Đạo thì khác, ông ta có thể điều khiển Đạo, ông ta có ý thức để điều khiển Đạo, làm cho vạn vật vận động theo suy nghĩ của mình. Nói đơn giản thì là bản thân Đạo không có ham muốn, nhưng nếu người điều khiển nó có ham muốn thì Đạo sẽ trở thành một loại công cụ, công cụ ngự trị và nô dịch tất cả chúng sinh, chủ nhân bút Đại Đạo đã làm những chuyện này làm, mà chuyện như thế lại cực kỳ thất đức”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Dĩ nhiên điều này cực kỳ tốt với Chân Thần và Chân vũ trụ, nhưng chắc chắn cực kỳ tệ hại với các vũ trụ khác. Mỗi người trên thế giới này đều có lập trường của mình nên nâng cao thực lực là điều quan trọng nhất với ngươi, thực lực của ngươi đủ mạnh thì lập trường của người sẽ trở thành lập trường của người khác, nếu không ngươi phải phục tùng lập trường của người khác”.

Diệp Quân gật đầu: “Lập trường của ta là vũ trụ Quan Huyên, ai dám ra tay làm hại vũ trụ Quan Huyên thì người đó là kẻ thù của ta”.

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Ừ”.

Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng quay đầu nhìn sang, thời không cách đó không xa rung chuyển, ngay sau đó Âm Thần xuất hiện trước mặt hắn.

Đằng sau Âm Thần còn có ba vị Đại Đế.

Ba cường giả cảnh giới Đại Đế.

Thấy thế, Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiền bối, bà chắc chắn họ không dám ra tay ở đây chứ?”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Không dám chắc”.

Cả người Diệp Quân lập tức trở nên tê tái.

Tiền bối này và Tháp gia đều không đáng tin lắm.

Âm Thần nhìn chằm chằm Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân thầm hỏi: “Tiền bối, bây giờ phải làm sao?”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Tùy ý ngươi”.

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ. Âm Thần ở phía đối diện nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Người bí ẩn trong người ngươi là ai?”

Lúc nãy bà ta đã cảm nhận được trong người Diệp Quân có một cường giả bí ẩn, hơn nữa thực lực rất mạnh, nếu không sao bà ta lại không thể đuổi theo kịp.

Diệp Quân nhìn Âm Thần, sau đó nói: “Âm Thần, chúng ta đã thỏa thuận, trong vòng một năm, người trẻ sẽ giao đấu nhưng thế hệ trước sẽ không ra tay, mà bây giờ thế hệ trước của Chân vũ trụ ra tay đánh ta, các người làm vậy có ý gì?”

Âm Thần trở nên lạnh lùng: “Trong tay ngươi có thanh kiếm đó còn được xem là người trẻ tuổi sao?”

Bình thường, trong tay cầm vũ khí cũng được xem là điều hết sức bình thường nhưng thanh kiếm của Diệp Quân quả thật không tầm thường.

Diệp Quân cầm thanh kiếm này trong tay hoàn toàn là sự tồn tại vô địch dưới Đại Đế.

Dù là một vị Đại Đế cũng phải cẩn thận với thanh kiếm này.

Có thanh kiếm này hỗ trợ thì quá mức thần thánh.

Diệp Quân nhìn Âm Thần: “Lẽ nào Chân vũ trụ các người không có thần vật sao?”

Âm Thần lạnh lùng nói: “Diệp Quân, ngươi đừng nói nhảm mấy lời này với ta nữa”.

Nói rồi tay phải bà ta siết chặt lại, khí thế mạnh mẽ bao phủ lấy Diệp Quân.

Diệp Quân cười nói: “Âm Thần, nơi này là Chân Thần Giới, người được chôn cất ở đây đều là các tiền bối của Chân vũ trụ năm đó, nếu đánh nhau ở đây, hủy diệt nơi này thì bà có gánh nổi hậu quả không?”

Âm Thần lặng thinh.

Quả thật bà ta hơi kiêng dè.

Không ai dám làm trái lệnh của Chân Thần.

Ai cũng biết tính cách của Chân Thần, nếu làm trái lệnh của bà ta thì không ai có thể gánh nổi hậu quả.

Thấy Âm Thần do dự, Diệp Quân thầm thở phào, xem ra người phụ nữ này không dám động tay động chân ở nơi này.

Lúc này Diệp Quân xoay người đi về phía đằng xa.

Đừng nên ở đây khiêu khích người phụ nữ này, nếu không lát nữa sẽ ép người này ra tay mất thôi, vậy thì chỉ bản thân mình chịu thiệt.

Thấy Diệp Quân đi về phía đằng xa, Âm Thần nhíu mày, lúc này một Đại Đế bên cạnh bà ta bỗng nói: “Không thể để hắn làm loạn ở chỗ này”.

Âm Thần nhìn Diệp Quân, trầm giọng nói: “Trong người hắn còn có một cường giả cực mạnh, thực lực ít nhất là cấp thần linh vũ trụ”.

Nghe thế ba vị Đại Đế bên cạnh bà ta đều nhíu mày.

Âm Thần bỗng nói: “Chấp Kiếm Nhân về chưa?”

Một Đại Đế trầm giọng nói: “Đang trên đường chạy về”.

Âm Thần trầm giọng nói: “Chúng ta không thể ra tay ở đây nhưng người này thì có thể”.

Ba Đại Đế im lặng không nói.

Chấp Kiếm Nhân!

Đây là người đã đi theo Chân Thần từ lúc đầu, có quan hệ vô cùng đặc biệt với Chân Thần, bà ta ra tay đánh người ở đây, chắc chắn Chân Thần sẽ không trách phạt.

Âm Thần nhìn bóng lưng Diệp Quân: “Điều tra xem người đàn ông áo xanh trước đó là ai và cả cường giả bí ẩn trong người hắn”.

Hàng ngàn vạn năm trước, thật ra bà ta đã từng gặp người đàn ông áo xanh, lúc đó vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ xảy ra đại chiến, người đàn ông áo xanh đó đứng bên cạnh nhìn không ra tay.

Điều bà ta không ngờ đến là thực lực của người đàn ông không ra tay đó lại mạnh đến thế.

Ánh mắt Âm Thần hiện lên vẻ lo lắng.

Vì đánh một hồi bà ta mới nhận ra hình như người đứng đằng sau Diệp Quân ngày càng nhiều hơn rồi.

Ở một bên khác, Diệp Quân đi vào sâu trong nghĩa trang, trên đường đi hắn hỏi: “Tiền bối, bà đánh lại Chân Thần không?”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Ta giết Chân Thần trong tích tắc”.

Diệp Quân trợn tròn mắt: “Lợi hại vậy sao?”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Ở một nơi đặc biệt, đừng nói là Chân Thần, cha ngươi, ông nội người và cả cô cô của ngươi cộng lại cũng không phải là đối thủ của ta”.

Diệp Quân vội hỏi: “Ở đâu?”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Trong mơ”.

Diệp Quân: “…”
Chương 534: Nấu cơm

Trong mơ!

Nghe người phụ nữ bí ẩn nói thế, Diệp Quân sầm mặt, bà đang nói điêu với ta đấy à?

Còn trong mơ nữa chứ!

Trong giấc mơ của ta, ta cũng có thể đánh lại cha và ông ta đấy thôi.

Đúng là cạn lời.

Diệp Quân tức đến mức nghẹn lời, không hỏi thêm gì nữa, nhanh chân đi về phía đằng xa, hắn nhận ra bây giờ tiền bối này ngày càng khó nói chuyện.

Đi được một lúc hắn nhận ra đám thần linh Âm Thần không đuổi theo.

Diệp Quân lại nhíu mày.

Đối phương không đuổi theo chắc chắn có vấn đề.

Vì đối phương không thể để mặc cho hắn làm loạn trong này được, không đuổi theo chắc chắn có chiêu trò gì đó.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Quân sa sầm, có thể còn có cường giả mạnh hơn sắp đến.

Lúc này giọng người phụ nữ bí ẩn bỗng vang lên: “Đi sang bên phải”.

Nghe thế, Diệp Quân thôi nghĩ nữa, lắc mình một cái biến thành kiếm quang biến mất ở bên phải.

Không lâu sau, Diệp Quân đến trước một rừng trúc, rừng trúc rộng như biển, trải dài thành từng khu vực, trên một sườn núi ở tận cuối rừng trúc, thấp thoáng có thể nhìn thấy một căn nhà trúc.

Diệp Quân nhìn căn nhà trúc hỏi: “Đến căn nhà bằng trúc sao?”

Giọng nói bí ẩn nói: “Đúng thế”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, đang định ngự kiếm đến đó thì lúc này giọng nói bí ẩn bỗng vang lên: “Đừng ngự kiếm, nơi này có sức mạnh Pháp Tắc của Chân Thần để lại, không phải là thứ mà bây giờ ngươi có thể chống đỡ”.

Sức mạnh Pháp Tắc!

Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó chậm rãi đi vào sâu trong rừng trúc.

Sau khi Diệp Quân đi vào rừng trúc, xung quanh rất yên tĩnh, thi thoảng gió nổi lên sẽ nghe thấy tiếng lá cây rơi xuống.

Lúc này Bát Uyển bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, nhìn thấy Bát Uyển, Diệp Quân sửng sốt, nha đầu này không phải đang ăn cơm trong Tiểu Tháp sao?

Bát Uyển nhìn xung quanh, khẽ nói: “Nơi này…”

Nói rồi ánh mắt cô ấy bỗng trở nên mơ màng như nhớ đến gì đó.

Thấy thế Diệp Quân lập tức cảm thấy căng thẳng, vội hỏi: “Bát Uyển, cô từng đến đây à?”

Bát Uyển khẽ nói: “Hình như thế”.

Hình như thế.

Diệp Quân sửng sốt.

Bát Uyển từng đến đây?

Diệp Quân thầm hỏi: “Tiền bối, bà có biết lai lịch thật của Bát Uyển không?”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Đến căn nhà nhỏ đi”.

Không trả lời!

Diệp Quân sầm mặt, rõ là người phụ nữ bí ẩn này quen với Bát Uyển.

Bát Uyển nhìn xung quanh, nhíu chặt mày, cũng không ngó ngàng gì đến miếng thịt trong tay.

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi cười nói: “Tạm thời không nhớ được thì đừng nghĩ nữa”.

Nói rồi hắn kéo Bát Uyển đi về phía đằng xa.

Bát Uyển hơi cúi đầu xuống để mặc Diệp Quân kéo đi.

Cả đường đi, Diệp Quân luôn lặng thinh không nói, sắc mặt cũng u ám.

Trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp bỗng nói: “Có phải hắn lại đang suy đoán gì không?”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Đúng thế”.

Tiểu Tháp nói: “Hắn đoán trúng không?”

Người phụ nữ bí ẩn im lặng một lúc rồi nói: “Nếu là người khác chắc chắn không đoán ra được, nhưng tên này… hắn có thể đấy”.

Tiểu Tháp lặng thinh.

Đầu óc tên khốn này quả thật quá thông minh.

Như nghĩ đến điều gì, Tiểu Tháp bỗng nói: “Rốt cuộc Bát Uyển là ai vậy?”

Giọng nói bí ẩn nói: “Ngươi cũng đoán đi”.

Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Ngươi đoán ta có đoán không?”

Giọng nói bí ẩn nói: “Ngươi đoán xem ta có dám đánh ngươi không?”

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân kéo Bát Uyển đi ra khỏi rừng trúc đó, hai người đi dọc theo con đường nhỏ giữa sườn núi, sau đó đi đến rừng trúc trên núi.

Cả đường đi, Diệp Quân lại có tâm sự nặng nề.

Nhưng đi được một lúc lâu, Bát Uyển bỗng dừng lại, cô ấy nhìn Diệp Quân, Diệp Quân hỏi: “Sao thế?”, Bát Uyển khẽ nói: “Có thể ăn cơm xong rồi hẵng lên đường không?”

Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Được”.

Nói rồi hắn ngồi xuống, sau đó bắt đầu nấu cơm cho Bát Uyển.

Bát Uyển ngồi trước mặt Diệp Quân, hai tay ôm chân, cằm tì vào trên đầu gối, trông có vẻ hơi buồn bực không vui.

Diệp Quân cười nói: “Sao thế?”

Bát Uyển lắc đầu không nói gì.

Diệp Quân im lặng một lúc rồi cười nói: “Tạm thời đừng nghĩ nhiều nữa, ăn no rồi lại nghĩ tiếp, thế nào?”

Ăn no!

Nghe Diệp Quân nói thế, Bát Uyển nở nụ cười: “Được được”.

Nhìn vẻ mặt vui vẻ của Bát Uyển, Diệp Quân bật cười, sau đó bắt đầu nấu cơm cho Bát Uyển.

Bát Uyển cứ thế nhìn hắn, thi thoảng sẽ khẽ cười.

Diệp Quân nhìn Bát Uyển mỉm cười: “Cười gì thế?”

Bát Uyển cong môi: “Ta nhận ra thật ra ngươi cũng đẹp trai đấy chứ”.

“Ha ha!”

Nghe thế Diệp Quân bật cười.

Bát Uyển cũng cười theo, có thể thấy được lúc này cô ấy rất vui.

Mười lăm phút sau, cơm đã nấu xong, thịt cũng đã được hầm xong.

Bát Uyển bắt đầu quét sạch bữa ăn.

Cô ấy thật sự quét sạch bữa ăn, ăn từng miếng lớn, có thể thấy là đói thật.

Diệp Quân ngồi đối diện Bát Uyển, hắn nhìn người phụ nữ trước mặt, nhìn một lúc lại nở nụ cười.

Mình không cần thiết phải suy nghĩ nhiều như thế.

Một lúc sau, Bát Uyển đã xử lý sạch sẽ một nồi thịt và cơm, cô ấy lau thịt vụn trên khóe môi, sau đó cười nói: “Ngươi nấu ngon thật đấy”.

Diệp Quân bật cười: “Sau này ta sẽ nấu cho cô thường xuyên”.

Bát Uyển chớp mắt: “Được đấy”.

Diệp Quân cười nói: “Đi thôi”.

Hắn vừa nói vừa giơ tay phải ra.
Chương 535: Tắm chung

Bát Uyển rất tự nhiên đặt tay vào trong tay Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười rồi kéo Bát Uyển đi về phía căn nhà trúc trên núi.

Bát Uyển bỗng nói: “Chỉ có ngươi mới không sợ ta ăn thôi, lúc còn ở trong làng, họ đều sợ ta đến ăn ké”.

Diệp Quân cười nói: “Nếu cô ở bên ngoài thì sẽ có rất nhiều người muốn mời cô ăn cơm”.

Bát Uyển nghiêng đầu nhìn Diệp Quân, nhoẻn miệng cười: “Nhưng bây giờ ta chỉ muốn ăn cơm do ngươi nấu”.

Diệp Quân gật đầu: “Chỉ cần cô sẵn sàng ăn thì ta có thể nấu cho cô”.

Bát Uyển mỉm cười không nói gì.

Diệp Quân bỗng hỏi: “Cô nhớ được gì sao?”

Bát Uyển khẽ sửng sốt, sau đó khẽ nói: “Tại sao lại hỏi thế?”

Diệp Quân cười nói: “Không có gì, chỉ tùy ý hỏi thôi”.

Bát Uyển lặng thinh không nói.

Diệp Quân nhìn Bát Uyển cười nói: “Nếu không muốn nói thì không cần nói”.

Bát Uyển do dự một lúc rồi gật đầu.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, cô không nói thật.

Nhưng hắn cũng không hỏi thêm câu nào.

Một lúc sau, Diệp Quân dẫn Bát Uyển đến căn nhà trúc đó, bên trái phía trước căn nhà có một cái xích đu, có một cái hồ nước cách xích đu không xa, nước trong hồ trong xanh, còn có hơi nóng, đây là suối nước nóng tự nhiên.

Lúc này Bát Uyển bỗng đi đến trước suối nước nóng đó, cô ấy ngồi xổm xuống vốc một ít nước nóng lên nhìn, ánh mắt cô ấy hiện lên vẻ xao động như nhớ đến chuyện cũ.

Diệp Quân đến bên cạnh Bát Uyển, Bát Uyển bỗng quay đầu nhìn Diệp Quân, mỉm cười: “Có muốn tắm suối nước nóng không?”

Diệp Quân sửng sốt.

Bát Uyển lại bắt đầu cởi đồ.

Diệp Quân vội kéo tay Bát Uyển lại, hắn do dự rồi nói: “Chuyện này…”

Bát Uyển cười nói: “Đừng nghĩ nhiều như thế”.

Nói xong, cô ấy tiếp tục cởi đồ.

Lúc này Diệp Quân bỗng cầm Tiểu Tháp ra nói: “Tháp gia, ngươi tự mình chơi đi”.

Nói rồi hắn ném Tiểu Tháp lên trời.

Tiểu Tháp: “?”

Lúc này Bát Uyển đã cởi sạch sẽ.

Cô ấy cũng không tránh Diệp Quân bước thẳng vào trong suối nước nóng, vì nước suối rất trong xanh, dù là một ngọn cỏ dưới nước cũng có thể thấy rất rõ, thế nên thứ mà Diệp Quân nhìn thấy lúc này là cảnh tượng đẹp đẽ.

Diệp Quân quay đầu đi.

Lúc này hắn cảm thấy hình như hơi thở của mình hơi gấp.

Lúc này Bát Uyển cười nói: “Thoải mái quá! Ngươi có muốn xuống không?”

Diệp Quân do dự một lúc rồi nói: “Ờ thì…”

Lúc này một bàn tay bỗng kéo hắn.

Tay Diệp Quân hơi run.

Bát Uyển kéo Diệp Quân vào trong nước, cô ấy nhìn Diệp Quân trước mặt bật cười: “Thật sự rất thoải mái, ta cởi giúp ngươi”.

Nói rồi cô ấy bắt đầu cởi quần áo rộng rãi của Diệp Quân.

Diệp Quân không từ chối nữa.

Chỉ là ngâm mình trong nước nóng rồi, có làm sao?

Ai mà chưa từng tắm suối nước nóng chứ?

Chẳng mấy chốc Diệp Quân cũng trần trụi, hắn nằm trong nước, nước rất ấm, cả người ngâm trong nước, cực kỳ ấm, vô cùng thoải mái.

Diệp Quân dần thả lỏng.

Đánh nhau liên tục vài ngày, cộng thêm tinh thần luôn căng thẳng cao độ khiến hắn hơi mệt mỏi.

Bát Uyển cũng rất vui, cô ấy cứ bơi đi bơi lại ở một bên như một chú cá.

Diệp Quân nhìn Bát Uyển mỉm cười.

Hắn nghĩ hình như như bây giờ cũng không ổn lắm, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên môi Bát Uyển, hắn lại nghĩ mình nghĩ nhiều như vậy làm gì?

Diệp Quân nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ của dòng nước, vài tưởng tượng trong đầu hắn dần biến mất.

Nhớ lại khoảng thời gian này, hắn cảm giác như đang nằm mơ.

Hết chuyện này đến chuyện khác, hắn gần như không có thời gian thở.

Mệt mỏi quá!

Có lẽ trận chiến này chỉ vừa bắt đầu.

Nghĩ đến đây, mặt Diệp Quân lại hiện lên vẻ sầu muộn.

Ngay lúc này, Diệp Quân bỗng cảm nhận được một bàn tay đặt lên ngực mình, cùng lúc đó một mùi hương cơ thể ập đến.

Diệp Quân vội mở mắt ra, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Bát Uyển.

Diệp Quân sửng sốt: “Bát Uyển…”

Bát Uyển mỉm cười, sau đó cô ấy vùi đầu vào ngực Diệp Quân, khẽ nói: “Ta nhớ đến vài chuyện”.

Cảm nhận được nhiệt độ và sự mềm mại khác biệt, cả người Diệp Quân cứng đờ, tim đập nhanh hơn, yết hầu hơi động nói: “Chuyện gì?”

Bát Uyển hơi ngẩng đầu lên, cô ấy nhìn Diệp Quân đang ở gần trong gang tấc, tay phải khẽ vuốt ve ngực Diệp Quân nói: “Ta nhớ đến một tỷ tỷ”.

Diệp Quân nhú mày: “Tỷ tỷ?”

Bát Uyển gật đầu: “Tỷ ấy nói với ta…”

Nói đến đây cô ấy bỗng dừng lại.

Diệp Quân hơi tò mò: “Cô ấy nói gì với cô?”

Bát Uyển im lặng một lúc, bỗng cười nói: “Tỷ ấy nói nếu gặp được người mình thích thì… thì ngủ với hắn”.

Diệp Quân sửng sốt.

Tỷ tỷ của cô mạnh dạn thế!

Bát Uyển nhìn Diệp Quân, ánh mắt đó nóng rực.

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Bát Uyển, ờ thì…”

Bát Uyển bỗng nói: “Ta đói rồi”.

Diệp Quân sửng sốt.

Bảo ta nấu cơm cho cô vào lúc này sao?

Bát Uyển bật cười, cô ấy đè lên Diệp Quân chớp mắt: “Hôm nay ăn cái khác”.

Diệp Quân: “…”

Vì có một sức mạnh hòa hợp mạnh bao quanh nơi này nên không thể nói cho người khác biết cảnh tượng ở đây.

Nhưng sau đó có bài thơ rằng:

Trời xanh mây trắng nước trong vắt.

Ngọc mềm, hương thơm ấm áp vô tận.

Đỉnh mây và hạt mưa xuân nhẹ bay.

Một tiếng kêu yêu kiều, cùng hòa vào nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK