Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2631: Ta sợ quá cơ!

Trong trạch viện, lúc này Chu Nghiên trợn tròn hai mắt tỏ vẻ vô cùng sợ hãi.

Người tu hành!

Bà ta không ngờ tên đáng ghét trước mắt lại có bản lĩnh phi thường như thế, sao hắn có thể biết được chứ?

“Hạo Nhiên!”

Lúc này, Hạo Nguyên kia bỗng dưng chạy ra, ông ta giận dữ nói: “Ngươi làm gì…”

Nhưng còn chưa nói hết câu, một thanh kiếm gỗ đã đâm thẳng vào giữa chân mày ông ta.

Mọi người: “…”

Diệp Quân lạnh lùng nhìn Hạo Nguyên: “Ta không tin ông không biết gì về những hành động của người phụ nữ kia, nhưng vì lôi kéo gia tộc sau lưng bà ta nên ông chọn mắt nhắm mắt mở, đúng không?”

Bị Diệp Quân nói trúng tim đen, sắc mặt Hạo Nguyên nhất thời hơi khó coi, muốn nói gì đó, nhưng khi thấy sát khí trong mắt Diệp Quân, ông ta thầm thấy sợ hãi.

Thằng ranh con này muốn giết cha ư?

Diệp Quân không quan tâm đến Hạo Nguyên nữa, hắn quay người nhìn về phía Chu Nghiên, Chu Nghiên nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt hơi dữ tợn: “Tên nghiệt chủng, nếu ngươi dám động đến ta, nhà họ Chu của ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi đâu”.

Nhà họ Chu là chỗ dựa lớn nhất của bà ta!

Diệp Quân hờ hững nhìn bà ta: “Ta sợ quá cơ”.

Dứt lời, đầu của Chu Nghiên lập tức rơi xuống. Giết rồi!

Thấy cảnh này, những người xung quanh sợ đến mức ngã khuỵu xuống đất.

“A!”

Hạo Nguyên kia gào thét: “Nghiệt chủng, ngươi…”

Diệp Quân bỗng nhiên xoay người, chắp ngón tay chỉ về phía trước, hai nhánh gỗ bỗng nhiên bắn vào đầu gối của Hạo Nguyên, cảm giác đau đớn dữ dội khiến ông ta phải quỳ xuống.

Cha quỳ xuống trước mặt con!

Mọi người: “…”

Hạo Nguyên nhìn Diệp Quân xa lạ trước mặt, hơi sợ hãi nói: “Ngươi… Ta là cha của ngươi đấy”.

Diệp Quân cười khẽ: “Cảm giác này đúng là đã quá, ha ha!”

Mọi người: “…”

Tiểu Tháp: “…”

Hạo Nguyên nhìn chằm chằm Diệp Quân, sắc mặt hơi khó coi: “Nghiệt chủng… Chẳng lẽ ngươi dám giết cả cha của mình hả?”

Diệp Quân chớp mắt: “Nghe ông nói thế có vẻ cũng kích thích lắm…”

Nói được giữa chừng, hắn vội vàng dừng lại.

Thực lực của Chân Thánh không phải là tầm thường!

Lỡ như bị nghe thấy, e rằng hắn sẽ không tránh khỏi một trận đòn, không nên tự tìm đường chết thì tốt hơn.

Diệp Quân cười khẽ rồi xoay người rời đi, vào khoảnh khắc hắn rời khỏi Hạo phủ, cảnh tượng trước mặt hắn bỗng dưng thay đổi, trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện trong một vùng tinh không khác.

Trước mặt hắn không xa chính là tiền bối Hạo Nhiên.

Hạo Nhiên khẽ mỉm cười: “Ngươi khiến ta bất ngờ thật đấy”.

Diệp Quân cười nói: “Tiền bối bất ngờ cái gì vậy?”

Hạo Nhiên khẽ nói: “Thật ra bây giờ nghĩ lại, những khó khăn của ta năm đó đều cho ta tự chuốc lấy”.

Lúc thực lực không bằng người khác, không chỉ không biết khiêm tốn mà còn đi đối đầu trực diện, khiến mình phải thê thảm?

Hạo Nhiên thôi suy nghĩ, ông ta nhìn về phía Diệp Quân: “Ta để ngươi đi con đường trước đây của ta một lần là vì muốn ngươi cảm nhận sự tuyệt vọng trước đây của ta một chút, nhưng ta không ngờ ngươi lại dùng cách đó để thoát khỏi khó khăn…”

Diệp Quân chần chừ một lúc rồi nói: “Tiền bối, trước đây chúng ta đã thoả thuận là…”

Hạo Nhiên cười nói: “Đương nhiên là ta sẽ không nuốt lời, nhưng bản thể của ta không ở đây, hình như bây giờ phân thân này tín ngưỡng người cũng không có tác dụng gì cả”.

Diệp Quân vội nói: “Vậy bản thể của tiền bối đang ở đâu?”

Hạo Nhiên đáp: “Ở một nơi khá xa”.

Diệp Quân lập tức sa sầm mặt.

Hạo Nhiên cười nói: “Ngươi đừng nôn nóng, Hạo Nhiên ta đã hứa với ngươi rồi thì đương nhiên sẽ không nuốt lời…”

Dứt lời, ông ta bỗng dưng mở lòng bàn tay, một quyển cổ tịch cổ xưa chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Tiền bối, đây là?”

Hạo Nhiên nói: “Kiếm Kinh này là tâm huyết cả đời của ta, bây giờ ta truyền nó lại cho ngươi, đợi sau khi ngươi lĩnh ngộ được nó, chúng ta sẽ gặp lại nhau, khi đó, ta sẽ giúp ngươi hoàn thiện kiếm đạo Trật Tự của mình, ngươi thấy sao?”

Diệp Quân hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng hết cách, chỉ đành phải gật đầu: “Được rồi!”

Hạo Nhiên khẽ mỉm cười: “Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại nhau nhanh thôi”.

Diệp Quân cười nói: “Ta rất mong đợi ngày được gặp lại tiền bối”.

Hạo Nhiên gật đầu, sau đó lại nói: “Ta có thể cảm nhận được huyết mạch trong cơ thể của ngươi không đơn giản chút nào, đặc biệt là hai loại huyết mạch trong đó, ngay cả ta cũng cảm thấy sâu không lường được… Lai lịch của ngươi không đơn giản.

Diệp Quân nói: “Ta thế này là thường thôi, thực lực của người nhà ta còn ghê gớm hơn”.

Hạo Nhiên cười đáp: “Ngươi thật sự rất thông minh”.

“Khó khăn bình thường hoàn toàn không có tác dụng với ngươi, ngươi nên chịu khổ nhiều hơn”.

Diệp Quân đen mặt, tiền bối này đúng là… Trước đây ông ta chịu khổ như thế là đáng đời!

Hạo Nhiên lại nói: “Kiếm đạo của ngươi rất lợi hại, nhưng vẫn có một vài thiết sót, hi vọng Kiếm Kinh này của ta sẽ giúp ích được cho ngươi”.

Diệp Quân cất Kiếm Kinh đi, cúi người chào người đàn ông trước mắt: “Cảm ơn tiền bối”.

Hạo Nhiên cất lời: “Ta có thể cảm nhận được trên người ngươi có một nhân quả không rõ, ngươi có khả năng sẽ gặp một kiếp nạn, trong Kiếm Kinh này có một thần phách của ta, đến lúc đó ngươi gặp tai kiếp thì có thể kêu gọi thần phách này, nếu trong tình huống cho phép thì bản thể của ta cũng sẽ đích thân đến giúp đỡ ngươi”.

Sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi, sau đó hắn lại cúi chào một lần nữa: “Cảm ơn tiền bối!”

Hắn không biết rốt cuộc thực lực của tiền bối Hạo Nhiên này mạnh đến mức nào, nhưng hắn biết chắc chắn tiền bối này có thể đấu tay đôi với Phạn Chiêu Đế.

Sớm muộn gì Phạn Chiêu Đế cũng sẽ tới, khi đó chắc chắn bọn họ sẽ phải đấu một trận.

Hạo Nhiên khẽ mỉm cười: “Hẹn gặp lại”.
Chương 2632: Có kiếm, vượt cảnh giới vô địch!

Diệp Quân cũng cười đáp: “Hẹn gặp lại”.

Ngay sau đó, hắn bị một lực lượng bí ẩn truyền tốn ra ngoài.

Sau khi Diệp Quân biến mất, sau lưng Hạo Nhiên bỗng có một giọng nói vang lên: “Kẻ thù kia của hắn mạnh lắm sao?”

Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt ông ta xuyên qua vô số tinh hà, cuối cùng là xuyên qua biển Khổ Giới, đi tới nơi đó.

Một lát sau, Hạo Nhiên gật đầu: “Mạnh nhất từ trước đến nay”.

Dứt lời, cơ thể ông ta dần trở nên hư ảo, không lâu sau đó đã biến mất.

Khi Diệp Quân trở về Đồ Thư Điện thì Thời Dư và Trú Hàn đều còn ở đó.

Thấy Diệp Quân cầm một quyển cổ tịch dày trong tay, trong mắt Thời Dư lộ vẻ phức tạp.

Trứ Hàn vội nói: “Thánh tử, người lấy được truyền thừa của tiền bối Hạo Nhiên rồi sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Trú Hàn giơ ngón tay cái: “Giỏi thật đấy”.

Biết bao năm qua, thật ra Bỉ Ngạn Giới cũng xuất hiện không ít kiếm tu kiệt xuất, Thánh Đường Bỉ Ngạn cũng muốn đào tạo ra kiếm tu mạnh mẽ hơn, vì thực lực cả một kiếm tu Chân Thánh thật sự rất kinh khủng.

Nhưng tiếc là sau bao nhiêu năm, không một kiếm tu nào có thể được chân thánh Hạo Nhiên kia nhìn trúng.

Không có truyền thừa của Chân Thánh, cũng không có ý chí thuyền thánh giáng lâm, muốn đột phá giới hạn phàm nhân để đạt tới chân thánh thì thật sự quá khó khăn.

Diệp Quân nhìn quyển Kiếm Kinh trong tay, một lát sau, hắn bỗng dưng quay đầu nhìn về phía Trú Hàn, bên phía biển Khổ Giới có động tĩnh gì không?”

Trú Hàn lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa, nhưng người yên tâm, người của Thánh Đường vẫn đang nhìn chằm chằm, chỉ cần có động tĩnh là chúng ta sẽ biết ngay”.

Diệp Quân gật đầu: “Chúng ta vào tháp tu luyện thôi”.

Dứt lời, hắn nhìn về phía Thời Dư: “Tiền bối cũng là kiếm tu đúng không?”

Thời Dư gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân nói: “Tiền bối, Kiếm Kinh này quá cao siêu, bên trong có rất nhiều chỗ ta không hiểu, không biết tiền bối có thể xem cùng ta, tiện thể giải thích cho ta không”.

Nghe thấy lời Diệp Quân nói, Thời Dư nhất thời ngây người, cả Trú Hàn cũng sửng sốt, bà ta nhìn về phía Diệp Quân, trong mắt mang theo một cảm xúc vô hình.

Thời Dư nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi… Chắc chứ?”

Diệp Quân gật đầu: “Chắc chắn”.

Tâm trạng Thời Dư nhất thời trở nên phức tạp.

Sao ông ta có thể không biết thánh tử này đang cho ông ta cơ hội được?

Kiếm Kinh Chân Thánh rất có lợi cho cao thủ cấp bậc như ông ta, thậm chí có thể tìm được bí ẩn của chân thánh từ trong đó.

Ông ta không ngờ thiếu niên này lại hào phóng như thế!

Thật sự quá hào phóng!

Nếu là ông ta, chắc chắn ông ta sẽ không thể làm như thế.

Thời Dư bỗng cúi người trước Diệp Quân: “Đa tạ”.

Diệp Quân cười nói: “Tiền bối khách sáo rồi”.

Dứt lời, hắn dẫn hai người vào trong Tiểu Tháp.

Trú Hàn đi tới bên cạnh Diệp Quân: “Ta cũng có thể xem chứ?”

Diệp Quân cười nói với Trú Hàn: “Cô là kiếm tu à?”

Trú Hàn lắc đầu: “Không phải, ta chỉ thấy tò mò thôi.

Diệp Quân nói: “Ta nhớ cô là giáo sĩ mà?”

Trú Hàn vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, trước mắt ta chính là giáo sĩ trẻ tuổi nhất của Thánh Đường Bỉ Ngạn đấy.

Diệp Quân cười nói: “Vậy thì cùng xem đi”.

Thấy Diệp Quân đồng ý, Trú Hàn nở nụ cười: “Được”.

Ba người tìm một nơi yên tĩnh, Diệp Quân ngồi xếp bằng xuống, hắn chậm rãi mở Kiếm Kinh ra, vừa mở, một hàng chữ đã xuất hiện trong mắt ba người: Có kiếm, vô địch cùng cảnh giới, vượt cảnh giới vẫn vô địch.

Cùng cảnh giới vô địch!

Vượt cảnh giới vô địch!

Thấy hàng chữ này, sắc mặt Diệp Quân dần trở nên nặng nề….
Chương 2633: Kiếm Kinh Khổ Nạn

Kiếm Kinh Khổ Nạn!

Kiếm Kinh này được Hạo Nhiên lĩnh ngộ được từ trong Đại Khổ và Đại Nạn, bên trong không chỉ chứa đựng hiểu biết của ông ta với kiếm đạo mà còn có cả hiểu biết về những gian khổ trên thế giới này.

Ông ta mượn cực khổ và cực khó để chứng thành kiếm đạo vô song!

Sau khi xem Kiếm Kinh Khổ Nạn, sắc mặt Thời Dư nhất thời trở nên phức tạp, cuối cùng ông ta thở dài.

Bây giờ ông ta đã hiểu vì sao kiếm tu bình thường không thể có được sự công nhận của chân thánh Hạo Nhiên rồi.

Kiếm Kinh này được chân thánh Hạo Nhiên sáng tạo ra từ trong khó khăn khôn cùng, có thể nói phải có nghị lực rất lớn mới có thể tu luyện được Kiếm Kinh này!

Nghị lực vô cùng lớn!

Kiếm Kinh Khổ Nạn được chia làm ba phần, đầu tiên là luyện người, thứ hai là luyện hồn, thứ ba là luyện ý.

Luyện người luyện hồn luyện ý chính là kéo hàng triệu kiếp nạn trên thế gian vào người, lợi dụng những kiếp nạn đó để tôi luyện thân thể, linh hồn và ý chí của bản thân, rèn luyện ra chân ý trong kiếp nạn.

Đây không phải là khó khăn bình thường, chẳng khác nào việc muốn ép nước biển lại thành một giọt nước cả.

Hơn nữa một khi bắt đầu quá trình thì không thể dừng lại, không thành công sẽ phải chết.

Đây là lý do khiến chân thánh Hạo Nhiên không cho người khác tiếp nhận truyền thừa của ông ta, ông ta là người hy vọng Bỉ Ngạn Giới có thể xuất hiện kiếm tu cường đại hơn ai hết, nhưng ông ta biết rõ nếu để một người không có nghị lực tu luyện Kiếm Kinh của ông ta thì chẳng khác nào hại người đó cả.

Phương thức tu luyện của ông ta vô cùng cực đoan!

Đi ngược chiều gió!

Đương nhiên nếu có thể thành công thì sức mạnh cũng vô cùng to lớn.

Diệp Quân xem một lúc lâu, cuối cùng rơi vào im lặng.

Kéo hàng vạn kiếp nạn lên người, bảo vệ bản thân trong kiếp nạn, rèn luyện ra chân ý, dùng chân ý này đột phá lên cảnh giới Chân Thánh!

Có khó không?

Vô cùng vô cùng khó!

Vì theo miêu tả trong Kiếm Kinh Khổ Nạn này, mỗi kiếp đều là khổ nạn, hàng tỷ kiếp nạn đè lên người có nghĩa là phải trải qua tất cả khổ sở và khó khăn trên thế gian một lượt, hơn nữa còn phải giữ vững bản thân trong những kiếp nạn đó, không được dụp đổ, không được lạc lối, còn phải rèn luyện ra chân ý.

Dù là bản thân hắn cũng cảm thấy khá khó khăn!

Mọi người nhất thời rơi vào im lặng.

Có nên học không?

Phải biết rằng một khi bắt đầu sẽ không thể nào dừng lại, không thành công thì chỉ có một con đường chết!

Diệp Quân chợt nói: “Ta phải thử xem”.

Thời Dư và Trú Hàn nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân khẽ mỉm cười rồi đứng dậy rời đi.

Trú Hàn bỗng dưng cất lời: “Thánh tử”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Trú Hàn, Trú Hàn nhìn chằm chằm hắn: “Không có đường lui đâu, người thật sự muốn thử sao?”

Diệp Quân cười đáp: “Ta vốn đã không có đường lui rồi”.

Dứt lời, hắn xoay người biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Sau khi Diệp Quân rời đi, Trú Hàn rơi vào im lặng.

Thời Dự ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Có lẽ hắn sẽ có cơ hội”.

Trú Hàn quay đầu nhìn về phía Thời Dư, Thời Dư nói: “Kiếm Đạo của hắn cũng rất đặc biệt”.

Đều là kiếm tu, ông ta có thể cảm nhận được khí thế kiếm đạo trên người Diệp Quân, đó là một kiếm đạo vô cùng mạnh mẽ.

Trú Hàn khẽ thở dài nói: “Không ngờ muốn trở thành Chân Thánh lại khó khăn như thế”.

Đương nhiên cô ta cũng muốn trở thành Chân Thánh, nhưng sau khi thấy quá trình tu luyện của chân thánh Hạo Nhiên, cô ta thật sự thấy hơi tuyệt vọng.

Người bình thường thật sự không thể làm được như thế…

Chẳng trách chân thánh lại hiếm có như thế…

Thời Dư bỗng nói: “Tu luyện đi!”

Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.

Khi nãy sau khi xem quyển Kiếm Kinh Khổ Nạn kia, ông ta đã lĩnh ngộ được rất nhiều điều, dù ông ta không thể đi theo con đường đó, nhưng ông ta cũng có thể tham khảo.

Diệp Quân đi tới một bờ biển, hắn ngồi trên một tảng đá lớn, gió biển thổi tới rất mát mẻ.

Tiểu Tháp chợt lên tiếng: “Ngươi thật sự muốn thử à?”

Diệp Quân hỏi ngược lại: “Tháp gia, ngươi cảm thấy ta còn bao nhiêu thời gian nữa?”

Tiểu Tháp im lặng.

Diệp Quân nhìn bờ biển trước mặt, nhẹ giọng nói: “Phạn Chiêu Đế sẽ không cho ta quá nhiều thời gian”.

Khoảng thời gian qua, hắn gần như đều ở trong Tiểu Tháp, rất ít khi ra ngoài, nhưng hắn biết rõ chắc chắn người phụ nữ đó sẽ không cho hắn quá nhiều thời gian.

Bây giờ liều một ván, đến lúc đó khi cô ta đến còn có một chút cơ hội sống, nếu không liều mạng thì với thực lực của hắn bây giờ chắc chắn không thể thắng được đối phương.

Tiểu Tháp nói: “Vậy thì cứ liều xem”.

Diệp Quân gật đầu: “Chỉ có thể liều thôi”.

Sau đó, hắn bỗng bật cười: “Hàng tỷ kiếp nạn có gì đáng sợ đâu?”

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, trong người vận chuyện tâm pháp của Kiếm Kinh Khổ Nạn, chẳng mấy chốc, khu vực xung quanh hắn bỗng rung động dữ dội.

Dẫn kiếp!
Chương 2634: Biển Khổ Giới, Phạn Chiêu Đế!

Tiểu Tháp lập tức phong toả khu vực của Diệp Quân, không cho lực lượng ở nơi này di chuyển ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, thời không trên đầu Diệp Quân xuất hiện một tầng mây màu đen, trong những tầng mây đó có những lôi kiếp đáng sợ nhanh chóng ngưng tụ.

Kiếp tới!

Diệp Quân mở lòng bàn tay, trong nháy mắt, một tia chớp đánh xuống từ trên trời, nhắm thẳng vào cơ thể hắn.

Cơ thể Diệp Quân lập tức bị bao phủ bởi tia chớp.

Trong khoảnh khắc đó, Diệp Quân có cảm giác cơ thể mình như sắp cháy khét, hắn chỉ đành sử dụng kiếm ý đắp nặn lại cơ thể mình, mà lúc này, lại có một tia chớp đánh xuống.

Diệp Quân cắn chặt răng, ánh mắt kiên định.

Bắt đầu từ khi chọn bước ra bước này, hắn cũng đã biết là hắn không có đường lui, không bước ra được thì chỉ có thể chết ở đây thôi.

Ở một nơi khác cũng có một thiếu niên đang khổ tu.

Người đó chính là Nam Y!

Y vốn là một người rất tài giỏi, bây giờ có thể tu luyện trong Tiểu Tháp này có thể nói là như hổ thêm cánh.

Mà khoảng thời gian này, y cũng đang nghiên cứu thời gian kỳ lạ này.

Mười năm trong tháp bằng một ngày bên ngoài.

Điều này đã thay đổi nhận thức của y về đạo thời gian, vì y chủ tu thời gian, dù sao thánh khí Bỉ Ngạn trong tay y cũng là đá Đạo Tố, mà trong đá Đạo Tố này lại chứa đựng đại đạo thời gian Tuế Nguyệt.

Y muốn lợi dụng thời không đặc biệt để đá Đạo Tố của y trở nên mạnh mẽ hơn!

Mà sau khi nghiên cứu cùng nhóm Tống Uyên nhiều năm như thế, y cũng đã có chút thu hoạch, nói phức tạp một chút thì sở dĩ thời không nơi này không giống với thời không bên ngoài là vì nó ẩn chứa đại đạo thời gian có thể trấn áp đại đạo thời gian của Bỉ Ngạn Giới, mà nói đơn giản thì thời gian trong này kéo dài hơn so với bên ngoài.

Bọn họ bèn dựa vào điều này để tìm ra một điểm đột phá, đó là dự trữ thời gian.

Dự trữ thời gian trong này rồi mang ra ngoài dùng!

Đây là cách duy nhất trước mắt bọn họ có thể sử dụng, vì đại đạo thời gian ẩn chứa ở nơi này thật sự quá cao siêu, cả Tống Uyên cũng không thể hiểu thấu đáo, kiến thức đại đạo ẩn chứa ở nơi này đã vượt khỏi tầm nhận thức của bọn họ…

Không nghiên cứu được thì chỉ có thể chọn một con đường khác thôi.

Bây giờ bọn họ bắt đầu nghĩ cách dự trữ thời gian ở nơi này, sau đó ra ngoài sử dụng, bọn họ đã dùng rất nhiều cách để dự trữ thời gian của nơi này, ví dụ như sử dụng thần thông, võ kỹ, thần khí,…

Mà điều khiến bọn họ vui mừng là điều này khả thi.

Ví dụ như bọn họ sử dụng một vật chứa đặc biệt để dự trữ thời gian ở nơi này, khi sử dụng ở bên ngoài, tốc độ trôi qua của thời gian trong vật chứa đó hoàn toàn khác với bên ngoài, nói một cách khác thì vật chứa đặc biệt đó có một chức năng nghịch thiên.

Giải thích đơn giản hơn thì cầm vật chứa đặc biệt đó trong tay, thời gian trôi qua của y sẽ khác với đối thủ, đối thủ trôi qua một ngày, còn y đã trôi qua mười năm, như thế trong lúc đánh nhau, ngươi dừng lại ở hiện tại, còn ta thì đã ở tương lai rồi.

Áp chế về mặt thời gian!

Phát hiện này cùng với tính khả thi khiến nhóm Tống Uyên vô cùng mừng rỡ.

Vật chứa thời gian đó cũng tương đương với một món thánh khí Bỉ Ngạn siêu cấp, không chỉ thế, sau khi trải qua những thao tác này, một vài thần thông và võ kỹ đặc biệt cũng thoáng chốc thay đổi, biến thánh thần thông và võ kỹ cấp bậc Bỉ Ngạn siêu cấp.

Hơn nữa còn có thể làm được nhiều!

Đương nhiên phải có sự cho phép của Diệp Quân, nếu Diệp Quân không cho phép, bọn họ cũng không dự trữ được.

Trước mắt thời không đặc biệt này cũng chỉ phục tùng mỗi Diệp Quân.

Diệp Quân cũng không từ chối, mặc cho bọn họ làm.

Điều này khiến người của Bỉ Ngạn Giới rất cảm kích Diệp Quân, chỉ muốn đẩy hắn lên vị trí giáo chủ.

Thật sự quá hào phóng.

Còn hào phóng hơn cả thuyền thánh nữa!

Ngoài ra vì là tu luyện trong Tiểu Tháp nên thực lực của rất nhiều cao thủ của Bỉ Ngạn Giới được nâng cao.

Diệp Quân ghé đến nơi này thật sự đã tạo phúc cho con dân của toàn bộ Bỉ Ngạn Giới.

Sau khi được sự đồng ý của Diệp Quân, nhóm Tống Uyên bắt đầu dự trữ thời gian để đối phó với nguy cơ kế tiếp, mục tiêu hiện tại của bọn họ là mỗi người đều có một thánh khí bỉ ngạn trong tay!

Không có đủ chân thánh thì đấu bằng trang bị!

Ngoài ra nhóm Đại chủ giáo và cả giáo chủ cũng thu hoạch được rất nhiều, bọn họ vốn là người vô địch nhất dưới chân thánh trong vũ trụ này, bây giờ còn ở đây tu luyện và có lĩnh ngộ mới với đạo thời gian, nên tu vi của họ cũng tăng lên rất nhiều.

Đương nhiên muốn đạt đến chân thánh vẫn khá là khó khăn.

Nhưng điều này vẫn cho bọn họ nhìn thấy hy vọng.

Trở thành chân thánh không còn là một việc xa không với tới nữa.

Còn có một người đang nghiêm túc tu luyện, người đó là Tổ Đạo, Tổ Đạo cũng lên tinh thần một lần nữa, vì y biết rõ nếu người họ Phạn kia đến đây, chắc chắn y sẽ không có cơ hội sống, đầu hàng cũng không được, dù sao bây giờ y đầu hàng cũng vô dụng.

Bây giờ y đang bắt đầu chuẩn bị, một là chăm chỉ tu luyện, dù sao nền tảng vẫn còn, đơn giản là đi lại con đường cũ một lần nữa, hai là đợi Diệp Quân trở nên mạnh mẽ hơn, sau đó triệu hồi mình của quá khứ để dung hợp với mình hiện tại.

Đương nhiên mỗi lần nghĩ đến chuyện bị Phạn Chiêu Đế hãm hại, y đều tức giận đến mức liên tục nghiến răng.

Vốn dĩ người vô địch phải là y!

Cuộc đời quá là không công bằng.

Từ lúc Bỉ Ngạn Giới bắt đầu tập trung nâng cao thực lực, vào một ngày, bên một phía khác của biển Khổ Giới có một cô gái mặc áo choàng màu máu chậm rãi đi tới bên bờ biển.

Phạn Chiêu Đế!

Cô ta nhìn chằm chằm biển Khổ Giới trước mặt bằng ánh mắt bình tĩnh.

Dường như biển Khổ Hải cảm nhận được nguy hiểm, mặt nước vốn bằng phẳng chợt bắt đầu dao động…
Chương 2635: Cô ta tới rồi

Phạn Chiêu Đế đứng trên bờ, hai tay cô ta chắp sau lưng, đầu đầy tóc đỏ, áo choàng trên người bị ác niệm ăn mòn như bị nhuốm máu, vừa quyến rũ vừa kinh hãi.

Cô ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn biển Khổ Giới, một lát sau, cô ta bắt đầu đi về phía bờ đối diện.

Trong nháy mắt khi cô ta tiến vào biển Khổ Giới, bên trong biển Khổ Giới có một luồng khí tức Đại Đạo kinh khủng đột nhiên phóng lên từ đáy biển, sau đó tụ lại từ trong đất trời, chỉ muốn mạnh mẽ trấn áp mà như dời núi lấp biển lao về phía cô ta.

Đối mặt với sức mạnh Đại Đạo thần bí đang lao tới, Phạn Chiêu Đế không hề quan tâm, cô ta vẫn bước về phía bờ bên kia, ánh mắt bình tĩnh, bước đi chậm rãi ung dung, trong nháy mắt khi cô ta bay vào biển Khổ Giới, nước biển trước mặt cô ta đột nhiên bị một sức mạnh vô hình xé toạc ra, tạo thành hố dài vạn thước dẫn thẳng về bờ đối diện.

Mà luồng áp lực Đại Đạo kinh khủng trong đất trời kia lại không thể nào tới gần cô ta, chỉ ngừng lại cách người cô ta tầm mấy trượng.

Cô ta cứ đi chậm rãi như thể đang nhàn nhã tản bộ.

Ngay lúc này, toàn bộ biển Khổ Giới đột nhiên sục sôi, ở sâu trong đáy biển, từng luồng sức mạnh Đại Đạo thần bí không ngừng phóng ra, Đại Đạo này hoàn toàn không phải đạo của thế giới này, mà dường như tới từ thời tiền sử, khí tức cổ xưa tang thương, uy lực hoành tráng vô cùng, nó cuốn về phía Phạn Chiêu Đế như dòng nước lũ, luồng sức mạnh này còn mạnh hơn rất nhiều so với trước đó.

Nhưng Phạn Chiêu Đế vẫn bình tĩnh, cô ta vẫn từng bước từng bước tiến về phía trước, vô số sức mạnh Đại Đạo hoàn toàn không thể nào chạm tới cô ta!

Ở nơi sâu thẳm của biển Khổ Giới, Đại Đạo thần bí kia lần lượt phát động các cuộc tấn công dữ dội, toàn bộ biển Khổ Giới lúc này đang sục sôi, từng đợt sóng như cuốn về phía Phạn Chiêu Đế đang chậm rãi tiến tới, nhưng vẫn không làm gì được Phạn Chiêu Đế.

Hoàn toàn không thể nào tới gần cô ta!

Sức mạnh Đại Đạo kinh khủng ẩn chứa trong biển Khổ Giới này đủ để giết chết một vị cường giả cảnh giới Đạo Ngã Tự Tại!

Nhưng mà nó không thể nào đến gần Phạn Chiêu Đế!

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Phạn Chiêu Đế đã tới giữa biển Khổ Giới.

Lúc này, những luồng sức mạnh Đại Đạo bốn phía đột nhiên rút lui như thủy triều xuống, cùng lúc đó, toàn bộ biển Khổ Giới bắt đầu khôi phục lại bình thường.

Phạn Chiêu Đế tiếp tục đi về phía trước.

Qua một hồi, biển Khổ Giới đã khôi phục như lúc ban đầu, không có một chút phản ứng nào.

Nhưng ngay lúc Phạn Chiêu Đế cách bờ bên kia còn hơn một trượng thì đột nhiên có dị biến, biển Khổ Giới vốn đang tĩnh mịch đột nhiên sục sôi, cùng lúc đó, một bàn tay khô đen phá mặt biển, phóng lên đỉnh đầu Phạn Chiêu Đế, sau đó hung hăng đánh về phía Phạn Chiêu Đế.

Trong lòng bàn tay khô đen có một chữ “Đạo” màu vàng, bên trong chữ này ẩn chứa sức mạnh Đại Đạo vô hạn, Đại Đạo này là một loại cực cao, khi một chưởng này đánh xuống, luồng ác niệm đáng sợ tỏa ra trên người Phạn Chiêu Đế đã bị đẩy lui.

Mà ngay lúc này, Phạn Chiêu Đế phất tay áo một cái, huyết mang tản ra.

Ầm!

Trong một khoảng thời gian ngắn, nước biển Khổ xung quanh tản ra, bàn tay khô này lập tức bị trấn áp trở lại nơi sâu thẳm biển Khổ Giới.

Biển Khổ Giới lại trở nên yên lặng.

Phạn Chiêu Đế bước lên bờ, cô ta quay đầu liếc biển Khổ Giới: “Chỉ có như vậy thôi à?”

Giọng điệu bình tĩnh, nhưng vô cùng giễu cợt...

Bên trong biển Khổ Giới không có bất kỳ hồi âm.

Phạn Chiêu Đế lại nhìn biển Khổ Giới, với thực lực hiện tại của cô ta, cô ta hoàn toàn có thể phá hủy mọi thứ, nhưng cô ta không hề làm như vậy, cô ta nhìn nơi sâu thẳm biển Khổ Giới, ngay sau đó thu lại ánh mắt, đi về phía xa, trong nháy mắt khi cô ta bước lên trên bờ, cả một vùng lớn dần dần biến thành màu đỏ như máu.

Ác niệm ngút trời ập tới vũ trụ này!

Chỉ trong nháy mắt, Bỉ Ngạn Giới đã bị một màu đỏ bao phủ, vô số ác niệm uyển chuyển như thủy triều phóng về phía biển Khổ Giới.

Tổ Ác Đạo!

Phàm là vũ trụ cô ta đặt chân tới, tội ác thế gian cô ta đều có thể sử dụng.

Hơn nữa, bây giờ cô ta vẫn chưa phải là Tổ Ác Đạo đơn thuần, sau khi tới cảnh giới Tế Chúng Sinh, Đại Đạo của cô ta hiện tại đã vượt ra khỏi phạm vi “ác” và đạt tới một tầm cao hoàn toàn mới.

Khi Phạn Chiêu Đế đặt chân tới Bỉ Ngạn Giới, toàn bộ ác niệm vũ trụ Bỉ Ngạn đều cảm nhận được cô ta, sau đó rối rít chạy về phía cô ta.

Giờ phút này, toàn bộ Bỉ Ngạn Giới đều kinh hãi.

Vì khi Phạn Chiêu Đế đến, toàn bộ vũ trụ Bỉ Ngạn Giới đều bị một màu đỏ và ác niệm bao phủ, dù bọn họ không thấy Phạn Chiêu Đế, nhưng cũng đã cảm nhận được sự tồn tại của cô ta.

Thánh Đường Bỉ Ngạn.

Giáo chủ và đám đại chủ giáo tụ họp.

Mọi người trong điện đều vô cùng căng thẳng, vì bọn họ cũng cảm nhận được luồng ác niệm đáng sợ kia.

Thánh tử Bỉ Ngạn nói vị dị đoan kia đã tới đây rồi!

Giáo chủ đột nhiên xòe lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng xoa lên trước mặt, trong chốc lát, bên trong thời không trước mặt ông ta, xuất hiện một bức tranh, bên trong bức tranh là bờ biển Khổ Giới, mà giờ phút này, Phạn Chiêu Đế đang chậm rãi đi tới đây.

Nhìn Phạn Chiêu Đế tỏa ra ác niệm ngút trời, vẻ mặt giáo chủ, tứ đại chủ giáo và đám cường giả chưa bao giờ căng thẳng như lúc này, cách bức tranh bọn họ cũng có thể cảm nhận được sự khủng khiếp của người phụ nữ này.

Bên cạnh, Chu Lăng kia trầm giọng nói: “Ta chưa từng thấy ác niệm nào mạnh như vậy.”

Mọi người còn lại cũng rối rít gật đầu, sức mạnh của ác niệm này cũng thật sự rất bất thường.

Trong bức tranh, Phạn Chiêu Đế từng bước đi về đằng xa, ngay tại lúc này, thời không trước mặt cô ta đột nhiên run lên kịch liệt, một lát sau, vô số phù văn màu vàng đột nhiên trôi lơ lửng trong đất trời.

Trận pháp Tru Nghịch!

Đây là trận pháp siêu cấp mà năm đó mấy vị chân thánh để lại, mục đích chính là để đề phòng chủ nhân bút Đại Đạo - dị đoan số một của bờ bên kia biển Khổ Giới.

Hôm nay chủ nhân bút Đại Đạo còn chưa tới nhưng lại có một người phụ nữ tới rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK