Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1686: Mời chư vị sư tổ!

Tụng Kinh Phật Pháp!

Đằng xa, vẻ mặt người phụ nữ áo đỏ bình tĩnh như nước, cô ta vẫn đang gặm mía.

Từ Thiên đột nhiên giận dữ trừng mắt nhìn người phụ nữ áo đỏ: “Yêu nghiệt, chết đi”.

Dứt lời, Phật ấn Phạn Thiên ấy bộc phát ra Phật quang đỏ rực đáng sợ quét về phía người phụ nữ áo đỏ.

Bùm!

Chỉ trong một giây, cả vũ trụ tinh hà đều bị thiêu đốt tan chảy.

Người phụ nữ áo đỏ tiến lên phía trước, tay cầm trường đao màu đỏ rồi chém xuống một nhát, chỉ một nhát đơn giản như vậy nhưng Phật quang đỏ rực lại bị chém thành hai, nhưng giây tiếp theo lại có một luồng Phật quang màu đỏ khác quét tới.

Người phụ nữ áo đỏ lại chém một nhát đao nữa!

Ầm!

Phật quang đỏ rực lại vỡ tan.

Mà người phụ nữ áo đỏ lại chậm rãi đi về phía Phật ấn Phạn Thiên, mỗi bước đi nàng ta đều vung đao, mà mỗi khi đao hạ xuống đều sẽ có một luồng Phật quang rực lửa bị chém thành mảnh vụn.

Bình tĩnh thờ ơ!

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt nhóm Đạo Quân đều trở nên vô cùng nặng nề.

Lúc này họ mới biết mình đã đánh giá thấp thực lực của người phụ nữ áo đỏ này.

Đánh giá quá thấp!

Cô ta thật sự đang chơi trò mèo vờn chuột!

Chu Phạn dần siết chặt tay phải, cô ta nhìn chằm chằm người phụ nữ áo đỏ phía xa, không biết đang nghĩ gì.

Sắc mặt Từ Thiên vô cùng khó coi, ông ta cũng không ngờ thực lực của người phụ nữ áo đỏ này lại đáng sợ như vậy, đến Phật ấn Phạn Thiên cũng không làm gì được cô ta.

Đúng là yêu nghiệt!

Người phụ nữ áo đỏ nhìn Từ Thiên chằm chằm, nhổ bã mía ra rồi nói: “Lão đầu trọc, còn chiêu nào nữa không?”

Từ Thiên chắp hai tay lại, hét lên: “Mời các vị sư tổ!”

Bùm!

Phật ấn Phạn Thiên trong tay ông ta chấn động kịch liệt, trong nháy mắt, mười hai hư ảnh màu vàng bay ra từ trong Phật ấn, mỗi hư ảnh màu vàng đều chắp tay, đồng thanh niệm kinh văn cổ thần bí.

Bùm bùm bùm…

Xung quanh, vô số phù văn Phật gia thần bí chợt hình thành, sau đó từng luồng kim quang bay ra từ phù văn, phóng thẳng về phía người phụ nữ áo đỏ.

Xa xa, vẻ mặt người phụ nữ áo đỏ bình tĩnh như nước, cô ta phất tay chém ra một đao.

Đơn giả và trực tiếp.

Bùm!

Đao quang màu máu chém ra như thác nước, chặn lại toàn bộ Phật quang.

Mà lúc này, một hư ảnh màu vàng trong số đó chợt tiến lên một bước, sau đó chỉ ra.

Bùm!

Trên đỉnh đầu người phụ nữ áo đỏ, một ngón tay khổng lồ màu vàng chợt giáng thẳng từ trên trời xuống.

Người phụ nữ áo đỏ giơ tay vung đao.

Phập!

Ngón tay khổng lồ chợt vỡ tan, biến thành Phật quang nổ khắp bầu trời.

Mà lúc này, hư ảnh màu vàng ấy chợt tiến lên một bước, dưới chân ông ta nở ra một đóa hoa sen vàng, sau đó ông ta chắp tay hơi cúi người: “Phật tổ cúi đầu!”

Ầm!

Trước mặt người phụ nữ áo đỏ chợt xuất hiện một tượng Phật màu vàng, sau đó từ từ cúi đầu, trong nháy mắt, vô số thần quang Phật pháp nghiền ép về phía người phụ nữ áo đỏ như trời sập.

Xa xa, người phụ nữ áo đỏ hơi nheo mắt, cô ta xoay cổ tay, chém mạnh xuống một đao, một luồng đao khí vạn trượng phá không bay ra.

Bùm!

Một tiếng nổ vang như sấm rung chuyển mặt đất làm cho mọi người đinh tai nhúc óc, ngay sau đó vô số đao mang và Phật quang bắn ra, lan đi khắp phía.

Mà người phụ nữ áo đỏ cũng bị lùi lại mấy trăm trượng!

Đây là lần đầu tiên cô ta bị đẩy lùi.

Vẻ mặt người phụ nữ áo đỏ vẫn bình tĩnh, cô ta nhìn hư ảnh màu vàng ấy nhếch miệng cười, sau đó tiếp tục gặm mía.

Chu Phạn nhìn hư ảnh màu vàng rồi hỏi: “Từ Thiên đại sư, vị này là Nhị thế tổ của chùa Phạn Thiên à?”

Từ Thiên gật đầu: “Đúng vậy”.

Chu Phạn khẽ nói: “Mạnh thật”.

Nhị thế tổ chùa Phạn Thiên là cường giả tuyệt thế nổi danh lẫy lừng vào thời điểm đó.

Từ Thiên nhìn người phụ nữ áo đỏ với vẻ mặt nặng nề vô cùng, thực lực của người phụ nữ này thật sự nằm ngoài dự đoán của ông ta, ông ta đã sử dụng hết át chủ bài mà vẫn không làm gì được cô ta.

Chu Phạn nhìn người phụ nữ áo đỏ xong thì quay đầu nhìn Đạo Quân, Đạo Quân khẽ gật đầu nói: “Lúc nào cũng sẵn sàng”.

Chu Phạn đang định lên tiếng thì lúc này người phụ nữ áo đỏ phía xa chợt nhổ bã mía cuối cùng trong miệng ra, sau đó hóa thành đao mang bay lên trời, hai tay cô ta cầm đao chém mạnh về phía trước một nhát.

Phụt!

Một đao khí mấy vạn trượng chém nứt tinh vực thương khung.

Hư ảnh màu vàng kia chắp tay, niệm miệng tiếng Phật hiệu rồi một pho tượng màu vàng xuất hiện sau lưng ông ta, pho tượng màu vàng ấy chắp tay bảo vệ ông ta bên trong.

Đao khí hạ xuống.

Ầm!

Tượng Phật màu vàng rung lên kịch liệt sau đó nứt ra.

Người phụ nữ áo đỏ lại chém xuống một đao.

Rầm!

Tượng Phật màu vàng vỡ tan, biến thành những mảnh vỡ rải rác khắp bầu trời.

Người phụ nữ áo đỏ lại chém tiếp.

Hai bàn tay đang chắp lại của hư ảnh màu vàng chợt mở ra, giây tiếp theo hàng nghìn Phật quang tỏa ra từ người ông ta.

Ầm ầm ầm…

Từng luồng Phật quang bộc phát, đao khí của người phụ nữ áo đỏ bị phá vỡ, bản thể của cô ta cũng liên tiếp lùi lại ngàn trượng.

Nhưng vào lúc này, hư ảnh màu vàng kia cũng tan biến.

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Chu Phạn tối sầm lại.

Sau khi người phụ nữ áo đỏ dừng lại, cô ta xoay cổ rồi ngẩng đầu nhìn Đạo Quân nơi xa, cười hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”

Đạo Quân khẽ cau mày, dường như nghĩ đến gì đó, con ngươi ông ta co rụt lại, kinh hãi nói: “Cô… Cô cũng đang kéo dài thời gian…”

Nói đến đây, dường như nhận ra điều gì, sắc mặt ông ta chợt thay đổi: “Bản thể của cô sắp tới rồi”.

Bùm!

Nơi xa, phía cuối tinh không không ngừng tràn vào từng luồng khí tức hủy thiên diệt địa.

Lúc này, vẻ mặt nhóm Đạo Quân đều trở nên tái nhợt.
Chương 1687: Thiêu đốt thần hồn

Bản thể!

Cô gái áo đỏ chỉ là ảo ảnh, thực lực đã mạnh như thế, nếu là bản thể đích thân đến thì còn mạnh đến mức nào nữa?

Mọi người đều cực kỳ kinh sợ.

Sắc mặt Chu Phạn cũng trở nên cực kỳ nghiêm trọng, thực lực của cô gái áo đỏ trước mặt này vượt xa những gì cô ta nghĩ, hơn nữa đây chỉ là phân thân, nếu là bản thể...

Không dám nghĩ!

Đạo Quân bỗng nói: “Hòa thượng, các ngươi bảo vệ điện hạ rời khỏi đây nhanh đi”.

Dứt lời, ông ta bỗng tiến lên một bước, xòe tay ra, Thanh Mộc Ấn phóng lên trời, ngay sau đó một ông lão mặc áo đạo sĩ màu xanh chậm rãi bước ra từ trong Thanh Mộc Ấn, tay phải ông ta cầm kiếm, tay trái cầm cái phất trần, râu tóc bạc phơ, khí chất như tiên nhân.

Từ Thiên ngạc nhiên nói: “Thanh Mộc Đạo Nhân”.

Thanh Mộc Đạo Nhân!

Đạo chủ đời thứ sáu của nhà họ Đạo, địa vị ở nhà họ Đạo chỉ đứng sau người sáng lập ra nhà họ Đạo năm đó.

Nhà họ Đạo có hai thời đại huy hoàng nhất, thời đại thứ nhất là thời đại của người lập ra nhà họ Đạo, thời kỳ đó nhà họ Đạo một mình độc lập, còn ở trên hoàng quyền.

Một đạo chỉ của nhà họ Đạo, bốn phương có ai dám không tuân theo?

Thời đại thứ hai là thời đại Thanh Mộc Đạo Nhân.

Thời đại của Thanh Mộc Đạo Nhân, nhà họ Đạo trấn áp cả trăm nhà vạn tộc, thời kỳ đó thánh chỉ của hoàng tộc Đại Chu không thể quản được đạo chỉ của nhà họ Đạo.

Thời đại đó, hoàng tộc Đại Chu cũng cực kỳ hưng thịnh.

Thấy Đạo Quân triệu hồi Thanh Mộc Đạo Nhân, Từ Thiên hơi kinh ngạc, phải biết rằng, đây là một trong con át chủ bài quan trọng nhất của nhà họ Đạo, cứ thế mà lấy ra dùng à?

Mẹ nó chứ, lão đạo sĩ này không tiếc thật à?

Mình hơi đánh giá thấp ông ta rồi.

Chu Phạn bỗng nói: “Đi thôi”.

Dứt lời, cô ta xoay người dẫn Diệp Quân biến mất khỏi đó.

Lúc này không phải là lúc do dự, cô ta phải dẫn Diệp Quân quay về Đại Chu, chỉ có về đến Đại Chu mới có thể ngăn được cô gái áo đỏ bí ẩn này.

Từ Thiên không nghĩ nhiều nữa, ông ta nhìn chằm chằm Đạo Quân, sau đó xoay người biến thành một tia sáng chạy theo.

Sau khi xuất hiện, Thanh Mộc Đạo Nhân bỗng quay đầu nhìn Chu Phạn và Diệp Quân ở đằng xa, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Đạo Quân ở bên dưới vội nói: “Thanh Mộc sư tổ, thiếu niên và điện hạ là người mà nhà họ Đạo ta lựa chọn trợ giúp, hôm nay gặp đại nạn, mong sư tổ ra tay cứu giúp”.

Dứt lời, ông ta cúi người thật thấp.

Thanh Mộc Đạo Nhân thu lại ánh mắt, nhìn Đạo Quân, không nói gì mà xoay người nhìn cô gái áo đỏ, cô ta giơ tay lên chém một đao xuống.

Thanh Mộc Đạo Nhân vung cái phất trần lên.

Ầm!

Một đao quang màu đỏ máu bỗng vỡ tan.

Cô gái áo đỏ cong môi: “Cũng khá đấy”.

Thanh Mộc Đạo Nhân nhìn cô gái áo đỏ, mày kiếm cau lại: “Ác Đạo Minh”.

Cô gái áo đỏ không đáp lời, chỉ lấy một cây mía gặm.

Thanh Mộc Đạo Nhân ngẩng đầu lên nhìn tận sâu tinh không, lặng thinh không nói.

Đạo Quân bên dưới hơi lo lắng, ông ta có thể cảm nhận được sư tổ hình như hơi kiêng dè Ác Đạo Minh.

Thanh Mộc Đạo Nhân bỗng quay đầu lại nhìn Đạo Quân bên dưới: “Ngươi là Đạo Quân đời thứ mấy?”

Đạo Quân đáp: “Thưa sư tổ, đời một trăm sáu mươi hai”.

Thanh Mộc Đạo Nhân khẽ gật đầu: “Mặc dù thiên phú hơi kém nhưng mắt nhìn lại rất tốt, đáng khen”.

Đạo Quân cười khổ, xem như đang khen mình vậy.

Thanh Mộc Đạo Nhân nói: “Đi đi”.

Đạo Quân do dự, sau đó cúi người thật thấp rồi xoay người biến mất tận cuối tinh không.

Thanh Mộc Đạo Nhân nhìn cô gái áo đỏ, không nói gì.

Chẳng mấy chốc cô gái áo đỏ đã gặm xong cây mía.

Cơ thể cô ta dần thay đổi.

Trở nên hư ảo, sau đó tan biến như khói.

Ngay khi cô ta biến mất hoàn toàn, thời không phía đối diện Thanh Mộc Đạo Nhân nứt ra, sau đó một cô gái áo đỏ chậm rãi bước ra.

Bản thể!

Trong tay cô ta cũng đang cầm một cây mía.

Cô gái áo đỏ nhìn Thanh Mộc Đạo Nhân, khẽ cười nói: “Đợi ta ăn xong cây mía này, ta sẽ chém chết ngươi”.

Thanh Mộc Đạo Nhân gật đầu: “Được thôi”.

Cô gái áo đỏ gặm một miếng, nhai một hồi rồi nhả ra.

Một người ăn.

Một người đợi.

Cuối cùng cô gái áo đỏ gặm xong miếng mía cuối cùng, nhai một hồi nhưng lần này không nhả ra mà tiến đến trước một bước.

Chỉ một bước mà cô ta đã đứng phía sau Thanh Mộc Đạo Nhân vạn trượng.

Cô ta nhả miếng mía đó ra, sau đó nhìn đao của mình, lưỡi đao xuất hiện một vết mẻ.

Cô ta khẽ cười: “Có bản lĩnh nhưng không nhiều”.

Dứt lời, cô ta biến mất ở đằng xa.

Thanh Mộc Đạo Nhân chậm rãi tan biến.

Ở một bên khác.

Thanh Mộc Ấn trong tay Đạo Quân bỗng rung lên dữ dội, sau đó nhạt dần đi.

Chu Phạn quay đầu lại nhìn Đạo Quân, sắc mặt Đạo Quân trở nên khó coi, trong mắt đầy vẻ kiêng dè.

Chu Phạn sầm mặt, cô ta biết e là Thanh Mộc Đạo Nhân đó đã lành ít dữ nhiều.

Thật ra cũng bình thường, vị Thanh Mộc Đạo Nhân đó không phải là bản thể, nếu là bản thể, có lẽ còn có thể đánh với cô gái áo đỏ đó.

Từ Thiên bỗng nói: “Phía trước là vũ trụ Đại Chu”.

Chu Phạn ngưng suy nghĩ, đang định tăng tốc thì lúc này thời không ở đằng xa bỗng rung lên, sau đó một cô gái áo đỏ bước ra.

Mấy người Chu Phạn lập tức dừng lại.

Sắc mặt Đạo Quân trở nên nghiêm trọng.

Bản thể!

Đạo Quân trầm giọng nói: “Điện hạ, quân Thần Sách”.

Chu Phạn lắc đầu: “Ta đã bảo họ lui đi rồi”.

Quân Thần Sách đúng là rất mạnh nhưng không thể đối phó với cô gái này, vì sẽ tổn thất quá nghiêm trọng.

Vua đối đầu với vua.

Tướng đối đầu với tướng.

Quân Thần Sách hy sinh ở đây không có ý nghĩa gì.

Đạo Quân khẽ gật đầu: “Quả thật là thế”.

Ngay lúc này Từ Thiên bỗng bước ra, ông ta quay đầu lại nhìn Chu Phạn, hai tay chắp thành chữ thập: “Điện hạ, ta có một yêu cầu”.

Chu Phạn gật đầu: “Ông nói đi”.

Từ Thiên nhìn Diệp Quân vẫn còn hôn mê, sau đó nói: “Sau này, ta mong Diệp công tử hứa rằng ngày nào hắn còn sống, chùa Phạn Thiên ta sẽ còn tồn tại ngày đó”.

Chu Phạn cúi đầu nhìn Diệp Quân hôn mê trong lòng, gật đầu: “Ta đồng ý thay hắn”.

Đạo Quân nhìn Từ Thiên, hoảng sợ nói: “Hồ đồ, ngươi muốn thiêu đốt thần hồn à?”
Chương 1688: Nhường đường

Từ Thiên tức giận nói: “Thiêu đốt con mẹ ngươi đấy, ông đây muốn gọi tổ tông”.

Dứt lời, ông ta lấy một quyển kinh cổ ra, nhìn quyển kinh trong tay, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, sau đó nói: “Vật này vốn là để đề phòng đạo môn của ngươi và hoàng thất Đại Chu, nhưng hôm nay”.

Dứt lời, ông ta nhìn Diệp Quân trong lòng Chu Phạn: “Ta đánh cược một lần, nếu cược thắng, ta sẽ mang về cả vạn thế phúc phần cho chùa Phạn Thiên, không uống công cứu mạng của sư phụ năm đó; nếu cược thua thì chết mà thôi”.

Dứt lời, ông ta ngồi xuống, khoanh chân lại, hai tay chắp thành chữ thập, bắt đầu niệm kinh.

Cô gái áo đỏ ở đằng xa nhìn Từ Thiên, mỉm cười không có ý ra tay ngăn cản.

Chu Phạn nhìn cô gái áo đỏ, sau đó nói: “Đi”.

Dứt lời, cô ta dẫn mấy người Diệp Quân xoay người rời đi.

Cô gái áo đỏ nhìn Chu Phạn ở đằng xa khẽ cười, vẫn không ngăn lại.

Lúc này cuốn kinh cổ trước mặt Từ Thiên bỗng rung chuyển, sau đó một câu kinh Phật vang lên từ trong đó.

“A Di Đà Phật”.

Lúc này, một luồng sáng vàng tỏa ra từ trong quyển kinh, một hòa thượng mặc áo vải chậm rãi bước ra từ trong ánh sáng vàng đó, trong tay cầm ngọn đèn dầu đang cháy, ánh sáng mờ ảo như có thể tắt bất cứ lúc nào.

Từ Thiên vội đứng dậy, hai tay chắp lại thành chữ thập: “Bái kiến sư tổ”.

Sư tổ!

Người lập ra chùa Phạn Thiên, Khô Đăng Tăng Nhân.

Cô gái áo đỏ nhìn Khô Đăng Tăng Nhân, sau đó lại thấy một cây mía ra, sau khi gặm một miếng, cô ta cười nói: “Ta thích đánh kiểu gọi người ở đằng sau ra như vậy lắm”.

Khô Đăng Tăng Nhân nhìn cô gái áo đỏ, vẻ mặt hiền từ: “Ác Đạo Minh”.

Cô gái áo đỏ vẫn gặm mía, không nói gì.

Cô ta có thói quen, thích ăn mía trước khi giết người.

Khô Đăng Tăng Nhân đang định nói gì, Từ Thiên ở một bên bỗng nói: “Sư tổ, người chống đỡ nhé, ta chuồn trước đây”.

Dứt lời, ông ta xoay người biến thành một tia sáng biến mất ở tinh hà phía xa.

Khô Đăng Tăng Nhân sửng sốt, hơi bất ngờ, trụ trì đời này sao chẳng giống hòa thượng chút nào vậy?

Khô Đăng Tăng Nhân không nghĩ nữa, quay đầu nhìn cô gái áo đỏ cách đó không xa: “Không biết ngươi là hộ pháp hay là tôn sứ của Ác Đạo Minh?”

Cô gái áo đỏ khẽ cười: “Ngươi cũng biết một ít về Ác Đạo Minh đấy nhỉ”.

Khô Đăng Tăng Nhân mỉm cười: “Lúc trước từng tiếp xúc với các ngươi, nhưng không nhiều”.

Cô gái áo đỏ gặm một miếng mía, nhai một lúc rồi nói: “Hòa thượng, hỏi ngươi một câu”.

Khô Đăng Tăng Nhân gật đầu: “Cô nương cứ hỏi”.

Cô gái nhìn Khô Đăng Tăng Nhân: “Ngươi từng tham gia vào trận chiến Đăng Thiên à”

Khô Đăng Tăng Nhân khẽ gật đầu: “Ừ”.

Cô gái áo đỏ cười nói: “Thảo nào”.

Khô Đăng Tăng Nhân nói: “Cô nương cũng từng tham gia?”

Cô gái áo đỏ bình thản nói: “Từng giết Tam Trọng Thiên”.

Khô Đăng Tăng Nhân rũ mi không nói gì, cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.

Cô gái áo đỏ nói tiếp: “Nghe nói Chân vũ trụ có một người tên là Chân Thần đánh rất giỏi, lần này ta quay về muốn đi gặp cô ta”.

Khô Đăng Tăng Nhân nói: “Đừng nói ta chỉ là một phân thân, cho dù bản thể có ở đây cũng không phải là đối thủ của cô nương, nhưng con cháu đời sau gặp khó khăn, ta không thể không ra tay cứu giúp”.

Dứt lời, cụ ta bước lên trước, chắp hai tay lại thành chữ thập, thầm niệm một câu kinh cổ.

Ầm!

Xung quanh bỗng xuất hiện tia sáng, cùng lúc đó từng âm thanh cổ bí ẩn vang lên từ vũ trụ giữa trời đất.

Cô gái áo đỏ khẽ cười, không nói gì, mà là tiến lên một bước, vừa đáp xuống, cô ta chỉ còn cách phía sau Khô Đăng Tăng Nhân vạn trượng.

Cô ta nhả miếng mía trong miệng ra, sau đó nói: “Đại sư, ngươi có bản lĩnh nhưng không nhiều”.

Dứt lời, cô ta lại tiến đến một bước, lúc đáp xuống thì đã biến mất không thấy nữa.

Khô Đăng Tăng Nhân hai tay chắp lại, chậm rãi tan biến.

Ở một bên khác.

Từ Thiên như có cảm ứng, quay phắt lại, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ.

Sắc mặt Đạo Quân và Chu Phạn bên cạnh ông ta sa sầm, sắc mặt Từ Thiên trắng bệch như giấy, mẹ nó chứ, ngay cả sư tổ cũng không thể ngăn được yêu nữ đó?

Chu Phạn không nghĩ nhiều, lập tức nói: “Đến hoàng thành Đại Chu”.

Lúc này họ đã đi vào vũ trụ Đại Chu.

Chu Phạn dẫn theo Diệp Quân.

Cô ta chạy về phía xa, cùng lúc đó giọng cô ta như sấm rền vang lên từ trong vũ trụ tinh hà: “Kẻ địch mạnh đến, người ở nơi này mau rời khỏi đây, không được tự ý chống chọi lại”.

Các cường giả hoàng tộc Đại Chu nấp trong tối xung quanh vẫn còn hơi do dự, lúc này chỉ nghe Chu Phạn tức giận nói: “Nhanh chóng lui đi”.

Lúc này các cường giả đó không dám do dự nữa, đồng loạt lui đi rời xa khu vực này.

Chu Phạn ôm Diệp Quân điên cuồng chạy thẳng đến hoàng thành Đại Chu.

Nhưng lúc đi vào hoàng thành Đại Chu, một cô gái bỗng xuất hiện trước mặt họ.

Chính là cô gái áo đỏ đó.

Nhìn thấy cô gái áo đỏ, Chu Phạn sầm mặt, sắc mặt Đạo Quân và Từ Thiên bên cạnh cô ta cũng cực kỳ không tốt.

Cô gái này quả thật là vô lý.

Cô gái áo đỏ gặm một miếng mía, sau đó cười nói: “Muốn vào thành à? Không cần phiền phức thế đâu, vào đi”.

Dứt lời, cô ta nghiêng người nhường đường.

Chu Phạn nhìn cô gái áo đỏ, không nói gì.

Cô gái áo đỏ nhả miếng mía ra, sau đó cười nói: “Ta không đùa với cô, vào đi”.

Chu Phạn im lặng một lúc, sau đó dẫn mọi người đi vào trong hoàng thành.

Cô gái áo đỏ đó không ngăn lại thật, để mặc họ đi vào trong hoàng thành.

Cô gái áo đỏ xoay người nhìn hoàng thành Đại Chu, mỉm cười: “Một mình ta sẽ đánh với cả Đại Chu các ngươi”.

Trên hoàng thành, một cô gái bỗng xuất hiện bên cạnh Chu Phạn.

Chính là Nhất Niệm.

Chu Phạn nhìn Nhất Niệm: “Cô nương là?”

Nhất Niệm liếm hồ lô đường, sau đó nói: “Cần ta đánh giúp cô không?”

Chu Phạn hỏi: “Cô nương ở cảnh giới nào?”

Nhất Niệm nói: “Cảnh giới Thần Đạo”.

Chu Phạn nhìn Nhất Niệm im lặng.

Cô ta có thể cảm nhận được cô nương này không hề tầm thường, chắc chắn là cảnh giới Thần Đạo nhưng vừa nghĩ đến cô gái áo đỏ, cô ta đánh bay suy nghĩ để cô nương trước mặt này thử.

Cô nương này vừa nhìn đã biết là người thân của Diệp Quân, cô ta không thể để cô nương này mạo hiểm.

Nghĩ đến đây, cô ta xoa đầu Nhất Niệm, sau đó nói: “Cô bảo vệ bản thân cho tốt là được”.

Nhất Niệm: “…”
Chương 1689: Cân nhắc kỹ lưỡng

Bên ngoài hoàng thành, cô gái áo đỏ cầm đao đứng đó, tay trái cầm một cây mía, cắn một miếng, nhai một hồi rồi nhả ra.

Vẻ mặt hết sức bình thản.

Tay cô ta cầm một thanh trường đao màu đỏ máu, sau lưng đeo một thanh kiếm không biết tên.

Rất nhiều cường giả hoàng tộc Đại Chu đứng trên hoàng thành, sắc mặt mọi người đều cực kỳ nghiêm trọng.

Đã không biết đã bao nhiêu năm không có ai đến mạo phạm hoàng tộc Đại Chu.

Hơn nữa lại còn táo bạo, trắng trợn như vậy.

Một người đánh cả Đại Chu?

“Ngông cuồng!”

Một ông lão bỗng bước đến trước mặt cô gái áo đỏ, ông ta định nói gì đó thì Chu Phạn trên tường thành bên dưới bỗng nói: “Triết Lão, lùi lại”.

Ông lão xoay người hơi cúi người với Chu Phạn, sau đó nói: “Điện hạ, người này xúc phạm Đại Chu, ta không thể nhịn được, hôm nay chống lại lệnh, sau này mong điện hạ trừng phạt”.

Dứt lời ông ta xoay người đánh một quyền về phía cô gái áo đỏ.

Cú đấm như sấm, vừa nhanh lại vừa ngang tàng.

Cô gái áo đỏ chém một nhát đao xuống.

Vù.

Chỉ một nhát nhẹ nhàng, ông lão đó bị chém làm đôi, máu văng tung tóe.

Bị giết trong tích tắc.

Mọi người ở đó đều hoảng sợ.

Sắc mặt Chu Phạn tái nhợt: “Bắt đầu từ lúc này, không có lệnh của ta, không ai được ra khỏi thành nghênh chiến”.

Dứt lời cô ta quay lại nhìn Đạo Quân bên cạnh, Đạo Quân khẽ gật đầu, sau đó vận chuyển huyền khí nói: “Khởi trận”.

Ầm!

Ở sâu trong một ngọn núi trong hoàng thành Đại Chu, một luồng sáng xanh bỗng lao lên trời, thoáng chốc dãy núi và thời không cách đó cả mấy vạn dặm rung chuyển dữ dội.

Luồng sáng xanh đó dần ngưng tụ thành một người đàn ông trung niên mặc áo đạo sĩ, tay cầm một thanh kiếm đạo.

Trời đất xung quanh, từng tia sáng màu xanh bí ẩn liên tục tụ lại chỗ người đàn ông trung niên áo đạo sĩ.

Đạo sát trận.

Sát trận mạnh nhất của Đạo Môn.

Trận pháp này do người lập ra Đạo Môn – Đạo Ngôn tự mình tạo ra, hơn nữa để lại một phân hồn đặt trong đó làm cốt lõi của trận pháp, trong ngàn trăm vạn năm nay, mỗi một đời chủ Đạo Môn đều sẽ đưa sức mạnh của mình vào trận pháp này, thế nên uy lực của trận pháp này không ngừng tăng lên hàng năm.

Đây cũng là lá bài mạnh nhất của Đạo Môn.

Đạo Quân quay sang nhìn Chu Phạn, Chu Phạn trầm giọng nói: “Đạo Quân yên tâm, Đại Chu ta và Diệp công tử sẽ không phụ Đạo Môn”.

Đạo Quân khẽ gật đầu.

Thật ra trận pháp này dùng để đề phòng chùa Phạn Thiên và hoàng tộc Đại Chu, bây giờ dùng thì ít nhất một ngàn năm không thể sử dụng nữa.

Nếu lúc này Đại Chu ra tay với Đạo Môn thì Đạo Môn sẽ không còn sức đánh trả.

Sở dĩ ông ta làm thế là đánh cược.

Đánh cược rất lớn.

Một lần hết mọi thứ.

Lúc này mà rút lui đã không còn khả năng nữa, nếu đã thế thì dồn toàn lực.

Nếu thắng thì bắt đầu từ bây giờ Đạo Môn sẽ một bước lên cao.

Nếu thua thì từ lúc này Đạo Môn sẽ bị tiêu diệt.

Đạo Quân nhìn Diệp Quân trong lòng Chu Phạn, sau đó xoay người cúi người thật thấp với nơi nào đó: “Mong sư tổ phòng địch”.

Trên bầu trời ở dãy núi xa xôi, sư tổ nhà họ Đạo ngẩng đầu lên, ngay sau đó cụ ta tiến đến một bước, cụ ta đã xuất hiện trước mặt cô gái áo đỏ.

Cô gái áo đỏ gặm một miếng mía, sau đó cười nói: “Đợi ta ăn xong miếng mía này”.

Sư tổ nhà họ Đạo nhìn cô gái áo đỏ, sau đó nói: “Ác Đạo Minh”.

Cô gái áo đỏ không nói gì, chỉ tiếp tục gặm mía.

Sư tổ nhà họ Đạo xoay người nhìn Đạo Quân, Đạo Quân vội cúi người chào.

Sư tổ nhà họ Đạo đánh giá Đạo Quân một hồi rồi lắc đầu: “Thiên phú quá kém”.

Đạo Quân: “…”

Sư tổ nhà họ Đạo lại nói: “Mục tiêu của cô nương này hình như không phải là nhà họ Đạo ta, ngươi sử dụng trận pháp này chắc là có nguyên nhân khác”.

Tất nhiên là Đạo Quân không dám giấu, chỉ đành nói thật.

Nghe Đạo Quân nói xong, sư tổ nhà họ Đạo nhìn đến Diệp Quân trong lòng Chu Phạn, khi nhìn thấy Diệp Quân, mắt cụ ta hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Đạo Quân nói: “Nhân cách của Diệp công tử này rất tốt, hắn đã hứa chỉ cần vượt qua kiếp nạn hôm nay, sau này chắc chắn sẽ đưa nhà họ Đạo ta lên đỉnh cao”.

Sư tổ nhà họ Đạo nói: “Hắn là người nhà họ Đạo ta à?”

Đạo Quân lắc đầu: “Không phải”.

Sư tổ nhà họ Đạo khẽ gật đầu, sau đó xòe bàn tay ra, một miếng ngọc bội màu xanh ngọc chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân: “Bắt đầu từ bây giờ, Diệp công tử này là sư đệ của ta”.

Sư đệ!

Mọi người đều ngơ ngác.

Người hoang mang nhất là Đạo Quân.

Chuyện gì đây?

Sư tổ, người ở đây đang nhận đệ tử thay sư phụ đấy à?

Vấn đề là sư phụ của người là ai cơ chứ?

Vì ở nhà họ Đạo, vị trước mặt này đã là sư tổ rồi, cụ ta còn sư phụ à? Chưa từng nghe nói.

Chu Phạn nhìn ngọc bội trước mặt, vẻ mặt lộ ra vẻ kỳ quái.

Sư tổ nhà họ Đạo nhìn Chu Phạn, khẽ cười không nói gì.

Chu Phạn im lặng một lúc rồi nhận lấy ngọc bội: “Ta nhận thay Diệp công tử”.

Cô ta biết vị sư tổ nhà họ Đạo này muốn làm cho quan hệ của nhà họ Đạo và Diệp Quân trở nên bền chặt hơn, nhưng điều này cũng rất bình thường, dù sao nhà họ Đạo đã từ bỏ tất cả.

Có lẽ sư tổ nhà họ Đạo không cần quan hệ thân phận này, nhưng người đời sau của nhà họ Đạo chắc chắn sẽ cần.

Dù sao tình nghĩa của con người sẽ nhạt dần đi.

Nhưng nếu Diệp Quân có một thân phận ở nhà họ Đạo thì lại khác hoàn toàn.

Qua bao nhiêu thời đại, chỉ cần Diệp Quân còn sống, hắn cũng là một phần của nhà họ Đạo, ai muốn động vào nhà họ Đạo thì phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Chương 1690: Chưa từng sợ hãi

Thấy Chu Phạn nhận thay Diệp Quân, sư tổ nhà họ Đạo lập tức nở nụ cười, cụ ta xoay người nhìn cô gái áo đỏ, lúc này cô ta đã ăn xong cây mía trong tay.

Cô gái áo đỏ cười nói: “Ông ra tay đi”.

Sư tổ nhà họ Đạo khẽ gật đầu: “Xin cô nương chỉ dạy”.

Dứt lời cụ ta bỗng tiến đến trước một bước, biến thành tia kiếm quang màu xanh.

Ngay khi kiếm quang đó xuất hiện, trên trời dưới đất bỗng xuất hiện hàng vạn sức mạnh pháp sắc Đại Đạo, ngoài ra còn có một tia sức mạnh bí ẩn.

Đạo chuyên thuộc.

Tất nhiên cụ ta không giống với các cường giả Độc Khai Nhất Đạo khác, dù sao cụ ta không chỉ sáng tạo ra một đạo, mà còn truyền lại đạo này để nhiều người đi theo.

Sau khi khai đạo thì lập đạo thống, truyền đạo cho thế gian.

Cường giả cảnh giới Khai Đạo cực kỳ ít, người có thể lập đạo thống, còn truyền đạo cho thế gian lại càng hiếm.

Sư tổ nhà họ Đạo vung một nhát kiếm này ra không chỉ là Độc Khai Nhất Đạo, ngoài Đại Đạo còn có đạo của mình, là một loại đạo khá hoàn thiện.

Cô gái áo đỏ híp mắt lại, cô ta tiến đến trước bổ một đao xuống.

Vèo!

Đao và kiếm giao nhau.

Thoáng chốc cả người sư tổ nhà họ Đạo trở nên mờ ảo, tựa khói xanh, tựa sương mỏng.

Cô gái áo đỏ lùi về sau cả ngàn trượng, thanh đao màu đỏ máu trong tay cô ta đã có vết nứt khắp nơi, huyết khí bí ẩn không ngừng dâng trào như thủy triều.

Cô gái áo đỏ nhìn huyết đao trong tay, sau đó ngẩng đầu lên nhìn sư tổ nhà họ Đạo ở phía xa, khẽ cười: “Khá đấy”.

Sư tổ nhà họ Đạo cười nói: “Cô nương vẫn chưa đánh hết sức”.

Cô gái áo đỏ gật đầu.

Sư tổ nhà họ Đạo hỏi: “Tung ra mấy phần sức lực?”

Cô gái áo đỏ lấy một cây mía ra bắt đầu gặm, sau đó nói: “Một phần”.

Sư tổ nhà họ Đạo sửng sốt.

Sau đó bật cười rồi cả người dần tan biến.

Cô gái áo đỏ nói: “Ông không hề yếu, nếu có bản thể ở đây, có lẽ chúng ta có thể đánh một lúc”.

Sư tổ nhà họ Đạo không nói gì thêm nữa, hoàn toàn biến mất.

Xung quanh lặng im như tờ.

Sư tổ nhà họ Đạo đã thua.

Mà cô gái đó chỉ mới đánh có một phần sức mạnh.

Một phần!

Thế này thì đánh làm sao được?

Rất nhiều người đã bắt đầu tuyệt vọng.

Cô gái đó mạnh đến mức khiến người khác tuyệt vọng, không có bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào.

Lúc này cô gái áo đỏ đó bỗng nhìn Chu Phạn, mỉm cười nói: “Cô tự tay giết thiếu niên trong lòng cô, ta sẽ bỏ qua cho Đại Chu, cô thấy thế nào?”

Chu Phạn đứng trên tường thành im lặng không nói.

Áp lực đến từ phía Đại Chu.

Mọi người xung quanh đều quay đầu nhìn Chu Phạn, lúc này nhiều người chợt ý thức được thì ra cô gái này đuổi đến đây không phải nhằm vào Đại Chu mà là vì thiếu niên này.

Thiếu niên này là ai?

Cô gái áo đỏ lại nói: “Tiểu cô nương, thiếu niên này vốn dĩ không phải là người Đại Chu, cô lại vì hắn mà đẩy cả Đại Chu rơi vào nguy hiểm, đáng sao?”

Không phải người Đại Chu.

Nghe cô ta nói thế, sắc mặt nhiều cường giả ở đó đều sa sầm.

Nếu thiếu niên này là người Đại Chu, vậy Đại Chu bảo vệ hắn là chuyện dễ hiểu, nhưng hắn không phải người Đại Chu, tại sao Đại Chu lại vì hắn mà khiêu khích một cường giả đáng sợ như vậy?

Phạn điện hạ có quan hệ gì với thiếu niên này?

Cho dù là mối quan hệ đó, sao Phạn điện hạ lại có thể vì một thiếu niên mà không màng đến lợi ích của cả Đại Chu?

Chu Phạn trên tường thành nhìn cô gái áo đỏ ở đằng xa, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, cô gái này chỉ nói một câu là khiến lòng người Đại Chu vốn dĩ đoàn kết tan rã.

Cô gái áo đỏ ở ngoài thành nhìn Chu Phạn, ánh mắt hơi khiêu khích.

Cô ta không phải sợ Đại Chu đoàn kết một lòng, cô ta chỉ cảm thấy như vậy khá vui, chỉ thế thôi.

Một ông lão đồ trắng trên tường thành bước ra, ông ta hơi cúi người với Chu Phạn, sau đó nói: “Điện hạ, người này là người Đại Chu ta sao?”

Vẻ mặt Chu Phạn hơi phức tạp: “Nguyên Tướng, ông bước ra khiến ta cũng hơi bất ngờ”.

Nguyên Tướng!

Tướng quốc của Đại Chu, một đại biểu của Nho giáo, đại diện cho hàng trăm triệu học giả ở Đại Chu, có địa vị then chốt trong Đại Chu.

Nguyên Tướng trầm giọng nói: “Lão thần biết cô gái kia cố ý nói thế để chia rẽ Đại Chu, muốn làm cho nội bộ Đại Chu sinh ra bất mãn, nhưng ta vẫn phải ra mặt hỏi một câu, người này là người Đại Chu sao?”

Chu Phạn lắc đầu: “Không phải”.

Vừa nghe cô ta nói thế, xung quanh lập tức nhốn nháo, ánh mắt nhiều người đã trở nên không còn thiện ý.

Nguyên Tướng nhìn Chu Phạn: “Điện hạ vì người này mà muốn Đại Chu không tiếc bất kỳ giá nào đối đầu với cô nương đó ư?”

Lúc này Đạo Quân bước ra, chắp tay lại nói: “Nguyên Tướng, hắn là người trong lòng của điện hạ, không biết như thế có tính là người của Đại Chu không?”

Nguyên Tướng nhíu mày, ông ta nhìn Chu Phạn, Chu Phạn nhìn Diệp Quân khẽ gật đầu.

Nguyên Tướng nhìn Chu Phạn, lại hỏi: “Điện hạ, vị công tử này là người trong lòng người thật sao?”

Chu Phạn gật đầu: “Phải”.

Nguyên Tướng gật đầu: “Vậy dĩ nhiên được xem là người Đại Chu, nếu đã là người Đại Chu thì dĩ nhiên Đại Chu phải ra sức bảo vệ”.

Dứt lời ông ta xoay người nhìn cô gái áo đỏ: “Đại Chu ta tồn tại mấy trăm triệu năm, đã trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ, từng có vinh quang thành bại, cũng suýt nữa bị hủy diệt, nhưng Đại Chu chưa bao giờ sợ hãi, hôm nay cho dù tất cả người dân Đại Chu có chiến đấu đến đẫm máu, cũng phải bảo vệ người này. Trước tiên bắt đầu từ các học giả bọn ta”.

Dứt lời ông ta bỗng tiến đến trước một bước, một tượng thần chính trực bỗng xuất hiện sau lưng ông ta.

Tượng thần Hạo Nhiên.

Đất trời trong lành!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK