Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2124: Cha mãi mãi là chỗ dựa của con!

Nghe thấy lời Phục Võ nói, Tư Oánh giận tới mức lồng ngực phập phồng, bà ta giận dữ nói: “Con mẹ nó, ta cắn chết ngươi!”

Dứt lời, bà ta lao thẳng về phía Phục Võ.

Hai người phụ nữ bắt đầu đánh nhau.

Những người khác muốn giúp đỡ nhưng đột nhiên Tư Hỏa và Phượng Đông lao thẳng đến trước mặt Phục Võ, bọn họ giận dữ nhìn những người kia.

Dung Khâu đứng trong đám người với sắc mặt tái nhợt, muốn tiến lên nhưng lại không dám.

Tư Oánh nhìn chằm chằm Tư Hỏa và Phượng Đông, giận dữ nói: “Các ngươi muốn tạo phản sao?”

Tư Hỏa trầm giọng nói: “Tư Oánh, đại tỷ cũng không có phản bội nền văn minh Thiên Hành, ngươi không thể đối xử với tỷ ấy như thế được”.

Phượng Đông cũng liên tục gật đầu: “Tư Oánh, ngươi đừng nổi điên nữa”.

Tư Oánh giận quá hóa cười: “Được, giỏi lắm, các người giỏi lắm, trước đây ta thật sự nuông chiều các ngươi quá rồi, giết!”

Vừa nói xong, một đám người sau lưng bà ta lập tức lao về phía nhóm người Phục Võ.

Thấy thế, sắc mặt Phục Võ cũng hoàn toàn trở nên lạnh lùng.

Bắt đầu đại chiến!

Mà Dung Khâu ở một bên vẫn còn đang do dự, lúc này, một người đi tới bên cạnh ông ta, người đó nhìn Dung Khâu: “Lên đi!”

Dung Khâu chợt nâng tay đánh một quyền về phía người đó.

Bốp!

Người kia lập tức bị đánh bay!

Dung Khâu hít sâu một hơi, run rẩy nói: “Đại tỷ không sai, Đại tỷ không sai...”

Nói xong, ông ta cũng xông lên.

Nhưng dù sao phía Tư Oánh cũng rất đông người, mấy người nhóm Tư Hỏa và Phượng Đông hoàn toàn không phải đối thủ.

Ầm!

Thân thể của Tư Hỏa và Phượng Đông bị đánh vỡ, chỉ còn lại linh hồn, thấy thế, sắc mặt Phục Võ chợt thay đổi, cô ấy bất chấp tất cả, sử dụng kiếm ý ngưng tụ ra một thanh kiếm, sau đó chém một phát về phía trước.

Trong tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, Tư Oánh bị kiếm của cô ấy chém bay, một vài người xung quanh cũng bị chiêu kiếm của cô ấy chém vỡ thân thể, trong đó có cả Thanh Từ.

Một nhóm người đều hoảng hốt!

Tư Oánh nhìn Phục Võ bằng ánh mắt khó tin: “Ngươi...”

Phục Võ cũng nhìn chằm chằm Tư Oánh, giận dữ nói: “Tư Oánh, ngươi đừng ép ta!”

Lúc này, Dung Khâu kia đi tới bên cạnh Phục Võ, run rẩy nói: “Đại tỷ, Cố Vân kia không có ở đây...”

Sắc mặt Phục Võ nhất thời thay đổi, cô ấy nhìn về phía Tư Oánh: “Ngươi...”

Tư Oánh lạnh lùng nói: “Phục Võ, Cố Vân đã bắt được người đàn ông ngoại tộc kia rồi, nếu ngươi không muốn hắn ta chết thì đầu hàng đi!”

Phục Võ nổi trận lôi đình: “Tư Oánh, hắn ta cũng không làm hại đến nền văn minh Thiên Hành, vì sao ngươi phải làm thế!”

Tư Oánh giận dữ nói: “Ngươi có đầu hàng không, nếu ngươi không đầu hàng thì ta sẽ bảo Cố Vân giết chết hắn ta ngay bây giờ đấy...”

Phục Võ tức giận đến mức mắt như sắp phun ra lửa, cô ấy nắm chặt thanh kiếm trong tay, đưa mắt nhìn những người xung quanh, cô ấy hít sâu một hơi, cô ấy cũng không muốn giết những người này, vì họ đều là đồng loại của mình!

Hơn nữa cô ấy biết bây giờ Tư Oánh đang giận, nếu tiếp tục ra tay chỉ khiến bà ta càng điên cuồng hơn, không bằng đợi bà ta bình tĩnh lại rồi nói.

Nghĩ vậy, Phục Võ nhìn Tư Oánh: “Ngươi nói lời phải giữ lấy lời đấy?”

Tư Oánh lạnh nhạt đáp: “Ta chưa từng lừa ai cả”.

Phục Võ nhìn chằm chằm Tư Oánh, một lát sau cố ấy mở lòng bàn tay, ý kiếm chậm rãi tan biến.

Tư Oánh ra lệnh: “Nhốt cô ấy lại”.

Có hai người nhanh chóng đi tới trước mặt Phục Võ, sau đó dẫn cô ấy đi.

Tư Oánh nhìn thoáng qua Tư Hỏa và Phượng Đông, bây giờ họ chỉ còn lại linh hồn, Tư Oánh lạnh nhạt nói: “Đưa họ tới chỗ tổ thạch Luân Hồi...”

Tư Hỏa và Phượng Đông nhanh chóng bị đưa đi.

Tư Oánh nhìn Dung Khâu, Dung Khâu cũng đang sợ đến mức tái mặt.

Tư Oánh nói: “Nhốt ông ta lại trước đã”.

Dung Khâu cũng bị dẫn đi.

Tư Oánh phất tay, cả nhóm người lui xuống.

Bà ta nhìn xuống bụng mình, nơi đó có một vết kiếm sâu, bà ta im lặng, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rời.

Lúc này chợt có một người xuất hiện trước mặt Tư Oánh, người đó là Cố Vân, Cố Vân trầm giọng báo cáo: “Người đàn ông kia chạy mất rồi”.

Trên mặt Tư Oánh không có chút cảm xúc.

Cố Vân hỏi: “Có đuổi theo không?”

Tư Oánh im lặng một lúc rồi nói: “Đuổi theo, nhưng nếu tìm thấy thì đừng giết hắn ta”.

Nói xong, bà ta xoay người rời đi.

Một lát sau, bà ta đi tới một bệ đá, Dung Khâu đang bị nhốt ở bên trên.

Tư Oánh nhìn Dung Khâu: “Từng gặp người đàn ông kia chưa?”

Dung Khâu lắc đầu: “Chưa từng...”

Tư Oánh nhìn ông ta một cái, sau đó rời đi.

Ngày hôm sau, cách Dung Khâu không xa xuất hiện thêm một bệ đá, Tư Oánh dẫn người đàn ông kia đi tới trên bệ đá, sau đó nhốt hắn lại.

Dung Khâu tỏ vẻ nghi ngờ.

Tư Oánh nhìn Dung Khâu, sau đó rời đi.

Trong tinh không, Tư Oánh nhìn xuống Dung Khâu trên bệ đá, cười khẩy: “Ngươi giận ta đúng không? Ngươi xem ta có khiến ngươi tức chết không...”

Nói xong, bà ta rời đi.

Tư Oánh đi tới trước cây sinh mệnh Thiên Hành: “Ta muốn một quả hạch thuần khiết”.

Cây sinh mệnh Thiên hành không từ chối, nó đưa cho bà ta một quả.

Tư Oánh nhận lấy quả, đang định rời đi thì cây sinh mệnh Thiên Hành chợt nói: “Tư Oánh, có gì đó không đúng lắm”.

Tư Oánh nghi ngờ hỏi: “Không đúng gì cơ?”

Cây sinh mệnh Thiên Hành trầm giọng nói: “Dây thời gian của nền văn minh Thiên Hành đang dao động, không được bình thường”.

Tư Oánh đáp: “Ồ!”

Sau đó bà ta rời đi.

Cây sinh mệnh Thiên Hành: “???”

Ở một nơi khác, Phục Võ bị nhốt trên một hòn đảo nhỏ.

Bà ta ngồi dưới tàng cây, đang tìm tòi trong nhẫn không gian mà Diệp Quân đưa cho, bên trong còn có nhạc cụ.

Lúc này, dường như Phục Võ cảm nhận được điều gì, bà ta chợt xoay người, trước mặt cô ấy không xa là một người phụ nữ áo xanh.

Người phụ nữ áo xanh nở nụ cười dịu dàng.

Phục Võ nhíu mày: “Cô là ai?”

Người phụ nữ cười đáp: “Nơi này có chút vấn đề, ta đến để sửa chữa”.

Phục Võ nghi ngờ: “Vấn đề gì cơ?”

Người phụ nữ áo xanh đáp: “Vấn đề thời gian, kết cục không thể thay đổi, nhưng có thể thay đổi quá trình, nếu không sẽ bất lợi với cả hắn và các ngươi, Phục Võ cô nương, đắc tội rồi”.

Nói xong, bà ấy chợt chỉ nhẹ một cái, Phục Võ lập tức đứng im tại chỗ, dần dần, ánh mắt cô ấy trở nên mờ mịt...

Trong mắt người phụ nữ áo xanh lóe lên cảm xúc phức tạp, sau đó, bà ấy đi tới trước cây sinh mệnh Thiên Hành.

Cây sinh mệnh Thiên Hành thốt lên: “Mẹ kiếp, nhân vật lớn!”

Người phụ nữ áo xanh quan sát cây sinh mệnh Thiên Hành, sau đó cười nói: “Không ngờ ngươi lại có thể cảm nhận được dây thời gian của vũ trụ này có gì đó không đúng, lợi hại đấy”.

Cây sinh mệnh Thiên Hành đề phòng nói: “Ngươi muốn làm gì... Ta nói với ngươi cái này, tổ thạch Luân Hồi có rất nhiều bảo bối đến từ nền văn minh cấp bảy, ngươi có muốn đi tìm nó không?”

Tổ thạch Luân Hồi: “...”

Người phụ nữ cười khẽ: “Yên tâm, ta sẽ không làm hại ngươi, ta đến để sửa chữa dây thời gian, cho mọi thứ trở lại bình thường”.

Dứt lời, bà ấy duỗi tay chỉ nhẹ, ngay sau đó, khu vực thời không xung quanh cây sinh mệnh Thiên Hành chợt trở nên hư ảo.

Sau đó, người phụ nữ xoay người bước tới, vừa bước đi, bà ấy đã đến trong thời không Quang Âm.

Bà ấy muốn kiểm tra!

Bà ấy bắt đầu đi lại trong dây thời gian của nền văn minh Thiên Hành.

Chẳng mấy chốc, lịch sử tiếp theo của nền văn minh Thiên Hành di chuyển trước mặt bà ấy một cách nhanh chóng.

Một lúc lâu sau đó, bà ấy chỉ tay: “Dừng”.

Bà ấy nhìn thấy dây thời gian xảy ra không lâu trước đó trong hình ảnh trước mặt, một người tên Tịnh Sơ vì bảo vệ Diệp Quân mà suýt chết trận, mà lúc này, một người đàn ông áo trắng và một người phụ nữ váy trắng xuất hiện.

Thấy người đàn ông áo trắng, người phụ nữ áo xanh cong môi.

Một lúc sau, người phụ nữ váy trắng trong hình ảnh kéo người đàn ông áo trắng rời đi, lúc này, người đàn ông áo trắng dừng lại, ông ấy xoay người cười nói với Diệp Quân: “Đừng quá áp lực, có thể bước chậm lại một chút”.

Diệp Quân cười đáp: “Vâng!”

Người đàn ông áo trắng cười khẽ: “Lần sau đừng nói nhờ vả nữa, cha vẫn luôn là chỗ dựa của con”.

Diệp Quân bật cười: “Được!”

Người đàn ông áo trắng không nói gì nữa, ông ấy dắt người phụ nữ váy trắng rời đi.

Trong thời không Quang Âm, người phụ nữ áo xanh thoáng ngây người, sau đó bà ấy nở nụ cười xinh đẹp: “Ta che giấu kỹ như thế, không ngờ vẫn bị ngươi phát hiện?”
Chương 2125: Đi gặp thử vị Diệp công tử kia đi

Người đàn ông áo trắng cùng người phụ nữ váy trắng đi rồi, người phụ nữ váy xanh mỉm cười, tiếp tục dạo bước.

Cuối cùng, khi phát hiện thời gian và không gian đều đã khôi phục bình thường, bà ấy mới rời đi.

Giữa một khoảng không.

Chủ nhân bút Đại Đạo đứng đối diện Đa Nguyên Đạo Đế, Đa Nguyên Đạo Đế vòng tay phải sau lưng, ánh mắt thâm trầm, uy thế vờn quanh thân.

Chủ nhân bút Đại Đạo vẫn treo nụ cười hờ hững trên mặt, bình tĩnh nhìn đối phương.

Đa Nguyên Đạo Đế cũng nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo, ánh mắt thoáng lóe lên một tia ngạc nhiên so với trước: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Từ lúc bắt đầu cuộc chiến đến nay, ông ta đã phát hiện, mình đã đánh giá quá thấp kẻ trông có vẻ như một gã du thủ du thực trước mặt đây.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Chỉ là một kẻ tiểu tốt vô danh thôi.”

Đa Nguyên Đạo Đế khẽ cười: “Trong vùng vũ trụ văn minh cấp sáu này, kẻ có thể coi thường sức mạnh Quang Âm, hẳn là khó tìm ra người thứ hai.”

Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Không ít đâu, chẳng qua ngươi chưa từng gặp thôi.”

Đa Nguyên Đạo Đế nổi hứng: “Thật à? Ta muốn xem xem thế nào.”

Chủ nhân bút Đại Đạo cười bảo: “Ta khuyên ngươi tốt hơn hết là đừng dại.”

Đa Nguyên Đạo Đế cười hỏi: “Vì sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nghiêm trang nói: “Bởi người từng gặp họ, đa phần đều đã chết hết.”

“Ha ha ha!”

Đa Nguyên Đạo Đế đột nhiên cười lớn, tiếng cười như tiếng sấm, khuấy động ngân hà sục sôi.

Chủ nhân bút Đại Đạo chỉ cười nhẹ, không nói thêm nữa.

Cười mấy tiếng, Đa Nguyên Đạo Đế mới liếc nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, bảo: “Thực ra ta có thể hiểu được ngươi… Đây không phải là lỗi của ngươi mà chỉ do sự hạn chế về nhận thức và tầm nhìn về cực hạn vũ trụ của ngươi mà thôi. Vì tầm vóc của vũ trụ ngươi đang sống chỉ thấp chừng ấy nên kiến thúc về cường giả đối với ngươi, tối đa cũng chỉ có…”

Nói đến đó, ông ta nhấc tay phải rồi nhẹ nhàng đè xuống một cái, cười bảo: “Tối đa cũng chỉ có như vậy…”

Chủ nhân bút Đại Đạo nở nụ cười: “Lời ngươi nói… thực ra cũng rất có lý, khiến ta tương đối tò mò là, nhận thức của ngươi thì cao cỡ nào?”

Đa Nguyên Đạo Đế cười cười, bình thản nói: “Cao đến độ ngươi không thể tưởng tượng nổi.”

Chủ nhân bút Đại Đạo nhẹ nhàng nhấc ống tay áo, cười nói: “Nếu không phải vì muốn cho bọn họ chút thể diện… thì đâu đến lượt các ngươi vào vai phản diện chứ?”

Nói đến đây, ông ta thở dài một hơi, trong tiếng thở dài như tràn đầy bất đắc dĩ, nếu không phải ông ta đã lựa chọn Thao Quang Ẩn Hối, chỉ sợ mình cũng xong đời rồi.

Đa Nguyên Đạo Đế nhìn chằm chằm vào chủ nhân bút Đại Đạo một hồi, sau đó lại cười nói: “Thực lực của ngươi cũng chỉ tầm thường thôi, nhưng rất có khả năng lừa người đấy.”

Chủ nhân bút Đại Đạo cười ha hả.

Nhưng đúng vào lúc này, Đa Nguyên Đạo Đế đột nhiên nhíu mày, lát sau, ông ta nở nụ cười: “Thú vị đấy, giết được cả A Phu…”

Chủ nhân bút Đại Đạo chậm rãi nhắm mắt lại, lát sau, ông ta cũng cười cười: “Ta vẫn lại đánh giá thấp tên nhóc này rồi.”

Ông ta vốn tưởng Diệp Quân đánh không lại gã thể tu kia, bởi vì Diệp Quân không có Đại Đạo hộ thể, tiến vào dòng thời gian của nền văn minh vũ trụ Thiên Hành này sẽ gặp tình trạng bị Quang Âm ăn mòn, nhưng ông ta không ngờ, Diệp Quân không chỉ có thể kháng được lực ăn mòn từ Quang Âm mà còn giết được gã thể tu.

Quá bất ngờ.

Nhưng cũng vào lúc này, cách đó không xa, Đa Nguyên Đạo Đế chợt xòe bàn tay, sau đó phất tay áo một cái, cách nơi đây chừng vài trăm trượng, thời không vùng bên phải đột nhiên biến thành một vòng xoáy thời không Quang Âm rất quỷ dị.

Chủ nhân bút Đại Đạo chau mày.

Đa Nguyên Đạo Đế hô: “Việt Y.”

Lời vừa thốt ra, thời không bên cạnh ông ta chợt nứt, giây lát sau, một người đàn ông mặc áo choàng đen chậm rãi đi ra, người này có mái tóc màu bạc, tay nắm một thanh trường đao còn cắm trong vỏ. Gã đi tới, nhìn về phía Đa Nguyên Đạo Đế, Đa Nguyên Đạo Đế cười bảo: “Đi gặp thử vị Diệp công tử kia đi.”

Việt Y gật đầu, xoay người bước về phía vòng xoáy thời không Quang Âm nọ.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn theo Việt Y như đánh giá, rồi nói: “Vô Biên.”

Rắc rắc!

Thời không bên cạnh chủ nhân bút Đại Đạo cũng nứt toạc, tiếp đó, Vô Biên Chủ chậm rãi bước ra.

Chủ nhân bút Đại Đạo vốn định cho Diệp Quân tự mình ứng đối với tình huống này, nhưng sau khi nghĩ lại, ông ta vẫn cảm thấy không ổn, rèn đúc thì cũng phải có hạn độ thôi, hiện tại hẳn ông ta nên cho Diệp Quân thêm chút thời gian. Hơn nữa, chủ nhân bút Đại Đạo là ông ta đây đã đích thân đứng ra, nếu còn khiến Diệp Quân chết trong tay vị Đa Nguyên Đạo Đế này hoặc khiến hắn phải gọi người tới giúp thì thật mất mặt chủ nhân bút Đại Đạo này quá.

Vô Biên Chủ xuất hiện, nhìn về phía Việt Y, cười bảo: “Tới đi.”

Việt Y liếc nhìn Vô Biên Chủ, không nói một lời, lập tức rút đao khỏi vỏ.

Vèo!

Thời không trước mặt Vô Biên Chủ đã vỡ ra, một thanh đao vù vù chém tới.

Vô Biên Chủ cười cười, nhấc tay đánh một quyền.

Rầm!

Ngân hà xung quanh lập tức sôi sục lên, từng luồng sóng xung kích mang sức mạnh đáng sợ điên cuồng khuếch tán ra bốn phía, nhưng tất cả đều không thể lại gần chủ nhân bút Đại Đạo cùng Đa Nguyên Đạo Đế.

Đa Nguyên Đạo Đế liếc nhìn về phía Vô Biên Chủ, tán thưởng: “Khá lắm.”

Chủ nhân bút Đại Đạo không nhìn Vô Biên Chủ mà cúi đầu nhìn về phía Phục Võ ở bên dưới, lúc này, Phục Võ còn đang đột phá, hơi thở ý chí kiếm đạo của cô ấy còn đang điên cuồng tăng lên.

Thấy thế, đáy mắt chủ nhân bút Đại Đạo chợt lóe một tia khiếp sợ, ông ta phát hiện, ông ta vẫn đánh giá thấp vị kiếm tu đến từ nền văn minh Thiên Hành này, thiên phú kiếm đạo của Phục Võ nếu xét ở tình hình chung ngày nay, có thể nói là khủng khiếp nhất, nếu không tính tên kiếm tu biến thái của nhà họ Dương kia.

Người này, có tiềm lực vô hạn.

Lúc này, Đa Nguyên Đạo Đế cũng nhìn về phía Phục Võ, thấy hơi thở ý chí kiếm đạo của cô ấy vẫn đang tăng lên mạnh mẽ, ông ta cũng phải nhíu mày, lộ vẻ bất ngờ. Vị quan chấp hành đứng đầu đến từ nền văn minh Thiên Hành kia quả thật đã vượt xa dự đoán của ông ta rồi.

Nền văn minh cấp thấp cũng có những cá nhân mang thiên phú tột đỉnh cỡ này.

Cũng vào lúc này, Thủy tổ của nền văn minh Phệ Giả là Cổ Hưu đột nhiên chậm rãi đi về phía Phục Võ, nhìn chằm chằm cô ấy, ánh mắt lóe sát ý.

Lúc trước, khi đấu với Phục Võ, Cổ Hưu đã biết rõ người phụ nữ này đáng sợ cỡ nào, có thể nói, khi ấy, ngoài Đa Nguyên Đạo Đế, Phục Võ cùng thanh thần kiếm trong tay gần như có thể tung hoành tàn sát tứ phía, bây giờ, nếu để cô ấy thành công đột phá lần nữa… hậu quả thật không dám nghĩ.

Nhìn thấy Vô Biên Chủ cùng chủ nhân bút Đại Đạo đều bị người khác cầm chân, Cổ Hưu biết, đây chính là thời cơ tốt nhất để giết nữ kiếm tu này.

Đột nhiên, Cổ Hưu biến mất.

Nghĩ là làm!

Gần như cùng lúc, phía xa xa, Phục Võ đột ngột mở bừng mắt, vươn một ngón tay, gẩy nhẹ, một luồng ý chí kiếm đạo hóa thành thanh kiếm, bắn ra.

Rầm!

Giây lát sau, Cổ Hưu đã bị đẩy lui liên tục.
Chương 2126: Nhà họ Dương vẫn còn người!

Thấy thế, đám cường giả của các nền văn minh đang có mặt đều khiếp sợ không thôi.

Kỳ Chủ cùng Phạn Diêm La Thiên Tôn liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều không thể che giấu sự kinh hãi nơi đáy mắt, bọn họ không thể nào ngờ, vị kiếm tu đến từ nền văn minh cấp thấp hơn này lại yêu nghiệt cỡ đó.

Phục Võ chỉ dùng một kiếm đã đẩy lùi Cổ Hưu, sau đó không tiếp tục ra tay mà chỉ thờ ơ liếc nhìn đối phương một cái rồi lại chậm rãi nhắm mắt, xung quanh cô ấy, kiếm ý cuộn trào mãnh liệt như thủy triều, các cường giả gần đó đều cảm nhận được một áp lực cực kì đáng sợ đến từ đó.

Sắc mặt Cổ Hưu vô cùng khó coi, ông ta nhìn chòng chọc vào Phục Võ, Cổ Hưu biết, nếu nữ kiếm tu này hoàn toàn đột phá, nơi này sẽ không có một ai xứng là đối thủ của cô ấy nữa.

Cổ Hưu gằn giọng: “Lên cả đi.”

Nghe ông ta nói thế, đám cường giả của các nền văn minh đều vô cùng kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía ông ta, quần ẩu?

Nơi này đều là những người có thể diện, bao nhiêu người cùng tấn công một cường giả của nền văn minh thấp hơn, nói ra thật là mất mặt.

Thấy tất cả đều không muốn ra tay, Cổ Hưu trầm mặt xuống, cả giận nói: “Chẳng lẽ còn muốn đợi cô ta đột phá?”

Đột phá?

Nghe vậy, đám cường giả các nền văn minh lập tức căng thẳng ra mặt, sát ý bùng lên trong lòng.

Nhưng vào lúc này, Đa Nguyên Đạo Đế đột nhiên nói: “Người này không quan trọng, bọn ngươi có thể đi giết thiếu niên kia, vị trí thời không hiện tại hắn đang đứng có hạn chế, hắn đã bị đại đạo Quang Âm áp chế rồi.”

Nghe Đa Nguyên Đạo Đế nói thế, Cổ Hưu và Quy Du Kỳ liếc nhìn nhau, giây lát sau, cả hai đều chỉ huy các cường giả mạnh nhất nền văn minh bên mình xông về phía vòng xoáy thời không Quang Âm kia, nhưng cũng ngay lúc này, chợt xuất hiện một người chắn trước mặt họ.

Đó là Phục Võ.

Cô ấy chủ động bỏ qua cơ hội đột phá này.

Cổ Hưu cùng Quy Du Kỳ nhìn chằm chằm Phục Võ, đáy mắt toát lên sát ý cực mạnh, đang muốn ra tay thì đã bị Đa Nguyên Đạo Đế đưa mắt ngăn cản.

Đa Nguyên Đạo Đế nhìn về phía Phục Võ, cười bảo: “Thật lòng mà nói, ngươi rất xuất sắc, khiến ta đây cũng phải bất ngờ, ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội, hiện giờ, nếu ngươi đồng ý quy hàng, không chỉ không phải chết mà ta còn có thể cho kiếm đạo của ngươi lên một bậc mới, cho ngươi…”

“Câm miệng!”

Phục Võ quay phắt sang phía ông ta, ánh mắt lạnh như băng: “Đồ não úng!”

Chủ nhân bút Đại Đạo trợn mắt nhìn Phục Võ, khiếp sợ tột cùng.

Ánh mắt Đa Nguyên Đạo Đế dần trở lên lạnh lẽo, ông ta không biết “đồ não úng” có nghĩa là gì nhưng ông ta dám chắc đây nhất định không phải lời gì hay ho.

Lúc này, Quy Du Kỳ đã quả đoán hô: “Tấn công.”

Dứt lời, ông ta lập tức biến mất, hóa thành một luồng hơi thở khủng bố, phóng thẳng về phía Phục Võ.

Đám cường giả bậc nhất của nền văn minh bên cạnh ông ta cũng đồng loạt xông lên, những người ra tay đều đã có thực lực vượt trên cảnh giới Bất Hủ.

Phục Võ nhìn đám cường giả đang lao về phía mình, đáy mắt không một tia sợ hãi, cô ấy chợt xòe bàn tay, đôi môi mấp máy: “Kiếm tới.”

Ong!

Một tiếng kiếm minh ngân lên giữa đất trời, ngay sau đó, một luồng kiếm ý ngưng tụ thành một thanh ý kiếm, xuất hiện trong tay Phục Võ.

Đáy mắt Phục Võ lóe lên một tia sắc lạnh, thân hình thoáng động, hóa thành một luồng kiếm quang bắn ra xa.

Rầm!

Quy Du Kỳ, người cầm đầu đám cường giả đã bị một kiếm này của cô ấy bức lùi gần nghìn trượng, nhưng ngay sau đó, hơn chục luồng sức mạnh khủng bố đã bao phủ Phục Võ trong nháy mắt.

Ầm ầm!

Kiếm quang vỡ nát, Phục Võ bị đẩy lùi cả vạn trượng.

Đám cường giả bên phía Cổ Hưu không tiếp tục tấn công cô ấy mà phóng thẳng lên cao, lao về phía vòng xoáy thời không Quang Âm nọ, đối với bọn họ, tiến vào thời không của nền văn minh vũ trụ kia để giải quyết Diệp Quân xong, nữ kiếm tu này bọn họ có thể tùy tay bóp chết, bởi dẫu sao, nữ kiếm tu của thời không vũ trụ kia nhất định không thể có thực lực hùng mạnh như nữ kiếm tu hiện ở nơi này.

Nhưng vào lúc này, một tiếng kiếm minh bỗng ngân vang giữa đất trời, ngay sau đó, Phục Võ lại xuất hiện trước mặt họ.

Thấy thế, Cổ Hưu tức thì trầm mặt, giây tiếp theo, ông ta chỉ huy đám cường giả lao về phía Phục Võ, từng luồng hơi thở đáng sợ trong không trung cuốn phăng mọi thứ cản đường, đất trời từng chút từng chút tan biến.

Cách đó không xa, Quy Du Kỳ bị một kiếm của Phục Võ ép lùi lại đang ngoảnh đầu nhìn sang tay phải mình, trên tay phải gã có một vết kiếm sâu, sắc mặt ông ta trở nên trầm trọng chưa từng thấy. Quy Du Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía Phục Võ, đáy mắt lóe một tia sát ý, tuy cảnh giới của nữ kiếm tu này không bằng bản thể của ông ta nhưng tiềm lực thật quá kinh khủng, nếu cho người này thêm thời gian trưởng thành, chỉ sợ trong vũ trụ văn minh cấp sáu cũng khó kiếm được đối thủ.

Nghĩ tới đó, thân mình ông ta thoáng di động, lao thẳng về phía Phục Võ.

Xa xa, đối mặt với thế tiến công của nhóm cường giả bên Cổ Hưu, Phục Võ không lùi mà tiếp tục tiến tới, một luồng kiếm quang vạn trượng từ đất bằng vọt lên.

Nhưng chỉ tích tắc sau, kiếm quang vỡ nát, lần thứ hai cô ấy lại bị đánh bay.

Lần này, Phục Võ bị đẩy lui mấy vạn trượng, vừa dừng lại được thì khóe miệng đã trào máu tươi, cùng lúc đó, vô số luồng sức mạnh hùng hậu thẳng tiến về phía cô ấy.

Phục Võ siết chặt ý kiếm trong tay, toàn thân hóa thành một luồng kiếm quang, dũng mãnh nhào lên.

Rầm!

Kiếm quang lại một lần nữa nát vụn, Phục Võ lại bị đánh bay ra ngoài, lần này, vừa dừng chân được thì cả thân thể lẫn linh hồn cô ấy đồng thời bùng cháy, trong tích tắc, hơi thở ý chí kiếm đạo của cô ấy đã điên cuồng tăng vọt, nhưng cũng vào lúc này, lại có vô số luồng sức mạnh vô cùng cường hãn ập về phía cô ấy…

Phục Võ gầm lên một tiếng, mạnh mẽ chém xuống một kiếm.

Kiếm quang dũng mãnh như thác!

Quy Du Kỳ cùng đám cường giả phía ông ta đều bị một kiếm này đẩy lui, nhưng đồng thời, Phục Võ cũng bị chém bay ra sau.

Có điều, vừa rồi cả Cổ Hưu lẫn Quy Du Kỳ đều không có cơ hội ra tay, hai người quay sang nhìn nhau, sau đó đồng thời biến mất.

Xa xa, Phục Võ bị đánh bay ngược ra đã dừng lại được, thời không sau lưng cô ấy chợt nứt mở, một người đàn ông từ vết nứt vọt ra.

Đó là Cổ Hưu!

Nhưng là bản thể!

Bản thể của Cổ Hưu vừa xuất hiện liền vung một quyền đánh bay Phục Võ. Phục Võ còn chưa đặt chân xuống đất, thời không sau lưng lại một lần nữa nứt ra, giây tiếp theo, bản thể của Quy Du Kỳ cũng xách trường thương lao ra, đồng tử của Phục Võ co rút lại, vội xoay người, chém ra một kiếm. Ý kiếm của Phục Võ vừa tiếp xúc với trường thương của Quy Du Kỳ đã kịch liệt quấn chặt lấy, ngay lúc này, một bóng người đã vọt tới sau lưng cô ấy…

Rầm!

Một hơi thở hùng hồn đến đáng sợ tấn công thẳng tới lưng Phục Võ. Quy Du Kỳ dồn sức xoay mạnh, trường thương chấn vỡ ý kiếm của Phục Võ, xuyên qua bụng cô ấy, ghim chặt cô ấy lại.

Thân thể và linh hồn Phục Võ nhanh chóng tan biến.

Nhưng giây lát sau, cả Quy Du Kỳ và Cổ Hưu đều biến sắc, bởi vì trong cơ thể Phục Võ đang có một hơi thở mang tính hủy diệt bộc phát ra ngoài, hai người vội vã lùi lại cực nhanh.

Những vị cường giả của các nền văn minh cũng biến sắc, dồn hết tốc lực lùi lại.

Tự phát nổ!

Phục Võ này muốn chọn cách tự phát nổ!

Một người mạnh như vậy chọn tự phát nổ, ngay cả bản thể của Quy Du Kỳ và Cổ Hưu cũng không dám coi thường sức công phá đó.

Phục Võ chậm rãi ngẩng đầu, ngoái nhìn một lần cuối về phía vòng xoáy thời không Quang Âm, khẽ nói: “Tự bảo trọng nhé…”

Dứt lời, cô ấy nhắm mắt lại, hai tay siết chặt, chuẩn bị kích nổ bản thân. Nhưng đúng vào thời khắc này, một bàn tay nõn nà như ngọc đột nhiên đặt lên vai cô ấy, nhẹ nhàng ấn một cái, trong nháy mắt, luồng sức mạnh đáng sợ trong cơ thể Phục Võ đã yên tĩnh lại, sau đó, một giọng nói vang lên giữa không trung: “Cô nương, không cần phải làm thế… Nhà họ Dương… còn có người mà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK