Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 669: Người đàn ông khốn kiếp này!

Rầm!

Bất chợt, một luồng quyền phong cùng một mảng kiếm quang đột nhiên nổ tung, hai người lại đồng thời lùi về sau. Ngay khoảnh khắc Diệp Quân bị đẩy lùi, một thanh kiếm chợt phi tới trước mặt người đàn ông áo đen, ông ta nhếch mép cười lạnh, đánh ra một quyền.

Rầm!

Phi kiếm tức thì bị đánh bay.

Nhưng cũng đúng lúc này, lại một thanh kiếm bay tới.

Lần này là Diệp Quân cầm kiếm đâm tới.

Người đàn ông áo đen nheo mắt, chập hai tay lại.

Ầm!

Kiếm của Diệp Quân bị ông ta kẹp chặt, khi ông ta đang định vận lực chấn vỡ kiếm, Diệp Quân đột nhiên buông tay, xông lên phía trước, đánh ra một quyền.

Liệt Thế Thốn Kình!

Từ sau khi sức mạnh thân thể tăng lên, uy lực của Liệt Thế Thốn Kình này cũng tăng lên rất mạnh.

Ngay khi thấy Diệp Quân bỏ kiếm đánh ra quyền kia, người đàn ông áo đen thoáng chút kinh ngạc, không dám khinh thường, tay phải buông kiếm, vung lên đè mạnh xuống một cái.

Rầm!

Trong khoảnh khắc, ông ta lại bị đẩy lùi nghìn trượng.

Sau khi dừng lại, người đàn ông áo đen kinh hãi trong lòng, nhìn về phía Diệp Quân, thốt lên: “Ngươi còn là một Võ Thần!”

Diệp Quân không trả lời, thoáng lắc mình, xông về phía ông ta. Bấy giờ người đàn ông áo đen cũng đã đánh đến nóng người, ông ta bất chợt xòe bàn tay, trong tích tắc, một tia kim quang từ trong cơ thể ông ta bùng phát ra ngoài, giây lát sau, ông ta nắm chặt tay, đánh ra một quyền.

Khoảnh khắc ấy, có vô số quyền ấn mang ánh kim bùng ra từ cơ thể ông ta.

Rầm!

Chỉ trong tích tắc, Diệp Quân đã bị đánh bay ra xa mấy vạn trượng. Khi hắn vừa dừng lại, người đàn ông áo đen phía xa cười lên ha hả: “Kiếm tu trẻ tuổi kia, nào, qua đây, bản Đế sẽ cho ngươi thấy thực lực chân chính của ta”.

Vừa dứt lời, ông ta lại bước lên trước một bước.

Ầm!

Một sức mạnh thần bí bất chợt phóng ra từ người ông ta, vọt lên cao, chỉ giây lát, sau lưng ông ta đột nhiên xuất hiện một Pháp Tướng ánh vàng cao lớn vạn trượng. Khi Pháp Tướng màu vàng kim này xuất hiện, khắp chốn thời không chẳng rõ tên này đột nhiên sôi trào, sau đó từ từ biến mất.

Người đàn ông áo đen nhìn về phía Diệp Quân, cười lớn: “Nào, nhận lấy một quyền của ta”.

Dứt lời, Pháp Tướng sau lưng ông ta bỗng cúi xuống, đánh một quyền về phía Diệp Quân. Quyền này mang khí thế và sức mạnh đạt tới một mức độ khủng bố trước nay chưa từng thấy. Khi quyền này được đánh ra, toàn bộ thời không chẳng rõ tên này liền tan biến.

Xa xa, Diệp Quân thấy quyền phong kia ập tới, sắc mặt trở nên căng thẳng, nhưng hắn vẫn không hề sợ hãi, chân bước lên, tay đâm ra một kiếm.

Một kiếm Bất Bại!

Khi kiếm này được chém ra, luồng kiếm quang kèm theo vô số lôi quang tràn tới, cuốn đi tất cả.

Một kiếm này của Diệp Quân đối đầu với một quyền khủng bố của Pháp Tướng kia, thoạt nhìn tưởng chừng quá nhỏ bé, nhưng khi kiếm chém lên nắm đấm màu vàng kim đó…

Rầm!

Nắm đấm màu vàng kim chấn động kịch liệt, sau đó nổ tung.

Gần như cùng lúc, Diệp Quân cùng người đàn ông áo đen biến mất, giây lát sau, một quyền mang cùng một luồng kiếm quang đâm sầm vào nhau.

Ầm ầm!

Một luồng sóng xung khủng bố tản ra, nháy mắt đã khuếch tán xa vạn trượng.

Diệp Quân lùi lại liên tục, khi đứng vững được, đang định tiếp tục đánh thì chợt hắn cảm nhận được điều khác thường, con ngươi co rút lại, quay phắt người, sau lưng hắn, một thanh trường thương đang xé toạc thời không để lao tới.

Lại một vị Mệnh Vận Đại Đế.

Thương này có tốc độ cực nhanh, hơn nữa còn là đánh lén, vì thế, Diệp Quân chưa kịp có phản ứng đã bị đâm trúng ngực.

Rầm!

Trong nháy mắt, Diệp Quân bị đẩy bay xa mấy vạn trượng, dừng lại được thì ngực đã rách toạc, máu tươi tuôn đầm đìa.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lên, nơi đó có một người đàn ông áo trắng, tay cầm trường thương đang đứng sừng sững.

Xa xa, người đàn ông áo đen thấy người áo trắng vừa tới liền tỏ vẻ không vui: “Huyền Đế, ngươi ra tay làm cái gì?”

Huyền Đế liếc mắt về phía ông ta, nói: “Mãng Đế, Đế Chủ có lệnh, cấp tốc lấy thần vật trên người kẻ này cùng đầu của hắn trở về”.

Mệnh lệnh của Đế Chủ!

Nghe vậy, Mãng Đế thoáng nhíu mày.

Huyền Đế lại nói: “Chớ lãng phí thời gian nữa, cùng ra tay đi”.

Dứt lời, ông ta đột nhiên biến mất.

Vèo!

Nơi trường thương phóng qua, tất cả đều rách toạc, thế tiến công hùng hổ không thể đỡ!

Mãng Đế chỉ do dự giây lát rồi cũng biến mất.

Hai đánh một!

Xa xa, Diệp Quân thấy thế, sắc mặt tức thì trầm xuống, mẹ kiếp, hai kẻ này thật không biết võ đạo là gì, không chỉ ỷ lớn hiếp nhỏ còn ỷ đông hiếp yếu!

Không còn lựa chọn nào khác, Diệp Quân đành cắn răng, xông lên, kiếm khí vọt cao vạn trượng.

Rầm!

Giây lát sau, một luồng kiếm khí bị đánh nát, Diệp Quân bị đánh bay ra ngoài.

Tuy thực lực của hắn đã tăng mạnh nhưng sao có thể đạt tới trình độ lấy một địch hai vị Mệnh Vận Đại Đế? Hơn nữa, hai người này còn là Mệnh Vận Đại Đế đến từ thời đại Vĩnh Sinh xa xôi.

Huyền Đế nhìn Diệp Quân bị đánh bay, lạnh lùng nói: “Trước tiên cứ đánh nát thân thể hắn đã”.

Nói đoạn, ông ta đột ngột hóa thành một luồng thương mang, lao lên, trường thương xẹt qua tinh không, xé rách tất cả.

Mãng Đế cũng xông lên, quyền phong cực mạnh của ông ta nhanh chóng bao phủ lấy Diệp Quân.

Thấy hai người kia lại lao tới, đáy mắt Diệp Quân lóe lên một tia tàn nhẫn, hắn định kích hoạt huyết mạch của bản thân, nhưng đúng vào lúc này, một luồng kiếm quang xẹt qua người hắn, đánh tới.

Rầm!

Huyền Đế bị luồng kiếm quang kia đẩy lùi.

Mãng Đế vội vã dừng lại, nhìn về phía người con gái vừa xuất hiện cách Diệp Quân không xa.

Chấp Kiếm Nhân!

Diệp Quân thấy Chấp Kiếm Nhân xuất hiện, vẻ mặt kinh ngạc không thể che giấu.

Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Quay về vũ trụ Quan Huyên đi!”

Diệp Quân hỏi lại: “Vì sao?”

Chấp Kiếm Nhân cả giận quát: “Hỏi nhiều thế làm gì? Mau quay về vũ trụ Quan Huyên của ngươi đi!”

Diệp Quân lắc đầu: “Nếu ta đi, tỷ sẽ bị hai người này hợp lực đánh”.

Chấp Kiếm Nhân đang định nói gì thì thời không sau lưng bọn họ chợt rung chuyển, giây lát sau, lại có hai vị Mệnh Vận Đại Đế chầm chậm bước ra.

Chấp Kiếm Nhân trừng mắt với Diệp Quân: “Giờ thì hay rồi! Có muốn chạy cũng không chạy được! Mẹ kiếp, người đàn ông khốn kiếp này làm ta tức chết mất!”

Diệp Quân: “…”Chương 670: Ta đi rồi, tỷ phải làm thế nào?

Bốn vị Mệnh Vận Đại Đế!

Đối mặt với đội hình này, sắc mặt Diệp Quân tức thì trầm xuống, hắn thật không ngờ, vị Vĩnh Sinh Đại Đế kia lại phái một lúc bốn vị Mệnh Vận Đại Đế tới, cần nhớ rằng lúc này hắn mới chỉ đạt tới cảnh giới Chí Tiên mà thôi.

Chơi như vậy thì ai chơi lại chứ?

Đương nhiên, hắn càng không ngờ tới là, Chấp Kiếm Nhân lại tới giúp mình.

Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân đang ở trước mặt, nỗi lòng phức tạp, khẽ hỏi nàng ta: “Tỷ tới làm gì?”

Chấp Kiếm Nhân không nhìn Diệp Quân, chỉ lạnh lùng đáp: “Tới xem xem ngươi chết như thế nào”.

Diệp Quân mỉm cười, mặc dù lời nói của nàng ta rất lạnh lẽo nhưng hắn lại cảm thấy lòng ấm áp.

Chấp Kiếm Nhân lại trừng mắt với hắn: “Cười cái gì? Có gì đáng cười?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tỷ tới giúp ta như thế sẽ làm hỏng kế hoạch của Từ Nhu”.

Chấp Kiếm Nhân quay đầu, nhìn đi nơi khác, sắc mặt lạnh băng: “Đợi lát ta cầm chân đám người này, ngươi phải đi thật mau”.

Diệp Quân vừa muốn nói gì thêm thì Chấp Kiếm Nhân đã nhẹ giọng bảo: “Chớ có cứng đầu, ngươi mà ở lại đây thì chỉ còn một đường chết”.

Diệp Quân vẫn lắc đầu.

Chấp Kiếm Nhân cả giận mắng: “Ngoan cố, ngu xuẩn!”

Diệp Quân nhìn về phía Mãng Đế ở xa xa, nói nhỏ: “Ta đi rồi, tỷ phải làm thế nào?”

Chấp Kiếm Nhân lẳng lặng quay đầu đi.

Lúc này, Mãng Đế ở nơi xa xa bỗng lên tiếng: “Chân vũ trụ các người đang chơi trò gì thế hả?”

Chấp Kiếm Nhân nhìn gã, Mãng Đế nghi hoặc hỏi: “Chấp Kiếm Nhân, lẽ nào vị Từ Nhu cô nương kia không nói cho cô biết rằng cô ta đã hợp tác với nền văn minh Vĩnh Sinh bọn ta rồi?”

Chấp Kiếm Nhân đáp: “Tỷ ấy hợp tác với các ngươi thì có liên quan gì đến ta?”

Mãng Đế nheo mắt: “Xem ra Chân vũ trụ các ngươi cũng không phải một lòng một dạ với nhau nhỉ”.

Huyền Đế đứng bên chợt nói: “Nếu cô ta muốn cứu người này thì giết cả đi, không cần nói nhảm với cô ta làm gì”.

Dứt lời, ông ta đột nhiên biến mất, gần như cùng lúc này, hai vị Đại Đế khác cũng đồng loạt ra tay.

Thấy thế, Mãng Đế cũng không chần chờ, xông thẳng tới chỗ Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân.

Bốn vị Mệnh Vận Đại Đế đồng thời ra tay, đó là một tình thế khủng bố cỡ nào? Chỉ riêng khí thế phát ra cũng đã đủ để phá hủy một mảnh vũ trụ này.

Thấy cả bốn người đồng thời tấn công, ánh mắt Chấp Kiếm Nhân trở nên lạnh lẽo tột cùng, nàng ta bước lên trước, hai ngón trỏ hai tay chắp lại, vung lên chém mạnh một nhát, quát to: “Mở!”

“Vèo!”

Giữa hai chân mày Chấp Kiếm Nhân đột nhiên có một thanh kiếm bay ra, chém thẳng về phía Mãng Đế đang cầm đầu đám Mệnh Vận Đại Đế tấn công lại đây.

Rầm!

Một kiếm bay ra, chém cho Mãng Đế phải lùi lại liên tục, giây lát sau đó, Chấp Kiếm Nhân đột ngột hóa thành một tia kiếm quang, biến mất khỏi tầm mắt, ngay tiếp theo, hàng nghìn hàng vạn kiếm khí được chém ra, đẩy lùi cả ba Đại Đế còn lại.

Thấy thế, bốn Đại Đế đều nghiêm mặt, lòng vô cùng khiếp sợ, bọn họ không ngờ thực lực của Chấp Kiếm Nhân lại mạnh đến thế.

Chấp Kiếm Nhân cầm trường kiếm trong tay, lạnh lùng nhìn đám người trước mặt, quanh thân nàng ta đang tản ra một kiếm thế vô cùng hùng hồn.

Cảm thụ được luồng kiếm thế hùng hậu ấy, Diệp Quân cũng kinh hãi hết sức.

Trước kia hắn cho rằng, sau khi thực lực tăng lên, hắn cũng có thể đánh một trận với Chấp Kiếm Nhân rồi, nhưng hiện giờ xem ra, chênh lệch giữa hai bên còn lớn lắm. Trước đó đối phương đánh với hắn đúng là đã nương tay nhiều, nếu không, chỉ sợ hắn đã chết cả chục lần rồi.

Một cảm xúc phức tạp nổi lên trong lòng Diệp Quân.

Vào lúc này, Chấp Kiếm Nhân chợt túm vai hắn, sau đó hóa thành một tia kiếm quang, biến mất ở chân trời.

Thấy thế, Mãng Đế lạnh mặt, hô to: “Đuổi theo!”

Ông ta vừa dứt lời, cả bốn vị Mệnh Vận Đại Đế đồng thời biến thành bốn vệt sáng đỏ, bay vút theo.

Xa xa, nơi tận cùng tinh hà, Chấp Kiếm Nhân xách theo Diệp Quân xé rách thời không, bay về phía vũ trụ Quan Huyên.

Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân đang gần kề trong gang tấc. Da dẻ người này trắng nõn, mặt mũi xinh đẹp hoàn mỹ, không có lấy một tỳ vết, tuy chỉ có thể nhìn nửa bên mặt nhưng vẻ đẹp đó vẫn khiến người ta hồi hộp khó thở.

Dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, Chấp Kiếm Nhân quay phắt sang phía hắn, giận dữ mắng: “Nhìn cái gì?”

Diệp Quân dời mắt nhìn về nơi xa, im lặng không đáp.

Chấp Kiếm Nhân lại trừng mắt: “Ta cứu ngươi chỉ vì không muốn để ngươi chết dưới loại thủ đoạn hèn hạ đó, không có ý gì khác, hiểu không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, tỷ muốn tự tay giết ta”.

Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nói: “Biết thế thì tốt!”

Diệp Quân bỗng nở nụ cười.

Chấp Kiếm Nhân lại giận dữ mắng: “Cười cái gì mà cười? Có gì đáng cười? Còn cười nữa là ta thọc chết ngươi đấy”.

Diệp Quân vội nói: “Vâng vâng, ta không cười nữa”.

Chấp Kiếm Nhân hung tợn trừng Diệp Quân một cái rồi quay đầu nhìn về điểm tận cùng tinh hà. Nhận thấy đám Mệnh Vận Đại Đế đang đuổi theo sát nút, nàng ta trầm ngâm một lát rồi nói: “Ngươi có thể liên lạc với người bên vũ trụ Quan Huyên các ngươi không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Nơi này cách vũ trụ Quan Huyên quá xa”.

Chấp Kiếm Nhân chau mày.

Diệp Quân còn muốn nói gì thêm, Chấp Kiếm Nhân đã ngừng lại.

Diệp Quân hỏi: “Sao vậy?”

Chấp Kiếm Nhân chỉ lẳng lặng nhìn về phía xa.

Diệp Quân quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, từ thinh không đột nhiên xuất hiện một ông lão, ông lão này mặc áo đạo sĩ, tay cầm phất trần, toàn thân không phát ra bất kì khí tức nào, như thể đã là một phần của toàn bộ tinh hà. Chương 671: Không muốn hắn bị người ta ức hiếp!

Thoáng nhìn đã biết là một vị cao thủ!

Bên cạnh ông lão mặc áo đạo sĩ còn có hai vị Mệnh Vận Đại Đế.

Cũng vào lúc này, Mãng Đế cùng ba vị Đại Đế khác đã bay tới, chỉ cách hai người chừng nghìn trượng.

Sáu vị Mệnh Vận Đại Đế cùng một ông lão mặc áo đạo sĩ.

Thấy tình hình này, Diệp Quân nhíu chặt mày, dưới quyền của vị Vĩnh Sinh Đại Đế kia có 12 vị Mệnh Vận Đại Đế, hôm nay đã phái tới đây một nửa.

Không đúng!

Diệp Quân càng đăm chiêu suy tư, Vĩnh Sinh Đại Đế là một người cực kì tự phụ và cao ngạo, để đối phó với một kẻ có cảnh giới thấp như mình, không có khả năng phái ra một đội hình hùng mạnh như thế, rõ ràng đây chính là thủ đoạn của Từ Nhu.

Hẳn Từ Nhu đã nói gì đó với Vĩnh Sinh Đại Đế, mới khiến ông ta để mắt đến mình như vậy.

Diệp Quân đột nhiên cảm thấy cay đắng trong lòng. Ban đầu hắn không hề đề phòng Từ Nhu chính bởi vì Từ Nhu luôn ở trong tháp, hắn cho rằng cha mình sai nàng ấy tới hỗ trợ mình, quả thực, ban đầu nàng ấy cũng đã hỗ trợ rất nhiều.

Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ được rằng, âm mưu của Từ Nhu lại sâu xa đến thế.

Cha để cho nàng ấy ở bên cạnh mình là muốn tăng thêm độ khó cho cuộc đời mình sao?

Vào lúc này, Diệp Quân thật lòng nghĩ, năm xưa ông nội nuôi cha ở bên ngoài còn chưa triệt để.

Người của Dương tộc ai cũng giỏi đào hố cho con trai ngã vào sứt đầu mẻ trán.

Xa xa, ông lão mặc áo đạo sĩ nhìn Chấp Kiếm Nhân, cười nói: “Chấp Kiếm Nhân, lẽ nào Từ Nhu cô nương chưa nói cho cô rằng Chân vũ trụ các người đã hợp tác với nền văn minh Vĩnh Sinh bọn ta?”

Chấp Kiếm Nhân nhìn ông ta: “Giết một kẻ mới đạt cảnh giới Chí Tiên mà phải huy động bảy vị Mệnh Vận Đại Đế?”

Ông lão mặc áo đạo sĩ liếc nhìn Diệp Quân, cười nói: “Vị Diệp công tử đây đâu phải là một Chí Tiên bình thường, đương nhiên, cũng may có Từ Nhu cô nương nhắc nhở, bằng không, nếu bọn ta chỉ phái một người tới thì có lẽ đã để hắn chạy thoát rồi”.

Nghe vậy, Diệp Quân lập tức trầm mặc, quả nhiên đúng là do Từ Nhu, người phụ nữ này hiểu biết rất rõ về hắn, tiếp theo đây, con đường của mình sẽ càng gian nan.

Bên kia, ông lão mặc áo đạo sĩ lại nói: “Chấp Kiếm Nhân, hiện giờ bọn ta không muốn đối địch với Chân vũ trụ, cho nên, nếu cô muốn đi thì cứ việc đi. Nếu không muốn đi thì đành phải thứ cho bọn ta không khách khí vậy”.

Chấp Kiếm Nhân quay đầu nhìn Diệp Quân, nói khẽ: “Đi đi, nhé?”

Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân: “Ta cũng muốn đi, vì ta mà đi, bọn họ sẽ đuổi theo ta, như vậy tỷ sẽ không việc gì. Nhưng ta lại sợ, sợ tỷ liều mạng ngăn cản bọn họ”.

Chấp Kiếm Nhân quay đầu đi, lạnh lùng nói: “Ngươi tưởng bở nhiều quá, ta sẽ không liều mạng vì ngươi đâu”.

Đúng lúc này, Diệp Quân đột ngột xòe tay, khí thế của hắn đột ngột tăng vọt.

Ầm!

Đạo Ấn hiện ra!

Có Đạo Ấn hỗ trợ, cảnh giới của Diệp Quân tăng lên tới Tuế Nguyệt Tiên, sau khi đạt tới cảnh giới này, Diệp Quân lại một lần nữa huy động Lôi Thần Ấn cùng cây thần tự nhiên.

Có ba loại sức mạnh tụ hội, hơi thở của Diệp Quân đạt tới trình độ khủng bố trước nay chưa từng có.

Thấy thế, ông lão mặc áo đạo sĩ kia nheo mắt, nói: “Đạo Ấn!”

Mục đích chuyến này của bọn họ, một là giết Diệp Quân, hai là vì những thần vật trên người Diệp Quân. Những thần vật này, cái nào cũng là thần vật không có cấp bậc, vô cùng quý giá, đặc biệt là Đạo Ấn này, sở hữu Đạo Ấn có thể loại trừ vô số phong ấn mà chủ nhân bút Đại Đạo từng để lại.

Mục đích lớn nhất của bọn họ lần này chính là lấy cho được Đạo Ấn kia.

Diệp Quân đột nhiên vươn tay chạm vào mặt Chấp Kiếm Nhân, Chấp Kiếm Nhân chỉ nhìn hắn, không hề tránh né.

Nhìn gương mặt Chấp Kiếm Nhân gần ngay bên cạnh, tay Diệp Quân tới sát bên gò má nàng ta lại đột nhiên dừng lại.

Diệp Quân thu tay về, nhìn cô gái trước mắt, lòng có vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ hóa thành hai chữ: “Cảm ơn!”

Vừa dứt lời, thân mình hắn thoáng di chuyển, dưới chân xuất hiện một tia sét, ngay sau đó, hắn hóa thành một tia kiếm quang vút về phía tận cùng tinh hà, cũng vào lúc này, thanh âm của hắn từ tận cùng Ngân Hà vọng về: “Từ Nhu, Chân Vô Ngã, ta biết hai người đang ở đây, đừng để tỷ ấy ra tay nữa”.

Ông lão mặc áo đạo sĩ cùng đồng bọn không để ý tới Chấp Kiếm Nhân, đồng loạt hóa thành những tia sáng, đuổi theo Diệp Quân.

Mục tiêu của bọn họ chỉ là Diệp Quân!

Đáy mắt Chấp Kiếm Nhân thoáng lóe lên một tia sáng lạnh, cổ tay lay động, định tấn công thì Từ Nhu và Chân Vô Ngã đột nhiên xuất hiện bên cạnh nàng ta, Chấp Kiếm Nhân chau mày nhìn họ.

Từ Nhu nói với Chấp Kiếm Nhân: “Muội đừng nói với ta là muội thích hắn đấy!”

Chân Vô Ngã cũng nhíu mày, nàng ta nhìn Chấp Kiếm Nhân, bấy giờ nàng ta cũng đã nhận ra điều bất thường.

Ngay từ đầu, nàng ta thật không nghĩ tới mặt này, nhưng khi nghe Từ Nhu nói, nàng ta mới phát hiện Chấp Kiếm Nhân quả thật có điều không ổn.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Từ Nhu, Từ Nhu trầm giọng nói: “Từ Kính, hắn chính là kẻ địch của Chân vũ trụ chúng ta”.

Chấp Kiếm Nhân không đáp lời, chỉ bước về phía trước, nhưng Từ Nhu đã ngăn nàng ta lại. Từ Nhu bực tức nhìn Chấp Kiếm Nhân: “Muội điên đấy à? Muội thực sự rung động với hắn sao? Hả? Đầu óc muội có vấn đề rồi à? Chẳng lẽ muội không biết hắn muốn xóa sổ Chân vũ trụ hay sao?”

Chấp Kiếm Nhân nhìn Từ Nhu: “Chẳng phải tỷ nói hắn rất tuấn tú đó sao?”

Từ Nhu nổi giận: “Tuấn cái… Từ Kính, muội đừng có ngốc, hắn rất lăng nhăng, thật đấy, ta đi theo hắn bao lâu nay, người này nhân phẩm rất tệ, không chỉ háo sắc mà tính tình còn thất thường, rất nhiều tật xấu”.

Chấp Kiếm Nhân không nhìn Từ Nhu, chỉ tiếp tục bước đi.

Lúc này, chợt có một luồng khí thế vô cùng khủng bố bao phủ lấy nàng ta.

Chấp Kiếm Nhân quay đầu nhìn Từ Nhu, nói: “Cho nên, bây giờ tỷ muốn ra tay với ta sao?”

Từ Nhu nhìn Chấp Kiếm Nhân, ánh mắt lạnh lẽo: “Hắn có tử thù với nền văn minh Vĩnh Sinh mới là tình huống có lợi nhất cho Chân vũ trụ chúng ta, ai cũng có thể đi cứu hắn, chỉ muội là không được. Thêm nữa, mong muội hãy nhớ kỹ thân phận của mình, muội là thần linh của Chân vũ trụ, là thống lĩnh của quân cấm vệ, muội là người đi ra từ thôn Thạch, chẳng lẽ muội muốn phản bội Chân vũ trụ, phản bội thôn Thạch, phản bội đại tỷ chỉ vì một gã đàn ông sao?”

Chấp Kiếm Nhân trừng mắt nhìn chòng chọc vào Từ Nhu, hai tay siết chặt, mỗi lời Từ Nhu nói tựa như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào tim.

Từ Nhu còn định nói thêm điều gì, Chấp Kiếm Nhân đã nói khẽ: “Từ Nhu, ta không muốn thấy hắn chết”.

“Hả?”

Từ Nhu nổi giận quát lên: “Sao muội lại thích hắn chứ? Hả? Sao muội có thể…”

Nói đến đó, Từ Nhu lại chợt nhớ đến điều gì, con ngươi co rút lại: “Bí cảnh Vĩnh Sinh, ở trong bí cảnh Vĩnh Sinh, đã xảy ra chuyện gì với hai người…”

Chấp Kiếm Nhân chỉ lẳng lặng nhìn Từ Nhu đang giận dữ: “Tỷ nói rất đúng, hắn là kẻ địch của Chân vũ trụ, các người đối phó với hắn như thế không có gì sai, bởi nói sao thì chúng ta cũng là kẻ địch, nếu đã là địch thì có tính kế thế nào cũng không quá đáng, nhưng…”

Nói đến đây, nàng ta ngẩng đầu nhìn về nơi xa xôi trong không trung: “Nhưng ta vẫn muốn đi cứu hắn!”

Từ Nhu cả giận quát: “Vì sao? Vì sao?”

Chấp Kiếm Nhân chỉ khẽ cười: “Bởi vì muội không muốn hắn bị người ta ức hiếp!”

Dứt lời, nàng ta bỗng hóa thành một luồng kiếm quang, phóng vút lên cao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK