Lúc này Lạc Chiêu Kỳ lại xuất hiện trước mặt mọi người, lúc này Lạc Chiêu Kỳ mặc một bộ váy dài màu đỏ, vừa tri thức vừa gợi cảm, thu hút biết bao ánh mắt của đàn ông.
Lạc Chiêu Kỳ nhìn mọi người, mỉm cười nói: “Chúc mừng mọi người đã thuận lợi vượt qua thử thách đầu tiên, ta tin người thân của các vị đang hoan hô chúc mừng các vị ở quê nhà”.
Nghe thế mọi người cũng đồng loạt nhìn về phía máy chiếu ảnh đám mây ở trên không trung.
Họ biết lúc này người thân của họ chắc chắn đang theo dõi họ.
Diệp Quân cũng ngẩng đầu nhìn máy chiếu ảnh đám mây đó.
Lúc này trong thư viện Quan Huyên ở Nam Châu, các học viên thư viện Quan Huyên đều điên cuồng hét lên: “Diệp Quân… hắn đang nhìn chúng ta…”
Lúc này ở một nơi nào đó, Diệp Tiêu cũng đang nhìn Diệp Quân, khi nhìn thấy Diệp Quân, ông cũng không khỏi vui mừng, nắm chặt tay Diệp Nam, run giọng nói: “Là Tiểu Quân, là Tiểu Quân…”
Trước đó không lâu, Tống Từ của thư viện Quan Huyên đích thân đến thành Hoang Cổ đón mấy người Diệp phủ đến.
Diệp Quân, Tiêu Qua và Nạp Lan Ca là niềm hy vọng của Nam Châu nên thư viện Quan Huyên chắc chắn sẽ đối đãi cẩn thận với người nhà của họ.
Nghe Diệp Tiêu nói thế, Diệp Nam cũng phấn khích: “Là Tiểu Quân”.
Lúc này người gia tộc Diệp ở đằng sau hai người đều điên cuồng hoan hô.
Dù là Nhị trưởng lão bình thường khá bình tĩnh cũng cười đến mức không khép miệng được.
Lúc này Diệp Quân không chỉ đại diện cho thư viện Quan Huyên ở Nam Châu mà còn đại diện cho cả gia tộc họ Diệp.
Vân Thành ở thượng giới.
Diệp Quân thu hồi tầm mắt mỉm cười, hắn biết chắc chắn lúc này gia tộc họ Diệp cũng đang dõi theo hắn.
Diệp Quân hít sâu một hơi.
Cố lên!
Phải tranh được hạng nhất!
Tại sao lần nào cũng là Thanh Châu lấy được hạng nhất!
Chỉ vì Thanh Châu là nơi Kiếm Chủ Nhân Gian sinh ra sao?
Kiếm Chủ Nhân Gian thì thế nào?
Hắn rất tôn trọng Kiếm Chủ Nhân Gian, thậm chí lấy Kiếm Chủ Nhân Gian làm mục tiêu của mình.
Nhưng hắn nghĩ có thể tôn trọng một người nhưng không thể sợ một người.
Một khi sợ sẽ sinh ra lòng sợ hãi, gieo một vị thần vào sâu trong tim.
Một vị thần trong tim mà có thể ngăn cản cả đời của mình.
Một câu nói, thực hiện là xong việc.
Nghĩ đến đây Diệp Quân bỗng bừng tỉnh đại ngộ, cả người vô cùng thoải mái, ngay sau đó kiếm Hành Đạo trong người hắn bỗng khẽ rung lên, kiếm ý lan ra khắp người hắn.
Cảm nhận được thế, sắc mặt Diệp Quân hơi đổi, hắn vội vàng đè ép kiếm ý của mình lại.
Kiếm ý của hắn cũng dần bình ổn lại nhưng hắn có thể cảm nhận được kiếm ý của mình như trở nên mạnh hơn.
Diệp Quân cảm thấy khó hiểu: “Tháp gia, chuyện này là sao?”
Tiểu Tháp nói: “Kiếm tu, kiếm tu, tu ở tại tâm, tâm cảnh của ngươi đã đột phá, kiếm ý sẽ mạnh hơn, kiếm ý mạnh hơn có nghĩa là kiếm đạo mạnh hơn. Tóm lại là chúc mừng ngươi, kiếm đạo của ngươi đã thăng cấp rồi. Nếu xét về cảnh giới kiếm tu, bây giờ chắc ngươi đã là Bán Bộ Kiếm Thánh”.
Diệp Quân cau mày: “Bán Bộ Kiếm Thánh? Cảnh giới kiếm tu?”
Tiểu Tháp nói: “Cảnh giới của kiếm tu là Kiếm Giả, Kiếm Tu, Kiếm Tôn, Kiếm Hoàng, Kiếm Thánh, Kiếm Tiên, Đại Kiếm Tiên, trên Đại Kiếm Tiên là Kiếm Đế. Vị Kiếm Đế Thiên Vân mà ngươi nói trước đó chính là một Kiếm Đế, thật ra thực lực hiện giờ của nàng ta chắc là trên Kiếm Đế rồi, nhưng Kiếm Đế đã là kiếm tu bậc cao nhất rồi”.
Nói đến đây nó dừng lại một chốc rồi lại nói: “Đương nhiên, Kiếm Đế chỉ là một danh xưng không có nghĩa là mạnh nhất, vài cường giả kiếm tu không quan tâm đến danh xưng này”.
Diệp Quân phấn khích nói: “Tháp gia, bây giờ ta là Bán Bộ Kiếm Thánh, có phải ta thăng cấp hơi nhanh không? Cao hơn nữa là Kiếm Tiên rồi! Kiếm Tiên đó!”
Tiểu Tháp im lặng một chốc rồi nói: “Chỉ là một danh xưng thôi, ngươi đừng để ý đến quá”.
Diệp Quân vẫn vô cùng vui vẻ: “Bán Bộ Kiếm Thánh, Kiếm Tiên… Tháp gia, Kiếm Tiên đó! Ta có cơ hội trở thành Kiếm Tiên”.
Tiểu Tháp: “…”
Tiểu Tháp còn muốn nói gì đó thì giọng nói bí ẩn bỗng vang lên: “Ngươi đừng nói nữa, có chút cảm giác theo đuổi và thỏa mãn có gì không tốt à?”
Tiểu Tháp im lặng không nói gì thêm nữa.
Lúc này quả thật Diệp Quân rất phấn khích, Kiếm Tiên là sự tồn tại trong truyền thuyết.
Mà bây giờ hắn có cơ hội trở thành một Kiếm Tiên.
Thế này bảo hắn không phấn khích sao được chứ?
Tiêu Qua ở một bên nhìn Diệp Quân, cảm thấy hơi ngạc nhiên, vô lý thật! Chỉ là vượt qua thử thách đầu tiên thôi, sao Diệp huynh có vẻ mừng rỡ đến thế nhỉ?
Đúng lúc này giọng Lạc Chiêu Kỳ ở đằng xa vang lên: “Các vị nghỉ ngơi một lúc, thư viện sẽ dùng trận pháp dịch chuyển các vị đến yêu vực vô tận, nhiệm vụ của các vị rất đơn giản, đi xuyên qua yêu vực vô tận để đến điểm cuối cùng, sau đó xem như vượt qua thử thách thứ hai”.
Nói rồi cô ta nhìn người xung quanh cười nói: “Nhắc nhở một chút, yêu thú trong yêu vực vô tận thích ăn thịt người, nếu gặp phải thì nên cẩn thận”.
Vẻ mặt mọi người đều trở nên căng thẳng.
Sau khi trải qua quá trình loại bỏ người tham gia vừa rồi, họ đã không còn vẻ xem thường nhiệm vụ nữa.
Lúc này dưới chân mọi người bỗng xuất hiện từng trận pháp dịch chuyển.
Nạp Lan Ca bỗng kéo lấy Diệp Quân: “Vào thôi”.
Diệp Quân đi vào.
Nạp Lan Ca nói: “Mỗi trận pháp dịch chuyển chỉ có thể đi được hai người, vị trí dịch chuyển đều là ngẫu nhiên”.
Cô vừa nói vừa nhìn Tiêu Qua và Tôn Hùng: “Sau khi vào trong hãy nghĩ cách tập hợp”.
Tiêu Qua gật đầu: “Các ngươi cẩn thận”.
Vừa dứt lời, trận pháp dịch chuyển khởi động, mọi người đều biến mất.
Chương 77: Vua rắn
Không biết đã qua bao lâu, Diệp Quân từ từ mở to hai mắt, hắn cảm giác đầu hơi mê man.
Lần này dịch chuyển hơi lâu!
Một lúc sau, Diệp Quân liếc nhìn xung quanh, lúc này, ở trước mặt hắn là một con sông. Nước sông trong xanh thấy cả đáy, bên kia sông là một dãy núi trập trùng, ở điểm tận cùng của dãy núi đó loáng thoáng có thể trông thấy một lá cờ cao nghìn trượng!
Thư viện Quan Huyên!
Rất rõ ràng, nơi đó chính là đích đến trong chuyến đi này của bọn họ.
Lúc này, Nạp Lan Ca ở bên cạnh hắn đột nhiên lên tiếng: “Nơi này không đơn giản!”
Diệp Quân nhìn về phía lá cờ, hắn đang suy nghĩ xem có nên bay thẳng qua hay không!
Đúng lúc này, một tiếng gào thảm thương đột nhiên vang lên từ khoảng trời phía bên phải!
Diệp Quân và Nạp Lan Ca vội vàng nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông rơi thẳng xuống từ trên không trung, thứ công kích hắn chính là một con yêu thú đen thui biết bay.
Con yêu thú đó có hình dạng giống như diều hâu, thân hình to lớn như bò, trên người mọc một đôi cánh, lúc cánh chuyển động thì cũng cuộn theo từng luồng khí.
Yêu thú cấp Địa!
Quan trọng nhất là không chỉ có một con mà là một bầy!
Ít nhất phải có tới hàng trăm loại yêu thú!
Diệp Quân và Nạp Lan Ca đưa mắt nhìn nhau, hai người lắc đầu cười!
Xem ra không thể bay rồi!
Nếu như ngự kiếm thì có lẽ có thể đuổi đám yêu thú này đi, nhưng hắn không muốn thể hiện tất cả con át chủ bài của mình vào lúc này.
Diệp Quân nói: “Chúng ta đi qua đó nhé!”
Nạp Lan Ca gật đầu.
Hai người đi tới bên hồ, đang định bay qua, lúc này, Diệp Quân khẽ nhíu mày, hắn kéo tay Nạp Lan Ca: “Chờ đã!”
Nạp Lan Ca nhìn về phía Diệp Quân, đồng tử của Diệp Quân đột nhiên co lại, hắn kéo Nạp Lan Ca ra phía sau người. Lúc này, mặt đất phía trước mặt họ đột nhiên nứt toác, một giây sau, một bóng đen cứ thế bổ nhào về phía họ!
Tốc độ nhanh tới độ mắt thường căn bản chẳng thể nhìn thấy!
Có điều, Diệp Quân còn nhanh hơn nó!
Bốp!
Không biết Diệp Quân ra tay kiểu gì, bóng đen đó bay thẳng ra xa, sau khi bay được vài mét thì Diệp Quân và Nạp Lan Ca mới nhìn rõ dáng vẻ của bóng đen đó, là một con yêu thú. Vẻ ngoài của nó như chuột, khắp người mọc những đôi cánh bé xíu, chỉ có đúng một mắt.
Nạp Lan Ca trầm giọng nói: “Đây là Ảnh Thử, yêu thú cấp Địa, nhưng bọn chúng còn khủng bố hơn cả yêu thú cấp Thiên! Tốc độ của bọn chúng cực kỳ nhanh!”
Diệp Quân quan sát con Ảnh Thử kia, lúc này, Ảnh Thử quay người hóa thành một tàn ảnh và biến mất phía xa.
Đánh không lại thì chạy!
Yêu thú không ngốc, sẽ không liều mạng!
Diệp Quân trầm giọng nói: “Quả thực không thể khinh suất!”
Trước lúc này, hắn cảm thấy với thực lực bây giờ của mình thì có lẽ sẽ có thể tung hoành không kiêng nể gì ở nơi này!
Suy nghĩ này nên bỏ đi thì hơn!
Bởi vì có suy nghĩ này mà trong lòng sẽ vô thức coi thường mọi thứ.
Sư tử vồ thỏ vẫn phải dùng toàn lực!
Nạp Lan Ca trầm giọng nói: “Yêu thú ở nơi này thấp nhất e rằng cũng ở cấp Địa!”
Diệp Quân nói: “Cấp Thiên chắc chắn cũng không ít!”
Hai người vừa nói vừa đưa mắt nhìn nhau, Diệp Quân trầm giọng nói: “Không biết Tiêu Qua và Tôn Hùng hiện giờ đang ở đâu!”
Nạp Lan Ca nói: “Đi thôi! Hy vọng có thể gặp được bọn họ!”
Diệp Quân gật đầu, hai người tiếp tục tiến về phía trước.
Chẳng mấy chốc, hai người đã tiến vào trong dãy núi thăm thẳm kia.
Sau khi vào trong khu rừng rậm, chân mày của Diệp Quân đột nhiên nhíu lại, khu rừng rậm này tĩnh lặng không chút tiếng động, yên tĩnh tới mức bất thường!
Diệp Quân dừng lại, hắn liếc nhìn xung quanh, đột nhiên trên đỉnh đầu hắn có một con rắn xanh dài mười mấy mét bổ nhào tới.
Lúc con rắn xanh chỉ còn cách đỉnh đầu hắn vài tấc thì đột nhiên dừng lại, bởi vì một thanh khí kiếm không biết từ lúc nào đã ghim thẳng lên trên đầu nó!
Lúc này, cả khu rừng đột nhiên vang lên những tiếng xào xạc.
Nạp Lan Ca liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy xung quanh xuất hiện rất nhiều rắn xanh!
Diệp Quân nhỏ giọng: “Chúng ta đi vào trong rừng rắn rồi!”
Vô số con rắn bò về phía hai người bọn họ và thè lưỡi ra trông vô cùng đáng sợ.
Nạp Lan Ca đột nhiên dựa sát vào người Diệp Quân, hắn nhìn Nạp Lan Ca, chỉ thấy sắc mặt cô trắng bệch.
Diệp Quân chớp mắt: “Sợ rắn à?”
Nạp Lan Ca gật đầu.
Diệp Quân thuận thế kéo lấy tay cô, sau đó nói: “Không sao đâu!”
Hắn vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên mình một con rắn màu tím đậm.
Thấy Diệp Quân nhìn sang, con rắn màu tím đột nhiên phát ra những âm thanh kỳ quái, một giây sau, cả bầy rắn xung quanh đột nhiên lao về phía Diệp Quân và Nạp Lan Ca giống như phát điên!
Bấy giờ, Diệp Quân đột nhiên ngắt lấy một cành cây phía bên cạnh, một giây sau, chỉ nghe thấy “vút” một tiếng, cành cây đó chĩa vào đầu con rắn màu tím đậm!
Con rắn màu tím đậm đột nhiên lên tiếng: “Dừng lại!”
Diệp Quân ngơ ngác, vua rắn này biết nói tiếng người cơ à?
Vua rắn nhìn Diệp Quân chăm chăm: “Mấy người đi qua đi!”
Nó biết người trước mắt này đã nương tay với nó rồi! Cành cây ban nãy đủ để giết chết nó!
Vua rắn vừa dứt lời, bầy rắn phía trước mặt Diệp Quân và Nạp Lan Ca đột nhiên tản sang hai bên.
Diệp Quân liếc nhìn vua rắn, sau đó kéo Nạp Lan Ca đi ra phía xa.
Dường như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Quân đột nhiên dừng lại, hắn quay đầu nhìn về phía vua rắn, sau đó nói: “Phía trước còn có nơi nào đặc biệt nguy hiểm không?”
Vua rắn nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt vua rắn, bên trong nhẫn không gian có một nghìn viên kim tinh.
Vua rắn liếc nhìn nhẫn không gian, sau đó nói: “Cho ta thêm một nghìn viên kim tinh, ta cho tiểu đệ của ta dẫn ngươi đi lối an toàn!”
Diệp Quân trầm mặc một lúc, nói: “Còn có thể chơi như vậy sao?”
Chương 78: Đáp lễ
Vua rắn bình tĩnh nói: “Đánh được thì đánh, đánh không lại thì đổi cách kiếm tiền, có vấn đề gì sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Không có vấn đề!”
Vốn dĩ hắn cho rằng có thể đầu óc của yêu thú không được tốt lắm, dẫu sao cũng là yêu thú, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không phải như vậy!
Diệp Quân đưa cho vua rắn một chiếc nhẫn không gian.
Lúc này, một con rắn nhỏ bay tới trước mặt Diệp Quân và Nạp Lan Ca.
Vua rắn nói: “Mấy người đi theo nó!”
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Cứ như vậy, Diệp Quân và Nạp Lan Ca đi theo con rắn nhỏ biến mất trong rừng sâu.
Trên đường đi, Diệp Quân và Nạp Lan Ca thành công tránh được địa bàn của rất nhiều yêu thú, giảm được rất nhiều rắc rối!
Quan niệm địa bàn của yêu thú cực kỳ mạnh, rất nhiều lúc ngươi xông vào địa bàn của chúng, cho dù ngươi cố ý hay vô ý thì đều sẽ bị cho rằng đang khiêu khích.
Nhờ có con rắn nhỏ này dẫn đường, bọn họ giảm bớt đi được rất nhiều rắc rối.
Chẳng bao lâu sau, dưới sự chỉ dẫn của con rắn nhỏ đó, Diệp Quân và Nạp Lan Ca tới được bên trong một hẻm núi, hai bên hẻm núi là hai ngọn núi cao mấy nghìn trượng, trông cực kỳ hùng vĩ.
Lúc này, con rắn nhỏ lại dừng lại!
Diệp Quân và Nạp Lan Ca nhìn về phía con rắn nhỏ, nó nói: “Phía trước là địa bàn của tộc gấu đen lớn, tộc rắn bọn ta và bọn chúng vẫn luôn là kẻ thù không đội trời chung, nếu như bọn chúng ngửi thấy khí tức của ta thì chắc chắn sẽ mạnh tay với hai người, vậy nên chặng đường tiếp theo mấy người phải tự mình đi rồi!”
Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt rắn nhỏ, cười nói: “Cảm ơn nhé!”
Rắn nhỏ liếc nhìn nhẫn không gian, bên trong có một trăm viên kim tinh.
Rắn nhỏ chớp mắt, sau đó nói: “Vua gấu đen lớn đó cũng từng học ở thư viện Quan Huyên, đặc biệt thích lễ nghi của loài người các ngươi, nếu như ngươi lịch sự một chút thì có lẽ nó cũng sẽ không làm khó ngươi!”
Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn!”
Rắn nhỏ cười nói: “Cảm ơn tiền phí của ngươi nhé!”
Nói xong, nó nhận lấy nhẫn không gian, sau đó quay người biến mất khỏi tầm mắt của hai người.
Diệp Quân và Nạp Lan Ca đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu cười.
Nạp Lan Ca cười nói: “Đột nhiên cảm thấy hình như rắn cũng không đáng sợ tới vậy!”
Diệp Quân cười nói: “Quả thực!”
Hai người đi về phía xa.
Nạp Lan Ca khẽ nói: “Bây giờ yêu tộc và loài người vẫn có tới trăm tộc có thể chung sống hoà bình, vẫn phải cảm ơn Kiếm Chủ Nhân Gian năm đó, là ông ấy đã thống nhất lại toàn vũ trụ, để cho trăm tộc được chung sống hoà bình. Hơn nữa còn xây dựng nên trật tự hoàn toàn mới. Nếu không thì thế gian này chẳng biết sẽ còn hỗn loạn tới mức nào nữa!”
Diệp Quân khẽ gật đầu, sau khi vào thư viện, hắn cũng đọc được rất nhiều chuyện có liên quan tới Kiếm Chủ Nhân Gian.
Giống như Nạp Lan Ca đã nói, bây giờ con người có thể chung sống hoà bình với cả trăm tộc khác quả thực đều là nhờ có Kiếm Chủ Nhân Gian!
Dùng sức mạnh của bản thân để đoàn kết cả trăm tộc!
Bất cứ tộc nào cũng phải tuân thủ Quan Huyên Pháp!
Mặc dù mâu thuẫn giữa một vài các chủ địa phương vẫn tồn tại, nhưng trước nay chưa từng xảy ra tranh đấu với quy mô lớn!
Dường như nghĩ ra điều gì đó, trong lòng Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Tháp gia, ngươi có quen Kiếm Chủ Nhân Gian không? Quen biết mà ta nói là kiểu ngươi biết ông ta và ông ta cũng biết ngươi ấy!”
Tiểu Tháp trầm mặc một lúc, nói: “Quen!”
Diệp Quân phấn khích nói: “Tháp gia, ngươi lại có quen biết qua lại với cả Kiếm Chủ Nhân Gian cơ đấy… Ngươi đỉnh quá đi!”
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân lại nói: “Tháp gia, trước đây ngươi không tán thành ta trở thành kiểu cường giả tuyệt thế giống như Kiếm Chủ Nhân Gian là vì lý do gì thế?”
Tiểu Tháp nói: “Ý của ta là người phải từ từ chứ không được mơ mộng hão huyền, có hiểu không?”
Diệp Quân gật đầu: “Hiểu!”
Nói tới đây, hắn và Nạp Lan Ca đã tới sâu bên trong hẻm núi, đúng vào lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội, tiếp đó, một con gấu đen có dáng người to lớn xuất hiện, cho người ta một cảm giác áp bức vô hình!
Yêu thú cấp Thiên!
Biểu cảm của Diệp Quân trở nên nghiêm trọng.
Nghiêm trọng bởi vì không chỉ có một con mà có tới hàng trăm con!
Hàng trăm con gấu!
Mặc dù một vài con gấu trong số đó có cấp bậc không quá cao, thế nhưng nếu như bọn chúng đồng loạt lao tới, cho dù là hắn thì cũng không chống đỡ nổi!
Yêu thú đều rất thích đi theo bầy!
Diệp Quân gạt bỏ suy nghĩ, sau đó chắp tay nói với con gấu đen kia: “Tại hạ đi nhầm địa bàn, mong vua gấu lượng thứ cho”.
Bên cạnh con gấu đen đó có một con gấu đen khác gầm lên phẫn nộ: “Loài người…”
Con gấu đen quay người giáng một cú tát!
Bốp!
Con gấu đen đó bị đánh bay ra xa mấy mét!
Cả bầy gấu đều ngơ ngác!
Con gấu đen kia lạnh lùng nói: “Gầm cái gì mà gầm? Không phải ta đã dạy bọn ngươi rồi sao? Phải lịch sự! Lịch sự!”
Nó vừa nói vừa nhìn về phía Diệp Quân, sau đó cũng chắp tay nói: “Chào công tử, ta đây cũng biết lịch sự!”
Diệp Quân: “…”
Nạp Lan Ca không nhịn được cười. Đọc truyện nhanh tại TruyenOnl.com
Diệp Quân khẽ cười: “Bên ngoài đồn vua gấu có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền!”
Con gấu đen chớp mắt: “Người bên ngoài đều biết ta…biết tại hạ sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế!”
Gấu đen bật cười nói: “Đều là hư danh, hư danh thôi!”
Diệp Quân khẽ cười, hắn lấy ra một cuốn sách cổ mang theo bên người đưa cho vua gấu: “Vua gấu, cuốn sách này là sách vở cất giữ của thư viện Quan Huyên, mặc dù không phải công pháp hay kỹ thuật luyện võ gì, nhưng lại do Kiếm Chủ Nhân Gian năm xưa để lại. Sau khi ta đọc xong đã học hỏi được rất nhiều điều, hôm nay đi qua nơi này, thấy có duyên với vua gấu nên tặng lại cho vua gấu đấy”.
Nghe vậy, con gấu đen vội vàng nhận lấy cuốn sách cổ, sau đó nói: “Loài người…ồ, vị công tử này, ngươi thật sự quá khách khí rồi!”
Nó vội vàng lấy ra một viên nội đan cấp Thiên đưa cho Diệp Quân: “Nhận mà không đáp lễ thì thật là không phải phép, mong công tử nhận lấy viên nội đan cấp Thiên này”.
Bầy gấu: “…”
Diệp Quân: “…”
…
Chương 79: Gã yêu thú mê gái
Nhìn nội đan cấp Thiên trước mặt, Diệp Quân im lặng hồi lâu.
Thứ này quá quý giá.
Một cuốn sách đổi lại một viên nội đan cấp Thiên?
Diệp Quân khẽ lắc đầu từ chối: “Vua gấu, đan này quý quá”.
Gấu đen nói: “Ngươi không cần sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Tặng sách là tâm ý của ta, còn nội đan này của vua gấu quá quý, nếu ta nhận thì quá thất đức”.
Mặc dù hắn cũng rất muốn nhận, dù sao một viên nội đan cấp Thiên có giá trị khá lớn, nhưng giới hạn làm người cho hắn biết vài thứ quá dễ dàng vẫn đừng nên lấy thì hơn.
Gấu đen nhìn Diệp Quân, cười nói: “Con người, ngươi hơi khác đấy, người không xem ta là tên ngốc giống người khác”.
Diệp Quân sửng sốt.
Gấu đen bỗng cười nói: “Ta nhận sách của ngươi”.
Nói rồi nó giơ móng gấu lên: “Cho qua”.
Nghe thế đám gấu yêu đằng sau nó lập tức tách ra hai bên.
Diệp Quân chắp tay nói: “Cảm ơn”.
Nói xong, hắn dẫn Nạp Lan Ca đi về phía khác.
Lúc này gấu đen bỗng nói: “Con người”.
Diệp Quân xoay người nhìn gấu đen, nó cười nói: “Phía trước là loài sói thiên yêu, nếu ngươi không muốn có quá nhiều phiền phức thì có thể đi đường vòng để tránh bọn nó”.
Diệp Quân mỉm cười: “Cảm ơn”.
Lúc hai người đi, Nạp Lan Ca quay đầu liếc nhìn, cô nhìn thấy mười mấy thi thể nằm ở một góc đằng sau tảng đá.
Thấy thế, Nạp Lan Ca hơi cau mày.
Sau khi Diệp Quân và Nạp Lan Ca đi khỏi đó, một con gấu đen bên cạnh vua gấu nói: “Vua gấu, tại sao lại bỏ qua cho chúng?”
Gấu đen nhìn phía đằng xa: “Mặc dù người này cũng muốn mưu lợi để qua ải này nhưng hắn không xem ta là kẻ ngốc giống người khác”.
Gấu đen trầm giọng nói: “Bởi vì điều này thôi sao?”
Gấu đen bình tĩnh nói: “Đối mặt với cả tộc ta mà hắn không hề sợ hãi, ngược lại còn cung kính nói chuyện, bình tĩnh đối đãi, nếu người này không có con át chủ bài thì có đánh chết ta cũng không tin. Nếu đã thế, thay vì mạo hiểm liều mạng với hắn, tại sao không đổi cách khác, tạo mối quan hệ tốt với hắn để có lợi cho sau này?”
Nó nhìn gấu đen, sau đó nói: “Dù là làm người hay làm gấu đều phải học cách thức thời, cảnh giác lời nói, quan sát sắc mặt, không được liều lĩnh mà lao đầu vào đánh nhau”.
Gấu đen gật đầu: “Nói một cách đơn giản là đánh thắng thì đánh, cảm thấy đánh không lại thì kết bạn, đúng không?”
Gấu đen bật cười: “Trẻ nhỏ dễ dạy”.
…
Sau khi đi khỏi hẻm núi, Diệp Quân và Nạp Lan Ca nghe theo lời khuyên của vua gấu, đổi một hướng khác.
Đi đường vòng!
Nạp Lan Ca bỗng nói: “Vua gấu đó không đơn giản”.
Diệp Quân cười nói: “Có thể trở thành vua của một tộc thì sao có thể tầm thường được”.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân cười nói: “Lúc đầu muội cứ nghĩ huynh sẽ nhận viên nội đan đó”.
Thật ra lúc đó cô cũng hơi dao động.
Nhưng Diệp Quân lại từ chối.
Diệp Quân lắc đầu: “Kẻ tham lam chiếm lợi đa số đều sẽ thất bại nhiều hơn, hơn nữa chuyện này hơi thất đức”.
Nạp Lan Ca gật đầu: “Đúng thế thật”.
Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó khẽ nói: “Không biết Tiêu Qua và Tôn Hùng thế nào rồi”.
Hắn vẫn hơi lo lắng, nơi này nhiều yêu thú cấp Thiên hơn hắn nghĩ, hơn nữa mấy yêu thú này đa số đều sống theo bầy đàn.
Nếu gặp phải nhóm yêu thú này sẽ khiến người khác tuyệt vọng.
Cho dù là hắn nếu bị hơn một trăm con gấu bao vây tấn công, hắn cũng chỉ có thể bỏ chạy.
Chỉ một con thì không sợ nhưng một bầy thì hắn vẫn sợ.
Nạp Lan Ca trầm giọng nói: “Số người vượt qua lần này e là ít lại càng ít”.
Diệp Quân gật đầu: “Lần khảo sát này của thư viện quả là hơi biến thái”.
Nạp Lan Ca lắc đầu: “Theo muội biết tiêu chuẩn thu nhận người của Trung Thổ Thần Châu càng kinh khủng hơn”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Thế nào?”
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “Huynh biết lần này họ chỉ nhận bao nhiêu người ở thượng giới không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Nạp Lan Ca trầm giọng nói: “Một người”.
Nghe thế Diệp Quân khá ngạc nhiên: “Một?”
Nạp Lan Ca gật đầu: “Chỉ có người đứng đầu cuộc tỷ võ mới có tư cách được họ dẫn đi”.
Diệp Quân im lặng không nói.
Chỉ có người đứng đầu mới có tư cách đến Trung Thổ Thần Châu, điều kiện này hết mức biến thái.
Nạp Lan Ca trầm giọng nói: “Cái này chưa là gì cả, nghe nói tiêu chuẩn nhận người của tổng viện thư viện Quan Huyên càng đáng sợ hơn”.
Nói rồi cô lắc đầu cười: “Người ở tầng thấp muốn trèo lên trên khó như lên trời”.
Diệp Quân: “Chính vì thế, những người không có gia tộc lớn và lai lịch như chúng ta mới càng phải cố gắng hơn”.
Nạp Lan Ca cười nói: “Cùng cố gắng”.
Diệp Quân gật đầu.
Hai người tăng nhanh bước chân.
Không lâu sau, Diệp Quân và Nạp Lan Ca đi vòng khỏi địa bàn đám sói Thiên Lang, lúc này họ ngày càng gần lá cờ của thư viện Quan Huyên.
Diệp Quân nhìn ngọn núi lớn ở phía đằng xa cười nói: “Đi qua ngọn núi này, chúng ta có thể đến nơi rồi”.
Nạp Lan Ca gật đầu, hai người tiếp tục tăng tốc.
Mặc dù hai người đều khá lo lắng cho Tiêu Qua và Tôn Hùng nhưng không có cách nào khác, họ không thể đi khắp nơi tìm hai người kia, tìm người trong vùng núi mênh mông quá khó.
Không lâu sau, hai người lên đến đỉnh núi, lúc này họ chỉ cách lá cờ vài dặm.
Hai người đều nở nụ cười vui mừng.
Nhưng đúng lúc này một giọng cười vang lên: “Lại có hai người nữa”.
Nghe thế Diệp Quân và Nạp Lan Ca quay đầu lại, cách đó không xa có một người đàn ông chậm rãi đi đến.
Người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, vóc dáng cao lớn, để râu quai nón, trông rất dung tục, ánh mắt gã hơi quỷ dị.
Cảm giác đầu tiên là gã không phải là người tốt.
Khi nhìn thấy Nạp Lan Ca, ánh mắt gã sáng rực, sau đó cười nói: “Cô gái xinh đẹp, ta chưa từng nhìn thấy phụ nữ nào xinh đẹp như thế, chậc chậc…”
Diệp Quân nhìn người đàn ông, gã không phải con người mà là yêu thú, hơn nữa còn là yêu thú cấp Thiên.
Gã yêu thú vẫn nhìn chằm chằm Nạp Lan Ca, nhếch môi nói: “Các người là Diệp Quân và Nạp Lan Ca nhỉ? Có người ra giá cao bảo ta đến giết các ngươi, nhưng ta không ngờ Nạp Lan Ca cô nương lại xinh đẹp như thế, đừng nói là ta, dù là thái giám nhìn thấy cũng sẽ động lòng”.
Ngay lúc này một tàn ảnh bỗng lao đến trước mặt gã.
Gã yêu thú trợn to mắt, hoảng hốt, tốc độ đáng sợ quá.
Gã chỉ có thể bị động đưa hai cánh tay ra đỡ trước đầu mình.
Đúng lúc này chân Diệp Quân đạp vào đũng quần gã.
Bụp!
“A!”
Cơn đau đớn khiến gã kêu lên thất thanh, cảm giác đau thấu trời xanh không thể nào hình dung được.
Ngay khi gã mở cánh tay ra, Diệp Quân đánh một cú vào cổ họng gã.
Gã yêu thú văng ra xa, khoảnh khắc gã văng ra xa, Diệp Quân bỗng thuận thế túm lấy tay phải của gã, sau đó quật gã xuống đất.
Rầm!
Gã yêu thú đập người xuống đất khiến mặt đất nứt ra.
Diệp Quân cúi người nhìn gã yêu thú: “Ta cứ nghĩ dù là người hay yêu cũng nên có chút tố chất chứ, nhưng ta lầm rồi”.
Gã yêu thú oán hận nhìn Diệp Quân: “Ngươi nhìn xung quanh xem”.
Lúc này xung quanh bỗng xuất hiện một nhóm yêu thú, có đến hàng trăm con.
Gã yêu thú cười gằn: “Nếu ta chết, người phụ nữ ngươi thích sẽ bị tộc Man Yêu của ta chà đạp”.
Diệp Quân nhếch môi: “Sau ngày hôm nay, trên thế giới này không còn tộc Man Yêu nữa”.
Nói rồi hắn tung ra một cú đấm, gã yêu thú đó lập tức kêu lên thảm thiết.
Xương cả người gã đều bị Diệp Quân đánh vỡ nát.
Gã yêu thú gào lên: “Giết hắn, giết hắn, người phụ nữ đó để lại…”
Đám yêu thú đó lao đến chỗ Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn chằm chằm đám yêu thú đang lao về phía mình, ánh mắt hiện lên sát khí, không chỉ thế viền mắt hắn còn xuất hiện màu đỏ nhạt kỳ lạ…
Chương 80: Thích!
Giết!
Diệp Quân đột ngột xông ra, nhanh như gió táp!
Mà trên tay hắn lúc này, không biết từ bao giờ đã có thêm một thanh đoản kiếm.
Tu luyện trong tháp thí luyện hai tháng trời đã khiến tốc độ của hắn nhanh đến biến thái, dù là yêu thú cấp Thiên cũng không thể thoát khỏi tốc độ của hắn.
Đám yêu thú ở trước mặt đương nhiên cũng không thể nào thoát được!
Ngay lúc Diệp Quân xông ra, cổ một con yêu thú đã đứt lìa, máu tươi phun trào!
Một con yêu thú ngã xuống!
Ngay sau đó, Diệp Quân đã xông vào giữa đám yêu thú, tiếp đó, lại một con yêu thú nữa nằm xuống!
Diệp Quân hệt như một hồn ma, không ngừng tung hoành giữa đám yêu thú, còn đám yêu thú kia chẳng thể nào nhìn rõ được hắn đang ở đâu.
Giữa chiến trường, tiếng kêu gào thảm thiết vang dội!
Ở một bên, gã yêu thú nằm trên đất nhìn thấy cảnh này thì ngây ra như phỗng!
Mẹ kiếp!
Lúc này gã đã biết mình bị lừa rồi!
Tình báo gã nhận được không hề đúng!
Chàng trai này không phải chỉ là cường giả cảnh giới Ngự Không bình thường!
Bị lừa rồi!
Trong tim gã yêu thú nhỏ máu!
Ở phía xa, một con yêu thú nữa tiếp tục ngã xuống!
Thấy vậy, gã yêu thú vội nói: "Dừng tay, đây là một sự hiểu lầm..."
Lúc này, Nạp Lan Ca bỗng đi tới bên cạnh gã, sau đó đạp một phát vào miệng gã: "Câm miệng, đừng quấy rầy huynh ấy, để huynh ấy giết cho thoả, ta thích nhìn huynh ấy giết người!"
Gã yêu thú: "..."
Ở phía xa, tốc độ yêu thú chết đi càng lúc càng nhanh, chớp mắt đã mất đi hơn trăm yêu thú!
Lúc này, cuối cùng đám yêu thú đã rơi vào hoảng loạn!
Vì đánh lâu như vậy mà đến cả hình bóng của người này bọn chúng cũng chưa chạm vào được!
Ưu điểm của bọn chúng là sức mạnh và lực phòng ngự của thân xác, bọn chúng thật sự không có sở trường về tốc độ!
Lúc này, một con yêu thú ở cách đó không xa nhìn về gã yêu thú đang nằm trên mặt đất, tức giận gào lên: "Đại Vương chết rồi, chạy thôi!"
Nói xong, nó lập tức quay người chạy trốn!
Gã yêu thú tức nổ đom đóm mắt, gầm lên giận dữ: "Mẹ kiếp, ông đây chưa chết! Chưa có chết!"
Nhưng đám yêu thú kia hoàn toàn không để ý đến gã, lập tức quay đầu chạy mất tăm mất dạng!
Diệp Quân dừng lại, lúc này hắn thấy nóng quá đi mất, hơn nữa, hắn phát hiện thanh đoản kiếm trên tay mình cũng toả ra một tia sáng đỏ nhàn nhạt!
Diệp Quân thầm run giọng hỏi: "Tháp gia, sao ta cảm thấy cứ như máu mình đang chuyển động vậy?"
Tháp gia trầm lặng một lúc rồi đáp: "Ảo giác, chắc là ngươi giết đến điên rồi nên mới tạo ra ảo giác đấy!"
Diệp Quân ngớ người ra.
Tiểu Tháp tiếp tục nói: "Lần đầu chém giết kiểu này sẽ thấy kích động, chuyện thường ấy mà, nghỉ ngơi một lát là ổn thôi!"
Diệp Quân do dự một lát rồi gật đầu.
Bên trong tháp, Tiểu Tháp đột nhiên thở phào một hơi: "May là huyết mạch của thằng nhóc này không bị thức tỉnh ở đây, nếu không ta và ngươi hoàn toàn không đủ sức để trấn áp huyết mạch của hắn!"
Giọng nói bí ẩn trầm giọng nói: "Ngươi phải dạy hắn làm người tốt!"
Tiểu Tháp đáp: "Người tốt cái đầu ngươi! Trong tình cảnh đó mà hắn không giết thì ta không để yên đâu. Đúng là chúng ta phải dạy dỗ hắn cho tốt, nhưng không có nghĩa là để hắn làm một tên bạc nhược. Nếu là cha hắn..."
Nói đến đây, nó bỗng dừng lại, rồi lại nói: "Nếu như là ông nội hắn thì nói không chừng yêu thú ở sơn mạch này đã bị chọc tiết hết cả rồi!"
Giọng nói bí ẩn hỏi: "Thế nếu là cha hắn thì sao?"
Sau một thoáng im lặng, Tiểu Tháp đáp: "Phải xem trong tình hình thế nào, nhẹ thì giống hắn, chỉ giết đến bây giờ thì dừng lại! Nặng thì cả cái thượng giới không còn nữa! Sau đó lại tiếp tục đến thế giới khác!"
Giọng nói bí ẩn: "..."
Diệp Quân chậm rãi đi tới trước mặt gã yêu thú kia, gã tỏ ra sợ hãi, đang định nói gì đó thì Diệp Quân bỗng nói: "Là Huyền Thiên Tông sai ngươi đến giết ta với Tiểu Ca đúng không?"
Gã yêu thú nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Sao ngươi biết?”
Diệp Quân thản nhiên trả lời: "Bọn ta vừa lên thượng giới đã kết thù với bọn chúng, nếu không phải chúng thì còn ai vào đây?"
Gã yêu thú nặng nề nói: "Ta có rất nhiều bảo vật, nếu người không giết ta thì số bảo vật kia đều sẽ là của ngươi!"
Diệp Quân đột nhiên vung đao cắt ngang cổ họng gã yêu thú.
Phụt!
Máu tươi ào ạt phun ra.
Gã yêu thú trợn tròn hai mắt, chết.
Diệp Quân lấy nhẫn không gian của gã yêu thú, sau đó nói: "Giết ngươi rồi thì bảo vật của ngươi cũng là của ta!"
Gã yêu thú: "..."
Diệp Quân nhìn thử nhẫn không gian thì sững sờ.
Trong nhẫn có hai viên nội đan yêu thú cấp Thiên, sáu vạn kim tinh, ngoài ra còn có một số nội đan yêu thú cấp Địa!
Diệp Quân bỗng thấy vui phơi phới!
Hai viên nội đan yêu thú cấp Thiên chí ít cũng có giá hai mươi vạn kim tinh, cộng thêm sáu vạn kim tinh và một số nội đan yêu thú cấp Địa, thu hoạch lần này được tầm ba mươi vạn kim tinh!
Ba mươi vạn đấy!
Giết người đoạt bảo, kiếm tiền nhanh quá đi mất!
Diệp Quân vội thầm hỏi: "Tháp gia, 'chấp pháp câu cá' gì gì lúc trước ngươi nói với ta ấy, giải thích kỹ hơn chút được không?"
Tiểu Tháp: "..."
Lúc này, Nạp Lan Ca bỗng đi tới trước mặt Diệp Quân, cô lấy một chiếc khăn tay ra rồi nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt giúp hắn.
Diệp Quân sửng sốt.
Lúc này hai người đứng rất gần, dường như hắn có thể ngửi được rõ ràng mùi thơm từ người cô.
Nhìn Nạp Lan Ca đẹp tuyệt trần trước mặt, Diệp Quân bỗng có chút thất thần.
Nạp Lan Ca khẽ nói: "Lần sau huynh đừng tức giận vì lời nói của loại người này, muội không quan tâm đâu!"
Diệp Quân lắc đầu: "Sỉ nhục ta, ta có thể mặc kệ, nhưng sỉ nhục muội thì ta không thể bỏ qua!"
Nạp Lan Ca cười hỏi: "Thế nhỡ gặp phải người huynh đánh không lại thì phải làm sao?"
Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Đánh không lại thì chịu trận, nhưng kẻ nào dám sỉ nhục muội, dù đánh không lại huynh cũng phải đánh".
Nạp Lan Ca khẽ bảo: "Nhịn một lúc, trời yên biển lặn, lùi một bước, trời cao biển rộng..."
Diệp Quân lắc đầu: "Nếu kẻ khác đứng trước mặt mình sỉ nhục người mình thích mà còn có thể nhịn được thì huynh còn tu luyện làm gì? Huynh tu kiếm không phải để làm một con rùa rụt đầu!"
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: "Người mình thích... huynh thích muội sao?"
Diệp Quân suy nghĩ rồi hỏi lại: "Không được sao?"
Nạp Lan Ca ngây ra một lát rồi lắc đầu cười: "Đáp án của huynh thật khiến ta không biết trả lời làm sao!"
Nói rồi cô cầm tay Diệp Quân lên, nhẹ nhàng lau máu tươi trên tay hắn.
Diệp Quân chợt hỏi: "Đây là lần đầu tiên muội lau máu cho đàn ông nhỉ?"
Nạp Lan Ca đáp: "Lần thứ hai rồi!"
Diệp Quân sững sờ.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: "Lần đầu là lau cho phụ thân của muội. Năm đó ông ấy bị người ta đánh, muội lau máu cho ông ấy, không được sao?"
Diệp Quân nhoẻn miệng cười: "Việc nên làm mà! Nên làm mà!"
Nạp Lan Ca lắc đầu cười: "Đồ ngốc này!"
Diệp Quân cười rồi vội lấy ra một nửa chiến lợi phẩm trong nhẫn không gian đặt vào tay Nạp Lan Ca.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: "Huynh giữ lại dùng đi!"
Cô nhìn ra được Diệp Quân là một kẻ cuồng tu luyện, nên hắn sẽ rất cần tài nguyên tu luyện.
Diệp Quân lại lắc đầu: "Thể chất của muội đặc biệt, rất cần tài nguyên tu luyện".
Nạp Lan Ca còn muốn nói gì đó nhưng Diệp Quân đã đặt nhẫn vào trong tay cô: "Mỗi người một nửa, không bàn thêm nữa!"
Nạp Lan Ca cười đáp: "Được!"
Nói rồi cô cất nhẫn không gian đi.
Ngay lúc này, mảnh đất phía xa bỗng nhiên rung lên, hệt như động đất vậy!
Diệp Quân và Nạp Lan Ca đều sửng sốt.
Hai người quay đầu nhìn, thấy phía xa có một con yêu thú cao tầm mười mấy trượng đang điên cuồng chạy về phía bên này!
Uy lực cực kỳ mạnh mẽ, cách xa đến mấy dặm mà hai người vẫn có thể cảm nhận được cực kỳ rõ ràng!
Nạp Lan Ca trầm giọng nói: "Con này e rằng cũng phải là yêu thú cấp Bán Tiên!"
Diệp Quân nặng nề nói: "Chạy thôi!"
Nạp Lan Ca gật đầu.
Hai người vừa định chạy thì lúc này Nạp Lan Ca bỗng chỉ tay về hướng xa: "Huynh nhìn đi!"
Diệp Quân nhìn theo, trước con yêu thú kia là một con người đang chạy thục mạng!
Người này không phải là ai khác, chính là Tiêu Qua!
Bây giờ Tiêu Qua cũng đã nhìn thấy Diệp Quân và Nạp Lan Ca. Lúc nhìn thấy hai người, y mừng như điên, điên cuồng hét lên: "Diệp huynh, cứu mạng! Cứu ta với! Ôi khiếp... cứu ta với!"
Diệp Quân thì lại kéo tay Nạp Lan Ca quay người bỏ chạy!
Nhìn thấy vậy, Tiêu Qua ngơ cả người, rồi sau đó run rẩy nói: "Diệp huynh... huynh đệ tốt của ta! Huynh đệ ơi! Ta là huynh đệ Tiêu Qua của huynh đây mà!"
...