Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1296: Báo thù liền tay

Lúc này song phương chiến đấu rất kịch liệt, sau khi Diệp Quân dung hợp với Ngao Thiên Thiên, phòng ngự vật lý của hắn trong nháy mắt thay đổi mạnh mẽ, thêm vào năng lực tự chữa trị đỉnh cao, lối đánh bây giờ của hắn khác biệt hoàn toàn với trước đây, hắn bây giờ đang liều mạng, chỉ tấn công không phòng thủ, lấy mạng đổi mạng!

Hắn có thể đánh như vậy, nhưng bốn vị đạo tướng kia không dám đánh như vậy, bởi vì không có khả năng phòng ngự và năng lực tự chữa lành.

Chính vì điều này, mặc dù họ đã hợp sức để trấn áp Diệp Quân, nhưng Diệp Quân vẫn không hề yếu hơn họ.

Lúc này, bốn người bọn họ dần dần nổi giận, điên cuồng vây lại tấn công Diệp Quân.

Bùm!

Diệp Quân bị một luồng sức mạnh đáng sợ đánh bay về sau, hắn vừa mới lui lại, người mặc áo đen cầm đầu lại xông tới trước mặt hắn, nhưng vào lúc này, kiếm ý trong tay Diệp Quân đột nhiên biến thành kiếm Thanh Huyên, hắn chém xuống.

Bùm!

Trước mặt Diệp Quân, luồng lực kinh khủng vỡ nát, ngay sau đó, người áo đen cầm đầu bị đánh bay ra ngoài, thân thể của ông ta bắt đầu nứt ra, máu tươi phun ra, khi ông ta dừng lại, đã hoàn toàn choáng váng.

Không chỉ có ông ta, ba người áo đen khác lúc này cũng ngây người.

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Diệp Quân nhìn về người mặc áo đen cầm đầu phía xa xa, đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang, biến mất tại chỗ.

Một người mặc áo đen đột nhiên kinh hãi nói: "Là thanh kiếm kia, cẩn thận…”

Vừa dứt lời, Diệp Quân đã vọt tới trước mặt người mặc áo đen cầm đầu, người này biến sắc, ông ta vội vàng giơ một tấm khiên cổ màu vàng ngăn trước mình, tuy nhiên, tấm khiên cổ màu vàng trong nháy mắt bị kiếm Thanh Huyên xé nát, ngay sau đó đầu của người cầm đầu mặc áo đen phóng lên trời, máu tươi phụt ra.

Giết chết!

Nhìn thấy cảnh này, ba người đàn ông mặc áo đen còn lại vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhưng rất nhanh, họ đột nhiên bừng tỉnh, bởi vì Diệp Quân đã lao tới phía bọn họ.

Ba người xoay người muốn bỏ chạy!

Khoảnh khắc họ nhìn thấy lão đại bị giết, họ không còn ý chí chiến đấu nữa.

Tuy nhiên, tốc độ của Diệp Quân thậm chí còn nhanh hơn.

Xoẹt!

Khi kiếm quang xẹt qua bầu trời, đầu của một người đàn ông mặc áo đen cũng bay ra ngoài.

Trong vòng chưa đầy nửa giờ, Diệp Quân đã trực tiếp giết chết bốn vị đạo tướng.

Nhìn thấy cảnh này, Triệu Lão toát mồ hôi lạnh, bởi vì khi đấu với Diệp Quân, ông ta đã để Diệp Quân sử dụng thanh kiếm này, nhưng lúc đó Diệp Quân không sử dụng nó, nếu Diệp Quân sử dụng thanh kiếm này vào lúc đó thì có khi ông ta đã xanh cỏ rồi.

Kinh khủng!

Quá kinh khủng!

Bốn vị đạo tướng của Đạo Thị đã bị giết như thế đấy.

Vẻ mặt của Thần Dã lúc này cực kỳ ngưng trọng, ông ta phát hiện mình vẫn còn đánh giá thấp Diệp Quân, nếu như Diệp Quân dùng hết át chủ bài, ông ta sẽ không có cơ hội thắng.

Đặc biệt là thanh thần kiếm này, sức mạnh của thanh kiếm này đúng là kinh dị.

Sau khi Diệp Quân chém đầu bốn đạo tướng, hai mắt hắn chậm rãi nhắm lại, thanh kiếm Thanh Huyên trong tay khẽ run lên, trên người ánh lên một tia sáng hồng nhàn nhạt.

Mặc dù huyết mạch phong ma vẫn chưa thức tỉnh, nhưng hắn lúc này tràn đầy sát khí.

Một lúc sau, Diệp Quân đột nhiên nói: "Triệu Lão”.

Triệu Lão xuất hiện ở trước mặt Diệp Quân, dùng thái độ cung kính nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử”.

Diệp Quân: "Trụ sở của Đạo Thị ở đâu?"

Triệu Lão hơi sửng sốt, sau đó nói: "Trụ sở chính của Đạo... Đạo Thị?"

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Triệu Lão do dự một lúc, rồi nói: "Ý Diệp công tử là ...”

Diệp Quân cười nói: "Ta không thích về sau mới báo thù, ta thích báo thù liền tay”.

Nghe Diệp Quân nói vậy, Triệu Lão biến sắc.

Ông ta không ngờ Diệp Quân sẽ báo thù Đạo Thị.

Triệu Lão nhắc nhở: "Diệp công tử, Đạo Thị này không đơn giản đâu...”

Mặc dù thực lực mà Diệp Quân thể hiện là đủ mạnh, nhưng ông ta hiểu, nước ở Đạo Thị rất sâu, việc ba người Diệp Quân muốn hủy diệt Đạo Thị vẫn có chút không thực tế.

Diệp Quân cười nói: "Dẫn đường đi!"

Dẫn đường!

Triệu Lão nhìn về phía Diệp Quân, thấy ý tứ Diệp Quân đã định, liền không khuyên nữa, sau đó gật đầu nói: "Được!"

Diệp Quân nhìn xung quanh, xòe lòng bàn tay ra, bốn chiếc nhẫn không gian bay vào trong tay, trong mỗi chiếc nhẫn đều có một Tổ Mạch!

Hiện tại, hắn có mười hai Tổ Mạch.

Tuy nhiên, thật đáng tiếc khi bốn Tổ Mạch này không tốt bằng Tổ Mạch mà Thần Nhất để lại cho hắn, chất lượng của Tổ Mạch mà Thần Nhất để lại vẫn là tốt nhất.

Sau khi cất chiếc nhẫn không gian đi, Diệp Quân phất tay áo, thủ cấp của bốn vị đạo tướng đều bị hắn thu hồi, sau đó hắn cùng Triệu Lão biến mất.

Ở phía bên kia, có hai người đang chăm chú theo dõi.

Đó là người phụ nữ mặc váy trắng và Kiếm Chủ Nhân Gian.
Chương 1297: Đạo Nhiên

Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn bóng dáng Diệp Quân đi xa, mỉm cười nói: “Nó đã mạnh lên nhiều rồi”.

Người phụ nữ váy trắng chỉ cười không nói.

Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn sang bà ấy, muốn nói lại thôi.

Bà lên tiếng: “Vẫn còn đang đợi”.

Kiếm Chủ Nhân Gian nắm tay bà ấy, lắc đầu cười: “Ta cảm nhận được có vô số người đang rình rập trong bóng tối, muốn ra tay với nó...”

Người phụ nữ: “Không quan trọng, chúng ta ở lại với nó thêm một chút nữa là được”.

Kiếm Chủ Nhân Gian cười: “Ừ”.

Người phụ nữ đáp lại. Hai người biến mất tại chỗ.

...

Đạo Cung.

Một ngày nọ, có bốn cái đầu đầm đìa máu tươi bị vứt xuống trước cổng Đạo Cung.

Chúng thuộc về bốn tên Đạo Tướng.

Sự xuất hiện của chúng khiến mấy chục khí tức hùng hậu phóng vút lên từ bên trong Đạo Cung, bao trùm lấy bốn phía.

Trong tinh không, Diệp Quân chậm rãi nhấc chân đi tới từng bước, điệu bộ thong thả ung dung.

Triệu lão trong người hắn thì phát hoảng.

Bởi ông ta không ngờ rằng người này thật sự dám chém giết một đường thẳng đến Đạo Cung!

Lá gan họ Diệp này to bằng trời rồi!

Thần Dã cũng không khỏi ngạc nhiên khi thấy Diệp Quân thật sự đánh đến Đạo Thị - một thế lực cao cấp chứ chẳng phải hạng xoàng, lại còn có nội tình thâm sâu.

Diệp Quân sải bước đi đến trước cửa Đạo Cung, không bị ai ngăn cản.

Cho đến khi một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra.

Người này chính là Cung chủ Đạo Cung - Đạo Nhiên.

Ông ta cười nói với Diệp Quân: “Xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi”.

Không ai ngờ rằng thanh niên này có thể giết chết bốn Đạo Tướng, lại còn dám xông thẳng đến Đạo Cung.

Thú vị đấy.

Sở dĩ Đạo Nhiên vẫn ung dung như vậy là vì ông ta không cảm thấy sợ hãi, chừng nào đối phương còn không phải người của ba thế lực lớn thì Đạo Thị chẳng có gì phải sợ.

Mà trong ba thế lực kia thì đã có hai nhà sẽ không bao giờ nhằm vào Đạo Thị, lại còn có quan hệ giao hảo với họ.

Diệp Quân hỏi: “Không phải ông muốn giết ta à? Đến đi, ta đang đứng ở đây này, giết đi”.

Giết đi!

Giọng nói bình tĩnh nhưng vang vọng khắp tinh không.

Nụ cười trên mặt Đạo Nhiên dần biến mất: “Lớn lối vậy sao?"

Diệp Quân không nói gì nữa, hóa thành kiếm quang biến mất.

Xoẹt!

Kiếm quang ập đến trước mặt Đạo Nhiên.

Ông ta chỉ khép hai ngón tay lại, gõ nhẹ lên thân kiếm Thanh Huyên.

Uỳnh!

Diệp Quân bị đẩy văng đi, nhưng Đạo Nhiên cũng nhíu mày khi nhận ra ngón tay mình đã bị gãy.

Gãy rồi!

Sắc mặt Đạo Nhiên đọng lại, ánh mắt lia đến kiếm Thanh Huyên: “Thanh kiếm này... là do Thần Nhất để lại cho ngươi?"

Diệp Quân không trả lời, lại hóa thành kiếm quang biến mất.

Đạo Nhiên không dám dùng thân xác đỡ đòn nữa mà vung tay lên, thả một luồng sức mạnh tuôn ra như thủy triều. Kiếm Thanh Huyên chém bể nó, nhưng nó cũng đẩy Diệp Quân văng đi.

Hắn dừng lại, nhận ra sức mạnh của Đạo Nhiên cao hơn bốn người kia rất nhiều.

Rồi hắn nhắm mắt.

Uỳnh!

Khí tức quanh người hắn tăng vọt.

Kích hoạt sức mạnh huyết mạch.

Đạo Nhiên thấy vậy thì nhíu mày: “Sức mạnh huyết mạch của ngươi...”

Còn chưa nói hết, một tia kiếm quang màu máu đã lao tới.

Đạo Nhiên tung ra cú đấm.
Chương 1298: Bạch Tổ

Uỳnh!

Hai bên đồng thời thối lui.

Đạo Nhiên dừng lại, phát hiện cánh tay phải mình đã rạn nứt, máu đang tứa ra.

Sắc mặt ông ta sạm đi, ngẩng đầu nhìn Diệp Quân rồi gọi một thanh trường thương xuất hiện trong tay. Nó có màu vàng thẫm, toàn thân bóng loáng như dát ngọc, bên trong là những tia sáng vàng chảy xuôi đến là lóa mắt.

Cầm thương trong tay, khí thế ông ta xảy ra biến hóa long trời lở đất, trở nên giống như một pho tượng chiến thần.

Thương tu!

Bên kia, chiến ý của Diệp Quân dâng cao, hóa thành kiếm quang biến mất.

Xoẹt!

Thời không vỡ ra, kiếm quang lao tới.

Đạo Nhiên không né tránh mà vung tay đâm thương ra.

Ánh sáng lóe lên.

Ruỳnh!

Thương kiếm chạm nhau, sóng xung kích hùng hậu bùng nổ đẩy lui hai bên.

Đạo Nhiên vừa dừng lại, cây thương trong tay đã nứt ra thành nhiều mảnh vương vãi.

Đồng tử ông ta co lại đầy khó tin. Cây thương này không phải Thần bảo bình thường mà là Thần vật cấp Thần Đạo có một phần Thần tính, nào ngờ nó lại chẳng chịu được một đường kiếm của Diệp Quân.

Quá vô lý!

Ánh mắt Đạo Nhiên nhìn Diệp Quân đi từ khiếp đảm đến tham lam.

Đúng là thần khí!

Nếu ông ta có nó trong tay thì sức mạnh sẽ tăng lên vượt trội.

Nghĩ vậy, Đạo Nhiên thét lên: “Tế trận!"

Uỳnh!

Từ sâu trong Đạo Cung, một tia áng đen phóng vút lên vào lòng tinh không. Một vòng xoáy màu đen xuất hiện trên cao, thả ra một tia thần thức khóa cứng Diệp Quân.

Giọng Triệu lão vang lên trong đầu hắn: “Diệp công tử, đây là đại trận Đạo Sát của Đạo Thị, chứa sức mạnh của ít nhất là một trăm cường giả Thần Đạo Cảnh có năm phần Thần tính trở lên. Cậu đừng lơ là”.

Diệp Quân nhíu mày: “Đạo Sát Trận?"

Triệu lão vội giải thích: “Phải, gần đây chỉ cần có cơ hội là sẽ cho phép cường giả Thần Đạo Cảnh đưa sức mạnh của mình vào nó. Rất nhiều cường giả Thần Đạo Cảnh đến kết giao với Đạo Thị cũng bằng lòng nể mặt, vậy nên trận này đã tích tụ được sức mạnh vô cùng đáng sợ. Diệp công tử tuyệt đối đừng xem thường nó…"

Trận pháp.

Diệp Quân nhìn vòng xoáy trên cao, thấy từng luồng sức mạnh hùng hậu ồ ạt tuôn trào khiến tinh không sôi sục.

Sắc mặt hắn đanh lại khi cảm nhận được nguy hiểm. Sức mạnh của hắn bây giờ không cản lại trận pháp này, cho dù có được Ngao Thiên Thiên giúp đỡ.

Như sực nhớ đến gì, hắn gọi Tiểu Bạch ra.

Con thú nhỏ chớp mắt, không hiểu ý hắn muốn gì.

Diệp Quân chỉ vào vòng xoáy: “Bạch Tổ giải quyết được thứ này không?"

Bạch Tổ!

Hai mắt Tiểu Bạch sáng rỡ lên khi nghe cách gọi này. Trước kia ai cũng gọi nó là Tiểu Bạch, nghe chẳng oai phong gì hết.

Nhưng Bạch Tổ thì khác!

Nghe ngầu dữ dội!

Tiểu Bạch vui như mở cờ trong bụng, nhìn vòng xoáy rồi nhìn Diệp Quân với một nụ cười rộng đến mang tai, vươn móng vuốt ra.

Ngươi dẻo miệng lắm, nhưng không thể làm không công được.

Phải có thù lao chứ!

Diệp Quân vội vàng đặt một xâu kẹo hồ lô vào tay nó. Tiểu Bạch cười tươi như hoa nở, khen tiểu tử này thật biết điều. Nó vừa liếm kẹo vừa nhìn vòng xoáy, tay vung lên xuống như đang trao đổi gì đó.

Bên kia, Đạo Nhiên thấy Tiểu Bạch xuất hiện thì nhíu mày với chút bất an trong lòng. Ông ta vội vàng vung tay, để vòng xoáy đen chấn động, phun ra sức mạnh càng mãnh liệt hơn, nhưng đó cũng là lúc Tiểu Bạch vung móng lên.

Vòng xoáy run lên, một cái bóng mờ chui ra từ trong trận pháp, vòng xoáy thôi không run nữa.

Người bên phe Đạo Nhiên thấy cảnh này thì sững ra.

Cái bóng kia chính là trận linh của Đạo Sát Trận!

Nó bay lờ đờ đến gần Tiểu Bạch, phấn khích vung tay múa chân.

Tiểu Bạch chỉ vào Đạo Nhiên làm ông ta giật thót, trong lòng thầm kêu không ổn. Chỉ thấy vòng xoáy kia run lên, thả ra sức mạnh đáng sợ, nhưng mục tiêu lần này đã trở thành Đạo Nhiên.

Ông ta biến sắc, dùng tay làm thương đâm tới.

Ầm!

Đạo Nhiên bị đánh văng đi mấy vạn trượng, Đạo Cung sau lưng ông ta hóa thành tro bụi, tinh không bốn phía tan tành.

Diệp Quân ôm Tiểu Bạch không ngừng lui lại gần nghìn trượng, không khỏi nuốt khan trước cảnh tượng này. Cũng may ban nãy không trực tiếp đánh với trận pháp, bằng không không chết thì cũng mất một tầng da.

Hắn chỉ không ngờ Tiểu Bạch lại khuyên hàng được trận linh.

Đúng là khó đỡ!

Đạo Nhiên cũng không ngờ tới điều này. Bây giờ ông ta đã bị trận pháp đánh cho vỡ thân xác, chỉ còn lại linh hồn.

Rơi vào hoang mang.

Ai mà ngờ trận pháp của phe mình lại bị đối phương khuyên hàng chứ?

Điên rồi à?

Diệp Quân đương nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội khi Đạo Nhiên bị trọng thương, hóa thành kiếm quang đánh tới.

Đạo Nhiên biến sắc la lên: “Ngăn hắn lại!"

Lập tức có mười mấy cường giả xuất hiện xung quanh. Nhưng Diệp Quân cũng gọi Triệu lão, Thần Dã và các Thần khác xuất hiện.

Bọn họ nhanh chóng ngăn cản các cường giả Đạo Thị, Diệp Quân thì xông đến đối mặt với Đạo Nhiên. Ông ta thấy hắn vung kiếm thì hốt hoảng, biết rằng linh hồn của mình không thể đỡ nổi một nhát này. Đương lúc nghìn cân treo sợi tóc, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, Diệp Quân bị một luồng sức mạnh đáng sợ đẩy văng đi.

Hắn dừng lại, ngẩng đầu lên rồi nhíu mày.
Chương 1299: Cô Tô lão nhân

Cách đó mấy trăm trượng có một ông lão tiến tới, ông lão mặc trường bào rộng lớn, trong tay cầm quải trượng, mái tóc bạc phơ, ánh mắt lạnh như băng khiến người ta không rét mà run.

Lúc này, trong đầu Diệp Quân vang lên giọng nói nặng nề của Triệu Lão: “Diệp công tử, người này là Cung chủ đời thứ hai của Đạo Thị - Cô Tô lão nhân”.

Cô Tô lão nhân!

Diệp Quân cau mày: “Đạo Thị này có tổng cộng bao nhiêu Cung chủ?”

Triệu Lão đáp: “Chỉ có ba”.

Diệp Quân cười khẽ: “May mà không nhiều”.

Sau khi đi tới, Cô Tô lão nhân nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, thanh kiếm này cho lão ta một cảm giác vô cùng nguy hiểm, khiến trong lòng lão ta dâng lên sự đề phòng.

Cô Tô lão nhân nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi là ai?”

Diệp Quân cười nói: “Đạo Thị các người muốn giết ta, ông lại không biết ta là ai?”

Cô Tô lão nhân cau mày, lão ta quay đầu nhìn về phía Đạo Nhiên, Đạo Nhiên trầm giọng nói: “Người này có thù sống chết với Đạo Thị chúng ta”.

Cô Tô lão nhân hơi nghi ngờ: “Thù sống chết gì cơ?”

Đạo Nhiên nhìn chằm chằm Diệp Quân phía xa, trầm giọng nói: “Hắn ta ngang nhiên giết người ở Đạo Thị, không chỉ thế còn giết bốn đạo tướng của Đạo Thị chúng ta”.

Ánh mắt của Cô Tô lão nhân lập tức trở nên lạnh lẽo, lão ta quay đầu nhìn Diệp Quân, đang định lên tiếng thì Diệp Quân lại xua tay: “Bây giờ ta không có tâm trạng nói chuyện phải trái với ông… Nhị Nha!”

Đương nhiên hắn sẽ không giải thích đầu đuôi câu chuyện với ông già này, đó không phải là chuyện hắn nên làm.

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Nhị Nha lập tức đi ra từ trong Tiểu Tháp, vẫn mặc áo thun trắng, quần jean, giày trắng, trong tay cầm một xâu kẹo hồ lô.

Sau khi ra ngoài, Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, dáng vẻ rất vô hại, nhưng sau đó cô bé đột nhiên xông đến chỗ Cô Tô lão nhân.

Vào khoảnh khắc Nhị Nha xông lên, sắc mặt Cô Tô lão nhân thoáng chốc thay đổi, vì lão ta cảm nhận được một sức mạnh vô cùng đáng sợ chèn ép về phía lão ta, khiến lão ta hơi khó thở. Cô Tô lão nhân không dám coi thường, tay phải siết chặt đánh về phía Nhị Nha.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, Cô Tô lão nhân lập tức bị đánh bay mấy chục nghìn trượng!

Còn trước mặt Nhị Nha thì xuất hiện một hố đen khổng lồ.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Đặc biệt là Đạo Nhiên kia, lúc này ông ta mở to mắt tràn đầy vẻ khó tin, Cô Tô lão nhân này là cao thủ đỉnh cao cảnh giới Thần Đạo năm phần thần tính đấy!

Mà bây giờ lại bị đánh bay chỉ bằng một cú đấm?

Cái quái gì vậy?

Lúc này, cả Cô Tô lão nhân kia cũng hơi ngơ ngác, vì lão ta không ngờ thực lực của mình lại không bằng cô nhóc trước mặt.

Sao có thể chứ?

Trong mắt Cô Tô lão nhân tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Nhị Nha đang định ra tay một lần nữa thì Tiểu Bạch đột nhiên bay đến trước mặt cô bé, sau đó nhanh chóng vung móng vuốt nhỏ.

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó gật đầu buông nắm đấm xuống.

Lúc này, Tiểu Bạch vung móng vuốt, trận linh bên cạnh nó chợt hoạt động, chẳng mấy chốc vòng xoáy màu đen ở nơi chân trời lại phát ra sức mạnh đáng sợ một lần nữa, sức mạnh này xông thẳng về phía Cô Tô lão nhân.

Thấy cảnh này sắc mặt Cô Tô lão nhân lại thay đổi, sao sát trận này lại ra tay với người bên phe mình?

Từ sau khi hết nhiệm kỳ, lão ta vẫn luôn bế quan, vì thế lão ta không biết gì về tình huống của Đạo Thị hiện tại cả.

Cô Tô lão nhân vung tay áo, một tấm chắn năng lượng lập tức ngăn trước mặt lão ta.

Ầm!

Tấm chắn năng lượng kia lập tức vỡ tan, Cô Tô lão nhân bị đánh bay ra xa.

Thấy cảnh này, Đạo Nhiên kia lập tức sa sầm mặt, nhưng lúc này, dường như ông ta cảm nhận được điều gì nên sắc mặt lập tức thay đổi, vừa định rút lui thì một tia kiếm quang đã lao đến trước mặt.

Người tới chính là Diệp Quân!

Đạo Nhiên thầm thấy hoảng hốt, đương nhiên ông ta sẽ không ngồi chờ chết. Ông ta đấm tới một phát, những năng lượng linh hồn đáng sợ lao ra từ trong nắm đấm của ông ta. Nhưng những sức mạnh linh hồn của ông ta vừa mới tiếp xúc với kiếm Thanh Huyên đã lập tức biến mất như tuyết gặp dầu nóng.

Đạo Nhiên ngây người.

Xoẹt!

Kiếm Thanh Huyên xuyên qua giữa chân mày của Đạo Nhiên, cố định ông ta lại tại chỗ.

“Dừng tay!”

Lúc này, Cô Tô lão nhân ở phía xa chợt hét to.

Diệp Quân chém ra một kiếm, linh hồn của Đạo Nhiên bị kiếm Thanh Huyên hấp thu, sau đó hắn im lặng thu hồi nhẫn không gian của Đạo Nhiên, quay đầu nhìn về phía Cô Tô lão nhân: “Ông nghĩ mình là ai?”

“Ngươi!”

Cô Tô lão nhân nổi giận, lúc lão ta là chủ nhân của Đạo Thị, chư thiên vạn giới có ai không nể mặt lão ta chứ?

Mà bây giờ lại bị một thiếu niên kiếm tu sỉ nhục như thế trước mọi người!

Đương nhiên lão ta không thể chịu được!

Cô Tô lão nhân đột nhiên tiến lên một bước, một tượng thần cao nghìn trượng xuất hiện sau lưng lão ta, khi tượng thần này xuất hiện, toàn bộ tinh hạ đều lập tức sôi trào.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhị Nha: “Ngươi lên đi”.

Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó người khẽ run, một tàn ảnh bay đến trước mặt tượng thần của Cô Tô lão nhân rồi đấm tới một phát.

Cô Tô lão nhân quát to, tượng thần sau lưng chợt đánh một quyền về phía Nhị Nha.

Ầm!

Một sóng xung kích sức mạnh đáng sợ thoáng chốc lan ra mười mấy trượng, mà tượng thần kia còn bị đánh đến mức liên tục lùi lại.

Thấy cảnh này Cô Tô lão nhân trợn to mắt tỏ vẻ khó tin: “Đây…”
Chương 1300: Gia đình thế nào?

Diệp Quân cũng hơi khiếp sợ, thực lực của Nhị Nha đúng là kinh khủng.

Hắn chợt phát hiện một chuyện đó là theo thực lực của hắn ngày càng mạnh, thực lực của Nhị Nha cũng ngày càng mạnh. Không đúng, phải nói là dù hắn có trở nên mạnh bao nhiêu thì Nhị Nha này vẫn mạnh bấy nhiêu.

Chẳng lẽ trước kia nha đầu này che giấu thực lực?

Diệp Quân hơi nghi ngờ.

Sau khi dừng lại, tượng thần của Cô Tô lão nhân đã trở nên hơi hư ảo.

Mà lúc này, Cô Tô lão nhân cũng vô cùng hoảng hốt.

Vì lão ta phát hiện thực lực của cô bé này mạnh một cách khó tin.

Lúc này sắc mặt những cao thủ Đạo Thị kia cũng vô cùng khó coi, vì bọn họ phát hiện những người trước mặt đều có thực lực quá mạnh.

Vốn cho rằng dễ bắt nạt, không ngờ lại khó chơi như thế!

Sau khi đánh lui tượng thần kia, Nhị Nha vẫn không dừng tay mà tiếp tục lao về phía trước, lại đánh một quyền nhằm vào Cô Tô lão nhân.

Ầm!

Cú đấm đánh ra, tượng thần kia lập tức vỡ tan tành, biến thành hư vô.

Lúc này, Cô Tô lão nhân đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thần Dã phía xa: “Thần Dã, ông còn nhớ ta chứ?”

Nghe thấy lời của Cô Tô lão nhân, Thần Dã nhất thời cau mày.

Diệp Quân bảo Nhị Nha dừng tay, hắn nhìn về phía Thần Dã, Thần Dã cười khổ: “Ta và lão từng có qua lại, nhưng cũng không thân thiết”.

Ông ta hiểu rõ tính cách của Diệp Quân, nếu lúc xuất hiện Cô Tô lão nhân này không ra tay mà chọn xin lỗi, thì có lẽ chuyện này vẫn còn cơ hội vãn hồi, nhưng bây giờ…

Cô Tô lão nhân kia trầm giọng nói: “Thần Dã, rốt cuộc Đạo Thị ta đã đắc tội ông cái gì mà ông lại dẫn những người này…”

Thần Dã lắc đầu: “Cô Tô, Đạo Thị của ông không đắc tội ta…”

Sau đó, ông ta nói rõ đầu đuôi câu chuyện.

Sau khi nghe Thần Dã nói xong, sắc mặt Cô Tô lập tức trở nên khó coi, thì ra Đạo Thị của lão ta vì lòng tham mà dẫn đến tai hoạ này.

Cô Tô quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, lão ta do dự một lúc rồi hỏi: “Diệp công tử, chuyện này có thể giảng hoà không?”

Lão ta không thể không nhún nhường!

Dù sao hiện tại thực lực cũng không bằng người hác.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Thần Dã, cười nói: “Nếu người này là bạn tốt của Thần Dã tiền bối thì ta có thể bỏ qua cho lão ta, nhưng ta vẫn phải xử lý Đạo Thị này”.

Thần Dã im lặng một lúc rồi quay đầu nhìn về phía Cô Tô: “Cô Tô, ông đi đi”.

Thật ra ông ta và Cô Tô đã rất nhiều năm không gặp, tình bạn trước đây cũng đã trở nên rất phai nhạt, nhưng ông ta vẫn chọn giúp đỡ. Dù sao trong khả năng cho phép, dù là làm người hay làm yêu cũng có nhiều lúc không thể quá thực tế.

Nghe thấy lời của Thần Dã, sắc mặt Cô Tô lão nhân nhất thời trở nên hơi khó coi.

Thần Dã lại nói: “Đi đi!”

Cô Tô lão nhân im lặng một lát rồi nói: “Thần Dã, có lẽ ông biết rõ người đứng sau Đạo Thị không đơn giản”.

Thần Dã im lặng.

Cô Tô lão nhân nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó nói: “Có lẽ mục đích của Diệp công tử là nuốt trọn tất cả sản nghiệp của Đạo Thị, nhưng đừng trách ta nói thẳng. Diệp công tử, e rằng ngươi nuốt không trôi đâu, vì phía sau Đạo Thị…”

Diệp Quân đột nhiên ngắt lời Cô Tô lão nhân: “Ông có đi hay không?”

Nét mặt Cô Tô lão nhân trở nên cứng đờ.

Lúc này, Thần Dã đi tới bên cạnh Diệp Quân, ông ta thoáng do dự, sau đó nói: “Diệp tiểu hữu, có thể nghe lão nói sơ lược về thế lực sau lưng Đạo Thị, như thế chúng ta cũng có thể hiểu một chút, không đến mức bị người ta đánh trở tay không kịp”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Xin nghe theo tiền bối”.

Nghe vậy, Thần Dã lập tức nở nụ cười, có thể nói Diệp Quân từ đầu đến cuối đều rất tôn trọng ông ta, không chỉ có thế mà còn rất nể mặt ông ta nữa.

Nói một cách đơn giản thì Diệp tiểu hữu này khá tốt, giỏi giang.

Cô Tô lão nhân trầm giọng nói: “Sau lưng Đạo Thị có Yêu tộc của khu vực Cổ Hoang, có Trấn tộc …”

Nói đến đây, lão ta nhìn về phía Diệp Quân.

Diệp Quân nhíu mày: “Hết rồi à?”

Cô Tô lão nhân ngây người, sau đó hỏi: “Không đủ ư?”

Khu vực Cổ Hoang, Trấn tộc… Chính là hai thế lực mạnh nhất hiện tại đấy

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết rồi, ông có thể đi”.

Yết hầu Cô Tô lão nhân lăn lộn, sau đó nhắc nhở: “Diệp công tử, đó là Yêu tộc của khu vực Cổ Hoang và Trấn tộc ….”

Diệp Quân cau mày: “Ta biết rồi!”

Nét mặt Cô Tô lão nhân cứng đờ, mẹ kiếp, ngươi biết mà ngươi còn bình tĩnh thế?

Thần Dã nhìn thoáng qua Diệp Quân, nét mặt cũng hơi nặng nề, ông ta biết có lẽ Diệp Quân thật sự không quan tâm đến Trấn tộc và khu vực Cổ Hoang này.

Nếu là trước đây có lẽ ông ta còn hơi lo lắng, nhưng bây giờ…

Nghĩ đến đây, ông ta nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch phía xa bằng ánh mắt phức tạp, rõ ràng hai người này là người chống lưng cho Diệp Quân.

Linh Tổ!

Ác thú!

Gia đình thế nào mới có thể nuôi được hai thứ này chứ?

Không đúng, phải nói là gia đình thế nào mới có thể khiến hai tổ tông thế này đi theo?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK