Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hỗn xược!"

Người đàn ông nổi giận. Giây phút này ông ta bỗng nhớ lại cảnh tượng vô số năm về trước, nhớ lại xong thì ông ta giận không kìm được: "Đúng là cha con ruột, y một lối, cha mượn con trả, con trả không nổi thì cháu trả? Cứ cha truyền con nối mãi sao?"

Lúc tức giận, người ông ta tản ra một luồng khí tức khiến trời đất trở nên hư ảo, mảnh trời này không thể chịu đựng nổi luồng khí tức này!

Diệp Quân thầm kinh hãi, thực lực của tiền bối này khủng bố quá, chắc là hơn xa Đại Đế. Cha mình cũng biết chơi thật, cha mượn tiền tiêu để con trai trả?

Chuyện mất hết nhân tính này mà cha cũng làm ra được sao?

Đến chịu!

Người đàn ông nhìn Diệp Quân: "Chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian ở đây nữa! Ta biết nhà họ Dương ngươi sản nghiệp to lớn, chắc chắn ngươi có tiền, ngươi trả tiền cho ta, ta lập tức rời đi, không gây phiền phức gì cho ngươi, ngươi thấy sao?"

Diệp Quân hơi bất lực: "Tiền bối, ta thật sự trả không nổi!"

Người đàn ông lạnh giọng: "Ngươi làm chủ Tiên Bảo Các đúng không?"

Diệp Quân không trả lời, tiền bối này còn biết cả Tiên Bảo Các.

Người đàn ông lại nói: "Tiên Bảo Các giàu vô địch, sao trả không nổi được chứ?"

Diệp Quân trầm giọng nói: "Nếu tiền bối cứ muốn ta trả thì cũng được, dù sao thì mượn nợ trả tiền là lẽ đương nhiên mà..."

Nói đến đây, hắn bỗng chuyển đề tài: "Tiền bối, bây giờ tất cả tiền tài trong người ta đều bị người khác phong ấn rồi, nếu ông giúp ta phá phong ấn thì ta sẽ hai tay dâng hết tất cả bảo vật lên cho tiền bối".

Nghe Diệp Quân nói vậy, Tiểu Tháp bật cười.

Thằng nhóc này bắt đầu chơi chiêu rồi!

Nếu người khác phong ấn thì người đàn ông này còn có thể phá được, dù sao đối phương đã là cường giả tuyệt thế hiếm có từ mấy nghìn vạn năm trước, càng không cần phải nhắc đến việc ông ta còn sống được đến này hôm nay, chắc chắn thực lực bây giờ còn khủng bố hơn xưa. Nhưng phong ấn trong cơ thể Diệp Quân là của Thiên Mệnh Váy Trắng để lại!

Muốn phá giả phong ấn của Thiên Mệnh Váy Trắng chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Người đàn ông nhíu mày khi nghe Diệp Quân nói vậy: "Phong ấn trong người ngươi à?"

Diệp Quân vội gật đầu: "Đúng vậy!"

Người đàn ông đặt tay phải lên vai Diệp Quân, một giây sau, ông ta lập tức sững sờ, vì Diệp Quân không nói dối, trong người hắn thật sự có một phong ấn.

Diệp Quân lại nói: "Tiền bối, người để lại phong ấn này cực kỳ cực kỳ mạnh. Ông..."

Người đàn ông khẽ cười: "Mạnh lắm à?"

Diệp Quân gật đầu, thành thật nói: "Vâng ạ!"

Người đàn ông: "Thế ngươi có biết ta mạnh cỡ nào không?"

Diệp Quân chớp mắt: "Cỡ nào ạ?"

Người đàn ông cười ha hả: "Khi xưa cha ngươi đối diện với ta, ta trở tay là đã có thể diệt được ông ta!"

Diệp Quân không nói gì, tất nhiên hắn không tin lời người đàn ông này, nếu trở tay có thể diệt được thì ông sẽ không để cha ta mượn nhiều tiền vậy rồi.

Như đọc được suy nghĩ của Diệp Quân, người đàn ông khẽ cười: "Ngươi không tin sao?"

Diệp Quân gật đầu.

Diệp Quân thản nhiên nói: "Phụ thân ngươi năm xưa, thứ thật ông ta thật sự lợi hại không phải là thực lực, mà là..."

Nói đến đây, ông ta bỗng lắc đầu: "Thôi bỏ đi! Bây giờ nói mấy cái này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, ta giúp ngươi trừ bỏ phong ấn, ngươi trả nợ cho ta, chúng ta không ai nợ ai".

Diệp Quân gật đầu: "Vâng, chỉ là phong ấn này mạnh lắm, tiền bối..."

Người đàn ông bật cười: "Ngươi không biết gì về thực lực của ta cả!"

Nói rồi, ông ta vỗ tay phải lên vai Diệp Quân, nháy mắt, một luồng năng lượng đáng sợ đã thâm nhập vào cơ thể!

Cố gắng phá phong ấn.

Ông ta không quá xem trọng phong ấn trong người cậu thiếu niên kiếm tu này, nói công tâm thì thời bây giờ đúng là có người có thể đánh bại được ông ta, nhưng đếm không quá năm đầu ngón tay. Nói một cách khác, mấy người kia không xuất hiện, Vũ Thần ông ta vô địch, muốn tung hoành ngang dọc như thế nào cũng được!

Vũ Thần vừa đặt tay phải lên vai Diệp Quân thì một tia kiếm quang bỗng phóng từ người Diệp Quân ra.

Lúc cảm nhận được tia kiếm quang này, sắc mặt người đàn ông tái đi, kinh ngạc nói: "Ôi đệch, ngươi..."

Lúc nói chuyện, ông ta định rút tay nhưng đã không kịp.

Vù!

Chớp mắt, tia kiếm quang kia đã thuận theo lòng bàn tay của người đàn ông đâm vào cơ thể ông ta, ông ta bị ghim tại chỗ, không động đậy được.

Người đàn ông sửng sốt.

Diệp Quân thầm thở phào một hơi, thực lực của người đàn ông trước mặt này sâu không lường được, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của ông ta, nên chỉ có thể mượn cách này nhờ cô cô khống chế ông ta thôi.

Còn về giấy nợ...

Đó là Kiếm Chủ Nhân Gian nợ, liên quan gì tới Diệp Quân hắn chứ?

Lúc này, người đàn ông bỗng hoảng sợ hỏi: "Người phụ nữ kia đi theo ngươi à?"

Diệp Quân nhìn người đàn ông, hỏi lại: "Ý ông nói là cô cô ta hả?"

Người đàn ông vội gật đầu.

Diệp Quân: "Đúng vậy, cô cô dẫn ta ra ngoài lịch luyện!"

Nghe vậy, người đàn ông giận tím mặt: "Chơi vậy mà được à? Hả? Sao người nhà ngươi đều chơi kiểu vậy thế?"

Diệp Quân hồ nghi, sao ông này lại kích động vậy?

Người đàn ông rống giận: "Bảo vệ ca ca xong giờ lại bảo vệ cháu... Người nhà các ngươi chơi kiểu này thì người ta chơi sao lại? Hả? Các ngươi không thấy quá đáng hả? Hả? Trời ạ...."

Diệp Quân nhìn người đàn ông bị ghim đứng im kia rồi đi tới trước mặt ông ta. Sắc mặt ông ta chợt thay đổi: "Ngươi... ngươi định làm gì?"

Diệp Quân cầm lấy tay người đàn ông rồi rút nhẫn không gian của ông ta ra, sau đó kéo Nam Cung Tuyết bỏ chạy.

Động tác vô cùng thành thục.

Người đàn ông đứng tại chỗ ngơ ngác.

Cướp!

Thằng nhóc khốn nạn này lại dám cướp nhẫn không gian của mình?

Ôi đệch!

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK