Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong dòng sông thời gian vô tận, Diệp Quân và Vô Biên Chủ di chuyển nhanh chóng. Xung quanh lối đi, những hình ảnh lịch sử xuất hiện và biến mất như tia chớp.

Thời gian biến mất!

Diệp Quân nhìn những hình ảnh lịch sử hiện ra và biến mất xung quanh, cảm thấy khá xúc động. Thời gian kéo dài, tất cả chúng sinh chỉ là khách qua đường.

Dường như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Vô Biên Chủ, "Tiền bối, ông quen thuộc với chủ nhân bút Đại Đạo, có thể nói cho ta biết về ông ta được không?"

Vô Biên Chủ hít một hơi thuốc, sau đó nhả ra một vòng khói, "Người này cho ta cảm giác hắn đang giấu."

Diệp Quân khẽ cau mày: "Giấu?"

Vô Biên Chủ gật đầu, "Giấu đi mục đích thực sự của mình, ngươi không để ý sao? Tuy ông ta dường như lần nào cũng nhắm vào ngươi, nhưng thực tế ta có cảm giác là ông ta chỉ đang mê hoặc, muốn che giấu mục đích thực sự của mình mà thôi."

Diệp Quân nói: "Mê hoặc ai?"

Vô Biên Chủ phân tích: "Hiện tại xem ra ông ta nếu không phải là đang mê hoặc ba cô cô của ngươi, thì là mê hoặc ý chí tối cao. Tuy rằng tên này rất xấu xa, nhưng thực lực của ông ta chắc chắn rất đáng sợ, người có thể khiến ông ta sợ hãi, ta nghĩ trong vũ trụ này không có nhiều.”

Diệp Quân nói: "Nói cách khác, ý đồ thực sự của ông ta, có lẽ không phải là ta?"

Vô Biên Chủ nói: "Có thể."

Diệp Quân im lặng, lẽ nào Đại Đạo cẩu này là một ... con chó ngoan?

Không thể nào!

Diệp Quân lập tức bác bỏ suy nghĩ này.

Vô Biên Chủ liếc mắt nhìn Diệp Quân, nhắc nhở: "Có thể sống được từ thời đại cha ngươi đến giờ không phải là việc dễ dàng gì, giống như... ta!"

Diệp Quân gật đầu: "..."

Vô Biên Chủ cười lớn: "Không cần quan tâm đến tên đó, chỉ cần ngươi đủ mạnh, mọi âm mưu thủ đoạn đều chỉ là mây mù."

Diệp Quân cười nói: "Đây đúng là chân lý."

Vô Biên Chủ nói: "Hiện tại điều chúng ta cần làm rõ nhất chính là, ý chí chí tối cao này rốt cục đã đạt đến trình độ nào."

Diệp Quân nói: "Đồ cô cô và những người khác đã từng chiến đấu với ý chí tối cao chưa?"

Vô Biên Chủ lắc đầu.

Diệp Quân nghiêm túc nói: "Bọn họ cũng không thể đi lên sao?"

Vô Biên Chủ nói: "Không lên được."

Vẻ mặt Diệp Quân ngưng trọng.

Vô Biên Chủ nói: "Chúng ta biết quá ít về Ý Chí Tối Cao, kể cả việc Ngài đã tiêu diệt những kỷ nguyên đó như thế nào, chúng ta không biết một chút gì. Ngoài ra, rốt cục mục đích của việc hủy diệt mọi thời đại là gì? Là để bảo vệ chúng sinh, hay đơn thuần là để huỷ diệt bọn họ để tăng cường sức mạnh cho bản thân? Rốt cục là muốn làm gì? Đó đều là những điều mà mẹ ngươi muốn tìm hiểu."

Diệp Quân nói: "Mẹ ta là muốn biết giới hạn thực lực của Ngài ở đâu."

Vô Biên Chủ gật đầu, "Đúng vậy, lần này chúng ta tới kỷ nguyên cổ đại chính là muốn xem kỷ nguyên thần bí nhất này bị hủy diệt như thế nào, cũng muốn xem các cường giả thời đại kỷ nguyên này có để lại gì cho thế hệ sau lời nhắn gì hay không.”

Diệp Quân nhẹ giọng nói: "Muốn biết giới hạn của Ngài, rất đơn giản, chính là xem Ngài có ra chiêu thứ hai hay không."

Vô Biên Chủ gật đầu, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, giống như đối mặt với ba thanh kiếm, muốn biết giới hạn của chúng, cách dễ nhất chính là để bọn chúng ra nhát kiếm thứ hai.

Hiện tại bọn họ gần như không biết gì về Ý chí tối cao, điều duy nhất họ biết là chủ nhân bút Đại Đạo đã từng là một trong những người đại diện phát ngôn của Ngài.

chủ nhân bút Đại Đạo... Ngươi có thể mắng ông ta là con chó, nhưng ngươi không thể nói ông ta kém.

Đúng lúc này, đường hầm thời gian ở phía xa đột nhiên rung chuyển, tiếp đó, một khối lớn sấm sét thần thánh màu vàng xuất hiện trước mặt bọn họ, sấm sét lao về phía bọn họ, mang theo cảm giác áp bức mãnh liệt.

Vô Biên Chủ nói: "Thần lôi thời gian, sau khi vượt qua lôi kiếp này, chúng ta sẽ quay về kỷ nguyên hỗn loạn cổ đại."

Hàng nghìn tỷ năm!

Một nghìn tỷ năm là một kỷ nguyên, có nghĩa là họ đã quay ngược thời gian một nghìn tỷ năm.

Không thể không nói, hắn cảm thấy mẹ hắn thật lợi hại.

Bởi vì nếu chỉ dựa vào sức mạnh của hắn và Vô Biên Chủ, muốn quay về đây tuyệt đối sẽ không dễ dàng như vậy, nhưng dựa vào sự sắp xếp của mẹ hắn, bọn họ lại đến đây dễ dàng như vậy.

Khoảng cách giữa họ và lôi kiếp càng ngày càng gần, Diệp Quân đang muốn rút kiếm thì bị Vô Biên Chủ ngăn lại: "Không cần."

Vừa nói, bọn họ đã đến khu vực lôi kiếp, cảm nhận được uy lực của những lôi kiếp kia, sắc mặt Diệp Quân cũng trở nên ngưng trọng, cường giả Phá Vòng Cảnh đến đây e là cũng lãnh đủ.

Nhưng bọn họ xuyên qua khu vực lôi kiếp mà không hề bị tổn thương, sức mạnh trận pháp trên cơ thể bọn họ hoàn toàn chống lại được sức mạnh của lôi kiếp.

Vô Biên Chủ nói: "Lôi kiếp của kỷ nguyên tiếp theo mới là đau đầu."

Diệp Quân gật đầu.
Sau khi đi qua khu vực lôi kiếp, tốc độ của họ liền chậm lại, mà trên đường hầm thời gian xung quanh họ, xuất hiện cảnh tượng mà hắn thấy trước đây, địa điểm vẫn là Thiên Lộ, vô số cường giả đỉnh cao lần lượt xông đến Thiên Lộ đó…

Diệp Quân một lần nữa nhìn thấy vị kỷ nguyên chủ cổ đại mặc áo choàng đỏ, mà lúc này, đối phương lại đang nhìn hắn.

Diệp Quân muốn giao lưu với đối phương, nhưng lại bị Vô Biên Chủ ngăn cản, ông ta lắc đầu, "Không được, một khi ngươi mở miệng, sẽ xảy ra chuyện lớn."

Diệp Quân im lặng, hắn đã sớm cảm nhận được, ngay khi hắn đang định mở miệng nói, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một tia bất an, hơn nữa, càng ngày càng mạnh mẽ.

Diệp Quân nói: "Ý chí tối cao?"

Vô Biên Chủ lắc đầu, "Không chắc chắn, nhưng chắc chắn có một sự tồn tại không rõ nào đó đang theo dõi, không cho phép bất cứ kẻ nào phá hỏng quy tắc."

Diệp Quân nhìn vị Kỷ nguyên chủ cổ đại mặc áo choàng đỏ, đối phương vẫn đang nhìn hắn, nhưng đối phương cũng không nói gì, dần dần, đối phương bắt đầu trở nên mơ hồ.

Bởi vì bọn họ đang di chuyển ngược thời gian, vì vậy, thế giới mà họ nhìn thấy trong bức tranh vào thời điểm này đang quay ngược lại, giống như đang xem một cuộn băng được phát ngược.

Diệp Quân nói: "Điểm cuối của thời đại kỷ nguyên này đã bị xóa bỏ rồi."

Vô Biên Chủ gật đầu, bọn họ không nhìn thấy kết cục cuối cùng của những người này. Rõ ràng, kết cục của họ đã bị xóa bỏ.

Vẻ mặt của Diệp Quân và Vô Biên Chủ đều ngưng trọng.

Đột ngột cắt đứt một giai đoạn lịch sử, thực lực này đáng sợ đến mức nào?

Diệp Quân đột nhiên hỏi: "Tại sao lại cắt bỏ đoạn lịch sử đó?"

Vô Biên Chủ quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cũng đang nhìn ông ta.

Biểu cảm của hai người đều không được tốt.

Lẽ nào có người biết hậu nhân sẽ quay lại xem?

Ý chí tối cao?

Diệp Quân bỗng nhiên nói: "Nếu thật sự là Ý chí tối cao, vậy kỳ thực ra lại là chuyện tốt.”

Vô Biên chủ nói: "Là sao?"

Diệp Quân nói: "Nếu là Ngài, vậy thì có nghĩa là Ngài vẫn còn sợ chúng ta. Điều này có nghĩa là Ngài có thể không mạnh mẽ như chúng ta nghĩ. Ông có thấy phân tích của ta có lý không?"

Vô Biên Chủ im lặng một lát rồi gật đầu: "Một cách chiến thắng tinh thần tốt đấy!"

Diệp Quân: "......"

Vô Biên Chủ lại nói: "Điều ta lo lắng bây giờ chính là, nếu không phải là Ngài làm...."

Hai người đều không nói gì nữa.

Một lát sau, Diệp Quân nói: "Không cần nghĩ nhiều như vậy, nghĩ đi nghĩ lại cũng không có ý nghĩa gì. Dù sao cuối cùng cũng phải đánh một trận."

Vô Biên Chủ cười nói: "Cũng đúng."

Vừa nói, hắn vừa uống một ngụm rượu.

Hai người tiếp tục du hành ngược thời gian, chỉ mất chưa đến một khắc để vượt qua toàn bộ kỷ nguyên cổ đại...

Càng đi về tận cuối thời gian, Diệp Quân càng cảm thấy có thứ gì đó đang theo dõi mình, cảm giác này càng ngày càng mạnh mẽ, hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng lại không cảm nhận được gì, nhưng hắn rất chắc chắn, nhất định có một sự tồn tại không xác định nào đó đang âm thầm quan sát.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Vô Biên Chủ, "Tiền bối, ông có cảm nhận được không?"

Vô Biên Chủ bình tĩnh nói: "Đương nhiên."

Diệp Quân hỏi: "Đó là gì?"

Vô Biên Chủ nói: "Sự tồn tại không xác định."

Sắc mặt Diệp Quân tối sầm... Lẽ ra hắn nên bảo Nhị Nha và Tiểu Bạch đi theo mình, mặc dù hai tên nhóc đó không đáng tin cậy lắm nhưng có thể chiến đấu.

Vô Biên Chủ mỉm cười nói: "Đừng lo, có ta ở đây, đảm bảo ngươi đến thế nào thì về thế ấy. Những năm qua, ta và chủ nhân bút Đại Đạo giao du, ta vẫn có chút danh tiếng trong vũ trụ này."

Diệp Quân đương nhiên không dám tin lời ông ta nói, hắn liếc nhìn chung quanh, trong lòng âm thầm cảnh giác, chỉ cần tình huống không ổn, mẹ kiếp, sẽ lập tức bỏ chạy.

Mà trên đường đi, bọn họ không gặp phải bất kỳ bất ngờ nào. Không lâu sau, họ gặp phải một khu vực lôi kiếp, mà lôi kiếp lần này đều có màu tím, mạnh hơn lôi kiếp trước đó gấp mười lần. .

Mặc dù sức mạnh của trận pháp vẫn còn, nhưng Diệp Quân vẫn phóng ra kiếm ý vô địch để bảo vệ thân thể mình.

Vô Biên Chủ cười nói: "Không cần lo lắng, chỉ là lôi kiếp mà thôi..."

Vừa nói, họ vừa tiến vào khu vực lôi kiếp, vô số thần sấm màu tím trút xuống tấm khiên trận pháp của họ, chỉ trong chớp mắt, trên tấm khiên xuất hiện những vết nứt.

Sắc mặt Vô Biên Chủ đột nhiên có thay đổi lớn: "Mẹ kiếp, ở đây có gì đó không bình thường."

Uỳnh!

Tấm khiên của hai người nổ tung, hoá thành vô số mảnh vỡ.

Diệp Quân đã chuẩn bị từ lâu, kiếm ý vô địch trong cơ thể hắn bay thẳng lên trời, tạo ra một con đường trong lôi kiếp đó, nhưng trong khoảnh khắc, vô số kiếp lôi kiếp lại xuất hiện, muốn nhấn chìm hắn và Vô Biên Chủ.

Diệp Quân đột nhiên tức giận trừng mắt: "Ngự!"

Uỳnh!

Trong phút chốc, hàng vạn luật pháp tuôn ra từ cơ thể hắn, giống như một tấm khiên bảo vệ hắn và Vô Biên Chủ. Vô số sấm sét màu tím không ngừng giáng xuống, tấm khiên luật pháp bắt đầu run rẩy kịch liệt, sắc mặt Diệp Quân cũng tái đi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Diệp Quân kích hoạt Trật Tự Pháp của mình, hắn dẫn theo Vô Biên Chủ lao về phía xa, phải lao ra khỏi khu vực lôi kiếp này càng sớm càng tốt.

Vô Biên Chủ cũng không nhàn rỗi, ông ta đang nỗ lực duy trì đường hầm thời không xung quanh, bởi vì sức mạnh của Diệp Quân và những lôi kiếp này thực sự quá mạnh, gần như trực tiếp phá hủy đường hầm thời không ở đây. Nếu đường hầm bị phá vỡ thì rất có thể họ sẽ rơi vào dòng chảy thời gian hỗn loạn.

Hai người hợp lực, nhưng ngay khi họ chuẩn bị lao ra khỏi khu vực lôi kiếp, một đạo thần lôi màu đen đột nhiên xuyên qua thời không, từ trên trời giáng xuống.

Khi đạo thần lôi màu đen này xuất hiện, sắc mặt của Vô Biên Chủ đột nhiên thay đổi mạnh mẽ, "Mẹ kiếp! Đây là sấm sét Mệnh kiếp... Làm sao nó có thể xuất hiện ở đây? Mẹ kiếp, có người chơi chúng ta..."

Khi đạo thần lôi màu đen giáng xuống, mặc dù Trật Tự Pháp của Diệp Quân ngăn lại được, nhưng thời không xung quanh cũng hoàn toàn sụp đổ vào lúc này.

Hai người trực tiếp rơi vào bóng tối vô biên.

Diệp Quân nắm chặt hai tay, thần pháp không ngừng tuôn ra từ trong cơ thể, chống lại đạo thần lôi màu đen đó, nhưng vào lúc này, hắn cảm giác được xung quanh có vô số thế lực đang tấn công mình...

Nhưng Vô Biên Chủ đã ôm chặt lấy hắn...

Mẹ kiếp!

Diệp Quân run rẩy nói: "Đại ca, ông ra tay đi!"

Hắn vừa dứt lời, lại một đạo thần lôi màu đen khác giáng xuống.

Uỳnh uỳnh!

Diệp Quân cùng Vô Biên Chủ trực tiếp biến mất vào trong bóng tối sâu thẳm...

Và ngay khi tia sét thần thánh thứ ba đánh trúng Diệp Quan và Vô Lượng Quân, Mà đúng vào lúc đạo thần lôi thứ ba đang giáng xuống Diệp Quân và Vô Biên Chủ, một giọng nói lãnh đạm đột nhiên vang lên từ thời không này: "Vỡ".

Uỳnh!

Đạo thần lôi màu đen đó ngay lập tức vỡ tan và biến thành hư vô.

...

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân cảm thấy đầu óc choáng váng vô cùng, như bị chất đầy chì, hắn đột nhiên mở mắt ra. Lúc này, hắn đang ở trong một khoảng sân, nằm trên một chiếc ghế tựa, toàn thân mềm nhũn, cách đó không xa, một cô bé khoảng bảy tám tuổi đang đứng trước bệ đá cầm một con dao làm bếp, trên bệ đá có một con gà trống lớn đang bị trói.

Cô bé cầm con dao làm bếp bằng cả hai tay. Cô căng thẳng nhìn con gà trống lớn, toàn thân run rẩy.

Bên cạnh còn có một cái bếp lò nhỏ đang đun nước, nước đã sôi, rõ ràng là chuẩn bị sẵn cho con gà.

Cô bé liếc nhìn nồi nước sôi, hít một hơi thật sâu rồi lấy hết can đảm chặt dao xuống, nhưng khi con dao sắp chạm vào đầu gà, cô lại dừng lại, cô vô cùng căng thẳng, hai chân run rẩy.

Một lúc sau, cô hít một hơi thật sâu, lấy lại can đảm, giơ con dao bếp lên cao rồi chặt mạnh xuống. Tuy nhiên, ngay khi con dao bếp chuẩn bị chạm vào đầu gà, cô bé lại dừng lại. ....

Gà:"......."

Con gà thậm chí còn cảm thấy căng thẳng hơn cả cô bé… Lúc đầu nó muốn vùng vẫy, nhưng bây giờ nó chỉ muốn kết thúc thật nhanh chóng. Mẹ kiếp, thật là đáng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK