Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1376: Hai chọi một

Ai thua rồi?

Mọi người nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ nghi ngờ, chẳng lẽ không phân thắng bại?

Lúc này, Bắc Tề Vương chậm rãi ngẩng đầu nhìn Diệp Quân: “Sức mạnh thời không kia là gì?”

Mặc dù kiếm của Diệp Quân rất mạnh nhưng lão ta biết rõ kiếm đạo của Diệp Quân không thể phá vỡ được lớp phòng ngự của lão ta, thứ phá vỡ lớp phòng ngự của lão là luồng sức mạnh thời không đặc biệt kia, đó mới là thứ đáng sợ.

Nghe Bắc Tề Vương hỏi, Diệp Quân mỉm cười đáp lời: “Chỉ là món đồ chơi trưởng bối trong nhà để lại cho ta mà thôi, ta cũng không biết nó tên là gì”.

Bắc Tề Vương trầm mặc.

Trưởng bối trong nhà.

Giờ phút này, cho dù lão ta có kiêu ngạo thế nào thì cũng biết người đứng phía sau thanh niên trước mặt không hề đơn giản.

Lão ta đã đánh giá thấp người này rồi.

Diệp Quân nói: “Nghe ông hỏi vậy, ta chợt nhớ ra kiếm kỹ ta vừa tạo ra vẫn chưa có tên… Gọi là Diên Trì Nhất Kiếm đi. Ha ha ha…”

Bắc Tề Vương nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Thân xác lão bắt đầu nứt lìa, máu tươi không ngừng phun ra.

Ngược lại, Diệp Quân đã hồi phục rất nhiều.

Thấy vậy, mọi người đều hiểu Bắc Tề Vương đã thua.

Thua ở năng lực hồi phục.

Năng lực tự hồi phục của Diệp Quân quá mạnh, có thể nói, chỉ cần hắn chưa chết hẳn thì sẽ luôn hồi phục, như một cỗ máy vận động vĩnh viễn.

Thật đặc biệt!

Diệp Quân nhìn Bắc Tề Vương với cơ thể tan nát, im lặng không nói gì.

Hắn đã thắng ở năng lực hồi phục.

Nếu hắn không có năng lực phục hồi mạnh mẽ thì hắn không thể đánh bại Bắc Tề Vương, bởi vì đối phương thật sự quá mạnh. Hắn có thể chịu đựng đến bây giờ đều là nhờ năng lực phục hồi nhanh chóng, vì vậy hắn mới có thể chiến đấu với đối phương. Xem ra sau này phải xin Tiểu Bạch và Nhị Nha nhiều thần vật hồi phục hơn.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân bật cười một lúc rồi nhìn Bắc Tề Vương, định ra tay thì một giọng nói từ xa truyền tới: “Dừng tay”.

Diệp Quân nhìn lên trời, chỉ thấy phía xa bầu trời tách ra, ba người chậm rãi bước tới.

Hai nam một nữ.

Lúc này, trong đầu Diệp Quân vang lên giọng nói của Trấn Thiên: “Người đi đầu là yêu vương Cự Mang, là người đứng đầu trong bốn đại yêu vương của khu vực Cổ Hoang, bên cạnh ông ta lần lượt là yêu vương Thần Trạch và yêu vương Hình Nguyệt”.

Bốn đại yêu vương tập hợp.

Diệp Quân bình tĩnh nhìn Cự Mang: “Có chuyện gì sao?”

Cự Mang nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, lão ta là người của khu vực Cổ Hoang”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy thì sao?”

Cự Mang bình tĩnh nói: “Ngươi không thể giết”.

Mặc dù bốn đại yêu vương có quyền lực riêng, nhưng trên thực tế bọn họ đều thuộc khu vực Cổ Hoang, nếu Diệp Quân giết Bắc Tề Vương ở đây thì khu vực Cổ Hoang sẽ tổn hại lớn, hơn nữa trước đây bọn họ cũng nhận được mệnh lệnh của Yêu Nguyệt, lúc cần thiết có thể lựa chọn ra tay can thiệp.

Nghe Cự Mang nói vậy, Diệp Quân cười lớn, sau đó hắn hóa thành một đạo kiếm quang biến mất tại chỗ.

Vụt!

Một thanh kiếm đâm thẳng vào giữa lông mày của Bắc Tề Vương, sau đó bị luồng sức mạnh thời không đặc biệt trong kiếm của Diệp Quân quét sạch.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn Cự Mang: “Ông nói không thể giết thì không được giết sao?”

Vừa dứt lời, không gian xung quanh trở nên lặng ngắt không tiếng động.

Hành động này không hề coi trọng khu vực Cổ Hoang.

Cự Mang nhìn Diệp Quân: “Không sợ chết vậy sao?”

Diệp Quân nhoẻn miệng cười đáp: “Các người giết ta là điều đương nhiên, còn ta giết các người lại là không sợ chết hả?”

Hắn xua tay: “Đừng nhiều lời nữa, ông đây nói thẳng luôn, hôm nay nếu ta không chết thì ngày sau sẽ hủy diệt cả khu vực Cổ Hoang các người”.

Quả thật, đến bước đường này, không thể giải hòa với nhà họ Thần hay khu vực Cổ Hoang được nữa.

Mọi người đều quyết đấu sống chết.

Đơn giản vậy thôi!

Nghe Diệp Quân nói vậy, Cự Mang nheo mắt lại, ánh mắt của hai vị yêu vương phía sau ông ta cũng trở nên lạnh lùng.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp người không nể mặt khu vực Cổ Hoang.

Lúc này, bọn họ đã không thể nhân nhượng được nữa.

Nhân nhượng lúc này thì sau này khu vực Cổ Hoang còn mặt mũi nào để sống nữa đây?

Cự Mang nhìn Nhị Nha: “Đấu vài chiêu không?”

Trực tiếp ra tay!

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô: “Được thôi!”

Cự Mang gật đầu, sau đó tiến lên một bước, trong tích tắc, ông ta và Nhị Nha đã biến mất tại chỗ.

Bùm!

Bỗng chốc, trên tinh không vang lên những tiếng nổ đáng sợ.

Hai vị yêu vương còn lại nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười: “Các người định đánh hội đồng à?”

Thần Trạch nhìn Diệp Quân: “Không được sao?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta là người giảng võ đức, nếu các người đánh lẻ thì ta sẽ không dùng vũ khí, đây là giới hạn cuối cùng của ta… Còn nếu các người muốn đánh hội đồng thì xin lỗi, ta không cần giới hạn này nữa”.

Thần Trạch nhếch môi khinh thường nói: “Vậy ngươi cứ dùng vũ khí thử xem”.

Nói xong, hai vị yêu vương cùng lao về phía Diệp Quân

Hai chọi một!

Diệp Quân lặng lẽ rút ra kiếm của cha ra.
Chương 1377: Đánh với yêu vương

Diệp Quân đương nhiên không dám xem thường hai vị yêu vương.

Thế là dứt khoát rút kiếm Thanh Huyên ra.

Không những thế, hắn còn dung hợp với Ngao Thiên Thiên, để khí tức tăng vọt đến tột cùng.

Rồi hắn đạp mạnh chân phải, hóa thành kiếm quang lao tới.

Kiếm quang lóe lên.

Ầm!

Những người khác chì nghe tiếng nổ vang lên, sau đó là hình ảnh Thần Trạch bay ngược về sau với cánh tay phải nứt nẻ, máu phun như suối.

Ông ta rơi vào hoang mang tột độ.

Ánh mắt nhìn Diệp Quân đầy khó tin: “Ngươi...”

Bên kia, Sở phu nhân nhíu mày, nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân với vẻ chấn động.

Chỉ vung kiếm lên là phá được thân xác yêu vương của Thần Trạch!

Đây là thứ Thần vật gì?!

Yêu thú tự hào nhất là thân xác, vậy mà nó chẳng đáng một xu trước mặt Diệp Quân.

Sở phu nhân lắc đầu: “Khu vực Cổ Hoang thế là xong rồi”.

Thần Trạch bên kia vẫn còn chưa hoàn hồn lại, ban nãy nếu ông ta không kịp lui bước thì đã bỏ mạng dưới một kiếm kia rồi.

Nó là thứ gì vậy?

Ông ta nhìn nó với vẻ đề phòng dâng cao.

Yêu vương còn lại cũng không dám lỗ mãng ra tay.

Diệp Quân nhắm mắt lại, thử dùng kiếm Thanh Huyên hấp thu sức mạnh thời không kỳ lạ kia. Không thử thì không biết, thử rồi mới giật mình.

Bởi kiếm Thanh Huyên làm được điều đó ở mức vô hạn!

Đồ chơi của cha ngon thật chứ!

Diệp Quân khiếp sợ.

Một khi đã vậy, tức hắn có thể nâng cao uy lực trong một nhát kiếm...

Diệp Quân chợt không dám nghĩ nữa.

Bởi vì hắn biết nếu hấp thu quá nhiều thì cơ thể sẽ không chịu nổi sức mạnh cuồn cuộn ấy.

Dù gì cũng không thể vung kiếm ra rồi lấy mạng hết tất cả mọi người ở đây chứ hả?

Diệp Quân không nghĩ nữa, cong môi cười với Thần Trạch: “Tiếp thêm một kiếm nữa này!"

Rồi hóa thành kiếm quang biến mất.

Thần Trạch biến sắc, không dám xem thường nữa mà lập tức khôi phuc bản thể.

Cho dù vậy, ông ta vẫn không đỡ nổi một kiếm này.

Uỳnh!

Trong mọi ánh mắt kinh ngạc, Thần Trạch bay vèo ra ngoài, thân thể dần dần nứt vỡ.

Một kiếm đã phá!

Nữ yêu vương còn lại rơi vào hoang mang.

Nhát kiếm đập vỡ thân xác Thần Trạch, mà linh hồn ông ta cũng nhòe đi khi dừng lại.

Bị một kiếm sát hại trong nháy mắt!

Nữ yêu vương nhìn mà đầu óc trống rỗng.

Cái này có phần mạnh quá đà rồi đấy.

Thần Trạch tuy chưa chết hẳn nhưng cũng đang vô cùng khó tin, nhìn vào kiếm Thanh Huyên: “Nó...”

Diệp Quân nhắm mắt lại.

Sức mạnh!

Khi thanh kiếm hấp thu sức mạnh thời không đặc biệt, hắn lại có cảm giác vô địch.

Nhưng hắn cũng lý trí biết rằng đây là sức mạnh thuộc về kiếm và thời không đặc biệt, không liên quan đến hắn.

Nhưng cảm giác này thật là đã, rất dễ dàng bị lạc lối.

Hắn không nghĩ nhiều nữa mà mở mắt nhìn Thần Trạch, biến mất trước khi ông ta kịp mở miệng.

Xoẹt.

Thần Trạch bị xóa sổ trong nháy mắt.

Nhẫn bị Diệp Quân lấy đi.

Nữ yêu vương bên kia trợn trừng mắt: “Ngươi thật sự muốn liều chết với khu vực Cổ Hoang?!"

"Ngu xuẩn!"

Sở phu nhân âm thầm mỉa mai: “Đã đến nước này rồi mà còn phun ra mấy lời vô tri, đúng là con ả không não! Thanh niên kia rõ ràng không sợ khu vực Cổ Hoang, ả lại còn dùng nó để uy hiếp... Ngu không tả nổi”.

Diệp Quân nhìn nữ yêu vương rồi biến mất tại chỗ.

Xoẹt!

Một thanh kiếm lao về phía bà ta.

Nữ yêu vương hoảng sợ, không dám nghênh đón trực tiếp mà liên tục lùi về sau.

Roẹt!

Diệp Quân thấy chém hụt thì cau mày, nói với bà ta: “Không đánh à?"

Nếu bà ta không chịu đánh thì hắn cũng bó tay.

Bởi xét về tốc độ thì hắn không bằng đối phương.

Kiếm Thanh Huyên cái gì cũng tốt, chỉ trừ tốc độ.
Chương 1378: Thỉnh thoảng gọi cũng được

Nữ yêu vương quắc mắt nhìn hắn.

Bà ta đương nhiên không dám nhào lên đánh.

Diệp Quân cầm thanh kiếm kia trong tay chính là vô địch, e rằng chỉ có cường giả tám phần thần tính mới đánh lại.

Nói cách khác, hiện giờ hắn là người đứng đầu trong cảnh giới dưới tám phần thần tính.

Thấy nữ yêu vương không nói gì, Diệp Quân lắc đầu: “Chán thế”.

Hắn ngẩng lên, thấy Nhị Nha vẫn đang đánh nhau với Cự Mang.

Còn chưa xong à?

Diệp Quân nhíu mày.

Bỗng hư không vỡ ra, để một con yêu thú rơi huỵch xuống.

Những người khác nhìn theo, thấy đó là Cự Mang.

Thua rồi sao?

Nhị Nha xuất hiện cạnh Diệp Quân, lẳng lặng nhìn sang.

Diệp Quân tròn mắt nhìn lại, bỗng muốn đánh một trận với nàng.

Hắn thừa nhận hắn đang tự cao, nhưng cũng có tự tin.

Giờ đây hắn thấy mình là vô địch.

Nhờ kiếm Thanh Huyên.

Và khả năng hấp thu sức mạnh thời không đặc biệt.

Có lẽ Nhị Nha... cũng không chịu nổi chứ hả?

Như đọc được suy nghĩ của hắn, cô bé liếm kẹo hồ lô, hỏi: “Muốn thử vài chiêu?"

Diệp Quân gật đầu: “Phải, nhưng mà... đủ rồi thì dừng...”

Nhị Nha gật đầu: “Ta cho ngươi chém trước”.

Diệp Quân trợn mắt: “Làm vậy... được không đấy?"

Nhị Nha chỉ vào đầu mình: “Chém vào đây này”.

Diệp Quân chần chừ: “Bây giờ ta lợi hại lắm đó... Ngươi...”

Nhị Nha bất mãn trừng hắn: “Bảo ngươi chém thì cứ chém! Lề mà lề mề làm gì?"

Diệp Quân vung kiếm chém vào đầu Nhị Nha.

Ầm!

Một luồng sức mạnh khủng khiếp thổi bay hắn đi.

Bay cả vạn trượng.

Khi dừng lại, kiếm Thanh Huyên run lên trong tay hắn, cả người cũng tê dại.

Mà Nhị Nha thì không hề hấn gì.

Diệp Quân dại ra.

Thân thể này có phải hơi bị siêu hạng quá không vậy?

Nhị Nha chỉ nhàn nhạt nói: “Đến lượt ta”.

Rồi nắm bàn tay nho nhỏ lại.

Diệp Quân vội la lên: “Ta đầu hàng! Đầu hàng!"

Một cú đấm thôi là có thể lấy mạng hắn, bảo hắn làm sao dám đón?

Thấy hắn chịu thua, Nhị Nha bĩu môi: “Sợ gì chứ? Ta có đánh chết ngươi đâu”.

Diệp Quân: “...”

Những người khác âm thầm lắc đầu trước cảnh này.

Hai người kia thật sự là không đặt khu vực Cổ Hoang và nhà họ Thần vào mắt.

Nhưng họ cũng hiểu ra.

Diệp Quân quả thật có sức mạnh để làm vậy.

Hắn không đùa giỡn cùng Nhị Nha nữa mà nhìn Cự Mang, thấy ông ta chưa chết nhưng cũng bị Nhị Nha đánh trọng thương.

Hắn bèn khiếp sợ nhìn sang bên, tự hỏi cô bé này rốt cuộc mạnh đến mức nào?

Cự Mang nhìn cô bé đang liếm kẹo hồ lô đầy khó tin, không ngờ mình lại thua cuộc nhanh như vậy.

Lại còn bị áp chế hoàn toàn.

Từ tốc độ, sức mạnh đến khả năng phòng ngự.

Áp chế trên mọi phương diện.

Ông ta nói với nữ yêu vương: “Báo cho Yêu Nguyệt đại nhân!"

Họ đã không thể quản lý chuyện này được nữa.

Nữ yêu vương lại sa sầm mặt: “Không liên lạc được!"

Cự Mang nhíu mày: “Không liên lạc được?"

Nữ yêu vương gật đầu.

Bà ta đã thử liên lạc với Yêu Nguyệt từ khi Thần Trạch bị chém chết, sau đó kinh hãi nhận ra mình không làm được.

Tựa như yêu vương đã bốc hơi.

Cự Mang sa sầm mặt: “Sao lại thế...”

Ông ta vận dụng bí pháp liên lạc với yêu vương, nhung đối phương như đã bốc hơi, chẳng thèm ừ hử gì.

Cự Mang nhíu mày thật chặt.

Diệp Quân đứng ở xa bỗng hỏi: “Đang gọi người tới hả?"

Cự Mang lẳng lặng nhìn sang.

Diệp Quân vừa mở miệng thì nghe một giọng nói truyền tới từ hư không: “Diệp Quân!"

Hắn nhìn lên, thấy người nói là Thần Khởi.

Ông ta nhìn hắn chằm chặp: “Đến lúc kết thúc rồi”.

Ông ta vươn tay đẩy một lệnh bài ra. Nó bay lên thật cao rồi hóa thành ngọn lửa. Từ trong đó, một bóng người ngưng tụ mà thành, thả ra uy áp đáng sợ bao trùm hết thảy.

Giọng Sở phu nhân trầm xuống: “Tổ tiên nhà họ Thần - Thần Hạo”.

Bán bộ chín phần thần tính!

Chỉ là một cái bóng mà đã áp đảo tất cả mọi người.

Bán bộ chín phần thần tính là một lạch trời khó vượt qua với tám phần thần tính.

Ánh mắt Thần Khởi trở nên điên cuồng: “Nghe nói sau lưng ngươi có người chín phần thần tính? Gọi ra đây xem”.

Diệp Quân im lặng nhíu mày.

Chợt một giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai: “Thi thoảng gọi cũng được”.

Diệp Quân nghe vậy thì sửng sốt.

Hắn quay lại, thấy có một nam một nữ đang đi tới.

Nam mặc đồ trắng, nữ mặc váy trắng.

Người lên tiếng chính là người phụ nữ váy trắng.
Chương 1379: Bán bộ chín phần thần tính

Thi thoảng gọi cũng được.

Diệp Quân thấy hai người kia đi đến thì sửng sốt.

Không ngờ họ lại đến đây.

Làm hắn ngạc nhiên vô cùng.

Nhị Nha nhìn thấy người phụ nữ váy trắng thì bĩu môi rồi cùng Tiểu Bạch trở vào Tiểu Tháp.

Những người khác có mặt cũng đổ dồn ánh mắt vào hai người mới tới này, nhận ra họ chính là chỗ dựa sau lưng Diệp Quân.

Vô số người đồng thời cau mày.

Bởi họ chưa từng nhìn thấy hai người này bao giờ.

Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của thiếu niên áo trắng đứng bên, Sở phu nhân chậm rãi quan sát hai người kia một hồi lâu rồi lắc đầu: “Ta chưa từng gặp”.

Chưa từng gặp!

Thiếu niên nhíu mày, tự nhủ nếu đây là cường giả đứng đầu thì bà ngoại không thể nào chưa từng gặp...

Sở phu nhân cũng nhíu mày, mắt không rời khỏi hai người kia khi nhận ra mình không cảm nhận được khí tức của họ.

Sao lại thế được?

Cõi lòng bà ta rúng động.

Trấn Thiên và các cường giả Trấn tộc cũng đang quan sát hai người áo trắng kia.

Bọn họ như kiến bò trên chảo, bởi họ đã triệu hồi linh hồn tổ tiên, một vị đại lão siêu đẳng đã đến bán bộ chín phần thần tính.

Nếu hai người kia chưa đạt đến đẳng cấp ấy hoặc chỉ ngang bằng thì tuyệt đối không có phần thắng.

Câu hỏi là hai người này đã đến cảnh giới đó chưa?

Bọn Trấn Thiên ôm lòng nghi ngờ.

Bởi không ai cảm nhận được khí tức của bên đối phương.

Thần Khởi cũng nhìn hai người kia không chớp mắt, tuyệt đối không tin bọn họ đã đạt đến chín phần thần tính.

Chín phần ư?

Bao nhiêu năm qua chỉ có Thần Nhất đạt đến cảnh giới này, mà ông ta còn là người nhà họ Thần!

Người ngoài sao có thể làm được?

Tuyệt đối không thể!

Một lần nữa âm thầm khẳng định, Thần Khởi dần bình tĩnh lại, môi cong lên thành nụ cười nhạt.

Bên kia, Diệp Quân nhìn người đàn ông áo trắng một hồi mới mở miệng: “Cha”.

Đối phương đúng là cha của hắn.

Dung mạo giống như đúc, không có gì khác biệt.

Kiếm Chủ Nhân Gian nghe vậy thì cười lớn: “Ngươi gọi ta là cha?"

Diệp Quân trợn mắt: “Có vấn đề gì sao?"

Thấy Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn sang, người phụ nữ kế bên nói: “Nhận đứa con này cũng không lỗ gì”.

Hai cha con hết biết nói gì.

Diệp Quân nhìn sang, cảm thấy cha vẫn là cha, nhưng mà hình như ký ức có vấn đề.

Kiếm Chủ Nhân Gian cũng đang nhìn hắn. Ông ấy không quá bất ngờ khi nghe Diệp Quân gọi mình là cha, dẫu sao đi theo người phụ nữ kia suốt bao lâu, có đần thì cũng đoán được một vài.

Đã vậy, dáng dấp thanh niên này lại cực kỳ giống ông ấy.

Bỗng có tiếng bước chân vang lên trong hư không.

Mọi người ngẩng đầu lên, thấy Thần Hạo - tổ tiên nhà họ Thần - đang chậm rãi đi xuống.

Tuy ông ta không thả uy áp nhưng ai nấy đều có cảm giác áp bách đến nghẹt thở.

Đây là bán bộ chín phần thần tính!

Là ngưỡng cửa thế nhân không thể vượt qua!

Sắc mặt Trấn Thiên trở nên phức tạp. Gã đã có tám phần thần tính, nhưng đến bây giờ mới nhận ra khoảng cách với chín phần to lớn đến nhường nào.

Có thể nói là không bằng kiến cỏ.

Gã nhìn hai người áo trắng kia, biết rằng Trấn tộc tồn tại hay diệt vong đều nằm trong tay bọn họ.

Thần Hạo thì không biết cảm nhận được gì từ hai người kia mà nhíu mày.

Người phụ nữ váy trắng không nhìn Thần Hạo mà nói với Diệp Quân: “Con không cần quá khắt khe việc gọi người hay không, cứ tùy tâm là được rồi, hiểu chưa?"

Hắn hỏi lại: “Tùy tâm là sao?"

Người phụ nữ: “Muốn gì làm đó”.

Diệp Quân cười khổ: “Con không mạnh đến mức ấy”.

Người phụ nữ gật đầu: “Vậy thì hạ mục tiêu xuống, muốn gọi thì gọi, không muốn thì không gọi, cái này con làm được”.

Diệp Quân rơi vào im lặng.

Thấy hắn còn băn khoăn, bà ấy lại nói: “Nhận thức nội tâm, hàng phục nội tâm, tùy tâm”.

Diệp Quân hỏi lại: “Tâm?"

Bà ấy gật đầu: “Làm gì cũng đừng nên quá sức. Như con vì sợ bị người khác gọi là vua dựa dẫm nên không dám gọi ai đến. Sống trên đời vì sao phải để ý cái nhìn của người khác? Sống vì lẽ đó là cực kỳ ngu xuẩn, hiểu chưa?"

Diệp Quân gật đầu: “Con hiểu rồi”.

Người phụ nữ: “Tâm con nói thế nào thì làm như thế ấy”.

Diệp Quân cười đáp: “Con hiểu rồi”.

Người phụ nữ lại nói: “Con không hiểu”.

Diệp Quân sửng sốt.

Người phụ nữ không giải thích. Nói thật ra thì trên đời có bao nhiêu người sống được tùy tâm?

Nhận thức nội tâm, hàng phục nội tâm, tùy tâm.

Ba cảnh giới độc lập không phân cao thấp.

Diệp Quân hiện tại xem như miễn cưỡng nhận thức được nội tâm.

Nhưng điều bà ấy làm không phải để hắn lập tức đạt đến Tùy Tâm, mà là hướng dẫn hắn nên đi thế nào trên con đường tương lai.

Chỉ lối một chút mà thôi.

Lúc này, Thần Khởi kia bỗng mở miệng: “Nói đủ chưa?"

Thấy người phụ nữ quay sang nhìn mình, ông ta lại hỏi: “Ngươi chính là người hộ đạo của Diệp Quân?"

Bà ấy gật đầu: “Phải”.

Thần Khởi cười mỉa: “Để ta nhìn xem hôm nay ngươi có giữ được mạng cho hắn hay không”.

Người phụ nữ liếc nhìn ông ta rồi vươn tay chỉ Thần Hạo: “Lão là chỗ dựa của ngươi?"

Thần Khởi còn chưa kịp nói thì người phụ nữ ấn nhẹ ngón tay xuống.

Uỳnh!

Dưới con mắt kinh dị của mọi người, Thần Hạo chợt biến sắc, hai gối cong lại thành tư thế quỳ.
Chương 1380: Nhà ngươi ở đâu?

Thời không nơi đầu gối lão vụn vỡ.

Những người khác hóa đá.

Bắt quỳ luôn??

Cái quái gì thế?

Thần Khởi nhìn cảnh tượng này với vẻ khó tin tràn ngập, đầu óc trống rỗng.

Bên kia, Sở phu nhân siết chặt hai tay, thân thể khẽ run.

Đám người Trấn Thiên sau khi vượt qua khiếp sợ thì mừng rỡ như điên.

Người đứng sau Diệp Quân mạnh thế sao?

Đây là điều họ không ngờ đến.

Thật quá kinh ngạc!

Thần Hạo kia thì rơi vào hoang mang.

Ông ta không có sức đánh trả ư?

Sao lại thế được?

Ông ta tìm cách vận sức nhưng chỉ thành ra vô dụng, sức mạnh đang đè lên người vượt quá sức tưởng tượng của ông ta, làm ông ta căn bản không đấu lại nổi.

Thần Hạo hoàn toàn mê mang.

Đặc biệt là Thần Khởi, vừa thấy tổ tiên nhà mình quỳ xuống thì liền biết mình xong đời rồi.

nhà họ Thần cũng tiêu tùng rồi.

Các yêu vương bên khu vực Cổ Hoang kia cũng hóa đá tại chỗ.

Không ai ngờ người phụ nữ váy trắng lại mạnh đến vậy.

Thần Hạo tuy chỉ là một cái bóng nhưng rõ ràng là bán bộ chín phần thần tính.

Làm sao mà không có sức đánh trả thế này?

Chẳng lẽ...

Không biết nghĩ tới gì mà Cự Mang và những người khác tái cả mặt.

Thần Hạo ngẩng đầu hỏi người phụ nữ đầy khó tin: “Bà là ai?"

Bà ấy không để ý, chỉ hỏi Diệp Quân: “Tiểu tử, nhà họ Thần ở đâu? Chỉ chỗ cho cô cô”.

Nhà họ Thần ở đâu?

Ai nấy đều không hiểu bà ấy muốn làm gì.

Diệp Quân liếc nhìn Trấn Thiên. Gã vươn tay về bên phải: “Cách đây triệu dặm...”

Người phụ nữ gật đầu, khép ngón tay lại, gọi một thanh kiếm bay ra.

Ai nấy đều không hiểu gì.

Ở Thần giới.

Một thanh kiếm giáng xuống.

Ầm!

Toàn bộ Thần giới hóa thành tro.

Những người khác còn đang rơi vào nghi hoặc thì cảm nhận được gì đó. Thần Khởi kinh hoàng lên tiếng: “Bà... bà...”

Trấn Thiên cũng cảm nhận được, nhìn bà ấy đầy kinh hoàng.

Xóa sổ hà họ Thần chỉ trong một kiếm?

Chín phần thần tính!

Má ơi!

Chắc chắn là đại lão chín phần thần tính!

Nhà họ Thần có rất nhiều đại trận phòng hộ đáng sợ, nhưng chúng còn chưa khởi động đã bị diệt.

Đáng sợ thật!

Chỉ có đại lão chín phần thần tính mới làm được thế này.

Trấn tộc thắng rồi!

Trấn Thiên nhìn Diệp Quân đầy phấn khích, tự nhủ phải nhanh chóng thúc đẩy hôn sự giữa tiểu tử này và Nam Tuyết.

Nhà họ Thần bị diệt.

Tin tức này khiến các cường giả nhà họ Thần khác ngồi bệt xuống, mặt xám như tro đầy tuyệt vọng.

Thật sự tuyệt vọng.

Thần Khởi ngã quỵ xuống đất. Cơ nghiệp triệu năm của nhà họ Thần bay biến rồi ư?

Chết trong tay ông ta!

Ông ta sao có thể phụ lòng tổ tiên con cháu trong nhà?

Thần Khởi bỗng phát ra tiếng cười điên cuồng, quát tháo Diệp Quân: “Chín phần thần tính! Ha ha... Chín phần thần tính... Diệp Quân, sao ngươi không nói người sau lưng ngươi có chín phần thần tính? Sao ngươi không nói?!"

Hắn nhíu mày.

Trấn Thiên ở xa lại nói: “Ta nói rồi mà, tại ông không nghe!"

Thần Khởi: “...”

Ông ta cười ngây dại.

Đúng vậy, Trấn Thiên đã từng nói, nhưng ông ta có tin không?

Không.

Trên đời này làm thế nào có được đại lão chín phần thần tính?

Sao mà có được?

Nhưng thực tế nói rằng có.

Nên ông ta thua rồi.

Thua hoàn toàn.

Bên kia, hai yêu vương của khu vực Cổ Hoang cũng hoảng sợ không thôi.

Người phụ nữ kia dùng một kiếm tiêu diệt toàn bộ nhà họ Thần.

Chẳng lẽ là đại lão chín phần thần tính?

Bỗng người phụ nữ chậm rãi nhìn họ: “Khu vực Cổ Hoang... Không cần chỉ, ta biết nó ở đâu”.

Bà ấy khép ngón tay, gọi kiếm Hành Đạo bay ra.

Đúng lúc này, một khí tức xa xưa ùa ra khắp đất trời, một âm thanh già nua vang lên: “Các hạ, liệu có thể nương tay?"

Cự Mang nghe vậy thì mừng rỡ.

Là yêu thần!

Người phụ nữ chỉ nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi”.

Bà khép tay lại hạ xuống.

Kiếm Hành Đạo bay ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK