Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 786: Vậy anh có sợ không?

Trong căn hộ, sau khi dùng cơm xong, Tô Tử còn phải ký hợp đồng nên cần phải về tập đoàn Tô Thị để xử lí công việc. Hôm nay Diệp Quân cần đi cùng Mộc Uyển Du nên không đi cùng Tô Tử đến công ty, Tô Tử cũng không phàn nàn gì về việc này.

Khi Mộc Uyển Du đi rửa bát, Tô Tử kéo Diệp Quân ra một góc, thì thào hỏi: “Anh có biết vì sao Uyển Du lại muốn dẫn anh tới tham dự tiệc chúc mừng tốt nghiệp không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Tô Tử cười bảo: “Để làm lá chắn”.

Diệp Quân ngạc nhiên nhắc lại: “Lá chắn?”

Tô Tử gật đầu: “Ở trường, Uyển Du có rất nhiều người theo đuổi, dịp lễ tốt nghiệp này cũng có rất nhiều nam sinh hạ quyết tâm thổ lộ, bởi vì nếu còn không tỏ tình thì sẽ không còn cơ hội nào nữa. Vì thế, lần này anh đi cùng cậu ấy, nhất định sẽ bị một đám người ghen ghét đấy”.

Diệp Quân suy nghĩ một lát rồi nói: “Sẽ có nhiều người đối địch với tôi à?”

Tô Tử cười bảo: “Chắc chắn rồi! Tôi đã nói với anh, nhất định sẽ có người hỏi anh làm gì, ở đâu, thậm chí có khi còn trực tiếp đối phó với a anh, gây khó dễ cho anh… Trong truyện hay có mấy trò thế mà!”

Diệp Quân lắc đầu cười: “Ngoài đời cũng không đến mức như truyện mà”.

Tô Tử mỉm cười: “Ngoài đời còn thực tế hơn cả truyện chứ, bây giờ những cuộc họp lớp họp nhóm gì đó đa phần đã biến thành hiện trường làm màu, lên mặt khoe khoang… Con người đều rất thực dụng, lựa mặt để tỏ thái độ cả. Nếu anh thành công, người ta sẽ a dua nịnh hót anh, nếu anh không thành công, người khinh anh thì không thèm nhìn anh, người để mắt tới anh thì lấy anh làm đối tượng khoe khoang… Cho nên, lần này anh tới đó, nhất định phải chuẩn bị tâm lý cho tốt”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Tô Tử đưa cho Diệp Quân một tấm thẻ: “Thẻ này anh giữ lấy, đừng từ chối, để phòng khi cần, mật mã là sinh nhật tôi”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Sinh nhật cô là ngày nào?”

Tô Tử trừng hắn một cái: “Ngày kia”.

Ngày kia à!

Diệp Quân gật đầu: “Được rồi”.

Tô Tử liếc nhìn Diệp Quân, mỉm cười, hạ giọng nói nhỏ: “Tuy hệ Ngân Hà chúng tôi có tập tục tặng quà vào sinh nhật nhưng tôi cũng không chú ý nhiều lắm đâu, anh có thể không tặng… Thật đấy…”

Diệp Quân cứng đờ cả mặt.

“Thưa cô chủ!”

Lúc này, ngoài cửa có tiếng thư kí Tiểu Tuyết gọi vọng vào: “Các vị thành viên hội đồng quản trị đều đang đợi cô ạ”.

Tô Tử nhìn về phía Diệp Quân: “Tôi đi đây!”

Nói đoạn, cô ấy bước nhanh đi.

Tô Tử đi rồi, Mộc Uyển Du mới đi tới, nhìn Diệp Quân, dò hỏi: “Tô Tử mới nói gì với anh thế?”

Diệp Quân cười đáp: “Mới bảo ngày kia là sinh nhật cô ấy”.

Mộc Uyển Du cũng cười: “Đúng rồi…”

Nói đoạn, cô ấy chớp mắt: “Tô Tử có nhiều người theo đuổi lắm đó!”

Diệp Quân lắc đầu: “Tôi tới hệ Ngân Hà là để kế thừa gia nghiệp”.

Mộc Uyển Du cười bảo: “Tôi biết rồi, anh muốn kế thừa hệ Ngân Hà chứ gì”.

Diệp Quân nói: “Thật thông minh!”

Mộc Uyển Du hì hì cười rồi nói: “Chờ tôi chút, tôi đi thay đồ”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Mộc Uyển Du về phòng thay đồ.

Diệp Quân bước tới bên cửa sổ, xòe bàn tay, một chiếc đũa xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, sau khi hấp thu hai viên linh thạch hạ đẳng, huyền khí trong cơ thể hắn đã có thể phát động ba luồng kiếm khí.

Nhưng khi hắn thử vận hành Chân thụ và cây thần tự nhiên trong cơ thể thì vẫn thất bại như trước.

Lực phong ấn thần bí nọ vẫn còn.

Về phần thực lực hiện nay của mình, hắn cũng không tính được, bởi cho tới nay, hắn chưa gặp được bất kì cường giả cấp cao nào.

Đương nhiên, với hắn mà nói, chuyện đó cũng không quá quan trọng.

Tại nơi này, thực lực càng mạnh sẽ bị áp chế càng ác liệt, bởi vậy, hoàn toàn không có khả năng xuất hiện một cường giả cao hơn hắn mười bậc.

Liệu đây có phải là phong ấn do cha và cô cô lập ra?

Trong đầu Diệp Quân đột nhiên dâng lên một ý tưởng như vậy. Bởi nếu nhìn vào tình hình hiện tại, ở hệ Ngân Hà có thể áp chế Diệp Quân hắn cũng chỉ có cô cô váy trắng và cha, hoặc Chân Thần, thêm cả chủ nhân bút Đại Đạo nữa.

Nhưng chủ nhân bút Đại Đạo thì không nhiều khả năng lắm, vì ông ta cũng đang bị trấn áp.

Chân Thần?

Không phải không có khả năng.

Song, hắn luôn cảm thấy có thể là cha!

Lý do?

Không có lý do.

Trực giác bảo thế.

Khi Diệp Quân còn đang miên man suy nghĩ, cửa phòng Mộc Uyển Du chợt bật mở, Diệp Quân quay đầu lại nhìn, khi vừa thấy cô ấy, mắt hắn như sáng bừng lên.

Mộc Uyển Du đã thay một bộ váy dài màu tím nhạt, rất kín đáo, chỉ để lộ đôi tay và khoảng xương quai xanh, váy dài đến gối, cẳng chân thon thả trắng nõn như bạch ngọc dưới làn váy trông đẹp không bút nào tả xiết.

Khác với phong cách lạnh lùng lại gợi cảm của Tô Tử, Mộc Uyển Du thuộc về kiểu thiếu nữ thanh tú điềm đạm, đoan trang e thẹn lại mềm mại mơn mởn.

Bắt gặp ánh mắt của Diệp Quân, Mộc Uyển Du thoáng đỏ mặt, khẽ hỏi: “Trông đẹp không?”

Nói xong, cô ấy vô thức nắm chặt tay, dường như khá căng thẳng.

Diệp Quân mỉm cười, đáp: “Tôi đã đọc nghìn vạn quyển sách, nhưng lúc này, dù đã vắt óc nghĩ cũng không thể tìm được từ ngữ nào hình dung ra vẻ đẹp của cô, tôi ngẫm lại, chợt hiểu rằng không phải do tôi đọc ít sách quá mà do ngôn từ của loài người đều không thể miêu tả vẻ xinh đẹp của cô”.

Mộc Uyển Du hơi ngẩn ra, gò má càng ửng hồng, cô ấy liếc xéo Diệp Quân một cái: “Đâu có được khoa trương như anh nói chứ…”

Nói là nói thế nhưng trong lòng cô ấy đang khấp khởi mừng vui, mặt mày cũng tràn ngập ý cười.

Diệp Quân chợt cười khổ: “Hôm nay tôi xong đời rồi”.

Mộc Uyển Du thắc mắc: “Vì sao?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Cô xinh đẹp như thế, chẳng phải sẽ khiến tôi bị đám người theo đuổi cô đối phó đến chết sao?”

Mộc Uyển Du dịu dàng cười: “Vậy anh có sợ không?”

Diệp Quân thoải mái nói: “Trừ cha với ông nội, tôi chưa từng sợ ai! À quên… cả cô tôi nữa”.

Mộc Uyển Du trừng mắt với hắn một cái: “Họ hung dữ lắm sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không phải hung dữ, chủ yếu là do tôi đánh không lại họ”.

Mộc Uyển Du bật cười: “Có phải họ đều rất lợi hại không?”

Diệp Quân gật đầu: “Rất lợi hại”.

Mộc Uyển Du lại hỏi: “Đánh với anh thì ai lợi hại hơn?”

Diệp Quân do dự một chút, vốn định mặt dày nói 50/50 thôi, nhưng nghĩ lại, nhớ tới cha và cô cô váy trắng cũng đang ở ngay hệ Ngân Hà này, bèn đổi giọng: “Gia tộc chúng tôi luôn có truyền thống cha hiền con thảo, chưa bao giờ đánh nhau, rất là êm ấm”.

Mộc Uyển Du cười cười, còn định nói thêm điều gì thì Diệp Quân đã bảo: “Đi thôi, chúng ta tới tham dự tiệc mừng tốt nghiệp của cô đi”.

Mộc Uyển Du gật đầu: “Được”.

Hai người xuống lầu, thấy thư kí của Tô Tử là Tiểu Tuyết đang đứng chờ.

Tiểu Tuyết cười nói: “Anh Diệp, cô chủ đã dặn tôi đưa hai người đi”.

Thật có lòng!

Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn”.

Hai người ngồi vào băng ghế sau, thư kí Tiểu Tuyết tự mình lái xe.
Chương 787: Bóp chết nguy hiểm!

Mộc Uyển Du nhìn ra cửa sổ, chợt thấy lưu luyến: “Sau khi tốt nghiệp sẽ phải rời khỏi thành phố này”.

Diệp Quân cười nói: “Có chờ mong được tới Yến Kinh không?”

Mộc Uyển Du quay sang phía Diệp Quân: “Còn anh?”

Diệp Quân gật đầu: “Rất chờ mong”.

Mộc Uyển Du hỏi: “Vì sao?”

Diệp Quân đáp: “Người tôi muốn tìm có lẽ đang ở đó”.

Mộc Uyển Du bèn hỏi: “Vô Biên Chủ?”

Diệp Quân lắc đầu: “Là phụ nữ”.

Mộc Uyển Du thoáng nhíu mày: “Phụ nữ à?”

Diệp Quân gật đầu, quay nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết Từ Thụ, Từ Nhu và Tịch Huyền cùng Thiên Thiên thế nào rồi.

Hắn không lo lắng nhiều về vấn đề an toàn, dù sao thì nơi này cũng là địa bàn của mình.

Mộc Uyển Du đột nhiên nói khẽ: “Những lời anh nói có đôi khi lời thật mà như nói dối, nói dối lại giống như thật, có lúc tôi cũng chẳng phân biệt được”.

Diệp Quân cười cười, nói: “Thời gian ở nơi này là khoảng thời gian bình yên nhất của tôi, trước đây, khi ở bên ngoài, không phải là đánh nhau thì cũng là giết chóc, mệt chết đi được. Đến nơi này, tôi đã không còn phải thiêu đốt thân thể và linh hồn nữa”.

Mộc Uyển Du chợt kéo tay Diệp Quân, lòng tràn đầy áy náy. Nếu không phải tại mình đâm phải người này thì anh ta cũng không đến nỗi gặp ảo giác như thế.

Mộc Uyển Du nhẹ giọng trấn an: “Đừng lại nghĩ đến những chuyện trước kia nữa, nếu anh thích ở đây thì cứ tiếp tục vui vẻ sống cho tốt, con người luôn phải biết nhìn về phía trước”.

Diệp Quân cười nói: “Được!”

Chuyện gì cần đến cũng đã đến, cứ bình tâm mà đối đầu!

Chợt nghĩ đến điều gì, Diệp Quân lại nói: “Nơi này có chỗ bán binh khí không? Bán kiếm chẳng hạn?”

Mộc Uyển Du cười nói: “Chắc chắn phải có rồi, anh muốn chơi kiếm à?”

Diệp Quân gật đầu, tuy đũa cũng dùng được thôi nhưng hắn vẫn muốn có một thanh kiếm, là kiếm tu, cầm kiếm vẫn tiện nhất, quan trọng hơn cả là, cầm kiếm trông oai hơn cầm đũa.

Mộc Uyển Du nói: “Đợi khi kết thúc bữa tiệc, tôi dẫn anh đi”.

Diệp Quân cười nói: “Được”.

Chốc lát sau, hai người đã tới học viện Kiềm Nam. Nổi tiếng là học viện tốt nhất của thành phố Bạch Vân, học viện Kiềm Nam hàng năm đều đào tạo ra rất nhiều nhân tài, những nhân tài này rời khỏi học viện đều tạo dựng được thành tích không nhỏ ở các ngành nghề trong xã hội.

Bởi vậy, học viện Kiềm Nam có ảnh hưởng rất lớn ở thành phố Bạch Vân.

Quan trọng nhất là, toàn bộ Kiềm Châu này, hàng năm chỉ có học viên của học viện Kiềm Nam có thể thi đỗ học viện Ngân Hà ở Yến Kinh.

Học viện Ngân Hà chính là giấc mộng lớn nhất của vô số học sinh trên khắp Hoa Hạ.

Xuống xe, Mộc Uyển Du dẫn theo Diệp Quân vào trường. Nếu là ngày thường, Diệp Quân sẽ không được phép đi vào, nhưng hôm nay là lễ tốt nghiệp, học viên có thể dẫn người nhà cùng vào trường.

Hai người vừa đi vào khuôn viên trường học đã thu hút vô số ánh nhìn.

Nam giới chủ yếu đều tập trung nhìn Mộc Uyển Du, còn nữ giới thì đều kín đáo liếc nhìn Diệp Quân.

Về mặt ngoại hình, có thể nói ngoại hình của Diệp Quân rất bắt mắt.

Nhận thấy ánh mắt nữ giới bốn phía dồn về, Mộc Uyển Du bất chợt kéo tay Diệp Quân lại, Diệp Quân hơi kinh ngạc nhìn cô ấy. Mộc Uyển Du ngại ngùng đỏ mặt: “Quy định của hệ Ngân Hà là tham gia lễ tốt nghiệp thì phải khoác tay”.

Diệp Quân: “…”

Đúng lúc này, xa xa chợt có một cô gái chạy đến: “Uyển Du”.

Cô gái kia chừng hai mươi tuổi, cũng mặc lễ phục và rất xinh đẹp, tóc buộc đuôi ngựa, tư thái hiên ngang hào phóng.

Thấy cô gái nọ, Mộc Uyển Du cũng nhoẻn cười: “Cửu Nhi!”

Cửu Nhi chạy tới trước mặt Mộc Uyển Du, ánh mắt đột nhiên rơi vào trên người Diệp Quân, cười hỏi: “Vị này chính là anh đẹp trai mà cậu nói đến hả?”

Mộc Uyển Du liếc nhìn Diệp Quân, cười đáp: “Đúng vậy, đẹp trai chứ?”

Cửu Nhi quan sát Diệp Quân giây lát rồi nói: “Đẹp trai! Cực kì đẹp trai!”

Diệp Quân mỉm cười, chào: “Chào cô Cửu Nhi”.

Cửu Nhi cũng đáp lại: “Chào anh”.

Chào hỏi xong, cô ấy lại quay sang phía Mộc Uyển Du: “Thấy vị này hẳn sẽ có kha khá người tự động rút lui nhỉ”.

Mộc Uyển Du vội liếc nhìn Diệp Quân, mặt hơi đỏ lên.

Cửu Nhi cười bảo: “Đi thôi, đi chụp ảnh đi”.

Ba người tiến về phía bãi cỏ xa xa, lúc này, trên bãi cỏ đã có khá nhiều người tụ tập, có nam có nữ, tiếng cười vui huyên náo.

Mộc Uyển Du liếc nhìn Diệp Quân: “Anh chờ chút nhé, tôi đi chụp ảnh, chụp xong chúng ta sẽ đi ăn cơm”.

Diệp Quân cười bảo: “Được”.

Mộc Uyển Du hơi gật đầu, bước về phía bãi cỏ, đám đông nhanh chóng vây quanh cô ấy, Mộc Uyển Du chính là hoa khôi của lớp mà.

Hôm nay Mộc Uyển Du rất vui vẻ, nụ cười trên môi tươi tắn mãi, cũng nhiệt tình trò chuyện với Cửu Nhi bên cạnh, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Diệp Quân đang đứng đợi bên kia. Nhưng khi Diệp Quân nhìn sang, cô ấy lại vội vã dời mắt đi, gò má ửng hồng.

Hoạt động chụp ảnh tập thể kết thúc.

Mộc Uyển Du đi nhanh về phía Diệp Quân, mỉm cười: “Chúng ta đi ăn thôi”.

Diệp Quân gật đầu. Nhưng vào lúc này, chợt có một anh chàng cầm hoa đi tới trước mặt Mộc Uyển Du, nhìn cô ấy bằng ánh mắt tình tứ: “Uyển Du, tôi thích…”

Mộc Uyển Du túm ngay cảnh tay Diệp Quân, nói nhanh: “Hứa Tân, tôi có bạn trai rồi”.

Lập tức, vô số ánh mắt từ bốn phía đều tập trung về đây.

Gã đàn ông tên Hứa Tân chỉ lắc đầu: “Uyển Du, anh ta không phải là bạn trai em, anh ta chỉ là lá chắn của em thôi, đúng không?”

Mộc Uyển Du đột ngột quay sang, hôn nhẹ lên mặt Diệp Quân một cái, hôn xong, mặt cô ấy đã đỏ lên như gấc, thẹn thùng e ấp, xinh đẹp đến độ khiến tất cả những cô gái xung quanh đều nhạt nhòa hẳn đi.

“Trời!”

Mọi người đều ồ lên.

Diệp Quân cũng sửng sốt, hắn không ngờ Mộc Uyển Du lại đột nhiên hôn mình… Mình bị người ta cưỡng hôn?

Sắc mặt Hứa Tân trở nên xấu xí vô cùng, hắn ta còn định nói điều gì thì Diệp Quân đã kéo tay Mộc Uyển Du, cười nói: “Chúng ta đi thôi”.

Mộc Uyển Du gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân kéo Mộc Uyển Du bước đi, nhưng ngay sau đó, một chiếc đũa lặng lẽ rơi xuống bãi cỏ.

Hứa Tân nhìn theo bóng hai người đi xa dần, sắc mặt âm trầm, đáy mắt lóe sát ý.

Diệp Quân đột ngột quay đầu liếc nhìn Hứa Tân. Thấy Diệp Quân nhìn lại đây, Hứa Tân hơi sửng sốt, sau đó nhếch môi cười lạnh, không hề che giấu sát ý nơi đáy mắt.

Diệp Quân quay đi.

Bất ngờ, trước mặt Hứa Tân, một chiếc đũa bay lên, đâm xuyên chân hắn ta rồi phóng ra từ đỉnh đầu.

Máu tươi phụt ra!

Tất cả mọi người đều ngây ra.

Nơi xa, Diệp Quân tiếp tục nắm tay Mộc Uyển Du bước đi, sắc mặt bình thản.

Biết rõ đối phương muốn trả thù mà còn để đối phương chạy mất là loại chuyện ngu xuẩn mà Diệp Quân hắn không bao giờ làm.

Hắn thích bóp chết nguy hiểm ngay trong trứng.

Nếu không, một khi người này rời khỏi đây, nhất định sẽ tìm mọi cách để trả thù hắn hoặc là Mộc Uyển Du, đến khi đó, nếu có thời điểm mình sơ sẩy, khiến Mộc Uyển Du bị bắt cóc, hoặc bị làm gì đó…

Loại chuyện lâm li bi thảm mà thiếu não đó, Diệp Quân hắn không cho phép phát sinh!
Chương 788: Chúc cô bình an khỏe mạnh!

Cái chết bất ngờ và khó hiểu của Hứa Tân đã gây nên một cuộc hỗn loạn lớn.

Tuy Diệp Quân và Mộc Uyển Du đã đi xa hơn chục mét nhưng vẫn có một số người nhìn về phía Diệp Quân.

Nơi này, chỉ mình Diệp Quân là có động cơ giết người.

Nhưng tất nhiên không ai có chứng cứ.

Mộc Uyển Du nắm chặt tay Diệp Quân, không nói một lời.

Diệp Quân cười hỏi: “Sao không nói gì?”

Mộc Uyển Du nhìn hắn: “Là anh giết, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu.

Tuy đã đoán được nhưng khi nghe chính Diệp Quân thừa nhận, Mộc Uyển Du vẫn vô thức run lên.

Thật sự do anh giết!

Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân: “Vì sao?”

Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Kịp thời ngăn chặn tổn hại”.

Mộc Uyển Du run run hỏi: “Chỉ vì anh ta thích tôi, cho nên, anh giết anh ta?”

Diệp Quân chỉ lẳng lặng nhìn Mộc Uyển Du.

Mộc Uyển Du lại nói, giọng run rẩy không ngừng: “Nhưng... tôi đã từ chối anh ta mà! Anh... Sao anh có thể lạm sát người vô tội?”

Diệp Quân suy nghĩ chốc lát rồi khẽ thở dài, buông tay Mộc Uyển Du ra: “Mộc cô nương, thời gian qua cảm ơn cô đã chăm sóc tôi, chúc cô bình an khỏe mạnh”.

Nói xong, hắn quay lưng rời đi.

Không giải thích nửa lời.

Bởi vì hắn không cách nào giải thích được.

Nếu Mộc Uyển Du hỏi nguyên do, tất nhiên hắn sẽ trình bày rõ ràng, nhưng Mộc Uyển Du không hỏi mà trực tiếp chỉ trích hắn.

Trong tình huống như thế, bất kì lời giải thích nào đều rất yếu ớt và vô dụng.

Nhìn theo Diệp Quân rời đi, Mộc Uyển Du sững sờ, cô ấy chợt có cảm giác, mình vừa mất đi một thứ gì đó.

Diệp Quân đi thẳng ra cổng học viện, lên xe của thư kí.

Hắn không trách Mộc Uyển Du, bởi hai người bọn họ không thuộc về cùng một thế giới, quan niệm và thói quen hành xử bất đồng, đây cũng là lẽ thường.

Thế giới của hắn không cho phép nhân từ với kẻ địch.

Khi Mộc Uyển Du chạy ra đến cổng trường, Diệp Quân đã biến mất.

Mộc Uyển Du ngơ ngác nhìn về nơi xa, tự đáy lòng, một nỗi hoang mang sợ hãi từ từ lan rộng.

Đúng lúc này, một cô gái cùng một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện sau lưng Mộc Uyển Du. Cô gái kia mặc bộ đồng phục bó sát người, tóc dài xõa ngang vai, mặt mũi thanh thoát lạnh nhạt, nhan sắc tuyệt đối không thua kém Mộc Uyển Du, chỉ khác về thần thái phong cách.

Cô gái ấy lạnh như một tảng băng, hơn nữa, trên người còn tản ra một luồng sát ý khiến người ta sợ hãi.

Người đàn ông trung niên đứng cạnh cô ấy là một người cao lớn, hình thể rắn chắc đầy cơ bắp, cho người ta cảm giác một quyền có thể đánh chết hổ, cực kì mạnh mẽ.

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Mộc Uyển Du, lấy ra một tờ giấy chứng nhận rồi nói: “Cô Mộc, chúng tôi là người của Long Tổ, muốn nói chuyện với cô một lát”.

Mộc Uyển Du nghi hoặc nhìn họ.

Lát sau, Mộc Uyển Du đã bị hai người nọ đưa vào một gian phòng trống trong trường. Cô gái kia ngồi xuống liền đẩy một chiếc điện thoại đến trước mặt Mộc Uyển Du.

Mộc Uyển Du thắc mắc: “Đây là?”

Cô gái nọ không nói gì.

Người đàn ông trung niên giải thích: “Cô Mộc, đây là điện thoại của Hứa Tân”.

Mộc Uyển Du nhíu mày: “Điện thoại của Hứa Tân?”

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Chúng tôi đã điều tra điện thoại của anh ta, phát hiện một tiếng trước, anh ta đã gọi cho một số điện thoại…”

Nói đến đó, ông ấy cầm điện thoại của Hứa Tân lên, bấm mấy cái, giây lát sau, từ điện thoại truyền ra tiếng của Hứa Tân: “Các anh canh chừng bên ngoài đấy, nếu hôm nay cô ả kia không nhận lời với tôi thì đêm nay ông đây hiếp nó luôn, để xem nó còn giả vờ thanh cao kiểu gì…”

Nghe thấy những lời Hứa Tân nói, Mộc Uyển Du tức thì ngây ra.

Người đàn ông trung niên nhìn Mộc Uyển Du: “Cô Mộc, người đã giết Hứa Tân chính là người thanh niên đi cùng cô đúng không?”

Mộc Uyển Du khẽ lắc đầu, hai tay lại run lên như không kiềm chế được.

Người đàn ông trung niên còn định hỏi thêm điều gì, cô gái mặt lạnh đã lấy ra một chiếc máy tính bảng, đặt trước mặt Mộc Uyển Du, trên màn hình máy tính bảng đang cho chạy một video, đó chính là cảnh quay ba người trên bãi cỏ.

Bốn phía trường học này đều có camera giám sát.

Cô gái lạnh lùng nhìn Mộc Uyển Du chằm chằm, lạnh lùng nói: “Khi Hứa Tân tỏ tình với cô, người thanh niên đi cùng cô hoàn toàn không có sát ý, nhưng trước khi đi đã bỏ lại một chiếc đũa. Khi anh ta cùng cô bước đi, anh ta có ngoái lại nhìn Hứa Tân một lần, cô xem sắc mặt Hứa Tân khi ấy đi”.

Mộc Uyển Du nhìn kĩ mặt Hứa Tân trên màn hình, cô gái mặt lạnh kia lại nói: “Hứa Tân đang khiêu khích anh ta, đồng thời, ánh mắt có sát ý”.

Nói đoạn, cô ấy thu hồi máy tính bảng, đứng lên: “Cô Mộc, có thể thấy được cô cũng không biết rõ thân phận chân thực và thực lực của người kia, nhưng tôi có thể nói cho cô biết, người này rất nguy hiểm, hơn nữa, anh ta rất am hiểu việc kịp thời ngăn chặn tổn hại…”

Mộc Uyển Du bỗng ngẩng đầu nhìn cô gái lạnh lùng kia, cả người run lên lẩy bẩy.

Cô gái đó hỏi: “Sao thế?”

Mộc Uyển Du run giọng nói: “Tôi hỏi anh ấy vì sao phải giết người, anh ấy nói với tôi, cần kịp thời ngăn chặn tổn hại”.

Cô gái lạnh lùng chau mày: “Khi đó cô đã nói thế nào?”

Mộc Uyển Du chỉ lắc đầu, nước mắt trào dâng.

Cô gái kia nhìn Mộc Uyển Du, lát sau, cô ấy lắc đầu nói: “Hai vị không phải người cùng một thế giới đâu”.

Nói xong, cô ấy cùng người đàn ông trung niên kia đứng lên ra khỏi phòng, ra đến cửa, cô ấy chợt dừng lại, quay đầu nhìn chiếc nhẫn không gian trên tay Mộc Uyển Du: “Chiếc nhẫn này…”

Mộc Uyển Du hơi cúi đầu, ngơ ngác như thể đã thất hồn lạc phách, khẽ nói: “Đó là món quà anh ấy tặng tôi”.

Cô gái kia nói với Mộc Uyển Du: “Đây chính là nhẫn không gian trong truyền thuyết, vô cùng quý giá, cô hãy giấu đi, chớ đeo trên tay, tránh gây mầm họa”.

Nói xong, cô ấy cùng người đàn ông trung niên đi mất.

Trong phòng chỉ còn lại Mộc Uyển Du, cô ấy nhìn chiếc nhẫn không gian trên ngón tay, nước mắt tí tách rơi không ngừng.



Cô gái nọ cùng người đàn ông trung niên ra khỏi học viện, người đàn ông trung niên quay sang hỏi cô ấy: “Có bắt không?”

Cô gái tên Hiêu Hiêu chỉ lắc đầu: “Người này rất nguy hiểm, thân phận lại không rõ, tùy tiện bắt sẽ có nguy hiểm cực lớn, để tôi đi gặp anh ta thử xem”.

Người đàn ông trung niên trầm giọng: “Nguy hiểm lắm”.

Hiêu Hiêu bình thản nói: “Có thể nhận ra, anh ta không phải kẻ thích lạm sát, nếu Hứa Tân không lộ sát ý với anh ta thì chắc đã không mất mạng, để tôi đi gặp anh ta một lần xem sao”.

Nói xong, cô ấy xoay người, hóa thành một bóng mờ biến mất ở góc đường không xa.


Chương 789: Chém cha ruột!

Trên xe.

Thư kí liếc nhìn Diệp Quân qua kính chiếu hậu, hỏi: “Anh Diệp, chúng ta về khu Tử Quận ạ?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không”.

Thư kí hỏi: “Vậy đi đâu?”

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi đáp: “Đi Yến Kinh”.

Yến Kinh!

Thư kí sững sờ, chân đặt trên chân ga vô thức đạp một cái, xe lao lên suýt tông vào đuôi xe trước, cô ta vội giảm tốc độ, nói: “Anh Diệp, chúng ta… không thể dùng xe này tới Yến Kinh được”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Thư kí nói: “Vì không đủ xăng”.

Diệp Quân càng không hiểu: “Không đủ xăng? Xăng gì?”

Thư kí trầm mặc.

Anh Diệp đây bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng thỉnh thoảng sẽ nói những lời khác thường, cô ta cũng không bất ngờ lắm, bởi vì trước đó cô ta đã biết, anh Diệp đây từng bị tông xe chấn thương não.

Sau khi nghe thư kí giải thích, Diệp Quân mới hiểu cái gì là xăng xe, thứ này giống linh khí vậy, người cần linh khí, xe cần xăng, đều là một loại năng lượng.

Thư kí nói: “Anh Diệp, nơi này cách Yến Kinh rất xa, chỉ có thể đi máy bay, hơn nữa, anh lại chưa có giấy tờ tùy thân, bởi vậy có muốn đi cũng phải chờ thêm một thời gian đã ạ”.

Diệp Quân đành gật đầu: “Được”.

Mặc dù rất không cam lòng nhưng lại không thể làm gì, bởi vì hiện giờ hắn còn chưa thể ngự kiếm phi hành.

Ngự kiếm!

Nghĩ đến điều này, Diệp Quân chợt hỏi: “Cô này, có nơi nào bán kiếm không?”

Thư kí liếc mắt qua kính chiếu hậu, nói: “Anh Diệp muốn mua kiếm ạ?”

Diệp Quân gật đầu.

Thư kí nói: “Xin chờ chút”.

Cô ta nói xong liền dừng xe, mở điện thoại tra cứu một lát, sau đó nói: “Tìm thấy rồi”.

Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn cô nhiều”.

Thư kí cũng cười: “Không cần khách sáo”.

Không bao lâu sau, thư kí đã đưa Diệp Quân tới một sơn trang. Diệp Quân ngẩng đầu nhìn sơn trang này, tên nơi này là Vạn Kiếm sơn trang, trước cửa có dựng hai thanh kiếm khổng lồ.

Vạn Kiếm sơn trang!

Thư kí chờ bên ngoài, một mình Diệp Quân tiến vào trong sơn trang. Vừa đi vào đã thấy có một ông lão ra đón. Ông lão kia tuy đã ngoài bảy mươi, râu tóc bạc phơ nhưng trông lại rất tinh minh quắc thước. Ông lão nhìn Diệp Quân: “Các hạ là?”

Diệp Quân nói: “Đến mua kiếm”.

Ông lão nhìn Diệp Quân chăm chú: “Mua kiếm?”

Diệp Quân gật đầu.

Ông lão lại lắc đầu: “Kiếm nơi này không bán”.

Diệp Quân sửng sốt.

Ông lão cười nói: “Kiếm ở nơi này đều là những thanh do cá nhân lão đây sưu tầm, không bán”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Tôi hiểu”.

Nói đoạn, hắn quay đầu rời đi.

Ông lão lại bất ngờ cất tiếng gọi: “Chờ chút đã”.

Diệp Quân quay đầu nhìn ông lão, ông lão hỏi: “Cậu hiểu kiếm chứ?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không hiểu, nhưng biết dùng”.

Ông lão dường như thấy khá hứng thú: “Biết dùng?”

Diệp Quân gật đầu.

Ông lão kia cười nói: “Thử một chút?”

Diệp Quân nhìn ông lão chằm chằm: “Cũng được”.

Ông lão đang định đi lấy kiếm thì từ trong sân sau có một cô gái đi ra. Cô gái kia vận đồ trắng, đeo khăn che mặt, chỉ thấy được một đôi mắt trong vắt như hồ thu.

Nhìn thấy cô gái kia, Diệp Quân thoáng bất ngờ, bởi vì trang phục của cô gái này cực kì giống với kiểu trang phục của vũ trụ Quan Huyên.

Cô gái đang ôm hai thanh kiếm, chậm rãi đi tới trước mặt ông lão. Ông lão cầm lấy một thanh kiếm, cô gái cầm thanh còn lại bước tới trước mặt Diệp Quân, nhìn hắn và nói: “Mời!”

Diệp Quân mỉm cười: “Cảm ơn”.

Nói đoạn, hắn vươn tay cầm lấy thanh kiếm trong tay cô gái. Ngay khoảnh khắc chạm vào thanh kiếm, Diệp Quân nhắm mắt lại.

Kiếm!

Sau một thời gian dài mới lại cầm kiếm vào tay!

Giờ phút này, trong lòng Diệp Quân chợt dấy lên một cơn phẫn nộ.

Phẫn nộ vì bị người áp chế cảnh giới!

Ngay tại địa bàn của mình, lại bị người khác áp chế cảnh giới?

Quả là nhục nhã vô cùng!

Chẳng lẽ cứ phải nín nhịn?

Không!

Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu, tiếng quát hào hùng vạn trượng: “Không cần biết ngươi là ai… Hôm nay ông đây phải chém ngươi!”

Dứt lời, hắn gầm lên một tiếng, kiếm trong tay tuôn trào một luồng kiếm ý khủng bố phóng lên cao, như thể muốn chém vỡ vùng trời đất này.

Tại một nơi nào đó, bên hồ nước, người đàn ông áo trắng đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn, chợt cảm nhận được một luồng chiến ý ngập trời, mắt lóe lên kinh ngạc, nhưng nghe thấy những lời chàng thiếu niên kia nói, sắc mặt người đàn ông áo trắng lập tức sa sầm: “Chém cha ruột? Thật là đại nghịch bất đạo!”

Nói đoạn, ông vung một ngón tay.

Người phụ nữ váy trắng đứng bên cạnh ông cũng cười nói: “Để ta giúp một tay”.

Nói xong, bà ấy cũng chỉ một ngón tay lên.

Trên bầu trời Vạn Kiếm sơn trang, có hai luồng sức mạnh thần bí bất chợt đè xuống.

Ầm!

Kiếm ý của Diệp Quân tức thì bị nghiền nát, ngay sau đó, Diệp Quân ngã sấp xuống đất như thể vừa trúng một đòn cực mạnh, không thể nhúc nhích.

“Mẹ nó… Những hai người…”

Đó là câu nói sau cùng trước khi Diệp Quân hôn mê.
Chương 789: Chém cha ruột!

Trên xe.

Thư kí liếc nhìn Diệp Quân qua kính chiếu hậu, hỏi: “Anh Diệp, chúng ta về khu Tử Quận ạ?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không”.

Thư kí hỏi: “Vậy đi đâu?”

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi đáp: “Đi Yến Kinh”.

Yến Kinh!

Thư kí sững sờ, chân đặt trên chân ga vô thức đạp một cái, xe lao lên suýt tông vào đuôi xe trước, cô ta vội giảm tốc độ, nói: “Anh Diệp, chúng ta… không thể dùng xe này tới Yến Kinh được”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Thư kí nói: “Vì không đủ xăng”.

Diệp Quân càng không hiểu: “Không đủ xăng? Xăng gì?”

Thư kí trầm mặc.

Anh Diệp đây bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng thỉnh thoảng sẽ nói những lời khác thường, cô ta cũng không bất ngờ lắm, bởi vì trước đó cô ta đã biết, anh Diệp đây từng bị tông xe chấn thương não.

Sau khi nghe thư kí giải thích, Diệp Quân mới hiểu cái gì là xăng xe, thứ này giống linh khí vậy, người cần linh khí, xe cần xăng, đều là một loại năng lượng.

Thư kí nói: “Anh Diệp, nơi này cách Yến Kinh rất xa, chỉ có thể đi máy bay, hơn nữa, anh lại chưa có giấy tờ tùy thân, bởi vậy có muốn đi cũng phải chờ thêm một thời gian đã ạ”.

Diệp Quân đành gật đầu: “Được”.

Mặc dù rất không cam lòng nhưng lại không thể làm gì, bởi vì hiện giờ hắn còn chưa thể ngự kiếm phi hành.

Ngự kiếm!

Nghĩ đến điều này, Diệp Quân chợt hỏi: “Cô này, có nơi nào bán kiếm không?”

Thư kí liếc mắt qua kính chiếu hậu, nói: “Anh Diệp muốn mua kiếm ạ?”

Diệp Quân gật đầu.

Thư kí nói: “Xin chờ chút”.

Cô ta nói xong liền dừng xe, mở điện thoại tra cứu một lát, sau đó nói: “Tìm thấy rồi”.

Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn cô nhiều”.

Thư kí cũng cười: “Không cần khách sáo”.

Không bao lâu sau, thư kí đã đưa Diệp Quân tới một sơn trang. Diệp Quân ngẩng đầu nhìn sơn trang này, tên nơi này là Vạn Kiếm sơn trang, trước cửa có dựng hai thanh kiếm khổng lồ.

Vạn Kiếm sơn trang!

Thư kí chờ bên ngoài, một mình Diệp Quân tiến vào trong sơn trang. Vừa đi vào đã thấy có một ông lão ra đón. Ông lão kia tuy đã ngoài bảy mươi, râu tóc bạc phơ nhưng trông lại rất tinh minh quắc thước. Ông lão nhìn Diệp Quân: “Các hạ là?”

Diệp Quân nói: “Đến mua kiếm”.

Ông lão nhìn Diệp Quân chăm chú: “Mua kiếm?”

Diệp Quân gật đầu.

Ông lão lại lắc đầu: “Kiếm nơi này không bán”.

Diệp Quân sửng sốt.

Ông lão cười nói: “Kiếm ở nơi này đều là những thanh do cá nhân lão đây sưu tầm, không bán”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Tôi hiểu”.

Nói đoạn, hắn quay đầu rời đi.

Ông lão lại bất ngờ cất tiếng gọi: “Chờ chút đã”.

Diệp Quân quay đầu nhìn ông lão, ông lão hỏi: “Cậu hiểu kiếm chứ?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không hiểu, nhưng biết dùng”.

Ông lão dường như thấy khá hứng thú: “Biết dùng?”

Diệp Quân gật đầu.

Ông lão kia cười nói: “Thử một chút?”

Diệp Quân nhìn ông lão chằm chằm: “Cũng được”.

Ông lão đang định đi lấy kiếm thì từ trong sân sau có một cô gái đi ra. Cô gái kia vận đồ trắng, đeo khăn che mặt, chỉ thấy được một đôi mắt trong vắt như hồ thu.

Nhìn thấy cô gái kia, Diệp Quân thoáng bất ngờ, bởi vì trang phục của cô gái này cực kì giống với kiểu trang phục của vũ trụ Quan Huyên.

Cô gái đang ôm hai thanh kiếm, chậm rãi đi tới trước mặt ông lão. Ông lão cầm lấy một thanh kiếm, cô gái cầm thanh còn lại bước tới trước mặt Diệp Quân, nhìn hắn và nói: “Mời!”

Diệp Quân mỉm cười: “Cảm ơn”.

Nói đoạn, hắn vươn tay cầm lấy thanh kiếm trong tay cô gái. Ngay khoảnh khắc chạm vào thanh kiếm, Diệp Quân nhắm mắt lại.

Kiếm!

Sau một thời gian dài mới lại cầm kiếm vào tay!

Giờ phút này, trong lòng Diệp Quân chợt dấy lên một cơn phẫn nộ.

Phẫn nộ vì bị người áp chế cảnh giới!

Ngay tại địa bàn của mình, lại bị người khác áp chế cảnh giới?

Quả là nhục nhã vô cùng!

Chẳng lẽ cứ phải nín nhịn?

Không!

Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu, tiếng quát hào hùng vạn trượng: “Không cần biết ngươi là ai… Hôm nay ông đây phải chém ngươi!”

Dứt lời, hắn gầm lên một tiếng, kiếm trong tay tuôn trào một luồng kiếm ý khủng bố phóng lên cao, như thể muốn chém vỡ vùng trời đất này.

Tại một nơi nào đó, bên hồ nước, người đàn ông áo trắng đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn, chợt cảm nhận được một luồng chiến ý ngập trời, mắt lóe lên kinh ngạc, nhưng nghe thấy những lời chàng thiếu niên kia nói, sắc mặt người đàn ông áo trắng lập tức sa sầm: “Chém cha ruột? Thật là đại nghịch bất đạo!”

Nói đoạn, ông vung một ngón tay.

Người phụ nữ váy trắng đứng bên cạnh ông cũng cười nói: “Để ta giúp một tay”.

Nói xong, bà ấy cũng chỉ một ngón tay lên.

Trên bầu trời Vạn Kiếm sơn trang, có hai luồng sức mạnh thần bí bất chợt đè xuống.

Ầm!

Kiếm ý của Diệp Quân tức thì bị nghiền nát, ngay sau đó, Diệp Quân ngã sấp xuống đất như thể vừa trúng một đòn cực mạnh, không thể nhúc nhích.

“Mẹ nó… Những hai người…”

Đó là câu nói sau cùng trước khi Diệp Quân hôn mê.


Loading in progress...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK