Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2025: Hồi sinh

Diệp thiếu!

Giọng nói này rất quen, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn vào vòng xoáy màu đen kia thì thấy một hư ảnh dần dần ngưng tụ lại, chính là Phạn Diêm La Thiên Tử.

Nhìn thấy Diệp Quân, Phạn Diêm La Thiên Tử nở nụ cười ôn hòa: “Diệp công tử”.

Diệp Quân chắp tay: “Tiền bối, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Phạn Diêm La Thiên Tử cười hỏi: “Không biết Diệp công tử có mệnh lệnh gì?”

Diệp Quân nói: “Tiền bối có thể trả mấy linh hồn của nền văn minh Thiên Hành lúc trước lại cho chúng ta được không…”

Phạn Diêm La Thiên Tử nghe vậy thì hơi do dự, sau đó khẽ cười: “Chuyện này làm trái quy tắc của nền văn minh chúng ta. Theo lý mà nói thì phải làm đơn gửi đi trước rồi làm việc theo trình tự… Nhưng Diệp công tử đã lên tiếng thì đương nhiên là chuyện nhỏ, chuyện nhỏ”.

Nói rồi ông ta nhìn quyển sách cổ dày cộp trong tay, quyển sách tự mở ra, ông ta cầm bút lướt nhẹ, lập tức, rất nhiều đốm sáng sau lưng ông ta bay ra khỏi vòng xoáy, chạy vào cây sinh mệnh Thiên Hành.

Một lúc sau, Phạn Diêm La Thiên Tử cất sách cổ đi, nhìn Diệp Quân cười bảo: “Được rồi”.

Diệp Quân ôm quyền: “Đa tạ”.

Phạn Diêm La Thiên Tử cười: “Người một nhà mà, Diệp công tử khách sáo rồi”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta sẽ khắc ghi chuyện này trong lòng”.

Phạn Diêm La Thiên Tử vui mừng khôn xiết, vội nói: “Chuyện nhỏ thôi Diệp thiếu, không đáng phải nhắc đến, cậu làm việc của mình tiếp đi”.

Nói xong, ông ta nhìn cây sinh mệnh Thiên Hành với ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó xoay người biến mất, vòng xoáy kia cũng biến mất, bầu trời trở lại như bình thường.

Diệp Quân cũng nhìn thấy ánh mắt của Phạn Diêm La Thiên Tử, hắn nhìn cây sinh mệnh Thiên Hành, cây này không đơn giản nha.

Lúc này, trong cây sinh mệnh Thiên Hành bay ra một quả hạch, bên trong quả hạch có một đốm sáng nhỏ, sau đó vô số sức mạnh sinh mệnh bay vào trong quả hạch, đốm sáng nhạt trong quả dần tan biến, linh hồn của Thượng Thần Thiên Vân cũng chậm rãi ngưng tụ, chẳng bao lâu, linh hồn của bà ta đã hoàn toàn ngưng tụ thành công.

Nhìn thấy cảnh này, Nhất Niệm và Tịnh An vui mừng rớt nước mắt.

Diệp Quân cũng thở phào một hơi, sau khi hắn đến nền văn minh Thiên Hành, tuy có nhiều xích mích với nơi đây, nhưng Thượng Thần Thiên Vân vẫn luôn giúp hắn, bởi thế hắn cũng không hy vọng bà sẽ biến mất khỏi thế gian.

Lúc này, hồn phách của Thượng Thần Thiên Vân đã được hút vào trong cây sinh mệnh Thiên Hành.

Cây sinh mệnh Thiên Hành nói: “Bây giờ hồn phách và quả hạch của bà ấy vô cùng yếu, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ta cũng sẽ từ từ hồi sinh những người khác nữa”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nói xong, hắn nhìn Nhất Niệm và Tịnh An: “Thời gian tới, nền văn minh Thiên Hành cần hai muội phụ trách tình hình chung, hai muội phải phấn chấn lên, biết chưa?”

Nhất Niệm gật đầu: “Vâng”.

Tịnh An cắn mạnh một miếng đùi cừu: “Phục hưng nền văn minh Thiên Hành!”

Diệp Quân và Nhất Niệm nhìn nhau cười, Tịnh An hoạt bát hài hước đã quay trở lại.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Tịnh An và Nhất Niệm bắt đầu cai quản nền văn minh Thiên Hành, bây giờ hai người họ là cốt lõi của cả nền văn minh, vậy nên tất cả người dân đều nghe lời họ răm rắp, tôn kính vô cùng.

Còn Diệp Quân thì đi tới một nơi, khoanh chân ngồi xuống, hắn lấy mấy chiếc nhẫn không gian lúc trước ra, trong nhẫn có hơn ba trăm nghìn mạch Vĩnh Hằng!

Hơn ba trăm nghìn mạch Vĩnh Hằng!

Là một khoản rất lớn!

Ngoài ra còn có vô số thần vật khác, trong đó nhiều nhất là bảo bối của Ba Chí Tôn và Pháp Thần Ác Đạo. Nhất là nhẫn không gian của Pháp Thần Ác Đạo, bên trong có rất nhiều thần vật kỳ lạ, đều không phải thứ tầm thường.

Diệp Quân xòe tay ra, một quyển sách cổ màu đỏ máu xuất hiện trong tay hắn.

Ác Thư!

Ác tự và ác huyết trong quyển sách này đã bị hắn hấp thụ hết, nhưng quyển sách này có giá trị rất lớn, bởi bản thân nó được hình thành từ ác niệm, hơn nữa bên trong còn có Ác Thế Giới đặc biệt.

Diệp Quân mở Ác Thư ra, một luồng ác niệm khủng khiếp ập tới, chỉ trong thoáng chốc, huyết mạch phong ma trong cơ thể hắn đã sôi trào.

Diệp Quân cả kinh, vội vàng gập sách lại.

Nhìn Ác Thư trước mắt, Diệp Quân vô cùng kinh hãi, ác niệm đáng sợ thế này, bây giờ hắn đúng là may mắn, nếu không phải hắn có huyết mạch phong ma và kiếm Thanh Huyên thì thật sự không thể ngăn cản được sức mạnh của Ác Thư này.

Kiếm Thanh Huyên có thể phá vỡ mọi thứ!

Huyết mạch phong ma có thể hấp thu mọi thứ ác…

Ác Thư này gặp hắn coi như gặp phải khắc tinh.

Diệp Quân cất Ác Thư đi, thứ này có thể coi như thần vật làm tăng biên độ của huyết mạch phong ma, sau này khi kích hoạt huyết mạch phong ma, hắn sẽ mở quyển sách này, điên cuồng hấp thu ác niệm từ đó tăng sức chiến đấu lên một cách điên cuồng…

Thực ra nếu thôn tính luôn thứ này thì chắc chắn huyết mạch phong ma sẽ có thể một lần nữa nâng cao, nhưng bây giờ hắn không dám, bởi hiện tại huyết mạch phong ma của hắn vẫn chưa hoàn toàn hấp thụ được ác tự và ác huyết lúc trước.

Lát nữa hắn sẽ hấp thu nó hoàn toàn.

Diệp Quân sắp xếp suy nghĩ xong nhìn nhẫn không gian của Pháp Thần Ác Đạo trước mặt, rất nhanh, hắn nhíu mày, vì hắn phát hiện trong nhẫn không gian của Pháp Thần Ác Đạo này có tới mấy chục nghìn viên tinh thể Tạo Hóa.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ Pháp Thần Ác Đạo này từng tiếp xúc với nền văn minh vũ trụ cấp sáu?
Chương 2026: Ta không chê

Diệp Quân trầm mặc một lúc, hắn cất mấy chục nghìn viên tinh thể Tạo Hóa đi, sau đó nhìn nhẫn không gian. Trong nhẫn không gian có một chiếc tàu cực kỳ cực kỳ lớn, phải tới trăm vạn trượng, chiếm một nửa không gian trong nhẫn không gian, con người đứng trước nó thật sự chỉ nhỏ bé như hạt bụi.

Nhìn chiếc tàu khổng lồ này, Diệp Quân hơi tò mò, đây là thứ của nền văn minh nào?

Diệp Quân nghĩ ngợi rồi đi vào trong nhẫn không gian. Nhẫn không gian này không phải vật tầm thường, nó tự hình thành một thế giới không gian, vì thế hắn có thể vào được.

Diệp Quân tới trước chiếc tàu, nhìn từ khoảng cách gần càng kinh hãi hơn, một loại cảm giác áp bức ập tới.

Diệp Quân quan sát kỹ con tàu khổng lồ, hắn phát hiện con tàu này có rất nhiều nơi không hoàn thiện, giống như bị hư hại nghiêm trọng.

Sau khi nghiên cứu một hồi, Diệp Quân cũng chẳng nghiên cứu ra cái gì nên đành từ bỏ, chắc phải để Tiểu Ái nghiên cứu thứ này thôi.

Nhà hắn cũng chế tạo tàu kia mà!

Diệp Quân tới trước món thần vật cuối cùng, đó là một thanh huyết đao, chính là huyết đao đã làm Tịnh Sơ bị thương lúc trước.

Diệp Quân đi tới trước huyết đao, nó khẽ rung chuyển, Diệp Quân xòe tay, thanh huyết đao vẫn không nhúc nhích.

Diệp Quân cau mày, lấy kiếm Thanh Huyên ra, huyết đao sợ hãi, vội bảo: “Đầu hàng, ta đầu hàng!”

Diệp Quân: “…”

Huyết đao hiển nhiên rất sợ kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân, nó khẽ rung lên.

Nhưng Diệp Quân lại hơi tò mò, hắn quan sát huyết đao rồi hỏi: “Ngươi tên gì?”

Huyết đao run rẩy đáp: “Nhẫn Linh”.

Diệp Quân hỏi: “Ngươi được Pháp Thần Ác Đạo luyện chế ra à?”

Huyết đao đáp: “Không phải, ta đến từ nền văn minh Phệ Giả…”

Diệp Quân hơi thắc mắc: “Nền văn minh Phệ Giả?”

Huyết đao nói: “Phải”.

Diệp Quân hỏi: “Nền văn minh cấp mấy?”

Huyết đao do dự một lúc rồi đáp: “Ta không biết”.

Diệp Quân nhíu mày: “Ngươi đến từ nền văn minh Phệ Giả mà ngươi lại không biết?”

Huyết đao nói: “Ta được chủ nhân chọn ra rồi luyện chế, vậy nên ta chỉ biết mình đến từ nền văn minh Phệ Giả, còn nền văn minh này cấp mấy thì ta không biết”.

Diệp Quân cạn lời.

Huyết đao nói tiếp: “Sau khi chủ nhân ta ra đi đã để lại truyền thừa, sau này bị Pháp Thần Ác Đạo này lấy được, vì thế cô ta đã kế thừa một số truyền thừa của chủ nhân ta…”

Diệp Quân bảo: “Thì ra là vậy…”

Nói rồi hắn nhìn con tàu khổng lồ cách đó không xa: “Thứ này cũng là của chủ nhân ngươi hả?”

Huyết đao nói: “Đúng thế, năm xưa chủ nhân ta trộm được đấy”.

Diệp Quân quan sát con tàu khổng lồ rồi hỏi: “Ngươi còn biết những gì nữa?”

Huyết đao đáp: “Không biết gì nữa cả”.

Diệp Quân: “…”

Huyết đao tiếp tục nói: “Ta có thể đi theo ngươi được không?”

Diệp Quân nhìn huyết đao: “Đi theo ta?”

Huyết đao vội nói: “Đúng vậy, ta cảm thấy đi theo ngươi sẽ có tương lai tươi đẹp hơn”.

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi bảo: “Nhưng ta dùng kiếm”.

Huyết đao đáp: “Ta không chê”.

Diệp Quân: “…”

Cuối cùng Diệp Quân vẫn giữ thanh huyết đao này lại, tuy không dùng đến mấy nhưng hắn phát hiện, mấy năm nay nó đi theo Pháp Thần Ác Đạo biết được không ít chuyện, nhưng tiếc là nó cũng không biết vị Nhất điện chủ trong truyền thuyết kia!

Nhất điện chủ!

Diệp Quân luôn cảm thấy người ẩn trong bóng tối này là mối nguy hiểm tiềm ẩn cực lớn, nhưng đối phương ẩn náu không xuất hiện, hắn cũng không làm gì được.

Không suy nghĩ nhiều nữa, Diệp Quân về lại Tiểu Tháp, hắn khoanh chân ngồi xuống rồi liên lạc với Tịnh Sơ, hắn nói với bà ta: “Ta muốn kích hoạt sức mạnh huyết mạch, lát nữa tiền bối và Tháp gia giúp ta lấy lại sự tỉnh táo, được không?”

Tịnh Sơ gật đầu: “Được”.

Diệp Quân gật đầu rồi kích hoạt huyết mạch phong ma.

Ầm!

Chỉ trong tích tắc, cả người Diệp Quân đã biến thành màu đỏ máu, vô số sát ý, địch ý và sát niệm lan tràn ra xung quanh.

Thấy vậy, Tịnh Sơ tiến lên một bước, thi triển võ vực của mình, cưỡng ép trấn áp vùng thời không hiện tại của mình và Diệp Quân, không để sát ý, địch ý và sát niệm của Diệp Quân khuếch tán ra ngoài.

Diệp Quân cố gắng giữ lại chút lý trí, nhưng khi huyết mạch phong ma của hắn bắt đầu hấp thụ sức mạnh của ác tự và ác huyết thì không bao lâu, chút lý trí cuối cùng của hắn cũng đã mất sạch.

Đùng đoàng!

Sau khi hoàn toàn tiến vào trạng thái phong ma, một luồng khí tức huyết mạch phong ma đáng sợ lan ra xung quanh, không ngừng đánh vào võ vực của Tịnh Sơ, thời không bị trấn áp bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Tịnh Sơ khẽ cau mày, tiến lên một bước, ý chí võ đạo xuất hiện, mà sau khi ý chí võ đạo này xuất hiện, sức mạnh huyết mạch phong ma của Diệp Quân bắt đầu dần dần bị áp chế.

Nhưng không lâu sau, sức mạnh huyết mạch phong ma của Diệp Quân ngày càng mạnh hơn, chống lại được cả ý chí võ đạo của Tịnh Sơ!

Thấy cảnh này, trong mắt Tịnh Sơ hiện lên vẻ ngạc nhiên, sức mạnh của huyết mạch phong ma hoàn toàn vượt xa dự đoán của bà ta.

Diệp Quân đột ngột chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tịnh Sơ, hai mắt đỏ như máu, lộ ra vẻ địch ý.

Tịnh Sơ nhìn Diệp Quân: “Người cùng phe đấy”.

Giây tiếp theo, Diệp Quân hóa thành một luồng kiếm quang màu đỏ máu, chém mạnh về phía Tịnh Sơ.

Sắc mặt Tịnh Sơ trầm xuống: “Mẹ kiếp!”
Chương 2027: Chung quy vẫn vì lợi ích

Chiến đấu!

Diệp Quân lúc này đã hoàn toàn phong ma, sát ý ngút trời, không nhận ra bất cứ người nào.

Thấy Diệp Quân chém tới, Tịnh Sơ giơ tay phải lên rồi ấn mạnh xuống.

Ầm!

Một luồng ý chí võ đạo đáng sợ thoáng chốc trấn áp Diệp Quân tại chỗ.

Mặc dù thực lực kiếm đạo và sức mạnh huyết mạch của Diệp Quân đều đã tăng lên rất nhiều, nhưng so với Tịnh Sơ ở trạng thái đỉnh cáo thì vẫn còn một khoảng cách lớn.

Mặc dù bị trấn áp, nhưng khí tức của huyết mạch phong ma vẫn dâng trào dữ dội.

Tịnh Sơ nhìn Diệp Quân một lúc, đột nhiên rút lại ý chí võ đạo, sau đó dẫn Diệp Quân biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở trong một tinh không không xác định.

Diệp Quân chém một kiếm về phía bà ta!

Chiến đấu!

Bà ta phát hiện chỉ trấn áp Diệp Quân thôi không được, phải khiến hắn chiến đấu, trong quá trình chiến đấu dễ hấp thu ác tự và sức mạnh ác huyết hơn.

Rất nhanh, hai người đã lao vào chiến đấu!

Sau khi hoàn toàn phong ma, sức chiến đấu của Diệp Quân tăng vọt, nhưng hắn vẫn bị Tịnh Sơ áp chế, có điều thông qua việc không ngừng chiến đấu, những ác tự và sức mạnh ác huyết còn sót lại trong cơ thể Diệp Quân dần dần bắt đầu trở thành một phần cơ thể của hắn.

Càng đánh càng mạnh!

Sức mạnh huyết mạch cũng dần có sự thay đổi.



Vũ trụ Vô Gian.

Tại một thời không hư vô, Vu Đạo Thiên nhìn về phía trước, cuối tầm mắt của ông ta là một thời không đặc biệt đã bị bóp méo.

Mà trong thời không đặc biệt đã bị bóp méo này loáng thoáng có thể thấy chút ánh sáng.

Lúc này, một ông lão xuất hiện bên cạnh Vu Đạo Thiên.

Vu Đạo Thiên hỏi: “Bà ta ở bên trong thế nào rồi?”

Ông lão đáp: “Không biết ạ”.

Vu Đạo Thiên hơi cau mày.

Ông lão trầm giọng: “Ban đầu bà ta còn định chạy thoát khỏi thời không Vô Gian, nhưng bây giờ không biết vì sao không có động tĩnh gì nữa”.

Vu Đạo Thiên hỏi: “Còn sống chứ?”

Ông lão gật đầu: “Chắc chắn rồi ạ”.

Vu Đạo Thiên gật đầu: “Thời không này do nền văn minh Quy Giả khi xưa để lại, bà ta không thể nào phá được, cứ để bà ta tiếp tục ở trong đó đi”.

Ông lão gật đầu, thật ra họ cũng chỉ có thể giam giữ được vị Thiên Hành Chủ này thôi, muốn giết chết cường giả cấp bậc này thực sự quá khó.

Ông lão hỏi: “Tộc trưởng, bây giờ nền văn minh Thiên Hành đang nội loạn, tổn thất nặng nề, sao chúng ta không nhân cơ hội này hạ gục bọn chúng?”

Vu Đạo Thiên đáp: “Chờ Đại Tế Sư”.

Ông lão muốn nói lại thôi.

Vu Đạo Thiên bình tĩnh đáp: “Không thể đánh giá thấp Thủy tổ của nền văn minh Thiên Hành được đâu”.

Thủy tổ Thiên Hành!

Vẻ mặt ông lão nhất thời trở nên nặng nề, đúng thế, Thủy tổ của bất kỳ nền văn minh nào cũng là người xuất sắc nổi bật, càng không nói tới Thủy tổ của nền văn minh đỉnh cao vũ trụ cấp năm như nền văn minh Thiên Hành này.

Dường như nghĩ đến điều gì, ông lão nhìn Vu Đạo Thiên: “Tộc trưởng, Ác Đạo Minh…”

Vu Đạo Thiên nói: “Đương nhiên không thể hoàn toàn tin tưởng được Ác Đạo Minh, lần này Pháp Thần Ác Đạo của họ chết trận, cường giả thực sự chỉ còn lại Nhất điện chủ thôi…”

Nói đến đây, ông ta nhíu mày: “Không tra ra được lai lịch của đối phương à?”

Ông lão lắc đầu: “Không tra ra được, Nhất điện chủ này cực kỳ thần bí, có lẽ chỉ vị Ác Đạo đang bị áp chế và Pháp Thần Ác Đạo kia biết lai lịch của ông ta thôi”.

Vu Đạo Thiên nói: “Thực lực của Chân Thần đó thế nào?”

Ông lão trầm giọng đáp: “Rất mạnh”.

Vu Đạo Thiên nhẹ nhàng bảo: “Xem ra người đứng sau Diệp Quân thực sự có năng lực đấy”.

Ông lão gật đầu: “Nền văn minh Quan Huyên này đúng là không đơn giản, nếu không Ác Đạo Minh cũng không tổn thất nhiều như vậy”.

Vu Đạo Thiên nói: “Điều tra đi”.

Ông lão đáp: “Rõ”.

Nói xong ông ta lặng lẽ lui đi.

Sau khi ông lão đi ra ngoài, Vu Đạo Thiên nhìn thời không Vô Gian phía xa, chậm rãi nhắm mắt lại. Chỉ cần thôn tính nền văn minh Thiên Hành thì thực lực của tộc Đại Vu chắc chắn sẽ tăng lên một cấp độ cao hơn.

Còn cả nền văn minh Quan Huyên kia nữa!

Bảo bối trên người Diệp Quân cũng không ít.

Giữa các nền văn minh nổ ra chiến tranh, xét cho cùng thực ra cũng chỉ vì hai chữ: lợi ích.

Một nền văn minh muốn trở nên mạnh hơn chỉ có hai cách, một là nội bộ xuất hiện thiên tài yêu nghiệt tuyệt thế, hai là cướp đoạt tài nguyên.



Trong tinh không.

Diệp Quân vẫn đang chiến đấu với Tịnh Sơ, lúc này hắn đã hấp thu hết ác tự và sức mạnh ác huyết trong cơ thể, thực lực của hắn cũng mạnh hơn trước không biết bao nhiêu lần, hơn nữa còn càng đánh càng mạnh hơn.

Nhưng Tịnh Sơ vẫn ứng phó một cách dễ dàng.

Thấy đã gần được, Tịnh Sơ phóng ra ý chí võ đạo của mình.

Bùm!

Ý chí võ đạo cường đại nháy mắt bao phủ Diệp Quân phía xa, nhưng giây tiếp theo, một luồng huyết mang đáng sợ phóng ra từ cơ thể Diệp Quân.

Sức mạnh này ép lùi ý chí võ đạo của bà ta!

Trong mắt Tịnh Sơ hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến mất tại chỗ.

Tịnh Sơ tung ra một quyền.

Ầm!

Diệp Quân bị quyền này đẩy lùi liên tục, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, hắn lại biến mất tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK