Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2576: Không dám sao?

Có thể nói, nếu bọn họ không có nhiều người, thật sự không phải là đối thủ của thiếu niên kiếm tu trước mắt này.

Ầm!

Ngay tại lúc này, cách đó không xa có một tiếng động lớn truyền đến, ngay sau đó, một luồng kiếm quang bỗng phát ra, cuốn trôi tất cả mọi thứ.

Cường giả xung quanh thấy vậy, vội vàng rút lui.

Làn sóng xung kích mạnh mẽ kia khiến Diệp Quân và người thần bí lần lượt lui ra sau, sau khi Diệp Quân dừng lại, cơ thể đột nhiên run lên, trong lúc đó, ngàn vạn kiếm quang lập tức chém về phía người thần bí vừa mới dừng lại ở đằng xa.

Thấy Diệp Quân càng đánh càng mạnh, vẻ mặt người thần bí dưới lớp mặt nạ nhất thời tối sầm lại, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân đang lao về phía mình, tay phải chậm rãi siết chặt lại. Một lát sau, ông ta đột nhiên tung ra một quyền, vừa đánh ra, một vòng xoáy màu đen đột nhiên hiện ra trước mặt ông ta, chỉ trong nháy mắt, ngàn vạn kiếm quang kia lập tức bị vòng xoáy đen này nuốt chửng, nhưng khi Diệp Quân đánh tới, vòng xoáy đen đó lập tức bị hắn dùng một nhát kiếm chém nát.

Thấy cảnh này, vẻ mặt người thần bí nhất thời trở nên khó coi: “Thanh kiếm này của ngươi...”

Lúc này, Diệp Quân cầm kiếm đâm tới trước mặt ông ta.

Người thần bí chỉ tay một cái, một chữ “Đạo” màu vàng đột nhiên hiện ra.

Ầm!

Diệp Quân chém một nhát kiếm lên chữ “Đạo”, cả người hắn ngay lập tức bị đánh bật ra ngoài, nhưng rất nhanh, một cánh tay đã đỡ lấy hắn.

Chính là Tam tỷ!

Tam tỷ nhìn người thần bí đằng xa, trầm giọng nói: “Đó là chữ “Đạo” mà Tổ Đạo ban cho ông ta, bên trong chứa đựng rất nhiều sức mạnh Tổ Đạo.”

Diệp Quân nhìn tay phải của mình, toàn bộ cánh tay đó đều trở nên tê dại.

Đằng xa, chữ “Đạo” trước mặt người thần bí chậm rãi bay lên trời, cuối cùng lơ lửng ở trên đỉnh đầu ông ta, lúc này, toàn thân ông ta đã xuất hiện một màu vàng nhàn nhạt.

“Tổ Đại Bảo Hộ!”

Thấy cảnh này, Hoang Cổ Thiên trong sân đột nhiên hoảng sợ, trong mắt gã còn có sự ngưỡng mộ không thể nào che giấu được.

Tổ Đạo Bảo Hộ!

Tên như nghĩa, ngay cả khi có được sự bảo hộ của Tổ Đạo, mà đây không phải sự bảo hộ đơn thuần, có Tổ Đạo Bảo Hộ thì đồng nghĩa với việc có thể vận dụng được ba phần sức mạnh của Tổ Đạo!

Ba phần sức mạnh!

Ba phần sức mạnh của Tổ Đạo cũng đã có thể càn quét được một vạn lần nền văn minh vũ trụ cấp mười rồi.

Điều này cứ như gian lận vậy!

Bọn họ cũng không ngờ rằng người thần bí này lại nhận được Tổ Đạo Bảo Hộ, điều này khiến bọn họ thật sự rất ghen tị.

Mà sau khi có Tổ Đạo Bảo Hộ, khí tức của người thần bí kia đột nhiên biến mạnh mẽ, nếu nói khí tức trước kia của ông ta giống như một dòng sông thì giờ phút này, khí tức tỏa ra từ cơ thể ông ta lại giống như một đại dương mênh mông.

Bên cạnh Tam tỷ, Diệp Quân không hề sợ hãi, hắn cầm kiếm Thanh Huyên định lao về phía người thần bí kia, nhưng lại bị Tam tỷ kéo lại.

Tam tỷ trợn mắt nhìn hắn: “Tiểu tử ngốc, đệ đừng manh động như vậy, thực lực của tên kia lúc này mạnh hơn trước đó rất nhiều, đánh không được đâu.”

Diệp Quân chỉ toét miệng cười: “Không giấu gì Tam tỷ, kẻ địch ta đánh còn mạnh hơn ông ta rất nhiều.”

Tam tỷ nhíu mày: “Mạnh hơn ông ta sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Thực lực của Phạn Chiêu Đế nhất định có thể đè bẹp người thần bí trước mắt hắn.

Tam tỷ trầm giọng nói: “Tại sao người nhà đệ lại không giúp?”

Diệp Quân lắc đầu, cười ha ha: “Ta được nuôi dưỡng ở bên ngoài, nhà chúng ta có truyền thống như vậy.”

“Nói bậy!”

Tam tỷ nhíu mày: “Làm gì có kiểu nuôi dưỡng ở bên ngoài như vậy? Đệ đừng cười ngốc nữa, ta mặc kệ truyền thống gì đó nhà đệ, ở chỗ chúng ta, chỉ có Đại ca là mạnh nhất, Đại ca không có ở đây thì Nhị ca chính là người mạnh nhất, không có Nhị ca thì người đó chính là ta, hiểu không?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tam tỷ, ta không sợ ông ta, ta có thể làm được.”

“Dưỡng thương trước đi, ta nghỉ ngơi xong rồi.” Tam tỷ trợn mắt lườm hắn, Diệp Quân không biết phải làm sao.

Tam tỷ xoay người nhìn người thần bí, cô ta bước lên phía trước một bước, vừa bước, thân thể cô ta đã cách người thần bí trăm trượng, cô ta quan sát ông ta: “Ngươi biết Đại ca của ta, chắc cũng là cùng một thời đại với Đại ca ta, ta lại hơi tò mò đó.”

Người thần bí nói: "Đến lúc này rồi mà ngươi vẫn còn muốn kéo dài thời gian sao? Ngươi thật sự cho rằng để Lăng Tiêu ra ngoài là có thể càn quét được mọi thứ ư?”

Tam tỷ cười nói: “Vậy đợi lát nữa ngươi đấu tay đôi với Đại ca ta đi?”

Người thần bí nheo mắt.

Tam tỷ nhếch khóe miệng: “Không dám sao?”

Ngay tại lúc này, Tổ Đạo đột nhiên duỗi ngón tay ra, sau đó nhẹ nhàng chỉ một cái.

Bùm!

Vô số sức mạnh đại đạo rơi xuống như vũ bão, trong nháy mắt, tất cả cường giả phía dưới lại tiếp tục tăng thêm một cảnh giới.

Vẻ mặt Tam tỷ trầm xuống.

Người thần bí đột nhiên điên cường cười lớn: “Bây giờ đã biết thế nào là tuyệt vọng chưa? Đấu với Tổ Đạo ư? Thật là quá ngu xuẩn.”
Chương 2577: Tan theo chiều gió

Tất cả mọi người ở đây đều cùng tăng thêm một cảnh giới!

Sự thay đổi đột ngột này khiến tất cả cường giả trên chiến trường choáng váng.

Niềm hạnh phúc này đến quá đột ngột.

Sau cú sốc là niềm vui ngây ngất.

Vô số cường giả không khỏi phấn khích kêu lên.

Lúc này, bọn họ mới ý thức được, thăng tiến cảnh giới hoá ra có thể đơn giản như vậy. Tất nhiên, nhiều cường giả cảm thấy những cảm xúc phức tạp hơn vì họ nhận ra rằng có một số thứ, dù nỗ lực cả đời nhưng họ vẫn không thể đạt được. Tuy nhiên, những người khác có thể dễ dàng giải quyết chúng chỉ bằng một cú búng tay.

Lúc này, bọn họ mới ý thức được, trên thế giới này, bọn họ thật sự giống như những con kiến tầm thường.

Lúc này, lòng tôn kính của họ đối với Tổ Đạo trên trời càng sâu sắc hơn, một sự tôn kính chân thành và tận tâm nhất.

Giờ phút này, bọn họ đã không còn bất kỳ suy nghĩ nào khác, đều ngoan ngoãn nghe lời.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy cảnh giới của tất cả các cường giả lần nữa thăng cấp, sắc mặt Diệp Quân và Tam tỷ ở cách đó không xa đều tối sầm.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn trời, không khỏi kinh ngạc. Hóa ra mọi chuyện có thể diễn ra như thế này!

Tam tỷ cau mày thật chặt, vẻ mặt nghiêm túc.

Bởi vì cô ta nhận thấy rằng không chỉ các cường giả trên chiến trường thăng cấp cảnh giới mà những thi thể nghịch đạo kia cũng tăng mạnh. Sau khi thăng cấp, sức mạnh của chúng đã tăng lên đáng kể. Kết quả là đám người Thượng Thương Chủ giờ đã bị áp chế hoàn toàn.

Thực lực của từng thi thể nghịch đạo này quá mạnh, bất kỳ ai trong số chúng cũng có thể đè bẹp đám người Hoang Cổ Thiên, dù sao bọn chúng đều từng là những kẻ nghịch đạo, hơn nữa còn bị Tổ Đạo đặc biệt luyện chế, vì vậy sức chiến đấu của chúng rất dữ dội.

Lúc này, người bí ẩn kia đột nhiên nói: "Giết!"

Lời vừa dứt, ông ta liền dẫn đầu lao về phía Diệp Quân và Tam tỷ, khi nhìn thấy người bí ẩn ra tay trước, đám người Hoang Cổ Thiên cũng cười ha hả, cùng nhau lao ra ngoài, lúc này, bọn họ tràn đầy tự tin.

Kẻ nghịch đạo thì sao?

Cũng chỉ là bọn kiến hôi!

Giờ phút này, khí thế của những cường giả này đã trải qua một sự thay đổi to lớn. Khí tức đáng sợ hội tụ lại, giống như một dòng nước lũ dâng trào. Còn chưa tới nơi, họ đã làm cho màn sáng do Tam tỷ phóng ra trông như ảo ảnh, trong suốt và gần giống như làn khói.

Cảm nhận được luồng uy áp quái dị, Diệp Quân hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên một chút quyết tâm, hắn tiến lên một bước với thanh kiếm Thanh Huyền trong tay, chuẩn bị dùng kiếm bắn lên trời, nhưng lúc này, Tam tỷ đã tóm lấy hắn.

Diệp Quân quay đầu nhìn Tam tỷ, Tam tỷ khẽ mỉm cười: “Cùng lên đi!"

Diệp Quân cười toe toét: "Được!"

Khi hai tỷ đệ chuẩn bị ra tay, thì đột nhiên, một sự thay đổi xảy ra. Không gian trước mặt nổ tung, sau đó, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra.

Chính là Quân Đế!

Quân Đế nhìn vô số cường giả đang lao về phía mình, vẻ mặt vô cảm, đột nhiên, ông ta xòe lòng bàn tay ra, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt.

Đùng!

Thân thể ông ta đột nhiên to lên gấp trăm lần!

Tượng Đạo!

Tượng Đạo này không phải tượng Đại Đạo, mà là Đạo của chính ông ta. Không dựa vào bất kỳ ngoại lực hay Đại Đạo lực, ông ta đã tạo ra Đạo bằng chính sức lực của mình!

Ngay lúc tay phải Quân Đế đột nhiên siết chặt, năm ngón tay to lớn nắm chặt thành nắm đấm, ngón cái ấn vào mắt nắm đấm, mỗi khớp đều phát ra lực. Quyền ý đáng sợ dâng lên như thủy triều, nghiền nát trời đất thành từng mảnh. Khi ông ta tung ra cú đấm này, thời gian như dừng lại, trời long đất lở, nguyên khí vỡ vụn, không gian diệt vong.

Ầm!

Uy lực của một quyền đẩy lùi hàng trăm ngàn cường giả, có một số kẻ yếu hơn bị tiêu diệt linh hồn ngay tại chỗ!

Cú đấm này đã trấn áp hàng vạn cường giả!

Cú đấm phá vỡ khu vực không gian thành hư vô.

Nhìn thấy cảnh này, cổ họng Diệp Quân cuộn lên, sau đó nói: Đỉnh!

Tam tỷ khẽ mỉm cười: "Nhị ca đúng là rất mạnh."

Vừa nói, cô ta vừa vỗ vai Diệp Quân, cười: "Tiểu Cửu, đệ cũng rất quỷ dị, sớm muộn gì đệ cũng nhất định sẽ mạnh hơn cả nhị ca và đại ca."

Diệp Quân mỉm cười: "Ta sẽ cố gắng!"

Trên bầu trời, tất cả mọi người đều nhìn tượng Đạo Quân Đế ở phía xa, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi, giống như đang nhìn thấy quỷ vậy.

Đây là người sao?

Cú đấm này mạnh đến mức chỉ đánh một cú mà đã đánh bay cả trăm ngàn cường giả!

Thật kinh khủng!

Lúc này, những cường giả trên chiến trường có phần ngơ ngác trước khí thế uy nghiêm của Quân Đế. Niềm tự tin vừa nhen nhóm đã bị dập tắt vào lúc này.

Cửu Châu Chủ liếc nhìn Quân Đế, rồi quay đầu nhìn về phía người kế bên Quân Đế không xa, Tại nơi đó, lão hòa thượng ngồi xếp bằng trong hư không, hai tay chắp lại, hơi thở mong manh.

Lúc này, lão hòa thượng đột nhiên chậm rãi nhìn lên một nơi nào đó: "A di đà phật."

Vừa nói, cơ thể ông ta tiêu theo chiều gió.

Hoàn toàn sụp đổ!

Cửu Châu Chủ khẽ nói: "Yên tâm đi."
Chương 2578: Lay chuyển

Cách đó không xa, Quân Đế hóa thành tượng Đạo liếc mắt nhìn đám người Hoang Cổ Thiên. Cuối cùng, ánh mắt của ông rơi vào người bí ẩn cầm đầu - Chử Minh. Tại sao phải giấu mặt? Thật buồn cười. Người bí ẩn nhìn chằm chằm Quân Đế: "Quân Đế!"

Quân Đế liếc nhìn người đàn ông tên Chử Minh với ánh mắt thờ ơ, “Không ngờ ngươi lại trở thành tay sai của Tổ Đạo. Nhớ khi đó, Chử Minh ngươi là một kẻ cứng rắn, cốt cách đầy mình, bây giờ lại khúm núm luồn cúi”.

Chử Minh nhìn chằm chằm vào Quân Đế: "Quân Đế, ngươi nghĩ đại ca ngươi có thể chống lại Tổ Đạo hay sao?"

Quân Đế khẽ lắc đầu: "Đừng lo lắng, ta nói vậy thôi, chứ không phải khinh ngươi đâu."

Mọi người: "…"

Sắc mặt Chử Minh đột nhiên trở nên khó coi, tay phải chậm rãi nắm chặt, hào quang trên người vô cùng mạnh mẽ, nhưng cuối cùng vẫn không dám ra tay.

Thấy ông ta không dám ra tay, những cường giả còn lại nhất thời cũng không dám ra tay nữa.

Thấy cảnh này, Quân Đế khẽ lắc đầu, ông ta ngẩng đầu nhìn lên nhìn Tổ Đạo trên bầu trời: "Tổ Đạo, ngươi tự nhìn cái đám phế vật ngươi gọi tới đi, hơn trăm ngàn người, thế mà còn không gan bằng Cửu đệ của ta."

Vừa nói, ông ta vừa liếc nhìn Diệp Quân ở phía xa, khẽ mỉm cười.

Lúc trước khi ở bên Bỉ Ngạn Giới, ông ta vẫn luôn chú ý đến chiến trường bên ngoài, ông ta rất hài lòng với biểu hiện của Diệp Quân, hắn đúng là ra dáng đàn ông đích thực.

Bên cạnh Diệp Quân, Tam tỷ cũng nhìn Diệp Quân, cười nói: "Nhị ca rất ít khi khen người khác đấy."

Diệp Quân cười toe toét.

Trên bầu trời, nghe được Quân Đế trắng trợn sỉ nhục, sắc mặt của mấy vạn cường giả kia đều trở nên khó coi. Điều này quá xúc phạm. Lúc này, những cường giả này trở nên tức giận.

Cảm nhận được sự tức giận của những cường giả phía sau, Chử Minh lập tức nói: "Quân Đế, ngươi cho rằng với thực lực của ngươi sẽ có thể ngăn cản tất cả mọi người sao? Thật nực cười!"

Quân Đế đột nhiên giơ tay và tung một cú đấm.

Quyền ý vô biên quét qua!

Va chạm trực diện!

Chử Minh còn chưa nói xong đã bị chấn động lùi lại mấy vạn trượng. Các cường giả khác cũng bị ảnh hưởng, đều buộc phải liên tục lui về.

Quân Đế liếc nhìn Chử Minh cầm đầu: "Rác rưởi!"

Nói đến đây, ông ta dừng lại một chút, nhìn mọi người đối diện: "Ý ta là các ngươi!"

Mọi người: "…"

Phải nói rằng, lời nói của Quân Đế đã khơi dậy cơn tức giận của mọi người trong hiện trường. Suy cho cùng, người dám tới cũng không phải người bình thường. Lúc này lại bị sỉ nhục như thế, bọn họ không thể chịu đựng được nữa. Ngay lập tức, họ lại một lần nữa lao về phía Quân Đế.

Người xông xáo nhất chính là người bí ẩn kia, ông ta cũng phô ra tượng Đạo của chính mình, tượng Đại Đạo của ông ta cũng rất khổng lồ, trông cũng không yếu hơn Quân Đế là bao, nhưng toàn bộ khí thế đều kém hơn Đế Quân một trăm lẻ tám ngàn dặm, thực lực ông ta có được dựa vào sức mạnh của Đại Đạo, tất nhiên không thể so được với sức mạnh của Quân Đế tự tu luyện được.

Đối mặt với mật độ cường giả dày đặc, trong mắt Quân Đế không hề lộ ra vẻ sợ hãi mà còn hào hứng mãnh liệt: "Một nhóm tép riu!"

Nói xong, ông ta đột nhiên nắm chặt nắm đấm, sau đó tung một nắm đấm khổng lồ hung hăng về phía đám cường giả.

Khi nắm đấm này được tung ra, một luồng uy áp đáng sợ bao trùm khu vực trong chu vi hàng chục triệu dặm. Không khí trong không gian rộng lớn này trong nháy mắt vỡ vụn, chớp mắt một cái, không gian trải rộng hàng chục triệu dặm bốc cháy rồi dập tắt!

Mà ở phía đối diện của cú đấm kia, một đám cường giả càng thêm ngột ngạt vì sự áp chế của nắm đấm này, tượng Đạo của người đàn ông bí ẩn dẫn đầu cũng tung quyền về phía Quân Đế khi ông ta ra đòn, nhưng nắm đấm của ông ta đã bị vỡ tan tành trước khi kịp đến gần nắm đấm của Quân Đế. Sau đó, tượng Đạo của ông ta bể nát, cơ thể ông ta trong nháy mắt văng lộn ngược về sau như diều đứt dây, bên cạnh gã, một đám cường giả đồng loạt tung chiêu, tất cả sức mạnh tập trung lại một chỗ, nhưng vẫn không thể lay chuyển nắm đấm của Quân Đế, ngược lại còn ở thế yếu.

Một quyền áp chế cả trời!

Diệp Quân phía dưới nhìn thấy cảnh này, có hơi hào hứng nói: "Nhị ca đúng là lợi hại thật!"

Phải nói rằng thực lực của vị Nhị ca này thật sự khiến hắn chấn động, hiện tại, trong số những kẻ thù mà hắn gặp phải, e rằng chỉ có chủ nhân của Đại Đạo Bút và Phạn Chiêu Đế mới có thể đấu lại Nhị ca.

Bên cạnh Diệp Quân, Tam tỷ khẽ mỉm cười: "Đại ca còn lợi hại hơn!" Diệp Quân quay đầu nhìn Tam tỷ, "Mạnh hơn cả Nhị ca ư?"

Tam tỷ gật đầu, ngẩng đầu nhìn Quân Đế ở phía chân trời, cười tủm tỉm: "Lúc đó Nhị ca bị Đại ca đánh chẳng ra hình dạng gì luôn ấy chứ.”

Diệp Quân: "…”

Trên bầu trời, hàng trăm vạn cường giả bị một đấm của Quân Đế trấn áp tại chỗ, uy lực của hai bên hội tụ một chỗ, sức mạnh cường đại sôi sục như dầu sôi, tất cả mọi thứ trong khu vực cốt lõi bắt đầu hao mòn. Lúc này, sắc mặt đám người Hoang Cổ Thiên tái nhợt như tờ giấy, họ đã cố gắng hết sức, nhưng họ phát hiện Quân Đế trước mặt giống như một vị thần, không hề bị lung lay chút nào.

Trong lòng kinh hãi, Hoang Cổ Thiên cùng Thái Huyền U không thể tin được, tu vi tăng lên hai cảnh giới nhưng bọn họ vẫn không lay chuyển được Quân Đế!

Thật kinh khủng! Đúng lúc này, tay trái của Quân Đế vốn đặt ở sau lưng đột nhiên tung ra một cú đấm.

Ầm!

Chỉ bằng một quyền này, sắc mặt của đám người Hoang Cổ Thiên lập tức thay đổi. Trước khi họ kịp phản ứng, họ đã bị đánh bay như núi đổ.

Quân Đế không tiếp tục công kích bọn họ, mà đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tổ Đạo phía trên bầu trời, ông ta cười to: "Tổ Đạo, xuống đây, đánh một tí đi!"

Nói xong, tượng Đạo của ông ta bay lên trời. Sau đó, một quả đấm khổng lồ cao vạn trượng với khí thể không thể ngăn nổi đấm về phía Tổ Đạo trên bầu trời!
Chương 2579: Không nắm chắc

Thấy thế mọi người đều khá ngạc nhiên.

Họ không ngờ mục tiêu chính Quân Đế lại là Tổ Đạo trên bầu trời đó.

Mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Diệp Quân cũng ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi siết chặt hai tay, lúc này ánh mắt Tam tỷ bên cạnh hắn cũng hiện lên vẻ lo lắng.

Đòn tấn công của Quân Đế phá vỡ vô số thời không, bay đến trên bầu trời dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Lúc này Tổ Đạo bỗng giơ tay phải ra, sau đó đè xuống.

Ầm!

Chỉ nghe thấy tiếng nổ ầm, sau đó cú đấm đáng sợ đó vỡ tan, một bóng người rơi xuống từ trên trời.

Chính là Đế Quân.

Thấy thế đám người Hoang Cổ Thiên thở phào, sắc mặt Diệp Quân và Tam tỷ sa sầm.

Sau khi rơi xuống, thời không xung quanh ông ta đầy những mảnh vỡ tượng Đạo, vẻ mặt ông ta cũng vô cùng tái nhợt, nhưng trong mắt vẫn hiện lên ý chí chiến đấu, ông ta bật cười, giơ tay phải ra siết chặt lại, vô số mảnh vỡ tượng Đạo đó bất ngờ tập trung lại, thoáng chốc tượng Đạo của ông ta đã trở lại trạng thái ban đầu.

Hoang Cổ Thiên và Thái Huyên U nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ sợ hãi, lúc này họ nhận ra sự cách biệt giữa mình và Quân Đế đã không phải là cách biệt cảnh giới đơn thuần, cảnh giới mà họ tu luyện là cảnh giới Tổ Đạo đặt ra, nhưng cảnh giới của Quân Đế và mấy kẻ nghịch đạo này đã không phải là cảnh giới do Tổ Đạo đặt ra.

Nói cách khác, người ta đã đến một thế giới khác rồi.

Nghĩ đến đây hai người cảm thấy bất lực.

Con đường thuận đạo dễ đi, nghịch đạo thì khó đi đấy, nhưng nếu nghịch đạo bước ra thì chắc chắn là vô địch.

Chỉ là con đường nghịch đạo liệu có người có thể thành công không?

Nghĩ đến đây hai người lại bật cười.

Thực lực của Quân Đế này là vô địch, nhưng chẳng phải vẫn bị một đòn của Tổ Đạo đánh gục đó sao?

Tổ Đạo mới là người bất khả chiến bại thật sự.

Mặc dù Quân Đế ở phía xa bị áp chế trong mắt ông ta lại đầy vẻ hưng phấn, ngẩng đầu nhìn Tổ Đạo một chút, cười nói: “Lại nào”.

Vừa dứt lời, ông ta bỗng giơ chân phải lên, tượng Đạo cực lớn lại bay lên trời, lao thẳng về phía Tổ Đạo.

Uy lực Đại Đạo cuồn cuộn lan ra khắp nơi.

Lại đánh tiếp!

Thấy Quân Đế còn muốn đánh, không chỉ mọi người, ngay cả Diệp Quân cũng khá ngạc nhiên, Nhị ca này quả thật rất lợi hại.

Dưới cái nhìn của mọi người, Quân Đế lại đánh một quyền vào Tổ Đạo, so với đòn tấn công trước đó, uy lực của đòn tấn công này mạnh hơn, dường như muốn nghiền nát vũ trụ vô tận, chỉ uy lực quyền thế toát ra thôi đã áp đảo tất cả cường giả ở đó.

Sau đòn tấn công đó, Tổ Đạo không cảm xúc, lại giơ tay phải lên, sau đó đè xuống.

Ầm!

Chỉ thoáng chốc, nắm đấm nổ tung cùng với tượng Đạo, sau đó Quân Đế lại rơi từ trên trời xuống, nhưng ngay sau đó ông ta lập tức đứng vững, sau đó ông ta lại lao thẳng lên trời về phía Tổ Đạo.

Ý chí chiến đấu ngút trời.

Quân Đế hết lần này đến lần khác bị trấn áp, nhưng lại hết lần này đến lần khác lao về Tổ Đạo, hơn nữa đáng sợ nhất là ông ta đều trở nên mạnh hơn.

Yêu nghiệt kiểu chiến đấu.

Yêu nghiệt này thì càng đánh càng hăng.

Vạn năm mới có một.

Thế nhưng cho dù vậy, Quân Đế vẫn không thể làm gì được Tổ Đạo, chỉ bằng một tay, ông ta đã dễ dàng áp chế Quân Đế hết lần này đến lần khác.

Hơn nữa mọi người đều có thể nhìn ra, ông ta vẫn chưa dùng hết sức.

Diệp Quân nhìn Tổ Đạo, trầm giọng nói: “Tam tỷ, Tổ Đạo này có gì đó không đúng”.

Tam tỷ khẽ gật đầu: “Hình như cũng đang đợi gì đó”.

Diệp Quân cau mày, chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào tận sâu nơi bầu trời, cho đến hiện giờ hắn vẫn chưa nhìn thấy Phạn Chiêu Đế, điều này không bình thường.

Trận chiến này, Tổ Đạo đã đích thân tham gia trận chiến, còn có nền văn minh vũ trụ cấp chín và nền văn minh vũ trụ cấp mười, động tĩnh của các cường giả đỉnh cấp lớn như vậy, hắn không tin Phạn Chiêu Đế không biết, hơn nữa người phụ nữ đó còn là một bọn với Tổ Đạo.

Sắc mặt Diệp Quân dần trở nên sa sầm, vì hắn biết người phụ nữ này rất biết cách tính toán âm mưu, nếu bây giờ đối phương không ra tay chắc chắn là đang có âm mưu gì đó.

Nhưng lúc này hắn cũng không có cách nào khác, vì đối phương ở trong tối, hắn ở ngoài sáng.

Diệp Quân cúi đầu nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, hắn còn chưa đúc lại kiếm Thanh Huyên nên bây giờ kiếm Thanh Huyên chưa thể phát huy hết uy lực của nó, kiếm Thanh Huyên chỉ có uy lực chưa đến ba phần thời kỳ đỉnh cao của mình.

Sở dĩ hắn không làm lại kiếm Thanh Huyên là vì thật ra giờ hắn cũng không nắm chắc lắm.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng kéo góc áo Tam tỷ, sau đó nói: “Tam tỷ”.

Tam tỷ nhìn Diệp Quân: “Sao thế?”

Diệp Quân nói: “Chúng ta bàn chuyện này, lát nữa lúc đệ ra tay, tỷ nói tỷ sẵn sàng tuân theo trật tự của đệ”.

Tam tỷ chớp mắt, không nói gì.
Chương 2580: Lăng Tiêu

Diệp Quân nói: “Được không?”

Tam tỷ cười nói: “Con đường đệ tu là trật tự, đúng chứ?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Tam tỷ suy nghĩ một chốc, sau đó nghiêm túc nói: “Lão đệ, Tam tỷ là kẻ nghịch đạo, đệ bảo một kẻ nghịch đạo đi tuân thủ trật tự, thuận theo con đường của người khác có phải không ổn lắm không?”

Diệp Quân mỉm cười, đang định nói gì đó, nhưng lúc này Tam tỷ lại nói: “Không phải là không thể, nhưng đệ phải nói cho ta biết trật tự của đệ là thế nào?”

Diệp Quân lập tức nói: “Đệ muốn thống nhất toàn bộ vũ trụ, sau đó thiết lập một trật tự tương đối công bằng, để kẻ yếu không còn phải sợ hãi, kẻ mạnh không thích làm gì thì làm, để quyền lợi không kiêu ngạo, kẻ ác phải trả giá, để người lương thiện có thể tự bảo vệ mình”.

Hắn một hơi nói hết ý, sau đó hơi thấp thỏm nhìn Tam tỷ trước mặt.

Tam tỷ nhìn chằm chằm hắn một hồi, bỗng cười nói: “Tiểu Cửu, Tam tỷ không ngờ đệ chịu nhiều khổ sở thế mà còn có thể đơn thuần như vậy”.

Diệp Quân hơi cúi đầu xuống, vẻ mặt ảm đạm.

Nhưng lúc này Tam tỷ lại nói: “Nhưng, thế giới này của chúng ta đúng là cần một vài người đơn thuần như đệ”.

Nói rồi cô ta vỗ vai Diệp Quân, sau đó nói: “Tam tỷ không có ý cười nhạo đệ, ngược lại Tam tỷ vẫn rất bái phục đệ, thật đấy”.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn Tam tỷ, nhìn ánh mắt chân thành của Tam tỷ, hắn cười nói: “Cảm ơn Tam tỷ”.

Tam tỷ cười nói: “Lát nữa nếu có gì cần thì cứ nói với Tam tỷ. Nhưng Tam tỷ cũng có một yêu cầu nho nhỏ, đó là làm việc gì cũng đừng bỏ dở giữa chừng”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tất nhiên”.

Tam tỷ cười nói: “Phải nói là trật tự mà đệ nói rất thú vị, Tam tỷ thật sự rất mong chờ ngày có thể nhìn thấy đệ lập ra trật tự, đệ nhất định phải cố gắng”.

Diệp Quân cười nói: “Đệ đảm bảo, ngày này chắc chắn sẽ không quá lâu”.

Tam tỷ khẽ cười, vỗ vai hắn: “Cố lên”.

Diệp Quân đang muốn nói gì đó, lúc này hắn như nhận ra được điều gì, bỗng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy lúc này Quân Đế ở đằng xa đã lao lên trời, mặc dù bị trấn áp vô số lần nhưng khí tức của ông ta lại mạnh lên gấp mấy lần.

Vừa lao lên trời, chỉ thấy Tổ Đạo đó đánh một chưởng xuống.

Đòn tấn công này không có bất kỳ khí tức và khí thế nào, chỉ rất bình thường, thế nhưng chính một chưởng bình thường này lại khiến quyền thế ngút trời mà Quân Đế bên dưới phóng ra bị áp chế dưới bầu trời. Sau khi tay phải Tổ Đạo đè xuống dưới, quyền thế đáng sợ đó bắt đầu vụn vỡ, sau đó Quân Đế lại bị rơi từ trên trời xuống.

Nhưng chẳng mấy chốc, Quân Đế dừng lại, ông ta dừng lại ở giữa không trung, mái tóc dài tung bay theo khí tức của mình, sắc mặt hơi tái, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tổ Đạo ở phía trên bầu trời, Tổ Đạo cúi đầu nhìn ông ta như thể đang nhìn xuống một đám loi nhoi: “Tiếp tục”.

Giọng Tổ Đạo không lớn nhưng mọi người đều nghe rất rõ.

Không có chỗ nào trong cả vũ trụ này không có sự tồn tại của Tổ Đạo.

Tổ Đạo là thần của vũ trụ cấp mười.

Ngay lúc này mọi người cũng đã hiểu Tổ Đạo đang chơi trò mèo vờn chuột, Tổ Đạo không xem Quân Đế này là gì cả.

Nhận ra điều này, các cường giả ở đó đều nhìn Tổ Đạo, lúc này ngoài sự kính sợ ra, họ còn cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Tổ Đạo này mới không lường được, như thể vũ trụ vô tận, không có giới hạn, điểm kết thúc.

Diệp Quân nhìn chằm chằm Tổ Đạo, phải nói là cảm giác mà Tổ Đạo mang đến quả thật rất khó dò, giống như một ngọn núi cao vô tận khiến người ta không khỏi sợ hãi, muốn khuất phục, không khỏi có ý nghĩ muốn đuổi theo, nhưng thoáng chốc trong mắt hắn hiện lên ý chí chiến đấu vô tận, càng quyết tâm hơn.

Cơ thể Diệp Quân có thể bị đánh bại, nhưng ý chí thì không.

Tam tỷ ở bên cạnh nhìn đôi mắt tràn đầy ý chí chiến đấu của Diệp Quân thì bỗng nở nụ cười, ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng, vị Cửu đệ này quả thực rất xuất sắc, mang đến rất nhiều bất ngờ cho cô ta.

Tương lai chắc chắn sẽ là một thanh vũ khí rất mạnh.

Trên bầu trời, sau khi bị trấn áp trở về vị trí ban đầu, tinh thần chiến đấu của Quân Đế vẫn rất cao, trong mắt không hề có tia sợ hãi nào, chỉ có tinh thần chiến đấu vô tận.

Đối mặt với sự khiêu khích của Tổ Đạo, Quân Đế không hề nhượng bộ, ngay lúc đó ông ta lại ngưng tụ tượng Đạo của mình rồi bay lên trời, đấm mạnh vào Tổ Đạo.

Trăm trận không phục.

Đây là ý chí Đại Đạo của Quân Đế.

Lần này, khí thế của Quân Đế còn mạnh hơn lần trước, nhưng ông ta vẫn bị Tổ Đạo trấn áp. Không giống như trước, lần này một luồng sức mạnh của Tổ Đạo bao trùm lấy Quân Đế, nhốt ông ta ở trong đó, không thể động đậy.

Khi Quân Đế bị trấn áp, giọng Tổ Đạo bỗng vang lên: “Giết”.

Nhận được lệnh của Tổ Đạo, đám người Hoang Cổ Thiên và Chử Minh không dám do dự, lập tức lao về phía Quân Đế.

Thấy thế, Diệp Quân và Tam tỷ định ra tay, nhưng lúc này một tiếng bước chân vang lên phía sau hai người.

Tam tỷ quay phắt lại, một người đàn ông cầm đao bước ra từ cách đó không xa.

Lăng Tiêu!

Ngay sau đó, Tam tỷ lại quay đầu lại nhìn bầu trời, không biết Lăng Tiêu đã xuất hiện trên bầu trời từ lúc nào, thoáng chốc…

Vèo!

Mười vạn cái đầu đều văng lên trời, máu bắn tung tóe.

Giết trong tích tắc.

Thế nhưng lúc này Tổ Đạo trên bầu trời lại bật cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK