Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1176: Đánh sướng tay lắm sao?

Sau khi giết chết sáu gã cường giả của gia tộc họ Vương, Diệp Quân thu lấy nhẫn không gian của họ, không chỉ có thế, hắn còn thu phục được một con yêu thú.

Là trâu thần Man Hoang!

Cấp bậc cảnh giới Đế Quân.

Con trâu thần Man Hoang này thực ra cũng không phản kháng gì đã khuất phục rồi, chủ yếu là vì Diệp Quân đã đưa ra một luồng Tổ Nguyên…

Dù Diệp Quân không cho, vì mạng sống, nó cũng chỉ có thể thần phục.

Đối với Diệp Quân, thêm một sự trợ giúp cũng tốt, bởi vì thực lực của con trâu thần Man Hoang này khá tốt, hơn nữa, được hắn bồi dưỡng, nó hoàn toàn có thể nâng cao thêm một bậc.

Nhẫn không gian của đám cường giả gia tộc họ Vương kia lại khiến Diệp Quân thoáng thất vọng, bởi vì hắn thấy họ đến một tia Tổ Nguyên cũng không có.

Nghèo quá đi!

Chẳng trách chủ nhân bút Đại Đạo lại nói, ngay cả ở thời đại cũ, Tổ Nguyên cũng thuộc hàng vô cùng quý hiếm.

Thu chiến lợi phẩm, hai tỷ đệ tiếp tục lên đường, đi về hướng động thiên Thần Nhất.

Diệp An thì quay về Tiểu Tháp tiếp tục tu luyện.

Sau khi đã xuyên qua vô số tinh vực, Diệp Quân lấy địa đồ tinh vực được Hữu chủ giáo tặng ra, liếc nhìn qua, sau đó ngẩng đầu nhìn vào một nơi sâu thẳm trong tinh không.

Gần tới rồi.

Diệp Quân cất địa đồ, hóa thành một luồng kiếm quang biến mất khỏi đó.

Nửa canh giờ sau, Diệp Quân đột ngột dừng lại, nhìn về nơi xa xa, chau mày. Cách hắn mấy nghìn trượng, có một ông lão lưng còng đang đứng giữa tinh không, trên người ông ta buộc chằng một sợi xích đen kịt, đầu kia sợi xích nối với một bộ quan tài.

Quan tài đồng!

Ông lão lưng còng kéo theo cỗ quan tài chậm rãi bước đi, ông ta đi rất chậm, mỗi bước đi phảng phất như đang dùng hết sức lực cả đời.

Thấy cảnh tượng quái dị trước mắt, Diệp Quân lập tức đề phòng, hiện giờ tuy thực lực của hắn không tệ nhưng hắn cũng biết, trong vũ trụ mờ mịt này, số lượng người có thể đánh hắn chắc chắn không phải nhỏ, bởi vậy, bất cứ khi nào cũng phải đề cao cảnh giác, làm việc thận trọng.

Diệp Quân không đi qua làm phiền đối phương, lựa chọn cách đi vòng qua, nhưng cũng vào lúc này, Đà Quan lão nhân đột nhiên ngẩng lên nhìn về phía Diệp Quân, giọng âm trầm: “Thiếu niên kia, vì sao ta lại cảm nhận được một hơi thở quen thuộc từ trên người ngươi?”

Diệp Quân dừng bước, nhìn Đà Quan lão nhân, nghi hoặc hỏi: “Hơi thở quen thuộc?”

Đà Quan lão nhân gật đầu: “Đúng vậy”. Diệp Quân nhíu mày nhìn ông ta vẻ khó hiểu.

Đà Quan lão nhân nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Trong cơ thể ngươi có thần bảo gì đúng không?”

Nghe vậy, Diệp Quân lập tức tăng cường đề phòng.

Thấy sắc mặt Diệp Quân trở nên phòng bị, Đà Quan lão nhân bèn nhếch mép cười, nụ cười hết sức âm trầm, ông ta nâng tay phải, cách không chộp lấy Diệp Quân.

Ầm!

Một trảo này phóng tới, thời không bốn phía quanh Diệp Quân trở nên vặn vẹo, cùng với đó, có vô số luồng sức mạnh đáng sợ vây chặt lấy hắn.

Diệp Quân cả kinh trong lòng, vội đẩy ngón cái.

Ong!

Một tiếng kiếm kêu ngân lên, một thanh ý kiếm xé toạc không trung bay ra, chém vỡ thời không trước mặt Diệp Quân, ngay sau đó, Diệp Quân vội vã chui ra, lùi nhanh về phía sau cả nghìn trượng.

“Ủa?”

Thấy Diệp Quân phá được kết giới của mình, Đà Quan lão nhân hết sức kinh ngạc: “Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”.

Diệp Quân nhìn Đà Quan lão nhân: “Ta với các hạ không thù không oán, vì sao lại ra tay tấn công ta?”

Đà Quan lão nhân nhếch mép cười: “Muốn ra tay thì ra tay, chỉ đơn giản thế thôi”.

Diệp Quân nhíu chặt mày.

Đúng lúc này, Đà Quan lão nhân kia đột nhiên vung tay phải, cách không đè về phía Diệp Quân một cái. Cử chỉ đột ngột này khiến trên đỉnh đầu Diệp Quân chợt xuất hiện vô số kí tự thần bí cổ xưa, cùng với sự xuất hiện của những kí tự thần bí này, từng luồng hắc quqng đột nhiên ập về phía Diệp Quân, hùng hồn như thác.

Thấy thế, Diệp Quân nheo mắt, dấn lên một bước, chém ra một kiếm.

Vèo!

Vùng kiếm quang sáng rực chém về phía hắc quang kia…

Ầm!

Hắc quang không nát, kiếm quang đã vỡ vụn.

Thấy thế, con ngươi Diệp Quân co rút lại, cũng vào lúc này, hắc quang đột nhiên hóa thành từng kí tự ập về phía Diệp Quân.

Diệp Quân cả kinh, vội vã vung kiếm chống đỡ.

Rầm rầm rầm…

Trong tinh không, từng tiếng nổ rầm rĩ vang lên, mỗi một tiếng vang, Diệp Quân lại bị đẩy lùi nghìn trượng, chỉ trong nháy mắt, hắn đã lùi lại mấy vạn trượng.

Khi dừng lại được, khóe miệng Diệp Quân cũng đã trào một tia máu tươi.

Đà Quan lão nhân nhìn Diệp Quân, nhếch miệng cười: “Quả cũng có chút tài mọn”.

Nói đoạn, ông ta lại đánh ra một quyền.

Ầm!

Một quyền ấn mang phù ấn đột nhiên bay về phía Diệp Quân.

Thấy quyền ấn mang phù ấn này, con ngươi Diệp Quân co rút lại, quyền này khiến hắn cảm thụ được hơi thở chết chóc.

Diệp Quân thúc đẩy vô số kiếm ý vô địch trong cơ thể ngưng tụ thành một thanh kiếm, hắn vươn tay cầm lấy kiếm này, đâm về phía trước một nhát.

Ầm!

Kiếm vừa đâm ra, một vùng kiếm quang bùng nổ, Diệp Quân lại bị đánh bay ngược ra sau, khi dừng lại được, khóe miệng hắn lại một lần nữa trào máu tươi.

Diệp Quân nhìn Đà Quan lão nhân, nhưng không tiếp tục đánh mà xoay người, hóa thành một luồng kiếm quang, nhanh chóng biến mất ở nơi tận cùng tinh hà.

Phó bản này hiện không đủ sức qua, để lần sau quay lại.

Thấy Diệp Quân chạy trốn, Đà Quan lão nhân chau mày, nhưng ông ta không đuổi theo, chỉ âm trầm nói: “Lẽ ra vừa rồi không nên nhẹ tay quá, chỉ tiếc hơi thở thần bí bên trong người nó…”

Ông ta biết, trong cơ thể thiếu niên kia chắc chắn phải có thần bảo, hơn nữa, thần bảo này còn có cấp bậc không thấp đâu.

Đúng lúc này, Đà Quan lão nhân dường như lại cảm thụ được điều gì, ông ta ngẩng đầu nhìn lại, cách nơi này không xa có hai bóng người đang thong thả đi tới.

Một người vận áo trắng.

Một người vận váy trắng.

Hai người dừng lại cách Đà Quan lão nhân một khoảng, người phụ nữ váy trắng kia lạnh lùng nhìn Đà Quan lão nhân: “Đánh sướng tay lắm sao?”

Đà Quan lão nhân nhíu mày.
Chương 1177: Vô duyên vô cớ

Đà Quan lão nhân nhìn hai người trước mặt, hơi ngờ vực, đang định lên tiếng thì chỉ thấy người phụ nữ váy trắng giơ tay phải lên, sau đó đè xuống.

Ầm!

Đồng tử Đà Quan lão nhân co lại, sau đó đã quỳ xuống khi chưa kịp phản ứng.

Sững sờ!

Đà Quan lão nhân hoàn toàn sững sờ.

Chuyện gì thế này?

Ông ta khó tin nhìn người phụ nữ váy trắng trước mặt: “Ngươi… tại sao ngươi có thể?”

Người phụ nữ váy trắng cúi đầu nhìn Đà Quan lão nhân, trong mắt chỉ có vẻ lạnh nhạt: “Muốn ra tay thì cứ ra tay, cần gì lý do chứ?”

Nghe thế Đà Quan lão nhân tái mặt.

Lúc nãy ông ta vừa nói câu này với thanh niên kiếm tu đó.

Người này là người trong nhà thanh niên kiếm tu đó đến cứu hắn.

Đà Quan lão nhân lộ ra vẻ khổ sở, ông ta không ngờ sau lưng thanh niên kiếm tu đó lại có cường giả như vậy.

Lần này ông ta đã đá phải tấm sắt rồi.

Lúc này người đàn ông áo trắng ở bên cạnh người phụ nữ váy trắng bỗng nói: “Đi thôi”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Đồ Quang lão nhân quỳ dưới đất, người đàn ông áo trắng lại nói: “Để ông ta quỳ đó đi, quỳ đến chết”.

Người phụ nữ váy trắng cong môi, kéo người đàn ông áo trắng đi về phía xa.

Lúc đi ngang qua quan tài đồng đó, người phụ nữ váy trắng lạnh nhạt nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt.

Chẳng có chút hứng thú nào.

Không lâu sau, người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo trắng biến mất ở cuối tinh hà.

Đồ Quang lão nhân đợi hai người hoàn toàn biến mất, vận chuyển huyền khí trong cơ thể, sau đó mạnh mẽ đánh vỡ kiếm khí mà người phụ nữ váy trắng đó để lại trong người ông ta.

Ầm!

Vừa động đậy, đồng tử Đồ Quang lão nhân co lại, cả người trở nên hư ảo.

Toang rồi!

Tuyệt vọng!

Sắc mặt Đồ Quang lão nhân xám xịt, ánh mắt đầy vẻ hoảng hốt.

Lúc này ông ta cảm nhận được sự tuyệt vọng, kiếm khí đó không phải là thứ mà ông ta có thể động vào.

Ông ta chưa từng cảm thấy tuyệt vọng như vậy.

Lúc này ông ta bỗng nghĩ đến một câu chủ nhân của ông ta là Thần Nhất từng nói: Đừng tùy tiện làm điều ác bằng sở thích của mình.

Làm điều ác!

Thật ra sau khi thực lực của một người đã đạt đến mức nhất định, thần tính của người đó ngày càng mạnh, những người này sẽ mặc kệ mọi thứ, làm việc không thèm để ý đến đạo lý nhưng dựa vào sở thích.

Những người sẵn sàng lấy tự do của kẻ yếu làm ranh giới rất ít.

Giống như những người giàu có và quyền lực trong thế tục có sẵn sàng nói lý lẽ với người dân không?

Đồ Quang lão nhân quỳ trong không trung, mặt xám như tro, ông ta biết ông ta đã xong đời rồi.

Quỳ đến chết.

Ông ta không sợ chết, nhưng ông ta sợ có vài việc không thể nào hoàn thành.

Đồ Quang lão nhân ngơ ngác nhìn hư không, chỉ là một hành động trong một phút kích động mà đã đặt chấm dấu hết cho cả đời mình.

Ông ta cảm thấy mình hơi oan uổng.

Như nghĩ đến điều gì, ánh mắt Đà Quan lão nhân bỗng trở nên kiên định: “Đợi Thượng Thần Thần Nhất quay về… ta vẫn còn hy vọng…”



Ở một bên khác.

Người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo trắng chậm rãi bước đi trong tinh không.

Hai người đi theo thanh niên kiếm tu đó.

Người đàn ông áo trắng khẽ nói: “Thanh Nhi, thế đạo này có rất nhiều người không nói lý”.

Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh nói: “Người không nói lý nhất đều ở trong nhà huynh rồi”.

Người đàn ông áo trắng sửng sốt, sau đó nắm lấy tay người phụ nữ váy trắng, nghiêm túc nói: “Là nhà chúng ta”.

Người phụ nữ váy trắng cong môi cười.

Người đàn ông áo trắng lại nói: “Những người chúng ta gặp trên đường đi đều là những người làm việc theo ý thích, huynh nghĩ như thế không tốt”.

Người phụ nữ váy trắng không nói gì.

Người đàn ông áo trắng quay đầu nhìn người phụ nữ váy trắng: “Muội nghĩ sao?”

Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh nói: “Nghĩ theo cảm nhận của huynh là được rồi”.

Người đàn ông áo trắng lắc đầu khẽ cười, sau đó nói: “Muội nói đi, huynh muốn nghe suy nghĩ của muội”.

Người phụ nữ váy trắng ngẩng đầu nhìn tận sâu tinh không vô tận ở phía xa: “Người tu hành là người muốn làm gì thì làm, người nào càng mạnh thì càng như vậy. Về phần đạo lý nguyên tắc gì đó, trong thế giới của bọn họ, nắm đấm là đạo lý nguyên tắc. Trừ khi… người đặt ra quy tắc là người vô địch thiên hạ, kẻ mạnh đều rất mạnh, chỉ cần mạnh hơn hắn, dĩ nhiên là hắn sẽ tuân theo các quy tắc đã được đặt ra”.

Người đàn ông áo trắng khẽ nói: “Người vô địch…”

Nói đến đây ông ấy nhìn người phụ nữ váy trắng: “Thanh Nhi, muội có sẵn lòng tuân thủ đạo lý và nguyên tắc của người khác không?”

Người phụ nữ váy trắng chủ động kéo người đàn ông áo trắng lại, khẽ nói: “Trên đời này không có công bằng tuyệt đối, hơn nữa cho dù có quy tắc, ai có thể cam đoan những quy tắc này sẽ không trở thành công cụ để người khác sai bảo tất cả chúng sinh?”

Người đàn ông áo trắng im lặng không nói.

Người phụ nữ váy trắng mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Huynh đừng nghĩ nhiều, chuyện huynh nghĩ đến đều đã có người làm, mặc dù hiện giờ người đó đi lại rất khó khăn nhưng cũng không sao, muội sẽ ra tay vào thời khắc quan trọng”.

Người đàn ông áo trắng cười nói: “Ừ”.

Không lâu sau, hai người biến mất ở cuối tinh không.

Ở một diễn biến khác.

Diệp Quân dừng lại, hắn lau vết máu bên khóe miệng, ánh mắt lạnh như băng.

Mẹ nó chứ!

Có phải mình bị chủ nhân bút Đại Đạo lừa rồi không vậy?

Đang đi đường yên ổn sao có thể vô duyên vô cớ bị đánh chứ.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”
Chương 1178: Ta muốn đánh hội đồng

Diệp Quân quay đầu lại nhìn, hắn đã quyết định đợi thêm khoảng thời gian nữa rồi mới quay về tìm lão già chết tiệt này.

Bây giờ hắn cũng thông minh hơn rồi.

Người mà mình tạm thời không đánh lại thì trước tiên đừng đánh, đợi trưởng thành thêm một thời gian, sau đó quay về đánh.

Tuyệt đối đừng đối đầu trực diện.

Sẽ bị thiệt thòi đấy!

Không nghĩ nhiều nữa, Diệp Quân lấy bản đồ tinh vực đó ra, hắn nhìn bản đồ, sau đó ngẩng đầu lên, sắp đến động thiên Thần Nhất rồi.

Diệp Quân cất bản đồ đi, sau đó biến thành kiếm quang rồi biến mất khỏi đó.

Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Quân dừng lại trong một tinh hà, có một viên ngọc cực lớn lơ lửng cách trước mặt hắn không xa, viên ngọc trong suốt như pha lê, rất đẹp.

Động thiên Thần Nhất.

Diệp Quân vừa định bước vào, nhưng lúc này một luồng khí tức đáng sợ bỗng ập đến từ phía sau hắn.

Diệp Quân không xoay người lại mà ngự kiếm bay lên, lao thẳng đến chỗ động thiên Thần Nhất.

Lúc này dù không nghĩ cũng biết là cường giả nhà họ Vương đuổi đến, hơn nữa chắc chắn không chỉ có một người.

Lúc này không chạy thì lát nữa chắc chắn sẽ bị đánh hội đồng.

Ngay khi Diệp Quân định chạy vào động thiên Thần Nhất, một bóng người bỗng xuất hiện trước mặt hắn, ngay sau đó một quyền mang màu đen đánh thẳng về phía hắn.

Đồng tử Diệp Quân khẽ co lại, chỉ đành xuất kiếm.

Vèo!

Một vùng kiếm quang bỗng nổ tung ở trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân lui về sau gần cả ngàn trượng. Khi hắn dừng lại, thời không xung quanh bỗng tách lìa, sau đó mười hai cường giả chậm rãi bước ra.

Mười hai người đều là cảnh giới Thiên Quân.

Không chỉ thế, ông lão dẫn đầu trước mặt hắn là một cường giả Tổ Cảnh.

Ông lão này chính là Vương Ám.

Vương Ám nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Đúng là tuổi trẻ”.

Diệp Quân siết chặt ý kiếm, không nói gì.

Vương Ám nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Dám giết sáu người nhà họ Vương của ta, ta nghĩ chắc là ngươi có chỗ dựa, ta khá tò mò rốt cuộc chỗ dựa của người thế nào mà lại dám bảo ngươi giết người nhà họ Vương, nói ta nghe thử xem?”

Ngay lúc nhìn thấy Diệp Quân, thật ra ông ta tò mò thật.

Vì Diệp Quân còn rất trẻ.

Trẻ tuổi như thế mà lại có thực lực mạnh, chắc chắn người đứng phía sau đó không đơn giản, thế nên ông ta muốn biết người đứng sau Diệp Quân là ai.

Diệp Quân nhìn Vương Ám, sau đó nói: “Đằng sau ta chẳng có ai cả”.

Vương Ám khẽ cười: “Không muốn nói à?”

Diệp Quân cười nói: “Đằng sau ta có người vô địch”.

Vương Ám nhướng mày: “Hù dọa ta à?”

Diệp Quân cạn lời, nói cái đầu ông ấy.

Ta nói dối thì ông không tin, nói thật ông vẫn không tin.

Lúc này Vương Ám hất tay: “Nếu ngươi không muốn nói thì đừng nói, dù sao lát nữa đánh ngươi thì chắc chắn sẽ có người xuất hiện, ta biết hết mánh khóe của các ngươi”.

Nói xong, ông ta bỗng tiến đến trước, sắc mặt Diệp Quân thay đổi, vung kiếm lên chém.

Vô số kiếm ý lao ra.

Ầm!

Vô số kiếm quang bỗng bị vỡ nát, Diệp Quân bị chấn động lùi về sau, trong lúc đó Vương Ám bỗng bay lên không trung, tay phải ông ta vung lên, sau đó hất mạnh xuống.

Thời không trên đỉnh đầu Diệp Quân bỗng nứt ra, ngay sau đó một bàn tay cực lớn bỗng rơi xuống như thể muốn nghiền nát cả tinh hà này, cực kỳ khủng khiếp.

Tổ Cảnh.

Sắc mặt Diệp Quân vô cùng nghiêm trọng, thực lực của Vương Ám mạnh hơn cường giả cảnh giới Thiên Quân trước đó rất nhiều, đã hơn hẳn hắn hiện giờ.

Diệp Quân không dám nương tay, dù sao xung quanh vẫn còn mười hai cường giả cảnh giới Đế Quân, hắn thầm nói: “Thiên Thiên”.

Ầm!

Khí tức đáng sợ bỗng phóng ra từ trong người hắn, thoáng chốc đã biến thành kiếm quang lao lên trời, chém về phía bàn tay khổng lồ đó.

Rầm!

Nhát kiếm này khiến bàn tay khổng lồ bị đứt, Diệp Quân biến thành kiếm quang chém về phía Vương Ám.

Thấy Diệp Quân giết đến, Vương Ám cười nói: “Hay đấy”.

Ông ta bỗng xòe tay ra, sau đó nắm lại, thời không Tuế Nguyệt và vũ trụ tinh thần vô tận xuất hiện, ngay sau đó ông ta tung ra một quyền.

Cú đánh này như thể có vô số thời không Tuế Nguyệt và vũ trụ tinh thần cùng nổ tung, sức mạnh cực lớn khiến tất cả tinh vực xung quanh đều vỡ vụn.

Nhưng động thiên Thần Nhất đó lại không hề bị hư hại, không bị sức mạnh của một quyền này ảnh hưởng.

Khi cảm nhận được sức mạnh đáng sợ trong nắm đấm của Vương Ám, Diệp Quân bỗng nhắm mắt lại, cả người trở nên mờ ảo, ngay sau đó hàng vạn ngàn thanh kiếm bay ra.

Vì lúc này kiếm đạo của Diệp Quân đã mạnh hơn trước rất nhiều, thế nên khi hắn lại thi triển chiêu thức thời không chồng chéo, uy lực mạnh hơn trước kia gấp mười lần.

Nhất là bây giờ hắn còn có Ngao Thiên Thiên hỗ trợ.

Một nhát kiếm…

Ầm!

Kiếm quang nổ tung trước mặt hai người, hai người đồng thời lùi về sau cả nghìn trượng

Sau khi dừng lại, Vương Ám nhìn Diệp Quân ở phía xa, phấn khích nói: “Đúng là yêu nghiệt, xem ra nhà họ Vương ta vẫn đánh giá thấp ngươi rồi, không ngờ ngươi lại có khả năng đánh nhau với cường giả Tổ Cảnh”.

Diệp Quân lạnh lùng nhìn Vương Ám: “Tiếp tục”.

Vương Ám bật cười: “Ta muốn đánh hội đồng”.

Dứt lời, ông ta dẫn theo mười hai cường giả cảnh giới Đế Quân bên cạnh lao đến chỗ Diệp Quân.


Chương 1179: Đuổi giết

Chọn đánh hội đồng!

Sở dĩ Vương Ám muốn đánh hội đồng là vì ông ta nhận ra thực lực của thanh niên kiếm tu trước mặt này mạnh hơn ông ta nghĩ rất nhiều.

Tuổi còn trẻ như thế mà đã có thể đánh nhau với cường giả Tổ Cảnh, quả thật là khó bề tưởng tượng.

Thế nên để không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông ta quả quyết muốn đánh hội đồng.

Giết hắn trước!

Còn võ đức gì đó chỉ là gió thoảng mây bay thôi.

Thấy Vương Ám muốn đánh hội đồng, ánh mắt Diệp Quân cách đó không xa bỗng trở nên lạnh lùng, nhưng cũng không bất ngờ nhiều vì hắn đã đoán trước được.

Bây giờ, Diệp Quân cũng quyết định không nương tay.

Ầm…

Bốn luồng khí tức đáng sợ bỗng lao ra từ trong người Diệp Quân.

Chính là Mộc Nguyên, Diệp An và hai thần tướng.

Ngay khi bốn người Mộc Nguyên lao ra, sắc mặt Vương Ám thay đổi, hoảng hốt nói: “Ngươi…”

Mộc Nguyên đứng đầu xông đến trước mặt ông ta, sau đó vung tay tát một bạt tai đau điếng.

Cảm nhận được khí tức của Mộc Nguyên, Vương Ám kinh hãi, vì khí tức Mộc Nguyên mạnh hơn ông ta, ông ta không dám sơ suất, vung tay phải lên, trên cánh tay phải bỗng xuất hiện một bộ bao cổ tay màu vàng sẫm, ngay sau đó ông ta ra sức đánh một đòn về phía trước.

Quyền mang vạn trượng.

Ầm!

Quyền mang vừa xuất hiện đã lập tức vỡ vụn, ngay sau đó Vương Ám bị văng ra xa cả ngàn trượng, thời không xung quanh đều sụp đổ, cùng lúc đó bao cổ tay trên cánh tay phải của ông ta cũng tan tác.

Sau khi dừng lại, Vương Ám ngẩng đầu nhìn Mộc Nguyên, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi: “Ngươi…”

Mộc Nguyên không nhiều lời, lập tức biến thành một luồng thần quang đánh về phía Vương Ám, trong mắt ông ta đằng đằng sát khí

Thân phận ông ta khá đặc biệt nên tốt nhất đừng nên để lộ, còn nếu để lộ dĩ nhiên không thể để lại con đường sống cho đám người trước mặt.

Nếu không sẽ gây rắc rối khá lớn cho Diệp Quân.

Nhìn thấy thần quang toát ra từ trên người Mộc Nguyên, Vương Ám nheo mắt: “Đây là thần lực… ngươi là người của Chúng Thần Điện”.

Thần lực!

Chỉ có người của Chúng Thần Điện mới tu thần lực.

Mộc Nguyên không nhiều lời, sau khi xông đến trước mặt Vương Ám thì vung một đấm vào ông ta, hàng vạn thần quang trào ra như thủy triều.

Đồng tử Vương Ám bỗng co lại, trong mắt đầy vẻ nghiêm trọng, ông ta bỗng tiến lên một bước, siết chặt tay trái, ngay lập tức có một vòng xoáy cực lớn màu đen xuất hiện sau lưng ông ta, vô số sức mạnh hắc ám dày đặc lao ra, sau đó tụ lại vào trong người ông ta.

Tay phải Vương Ám tung ra một quyền.

Một luồng quyền mang màu đen như một bình phong chắn trước mặt.

Ầm!

Năng lượng của hai người vừa chạm vào nhau đã nổ tung thành làn sóng xung kích năng lượng đáng sợ, sóng xung kích năng lượng này khiến hai người lùi về sau khá xa.

Sau khi dừng lại, Mộc Nguyên nhìn Vương Ám, hai mắt híp lại: “Ám Pháp”.

Ám Pháp!

Ám Pháp cũng là do Thần Nhất tạo ra như Thần Pháp, nhưng Thần Pháp này được tạo ra sau khi Thần Nhất có toàn bộ thần tính, lúc đó chỉ cần vài vị Thần Thị tu luyện nó.

Vương Ám nhìn chằm chằm Mộc Nguyên, ông ta xòe hai tay ra, sau đó chậm rãi siết chặt lại, ngay lập tức có vô số sức mạnh hắc ám vây quanh ông ta. Lúc này khí tức của ông ta cũng điên cuồng tăng lên, liên tục lan ra xung quanh như thủy triều, vô cùng đáng sợ.

Hai người nhìn nhau, sau đó cùng lúc biến mất.

Mộc Nguyên sửng sốt.

Vì Vương Ám đó không đánh đến chỗ ông ta mà xoay người bỏ chạy.

Tạo ra trận thế lớn như thế chỉ để chạy trốn à?

Mộc Nguyên thoáng sửng sốt.

Gần như cùng một lúc, mấy cường giả nhà họ Vương còn sống ở bên cạnh khác cũng xoay người bỏ chạy.

Vương Ám chạy trốn có hai nguyên nhân, nguyên nhân thứ nhất là vì Mộc Nguyên tu luyện thần lực, nói cách khác có khả năng Mộc Nguyên đến từ Chúng Thần Điện, Diệp Quân có thể có liên quan đến Chúng Thần Điện; nguyên nhân thứ hai dĩ nhiên là tình thế đã đã bất lợi với họ.

Vì người mà ông ta dẫn đến đã bị giết hết một nửa.

Không đánh lại!

Thế nên ông ta quyết định rút lui.

Ngay lúc này Mộc Nguyên bỗng nói: “Không thể để chúng đi”.

Vừa dứt lời, ông ta biến thành luồng thần quang lao về phía Vương Ám.

Mấy người Diệp Quân cũng chạy theo.

Không thể để lộ thân phận của mấy người Mộc Nguyên, một khi để lộ thì có thể ngày tháng của Diệp Quân sẽ không còn yên ổn.

Tốc độ của Mộc Nguyên rất nhanh, còn nhanh hơn Vương Ám nên chẳng mấy chốc ông ta đã đuổi kịp Vương Ám.

Ầm!

Một luồng thần quang rơi xuống trước mặt Vương Ám, chặn Vương Ám lại như một bức màn trời.

Vương Ám không dừng lại mà tung ra một quyền đánh thẳng vào màn trời thần quang trước mặt.

Bụp!

Màn trời thần quang đó lập tức bị phá tan sau khi bị Mộc Nguyên đánh trúng, nhưng lúc này một luồng sức mạnh khủng khiếp đã đánh đến trước mặt Vương Ám.

Vương Ám sầm mặt, không thể chạy thoát được nữa, chỉ đành xoay người tung ra một quyền.

Ầm!

Thần quang và luồng sáng đen nổ tung, Vương Ám lùi về sau khá xa, trong lúc đó một tia kiếm quang lặng lẽ lao đến trước mặt ông ta.

Người ra tay chính là Diệp Quân.

Hắn quyết định giải quyết tên mạnh nhất này trước.

Thấy Diệp Quân muốn giết mình trước, Vương Ám bật cười, phản công đánh một quyền vào kiếm của Diệp Quân.

Bùm!

Kiếm quang nổ tung, Diệp Quân bị chấn động lùi về sau.
Chương 1180: Miếng thịt béo bở

Vương Ám cúi đầu nhìn tay phải của mình, trên nắm đấm của ông ta có một vết kiếm khá sâu, máu không ngừng trào ra từ trên nắm đấm, lúc này nắm đấm đã bị máu nhuộm đỏ.

Vương Ám ngẩng đầu nhìn Diệp Quân dừng lại ở phía xa, tán thưởng: “Kiếm ý tốt đấy”.

Dứt lời, hai tay ông ta hợp lại.

Rầm!

Một bóng đen đột nhiên xuất hiện, bóng đen này cao đến cả ngàn trượng, toàn thân đen kịt, tản mát ra khí tức màu đen đáng sợ hệt như ma thần.

Mộc Nguyên bên cạnh Diệp Quân híp mắt: “Ám Hư Pháp Tướng! Tên này có môn đạo, ta phải để lộ vài thứ”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Mộc Nguyên khẽ gật đầu, sau đó tiến lên một bước, một luồng thần quang bỗng bay ra từ trong người ông ta, ngay sau đó ông ta lại tiến lên một bước, dưới chân ông ta xuất hiện một luồng thần quang. Cùng lúc đó ông ta tung ra một quyền, hai luồng thần quang bỗng biến thành hai thanh đao cực lớn cả ngàn trượng chém về phía Vương Ám.

Thấy thế, đồng tử Vương Ám co lại: “Thần đao, rốt cuộc ngươi là ai…”

Ông ta vừa nói vừa sử dụng Ám Hư Pháp Tướng ở phía sau rồi tung ra một quyền.

Ầm!

Keng!

Hai thanh thần đao vừa được vung ra, Ám Hư Pháp Tướng vỡ vụn, lúc này Vương Ám xoay người bỏ chạy, ông ta biết mình không phải đối thủ của người trước mặt nên kiên quyết lựa chọn chạy trốn.

Nhưng Mộc Nguyên cũng không định cho ông ta cơ hội, ông ta tiến lên một bước, một thanh thần đao bỗng bay ra từ giữa trán, chém về phía Vương Ám ở cuối tinh không.

Lúc này Vương Ám như cảm nhận được gì đó, cảm thấy hoảng sợ, ông ta cũng không quan tâm gì nhiều, ngẩng đầu nhìn không trung hét lên: “Cứu ta”.

Ông ta vừa nói vừa bóp nát một tấm thẻ gỗ.

Ầm!

Một ngón tay cực lớn màu đen bỗng phá tan không trung xuất hiện trên đỉnh đầu Vương Ám, đỡ lấy thần đao của Mộc Nguyên.

Ầm!

Thanh thần đao của Mộc Nguyên bị ngón tay chặn lại.

Ở một bên khác, Mộc Nguyên nhìn tận cuối tinh không: “Đi”.

Diệp Quân gật đầu, dẫn mọi người xoay người rời đi.

Khi họ vừa đi, một đám cường giả bỗng bước ra từ trong thời không bị vụn vỡ phía sau Vương Ám.

Người dẫn đầu là Vương Tông – gia chủ nhà họ Vương, đằng sau lão ta là các cường giả nhà họ Vương.

Vương Tông ngẩng đầu nhìn phía xa, cau mày nói: “Thần đao”.

Sắc mặt Vương Ám hơi khó coi: “Người này là người của Chúng Thần Điện”.

Đại trưởng lão nói: “Không phải”.

Mọi người nhìn Đại trưởng lão, ông ta nhìn phía xa: “Ông ta là người của Đạo Điện trước kia”.

Đạo Điện!

Vừa nghe thế, mọi người cực kỳ ngạc nhiên.

Đạo Điện là tiền thân của Chúng Thần Điện.

Có thể nói hiện giờ rất ít người còn biết đến Đạo Điện.

Đại trưởng lão trầm giọng nói: “Thân phận của Diệp Quân này…”

Nghe đến đây, sắc mặt các cường giả nhà họ Vương đều hơi khó coi, nếu Diệp Quân thật sự có quan hệ với Đạo Điện trước kia, vậy thì thân phận của hắn khá đặc biệt.

Phải nói rằng lần này nhà họ Vương khinh địch rồi.

Từ lúc bắt đầu đến giờ nhà họ Vương đã tổn thất hơn hai mươi cường giả, những cường giả này thấp nhất đều là cảnh giới Đế Quân, tổn thất nhiều như thế, cho dù là nhà họ Vương cũng hơi nghiêm trọng.

Vài trưởng lão không khỏi nhìn sang Vương Ám, thầm oán giận ông ta.

Nếu lúc đầu nghe lời Đại trưởng lão đi điều tra kỹ thì có lẽ lần này sẽ không tổn thất thêm mười hai cường giả cảnh giới Đế Quân nữa. Phải biết rằng, những cường giả này đều là những người nhà họ Vương hết lòng bồi dưỡng, bây giờ lại bị tổn thất ở đây, quả thật quá đáng tiếc.

Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Vương Ám càng sầm mặt hơn, im lặng không nói gì.

Lúc này tất nhiên ông ta không thể nói gì được, mọi người đều oán giận ông ta.

Lúc này Đại trưởng lão bỗng nói: “Phải điều tra thân phận và lai lịch của người này, làm rõ Diệp Quân này rốt cuộc có quan hệ gì với ông ta…”

Vương Tông bỗng nói: “Xin hỏi Thần Tổ”.

Liên quan đến Đạo Điện, chỉ có thể xin hỏi Thần Tổ, vì chỉ có Thần Tổ mới hiểu rõ về khoảng thời gian đó.

Đại trưởng lão gật đầu: “Chỉ có thể xin ý kiến Thần Tổ”.

Vương Tông nhắm mắt lại, lão ta xòe tay ra, một tấm thẻ gỗ bỗng hơi rung chuyển, không lâu sau một luồng khí tức bí ẩn bỗng xuất hiện ở xung quanh.

Thấy thế, các cường giả Vương tộc xung quanh đều quỳ xuống, vẻ mặt vô cùng cung kính.

Không biết qua bao lâu, Vương Tông bỗng mở mắt ra, ánh mắt là vẻ phấn khích không hề che giấu.

Lúc này Đại trưởng lão vội hỏi: “Tộc trưởng?”

Vương Tông nhìn chằm chằm vào tận cuối tinh không: “Ngươi tên Mộc Nguyên đó biến mất cùng Thần Đồ năm đó, trong Thần Đồ có truyền thừa của Thượng Thần Thần Nhất, mà bây giờ ông ta lại xuất hiện…”

Đại trưởng lão ngạc nhiên nói: “Vậy Diệp Quân đã lấy được truyền thừa của Thần Nhất sao?”

Vương Tông siết chặt nắm đấm, mặc dù cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không giấu được sự phấn khích nói: “Rất có thể, điều này cũng có thể giải thích vì sao vừa rồi hắn điên cuồng muốn giết trưởng lão Vương Ám, hắn không muốn của để lộ thân phận của mình”.

Truyền thừa Thần Nhất.

Nghe đến câu này, các cường giả Vương tộc đều trở nên phấn khích.

Phải biết sở dĩ các vị thần năm đó nội loạn còn có một nguyên nhân nữa, đó là ai cũng muốn có được các Tổ Mạch và thần vật mà Thần Nhất để lại.

Đã nhiều năm trôi qua, cho đến tận bây giờ, những vị thần còn sống vẫn chưa từ bỏ hy vọng, vẫn đang tìm kiếm nó, vì truyền thừa của Thần Nhất không chỉ là một biểu tượng cho thân phận mà còn có rất nhiều thần vật và Tổ Mạch.

Không thể chối từ.

Vương Tông bỗng nói: “Đừng rêu rao chuyện này”.

Dứt lời, lão ta nhìn tận cuối tinh không, ánh mắt sáng rực: “Vương tộc sẽ một mình ôm trọn miếng thịt béo bở này”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK