Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2019: Hy vọng cuối cùng của văn minh Thiên Hành

Thể xác và linh hồn đồng loạt bốc cháy khiến khí tức của Tịnh Sơ tăng lên ngùn ngụt.

Hành động này khiến vô số cường giả gần đó bày ra vẻ nặng nề.

Tịnh Sơ tuy đã là nỏ hết đà nhưng vẫn không ai dám xem thường.

Bởi một khi cường giả bực này quyết chiến tới cùng thì sẽ vô cùng kinh khủng.

Ba Chí Tôn lại cười phá lên. Ông ta vẫn luôn thấy nhàm chán sau khi dùng bản thể đến đây và phát hiện ra quan chấp hành đứng đầu này không ở trạng thái cao nhất, nhưng bây giờ đối phương đã thiêu đốt thân xác lẫn linh hồn thì mới thấy thú vị một chút.

Ông ta biến mất tại chỗ.

Hóa thành một cái bóng mờ lao về phía Tịnh Sơ, tỏa ra khí thế hất văng các Thánh Vương khác tận mấy nghìn trượng khiến ai nấy đều há hốc mồm.

Đứng trước đòn tấn công này, Tịnh Sơ không hề tránh né mà lại bước tới, đáp trả bằng một cú đấm. Ba Chí Tôn bị đẩy lùi lại vài bước, sau đó đã có ba Thánh Vương vọt tới trước mặt bà ta.

Ánh mắt Tịnh Sơ lạnh đi, nhấc chân giẫm mạnh xuống. Ý chí võ đạo hùng hậu toát ra, cánh tay phải bà bốc cháy, vừa vung ra đã khiến ba người bị đẩy đi.

Tịnh Sơ không nấn ná lâu mà lập tức xoay người chạy trốn. Nào ngờ con Cổ Thần Long kia lại hung hăng đánh tới với ánh mắt oán độc.

Nó nhanh đến nỗi Tịnh Sơ bị buộc phải dừng lại, xoay người tung đấm.

Một cú đấm đơn giản nhưng bao gồm sức mạnh chân lý quyền đạo đáng sợ.

Con Cổ Thần Long bị đấm bay đi, lớp vảy toàn thân nứt nẻ, máu phun như suối.

Tịnh Sơ là người mạnh nhất lịch sử vmth, ngay cả thủy tổ của văn minh Cổ Thần Long cũng không chiếm được thế thượng phong chứ đừng nói con rồng kia.

Pháp Thần Ác Đạo nhìn sang với ánh mắt tăm tối. Cô ta biết Tịnh Sơ xem Diệp Quân như niềm hy vọng cuối cùng của văn minh Thiên Hành, vì vậy mới không tiếc mọi giá để cứu hắn.

Thế là ánh mắt cô ta nhìn Diệp Quân lạnh đi.

Tịnh Sơ vừa đánh bay con rồng thì lại thấy Ba Chí Tôn vọt tới, bên kia lại có Pháp Thần Ác Đạo thấp giọng rì rầm như đang niệm chú, gom góp sức mạnh bốn phương lại.

Nhưng bà không nghĩ ngợi nhiều nữa mà tung đấm vào mặt Ba Chí Tôn.

Uỳnh!

Quyền mang chứa ánh lửa bùng lên, Tịnh Sơ và Ba Chí Tôn cùng lùi lại mấy nghìn lẫn mấy trăm trượng.

Ba Chí Tôn thoáng tỏ ra ngạc nhiên. Nếu quan chấp hành đứng đầu này đang ở thời đỉnh cao thì còn thú vị, nhưng tiếc rằng bây giờ đã sức cùng lực kiệt.

Ánh mắt ông ta lướt qua Diệp Quân nằm trên lưng Tịnh Sơ rồi lại biến mất.

Xoẹt!

Vô số tầng thời không nổ tung trước mặt Tịnh Sơ, để khí tức đáng sợ ập đến.

Bà ta lau vết máu đi, biết rằng mình không còn đường lui nữa bèn cắn răng lao tới đón đầu.

Quyền ý rực lửa đốt cháy tinh hà.

Tiếng nổ ầm vang vang dội khắp vũ trụ khi Tịnh Sơ và Ba Chí Tôn một lần nữa bị đánh bay đi hai phía.

Ba Thánh Vương chớp lấy cơ hội, lao tới tấn công Tịnh Sơ.

Bà ta đành phải ra tay.

Sức mạnh khổng lồ tuôn trào từ nơi Tịnh Sơ đang đứng, lan đến tận cùng vũ trụ.

Dưới chân không ngừng lui bước, trước ngực đã ướt sũng máu.

Tịnh Sơ xoay người, nhấc chân nhảy vọt khắp mấy triệu tinh vực.

Bên kia, Pháp Thần Ác Đạo đã hoàn thành thần chú.

Roẹt!

Một tia sáng đỏ vạch ngang bầu trời.

Tịnh Sơ xuất hiện lại ở một tinh không khác, nơi Hoàng thành Đại Chu lấp ló ở xa.

Đúng lúc bà ta định đi tới thì đồng tử rụt lại, cấp tốc xoay người, chắp tay trước ngực.

Xoẹt!

Một thanh kiếm đỏ thắm bị lòng bàn tay bà ngay chặn, nhưng vẫn tỏa ra sức mạnh đẩy Tịnh Sơ bay đi nghìn trượng.

Nó được ngưng tụ từ máu tươi, ẩn chứa sát lực đáng sợ đang dần dần ăn mòn đôi tay Tịnh Sơ.

"Phá!"

Giọng Pháp Thần Ác Đạo vang lên.

Thanh kiếm chấn động, lập lòe ánh đỏ.
Chương 2020: Cha ơi, con xin cha...

Tịnh Sơ trợn mắt khi thấy hai tay mình vỡ nát, để mũi kiếm đâm xuyên bụng.

Uỳnh!

Thân hình bà ta run lên, một lần nữa dùng tay bắt lấy lưỡi kiếm, không cho nó làm hại đến Diệp Quân.

Một bóng hình xuất hiện.

Ba Chí Tôn đến!

Tịnh Sơ giơ tay phải lên đỡ.

Uỳnh!

Cả bà ta lẫn Diệp Quân bị đánh bay đi. Tay phải Tịnh Sơ vỡ nát, chỉ còn lại tay trái.

Tịnh Sơ không có thời gian quan tâm, chỉ xoay người mang Diệp Quân chạy về phía Hoàng thành. Nhưng khi chỉ còn cách vài trăm trượng, bà ta đã bị một thứ sức mạnh vô hình chụp lấy.

Pháp Thần Ác Đạo xuất hiện trước mặt, sau lưng lại là Ba Chí Tôn.

Tịnh Sơ đạp mạnh chân, dùng cả thân thể tông vào Pháp Thần Ác Đạo.

Cô ta nhíu mày, không ngờ người này đã bị thương nặng đến thế mà vẫn còn dám liều mạng.

Pháp Thần Ác Đạo vươn tay, thả ra vô số thần pháp sấm sét tuôn ra.

Tịnh Sơ nhào tới tông vỡ chúng nó, đẩy lùi Pháp Thần Ác Đạo, đồng thời cũng vứt Diệp Quân lên tường thành.

Tịnh Sơ thấy hắn đã an toàn thì nở nụ cười, sức cùng lực kiệt mà quỳ xuống, một giây sau lại ép bản thân đứng dậy.

Ngực bị kiếm đâm xuyên, tay phải đã mất, cả người vẫn đang bốc cháy.

Tịnh Sơ chậm rãi đi về Pháp Thần Ác Đạo và Ba Chí Tôn, máu ồ ạt túa ra từ miệng, thân thể dần tan vỡ.

Ánh mắt dại ra, bà ta thì thầm: “Tịnh Sơ ta... thề với trời cao, xin được chứng giám. Không sợ cường địch, che chở đồng bào, chết cũng không sờn... Chỉ cần sau lưng còn trái cây, ta sẽ tử chiến đến giọt máu cuối cùng...”

Ba Chí Tôn và Pháp Thần Ác Đạo bỗng dừng tay.

Khi thấy Diệp Quân xuất hiện bên cạnh Tịnh Sơ.

Bọn họ thắc mắc làm sao tên này bị vứt đi rồi mà còn trở lại làm gì.

Tịnh Sơ chậm chạp quay lại, thấy Diệp Quân thì ngẩn ra, lập tức rơi lệ: “Ngươi... còn... ra làm gì...”

Nhờ huyết mạch Phong Ma quấy phá mà Diệp Quân vẫn còn chưa tỉnh táo.

Hắn gắng gượng ép nó xuống, nhìn Pháp Thần Ác Đạo và Ba Chí Tôn, rồi lại nhìn Tịnh Sơ đã gần biến mất, thì thầm: “Cha ơi, con cầu xin cha một chuyện...”

"Người nhà với nhau, cầu xin làm gì?"

Một giọng nói vang lên.

Rắc!

Thời không cạnh Diệp Quân vỡ đôi, để một người đàn ông áo trắng bước ra.

Kế bên là một người phụ nữ khác.

Trong tà váy trắng.

Ba Chí Tôn thấy hai người họ thì bật cười: “Gọi chi viện? Được thôi, một tên quan chấp hành đứng đầu gần chết cũng chẳng có gì thú vị, hai người các ngươi còn ở trạng thái hoàn hảo mới hay. Tới đi!"

Rồi quay lại dặn dò Pháp Thần Ác Đạo: “Các ngươi không cần xen vào, xem ta thể hiện là được”.
Chương 2021: Chỉ một người, chết một người!

Cùng lên đi!

Nhìn thấy hai người đi ra, Ba Chí Tôn rất thoải mái, trên mặt mang theo nụ cười bình tĩnh.

Con trai yếu thế này, dù cha có mạnh hơn nữa thì cũng có thể mạnh được đến mức nào?

Đương nhiên, tốt nhất vẫn nên mạnh một chút.

Ngược đãi giết kẻ yếu chẳng có ý nghĩa gì.

Pháp Thần Ác Đạo ở bên cạnh nhìn thấy người đàn ông áo trắng và người phụ nữ váy trắng thì vẻ mặt đột nhiên thay đổi, cùng lúc đó trong đầu cô ta vang lên một giọng nói: “Đi”.

Đi!

Pháp Thần Ác Đạo sửng sốt.

Bởi vì đó là giọng nói của Nhất điện chủ!

Pháp Thần Ác Đạo nhìn xung quanh cũng không cảm nhận được điều gì, cô ta nhíu mày thật chặt, tuy rất thắc mắc nhưng không chút do dự xoay người rời đi.

Lúc này, người đàn ông áo trắng cách đó không xa đột nhiên bật cười: “Ta đã cho cô đi chưa?”

Pháp Thần Ác Đạo dừng bước, quay lại nhìn người đàn ông áo trắng, nhướng mày: “Sao, không được đi à?”

Mặc dù cô ta hơi kiêng dè hai người trước mắt này, nhưng cô ta không sợ.

Có thể không đánh lại, nhưng nếu cô ta muốn chạy trốn thì ai có thể ngăn được cô ta?

Nghe Pháp Thần Ác Đạo nói thế, người phụ nữ váy trắng bên cạnh người đàn ông áo trắng khẽ cau mày, bà đưa tay phải ra, ấn nhẹ xuống.

Phịch!

Pháp Thần Ác Đạo còn chưa phản ứng lại thì hai chân đã mềm nhũn, quỳ rạp xuống.

Pháp Thần Ác Đạo sửng sốt!

Ba Chí Tôn và ba vị Thánh Vương cũng hóa đá tại chỗ.

Bên kia, Vu Dịch cũng cứng đờ ở đó, nhìn người phụ nữ váy trắng với vẻ mặt không thể tin được.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Pháp Thần Ác Đạo: “Đi thử hai bước xem?”

Pháp Thần Ác Đạo gầm lên một tiếng, đầu mày cô ta tách ra, giây tiếp theo sức mạnh Ác Đạo vô tận tuôn ra, nhưng chỉ trong nháy mắt, luồng sức mạnh ấy đã biến mất không còn tăm hơi.

Pháp Thần Ác Đạo hoàn toàn chết lặng.

Cô ta nhìn người phụ nữ váy trắng với vẻ không thể tin nổi, run rẩy nói: “Cô…”

Người phụ nữ váy trắng phớt lờ cô ta, quay đầu nhìn sang Diệp Quân, chỉ một ánh mắt, huyết mạch cuồng bạo điên cuồng trong cơ thể Diệp Quân bỗng trở nên ngoan ngoãn.

Diệp Quân ngay lập tức trở lại bình thường.

Huyết mạch phong ma hiểu chuyện, nhưng đương nhiên còn phải tùy người.

Diệp Quân: “…”

Người phụ nữ váy trắng lại nhìn quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ đã sắp biến mất hoàn toàn kia, bình tĩnh bảo: “Ai nhận bà ấy, ta sẽ nhận người đó”.

Một thoáng im lặng.

Ầm!

Trong tích tắc, đất trời rung chuyển dữ dội, sau đó đất trời đột nhiên xuất hiện một luồng năng lượng bí ẩn. Trong ánh mắt thảng thốt của các cường giả, quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ vốn đã biến thành linh hồn mờ ảo bắt đầu nhanh chóng ngưng tụ thành thực thể…

Không chỉ vậy, thân thể vốn đã nát vụn của bà ta cũng mau chóng hồi phục.

Cái quái gì vậy?

Mọi người đều ngớ người.

Tịnh Sơ cũng mở to mắt, vẻ mặt đầy khó tin.

Lúc này, thời không cách đó không xa khẽ run lên, sau đó trong thời không xuất hiện một đường hầm thời không bí ẩn, trong đường hầm có một ông lão chậm rãi bước ra. Ông lão đội vương quan, trên người khoác áo pháp màu đen, tay phải cầm sách cổ màu đen, tay trái cầm một cây bút màu đen.

Khi ông ta bước ra, tất cả cường giả đều thắc mắc.

Đây là ai?

Ông lão cung kính hành lễ với người phụ nữ váy trắng: “Phạn Diêm La Thiên Tử bái kiến Thiên Mệnh đại nhân, chúng ta không biết bà ta là người của Thiên Mệnh đại nhân, mong Thiên Mệnh đại nhân thứ lỗi”.

Nói xong ông ta lại cúi đầu thật sâu.

Giọng ông ta run rẩy, trên trán không ngừng xuất hiện những giọt mồ hôi.

Diệp Quân đi đến bên cạnh người phụ nữ váy trắng, nhìn ông lão hỏi với vẻ hơi tò mò: “Cô cô, vị này là ai?”

Cô cô?

Ông lão nhìn lén Diệp Quân, âm thầm ghi nhớ dung mạo của hắn.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Chẳng phải con luôn tò mò về nền văn minh vũ trụ cấp sáu sao? Ông ta là người của nền văn minh vũ trụ cấp sáu, tên là Phạn Diêm La Thiên Tử, quản lý luân hồi sống chết của tất cả nền văn minh vũ trụ dưới nền văn minh vũ trụ cấp sáu, những sinh linh dưới nền văn minh vũ trụ cấp sáu qua đời cuối cùng đều sẽ vào hồ luân hồi của họ, bị họ nuốt chửng rồi hấp thu”.

Nghe thấy lời của người phụ nữ váy trắng, Diệp Quân chợt sửng sốt.

Sau đó nét mặt hắn thay đổi.

Nền văn minh vũ trụ cấp sáu!

Sinh linh dưới nền văn minh vũ trụ cấp sáu qua đời cuối cùng đều sẽ bị họ hấp thu…

Vũ trụ này có bao nhiêu nền văn minh vũ trụ?

Vậy một ngày phải hấp thu bao nhiêu chứ?

Vu Dịch ở bên cạnh kinh hãi: “Các người là nền văn minh Quy Giả trong truyền thuyết… Quy Giả Quy Giả, chốn về cuối cùng…”

Quy Giả?

Diệp Quân cũng khó hiểu.

Chẳng phải ban đầu mẹ hắn đã đến nền văn minh này hay sao?

Khi đó hắn và mẹ Tần Quan còn tưởng đây là nền văn minh vũ trụ cấp bốn… Bây giờ xem ra đã đoán sai rồi!

Phạn Diêm La Thiên Tử không đứng lên, hơi quay đầu nhìn Vu Dịch, trong lúc nhất thời ông ta không thể xác định được đây là đối thủ hay là đồng đội của vị Diệp công tử kia, do dự một lát ông ta nói: “Cô nương biết nền văn minh Quy Giả của ta à?”

Vu Dịch vội nói: “Tiền bối có biết nền văn minh thời đại Loạn Cổ không?”

Thời đại Loạn Cổ?

Phạn Diêm La Thiên Tử hơi nhíu mày, không có ấn tượng gì nhưng ông ta vẫn gật đầu: “Hình như biết một chút”.

Nghe vậy, Vu Dịch vui mừng khôn xiết, mau chóng nói: “Thời đại Loạn Cổ khi ấy vạn tộc tranh giành bí cảnh Quy Giả, nền văn minh thủy tổ tộc Đại Vu ta từng có được một thần khí tối cao tên là chuông báo tử Thiên Vu, thủy tổ tộc Đại Vu ta dựa vào chiếc chung này tạo ra tộc Đại Vu… Như vậy tộc Đại Vu ta được coi là người thừa kế của nền văn minh Quy Giả ấy chứ”.

Chuông báo tử Thiên Vu?

Phạn Diêm La Thiên Tử hơi thắc mắc, nền văn minh Quy Giả của mình có thần vật này à?

Trong mười thần vật làm gì có thứ này!

Phạn Diêm La Thiên Tử lén nhìn Diệp Quân nơi cách đó không xa, thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, ông ta lại nhìn Vu Dịch, lưỡng lự giây lát rồi mỉm cười: “Thì ra là người cùng phe à!”

Cô nương này nhìn có vẻ là người của Diệp công tử, nếu víu vào được mối quan hệ này thì sẽ lời to.

Nghe Phạn Diêm La Thiên Tử nói thế, Vu Dịch mừng rỡ, đang định lên tiếng thì Diệp Quân bảo: “Vu Dịch cô nương, ta nhớ cô đã từng nói với ta: Cô chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi! Phải biết rằng người giỏi còn có người giỏi hơn, trong lòng cô, cô cô của cô là thần, nhưng đối với một số thế lực mà nói, bà ta cũng chỉ là con kiến thôi. Đương nhiên ta có thể hiểu cho cô, vô cùng hiểu là đằng khác, bởi vì là kiến thì không thể chấp nhận được những thứ ngoài tầm hiểu biết của mình, đây là chuyện hết sức bình thường, giống như con ếch ngồi đáy giếng đó, trong thế giới của nó, bầu trời chỉ lớn như miệng giếng thôi, ta tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của cô…”

Nói đến đây, hắn cười khẽ: “Cô cô của ta hiện tại đang ở ngay đây…”

Nghe Diệp Quân nói thế, sắc mặt Phạn Diêm La Thiên Tử bỗng chốc tái nhợt, cơ thể mềm nhũn, suýt chút nữa thì quỳ xuống.

Chết tiệt!

Nói một thôi một hồi, hóa ra cô gái này là kẻ thù của Diệp công tử à?

Vu Dịch nghe Diệp Quân nói thế thì vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi, đương nhiên bây giờ cô ta sẽ không cho rằng người phụ nữ váy trắng trước mặt này là con kiến…

“Được rồi, được rồi!”

Lúc này, người đàn ông áo trắng đột nhiên cười lên: “Các ngươi đừng nói nữa, để ta thể hiện… À không phải, để ta nói”.

Mọi người đều nhìn người đàn ông áo trắng.

Người đàn ông áo trắng nhìn Diệp Quân, cười nói: “Nhóc con, con chỉ ai, kẻ đó chết!”

Diệp Quân chớp mắt sau đó chỉ vào Pháp Thần Ác Đạo, vẻ mặt cô ta biến đổi ngay tức khắc, cô ta đang định liều mạng chiến đấu thì kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân đã bất chợt bay ra.

Phập!

Đầu của Pháp Thần Ác Đạo thoáng chốc bay xa vạn trượng!

Máu tuôn như suối!

Chết trong một giây!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK