Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1336: Lo lắng

Thần Tuyết liếc nhìn hai tên trước mặt, im lặng một lúc lâu, cô ta nói: "Tại sao các ngươi lại muốn bọn ta cướp đồ của các ngươi như vậy?"

Nhị Nha chớp mắt: “Biểu hiện của ta rất rõ ràng sao?"

Thần Tuyết hơi đau đầu, biểu hiện của ngươi còn không rõ ràng à?

Nhị Nha nhíu mày, quay đầu nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó vùng vẫy bàn chân nhỏ.

Thần Tuyết hơi hiếu kỳ: “Nó đang nói gì thế?"

Nhị Nha bình tĩnh đáp: "Nó nói nhìn ngươi cũng không ngốc lắm”.

Thần Tuyết: "???"

Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó cười toe toét với Thần Tuyết, hơi ngượng ngùng.

Thần Tuyết không nói nên lời, cô ta phát hiện tính cách của hai tên này đúng là trẻ con, lúc này cô ta cũng nghĩ đến một chuyện, đó là bên cạnh Diệp Quân lại có một con Linh Tổ và một con ác thú.

Người có thể khiến một con Linh Tổ và một con ác thú đi theo thì chắc chắn không hề đơn giản.

Thần Tuyết liếc nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch, cười nói: "Trong nhà họ Dương các người, ai là người giỏi đánh đấm nhất?"

Nhị Nha suy nghĩ rồi nói: "Chắc chắn là Dương ca”.

Thần Tuyết cười nói: “Tại sao?"

Nhị Nha nghiêm túc nói: "Dương ca đánh Tiểu Huyên Tử và Tiểu Quân Tử giống như con con trai và cháu trai của mình vậy”.

Thần Tuyết hơi cau mày: “Dương ca?"

Nhị Nha nói: "Kiếm Chủ Thanh Sam, nghe nói về cái tên này chưa?"

Thần Tuyết lắc đầu: “Chưa”.

Nhị Nha khẽ gật đầu: “Không nghe nói cũng bình thường, Dương ca đã lâu không tàn sát ai rồi”.

Thần Tuyết: "...”

Thần Lăng đột nhiên nói: "Nhà họ Dương các ngươi lợi hại như vậy, sao không có chút danh tiếng nào?"

Nhị Nha liếm viên kẹo hồ lô, rồi nói: "Ngươi quá ngu ngốc, ta không muốn nói chuyện với ngươi”.

"Hỗn láo!"

Thần Lăng tức giận chỉ vào Nhị Nha: “Ta đã nhẫn nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy!"

Nhị Nha khẽ liếc nhìn Thần Lăng: “Lại đây đánh ta nè”.

Thần Tuyết vẫn muốn ngăn cản, nhưng Thần Lăng đã lao thẳng về phía Nhị Nha.

Ông ta thực sự không thể chịu đựng được nữa!

Mẹ kiếp, cô bé trước mặt giả vờ quá giỏi.

Nhà họ Dương vô địch gì chứ, hôm nay ông ta sẽ cho cô bé thấy nhà họ Thần mới là vô địch.

Nhìn thấy Thần Lăng ra tay, vẻ mặt của Nhị Nha vẫn bình tĩnh, khi Thần Lăng lao tới trước mặt, cô bé vung nắm đấm.

Rầm rầm!

Tinh hà sôi sục!

Thần Lăng bị đánh bay ra xa hàng vạn trượng, ngay khi ông ta dừng lại, cơ thể bị xé toạc, máu bắn tung tóe.

Thần Lăng thầm kinh hoàng!

Lúc này ông ta mới ý thức được rằng, cú đấm vừa nãy của cô bé không dùng hết sức lực, ông ta đã đánh giá thấp cô bé trước mặt này rồi.

Đúng lúc này, Nhị Nha lại lao tới trước mặt ông ta một lần nữa, ngay sau đó, một nắm đấm nhỏ lao thẳng về phía ông ta.

Thần Lăng thầm khiếp sợ, ông ta sử dụng bức tượng thần của mình, nhưng ngay khi bức tượng thần xuất hiện, Nhị Nha đã đấm nó nát vụn thành từng mảnh!

Bùm!

Cùng với đó, cơ thể của Thần Lăng cũng vỡ nát.

Không chỉ vậy, linh hồn của Thần Lăng bị thổi bay hàng vạn trượng, rồi biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Thần Lăng ngay lập tức sửng sốt.

Đánh chết ông ta chỉ bằng hai cú đấm thôi sao?

Sao có thể chứ?

Nhị Nha định tấn công tiếp, nhưng lúc này, Thần Tuyết ở bên cạnh vội vàng nói: "Cô nương, xin hãy nương tay!"

Nhị Nha liếc nhìn Thần Tuyết, nói: “Ta không!"

Dứt lời, cô bé vung nắm đấm.

Rầm!

Thần Lăng đã bị xóa sổ.

Khuôn mặt Thần Tuyết cứng đờ.

Nhị Nha mở rộng lòng bàn tay, chiếc nhẫn không gian bay vào trong tay cô bé, cô bé và Tiểu Bạch liếc nhìn chiếc nhẫn, sau đó hai người cau mày, Nhị Nha hơi bất mãn: “Sao lại nghèo như vậy chứ?"

Thần Tuyết: "...”

Tiểu Bạch cũng không hài lòng, muốn vứt chiếc nhẫn đi, nhưng Nhị Nha nói: "Có thể đưa nó cho cháu trai”.

Tiểu Bạch vội vàng gật đầu, tỏ ý đồng ý.

Thần Tuyết nhìn Nhị Nha trước mặt với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đồng thời trong lòng rất khiếp sợ, bởi vì cô ta không bao giờ ngờ được rằng cô bé này lại có thể giết chết Thần Lăng chỉ bằng hai cú đấm!

Quá khủng khiếp!

Phải biết rằng, Thần Lăng là cường giả cảnh giới Thần Đạo với sáu phần thần tính!

Thực lực của cô bé này đáng sợ đến mức nào?

Sau khi cất chiếc nhẫn, Nhị Nha không ra tay với Thần Tuyết, trong tình huống bình thường cô bé vẫn có nguyên tắc.

Thấy Nhị Nha không ra tay, Thần Tuyết do dự rồi nói: "Các ngươi cố ý để Diệp công tử đi vào Hắc Tử Vực sao?"

Nhị Nha gật đầu: “Ừ”.

Thần Tuyết hơi khó hiểu: “Tại sao?"

Nhị Nha nghiêm túc nói: "Rèn luyện một chút”.

Rèn luyện!

Thần Tuyết cau mày: “Ngươi có biết nơi này rất nguy hiểm không?"

Nhị Nha nói: "Biết chứ, cho nên mới để hắn đi vào trong”.

Thần Tuyết do dự nói: "Ngươi không sợ hắn sẽ chết sao?"

Nhị Nha lắc đầu: “Không sợ”.

Thần Tuyết khó hiểu: “Tại sao?"

Nhị Nha nghiêm túc nói: "Hắn có người hộ đạo”.

Thần Tuyết trầm giọng nói: "Đế chủ Hắc Tử rất mạnh...”

Nhị Nha khẽ liếc nhìn Thần Tuyết, nói: "Ồ”.

Thần Tuyết cạn lời.

Lúc này, Nhị Nha đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hắc Tử Vực, không biết cô bé nhìn thấy gì đột nhiên nhíu chặt mày, đồng thời ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng sâu xa.
Chương 1337: Thần tính của kiếm ý

Diệp Quân đứng trong Hắc Tử Vực, không ngừng múa may ý kiếm trong tay.

Khi kích hoạt hai loại sức mạnh huyết mạch và dung hợp cùng Ngao Thiên Thiên, uy lực của thanh kiếm đã đạt đến trình độ khủng bố, chỉ cần vung lên là khiến thời không vỡ nát. Chẳng mấy chốc, thời không đã chi chít những lỗ hổng với ánh sáng trắng rọi vào.

Nhưng chỉ một khắc sau, chúng lại khôi phục nguyên trạng như chưa có gì xảy ra.

Diệp Quân không từ bỏ, đứng đó chém một ngày một đêm nhưng vẫn không làm được gì thời không nơi này.

Hắn dừng lại khi phát hiện mình đang trở nên cáu kỉnh, lại nhờ có huyết mạch Phong Ma mà càng bực bội, cuối cùng đánh mất lý trí.

Thế là hắn lập tức dừng lại, không dám rút kiếm nữa.

Bốn bề lập tức trở nên yên tĩnh như một nấm mồ.

Diệp Quân ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại, quanh người là sức mạnh huyết mạch sôi trào cuồn cuộn.

Một hồi sau mới dần lắng xuống.

Hắn mở mắt ra khi đã hoàn toàn khôi phục trạng thái bình thường, nhìn xung quanh rồi lắc đầu cười.

Không ngờ nơi này đáng sợ đến vậy, tới nỗi hắn dùng hết mọi tuyệt chiêu mà cũng chịu bó tay.

Chẳng lẽ mình cứ chịu bị nhốt ở đây?

Hắn nhíu mày thật chặt.

Ngao Thiên Thiên bỗng lên tiếng: “Huynh thử dùng kiếm vực xem”.

Kiếm vực!

Diệp Quân im lặng một hồi rồi gật đầu: “Được”.

Hắn nhắm mắt lại, gọi kiếm vực xuất hiện. Nhưng chỉ một khắc sau, hắn như bị trúng đòn mà liên tục lùi lại, miệng phun máu tươi.

Làm hắn không khỏi hoảng sợ.

Ngao Thiên Thiên cuống quít: “Huynh sao vậy?!"

Diệp Quân: “Kiếm vực của ta vừa xuất hiện đã vỡ rồi”.

Ngao Thiên Thiên thắc mắc: “Sao lại thế được?"

Diệp Quân nhìn xung quanh: “Có lẽ nơi này cũng là vực, mà của ta không mạnh bằng nên bị bài xích”.

Hắn vươn tay phải ra, chậm rãi cảm nhận bốn phía.

Dần dà, hắn càng dám chắc nơi đây cũng là vực.

Hắn đang ở trong vực của ai đó.

Nhưng của ai?

Mà lại mạnh đến vậy.

Diệp Quân sa sầm mặt khi đứng trước một vực lớn thế này, khiến hắn không biết phải làm gì. Đã vậy đối phương còn chưa ra tay, bằng không thì hắn căn bản không phải đối thủ.

Khi sức mạnh của đối phương đã vượt xa hắn.

Nghĩ đến đây, hắn nhìn xung quanh với vẻ phức tạp.

Hắn thật sự cảm thấy bất lực, không biết phải làm sao, khi vực này không phải thứ hắn có thể phá vào lúc này.

Đã vậy đối phương còn chưa ra tay, bằng không thì hắn căn bản không phải đối thủ.

Tuy không cam nhưng đây là sự thật.

Đôi khi không phải cố gắng là có thể làm nên mọi chuyện. Thực tế thường tàn nhẫn, có khi nỗ lực cả đời nhưng chỉ đổi lại hai bàn tay trắng.

Diệp Quân bỗng cười lên: “Tiền bối, ta không phải đối thủ của người. Ta xin thua”.

Ta xin thua.

Hắn vừa dứt lời, kiếm ý vô địch trong người bỗng tuôn trào, lan tràn bốn phía.

Nó đã lột xác.

Kiếm ý lan tràn như thủy triều, trở thành đại dương bao phủ thời không.

Ý như thủy triều.

Diệp Quân nhắm mắt lại. Kiếm ý xung quanh hóa thành những chuôi kiếm bay đi.

Kiếm Ý Sinh Linh.

Nếu nói về cảnh giới thì nó tương đương với Thần Đạo Cảnh, tức là kiếm ý của hắn đã sinh ra thần tính của mình.

Trong tinh không, có hai người đang quan sát hắn.

Là Kiếm Chủ Nhân Gian và cô gái váy trắng.

Kiếm Chủ Nhân Gian thì thầm: “Thần tính….

Cô gái im lặng quan sát, không ra tay ngăn cản.

Không có thần tính thì làm sao có nhân tính?

Nhân tính chân chính là đã có thần tính nhưng vẫn giữ được nhân tính, giữ được bản tâm, giữ được chính mình.

Nhân tính mà không trải qua thần tính cũng là vô nghĩa.

Ta từng đạt đến đỉnh cao tột cùng nhưng vẫn cam nguyện trở lại làm một người bình thường, chứ không phải vì ta vốn tầm thường.

Đây là một trong những nguyên nhân mà Thần Nhất muốn có được mười phần thần tính. Chỉ có người hoàn toàn tiến vào thần tính rồi trở về với nhân tính mới xem như thành công.

Tiếc rằng ông ta đã thất bại.

Cô gái váy trắng không nói gì, nhưng trong ánh mắt nhìn Diệp Quân toát ra vẻ lo lắng.

Những đạo lý trên, bà ấy đều hiểu.

Nhưng Diệp Quân chưa chắc đã hiểu.

Vào lúc này, hắn cần tự tỉnh ngộ, tự thức tỉnh.

Chỉ có thức tỉnh được bản thân, ngươi mới chính là ngươi.

...
Chương 1338: Ta không làm chuyện ấy!

Thần tính!

Khi Diệp Quân nhận ra kiếm ý của mình sinh ra thần tính thì kinh hãi vô cùng. Sao lại thế được?!

Bởi hắn vốn không thể nào tu luyện được thần tính.

Thế là hắn bắt đầu áp chế kiếm ý, nhưng vừa làm vậy thì cảm nhận được nó đang phản kháng.

Chống đối à?

Diệp Quân ngẩn người.

Chuyện gì thế này?

Kiếm ý vô địch chưa từng chống đối hắn, ngoại trừ lúc này!

Cảm xúc đầu tiên của Diệp Quân là phẫn nộ vô cùng, cảm giác như thằng con nhà mình đang cãi lời vậy.

Đương lúc hắn chuẩn bị ra tay trấn áp nó, một suy nghĩ bỗng nảy ra trong đầu.

Hắn lấy tư cách gì để làm vậy?

Kiếm ý là của hắn, có thể nói như con hắn, bây giờ thì như một đứa con ngỗ nghịch - à không, một đứa con bắt đầu có suy nghĩ riêng của mình.

Trẻ con lớn lên sẽ có vô vàn suy nghĩ.

Không thể nào sống dựa theo ý muốn của một người được.

Diệp Quân rơi vào im lặng, rồi thử liên lạc với kiếm ý vô địch.

Thấy hắn không ra tay trấn áp nữa, kiếm ý cũng bình tĩnh lại rồi xúm xít quanh hắn như muốn nói gì.

Một hồi sau, hắn lại tiếp tục im lặng.

Kiếm ý vô địch đang rất vui.

Nó rất thích cảm giác hiện tại.

Sau khi nhập Thần, nó đã không chỉ là kiếm ý mà đã sinh ra linh trí, giống như một sinh mệnh mới.

Thậm chí không cần phụ thuộc vào Diệp Quân nữa!

Nhưng vì nó sinh ra từ ý niệm và tâm niệm của hắn, cho nên tuy cảnh giới có cao hơn thì hắn vẫn có thể dễ dàng phá hủy nó.

Có Diệp Quân mới có kiếm ý vô địch.

Nếu tín niệm của hắn sụp đổ, nó cũng sẽ thành hư vô.

Sau một hồi nói chuyện, Diệp Quân mới thì thầm: “Thần tính thì thần tính... Cho dù có nhập thần tính, ta tin ta vẫn sẽ là ta”.

Được hắn cho phép, kiếm ý vô địch thả từng tia kiếm quang bắn lên cao, xé rách thời không, để ánh sáng trắng tràn vào.

Lại thăng cấp!

Trong tinh không, cô gái váy trắng lộ ra một nụ cười nhạt.

Nếu Diệp Quân trấn áp kiếm ý vô địch thì nó sẽ không làm được trò trống gì, nhưng hắn cũng sẽ phải vất vả hơn nhiều.

Nhân tính ư?

Đó là mục tiêu của hắn, nhưng nhân tính mà không trải qua thần tính cũng là vô nghĩa.

Diệp Quân bây giờ có thể không hiểu đạo lý này, nhưng hắn tin rằng cho dù có nhập thần tính, hắn vẫn sẽ là hắn.

Đạo tâm càng thêm cứng cỏi.

Vì vậy uy lực của kiếm ý cũng tăng lên.

Diệp Quân cảm nhận kiếm ý vô địch dâng trào khắp Hắc Vực rồi mỉm cười, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao lại có nhiều người theo đuổi thần tính đến vậy.

Vì nó mạnh!

Kiếm ý vô địch lần này đã lột xác hoàn toàn so với trước kia.

Cảm giác mạnh lên này làm hắn thích chí vô cùng.

"Chúc mừng”.

Một giọng nói chợt vang lên.

Một luồng sáng trắng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, bên trong là một cô gái ngồi xếp bằng trong cánh cửa. Cô gái mặc áo bào đen, tóc trắng toát xõa ngang vai, hai tay giấu trong ống tay áo.

Bà ấy đang nhìn hắn.

Diệp Quân biết đây là chủ nhân của vực nơi này, bèn ôm quyền: “Tiền bối”.

Cô gái hỏi hắn: “Kiếm ý đã vào Thần Đạo Cảnh, vì sao phải áp chế?"

Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi: “Trưởng bối trong nhà từng dạy ta nên đi theo nhân tính, không phải thần tính”.

Cô gái im lặng một hồi lâu: “Cảnh giới của họ là gì?"

Diệp Quân chần chừ: “Họ nói họ không tu cảnh giới”.

Cô gái nhíu mày: “Đi theo đường khác”.

Diệp Quân thắc mắc: “Nghĩa là thế nào?"

Cô gái: “Tu theo đạo riêng của mình, tu chính mình”.

Diệp Quân: “Mười phần thần tính?"

Cô gái bất ngờ bật cười rồi lắc đầu.

Diệp Quân càng không hiểu gì.

Cô gái đưa tay chỉ vào đầu mình: “Là chính mình, hiểu chưa?"

Diệp Quân im lặng hồi lâu: “Ta tu thần tính và nhân tính như hiện nay cũng là đi trên đường của người khác, đúng không?"

Cô gái tỏ ra ngạc nhiên trước ngộ tính của hắn.

Hắn lại hỏi: “Nhưng trưởng bối nói chưa từng có ai tu nhân tính”.

Cô gái: “Có, nhưng không thành công”.

Diệp Quân chớp mắt: “Khó lắm sao?"

Cô gái: “Lấy ví dụ đơn giản, có người biết làm chuyện này là sai nhưng vẫn phạm vào lỗi sai đó”.

Diệp Quân: “Ví dụ như?"

Cô gái nhàn nhạt đáp: “Tự thủ dâm”.

Diệp Quân ngẩn ra.

Cô gái: “Rất nhiều phàm nhân biết rằng không thể làm vậy nhưng vẫn cứ làm, vì sao? Vì sung sướng. Chỉ cần con người có thể khắc chế bản thân thì sẽ chiến thắng thần tính, trở về nhân tính...”

Cô ta nhìn Diệp Quân: “Nhưng có rất rất ít người có thể làm được, ngươi cho rằng...”

Diệp Quân vội chen vào: “Tháp gia có thể làm chứng, ta không làm ba chuyện ấy!"

Tiểu Tháp: “...”
Chương 1339: Thần tính và nhân tính

Thật ra thì Diệp Quân đang cảm thấy có phần xấu hổ.

Nhất là khi vị nữ tiền bối này lại thốt ra ba chữ kia đến là lãnh đạm.

Nhưng hắn cũng phải thừa nhận bà ấy nói rất có lý.

Trên đời có những người biết rõ những chuyện không thể làm, nhưng rồi vẫn làm.

Vì sao?

Vì dục vọng.

Vì tham niệm.

Ai có thể khắc chế hai thứ ấy?

Hắn làm được không?

Diệp Quân thở dài trong lòng.

Cô gái lại nói: “Trưởng bối nhà ngươi là người rất giỏi, nhưng lại đặt ra cho người một mục tiêu quá xa vời mà ngươi của hiện tại không thể với tới. Nhưng cũng không sao, người có ngộ tính cao như ngươi lại biết không nên tự cao tự đại, nên từng bước đi tới đúng là hiếm thấy”.

Diệp Quân cười đáp: “Đa tạ tiền bối đã khen tặng”.

Cô gái: “Ban đầu ta cho rằng ngươi sẽ tiếp tục vung kiếm, nhưng ngươi cuối cùng đã nhận ra thực tế và đối mặt nó, khiến ta có chút bất ngờ”.

Diệp Quân: “Thật ra ta đến đây là để tìm cơ duyên và rèn luyện bản thân, còn phải cảm ơn tiền bối đã nương tay”.

Cô gái: “Ta nghe người nhà họ Thần bên ngoài nói truyền thừa của Thần Nhất đang nằm trong tay ngươi?"

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Cô gái: “Kể cả quyển sổ ghi chép kia?"

Diệp Quân cười: “Phải”.

Cô gái tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

Diệp Quân: “Tiền bối muốn xem qua?"

Cô gái giương mắt nhìn hắn.

Diệp Quân gọi quyển sách cổ kia xuất hiện, đẩy sang cho bà ấy: “Tiền bối xem đi”.

Đối phương lại không nhận lấy mà hỏi lại: “Ngươi biết nó là gì không?"

Diệp Quân gật đầu: “Ghi chép của Thần Nhất”.

Cô gái lắc đầu: “Ngươi không hiểu ý ta”.

Diệp Quân chỉ cười: “Nghe nói trong này có phương pháp tu luyện mười phần thần tính”.

Cô gái: “Vậy mà ngươi còn cho ta xem?"

Diệp Quân nghĩ ngợi một hồi: “Với sức mạnh của tiền bối, đừng nói cướp nó đi, ngay cả giết ta cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng tiền bối không làm vậy. Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Cũng chỉ là một quyển sổ mà thôi, tiền bối cứ việc xem”.

Cô gái nhìn hắn một hồi rồi cười lên: “Ta hơi thích ngươi rồi đấy”.

Diệp Quân cong môi đáp lễ.

Cô gái nhìn quyển sách một hồi lâu với vẻ phức tạp rồi vươn tay chạm vào nó, đẩy nó về với Diệp Quân.

Hắn kinh ngạc.

Cô gái mỉm cười: “Đạo ở trong lòng, không cần cầu cạnh bên ngoài”.

Diệp Quân im lặng.

Cô gái: “Thần Nhất là một nhân vật tài hoa, tiếc rằng lại khốn đốn vì tình...”

Diệp Quân tò mò: “Khốn đốn vì tình?"

Cô gái bật cười: “Ngươi không biết sao?"

Diệp Quân lắc đầu: “Tiền bối Thần Nhất chỉ để lại truyền thừa cho ta, không nói thêm gì khác”.

Cô gái: “Hắn thích một cô gái ở khu vực Tiên Linh. Nữ Tiên Linh đó là mỹ nhân bậc nhất ở thời đại của chúng ta”.

Diệp Quân thắc mắc: “Còn đẹp hơn tiền bối sao?"

Cô gái bật cười: “Ngươi thu kiếm về rồi thì chẳng giống kiếm tu gì cả. Nói ta nghe, ngươi hẳn có nhiều vợ lắm nhỉ?"

Diệp Quân: “...”

Cô gái: “Dễ hiểu thôi. Tuấn tú đẹp trai, thiên phú lại cao, gia thế hẳn cũng vô địch, nhiều vợ là tất nhiên”.

Diệp Quân cười cười: “Tiền bối nói ta nghe về khu vực Tiên Linh đi”.

Cô gái hỏi lại: “Ngươi không biết à?"

Diệp Quân lắc đầu: “Không”.

Cô gái tỏ vẻ hoài nghi: “Lấy bối cảnh gia đình ngươi, làm sao lại không biết...”

Diệp Quân cười: “Trưởng bối trong nhà cũng sống kín tiếng, rất ít xuất hiện trong mắt thế nhân”.

Từ cha đến cô cô váy trắng lẫn ông nội và Tiêu Dao Kiếm Tu đều không giao thủ với đối thủ kém hơn.

Họ không hề có hứng thú với ai, trừ khi đó là cường giả hàng đầu.

Cô gái gật gù: “Ra là thế... Khu vực Tiên Linh là một nơi đặc biệt, có tộc Tiên Linh sinh sống. Bọn họ đặc thù ở chỗ có phương pháp tu luyện khác chúng ta, nhưng Đại Đạo trăm sông về một biển, mục đích cuối cùng của họ vẫn là thần tính”.

Diệp Quân: “Bọn họ và nhà họ Thần kia, ai mạnh hơn?"

Cô gái cười: “Nếu Thần Nhất vẫn còn thì nhà họ Thần hơn, nhưng bây giờ thì khu vực Tiên Linh mạnh hơn, rất rất nhiều”.

Diệp Quân im lặng.

Cô gái mỉm cười: “Năm ấy Thần Nhất và Thánh nữ Tiên Linh kia chính là một đôi thần tiên quyến lữ”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Họ yêu nhau luôn sao?"

Cô gái gật đầu: “Đúng vậy, còn có một đứa con..”.
Chương 1340: thần tính của cô cô váy trắng

Thấy ánh mắt bà ấy lia sang, Diệp Quân vội xua tay: “Tiền bối đừng nhìn, tuyệt đối không phải là ta!"

Cô gái cong môi: “Vì sao?"

Diệp Quân chần chừ: “Bọn họ mà có suy nghĩ đó thì không sống lâu đến vậy đâu”.

Ai bảo cha, cô cô và ông nội đều chẳng hiền lành gì cho cam.

Kiếp trước của hắn chắc chắn là sạch bong kin kít!

Cô gái nhìn hắn với vẻ sâu xa, nhưng cũng không cho rằng thanh niên này đang nói bừa.

Trẻ tuổi và yêu nghiệt thế này, cho dù đặt ở khu vực Tiên Linh cũng sẽ là siêu thiên tài trong thế hệ trẻ.

Mà thiên tài dạng này chỉ có thể do một siêu thế lực bồi dưỡng và bảo vệ.

Diệp Quân tò mò: “Họ đã yêu nhau thì vì sao Thần Nhất tiền bối còn khốn đốn vì tình?"

Cô gái cười: “Ngươi đoán thử xem?"

Diệp Quân hạ giọng: “Cô gái lựa chọn thần tính…”

Cô gái gật đầu: “Phải, cô ta lựa chọn thần tính thuần túy. Ban đầu cô ta vẫn còn nhân tính, nhưng cuối cùng đã tiêu trừ nó vì thần tính...”

Bà ấy khẽ lắc đầu: “Thiên phú của cô ta không hề thua kém Thần Nhất, nhưng Thần Nhất lại đánh giá thấp quyết tâm theo đuổi Đại Đạo của cô ta. Vì thế mà hai người cuối cùng lại đi hai đường”.

Diệp Quân khẽ thở dài.

Bỗng nhiên hiểu ra vì sao Thần Nhất lại lựa chọn binh giải.

Người mình yêu thương bỗng trở thành xa lạ, là hắn thì cũng không chịu nổi.

Nghĩ đến đây, hắn tò mò hỏi thầm trong lòng: “Tháp gia này, cô cô váy trắng là chín phần thần tính nhỉ?"

Tiểu Tháp: “Ừ”.

Diệp Quân: “Thần tính của cô cô có giống với người khác không?"

Tiểu Tháp không đáp.

Diệp Quân cười khổ: “Tháp gia à, ta đã theo ngươi đến bây giờ rồi, ngươi còn cái gì phải giấu nữa?"

Tiểu Tháp nhẹ giọng nói: “Thần tính của bà ấy đương nhiên khác với người khác, bởi vì bà ấy có thể dùng nhân tính áp chế nó... Ngươi biết việc ấy kinh khủng thế nào không?"

Diệp Quân không hiểu: “Nghĩa là sao?"

Tiểu Tháp giải thích: “Có thể hiểu bà ấy chính là bản thân mình, không chịu ảnh hưởng bởi nhân tính hay thần tính, mà chúng đều là nô lệ của bà... Khi người khác còn đang tu luyện nhân tính và thần tính thì bà ấy đã nô dịch chúng rồi. À không... phải nói là... ta cũng không biết nên hình dung thế nào nữa, ta chỉ biết bà ấy đã vượt lên khỏi mọi nhận thức, không ai biết đang ở cấp bậc nào trừ chính bà ấy”.

Diệp Quân rơi vào im lặng.

Vượt lên khỏi mọi nhận thức?

Cô cô đúng là siêu việt! Hắn lắc đầu cười.

Tiểu Tháp tiếp tục: “Nhưng ta dám chắc thần tính của bà ấy không phải thuần túy nhất”.

Diệp Quân: “Là cha?"

Tiểu Tháp: “Phải, cha ngươi quan trọng hơn hết thảy trong lòng bà ấy. Cũng tốt thôi, nếu cô cô ngươi thật sự không có chút niệm tưởng nào thì sẽ quá nguy hiểm. Năm xưa bà ấy còn là BOSS bự nhất còn gì!"

Diệp Quân hỏi lại: “Bót xừ?"

Tiểu Tháp lèm bèm: “Ý là người xấu mạnh nhất”.

Diệp Quân chần chừ: “Không thể nào chứ? Cô cô rất tốt mà”.

Tiểu Tháp nhàn nhạt nói: “Bây giờ thôi, năm xưa suýt nữa diệt cả nhà ngươi rồi”.

Diệp Quân: “...”

Tiểu Tháp thở dài thườn thượt.

Bây giờ nghĩ lại năm xưa mà vẫn còn sợ hãi trong lòng.

Người phụ nữ đó năm ấy xuất hiện với tư cách là người không có đối thủ, áp đảo chủ nhân cũ thở không nổi, ngay cả Tiêu Dao Kiếm Tu vô địch cũng không làm gì được bà.

Đã vậy, trong trận chiến năm ấy, nhà họ Dương suýt nữa đã diệt tộc.

Tiểu Tháp tiếp tục: “Đừng nghĩ về cảnh giới của cô cô ngươi nữa, bằng không chỉ càng bị áp lực thôi. Với cả ngươi cũng không nghĩ ra đâu, đợi sau này gặp có thể hỏi bà ấy, nhưng ta nghĩ bà ấy sẽ không nói gì đâu”.

Diệp Quân khó hiểu: “Vì sao?"

Tiểu Tháp: “Liệu ngươi có chịu bàn về cảnh giới với một con kiến không?"

Diệp Quân câm nín.

Tiểu Tháp: “Tính ta hay nói thẳng, đừng quạu ha”.

Diệp Quân cười: “Sao ta lại giận được? À phải rồi, còn Diệp Thanh Thanh cô cô thì sao? Có phải lúc nào cũng nóng tính vậy không?"

Tiểu Tháp nói ngay: “Chính xác. Trước kia bà ấy máu anh chị ghê lắm, nóng như lửa…”

Nó nói đến đây thì ý thức được điều gì, bèn ngậm miệng lại.

Chỉ thấy Diệp Quân xòe tay ra, để lộ một quả cầu thủy tinh.

Hắn nói: “Tháp gia, cái này là máy ghi hình do mẹ ta phát minh, có thể ghi lại hình ảnh và âm thanh trong một khoảng thời gian. Những gì ngươi vừa nói ban nãy đều bị nó thu lại rồi”.

Tiểu Tháp: “...”

Diệp Quân nghiêm giọng: “Cô cô váy trắng có thể không để bụng ngươi nói xấu bà ấy, nhưng Diệp Thanh Thanh cô cô.”

Tiểu Tháp nói sau một hồi im lặng: “Ngươi làm vậy là thất đức nhé...”

Diệp Quân: “Nói xấu sau lưng người khác thì tốt chỗ nào?"

Tiểu Tháp: “Ta xin lỗi vì những lời ban nãy, ngươi không phải con kiến, ngươi cũng thuộc hàng mạnh nhất rồi...”

Diệp Quân bật cười, bóp vỡ quả cầu: “Ta biết Tháp gia tốt với ta. Mấy năm qua nếu không có ngươi giúp đỡ thì ta đã chẳng được như hôm nay...”

Tiểu Tháp ngắt lời: “Muốn gì nói đi, đừng làm vậy ta sợ!"

Diệp Quân: “...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK