Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2736: Nấu nướng

Mặc dù mọi người đều đã khuất phục, nhưng vốn dĩ giữa các gia tộc và tông môn không hòa hợp, bây giờ phải phối hợp với nhau, nếu xử lý không tốt, đấu tranh nội bộ sẽ bắt đầu ngay lập tức, hậu quả khôn lường.

Đoạt thiên hạ và trị thiên hạ hoàn toàn khác nhau.

Mà Diệp Quân hoàn thành trở thành một ông chủ vung tay, căn bản không quan tâm đến chuyện của thư viện.

Cô ta cũng không thích giải quyết những chuyện vụn vặt này, ngày nào cũng buồn phiền đủ thứ, nhưng khi nghĩ đến lời Diệp Quân đã nói với cô ta "người của mình, người tri kỷ", sự phiền não của cô ta cũng tan thành mây khói, cũng không thể phụ lòng hắn chứ?

Cô ta thu hồi suy nghĩ, cầm bút bên, tiếp tục bắt đầu làm việc.

Bên trong Tiểu Tháp.

Bên ngoài mười ngày trôi qua, trong tháp đã trăm năm trôi qua.

Trong một trăm năm qua, có ba mươi hai kiếm tu cấp bậc Chân Thánh đã đạt đến cảnh giới Chuẩn Đế, hơn nữa tất cả ba mươi hai kiếm tu cấp bậc Chân Thánh đều tăng cấp thông qua chiến đấu, bây giờ, ba mươi hai kiếm tu cấp bậc Chuẩn Đế này đã có thể áp chế được một chiến tướng đồng đen!

Thật ra nếu để bọn họ ở bên ngoài, mỗi người cơ bản đều vô địch trong số những người cùng cảnh giới, nhưng bọn họ vẫn không phải là đối thủ của chiến tướng đồng đen.

Nhưng đối với Diệp Quân mà nói, như vậy cũng được lắm rồi.

Nhưng số đế tinh cực phẩm tiêu hao cũng vô cùng lớn, tổng cộng hắn có hơn sáu vạn đế tinh cực phẩm, mà lúc này, chỉ còn lại không tới hai vạn!

Nhưng vẫn đáng giá!

Trong khoảng thời gian này, hắn cũng không hề nhàn rỗi, mỗi ngày đọc sách để giác ngộ, những năm qua, hắn đã đọc hết tất cả sách sử trong vũ trụ Thập Hoang, mà hắn cũng thích cuộc sống thoải mái bình thản như thế này.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy yên ổn đến thế!

Trước đây, hắn không phải là đang đánh nhau thì cũng là đang trên đường đi đánh nhau, thực sự là quá khủng bố.

Hôm nay, sau khi đọc sách xong, Diệp Quân bận rộn trong nhà bếp một lát, sau đó mới đi đến điện Đệ Nhất, lúc này, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đang xử lý công vụ, nhìn thấy hắn đi vào, cô ta chỉ ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái rồi tiếp tục làm việc.

Diệp Quân nhìn núi sổ gấp chất đống đó, nhất thời cảm thấy hơi áy náy, hắn đi đến trước mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, ấm áp nói: "Tĩnh Chiêu cô nương, cô vất vả rồi."

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bình tĩnh nói: "Những kiếm tu đó thế nào rồi?"

Diệp Quân cười nói: "Vẫn tốt, có ba mươi hai người đạt tới Chuẩn Đế rồi."

Ba mươi hai người Chuẩn Đế!

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi kinh ngạc, ba mươi hai kiếm tu cấp bậc Chuẩn Đế, khá đáng sợ, nhưng chẳng mấy chốc, cô ta đã hiểu ra, tu luyện trong Tiểu Tháp, cộng với đế tinh cực phẩm, hơn nữa, còn có sự chỉ điểm của tên trước mặt này, sao những kiếm tu đó không thể tăng cấp nhanh chóng được?

Diệp Quân bỗng nhiên gạt đống sổ gấp trên bàn sang một bên, sau đó hắn lấy ra sáu đĩa thức ăn như có phép thuật.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi ngạc nhiên.

Diệp Quân cười nói: "Những thứ này đều là do ta làm đấy."

Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng đẩy một đĩa thức ăn đến trước mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cười nói: "Đây là món sườn chua ngọt cô thích ăn nhất, vẫn còn nóng, nhanh nếm thử đi."

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn đĩa sườn chua ngọt trước mặt, nhất thời cảm thấy như bị sét đánh, ngồi ở đó với vẻ mặt kinh ngạc.

Lúc này, trong điện đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Bởi vì trong điện ngoài Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ra vẫn còn có Mục Khoản và hai mươi người thuộc các gia tộc tông môn khác nhau đến để giúp đỡ xử lý công vụ.

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu.

Nấu nướng?

Đại Đế còn đích thân xuống bếp?

Nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu sững sờ, Diệp Quân mỉm cười: "Cô đừng cảm động, ta làm như vậy, chỉ là muốn cô cố gắng vì ta mà thôi!"

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn hắn: "Nếu ngươi nói linh tinh, ngươi là người thế nào, ta còn không biết sao?"

Vừa nói, cô ta nhẹ nhàng cầm đũa gắp một miếng sườn chua ngọt cho vào miệng, cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh, mặt cô ta nhất thời đỏ bừng lên, bên tai nóng ran, trong lòng vui vẻ.

Diệp Quân cười nói: "Mùi vị như thế nào?"

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu yên lặng gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ừ."

Diệp Quân mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng đẩy một đĩa thức ăn đến trước mặt cô ta: "Cô thử món này đi, là sườn hấp bột, ta cũng là lần đầu tiên học làm, không biết có ngon hay không."

Học làm!

Mọi người trố mắt nhìn nhau, cảm thấy hơi không chân thật.

Vị Đại Đế oai nghiêm này lại còn học nấu ăn cho tộc trưởng Tĩnh Chiêu?

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn đĩa thức ăn trước mặt, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc không thể giải thích được, ngay cả bản thân cô ta cũng không biết cảm xúc đó là gì, cũng không thể giải thích được.

Diệp Quân cũng ngồi xuống, quay đầu liếc nhìn mọi người trong sân: "Các ngươi ăn không?"

Mọi người nhanh chóng lắc đầu.

Chết tiệt!

Ai ám ăn vào lúc này chứ, sợ là sáng hôm sau sẽ bị tộc trưởng nhà chúng ta diệt khẩu mất.

Thấy mọi người lắc đầu, Diệp Quân thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn về phía Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ở trước mặt, cười nói: "Nhanh ăn đi!"

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn: "Ừ."

Cứ như vậy, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Diệp Quân giống như một tên lắm lời, không ngừng trò chuyện, trong khi Đệ Nhất Tĩnh Chiêu yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn một cái.

Hai người giống như một đôi vợ chồng trẻ trong một gia đình bình thường, vừa ăn cơm vừa nói chuyện gia đình, rất ấm áp.

Mà những người ở xung quanh lại hơi đau khổ.

Đi cũng không được, không đi cũng không được.

Chẳng bao lâu, Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đã ăn xong, Diệp Quân thu dọn hết bát đũa lại, nhìn về phía Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cười nói: "Chúng ta đi ra ngoài chút nhé."

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn về đóng sổ bên cạnh, nói: "Bận rồi!"

Diệp Quân nói: "Cho cô nghỉ ngơi một ngày."

Nói rồi, không đợi Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lên tiếng, hắn nắm lấy tay cô ta bước ra ngoài.

Bị Diệp Quân nắm tay kéo đi trước mặt mọi người, gò má Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên ửng hồng, trong lòng rạo rực cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt nhìn Diệp Quân, muốn cố gắng tránh thoát khỏi tay của Diệp Quân.

Cũng không biết là Diệp Quân nắm chặt hay cô ta dùng quá ít lực, cuối cùng cô ta cũng không thoát khỏi được tay của Diệp Quân, cứ như vậy bị hắn kéo ra khỏi đại điện.

Thấy Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi ra ngoài, Mục Khoản lắc đầu mỉm cười, trong lòng có cảm xúc phức tạp, cô ta lại lắc đầu thêm lần nữa, không muốn nghĩ nhiều, tiếp tục làm việc.

Những người còn lại cũng vội vàng cúi đầu làm việc, giả vờ như không nhìn thấy, nhưng bọn họ vẫn rất kinh ngạc, không ngờ Quân Đế này còn biết nấu cơm.

Một người trong đó đột nhiên cười nói: "ta cảm thấy tài nấu nướng của Quân Đế rất tốt, ta thật sự muốn nếm thử quá! Thức ăn do Đại Đế làm, chậc chậc, nếu như đồn ra ngoài, vậy thì ta sẽ trở nên nổi tiếng rồi, hahaha".

Một người khác tiếp lời nói: "Thức ăn do Đại Đế làm, mà ngươi cũng muốn ăn sao? Vậy thì ngươi có gánh nổi nhân quả không?"

Mọi người: "….."
Chương 2737: Khoáng Ngục

Sau khi đi ra đến bên ngoài, Diệp Quân buông tay của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ra. Trong lòng Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhất thời có chút thất vọng, nhưng khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh.

Diệp Quân hít một hơi thật sâu, cảm nhận gió lạnh từ xung quanh thổi tới, hắn khẽ cười nói: “Tĩnh Chiêu cô nương, chúng ta đi dạo nhé.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn: “Được.”

Sau khi hai người ra khỏi đại điện thì đi thẳng ra bên ngoài. Trên đường đi, Diệp Quân không ngừng quan sát thư viện Quan Huyên mới được xây dựng. Phải nói rằng, thư viện này được xây dựng rất tốt, có mấy chục nghìn cung điện đan xen nhau, khoảng cách rộng rãi, không hề lộn xộn. Vật liệu được sử dụng cũng rất xa hoa, thoạt nhìn thực sự vô cùng nguy nga tráng lệ và hùng vĩ.

Mặc dù có xa hoa phung phí một chút, nhưng thư viện vừa mở cửa, đây chính là thể diện nên điều đó cũng rất cần thiết. Vì vậy hắn ủng hộ.

Trên đường đi, rất nhiều học viên khi nhìn thấy Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đều lần lượt hành lễ. Nhưng tất cả đều hành lễ với Đệ Nhất Tĩnh Chiêu và dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Thư viện vừa mới được xây dựng, đây đều là những học viên mới được chiêu mộ, vì vậy bọn họ vẫn chưa được gặp ngươi.”

Dứt lời, cô ta chỉ tay về quảng trường ở phía xa xa: “Tượng của ngươi vẫn đang được xây.”

Diệp Quân nhìn theo ngón tay của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, thì thấy ở phía xa xa, chỗ chính giữa trung tâm của quảng trường, bức tượng đã gần như được hoàn thành, rất uy nghiêm và hoành tráng, chỉ còn thiếu một cái đầu.

Hắn thu lại tầm mắt, mỉm cười rồi hỏi: “Chúng ta dự định tuyển bao nhiêu học viên trong đợt đầu tiên?”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đáp: “Trước mắt dự tính là hai mươi nghìn người, trong đó có khoảng mười nghìn người đến từ các gia tộc Đại Đế và Đại tông môn. Ta đã sắp xếp những người này vào lớp cao cấp.”

Dứt lời, cô ta nói ra một vài kế hoạch của mình với thư viện.

Sau khi nghe xong, Diệp Quân quay đầu nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, khi nhìn thấy ánh mắt của Diệp Quân, trái tim của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu không biết tại sao lại đột nhiên đập mạnh. Cô ta vội vàng bình tĩnh lại, trấn tĩnh hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”

Diệp Quân cười ha ha: “Ta thực sự đã nhặt được bảo bối rồi.”

Nghe vậy, khuôn mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lập tức đỏ bừng, trái tim vốn đã bình tĩnh, lại bỗng nhiên đập mạnh. Nhìn thấy nhiều người qua lại xung quanh, cô ta vội vàng trấn tĩnh lại, khống chế cảm xúc của mình, chỉ là trái tim thực sự không có cách nào bình tĩnh lại được.

Hai người chậm rãi đi về phía trước.

Diệp Quân bỗng nhiên cười nói: “Tĩnh Chiêu cô nương, cô có tin rằng sau này ta có thể thống nhất được toàn bộ vũ trụ hay không?”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn, không nói gì.

Diệp Quân mỉm cười rồi nói tiếp: “Có phải là cảm thấy ta rất tự cao không?”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lắc đầu.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sâu thẳm, nụ cười của hắn dần dần biến mất, hắn nhẹ giọng nói: “Sớm muộn có một ngày, cứ hễ là vũ trụ mà Diệp Quân ta đặt chân tới, đều sẽ theo trật tự của ta.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn khuôn mặt tuấn tú tràn đầy tự tin của hắn. Cũng không biết tại sao, trong lòng lại đột nhiên run lên, khuôn mặt đỏ bừng tới tận mang tai.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Các gia tộc Đại Đế và các Đại tông môn có phối hợp không?”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vội bình tĩnh lại, sau đó điềm tĩnh đáp: “Bọn chúng dám không phối hợp sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hỏi: “Dự định tiếp theo của ngươi là Cổ Hoang sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy, nhưng phải đợi mọi thứ ở đây đều phải đi vào đúng hướng mới được.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu chậm rãi nói: “Có sự cám dỗ của đế nguyên, các gia tộc Đại Đế và các Đại tông môn bây giờ đều ra sức cố gắng, Quan Huyên Pháp cũng được phổ biến rất nhanh. Hơn nữa bản thân bộ Quan Huyên Pháp này đã là một quyển tâm pháp có cấp bậc cực kỳ cao rồi, vì vậy không cần các Đại gia tộc và Đại tông môn phải quảng bá thì đã có rất nhiều người chủ động học tập. Hơn nữa, bây giờ ngày càng có nhiều người muốn đến thư viện Quan Huyên.”

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Bây giờ mọi việc ở thư viện và Thập Hoang đều ở trên người cô, cô cũng đừng quá sức.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu liếc nhìn hắn: “Ngươi cho ta đế nguyên, ta làm việc cho ngươi là điều đương nhiên.”

Diệp Quân cau mày lại: “Chỉ như vậy thôi sao?”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bĩnh tĩnh đáp: “Nếu không thì sao?”

Dứt lời, khóe mắt cô ta liếc nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân không nói gì, sắc mặt tối sầm đi về phía trước.

Khóe miệng Đệ Nhất Tĩnh Chiêu khẽ cong lên.

Một lúc sau, Diệp Quân bỗng nhiên đổi chủ đề: “Thiếu niên cờ bạc ấy bây giờ sao rồi?”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hỏi: “Đi thử xem sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Được.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bỗng nhiên chủ động nắm lấy tay Diệp Quân, sau đó dẫn theo hắn biến mất.

Khoáng Ngục.

Đây là một nhà giam do tộc Đệ Nhất xây dựng lên. Đa số người đến đây đều là những đệ tử, người của tộc Đệ Nhất phạm phải lỗi lầm lớn, cũng có một số người vi phạm luật lệ ở trong thành Đệ Nhất. Dù sao, cơ bản những người đến đây đều không phải là loại người tốt lành gì.

Lúc này đang là mùa hè oi bức, ánh mặt trời chói chang như thiêu đốt mặt đất, không có một chút gió, cả khu mỏ giống như một cái lồng hấp khổng lồ.

Bên trong khu mỏ có gần chục nghìn người đang ra sức làm việc.

Bởi vì là trừng phạt, cho nên tu vi của những người tới đây đều sẽ bị phong ấn lại, không khác biệt gì so với người bình thường.

Diệp Quân âm thầm đảo mắt nhìn qua, cuối cùng hắn đã nhìn thấy Cố Trần. Chưa đầy nửa tháng, Cố Trần đã gầy đi rất nhiều, gã cởi trần nửa người trên, cả người đen sạm, trên lưng còn có một vài vết sẹo dài.

Giống như là bị roi quất vào, lúc này gã đang ra sức cầm cuốc sắt đào mạnh, hai tay gã cũng đã phồng rộp máu.

Có lẽ là do quá mệt, tốc độ của gã đã chậm lại hơn một chút.
Chương 2738: Hối hận muộn màng

Phập!

Chính vào lúc này, một cây roi quất mạnh lên lưng gã, đau đến mức khiến gã phải nghiến răng nghiến lợi.

Sau lưng gã, một tên thị vệ tức giận quát mắng: “Còn muốn lười biếng sao?”

Cố Trần thực sự không chịu nổi nữa, gã cầu xin nói: “Đại ca, nếu cứ làm như vậy, thì đừng nói là ta, đến ngay cả con lừa cũng không làm nổi.”

Tên thị vệ đó tức giận quát: “Vậy tại sao ngươi lại mượn tiền mà không trả? Ngươi không mượn tiền không trả tiền thì sẽ không bị đưa tới đây rồi.”

Trong lòng Cố Trần khổ sở.

Cách đây không lâu, bởi vì gã mượn tiền không trả nên bị người ta kiện tới tộc Đệ Nhất, thế là gã bị cưỡng ép đưa đến đây.

Sau khi tới đây, gã phát hiện nơi này chính là địa ngục.

Công việc nhiều vô kể!

Làm một tháng có thể được trả công mười viên tiên tinh.

Mười viên tiên tinh, ngay cả trứng cũng không mua nổi!

Ban đầu gã đã chỉ tay lên trời mà thề, bày tỏ bằng lòng đi ra ngoài làm việc trả nợ, nhưng đổi lại chính là một trận đòn roi. Vừa lúc mới bắt đầu, gã vẫn còn hơi cứng đầu, nhưng sau khi trải qua từng trận đòn nhừ tử, gã không còn dám cứng đầu thêm nữa.

Người ở đây, căn bản không coi gã là người.

Phập!

Chính vào lúc gã đang suy nghĩ thì đằng sau lưng gã lại truyền tới một cơn đau dữ dội, sau đó, tên thị vệ lại tiếp tục quát mắng: “Con mẹ nó, nhanh chóng làm việc đi.”

Cố Trần không dám trái lời, gã cố chịu đựng cơn đau ở tay và sau lưng, tiếp tục giơ cuốc lên đào mạnh xuống.

Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng trời cũng đã tối, đột nhiên gã vội vàng bỏ cuốc xuống, chạy về căn lều ở phía xa xa, không chỉ có gã, mà chục nghìn người ở xung quanh cũng giống như phát điên mà chạy về phía căn lều.

Đây là thời gian ăn cơm, mà ở đây, phải cướp mới có cơm ăn. Không cướp được sẽ bị đói cả ngày.

Một lát sau, Cố Trần chen ra khỏi đám người, trong tay gã có nửa cái bánh bao, gã cười giống như một đứa trẻ. Ở đây, thứ này là chính là một món đồ tốt.

Cố Trần cắn một miếng, sau đó vội vàng giấu phần còn lại vào trong quần, gã chậm rãi nhai miếng bánh bao nhỏ ở trong miệng, không nỡ nuốt xuống.

Lúc này bỗng nhiên có một thiếu niên đi tới bên cạnh gã, y nhìn qua vết thương trên người Cố Trần, có phần lo lắng hỏi: “Tiểu Trần, không sao chứ?”

Cố Trần lắc đầu: “Không sao.”

Thiếu niên lại nói: “Không được không được, vết thương của ngươi sắp rách ra rồi, nếu không xử lí thì sẽ bị mưng mủ đấy.”

Dứt lời, y chạy sang một bên, chỉ trong chốc lại, y lại chạy về, trong tay y có một số thảo dược không biết tên, y bỏ vào trong miệng nhai sau đó nói: “Ngươi cố chịu một chút.”

Y lấy thảo dược ở trong miệng ra, sau đó nhẹ nhàng bôi lên lưng Cố Trần, Cố Trần nhất thời đau đến mức thở dốc.

Thiếu niên nói: “Cố chịu một chút.”

Dứt lời, y nhanh chóng bôi thảo dược lên vết thương trên lưng Cố Trần.

Sau khi bôi xong, y vỗ tay, cười tươi nói: “Xong rồi.”

Cố Trần nhìn thiếu niên, cảm kích nói: “Vân Chấn, cảm ơn ngươi.”

Vân Chấn và gã cùng bị đưa vào đây, nghe nói y đắc tội với người ta, bị người ta đưa vào đây. Có lẽ là do tuổi tác xấp xỉ nhau nên hai người rất hợp nhau.

Thiếu niên tên Vân Chấn đỡ lấy gã, cười nói: “Chuyện nhỏ, đi thôi, đi nghỉ ngơi ngày mai còn phải làm việc nữa.”

Chỗ ở của hai người là một căn lều rách nát đơn sơ, ngay cạnh khu mỏ.

Vân Chấn đỡ Cố Trần nằm xuống rồi nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”

Dứt lời, y nằm ở bên cạnh, ngả đầu xuống đã ngủ thiếp đi.

Ở đây, mỗi ngày chỉ có thể nghỉ ngơi hai canh giờ, vì vậy thời gian nghỉ ngơi vô cùng quý giá, không thể lãng phí dù chỉ một chút.

Cố Trần nhìn lên bầu trời sâu thẳm, cũng không biết đang nghĩ gì, nước mắt gã đột nhiên trào ra: “Cha, cha vẫn chưa chết phải không?”

Dứt lời, nước mắt gã chợt trào ra như suối.

Gã không dám quấy rầy Vân Chấn ở bên cạnh, chỉ đành cắn vào cánh tay của mình rồi co người lại, không để cho bản thân phát ra tiếng khóc.

Gã của quá khứ, mặc dù không phải người tài năng gì, nhưng thực ra vẫn có thể sống qua ngày, cộng thêm gã vào được học viện Đệ Nhất, nên có thể nói là tiền đồ rộng mở. Nhưng sau này gã lại muốn phát tài lớn, thay đổi vận mệnh, từ đó bước đi sai đường.

Đánh bạc!

Gã hối hận xanh ruột rồi.

Từ sau khi gã bắt đầu đánh bạc, người bạn đã từng thân thiết như anh em ruột của gã bây giờ lại coi gã như hổ sói, chỉ sợ tránh đi không kịp. Bạn gái đã từng yêu đương thấu hiểu đã vô cùng thất vọng về gã, cuối cùng lựa chọn rời đi. Cha mẹ trong lúc tuyệt vọng đã lựa chọn cái chết.

Chúng bạn xa lánh!

Nhà tan cửa nát!

Cố Trần nhìn lên trời, vẻ mặt mờ mịt.

Cho dù bây giờ ra ngoài, thì còn ý nghĩa gì chứ?

Không trở về được trước kia nữa rồi!

Mọi thứ đều đã hóa thành cát bụi!

Bỗng nhiên Cố Trần lấy bánh bao ở trong lòng ra, gã nhẹ nhàng lau đi, sau đó lặng lẽ đút vào trong túi áo của Vân Chấn đã ngủ say ở bên cạnh.

Tiếp theo, gã mò lấy một hòn đá sắc nhọn ở bên cạnh, sau đó cứa rách cổ tay trái của mình.

Máu tươi tràn ra ngoài.

Cố Trần nhìn lên bầu trời rộng lớn. Đây có lẽ là bến đỗ tốt nhất trong cuộc đời hỏng bét này của gã.
Chương 2739: Sức mạnh tín ngưỡng

Lúc Cố Trần tỉnh lại, gã đã ở trong một căn phòng nhỏ.

Cố Trần nhìn bốn phía, có chút mờ mịt.

Đây là đâu?

Như nghĩ tới gì đó, gã bỗng nhìn tay trái của mình, tay trái đã được băng bó hẳn hoi.

Mình chưa chết!

Cố Trần đột nhiên ngồi dậy.

Lúc này, một ông già đi vào, ông ta nhìn Cố Trần, sau đó nói: “Tỉnh rồi à?”

Mặt Cố Trần đầy nghi hoặc: “Ông ơi, chỗ này là?”

Ông già lạnh nhạt nói: “Đây là ‘Huyền Y Các’, trước đó có người đưa ngươi tới đây, bây giờ, vết thương của ngươi đã ổn, à đúng rồi, đã trả phí y dược rồi.”

Cố Trần vẫn đầy mơ hồ.

Là ai đưa mình tới đây?

Gã còn muốn hỏi, nhưng ông già đã đi mất.

Như nghĩ tới gì đó, Cố Trần xuống giường chạy ra ngoài, cả quãng đường gã chạy như điên, chạy qua phố xá sầm uất, chạy qua ngoại ô, chạy qua đồng ruộng, cuối cùng, gã chạy tới trước một sân nhà cũ kĩ, cổng của ngôi nhà cũ đang đóng, có điều rất te tua, không khác gì không có.

Yết hầu của gã chuyển động, sau đó tay phải run rẩy từ từ mở cửa sân nhà ra, sau khi mở cửa, trong sân nhà, một ông già đang vung nắm đấm, nắm đấm gào thét, oai phong vô cùng, còn ở phía sau cánh cửa trong sân, một người phụ nữ đang ngồi xổm rửa rau.

Thấy cảnh tượng trước mắt, Cố Trần bỗng véo mạnh vào mặt mình, lúc cảm thấy cơn đau tê tái trên mặt truyền đến, lệ trong mắt gã lập tức tuôn trào.

Còn lúc này, ông già và người phụ nữ trong sân cũng nhìn thấy gã.

Qua một lúc lâu.

Cố Trần đi trên đường, lúc này, gã còn thấy như thể đang mơ.

Mình còn sống!

Cha cũng chưa chết!

Tất cả vẫn còn!

Gã vẫn cảm thấy không thật lắm, gã lại véo mặt vào bắp chân mình, đau tới mức gã phải nhếch mép.

Chẳng mấy chốc, gã tới thư viện Quan Huyên.

Vì vừa nãy lúc đang ăn cơm, cha gã đã nói với gã, bây giờ thư viện Quan Huyên đang tuyển học viên, có thể tới thử xem.

Khi gã nhìn thấy cổng của thư viện Quan Huyên, lập tức chấn động vô cùng, cổng rộng trăm trượng, cao tới hàng chục trượng, cực kì hùng vĩ, không biết cái này phải hùng vũ hơn học viện Đệ Nhất bao nhiêu lần.

Lúc này ở đây, đã tập trung đầy người.

Đều tới muốn gia nhập vào thư viện Quan Huyên!

Cố Trần đi theo đám người vào trong thư viện, qua cổng, là tới một võ đài rộng lớn, toàn bộ võ đài này đều được lát bằng những viên đá xanh khổng lồ, rộng cả chục ngàn trượng, ở chính giữa chỗ đó, có một bức tượng.

Bức tượng này chính là Diệp Quân!

Lúc nhìn thấy tượng Diệp Quân, Cố Trần lập tức đứng chết trân tại chỗ như bị điện giật.

Khoảnh khắc tiếp theo, gã đột nhiên chạy tới trước bức tượng cả chục trượng, nhìn chằm chằm vào bức tượng, chậm rãi, thân thể bắt đầu run rẩy.

Đột nhiên, gã hiểu ra gì đó.

Lúc đầu khi gặp người đàn ông trong quán rượu và thương hội Tiên Các, đá chính là Quân Đế.

Cố Trần đột nhiên quỳ xuống, cúi đầu thật sâu.

Còn lúc này, Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đang đi dạo.

Bây giờ vì thành Đệ Nhất có thư viện Quan Huyên, nên mỗi ngày đều có hàng trăm ngàn người đổ vào, cực kì náo nhiệt, cũng may thành này vốn đã được xây rất to, nếu không, thật sự không tiếp nhận được nhiều người như vậy.

Tất nhiên là không phải nói về tướng mạo của Diệp Quân, có nói thể là thừa hưởng hoàn hảo hết ưu điểm tốt nhất của cha mẹ, mặc một bộ áo choàng trắng, quanh eo buộc một cái đai ngọc màu tím, đúng là phong độ ngời ngời, tuấn tú phong lưu.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bên cạnh hắn cũng xinh đẹp vô song, hai người đi cùng nhau, nhất thời thu hút ánh mắt của vô số người.

Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng dừng lại.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn: “Sao thế?”

Diệp Quân cau mày: “Trong thức hải của ta có thêm một sợi gì đó.”

Nói xong, hắn mở lòng bàn tay ra, một chất khí màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi nghi ngờ: “Đây là?”

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Đây là sức mạnh tín ngưỡng!”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu kinh ngạc: “Màu vàng?”

Diệp Quân cũng hơi nghi hoặc, vì trước đây sức mạnh tín ngưỡng cũng giống huyền khí, trong suốt không màu, nhưng lúc này, hắn bỗng nhận được một sợi sức mạnh tín ngưỡng màu vàng.

Cái quái gì vậy?

Diệp Quân nắm lấy sợi sức mạnh tín ngưỡng màu vàng kia, cảm nhận thật kĩ, chẳng mấy chốc, hắn kinh ngạc nói: “Là của hắn!”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hỏi: “Ai?”

Vẻ mặt Diệp Quân hơi kì quái: “Thiếu niên cờ bạc kia.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cũng hơi kinh ngạc.

Diệp Quân nhìn sợi sức mạnh tín ngưỡng, suy nghĩ không nói gì, ít nhất thì sợi sức mạnh tín ngưỡng này phải tinh thuần hơn các sức mạnh tín ngưỡng khác gấp mười lần, vượt xa hơn sức mạnh tín ngưỡng bình thường.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Xem ra, mình vẫn nên làm nhiều việc ban ơn cho mọi người.”

Nói rồi, hắn thu sức mạnh tín ngưỡng của mình lại.

Bây giờ trong thức hải của hắn chỉ có một sợi sức mạnh tín ngưỡng màu vàng, nhưng hắn tin, sẽ có một ngày, loại sức mạnh tín ngưỡng màu vàng này sẽ càng ngày càng nhiều.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Đi!”

Nói rồi, hắn kéo Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi tới trước một sạp bán hàng rong bên đường cách đó không xa, hắn chọn một lồng bánh bao, sau đó trả tiền, đưa bánh bao tới trước mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Nếm thử xem.”
Chương 2740: Chói mắt

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn, sau đó cầm bánh bao lên khẽ cắn một miếng.

Diệp Quân cười nói: “Mùi vị thế nào?”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu: “Cũng được.”

Diệp Quân cầm một cái bánh bao nhét vào môi, hai phát đã hết.

Thấy cảnh này, khóe miệng Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhếch lên một ý cười nhẹ tới mức khó thấy, cũng không biết vì sao, cô ta rất thích hành động không hề làm màu này của Diệp Quân, không có kiểu cao ngạo, chỉ có chân thật và khói lửa nhân gian.

Diệp Quân đột nhiên nhẹ giọng nói: “Ta có một huynh đệ, nhà hắn bán bánh bao, cũng không biết bây giờ hắn sống thế nào rồi.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cầm cái bánh bao trong tay Diệp Quân, khẽ cắn một miếng, sau đó nói: “Bây giờ thư viện có một vấn đề mới, ta phải bàn bạc với ngươi.”

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, cười nói: “Cô nói đi.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Thành lập thư viện, cần rất nhiều tiền bạc, đặc biệt là càng về sau, càng cần nhiều tiền, số tiền này, không thể lúc nào cũng để ngươi bỏ ra được.”

Diệp Quân nói: “Vậy ý cô là?”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu suy nghĩ, sau đó nói: “Thu thuế!”

Diệp Quân nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu trầm giọng nói: “Dưới cờ của nhà Đệ Nhất chúng ta cũng có rất nhiều tài sản, ngoài cái này ra…”

Nói rồi, cô ta nhìn xung quanh: “Phàm là người làm ăn trong thành Đệ Nhất, chúng ta cũng sẽ thu thuế và thu tô.”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Có một vấn đề, nếu bây giờ thư viện Quan Huyên mà thu phí, ví dụ thu phí của các gia tộc Đại Đế và Tiên Tông lớn, vậy rất có khả năng bọn họ sẽ thu bên dưới càng nhiều, nếu như vậy, cuối cùng kẻ chịu khổ vẫn là người bên dưới.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu: “Ngươi nói cái này, ta có nghĩ tới, cái này rất đơn giản, chỉ cần đăng kí tài sản của các gia tộc, Tiên Tông vào danh sách, sẽ thu thuế nghiêm ngặt đúng theo tài sản đã đăng kí trong danh sách, vậy vấn đề không lớn nữa, đương nhiên, cái này sẽ làm tổn hại lợi ích của các đế tộc và Tiên Tông lớn, nhưng không còn cách nào khác, nếu không làm như vậy, sau này thư viện sẽ khó phát triển, hơn nữa, về sau các đế tộc và Tiên Tông lớn sẽ càng ngày càng mạnh, ngươi ở đây thì còn đỡ, nếu ngươi không ở, sao mà thư viện thật sự trấn áp bọn họ được?”

Diệp Quân nhìn cô ta: “Cô muốn làm các gia tộc Đại Đế và Tiên Tông suy yếu à?”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lắc đầu: “Không phải là làm bọn họ suy yếu, mà là muốn thư viện phát triển mạnh mẽ, thư viện phải mạnh hơn các gia tộc Đại Đế và Tiên Tông, hơn nữa, cũng muốn để bọn họ từ từ hòa nhập vào thư viện hoàn toàn, lấy thư viện làm chủ, nếu không, sau này các thế gia, tông môn mọc lên như rừng rồi, thư viện chỉ là thứ bài trí thôi.”

Nói rồi, cô ta tạm dừng, lại nói: “Mặc dù bảo bàn bạc với ngươi, nhưng, ta đã bắt đầu thực hiện, năm nay mọi tài sản của nhà Đệ Nhất ta đều đã nộp thuế theo tỉ lệ nhất định, không chỉ ta, nhà họ Mục và Đế tộc cùng Đạo Tông cũng bắt đầu làm vậy, bọn họ chủ động làm thế.”

Trong mắt Diệp Quân xẹt qua một tia phức tạp, tất nhiên hắn biết, đây là vì Đệ Nhất Tĩnh Chiêu chủ động làm thế, cho nên các gia tộc khác mới làm vậy.

Nếu nhà Đệ Nhất không làm thế, các gia tộc khác sẽ không làm theo.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói tiếp: “Ta biết suy nghĩ của ngươi, cho nên, ngươi yên tâm, sau này có bất kì chính sách nào, đều sẽ không tăng thêm gánh nặng cho người bên dưới, giống như sạp bán bánh bao này, loại người như vậy, chúng ta không chỉ không thể thu tô thu thuế, mà còn phải nghĩ cách cho bọn họ những khoản trợ cấp nhất định, ví như miễn giảm phí quầy hàng, nếu trong nhà có con, phí nhập học cũng có thể xem tình hình để miễn giảm phần nào, hoặc toàn bộ, đương nhiên, ta chỉ có thể đưa ý kiến sơ bộ về những chuyện này, chi tiết hơn, còn cần ta từ từ trao đổi với đám người Mục Khoản, sau đó lập ra một điều lệ chi tiết, đến lúc đó sẽ cho ngươi xem thử, định đoạt.”

Diệp Quân nghe xong thì rất cảm động, hắn nhẹ giọng nói: “Tĩnh Chiêu cô nương.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu không dám nhìn vào mắt hắn, quay đầu đi: “Đừng cảm động, ta cũng vì đế nguyên kia thôi.”

Biểu cảm Diệp Quân không đổi.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn, thấy biểu cảm của hắn không đổi, khóe miệng hiện lên nụ cười: “Đi thôi, hôm nay hiếm lắm mới được nhàn rỗi, đi dạo đi.”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Hai người đi dạo trong thành, hôm nay Đệ Nhất Tĩnh Chiêu khó lắm mới được nhàn hạ, do đó, cũng rất vui.

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân bỗng dừng lại, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay đầu nhìn hắn: “Sao vậy?”

Hai mắt Diệp Quân khẽ híp lại: “Người đến từ nền văn minh Toại Minh!”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lập tức ngơ ngác.

Còn lúc này, Diệp Quân lại nói: “Ghế Thánh Vương nói là một nhân vật lớn tới, nó không chịu nổi, e là sắp có chuyện rồi!”

Di tích Toại Minh.

Lúc này ghế Thánh Minh đang rùng mình.

Ở trước mặt nó không xa, có một người phụ nữ đứng đó, người phụ nữ mặc đồ màu đỏ, chói mắt như than củi, trên thắt lưng của cô ta, có dắt một trường đao, chân trái của cô ta giẫm lên một tảng đá, khuỷu tay phải chống lên chân, đang gặm một quả trái cây màu đỏ nhạt.

Ghế Thánh Vương không dám thở mạnh!

Lát sau, cô gái ăn hết trái cây, cô ta phủi tay, sau đó tức giận mắng: “Mẹ nó, Bi Tâm Từ đúng là ghê gớm thật, cấm chế cài từ nhiều năm trước thế mà vẫn mạnh như vậy, đè bà đây xuống ba cảnh giới, làm bà đây tức đau cả ngực, cả cái tên quan chấp hành đứng đầu vừa nhậm chức họ Phạn kia cũng biến thái nữa, mẹ nó, sớm muộn gì bà đây cũng đốt cháy cái cây ăn trái đấy, xử sạch mấy cái quả không bình thường đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK