Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 726: Tự tin vậy sao?

Trợ giúp Thiên Mệnh Váy Trắng?

Diệp Quân nghe thế, chỉ lắc đầu cười: “Ta vẫn nên tự lo cho thân mình đi đã!”

Ông lão áo đen do dự giây lát rồi nói: “Thiếu chủ, lần này cường giả của văn minh Vĩnh Sinh đó gần như sẽ dốc toàn bộ sức mạnh, không chỉ có thế, theo một nguồn đáng tin cậy thì bọn họ còn mang theo mấy thuật sư siêu cấp của thời đại văn minh Vĩnh Sinh… Lần này, bọn họ thực sự quyết tâm đấy!”

Nghe nói thế, Diệp Quân vô cùng kinh ngạc, thành thật mà nói, hắn không lường trước được điều đó.

Bởi hắn không nghĩ rằng, nền văn minh Vĩnh Sinh này dốc toàn lực xông tới hệ Ngân Hà với mục đích tiêu diệt cô cô váy trắng của mình.

Ai dạy bọn chúng thế nhỉ?

Chợt nghĩ đến điều gì, Diệp Quân chau mày: “Chân vũ trụ có tấn công không?”

Ông lão lắc đầu: “Cho tới nay, tuy Chân vũ trụ vẫn liên tục tăng binh tới chiến trường Hư Chân nhưng vẫn chưa có dấu hiệu chủ động tấn công, bọn thuộc hạ cũng đang rất lấy làm khó hiểu”.

Diệp Quân trầm ngâm, âm thầm tự cân nhắc vấn đề này.

Nền văn minh Vĩnh Sinh này cùng với Chân vũ trụ đồng thời tấn công, tuyệt đối không thể là trùng hợp, chẳng lẽ là do người phụ nữ xấu xa Từ Nhu đó đã gây ra?

Người khác có thể không biết rõ thực lực của cô cô váy trắng nhưng Từ Nhu biết rất rõ, chẳng lẽ người phụ nữ này lại dùng mưu kế gì khiến cho nền văn minh Vĩnh Sinh đó đi tìm cô cô váy trắng?

Từ Nhu!

Diệp Quân khẽ lắc đầu, người này tâm tư thầm trầm như biển, có rất nhiều khi, hắn cũng không nhìn thấu đáo được.

Lúc này, ông lão áo đen đột nhiên lên tiếng: “Thiếu chủ, nền văn minh Vĩnh Sinh cử nhiều cường giả tới hệ Ngân Hà tiêu diệt Thiên Mệnh Váy Trắng như thế… Chúng ta thực sự không chia quân trợ giúp sao?”

Trong Ám Viện, trừ một số ít ỏi mấy cường giả cao tuổi như Ám U thì không có nhiều người biết rõ thực lực chân chính của Thiên Mệnh Váy Trắng, ông lão áo đen cũng không phải là người của ba nghìn vạn năm trước nên càng không biết.

Nghe thấy ông lão áo đen hỏi thế, Diệp Quân chỉ mỉm cười: “Chúng ta hãy mặc niệm cho họ đi!”

Ông lão áo đen sửng sốt, nghi hoặc nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân lại nói: “Ông lui ra đi! Trở về nói cho Ám U, dặn ông ta phải để ý chặt chẽ đến các động thái của Chân vũ trụ”.

So với nền văn minh Vĩnh Sinh, hắn càng kiêng kị Chân vũ trụ này hơn, đặc biệt là lúc này Chân vũ trụ còn có Từ Nhu đang chủ trì mọi việc.

Ông lão áo đen chắp tay vái thật sâu, định đi ra thì Diệp Quân bất chợt hỏi: “Vĩnh Sinh Đại Đế đi chưa?”

Ông lão áo đen lắc đầu: “Chưa đi”.

Nghe vậy, Diệp Quân thoáng thất vọng, vị Vĩnh Sinh Đại Đế này vẫn còn chưa đi. Sao ông ta còn chưa chịu đi nhỉ?

Lắc lắc đầu, Diệp Quân bảo: “Ông lui xuống đi”.

Ông lão áo đen lại khom người thi lễ rồi mới lui ra.

Sau khi ông lão áo đen đi khỏi, Diệp Quân mới nhìn sang phía Tội Vương. Thấy Diệp Quân nhìn về phía này, Tội Vương tức thì căng thẳng. Việc này của ông ta, nói lớn cũng không lớn lắm, mà nói nhỏ cũng không phải việc nhỏ, dù sao thì chính ông ta lâm trận lại chạy trốn, hành vi này thuộc về hành vi phản bội vũ trụ Quan Huyên.

Diệp Quân nói: “Ông đi đi”.

Tội Vương sửng sốt cả người, thiếu chủ cứ thế bỏ qua cho mình?

Diệp Quân không nói gì thêm với ông ta, chỉ quay sang nhìn về phía Mộ Niệm Niệm, cười bảo: “Dì Mộ, chúng ta đi thôi”.

Mộ Niệm Niệm liếc nhìn Tội Vương bên dưới, gật đầu: “Được”.

Đoàn người hóa thành kiếm quang, biến mất nơi chân trời.

Tội Vương vẫn đứng đó, thở hắt ra một hơi. Ông ta nhìn quanh, chợt nở nụ cười: “Nay ta đã thành Đại Đế, vậy cũng có thể giả ngầu chút rồi. Ừm… Trước tiên cứ đi gặp đám bạn già trước đã, ha ha…”

Nói đoạn, ông ta hóa thành một vầng sáng cầu vồng, bay vọt về chân trời.



Trong không trung, Mộ Niệm Niệm cùng Diệp Quân và Tiểu Bạch phóng thẳng đến Đạo Tông.

Dọc đường, Mộ Niệm Niệm liếc mắt nhìn Diệp Quân, cười nói: “Lần này cũng thu hoạch được kha khá đấy nhỉ?”

Diệp Quân gật đầu: “Thu hoạch được nhiều”.

Nói đoạn, hắn liếc nhìn Tiểu Bạch ở bên cạnh, miệng nở nụ cười vui vẻ.

Tiểu Bạch này thật là lợi hại.

Hiện giờ hắn đã biết vì sao người của nền văn minh Vĩnh Sinh lại thèm muốn có được Tiểu Bạch đến thế. Tên nhóc này thoạt nhìn rất vô hại nhưng năng lực của nó thật quá nghịch thiên.

Có Tiểu Bạch thật là sung sướng.

Thấy Diệp Quân nhìn về bên này, Tiểu Bạch toét miệng cười, vung móng vuốt lên, một xiên hồ lô rơi trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân cười sảng khoái, cầm xiên hồ lô ăn.

Mộ Niệm Niệm nhìn về nơi xa, nhẹ giọng nói: “Không biết vị Vĩnh Sinh Đại Đế này đã mời chào được bao nhiêu cường giả!”

Diệp Quân trầm giọng: “Dì Mộ, nay chủ nhân bút Đại Đạo đã bị trấn áp, Chân Thần lại bị Vũ Trụ Kiếp kiềm chân, con cảm thấy, trật tự của vũ trụ rất có thể sẽ hoàn toàn sụp đổ”.

Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Đã sụp đổ rồi”.

Diệp Quân ngạc nhiên nhìn bà ấy.

Mộ Niệm Niệm cười khẽ: “Mục đích của vị Vĩnh Sinh Đại Đế này chính là muốn trật tự của vũ trụ thế giới sụp đổ. Ông ta không giống Chân Thần, tuy Chân Thần đánh bại được chủ nhân bút Đại Đạo nhưng nàng ta không phủ định trật tự do chủ nhân bút Đại Đạo sáng lập ra, trật tự đó đã khiến vũ trụ có quy tắc, có sinh tử, có luân hồi, không chỉ có thế, nàng ta còn tăng cường thêm cho trật tự vũ trụ này”.

Nói đến đó, bà ấy dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Nhưng Vĩnh Sinh Đại Đế lại khác, mục đích của ông ta là triệt để phủ định trật tự hiện có, để trở lại thời đại văn minh Vĩnh Sinh, thời đại không có bất kì quy tắc, bất kì trật tự nào”.

Diệp Quân trầm mặc, sắc mặt nặng nề.

Mộ Niệm Niệm tiếp tục: “Đương nhiên, điều chúng ta cần lo lắng lúc này không phải trật tự vũ trụ, hiện tại ta cần phải dè chừng Vĩnh Sinh Đại Đế, người này có thể khai sáng một thời đại văn minh thì thực lực không thể coi thường đâu”.

Diệp Quân khẽ gật đầu.

Mộ Niệm Niệm đột nhiên hỏi: “Nếu yêu cầu con đơn độc đối mặt với Vĩnh Sinh Đại Đế, con có tự tin không?”

Diệp Quân sửng sốt.

Mộ Niệm Niệm chỉ nhìn Diệp Quân, mỉm cười.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Hãy cho con thêm thời gian”.

Đơn độc đấu với Vĩnh Sinh Đại Đế vào lúc này? Hắn biết chắc mình đánh không lại, đây là sự thật không thể nghi ngờ, hắn nào phải thần tiên.

Mộ Niệm Niệm chớp mắt: “Cần bao lâu?”

Diệp Quân trầm ngâm: “Mười năm đi!”

Mộ Niệm Niệm lắc đầu cười cười: “Tưởng bở!”

Nói đoạn, bà ấy lại nghiêm mặt: “Hiện giờ so với con, ông ta quả thực rất mạnh, con còn kém xa ông ta nhiều lắm, nhưng ta nghĩ, con hẳn nên có chút áp lực mới được, vì thế, ta giao ông ta cho con đối phó, con cảm thấy sao?”

Diệp Quân hỏi: “Cho con bao lâu để chuẩn bị?”

Mộ Niệm Niệm nói: “Ba năm!”

Ba năm!

Diệp Quân gật đầu: “Vậy được!”

Mộ Niệm Niệm cười hỏi: “Tự tin như vậy sao?”

Diệp Quân cũng cười nói: “Nếu con chỉ là một tán tu, dì Mộ cho con một trăm năm, con cũng không dám nhận lời. Nhưng con không phải tán tu, con có tiền, có người hỗ trợ, bản thân còn có nhiều tài nguyên như thế, điều đó khiến con tiến nhanh hơn người khác rất nhiều”.

Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Năm ấy cha con nuôi con bên ngoài một thời gian quả là một quyết định đúng đắn”.

Nếu ngay từ đầu Diệp Quân đã được Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần Quan mang theo bên người dạy dỗ, thực lực chắc chắn phải mạnh hơn bây giờ, nhưng có lẽ sẽ không có tâm lý và nghi lực mạnh mẽ như thế.

Đó là điều mà cha mẹ không thể cho được, nhưng lại là thứ quan trọng nhất.

Ba năm!

Diệp Quân đột nhiên nhớ ra, hắn còn có một cái hẹn một năm với Từ Kính!

Đến khi đó, trận chiến với Từ Kính nên đánh hay không đánh đây?

Khó nghĩ quá!
Chương 727: Không cần liêm sỉ!

Lúc này, Mộ Niệm Niệm chợt nói: “Chúng ta tới nơi rồi”.

Diệp Quân dứt khỏi dòng suy tư, nhìn về nơi xa, cuối tầm mắt có một ngọn núi cô độc, vươn thẳng lên trời, xuyên qua đám mây, bốn mặt thẳng đứng và vuông góc, vô cùng hiểm trở.

Trên đỉnh núi, có thể lờ mờ thấy được hơn chục đại điện cổ kính.

Đạo Tông!

Diệp Quân đang định tiến lên, Mộ Niệm Niệm bỗng nói: “Con nói xem, liệu Vĩnh Sinh Đại Đế có biết con đã tới đây rồi không?”

Nghe vậy, Diệp Quân chỉ cười cười: “Không đâu”.

Mộ Niệm Niệm nổi hứng, hỏi hắn: “Nói rõ hơn đi”.

Diệp Quân bình tĩnh giải thích: “Vũ trụ Quan Huyên chúng ta rất coi trọng vị Vĩnh Sinh Đại Đế này, bởi vậy sẽ chú ý mọi hành tung của họ từng thời từng khắc. Nhưng vị Vĩnh Sinh Đại Đế này trời sinh đã cuồng ngạo, không coi ai ra gì, cả đời chỉ từng thua dưới tay chủ nhân bút Đại Đạo, với ông ta mà nói, khi chủ nhân bút Đại Đạo không ở đây, ông ta chính là kẻ mạnh số một thế gian, đừng nói là con, chỉ sợ ngay cả Chân Thần, ông ta cũng không để vào mắt”.

Nói đến đó, hắn nhìn Mộ Niệm Niệm, nhấn mạnh: “Đây cũng là nguyên nhân mà dì Mộ dẫn con đến đây đúng không?”

Nghe đến đây, Mộ Niệm Niệm hơi sửng sốt, trong lòng khiếp sợ, bà ấy vẫn đánh giá thấp người này rồi.

Tên nhóc này, bình thường không có chuyện gì thì nhìn thành thực ngoan ngoãn cực kì, nhưng thực tế hắn có cái đầu hết sức linh hoạt, chẳng trách trước đây Tiểu Tháp đấu không lại hắn, sớm làm bại lộ thân phận của hắn.

Người bình thường đúng là không thể chịu được tên nhóc này.

Mộ Niệm Niệm bứt khỏi suy tư, cười bảo: “Đi thôi!”

Ba người phóng lên đỉnh núi, đập vào mắt là một cánh cổng đá cực lớn, rộng chừng trăm trượng, hai bên là hai cây trụ đá cao trăm trượng chống đỡ, chính giữa cổng có hai chữ màu vàng sậm: Đạo Tông.

Đạo Tông!

Diệp Quân nhìn qua cổng đá, bên kia cổng là một thềm đá dài vài dặm, tận cùng là một tòa đại điện lớn.

Khắp đỉnh núi vắng lặng như chết, hoang vắng cô độc.

Mộ Niệm Niệm nói: “Con vào đi!”

Diệp Quân nhìn về phía bà ấy: “Dì Mộ không vào cùng con à?”

Mộ Niệm Niệm cười bảo: “Con đi đi! Ta tin vào con!”

Diệp Quân thật không biết phải nói gì, người tin tưởng con, nhưng con không tin mình lắm.

Thực lực của hắn hiện nay tuy đã rất mạnh nhưng hắn cũng biết, trước mắt hắn là những vị cường giả cấp bậc quái vật mấy nghìn vạn năm.

Tối thiểu cũng phải thuộc cảnh giới Đại Đế!

Nghĩ vậy, Diệp Quân bắt đầu cảm thấy đau đầu, kẻ địch của hắn cứ liên tục đổi người mạnh hơn, thật quá khó cho hắn rồi.

Mộ Niệm Niệm cười cười: “Mau vào đi!”

Diệp Quân cũng ngừng những suy nghĩ lan man, nhẹ gật đầu rồi bước về phía cổng đá.

Nhìn theo bước Diệp Quân xa dần, Mộ Niệm Niệm chợt nở một nụ cười bí ẩn.

Bước qua cổng đá, Diệp Quân đi dọc thềm đá tới trước đại điện, nhưng hắn không đi vào.

Dì Mộ rõ ràng là muốn rèn đúc mình, dì ấy cùng mình tới đây lại không cùng đi vào, chứng tỏ trong này có mờ ám.

Diệp Quân đưa mắt nhìn vào trong đại điện, bên trong trống rỗng, không có thứ gì, nhưng càng như thế, hắn càng thấy bất an.

Do dự giây lát, Diệp Quân cất tiếng gọi: “Tiền bối, mời xuất hiện trò chuyện chút đi”.

Không có bất kì hồi đáp nào!

Diệp Quân lại nói: “Nếu tiền bối không muốn tâm sự thì ta đây đi nhé”.

Nói đoạn, hắn quay người định rời khỏi đó. Diệp Quân cảm thấy chỗ này rất không bình thường, tuy biết dì Mộ sẽ không hại mình nhưng cảm giác không ổn vẫn thúc giục hắn chạy khỏi chốn này.

Nhưng ngay khi hắn định chạy đi, một luồng sức mạnh khủng bố từ trong đại điện đột ngột tràn ra, nháy mắt đã bao vây lấy hắn, cưỡng chế kéo hắn vào trong đại điện.

Diệp Quân kinh hãi, vội rút kiếm chém một nhát.

Rầm!

Kiếm quang vỡ nát…

Sắc mặt hắn tức thì thay đổi, định một lần nữa vung kiếm thì nhận ra mình đã đứng trong đại điện rồi.

Ngoài cổng đá, Nhị Nha chứng kiến toàn bộ quá trình, thoáng cau mày lại, định ra tay hỗ trợ thì Mộ Niệm Niệm đã ngăn lại.

Nhị Nha nhìn Mộ Niệm Niệm, bà ấy chỉ cười bảo: “Không sao đâu”.

Nhị Nha thoáng do dự nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, cô bé tin lời Mộ Niệm Niệm, vì Mộ Niệm Niệm sẽ không hại Diệp Quân.

Bên trong đại điện, Diệp Quân bị luồng sức mạnh kia kéo vào, thấy một bóng dáng phụ nữ xuất hiện trước mặt. Người phụ nữ kia mặc bộ đồ màu đỏ, mái tóc màu bạc, dung nhan tuyệt thế, đôi mắt sáng và sâu thẳm như biển sao mênh mang.

Dù Diệp Quân đã từng gặp rất nhiều người con gái tuyệt sắc nhưng vừa thấy cô gái nọ, hắn vẫn sững sờ cả người.

Cô gái kia nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, hỏi: “Ta đẹp không?”

Diệp Quân gật đầu.

Cô gái nheo mắt, một luồng uy lực đáng sợ bao trùm lên Diệp Quân, nặng nề như có vạn ngọn núi đè lên, khiến hắn ngột ngạt khó thở.

Nhưng Diệp Quân vẫn không hề sợ hãi, chỉ nhìn thẳng vào đối phương: “Tiền bối, nói thật cũng là sai sao?”

Cô gái kia nhìn chăm chú vào Diệp Quân một hồi, môi chợt nở nụ cười âm trầm: “Không kiêu không sợ hãi, rất có can đảm, có khí phách”.

Diệp Quân sửa sang lại bản thân rồi nghiêm nghị nói: “Tiền bối, vãn bối tới đây là muốn kết một thiện duyên với Đạo Tông”.

Nói đoạn, hắn xòe tay, Đạo Ấn hiện ra trong lòng bàn tay hắn.

Đạo Ấn!

Trông thấy vật đó, người kia lập tức nheo mắt, đôi con ngươi sáng như sao chợt lóe lên một tia sáng xanh kì dị: “Thiện duyên?”

Diệp Quân gật đầu.

Cô gái kia nhìn Diệp Quân chằm chằm, sắc mặt không nhìn ra là giận hay mừng: “Ngươi từng gặp chủ nhân bút Đại Đạo?”

Diệp Quân gật đầu, hắn nhận ra, vị chủ nhân bút Đại Đạo này trước kia đúng là một người nổi tiếng! Các vị cường giả thời xưa đều biết ông ta.

Cô gái nọ quan sát Đạo Ấn một chốc rồi nhìn Diệp Quân, hỏi: “Vì sao ông ta đưa Đạo Ấn cho ngươi?”

Diệp Quân nói: “Không phải là ông ta cho ta, ông ta cho người khác, sau đó ta cướp được, nhưng sau ta có gặp ông ta, không thấy ông ta đòi về”.

Cô gái kia nhìn chằm chằm vào Diệp Quân như thể muốn tìm hiểu được điều gì từ hắn.

Diệp Quân không hề sợ hãi, thoải mái đối mặt: “Tiền bối, thực không dám giấu, ta cùng Vĩnh Sinh Đại Đế là tử địch, hôm nay tới đây, một là vì muốn kết thiện duyên cùng quý tông, đương nhiên, mục đích của ta cũng không chỉ đơn thuần như thế, kết thiện duyên là thật, nhưng cũng hi vọng sau này quý tông có thể giúp ta một chút”.

Cô gái kia cười mà như không cười: “Nếu Đạo Tông ta không giúp ngươi thì sao?”

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không có gì, không đối địch với ta là được rồi”.

Cô gái kia lại cười: “Nếu sau khi chúng ta ra ngoài lại lựa chọn đối đầu với ngươi thì sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Cũng có khả năng này đấy, nhưng ta vẫn muốn suy nghĩ theo chiều hướng tốt hơn, đương nhiên, đây cũng là một vụ đánh cược, cược Đạo Tông liệu có biết xấu hổ không. Nếu các vị giống như cha ta… À nhầm, nếu các vị thực sự không cần liêm sỉ thì ta đây cũng chẳng còn cách nào”.

Nói đến đó, Diệp Quân toát mồ hôi, tốt nhất đừng nên nói xấu cha mới được, đôi lúc cha cũng rất nghĩa khí mà.

Cô gái kia đột nhiên cười bảo: “Nếu ta cướp Đạo Ấn của ngươi thì sao?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Nếu cô nương thích thì cứ lấy đi, chỉ là một Đạo Ấn thôi mà”.

Cô gái kia trừng mắt với Diệp Quân một cái rồi thu luôn Đạo Ấn về mình.

Sắc mặt Diệp Quân tức thì tối sầm.

Mẹ kiếp!

Chẳng lẽ người này thật sự lựa chọn không cần liêm sỉ luôn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK