Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1981: Câu chuyện của Phục Võ

Ngay lúc thần hồn của Tịnh An sắp hoàn toàn tan biến, đột nhiên có một tiếng kiếm vang vọng lên từ trong sân, sau đó, một thanh kiếm cắm thẳng vào giữa chân mày của Tịnh An, cưỡng ép trấn áp thần hồn của Tịnh An.

Kiếm Thanh Huyên!

Nhất Niệm xuất hiện ở bên cạnh Tịnh An.

Cô ta vội vàng ôm lấy cơ thể và linh hồn không ngừng hư ảo của Tịnh An, giọng nói run rẩy: “Tịnh An...”

Tịnh An hấp hối nhìn Nhất Niệm vừa xuất hiện, cô ta nắm lấy tay của Nhất Niệm, nhỏ giọng nói: “Sư phụ mất rồi”.

Những giọt nước mắt của Nhất Niệm bỗng trào ra.

Nước mắt của Tịnh An cũng chậm rãi tuôn trào: “Ta luôn rất muốn được làm Thiên Hành Chủ, vì ta muốn cải cách, muốn làm một điều gì đó lớn lao... Nhưng vào lúc sư phụ mất đi ta mới nhận ra rằng, thì ra ta muốn làm Thiên Hành Chủ, muốn làm một việc gì đó lớn lao là vì muốn sư phụ được nở mày nở mặt, muốn bà ấy tự hào... cho nên lúc bà ấy mất, ta không muốn làm Thiên Hành Chủ nữa”.

Vừa nói cô ta vừa nhẹ nhàng đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên gương mặt của Nhất Niệm, muốn nói lại thôi.

Nhất Niệm ôm cô ta thật chặt, nước mắt tuôn ra không ngừng: “Cô nói đi, cô nói đi, cô muốn gì ta cũng sẽ đồng ý, thật đó...”

Tịnh An khẽ mỉm cười, không nói gì, đôi mắt cô ta từ từ nhắm lại...

Cô ta không muốn làm người bạn thân của mình khó xử.

Nhìn thấy cảnh này, Nhất Niệm bỗng sợ đến mức hồn bay phách lạc, vội vàng run giọng nói: “Tháp gia...”

Tiểu Tháp vội vàng nói: “Ngươi đừng sợ, Tiểu Hồn đã áp chế được nguồn sức mạnh đáng sợ đó trong cơ thể cô ta rồi... Ta... ta tới giúp ngay”.

Vừa nói, nó vừa biến thành một luồng kim quang chui vào trong cơ thể của Tịnh An.

Bùm!

Kim quang bao trùm cơ thể của Tịnh An, tuy nhiên, linh hồn của cô ta vẫn càng lúc càng mờ nhạt.

Giờ phút này, Tháp gia cũng có hơi hoảng hốt!

Mẹ nó!

Đây là loại sức mạnh gì vậy?

Ngay cả nó và Tiểu Hồn cùng nhau hợp sức lại cũng không xử lý được?

Người phụ nữ đó kinh khủng như vậy sao?

Dường như Nhất Niệm đã nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên run rẩy nói: “Mau dẫn cô ấy đến cây thần sinh mệnh, nhanh lên...”

Tiểu tháp vội vàng đưa Tịnh An đến phía trước của cây thần sinh mệnh ở bên trong tháp.

Nhất Niệm cũng xuất hiện ở trước cây thần sinh mệnh, cô ta ôm lấy Tịnh An, quỳ xuống trước cây thần sinh mệnh, giọng nói run run: “Xin cây thần hãy cứu lấy cô ấy...”

Lúc này, một giọng nói hiền hòa bỗng truyền ra từ bên trong cây thần: “Nhất Niệm, ngươi có bằng lòng trở thành Thiên Hành Chủ không?”

Nhất Niệm sửng sốt.

Giọng nói hiền hòa ấy lại nói tiếp: “Nếu như ngươi bằng lòng, ta sẽ làm hết sức mình quét sạch nguồn sức mạnh bên trong cơ thể của cô ta. Thật lòng xin lỗi vì đã dùng phương pháp này để ép buộc cô, nhưng nền văn minh Thiên Hành đang gặp phải họa lớn, nếu như cô không muốn trở thành Thiên Hành Chủ thì ta thấy, nền văn minh Thiên Hành không còn hy vọng gì nữa...”

Nhất Niệm nhỏ giọng nói: “Thiên Hành Chủ là Tịnh An”.

Cây sinh mệnh Thiên Hành im lặng.

Nhất Niệm lại nói tiếp: “Nhưng ta sẵn lòng làm quan chấp hành đứng đầu”.

Cây sinh mệnh Thiên Hành nói: “Được rồi, vậy bây giờ, mời cô đọc bản tuyên bố nhậm chức của quan chấp hành đứng đầu ở đây”.

Nhất Niệm nhìn vào Tịnh An đang ngày càng yếu ớt hơn trong vòng tay mình, cô ta chậm rãi giơ tay phải lên: “Ta là Nhất Niệm, xin thề với trời, sống với ý chí của mình, không sợ hãi trước mặt kẻ thù mạnh, bảo vệ mọi người, thà chết chứ không khuất phục... Chỉ cần ở sau lưng ta có Tịnh An, ta sẽ chiến đấu đến giọt máu cuối cùng...”

Ầm!

Trong nháy mắt, từ bên trong cây sinh mệnh Thiên Hành, một ấn sinh mệnh mạnh mẽ chui vào giữa chân mày của Nhất Niệm, khí tức của Nhất Niệm ngay lập tức điên cuồng tăng vọt.

Truyền thừa của cây sinh mệnh Thiên Hành!

Lúc này, một luồng sức mạnh dịu dàng nâng Tịnh An trong vòng tay của Nhất Niệm lên, dưới ánh nhìn chăm chú của Nhất Niệm, Tịnh An bị đưa vào bên trong cây sinh mệnh Thiên Hành.

Giọng nói ấm áp của cây sinh mệnh Thiên Hành vang lên: “Nhất Niệm, nền văn minh Thiên Hành trông cậy vào cô”.

Nhất Niệm im lặng một lúc rồi quay người rời đi.

...

Tổ địa của nền văn minh Thiên Hành.

Khoảnh khắc nhìn thấy Phục Võ đi vào bên trong tổ địa, tất cả cường giả của nền văn minh Thiên Hành lập tức tuyệt vọng.

Nếu tổ địa bị phá hủy thì cho dù nền văn minh Thiên Hành có cây sinh mệnh Thiên Hành cũng vô dụng.

Tổ địa và cây sinh mệnh Thiên Hành không đều thể thiếu!

Bây giờ nền văn minh Thiên Hành sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn sao?

Lúc này, có một người đột nhiên nói: “Mọi người nhìn kìa...”

Tất cả cường giả của nền văn minh Thiên Hành lần lượt nhìn về hướng tổ địa, Phục Võ ngừng bước lại.

Có một cô gái đang đứng trước mặt bà ta!

Nhất Niệm!

Nhìn thấy Nhất Niệm đứng ra, các cường giả của nền văn minh Thiên Hành đều sửng sốt, ngay sau đó đều trở nên phức tạp.

Cách đây không lâu, nền văn minh Thiên Hành suýt chút nữa đã giết chết Nhất Niệm, nhưng bây giờ, Nhất Niệm lại đứng ra... một cảm giác áy náy bắt đầu lan ra từ sâu trong lòng rất nhiều cường giả nền văn minh Thiên Hành.

Phục Võ nhìn chằm chằm vào Nhất Niệm, không nói câu nào, giờ phút này, bà ta chỉ có một suy nghĩ: Hủy diệt nền văn minh Thiên Hành.

Kẻ nào cản thì giết kẻ đó!

Nhất Niệm bỗng nói: “Bà không sai”.

Phục Võ cau mày lại.

Nhất Niệm nhẹ nhàng nói: “Cách đây không lâu, ta từng dẫn một người đàn ông của nền văn minh bên ngoài đến đây, bọn họ cũng không cho phép bọn ta ở bên nhau, còn suýt chút nữa đã giết bọn ta”.

Phục Võ nói: “Là kiếm tu đó sao?”

Nhất Niệm gật đầu.

Phục Võ nhìn chằm chằm vào Nhất Niệm: “Ta có thể không giết cô”.

Nhất Niệm nói: “Ta muốn nói chuyện với bà”.

Phục Võ lắc đầu: “Ta không muốn nói chuyện”.

Nhất Niệm nói: “Ta có một cô cô, bà ấy có năng lực rất mạnh mẽ, chỉ cần không phải thật sự bị tiêu diệt, bà ấy sẽ có thể cưỡng ép khiến người chết sống lại, có lẽ ta có thể giúp được bà”.

Phục Võ lại lắc đầu: “Thần hồn của người đó đã tắt rồi... mọi thứ đều đã không còn ý nghĩa gì nữa...”

Nhất Niệm còn định nói điều gì đó, Phục Võ lại nói tiếp: “Ta cho cô một cơ hội cuối cùng, rời đi ngay, ta không sẽ không giết cô”.

Nhất Niệm nhẹ giọng nói: “Bà thật sự muốn hủy diệt nền văn minh Thiên Hành sao?”

Phục Võ nhìn chằm chằm vào Nhất Niệm: “Nếu người đàn ông mà cô yêu bị giam cầm hàng trăm triệu năm, cuối cùng bị tra tấn đến chết thì cô sẽ làm gì?"

Nhất Niệm im lặng.

Phục Võ đi chậm rãi đến chỗ Nhất Niệm: “Ta đã từng chiến đấu với vô số nền văn minh vũ trụ khác vì nền văn minh Thiên Hành, lập được vô số thành tích. Sau đó, chỉ vì ta yêu một người đàn ông của nền văn minh ngoại tộc, ngay lập tức bọn họ lại xem ta như một tai họa, xem ta là nỗi sỉ nhục đối với nền văn minh Thiên Hành, cảm thấy ta đã làm bẩn dòng máu thuần khiết của nền văn minh Thiên Hành, cô có biết bọn họ đã đối xử với ta thế nào không?”

Nhất Niệm khẽ thở dài.
Chương 1982: Mờ ảo

Cách đây chưa lâu, Nhất Niệm từng trải qua chuyện này rồi, bây giờ cô ta vẫn còn oán hận nền văn minh Thiên Hành, nếu không phải vì Tịnh An, cô ta tuyệt đối sẽ không chiến đấu.

Phục Võ đột nhiên rơi nước mắt: “Bọn họ sỉ nhục ta, muốn giết chết ta, ta có thể nhịn, nhưng ông ấy đã làm sai chuyện gì chứ? Năm đó, bọn họ từng hứa với ta, chỉ cần ta khoanh tay chịu trói bọn họ sẽ buông ta cho ông ấy, thả ông ấy trở về quê hương, nhưng bọn họ không làm thế, bọn họ tra tấn ông ấy đến chết…”

Nói đến đây, ánh mắt bà ta đột nhiên trở nên rất hung tợn: “Bởi vì năm đó ta không nhẫn tâm giết hại người trong tộc nên mới thỏa hiệp với bọn họ, nếu không năm đó ta đã giết chết hết bọn họ rồi, nhưng bọn họ lại gạt ta, cô nói xem bọn họ có đáng chết hay không! Hả!”

Đùng!

Bỗng chốc, có một sức mạnh khí tức đáng sợ đột nhiên thổi qua nơi này.

Đằng xa, vẻ mặt Nhất Niệm đột nhiên thay đổi, cô ta mở bật hai tay ra, phút chốc, trước mặt cô ta đột nhiên trở nên mơ hồ, những sức mạnh thời không bí ẩn không ngừng trào ra từ bên trong, sức mạnh thời không thần bí này lại có thể mạnh mẽ ngăn chặn được sức mạnh của Phục Võ.

Đúng lúc đó, Phục Võ bỗng nhiên biến mất.

Nhất Niệm giật mình, tay phải kéo thẳng về phía trước, thời không như thác nước ùng ùng chảy xuống, tạo nên một bức tường thời không đáng sợ.

Rầm!

Bức tường thời không đáng sợ kia rung động kịch liệt, nó mở toang, tiếp đó lại có một sức mạnh đáng sợ hơn tỏa ra, bức tường thời không lập tức vỡ tan nát. Vào lúc đó, Nhất Niệm đã xuất hiện cách đó hơn ngàn trượng, không chỉ như thế, thời không trước mặt cô ta đột nhiên biến thành những ô vuông quái dị, mỗi ô vuông đều chứa đựng một ngọn lửa Thiên Hành.

Nhât Niệm lật tay lại, bắt hợp hai tay.

Tất cả ô vuông thời không ngay lập tức ép thành một hàng.

Đùng!

Sức mạnh đáng sợ có thể hủy thiên diệt địa trong phút chốc đã lan tỏa khắp cả đất trời.

Đằng xa, Phục Võ nhìn thời không gấp lại trước mặt Nhất Niệm, bà ta hơi cau mày, ngay sau đó bà ta đột nhiên biến mất.

Nhất Niệm nhẹ nhàng mở nếp gấp thời không ra.

Đùng!

Trước mặt Nhất Niệm bỗng bừng nổ một ngọn lửa, sức mạnh to lớn lập tức ép Phục Võ ngừng lại.

Nhưng lúc đó, Phục Võ bỗng tung ra một quyền.

Bùng!

Đóa hoa lửa kia đột nhiên vỡ nát, Nhất Niệm bị chấn bay xa gần ngàn trượng.

Phục Võ không tiếp tục ra tay, bà ta cúi đầu nhìn thoáng qua tay phải của chính mình, làn da trên cánh tay phải đã tróc da, máu tươi không ngừng trào ra.

Bà ta bị thương!

Đây là lần đầu tiên bà ta bị thương.

Nhìn thấy cảnh tượng này, những cường giả còn sống của nền văn minh Thiên Hành lập tức trở nên sôi nổi.

Lần đầu tiên có người có thể làm bị thương quan chấp hành đứng đầu Phục Võ thế này!

Phục Võ ngẩng đầu nhìn Nhất Niệm đằng xa, vẻ mặt bà ta bình tĩnh: “Thời không, thú vị lắm”.

Nhất Niệm lau máu tươi trên miệng, cô ta đang muốn nói chuyện, đúng lúc đó, Phục Võ đột nhiên bước về phía cô ta, từng bước từng bước, thời không xung quanh Nhất Niệm bắt đầu từng chút từng chút vỡ nát.

Nhất Niệm sợ hãi, cô ta muốn lùi lại nhưng lúc đó bỗng có một sức mạnh đáng sợ mạnh mẽ trấn áp cô ta tại chỗ.

Khí tức chết chóc!

Nhất Niệm chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ trong chớp mắt, thời không xung quanh cô ta vốn dĩ đã sắp vỡ nát lại bắt đầu nhanh chóng hồi phục. Tiếp đó, thời không lại biến thành những ô vuông thời không.

Gấp lại lần nữa!

Ép lại lần nữa!

Rầm!

Một sức mạnh thời không đáng sợ thế như nước lũ cuốn lấy đất trời, đám cường giả của nền văn minh Thiên Hành rất hoảng hốt, bọn họ gấp gáp lui về phía sau, rời khỏi khu vực chiến trường này.

Sức mạnh của Phục Võ hoàn toàn bị sức mạnh thời không mạnh mẽ của Nhất Niệm trấn áp, nhưng chỉ trong nháy mắt, sức mạnh thời không này lại lần nữa vỡ tan, cùng lúc đó có một nắm đấm đánh tới trước mặt cô ta.

Bùm!

Nhất Niệm liên tục lùi lại mấy nghìn trượng, cô ta vừa dừng lại, lấy cô ta làm trung tâm, thời không trong vòng phạm vi mười nghìn trượng vỡ tan nát.

Nhất Niệm ẩn mình trong một khoảng thời không tối đen.

Nhất Niệm nhìn Phục Võ, khóe miệng chậm rãi trào máu tươi, vẻ mặt của cô ta rất nghiêm trọng, thực lực của người từng là quan chấp hành đứng đầu đang đứng trước mặt cô ta rất đáng sợ. Hơn nữa, cô ta có thể cảm nhận được, đối phương đã đánh đến lúc này rồi, nhưng bà ta vẫn chưa thật sự nghiêm túc đánh.

Phục Võ đứng cách đó không xa, bà ta nhìn chằm chằm Nhất Niệm: “Thời không rất thú vị, nhưng ngươi còn chưa nắm giữ nó đủ đâu”.

Nói xong, bà ta vung tay áo lên.

Khoảng thời không vốn đã vỡ nát của Nhất Niệm bỗng chốc bốc cháy hừng hực, Nhất Niệm bỗng nhiên đứng trong biển lửa, vô số sức mạnh đáng sợ kia không ngừng hủy diệt thời không xung quanh…

Nhất Niệm sợ hãi trong lòng, đương nhiên cô ta sẽ không ngồi chờ chết, cô ta bỗng nâng hai tay lên, thời không đang bốc cháy xung quanh lập tức trở nên mơ hồ, vậy mà chúng nó lại dần dần khôi phục lại.

Thời không hồi phục lại như ban đầu!

Nhìn thấy cảnh tượng này, Phục Võ rất ngạc nhiên, bà ta lần đầu tiên gặp năng lực của loại thời không này, nó rất đặc biệt.

Thời không xung quanh Nhất Niệm nhanh chóng khôi phục lại bình thường, cùng lúc đó, thời không xung quanh cô ta trở nên mờ ảo, sức mạnh thời không thần bí lần nữa xuất hiện giữa trời đất.

Phục Võ nhắm mắt lại, cơ thể chậm rãi trở nên mờ ảo.

Phía xa, đôi mắt Nhất Niệm co rút lại, vừa mới hội tụ vô số sức mạnh thời không kia, thì một cái bóng đã xông đến trước mặt cô ta.

Bùm!

Chỉ trong chốc lát, vô số sức mạnh thời không đã vỡ tan tành.

Đùng!

Nhất Niệm bay thẳng ra ngoài, phút chốc đã biến thành một chấm đen phía chân trời.

Phục Võ nhẹ nhàng đạp chân phải.

Khu vực thời không chứa chấm đen đó vỡ nát bét…

….
Chương 1983: Tạo nghiệp

Phục Võ tiếp tục đi về phía tổ địa Thiên Hành, nhưng chưa được mấy bước, bà ta bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thời không vốn dĩ đã bị phá vỡ đó bỗng nhanh chóng khôi phục, thoáng chốc khu vực thời không đó đã hoàn toàn trở lại bình thường.

Nhất Niệm xuất hiện trong vùng thời không đó, lúc này cơ thể cô ta vô cùng quỷ dị và hư ảo, dường như hòa vào một thể với thời không, nhưng lại giống như ở một vùng thời không khác.

Thấy thế ánh mắt Phục Võ lại hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Lần này bà ta hơi bất ngờ thật.

Thời không tái tạo.

Không chỉ là thời không tái tạo mà trong đó còn chứa rất nhiều thuật thao túng thời không kỳ dị, khả năng này đã vượt ra khỏi sự hiểu biết về đạo thời không của nền văn minh Thiên Hành.

Phục Võ nhìn Nhất Niệm, tay phải bà ta bỗng xòe ra, sau đó dần siết chặt lại.

Soạt!

Thời không giữa không trung bắt đầu nứt ra từng chút.

Tận cuối tầm nhìn, sắc mặt Nhất Niệm trở nên nghiêm trọng, hai tay cô ta nhanh chóng di chuyển trước mặt, một lúc sau thời không xung quanh cô ta bỗng méo mó.

Lúc này Phục Võ bỗng biến mất.

Nhất Niệm bỗng giơ tay phải lên, sau đó rơi mạnh xuống.

Khi bàn tay này giáng xuống, khu vực thời không nơi chỗ cô ta bùng cháy, vô số sức mạnh hủy diệt trời đất dâng trào lao đến.

Các cường giả nền văn minh Thiên Hành xung quanh hoảng sợ, đều vội lùi về sang, cách xa khu vực này.

Lúc này Phục Võ vừa lúc đi vào khu vực này, hai ngón tay bà ta hợp lại, sau đó giơ lên.

Ầm!

Thời không bùng cháy nơi ngón tay chỉ đến đó chấn động, sau đó lập tức nổ tung, nhưng lúc này vô số lực lượng thời không hủy diệt trời đất lao đến trước mặt bà ta, bà ta khẽ cau mày, phất tay áo.

Rầm!

Thời không chỗ hai người đứng bỗng nổ tung như pháo hoa, hai người cùng lùi về sau.

Nhưng Phục Võ chỉ lùi ra xa mấy trượng rồi dừng lại, cơ thể bà ta bỗng biến mất.

Bùm!

Một luồng sức mạnh cực lớn như sấm chớp cuồn cuộn lao đến.

Trời đất chấn động dữ dội.

Nhất Niệm ở đằng xa bị văng ra xa mấy chục vạn trượng thì dừng lại, cô ta còn chưa kịp phản ứng, Phục Võ đã xuất hiện trước mặt cô ta.

Nhất Niệm giật mình, đang định thao túng thời không lần nữa, nhưng lúc này Phục Võ vung tay áo lên, thời không chỗ cô ta bị phá vỡ, cùng lúc đó một sức mạnh vực bí ẩn bao phủ cô ta.

Lãnh vực!

Đây là lần đầu cô ta thi triển lãnh vực.

Dưới sự trấn áp của lãnh vực này, cuối cùng Nhất Niệm cũng không thể tái tạo thời không lần nữa, sau đó thời không chỗ cô ta bị phá vỡ.

Nhưng lần này Nhất Niệm lại không bị sao cả, vì cô ta đã không còn ở thời không hiện tại nữa.

Ngay sau đó Phục Võ giơ ngón tay lên: “Phá”.

Lần này một cảnh tượng đáng sợ xuất hiện, chỉ thấy thời không trước mặt bà ta bắt đầu phá vỡ hủy diệt từng tầng, chỉ thoáng chốc cả vạ thời không bị phá hủy, Nhất Niệm cũng bị bà ta ép buộc phải bước ra từ trong thời không nào đó.

Hai tay Nhất Niệm siết chặt, thời không bị phá vỡ xung quanh lập tức bắt đầu khôi phục.

Cưỡng ép tái tạo thời không.

Thế nhưng mấy thời không này vừa khôi phục, Phục Võ đã vung tay lên.

Ầm!

Tất cả thời không khôi phục đó lập tức vỡ tan.

Bà ta cũng không ra tay với Nhất Niệm nữa.

Thấy thế sắc mặt Nhất Niệm trở nên trắng bệch, cô ta biết lúc này Phục Võ không đánh hết sức.

Trước đó đối phương không hề nghiêm túc.

Phục Võ nhìn Nhất Niệm: “Khả năng thao túng thời không khá đấy”.

Dứt lời, bà ta bỗng xòe tay ra, sau đó giơ lên trên, thoáng chốc Nhất Niệm bị một bàn tay vô hình bóp chặt, không thể động đậy.

Lúc này thời không xung quanh bị trấn áp, Nhất Niệm cũng không thể điều động được.

Tay phải Phục Võ bỗng bị nắm chặt lại, nhưng vào lúc này một tiếng kiếm đột nhiên vang lên, ngay sau đó sức mạnh bí ẩn giam cầm Nhất Niệm bị chém vỡ.

Diệp Quân xuất hiện bên cạnh Nhất Niệm, tay hắn cầm kiếm Thanh Huyên.

Phục Võ bỗng phất tay áo.

Diệp Quân biến sắc vội kéo Nhất Niệm ra sau lưng, hai tay cầm kiếm chém mạnh về phía trước.

Vèo!

Kiếm quang bị phá vỡ, Nhất Niệm và Diệp Quân bị chấn động văng ra xa vài vạn trượng, vừa dừng lại thời không phía sau họ biến thành tro tàn.

Dòng máu chảy ra từ khóe miệng Nhất Niệm và Diệp Quân.

Phục Võ nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân lau vết máu ở khóe miệng, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.

Hoàn toàn không phải là đối thủ.

Diệp Quân cười khổ, mình vừa tu thành Thiên Hành Thể, thế nhưng không ngờ vẫn bị đánh bại nhanh như thế.

Mẹ nó chứ, đau lòng quá.

Như biết được Diệp Quân nghĩ gì, Tiểu Tháp nói: “Bây giờ ngươi khá giống cha ngươi rồi, năm đó cha ngươi cũng như thế”.

Diệp Quân nói: “Cha ta đau lòng hơn ta à?”

Tiểu Tháp nói: “Cũng đau lòng gấp mười lần”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp lại nói: “Thực lực của người phụ nữ này rất đáng sợ, cho đến giờ bà ta vẫn chưa đánh một cách nghiêm túc, ngươi và Nhất Niệm đều không phải là đối thủ của bà ta”.

Diệp Quân nhìn Phục Võ ở phía xa, cảm giác đối phương mang lại cho hắn khá giống Tịnh tông chủ năm đó.

Còn hai người này ai mạnh hơn thì hắn cũng không thể xác định.

Phục Võ nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân: “Kiếm khá đấy”.

Nói rồi bà ta đi về phía tổ địa.

Diệp Quân nhìn Phục Võ, không đánh nữa.

Người ta đã nương tay thế rồi, còn đánh nữa thì đúng thật là không biết tốt xấu.

Ánh mắt Nhất Niệm lóe lên tia phức tạp, cũng không ra tay nữa.

Vì cô ta biết cho dù cô ta và Diệp Quân hợp sức lại cũng không thể là đối thủ của quan chấp hành đứng đầu Phục Võ này.

Tạo nghiệp!

Nghiệp do Thiên Hành Chủ đời trước tạo ra giờ lại để nền văn minh Thiên Hành đời này gánh chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK