Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1846: Làm sao xứng với hai từ ‘vô địch’?

Kiếm ý vỡ tan.

Diệp Quân bị hất văng ra cả mấy vạn trượng.

Sau khi dừng lại, Diệp Quân cả kinh, vì hắn phát hiện kiếm ý của mình đã bị diệt sạch.

Ở nơi xa, người đàn ông hỏi: “Kiếm ý này của ngươi là kiếm ý gì?”

Diệp Quân trầm giọng trả lời: “Kiếm ý vô địch”.

Người đàn ông cười khẩy: “Đã không có tâm vô địch rồi, còn chẳng có ý vô địch thì làm sao xứng với hai từ ‘vô địch’ được?”

Diệp Quân cúi đầu: “Mong tiền bối chỉ dạy”.

Nói xong kiếm ý xuất hiện trong tay hắn, hắn vung mạnh một cái.

Nhất Giới Tuế Nguyệt!

Nhát kiếm này có thể chém được ba mươi vạn năm tuế nguyệt.

Xa xa, người đàn ông chỉ vung một kiếm, sức mạnh Tuế Nguyệt bí ẩn đó đã biến mất không còn tăm hơi.

Thấy cảnh này, Diệp Quân ngẩn người ra đó, vẻ mặt sững sờ, kiếm đạo của người trước mặt thật đáng sợ.

Người đàn ông nhấp một ngụm rượu rồi bảo: “Chỉ biết làm màu”.

Diệp Quân cung kính cúi đầu: “Mong tiền bối chỉ dạy”.

Người đàn ông lắc đầu: “Người nhà ngươi lợi hại hơn ta nhiều, không cần ta phải chỉ dạy, ta ra đây gặp ngươi chỉ là muốn xem thử kiếm đạo của ngươi thôi. Tiếc là, ngươi khiến ta rất thất vọng”.

Nói xong ông ta quay người rời đi.

Diệp Quân bỗng gọi: “Tiền bối chờ đã”.

Người đàn ông dừng bước, quay lại nhìn Diệp Quân: “Có chuyện gì?”

Diệp Quân lại cúi đầu: “Mong tiền bối dạy cho ta”.

Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Xuất kiếm!”

Diệp Quân đột nhiên biến mất tại chỗ.

Vụt!

Trước mặt người đàn ông xuất hiện một luồng kiếm quang.

Người đàn ông bất ngờ chém ra một nhát.

Bùm!

Diệp Quân thoáng chốc bị đẩy lùi mấy chục vạn trượng, mà hắn vừa dừng lại, một thanh kiếm đã chặn ngay trước trán.

Thất bại hoàn toàn!

Người đàn ông nhìn Diệp Quân chăm chú không nói lời nào, khí thế của ông ta đột nhiên giảm mạnh, trong nháy mắt, ông ta đã đạt tới cảnh giới mười phần thần tính.

Tự hạ cảnh giới!

Người đàn ông lại nói: “Xuất kiếm”.

Nói xong, kiếm trước trán Diệp Quân về lại trong tay người đàn ông.

Diệp Quân nhìn chằm chằm người đàn ông, tiến lên một bước rồi đột nhiên trước mặt người đàn ông xuất hiện một thanh kiếm ý.

Diên Trì Nhất Kiếm!

Vẻ mặt người đàn ông vẫn bình tĩnh như nước, ông ta chỉ nhẹ nhàng vung kiếm, thanh kiếm ý ấy đã vỡ vụn, ngay sau đó trong mắt Diệp Quân chợt hiện lên một luồng kiếm quang, thoáng chốc, một thanh kiếm đã phóng tới trước trán hắn.

Mà gần như cùng lúc đó, sau lưng người đàn ông cũng xuất hiện một thanh kiếm ý, nhưng thanh kiếm ấy vẫn còn cách ót ông ta vài tấc.

Chậm rồi!

Diệp Quân im lặng.

Người đàn ông cất kiếm rồi bảo: “Tốc độ chậm”.

Dq gật đầu.

Người đàn ông lại nói: “Có biết chậm bao nhiêu không?”

Diệp Quân chần chừ một chút rồi đáp: “Một chút xíu”.

Người đàn ông lắc đầu: “Chậm một vạn tám nghìn dặm”.

Diệp Quân sửng sốt.

Người đàn ông uống một hớp rượu rồi nói tiếp: “Nhìn như chỉ chậm một chút nhưng thực ra kiếm của ngươi còn lâu mới khiến ta bị thương được. Khoảng cách này ngươi không thể cảm nhận được, là do thực lực hiện tại của ngươi còn kém ta quá xa, khoảng cách quá xa nên ngươi không thể nhìn thấy”.

Nói xong ông ta nhìn Diệp Quân: “Dùng kiếm mạnh nhất của ngươi đi”.

Diệp Quân hỏi: “Mạnh nhất?”

Người đàn ông gật đầu.

Diệp Quân nắm chặt tay.

Ầm ầm!

Hai luồng sức mạnh huyết mạch tuôn trào trong cơ thể hắn, cùng lúc đó sau lưng hắn chợt xuất hiện một bức tượng thần hai huyết mạch, trong tay cầm một thanh kiếm màu đỏ máu, nhưng không phải kiếm Thanh Huyên.

Bức tượng thần bất chợt giơ kiếm lên chém về phía người đàn ông.

Khi kiếm hạ xuống, cả thời không đều trở nên hư ảo.

Nhưng lúc này, người đàn ông lại phất tay áo, một luồng kiếm quang chợt lóe lên.

Bùm!

Pho tượng thần huyết mạch vỡ tan, hóa thành vô số mảnh vỡ rồi bay ra tứ phía, nhưng huyết mạch vẫn không bị tiêu diệt.

Diệp Quân ngơ ngác đứng tại chỗ.

Người đàn ông nhìn hắn: “Có biết vì sao lại như vậy không?”

Diệp Quân thành thật đáp: “Là do tiền bối quá mạnh”.

Người đàn ông cười: “Ngươi nói vậy có khác gì không nói không?”

Diệp Quân hơi cúi người: “Mong tiền bối dạy bảo”.

Người đàn ông uống một ngụm rượu nữa rồi nói: “Lý tưởng kiếm đạo của ta chưa chắc đã hợp với ngươi, nhưng ngươi có thể học hỏi tham khảo. Lý tưởng kiếm đạo của ta thuần khiết, tối đa. Tốc độ tối đa, sức mạnh tối đa, ngoài ra không có bất kỳ ngoại lực nào nữa, một chữ thôi, thuần khiết”.

Diệp Quân lưỡng lự rồi sửa lại: “Hai chữ”.

Người đàn ông vung kiếm lên.

Rầm!

Diệp Quân bị hất văng ra cả vạn trượng, thịt trên vai bị chém rách.

Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Nói hay lắm”.

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông chợt hỏi: “Có rượu không?”

Diệp Quân vội lấy bình rượu mang từ hệ Ngân Hà tới đưa cho người đàn ông, rượu này hắn còn chưa uống, nhưng dù sao hắn cũng nghe nói đây là rượu hảo hạng nhất của hệ Ngân Hà, những người thích thể hiện đều thích nó.

Người đàn ông mở nắp bình ra ngửi sau đó hơi nhíu mày: “Sao rượu này lại có mùi tương thế nhỉ?”
Chương 1847: Cho ta thêm một bình rượu nữa!

Vị xì dầu!

Diệp Quân cười nói: “Đây là điểm đặc sắc của loại rượu này, tiền bối nếm thử xem hương vị thế nào?”

Người đàn ông gật đầu, sau đó uống một ngụm, một lúc lâu sau đó, ông ta bật cười: “Tuy là rượu bình thường nhưng lại có hương vị đặc biệt, được đấy”.

Diệp Quân cười nói: “Tiền bối thích là tốt rồi”.

Người đàn ông uống một ngụm lớn, sau đó ông ta nhìn Diệp Quân: “Thả kiếm ý của ngươi ra xem”.

Diệp Quân vội thả một tia kiếm ý vô địch ra.

Người đàn ông chắp ngón tay chỉ một cái.

Kiếm quang chợt loé lên.

Ầm!

Kiếm ý vô địch kia ầm ầm vỡ tan.

Nét mặt Diệp Quân trở nên nặng nề, hắn nhìn về phía người đàn ông, người đàn ông bình tĩnh nói: “Có biết vì sao kiếm ý của ngươi yếu ớt thế không?”

Diệp Quân trầm giọng đáp: “Ta quá yếu, tiền bối quá mạnh”.

Người đàn ông cười nói: “Ngươi vừa nói nhảm đấy”.

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông đột nhiên mở lòng bàn tay, một tia kiếm ý bay ra từ trong lòng bàn tay ông ta: “Ngươi thử xem”.

Diệp Quân nhìn tia kiếm ý kia, lập tức rút kiếm chém một phát.

Dùng hết toàn lực!

Ầm!

Sau một tiếng nổ, một tia kiếm quang bộc phát, nhưng kiếm ý của người đàn ông kia lại không chút tổn hao nào.

Thấy cảnh này, Diệp Quân sa sầm mặt.

“Lòng tin không kiên định!”

Lúc này, người đàn ông ở phía xa cất lời: “Kiếm đạo của ngươi đã lập ý, nhưng ý này của ngươi không đủ kiên định, ý không kiên định, kiếm ý cũng không đủ thuần tuý, kiếm tu chúng ta có ba quá trình quan trọng, thứ nhất là quá trình chọn kiếm, lựa chọn kiếm, vì sao phải lựa chọn kiếm? Điều này rất quan trọng, chỉ có sự nhiệt tình và yêu thích chân chính mới có thể giúp chúng ta phấn đấu cả đời”.

Nói đến đây, ông ta uống một ngụm rượu, sau đó nói tiếp: “Thứ hai là lập ý, lập ý là gì? Nói một cách đơn giản thì là lập ra một mục tiêu kiếm đạo, lập ý có lớn có nhỏ, nhưng không thể không có, nếu không có thì chẳng khác nào một cái xác biết đi, sống được ngày nào hay ngày đó, khó có được thành tựu”.

Dứt lời, ông ta đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân: “Lập ý của ngươi là kiếm đạo vô địch, nhưng ta không cảm nhận được bất cứ sự vô địch nào trong kiếm ý của ngươi”.

Diệp Quân im lặng.

Người đàn ông nói tiếp: “Thứ ba chính là lòng tin kiên định, con đường tu kiếm nguy hiểm khó lường, không biết sẽ gặp phải bao nhiêu nguy hiểm và kẻ thù. Trong quá trình đó, lòng tin của chúng ta sẽ khó tránh khỏi hơi dao động, thậm chí là tự mình chối bỏ, vì thế lòng tin kiên định rất quan trọng. Đương nhiên không phải tin tưởng mù quáng, rất nhiều người luôn tự khen mình, không thèm cố gắng gì cả, nhưng vẫn tự lừa dối bản thân là mình rất cố gắng, rất liều mạng…”

Nói đến đây, ông ta lắc đầu: “Cuộc đời ta đã gặp rất nhiều người như thế rồi, người khác lừa dối ngươi không đáng sợ, đáng sợ nhất là ngươi tự lừa dối mình”.

Trong mắt Diệp Quân loé lên cảm xúc phức tạp.

Kiếm ý vô địch!

Biết bao năm trôi qua, mình có còn vững lòng như lúc đầu không?

Ban đầu hắn từng nói không tu kiếm thì thôi, một khi tu kiếm là phải vô địch.

Đặt tay lên ngực tự hỏi, thật ra suy nghĩ này đã ngày càng phai nhạt rồi.

Sau khi ra ngoài, ngày càng gặp nhiều cao thủ hơn, suy nghĩ vô địch cũng ngày càng phai nhạt.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân không khỏi cười châm chọc, thật ra rất nhiều lúc hắn cũng đang tự lừa dối mình, tâm lý là thứ cần phải suy xét và rèn luyện mọi lúc.

Người đàn ông nói tiếp: “Kiếm ý của ngươi hữu hình, nhưng vô hồn, nói một cách khác thì ngươi thiếu một loại tinh khí thần, tinh khí thể thể hiện sự sắc bén. Người trẻ tuổi nên có chí tiến thủ, phải nhiệt huyết, phải có khí phách hào hùng dám lật tung đất trời”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Nhưng con người có lẽ cũng phải biết sợ”.

Người đàn ông cười hỏi: “Hai điều này có gì mâu thuẫn à? Không hề mâu thuẫn. Tinh khí thần ta nói không phải là bảo ngươi đi làm chuyện không có não. Mà là khi gặp phải người không thể chống lại, trong lòng ngươi nhất định phải có một suy nghĩ là bây giờ ta không bằng ngươi, nhưng sau này ta chắc chắn sẽ vượt qua ngươi, kiếm tu là phải dám nghĩ dám làm”.

Diệp Quân trầm tư.

Người đàn ông nhìn hắn, sau đó cười nói: “Thật ra vấn đề lớn nhất của ngươi là lòng tin không đủ thuần tuý, nếu lòng tin đủ thuần tuý, thậm chí còn có thể dùng kiếm ý áp chế thần tính của bản thân, đạt tới đẳng cấp nhân tính và thần tính cùng tồn tại trong truyền thuyết”.

Diệp Quân vội hỏi: “Tiền bối là như thế sao?”

Người đàn ông lắc đầu: “Không phải”.

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông uống cạn rượu, sau đó nói: “Kiên trì với lòng tin kiếm đạo không phải chuyện ngày một ngày hai, cần phải kiên trì mọi lúc, hơn nữa phải liên tục cố gắng và phấn đấu vì nó, chỉ nghĩ thôi cũng vô dụng, nghĩ gì phải lập tức làm ngay”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Người đàn ông cười hỏi: “Hiểu thật à?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải làm”.

Người đàn ông gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Dường như nghĩ đến điều gì, người đàn ông đột nhiên dừng lại, sau đó nói: “Có thể giúp ta một chuyện không?”

Diệp Quân hỏi: “Chuyện gì thế?”

Nhưng người đàn ông chợt im lặng.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên.

Người đàn ông đột nhiên duỗi tay ra: “Cho ta thêm một bình rượu nữa”.

Diệp Quân lấy một bình rượu ra đưa cho người đàn ông, sau khi mở, ông ta lập tức uống cạn một hơi.

Diệp Quân chợt hỏi: “Tiền bối là cảnh giới Diệt Đạo sao?”

Người đàn ông lắc đầu: “Không phải”.

Diệp Quân sửng sốt: “Thế là Khai Đạo à?”

Người đàn ông lắc đầu một lần nữa: “Cũng không phải”.

“Hả?”

Diệp Quân sửng sốt.
Chương 1848: Ta đã tiêu diệt cả gia tộc của mình!

Người đàn ông cười nói với Diệp Quân: “Thật ra ta chỉ có thực lực cảnh giới Ách Đạo, cao hơn ngươi một cảnh giới mà thôi”.

Diệp Quân nói với vẻ khó tin: “Sao có thể chứ?”

Người đàn ông cười to: “Có gì là không thể à?”

Diệp Quân cười khổ: “Ta thật sự thấy hơi khó tin, vì với thực lực của tiền bối, ta cảm thấy dù là cảnh giới Diệt Đạo cũng không bằng ngài được”.

Người đàn ông đáp: “Ta từng giao thủ với Tam điện chủ Ác Đạo kia”.

Diệp Quân vội hỏi: “Kết quả thế nào?”

Người đàn ông bình tĩnh nói: “Cô ta không bằng ta”.

Nét mặt Diệp Quân thay đổi, thực lực Tam điện chủ Ác Đạo kia kinh khủng đến mức nào? Có thể nói nếu không nhờ cô cô váy trắng và cha ra mặt, dù Ung Đế đột phá cũng chưa chắc thắng được cô ta.

Nhưng đối phương lại không bằng tiền bối trước mặt, quan trọng nhất là tiền bối trước mặt chỉ có cảnh giới Ách Đạo.

Người đàn ông nói tiếp: “Chỉ cần kiếm đạo đủ thuần tuý, sức mạnh và tốc độ đạt mức tối đa, thật ra cảnh giới cũng không quá quan trọng, đương nhiên nếu ta đột phá đến Khai Đạo, kiểu như Tam điện chủ Ác Đạo kia, ta chỉ cần ba chiêu kiếm là có thể tiêu diệt”.

Giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng lại vô cùng tự tin.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Nâng cao cảnh giới cũng không phải chuyện gì khó với tiền bối đúng không?”

Người đàn ông lắc đầu: “Rất khó”.

Diệp Quân không hiểu.

Người đàn ông nhẹ giọng nói: “Trong lòng có nỗi hổ thẹn, sao có thể không khó được?”

Trong lòng có nỗi hổ thẹn!

Diệp Quân nhìn người đàn ông, xem ra những người bị nhốt ở đây đều có chuyện xưa.

Người đàn ông chợt hỏi: “Đời này ngươi có chuyện gì khiến mình hổ thẹn không?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Không có”.

Người đàn ông cười nói: “Hâm mộ ngươi quá”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Không biết trong lòng tiền bối hổ thẹn vì điều gì?”

Người đàn ông không nói gì mà chỉ uống rượu.

Diệp Quân cũng không hỏi lại, chỉ im lặng lấy một ít rượu ra đặt trước mặt người đàn ông.

Người đàn ông cũng không từ chối, uống một lát, ông ta chợt nói: “Ta thành thân rất sớm, đối tượng thành thân là thanh mai trúc mã của ta, cùng nhau trưởng thành. Sau đó ta muốn thành công nên hẹn bạn cùng ra ngoài lịch luyện, bạn ta gây ra hoạ lớn, ta vì giúp bạn chạy thoát mà bị một tông môn bắt nhốt hơn mười năm…”

Nói đến đây, ông ta uống một ngụm rượu rồi nói tiếp: “Sau đó khi ta trở về gia tộc, thê tử của ta đã sinh”.

Diệp Quân sửng sốt.

Người đàn ông lại nói: “Cô ấy không phản bội ta, chỉ vì ta rời đi quá lâu, tất cả mọi người đều cho rằng ta đã chết, vì thế cô ấy bị một ca ca trong tộc ta phải lòng, sau đó cưỡng hiếp…”

Diệp Quân nhìn người đàn ông, sau đó hỏi: “Rồi sao nữa?”

Người đàn ông bình tĩnh đáp: “Ta đã tiêu diệt cả gia tộc của mình”.

Diệp Quân im lặng.

Người đàn ông lại nói: “Ta là một người rất truyền thống, đặc biệt khi đó còn ảnh hưởng bởi tư tưởng Nho giáo, vì thế ta vẫn luôn không thể đối mặt với thê tử của mình, ta biết đó không phải lỗi của cô ấy, nhưng lại không thể đối diện với cô ấy…”

Nói đến đây, ông ta nhìn Diệp Quân: “Nếu là ngươi, ngươi có thể đối diện được không?”

Diệp Quân im lặng một lát rồi nói: “Cô ấy không sai”.

Người đàn ông gật đầu: “Ta biết cô ấy không sai, là ta sai, ta không nên biến mất lâu như thế, là ta không bảo vệ tốt cho cô ấy. Nhưng khi đó ta còn quá trẻ, ta không thể vượt qua được khúc mắc trong lòng. Vì thế sau khi thu xếp ổn thoả cho cô ấy và đứa bé, ta bèn rời đi, cuối cùng một lòng tu kiếm, trong lòng không có chút vướng bận…”

Diệp Quân hơi thắc mắc: “Vậy tại sao tiền bối vẫn bị ràng buộc bởi chuyện này?”

Người đàn ông đáp: “Không thể vượt qua được khúc mắc trong lòng”.

Diệp Quân im lặng.

Người đàn ông nhẹ giọng nói: “Dù ta đã thu xếp ổn thoả cho cô ấy, còn luôn chăm sóc cô ấy… Nhưng ngươi biết chuyện khiến người ta tổn thương nhất trên đời này là gì không? Không phải những lời nói xấu xa mà là sự lạnh lùng, ta với cô ấy vốn gắn bó keo sơn, không giấu giếm nhau cái gì, nhưng sau đó, ta rất kính trọng, rất khách sáo với cô ấy…”

Nói đến đây, ông ta chậm rãi nhắm mắt lại: “Ta từng đặt tay lên ngực tự hỏi, ngươi biết nhân tính độc ác đến mức nào không? Một mặt tối tăm nhất trong nội tâm ta từng có suy nghĩ thế này, ta rất tức giận, rất tức giận, vì sao cô ấy phải sinh đứa bé kia ra, vì sao cô ấy không dùng cái chết để giữ sự trong sạch, cô ấy nên dùng cái chết để giữ sự trong sạch…”

Nói đến đây, ông ta chợt bật cười: “Ngươi xem, rõ ràng ta là người sai, nhưng ta lại yêu cầu cô ấy làm như thế, có phải rất xấu xa, có phải rất ích kỷ, có phải rất đáng ghét không?”

Diệp Quân khẽ thở dài không nói gì.

Người đàn ôgn lại nói: “Bây giờ nghĩ lại, lúc trước ta sắp xếp ổn thoả cho cô ấy, giúp đỡ cô ấy, thật ra cũng không phải thật sự muốn tốt cho cô ấy, ta là đang trả thù, dùng một cách còn độc ác hơn những lời mắng chửi gấp trăm lần để trả thù cô ấy…”

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Tiền bối muốn ta làm gì?”

Hắn không bình luận chuyện này là đúng hay sai, hắn không trải qua chuyện của hai người, không có tư cách để đánh giá.

Người đàn ông mở lòng bàn tay, một miếng ngọc bội chậm rãi bay tới trước mặt Diệp Quân, bên trên có năm chữ: Cố chấp nắm chặt tay.

Người đàn ông nói: “Đưa ngọc bội này cho cô ấy, nói là ta xin lỗi cô ấy…”

Ngay sau đó, một chiếc nhẫn không gian chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân: “Trong nhẫn không gian này ngoài toạ độ bản đồ vũ trụ kia của ta còn có truyền thừa kiếm đạo ta tích luỹ cả đời, ngươi giao nó cho cô ấy luôn”.

Diệp Quân chần chừ một lát rồi hỏi: “Tiền bối, ngài bị nhốt ở đây bao lâu rồi?”

Người đàn ông uống một hớp rượu, sau đó nói: “Yên tâm, ta chỉ mới đến đây chưa tới trăm năm mà thôi, hơn nữa cũng không phải ta bị giam, ta cũng giống như ngươi đến để vượt ải, người vốn bị nhốt ở đây đã bị ta chém chết rồi. Sau đó ta phát hiện liên tục có người đến khiêu chiến, vì thế bèn ở lại đây luôn, muốn thử thực lực của cao thủ cấp cao ở vũ trụ này, sau đó phát hiện đa số đều là mấy tên ngốc, vì thế mấy năm qua ta luôn chiến đấu với Đại Đạo hiện hữu”.

Diệp Quân gật đầu: “Thì ra là thế”.

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua người đàn ông, hắn biết dù là bây giờ, tiền bối trước mắt vẫn không thể đối mặt với người phụ nữ kia.

Đàn ông rất nhiều lúc là như thế, ta có thể nhận lỗi, nhưng ta chắc chắn sẽ không cúi đầu.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối xưng hô thế nào ạ?”

Người đàn ông cười đáp: “Diệp Tu Nhiên”.

Dứt lời, ông ta chợt ngẩng đầu nhìn lên, cười to nói: “Đại Đạo, đến đây, chúng ta đánh một trận cuối cùng”.

Ong!

Một tiếng kiếm reo phóng lên cao, chỉ trong nháy mắt, tù ấn Đại Đạo phía chân trời đã ầm ầm vỡ tan…
Chương 1849: Tự tìm đường chết, cũng là muốn cầu Đạo!

Vào khoảnh khắc tù ấn Đại Đạo vỡ tan, từ chín tầng trời chợt có một quyền ấn đánh thẳng xuống.

Tốc độ của quyền ấn rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đánh lên kiếm khí của Diệp Tu Nhiên.

Ầm!

Kiếm khí kia của Diệp Tu Nhiên lập tức bị ép dừng lại.

Lúc này, một thiếu niên xuất hiện ở chân trời, thiếu niên trông rất hiên ngang, tràn đầy khí thế.

Thiếu niên cúi chào Diệp Tu Nhiên: “Tại hạ Trần Tuế Nguyệt, thay sư phụ chiến đấu với các hạ một trận”.

Thay sư phụ!

Diệp Quân nhất thời hơi ngạc nhiên, sư phụ của thiếu niên này là Đại Đạo hiện hữu?

Diệp Tu Nhiên cười nói: “Ta sẽ không nương tay đâu”.

Trần Tuế Nguyệt đáp: “Tiền bối thực lực hơn người, nhưng mấy năm gần đây ngài bị trúng Đạo khiển, thực lực chỉ còn chưa đến ba phần so với thời kỳ đỉnh cao, sư phụ của coi trọng người tài, nếu tiền bối muốn rời đi thì có thể đi bất cứ lúc nào, không cần thiết phải tự tìm đường chết”.

Diệp Tu Nhiên lắc đầu: “Ta đã không còn gì để vương vấn nữa, chỉ muốn hoàn thành trận chiến cuối cùng này thôi”.

Nghe thấy thế, Trần Tuế Nguyệt im lặng một lúc rồi gật đầu: “Vậy mời tiền bối ra tay”.

Diệp Tu Nhiên cười nói: “Ra tay đi”.

Dứt lời, ông ta chợt biến thành một tia kiếm quang bay lên cao.

Trần Tuế Nguyệt ở chân trời tiến lên một bước, chỉ một bước đã khiến thời không trong thiên địa trở nên mơ hồ.

Cố định thời gian!

Lúc này, thanh kiếm trong tay Diệp Tu Nhiên rung động kịch liệt.

Rắc!

Thời không mơ hồ kia vỡ tan tành, thanh kiếm thoáng chốc đã di chuyển đến trước mặt Trần Tuế Nguyệt, nhưng nét mặt Trần Tuế Nguyệt không hề thay đổi, hắn ta tiến lên một bước đấm tới.

Ầm!

Cú đấm khiến toàn bộ Thất Trọng Thiên sụp đổ.

Khu vực nơi hai người đứng xuất hiện một Tuế Nguyệt trường hà kỳ lạ, mà Diệp Tu Nhiên đã bị Tuế Nguyệt trường hà đó bao vây.

Lúc này, bên trong Tuế Nguyệt trường hà có tiếng kiếm reo vang vọng.

Ầm!

Tuế Nguyệt trường hà vỡ tan, sau đó chợt có một tia kiếm quang loé lên phía chân trời, chém thẳng vào Trần Tuế Nguyệt.

Sắc mặt Trần Tuế Nguyệt không chút thay đổi, hắn ta nâng tay phải, sau đó trở tay đè một cái.

Oanh!

Trong thiên địa chợt xuất hiện một sức mạnh đáng sợ, sau đó chèn ép xuống như tinh hà.

Ầm!

Kiếm quang kia lập tức bị trấn áp.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, lại có một tiếng kiếm reo vang vọng.

Xoẹt!

Trong thiên địa có sức mạnh gì đó bị xé rách, sắc bén chói tai, ngay sau đó, Trần Tuế Nguyệt kia liên tục lùi lại gần mười nghìn trượng, vừa mới dừng lại, một tia kiếm khí đã chĩa thẳng vào giữa chân mày hắn ta.

Tay phải đang siết chặt của Trần Tuế Nguyệt chậm rãi buông lỏng, sau đó hắn ta cúi thấp người với Diệp Tu Nhiên: “Cảm ơn tiền bối đã nương tay”.

Diệp Tu Nhiên cầm kiếm đứng nơi chân trời, ông ta nhìn chằm chằm Trần Tuế Nguyệt, cười to: “Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước…”

Dứt lời, ông ta nhìn xuống Diệp Quân bên dưới, lại nói: “Tiểu tử, ta rất chờ mong trận chiến tranh giành Đại Đạo của hai người các ngươi sau này, nhưng tiếc là ta không thể nhìn thấy được”.

Sau đó, ông ta cũng không quan tâm đến Trần Tuế Nguyệt nữa mà lập tức biến thành một tia kiếm quang bay lên cao.

Tia kiếm này xông thẳng lên đến Cửu Trọng Thiên.

Chiêu kiếm vừa là tự tìm đường chết, cũng là muốn cầu Đạo!

Ông ta muốn gặp được Đại Đạo hiện hữu, Đạo đã từng bị người khác mở ra này.

Nói đúng hơn là ông ta muốn thông qua Đại Đạo hiện hữu tiếp xúc với người đã mở ra Đại Đạo hiện hữu…

Khi tia kiếm tiến vào Cửu Trọng Thiên, trong thiên địa chợt xuất hiện một sức mạnh bí ẩn, trong nháy mắt, tia kiếm này bắt đầu bốc cháy!

Ý chí Đại Đạo!

Diệp Tu Nhiên đột nhiên cười to, những tia kiếm ý đáng sợ tuôn ra từ trong cơ thể ông ta tựa như thuỷ triều, sau đó tập trung vào thanh kiếm của ông ta.

Kiếm thế dâng trào!

Lại phóng lên cao một lần nữa.

Mà khi đến gần cánh cửa đá kia, một ngón tay hư ảo đột nhiên thò ra từ bên trong, sau đó chỉ xuống.

Oanh!

Thanh kiếm kia lập tức bị trấn áp, không thể nào di chuyển.

Lúc này, một giọng nói già nua vang lên từ trong cửa đá: “Lúc này nếu ngươi chém bỏ ràng buộc trong lòng sẽ có thể đạt tới Diệt Đạo, có lẽ kiếm có thể đến được chỗ cách ta mười trượng”.

Chém bỏ ràng buộc trong lòng!

Diệp Tu Nhiên chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt của người phụ nữ nào đó trong quá khứ.

Ràng buộc!

Thật ra ràng buộc này đã trở thành bóng ma tâm lý của ông ta, chém bỏ nó, kiếm đạo của ông ta sẽ đạt đến một độ cao trước giờ chưa từng có.

Khi đó dù là Đạo khiển cũng không thể bám vào người ông ta nữa.

Diệp Tu Nhiên đột nhiên bật cười: “Tiểu tử, giúp ta nói xin lỗi, ta có lỗi với cô ấy…”

Dứt lời, ông ta biến thành một tia kiếm quang bay lên cao một lần nữa.

Kiếm thế tiếp tục tăng vọt.

Chẳng mấy chốc, kiếm quang do Diệp Tu Nhiên biến thành đã di chuyển đến trước cửa đá kia, nhưng khi còn cách cửa đá khoảng trăm trượng, cơ thể ông ta đột nhiên bốc cháy, sau đó từng chút biến thành tro bụi như giấy bị đốt… Cuối cùng chậm rãi tiêu tán trong gió.

Hoàn toàn tan biến!

Đến lúc chết, ông ta vẫn không muốn bỏ đi ràng buộc trong lòng.

Thiên địa hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Diệp Quân nhìn về phía Cửu Trọng Thiên, hắn mở lòng bàn tay, một thanh kiếm chậm rãi bay xuống từ phía chân trời, sau đó dừng lại vững vàng trong tay hắn, kiếm khẽ rung, phát ra tiếng thét gào.

Diệp Quân nhìn thanh kiếm, trên chuôi kiếm có thắt một cái túi thơm, trên túi thơm có hai chữ: Tu Nhiên.

Diệp Quân nhẹ nhàng vuốt ve thanh kiếm vẫn còn đang rung động với nét mặt phức tạp, một lúc lâu sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, lúc này, Trần Tuế Nguyệt kia cũng đang nhìn hắn.

Tranh giành Đại Đạo!

Diệp Quân biết Diệp Tu Nhiên có ý gì.

Có được Đại Đạo trước cũng đồng nghĩa là có được trật tự vũ trụ trước, mục tiêu cả đời này của hắn chính là lật đổ tất cả trật tự cũ.

Mà người đàn ông tên Trần Tuế Nguyệt trước mắt là đệ tử của Đại Đạo hiện hữu, như thế nghĩa là cuối cùng sẽ có ngày hắn phải chiến đấu một trận với đối phương.

Trần Tuế Nguyệt chợt cất lời: “Diệp công tử, ta sẽ đợi ngươi ở Cửu Trọng Thiên, sư phụ nói thế hệ trẻ chúng ta chiến đấu công bằng, thế hệ trước không nhúng tay vào”.

Diệp Quân hỏi: “Nếu thế hệ trước nhúng tay vào thì sao?”

Trần Tuế Nguyệt đáp: “Sư phụ của ta nói vậy thì chúng ta sẽ chịu thua”.

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân cười nói: “Trần huynh, thế này đi, ba năm, ba năm sau ta sẽ đến đây để chiến đấu với ngươi, chỉ có hai người chúng ta, chiến đấu công bằng”.

Trần Tuế Nguyệt mỉm cười nói: “Được”.

Diệp Quân gật đầu: “Tạm biệt”.

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Trần Tuế Nguyệt nhìn xuống dưới một lúc lâu rồi cũng xoay người đi, trở lại trước cánh cửa đá ở Cửu Trọng Thiên.

Trần Tuế Nguyệt trầm giọng nói: “Sư phụ, vì sao Diệp Tu Nhiên tiền bối kia không muốn chém bỏ ràng buộc trong lòng?”

Một giọng nói chợt vang lên từ trong cửa đá: “Tình”.

Trần Tuế Nguyệt hỏi: “Vì sao không đoạn tình?”

Giọng nói già nua kia nhẹ giọng đáp: “Đấy là vì nhân tính, trên đời này có rất nhiều người xem trọng tình cảm còn hơn mạng sống của mình, còn có người thì coi thường tình cảm, cái nào cũng là một loại của nhân tính”.

Trần Tuế Nguyệt gật đầu: “Con hiểu rồi”.

Người kia nói tiếp: “Con là người sống theo Đạo, vốn phải là tồn tại chói mắt nhất thời đại này, nhưng lại xuất hiện một người vừa sinh ra đã không ở trong Đạo… Hầy!”

Trần Tuế Nguyệt cười hỏi: “Là Diệp công tử kia sao?”

Người kia đáp: “Phải”.
Chương 1850: Hai miếng ngọc bội

Trần Tuế Nguyệt cười khẽ: “Con đường Đại Đạo luôn phải có cạnh tranh, Diệp công tử kia có vạch xuất phát tốt hơn con, nhưng không phải vạch xuất phát của con cũng tốt hơn nhiều người rồi sao? Nếu con cảm thấy không công bằng, nghĩ theo một góc độ khác, sự ra đời của con cũng là không công bằng với người khác. Cho nên con cảm thấy cố gắng làm tốt chuyện của mình là được, về trận chiến tương lai với Diệp công tử, thắng thì tốt, nếu thua cũng là vì con không giỏi bằng người ta, không thể trách ai được, tiếp tục cố gắng thôi”.

Giọng nói trong cửa đá im lặng một lúc lâu mới cười lên tiếng: “Thiện”.

Sau khi rời khỏi Thất Trọng Thiên, Diệp Quân đi ra ngoài, hắn lấy nhẫn không gian Diệp Tu Nhiên đưa cho mình ra, bên trong nhẫn không gian có rất nhiều của cải, còn có một quyển trục.

Diệp Quân lấy quyển trục ra, sau đó nhẹ nhàng bóp vỡ nó, một tia sáng bay vào giữa chân mày hắn, ngay sau đó, một bản đồ vũ trụ xuất hiện trong đầu hắn.

Một lúc sau, Diệp Quân lấy kiếm Thanh Huyên ra, biến thành một tia kiếm quang biến mất khỏi vị trí.

Trong nháy mắt, Diệp Quân đã di chuyển qua không biết bao nhiêu tinh vực.

Một hơi thở bí ẩn đột nhiên giam cầm lấy Diệp Quân đang xuyên qua thời không, Diệp Quân dừng lại. Lúc này, thời không phía xa đột nhiên rung động, sau đó có một ông lão chậm rãi bước ra.

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân với vẻ đề phòng: “Các hạ là?”

Diệp Quân chắp tay: “Tại hạ đến đây để tìm một người, không có ác ý”.

Ông lão hỏi: “Không biết các hạ muốn tìm ai?”

Diệp Quân nhìn về phía sau lưng ông lão, sau đó hỏi: “Nơi này không cho người ngoài đi vào à?”

Ông lão vội lắc đầu: “Đương nhiên là không, chỉ là…”

Nói đến đây, lão ta nhìn thoáng qua Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, một viên tinh thể Vĩnh Hằng xuất hiện trước mặt ông lão: “Xin ông châm chước cho”.

Thấy tinh thể Vĩnh Hằng, sắc mặt ông lão nhất thời thay đổi, lão ta vội cất tinh thể Vĩnh Hằng đi, sau đó nói: “Mời các hạ”.

Người có thể dễ dàng đưa tinh thể Vĩnh Hằng ra chắc chắn là người lão ta không thể động vào, lúc này còn không có mắt nhìn thì chính là tự tìm đường chết.

Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn”.

Nói xong, hắn biến thành một tia kiếm quang biến mất ở phía xa.

Sau khi Diệp Quân biến mất, ông lão kia lập tức thở phào nhẹ nhõm, ông ta nhìn tinh thể Vĩnh Hằng trong tay, trên mặt hiện lên ý cười, đây đúng là phát tài mà!



Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đi tới một toà thành cổ, hắn đi tới một phủ đệ theo địa chỉ trên bản đồ.

Phủ nhà họ Diệp!

Diệp Quân tiến lên gõ cửa, cửa nhanh chóng mở ra, một cô gái mặc áo xanh xuất hiện trước mặt hắn.

Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng uyển chuyển, trong tay còn đang ôm một quyển cổ tịch.

Cô gái nhìn Diệp Quân với vẻ ngạc nhiên: “Ngươi là?”

Diệp Quân chắp tay: “Cô nương, ta đến tìm một tiền bối tên là Lý Tú Doanh”.

Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi tìm mẹ ta ư?”

Mẹ!

Diệp Quân nhìn thoáng qua cô gái, gật nhẹ đầu: “Phải”.

Cô gái đang định đáp lời thì một giọng nói chợt vang lên từ sau lưng cô ta: “Cho cậu ấy vào đi”.

Cô gái áo xanh mở cửa, sau đó cất lời: “Mời vào”.

Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn”.

Nói xong, hắn đi vào trong, dưới sự chỉ đường của cô gái áo xanh, sau đó đi qua sân nhỏ, Diệp Quân đi tới một tiểu điện, trong tiểu điện có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi thẳng người, dù năm tháng để lại chút dấu vết trên mặt bà ấy, nhưng chỉ khiến cho sự xinh đẹp của bà ấy có thể một cảm giác khác.

Người phụ nữ xinh đẹp nhìn Diệp Quân, không nói một lời.

Diệp Quân lấy một miếng ngọc bội ra, khi thấy miếng ngọc bội này, người phụ nữ lập tức nói: “Thanh Hàn, con ra ngoài đi”.

Cô gái áo xanh khó hiểu: “Mẹ?”

Người phụ nữ lặp lại lần nữa: “Đi ra ngoài”.

Trong giọng nói đã chứa đựng chút tức giận.

Cô gái cảm thấy rất khó hiểu, nhưng không dám cãi lời, cô ta tò mò nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi cô gái rời đi, trong điện chỉ còn lại Diệp Quân và người phụ nữ xinh đẹp.

Người phụ nữ nhìn Diệp Quân: “Ngươi là gì của ông ta?”

Diệp Quân đáp: “Tiền bối từng chỉ dạy kiếm đạo cho ta”.

Người phụ nữ lại hỏi: “Ông ta bảo ngươi đến à?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Người phụ nữ nói: “Đến để làm gì?”

Diệp Quân đáp: “Tiền bối bảo ta chuyển lời cho bà, ông ấy nói là ông ấy sai rồi, ông ấy có lỗi với bà…”

Nét mặt người phụ nữ không có chút cảm xúc: “Chỉ thế thôi à?”

Diệp Quân lấy một chiếc nhẫn không gian và kiếm ra, đặt trên bàn bên cạnh người phụ nữ cùng với ngọc bội, sau đó nói: “Đây là những thứ tiền bối bảo ta đưa cho bà…”

Người phụ nữ vẫn rất lạnh nhạt: “Vì sao ông ta không tự mình đến đây?”

Diệp Quân chần chừ một lát rồi nói: “Tiền bối đã chết rồi”.

Người phụ nữ xinh đẹp lập tức ngây người.

Một lúc lâu sau đó, bà ấy mới gật đầu: “Ta biết rồi”.

Diệp Quân nhìn thoáng qua bà ấy, sau đó xoay người rời đi.

“Đợi đã!”

Người phụ nữ đột nhiên hỏi: “Công tử xưng hô thế nào?”

Diệp Quân dừng bước, sau đó xoay người nhìn bà ấy: “Diệp Quân”.

Người phụ nữ nhìn Diệp Quân: “Ta có một yêu cầu quá đáng, xin công tử đồng ý, nếu công tử đồng ý, tất cả mọi thứ ông ta để lại đều thuộc về ngươi”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Tiền bối đừng nghĩ nhiều, nếu ta có lòng tham thì sẽ không đưa thứ này đến đây”.

Hắn biết người phụ nữ trước mắt cố tình dò xét mình.

Người phụ nữ nói: “Vậy là ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi”.

Dứt lời, bà ấy đứng dậy muốn hành lễ, nhưng lại bị một luồng kiếm ý dịu dàng ngăn cản.

Diệp Quân cất lời: “Phu nhân không cần làm thế, ta được Diệp tiền bối chỉ, thu hoạch rất nhiều, phu nhân có chuyện gì cứ việc nói, chỉ cần trong khả năng cho phép, ta chắc chắn sẽ không từ chối”.

Người phụ nữ gật đầu: “Thanh Hàn chưa trải sự đời lại muốn ra ngoài lịch luyện, ta thật sự không yên tâm, mong sau này công tử có thể trông nom con bé”.

Diệp Quân gật đầu: “Không thành vấn đề”.

Người phụ nữ cúi người hành lễ: “Đa tạ”.

Sau đó, bà ta đưa nhẫn không gian và kiếm của Diệp Tu Nhiên cho Diệp Quân: “Nhờ cậu đưa những thứ này cho Thanh Hàn”.

Cho cô gái kia!

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Phu nhân, Diệp tiền bối bảo ta đưa nó cho bà, chứ không phải đưa cho người khác”.

Hắn biết Diệp Tu Nhiên tiền bối vẫn còn tình cảm với người phụ nữ trước mắt, nhưng chắc chắn không có tình cảm gì với cô gái áo xanh bên ngoài.

Dù sao cũng không phải ruột thịt của mình.

Người phụ nữ xinh đẹp im lặng không nói một lời, cúi thấp đầu.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Thôi được”.

Dứt lời, hắn cầm lấy thanh kiếm của Diệp Tu Nhiên và nhẫn không gian, xoay người rời đi.

Người phụ nữ ở phía sau cất lời: “Cảm ơn”.

Diệp Quân cầm kiếm và nhẫn không gian đi ra ngoài, vừa nhìn thấy cô gái áo xanh, kiếm của Diệp Tu Nhiên đột nhiên khẽ rung. Sau đó, nó bay thẳng đến trước mặt cô gái áo xanh, liên tục xoay tròn quanh cô ta, vô cùng thân thiết.

Thấy cảnh này, Diệp Quân ngây người, sau đó không biết nghĩ đến điều gì, con ngươi hắn chợt co lại, hắn vòng trở về tiểu điện kia.

Người phụ nữ xinh đẹp trên ghế đã không còn hơi thở, trong tay bà ấy nắm chặt hai miếng ngọc bội.

Một miếng là: Cố chấp nắm chặt tay.

Một miếng là: Mãi bên nhau đến già.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK