Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1972: Tiểu Phục… ta đi đây…

Mệnh lệnh của Thượng Thần Thiên Vân được ban bố ra ngoài, toàn bộ nền văn minh Thiên Hành lập tức tiến vào trạng thái tổng động viên, vô số cường giả của nền văn minh đang bế quan đã lập tức xuất quan, những cường giả đang ở bên ngoài đều lập tức trở về bằng tốc độ nhanh nhất, vào lúc này, bên trong thần cảnh Thiên Hành, mỗi giây phút đều có vô số hơi thở hùng mạnh xẹt qua chân trời…

Diệp Quân tiến vào trong Tiểu Tháp.

Hắn muốn tu luyện Thiên Hành Thể.

Hiện giờ, nhược điểm lớn nhất của hắn chính là thân thể này còn chưa đủ mạnh, nếu sức mạnh thân thể được tăng lên, uy lực mấy bộ kiếm kỹ của hắn nhất định sẽ được tăng mạnh một lần nữa.

Trước khi tu luyện Thiên Hành Thể, Diệp Quân ăn một quả Thiên Hành, khi năng lượng của quả Thiên Hành bộc phát, hắn lập tức vận hành công pháp Thiên Hành Thần Thể.

Chẳng mấy chốc, thân thể hắn đã bắt đầu cấp tốc hấp thu năng lượng của quả Thiên Hành, từ đó, thân thể cũng bắt đầu có những thay đổi.

Hiện tại, Diệp Quân đang vô cùng nôn nóng, bởi vì hắn biết, Ác Đạo Minh chắc chắn sẽ không cho hắn thời gian chuẩn bị, đặc biệt là lúc này, Ác Đạo Minh đã cấu kết với nền văn minh Vô Gian kia, trực giác mách bảo hắn, sắp tới sẽ có chuyện lớn xảy đến.

Phải mau chóng tu luyện.

Bên kia.

Tịnh An cùng Nhất Niệm ngồi dưới tàng cây Thiên Hành, mỗi người cầm một xâu mứt quả.

Tịnh An liếm mứt quả, nói: “Lần này, hình như sự tình rất nghiêm trọng đó.”

Nhất Niệm chỉ liếm mứt quả, không nói lời nào.

Tịnh An ngẩng đầu nhìn về phía cây sinh mệnh Thiên Hành, hồi lâu sau, cô ta đột nhiên đứng lên, mỉm cười: “Nhất Niệm, ta đi làm việc đây.”

Nói đoạn, cô ta quay đầu rời khỏi Tiểu Tháp.

Nhất Niệm tiếp tục yên lặng liếm mứt quả, chẳng biết đang nghĩ gì…



Tổ địa Thiên Hành.

Tổ địa Thiên Hành chính là nơi yên nghỉ của tất cả người trong nền văn minh Thiên Hành này, mỗi một người ra đi, họ đều sẽ được mai táng ở đây.

Nơi này cũng là cấm địa của nền văn minh Thiên Hành.

Hôm nay, Thượng Thần Thiên Vân cùng Thượng Thần Thiên Huyên tới tổ địa Thiên Hành, người bảo vệ nơi này là một người đàn ông trung niên, vận đồ bằng vải thô, ngồi ngay lối vào tổ địa, gương mặt nghiêm trang và nặng nề.

Đó là quan thủ tổ đứng đầu.

Tại nền văn minh Thiên Hành, người này cũng là một nhân vật vô cùng thần bí, ngay cả hai vị Thượng Thần cũng không biết người này rốt cuộc đã bao nhiêu tuổi rồi.

Thấy hai vị Thượng Thần tới, người đàn ông trung niên lên tiếng: “Phục Võ đi rồi?”

Thượng Thần Thiên Vân gật đầu.

Người đàn ông trung niên nọ nhíu chặt mày.

Thượng Thần Thiên Vân trầm giọng: “Quan thủ tổ đứng đầu, ta cần quyền hạn điều động người thủ tổ bất kì lúc nào cần, cùng với tất cả các…”

Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Chỉ Thiên Hành Chủ mới có quyền điều động.”

Thượng Thần Thiên Vân nói: “Hiện là thời kì đặc biệt.”

Người đàn ông trung niên chỉ trầm mặc.

Thượng Thần Thiên Vân nhìn người đàn ông trung niên nọ, im lặng chờ câu trả lời.

Hồi lâu sau, người đàn ông nọ mới gật đầu: “Được.”

Thượng Thần Thiên Vân gật nhẹ, sau đó quay đầu, cùng Thượng Thần Thiên Huyên rời khỏi đó.

Người đàn ông trung niên đột nhiên hô lên: “Đợi chút đã!”

Thượng Thần Thiên Vân quay đầu nhìn về phía người đàn ông nọ, người kia bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt bà ta: “Hãy chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”

Thượng Thần Thiên Vân trầm mặc một lát mới nói: “Lúc ra đi, người đó cũng không hề ra tay với nền văn minh Thiên Hành chúng ta, ta nghĩ, đối với văn minh Thiên Hành, nàng ta cũng còn đôi chút tình cảm, đương nhiên… ta cũng sẽ chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”

Người đàn ông trung niên gật đầu, không nói gì thêm.

Thượng Thần Thiên Vân cùng Thượng Thần Thiên Huyên rời khỏi đó, người đàn ông nọ mới khẽ thở dài, đáy mắt đầy phức tạp.

Phục Võ!

Đó chính là người năm xưa có thiên phú đáng kinh ngạc bậc nhất.

Ngay cả Thiên Hành Chủ đời trước đều không so bằng.

Một người như là một vị thần của nơi này.

Người đàn ông trung niên nọ chợt nhắm mắt, lẩm bẩm: “Đại tỷ…”



Rời khỏi tổ địa Thiên Hành, Thượng Thần Thiên Vân quay sang phía Thượng Thần Thiên Huyên: “Có thể liên lạc với quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ không?”

Thượng Thần Thiên Huyên trầm giọng đáp: “Không thấy trả lời.”

Sắc mặt Thượng Thần Thiên Vân thoáng trở nên nặng nề, hồi lâu sau mới nhẹ giọng bảo: “Từ sau khi Thiên Hành Chủ phát hiện ra vũ trụ Vô Gian, ta cảm thấy đây chính là một cái bẫy, một cái bẫy hướng về nền văn minh Thiên Hành chúng ta…”

Nói đến đó, ánh mắt bà ta toát lên vẻ lo lắng.

Thượng Thần Thiên Huyên cau mày, đáy mắt lóe lên một tia hung tợn: “Đơn giản là đánh một trận mà thôi, sợ cái gì.”

Thượng Thần Thiên Vân gật đầu: “Đi thôi.”

Hai người biến mất khỏi đó.



Giữa một khoảng thời không hư vô.

Đột nhiên, khoảng không này rung chuyển, ngay sau đó, một cô gái bước ra.

Đó là quan chấp hành đứng đầu Phục Võ.

Phục Võ ngẩng đầu nhìn về nơi cuối chân trời, nơi đó đang có hai dàn tế, trên tế đài của một dàn tế có một người đàn ông bị trói ở đó, toàn thân có vô số vòng máu quấn quanh.

Lúc này, người đàn ông nọ đang chậm rãi ngẩng lên, nhìn thấy Phục Võ, thân thể người đàn ông đó thoáng run rẩy, sắc mặt như không thể tin nổi: “Đại tỷ?”

Phục Võ phất tay áo một cái.

Ầm!

Trận pháp vỡ nát, những vòng dây máu quanh thân người đàn ông nọ đã biến mất sạch.

Phục Võ nhìn người đàn ông đó: “Dung Khâu, hắn đâu?”

Dung Khâu!

Đây là một vị quan chấp hành của Chấp Hành Điện, năm ấy từng đi theo Phục Võ phản kháng nền văn minh Thiên Hành, bởi vậy mới bị cầm tù ở nơi này.

Nghe Phục Võ hỏi, sắc mặt Dung Khâu tức thì tái nhợt, chậm rãi cúi đầu.

Thấy thế, Phục Võ híp mắt, lặp lại: “Hắn đâu?”

Toàn bộ tinh không bắt đầu vụn vỡ.

Dung Khâu do dự giây lát, sau đó chậm rãi quay sang dàn tế còn lại.

Phục Võ đã xuất hiện trên tế đài của dàn tế đó, nơi ấy, chỉ có một bộ xương khô, phía trước bộ xương khô có mấy hàng chữ bằng máu.

“Tiểu Phục… Có lẽ… ta không chịu nổi nữa…”

“Tiểu Phục… Xin lỗi, đã hứa sẽ dẫn nàng tới nhà ta hưởng bình an, nhưng có lẽ ta không làm được rồi…”

“Tiểu Phục… Ta thật sự rất muốn gặp lại nàng một lần… Nhưng họ không đồng ý…”

“Tiểu Phục… ta đi đây…”

Nhìn những hàng chữ bằng máu ấy, Phục Võ như bị sét đánh trúng, đầu óc trống rỗng, bà ta quỳ sụp xuống trước bộ xương khô, vùi mặt vào đống xương tàn, giọng run rẩy: “Tư Oánh… Ngươi đã hứa với ta, chỉ cần ta đồng ý chịu hàng, ngươi sẽ thả hắn đi… Ngươi đã hứa với ta… Tại sao lại lừa ta… Sao ngươi có thể lừa ta… A…”

Bất chợt, tấm khăn che mặt của bà ta đã biến thành màu đỏ máu.

Đó là dòng lệ máu…
Chương 1973: Hi vọng là như vậy

Trên tế đài, Phục Võ gục trước đống xương khô, thân mình run lên từng hồi, chỉ chốc lát, đống xương trắng đã nhuộm đỏ máu tươi.

Lúc này, chợt có một cô gái váy tím cùng một người đàn ông trung niên xuất hiện.

Người đàn ông trung niên chính là Thế Tông của Ác Đạo Minh.

Cô gái váy tím là người của vũ trụ Vô Gian, trước đó mới so đấu với Diệp Quân ở nền văn minh Thiên Hành.

Vu Dịch nhìn quan chấp hành đứng đầu Phục Võ đang gục trên tế đài, muốn nói gì đó lại bị Thế Tông ngăn cản.

Thế Tông nhìn chằm chằm Phục Võ, sắc mặt nặng nề.

Chợt, một luồng sát ý đáng sợ từ trong đất trời lan tràn khắp chốn, dần dần, thời không bốn phía đều bắt đầu từ từ bị nhuộm thành màu đỏ máu.

Thấy thế, Vu Dịch và Thế Tông đều biến sắc.

Thật là một sát ý khủng bố.

Lúc này, Phục Võ đột nhiên chầm chậm thu đi bộ xương khô nọ, thu xong, bà ta chậm rãi đứng lên, từ từ bước về một hướng, toàn thân cứng nhắc như cương thi.

Đó là phương hướng nền văn minh Thiên Hành.

Vu Dịch bỗng cất tiếng gọi: “Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ…”

Nhưng Phục Võ đã biến mất ở nơi xa.

Sắc mặt Vu Dịch sầm lại.

Thế Tông đứng bên cạnh cô ta trầm giọng bảo: “Thực lực của người này quá khủng khiếp, bà ta sẽ không nghe theo chúng ta đâu, kế hoạch kia phải sớm khởi động thôi.”

Nói đoạn, ông ta nhìn về phía Vu Dịch.

Vu Dịch âm trầm nói: “Yên tâm, bốn vị Thánh Vương cùng hai vị Vạn Cổ Chí Tôn của vũ trụ Vô Gian chúng ta bắt tay hợp tác, Thiên Hành Chủ tuyệt đối không ra được, nhưng bên các ông, vị quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ kia cũng có thực lực cực mạnh, các ông có chắc có thể ngăn nổi không?”

Thế Tông trầm giọng: “Chúng ta sẽ tận lực.”

Vu Dịch lập tức nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng trước lời đáp này.

Thế Tông lại nói: “Tạm thời chúng ta còn không thể xác định rõ thực lực vị quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ kia mạnh cỡ nào, nhưng cô yên tâm, chúng ta sẽ dốc hết sức ngăn cản.”

Vu Dịch nói: “Còn Nhất điện chủ của các ông đâu rồi? Vẫn chưa chịu xuất hiện?”

Thế Tông không đáp.

Vu Dịch liếc nhìn Thế Tông, tỏ vẻ bất mãn: “Đến lúc này còn giấu giấu giếm giếm, có phải vô nghĩa lắm không?”

Thế Tông nhìn sang phía Vu Dịch, nói: “Vu Dịch cô nương, hẳn cô nên rõ, Ác Đạo Minh chúng ta còn muốn giải quyết văn minh Thiên Hành và vũ trụ Quan Huyên hơn các cô, còn về Nhất điện chủ, thành thật mà nói, ta cũng không biết điện chủ hiện đang ở đâu, nhưng có thể chắc chắn rằng điện chủ đã đích thân gia nhập.”

Sắc mặt Vu Dịch vẫn rất khó coi, hiển nhiên cô ta vẫn không quá hài lòng với cách giải thích này của Thế Tông.

Thấy thế, Thế Tông đành tiếp tục giải thích: “Vu Dịch cô nương cứ yên tâm, Ác Đạo Minh ta đây sẽ ngăn được vị quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ đó.”

Vu Dịch bèn nói: “Hi vọng là như vậy.”

Nói xong, cô ta liền biến mất khỏi đó.

Thế Tông ngẩng đầu, nhìn vào sâu bên trong tinh không vô tận, sắc mặt nặng nề, lần này, Ác Đạo Minh có thể nói là đã chơi lớn một phen.

Trầm mặc hồi lâu, ông ta cũng biến mất khỏi nơi này.

...

Giữa một vùng tinh không xa lạ.

Một cô gái đang lẳng lặng đứng đó.

Người nọ có dung nhan tinh xảo, ăn vận xa hoa, toàn thân như một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ. Đôi mắt người nọ trong trẻo, lại tản ra một khí thế lạnh lẽo khiến người ta không dám lại gần, bộ váy dài màu xanh nhạt ôm sát thân, uyển chuyển như bức tranh thủy mặc, tay phải cầm trường kiếm, tư thế oai hùng hiên ngang.

Cô gái này chính là quan chấp hành đứng đầu của văn minh Thiên Hành thế hệ này, Tịnh Sơ.

Cuối tầm mắt của Tịnh Sơ là một mảnh thời không quỷ dị, thời không này quanh co khúc khuỷu, cực kì bất quy tắc, lại như một chiếc gương, soi chiếu hai đầu, vô cùng kì quái.

Vũ trụ Vô Gian.

Lúc này, chợt có một ông lão xuất hiện sau lưng Tịnh Sơ, ông lão cung kính chắp tay thi lễ: “Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ đã tới thần cảnh Thiên Hành.”

Tịnh Sơ dời đường nhìn khỏi vũ trụ Vô Gian: “Rút đi.”

Nói đoạn, bà ta quay đầu, bước đi một bước, chỉ một bước đã vượt ngoài mấy trăm vạn tinh vực…

Tịnh Sơ đi rồi, từ thời không xa xa, hai mươi hơi thở hùng hồn đột nhiên bay tới, những cường giả này đều khoác áo bào thuần sắc đen, tay cầm trường kiếm.

Đó là Chấp Pháp Kiếm Vệ.

Đây là cường giả do chính Tịnh Sơ dạy dỗ.

Nhóm cường giả này có thể coi là thân vệ của bà ta.

Ngoài nhóm cường giả này còn có hai ông lão mặc áo bào trắng cũng đang chậm rãi đi ra, sắc mặt uể oải.

Đó là thần pháp sư của Thiên Hành.

Đây là những người có thuật pháp đặc biệt do văn minh Thiên Hành nghiên cứu ra, bình thường rất hiếm khi xuất hiện trước mặt công chúng, chỉ một số ít những nhân vật trọng yếu mới biết đến sự tồn tại của họ.

Hai ông lão áo trắng nhìn về phía ông lão áo đen đứng đầu nhóm Kiếm Vệ, một người trầm giọng nói: “Diêm Đà, ngươi gọi chúng ta ra đây làm gì? Chúng ta vừa tìm được chút manh mối…”

Diêm Đà ngắt lời ông ta: “Phong Thần Sư, thần cảnh Thiên Hành gặp chuyện, quan chấp hành đứng đầu Phục Võ đã thoát khỏi vây hãm…”

Nghe Diêm Đà nói đến đó, cả hai vị thần pháp sư đều cả kinh, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, Phong Thần Sư trầm giọng hỏi: “Bà ta làm sao có thể thoát được? Điều đó…”

Diêm Đà bèn thuật lại mọi chuyện đã xảy ra ở nền văn minh Thiên Hành cho họ nghe.

Nghe xong, hai vị thần pháp sư đều âm trầm sắc mặt, nặng nề nhìn nhau, bọn họ nhiều tuổi hơn những người khác, cho nên ít nhiều cũng biết vài chuyện về quan chấp hành đứng đầu Phục Võ, năm xưa, vị ấy thực sự quá khủng bố, ngay cả Thiên Hành Chủ đời trước cũng phải bại dưới tay bà ta.

Phong Thần Sư chợt nghĩ tới một điều, vội vàng quay đầu nhìn về phía thời không quỷ dị phía xa xa, trầm giọng: “Ngay từ đầu, đó đã là một âm mưu, đầu tiên là vây chặt Thiên Hành Chủ, sau đó cứu Phục Võ ra…”

Nói đến đây, ông ta lại quay sang nhìn vào vũ trụ: “Bọn họ nhất định sẽ không để quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ trở lại thần cảnh Thiên Hành đâu.”

Diêm Đà gật đầu, nói: “Hai vị thần sư, quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ đi trước là để cầm chân đám cường giả của họ, để chúng ta mau chóng trở lại thần cảnh Thiên Hành, bởi vậy, xin hai vị thần sư hãy lập tức thi triển pháp thuật, mở trận pháp dịch chuyển tinh vực…”

Nghe vậy, hai vị thần pháp sư không nói nhiều nữa, lập tức thi triển pháp thuật, giây lát sau đã có một trận pháp dịch chuyển khổng lồ xuất hiện trước mặt các cường giả.

Các cường giả lần lượt đi vào bên trong trận pháp, trận pháp dịch chuyển được khởi động, chốc lát sau, đám cường giả đã biến mất.

Trong vùng thời không Vô Gian này, liên tục có những hơi thở hùng mạnh tràn tới, vừa tới liền nghiền nát tinh không…


Chương 1974: Quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ

Bên kia.

Quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ vượt qua trăm vạn tinh vực, đột nhiên dừng bước.

Trước mặt bà ta có mười ba kiếm tu đang đứng chờ.

Người đứng đầu chính là Quan tông chủ của Ác Đạo Minh.

Tịnh Sơ nhìn mười ba gã kiếm tu, ánh mắt bình thản.

Sắc mặt Quan tông chủ vô cùng căng thẳng, trước khi ông ta tới cũng đã điều tra qua vị quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ này, vị ấy chính là người được ghi chép nhiều nhất trong nền văn minh Thiên Hành, được coi là yêu nghiệt bậc nhất, đương nhiên, bà ta cùng vị quan chấp hành đứng đầu Phục Võ kia ai yêu nghiệt hơn thì không biết.

Quan tông chủ dứt khỏi dòng suy tư, vung tay hô lên: “Lập trận.”

Ong!

Một tiếng kiếm minh vang vọng tinh không, ngay sau đó, tinh không vũ trụ bốn phía đột nhiên xuất hiện từng luồng quang trận, nháy mắt đã tăng lên hàng triệu, cùng lúc đó, một thanh kiếm bay ra từ trong trận pháp này.

Khi hàng tỉ thanh kiếm xuất hiện, toàn bộ tinh không vũ trụ như hóa thành một biển kiếm, đồng thời, vũ trụ vào giờ khắc này cũng bắt đầu nứt vỡ thành những mảnh nhỏ.

Chứng kiến cảnh tượng đồ sộ đó, sắc mặt Tịnh Sơ vẫn bình lặng.

Đáy mắt Quan tông chủ thoáng lóe lên một tia sát ý, vung tay hô: “Giết!”

Ông ta vừa dứt lời, hàng tỉ thanh kiếm lao về phía Tịnh Sơ ào ào như mưa, trong tinh không vô tận, vũ trụ như bị thiêu đốt lên, rồi từ từ mai một.

Tịnh Sơ đột nhiên rút kiếm.

Tích tắc sau lại thu kiếm về.

Một chớp mắt thoáng qua.

Vèo!

Bất chợt, hàng tỉ thanh kiếm kia vỡ nát và mai một, cả quang trận trăm vạn trượng cũng dần biến mất.

Một kiếm phá trận.

Thấy thế, Quan tông chủ đang đứng xa xa chợt căng thẳng hơn.

Tịnh Sơ nhìn chằm chằm vào ông ta, ánh mắt lặng như nước, không một gợn sóng.

Quan tông chủ lại gằn giọng hô: “Giết!”

Dứt lời, mười ba luồng kiếm quang đột nhiên lao tới.

Phải ngăn vị quan chấp hành đứng đầu trước mặt này.

Đúng lúc đó, phía xa xa, Tịnh Sơ đột nhiên lại rút kiếm lần nữa, rồi thoáng chốc lại thu kiếm về, sau đó quay đầu bước ra một bước, biến mất giữa tinh không.

Trong khoảng không sau lưng.

Vèo!

Mười ba cái đầu bay vút lên cao, máu tươi vọt lên như vòi.

Khoảng tinh không này tĩnh lặng như chết.

Giây sau đó, Thế Tông xuất hiện, nhìn mười ba cái đầu đang rơi xuống, sắc mặt căng thăng tột cùng.

Ông ta biết, mình đã đánh giá quá thấp vị quan chấp hành đứng đầu đương nhiệm của văn minh Thiên Hành.

Lát sau, Thế Tông quay đầu sang phải, nói: “Các hạ, xin làm phiền.”

Bên tay phải ông ta là một nam kiếm tu mặc áo đen, hai mắt che kín.

Đó là sư huynh của Khâu Bạch Y.

Nam kiếm tu che mắt kia không nói một lời, chỉ xoay người, biến mất.



Trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân đang ngồi xếp bằng dưới đất, quanh người tản ra từng luồng hơi thở hùng hậu.

Thiên Hành Thần Thể.

Trong thời gian này, mỗi ngày hắn đều không ngừng tu luyện Thiên Hành Thần Thể, dần dà, thân thể hắn cũng đã có những thay đổi cực lớn. Vào lúc này, da Diệp Quân đã hiện màu vàng kim nhạt.

Nhất Niệm vẫn đang chăm chú nghiên cứu thời không đặc thù, trong thời gian Diệp Quân tu luyện, ngày ngày cô ta đều nghiên cứu mảnh thời không đặc thù này.

Thực ra, thực lực của cô ta đã tăng lên cực nhanh, hiện giờ, tính trong cả nền văn minh Thiên Hành này, Nhất Niệm cũng đã thuộc hàng những nhân vật mạnh nhất.

Đơn giản hóa!

Nhất Niệm liên tục chuyển hoán mảnh thời không phức tạp này, sau đó đơn giản hóa nó, chính cô ta cũng không ngờ, thời không đặc thù này lại mở ra cho cô ta một con đường tu luyện hoàn toàn mới.

Không chỉ nghiên cứu thời không đặc thù này, kiếm Thanh Huyền cũng được Nhất Niệm quan tâm nghiên cứu, khi đang nghiên cứu thời không đặc thù, cô ta thường phải mượn đến kiếm Thanh Huyền, bởi vậy, cô ta cũng bắt đầu tìm hiểu nó.

Đúng lúc này, Nhất Niệm chợt quay đầu nhìn lại như thể vừa cảm thụ được điều gì, nơi tầm mắt nhìn, Diệp Quân đang ngồi xếp bằng đột nhiên phát ra một hơi thở rất khủng bố, hơi thở này tràn ra, cuốn bay mọi thứ trên đường đi.

Thấy thế, Nhất Niệm chợt mỉm cười.

Chuẩn bị đột phá rồi.

Trong này, Diệp Quân sắp đột phá, Ngao Thiên Thiên cũng chuẩn bị tới thời điểm đột phá.

Trong đám mây, Ngao Thiên Thiên đã khôi phục bản thể, khoanh người trong mây, thực chất lúc này cũng đang tu luyện Thiên Hành Thần Thể, thậm chí có thể nói cô ấy còn thích hợp tu luyện Thiên Hành Thần Thể hơn cả Diệp Quân.

Trong cơ thể cô ấy đang bốc phát ra những luồng hơi thở còn mạnh hơn Diệp Quân mấy lần.

Ngoài ra, hơi thở cảnh giới của cô ấy cũng đang dần trở nên mạnh hơn.



Nền văn minh Thiên Hành.

Trong học cung Thiên Vân, Thượng Thần Thiên Vân đang ngồi trên ghế chủ tọa, bên dưới là hơn trăm học viên.

Tịnh An đang ngồi cách bà ta không xa.

Hiện tại cô ta không chỉ là điện chủ Ám Điện mà còn là học viên đứng đầu của học cung Thiên Vân.

Thượng Thần Thiên Vân đang nghiêm túc giảng bài, bên dưới, các học viên chăm chú lắng nghe, Tịnh An hí hoáy ghi chép.

Đúng lúc này, Thượng Thần Thiên Vân đột nhiên ngừng bặt.

Các học viên ngẩng đầu nhìn lên, Thượng Thần Thiên Vân nhìn ra ngoài đại điện, nhẹ nhàng nói: “Tới rồi.”

Tịnh An thoáng xao động, chậm rãi đặt bút xuống.



Tại lối vào thần cảnh Thiên Hành, một bóng người đang chậm rãi đi tới.

Đó là quan chấp hành đứng đầu Phục Võ.

Trên mặt bà ta vẫn đeo tấm khăn che, nhưng tấm khăn đã biến thành màu đỏ máu.

Lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt Phục Võ, chỉ cách một khoảng không xa, sắc mặt phòng bị: “Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ…”

Ông ta còn chưa nói hết câu, con ngươi đã co rút lại, ngay sau đó, đầu ông ta bắn lên cao, máu tươi phụt ra như suối…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK