Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 841: Nhớ Tháp gia

Diệp Quân tựa vào ghế, hắn ngẩng đầu nhìn trăng sáng vàng rực nơi chân trời, một lúc lâu sau đó, hắn đột nhiên cười khẽ.

Không thể vội!

Tu luyện cũng giống như học tập, không thể hoàn thành trong nháy mắt.

Bây giờ mình muốn từ bỏ tất cả chấp niệm là chuyện không thể nào.

Đương nhiên hắn cũng không nên trốn tránh chấp niệm của mình.

Cũng như niềm tin kiếm đạo vô địch, hắn có thể lập tra một mục tiêu như thế, nhưng lại không thể phát triển thành một chấp niệm.

Hoàn thành hết khả năng!

Nếu cuối cùng có thể vượt qua Tứ Kiếm đương nhiên là rất tốt, còn không thể thì cứ tiếp tục cố gắng thôi. Chứ không phải mang tâm lý nếu không vượt qua thì phải làm sao.

Chấp niệm bắt đầu từ trái tim!

Nếu tâm lý không vững thì chấp niệm sẽ trở thành ác niệm, hại người hại mình.

Nghĩ thế, Diệp Quân nở nụ cười.

Tối nay thu hoạch được nhiều lắm.

Lúc này cơn buồn ngủ cũng ập đến, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt, không lâu sau đó đã chìm vào giấc ngủ.

Diệp Quân không phát hiện quanh người hắn phát ra kiếm ý nhàn nhạt, những kiếm ý này khác trước kia, sau khi bọn chúng tản ra cũng không để lộ phong mang như trước, mà hoà làm một với đất trời như không khí, nhanh nhẹn và lạnh lẽo.

Mà lần này, sức mạnh phong ấn bí ẩn kia cũng không xuất hiện trấn áp lần nữa.

Sau lưng Diệp Quân không xa có hai cô gái.

Một cô gái trong đó là Từ Nhu!

Từ Nhu nhìn Diệp Quân bằng nét mặt phức tạp.

Bên cạnh Từ Nhu chính là Từ Chân.

Từ Chân vẫn đang mặc áo choàng tắm, xinh đẹp không thể tả.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “hi nãy Đại tỷ nói đến chấp niệm với hắn, có lẽ hắn đã thông suốt được một vài chuyện rồi”.

Từ Chân gật đầu cười nói: “Thiên phú còn tốt hơn cả Tiểu Thụ nữa”.

Thật ra cô ta hơi bất ngờ, vì cô ta không nghĩ Diệp Quân lại có thể đột phá, thiên phú này còn hơn cả Bát Uyển trước đây.

Từ Nhu cười nói: “Đại tỷ, tỷ cảm thấy con người hắn thế nào?”

Từ Chân nhìn Diệp Quân: “Không tệ”.

Từ Nhu nắm tay Từ Chân, cười nói: “Chỉ thế thôi à? Hắn là người Tiểu Thụ và Tiểu Kính chọn đấy!”

Từ Chân khẽ cười: “Tốt bụng”.

Từ Nhu liếc Từ Chân: “Chỉ thế thôi sao?”

Từ Chân dịu dàng véo mặt Từ Nhu, cười nói: “Vậy muội tự nói xem”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, bình tĩnh cất lời: “Coi như hắn biết điều không động chạm đại tỷ”.

Từ Chân cười đáp: “Hắn sẽ không làm thế”.

Từ Nhu thắc mắc: “Vì sao? Lúc trước khi Bát Uyển đòi làm với hắn, hắn không hề từ chối chút nào!”

Từ Chân nhìn Diệp Quân đang ngủ phía xa: “Hắn không từ chối là vì hắn cũng thích Bát Uyển, và Bát Uyển cũng thích hắn, nếu Bát Uyển không thích hắn, chắc chắn hắn sẽ không xảy ra quan hệ với muội ấy”.

Từ Nhu im lặng.

Từ Chân lại nói: “Hắn rất giỏi kiềm chế, tuy trong lòng có suy nghĩ bậy, nhưng lại có thể áp chế nó, điều này rất hiếm có”.

Từ Nhu khẽ mỉm cười: “Hiếm khi thấy Đại tỷ khen ai đó như thế!”

Từ Chân hìn Diệp Quân, cười khẽ nói: “Ở độ tuổi của hắn, chúng ta không làm tốt được như hắn. Tiểu Nhu, có lúc muội thích lấy thực lực của mình nhìn xuống người nhỏ tuổi hơn, hành động này không tốt đâu, biết không?”

Từ Nhu gật đầu không nói gì.

Từ Chân lại hỏi: “Sao lại không gặp hắn?”

Từ Nhu quay đầu đi hướng khác: “Gặp hắn làm gì? Khi nãy tỷ không nghe những lời hắn nói lúc say sao? Hắn có thành kiến rất lớn với ta, còn mách tỷ nữa mà!”

Từ Chân kéo tay Từ Nhu, nhẹ giọng nói: “Tính cách của muội vẫn giống hệt trước đây!”

Thật ra người kiên cường nhất trong bốn chị em không phải Từ Kính, mà là Từ Nhu trước mắt, một khi nàng ta đã quyết định hay muốn làm chuyện gì đó thì không ai có thể ngăn cản được.

Rất bướng bỉnh.

Từ Nhu cúi đầu không nói gì.

Từ Chân nhìn về phía Diệp Quân: “Nhân phẩm của tiểu tử này cũng tạm được, hắn ta cũng không phải thật sự giận muội. Có điều từ trước đến giờ hắn luôn xem muội như người của mình, tin tưởng muội vô điều kiện, nhưng muội lại gài bẫy hắn vào thời điểm mấu chốt, chắc chắn hắn rất tức giận. Muội nghĩ xem nếu Từ Thụ và Từ Kính bán đứng muội thì muội có vui không?”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân phía xa, không nói gì.

Từ Chân lại hỏi: “Khi nào mới gặp hắn?”

Từ Nhu lắc đầu: “Ta gặp hắn làm gì, hắn cũng không muốn gặp ta, hắn đến đây là để tìm Tiểu Thụ”.

Từ Chân lắc đầu bất đắc dĩ.

Từ Nhu lại nói: “Đại tỷ, hôm khác ta sẽ quay lại thăm tỷ, đến lúc đó sẽ dẫn Tiểu Thụ đi cùng”.

Dứt lời, nàng ta xoay người biến mất ở cách đó không xa.

Từ Chân im lặng một lúc thì khẽ thở dài, cô ta chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân đang ngủ say, khẽ mỉm cười: “Ngay của Tiểu Kính cũng thích cậu, đúng là khiến người khác phải bất ngờ.

Sau đó, cô ta cúi người nhẹ nhàng bế Diệp Quân lên rồi biến mất.



Không biết đã bao lâu trôi qua, Diệp Quân cảm nhận được thứ mềm mại trong lòng mình, hắn giơ tay sờ thử, rất mềm.

Diệp Quân chợt mở mắt, lúc này hắn đang nằm trên giường, mà hắn cũng không lạ gì với cái giường này.

Giường của Từ Chân!

Diệp Quân đột nhiên cúi đầu nhìn xuống, trong lòng hắn chính là Từ Chân.

Mà tay của hắn cũng đang ôm cô ta.

Diệp Quân ngơ ngác.

Không phải hắn đã đi rồi ư?

Sao lại quay về rồi?

Chẳng lẽ là huyết mạch phong ma giở trò, đưa hắn về dưới tình huống hắn đã say?

Huyết mạch phong ma: “???”

Bây giờ nó vô cùng nhớ thời gian Tháp gia có ở đây, có Tháp gia thì Tháp gia luôn là người gánh tội, bây giờ không có Tháp gia…
Chương 841: Nhớ Tháp gia

Diệp Quân tựa vào ghế, hắn ngẩng đầu nhìn trăng sáng vàng rực nơi chân trời, một lúc lâu sau đó, hắn đột nhiên cười khẽ.

Không thể vội!

Tu luyện cũng giống như học tập, không thể hoàn thành trong nháy mắt.

Bây giờ mình muốn từ bỏ tất cả chấp niệm là chuyện không thể nào.

Đương nhiên hắn cũng không nên trốn tránh chấp niệm của mình.

Cũng như niềm tin kiếm đạo vô địch, hắn có thể lập tra một mục tiêu như thế, nhưng lại không thể phát triển thành một chấp niệm.

Hoàn thành hết khả năng!

Nếu cuối cùng có thể vượt qua Tứ Kiếm đương nhiên là rất tốt, còn không thể thì cứ tiếp tục cố gắng thôi. Chứ không phải mang tâm lý nếu không vượt qua thì phải làm sao.

Chấp niệm bắt đầu từ trái tim!

Nếu tâm lý không vững thì chấp niệm sẽ trở thành ác niệm, hại người hại mình.

Nghĩ thế, Diệp Quân nở nụ cười.

Tối nay thu hoạch được nhiều lắm.

Lúc này cơn buồn ngủ cũng ập đến, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt, không lâu sau đó đã chìm vào giấc ngủ.

Diệp Quân không phát hiện quanh người hắn phát ra kiếm ý nhàn nhạt, những kiếm ý này khác trước kia, sau khi bọn chúng tản ra cũng không để lộ phong mang như trước, mà hoà làm một với đất trời như không khí, nhanh nhẹn và lạnh lẽo.

Mà lần này, sức mạnh phong ấn bí ẩn kia cũng không xuất hiện trấn áp lần nữa.

Sau lưng Diệp Quân không xa có hai cô gái.

Một cô gái trong đó là Từ Nhu!

Từ Nhu nhìn Diệp Quân bằng nét mặt phức tạp.

Bên cạnh Từ Nhu chính là Từ Chân.

Từ Chân vẫn đang mặc áo choàng tắm, xinh đẹp không thể tả.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “hi nãy Đại tỷ nói đến chấp niệm với hắn, có lẽ hắn đã thông suốt được một vài chuyện rồi”.

Từ Chân gật đầu cười nói: “Thiên phú còn tốt hơn cả Tiểu Thụ nữa”.

Thật ra cô ta hơi bất ngờ, vì cô ta không nghĩ Diệp Quân lại có thể đột phá, thiên phú này còn hơn cả Bát Uyển trước đây.

Từ Nhu cười nói: “Đại tỷ, tỷ cảm thấy con người hắn thế nào?”

Từ Chân nhìn Diệp Quân: “Không tệ”.

Từ Nhu nắm tay Từ Chân, cười nói: “Chỉ thế thôi à? Hắn là người Tiểu Thụ và Tiểu Kính chọn đấy!”

Từ Chân khẽ cười: “Tốt bụng”.

Từ Nhu liếc Từ Chân: “Chỉ thế thôi sao?”

Từ Chân dịu dàng véo mặt Từ Nhu, cười nói: “Vậy muội tự nói xem”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, bình tĩnh cất lời: “Coi như hắn biết điều không động chạm đại tỷ”.

Từ Chân cười đáp: “Hắn sẽ không làm thế”.

Từ Nhu thắc mắc: “Vì sao? Lúc trước khi Bát Uyển đòi làm với hắn, hắn không hề từ chối chút nào!”

Từ Chân nhìn Diệp Quân đang ngủ phía xa: “Hắn không từ chối là vì hắn cũng thích Bát Uyển, và Bát Uyển cũng thích hắn, nếu Bát Uyển không thích hắn, chắc chắn hắn sẽ không xảy ra quan hệ với muội ấy”.

Từ Nhu im lặng.

Từ Chân lại nói: “Hắn rất giỏi kiềm chế, tuy trong lòng có suy nghĩ bậy, nhưng lại có thể áp chế nó, điều này rất hiếm có”.

Từ Nhu khẽ mỉm cười: “Hiếm khi thấy Đại tỷ khen ai đó như thế!”

Từ Chân hìn Diệp Quân, cười khẽ nói: “Ở độ tuổi của hắn, chúng ta không làm tốt được như hắn. Tiểu Nhu, có lúc muội thích lấy thực lực của mình nhìn xuống người nhỏ tuổi hơn, hành động này không tốt đâu, biết không?”

Từ Nhu gật đầu không nói gì.

Từ Chân lại hỏi: “Sao lại không gặp hắn?”

Từ Nhu quay đầu đi hướng khác: “Gặp hắn làm gì? Khi nãy tỷ không nghe những lời hắn nói lúc say sao? Hắn có thành kiến rất lớn với ta, còn mách tỷ nữa mà!”

Từ Chân kéo tay Từ Nhu, nhẹ giọng nói: “Tính cách của muội vẫn giống hệt trước đây!”

Thật ra người kiên cường nhất trong bốn chị em không phải Từ Kính, mà là Từ Nhu trước mắt, một khi nàng ta đã quyết định hay muốn làm chuyện gì đó thì không ai có thể ngăn cản được.

Rất bướng bỉnh.

Từ Nhu cúi đầu không nói gì.

Từ Chân nhìn về phía Diệp Quân: “Nhân phẩm của tiểu tử này cũng tạm được, hắn ta cũng không phải thật sự giận muội. Có điều từ trước đến giờ hắn luôn xem muội như người của mình, tin tưởng muội vô điều kiện, nhưng muội lại gài bẫy hắn vào thời điểm mấu chốt, chắc chắn hắn rất tức giận. Muội nghĩ xem nếu Từ Thụ và Từ Kính bán đứng muội thì muội có vui không?”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân phía xa, không nói gì.

Từ Chân lại hỏi: “Khi nào mới gặp hắn?”

Từ Nhu lắc đầu: “Ta gặp hắn làm gì, hắn cũng không muốn gặp ta, hắn đến đây là để tìm Tiểu Thụ”.

Từ Chân lắc đầu bất đắc dĩ.

Từ Nhu lại nói: “Đại tỷ, hôm khác ta sẽ quay lại thăm tỷ, đến lúc đó sẽ dẫn Tiểu Thụ đi cùng”.

Dứt lời, nàng ta xoay người biến mất ở cách đó không xa.

Từ Chân im lặng một lúc thì khẽ thở dài, cô ta chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân đang ngủ say, khẽ mỉm cười: “Ngay của Tiểu Kính cũng thích cậu, đúng là khiến người khác phải bất ngờ.

Sau đó, cô ta cúi người nhẹ nhàng bế Diệp Quân lên rồi biến mất.



Không biết đã bao lâu trôi qua, Diệp Quân cảm nhận được thứ mềm mại trong lòng mình, hắn giơ tay sờ thử, rất mềm.

Diệp Quân chợt mở mắt, lúc này hắn đang nằm trên giường, mà hắn cũng không lạ gì với cái giường này.

Giường của Từ Chân!

Diệp Quân đột nhiên cúi đầu nhìn xuống, trong lòng hắn chính là Từ Chân.

Mà tay của hắn cũng đang ôm cô ta.

Diệp Quân ngơ ngác.

Không phải hắn đã đi rồi ư?

Sao lại quay về rồi?

Chẳng lẽ là huyết mạch phong ma giở trò, đưa hắn về dưới tình huống hắn đã say?

Huyết mạch phong ma: “???”

Bây giờ nó vô cùng nhớ thời gian Tháp gia có ở đây, có Tháp gia thì Tháp gia luôn là người gánh tội, bây giờ không có Tháp gia…
Đang tải...
Chương 842: Không nhịn được

Trên giường, lúc này Diệp Quân thật sự rất nghi ngờ, hắn suy nghĩ cẩn thận, trước khi ngủ, hắn vẫn đang ở trên ghế.

Nhưng lúc dậy lại ở trên giường!

Chỉ có một cách giải thích là hắn được ai đó đưa về.

Từ Chân!

Diệp Quân nhìn về phía Từ Chân trong lòng, Từ Chân vẫn đang mặc áo ngủ, áo ngủ không dày, vì thế thân thể của hắn cảm nhận được rõ ràng thân thể mềm mại của Từ Chân, điểm chết người ở đây là nhìn từ vị trí của hắn có thể thấy cả thứ bên trong áo ngủ qua cổ áo…

Cô ta thật sự chỉ mặc mỗi áo ngủ!

Diệp Quân cười khổ.

Bà chị này đúng là không đề phòng hắn chút nào!

Chẳng lẽ hắn tốt đến thế à?

Diệp Quân cười khổ, ôm một cô gái trong lòng vốn là một chuyện rất thoải mái, nhưng cũng là một sự tra tấn với hắn.

Dù ôm, nhưng lại không thể làm gì cả.

Không thể làm gì, ôm như thế rất dễ khiến người khác có suy nghĩ linh tinh…

Diệp Quân hít sâu một hơi, kìm nén suy nghĩ linh tinh trong lòng, hắn cúi đầu nhìn Từ Chân trong lòng.

Không thể không nói, Từ Chân thật sự là một cô gái vô cùng xinh đẹp, dung nhan tuyệt sắc như thế đủ để vô số đàn ông động lòng.

Lúc này, cô ta khép hờ mát, nhịp thở đều đặn, co người trong lòng hắn như một con mèo mềm mại.

Chim nhỏ rúc vào lòng!

Đây chính là cảm giác của Diệp Quân lúc này.

Nhìn dung nhan xinh đẹp gần trong gang tấc, Diệp Quân đột nhiên cúi người hôn nhẹ một cái lên trán cô ta.

Mà lúc hắn định lùi về thì Từ Chân trong lòng hắn đột nhiên mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau!

Bầu không khí lúc này cũng trở nên cứng đờ!

Từ Chân nhìn Diệp Quân, không nói một lời.

Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Tỷ có tức giận không?”

Từ Chân vẫn nhìn hắn chằm chằm mà không nói gì.

Diệp Quân liên tục suy nghĩ, vốn muốn tìm một cái cớ, nhưng nghĩ lại thì kiếm cớ trước mặt người này sẽ chỉ khiến cô ta coi thường mà thôi.

Vì thế hắn thẳng thừng ôm chặt lấy Từ Chân, đánh trống lảng: “Chân tỷ, ta nhớ hình như hôm qua ta đã đi rồi mà?”

Từ Chân hỏi: “Sao ngươi lại hôn ta?”

Nét mặt Diệp Quân cứng đờ, đánh trống lảng không được rồi.

Từ Chân nhìn Diệp Quân, đợi câu trả lời của hắn.

Cô ta rất nghiêm túc!

Diệp Quân hơi do dự, sau đó đáp: “Không nhịn được.”

Từ Chân vẫn nhìn hắn như thế mà không nói gì.

Diệp Quân vội nói: “Chỉ hôn một cái thôi mà, thật sự không có suy nghĩ gì khác cả, ta có thể thề với trời”.

Trời: “…”

Từ Chân nhìn Diệp Quân một lúc lâu, sau đó vùi đầu vào lòng hắn: “Ngủ thêm một lát.”

Diệp Quân thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn gật đầu: “Được!”

Hai người ôm nhau ngủ tiếp.

Mà lúc này, hắn cũng không dám làm loạn nữa.

Chân tỷ này trông rất dịu dàng, nhưng cô ta trở nên nghiêm túc vẫn hơi đáng sợ.

Giữa trưa.

Ánh mặt trời chiếu vào phòng, nhiệt độ phòng chậm rãi tăng lên, trở nên ấm áp.

Trên giường, Diệp Quân mở mắt ra, ngủ một giấc thoải mái, cảm giác uể oải chóng mặt trước đó cũng hoàn toàn biến mất.

Như cảm nhận được điều gì, Diệp Quân nhìn Từ Chân trong lòng mình, Từ Chân không chỉ ôm hắn bằng hai tay mà cả chân cũng gác lên người hắn.

Có thể nói lúc này trông hai người rất mờ ám!

Diệp Quân không có suy nghĩ gì khác, hắn sẽ không ngây thơ cho rằng cô gái trước mắt thích hắn, cô gái này luôn hành động không theo lẽ thường.

Lúc này, Chân Thần chậm rãi mở mắt, khi thấy cả người mình kề sát vào người Diệp Quân, cô ta thoáng sửng sốt, nhưng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, cô ta ngồi dậy chỉnh lại mái tóc hơi rối, sau đó cô ta đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Không hề có vẻ mất tự nhiên!

Diệp Quân cũng ngồi dậy, hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, ấm áp, khiến người ta rất thoải mái.

Nhớ tới vấn đề Từ Chân hỏi hôm qua, hắn cảm thấy hơi xấu hổ, không ngờ Từ Chân thật sự hỏi vấn đề kia, nếu không phải đã uống say thì e rằng hắn sẽ không dám trả lời vấn đề nào cả!

Chẳng trách cô gái này muốn chuốc say hắn!

Đúng là ghê gớm!

Lúc này, Từ Chân đi ra từ trong phòng tắm, cô ta đã thay áo choàng tắm thành một bộ đồ ngủ tơ lụa, váy dài đến đầu gối, rất mỏng, trong suốt như ẩn như hiện.

Diệp Quân nhìn đến mức hơi xấu hổ!

Chân tỷ này thật sự không coi hắn như người ngoài mà!

Từ Chân đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân: “Cậu muốn tắm không?”

Diệp Quân gật đầu: “Muốn!”

Trên người hắn đầy mùi rượu, đương nhiên là phải tắm cho sạch rồi.

Từ Chân cười nói: “Vậy cậu đi tắm đi!”

Diệp Quân gật đầu, sau đó đứng dậy đi về phía phòng tắm, vừa đi vào, hắn đã nhìn thấy một vài quần áo…

Diệp Quân thu hồi tầm mắt, cởi quần áo, sau đó bắt đầu tắm. Nước lạnh như băng xối xuống từ trên đầu, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, mặc cho dòng nước lạnh như băng cọ rửa người mình, rất thoải mái.

Lúc này, hắn nghĩ tới cuộc trò chuyện với Từ Chân tối qua!

Chấp niệm!

Không thể không nói, những lời của Từ Chân khá có tác dụng với hắn, nói là giác ngộ cũng không quá đáng.

Chấp niệm không đáng sợ, đáng sợ là mình không thể đối diện với chấp niệm của mình.

Tâm lý rất quan trọng!

Nếu tâm lý vững thì dù có chấp niệm cũng chẳng sao, vì ngươi có thể đối mặt với chấp niệm của mình với một thái độ tích cực lạc quan!

Tâm lý không vững, chấp niệm sẽ trở thành tâm ma!

Như thế cũng giống một con dao, có người xem nó là hung khí giết người, còn có người xem nó là một bảo vật sắc bén bảo vệ quốc gia.

Tâm lý khác nhau, cũng sẽ nhìn vạn vật tự nhiên theo cách khác nhau.

Diệp Quân hơi nhếch môi, hắn thu hồi suy nghĩ, nhanh chóng tắm sạch người.

Một lát sau, Diệp Quân rời khỏi phòng tắm, mà lúc này, Từ Chân đang ngồi trước bàn ăn, trên bàn ăn có một túi sữa và một cái bát mì nhỏ.

Từ Chân nhìn Diệp Quân: “Ăn đi!”

Diệp Quân gật đầu, hắn đi tới ngồi xuống đối diện Từ Chân, sau khi ăn hai đũa, Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Chân tỷ, nếu một người có thể buông bỏ tất cả chấp niệm thì sẽ thế nào?”

Từ Chân cầm sữa lên uống một ngụm, sau đó nói: “Buông bỏ tất cả chấp niệm là không còn nhân tính, không có nhân tính sẽ trở thành thần tính, theo lý thuyết thì sẽ trở nên mạnh hơn”.

Diệp Quân nhíu mày: “Trở nên mạnh hơn?”

Từ Chân gật đầu: “Rất nhiều lúc, nhân tính thật ra là một sự ràng buộc”.

Diệp Quân im lặng.

Từ Chân nhìn về phía Diệp Quân, cười hỏi: “Sao thế?”

Diệp Quân hỏi: “Không có nhân tính, có phải sẽ không quá quan tâm đến rất nhiều người và nhiều việc không?”

Từ Chân gật đầu: “Cũng giống ngươi bây giờ thôi, ngươi cảm thấy mình sẽ quan tâm đến sống chết của một con kiến không?”

Diệp Quân im lặng.

Đặt tay lên ngực tự hỏi, là sẽ không!

Từ Chân nhìn Diệp Quân: “Rất nhiều lúc tu luyện phải lựa chọn, mà lựa chọn thường rất đau khổ”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.

Từ Chân cười nói: “Ngươi không hiểu!”

Diệp Quân nhìn Từ Chân với vẻ thắc mắc.

Từ Chân khẽ mỉm cười: “Tu luyện phải đích thân trải qua, ví dụ ta nói với ngươi dùng dao cắt vào người sẽ rất đau, ngươi cũng biết là rất đau, nhưng nếu ngươi chưa từng bị dao cắt, người sẽ không có cảm giác thấu hiểu”.

Diệp Quân nhìn Từ Chân, nghiêm túc lắng nghe.
Đang tải...
Chương 844: Một vợ một chồng

Sau khi rời khỏi biệt uyển của Hiên Viên Lăng, Diệp Quân đi tới phòng học của Ngao Thiên Thiên, lúc này Ngao Thiên Thiên đang giảng bài.

Hôm nay cô ấy mặc váy dài màu xanh nhạt, vóc người thướt tha, dung nhan tuyệt đẹp.

Diệp Quân đứng trước cửa phòng học lẳng lặng nhìn Ngao Thiên Thiên.

Cô ấy giảng bài rất nghiêm túc, đến mức Diệp Quân đứng trước cửa phòng họ cũng không phát hiện ra.

Nhưng cô ấy nhanh chóng phát hiện ánh mắt của những học sinh, vì thế cô ấy quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, khi nhìn thấy Diệp Quân, cô ấy lập tức nở nụ cười, sau đó lại quay đầu nhìn về phía học sinh: “Tan học!”

Tan học!

Mấy học sinh nhất thời cạn lời.

Vừa mới vào lớp không lâu mà!

Ngao Thiên Thiên không để tâm đến mọi người, cô ấy đi tới trước mặt Diệp Quân, cười hỏi: “Hôm nay huynh không có tiết à?”

Diệp Quân gật đầu: “Kiếm Đạo Viện ít người, mỗi tuần chỉ có hai tiết thôi”.

Ngao Thiên Thiên nói với dáng vẻ hâm mộ: “Sướng thế”.

Diệp Quân cười to, sau đó hắn nắm lấy tay Ngao Thiên Thiên: “Chúng ta đi thôi”.

Được Diệp Quân nắm tay, Ngao Thiên Thiên nhất thời đỏ mặt, thấy thế, mấy học sinh của cô ấy lập tức trợn mắt nhìn nhau.

Nữ thần sa đoạ rồi!

Vô số tiếng thở dài nhanh chóng vang lên trong phòng học.

Hoàn toàn không còn cơ hội nữa.

Diệp Quân nắm tay Ngao Thiên Thiên chậm rãi bước đi trong sân trường, học viện Ngân Hà vô cùng rộng lớn, có gần trăm toà nhà.

Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó nói: “Ta nghe nói trường này thuộc quyền quản lý của Ngân Hà Tông!”

Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Đúng thế, là do Dương tông chủ năm đó lệnh người xây dựng, thành lập ngôi trường này, mục đích khai thác nhân tài trên ngôi sao màu xanh, sau đó đưa đến Ngân Hà Tông đào tạo”.

Diệp Quân nhìn về phía Ngao Thiên Thiên, cười nói: “Dường như muội rất được hoan nghênh ở đây!”

Dọc đường đi có không ít người nhìn về phía Ngao Thiên Thiên.

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân: “Ta cảm thấy vũ trụ Quan Huyên có thể tham khảo luật pháp nơi này”.

Diệp Quân tò mò: “Luật pháp gì cơ?”

Ngao Thiên Thiên đáp: “Bên này quy định chỉ được cưới một vợ!”

Nét mặt Diệp Quân cứng đờ.

Trong khoảng thời gian đến hệ Ngân Hà, đương nhiên hắn cũng hiểu một vài tập tục, bên này thật sự chỉ cho phép cưới một vợ.

Vũ trụ Quan Huyên cũng không quy định có thể cưới bao nhiêu vợ, ngươi muốn cưới bao nhiêu thì cưới bấy nhiêu, đó là chuyện của cá nhân ngươi.

Thấy Diệp Quân không nói gì, Ngao Thiên Thiên nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Giận à?”

Diệp Quân lắc đầu.

Lúc này, hắn chợt hiểu thần tính mà Từ Chân nói.

Nếu hắn có thể buông bỏ mọi thứ… cả đời chỉ thích mỗi kiếm đạo, có lẽ hắn sẽ mạnh hơn hiện tại.

Không thể không nói hắn thật sự có quá nhiều tạp niệm về mặt tình cảm.

Ngao Thiên Thiên đột nhiên dừng bước, cô ấy im lặng nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó buông tay Ngao Thiên Thiên ra, nhẹ giọng nói: “Thiên Thiên, thật ra những gì muội theo đuổi cũng không sai, tất cả đều là lỗi của ta, dù ta rất muốn muội ở bên cạnh mình, nhưng nếu làm thế khiến muội cảm thấy không vui…”

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân: “Nên nếu ta không muốn rời khỏi huynh, huynh sẽ tôn trọng sự lựa chọn của ta đúng không?”

Diệp Quân gật đầu.

Cô gái của vũ trụ Quan Huyên đi tới hệ Ngân Hà, sau khi thấy nơi này đều là một vợ một chồng chắc chắn sẽ có suy nghĩ khác.

Đương nhiên hắn cũng có thể hiểu.

Muốn trách chỉ có thể trách huyết mạch phong ma của gia đình hắn quá cặn bã.

Huyết mạch phong ma: “…’

Ngao Thiên Thiên chợt hỏi: “Nếu Tiểu Ca muốn rời khỏi huynh thì sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta không biết, chưa từng nghĩ tới, cũng không dám nghĩ”.

Ngao Thiên Thiên lạnh lùng nói: “Nhưng huynh lại nghĩ đến chuyện ta rời đi, đúng không?”

Diệp Quân nắm lấy tay Ngao Thiên Thiên, hắn vốn còn muốn nói gì đó, nhưng sau khi nghĩ lại thì thấy bản thân lại không quyết đoán rồi?

Nếu lỗi do hắn thì hắn gánh vác tất cả trách nhiệm cũng đâu sai?

Nghĩ thế, Diệp Quân đột nhiên ôm lấy Ngao Thiên Thiên, sau đó cúi người hôn xuống.

Đột nhiên bị Diệp Quân hôn, cơ thể Ngao Thiên Thiên cứng đờ như bị điện giật, trợn tròn hai mắt.

Diệp Quân cũng không được voi đòi tiên, hắn buông Ngao Thiên Thiên ra, lúc này Ngao Thiên Thiên siết chặt tay đánh lên ngực hắn.

Diệp Quân không né tránh mà nhắm nghiền hai mắt đứng thẳng.

Nhưng đợi một lúc lâu, hắn lại phát hiện không có tiếng động, hắn chậm rãi mở mắt ra, nắm đấm của Ngao Thiên Thiên dừng lại ở chỗ cách lồng ngực hắn một tấc.

Lúc này, khuôn mặt Ngao Thiên Thiên đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận dữ, xinh đẹp không tả xiết.

Diệp Quân nhếch miệng cười, nắm chặt lấy tay cô ấy.

Ngao Thiên Thiên liếc hắn: “Cười ngây ngô gì đấy”.

Diệp Quân không nói gì, hắn kéo Ngao Thiên Thiên chậm rãi đi về phía xa.

Ngao Thiên Thiên chợt khẽ nói: “Tiểu Quân, ta thích nơi này”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta cũng thích, sau này chúng ta sẽ định cư ở đây, được chứ?”

Ngao Thiên Thiên quay đầu nhìn hắn: “Thật sao?”

Diệp Quân nhẹ nhàng gật đầu.

Ngao Thiên Thiên cười nói: “Ở mãi nơi này nhất định sẽ chán, chúng ta thỉnh thoảng quay lại là được rồi”.

Diệp Quân đáp: “Cũng đúng”.

Ngao Thiên Thiên nhìn thoáng qua Diệp Quân, khẽ mỉm cười, tay phải của cô ấy nắm chặt lấy tay hắn, trong mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Thiên Thiên, thật ra… khi nãy ta rất sợ”.

Ngao Thiên Thiên thắc mắc: “Sợ gì cơ?”

Diệp Quân đáp: “Sợ muội thật sự chọn rời đi”.

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân: “Thật sao?”

Diệp Quân gật đầu, hắn nắm chặt tay Ngao Thiên Thiên: “Thật ra muội hiểu rõ nỗi sợ hãi của ta khi nãy hơn cả ta nữa, đúng không?”

Ngao Thiên Thiên cúi đầu.

Cô ấy và Diệp Quân ký khế ước, hai người dung hợp, thật ra cô ấy có thể cảm nhận được một chút cảm xúc của Diệp Quân.

Diệp Quân nói đúng, hắn có thể lừa gạt người khác, nhưng không lừa được cô ấy!

Ngao Thiên Thiên khẽ mỉm cười: “Vì huynh mà ta còn có thể chết, sao lại rời xa huynh được? Trừ khi huynh không muốn ta đi theo huynh”.
Chương 845: Loại sức mạnh huyết mạch thứ hai

Diệp Quân buông tay Ngao Thiên Thiên ra, sau đó thuận thế ôm lấy eo cô ấy: “Chúng ta đều phải sống tốt”.

Ngao Thiên Thiên gật đầu.

Hai người tiến về phía trước dọc theo con đường đá, trải qua chuyện khi nãy, hai người cũng không còn ngăn cách nữa, vì đều không thể mất đi nhau.

Lúc này, Ngao Thiên Thiên đột nhiên nói: “Khi nào huynh trở về vũ trụ Quan Huyên?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi đáp: “Phải gặp được cha và cô cô, nghe ý của chủ nhân bút Đại đạo thì có lẽ họ cũng sắp rời khỏi hệ Ngân Hà rồi”.

Ngao Thiên Thiên nhìn về phía Diệp Quân: “Rời khỏi hệ Ngân Hà?”

Diệp Quân gật đầu: “Dù nơi này rất tốt nhưng chắc họ cũng sẽ không ở lại đây mãi”.

Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Đúng thế”.

Dứt lời, cô ấy nhìn Diệp Quân: “Huynh biết họ ở đâu không?”

Diệp Quân cười khổ: “Không biết! Nhưng ta biết phong ấn của nơi này là do cha lập ra”.

Ngao Thiên Thiên nói: “Có lẽ ông ấy không muốn nơi này bị người tu luyện bên ngoài quấy rầy!”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Ta nghi ngờ ông ấy cố tình nhằm vào ta!”

Ngao Thiên Thiên cười đáp: “Sao có thể chứ”.

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ.

Ngao Thiên Thiên đột nhiên nói: “Ta sắp lên lớp rồi, buổi chiều còn có một tiết thực hành nữa!’

Diệp Quân chần chừ một lát, sau đó ôm lấy eo Ngao Thiên Thiên, Ngao Thiên Thiên vội lùi về sau mấy bước, cô ấy nhìn xung quanh, tai đỏ bừng: “Ở đây đông người lắm, huynh đừng có làm bậy”.

Diệp Quân tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Được!”

Thấy vẻ bất đắc dĩ trên mặt Diệp Quân, Ngao Thiên Thiên hơi do dự, sau đó đi nhanh đến trước mặt hắn, lợi dụng lúc hắn còn chưa kịp phản ứng thì hôn nhẹ một cái lên môi hắn.

Diệp Quân còn chưa kịp cảm nhận kỹ thì Ngao Thiên Thiên đã chạy nhanh đi rồi.

Nhìn Ngao Thiên Thiên chạy đi, Diệp Quân nở nụ cười.

Hắn chợt cảm thấy mỗi ngày cứ trôi qua như thế cũng tốt lắm.

Về đến vũ trụ Quan Huyên lại phải đánh nhau quá mệt mỏi.

Lúc này, một cô gái đột nhiên đi tới sau lưng Diệp Quân, người đó… chính là Hiên Viên Lăng.

Diệp Quân xoay người, cười chào hỏi: “Cô Lăng!”

Hiên Viên Lăng chớp mắt: “Cô Thiên Thiên khi nãy là…”

Diệp Quân đáp: “Vợ!”

Vợ!

Hiên Viên Lăng chớp mắt, không nói gì.

Diệp Quân hỏi: “Sao vậy?”

Hiên Viên Lăng vội lắc đầu: “Không…”

Diệp Quân cười nói: “Bây giờ đi đến nhà Hiên Viên các cô à?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân nói: “Đi thôi!”

Hiên Viên Lăng gật đầu, sau đó dẫn Diệp Quân đi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài thì thấy một chiếc xe đã đợi trước cửa.

Hai người ngồi vào ghế sau, xe này khá đặc biệt, chỗ ngồi phía trước và phía sau bị ngăn cách, không gian phía sau vô cùng rộng rãi, có thể làm giường ngủ luôn.

Diệp Quân chợt hỏi: “Uyển Du không sao chứ?”

Hiên Viên Lăng cười đáp: “Không có gì đáng ngại, anh cứ yên tâm, tôi đã sắp xếp người ở lại trường bảo vệ cô ấy rồi, cô ấy sẽ không bị người khác bắt nạt đâu”.

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Hiên Viên Lăng đột nhiên nói: “Anh Diệp, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”

Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng: “Cô hỏi đi”.

Hiên Viên Lăng nghiêm túc nói: “Rốt cuộc anh có mấy người vợ?”

Nét mặt Diệp Quân cứng đờ, rõ ràng hắn không ngờ Hiên Viên Lăng sẽ hỏi vấn đề này.

Hiên Viên Lăng cười nói: “Nói nghe xem!”

Sau khi trở nên thân thiết với Diệp Quân, bây giờ cô ấy cũng đỡ dè dặt hơn.

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chừng mấy người!”

Chừng mấy người!

Hiên Viên Lăng lập tức thấy hứng thú: “Đều ở hệ Ngân Hà sao?”

Diệp Quân lắc đầu.

Hiên Viên Lăng khẽ mỉm cười, không hỏi thêm nữa.

Diệp Quân chần chừ một lát rồi nói: “Có phải tôi đào hoa quá không?”

Hiên Viên Lăng cười đáp: “Anh biết bố của tôi có bao nhiêu người phụ nữ không?”

Diệp Quân nhìn về phía Hiên Viên Lăng, Hiên Viên Lăng bình tĩnh nói: “Theo tôi được biết thì có khoảng hơn trăm người!”

“Vãi!”

Diệp Quân không nhịn được chửi tục, nhận ra mình lỡ lời nên hắn vội nói: “Xin lỗi… có điều nơi này không phải một chồng một vợ sao?”

Hiên Viên Lăng lắc đầu cười khẽ: “Anh đáng yêu quá!”

Diệp Quân thấy khó hiểu.

Hiên Viên Lăng cười nói: “Ngoài mặt là như thế, nhưng bên trong thì…”

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, cười nói: “Anh có thể đối xử với tất cả mọi người như nhau không?”

Diệp Quân gật đầu: “Có thể”.

Hiên Viên Lăng chớp mắt: “Nếu, tôi nói là nếu anh chỉ có thể chọn một người, anh sẽ chọn ai?”

Diệp Quân hỏi ngược lại: “Cô Lăng, cô từng yêu ai chưa?”

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Chưa từng!”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Cô không biết yêu nên cô đừng hỏi nữa”.

Nét mặt Hiên Viên Lăng cứng đờ.

Thấy Hiên Viên Lăng đen mặt, Diệp Quân bật cười.

Rõ ràng sức sát thương trong câu nói của Diệp Quân rất lớn, trên đường đi Hiên Viên Lăng cũng không nói chuyện với hắn nữa.

Lúc này, xe của bọn họ đã rời khỏi thành phố, tiến vào một cánh rừng.

Lúc này, Diệp Quân chợt cảm thấy máu huyết trong người mình bắt đầu sôi trào.

Sức mạnh huyết mạch!

Diệp Quân tỏ vẻ ngạc nhiên!

Không phải huyết mạch phong ma!

Mà là một sức mạnh huyết mạch khác!

Chuyện gì thế này?
Chương 844: Đến sơn trang nhà Hiên Viên

Phải nói rằng lúc này Diệp Quân hơi bối rối.

Hắn không ngờ một loại huyết mạch khác trong cơ thể mình lại kích hoạt vào lúc này.

Hắn biết trong cơ thể mình có ba loại huyết mạch, một là huyết mạch phong ma, hai là huyết mạch của mẫu thân Tần Quan của hắn.

Còn một loại nữa hắn cũng không biết là gì, mà nó cũng chưa từng xuất hiện.

Sức mạnh huyết mạch xuất hiện bây giờ là huyết mạch của mẫu thân Tần Quan của hắn.

Mẫu thân của hắn có huyết mạch gì?

Diệp Quân nhíu mày, như nghĩ tới điều gì, hắn bỗng quay đầu nhìn Hiên Viên Lăng bên cạnh: “Cô Lăng, cô có huyết mạch đặc biệt à?”

Nghe vậy, trong mắt Hiên Viên Lăng hiện lên vẻ khác thường: “Làm sao… anh biết?”

Diệp Quân vội hỏi: “Cô có huyết mạch gì?”

Hiên Viên Lăng hơi do dự.

Diệp Quân hỏi: “Không tiện nói à?”

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ là hơi sốc thôi. Anh Diệp, vì sao anh lại hỏi như vậy?”

Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng: “Cô có thể nói cho tôi biết trước không?”

Hiên Viên Lăng trầm giọng đáp: “Huyết mạch Viêm Hoàng!”

Diệp Quân nhíu mày: “Huyết mạch Viêm Hoàng?”

Hiên Viên Lăng ở trong thang máy, nhìn hắn: “Anh Diệp, vì sao anh lại hỏi như vậy?”

Diệp Quân nghiêm túc hỏi: “Có thể cho tôi cảm nhận huyết mạch của cô một lúc được không?”

Mặt Hiên Viên Lăng thoáng chốc đỏ lên, sau đó lắc đầu như trống bỏi: “Không không!”

Diệp Quân sửng sốt.

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, khẽ nói: “Anh Diệp… Anh đừng nói lời cợt nhả như vậy…”

Diệp Quân chớp mắt: “Cô Lăng, có phải cô hiểu lầm gì rồi không?”

Hiên Viên Lăng cúi đầu, mặt đỏ bừng, không nói gì.

Diệp Quân ngớ người.

Hắn đã nói gì rồi?

Cảm nhận sức mạnh huyết mạch… mà cợt nhả?

Phong tục của hệ Ngân Hà hả?

Đúng lúc này, xe dừng lại.

Hiên Viên Lăng nhanh chóng mở cửa rồi chạy xuống xe…

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ, người ngoài nhìn vào lại tưởng tôi làm gì cô đấy!

Hiên Viên Lăng chạy ở phía trước dường như nhớ ra điều gì, đột nhiên quay đầu lại, cô ấy đi đến trước mặt Diệp Quân, mặt vẫn còn hơi đó: “Anh Diệp… anh đi theo tôi đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.

Dưới sự chỉ đường của Hiên Viên Lăng, hai người đi về phía xa.

Diệp Quân nhìn về phía cách đó không xa, cách đó nghìn mét có một sơn trang sang trọng, sơn trang xây trên đỉnh núi, vô cùng tráng lệ hùng vĩ.

Xung quanh có một số luồng khí không rõ.

Suốt chặng đường Hiên Viên Lăng đều không nói gì, bước đi thật nhanh.

Diệp Quân do dự một lúc rồi nói: “Cô Lăng, có thể cô hiểu lầm gì đó rồi”.

Hiên Viên Lăng khẽ gật đầu: “Tôi biết anh Diệp không có ý khác”.

Diệp Quân chần chừ rồi hỏi: “Vậy cô có thể nói rõ cho tôi biết không?”

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Không thể!”

Diệp Quân không nói nên lời.

Chẳng mấy chốc, Hiên Viên Lăng đã đưa Diệp Quân đến cổng sơn trang, cánh cổng vô cùng cổ kính, phía trên vẽ một số yêu thú kỳ lạ, vô cùng dữ tợn.

Lúc này cửa mở ra.

Hiên Viên Lăng dẫn Diệp Quân đi vào trong sơn trang.

Diệp Quân tò mò nhìn xung quanh, có chừng hơn mười ngôi sảnh cổ, xa xa còn có một tòa tháp màu đen cao chín tầng.

Toàn bộ sơn trang đều toát lên vẻ cổ kính.

Nơi đây và thế giới đô thị bên ngoài như hai thế giới.

Diệp Quân cũng rất tò mò về nơi này, bởi vì đến đây sức mạnh huyết mạch trong cơ thể hắn càng dao động rõ ràng hơn.

Chắc chắn có thứ gì đó hay người nào đó liên quan đến huyết mạch của hắn.

Khi Hiên Viên Lăng đưa Diệp Quân đi vào một sân nhỏ, một người đàn ông ngăn hai người lại.

Người đàn ông này trông khá giống Hiên Viên Lăng!

Hiên Viên Lăng gọi: “Anh hai”.

Người đàn ông khẽ gật đầu, sau đó quan sát Diệp Quân, không lên tiếng.

Hiên Viên Lăng quay đầu nhìn Diệp Quân: “Đi thôi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Hai người đi về phía nội sảnh cách đó không xa, sau khi đi vào trong sảnh thì thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trong đó, ông ta mặc cổ phục Trung Hoa, hai mắt sắc bén, trên người toát lên khí thế không giận mà uy.

Bên cạnh ông ta còn có một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi nhưng có lẽ vì chăm được chăm sóc tốt nên vẫn duyên dáng cao kì.

Sau khi Diệp Quân và Hiên Viên Lăng đi vào, ánh mắt hai người luôn hướng về Diệp Quân.

Ánh mắt của người đàn ông trung niên hơi mang tính xâm lược, như muốn nhìn thấu Diệp Quân.

Mà ánh mắt của người phụ nữ thì hơi tò mò.

Hiên Viên Lăng chợt hơi căng thẳng.

Vì bầu không khí này có gì đó không ổn lắm.

Diệp Quân cũng không nghĩ nhiều, chắp tay với hai người họ rồi chào: “Cháu chào bác trai, bác gái!”

Hắn coi Hiên Viên Lăng là bạn thì đương nhiên cũng sẽ tôn trọng bố mẹ của cô ấy.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Ngồi đi”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó đi đến ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

Người phụ nữ quan sát Diệp Quân, trong mắt có vẻ kinh ngạc, thanh niên này tới đây mà không hề khẩn trương chút nào, hơn nữa còn nho nhã lịch sự, ung dung không vội vàng.

Khí chất bất phàm!

Đây là đánh giá của người phụ nữ về Diệp Quân.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Cậu Diệp, từ lời nói việc làm của cậu, chắc cậu cũng không phải người bình thường, chắc là con cháu của thế gia đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Cũng được coi là vậy”.

Người đàn ông trung niên lại hỏi: “Không biết là thế gia nào vậy?”

Diệp Quân đáp: “Nhà họ Diệp ạ”.
Chương 844: Đến sơn trang nhà Hiên Viên

Phải nói rằng lúc này Diệp Quân hơi bối rối.

Hắn không ngờ một loại huyết mạch khác trong cơ thể mình lại kích hoạt vào lúc này.

Hắn biết trong cơ thể mình có ba loại huyết mạch, một là huyết mạch phong ma, hai là huyết mạch của mẫu thân Tần Quan của hắn.

Còn một loại nữa hắn cũng không biết là gì, mà nó cũng chưa từng xuất hiện.

Sức mạnh huyết mạch xuất hiện bây giờ là huyết mạch của mẫu thân Tần Quan của hắn.

Mẫu thân của hắn có huyết mạch gì?

Diệp Quân nhíu mày, như nghĩ tới điều gì, hắn bỗng quay đầu nhìn Hiên Viên Lăng bên cạnh: “Cô Lăng, cô có huyết mạch đặc biệt à?”

Nghe vậy, trong mắt Hiên Viên Lăng hiện lên vẻ khác thường: “Làm sao… anh biết?”

Diệp Quân vội hỏi: “Cô có huyết mạch gì?”

Hiên Viên Lăng hơi do dự.

Diệp Quân hỏi: “Không tiện nói à?”

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ là hơi sốc thôi. Anh Diệp, vì sao anh lại hỏi như vậy?”

Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng: “Cô có thể nói cho tôi biết trước không?”

Hiên Viên Lăng trầm giọng đáp: “Huyết mạch Viêm Hoàng!”

Diệp Quân nhíu mày: “Huyết mạch Viêm Hoàng?”

Hiên Viên Lăng ở trong thang máy, nhìn hắn: “Anh Diệp, vì sao anh lại hỏi như vậy?”

Diệp Quân nghiêm túc hỏi: “Có thể cho tôi cảm nhận huyết mạch của cô một lúc được không?”

Mặt Hiên Viên Lăng thoáng chốc đỏ lên, sau đó lắc đầu như trống bỏi: “Không không!”

Diệp Quân sửng sốt.

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, khẽ nói: “Anh Diệp… Anh đừng nói lời cợt nhả như vậy…”

Diệp Quân chớp mắt: “Cô Lăng, có phải cô hiểu lầm gì rồi không?”

Hiên Viên Lăng cúi đầu, mặt đỏ bừng, không nói gì.

Diệp Quân ngớ người.

Hắn đã nói gì rồi?

Cảm nhận sức mạnh huyết mạch… mà cợt nhả?

Phong tục của hệ Ngân Hà hả?

Đúng lúc này, xe dừng lại.

Hiên Viên Lăng nhanh chóng mở cửa rồi chạy xuống xe…

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ, người ngoài nhìn vào lại tưởng tôi làm gì cô đấy!

Hiên Viên Lăng chạy ở phía trước dường như nhớ ra điều gì, đột nhiên quay đầu lại, cô ấy đi đến trước mặt Diệp Quân, mặt vẫn còn hơi đó: “Anh Diệp… anh đi theo tôi đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.

Dưới sự chỉ đường của Hiên Viên Lăng, hai người đi về phía xa.

Diệp Quân nhìn về phía cách đó không xa, cách đó nghìn mét có một sơn trang sang trọng, sơn trang xây trên đỉnh núi, vô cùng tráng lệ hùng vĩ.

Xung quanh có một số luồng khí không rõ.

Suốt chặng đường Hiên Viên Lăng đều không nói gì, bước đi thật nhanh.

Diệp Quân do dự một lúc rồi nói: “Cô Lăng, có thể cô hiểu lầm gì đó rồi”.

Hiên Viên Lăng khẽ gật đầu: “Tôi biết anh Diệp không có ý khác”.

Diệp Quân chần chừ rồi hỏi: “Vậy cô có thể nói rõ cho tôi biết không?”

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Không thể!”

Diệp Quân không nói nên lời.

Chẳng mấy chốc, Hiên Viên Lăng đã đưa Diệp Quân đến cổng sơn trang, cánh cổng vô cùng cổ kính, phía trên vẽ một số yêu thú kỳ lạ, vô cùng dữ tợn.

Lúc này cửa mở ra.

Hiên Viên Lăng dẫn Diệp Quân đi vào trong sơn trang.

Diệp Quân tò mò nhìn xung quanh, có chừng hơn mười ngôi sảnh cổ, xa xa còn có một tòa tháp màu đen cao chín tầng.

Toàn bộ sơn trang đều toát lên vẻ cổ kính.

Nơi đây và thế giới đô thị bên ngoài như hai thế giới.

Diệp Quân cũng rất tò mò về nơi này, bởi vì đến đây sức mạnh huyết mạch trong cơ thể hắn càng dao động rõ ràng hơn.

Chắc chắn có thứ gì đó hay người nào đó liên quan đến huyết mạch của hắn.

Khi Hiên Viên Lăng đưa Diệp Quân đi vào một sân nhỏ, một người đàn ông ngăn hai người lại.

Người đàn ông này trông khá giống Hiên Viên Lăng!

Hiên Viên Lăng gọi: “Anh hai”.

Người đàn ông khẽ gật đầu, sau đó quan sát Diệp Quân, không lên tiếng.

Hiên Viên Lăng quay đầu nhìn Diệp Quân: “Đi thôi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Hai người đi về phía nội sảnh cách đó không xa, sau khi đi vào trong sảnh thì thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trong đó, ông ta mặc cổ phục Trung Hoa, hai mắt sắc bén, trên người toát lên khí thế không giận mà uy.

Bên cạnh ông ta còn có một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi nhưng có lẽ vì chăm được chăm sóc tốt nên vẫn duyên dáng cao kì.

Sau khi Diệp Quân và Hiên Viên Lăng đi vào, ánh mắt hai người luôn hướng về Diệp Quân.

Ánh mắt của người đàn ông trung niên hơi mang tính xâm lược, như muốn nhìn thấu Diệp Quân.

Mà ánh mắt của người phụ nữ thì hơi tò mò.

Hiên Viên Lăng chợt hơi căng thẳng.

Vì bầu không khí này có gì đó không ổn lắm.

Diệp Quân cũng không nghĩ nhiều, chắp tay với hai người họ rồi chào: “Cháu chào bác trai, bác gái!”

Hắn coi Hiên Viên Lăng là bạn thì đương nhiên cũng sẽ tôn trọng bố mẹ của cô ấy.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Ngồi đi”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó đi đến ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

Người phụ nữ quan sát Diệp Quân, trong mắt có vẻ kinh ngạc, thanh niên này tới đây mà không hề khẩn trương chút nào, hơn nữa còn nho nhã lịch sự, ung dung không vội vàng.

Khí chất bất phàm!

Đây là đánh giá của người phụ nữ về Diệp Quân.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Cậu Diệp, từ lời nói việc làm của cậu, chắc cậu cũng không phải người bình thường, chắc là con cháu của thế gia đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Cũng được coi là vậy”.

Người đàn ông trung niên lại hỏi: “Không biết là thế gia nào vậy?”

Diệp Quân đáp: “Nhà họ Diệp ạ”.


Đang tải...
Chương 845: Kiếm tu áo xanh

Nhà họ Diệp!

Người đàn ông trung niên cau mày.

Trong tứ đại gia tộc không có nhà họ Diệp, không chỉ tứ đại gia tộc không có mà những thế gia nhỏ hơn cũng không có nhà nào họ Diệp.

Ông ta không hề vì chuyện này mà cảm thấy khinh thường, ngược lại trong lòng càng thấy nặng nề hơn.

Khí phách của người đàn ông trước mặt chắc chắn không phải thế gia bình thường có thể bồi dưỡng ra được.

Lai lịch phi thường!

Đây là đánh giá của người đàn ông trung niên đối với Diệp Quân lúc này.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Cô Lăng nói bác trai muốn gặp cháu ạ?”

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Nghe nói Lăng Nhi quen được một người bạn rất tốt, vậy nên tôi muốn gặp thử, mạo muội mời cậu Diệp đến đây, mong cậu lượng thứ”.

Nghe người đàn ông trung niên nói thế, Hiên Viên Lăng hơi sửng sốt, vì cô ấy rất ít khi thấy bố mình khách sáo với người khác như thế này.

Diệp Quân cười: “Bác trai nói quá lời rồi, cháu tới Yến Kinh lần đầu, lạ nước lạ cái, may nhờ có cô Lăng và nhà Hiên Viên giúp đỡ nhiều lần, theo lý mà nói cháu nên tới chào hỏi sớm hơn, nhưng vì một số việc vụn vặt nên hôm nay mới có thời gian, nói ra thì là cháu thất lễ”.

Người phụ nữ thấy Diệp Quân nho nhã lễ phép, trong mắt hiện lên ý cười.

Trong mắt người đàn ông trung niên hiện lên vẻ tán thưởng, vẻ mặt không còn nghiêm túc như trước: “Cậu Diệp, tôi nghe Lăng Nhi nói cậu là kiếm tu à?”

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Người đàn ông trung niên liếc nhìn Hiên Viên Lăng, thấy ông ta nhìn tới, không biết vì sao Hiên Viên Lăng lại thấy hơi căng thẳng.

Thấy thế, người đàn ông trung niên thở dài trong lòng, con bé ngốc nghếch này, đến bố mình mà cũng nói dối.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, cười bảo: “Cậu Diệp, nếu cậu là kiếm tu thì chắc rất giỏi về kiếm nhỉ. Vừa khéo nhà Hiên Viên chúng tôi rất thích sưu tầm kiếm nổi tiếng, để Lăng Nhi đưa cậu đi xem nhé, nếu thích thì cậu có thể lấy một thanh mà phòng thân”.

Nói xong ông ta nhìn Hiên Viên Lăng: “Đưa cậu Diệp đến Kiếm Các xem đi”.

Hiên Viên Lăng gật đầu ngay: “Vâng”.

Nói xong cô ấy kéo Diệp Quân đi ra ngoài.

Mà điều khiến Diệp Quân hơi khó hiểu là Hiên Viên Lăng đang nắm tay hắn!

Nhìn hai người rời đi, người đàn ông trung niên trong sảnh khẽ thở dài: “Con bé này đến bố mẹ ruột mà cũng lừa”.

Người phụ nữ cười bảo: “Tuy hai đứa không phải người yêu, nhưng nhìn ra được con bé không ghét cậu Diệp này, không đúng, nên nói là còn hơi thích nữa kìa”.

Nghĩ đến lúc cuối Hiên Viên Lăng như để chứng minh, cô ấy còn chủ động nắm tay Diệp Quân, bà lại thấy hơi buồn cười.

Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: “Thanh niên này khí chất bất phàm, không phải người bình thường, nếu hai đứa thật sự thành đôi, để cậu ấy thử Kiếm Tổ cũng không phải không thể, nhưng nếu hai đứa không thành đôi, cho dù chúng ta đồng ý thì các trưởng lão trong tộc cũng không đồng ý để cho cậu ấy thử Kiếm Tổ”.

Người phụ nữ gật đầu: “Đúng thế”.

Người đàn ông trung niên nhìn ra ngoài sảnh với vẻ mặt phức tạp: “Đều do con cháu của chúng ta vô dụng mới khiến Kiếm Tổ đến giờ vẫn bị phủ bụi…”



Sau khi ra khỏi đại sảnh, Hiên Viên Lăng vội buông tay Diệp Quân ra, hai tai đỏ bừng.

Diệp Quân do dự rồi hỏi: “Cô Lăng làm sao vậy?”

Hiên Viên Lăng đáp: “Không có gì, chúng ta vào Kiếm Các đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hắn cũng muốn xem thử kiếm nhà Hiên Viên sưu tầm!

Hiên Viên Lăng đưa Diệp Quân đến Kiếm Các, vừa vào Kiếm Các, Diệp Quân đã thấy vô số thanh kiếm, có thanh treo trên tường, có thanh để trên giá, cả Kiếm Các phải có ít nhất chục nghìn thanh kiếm!

Mà khoảnh khắc Diệp Quân đặt chân vào Kiếm Các, toàn bộ kiếm trong Kiếm Các đều chợt rung nhẹ.

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Hiên Viên Lăng đột nhiên thay đổi.

Diệp Quân dùng tay phải ấn nhẹ xuống.

Lập tức, tất cả kiếm đều yên tĩnh trở lại.

Diệp Quân nhìn xung quanh, những thanh kiếm này ở ngôi sao màu xanh đúng là kiếm tốt, nhưng với hắn chỉ có thể coi là bình thường.

Dù sao ngay từ khi bắt đầu hắn đã có kiếm Hành Đạo trong tay!

Hiên Viên Lăng đột nhiên hỏi: “Anh Diệp, tôi muốn nói với anh một chuyện”.

Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng, cười đáp: “Cô nói đi”.

Hiên Viên Lăng chần chừ: “Thật ra tôi đã lừa anh Diệp, tôi đưa anh đến đây để nói với bố mẹ tôi rằng anh là…”

Diệp Quân hỏi: “Bạn trai của cô?”

Hiên Viên Lăng trợn tròn mắt: “Anh…”

Diệp Quân lắc đầu cười: “Ánh mắt bố mẹ cô nhìn tôi rất kỳ lạ, còn cả anh cô nữa”.

Hiên Viên Lăng cười khổ.

Diệp Quân hỏi: “Mục đích của cô làm gì?”

Hiên Viên Lăng trầm giọng: “Anh Diệp, tôi không có ý xấu”.

Diệp Quân gật đầu: “Tôi biết, tôi chỉ tò mò thôi”.

Hiên Viên Lăng trả lời: “Nhà Hiên Viên tôi có một thanh kiếm tộc tên là Hiên Viên, là bội kiếm của tổ tiên Hiên Viên Đế thời kỳ văn minh Thượng Cổ, thanh kiếm này lưu truyền đến này chỉ có hai đời chủ nhân”.

Diệp Quân nhíu mày: “Hai đời chủ nhân?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đời thứ nhất là tổ tiên, đời thứ hai thì tôi không biết, chỉ biết là khi ấy vì một số nguyên nhân đặc biệt mà thanh kiếm này rời khỏi hệ Ngân Hà, bị một kiếm tu bí ẩn lấy được. Kiếm tu đó dùng một thời gian, sau đó kiếm tu ấy đưa nó về hệ Ngân Hà, trả lại cho tộc Hiên Viên của tôi”.

Diệp Quân hơi nghi hoặc: “Kiếm tu bí ẩn?”

Hiên Viên Lăng đáp: “Đúng thế. Tôi không biết thân phận thật sự của đối phương, nghe khi xưa tổ tiên nói rằng kiếm tu ấy thích mặc trường bào màu xanh, trên người luôn có một tiểu yêu thú màu trắng…”

Vẻ mặt Diệp Quân lập tức cứng đờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK