Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2756: Một công đôi việc

Sau khi Ung Chủ dẫn lão già áo đen rời đi, người bày sạp hai bên đường ngày càng nhiều.

Vì thư viện Quan Huyên đã giảm miễn tất cả phí của các gian hàng, không chỉ vậy, đối với những sạp nhỏ còn có một khoản bồi thường nhất định, cũng chính vì vậy, càng ngày càng có nhiều người chịu ra ngoài làm ăn.

Không chỉ như vậy, càng ngày càng có nhiều thương nhân tràn vào thành Đệ Nhất, muốn làm ăn ở đây.

Thành Đệ Nhất bây giờ chưa bao giờ sầm uất như lúc này.

Ung Chủ đi trên đường, ông ta nhìn xung quanh, nở một nụ cười nhạt, không biết đang nghĩ cái gì.

Bên cạnh ông ta, lão già áo đen không dám ăn nói bậy bạ nữa, cố gắng giữ yên lặng.

Một lát sau, Ung Chủ đột nhiên ngừng lại trước một quán rượu, ông ta xoay người đi vào bên trong, sau đó đi thẳng tới một vị trí bên cửa sổ và ngồi xuống, trước mặt ông ta có một thiếu niên mặc áo trắng đang ngồi, cười nói: “Quân Đế, để người đợi lâu rồi.”

Quân Đế!

Nghe Ung Chủ nói vậy, ánh mắt sắc lẹm của lão già áo đen liếc nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn Ung Chủ trước mặt: “Xưng hô thế nào đây?”

Ung Chủ cười nói: “Bọn họ đều gọi ta là Ung Chủ.”

Diệp Quân gật đầu: “Ung Chủ có thể xuất chiêu rồi.”

“Ha ha!”

Ung Chủ cười lên: “Ta rất thích kiểu người vừa đơn giản vừa trực tiếp như ngươi, đã thế thì chúng ta đổi chỗ nhé?”

Diệp Quân: “Được.”

Ung Chủ phất tay áo.

Trong chốc lát, ba người đã tới bầu trời thư viện Quan Huyên.

Ung Chủ mỉm cười nói: “Quân Đế, nếu dùng võ lực, người của ta nhiều hơn, ngươi của ngươi ít hơn, chuyện này không công bằng lắm, thế nên hôm nay ta muốn đổi cách khác.”

Nói xong, ông ta nhìn xuống phía dưới thư viện Quan Huyên: “Trước đây, những người này đều ủng hộ Quân Đế, bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể ủng hộ, ta muốn cho bọn họ lựa chọn lại một lần nữa.”

Nói xong, tay phải của ông ta nhẹ nhàng vung lên, thời không phía sau bọn họ đột nhiên vỡ tan ra, tiếp đó, ba trăm tên thủ vệ đồng đen lần lượt xuất hiện trong sân, mấy trăm luồng khí tức lập tức chèn ép toàn bộ đất trời.

Giờ phút này, toàn bộ Thập Hoang đều kinh hãi!

Rất nhanh, tất cả gia tộc Đại Đế và cường giả Tiên Tông ủng hộ Diệp Quân đồng loạt đi tới sân, bao gồm cả những cường giả cấm địa Cổ Hoang kia cũng rối rít ra khỏi Tiểu Tháp của Diệp Quân, mà khi bọn họ thấy đám người Ung Chủ, vẻ mặt đều trở nên căng thẳng lạ thường.

Đối diện, Mục Khoản nhìn Diệp Quân, hai tay chậm rãi siết chặt lại, vẻ mặt cô ta nhợt nhạt, dù đã sớm biết ngày này sẽ tới nhưng không ngờ nó sẽ tới nhanh như vậy.

Ung Chủ nhìn Diệp Quân ở bên cạnh, cười nói: “Quân Đế, có thể để cho bọn họ lựa chọn lại một lần nữa không?”

Diệp Quân gật đầu: “Được.”

Ung Chủ cười ha ha, phất tay áo, trong chốc lát, hơn mười ngàn luồng đế nguyên đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu ông ta, nó lơ lửng như cầu vồng, vô cùng rực rỡ.

Luồng đế nguyên cực phẩm!

Giờ phút này, ánh mắt tất cả mọi người trong sân đều nóng lên.

Diệp Quân bình tĩnh.

Ung Chủ cười nói: “Các vị, ta tới từ Cựu Thổ, hôm nay tới đây là để ban ơn, phàm là người tình nguyện quy thuận ta, cảnh giới lại đạt tới cấp Chân Thánh, tất cả đều có thể nhận được một luồng đế nguyên.”

Rào rào!

Trong sân đột nhiên xôn xao!

Lập tức đạt được một luồng đế nguyên!

Quy thuận là có thể nhận?

Tốt như vậy sao?

Có vài người nghi ngờ.

Ung Chủ cười nói: “Người đứng ở bên trái đây có thể tự động nhận được một luồng đế nguyên, tuyệt đối không nuốt lời.”

Lời vừa dứt, một cường giả cảnh giới Chuẩn Đế lập tức xuất hiện ở bên trái, ánh mắt của tất cả mọi người dồn về phía Ung Chủ.

Ung Chủ cười nhẹ một tiếng, tay phải nhẹ nhàng vung lên, một luồng đế nguyên bay thẳng tới trước mặt tên cường giả cảnh giới Chuẩn Đế kia.

Thấy cảnh này, trong lòng những cường giả đối diện lập tức kiên quyết, không chút do dự mà xuất hiện ở bên trái.

Hầu hết tất cả mọi người ở cấm địa Cổ Hoang đều đi sang bên trái!

Thấy cảnh này, lão già áo đen sau lưng Ung Chủ đột nhiên cười cợt, bây giờ cuối cùng ông ta cũng hiểu ý đồ của Ung Chủ.

Đây là muốn làm tan rã lực lượng của vị Quân Đế này!

Giết người còn phải diệt cả tim.

Lão già áo đen nhìn Ung Chủ, trong lòng vô cùng kính nể, ông ta biết, sở dĩ vị Ung Chủ này làm vậy hoàn toàn là để cẩn thận, dù vị Quân Đế trước mắt đây không có tu vi, chỉ có một thanh kiếm Đại Đế, nhưng Ung Chủ vẫn quyết định dùng biện pháp an toàn nhất để đối phó.

Quả thật vậy, nếu tất cả mọi người ở đây đều một lòng, toàn bộ tín ngưỡng của Quân Đế cũng có thể có biến cố, dù sao thì sau khi bọn họ tới đây, cảnh giới của bọn họ đều bị phong ấn Bi Tâm Từ trấn áp.

Giờ phút này, những lực lượng trung kiên đồng loạt trở mặt, sức mạnh tín ngưỡng của Quân Đế sẽ bị suy yếu nghiêm trọng, chiến lực cũng giảm đi rất nhiều, đương nhiên cũng không tạo ra được uy hiếp với bọn họ, không chỉ như vậy, bây giờ những người này còn đứng về phía bọn họ.

Một công đôi việc!

Cách đó không xa, vài người đại Đế tộc và đại Tiên Tông vẫn không hề nhúc nhích.

Bọn họ đương nhiên vẫn rất do dự, dù sao họ cũng vừa mới thần phục Diệp Quân, mà bây giờ...

“Quân Đế!”

Ngay tại lúc này, một lão già đột nhiên bước ra, chính là Thần Ung của Thần Tông, ông ta nhìn Diệp Quân: “Xin lỗi.”

Nói xong, ông ta lập tức dẫn theo tất cả cường giả Thần Tông sau lưng đi sang bên trái.

Khi Thần Tông ra đi, tông chủ Đế Tông là Trần Việt cũng dẫn tất cả cường giả sau lưng sang trái.

Người thứ ba là Nguyên tộc, Nguyên Trấn dẫn tất cả cường giả Nguyên tộc theo sau.

Bây giờ cũng chỉ còn lại tộc Đệ Nhất, Đạo Tông, nhà họ Mục và Đế tộc.
Chương 2757: Tự hỏi lòng mình

Tông chủ Đạo Tông siết chặt hai tay, vẻ mặt u ám, sau lưng, tất cả các cường giả Đạo Tông đều nhìn ông ta, ánh mắt như thiêu đốt, khẩn cầu, thậm chí là lạnh lùng.

Đương nhiên là bọn họ muốn sang bên trái.

Đi theo Diệp Quân chỉ có tộc trưởng mới có đế nguyên, đi theo nền văn minh Toại Minh thì bọn họ đều có được, cái này còn cần phải chọn sao?

Đạo Trí đương nhiên cũng hiểu rõ điều này, nhưng ông ta cảm thấy không đúng lắm!

Đạo Trí nhìn Diệp Quân đằng xa, sâu trong nội tâm ông ta cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, nhưng bây giờ tâm trí ông ta rối như tơ vò, cũng không nghĩ ra được đầu mối nào...

Bên cạnh ông ta, cháu trai Đạo Trần nhắc nhở: “Ông nội, phải quyết định thôi.”

Giờ phút này, y cũng nghiêng về bên trái, vì bên Diệp Quân không có bất kỳ phần thắng nào, hơn nữa, sang bên trái còn có được đế nguyên, tại sao lại không sang bên trái chứ?

Đạo Trí hít một hơi thật sâu, ông ta không do dự nữa, chậm rãi bước ra, sau đó hành lễ với Diệp Quân rồi dẫn đám cường giả Đạo Tông sang bên trái.

Ông ta không có quyền lựa chọn!

Lúc này, nếu ông ta chọn Diệp Quân, đương nhiên sẽ bị mọi người xa lánh.

Đám người Đạo Tông sau lưng, ánh mắt như nóng rực như lửa đốt vậy, nếu ông ta mà chọn Diệp Quân những người đó sẽ đốt chết vị tông chủ này mất.

Đương nhiên, sâu trong nội tâm ông ta cũng muốn sang bên trái.

Có lựa chọn tốt hơn thì tội gì mà không chọn chứ?

Vị Quân Đế này đương nhiên là có thế lực, nhưng nhìn trước mắt, đương nhiên không thể nào sánh ngang với nền văn minh Toại Minh được.

Ngay tại lúc này, một lão già bước ra.

Người này chính là Đệ Nhất Phong, Đại trưởng lão đầu tiên của tộc Đệ Nhất, sau khi Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ra đi, tộc Đệ Nhất do ông ta phụ trách.

Đệ Nhất Phong nhìn Diệp Quân ở đằng xa, cũng không nói gì, lập tức dẫn đám cường giả sau lưng đi sang trái.

Chuyện này còn cần nghĩ sao?

Suy nghĩ nhiều hơn một giây đều thể hiện sự không tôn trọng đối với đế nguyên.

“Đại trưởng lão!”

Ngay tại lúc này, Đệ Nhất U đột nhiên đứng dậy, cô ta run giọng nói: “Ông đã quên rằng lúc tỷ tỷ đi đã nói gì với ông rồi sao?”

Đệ Nhất Phong nhìn cô ta: “Không có nền văn minh Toại Minh, tộc Đệ Nhất của ta đương nhiên sẽ trung thành với hắn, nhưng bây giờ, có lựa chọn tốt hơn rồi, tộc Đệ Nhất ta tại sao lại không chọn điều tốt hơn chứ?”

Đệ Nhất U nhìn chằm chằm Đệ Nhất Phong: “Nếu tỷ tỷ ở đây nhất định sẽ không lựa chọn như vậy.”

Đệ Nhất Phong thản nhiên nói: “Đó là cô ta, ta thân là Đại trưởng lão của tộc Đệ Nhất, làm sao có thể làm việc theo cảm tình được chứ?”

Nói xong, ông ta lập tức dẫn mọi người sang trái.

Vẻ mặt Đệ Nhất U tái nhợt.

Nhưng cô ta cũng không biết phải làm sao, cô ta không làm được gì cả, vì giờ phút này, tất cả mọi người ở tộc Đệ Nhất đều muốn đi sang bên trái, đừng nói tới cô ta, dù cho tỷ tỷ cô ta ở đây cũng không chắc có thể chèn ép được.

Thấy cảnh này, cách đó không xa, Ung Chủ cười một tiếng, sau đó nhìn Diệp Quân bên cạnh, thấy vẻ mặt Diệp Quân bình tĩnh, cười nói: “Chuyện xảy ra đột ngột mà không bất ngờ, không hổ là người mạnh nhất ở đây.”

Nói xong, ông ta quay đầu nhìn về phía cách đó không xa, có hai gia tộc vẫn không hề nhúc nhích.

Mục tộc và Đế tộc!

Giờ phút này, vẻ mặt Mục Khoản đã tái nhợt như tờ giấy, vì cô ta hoàn toàn không thể ngăn cản lựa chọn của người nhà.

Trước đây, có Diệp Quân nên người nhà họ Mục không thể không phục cô ta, nhưng bây giờ đã xuất hiện cường giả mạnh hơn Diêp Quân, bọn họ chắc chắn sẽ không phục cô ta nữa.

Hơn nữa tại sao lại phải chọn Diệp Quân chứ?

Cô ta không ngừng hỏi lại lòng mình.

Cục diện ngày hôm nay, tại sao lại phải chọn Diệp Quân chứ?

Suy nghĩ cả nửa ngày, cô ta không nghĩ ra được lý do nào cả, hơn nữa, nếu chọn Diệp Quân thì cũng đồng nghĩa với việc phải chết cùng Diệp Quân.

Tại sao phải chết cùng hắn chứ?

Cô ta không tìm được lý do thuyết phục mình.

“Đi thôi!”

Ngay tại lúc này, Mục Khoản đột nhiên lên tiếng.

Cô ta dẫn đám cường giả sau lưng đi sang trái, không dám nhìn Diệp Quân.

Mà bây giờ, chỉ còn lại một mình Đế tộc.

Đế Lăng dẫn đầu siết chặt hai tay, cơ thể run rẩy, sắc mặt nhợt nhạt.

Đằng sau lưng, đám cường giả Đế tộc cũng đang nhìn ông ta, bọn họ đều đang dùng thần thức để trao đổi, giờ phút này nội bộ Đế tộc cũng đã xuất hiện sự bất đồng khá lớn.

“Lựa chọn nền văn minh Toại Minh, chúng ta cũng có thể nhận được đế nguyên, tại sao lại không chọn nền văn minh Toại Minh chứ?”

“Nền văn minh Toại Minh không tốt bụng thế đâu, bọn họ làm như vậy chính là để nhắm vào Quân Đế.”

“Vậy thì tại sao? Chúng ta bây giờ chỉ cần đứng ở bên phía họ là đã có thể nhận được đế nguyên rồi, nếu không đứng ở đó, Đế tộc của chúng ta có thể sống qua được hôm nay sao?”

“Quân Đế có ơn với Đế tộc ta.”

“Chúng ta không chỉ chịu trách nhiệm với bản thân mình, mà còn phải chịu trách nhiệm với tỉ tỉ con dân Đế tộc, vì cái gọi là ơn mà phải bỏ mặc tất cả mọi người sao?”

“...”
Chương 2758: Ủng hộ

Cuộc tranh luận ngày càng kịch liệt.

Cách đó không xa, Ung Chủ nhìn đám người Đế Lăng, mỉm cười, ông ta cũng không vội, cứ lẳng lặng nhìn.

Ngay tại lúc này, Diệp Quân đột nhiên mở miệng: “Đế Lăng tộc trưởng, qua đó đi.”

Đế Lăng chậm rãi trợn mắt nhìn Diệp Quân, run giọng nói: “Quân Đế.”

Diệp Quân cười nói: “Đế tộc có thể duy trì tới bây giờ đã rất hiếm thấy. Qua đó đi.”

Vẻ mặt Đế Lăng phức tạp, công bằng mà nói, ông ta vẫn muốn đi theo Diệp Quân, vì ông ta biết, nền văn minh Toại Minh sẽ không coi trọng bọn họ, nếu thật sự coi trọng thì cũng không bỏ mặc Thập Hoang nhiều năm như vậy, bây giờ sở dĩ bọn họ làm vậy hoàn toàn là vì muốn nhắm vào Diệp Quân.

Mà Diệp Quân rất coi trọng Đế tộc.

Nhưng mà thế cục bây giờ đã nằm ngoài tầm kiểm soát của ông ta.

Vì gần như chín mươi chín phần trăm người Đế tộc đều lựa chọn nền văn minh Toại Minh.

Hơn nữa, ngay cả ông ta cũng không nghĩ rằng Diệp Quân có thể thay đổi thế cục ngày hôm nay.

Nhưng giờ phút này, nghe thấy Diệp Quân nói vậy, trong lòng ông ta đột nhiên dâng lên một cảm giác phức tạp, vừa áy náy, vừa thả lỏng...

Đế Lăng dẫn toàn bộ người Đế tộc hành lễ với Diệp Quân, sau đó dẫn mọi người cùng nhau bước sang trái.

Tới đây, tất cả thế lực trước đây đi theo Diệp Quân đều phản bội.

Cô độc một mình!

Bên cạnh, Ung Chủ nhìn Diệp Quân đứng cách đó không xa, cười nói: “Quân Đế, trật tự mà ngươi thiết lập hình như không ổn lắm thì phải!”

Ông ta giết người phải diệt được cả tim!

“Ta ủng hộ Viện trưởng!”

Ngay tại lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên trong sân.

Mọi người ngẩn ra, ngay sau đó đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh, khi thấy người nói, mọi người đều sửng sốt.

Người nói chính là một đệ tử tạp dịch của thư viện Quan Huyên.

Cố Trần!

Trong mắt tất cả mọi người, Cô Trần bước ra, bị nhiều cường giả cao cấp nhìn chằm chằm như vậy, đương nhiên gã sẽ cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng rất nhanh gã đã lấy lại dũng khí, hít một hơi thật sâu, lại nói: “Ta ủng hộ Viện trưởng.”

Lần này, giọng của gã rất to, toàn bộ thư viện Quan Huyên đều nghe rõ ràng.

Ánh mắt lão già áo đen lộ ra sát ý, nhưng Ung Chủ bên cạnh ông ta lại vô cùng hứng thú, ông ta nhìn Cố Trần, cười nói: “Tại sao?”

Cố Trần nhìn Ung Chủ, sau đó nhìn những học viên và vô số đệ tử tạp dịch của thư viện Quan Huyên trong sân: “Mọi người đều thấy được, sự thay đổi của Thập Hoang hôm nay, nên ta hỏi các người một câu, cuộc sống của các người có trở nên tốt hơn không?”

Bên trong thư viện Quan Huyên, vô số học viên phổ thông và đệ tử tạp dịch đều siết chặt hai tay, bọn họ nhìn chằm chằm Cố Trần, đương nhiên là bọn họ rất cảm kích Diệp Quân, lúc Diệp Quân chưa sáng lập ra thư viện, khi đó Thập Hoang bị các đại đế tộc và đại Tiên Tông nắm trong tay, những người khác muốn tiến lên cũng khó như lên trời, nhất là một số nơi nhỏ bé muốn tu luyện cũng không có cách.

Bây giờ, khi thư viện Quan Huyên được thành lập, bọn họ có một được con đường để đi, hơn nữa còn có thể đi rất xa. Dù không gia nhập thư viện Quan Huyên cũng có thể tu luyện Quan Huyên Pháp, điều quan trọng là pháp này có lợi với bọn họ, nhất là trong thư viện, Quan Huyên Pháp lớn hơn trời, bọn họ không cần sợ những cường giả cao cấp kia nói không thuận là lại giết người.

Bọn họ thấy được hy vọng!

Bọn họ cảm nhận được công bằng!

Nhưng giờ phút này, bọn họ cũng không dám nói.

Hoặc là sợ hãi!

Với trường hợp này, bất cứ người nào trên trời cũng có thể nghiền nát bọn họ.

Giờ phút này Cố Trần đã hoàn toàn buông lỏng, chỉ là chết thôi mà, gã lại nói: “Chư vị, tục ngữ có câu “Những người giữ lương cho dân không được phép chết cóng trong gió tuyết; những người mở đường cho tự do không bị vướng vào gai nhọn; những người lập mạng sống cho dân không được phép chết trong im lặng.” Hôm nay nếu chúng ta vì sợ hãi mà không dám nói ra, khiến cho Viện trưởng đơn độc một mình, sau này, ai sẽ lại đứng ra bảo vệ nhưng kẻ yếu đuối như chúng ta nữa chứ?”

Cả đất trời đều yên lặng!

Tất cả mọi người đều đang nhìn Cố Trần, nhóm cường giả cấm địa Cổ Hoang và các đại đế tộc, đại Tiên Tông Thập Hoang đều đang nhìn Cố Trần, nhưng vẫn im lặng không nói gì.

Còn phía dưới, bên trong thư viện, vô số học viên cấp thấp đã tràn đầy nhiệt huyết như núi lửa phun trào vậy.

Cố Trần đột nhiên lớn giọng nói: “Chư vị, nền văn minh Toại Minh rõ ràng mạnh mẽ như mặt trời, Viện trưởng lại giống như vầng trăng sáng, ánh sáng của mặt trăng không thể nào sánh với mặt trời nhưng ánh mặt trời có mạnh cũng không thể chiếu tới chúng ta, mặt trăng dù không bằng mặt trời nhưng lại vì chúng ta mà tỏa sáng.”

Nói xong, gã vung tay lên, gào thét: “Ủng hộ Viện trưởng!”

“Ủng hộ Viện trưởng!”

Phía dưới, không biết có ai hò theo, một lát sau, vô số âm thanh vang lên như sóng.

Ủng hộ Viện trưởng!

Trong đất trời, từng âm thanh không ngừng vang lên đến tận trời xanh.

Phía chân trời, trên người Diệp Quân đột nhiên xuất hiện vô số sức mạnh tín ngưỡng màu vàng nhạt.
Chương 2759: Ta đợi ngươi

Thấy cảnh này, sắc mặt của đám cường giả đỉnh cao đều có phần khó coi.

Bên cạnh Ung Chủ, ông lão áo đen nhìn xuống đám người ở bên dưới, vẻ mặt tràn đầy khinh thường, một lũ kiến hôi.

Nụ cười trên mặt Ung Chủ đã biến mất, ông ta quay đầu nhìn Diệp Quân. Lúc này Diệp Quân lại bật cười.

Ung Chủ nhìn Diệp Quân: “Tại sao Quân Đế lại cười?”

Diệp Quân nhìn những người bình thường đang ủng hộ mình ở phía dưới, cười đáp: “Ta nhớ tới một câu mà cô cô từng nói với ta, đó là ta đối xử tốt với chúng sinh, chúng sinh cũng sẽ đối xử tốt với ta.”

Ung Chủ liếc nhìn đám người Cố Trần ở phía dưới, sau đó cười nói: “Chẳng lẽ Quân Đế cảm thấy bọn họ có thể vì ngươi mà thay đổi được cục diện trận chiến sao?”

Diệp Quân bỗng nhiên đáp: “Ung Chủ, có phải các ông tới đây đã bị trấn áp cảnh giới rồi đúng không?”

Ung Chủ khẽ nheo mắt lại, trong lòng hơi bất an. Mà chính vào lúc này, một thanh kiếm đột nhiên từ trong người Diệp Quân chém ra ngoài!

Kiếm Thanh Huyên!

Trong nháy mắt, một luồng kiếm thế ngút trời trấn áp Ung Chủ ngay tại chỗ!

Đồng tử của Ung Chủ đột nhiên co lại, đạo thống của thanh kiếm này đã được thiết lập. Việc này làm sao có thể cơ chứ?

Ngay khi ý nghĩ đó vừa xuất hiện, hai tay ông ta nắm chặt lại, một luồng khí thế đang sợ cuộn trào ra từ trong cơ thể ông ta. Nhưng trong nháy mắt, luồng khí thế đó đã bị kiếm thế của kiếm Thanh Huyên nghiền nát. Ngay sau đó, kiếm Thanh Huyên đã đâm xuyên qua trán của ông ta.

Ầm!

Ung Chủ tức khắc bị trấn áp ngay tại chỗ, không thể di chuyển!

Trời đất giống như bị đông cứng lại!

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khó tin nhìn cảnh tượng trước mặt này.

Ánh mắt Ung Chủ cũng trợn tròn, không thể tin được.

Diệp Quân nhìn chằm chằm vào Ung Chủ đang ở gần trong gang tấc: “Phải nói rằng, ông rất cẩn thận, nhưng ông đã bỏ qua một điểm, đó chính là…”

Dứt lời, hắn nheo mắt lại, gằn từng chữ một: “Diệp Quân ta cũng ở cảnh giới vô địch!”

Cùng cảnh giới vô địch!

Từ chữ như sấm, khiến cho những người có mặt ở đây đều run rẩy.

Không khí trong trời đất dường như bị cô đọng lại, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Quân và Ung Chủ ở cách đó không xa với ánh mắt khó tin. Sắc mặt của đám cường giả cấm địa Cổ Hoang và Thập Hoang tái nhợt như cương thi. Cảm xúc kinh ngạc, khiếp sợ, giống như thủy triều mà dâng lên từ trong đáy lòng của bọn họ.

Tất cả mọi người đều không ngờ Quân Đế lại có thể giết ngược lại một cách áp đảo như vậy!

Hơn nửa, chỉ một nhát kiếm!

Người của nền văn minh Toại Minh sao lại yếu như vậy chứ?

“Hỗn xược!”

Chính vào lúc này, cách bên cạnh Ung Đế không xa, ông lão áo đen bỗng nhiên nổi giận, ông ta tức giận chỉ vào Diệp Quân: “Ngươi dám động đến Ung Chủ.”

Diệp Quân chỉ một ngón tay về phía ông ta, trong phút chốc, kiếm khí ngút trời trong nháy mắt đã áp chế ông lão áo đen, buộc ông ta phải quỳ xuống!

Khuôn mặt ông lão áo đen lộ vẻ kinh hãi. Mà một giây sau, sắc mặt ông ta bắt đầu trở lên dữ tợn, hai tay ông ta nắm chặt, đang định phản kháng lại. Nhưng chính vào lúc này, một luồng kiếm quang xẹt qua cổ họng của ông ta.

Xoẹt!

Đầu của ông lão áo đen lập tức bay ra ngoài.

Bị giết trong nháy mắt!

Vào khoảnh khắc đầu của ông lão áo đen bay ra ngoài, đôi mắt ông ta mở to giống như chuông đồng, ông ta không ngờ bản thân ở trước mặt “con kiến hôi” này, ngay cả sức lực phản kháng cũng không có.

“Ta thực sự đã đánh giá thấp ngươi rồi.”

Ung Chủ đột nhiên mở miệng, ánh mắt ông ta vẫn rất bình tình. Thân là người nắm giữ quyền lực lớn trong thời gian dài, nên ông ta có khả năng giữ bình tĩnh trong mọi trường hợp.

Diệp Quân nhìn Ung Chủ, Ung Chủ khẽ cười nói: “Không ngờ thanh kiếm này của ngươi đã thiết lập được đạo thống. Tất nhiên, nếu chỉ có như vậy thì thanh kiếm này của ngươi vẫn không thể làm gì được ta. Thanh kiếm này có ngươi có phần đặc biệt, vậy mà lại có thể phá vỡ được đạo pháp của Cựu Thổ ta.”

Diệp Quân không nói gì, chỉ mở lòng bàn tay ra, nhẫn không gian của Ung Chủ bay tới tay của hắn, hắn nhìn lướt qua, sau đó thu lại. Tiếp theo đó, hắn lại nhìn những chiến tướng đồng đen ở sau lưng Ung Chủ. Khí tức của đám chiến tướng đồng đen này cực kỳ cường đại, còn cường đại hơn gấp mấy lần đám chiến tướng đồng đen trong Tiểu Tháp của hắn. Thực sự là sự tồn tại đáng sợ vô địch dưới Đại Đế.

Thấy ánh mắt của Diệp Quân, Ung Chủ lập tức hiểu ra suy nghĩ và ý đồ của hắn: “Đám chiến tướng đồng đen này là do nền văn minh Toại Minh chúng ta dùng mật pháp để chế tạo ra. Cho dù ngươi có dẫn chúng đến Cựu Thổ, cũng không thể sử dụng được.”

Diệp Quân nhìn Ung Chủ: “Vậy theo ý của ông là?”

Ung Chủ nhìn chằm chằm Diệp Quân, yên lặng một hồi lâu rồi đáp: “Ngươi sẽ không để ta sống.”

Nghĩ theo cách khác, hắn cũng sẽ không để cho mình sống.

Kiếm tu ở trước mặt vẫn luôn tỏ ra yếu thế, mục đích là để cho người của Cựu Thổ tới đây bị mất cảnh giác. Cũng đúng, ai mà ngờ được rằng một thanh kiếm có thể mạnh tới mức độ này? Cho dù là ban đầu ông ta không coi thường Diệp Quân, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là…, ông ta đã quá coi thường Diệp Quân rồi.

Kế hoạch của ông ta chính là làm tan rã sức mạnh của Diệp Quân từ gốc, khiến cho Diệp Quân trở thành kẻ cô độc, mà Diệp Quân lại cho ông ta một đòn “bắt giặc phải bắt vua trước”.

Nhưng Ung Chủ không muốn bỏ cuộc như vậy. Nếu cứ như vậy mà chết ở đây, thì cho dù Ung Chủ có chết, cũng sẽ bị đám người ở Cựu Thổ cười nhạo suốt hàng trăm triệu năm.

Ung Chủ nhìn Diệp Quân: “Nếu như ta chết ở đây, thì có lẽ ngươi cũng hiểu điều đó nghĩa là gì.”

Diệp Quân gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh như nước: “Một nhân vật lớn chết ở chỗ ta, nhất định sẽ khiến cho Cựu Thổ đặc biệt chú ý.”

Ung Chủ nhìn Diệp Quân: “Bây giờ cái ngươi thiếu nhất là thời gian, không phải sao?”

Diệp Quân cười nói: “Những việc này ông không cần phải nhắc nhở ta, việc bây giờ ông cần làm là cho ta một lý do để không giết ông.”

Ung Chủ yên lặng, ông ta tất nhiên có cách khác, nhưng sức mạnh của thanh kiếm trong cơ thể đó vượt xa so với dự đoán của ông ta. Chỉ cần hắn có một chút động tĩnh, ông ta sẽ lập tức toi mạng.

Thu hồi lại suy nghĩ, Ung Chủ nhìn Diệp Quân: “Ba trăm chiến tướng đồng đen này có thể tặng ngươi, cả nhẫn không gian cũng có thể tặng cho ngươi.”

Diệp Quân nhìn chằm chằm Ung Chủ: “Ông phải hiểu, sau khi ta giết ông thì những thứ này cũng sẽ là của ta. Bây giờ ông chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng, đừng nói với ta những lời ngu ngốc như sau khi ông chết, Cựu Thổ sẽ thế nào thế nào, hiểu không?”

Ung Chủ lại bật cười: “Thực ra, cho dù ta có làm gì thì ngươi cũng sẽ không để ta sống, cũng không dám để ta sống, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy.”

Khuôn mặt Ung Chủ vẫn giữ nguyên nụ cười: “Quân Đế, thân phận của ta còn đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng nhiều. Nếu ta chết…”

Diệp Quân xua tay: “Bàn thân phận thì không còn gì thú vị nữa rồi, ta cũng có thân phận. Nếu ta phô trương ra, người khác đều không thể sống sót.”

Ung Chủ nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt giống như muốn kéo Diệp Quân xuống địa ngục: “Trên đường xuống luân hồi, ta đợi ngươi.”

Dứt lời, cơ thể ông ta đột nhiên bốc cháy.

Diệp Quân đưa tay phải ra, nhẹ nhàng đè xuống.
Chương 2760: Làm việc cho ta

Kiếm Thanh Huyên run rẩy dữ dội, cưỡng ép áp chế toàn bộ sức mạnh của Ung Chủ trong một tấc vuông đất. Cứ như vậy, Ung Chủ dần dần hóa thành tro bụi trước ánh mắt của tất cả mọi người.

Thần hồn trực tiếp bị kiếm Thanh Huyên hấp thụ sạch sẽ.

Diệp Quân trong lòng nói: “Tiểu Hồn, hấp thụ kí ức của ông ta.”

Tiểu Hồn đáp: “Tiểu chủ, ta có thể hấp thụ kí ức của ông ta, nhưng sợ là kí ức sẽ không được đầy đủ.”

Diệp Quân nói: “Không sao, có thể hấp thu được được bao nhiêu thì cứ hấp thụ bấy nhiêu.”

Tiểu Hồn đáp: “Được.”

Khi nhìn thấy Ung Chủ bị giết, đám cường giả cấm địa Cổ Hoang và Thập Hoang đều bắt đầu run rẩy. Lúc này, bọn họ thực sự vô cùng sợ hãi, bọn họ thế nào cũng không ngờ tới, nhân vật lớn đến từ nền văn minh Toại Minh lại bị giết chết trong nháy mắt.

Diệp Quân không hề quan tâm đến đám cường giả đang kinh hãi đó. Hắn vung tay phải lên, thu hồi ba trăm chiến tướng đồng đen đó vào trong Tiểu Tháp.

Ba trăm vị chiến tướng đồng đen này tên nào tên nấy đều rất khủng bố, bọn chúng là bất khả dưới bại dưới Đại Đế. Nhưng vấn đề là bây giờ Diệp Quân chính là Đại Đế.

Kiếm Thanh Huyên trực tiếp trấn áp bọn chúng, bọn chúng hoàn toàn không có cơ hội nào để ra tay.

Tất nhiên, đây cũng chính là nguyên nhân những chiến tướng đồng đen đến từ Cựu Thổ này bị Bi Tâm Từ phong ấn kìm hãm lại, nếu không, trước mắt Diệp Quân hắn cũng không biết phải làm sao với đám chiến tướng đồng đen này.

Bất kể như thế nào, lần này hắn thực sự kiếm được món hời lớn rồi.

Diệp Quân thu hồi hết đế nguyên mà Ung Chủ lấy ra trước đó, sau đó hắn nhìn đám cường giả có mặt tại đây. Bắt gặp ánh mắt của Diệp Quân, trong lòng tất cả cường giả đều run rẩy, một luồng khí tức chết người bao trùm lên tất cả mọi người.

Phản kháng sao?

Suy nghĩ này hoàn toàn không có khả năng.

Thực lực của đám người Ung Chủ kia nghịch thiên như thế nào? Hơn nữa, Ung Chủ và ông lão áo đen đó vốn ở cảnh giới Đại Đế, vậy mà khi ở trước mặt vị Quân Đế này lại hoàn toàn không có năng lực đánh trả.

Bọn họ đã đánh giá sai thực thực của nền văn minh Toại Minh rồi!

Không đúng!

Là bọn họ đã đánh giá thấp thực lực của Quân Đế một cách nghiêm trọng rồi!

Bình thường vị Quân Đế này không hề có một chút tu vi nào, hoàn toàn vô hại, chỉ biết tán gái. Ai mà ngờ rằng người này một khi ra tay lại đáng sợ như vậy cơ chứ?

Trong sân, kiếm Thanh Huyên đang bay lượn trên đầu của mọi người, Diệp Quân cũng không nói gì, một luồng áp lực vô hình như núi đè lên trong tim của bọn họ. Bọn họ đều có cảm giác nghẹt thở, sắc mặt của rất nhiều người còn tái mét, chờ đợi cái chết giáng xuống.

Diệp Quân từ từ nhắm mắt lại, tay phải nhẹ nhàng hạ xuống, kiếm Thanh Huyên chậm rãi bay xuống. Trong nháy mắt, cơ thể của bọn họ đều trở lên hư ảo.

Giờ phút này, đám người đứng ở bên trái lòng như tro tàn, trong mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.

Đối mặt với Diệp Quân ở trước mặt, bọn họ hoàn toàn không có năng lực phản kháng, chỉ có thể đứng yên chờ chết.

Khí tức tử vong ngày càng đến gần.

Tất cả mọi người đều nhắm mắt chờ chết.

Nhưng chính vào lúc này, Diệp Quân lại đột nhiên mở mắt, lòng bàn tay hắn mở ra, kiếm Thanh Huyên bay về trong tay hắn. Mà ở phía xa xa, đám người đó như trút được gánh nặng, bọn họ đồng loạt mở mắt nhìn Diệp Quân, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ.

Diệp Quân nhìn bọn họ, ánh mắt hắn lướt qua từng người một. Mà khi bắt gặp ánh mắt của Diệp Quân, ai nấy đều vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Ta coi các vị là nhân tài mà đối đãi, vậy mà các vị lại đối xử với ta như thế nào? Hành động của các vị ngày hôm nay, cho dù chết vạn lần cũng không đủ. Nhưng các người bất nhân, Diệp Quân ta lại không thể bất nghĩa. Sau này các người hãy tự lo lấy bản thân mình đi, nếu các người lại làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa nữa, thì Diệp Quân ta không giết các người, ông trời cũng sẽ trừng phạt các người!”

Nói xong, hắn xoay người biến mất.

Ai nấy đều bối rối.

Không giết mình sao?

Tất cả bọn họ đều chết lặng, ai nấy đều giống như một pho tượng đất ở trong miếu.

Diệp Quân đi đến Quan Huyên Điện. Lúc này, cả đại điện đều không có một bóng người, cực kỳ trống trải.

Diệp Quân bước tới chiếc bàn nơi Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thường hay làm việc, hắn ngồi xuống, sau đó tựa vào ghế.

Tiểu Tháp bỗng nhiên nói: “Ngươi, ta tưởng rằng…”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tháp gia tưởng rằng ta cố ý Chấp pháp câu cá, chính là để giết hết tất cả bọn họ, đúng không?”

Tiểu Tháp đáp: “Đúng vậy.”

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Tháp gia, ta ở trong lòng ngươi lại xấu xa như vậy sao?”

Tiểu Tháp không đáp lời, thầm nghĩ, tiểu tử nhà ngươi còn xấu xa hơn ta nghĩ nhiều.

Diệp Quân từ từ nhắm mắt lại: “Tháp gia, trên đời này ngoại trừ thiện ác, còn có âm dương, còn không, cứng mềm, đẹp xấu, họa phúc, khó dễ, nặng nhẹ… Những mặt đối lập này, vừa đối lập, cũng vừa phụ thuộc lẫn nhau. Như có không cùng tồn tại, khó dễ cùng sinh ra, dài ngắn cùng hình dạng, trước sau cùng nối tiếp… Tháp gia, ngươi hiểu ý của ta không?”

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Không hiểu, ngươi nói đơn giản hơn một chút đi.”

Diệp Quân đáp: “Nói đơn giản chính là, phải nhìn nhận vấn đề một cách toàn diện, không thể chỉ nhìn một mặt bất lợi của sự việc, mà còn phải nhìn vào mặt có lợi của nó. Bọn họ sẽ phản bội ta, điều này cũng nằm trong dự liệu của ta. Bởi vì ta dựa vào đế nguyên mà thu hút bọn họ. Nếu ta có thể thu hút bọn họ bằng đế nguyên, vậy thì người khác cũng có thể dùng đế nguyên để thu hút bọn họ, đây là chuyện rất bình thường, dù sao, chúng ta cũng là con người, chúng ta sống cũng chỉ vì muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn thôi.”

Tiểu Tháp nói: “Ngươi nói như vậy, ta đã hiểu ra rồi. Giống như nhân viên, ông chủ nào trả nhiều lương hơn thì nhân viên cũng sẽ tự động đến chỗ của người đó.”

Diệp Quân gật đầu: “Người nào bằng lòng cùng chung hoạn nạn, đồng tâm hiệp lực với ta, ta rất cảm kích. Người không bằng lòng, ta cũng không thể ép buộc. Người khác giúp ta, thì đó là tình cảm, còn người không muốn, thì đó là bổn phận.”

Tiểu Tháp nghi ngờ hỏi: “Vậy mục đích cuối cùng của ngươi là gì?”

Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Mặt khác, vừa nãy ta có thể giết bọn họ, cũng có thể không giết bọn họ. Ta muốn cho họ một ân huệ, để cho bọn họ đội ơn, khiến cho bọn họ hối hận về lựa chọn của mình, khiến cho bọn họ về sau không dám lựa chọn như vậy nữa, khiến cho bọn họ sau này dốc hết sức lực làm việc vì ta.”

Dứt lời, hắn đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài. Khi đi tới cửa, vừa đưa mắt nhìn xuống đã thấy có vô số người đang quỳ xuống, dẫn đầu là đám người Mục Nhuyễn và Đạo Trí.

“Quân Đế!”

Tất cả bọn họ đều đồng loạt cúi lạy.

Xung quanh Diệp Quân đột nhiên xuất hiện vô số sức mạnh tín ngưỡng màu vàng nhạt.

Tiểu Tháp nói: “Tất cả điều này đều nằm trong tính toán của ngươi sao?”

“Đúng vậy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK