Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 511: Người mạnh nhất giao cho ta!

Không phí lời lấy một câu!

Đến nơi này rồi, không phải đối phương chết thì chính là hắn chết!

Nói làm gì, cứ đánh thôi!

Thấy Diệp Quân ra tay, sắc mặt những thần linh xung quanh lập tức trở nên dữ tợn, tên thần linh dẫn đầu chợt hét to: “Giữ chân hắn, đợi mấy người Hạo Huyên đến!”

Sau khi nói xong, hắn ta xông lên trước!

Mấy chục nghìn thần linh xung quanh cũng cùng lao tới!

“Giết!”

Tiếng quát chấn động đất trời!

Diệp Quân xông lên, hắn xoay cổ tay, một tia kiếm quang bay ra!

Xoẹt!

Trong nháy mắt, mười mấy thiên tài thần linh bị hắn chém chết bằng một kiếm!

Nhưng ngay sau đó, lại có nhiều thần linh hơn tấn công hắn!

Mà lúc này, Bát Uyển cũng xông lên cùng Diệp Quân!

Một khi đánh nhau, cô ấy cũng rất mạnh mẽ, lực đấm vô cùng bá đạo, mỗi cú đấm đều có thể khiến đất trời rung động, cực kỳ dữ dội!

Diệp Quân cầm kiếm Hành Đạo trong tay giết ra một con đường máu, nơi hắn đi qua, thế như chẻ tre, không một thần linh nào đỡ được một kiếm của hắn.

Kiếm chém tới, chắc chắn sẽ có đầu người rơi xuống!

Chưa đến nửa khắc, xung quanh đã có thêm mấy chục thi thể!

Chết ở Chân vũ trụ thì thật sự sẽ chết!

Bát Uyển theo sát sau lưng Diệp Quân, cô ấy bước đi nhanh như tia chớp, khi vung tay, mặt đất vỡ nát, không gian nổ tung, những người đến gần cô ấy không chết cũng sẽ bị thương.

Chưa tới một khắc, Diệp Quân và Bát Uyển đã giết được mấy chục nghìn người!

Sau lưng hai người là thi thể và máu, nhìn kỹ thì chắc hơn nghìn người!

Diệp Quân và Bát Uyển dừng lại, Diệp Quân xoay người nhìn đám thần linh phía xa, mà lúc này, bọn họ cũng đang nhìn hắn.

Trong mắt đám thần linh lộ vẻ kiêng dè và sợ hãi!

Sau một hồi chiến đấu, kiếm của Diệp Quân thật sự quá kinh khủng, bọn họ hoàn toàn không thể chống lại mũi kiếm của hắn!

Mũi kiếm đi qua, chắc chắn có thần linh chết!

Mà lúc này, quần áo Diệp Quân đã nhuốm màu đỏ thẫm.

Bị máu tươi của kẻ thù tắm ướt!

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Bát Uyển, quần áo cô ấy cũng bị nhuộm đỏ bởi máu tươi.

Diệp Quân cười nói: “Tiếp tục!”

Bát Uyển gật đầu: “Đánh xong thì ăn cơm, được chứ?”

Diệp Quân cười to: “Được!”, rồi hắn xoay người nhìn về phía đám thần linh kia: “Tiếp tục đi!”

Dứt lời, hắn biến thành một tia kiếm quang xông lên!

Vụt!

Thời không nơi kiếm đi qua yếu ớt tựa như giấy mỏng, lập tức bị chém rách.

Bát Uyển theo sát phía sau!

Thấy Diệp Quân xông đến, người đàn ông thần linh dẫn đầu chợt gằn giọng nói: “Không phải chỉ là chết thôi sao? Sợ cái gì? Giết!”

Nói xong, hắn ta tiếp tục xông lên!

Tất cả thần linh sau lưng hắn ta cũng đều lao tới không chút do dự!

Vũ trụ Quan Huyên không có kẻ hèn nhát!

Chân vũ trụ cũng thế!

Hơn hai vạn người lao về phía tia kiếm quang kia như phát điên, sau đó, những người ở phía trước lần lượt ngã xuống, còn thanh kiếm kia vẫn thế như chẻ tre, nơi nó đi qua đều như gỗ mục bị chém!

Nhưng những thần linh phía sau lại không hề lùi bước, nối đuôi nhau xông tới!

Cũng có rất nhiều thần linh thiêu đốt thân thể và linh hồn của mình!

Trong nháy mắt, trong thiên địa vang lên những tiếng nổ đinh tai nhức óc…

Trên đám mây, tất cả thần linh đều nhìn chằm chằm chiến trường bên dưới, nhìn các thần linh lần lượt ngã xuống, bọn họ cảm thấy trái tim mình như rỉ máu.

Lúc này, bọn họ chỉ hận bản thân vô dụng, thực lực không đủ, không thể ra chiến trường.

Bên dưới, Diệp Quân lại giết chết một đám thần linh.

Sau lưng hắn và Bát Uyển chất đầy thi thể, máu tươi chậm rãi chảy thành sông.

Diệp Quân nhìn tay phải của mình, tay của hắn đang run, trên khoé miệng hắn cũng có một dòng máu tươi chậm rãi chảy xuống.

Những thần linh này nối đuôi nhau thiêu đốt linh hồn tự bạo, tạo thành lực lượng rất khủng khiếp, hắn hoàn toàn không thể ngăn cản, cho nên chính hắn cũng bị thương.

Diệp Quân hỏi trong lòng: “Thiên Thiên, vẫn ổn chứ?”

Ngao Thiên Thiên im lặng một lát rồi đáp: “Vẫn ổn!”

Diệp Quân cau mày: “Đừng lừa ta!”

Ngao Thiên Thiên cười đáp: “Thật sự vẫn ổn!”

Diệp Quân hít sâu một hơi, hắn nhìn những thần linh phía xa, lúc này, ở đây chỉ còn lại khoảng hai vạn thần linh, có vài thần linh vẫn đang thiêu đốt thân thể và linh hồn.

Lúc này, trong mắt họ đã không còn sự sợ hãi và kiêng dè nữa, chỉ còn lại sát khí.

Ngay lúc cả cái chết cũng không còn đáng sợ, thì dù ngươi có mạnh hơn nữa, ta cũng sẽ không chùn bước!

Vì kết quả tệ nhất cũng chỉ là chết mà thôi!

Mà trước đó, thần linh dẫn đầu đã chết trận, không còn ai ra lệnh nữa.

Lúc này, một thần linh áo đen chậm rãi bước ra, hắn ta nhìn Diệp Quân và Bát Uyển phía xa, cười dữ tợn: “Chỉ mong kiếp sau ta vẫn sẽ là thần linh của Chân vũ trụ!”

Dứt lời, thân thể và linh hồn hắn ta đột nhiên bốc cháy!

Khí thế liên tục dâng trào!

Hắn ta đột nhiên cười to: “Giết!”

Sau đó, hắn ta đột nhiên biến thành một tia hoả quang lao tới!

Tất cả thần linh sau lưng hắn ta cũng đồng loạt xông lên!

Gần hai vạn khí thế mạnh mẽ dâng lên như nước lũ, tuy chỉ có chưa đến hai vạn thần linh, nhưng lúc này lại như hàng triệu quân mã đồng loạt xông lên, khí thế mạnh mẽ khiến thời không mấy chục nghìn trượng xung quanh vỡ tan!

Liều mạng đánh một trận!

Nhìn hai vạn người kia xông đến, Diệp Quân hít sâu một hơi, cười dữ tợn: “Giết!”

Nói xong, hắn giẫm chân phải xuống đất.

Xoẹt!

Dưới chân có lôi quang xuất hiện.

Mà lúc này, Diệp Quân cũng đã lao đi!

Bát Uyển theo sát phía sau!

Trong nháy mắt, một vài thần linh đã xông lên phía trước đồng loạt ngã xuống, máu tươi bắn tung toé khắp nơi.

Mà Diệp Quân cũng cố hết sức giết ra một con đường máu trong hai vạn người!

Khi hắn dừng lại, sau lưng hắn chỉ còn lại khoảng mười lăm nghìn thần linh.

Tay phải của hắn run rẩy dữ dội.

Giết đến mức nhũn cả tay!

Vì những thần linh này đều không phải thần linh bình thường, họ là thiên tài của Chân vũ trụ, hơn nữa, tất cả đều thiêu đốt linh hồn và thân thể!

Diệp Quân lau đi máu tươi trên khoé miệng, sau đó nhìn Bát Uyển bên cạnh, khoé miệng cô ấy cũng có máu tươi chảy xuống.

Diệp Quân nhỏ giọng hỏi: “Có đau không?”

Bát Uyển vội gật đầu: “Đau!”

Diệp Quân nhìn Bát Uyển, khẽ nói trong lòng: “Tháp gia, dù thế nào cũng đừng để nha đầu này chết trận ở đây với ta!”

Nói xong, hắn xoay người nhìn về phía đám thần linh kia, mà lúc này, bọn họ cũng đang nhìn hắn!

Thần linh áo đen trước đó cũng đã chết trận.

Lúc này, một thiếu niên trông rất non nớt bước ra, cả người cậu ta dính đầy máu, cậu ta nhìn Diệp Quân: “Giết!”

Vào lúc đang định ra tay thì phía chân trời có khí thế đáng sợ dâng trào, cùng lúc đó, một giọng nói vang lên: “Các huynh đệ lùi lại đi, để Hạo Huyên ta ra tay!”

Hạo Huyên!

Người đứng đầu bảng Chân Võ!

Một khí thế xuất hiện!

Khí thế của Thần Đế!

Lúc này, thời không sau lưng Diệp Quân rung động, sau đó, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Ngươi tiếp tục giết, người mạnh nhất giao cho ta!”

Oanh!

Trong nháy mắt, thời không kia biến thành một màu đỏ như máu.
Chương 512: Tỷ tỷ

Nghe thấy câu này, Diệp Quân sửng sốt, trong lòng tự hỏi đây là ai?

Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, ở đó có một cô gái đang đi tới, cô ấy mặc váy màu đỏ, toàn thân một màu máu, trông có vẻ không phải người tốt.

Nhìn thấy người tới, Diệp Quân nhíu mày, trong lòng ngày càng khó hiểu, bởi vì hắn không biết cô ấy.

Không phải người của vũ trụ Quan Huyên?

Vậy là ai?

Dường như nghĩ tới điều gì, hai mắt Diệp Quân đột nhiên mở to, trong mắt đầy vẻ không tin được.

Huyết mạch!

Mặc dù hắn không biết người này, nhưng huyết mạch lại vô cùng quen thuộc.

Đây chẳng phải huyết mạch phong ma sao?

Tỷ tỷ!

Diệp Quân lập tức nghĩ ra thân phận của cô gái trước mắt, chắc chắn là tỷ tỷ mà hắn chưa gặp bao giờ.

Tỷ tỷ này trông khá dữ dằn đây!

Diệp Quân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, hắn không ngờ tỷ tỷ mà mình chưa gặp bao giờ lại xuất hiện.

Tỷ tỷ thế này, phụ thân nên sinh thêm vài người nữa chứ!

Trên bầu trời, cô gái chậm rãi đi tới bên cạnh Diệp Quân, một luồng sát ý và ác ý ập đến.

Cảm nhận được ác ý và sát ý ập tới, nhưng Diệp Quân không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn thấy thân thiết, đây là cảm giác huyết mạch tương liên.

Cô gái đi tới trước mặt Diệp Quân, nhìn thẳng vào hắn: “Có biết ta là ai không?”

Diệp Quân gật đầu: “Tỷ!”

Tỷ!

Nghe Diệp Quân gọi như thế, vẻ mặt lạnh băng của cô gái hơi thay đổi, cô ấy gật đầu: “Ta đánh tên mạnh nhất!”

Nói xong cô ấy đi về nơi không xa.

Ở đó có một người đàn ông đi đến, thân hình thẳng tắp, quần áo lụa là, đầu đội mũ quan, phong thái uy nghiêm, khuôn mặt sáng sủa, bước đi ung dung chậm rãi, dường như tới đây vội vàng nên trên người tản ra khí thế gấp gáp, mà chính khí thế này khiến cho đất trời rung chuyển.

Đứng đầu bảng Chân Võ!

Hạo Huyên!

Thần Đế khi mới mười tám tuổi!

Ở Chân vũ trụ, hắn ta là một truyền thuyết bất bại.

Thần Đế trẻ nhất mấy nghìn năm qua của Chân vũ trụ, cũng là tồn tại đáng sợ đạt được vị trí đứng đầu bảng Chân Võ nhanh nhất Chân vũ trụ từ trước đến nay.

Từ khi bắt đầu đấu bảng, chỉ một ngày hắn ta đã vượt qua đánh bại hết cả bảng Chân Võ.

Nhưng đáng sợ nhất là khi hắn ta còn ở cảnh giới Nhân Tiên đã đánh bại cường giả cảnh giới Thần Đế!

Cảnh giới Nhân Tiên đánh bại Thần Đế!

Điều này đáng sợ đến mức nào?

Mà bây giờ hắn ta đã là cảnh giới Thần Đế!

Sau lưng Hạo Huyên còn có mười hai người, mười nam hai nữ.

Mười hai người đều rất trẻ, người lớn nhất cũng chỉ mười chín tuổi, nhưng cả mười hai người đều đã đến cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên.

Tuế Nguyệt Tiên mười chín tuổi!

Hơn nữa trên người mười hai ngươi này đều toát ra khí thế cực kỳ hung hãn, trong mắt đều có sát khí.

Mười hai thần linh đều đã có kinh nghiệm chinh chiến lâu năm.

Diệp Quân không biết mười hai thần linh này, nhưng những thần linh ở cách đó không xa thì biết. Khi nhìn thấy mười hai thần linh này, nét mặt những thần linh kia đều trở nên nặng nề chưa từng có, còn có cả sự cung kính.

Quân cận vệ!

Mười hai thần linh này đến từ quân cận vệ - một trong những quân đội hùng mạnh nhất Chân vũ trụ!

Đương nhiên những thiên tài yêu nghiệt của Chân vũ trụ không chỉ giới hạn trong bảng Chân Võ.

Giống vũ trụ Quan Huyên, nội bộ Chân vũ trụ cũng có các tông môn thế lực phức tạp, bọn họ cũng sẽ bồi dưỡng nhân tài của mình. Ngoài ra, ba quân đội lớn của Chân vũ trụ cũng sẽ đào tạo nhân tài riêng, hơn nữa họ còn thích đến dân gian để tìm kiếm thiên tài có tâm tính tốt và thiên phú cao để bồi dưỡng thêm!

Loại thiên tài này chỉ trung thành với quân đội và Chân Thần, họ sẽ không đấu bảng, cũng không quan tâm hư danh. Chức trách và sứ mệnh của quân cận vệ bọn họ là bảo vệ Chân vũ trụ.

Năm xưa Kiếm Chủ Nhân Gian dẫn người sát phạt Chân vũ trụ, quân cận vệ là nhánh quân thảm nhất.

Trận chiến đó, quân cận vệ bị giết hết gần tám phần.

Suýt chút nữa đã bị Kiếm Chủ Nhân Gian giết sạch!

Nhưng các thành viên của quân cận vệ đều không lùi bước, tất cả đều tử chiến trước Chân Thần Điện. Dù Kiếm Chủ Nhân Gian giết tới mức huyết mạch phong ma cũng phải biến chất, nhưng không một quân cận vệ nào lùi bước.

Ở Chân vũ trụ, cứ nhắc đến quân cận vệ, phàm là thần linh thì đều có sự kính trọng trong lòng.

Diệp Quân nhìn về phía Hạo Huyên với vẻ mặt bình tĩnh.

Hắn biết cường giả thật sự đã đến.

Hạo Huyên chậm rãi đi tới trước mặt cô gái váy đỏ, hắn ta nhìn Diệp Quân sau đó nhìn cô gái váy đỏ: “Mời!”

Dứt lời, hắn ta nắm chặt tay phải.

Ầm!

Trong phút chốc, thời không nơi hắn ta và cô gái váy đỏ đứng vỡ tung, hai người cùng tiến vào không gian hư vô.

Trong không gian hư vô, cô gái váy đỏ nhìn Hạo Huyên trước mặt với vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt không hề có một gợn sóng, đột nhiên cô ấy vung tay áo, tung ra một nét bút.

Không một lời dư thừa!

Nếu đã đến đây, không phải ngươi chết thì là ta chết.

Sao phải nói lời dư thừa làm gì?

Vụt!

Nét bút này vừa xuất hiện, từng tầng hư không lập tức vỡ vụn. Thực thể vỡ nát có thể nhìn thấy là thời không, còn không thể nhìn thấy là sức mạnh vận mệnh, sức mạnh đại đạo, còn có sức mạnh Chân duy độ.

Một nét bút chém được cả thế giới!

Nhìn thấy nét bút này, Hạo Huyên nhíu mày lại, trong mắt không hề có sự khinh thường, đối phương có thể tới đây, đương nhiên hắn ta sẽ không coi thường.

Hơn nữa hai người này còn đến từ vũ trụ Quan Huyên!

Hạo Huyên nắm tay phải, quyền ý đáng sợ thoáng chốc tràn ngập cả chiến trường hư không, quyền ý vừa xuất hiện cả hư không lập tức tan chảy.

Chỉ một quyền ý đã có thể phá huỷ một mảnh hư không!

Hạo Huyên tiến lên một bước, tung ra một quyền.

Bùm!

Trong nháy mắt, thời không trong phạm vi mấy vạn trượng đều vỡ vụn, hai người đi vào thời không Âm Giới!
Chương 513: Kiếm Hành Đạo muốn tự chơi một mình!

Nét bút của cô gái váy đỏ bị quyền này buộc phải dừng lại lập tức.

Lúc này, cô gái váy đỏ đột nhiên biến mất tại chỗ.

Phụt!

Một luồng huyết mạch vụt qua, đánh thẳng vào Hạo Huyên.

Rầm!

Hạo Huyên liên tục lùi lại cả trăm trượng, thời không Âm Giới bị phá vỡ, cả hai tiến vào thời không Vô Giới!

Liên tiếp phá hai loại thời không!

Trong thời không Vô Giới, Hạo Huyên nhìn xuống vai phải, tay phải của hắn ta đã chém bị nứt.

Nhưng Hạo Huyên lại cười.

Kể từ khi trở thành người đứng đầu bảng Chân Võ, trong thế hệ trẻ không có ai là đối thủ của hắn ta nữa, bây giờ cuối cùng cũng xuất hiện một người lợi hại.

Hạo Huyên cười lớn: “Tiếp đi!”

Nói xong hắn ta tiến lên một bước, bước đi này khiến cho thời không Vô Giới sục sôi ầm ầm.

Quyền ý lan ra khắp thời không Âm Giới!

Lúc này, trong mắt cô gái váy đỏ hiện lên sát ý lạnh lẽo, cô ấy đột nhiên biến mất tại chỗ.

Bùm bùm!

Huyết mang phóng qua, cả thời không Âm Giới bắt đầu bị xé toạc từng tấc.

Đại chiến bắt đầu!

Bên dưới, Diệp Quân dời mắt, im lặng hồi lâu rồi khẽ nói: “Hình như có ta là yếu nhất trong nhà thôi!”

Tiểu Tháp: “…”

Phải nói rằng lúc này Diệp Quân vẫn còn rất sốc.

Bởi vì hắn phát hiện thực lực của tỷ tỷ không hề tầm thường, Thần Đế bình thường ở trước mặt tỷ ấy có lẽ đều chẳng là gì!

Mà trông tỷ tỷ này cùng lắm cũng chỉ lớn hơn hắn chừng một tuổi.

Quá yêu nghiệt!

Diệp Quân thầm thở dài trong lòng, trước đây hắn cảm thấy có phải mình tiến bộ nhanh quá không, bây giờ xem ra vẫn còn chậm lắm.

Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn!

Ngươi cảm thấy mình đã yêu nghiệt, thực ra người khác còn yêu nghiệt hơn ngươi.

Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, lúc này gần hai vạn thần linh phía sau hắn đã chuẩn bị ra tay, nhưng đúng lúc này, người đàn ông thần linh dẫn đầu nhóm mười hai thần linh ở nơi xa chợt lên tiếng: “Các ngươi lùi lại đi!”

Lùi lại!

Nghe lời người đàn ông thần linh đó nói, hai vạn thần linh kia do dự một lúc, sau đó lùi sang một bên!

Diệp Quân nhìn người đàn ông thần linh dẫn đầu đó, mà lúc này hắn ta cũng đang nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân đang định ra tay thì một thần linh nữ trong số mười hai thần linh kia đã biến mất như hồn ma. Nháy mắt sau, thời không trong nghìn trượng xung quanh bỗng nứt ra, gần trăm sợi xích sắt thần bí màu đỏ máu bay thẳng đến chỗ Diệp Quân, hòng khoá hắn lại.

Diệp Quân không nói lời thừa thãi, cơ thể bật lên lao về phía trước, hắn chém ra một kiếm, sợi xích sắt bay tới đầu tiên vỡ tan, nhưng khoảnh khắc sợi xích sắt ấy vỡ, một luồng u quang cũng thuận thế quấn vào kiếm Hành Đạo trong tay hắn.

Diệp Quân hơi cau mày, vừa định vung kiếm nhưng giây tiếp theo hắn kinh hãi phát hiện kiếm Hành Đạo đã không còn ở thời không này nữa!

Người và kiếm đã bị thời không ngăn cách!

Lúc này, một tàn ảnh vọt tới trước mặt hắn.

Cả hai cánh tay Diệp Quân đều vung lên.

Hám Thiên!

Bùm!

Trong giây lát, tàn ảnh đó bị hất văng, nhưng ngay sau đó, một quân cận vệ trẻ đã lao về phía hắn, quyền của gã nhắm thẳng vào đầu hắn.

Mà lúc này Bát Uyển cũng đã bị năm quân cận vệ bao vây.

Đối mặt với quyền này, Diệp Quân không lùi mà tiến, bước về phía trước đánh trả một quyền.

Liệt Thế Thốn Kình!

Ầm!

Một quyền này vừa tung ra, quân cận vệ trẻ đó bị đánh bay, mà Diệp Quân cũng bị sức mạnh cường đại của đối phương chấn lui về sau liên tục.

Khi lùi lại, thời không trước mặt Diệp Quân bỗng bị chia cắt, một thanh trường thương phá không bay tới, thương này không hề loè loẹt, chỉ là một thương đơn thuần, nhưng có chứa thương thế và thế sát phạt cực mạnh.

Thương này phóng tới, thời không trong bán kính một nghìn trượng của Diệp Quân lập tức bị chia đôi.

Diệp Quân hơi híp mắt lại, tay phải xoè ra, sau đó đột nhiên nhấc lên.

Trích Tinh!

Bùm!

Một bàn tay khổng lồ nghìn trượng vươn ra từ không trung, đè trường thương đó xuống, đồng thời sức mạnh cường đại cũng đánh bay quân cận vệ trẻ kia ra xa mấy trăm trượng.

Mà lúc này, Diệp Quân đột nhiên tiến lên, tung ra một quyền.

Liệt Thế Thốn Kình!

Rầm!

Một quân cận vệ trẻ trong số đó lại bị đánh bay, cùng lúc ấy, Diệp Quân kẹp hai ngon tay lại, một thanh phi kiếm bay ra, chém bay quân cận vệ trẻ đang lao về phía hắn kia.

Sau khi chém bay quân cận vệ trẻ đó, Diệp Quân thầm nhẩm niệm muốn triệu hồi kiếm Hành Đạo, nhưng hắn phát hiện mình không cảm ứng được với kiếm Hành Đạo.

Chuyện gì thế này?

Diệp Quân nhíu mày, hắn quay đầu nhìn kiếm Hành Đạo, lúc này kiếm Hành Đạo đang ở thời không không biết nào đó, hơn nữa quân cận vệ nữ kia cũng ở đó và đang liên tục thi pháp khống chế kiếm Hành Đạo!

Cô ta đã cắt đứt quan hệ thần thức giữa kiếm Hành Đạo và Diệp Quân!

Cảm nhận được điều này, Diệp Quân nhíu mày thật chặt.

Đối phương đưa kiếm Hành Đạo tới một thế giới khác, còn cưỡng ép cắt đứt liên lạc với hắn!

Sắp xảy ra chuyện rồi!

Diệp Quân nhìn tên quân cận vệ thần linh cách đó không xa: “Ta nói thật một câu, tốt nhất các ngươi hãy đưa nó về cho ta, nếu không tự gánh chịu hậu quả!”

Người đàn ông thần linh đi đầu nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Vậy sao?”

Diệp Quân nhìn người đàn ông thần linh đó rồi lại nhìn kiếm Hành Đạo: “Nó sắp tự chơi rồi đấy!”

Hắn vừa dứt lời…

Ầm!

Đột nhiên, kiếm Hành Đạo rung chuyển dữ dội, một luồng kiếm mang phóng lên trời, nháy mắt quân cận vệ nữ kia đã bị tiêu diệt, thứ cùng bị tiêu diệt với cô ta còn có khu vực thời không chưa biết kia!

Bị xoá sổ ngay lập tức!

Nhóm quân cận vệ thần linh cứng người.

Diệp Quân im lặng.

Hắn không xứng dùng nó rồi!

Chết tiệt!

Nó chơi một mình còn ngầu hơn khi hắn điều khiển nhiều!
Chương 514: Không còn kiếm Hành Đạo

Khi kiếm Hành Đạo phá huỷ một khoảng thời không, mười một quân cận vệ trẻ đều ngây người tại chỗ, trong mắt tràn ngập sự ngỡ ngàng và sợ hãi.

Cái quái gì vậy?

Lúc này họ hoàn toàn chết lặng.

Không có chủ nhân mà thanh kiếm này lại còn trở nên mạnh hơn?

Một mảnh thời không đã bị huỷ diệt!

Mười một người đều kinh hãi, bỗng chốc không biết phải làm sao.

Không chỉ có họ chết lặng mà Diệp Quân lúc này cũng đứng hình.

Bởi vì kiếm Hành Đạo đã chạy mất!

Nó bỏ chạy rồi!

Sau khi phá huỷ mảnh thời không đó xong nó đã hoá thành một luồng kiếm quang bay đi mất.

Diệp Quân nuốt nước bọt, sau đó hắn run rẩy nói: “Tháp gia, nó đi đâu rồi?”

Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi đáp: “Không biết!”

Diệp Quân vội nói: “Ngươi gọi nó về đi!”

Tiểu Tháp bảo: “Không gọi được”.

Mặt Diệp Quân lập tức đen sì.

Hắn muốn gọi nhưng từ khi kiếm Hành Đạo bị thần linh nữ kia đưa vào thời không đặc biệt, hắn đã không thể liên lạc được với nó nữa.

Quá xa!

Bây giờ Diệp Quân hơi lúng túng.

Lúc này giọng nói bí ẩn bỗng vang lên: “Có thể không phải nó chạy, mà là đi lạc”.

Diệp Quân cau mày: “Đi lạc?”

Giọng nói bí ẩn nói: “Thời không vừa nãy là thời không vị diện đặc biệt, là kiểu thời không cực kỳ phức tạp, bởi vậy có thể nó chưa biết phải về như thế nào!”

Mặt Diệp Quân tối sầm, nghi hoặc hỏi: “Tiền bối, vấn đề là nó mạnh như thế, tại sao lại bị đưa đi?”

Giọng nói bí ẩn đáp: “Vì linh của nó không phải lúc nào cũng tỉnh táo, phần lớn thời gian linh của nó đều lười… đều ở trong trạng thái ngủ say tu dưỡng nên mới bị người phụ nữ kia nhân cơ hội cưỡng chế đưa vào thời không vị diện đó!”

Bà ấy dừng lại một lát rồi lại nói: “Đương nhiên ta có thể phá vỡ thời không vị diện để tìm nó về, nhưng làm như vậy đồng nghĩa với việc phá vỡ quy tắc”.

Diệp Quân im lặng.

Hắn cảm thấy trong chuyện này có âm mưu.

Kiếm Hành Đạo bị lạc?

Lừa ai chứ!

Tiền bối này cùng Tháp gia và kiếm Hành Đạo chắc là đang muốn cưỡng ép mài giũa thực lực cho hắn!

Diệp Quân lắc đầu cười, không sao, không có kiếm Hành Đạo, hắn vẫn có thể đánh được!

Diệp Quân xoè tay, trong tay xuất hiện một thanh ý kiếm!

Ý kiếm!

Diệp Quân cầm ý kiếm chậm rãi đi về phía quân cận vệ thần linh xa xa, một luồng kiếm thế quét ra từ cơ thể hắn, thời không xung quanh bỗng chốc sôi trào.

Tiểu Tháp lên tiếng: “Tên này tin chúng ta chứ?”

Giọng nói bí ẩn: “Ngươi nghĩ sao?”

Tiểu Tháp trầm giọng đáp: “Tên này thông minh lắm, ta thấy hắn không tin đâu!”

Giọng nói bí ẩn khẽ nói: “Tên này ngoài mặt thì dịu dàng nhưng thực chất cũng kiêu ngạo lắm, hầy…”

Trong giọng nói bà ấy có vẻ khá lo lắng.

Lúc này Diệp Quân đã xông ra, không có kiếm Hành Đạo hắn vẫn không sợ hãi.

Tâm cảnh của hắn trước giờ luôn ổn định, có thì đương nhiên tốt, không có cũng không sao cả.

Không có kiếm Hành Đạo, kiếm thế của Diệp Quân còn trở nên mạnh hơn.

Thấy Diệp Quân xông đến, mười một quân cận vệ trẻ cũng không hề phí lời, một lần nữa xông lên.

Năm người trong nhóm đó lao về phía Bát Uyển.

Thực lực của Bát Uyển cũng cực kỳ nghịch thiên, vừa rồi bốn người cũng suýt nữa bị cô ấy đánh bay, vì thế phải thêm một người nữa.

Một mình Diệp Quân chiến đấu với sáu người!

Sáu quân cận vệ trẻ cùng nhau xông lên, sáu luồng sức mạnh đáng sợ ập về phía Diệp Quân, trong chốc lát, thời không xung quanh bị phá vỡ từng tầng.

Lần này không có kiếm Hành Đạo, kiếm của Diệp Quân không còn sắc bén như trước nữa, nhưng thế của hắn lại mạnh hơn!

Một người đấu với sáu người mà không hề thua kém chút nào.

Ầm!

Diệp Quân bỗng bị đẩy lui cả nghìn trượng, hắn vừa dừng lại, thời không sau lưng đã nổ tung.

Khoé miệng Diệp Quân cũng có một vệt máu chậm rãi chảy xuống.

Diệp Quân liếm vết máu bên khoé miệng, nhìn ý kiếm trong tay, khi có kiếm Hành Đạo, một kiếm chém ra Thần Đế cũng phải quỳ, không có kiếm Hành Đạo, lưỡi kiếm của hắn không thể giết người trong tích tắc được nữa.

Nhưng đây mới là thực lực chân chính của hắn!

Diệp Quân cười khẽ, hiểu được bản thân cũng tốt.

Không nói thêm gì nữa, Diệp Quân bỗng chốc biến mất tại chỗ.

Vụt!

Một luồng kiếm quang vụt qua nơi đây.

Xa xa, sáu quân cận vệ trẻ cũng đồng loạt biến mất tại chỗ.

Tuy chỉ có sáu người, nhưng lúc này cả sáu cùng xông ra, dường như có khí thế của thiên quân vạn mã, thời không lập tức sôi trào.

Chiến tiếp!

Ầm!

Một luồng kiếm quang phóng ra, trong nháy mắt, Diệp Quân lại bị đẩy lùi hơn nghìn trượng, vừa dừng lại, một thanh trường thương đã phá không bay tới, đâm thẳng vào giữa trán hắn.

Thương thế kinh người khiến thời không nơi hắn đứng nứt thành hình mạng nhện chằng chịt!

Diệp Quân cũng phóng kiếm ra.

Năm mươi kiếm!

Lần đầu tiên sử dụng Lâm Giới!

Trong nháy mắt khi Diệp Quân rút kiếm, quân cận vệ nam trước mặt hắn biến sắc, muốn thu thương về nhưng đã muộn!

Ầm!

Trường thương vỡ tung, người đàn ông cầm thương lui ra ngoài cả nghìn trượng, vừa mới dừng lại cơ thể hắn ta đã nổ tung, chỉ còn linh hồn, mà linh hồn cũng đang từ từ hoá thành đốm sáng nhỏ tiêu tán tứ phía.

Năm mươi kiếm Lâm Giới!

Một kiếm tiêu diệt một Tuế Nguyệt Tiên!

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt năm quân cận vệ trẻ còn lại đều trở nên vặn vẹo, thiếu niên đi đầu rống to: “Trả thù cho lão Thất!”

Dứt lời, hắn ta xoay người rồi nhảy vọt lên, đâm thương về Diệp Quân cách đó không xa.
Chương 515: Huynh có từng thích ta không?

Thương mang vạn trượng, phá huỷ đất trời!

Diệp Quân nhìn cây thương lao tới, khoé miệng chầm chậm chảy máu xuống, trong tay phải của hắn, thanh ý kiếm vừa nãy đã bị phá vỡ.

Sức mạnh của kiếm đó quá mạnh, không chỉ quân cận vệ trẻ kia không chịu được mà ngay cả ý kiếm của hắn cũng không chịu nổi.

Nếu không nhờ nhục thân của Ngao Thiên Thiên củng cố thì thân thể của hắn cũng không chịu nổi!

Diệp Quân lại ngưng tụ một thanh ý kiếm khác trong tay, hắn tiến lên trước một bước, chém ra một kiếm, kiếm quang xuất hiện.

Bùm!

Kiếm chém ra, cả hai đồng thời lùi lại, mà khi người đàn ông cầm thương lùi lại, cơ thể hắn ta cũng nứt toác, máu bắn tung toé, trông vô cùng hãi hùng.

Mà khi Diệp Quân lùi lại, khoé miệng không ngừng chảy máu tươi, toàn thân hắn đang được bao phủ bởi một tầng kiếm quang mỏng.

Thần Long bảo vệ!

Ngao Thiên Thiên đang bảo vệ cơ thể hắn, không đúng, nên nói là Ngao Thiên Thiên đang thay hắn chịu những đòn trí mạng!

Lúc này, lại một thanh trường thương khác phóng tới trước mặt Diệp Quân.

Trong mắt Diệp Quân hiện lên vẻ hung ác, hắn khẽ giậm chân trái, cưỡng ép bản thân dừng lại, sau đó đâm ra một kiếm.

Năm mươi kiếm!

Ầm!

Thời không nghìn trượng vỡ tan!

Diệp Quân và thiếu niên kia cùng lúc lùi về phía sau, nhưng lúc này lại có ba tàn ảnh khác đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.

Ba cường giả Tuế Nguyệt Tiên cùng dốc toàn lực đánh tới.

Diệp Quân nở nụ cười gằn, hắn không lùi mà tiến, lao về phía trước, chém ra một kiếm.

Cứng đối cứng!

Ba thiếu niên Tuế Nguyệt Tiên đến từ quân đội có cách đánh rất đơn giản, đó là cứ đâm thẳng, nhưng mỗi thương đều ẩn chứa sức mạnh đáng sợ.

Mà cách đánh của Diệp Quân lúc này cũng vô cùng giản đơn, cứ thế đâm kiếm ra.

Tốc độ kiếm của hắn rất nhanh, sức mạnh cũng vô cùng lớn.

Lúc này đây, cho dù kiếm kỹ có mạnh hơn nữa cũng chẳng có thời gian để thi triển.

Một chiêu năm mươi mốt kiếm!

Đây đã là cực hạn hiện tại hắn có thể chịu đựng.

Cũng là kiếm mạnh nhất kể từ sau khi hắn Nhập Phàm!

Có kiếm ý vô địch, cũng có kiếm hồn vô địch!

Ba sức mạnh hội tụ, một kiếm dốc hết toàn lực.

Bùm!

Một luồng kiếm quang vỡ ra, Diệp Quân và ba thiếu niên Tuế Nguyệt Tiên kia đều bị chấn lùi liên tục, không đúng, phải nói là cả hai bên đều bị hất bay ngược ra ngoài.

Khi ba thiếu niên Tuế Nguyệt Tiên dừng lại, cơ thể họ đã nứt toác, máu tươi chảy ròng ròng, tuy chưa hoàn toàn bị phá huỷ nhưng cũng chẳng thể sử dụng được nữa.

Mà lúc này, Diệp Quân phía xa đã lui ra nghìn trượng cuối cùng cũng dừng lại, vừa tiếp đất, mặt đất dưới chân hắn đã sụp đổ, không chỉ thế, thời không phía sau hắn cũng nổ tung.

Sức mạnh của cường giả Tuế Nguyệt Tiên có thể huỷ diệt cả thiên địa.

Hơn nữa mấy người trước mắt còn không phải cường giả Tuế Nguyệt Tiên bình thường, những cường giả Tuế Nguyệt Tiên này đều không hề làm màu, dù là tâm cảnh, chiến lực hay ý chí lực đều là thuộc hàng đầu, bình thường chắc chắn họ đều là người bất bại trong cùng cấp!

Là cường giả chân chính!

Xa xa, Diệp Quân cầm kiếm trong tay chống trên mặt đất, khoé miệng không ngừng có máu tươi tuôn ra, mặt đất trong nháy mắt bị nhuộm thành màu đỏ thẫm.

Tình trạng cơ thể của hắn cũng không tốt lắm, toàn thân đâu đầu cũng có vết nứt.

Hơn nữa đây còn là đã có Ngao Thiên Thiên gánh hộ, nếu không có Ngao Thiên Thiên giúp đỡ, cơ thể hắn đã chẳng thể chịu nổi sức mạnh khủng bố này.

Diệp Quân lau vết máu bên khoé miệng, khẽ nói: “Thiên Thiên!”

Một lúc sau Ngao Thiên Thiên lên tiếng: “Ta đây!”

Diệp Quân nhếch môi cười: “Có thể lần này chúng ta thật sự phải chết ở đây rồi”.

Ngao Thiên Thiên nói: “Đừng sợ!”

Đừng sợ!

“Ha ha!”

Diệp Quân cười lớn rồi đứng thẳng người, tay phải cầm ý kiếm chậm rãi đi về phía năm thần linh trẻ nơi xa kia.

Nhìn thấy Diệp Quân đi tới, năm quân cận vệ trẻ đưa mắt nhìn nhau, lúc này thiếu niên dẫn đầu bỗng bật cười: “Thân là quân nhân, việc gì phải bận tâm tới thân xác này? Các huynh đệ, nếu có kiếp sau hy vọng chúng ta lại làm huynh đệ!”

Ầm!

Trong nháy mắt, cơ thể và linh hồn của hắn ta bùng cháy.

Mà gần như cùng lúc đó, bốn người còn lại cũng thiêu đốt cơ thể và linh hồn!

Bọn họ biết kiếm tu trước mặt vẫn còn khả năng chiến đấu, nếu không dốc hết sức thì bọn họ chẳng thể ngăn cản được hắn.

Phía sau là Chân vũ trụ!

Bọn họ không còn đường lui nữa!

Đúng sai?

Ở vũ trụ này làm gì có nhiều đúng sai như thế?

Có thì chỉ có kẻ mạnh làm vua, kẻ nào thích nghi được thì tồn tại thôi.

Thân là quân cận vệ của Chân vũ trụ, bọn họ chỉ biết một chuyện, đó là trung thành với Chân Thần, bảo vệ Chân vũ trụ đến chết.

Năm người đồng thời thiêu đốt cơ thể và linh hồn, lúc này khí thế của năm người đã đạt đến đỉnh cao chưa từng có.

Mà lúc này, cơ thể Diệp Quân ở phía xa cũng bốc cháy, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc một luồng kiếm quang cháy hừng hực đã xuất hiện.

Một kiếm này coi cái chết như chốn trở về!

Năm quân cận vệ trẻ kia cũng đồng loạt xông lên.

Năm ngọn lửa quét qua nơi đây.

Bùm!

Thời không trong phạm vi mấy nghìn trượng xung quanh vỡ vụn, sáu ngọn lửa bùng nổ, một bóng người bay ra ngoài.

Người bay ra là Diệp Quân, hắn bay ra hơn một nghìn trượng mới dừng lại, mà vừa dừng lại, Ngao Thiên Thiên đã từ từ lăn ra khỏi cơ thể hắn.

Diệp Quân đã ở trạng thái thể linh hồn kéo tay Ngao Thiên Thiên lại, hắn nhìn cô gái cạnh bên, lúc này cơ thể Ngao Thiên Thiên cũng đã không còn, chỉ dư lại linh hồn đang biến mất với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.

Tay trái của Ngao Thiên Thiên nắm lấy tay phải của Diệp Quân, cô ta quay đầu lại nhìn Diệp Quân gần trong gang tấc, miệng nở nụ cười, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Xin lỗi… không thể tiếp tục đi cùng ngươi được nữa rồi”.

Diệp Quân nắm chặt tay Ngao Thiên Thiên, cô ta nhìn hắn: “Ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, ngươi có từng thích ta không?”

Nói rồi cô ta dừng lại, cười nhẹ: “Không trả lời cũng được!”

Linh hồn của cô ta càng lúc càng mờ rồi chỉ còn là một làn khói mỏng, tựa như có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.

Cô ta đang kiên trì đợi lấy câu trả lời cuối cùng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK