Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2331: Ngờ vực

Cường giả Đại Chu vừa xông tới trước mặt Diệp Quân và Táng Cương, chỉ thấy Táng Cương bỗng đứng lên, cô bé bỗng siết chặt hai tay, ánh mắt bỗng hiện lên vô số tia máu, cùng lúc đó tia sáng nhạt xuất hiện quanh người cô bé.

Sức mạnh huyết mạch điên cuồng sôi trào.

Lúc này các cường giả đã chạy đến trước mặt cô bé và Diệp Quân, cô bé bỗng tức giận gào lên, hai tay hung hãn giơ lên.

Vèo!

Đầu của mười mấy cường giả Đại Chu và cường giả thư viện Quan Huyên bỗng đồng loạt bay lên trời, máu bắn ra.

Thấy thế, các cường giả Đại Chu và thư viện còn lại đều biến sắc, lùi về sau không dám bước lên.

Họ nhìn Táng Cương cả người đầy máu, ánh mắt đầy vẻ kiêng dè.

Lúc này, Diệp Quân cũng nhận thấy Táng Cương có gì đó không đúng, huyết mạch phong ma trong người cô bé đang dâng trào, đôi mắt như biển máu, sự tỉnh táo trong mắt cô bé dần biến mất.

Thấy thế Diệp Quân sầm mặt.

Hắn biết thần trí của cô bé đang dần biến mất, sắp rơi vào trạng thái điên cuồng hoàn toàn, Diệp Quân vội nắm lấy tay cô bé nói: “Táng Cương, bình tĩnh”.

Táng Cương siết chặt cả hai tay, máu trong cơ thể liên tục trào ra, ngay sau đó cô bé bỗng tóm lấy cổ của Diệp Quân.

Diệp Quân hoảng hốt: “Ngươi phải bình tĩnh”.

Táng Cương run giọng nói: “Ta không kiểm soát được bản thân”.

Diệp Quân: “…”

Sau khi sức mạnh huyết mạch của cô bé dâng trào, thần trí của cô bé dần biến mất, thay vào đó là sát khí và sự điên cuồng.

Ở một bên khác, nhìn thấy Táng Cương bỗng tóm lấy cổ Diệp Quân, mọi người đều hơi khó hiểu, hai người này đang làm cái quái gì thế.

Chu Lăng nhìn chằm chằm Táng Cương, ánh mắt cũng hiện lên vẻ kiêng dè.

Diệp Quân nhìn chằm chằm Táng Cương đang rơi vào điên cuồng: “Ta dạy ngươi chiêu võ giết người lợi hại hơn”, mắt Táng Cương bỗng sáng lên: “Được”, nói rồi cô bé buông tay ra. Cả người Diệp Quân bị tê liệt, mẹ nó chứ!

Cô bé cố ý đúng không?

Tiểu Tháp bỗng nói: “Mẹ nó, huyết mạch phong ma của hai ngươi đều hơi không đạt chuẩn”.

Diệp Quân: “…”

Ngay lúc này Chu Lăng bỗng tiến lên một bước, ông ta vừa bước đến thì một luồng sức mạnh vô hình quét qua sân, thoáng chốc Diệp Quân và Táng Cương bị sức mạnh này bao phủ.

Táng Cương nhìn chằm chằm Chu Lăng, cô bé bỗng giơ tay phải lên, vô số ánh sáng máu xuất hiện trong khu vực thời không chỗ Chu Lăng.

Thuật Đề Đầu!

Tức là khống chế huyết mạch trong cơ thể đối phương, sau đó lập tức tách cổ và đầu của đối phương ra, có sự trợ giúp của huyết thống phong ma, uy lực của thuật Đề Đầu này tăng lên rất nhiều, vì muốn khống chế huyết mạch của đối phương, trước hết phải trấn áp huyết mạch của đối phương, trên thế giới gần như không có huyết mạch nào mạnh hơn huyết mạch phong ma.

Lúc này, Chu Lăng cảm thấy máu cả thân sôi trào, đồng thời cổ và cổ họng của ông ta bỗng bị bóp chặt, sắp bị tách ra hoàn toàn. Ông ta hoảng hốt, vội trấn áp sức mạnh bí ẩn trong cơ thể mình, cùng lúc đó ông ta lại lui về sau, sau khi lùi về sau mấy chục trượng, ông ta mới cảm thấy sức mạnh bí ẩn trong cơ thể đã biến mất không ít.

Chu Lăng nhìn Táng Cương ở phía xa, cảm thấy vô cùng kinh ngạc vì ông ta nhận ra sức mạnh của cô bé trước mặt này lại mạnh hơn lúc nãy không ít.

Sắc mặt Táng Cương ở cách đó không xa trắng bệch như tờ, chiêu vừa rồi đã khiến huyền khí còn lại trong người cô bé bị tiêu hao gần hết.

Bây giờ tu vi của cô bé vẫn còn quá thấp.

Nếu tu vi của cô bé cao hơn thì với huyết mạch phong ma và thuật Đề Đầu, cô bé có thể đánh bại tất cả cường giả ngay lập tức.

Chu Lăng bỗng tức giận nói: “Rất tốt, tốt lắm, thế mà lại quang minh chính đại tàn sát cường giả thư viện Quan Huyên, ta đã đánh giá thấp lá gan của các ngươi rồi”.

Diệp Quân nhìn Chu Lăng, mặt không cảm xúc: “Thư viện Quan Huyên nối giáo cho giặc, đáng chết”.

“Đáng chết ư?”

Chu Lăng tức giận cười: “Thật nực cười, một người bình thường như ngươi cũng dám nói những lời ngông cuồng như vậy”, nói rồi ông ta bỗng nhìn Táng Cương: “Cô ta đã hết sức rồi, giết cô ta đi”.

Các cường giả Đại Chu và cường giả thư viện Quan Huyên bên cạnh ông ta đều hơi kiêng dè, không dám bước đến.

Cô bé này quả thật hơi đáng sợ.

Sắc mặt Chu Lăng sầm lại, tức giận nói: “Còn đợi cái gì?”

Mấy cường giả Đại Chu không dám làm trái lệnh của ông ta, lúc này lại xông về phía Táng Cương và Diệp Quân.

Táng Cương nhìn mấy người lao về phía mình, cô bé hít sâu một hơi, ánh mắt hiện lên tia tàn ác, đang định ra tay lần nữa thì lúc này một tiếng hét tức giận bỗng vang lên từ trên trời: “Dừng tay”.

Nghe thấy giọng nói này, Diệp Quân thở phào.

Cuối cùng cũng đến rồi.

Chu Lăng quay đầu lại nhìn phía xa, có vài người đang chạy đến.

Người đi đầu là Phương Ngự.

Diệp Quân nhờ Long Đại đi đưa hai bức thư, một bức trong đó gửi cho Phương Ngự.

Đằng sau Phương Ngự còn có hai cường giả bí ẩn mặc đồ đen.

Long Đại cũng ở trong đó.

Lúc nhìn thấy Diệp Quân, Long Đại vội chạy đến trước mặt hắn, quan tâm hỏi: “Sư phụ không sao chứ?”

Diệp Quân mỉm cười: “Không sao”.

Phương Ngự nhìn Diệp Quân, khẽ cau mày, bộ dạng lúc này của Diệp Quân khác hẳn trước kia, cho nên gã thấy Diệp Quân hơi quen nhưng lại không nhận ra hắn, nên cảm thấy hơi ngờ vực.

Lúc nhìn thấy Phương Ngự, Chu Lăng nhíu mày: “Ngươi là ai?”

Dĩ nhiên ông ta không biết Phương Ngự, dù sao trước kia ông ta cũng luôn ở Đại Chu, ông ta chưa từng tiếp xúc với Phương Ngự.
Chương 2332: Hối lộ

Phương Ngự dời mắt khỏi Diệp Quân, quay sang nhìn Chu Lăng: “Phương Ngự, viện chủ viện Tuần Tra của vũ trụ Quan Huyên, nhận được lệnh của viện trưởng vũ trụ Quan Huyên thay mặt viện trưởng kiểm tra Chư Thiên Vạn Giới”.

Nghe Phương Ngự nói thế, sắc mặt của Trần Nhất Thiên bỗng tái nhợt, Chu Lăng không biết Phương Ngự nhưng Trần Nhất Thiên lại biết, chuyện giữa Phương Ngự và Diệp Quân đã được truyền đi rộng rãi trong vũ trụ Quan Huyên.

Người trước mặt này là huynh đệ của viện trưởng.

Gã không ngờ Phương Ngự này lại đến đây.

Chu Lăng ở cách đó không xa nhíu mày: “Viện Tuần Tra gì chứ?”

Phương Ngự nhìn thẳng vào Chu Lăng: “Ta nhận được báo cáo, nơi này có người xem thường Quan Huyên Pháp, ép buộc muốn xóa bỏ hàng trăm triệu sinh linh”.

“Ngươi đừng nói bậy bạ”.

Chu Lăng bỗng xua tay nói: “Ta chỉ biết hắn giết người Đại Chu ta. Không chỉ vậy, bọn hắn còn chống cự bắt giữ, vừa rồi lại giết người của Đại Chu và thư viện Quan Huyên, tự ngươi nhìn máu của thi thể dưới đất vẫn còn nóng đấy”.

Phương Ngự nhìn thẳng vào Chu Lăng: “Trước khi đến đây ta đã điều tra rồi, Chu viện chủ hợp tác với nhà họ Trần cùng mưu lợi, vì lợi ích cá nhân thế mà lại xem thường Quan Huyên Pháp, ép buộc phá hủy một lục địa vũ trụ có hàng trăm triệu sinh linh, hành vi này thật sự là vô nhân đạo…”

“Ông đây mặc kệ”.

Chu Lăng lại vung tay lên, nhìn chằm chằm Phương Ngự: “Ta chỉ biết hắn giết người Đại Chu ta, giết người đền mạng, ông đây muốn hắn đền mạng, có ai đến cũng không làm được gì”.

Phương Ngự híp mắt: “Chu Lăng, Đại Chu cũng thuộc quyền quản lý của vũ trụ Quan Huyên”.

Chu Lăng cười nói: “Sao nào, tên nhóc ngươi muốn lấy vũ trụ Quan Huyên ra để chèn ép ta à. Ngươi cũng không xem thử ngươi là cái thứ gì, ngươi xứng sao?”

Ánh mắt Phương Ngự dần trở nên lạnh lùng: “Chu Lăng, ông đã tàn sát thị vệ của Tiên Bảo Các, hơn nữa còn tự ý dùng hình, cưỡng ép giam giữ một chủ quản sự của Tiên Bảo Các, vi phạm nghiêm trọng Quan Huyên Pháp. Theo Quan Huyên Pháp, ta có quyền bắt ông, người đâu, bắt ông ta”.

Nghe Phương Ngự nói thế, hai cường giả đồ đen phía sau ông ta lập tức bước đến trước một bước, một luồng khí tức đáng sợ bao phủ lấy Chu Lăng, lúc này Chu Lăng nói: “Ông đây xem ai dám!”

Nói rồi ông ta vung tay lên, một luồng khí tức đáng sợ cuồn cuộn lao ra từ trong người ông ta, trấn áp hai người đồ đen đó.

Các cường giả Đại Chu bên cạnh ông ta lần lượt đi tới, họ nhìn mấy người Phương Ngự bằng ánh mắt cực kỳ không có thiện cảm.

Thấy thế, sắc mặt Phương Ngự lập tức trở nên vô cùng khó coi: “Chu Lăng, ông muốn làm phản à?”

Chu Lăng khinh thường nói: “Phương Ngự, ngươi nghĩ ngươi là ai mà cũng xứng nói thế với ta, là ta giết người của Tiên Bảo Các, Lý quản sự đó là do ta giết, ngươi có thể làm gì?”

Phương Ngự híp mắt: “Bắt ông ta”.

Hai cường giả đồ đen phía sau ông ta bỗng biến mất khỏi đó.

Chu Lăng nói: “Giết chúng! Giết”.

Hai bên bắt đầu nhào vào đánh nhau.

Chẳng mấy chốc Phương Ngự sầm mặt, vì người của gã vốn đã gặp bất lợi, gã lại vội vã chạy tới nên gã không có đến thư viện Quan Huyên để điều động Quan Huyên Vệ, chỉ dẫn theo hai hộ vệ, dĩ nhiên gã không ngờ Chu Lăng lại ngông cuồng như vậy, dám công khai coi thường Quan Huyên Pháp.

“Dừng tay”.

Ngay lúc này một giọng nói vang lên, ngay sau đó một người đàn ông bước đến.

Người đến là Trần Tiêu – gia chủ nhà họ Trần.

Chu Lăng cau mày nhìn Trần Tiêu, lúc này trong đầu ông ta bỗng vang lên giọng của Trần Tiêu: “Chu Lăng đại nhân, người này có thân phận đặc biệt, có quan hệ thân thiết với viện trưởng, không thể giết được, để ta đi nói chuyện với hắn”.

Viện trưởng!

Chu Lăng cau mày, im lặng không nói gì, xem như thầm thừa nhận.

Trần Tiêu quay đầu sang nhìn Phương Ngự, mỉm cười: “Phương viện chủ, ta là Trần Tiêu gia chủ nhà họ Trần, chuyện này chỉ là hiểu lầm”.

Phương Ngự nhìn Trần Tiêu: “Hiểu lầm ư?”

Trần Tiêu gật đầu, xòe tay ra, một chiếc nhẫn chậm rãi bay tới trước mặt Phương Ngự, bên trong chiếc nhẫn có mấy mươi vạn viên linh tinh, ngoài ra còn có một ít tinh thể vĩnh hằng.

Phương Ngự nhíu mày.

Trần Tiêu nhìn Phương Ngự nói: “Phương viện chủ, mặc dù nhà họ Trần ta không bằng tộc Nạp Lan tộc và Diệp tộc, nhưng cũng được xem là có thế lực ở vũ trụ Quan Huyên, nhà họ Trần muốn kết bạn với Phương công tử”.

Phương Ngự nhìn chiếc nhẫn đó rồi nói: “Trần gia chủ, ông đang hối lộ tôi à?”

Trần Tiêu nhìn chằm chằm Phương Ngự: “Ta chỉ muốn kết bạn với Phương viện chủ”.

Phương Ngự nhìn thẳng vào ông ta: “Nếu ta không nhận thì sao?”

Trần Tiêu mỉm cười nói: “Cho dù Phương viện chủ xem thường nhà họ Trần ta, nhưng cũng nên nể mặt Đại Chu chứ”.

“Cái đầu ngươi ấy chứ”.

Phương Ngự bỗng tức giận chỉ vào Trần Tiêu: “Ta nói cho ông biết, ngoài Dương huynh ra thì ông đây không nể mặt ai hết đấy, người nhà họ Trần và Đại Chu ngang nhiên coi thường Quan Huyên Pháp, coi thường mạng sống của người dân, các ông đều phải chết”.

Mọi người: “…”
Chương 2333: Thật hay giả

Nghe Phương Ngự nói thế, sắc mặt Trần Tiêu sa sầm.

Mẹ nó chứ!

Mẹ kiếp, đây là một thằng liều lĩnh.

Ông ta thật sự không ngờ Phương Ngự sẽ trở mặt như vậy, không chỉ không nể mặt nhà họ Trần mà còn chẳng nể mặt Đại Chu.

Loại người này không sống bao lâu đâu.

Ông ta chắc mẩm như vậy.

Nghe Phương Ngự nói thế, Chu Lăng đứng cách đó không xa bỗng tức giận nói: “Đều phải chết ư? Lớn lối quá đấy, Phương Ngự, ngươi nghĩ ngươi là ai? Nào, hôm nay người Đại Chu ta đều ở đây, ngươi động vào một người thử xem”.

Thân là người Đại Chu, ông ta vẫn luôn xem thường vũ trụ Quan Huyên, càng chẳng xem Quan Huyên Pháp ra gì.

Đại Chu là nền văn minh vũ trụ cấp năm.

Bây giờ người của một nền văn minh vũ trụ cấp thấp lại dám kiêu ngạo trước mặt ông ta, quả thật không thể nhịn được.

Phương Ngự mặc kệ Chu Lăng ngông cuồng đó, nhìn các cường giả thư viện Quan Huyên ở một bên, tức giận quát: “Lẽ nào các ngươi còn muốn nối giáo cho giặc à?”

Sắc mặt các cường giả thư viện Quan Huyên đều hơi khó coi.

Bây giờ Phương Ngự đại diện cho thư viện Quan Huyên, cấp bậc cũng cao hơn họ, theo lý thì họ nên nghe theo Phương Ngự, nhưng nhà họ Trần và Đại Chu…

Thấy các cường giả đó do dự, Phương Ngự lập tức nói: “Các ngươi muốn chết không nơi chôn thân à?”

Nghe Phương Ngự nói thế, các cường giả của thư viện Quan Huyên đều hoảng sợ, đang định bước lên đầu hàng, nhưng lúc này Trần Tiêu cách đó không xa bỗng nói: “Các vị phải suy nghĩ cho kỹ, bây giờ là ai đang nắm quyền Tiên Bảo Các và nội các”.

Nghe thế các cường giả thư viện Quan Huyên biến sắc.

Ai đang nắm quyền Tiên Bảo Các và nội các?

Nữ hoàng Đại Chu – Chu Phạn!

Chống đối lại Đại Chu?

Các cường giả thư viện Quan Huyên nhìn nhau, do dự không quyết.

Trần Hiểu lại nói: “Các vị, cuộc đời giống như một ván cờ, đi bước nào không được hối hận, nếu đi sai một nước sẽ phải chấp nhận số phận, nhưng nếu lựa chọn đúng thì sẽ đạt được thành công, tận hưởng sự giàu có mãi mãi”.

Lúc này một thống lĩnh thư viện Quan Huyên dẫn đầu bỗng trầm giọng nói: “Bọn ta sẵn lòng tuân theo lệnh của Chu đại nhân”.

Họ vẫn quyết định đứng về phía Đại Chu.

Thấy thế Chu Lăng bật cười, ông ta nhìn thoáng qua Phương Ngự đang sầm mặt đứng cách đó không xa, đắc ý nói: “Ngươi nghĩ ngươi có chút quan hệ với viện trưởng là có thể xem thường Đại Chu ta à? Đúng là nực cười, cái thứ không biết tự lượng sức mình”.

Trần Tiêu bỗng nói: “Giết hắn”.

Giết hắn!

Nghe thế, mọi người đều sửng sốt.

Giết Phương Ngự?

Mọi người đều không thể tin được, phải biết Phương Ngự là viện trưởng viện Tuần Tra, đại diện cho Diệp Quân đi kiểm tra Chư Thiên Vạn Giới, đó là thân phận chính phủ.

Hơn nữa Phương Ngự và Diệp Quân còn có quan hệ…

Trần Tiêu nhìn chằm chằm Phương Ngự ở phía xa, dùng huyền khí truyền âm cho Chu Lăng: “Người này biết quá nhiều, nếu để hắn sống, sau khi về thư viện, hắn chắc chắn sẽ tiết lộ tất cả những điều đã xảy ra ở đây, lúc đó sẽ gặp phiền toái”.

Nghe thế Chu Lăng sầm mặt.

Đúng thế thật!

Nếu chuyện ở đây bị bại lộ, lúc đó quả thực sẽ rất phiền phức, mặc dù ông ta khinh thường vũ trụ Quan Huyên nhưng ông ta cũng không ngốc, nếu chuyện ở đây bị bại lộ, ông ta chắc chắn sẽ gặp phiền toái.

Chuyện này không thể làm lớn được.

Trần Tiêu nhìn chằm chằm Phương Ngự ở phía xa, ánh mắt hiện lên sát khí, một thanh niên có tiềm lực vô hạn như vậy, nếu không thể lôi kéo về phe mình thì phải tiêu diệt.

Ông ta sợ chuyện ở đây bị lộ ra ngoài hơn Đại Chu, một khi chuyện này bị bại lộ, nhà họ Trần sẽ xong đời, dù sao ngay cả tộc Thiên Long mà thư viện cũng dám tiêu diệt, nhà họ Trần họ kém xa tộc Thiên Long rất nhiều.

Thấy Chu Lăng còn do dự, Trần Tiêu lại nói: “Người này có quan hệ với viện trưởng, hôm nay nếu để hắn đi, đến khi hắn quay về sẽ đổ thêm dầu vào lửa trước mặt viện trưởng, lúc đó ta và ngươi đều không có đường sống”.

Viện trưởng!

Chu Lăng nhíu mày.

Trần Tiêu nói tiếp: “Người này không thèm nghe lời, không giết không được”.

Chu Lăng nhìn Phương Ngự, suy xét một lúc, ánh mắt ông ta lóe lên tia độc ác nói: “Giết hắn”.

Một là không làm, hai là làm tới cùng!

Dĩ nhiên ông ta cũng hiểu, đến lúc này rồi thì một là không làm, hai là làm cho tuyệt tình.

Nghe Chu Lăng nói thế, các cường giả Đại Chu bên cạnh ông ta lập tức ra tay, Phương Ngự ở đằng xa bỗng lấy lệnh bài màu bạc ra: “Các ngươi có biết đây là lệnh bài này không?”

Mọi người nhìn lệnh bài trong tay Phương Ngự, trên lệnh bài có ba chữ lớn: Quan Huyên Lệnh.

Phương Ngự nhìn chằm chằm đám người Chu Lăng: “Đây là Quan Huyên Lệnh do viện trưởng ban cho, nhìn thấy lệnh bài như nhìn thấy viện trưởng. Ta thay mặt viện trưởng tuần tra Chư Thiên Vạn Giới, có quyền điều động bất kỳ cường giả nào trong thư viện Quan Huyên, các ngươi còn không mau quỳ xuống”.

Nghe Phương Ngự nói, sắc mặt các cường giả thư viện Quan Huyên trở nên trắng bệch.

Nhìn thấy lệnh bài như nhìn thấy viện trưởng!

Các cường giả Đại Chu cũng hơi sợ, mặc dù họ là người Đại Chu, nhưng bây giờ Đại Chu lại nằm dưới sự chỉ huy của thư viện Quan Huyên, hơn nữa dĩ nhiên họ hơi sợ Diệp Quân, dù sao đó cũng là người đàn ông của Nữ hoàng bệ hạ.

Lúc này Trần Tiêu bỗng bật cười: “Quan Huyên Lệnh? Sao bọn ta biết đây là thật hay giả?”

Phương Ngự nhìn Trần Tiêu, ánh mắt như phun ra lửa: “Trần Tiêu, ông có biết ông đang nói gì không?”
Chương 2334: Nực cười

Trần Tiêu nhìn thẳng vào Phương Ngự: “Phương Ngự, ngươi nói ngươi là viện chủ viện Tuần tra được viện trưởng bổ nhiệm, nhưng có công văn của nội các không?”

Phương Ngự híp mắt: “Lệnh của viện trưởng có giá trị hơn nội các…”

Trần Tiêu cười nhạo: “Nói thế là ngươi không có công văn của nội các. Ta nghĩ Quan Huyên Lệnh trong tay ngươi cũng là giả…”

Nói đến đây, ông ta bỗng tức giận chỉ vào Phương Ngự: “Phương Ngự, ngươi thật to gan, dám làm giả Quan Huyên Lệnh, giả mạo lệnh của viện trưởng, ngươi phạm tội chết”.

Phương Ngự sầm mặt, gã không ngờ giữa thanh thiên bạch nhật mà đối phương lại dám đảo ngược trắng đen như vậy.

Dám nghi ngờ Quan Huyên Lệnh mà viện trưởng tự mình ban phát.

Phương Ngự bỗng rót huyền khí vào thúc giục Quan Huyên Lệnh.

Một tia sáng màu trắng từ trong Quan Huyên Lệnh bay lên trời rồi đi vào tận sâu tinh hà.

Thấy thế Trần Tiêu biến sắc: “Mau giết hắn”.

Chu Lăng nhìn Trần Tiêu, lúc này Trần Tiêu hơi hoảng sợ: “Hắn sử dụng Quan Huyên Lệnh, cường giả thư viện ở cách đó hàng ngàn vạn dặm cảm nhận được mệnh lệnh đều phải nhanh chóng tới đây. Nhanh lên, mau giết chúng”.

Nghe Trần Tiêu nói thế, Chu Lăng sầm mặt, ông ta nhìn Phương Ngự: “Giết hắn đi”.

Cường giả Đại Chu bên cạnh ông ta nghe thế lập tức xông đến chỗ Phương Ngự.

Hai cường giả mặc đồ đen bên cạnh Phương Ngự, lập tức đứng trước mặt Phương Ngự, một người trong đó trầm giọng nói: “Phương viện chủ, họ muốn giết người diệt khẩu, không tiện ở lại đây lâu, ngươi đi trước đi”.

Hai người biết mình không phải đối thủ của những cường giả Đại Chu và thư viện Quan Huyên trước mặt này nên vừa ra tay đã đốt cháy cả thân xác và linh hồn.

Phương Ngự không rời đi, gã nhìn chằm chằm Chu Lăng và Trần Tiêu ở phía xa, sắc mặt gã khó coi, gã không ngờ nơi xa xôi này lại có thể tối tăm như vậy.

Ngay cả Quan Huyên Lệnh cũng không dám nghe.

Hơn nữa còn muốn giết người diệt khẩu.

Quả thật là vô pháp vô thiên.

Thật ra ngoài tức giận, gã còn cảm thấy hoang mang…

Kể từ sau khi được lệnh tuần tra Chư Thiên Vạn Giới, gã đã nhìn thấy quá nhiều sự tối tăm, sự tối tăm ở vài nơi quả thực là không thể tưởng tượng được, nhất là những người ở tầng đáy xã hội, quả thực là không dễ dàng, nếu gặp phải những người lấy quyền thế chèn ép, họ cũng chẳng có nơi nào để giải tỏa sự bất bình.

Đi đến vũ trụ Quan Huyên?

Chuyện đó không thể được.

Đôi khi họ có cả trăm cách để giết chết ngươi.

Nhưng so với nơi này, những gì gã từng trải qua vẫn chỉ là một phần nhỏ, gã không ngờ người của nhà họ Trần và Đại Chu lại dám tiêu diệt hàng trăm triệu sinh linh vì lợi ích của mình.

Hàng trăm triệu đấy!

Mặc dù Đại lục bị vứt bỏ đó đã là một hành tinh lục địa bị bỏ rơi, người dân trên đó cũng là những người bình thường, nhưng ở đó cũng có hàng trăm triệu sinh mạng.

Thư viện Quan Huyên hiện đang kiểm soát toàn bộ vũ trụ, nếu thư viện có hành vi bất công, coi thường sự sống, đó sẽ là thảm họa lớn đối với hàng trăm triệu vũ trụ tinh hà.

Lợi ích!

Trong mắt Phương Ngự hiện lên tia phức tạp, lúc này gã mới nhận ra, khi lợi ích đủ lớn, rất nhiều thế lực dám làm bất cứ điều gì.

Cách đó không xa, Diệp Quân bảo Long Đại lấy hai viên đan dược trị thương cho Táng Cương uống, sắc mặt Táng Cương mới tốt hơn một chút.

Lúc này một ông lão bỗng xuất hiện bên cạnh Long Đại, Long Đại ngạc nhiên: “Lão tổ…”

Ông lão đánh một bạt tai vào mặt Long Đại.

Long Đại còn chưa kịp phản ứng, cô ta ngã sóng soài văng ra xa cả mấy trượng.

Diệp Quân vội chạy đến đỡ Long Đại dậy, hắn ngẩng đầu lên nhìn ông lão, ánh mắt âm trầm: “Ông làm gì thế?”

Ông lão mặc kệ Diệp Quân, nhìn Long Đại cách đó không xa, tức giận nói: “Đồ ngốc, ngươi đến vũ trụ Quan Huyên để báo tin vì một người không liên quan, ngươi có biết ngươi sẽ hại chết nhà họ Long chúng ta không?”

Hai tay Long Đại ôm lấy mặt, ánh mắt ngập nước, không nói gì.

Ông ta rất tức giận, đang muốn bước đến đánh thêm cái nữa, nhưng Diệp Quân đã đứng trước mặt Long Đại, trợn mắt nhìn ông lão giả: “Ông thử động vào cô ấy thử xem”.

Ông lão híp mắt: “Ngươi là ai?”

Diệp Quân: “Ta là sư phụ của cô ấy”.

“Nực cười!”

Ông lão khinh thường nói: “Ngươi có thân phận gì mà xứng làm sư phụ của người nhà họ Long?”

Ông ta nhìn Long Đại ở một bên, tức giận nói: “Cái đồ không biết sống chết, còn không mau cút về nhà họ Long”.

Diệp Quân quay đầu nhìn Long Đại đang vô cùng uất ức, khẽ nói: “Cô về nhà họ Long trước đi, sư phụ sẽ đích thân đến đón cô đi”.

Long Đại nhìn Diệp Quân, nước mắt chảy dài, Diệp Quân lau đi nước mắt trên gò má cô ta, khẽ nói: “Nếu nhà họ Long không cần cô, vậy cô đi theo sư phụ, trở thành người nhà họ Dương”.

“Nực cười!”

Ông lão nhà họ Long bỗng chế giễu: “Làm người nhà họ Dương của ngươi ư? Nhà họ Dương ngươi là cái thá gì?”
Chương 2325: Sự cách biệt

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía lão tổ nhà họ Long, khi nhìn thấy ánh mắt của Diệp Quân, lão tổ nhà họ Long không biết tại sao lại cảm thấy căng thẳng.

Nhưng Diệp Quân đã nhìn sang chỗ khác, hắn nhìn Long Đại trước mặt, mỉm cười nói: “Về nhà họ Long trước, đến lúc đó sư phụ đến đón cô”.

Long Đại do dự một lúc, sau đó gật đầu: “Sư phụ, cẩn thận chút”. Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Nhìn Long Đại và lão tổ nhà họ Long rời đi, Diệp Quân quay đầu nhìn Phương Ngự cách đó không xa. Lúc này hai cường giả thư viện Quan Huyên mà Phương Ngự dẫn đến bị trấn áp hoàn toàn, mặc dù họ đã đốt cháy thân xác và linh hồn, sức mạnh của họ được tăng lên rất nhiều, nhưng quá ít người.

Lúc này một thị vệ đồ đen mà Phương Ngự dẫn đến bỗng xoay người nhìn Phương Ngự, hai mắt đỏ ngầu: “Phương viện chủ, đi mau”.

Phương Ngự lắc đầu.

Gã biết gã không thể đi được.

Trần Tiêu cách đó không xa bỗng biến mất, mục tiêu của ông ta không phải là hai thị vệ đó mà là Phương Ngự.

Phương Ngự sống sót là bất lợi lớn nhất với nhà họ Trần ông ta.

Lúc này ông ta cũng chẳng có tâm trạng quan tâm đến những thứ khác, chỉ có thể giết người diệt khẩu.

Phương Ngự nhìn Trần Tiêu đang lao đến, mặt không cảm xúc, mặc dù thực lực của gã không cao và kém xa Trần Tiêu, nhưng ánh mắt gã không hề có sự sợ hãi.

“Dừng tay!”

Đúng lúc này, một tiếng hét tức giận bỗng vang lên khắp trời, ngay sau đó một khí tức đáng sợ bỗng truyền đến, sau đó một tia sáng phá vỡ thời không, thoáng chốc nổ ầm trước mặt Trần Tiêu.

Trần Tiêu biến sắc, tung ra nắm đấm.

Ầm!

Sau khi quyền mang nổ tung, Trần Tiêu bị đẩy lùi về phía sau hàng trăm trượng, vừa dừng lại thời không phía sau ông ta nứt ra vang lên tiếng “ầm”, sau đó nứt ra.

Sau khi dừng lại, Trần Tiêu chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Phương Ngự cách đó không xa, một người đàn ông đứng trước mặt Phương Ngự.

Người đàn ông trung niên mặc một bộ đồ rộng, dáng vẻ uy nghiêm, ánh mắt thâm trầm.

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Trần Tiêu, sau đó xoay người nhìn Phương Ngự, ông ta cúi chào: “Tư Mã Phong, viện chủ thư viện Quan Huyên ở tinh vực An Vân chào viện chủ Phương Ngự”.

Tinh vực An Vân của Tư Mã Phong ở rất gần đại lục này, sau khi nhận được tin tức của Quan Huyên Lệnh, ông ta lập tức chạy đến đây.

Thân là viện chủ, dĩ nhiên ông ta biết Phương Ngự, hiện tại Phương Ngự nắm giữ Quan Huyên Lệnh, đây là người được viện trưởng giao phó trọng trách nên ông ta sẽ không nghi ngờ thân phận của Phương Ngự.

Dĩ nhiên ông ta cũng hơi ngạc nhiên, ông ta không ngờ lại có người dám ra tay với Phương Ngự.

Ra tay với một viện chủ, đúng là phát điên rồi.

Thấy Tư Mã Phong xuất hiện, Phương Ngự cũng thở phào, nếu không có người giúp thì e là hôm nay gã sẽ phải ngỏm ở đây.

Tư Mã Phong quay người nhìn Trần Hiểu cách đó không xa, tức giận nói: “Các ngươi là ai mà lại dám tấn công một viện chủ của thư viện? Muốn phản loạn à?”

Trần Tiêu nhìn Tư Mã Phong chằm chằm, ánh mắt tối sầm, không nói gì mà nhìn Chu Lăng ở một bên.

Mặc dù nhà họ Trần có chút thế lực nhưng ông ta biết rõ không thể áp chế đám viện chủ này, chỉ có Đại Chu mới có thể.

Chu Lăng cách đó không xa nhìn thấy Tư Mã Phong, sắc mặt sa sầm, ông ta nhìn chằm chằm Tư Mã Phong nói: “Tư Mã Phong, ta là Chu Lăng, quan tiết độ sứ của Đại Chu”.

Tư Mã Phong sửng sốt, dĩ nhiên ông ta biết Đạt Chu, cách đây không lâu Đại Chu đã sáp nhập với thư viện Quan Huyên mà Nữ hoàng Đại Chu còn là chủ mẫu của thư viện Quan Huyên.

Chuyện này không đúng lắm.

Tư Mã Phong nhạy bén nắm được vài điểm mấu chốt, sắc mặt bỗng tối sầm khi ông ta nhận ra người Đại Chu muốn giết Phương Ngự viện chủ.

Chu Lăng nhìn chằm chằm Tư Mã Phong, nói: “Tư Mã viện chủ, hai người bên dưới đã giết mấy người Đại Chu của ta, tội đáng chết, nhưng Phương Ngự này lại muốn bênh vực hắn, ngươi nói xem làm vậy là nên hay không”, Tư Mã Phong nhìn Diệp Quân và Táng Cương bên dưới, không nói gì.

Lúc này Phương Ngự bỗng nói: “Tư Mã viện chủ, ta nói rõ ngọn nguồn chuyện này cho ông”, gã nói chi tiết lại chuyện này.

Sau khi nghe Phương Ngự nói xong, sắc mặt Tư Mã Phong trở nên khó coi.

Hy sinh hàng trăm triệu sinh linh.

Đúng là điên rồ.

Phải biết kể từ sau khi thư viện Quan Huyên thành lập, các khu vực ở vũ trụ đều nghiêm cấm những trận chiến quy mô lớn, nhất là đối với những cường giả hàng đầu đó, hạn chế vô cùng lớn, sợ các cường giả hàng đầu sẽ làm tổn hại đến những người vô tội.

Nhưng nhà họ Trần và Chu Lăng trước mặt lại coi thường hàng trăm triệu sinh mạng vì lợi ích cá nhân của mình. Tư Mã Phong không chút do dự nhìn Chu Lăng và Trần Tiêu cách đó không xa: “Chu Lăng đại nhân, Phương Ngự là viện chủ, theo cấp bậc thì còn hơn cả ngươi, ngươi có chắc muốn đánh hắn không?”

Nghe Tư Mã Phong nói thế, sắc mặt Chu Lăng sa sầm, ông ta nhìn chằm chằm Tư Mã Phong, không nói gì.

Trần Tiêu ở một bên bỗng nói: “Tư Mã viện chủ, chuyện này đúng sai”.

“Câm miệng!”

Tư Mã Phong tức giận chỉ vào Trần Tiêu: “Ngươi là gia chủ của một thế gia nhỏ, có tư cách gì nói chuyện với ta?”

Nghe thế, sắc mặt Trần Tiêu trở nên khó coi.

Chưa kể, nếu xét về địa vị thì gia chủ thế gia như họ thực sự không cao bằng một viện chủ, phải biết một viện chủ thì có cấp bậc đỉnh cấp ở hệ Ngân Hà, còn gia chủ thế gia trừ khi là thế gia hàng đầu, nếu không cho dù thực lực có mạnh thế nào cũng không thể so với một viện chủ.

Đây là sự cách biệt giữa trong và ngoài thể chế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK