Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3081: Lành ít dữ nhiều

Chẳng mấy chốc, hai người đã nhìn thấy một tòa thành ở cuối tầm mắt.

Thành Khâu Ung!

Bước chân của hai người nhanh hơn, nhưng chẳng mấy chốc, hai người lại nhíu mày, bởi vì bọn họ phát hiện ra rằng đột nhiên có nhiều tiếng bước chân ở hai bên đường chính hơn một chút.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân, nhưng không nhìn thấy người.

Diệp Quân đột nhiên dừng lại, hắn quay đầu nhìn xung quanh, rồi gầm lên giận dữ: “Chủ nhân bút Đại Đạo đang ở đây, các người còn không nhanh chóng rút lui, là muốn ăn phân à?"

Cổ Bàn: "..."

Mà đám sinh linh ẩn nấp trong bóng tối ở bốn phía này nghe thấy vậy thì lập tức nổi giận...



Những sinh linh trong bóng tối ở bốn phía rất tức giận, khí tức bắt đầu dâng lên như thủy triều, nhưng lại không dám đến gần đường chính.

Sau khi Diệp Quân nói xong thì lập tức vội vàng bỏ chạy!

Hắn cũng không dám bảo đảm rằng những sinh linh này chắc chắn sẽ không dám tiến vào đường chính, nhỡ đe dọa đám người kia đến mức nóng nảy, bọn họ xông vào đường chính thì bây giờ hắn không thể ngăn cản được.

Chẳng mấy chốc, Diệp Quân và Cổ Bàn đã đi đến thành Khâu Ung kia, nhưng lúc này, cổng thành cũng đã đóng chặt, Cổ Bàn vô thức muốn bay vào trong thành, nhưng lại bị Diệp Quân chặn lại.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lên, lúc này đã là thời khắc bóng tối, một mảng đen kịt, không thể nhìn thấy gì cả.

Lúc này Cổ Bàn cũng nhận ra vấn đề, thành này cao có mười mấy trượng, nếu lúc bay lên rời khỏi phạm vi của đường chính thì sẽ đau trứng lắm.

Cổ Bàn đi đến trước cổng thành, dùng sức gõ vào cổng thành: "Mau mở cửa, chết tiệt, chúng ta không phải là người xấu."

Diệp Quân: "..."

Bên trong thành không hề có động tĩnh.

Sắc mặt của Cổ Bàn đột nhiên tối sầm lại, đang định gõ cửa lần nữa thì Diệp Quân đột nhiên nói: "Chờ một chút đi!"

Cổ Bàn quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân liếc mắt quan sát xung quanh một cái: "Trời sắp sáng rồi."

Cố Bàn gật đầu: “Được.”

Hai người ngồi ở cổng thành, mà trong bóng tối xung quanh tràn ngập đủ loại khí tức, rất mạnh mẽ.

Diệp Quân nói khẽ: “Trận chiến năm đó thực sự rất dữ dội!"

Cổ Bàn cũng nói một cách nặng nề: "Không biết đó rốt cuộc là vật thần tiên gì, mà lại làm cho nhiều cường giả ở chỗ giao giới của Hư Chân phải đến cướp đoạt như vậy..."

Diệp Quân gật đầu: "Ta cũng rất tò mò."

Cổ Bàn đang muốn nói chuyện, gã đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy cách đó không xa có một người đàn ông đang đi tới, cả người của người đàn ông đó đều là máu, rõ ràng là đã bị thương rất nặng.

Người tới không phải ai khác, chính là chủ nhân bút Đại Đạo!

Nhìn thấy dáng vẻ của chủ nhân của Đại Đạo như vậy, vẻ mặt của cả Diệp Quân và Cổ Bàn đều trở nên kỳ lạ.

Chủ nhân của Đại Đạo nhìn chằm chằm vào Cổ Bàn, ánh mắt kia giống như là thực sự hận không thể muốn ăn tươi nuốt sống Cổ Bàn.

Cổ Bàn không sợ chút nào, tay phải của gã nắm chặt, trên người gã đột nhiên tỏa ra khí tức của một linh hồn lớn mạnh.

Đương nhiên là chủ nhân bút Đại Đạo không thể chịu đựng được, đang định ra tay, nhưng vào lúc này, ông ta đột nhiên cảm giác được khí tức thần thức của Diệp Quân đang bao phủ lấy ông ta.

Chủ nhân của Đại Đạo nhíu mày, quay đầu lại nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười và nói: "Chủ nhân bút Đại Đạo, bây giờ chính là thời khắc bóng tối, không thích hợp để chiến đấu, ông nghĩ sao?"

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân, lại nhìn Cổ Bàn, cười lạnh một tiếng, nhưng lại không ra tay.

Ông ta đi tới ngồi xuống một bên, hai mắt chậm rãi nhắm lại.

Cổ Bàn nhìn chằm chằm vào chủ nhân bút Đại Đạo, ánh mắt lóe lên, không biết đang suy nghĩ cái gì, một lúc sau, gã quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân cũng lắc đầu.

Hắn đương nhiên biết ý đồ của Cổ Bàn, nhưng hắn biết, trên người chủ nhân bút Đại Đạo có linh hồn thần bí kia giúp đỡ, cho dù không đánh lại được hắn với Cổ Bàn, nhưng để tự bảo vệ mình thì chắc chắn là không có gì trắc trở.

Ba người cứ chờ đợi như vậy, cuối cùng, nơi chân trời phía xa xuất hiện một vệt màu trắng bạc.

Trời đã sáng.

Diệp Quân nhìn xung quanh, khí tức trong bóng tối ở xung quanh đều đã biến mất, tất cả lại trở lại bình thường.

Lúc này, cổng thành mở ra, một gã thị vệ đi ra từ bên trong cổng thành, nhìn thấy ba người Diệp Quân thì lập tức hơi sửng sốt.

Ba người Diệp Quân đứng dậy đi vào bên trong cổng thành.

Sau khi vào thành, Diệp Quân liếc mắt nhìn xung quanh một cái, 'thành Khâu Ung' này cũng không lớn, trông rất sơ sài, đa số người dân trong thành đều là người bình thường, chỉ có một số ít người là người đã tu luyện võ đạo, nhưng đều rất rất yếu, thậm chí còn chưa chạm đến 'khí'.

Lúc này, một người đàn ông trung niên nho nhã đột nhiên đi tới trước mặt ba người, người đàn ông trung niên nhìn ba người, mỉm cười: "Ba vị... đến từ bên ngoài à?"

Diệp Quân gật đầu.

Người đàn ông trung niên hơi kinh ngạc, nhưng sau đó lại lập tức khôi phục bình thường, ông ta chắp tay: “Ba vị, ta là Lý Sĩ, là thành chủ của thành Khâu Ung... Không biết ba vị đến thành Khâu Ung của ta..."

Nhìn thấy Lý Sĩ ở trước mặt hơi căng thẳng, Diệp Quân cười nói: "Lý thành chủ, chúng ta chỉ đi ngang qua đây thôi, cũng không có ý khác."

Vẻ mặt của Lý Sĩ lập tức thả lỏng, sau đó nói: "Ba vị có cần ta giúp gì không?"

Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: "Lý thành chủ, không biết có thể tìm hai người giúp ta được không, bọn họ là dân làng của thôn Nguyên, tên là Nguyên Chấn và Tần Liên!"

"Thôn Nguyên!"

Lý Sĩ nói: "Chờ một chút."

Nói xong, ông ta quay đầu lại nhìn về phía một ông lão cách đó không xa, ông lão vội vàng bước tới, ông ta lấy một cuốn sách ra và lật xem, một lúc sau, ông ta nói: "Bọn họ đã từng đến thành Khâu Ung, nhưng lại rời đi rồi."

Diệp Quân nhìn ông lão: "Rời đi rồi?"

Ông lão vội vàng gật đầu: "Đúng vậy."

Diệp Quân nhíu mày lại.

Lý Sĩ hơi nghi ngờ và nói: "Bọn họ không trở về thôn Nguyên?"

Ông lão lắc đầu: "Không."

Vẻ mặt của Lý Sĩ tối sầm lại: "Cái này..."

Diệp Quân liếc mắt nhìn hai người một cái, đương nhiên là hắn có thể nhìn ra được là hai người này không hề nói dối, nói cách khác, hai người Nguyên Chấn kia đã rời khỏi thành Khâu Ung, nhưng cũng không có khả năng quay về Nguyên Thành...

Lành ít dữ nhiều!

Đúng lúc này, ông lão kia đột nhiên nói: “Cổng thành mà bọn họ rời đi không phải là cổng nam.”

Diệp Quân nhìn về phía ông lão, ông lão nhìn vào quyển sách và nói: “Trên ghi chép là bọn họ rời đi bằng cổng phía bắc… cổng phía nam chính là cổng mà ba vị đại nhân vừa mới đi vào, từ cổng này là hướng quay về thôn Nguyên, mà đi từ cổng Bắc, chính là… rời xa thôn Nguyên."
Chương 3082: Nói nhảm

Diệp Quân nói: "Có thể điều tra được bọn họ đã làm gì ở trong thành không?"

Ông lão cười gượng: "Chuyện này không được."

Diệp Quân gật đầu, sau đó nói: "Đi ra ngoài từ cổng bắc, chính là thông với đường đến Cổ Thần Đô à?"

"Cổ Thần Đô?"

Ông lão hơi nghi ngờ.

Mà vẻ mặt của Lý Thành Chủ kia thì đột nhiên thay đổi.

Ánh mắt của ba người Diệp Quân dừng lại ở trên người của Lý Sĩ, Lý Sĩ cười gượng: "Ba vị đại nhân, đối với Cổ Thần Đô này, ta cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết là trong truyền thuyết... Chúng ta đều cho rằng nó không tồn tại, nhưng không ngờ..."

Diệp Quân nói: “Các ngươi cũng không biết ư?”

Lý Sĩ gật đầu: “Không biết, ta cũng chỉ là từng thỉnh thoảng nghe người của thế hệ trước nhắc đến… Chúng ta căn bản không dám rời đi quá xa, cho dù rời đi, cũng nhất định không qua đêm ở bên ngoài, chỉ cần qua đêm ở bên ngoài, cơ bản là không thể quay về."

Vẻ mặt của Diệp Quân tối sầm lại, hắn nghĩ đến Nguyên Chấn và Tần Liên, Nguyên Chấn và Tần Liên đã rời đi từ cổng bắc...

Nhưng chẳng mấy chốc, hắn đã nhận ra được có gì đó không hợp lý, theo lý thì hai người này hẳn là biết bên ngoài có nguy hiểm, nhưng vẫn muốn rời khỏi từ cổng bắc… Bọn họ cố ý?

Chẳng lẽ không phải là người địa phương ư?

Diệp Quân không thể không suy nghĩ nhiều một chút, bởi vì hành vi của hai người này hơi khác thường.

Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: "Đừng lãng phí thời gian, đêm nay tập hợp ở bên ngoài cổng bắc."

Nói xong, ông ta quay người đi sang một bên.

Diệp Quân quay đầu lại liếc nhìn chủ nhân bút Đại Đạo đang rời đi, người kia đã bị đánh hội đồng mà vẫn còn có thể sống sót, đúng là mạng thật sự rất cứng mà!

Diệp Quân và Cổ Bàn đi đến một sân nhỏ dưới sự sắp xếp của Lý Sĩ, hai người quay trở về phòng của riêng mình.

Tiểu Tháp nói: "Ngươi tin tưởng Cổ Bàn này à?"

Diệp Quân nói: "Tin một nửa."

Tiểu Tháp hơi nghi ngờ: "Chỉ có một nửa thôi ư?"

Diệp Quân gật đầu: "Hắn hợp tác với ta cũng chỉ là hợp tác vì lợi ích, mà hợp tác vì lợi ích thì đương nhiên không thể tin tưởng hoàn toàn được."

Tiểu Tháp nói một cách nặng nề: "Thằng nhóc kia, ta luôn cảm thấy lần này ngươi sẽ xảy ra chuyện lớn."

Vẻ mặt của Diệp Quân đầy những vạch đen: "Tháp gia, ngươi đừng như vậy..."

Tiểu Tháp nói: "Thật đó, cảm giác của ta luôn rất chính xác."

Diệp Quân đột nhiên cảm thấy hơi đau trứng.

Tiểu Tháp nói: "Trước đó, Tháp gia không bị phong ấn, cho nên ngươi có thể không sợ hãi, nhưng bây giờ, Tháp gia đã bị phong ấn, cho nên, ngươi phải cẩn thận chú ý trong mọi việc, hiểu chưa?"

Diệp Quân: "..."

Hai mắt của Diệp Quân chậm rãi nhắm lại, hắn cũng không cảm thấy là Tháp gia đang nói chuyện giật gân, bởi vì hắn cũng cảm thấy sự việc càng ngày càng phức tạp.

Nước Cổ Thần!

Giao giới ở Hư Chân!

Bây giờ hắn đang bị cuốn vào vòng xoáy này...

Mặc dù hắn và chủ nhân bút Đại Đạo đều có những giới hạn, nhưng cho dù là hắn hay là chủ nhân bút Đại Đạo, hắn thì ngoại trừ việc gọi người, chủ nhân bút Đại Đạo thì ngoại trừ việc vận dụng sức mạnh của mình ra thì bọn họ đều có thể dùng mọi thủ đoạn.

Mà bây giờ hắn đang ở thế bất lợi bởi vì kiến thức của hắn ít hơn chủ nhân bút Đại Đạo rất nhiều, cho nên, về mặt thu hút người, hắn kém hơn chủ nhân bút Đại Đạo nhiều lắm.

Thua!

Trong mắt Diệp Quân hiện lên một tia phức tạp, hắn biết, lần này hắn đã thua đến mức không dậy nổi, nếu thua thì sau này cũng chỉ có thể làm vua dựa dẫm.

Nhưng nghĩ lại thì làm vua dựa dẫm hình như cũng không tệ...

Diệp Quân mỉm cười: "Tháp gia, ta biết sự việc lần này rất không đơn giản, nhưng không sao cả, chỉ cần cố gắng hết sức là được rồi."

Nói xong, hai mắt của hắn từ từ nhắm lại, thần thức của hắn bắt đầu nghiên cứu cái bùa Đế Khí kia, cho dù là Đại Đạo Hà này hay là lá bùa này, bây giờ hình như cũng đều không ở trạng thái bình thường...

Hắn cũng nghĩ đến việc trực tiếp kích hoạt lá bùa này để cùng bị hủy diệt với chủ nhân bút Đại Đạo, sau đó để cô cô làm cho mình sống lại...

Bằng cách này thì mình cũng coi như đã thắng.

Nhưng khi hắn nghĩ đến việc chủ nhân bút Đại Đạo là một phân thân, hắn thì lại bỏ đi.

Rất lỗ!

Hơn nữa, nhỡ cô cô không làm cho mình sống lại nữa... Vậy thì đúng là sẽ chết ngay tại chỗ đó!

Hắn đã cảm giác được rằng bây giờ cô cô sẽ không dễ dàng giúp hắn làm chuyện này nữa.

Cho dù có làm thì hắn cũng phải trả một cái giá đắt cực kỳ nghiêm trọng.

Ban đêm.

Ba người đi đến bên ngoài cổng bắc, Diệp Quân nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo đã thay sang một bộ áo đạo sĩ mới tinh, trông rất thần kỳ.

Mặt của Cổ Bàn không hề thay đổi, như thể ai đó đang thiếu nợ gã mấy triệu.

Ba người đi về phía đường chính ở phía xa.

Trên đường, không ai trong ba người nói gì.

Không biết đã đi bao lâu, đột nhiên xuất hiện một đám Cổ Thần Vệ ở phía xa, thấy vậy, ba người vội vàng đi theo...

Bọn họ đi theo phía sau đám Cổ Thần Vệ kia, mà bọn họ phát hiện ra rằng nơi nào có Cổ Thần Vệ thì trong bóng tối xung quanh không còn xuất hiện khí tức nào nữa, cũng không có cường giả nhìn trộm.

Ba người đi theo đám Cổ Thần Vệ rất lâu, cuối cùng đi tới một cao nguyên, vừa mới bước vào vùng cao nguyên này, vẻ mặt của ba người lập tức trở nên nghiêm nghị.

Tinh thần chiến đấu!

Tinh thần chiến đấu vô tận tràn ngập toàn bộ cao nguyên...

"Chư Thần... đều chết..."

Bên trên cao nguyên có tiếng gầm vang vọng như tiếng sấm.

Vẻ mặt của ba người cứng lại... Khí tức này... Ít nhất cũng phải là cảnh giới chín phần Chân đỉnh cao.

Ba người cũng không dám tiến lên.

Diệp Quân đột nhiên nói: "Chủ nhân bút Đại Đạo, không phải ông nói ông là thần à?"

Vẻ mặt của chủ nhân bút Đại Đạo không hề thay đổi: "Ta nói như vậy à? Ta không phải là thần, ta căm ghét nhất chính là thần! Cậu đừng nói nhảm!”
Chương 3083: Bị thương nặng

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía trên cao nguyên, trên vùng đất cao nguyên đó, không nhìn thấy người, chỉ nghe được âm thanh này, chỉ nhìn thấy chiến ý ngập trời.

Vẻ mặt của ba người đều vô cùng nghiêm túc, bởi vì những chiến ý này thực sự rất khủng bố, cho dù ở cách xa chục nghìn trượng, bọn họ vẫn bị đè ép đến mức ngạt thở như cũ, hơn nữa những chiến ý này liên tục không dứt, vô cùng vô tận…

Điều đáng sợ nhất chính là, khi đối mặt với những chiến ý này, trong lòng của ba người lại không thể dâng lên chiến ý và suy nghĩ chiến đấu.

Lúc này cảm giác của bọn họ chính là: căn bản không có cách nào chống lại được!

Diệp Quân nhìn chằm chằm vào vùng đất cao nguyên kia, lúc này, kiếm ý vô địch của hắn cũng dâng lên từ trong cơ thể, chống lại luồng chiến ý kia.

Kiếm tu!

Kiếm ý vô địch!

Hắn có thể cho phép mình bị đánh bại, nhưng nhất định không cho phép mình "đầu hàng mà không chiến đấu".

Hắn liều chết mà nhìn chằm chằm vào phía trên của vùng cao nguyên kia, chiến ý trong mắt càng ngày càng dày đặc hơn.

Mà bên cạnh hắn, chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn cũng đang nhìn chằm chằm vào phía trên của vùng cao nguyên kia, đương nhiên là bọn họ cũng sẽ không cho phép mình bị đánh bại bởi một đạo chiến ý.

Ba người đều đang chống lại luồng chiến ý kia!

Mà những Cổ Thần Vệ này thì lại quỳ xuống với vẻ mặt cung kính.

Đúng lúc này, chiến ý tỏa ra từ bên trên cao nguyên dường như cảm thấy được rằng ba người Diệp Quân đang khiêu khích, nên trong chớp mắt, chiến ý ngập trời thổi quét xuống giống như nước lũ, đi thẳng đến chỗ ba người Diệp Quân.

Vẻ mặt của ba người lập tức thay đổi lớn!

Nhưng đồng thời, đều đồng loạt tiến lên phía trước một bước, chống đỡ chiến ý kia.

Đợt tấn công của Diệp Quân là hung ác nhất, vô số kiếm ý vô địch trực tiếp hóa thành một thanh kiếm ý rồi phá vỡ không trung để tiến lên, nhưng chẳng mấy chốc nó đã bị luồng chiến ý kia đàn áp.

Hai tay của Diệp Quân siết chặt lại, đôi mắt dần dần chuyển sang màu đỏ, mặc dù kiếm ý bị luồng kiếm ý kia đàn áp, nhưng, kiếm ý của hắn cũng trở nên càng ngày càng mạnh.

Mà cách đó không xa, chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn cũng đang chống lại luồng chiến ý kia, hai người cũng không hề thoải mái, bởi vì bây giờ hai người cũng đều không phải ở trạng thái đỉnh cao.

Nhưng chiến ý kia lại càng ngày càng mạnh, càng ngày càng nhiều, chẳng mấy chốc, ba người đã lộ ra vẻ mặt đau đớn.

Diệp Quân nhìn chằm chằm vào vùng cao nguyên kia, khắp người của hắn tỏa ra kiếm ý vô địch cực kỳ khủng bố, kiếm ý vô địch của hắn cũng rất mạnh, nhưng lúc này đã gần như hoàn toàn bị luồng chiến ý kia đàn áp, căn bản không thể cựa quậy, cùng lúc đó, sâu trong lòng hắn lại xuất hiện một âm thanh.

Không cách nào chống cự được!

Luồng chiến ý này căn bản không phải là thứ mà bây giờ hắn có thể chống cự.

Hơn nữa, ý nghĩ trong đầu này càng ngày càng mạnh mẽ.

Ít nhất thì đối phương cũng đã chạm tới cảnh giới chín phần Chân...

Mà sức chiến đấu hiện tại của hắn tính ra cũng chỉ mới là cảnh giới gần năm phần Chân, sao có thể đối đầu với đối phương được chứ?

Cùng với suy nghĩ này, kiếm ý vô địch của Diệp Quân đột nhiên yếu đi ba mươi phần trăm, hơn nữa còn tiếp tục suy yếu.

Nhận ra cảnh tượng này, Diệp Quân đột nhiên giật mình tỉnh dậy, hắn ngẩng đầu lên và nhìn về phía trên vùng cao nguyên kia, vẻ mặt của hắn trở nên hung ác, mở lòng bàn tay ra, trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm ý, ngay sau đó, nó trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang, đánh về phía vùng cao nguyên kia một cách hung ác!

Mà trong giây phút bị đánh ra ngoài kia, cơ thể và thần hồn của hắn bị đốt cháy, không chỉ có vậy, giờ phút này, máu cũng sôi sùng sục.

Dùng hết sức dồn vào một kiếm!

Diệp Quân biết, trước mặt chiến ý này, hắn đã cảm thấy sợ hãi, bởi vì hắn đã bắt đầu kiếm cớ cho chính mình, nếu cứ tiếp tục như vậy, trong lòng của Diệp Quân hắn đây nhất định sẽ bị tổn hại.

Tục ngữ nói, đánh bại kẻ trộm ở trong núi thì dễ, nhưng đánh bại kẻ trộm ở trong lòng thì khó.

Mà để đánh bại được kẻ trộm ở trong lòng, thì chỉ có một phương pháp, đó là đối mặt với khó khăn, nhìn thẳng vào nó!

Nói một cách đơn giản thì đó chính là phải hành động.

Từ xưa đến nay, có rất nhiều nguyện vọng tốt đẹp và lý tưởng cao đẹp, đều cần phải có hành động nỗ lực thực tế mớ có thể thực hiện được, mà hầu hết mọi người chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, cũng không thực hiện, cả ngày sống trong ước mơ, nhấn mình vào chỗ sâu giữa ảo tưởng và hiện thực và quanh quẩn ở đó, hơn nữa liên tục kiếm cớ cho mình…

Sau thời gian dài, con người cũng trở nên vô dụng.

Khi Diệp Quân nhìn thấy trong lòng mình bắt đầu cảm thấy sợ hãi thì hắn biết là 'Kẻ trộm' trong lòng mình đang quấy phá, muốn mình rút lui.

Hắn nhất định sẽ không cho phép!

Khi một kiếm này của hắn đánh ra ngoài, chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn ở cách đó không xa đều ngây ngẩn cả người.

Cả hai người đều rất bất ngờ, đều không ngờ rằng Diệp Quân lại đột nhiên đánh ra một kiếm như vậy, hơn nữa, còn là trực tiếp liều mạng.

Không biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt của chủ nhân bút Đại Đạo tối sầm lại, ông ta liều chết mà nhìn chằm chằm vào Diệp Quân đã lao về phía cao nguyên kia, ánh mắt nặng nề, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Diệp Quân dùng hết sức lực đánh ra một kiếm, đương nhiên là sức mạnh không giống bình thường, một kiếm này phá vỡ không trung mà đến, trong nháy mắt cũng đã tiếp cận phía trên cao nguyên.

“Ồ!”

Nhưng vào lúc này, một âm thanh kinh ngạc đột nhiên truyền đến từ trên cao nguyên kia.

Im lặng một lúc, đột nhiên, chiến ý ngập trời thổi quét xuống như một dòng nước lũ hàng triệu khoảnh, lập tức đánh vào trên người của Diệp Quân.

Đùng đoàng!

Kiếm ý vô địch tỏa ra xung quanh Diệp Quân vang dội tiếng vỡ vụn, sức lực mạnh mẽ cứng rắn đánh hắn từ phía trên cao nguyên xuống dưới, trong nháy mắt, Diệp Quân trực tiếp rơi xuống mặt đất, toàn bộ mặt đất rung chuyển dữ dội, vẫn chưa vỡ vụn, bởi vì trên mặt đất này cũng tràn ngập chiến ý khủng bố.

Diệp Quân bị thương nặng!

Nhìn thấy Diệp Quân như vậy, chủ nhân bút Đại Đạo lập tức trở nên hăng hái, không hề do dự mà trực tiếp bước một bước lớn lao về phía Diệp Quân rơi xuống đất.

Nhân lúc cậu ốm yếu, muốn mạng của cậu!
Chương 3084: Trong suốt

Chủ nhân bút Đạo Đạo nhìn Diệp Quân rơi xuống đất, cả người phấn khởi như uống máu gà.

Mẹ nó, cuối cùng ông ta cũng thắng!

Nhưng vào lúc này, hình như ông ta cảm nhận được cái gì, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, xoay người lại một cách mạnh mẽ, chỉ thấy một quyền hung ác kia của Cổ Bàn đánh về phía ông ta.

Trong nắm đấm của Cổ Bàn mang theo lực linh hồn khủng bố, rõ ràng là gã đã trực tiếp sử dụng sức mạnh của vùng đất hồn tức.

Nhìn thấy Cổ Bàn ra tay, vẻ mặt của chủ nhân bút Đại Đạo lập tức trở nên u ám, ông ta đành phải buông tha cho Diệp Quân, bởi vì tốc độ của Cổ Bàn rất nhanh, trong nháy mắt đã lao tới trước mặt ông ta.

Chủ nhân bút Đại Đạo đánh một quyền qua, một quyền này vừa đánh qua, bên trên nắm đấm có một đạo ấn lóe lên và một sức mạnh bí ẩn.

Đúng là sức mạnh của linh hồn bí ẩn đó!

Gã sẽ không giúp chủ nhân bút Đại Đạo giết Diệp Quân, nhưng gã cũng không sợ Cổ Bàn.

Đùng đoàng!

Ngay khi sức mạnh của hai người vừa mới tập trung lại, một sức mạnh khủng khiếp từ làn sóng va chạm đột nhiên bùng nổ, khiến cho hai người bị chấn động đến mức liên tục bị đẩy lùi một cách dữ dội.

Sau khi chủ nhân bút Đại Đạo dừng lại, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Cổ Bàn, thực ra ông ta cũng không thấy bất ngờ, bởi vì hai người này rõ ràng là đã cấu kết với nhau làm việc xấu, hơn nữa, nếu người trước mặt muốn sống thì nhất định không thể để Diệp Quân bị thua.

Mọi hành động của đối phương đều hợp lý!

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm vào Cổ Bàn: "Ngươi cho rằng ngươi có thể ngăn cản được ta ư?"

Cổ Bàn nói một cách bình tĩnh: "Vậy thì thử xem?"

Chủ nhân bút Đại Đạo nở nụ cười, ông ta mở lòng bàn tay ra, một đạo ấn hiện lên bên trong lòng bàn tay của ông ta, trong nháy mắt, trong trời đất đột nhiên có vô số sức mạnh đạo pháp xuất hiện.

Là loại đạo pháp không thuộc về thế giới này!

Trong khoảnh khắc này, hơi thở của chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên tăng vọt lên!

Hai mắt của Cổ Bàn hơi nheo lại: "Đúng là ông đã che giấu sức mạnh."

Chủ nhân bút Đại Đạo nở nụ cười: "Mới phát hiện à?"

Nói xong, ông ta đột nhiên âm thầm niệm một câu thần chú cổ xưa, ông ta vừa đọc câu thần chú thì đột nhiên, khu vực thời không ở chỗ Cổ Bàn đột nhiên rung chuyển dữ dội, ngay sau đó, thời không vỡ ra, vô số đạo ấn mang theo sức mạnh đạo pháp khủng bố thổi quét tới.

Lúc này, sức mạnh của chủ nhân bút Đại Đạo ít nhất cũng là cảnh giới gần tám phần Chân.

Cổ Bàn nhìn chằm chằm vào chủ nhân bút Đại Đạo: "Nói đạo khác, pháp của đạo khác..."

Nói xong, gã đột nhiên siết chặt hai tay, cơ thể lập tức bốc cháy lên, ngay sau đó, hai tay của gã đột nhiên giơ lên, gầm lên: "Thương Tinh Liệt Củ!"

Ầm!

Bầu trời đột nhiên nứt ra, trong nháy mắt, hàng tỷ ngôi sao tập trung lại, ngay sau đó, hàng tỷ ánh sao ở trên bầu trời tự nứt ra kia trực tiếp rơi xuống.

Mà chỗ của Cổ Bàn và chủ nhân bút Đại Đạo trực tiếp bị bao phủ bởi vô số ngôi sao.

Lúc này, cả di tích cổ xưa đều bị rung chuyển!

Mặc dù sức mạnh của Cổ Bàn không thể phá vỡ phong ấn ở đây, nhưng sức mạnh của gã lại xuyên thấu qua phong ấn ở đây...

Điều này làm sao có thể xảy ra chứ?

Phải biết là ngay cả những 'thần' này cũng không thể làm rung chuyển phong ấn ở đây được!

Khi Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn thấy hàng tỷ ngôi sao kia, cũng cảm thấy hoảng sợ, ông ta cũng không ngờ sức mạnh của tên này lại khủng bố như thế.

Lúc Cổ Bàn phát huy chiêu này ít nhất cũng đã đạt tới cảnh giới gần tám phần Chân, hơn nữa còn là đỉnh cao.

Đùng đoàng, ầm ầm...

Đột nhiên, vô số ngôi sao rơi xuống, thời không chỗ Cổ Bàn và chủ nhân bút Đại Đạo kia bị bao phủ bởi sức mạnh đạo pháp, hai loại sức mạnh khủng bố điên cuồng đánh vào thời không này, trong khoảnh khắc này, toàn bộ cao nguyên bị rung chuyển dữ dội, giống như động đất vậy!

Mà vùng cao nguyên này có sức mạnh bị phong ấn, cho nên sức mạnh của hai người cũng không đủ để lan rộng ra ngoài.

“Bành!”

Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên ầm ầm, ngay sau đó, hai bóng người cùng liên tục bị đẩy lùi một cách dữ dội.

Sau khi Cổ Bàn và chủ nhân bút Đại Đạo dừng lại, trước mặt bọn họ là vô số sức mạnh sao trời và sức mạnh đạo pháp còn đang chiến đấu một cách điên cuồng, cực kỳ khủng bố.

Điều đáng sợ nhất chính là trên bầu trời bị nứt ra kia, hàng tỷ ngôi sao đang nhanh chóng tổ chức tiến vào, mà ở phía xa, tay phải của Cổ Bàn từ từ chuyển động, hàng tỷ ngôi sao kia cũng chậm rãi chuyển động theo, đột nhiên, gã gầm lên giận dữ và đánh vào chủ nhân bút Đại Đạo một quyền thật mạnh!

Một quyền này vừa được đấm ra, trên bầu trời, hàng tỷ ngôi sao đang tổ chức tiến vào kia lại trực tiếp biến mất.

Nhưng trên cổ tay phải của Cổ Bàn, lại xuất hiện những ngôi sao dày đặc...

Cú đấm này đã đạt đến cảnh giới gần chín phần Chân!

Đôi mắt của chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên co lại, lúc này, ông ta không dám giữ lại gì nữa, linh hồn trên người ông ta đột nhiên chồng lên chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo mở lòng bàn tay ra, nắm thật chặt, giữa lông mày của ông ta xuất hiện một đạo ấn, trong nháy mắt, ánh sáng chín màu của đạo trên người ông ta chiếu sáng hàng chục nghìn con đường...

Đùng đoàng!

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, một làn sóng va chạm sức mạnh khủng bố đột nhiên bùng nổ từ trong trời đất, chủ nhân bút Đại Đạo liên tục bị đẩy lùi một cách dữ dội hàng chục nghìn trượng, khi ông ta dừng lại, ánh sáng của đạo khắp người ông ta đã mờ đi, đạo ấn giữa hai lông mày cũng hư ảo giống như trong suốt...

Cổ Bàn đứng ở phía xa, cả người giống như một dải ngân hà, các ngôi sao sáng ngời, gã nhìn chằm chằm vào chủ nhân bút Đại Đạo với vẻ tức giận: "Ta sinh ra ở Đại Khư, trong vòng chưa đầy một trăm năm, ta đã trở thành một người mà trong cả Đại Khư không có ai có thể đánh bại được, tự nghĩ ra chiến kỹ 'Thương Tinh Liệt Củ này' này, dưới Hư Chân, không có ai có thể đánh bại... Ông thực sự nghĩ rằng ta đã bị Mật Phật kia phong ấn à? Trước khi chết, mẹ ta đã cầu xin ta đừng giết ông ấy, bảo ta báo đáp công ơn đã sinh thành... Nếu không, ông ấy đã chết mười nghìn lần rồi!"

Nói xong, gã đột nhiên tiến lên phía trước một bước, dùng một ngón tay chỉ vào chủ nhân bút Đại Đạo: "Ngươi quá yếu, không đủ để ông đánh, để bản thể của ngươi ra đây, ông đây muốn đánh mười đòn!"
Chương 3085: Chiến kỹ hàng đầu!

Chủ nhân bút Đại Đạo ở phía xa bỗng bật cười: “Hay cho chiêu Thương Tinh Liệt Củ, dùng sức một người lay chuyển hàng trăm triệu tinh vực, đồng thời xếp chúng lại với nhau, biến thành Đại Đạo… Đúng là chiến kỹ hàng đầu Hư Chân”.

Dứt lời, ông ta nhẹ nhàng vung tay, một tia sáng xuất hiện, những sức mạnh tinh quang trên người ông ta nhất thời bị quét sạch.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Cổ Bàn: “Trước đây ta thật sự đánh giá thấp ngươi rồi, ngươi vẫn có chút bản lĩnh đó chứ”.

Cổ Bàn bật cười: “Ta cũng rất muốn gặp bản thể của ông một lần”.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Ngươi chưa đủ tư cách đâu, ta không có ý định sỉ nhục ngươi, ta chỉ đang nói sự thật thôi”.

Cổ Bàn cũng không tức giận: “Nếu có một ngày ta chết trận, ta cảm thấy đó cũng không phải chuyện xấu, nếu ta bị giết chết trong nháy mắt thì lại càng tốt hơn”.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Cổ Bàn: “Vậy ta sẽ giúp ngươi được như ý”.

Dứt lại, ông ta chậm rãi siết chặt tay phải, sức mạnh mới ngưng tụ trong lòng bàn tay.

Nhưng đúng vào lúc này, một chiến ý bỗng lao xuống từ trên cao nguyên với tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã di chuyển tới dưới chân Diệp Quân phía xa.

Lúc này Diệp Quân còn hơi ngơ ngác, vì sau chiêu kiếm khi nãy, hắn đã bị thương rất nặng, lúc này cả cơ thể và thần hồn đều rất yếu ớt.

Thấy chiến ý kia di chuyển đến trước mặt mình, hắn tỏ vẻ nghi ngờ.

Chủ nhân bút Đại Đạo ở phía xa thì sa sầm mặt.

Cổ Bàn bỗng cười to: “Diệp huynh, đây là sự công nhận của thống lĩnh Cổ Thần Vệ với huynh, mau đi lên đi”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, đối phương cũng đang nhìn chằm chằm hắn.

Cổ Bàn nói: “Ta sẽ giữ chân ông ta”.

Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn”.

Dứt lời, hắn đi lên cùng với chiến ý kia.

Chủ nhân bút Đại Đạo siết chặt tay phải, sức mạnh trong lòng bàn tay ông ta ngày càng mạnh hơn.

Đương nhiên ông ta biết Diệp Quân đi lên như thế sẽ có ý nghĩa thế nào!

Đối phương chỉ mời một mình Diệp Quân!

Lúc này, linh hồn ở trên người chủ nhân bút Đại Đạo chợt nói: “Nước Cổ Thần đã chọn hắn rồi…”

Chủ nhân bút Đại Đạo buông tay, xoay người rời đi, ông ta nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Diệp Quân nhanh chóng đi theo chiến ý đó lên trên cao nguyên, hắn đưa mắt nhìn quanh, cách đó nghìn trượng có một cái đầu lâu đang lơ lửng, xung quanh đầu lâu có hai cánh tay, hai cái chân, tay chân đều bị một sức mạnh bí ẩn trấn áp.

Diệp Quân đưa mắt nhìn về phía đầu lâu, rõ ràng người trước mặt là thống lĩnh Cổ Thần Vệ, mà tất cả chiến ý đều phát ra từ trong cái đầu lâu này.

Cái đầu kia chợt lên tiếng: “Người ngoại vực!”

Diệp Quân gật đầu.

Cái đầu kia hỏi: “Ngươi đến đây vì mực đích gì?”

Diệp Quân nghiêm chỉnh đáp: “Tìm báu vật”.

Cái đầu kia nói: “Nơi này là một mảnh đất thị phi… Đến đây tìm báu vật, một khi lấy được báu vật thì ngươi cũng sẽ dính phải thị phi, ngươi không sợ sao?”

Diệp Quân nói ngay: “Không sợ!”

Đương nhiên hắn biết đối phương đang muốn trao đổi với mình.

Hắn cũng biết trên đời không có bữa trưa miễn phí, Diệp Quân hắn muốn có được thì nhất định cũng phải trả giá, nếu lấy đồ của người khác thì đương nhiên phải bỏ công.

Cái đầu kia im lặng một lát rồi nói: “Thôi được, thiếu niên kiếm tu, đi gặp vua của ta đi!”

Gã ta vừa dứt câu, một lệnh bại chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân nghi ngờ nhìn lệnh bài trước mặt.

Cái đầu kia nói: “Đây là thủ lệnh của ta, ngươi sử dụng lệnh này, tất cả Cổ Thần Vệ ở đây đều sẽ nghe lệnh ngươi”.

Sắc mặt Diệp Quân thay đổi, hắn cúi thấp người: “Cảm ơn”.

Cái đầu kia đáp: “Đi đi”.

Diệp Quân cất lệnh bài, sau đó xoay người rời đi.

Khi đi tới dưới núi, hắn lấy lệnh bài ra, những Cổ Thần Vệ đang có mặt lập tức quỳ xuống.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Cổ Bàn, Cổ Bàn nói: “Lúc huynh đi lên, ông ta cũng bỏ đi luôn”.

Diệp Quân gật đầu: “Lập tức đi tới nước Cổ Thần”.

Cổ Bàn nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Huynh có sự lựa chọn rồi à?”

Diệp Quân đáp: “Phải”.

Cổ Bàn im lặng.

Diệp Quân nói: “Còn phải xem nước Cổ Thần có chọn ta hay không nữa!”

Ở nơi này, Diệp Quân nhất định phải chọn một bên, vì hắn biết chắc chắn chủ nhân bút Đại Đạo cũng sẽ làm thế.

Hơn nữa thế lực đầu tiên mà chủ nhân bút Đại Đạo muốn chọn chắc chắn là nước Cổ Thần, vì món thần khí tối cao kia của bọn họ!

Mà bây giờ hắn lấy được cơ hội này, đương nhiên là hắn không thể bỏ qua.

Hắn cũng có thể đoán được chắc chắn bây giờ chủ nhân bút Đại Đạo đã chọn điểm giao Hư Chân…

Hắn phải nhanh chóng đi đến Cổ Thần Đô!

Diệp Quân cất lời: “Đi!”

Chẳng mấy chốc, dưới sự hộ tống của nhóm Cổ Thần Vệ, Diệp Quân và Cổ Bàn đi thẳng đến Cổ Thần Đô, trên đường đi, không có một sinh linh nào dám làm phiền.

Không chỉ thế mà ngày càng có nhiều Cổ Thần Vệ gia nhập vào đội hộ vệ.

Khoảng một canh giờ sau, nhóm người đi tới một cánh rừng u ám.

Lúc này, Cổ Thần Vệ đi đầu dừng lại, gã nhìn chằm chằm vào khu rừng, không di chuyển.

Diệp Quân hơi nghi ngờ, hắn cũng đưa mắt nhìn về phía cánh rừng, ngay sau đó, hắn sa sầm mặt, vì trên một thân cây trong cánh rừng có hai cái xác đang treo lơ lửng.

Một nam một nữ!

Trong lòng Diệp Quân nhất thời dâng lên dự cảm chẳng lành, hắn vung tay áo, hai tia kiếm quang bay ra, nhưng hai tia kiếm quang vừa mới tiếp cận cánh rừng u ám đó đã lặng lẽ biến mất.

Diệp Quân híp mắt.

Cổ Bàn nhìn chằm chằm cánh rừng kia: “E rằng ở đây có một vị Thần”.

Diệp Quân gật đầu.

Cổ Bàn quay đầu nhìn Diệp Quân: “Đi đường vòng à?”

Diệp Quân đáp: “Không cần!”

Dứt lời, hắn nhìn về phía Cổ Thần Vệ dẫn đầu, vì hắn nhìn thấy chiến ý trong mắt gã.

Lúc này, Cổ Thần Vệ bỗng giơ cao trường thương trong tay, ngay sau đó, bọn họ đồng loại lao vào trong khu rừng!

Mấy trăm tia kim quang chạy vào rừng, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đất trời được chiếu sáng như ban ngày.

Mấy trăm tia kim quang đã di chuyển vào chỗ sâu trong khu rừng.

Ầm!

Ở nơi đó lập tức có những tiếng nổ vang lên…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK