Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2301: Vừa học đã biết

Tình trạng thê thảm như vậy khiến mọi người ở đó đều kinh hãi.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn xung quanh, cuối cùng hắn nhìn thấy cô bé đó trong một góc.

Cô bé bưng một bát cơm ung dung ăn, ánh mắt cô bé vẫn luôn nhìn người đàn ông mặt sẹo đó nhưng lại rất bình tĩnh.

Nếu làm loạn đến mức mất mạng, dĩ nhiên học viện Thần Miếu sẽ xử lý, chẳng mấy chốc hai thị vệ của học viện Thần Miếu đến trước nhà ăn, họ cũng không nói gì, chỉ kéo người đàn ông mặt sẹo đó đi.

Không điều tra!

Vì mạng sống của đệ tử tạp dịch đều thấp kém với học viện, không đáng để họ lãng phí thời gian để điều tra.

Lúc này cô bé đang ăn cơm bỗng quay đầu nhìn sang, không biết Diệp Quân đã đến bên cạnh cô bé từ lúc nào.

Cô ta nhìn Diệp Quân, chớp mắt, rất ngây thơ.

Diệp Quân nhấc áo của mình lên, trên bụng hắn vẫn còn một vết sẹo.

Nhìn thấy vết sẹo, cô bé sửng sốt, sau đó cô bé nhìn Diệp Quân, hiển nhiên là cô bé đã nhận ra Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn cô bé: “Trùng hợp thật”.

Cô bé cúi đầu ăn cơm: “Ta không quen ngươi”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không biết ta à?”

Cô bé đứng dậy định đi.

Diệp Quân nhìn cô bé, nhíu mày.

Cuối cùng Diệp Quân đi nghe ngóng mới biết được cô bé này vừa vào học viện Thần Miếu, tên là Táng Cương, chuyên dọn dẹp phòng ở của học viên.

Táng Cương!

Diệp Quân khá ngạc nhiên với cái tên này, cái tên rất lạ.

Sau khi về đến thư viện, Diệp Quân lại nhìn thấy Táng Cương, lúc này cô bé đang ôm một cuốn sách.

Lúc nhìn thấy Diệp Quân, cô bé sửng sốt, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Lúc này Diệp Quân đi đến trước mặt Táng Cương, Táng Cương ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt trong veo, trông rất giống một đứa trẻ ngây thơ.

Diệp Quân nhìn sách trong tay Táng Cương, sau đó nói: “Đọc hiểu không?”

Táng Cương nhìn hắn không nói gì.

Diệp Quân nói: “Ta biết chữ, có cần ta dạy ngươi không?”

Táng Cương bỗng nhếch môi cười: “Được”.

Diệp Quân nhìn tay trái Táng Cương đặt sau eo: “Nơi này không phải là nhà ăn, ngươi có chắc ngươi muốn ra tay?”

Táng Cương chớp mắt: “Ngươi nói gì thế? Ta nghe không hiểu”.

Diệp Quân không tranh cãi với cô bé chuyện này nữa, hắn lấy cuốn sách đó qua, sau đó nói: “Nào, ta dạy ngươi nhận biết chữ”.

Táng Cương híp mắt cười: “Cảm ơn”.

Cứ thế Diệp Quân nghiêm túc dạy, còn Táng Cương cũng nghiêm túc học, nhưng tay trái cô bé vẫn luôn để sau eo.

Cứ thế khoảng một canh giờ sau, sắc trời dần tối, Táng Cương mới đứng lên rời đi.

Nhìn Táng Cương đi, Diệp Quân khẽ nói: “Trong một canh giờ vừa rồi, cô bé đã hai mươi chín lần có sát tâm với mình”.

Vì huyết mạch của mình nên hắn cực kỳ nhạy cảm với sát ý, cho nên hắn có thể cảm nhận rất rõ mỗi khi đối phương lộ ra sát ý.

Tiểu Tháp nói: “Cô bé này là một người độc ác”.

Diệp Quân gật đầu.

Hắn từng gặp rất nhiều người nhưng chưa từng gặp ai độc ác như thế, tuổi còn nhỏ mà đã bình tĩnh và tàn độc như vậy…

Nghĩ đến tình trạng thê thảm của tên mặt sẹo, hắn cũng cảm thấy hơi khó tin.

Tiểu Tháp bỗng nói: “Ngươi không hận nó sao?”

Diệp Quân khẽ lắc đầu: “Ta không thể lấy tiêu chuẩn đạo đức và cách làm người của mình để đo lường người trên thế giới này, vì trải nghiệm của họ không giống ta”.

Sống mới là điều quan trọng nhất với người ở thế giới này.

Mà ở nơi này, muốn sống thì phải tàn độc nham hiểm một chút, vì ngươi không tàn độc thì ngươi không thể sống tiếp được.

Thánh mẫu sẽ là người chết đầu tiên nếu có loạn thế.

Tiểu Tháp nói: “Vậy ngươi định làm sao?”

Diệp Quân khẽ nói: “Trước tiên cứ tiếp xúc xem sao”.

Tiểu Tháp nói: “Ừ”.

Lúc này Long Đại bước đến, cô ta vẫn mặc một bộ đồ trắng tinh tươm, phong thái hiên ngang.

Nhìn thấy Diệp Quân, cô ta mỉm cười: “Sư phụ, ta đã học được thuật ngự kiếm rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Sau này cứ gọi ta là Diệp Quân ở nơi đông người là được”.

Long Đại cười nói: “Sư phụ muốn khiêm tốn, ta hiểu”.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói: “Thuật ngự kiếm được phân chia rất nhiều loại, bây giờ cô học được chẳng qua chỉ là thuật ngự kiếm đơn giản, vẫn còn một loại ngự kiếm phi hành, cô có muốn học không?”

Mắt Long Đại lập tức sáng lên: “Ngự kiếm phi hành?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Long Đại vội gật đầu: “Muốn chứ”.

Diệp Quân cười nói: “Được, vậy ta dạy cô”.

Hai người đi tới rừng trúc phía sau thư viện, Diệp Quân dạy cho Long Đại tâm pháp của thuật kiếm phi hành, Long Đại rất tài giỏi, vừa học đã biết thực hành.

Diệp Quân cũng khá ngạc nhiên, hắn nhận ra hắn đánh giá tài năng của Long Đại hơi thấp rồi.

Sau khi học xong ngự kiếm phi hành, Long Đại bỗng lấy một linh quả ra đưa cho Diệp Quân: “Sư phụ, cái này cho người”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Đây là?”

Long Đại cười nói: “Đây là quả tháo, người từng ăn chưa?”

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ: “Táo à?”

Long Đại gật đầu: “Tháo, ngon lắm, người ăn thử xem”.

Diệp Quân hỏi lại hai lần nữa mới biết là “tháo” chứ không phải là táo, hắn hơi xấu hổ, suýt nữa hắn nghi ngờ có phải cô gái này đến từ hệ Ngân Hà hay không.

Diệp Quân cắn một miếng.

Quả nhiên rất ngon, nếu là ở vũ trụ Quan Huyên, dĩ nhiên là rất bình thường nhưng ở đây chắc chắn là tiên quả.

Long Đại lại lấy hai quả đưa cho Diệp Quân: “Cho người”.

Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn”.

Nói rồi hắn cất hai quả đó đi.
Chương 2302: Ngơ ngác

Long Đại bỗng nói: “Sư phụ, có thể hỏi người một câu không?”

Diệp Quân gật đầu: “Cô hỏi đi, nhưng ta không đảm bảo sẽ trả lời”.

Long Đại chớp mắt: “Có phải người đang cải trang với mục đích giả heo giết hổ không?”

Diệp Quân: “…”

Long Đại nói tiếp: “Là kiểu đó đấy, cường giả tuyệt thế đến cái nơi nhỏ bé bình thường này muốn trải qua cuộc sống bình yên, sau đó làm màu ghẹo con gái?”

Diệp Quân hơi ngạc nhiên nhìn Long Đại: “Làm… Sao cô lại biết từ này? Từ này đã thông dụng thế rồi sao?”

Long Đại nhếch môi cười: “Làm màu phải không? Từ này là từ ta đọc được trong một cuốn sách, cuốn sách đó tên là “Dục…”

Nói đến đây, mặt cô ta bỗng đỏ bừng, sau đó vội dừng lại không nói tiếp nữa.

Diệp Quân vẫn khá tò mò: “Sao cô biết từ này?”

Mặc dù bây giờ hắn đã biết nơi này được gọi là đại lục hoang tàn, nhưng hắn không biết rốt cuộc nơi này thuộc về vũ trụ nào.

Từ “làm màu” này không phải là từ của hệ Ngân Hà, không thể biết được.

Thấy Diệp Quân truy hỏi, mặt Long Đại đỏ hơn, cô ta cúi đầu: “Ta nghe được từ người ngâm thơ”.

Diệp Quân hơi ngờ vực: “Người ngâm thơ?”

Long Đại đỏ mặt: “Sư phụ, người đừng hỏi chuyện này nữa, đi thôi, ta đi ngủ đây”.

Nói rồi cô ta đứng lên ngự kiếm bay đi, biến mất ở cách đó không xa.

Diệp Quân mặt đầy vẻ khó hiểu.

Một lúc sau, hắn lắc đầu khẽ cười.

Sau đó đứng dậy rời đi.

Ngày hôm sau Diệp Quân đến nhà ăn, lần này hắn vẫn không gặp được Chúc Hạnh Nhiễm, lại khiến hắn không khỏi lo lắng.

Lúc này, Diệp Quân nhìn thấy Táng Cương, lúc này cô bé đang lấy đồ ăn, vừa lấy xong thì có một người đàn ông đứng trước mặt cô bé, vì vóc người gầy gò nên cô bé trông có vẻ rất dễ bắt nạt.

Thân hình người đàn ông đó cao lớn, khoảng một mét chín, Táng Cương đứng trước mặt gã quả thật là quá nhỏ bé.

Người đàn ông nhếch môi cười: “Ngươi còn nhỏ thế chắc không ăn được nhiều thế đâu, thúc giúp ngươi”.

Nói rồi gã lấy một cái bánh bao trong đĩa đồ ăn của Táng Cương đi.

Táng Cương vội gật đầu: “Được, cho ngươi hết”.

Nói rồi cô bé vứt đĩa đồ ăn lại rồi xoay người chạy đi.

Người đàn ông đó lập tức bật cười.

Diệp Quân nhíu mày, hắn đi thẳng đến trước mặt người đàn ông đó, nhìn thấy Diệp Quân, ánh mắt gã hiện lên vẻ sợ hãi.

Diệp Quân nhìn người đàn ông: “Bây giờ trả bánh bao lại cho cô bé, còn phải xin lỗi nữa”.

Nghe thế người đàn ông nổi giận: “Có phải ngươi lo chuyện bao đồng rồi không?”

Diệp Quân giơ tay lên đánh gã một cú.

Bốp!

Một tiếng bạt tai vang lên rất to, người đàn ông đó ngây người.

Diệp Quân lắc đầu: “Ngươi nghĩ ta đang đánh ngươi à? Mẹ kiếp, ta đang muốn tốt cho ngươi đấy”.

Nói rồi hắn lại tát thêm một cái nữa.

Bốp!

Người đàn ông đó bị hắn đánh ngã nhào xuống đất.

Mọi người đều sửng sốt.

Cách đó không xa, Đao ca từng xảy ra mâu thuẫn với Diệp Quân trước đó run lẩy bẩy khi nhìn thấy cảnh này.

Ngang ngược quá rồi!

Đánh người ta còn nói là tốt cho người ta…

Đánh một hồi, người đàn ông đó không chịu được nữa, vội nói: “Ta xin lỗi… xin lỗi”.

Lúc này Diệp Quân mới dừng lại.

Người đó vội bò dậy rồi chạy ra ngoài, sau khi ra ngoài hắn không đi xin lỗi mà mắng chửi mấy câu, sau đó bỏ chạy.

Ngày hôm sau.

Trước cửa nhà ăn có thêm một thi thể nữa.

Chính là thi thể của người đàn ông cao lớn đó, rất thê thảm, tứ chi bị chặt đứt, miệng còn bị nhét một cái bánh bao, mắt bị móc ra, lưỡi bị cắt…

Khi nhìn thấy cảnh này, các đệ tử tạp dịch trước nhà ăn đều hoảng sợ.

Táng Cương ngồi trước cửa bưng bát cơm lên ăn, thi thoảng liếc nhìn người đàn ông còn đang kêu “ưm ưm”.

Khi Diệp Quân đến nhà ăn, nhìn thấy bộ dạng thê thảm của người đàn ông đó, hắn lập tức cau mày, sau đó quay đầu nhìn Táng Cương cách đó không xa, Táng Cương lặng lẽ ăn cơm, không nói lời nào.

Tiểu Tháp nói: “Cô bé này thật sự rất tàn độc”.

Diệp Quân thấp giọng thở dài, hắn nhìn người đàn ông đó: “Do ngươi tự rước lấy”.

Nói rồi hắn xoay người rời đi.

Không giống lần trước, lại có một người chết nữa, học viện Thần Điện bắt đầu để tâm nhiều hơn, sau khi hỏi một vòng ở nhà ăn, thấy không có tin tức đáng tin cậy, thế là người bên thư viện lại rời đi.

Nhưng các đệ tử tạp dịch bắt đầu cảm thấy bất an.

Diệp Quân nhìn Táng Cương ngồi ăn ở trước cửa, xoay người đi vào trong nhà ăn, ăn xong hắn lại đến ngoại viện.

Hai hôm nay, hắn không gặp Chúc Hạnh Nhiễm, hắn quyết định đến xem thử.

Vừa đến cổng ngoại viện, hắn đã nhìn thấy một người rất quen, là Chúc Đào. Chúc Đào mặc một bộ quần áo rách rưới, có rất nhiều vết khâu vá, cực kỳ không vừa vặn, khiến gã trông có vẻ khá buồn cười.

Lúc này có rất nhiều học sinh ngoại viện tập trung ở trong cổng, trong đó cũng có Chúc Hạnh Nhiễm.

Các học sinh ngoại viện đó đang chỉ trỏ Chúc Đào và Chúc Hạnh Nhiễm, khi Diệp Quân nghe được lời của một người phụ nữ hơi béo trong đó, sắc mặt hắn lập tức tối sầm.

“Đây là dân tị nạn à? Nghe nói mỗi ngày dân tị nạn trong khu tị nạn của họ đều phải đi nhặt thức ăn từ bãi rác… Chúc Hạnh Nhiễm, có đúng thế không? Nếu là thật, có phải cô cũng từng ăn thức ăn trong bãi rác không? Ha ha…”

Chúc Hạnh Nhiễm đứng ở trong đám người, sắc mặt đỏ bừng, bỗng nhìn Chúc Đào, tức giận nói: “Chẳng phải đã nói với ông rồi sao? Đừng đến, có việc gì ta tự mình về tìm hai người, ông còn đến làm gì hả?”

Chúc Đào ngơ ngác đứng trước cổng trường, không biết phải làm sao…
Chương 2303: Mời cơm

Dứt lời, Chúc Hạnh Nhiễm xoay người nhanh chân rời đi.

Các học sinh xung quanh đó còn đang chỉ trỏ, người phụ nữ mập mạp trong đó làm lố nhất, nói to đến mức ước gì cho cả học viện nghe thấy.

Chúc Đào đứng trước cửa nhìn các học sinh chỉ trỏ, lúc này gã hơi hoang mang.

“Chúc Đào huynh”.

Lúc này một giọng nói vang lên bên cạnh Chúc Đào.

Chúc Đào xoay người lại nhìn, lúc nhìn thấy Diệp Quân, gã sửng sốt: “Diệp đệ”.

Diệp Quân cười nói: “Trùng hợp vậy”.

Chúc Đào hơi ngờ vực nói: “Sao ngươi ở đây?”

Diệp Quân nói: “Ta làm công ở trong này”.

Chúc Đào cười nói: “Thế à”.

Diệp Quân: “Đi thôi, ta mời huynh ăn cơm”.

Nói rồi hắn kéo Chúc Đào xoay người đi.

Diệp Quân đưa Chúc Đào đến một quán ăn trong trường học viện, đây là quán ăn do học viện mở, nhưng không miễn phí, phải tự chi trả, thông thường sẽ có vài con cháu nhà giàu và giáo viên đến đây ăn.

Diệp Quân và Chúc Đào vừa đến trước quán ăn, một người đàn ông mặc đồ được làm bằng vải thô, thắt lưng bằng sợi dây gai bước ra, khi người đàn ông bước ra, trên môi nở nụ cười, vẻ mặt cung kính, nhưng khi hắn nhìn thấy Diệp Quân và Chúc Đào đến, nụ cười của y lập tức biến mất với tốc độ mà mắt thường có thể thấy, sự cung kính không còn nữa, lưng cũng thẳng tắp.

Người đàn ông cảm thấy phiền vẫy tay: “Muốn xin cơm thì đi chỗ khác…”

Diệp Quân giơ tay lên, một linh tinh bay tới trước mặt người đàn ông, khi nhìn thấy linh tinh đó, mắt người đàn ông sáng lên, môi nở nụ cười: “Hai vị khách quan, mời, mời vào”.

Diệp Quân kéo Chúc Đào còn hơi thấp thỏm đi đến trước một bàn rồi ngồi xuống, hắn gọi bừa vài món, sau đó nhìn thiếu niên trước mặt: “Làm nhanh lên”.

Thiếu niên vội nói: “Vâng vâng”.

Nói rồi y lui xuống.

Chúc Đào nhìn xung quanh, thấy xung quanh được trang trí cực kỳ xa hoa, gã lại càng cảm thấy bất an, chậm rãi đứng dậy nói: “Diệp đệ, ta… ta không đói…”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Đào huynh, huynh đến tìm Hạnh Nhiễm à?”

Chúc Đào gật đầu: “Ừ, bọn ta đã gom đủ học phí cho nó rồi, ta đến để đưa học phí cho nó, ta… haizz…”

Nói đến đây y hít sâu một hơi, vẻ mặt hiện lên vẻ mất mát.

Diệp Quân biết gã đang vì thái độ vừa rồi của Chúc Hạnh Nhiễm, thế là khuyên: “Hạnh Nhiễm còn nhỏ, có vài chuyện vẫn chưa hiểu, sau này sẽ từ từ thấu hiểu thôi”.

Chúc Đào lắc đầu: “Ta không trách nó, là bọn ta làm cha me nợ nó. Diệp đệ, ngươi không biết đứa nhỏ này khổ thế nào đâu, từ nhỏ đã đi theo bọn ta sống ở nơi như vậy, tối tăm mù mịt, nguyện vọng lớn nhất cả đời này của ta và mẹ nó là mong nó có thể rời khỏi khu dân cư đó, mà bản thân nó cũng rất cố gắng… Ngươi có biết không? Từ lúc mười tuổi, nó đã một mình đến học viện Thần Miếu đi học rồi…”

Nói đến đây, nước mắt gã chợt dâng trào: “Ta biết vì thân phận của ta và mẹ nó nên nó thường xuyên bị các bạn cùng lớp ở học viện coi thường, lần này ta quả thật hết cách rồi, bình thường ta sẽ hẹn gặp nó ở ngoài trường, nhưng lần này nó đã không ra ngoài liên tiếp hai ngày rồi, ta hơi lo nên mới…”

Dường như gã nghĩ đến điều gì, vội lấy một chiếc khăn tay ra đưa cho Diệp Quân: “Diệp đệ, trong này là số học phí còn lại của nó, ngươi đưa cho nó giúp ta”.

Diệp Quân nhìn chiếc khăn tay, khẽ gật đầu: “Được”.

Nói rồi hắn cất chiếc khăn tay đi.

Lúc này đồ ăn được bưng lên, Diệp Quân gọi một con gà, một con cá, một bát thịt lợn kho và vài món mặn.

Lúc nhìn thấy bàn đồ ăn này, Chúc Đào sửng sốt, gã chưa từng nhìn thấy những thứ này.

Diệp Quân cười nói: “Đào huynh, ăn đi”.

Nói rồi hắn đưa đũa đến trước mặt Chúc Đào.

Chúc Đào hơi do dự: “Diệp đệ, chỗ nào tiêu tốn hết không ít nhỉ?”

Diệp Quân mỉm cười: “Không bao nhiêu đâu, nào, ăn trước đã”.

Chúc Đào do dự một lát, sau đó mới bắt đầu gắp đồ ăn.

Gã lần đầu ăn mấy món này, vừa ăn một miếng, mặt gã đầy vẻ không thể tin được: “Diệp đệ, đây…”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Sao thế?”

Chúc Đào khó tin nói: “Trên thế giới này còn có đồ ăn ngon đến vậy…”

Nụ cười trên môi Diệp Quân đông cứng lại, hai bàn tay đặt dưới bàn của hắn bất giác siết chặt lại.

Chúc Đào ăn rất nhanh, một lúc sau, gã bỗng nhìn Diệp Quân: “Diệp đệ, ngươi… ngươi cũng ăn…”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Ta không đói, huynh ăn đi”.

Chúc Đào gật đầu, gã tiếp tục ăn, ăn được một lúc gã bỗng dừng lại.

Diệp Quân nói: “Sao thế?”

Chúc Đào do dự nói: “Diệp đệ, chỗ này… ta có thể đóng gói mang đi không? Ta…”

Nói đến đây gã bỗng cảm thấy hơi ngượng.

Diệp Quân nói: “Tất nhiên là được, được chứ”.

Nói rồi Diệp Quân nhìn người phục vụ đứng cách đó không xa: “Ngươi qua đây”.

Người phục vụ vội bước đến: “Quý khách có gì dặn dò?”

Diệp Quân nói: “Đóng gói lại cho ta”.

Người phục vụ sửng sốt: “Đóng, đóng gói?”

Diệp Quân cau mày: “Có vấn đề gì sao?”

Người phục vụ nhìn Diệp Quân và Chúc Đào mặt đầy vẻ xấu hổ, mặc dù cảm thấy khinh thường nhưng vì tiền nên y vẫn gật đầu nói: “Xin quý khách đợi một lát”.

Nói rồi y xoay người đi vào trong.
Chương 2304: Mất mặt

Sau khi đi đến sau quầy hàng, người phục vụ khinh thường nói: “Ăn một bữa cơm mà còn đóng gói, ông đây chưa từng thấy ai nghèo như thế, gì vậy trời…”

Trên bàn ăn.

Diệp Quân cười nói: “Đào huynh, bao giờ thì huynh về?”

Chúc Đào lau miệng nói: “Đi ngay đây”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Nhanh thế sao?”

Chúc Đào gật đầu, mỉm cười: “Lần này ta đến bằng xe ngựa của quản lý mỏ quặng, tối nay hắn đã đi rồi nên buổi tối ta cũng phải đi, nếu không đến lúc đó ta phải đi bộ về. Nếu đi bộ về sẽ phải mất một tháng, ta không thể trì hoãn dù chỉ một ngày chứ đừng nói một tháng…”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Lúc này người phục vụ cầm mấy cái bao đến.

Diệp Quân đóng gói hết tất cả các món trên bàn, cuối cùng bỏ hết vào trong một cái bao.

Chúc Đào cũng giúp đóng gói lại, nhìn thấy Chúc Đào lấy hết không chừa một giọt canh, ánh mắt người phục vụ lại lộ ra vẻ khinh thường.

Làm việc cả đời chưa từng thấy ai nghèo như thế.

Thật ra làm phục vụ như thế, cuộc sống của y cũng không hề khá giả, sở dĩ khinh thường như thế còn một nguyên khác nữa, đó là vì làm việc trong quán rượu, nếu khách không ăn hết đồ ăn thì đồ đó sẽ là của họ, mà hai người trước mặt này đều đóng gói mang về hết tức là y chẳng có cái vẹo gì cả…

Đóng gói xong, Diệp Quân thanh toán tiền rồi rời đi cùng Chúc Đào. Vừa ra khỏi cửa quán, hắn bỗng sửng sốt vì một người phụ nữ đi về phía hắn, chính là Táng Cương.

Cô bé mặc chiếc váy rách rưới, còn phối thêm một cái mũ màu đỏ tồi tàn.

Nhìn thấy Diệp Quân, cô bé không nói gì, đi thẳng vào quán ăn.

Diệp Quân nhìn Táng Cương lướt qua, sau đó dẫn Chúc Đào rời đi.

Táng Cương đến trước quán ăn, người phục vụ ngăn cô bé lại, y nhìn Táng Cương cau mày, chán ghét nói: “Muốn xin ăn thì đi chỗ khác”.

Táng Cương nhìn người phục vụ không nói gì.

Người phục vụ nhìn vóc người gầy gò của cô bé, lập tức trợn mắt nhìn cô bé: “Nhìn gì mà nhìn? Nhìn nữa là móc mắt ngươi đấy”.

Táng Cương lộ ra vẻ mặt sợ hãi, sau đó xoay người bỏ chạy.

Người phục vụ đắc ý bật cười…

Diệp Quân dẫn Chúc Đào ra ngoài, sau đó hắn quay đầu sang nhìn Chúc Đào: “Đào huynh, huynh đợi ở bên trong một chút nhé”.

Nói rồi hắn xoay người chạy đi.

Chúc Đào hơi ngờ vực.

Không lâu sau, Diệp Quân ôm một cái bao lớn chạy đến, hắn đặt bao xuống rồi cười nói: “Đào huynh, trong túi này có một ít lương khô bánh quy, có thể bảo quản lâu dài, huynh có thể mang về”.

Chúc Đào vội nói: “Diệp đệ, không ổn lắm đâu…”

Diệp Quân đặt túi trước mặt gã, cười nói: “Huynh mau về đi”.

Chúc Đào do dự một chốc, sau đó nói: “Diệp đệ, ngươi… ta…”

Diệp Quân cười nói: “Mau đi đi”.

Chúc Đào gật đầu.

“Ừ”.

Nói rồi gã vác bao vải đó lên vai rồi rời đi, nhưng như nghĩ đến điều gì đó, gã quay đầu lại nhìn Diệp Quân: “Diệp đệ, ta cứ có cảm giác ngươi không phải người bình thường, ta… ngươi có thể giúp ta chăm sóc Tiểu Nhiễm không?”

Diệp Quân gật đầu: “Được chứ”.

Chúc Đào cong môi cười: “Cảm ơn”.

Nói rồi gã vác bao tải lên rồi xoay người đi.

Nhìn Chúc Đào biến mất ở cuối tầm nhìn, Diệp Quân trầm lặng hồi lâu rồi xoay người đi.

Diệp Quân đến ngoại viện, hỏi thăm mấy lần mới tìm được Chúc Hạnh Nhiễm. Chúc Hạnh Nhiễm vẫn mặc chiếc váy cũ, gương mặt như phủ một tầng sương giá.

Diệp Quân đi đến trước mặt Chúc Hạnh Nhiễm, lấy một chiếc khăn tay ra đưa cho Chúc Hạnh Nhiễm: “Đây là học phí mà cha cô đưa cho cô, huynh ấy đi rồi”.

Chúc Hạnh Nhiễm im lặng hồi lâu, sau đó nhận lấy chiếc khăn tay.

Diệp Quân không nói gì, xoay người rời đi.

Chúc Hạnh Nhiễm cũng xoay người rời đi, nhưng đi được mấy bước cô ta bỗng quay người lại nhìn Diệp Quân: “Có phải ngươi rất xem thường ta không?”

Diệp Quân dừng bước, hắn xoay người lại nhìn Chúc Hạnh Nhiễm: “Cô muốn nói gì?”

Chúc Hạnh Nhiễm nhìn chằm chằm hắn: “Phải, ta ghét ông ta làm ta mất mặt đấy”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Cô nghĩ có một người cha nghèo rất mất mặt sao?”

Chúc Hạnh Nhiễm bỗng nhiên tức giận nói: “Lẽ nào không phải sao? Ngươi có biết những năm qua ta sống như thế nào không? Lần đầu ta đến trường, mọi người đều ăn mặc rất đẹp, chỉ có ta ăn mặc như một kẻ ăn mày. Năm nào đến lúc nộp học phí cũng chỉ có nhà ta là nộp học phí chậm, mỗi lần như thế ta đều sẽ bị giáo viên gọi lên khiển trách trước mặt, mỗi lần trường có hoạt động tập thể, chỉ có mình ta không thể tham gia, vì nhà ta không đủ khả năng chi trả phí hoạt động, ta rất muốn hỏi họ, tại sao lại sinh ta ra, tại sao…”
Chương 2305: Thiệp mời sinh nhật

Hai mắt Chúc Hạnh Nhiễm đỏ bừng, hai mắt ngập nước, nhưng cô ta lại không cho nước mắt rơi xuống.

Diệp Quân im lặng một lúc lâu, thở dài một hơi, sau đó nói: “Học được kiếm kỹ đó chưa?”

Chúc Hạnh Nhiễm sửng sốt, hiển nhiên là không ngờ Diệp Quân sẽ đột ngột hỏi như thế, một lúc sau cũng không biết nên trả lời thế nào.

Diệp Quân nhìn cô ta, hỏi tiếp: “Học được chưa?”

Chúc Hạnh Nhiễm bướng bỉnh quay đầu đi, không nói câu gì.

Diệp Quân nói: “Tối nay tới thư viện gặp ta”.

Nói rồi hắn xoay người rời đi.

Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân đang rời đi ở phía xa, nắm tay thật chặt: “Ngươi không mắng ta sao?”

Diệp Quân dừng bước lại, hắn quay người nhìn về phía Chúc Hạnh Nhiễm, nhỏ giọng nói: “Ta không có tư cách để mắng cô, ta tự hỏi bản thân mình, nếu ta biến thành cô, chắc chắn ta sẽ không bằng cô, ở trong lòng ta, cô thật sự rất mạnh mẽ, thật đó”.

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Ở sau lưng, nước mắt của Chúc Hạnh Nhiễm chợt rơi xuống.

Trên đường đi.

Tiểu tháp nói: “Suy nghĩ của cô bé đó có vấn đề”.

Diệp Quân gật đầu nói: “Có vấn đề là chuyện bình thường, đừng nói tới cô ta, nếu ta trải qua cuộc sống như cô ta, chắc chắn cũng sẽ không bình thường, cô ta, Chúc Đào và thím Khương đều không sai, sai là ở thời đại này”.

Vừa nói hắn vừa ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xa, nhỏ giọng nói: “Ta còn tưởng rằng Thanh Châu là thế giới cấp thấp nhất rồi, nhưng bây giờ xem ra, ta vẫn biết quá ít về thế giới này”.

So với nơi này, Thanh Châu chắc chắn là một thiên đường chốn nhân gian.

Gian khổ là gì chứ?

Không phải là không có cách nào để tu luyện đã gọi là gian khổ, mà là, ngay cả việc sống thôi cũng đã quá khó khăn mới thực sự gọi là gian khổ.

Chúc Đào Và thím Khương chưa đủ nỗ lực sao?

Tất nhiên là rất nỗ lực.

Nhưng bọn họ cũng không thể thay đổi vận mệnh của mình chỉ bằng sự nỗ lực được, là một con người của thời đại, càng nỗ lực càng lăn xả thì càng không có hy vọng, thì chắc chắn vấn đề phát sinh không nằm ở chỗ con người.

Diệp Quân không về thẳng thư viện, hắn chuẩn bị đi tới quán cơm để ăn cơm, khi hắn đi tới quán cơm đó, bỗng chốc sửng sốt.

Lúc này, ở phía trước quán cơm có một người đàn ông đang nằm trong vũng máu, không ngừng co giật.

Diệp Quân lại gần nhìn thử, phát hiện đó chính là nhân viên phục vụ lúc trước, lúc này, người nhân viên phục vụ đang trong tình trạng rất thảm thương, tay chân bị cắt đứt, đầu lưỡi cũng bị cắt mất, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Nhìn thấy cảnh này, mặt mày Diệp Quân tối sầm, hắn quay người rời đi.

Diệp Quân đi tới thư viện, vừa vào trong thư viện hắn đã nhìn thấy Táng Cương, cô bé đang ngồi trong góc tủ sách đọc sách.

Diệp Quân đi tới trước mặt cô bé, nhìn chằm chằm cô bé.

Táng Cương ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó cúi đầu xuống đọc sách tiếp, nhưng tay trái cô bé lại âm thầm đưa ra sau lưng, đó là nơi cô bé giấu đao, nhưng vẻ mặt cô bé vẫn vô cùng bình tĩnh, còn hơi ngây ngô.

Diệp Quân nhìn Táng Cương: “Người đó là do ngươi giết đúng không?”

Táng Cương ngẩng đầu nhìn về phía hắn, chớp mắt nhìn, vẻ mặt vô tội.

Diệp Quân nhìn chằm chằm Táng Cương, im lặng, nếu không phải hắn đã từng quen biết cô bé này thì hắn cũng sẽ bị vẻ ngoài ngây thơ này của cô bé đánh lừa.

Bây giờ nhìn lại, hắn không nhìn thấy chút tà ác nào trong ánh mắt cô bé.

Sau khi Diệp Quân im lặng một lúc, hắn ngồi xuống rồi nói: “Ngươi muốn đọc sách không?”

Táng Cương gật đầu.

Diệp Quân hỏi: “Tại sao lại muốn đọc sách?”

Táng Cương nhìn hắn, không nói gì.

Diệp Quân im lặng, hắn cầm lấy quyển sách trên tay Táng Cương, lúc nhìn thấy cuốn sách đó, vẻ mặt hắn chợt tối sầm.

Giải Phẫu Học!

Quyển sách này dạy cách làm thế nào để giải phẫu cơ thể cơ thể con người.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Táng Cương, Táng Cương nhìn lại hắn, đôi mắt to tròn chớp chớp.

Diệp Quân im lặng một lúc, sau đó nói: “Ngươi đọc sách để giết người dễ hơn à?”

Táng Cương im lặng, đột nhiên cô bé nhìn vào mu bàn tay mình, trên đó có một con kiến đang bò, cô bé cau mày lại, cô bé không giết con kiến đó, thay vào đó, cô bé cẩn thận để con kiến xuống đất, sau đó lấy ra một miếng bánh bao nhỏ.

Con kiến đó bò tới miếng bánh bao, gặm một lúc lâu, nó đột nhiên quay người bò đi.

Táng Cương nằm trên mặt đất và đi theo nó.

Vẻ mặt Diệp Quân đầy nghi ngờ.

Ngay sau đó, Táng Cương đi theo con kiến tới một góc tường, trong góc tường có một cái hang nhỏ xíu, nhìn thấy con kiến bò vào trong cái hang ấy, Táng Cương đột nhiên đứng dậy rời đi, nhưng một lúc sau, cô ta bưng một chén nước sôi đi tới, sau đó đổ hết chén nước sôi đó vào trong tổ kiến trước ánh mắt kinh ngạc của Diệp Quân.

Diệp Quân: “...”

Táng Cương cầm theo chén nước và cuốn Giải Phẫu Học xoay người rời đi.

Diệp Quân nhìn theo bóng lưng đang rời đi của cô bé, một lúc lâu sau cũng không nói gì.

Tiểu Tháp đột nhiên lên tiếng: “Cô bé này là một người tàn nhẫn”.

Diệp Quân không nói gì, đương nhiên là hắn biết cô bé này là một người rất tàn nhẫn, vào lần đầu tiên gặp mặt, suýt chút nữa hắn đã bị đối phương giết chết.

Không suy nghĩ gì nhiều nữa, hắn bắt đầu quét dọn vệ sinh, không lâu sau, hai mắt của hắn bị che lại, ngay sau đó, một giọng nói kỳ quái vang lên bên tai: “Đoán coi ta là ai”.

Diệp Quân nói: “Long Đại”.

Long Đại buông tay ra, cười hì hì, sau đó lấy ra một xiên thịt đưa cho Diệp Quân: “Sư phụ, cho người”.

Diệp Quân cầm lấy xiên thịt cắn một miếng, sau đó cười nói: “Gần đây tu luyện thế nào rồi?”

Long Đại đáp: “Học xong hết rồi, sư phụ, khi nào người mới dạy kiếm kỹ mới cho ta vậy?”

Vừa nói, trên mặt cô ta tràn đầy mong đợi.

Diệp Quân cười nói: “Mai”.

Long Đại gật đầu: “Dạ!”

Vừa nói, cô ta vừa lấy một tấm thiệp mời ra đưa cho Diệp Quân: “Sư phụ, cho người”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Đây là?”

Long Đại cười nói; “Mai là sinh nhật của ta, đây là thiệp mời, sẽ tổ chức ở sảnh của học viện Thần Miếu, người nhớ phải đến đó”.

Diệp Quân nói: “Ta đi, không thích hợp lắm nhỉ?”

Long Đại trừng mắt nhìn hắn: “Có gì mà không thích hợp chứ, dù sao thì ngày mai người nhất định phải đến”.

Diệp Quân suy nghĩ một lúc, sau đó nói: ‘Được rồi. Nhưng ngày mai cô phải bảo vệ ta thật tốt, ta sợ sẽ có người muốn nhằm vào ta”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK