Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1741: Chẳng lẽ cậu là người của Thuỷ tộc?

Đánh rơi kiếm?

Kiếm gì cơ?

Thiên Xích và Binh chủ nhìn về phía thanh kiếm rơi xuống bên cạnh Diệp Quân bằng ánh mắt tò mò, lúc nhìn thấy thanh kiếm kia, sắc mặt Binh chủ nhất thời thay đổi, ông ta bước đến bên cạnh Diệp Quân, sau đó nhìn chằm chằm thanh kiếm dưới đất bằng ánh mắt tràn đầy nỗi sợ hãi.

Diệp Quân nhặt kiếm Thanh Huyên lên, sau đó cười nói: “Tiền bối cảm thấy hứng thú với thanh kiếm này sao?”

Không đợi Binh chủ lên tiếng, hắn đã đưa thanh kiếm trong tay cho Binh chủ, cười nói: “Tiền bối xem thử đi”.

Binh chủ hơi run rẩy nhận lấy kiếm Thanh Huyên, vào khoảnh khắc đón lấy kiếm Thanh Huyên, con ngươi ông ta chợt co lại, trong mắt xuất hiện sự nóng bỏng và tham lam không chút che giấu, giống như một người đàn ông độc thân mười mấy năm nhìn thấy một giai nhân tuyệt sắc người không tấc vải vậy.

Đói khát khó nhịn!

Thấy cảnh này, Diệp Quân nhất thời hơi ngạc nhiên.

Đừng nói người này định cướp luôn nhé?

Một lúc lâu sau đó, Binh chủ chậm rãi nhắm mắt lại, dù ngoài mắt đã lấy lại bình tĩnh nhưng hai tay vẫn không ngừng run rẩy.

Diệp Quân càng ngạc nhiên hơn.

Lúc này, Thiên Xích bên cạnh đột nhiên đi tới, ông ta cười giải thích: “Có chuyện Diệp thiếu không biết, ông ta là Binh chủ, mà sở dĩ được gọi như vậy là vì có lai lịch lớn, thật ra ông ta hoàn toàn không phải con người”.

“Hả?”

Diệp Quân quay đầu nhìn Thiên Xích, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Không phải con người?”

Thiên Xích gật đầu giải thích: “Bản thể ông ta là một hung khí, nhưng ta cũng không biết đó là hung khí gì, ta chỉ biết cách tu luyện của ông ta rất đặc biệt, là nuốt chửng các loại thần binh lợi khí, thần binh lợi khí ông ta nuốt chửng càng mạnh, thực lực của ông ta cũng sẽ càng mạnh, không chỉ có thể còn có thể lấy được kỹ năng đặc biệt của thần binh lợi khí mà ông ta nuốt chửng, vì thế nên ông ta mới được gọi là Binh chủ”.

Nuốt chửng thần binh lợi khí!

Diệp Quân nghe thấy thế thì rất ngạc nhiên, chẳng trách người này lại kích động khi nhìn thấy kiếm Thanh Huyên như thế, nếu người này nuốt chửng kiếm Thanh Huyên, có được thuộc tính đặc biệt của nó thì chẳng phải quá kinh khủng sao?

Đương nhiên đại khái không thể nuốt chửng được kiếm Thanh Huyên, còn có thể bị kiếm Thanh Huyên nuốt chửng ngược lại.

Thiên Xích nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Binh chủ, trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ, với ánh mắt của ông ta đương nhiên có thể nhìn ra thanh kiếm này không phải là một vật tầm thường.

Lai lịch của Diệp công tử này đúng là sâu không lường được.

Lúc này, Binh chủ đột nhiên mở mắt, ông ta nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, trong mắt lộ vẻ phức tạp, sau đó trả kiếm lại cho Diệp Quân.

Diệp Quân nói đùa: “Ta còn tưởng tiền bối sẽ cướp nó chứ”.

Binh chủ gật đầu, thành thật đáp: “Đúng là ta từng nghĩ thế”.

Diệp Quân cười hỏi: “Điều gì đã khiến tiền bối từ bỏ ý nghĩ này vậy?”

Binh chủ nhìn Diệp Quân: “Ta chắc chắn có thể đánh chết ngươi, nhưng chắc chắn không thể thắng được người tạo ra thanh kiếm này”.

Diệp Quân lập tức sa sầm mặt.

Thiên Xích ở bên cạnh vội giảng hoà: “Đánh hay không đánh cái gì chứ, người trong giang hồ, dĩ hoà vi quý, dĩ hoà vi quý…”

Diệp Quân cười to, cất kiếm Thanh Huyên đi rồi nói: “Ta yếu kém, sau này mong hai tiền bối chỉ giáo nhiều hơn”.

Thấy Diệp Quân đột nhiên khiêm tốn, Thiên Xích và Binh chủ nhất thời hơi ngạc nhiên, từ khi gặp nhau đến giờ, Diệp công tử này vẫn luôn lúc vô tình khi hữu ý khoe khoang, bây giờ đột nhiên không làm ra vẻ nữa, còn trở nên khiêm tốn, khiến hia người họ hơi không quen.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên nói: “Ta phải tưới nước cho cây của ta, mời hai vị tiền bối đi theo ta…”

Dứt lời, hắn đi về phía xa.

Thiên Xích và Binh chủ cau mày, tưới nước cho cây?

Binh chủ trầm giọng nói: “Chẳng lẽ tên này lại muốn khoe khoang nữa”.

Thiên Xích: “…”

Hai người đi theo Diệp Quân không bao lâu thì nhìn thấy một gốc cổ thụ chọc trời, khi nhìn thấy gốc cổ thụ kia, sắc mặt Thiên Xích và Binh chủ lại trở nên nặng nề một lần nữa.

Hai người đều có khả năng quan sát, đương nhiên có thể nhận ra sự đặc biệt của cái cây này.

Mà khi nhìn thấy quả Đạo Linh trên cây, con ngươi hai người đều co lại, vô cùng khiếp sợ.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, một cổ tự bay vào tay hắn, đó là cổ tự của Thuỷ tộc.

Tiên Đạo Thụ này là do cổ tự Thuỷ tộc sinh ra.

Mà Diệp Quân phát hiện cổ tự này có thể tách khỏi Tiên Đạo Thụ, nói một cách khác chỉ cần hắn có đủ Tổ Mạch thì sẽ có thể trồng được vô số Tiên Đạo Thụ.

Đương nhiên hiện tại việc này vẫn khá vất vả với hắn.

Tổ Mạch vẫn rất quý giá.

Chỉ có thể xem sau này có thể xin Tiểu Bạch không thôi.

“Thánh tự Thuỷ tộc!”

Lúc này, Thiên Xích kia chợt nói với vẻ ngạc nhiên.

Diệp Quân nhất thời hơi ngạc nhiên, hắn quay đầu nhìn về phía Thiên Xích: “Ông biết Thuỷ tộc à?”

Thiên Xích tỏ vẻ khó tin: “Diệp thiếu, sao cậu lại có Thánh tự của Thuỷ tộc? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ cậu là người của Thuỷ tộc?”

Diệp Quân còn chưa nói gì, Thiên Xích lại nói: “Chẳng trách… Chẳng trách cậu lại đáng sợ như thế, chẳng trách cậu có nhiều thần vật đến vậy, thì ra cậu là người của Thuỷ tộc… Nền văn minh vũ trụ cấp năm…”

Diệp Quân: “…”
Chương 1742: Đó là huynh đệ của ta!

Nền văn minh vũ trụ cấp năm!

Binh chủ nhìn Diệp Quân, sau đó nhìn Thiên Xích: “Thuỷ tộc này là thế lực nào?”

Thiên Xích nói với vẻ mặt phức tạp: “Một trong chín tộc Chiêu Võ, đã từng là nền văn minh vũ trụ cấp năm, sau đó thua trong trận chiến với nền văn minh Thiên Hành, khiến nền văn minh sa sút, cuối cùng không thể không dời cả tộc đi… Năm đó ta còn từng mang ơn bọn họ, sau đó bọn họ di chuyển một lần nữa, từ đó ta cũng mất đi liên lạc, không ngờ hôm nay lại gặp được người đời sau của Thuỷ tộc…”

Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp công tử là thế tử của Thuỷ tộc à?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Không phải”.

Thiên Xích nhíu mày, như nghĩ đến điều gì, sắc mặt ông ta chợt thay đổi, run rẩy nói: “Chẳng lẽ cậu là… Tiểu tế sư của Thuỷ tộc?”

Tế sư?

Người có quyền lực nhất ở Thuỷ tộc không phải tộc trưởng mà là đại tế sư, có đại tế sư đương nhiên phải có tiểu tế sư.

Tiểu tế sư của Thuỷ tộc cũng đồng nghĩa với việc hắn là người thống trị thật sự của Thuỷ tộc trong tương lai.

Thiên Xích càng nghĩ càng cảm thấy đúng, nếu không Diệp công tử này không thể có nhiều thần vật kinh khủng như thế được.

Diệp Quân đột nhiên vung tay áo, hai cái ghế xuất hiện sau lưng hai người, còn hắn thì ngồi lên tảng đá bên cạnh.

Diệp Quân cười nói: “Hai vị, mời ngồi”.

Thiên Xích và Binh chủ nhìn nhau, sau đó ngồi xuống.

Diệp Quân đi thẳng vào vấn đề: “Ta muốn giết chết Bát điện chủ của Ác Đạo Điện”.

Thiên Xích và Binh chủ đều im lặng, chuyện này không thể tiếp lời được.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, hai quả Đạo Linh trên Tiên Đạo Thụ rơi thẳng xuống, sau đó dừng lại ngay trước mặt Thiên Xích và Binh chủ.

Thấy cảnh này, Thiên Xích và Binh chủ nheo mắt, tâm trạng nhất thời không thể giữ được bình tĩnh.

Thiên Xích vô thức muốn nhận lấy trái cây, nhưng lúc này Diệp Quân lại nói: “Tiêu diệt Bát điện chủ của Ác Đạo Điện, hai quả Đạo Linh này sẽ là của hai vị”.

Thiên Xích lập tức rụt tay lại.

Ác Đạo Minh!

Đây không phải một thế lực đơn giản, đến nay không một ai biết rốt cuộc thế lực này đáng sợ đến mức nào, nhưng có thể chắc chắn là nó rất mạnh.

Nhân quả này quá lớn!

Diệp Quân cười nói với hai người: “Hai vị cứ suy xét, có thời gian nửa khắc”.

Nửa khắc!

Binh chủ chợt nói: “Lời Diệp thiếu nói có uy tín không?”

Diệp Quân gật đầu: “Đương nhiên rồi”.

Binh chủ nói: “Được, ta sẵn lòng giúp đỡ Diệp thiếu tiêu diệt Bát điện chủ kia”.

Nghe thấy thế, Thiên Xích ở bên cạnh nheo mắt: “Binh chủ, ông…”

Binh chủ lắc đầu: “Muốn có nhiều lợi ích mà không muốn liều mạng, trên đời làm gì có đạo lý đó? Ta cũng không yêu cầu gì nhiều, làm xong chuyện này, nhận được một quả rồi thì ta sẽ dừng tay, trốn đi dốc lòng tu luyện, vạn năm sau lại đến xông pha thiên lộ”.

Thiên Xích quay đầu im lặng nhìn quả Đạo Linh trước mặt.

Quả Đạo Linh này còn có giá trị hơn cả tinh thể Vĩnh Hằng, có thể nói chỉ cần ăn quả Đạo Linh này, dù là tuổi thọ hay thực lực của ông ta đều sẽ tăng lên rất nhiều.

Nhưng đó là Ác Đạo Minh!

Thế lực này thật sự không phải trò đùa.

Diệp Quân cười nói: “Ác Đạo Minh đúng là không đơn giản, tiền bối sợ là chuyện bình thường, ta cũng không ép buộc, dù tiền bối không đồng ý giúp đỡ, chúng ta vẫn có thể làm bạn, đàm phán không thành tình nghĩa vẫn còn”.

Thiên Xích trầm giọng nói: “Diệp thiếu, chỉ tiêu diệt Bát điện chủ của Ác Đạo Điện thôi đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Thiên Xích cắn răng nói: “Ta làm”.

Diệp Quân hơi nhếch môi: “Hoan nghênh hai vị gia nhập”.

Thiên Xích hỏi: “Chúng ta có bao nhiêu người?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, đang định đáp thì Thiên Xích lại nói: “Diệp thiếu, xin nói đúng sự thật”.

Diệp Quân đáp: “Chỉ có ta và năm cao thủ cảnh giới Khai Đạo của Đại Chu, còn có mấy người bạn nữa, bây giờ có thêm các ông thì đoán chừng có khoảng mười cao thủ cảnh giới Khai Đạo. Đương nhiên ta vẫn còn lá bài tẩy và biện pháp dự phòng”.

Thiên Xích trầm giọng nói: “Không đủ, hoàn toàn không đủ, theo ta biết thì Cửu điện chủ kia cũng có mặt…”

Diệp Quân nói: “Đó là huynh đệ của ta”.

Thiên Xích và Binh chủ đều sửng sốt, Thiên Xích nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Cửu điện chủ Ác Đạo Điện là huynh đệ của cậu?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế, có lẽ các ông cũng biết cách đây không lâu hắn ta đã tới Đại Chu, các ông cho rằng hắn ta đến giết ta à? Không, hắn ta đến để thăm ta”.

Lệ Hàn: “…”

Thiên Xích và Binh chủ nhìn nhau, Thiên Xích chần chừ một lúc rồi nói: “Diệp thiếu, hai người chúng ta đều là người ngay thẳng, không có nhiều mục đích, cậu tuyệt đối đừng lừa hai người chúng ta, dù sao đây cũng là chuyện quan trọng liên quan đến mạng người”.

Diệp Quân cười nói: “Hai vị tiền bối, ta là kiếm tu, có lẽ hai người cũng hiểu tính cách của kiếm tu mà?”

Thiên Xích và Binh chủ đồng thời chọn im lặng.

Nếu là kiếm tu khác đương nhiên bọn họ sẽ tin tưởng không chút nghi ngờ, dù sao kiếm tu đều có tính cách bướng bỉnh cây ngay không sợ chết đứng.

Lừa người khác?

Còn khiến bọn họ khó chịu hơn cả chết.

Nhưng bọn họ thật sự không quá tin tưởng Diệp thiếu trước mắt…

Diệp Quân đột nhiên mở lòng bàn tay, một quả cầu pha lê đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, dưới sự điều động của hắn, cầu pha lê đột nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh, chính là hình ảnh hắn và Lệ Hàn tiếp xúc lúc trước, có điều là không có âm thanh.

Hai người trò chuyện rất vui vẻ, cuối cùng Cửu điện chủ kia còn đích thân tặng Diệp Quân một món bảo giáp.

Thấy cảnh này, sắc mặt hai người đều thay đổi.

Mẹ kiếp!

Thật sự là Cửu điện chủ của Ác Đạo Điện.

Không ngờ trong Ác Đạo Điện lại có người của Diệp thiếu?

Quá khó tin!

Diệp Quân cất quả cầu pha lê, sau đó nghiêm túc nói: “Hai vị, Lệ huynh này là người của ta nằm vùng trong Ác Đạo Minh, chỉ có các ông biết thân phận thật của hắn ta, các ông phải giữ bí mật cho ta đấy”.

Thiên Xích đột nhiên đứng dậy chạy tới trước mặt Diệp Quân, ông ta nắm lấy tay Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Diệp thiếu, cha ta cũng là cao thủ cảnh giới Khai Đạo, có thể cho ông ấy cơ hội làm việc cho cậu không?”

Binh chủ: “…”
Chương 1743: Gọi thêm người

Diệp Quân bình tĩnh rụt tay về, sau đó hỏi: “Cha ông cũng là cao thủ cảnh giới Khai Đạo à?”

Thiên Xích gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân cười đáp: “Vậy đương nhiên là hoan nghênh rồi”.

Thiên Xích muốn nói lại thôi.

Diệp Quân nói: “Yên tâm, một tinh thể Vĩnh Hằng cộng với một quả Đạo Linh”.

Thiên Xích vô cùng mừng rỡ: “Cảm ơn Diệp thiếu”.

Ban đầu ông ta còn hơi do dự, nhưng sau khi thấy Diệp Quân lấy quả cầu ghi hình pha lê rồi, ông ta đã không còn chút băn khoăn nào nữa.

Mẹ ơi!

Ngay cả Cửu điện chủ Ác Đạo Minh cũng là người của Diệp thiếu, trận chiến này sao có thể thua được?

Sao có thể thua được?

Nhắm mắt cũng có thể thắng ấy chứ!

Như nghĩ đến điều gì, Thiên Xích lại nói: “Diệp thiếu, ta còn quen một vài cao thủ, ta có thể dụ địch theo mình, à không phải, là lôi kéo, lôi kéo”.

Nghe vậy, Diệp Quân cười nói: “Đây là chuyện tốt, ông đi lôi kéo đi, nhưng đương nhiên là chỉ cần cảnh giới Khai Đạo, hơn nữa ta định ba ngày sau sẽ đi tìm Bát điện chủ kia, nên ông phải tranh thủ”.

Thiên Xích gật đầu: “Được, được”.

Dứt lời, ông ta lập tức đứng dậy rời đi.

Diệp Quân quay đầu nhìn Binh Chủ, Binh Chủ chần chừ một lúc rồi nói: “Ta vẫn luôn cô đơn một mình, không quen biết nhiều người”.

Diệp Quân cười nói: “Không sao, tiền bối ở lại trong Tiểu Tháp này của ta tu luyện đi, ba ngày sau chúng ta sẽ đi tìm Bát điện chủ Ác Đạo Điện kia”.

Binh Chủ gật đầu: “Được”.

Sau đó, ông ta muốn nói lại thôi.

Diệp Quân hỏi: “Còn vấn đề gì sao?”

Binh Chủ gật đầu, sau đó nói: “Diệp thiếu, mạn phép hỏi một câu, thực lực của người tạo ra thanh kiếm này… đã vượt qua nền văn minh vũ trụ cấp năm rồi đúng không?”

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Sao lại hỏi thế?”

Binh Chủ trầm giọng nói: “Không giấu gì cậu, ta vốn là một món binh khí, vì thế ta biết rất rõ sự đáng sợ của thanh kiếm của Diệp thiếu, nếu ta đoán không lầm bây giờ Diệp thiếu vẫn chưa thể hoàn toàn phát huy hết lực lượng của thanh kiếm này, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Trong mắt Binh Chủ lộ vẻ phức tạp: “Đây là thanh kiếm mạnh nhất mà ta từng thấy”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Ông là binh khí gì?”

Binh Chủ hơi do dự.

Diệp Quân cười nói: “Mạo muội rồi”.

Binh Chủ lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ là đã rất nhiều năm ta chưa từng thể hiện bản thể của mình rồi. Nhưng lần này Diệp thiếu giao chiến với Ác Đạo Minh, đến lúc đó Diệp thiếu sẽ có thể chính mắt nhìn thấy”.

Diệp Quân mỉm cười: “Tiền bối nói thế khiến ta hơi chờ mong đấy”.

Binh Chủ mỉm cười: “Ta chợt nhớ ra ta có quen một người, nhưng không biết nàng ta có đồng ý đến hay không, để ta đi hỏi xem”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Binh Chủ đứng dậy rời đi.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn những quả Đạo Linh kia, nhẹ giọng nói: “Tháp gia, bây giờ ta mới phát hiện thì ra cao thủ cảnh giới Khai Đạo lại nghèo như thế”.

Tiểu Tháp hỏi: “Ngươi thật sự muốn tiêu diệt Ác Đạo Điện à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Thế lực này không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu”.

Diệp Quân cười nói: “Ta biết, vấn đề là bây giờ ta không đi tìm bọn họ thì bọn họ cũng đến tìm ta, nếu đã thế thì ta chọn ra tay trước”.

Tiểu Tháp nói: “Cũng đúng”.

Diệp Quân nói: “Ta còn có hơn bốn nghìn Tổ Mạch, ta muốn trồng một gốc Tiên Đạo Thụ nữa”.

Bây giờ hắn chỉ có một gốc Tiên Đạo Thụ, sau đó hắn phát hiện trăm năm Tiên Đạo Thụ này mới có thể kết được một quả, đương nhiên là đang nói thời gian trong tháp.

Bây giờ chỉ có mười lăm quả Đạo Linh!

Vẫn còn hơi ít.

Quả Đạo Linh có sức hấp dẫn rất lớn với cao thủ cảnh giới Khai Đạo, nếu có nhiều hơn, hắn sẽ có thể lôi kéo nhiều cao thủ cảnh giới Khai Đạo hơn.

Ngoài ra hắn cũng có thể bồi dưỡng được nhiều cao thủ cao cấp hơn.

Lúc này hắn chợt thấy rất nhớ Tiểu Bạch, nếu có Tiểu Bạch ở đây thì hắn đã có thể xin rồi.

Tiểu Tháp nói: “Bây giờ ngươi có nhiều Tổ Mạch, đúng là có thể trồng thêm một gốc Tiên Đạo Thụ, nhưng vẫn phải giữ lại chút Tổ Mạch, dù sao vũ trụ Quan Huyên cũng rất cần Tổ Mạch”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.

Khoảng thời gian này hắn đã bảo Chu Phạn gửi một nghìn Tổ Mạch về vũ trụ Quan Huyên, đương nhiên là gửi cho Nạp Lan Ca.

Bây giờ hắn còn có khoảng ba nghìn Tổ Mạch, trồng một gốc Tiên Đạo Thụ mất khoảng một nghìn năm trăm Tổ Mạch, vẫn còn thừa được một chút.

Sau khi trồng Tiên Đạo Thụ còn cần dùng linh khí của Tổ Mạch để chăm sóc nó, có thể nói là rất tốn kém, người bình thường hoàn toàn không thể nuôi nổi.

Nói làm là làm!

Diệp Quân lập tức lấy Thánh tự Thuỷ tộc kia ra, sau đó tìm một hòn đảo rộng rãi.

Trồng cây!



Trong tinh không.

Binh Chủ và Thiên Xích đi cùng nhau, mục tiêu của bọn họ đều là Đăng Thiên Vực kia.

Binh Chủ chợt nói: “Ông thật sự tin Diệp thiếu là người của Thuỷ tộc à?”

Thiên Xích bình tĩnh nói: “Không tin”.

Binh Chủ nhíu mày: “Vậy ông…”

Binh Chủ nhìn Thiên Xích: “Chính vì thế nên mới sợ”.

Binh Chủ khó hiểu: “Là sao?”

Thiên Xích khẽ thở dài: “Ông chưa từng tiếp xúc với nền văn minh vũ trụ cấp năm, ta cho ông biết, người của nền văn minh vũ trụ cấp năm nhìn những người ở vũ trụ cấp thấp hơn cũng giống như chúng ta đang nhìn những người bình thường không có tu vi ở thế tục vậy… Ông sẽ coi trọng một người bình thường à?”

Binh Chủ lắc đầu.

Thiên Xích nói tiếp: “Ông thấy Thánh tự kia không? Nó là bảo vật quý giá của Thuỷ tộc, mà nó lại phục tùng Diệp thiếu như thế, không hề có suy nghĩ phản kháng, ta đoán nó cũng giống lửa Thiên Hành kia, rất có khả năng là bị người khác trấn áp, dù không bị trấn áp chắc chắn cũng đã gặp phải chuyện đáng sợ gì đó, nên mới khuất phục như vậy”.

Binh Chủ trầm giọng nói: “Người tạo kiếm kia”.

Thiên Xích gật đầu: “Ta suy đoán một cách bảo thủ thì nữ kiếm tiên đứng sau Diệp công tử ít nhất cũng là cao thủ hàng đầu nền văn minh cấp năm, thậm chí là…”

Đến đây, ông ta không nói tiếp nữa.

Dù ông ta là cao thủ cảnh giới Khai Đạo, nhưng nền văn minh cấp năm cũng đã vượt khỏi nhận thức của ông ta rồi.

Về phần có nền văn minh trên cấp năm hay không…

Ông ta hoàn toàn không thể nghĩ tới.

Nghe thấy lời của Thiên Xích, nét mặt Binh Chủ cũng dần trở nên nặng nề.
Chương 1744: Vung tay là chết!

Thiên Xích nói tiếp: “Diệp thiếu này đưa chúng ta vào trong Tiểu Tháp, còn lấy những thần vật kia ra, trông là đang khoác lác, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì thấy người ta có đang khoác lác không? Không, người ta lợi hại thật”.

Binh Chủ gật đầu: “Đúng vậy”.

Thiên Xích lại nói: “Đương nhiên Ác Đạo Minh cũng rất mạnh, nhưng lần này ta đứng về phía Diệp công tử”.

Binh Chủ trầm giọng nói: “Ác Đạo Minh cũng không đơn giản…”

Thiên Xích gật đầu: “Trên con đường Đại Đạo, bất cứ sự lựa chọn nào cũng đều có phúc và hoạ, chúng ta muốn tiến thêm một bước không thể cứ đợi được, phải đánh cược một lần. Lần này chúng ta cứ xem thử thế lực đứng sau Diệp công tử này lợi hại hay Ác Đạo Minh sâu không lường được kia lợi hại hơn”.

Binh Chủ híp mắt: “Đánh cược!”

Thiên Xích cười to, hai người cùng biến mất.



Trong một dãy núi không biết tên.

Một bóng người dừng lại trước sơn môn, người đó chính là Thiên Xích.

Thiên Xích vung tay áo.

Oanh!

Sơn môn ầm ầm vỡ tan.

“Thiên Xích chó chết, ông làm gì đấy?”

Một tiếng mắng chửi chợt truyền đến từ trong lòng núi.

Thiên Xích cười to: “Cương chủ, mau ra đây, có chuyện tốt, chuyện vô cùng tốt”.

Ông ta vừa lên tiếng, một người đàn ông trung niên vóc người vạm vỡ lập tức bay đến trước mặt, khí thế uy áp mạnh mẽ thoáng chốc khiến mấy ngọn núi xung quanh biến thành tro bụi.

Thiên Xích vung tay áo, vô số hạt bụi bị đánh bay.

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Thiên Xích, giận dữ nói: “Chuyện tốt? Có chuyện tốt ông sẽ đến tìm ta à?”

Thiên Xích cười nói: “Thật sự là chuyện tốt, lần này đến tìm ông là muốn giới thiệu việc cho ông”.

Người đàn ông cau mày: “Việc gì?”

Thiên Xích đến gần ông ta, nghiêm túc nói: “Tiêu diệt Ác Đạo Minh”.

“Chết tiệt!”

Người đàn ông giơ tay đánh tới một quyền, lực đấm như sấm thoáng chốc khiến Thiên Xích lùi lại cả vạn trượng.

Người đàn ông giận dữ: “Quái nhân Thiên Xích, ông đang thấy ông đây chết chưa đủ nhanh à?”

Thiên Xích không nói gì mà mở lòng bàn tay, một viên tinh thể Vĩnh Hằng xuất hiện.

Thấy tinh thể Vĩnh Hằng, người đàn ông nhíu chặt mày rậm.

Thiên Xích tiến lên một bước, đi tới trước mặt người đàn ông, sau đó nói: “Hoàn thành xong chuyện này, không chỉ có tinh thể Vĩnh Hằng mà còn có một quả Đạo Linh, đó là thần vật của Thuỷ tộc văn minh cấp năm, có thể giúp tu vi của chúng ta tăng mạnh, đặc biệt là với thể tu như ông, có thể nói là thần vật…”

Người đàn ông trung niên hỏi thẳng: “Là ai muốn tiêu diệt Ác Đạo Minh?”

Thiên Xích nói một lượt đầu đuôi chuyện của Diệp Quân.

Sau khi nghe thấy lời của ông ta, người đàn ông lại nhíu chặt mày một lần nữa.

Thiên Xích nghiêm túc nói: “Ông tin tưởng ta không?”

Người đàn ông nói thẳng: “Không tin”.

Mẹ kiếp!

Nét mặt Thiên Xích cứng đờ.

Người đàn ông nhìn Thiên Xích: “Theo ta biết, Ác Đạo Minh này có phát ra một lệnh truy nã, truy nã Diệp công tử kia bằng một trăm tinh thể Vĩnh Hằng, chỗ chúng ta đã có không ít người chạy đến…”

Thiên Xích nói: “Ông tin lời của Ác Đạo Minh sao? Nếu thật sự giết chết Diệp công tử Ác Đạo Minh sẽ đưa cho ông một trăm tinh thể Vĩnh Hằng à? Nếu bọn họ không đưa cho ông, ông đi cắn bọn họ hai cái sao?”

Người đàn ông im lặng.

Thiên Xích nói tiếp: “Nhưng Diệp công tử kia thì khác, gặp mặt sẽ cho tinh thể Vĩnh Hằng luôn… Ta cho ông biết, nhà của Diệp công tử kia có một mỏ tinh thể Vĩnh Hằng đấy”.

Người đàn ông nhìn Thiên Xích, lộ vẻ động lòng: “Mỏ tinh thể Vĩnh Hằng?”

Thiên Xích nghiêm túc nói: “Đúng thế”.

Người đàn ông trầm giọng hỏi: “Ông chắc chắn nhà cậu ta có mỏ tinh thể Vĩnh Hằng ư?”

Thiên Xích hơi bất mãn: “Cương chủ, ông hỏi câu này dư thừa quá. Ta lừa ông để làm gì?”

Người đàn ông cau mày trầm tư.

Ác Đạo Minh!

Ông ta cũng rất kiêng dè thế lực này.

Thiên Xích lại nói: “Ác Đạo Minh kia đúng là không đơn giản, nhưng dù thế thì sao? Ông suy nghĩ xem, người có thể dễ dàng lấy tinh thể Vĩnh Hằng ra đưa cho ông sao có thể là một người tầm thường được? Dù Diệp công tử kia không nói rõ, nhưng ta đoán chắc chắn cậu ta đến từ nền văn minh vũ trụ cấp năm… Hơn nữa lần này chúng ta cũng không phải muốn tiêu diệt tất cả mọi người của Ác Đạo Minh, chỉ giết chết Bát điện chủ kia mà thôi”.

Người đàn ông im lặng.

Thiên Xích tiếp tục nói: “Có biết Binh Chủ không?”

Người đàn ông hơi ngạc nhiên: “Binh Chủ cũng đầu quân cho hắn ta rồi à?”

Thiên Xích cười nói: “Đầu quân? Bây giờ ông ta đã nhận Diệp công tử kia làm chủ luôn rồi”.

“Cái gì?”

Người đàn ông trung niên ngạc nhiên hỏi: “Nhận làm chủ luôn rồi?”

Thiên Xích gật đầu, nghiêm túc đáp: “Đúng thế”.

Người đàn ông rất kinh ngạc, ông ta biết Binh Chủ này, không phải người mà là một món binh khí, rất kiêu ngạo, không ngờ lại sẽ đi nhận chủ…

Thấy Cương chủ động lòng, Thiên Xích tiếp tục rèn sắt khi còn nóng: “Huynh đệ, có giàu sang hay không là ngay lúc này đây…”

Người đàn ông vẫn còn hơi lo: “Nhưng Ác Đạo Minh này…”

Thiên Xích thẳng thừng vung tay, tỏ vẻ khinh thường: “Ác Đạo Minh cũng chỉ là tép riu mà thôi, vung tay là chết!”
Chương 1745: Gọi Diệp thiếu!

Vung tay là chết?

Nghe thấy lời của Thiên Xích, Cương Chủ nhất thời hơi khiếp sợ.

Suy nghĩ đầu tiên của ông ta là: Ngông cuồng.

Ác Đạo Minh là tồn tại thế nào?

Chưa nói đến ai khác, chỉ mỗi Cơ Tiểu Kiếm kia thôi, năm đó cô ta cầm một thanh kiếm to đến Đăng Thiên Vực, dù không thể nói là càn quét tất cả không có kẻ thù, nhưng đó cũng là thiên tài, ít có địch thủ.

Mà cô ta cũng chỉ là Chí Thánh đạo giả trong Ác Đạo Minh, dù địa vị rất cao nhưng vẫn còn ở dưới điện chủ và Đạo pháp sứ.

Phải biết rằng Ác Đạo Điện có tổng cộng mười điện, mười vị điện chủ…

Nói đơn giản thì Ác Đạo Minh này sâu không lường được, dù là ở Đăng Thiên Vực cũng không có ai dám tuỳ tiện trêu chọc bọn họ.

Mà lúc này Thiên Xích lại nói vung tay là chết.

Ngông cuồng?

Cương Chủ suy nghĩ sâu xa hơn, ông ta hiểu tính Thiên Xích, Thiên Xích không phải một kẻ ngông cuồng, mà Thiên Xích dám nói như thế chắc chắn là vì Diệp công tử kia cho ông ta niềm tin.

Thấy Cương Chủ còn do dự, Thiên Xích vốn định khuyên thêm, nhưng nghĩ lại thì thấy hăng quá hoá dở, vì thế ông ta cười nói: “Thật ra thì cũng có thể hiểu, dù sao cũng là Ác Đạo Minh, ông băn khoăn là chuyện bình thường, cũng được, Cương Chủ cứ ở đây tu luyện đi, chúng ta sau này gặp lại”.

Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.

“Đợi đã!”

Thấy Thiên Xích định đi thật, Cương Chủ vội cất lời.

Thiên Xích xoay người nhìn ông ta, Cương Chủ trầm giọng nói: “Thiên Xích, chuyện này liên quan đến con đường tu luyện của chúng ta, ông phải nói rõ đầu đuôi cho huynh đệ, trận chiến này chúng ta có bao nhiêu khả năng chiến thắng?”

Thiên Xích cười nói: “Ta có nói nhiều với ông hơn nữa thì ông vẫn sẽ băn khoăn, một câu thôi, ông làm hay là không?”

Cương Chủ im lặng một lúc mới nói: “Ta muốn cùng ông đi gặp Diệp công tử kia”.

Thiên Xích nghiêm túc nói: “Gọi là Diệp thiếu”.

Cương Chủ: “…”



Thập điện của Ác Đạo Minh.

Bát điện chủ ngồi trên thềm đá trước đại điện, trong tay cầm một quyển cổ tịch, xem rất tập trung.

Lúc này, một ông lão gầy gò chạy nhanh tới trước mặt gã từ phía xa, ông ta trầm giọng nói: “Điện chủ, chuyện có hơi kỳ lạ”.

Bát điện chủ cất lời: “Nói”.

Ông lão gầy gò nói: “Lúc trước có một người xông vào Đại Chu, sau đó bị một tia kiếm khí chém chết, không nhìn thấy người ra tay, nhưng chắc chắn là nữ kiếm tiên bị thương kia”.

Bát điện chủ cau mày: “Bản thể không xuất hiện à?”

Ông lão lắc đầu: “Không”.

Bát điện chủ im lặng.

Ông lão lại nói: “Còn nữa, người của chúng ta điều tra được có mấy cao thủ của Đăng Thiên Vực từng bí mật tiếp xúc với Diệp Quân, nhưng cũng không biết bọn họ đã nói gì với nhau, nhưng sau khi nói xong, mấy cao thủ kia đều đã rời khỏi Đại Chu, đi đến Đăng Thiên Vực… Mấy người kia thực lực không tệ, người của chúng ta không dám tiếp cận quá gần, vì thế cũng không biết bọn họ đang làm gì”.

Bát điện chủ buông quyển cổ tịch trong tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu nhìn ông lão: “Bọn họ có khả năng liên thủ với Diệp công tử kia rồi cắn ngược lại chúng ta không?”

“Bọn họ dám sao!”

Ánh mắt ông lão trở nên lạnh lẽo, sát khí ngưng tụ: “Cho bọn họ một trăm lá gan bọn họ cũng không dám đối địch với Ác Đạo Minh”.

Bát điện chủ cười nói: “Đừng xem thường những người đó, những người đó có thể đạt đến Khai Đạo Cảnh đều không phải kiểu người vô dụng, chỉ cần có đủ lợi ích thì chẳng có chuyện gì bọn họ không dám làm cả”.

Ông lão trầm giọng nói: “Nếu nói đến lợi ích thì cái giá Ác Đạo Minh chúng ta đưa ra vẫn chưa đủ cao à?”

Bát điện chủ lắc đầu: “Không phải không cao, mà là bọn họ hoàn toàn không tin tưởng Ác Đạo Minh… Hầy, mấy năm nay danh tiếng của Ác Đạo Minh chúng ta đều bị một vài kẻ bôi xấu rồi. Thật sự là con sâu làm rầu nồi canh! Ta cảm thấy vô cùng đau đầu!”

Ông lão cúi đầu không nói một lời.

Mẹ kiếp!

Ngươi là kẻ có danh tiếng tệ nhất đấy.

Đương nhiên chắc chắn không thể nói câu này ra được.

Ông lão trầm giọng nói: “điện chủ, ta không tin Diệp Quân có thể thuyết phục những người đó đối đầu với Ác Đạo Minh chúng ta…”

Bát điện chủ cười nói: “Nếu là người khác đương nhiên là không thể, nhưng Diệp công tử này thì rất có khả năng”.

Ông lão tỏ vẻ khó hiểu: “Vì sao?”

Bát điện chủ nói: “Lúc trước ta cho rằng Đại Chu ủng hộ Diệp Quân là vì Chu Phạn, nhưng sau đó ta mới phát hiện hoàn toàn không phải, nhân vật chủ chốt của Đại Chu cũng đang ủng hộ Diệp Quân, lý do là gì?”

Ông lão nói bằng giọng điệu nặng nề: “Bọn họ cho rằng thế lực đứng sau Diệp Quân chắc chắn không thua kém Ác Đạo Minh ta”.

Bát điện chủ cười nói: “E rằng không chỉ có thế”.

Ông lão nhíu mày: “Là sao, chẳng lẽ bọn họ cho rằng thế lực sau lưng Diệp Quân còn hơn hẳn Ác Đạo Minh chúng ta?”

Bát điện chủ cười khẽ, không nói gì.

Ông lão cười khẩy: “Bọn họ không biết gì về Ác Đạo Minh chúng ta cả”.

Nhưng Bát điện chủ lại lắc đầu: “Nhìn từ trước mắt, chúng ta cũng không biết gì về thế lực đứng sau Diệp Quân kia”.

Ông lão muốn nói lại thôi.

Bát điện chủ nói: “Chúng ta có thể coi thường đối thủ từ khí thế, nhưng trong lòng nhất định phải coi trọng đối thủ”.

Dứt lời, gã chậm rãi đứng lên, xoay người nhìn đại điện sau lưng: “Huynh đệ tốt kia của ta chết cũng là vì hắn không coi trọng đối phương, Ác Đạo Minh chúng ta đã mắc phải sai lầm này một lần, nếu mắc lần thứ hai thì đúng là ngu xuẩn”.

Ông lão đang định đáp lời thì Bát điện chủ lại nói tiếp: “Phát lệnh khẩn cấp Ác Đạo”.

Ông lão ngạc nhiên nói: “Việc này…”

Lệnh khẩn cấp Ác Đạo!

Đây là một lệnh đặc biệt trong Ác Đạo Minh, chỉ có điện chủ của mười điện mới có thể phát, một khi phát lệnh, những cao thủ và Ác Đạo của Ác Đạo Minh nhận được tin tức này đều phải tiến hành tiếp viện trong thời gian nhanh nhất, nếu có người nhận lệnh mà không giúp đỡ sẽ bị chém nát xác thịt, giam giữ linh hồn, nhốt vạn đời.

Bát điện chủ nhìn ông lão: “Còn ngây người ra làm gì?”

Ông lão lấy lại tinh thần, sau đó xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK