Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2871: Nể mặt cháu

Thương Hồng Y gắt gao nhìn chằm chằm vào người đàn ông áo xanh, cô ta biết người vừa xuất hiện này không hề đơn giản như vẻ ngoài, nhưng cô ta không quan tâm, bởi vì cô ta chỉ là phân thân, hơn nữa sau lưng cô ta còn có chủ nhân bút Đại Đạo, cô ta biết, vào thời khắc mấu chốt, chủ nhân bút Đại Đạo tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn!

Cô ta không sợ!

Mục đích của cô ta rất đơn giản, đó là dùng phân thân này huy động mọi người cùng ra tay triệt để tiêu diệt đám người Diệp Quân này.

Thấy đã có một vài cường giả cùng ra tay với mình, khóe miệng cô ta lập tức cong thành nụ cười.

Nhưng chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều ngây dại.

Rầm!

Mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Thương Hồng Y đang vọt thẳng đến trước mặt người đàn ông áo xanh bỗng quỳ bịch xuống đất.

Hai đầu gối nứt toác!

Còn những cường giả cùng lao đến kia thì đầu lìa khỏi cổ, tình cảnh vô cùng quỷ dị, thân thể bọn họ vẫn đang xông về phía trước, nhưng đầu đã bay ra sau, mà máu tươi trong cơ thể họ bắn lên như suối, tạo thành từng cột máu chói mắt...

Đất trời rơi vào tĩnh mịch.

Thương Hồng Y quỳ gối trước mặt người đàn ông áo xanh, đầu óc cô ta trống rỗng, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là hoảng sợ!

Bởi vì cô ta không biết tại sao mình lại quỳ!

Sao có thể?

Những cường giả chưa ra tay đứng ở xung quanh đều ngây ngốc tại chỗ.

Người đàn ông áo xanh nhìn Thương Hồng Y trước mặt, lúc này Thương Hồng Y vẫn đang quật cường không sợ nhìn thẳng vào ông ấy, bởi vì cô ta biết chủ nhân bút Đại Đạo ở bên cạnh chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu, hơn nữa cô ta cũng chỉ là phân thân, cho dù có bị giết cũng không sao cả.

Người đàn ông áo xanh nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, ông ấy đột nhiên duỗi một ngón tay về phía chân trời, sau đó ngoắc xuống.

Răng rắc!

Chỉ thấy thời không phía chân trời đột nhiên nứt ra, một khắc sau, một bóng người bị lôi mạnh từ bên kia thời không xuống nơi đây, rơi ầm xuống trước mặt cô ta.

Người vừa bị quăng xuống kia chính là bản thể của Thương Hồng Y!

Bản thể của Thương Hồng Y cứ thế bị cưỡng chế lôi một mạch từ nơi nào đó đến đây...

Sau khi bản thể Thương Hồng Y xuất hiện, cô ta lập tức hoảng loạn.

Bởi vì bản thể của cô ta ở cách nơi đây ít nhất phải mấy nghìn tỉ năm ánh sáng, hơn nữa còn ở một chỗ cực đặc biệt, nơi đó có kết giới phong ấn Đại Đạo, cho dù là cường giả trên cảnh giới Vực Chủ cũng không thể làm gì được lớp phong ấn kia.

Mà người đàn ông trước mắt lại bỏ qua kết giới phong ấn, cưỡng chế lôi cô ta đến nơi này.

Lúc này, cô ta đã thật sự sợ hãi.

Bởi vì cô ta đã chân chính ý thức được sự chênh lệch giữa mình và người đàn ông trước mắt này.

Người đàn ông áo xanh này có thể giết được cô ta.

Thương Hồng Y vội vàng quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo ở phía xa, đây là hy vọng cuối cùng của cô ta.

Nhìn thấy ánh mắt của Thương Hồng Y, người đàn ông áo xanh khẽ nở nụ cười khinh thường: "Chủ nhân bút Đại Đạo, ta sợ lắm!"

Thương Hồng Y: "..."

Sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo có hơi khó coi: "Dương Diệp, đây là một canh bạc, ngươi..."

"Quỳ xuống!"

Người đàn ông áo xanh liếc chủ nhân bút Đại Đạo một cái.

Chủ nhân bút Đại Đạo còn muốn nói gì đó, nhưng một thanh kiếm đã kề lên bên cổ ông ta, chiêu kiếm này là muốn ép chủ nhân bút Đại Đạo quỳ xuống.

Rầm!

Chủ nhân bút Đại Đạo hạ gối xuống đất.

Mọi người: "..."

Chủ nhân bút Đại Đạo giận tím mặt: "Cũng đâu phải là ta không chịu quỳ, dùng sức mạnh làm gì?"

Mọi người: "..."

"Nó đã nhận thua rồi".

Người đàn ông áo xanh nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo: "Chủ nhân bút Đại Đạo, từ trước đến giờ ta rất ít nhúng tay vào chuyện giữa các ngươi và cháu ta, ta với ngươi xem như cũng đã gỡ bỏ gút mắc, nhưng hôm nay ta mới nhận ra, hình như ta đã nể mặt ngươi quá rồi đúng không?"

Vừa dứt lời, một luồng uy thế huyết mạch vô cùng kinh khủng bỗng chốc ập xuống tất cả mọi người.

Ngoại trừ Diệp Quân, Nhất Niệm và cô gái váy trắng, tất cả mọi người đều bị uy lực của nó đè ép, buộc phải quỳ xuống.

Tất cả mọi người đều nhìn người đàn ông áo với ánh mắt tuyệt vọng, lúc này đây, trong mắt bọn họ ngoại trừ sự sợ hãi, chỉ còn lại là tuyệt vọng.

Bây giờ bọn họ mới hãi hùng phát hiện ra, đứng trước uy thế của người đàn ông áo xanh này, họ chỉ là một đám giun dế, không thể phản kháng được.

Bao gồm cả hai vị thủy tổ kia!

Bọn họ thật sự hoài nghi nhân sinh.

Phải biết rằng bọn họ đã đạt đến đỉnh cao của vũ trụ hiện nay, mà bây giờ người đàn ông áo xanh xuất hiện khiến bọn họ nhận ra... thì ra họ cũng chỉ là giun dế.

Sao mà chấp nhận được?

Người đàn ông áo xanh nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo, sát ý vô hình đã bao trùm lấy chủ nhân bút Đại Đạo.

Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng thấy hoảng hốt: "Dương Diệp, ngươi đừng có giãy lên! Cháu của ngươi vẫn chưa vô địch, ngươi..."

Thật ra ông ta sợ tên Dương Diệp khùng điên này hơn cô gái váy trắng, cô gái váy trắng thật ra còn nói chút đạo lý, còn tên điên họ Dương này sẽ làm liều thật.

Không có đùa được!

Người đàn ông áo xanh nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, không nói gì.

Còn chủ nhân bút Đại Đạo thì hoảng thật rồi.

Tên này định làm càn thật!

Nhưng đúng lúc này, người đàn ông áo xanh đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Quân ở cách đó không xa, cũng không biết Diệp Quân nói gì với ông ấy mà ông ấy chỉ cười: "Được được, ông nội không nhìn lầm cháu, không hổ là cháu của ông, ha ha!"

Dứt lời, ông ấy lại bỗng quay sang chủ nhân bút Đại Đạo: "Ta mà giết ngươi thì đúng là ỷ lớn hiếp yếu quá, không phù hợp với thân phận của ta..."

Chủ nhân bút Đại Đạo nghe vậy thì khóe miệng giật giật, thân phận cái lông, ai mà không biết lúc trước mi chỉ là đệ tử tạp dịch?

Mặc dù trong lòng phỉ báng như vậy, nhưng ngoài miệng thì lại nói khác: "Đúng đúng, Kiếm Chủ Thanh Sam vô địch thế gian..."

Còn chưa nói xong, ông ta đã bị một luồng sức mạnh thần bí đập cho ngã bịch xuống đất, mặt chúi vào vũng đất cát...

Chủ nhân bút Đại Đạo rên lên một tiếng, hận không thể tát mình một cái thật mạnh, mẹ kiếp, sao ông ta quên mất còn người phụ nữ kia ở đây nữa hả trời?

Cô gái váy trắng nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo: "Ông nói lại xem?"

Người đàn ông áo xanh lạnh nhạt nói: "Nói đi, chủ nhân bút Đại Đạo, ngươi không nói thì ta khinh".

Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."

Cô gái váy trắng quay đầu nhìn về phía người đàn ông áo xanh, người đàn ông áo xanh tất nhiên cũng không sợ, cười bảo: "Thiên Mệnh, người khác sợ ngươi. nhưng ta thì không".

Thiên Mệnh váy trắng lạnh lùng đáp: "Nhận đại ca xong thì phải nhịn thôi".

Nụ cười trên mặt người đàn ông áo xanh lập tức tắt ngóm, sát ý dâng lên tràn ngập đất trời...

Thấy hai người đối chọi gay gắt, Diệp Quân vội vàng nói: "Cô cô, ông nội, bỏ đi bỏ đi, nể mặt cháu nha..."

Hai người nhìn về phía Diệp Quân, không nói gì nữa.

Diệp Quân do dự một chút, lại nói: "Nể mặt cháu đi mà".
Chương 2872: Dòng máu nhà họ Dương

Người đàn ông áo xanh cười: "Được, nể mặt hai cha con cháu đó".

Nói rồi, ông ấy xoay người nhìn Thương Hồng Y, lúc này Thương Hồng Y đã vô cảm quỳ tại chỗ.

Ông ấy giơ tay tát một cái.

Bốp!

Theo tiếng vang lanh lảnh này, cả khuôn mặt Thương Hồng Y lập tức bị tát nát bét.

Mọi người: "..."

Người đàn ông áo xanh hạ mắt nhìn xuống cô ta: "Thứ phụ nữ miệng lưỡi ti tiện, đáng đánh, quỳ ở đây cho ta, quỳ đến khi tuổi thọ ngươi tiêu hao hết".

Nói xong, ông ấy lại nhìn hai cường giả thủy tổ ở phía sau chủ nhân bút Đại Đạo, hai người họ thấy người đàn ông áo xanh nhìn mình thì tái mặt, một khắc sau đầu đã lìa khỏi thân.

Giết tỏng nháy mắt!

Người đàn ông áo xanh nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: "Hôm nay tạm tha cho mạng chó của ngươi, nếu cháu ta lần sau đã đầu hàng rồi mà còn đuổi tận giết tuyệt thì ta cũng sẽ nhổ sạch tất cả gốc gác của ngươi đấy".

Nói rồi, ông ấy lại nhìn Toại Cổ Kim ngồi trên trên thần tọa chủ chung ở phía xa, vẻ mặt Toại Cổ Kim bình tĩnh, mà ở đây ngoại trừ ba người Diệp Quân và Nhất Niệm ra, cũng chỉ có cô ta là không quỳ.

Người đàn ông áo xanh đột nhiên cười to rồi nói: "Cháu trai, ông nội phải đi rồi".

Dứt lời, ông ấy lập tức hóa thành một luồng kiếm quang biến mất ở nơi cuối chân trời.

Cách đó không xa, cô gái váy trắng cũng quay đầu nhìn Toại Cổ Kim mà không nói gì, bà ấy dẫn Diệp Quân và Nhất Niệm đi về phía xa, không bao lâu, họ đã đi khuất.

Mà lúc này, những người đang quỳ kia mới chậm rãi đứng lên, trên mặt họ vẫn còn đong đầy nỗi khiếp sợ.

Chủ nhân bút Đại Đạo liếc mắt nhìn vào trong trời sao xa xôi, một lát sau ông ta thu tầm mắt lại, sau đó nhìn Thương Hồng Y đang có sắc mặt vô cùng khó coi: "Ta đã nói với ngươi là đừng tự tiện hành động, nhưng ngươi không chịu nghe lời..."

Nói rồi, ông ta như ý thức được điều gì đó mà bỗng thấy sợ hãi.

Thương Hồng Y vẫn quỳ, mặt không hề cảm xúc.

Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên quay đầu nhìn Toại Cổ Kim đang ở trong thần điện chủ chung ở phía xa, ông ta nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu rồi mới nói: "Hay, hay lắm, ta cứ nghĩ tại sao cô ta lại nổi điên cắn loạn như thế, thì ra... Cô ta là người của ngươi! Toại Cổ Kim, hai người các ngươi diễn rất tròn vai!"

Thương Hồng Y là người của Toại Cổ Kim?

Mọi người đều sửng sốt, đua nhau nhìn về phía Thương Hồng Y, Thương Hồng Y vẫn vô cảm như cũ.

Toại Cổ Kim nhìn chủ nhân bút Đại Đạo mà không nói gì.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm cô ta: "Ngươi không muốn làm quân cờ, ngươi muốn thành người đánh cờ... Nực cười, ngươi cảm thấy mình có năng lực đó không?"

Toại Cổ Kim vẫn không nói gì, cô ta chỉ chậm rãi đứng lên, sau đó xòe tay ra.

Ầm ầm!

Đột nhiên, toàn bộ vũ trụ vang lên một tiếng vang đinh tai nhức óc.

Chỉ thấy toàn bộ tinh cầu Cựu Thổ đang chậm rãi bay lên trời, cùng lúc đó, thần điện chủ chung cũng chậm rãi bay lên trời.

Cô ta muốn đưa toàn bộ Cựu Thổ phi thăng!

Lúc này đây, tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi.

Bọn họ không ngờ thực lực của Toại Cổ Kim lại kinh khủng đến thế...

Chủ nhân bút Đại Đạo cũng có chút khiếp sợ, ông ta nhìn chòng chọc vào Toại Cổ Kim: "Ta biết thực lực của ngươi không thua kém gì Bi Tâm Từ, nhưng ngươi thật sự nghĩ mình có năng lực so tay với ta?"

Toại Cổ Kim không nói gì, cô ta cũng không nhìn chủ nhân bút Đại Đạo mà vẫn tiếp tục khởi động sức mạnh, thần điện chủ chung và Cựu Thổ vẫn đang tiếp tục chậm rãi bay lên.

Ánh mắt của chủ nhân bút Đại Đạo dần lạnh đi: "Đúng là buồn cười, ngươi nghĩ dựa vào thực lực của mình là có thể dẫn theo toàn bộ Cựu Thổ đột phá giới hạn văn minh, đi đến Vũ Trụ Chủ? Vị chủ chung của văn minh Tổ năm đó mạnh hơn ngươi không biết bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn thất bại, ngươi..."

Nói đến đây, ông ta dừng lại.

Bởi vì Toại Cổ Kim căn bản không thèm để ý đến ông ta.

Lần này chủ nhân bút Đại Đạo thật sự nổi giận, ông ta chậm rãi siết tay phải lại, một luồng khí tức đáng sợ đột nhiên bao trùm ra khắp đất trời.

Chỉ là một luồng khí tức thôi đã trấn áp hết tất cả cường giả trong đất trời nơi đây!

Bao gồm cả khí thế khủng bố Toại Cổ Kim đang tản ra.

Tất cả mọi người đều hoảng hốt.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Toại Cổ Kim, châm chọc nói: "Ngươi muốn làm người đánh cờ? Ngươi cảm thấy mình có năng lực đó không?"

Toại Cổ Kim nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: "Sở dĩ ngươi muốn có thần tọa chủ chung này là vì trong nó có một quyền 'Kinh Phá Bích' đúng không?"

Chủ nhân bút Đại Đạo lập tức cả kinh: "Sao ngươi biết... Ngươi rốt cuộc là ai!"

Lúc này trong mắt ông ta đã không thể che dấu sự khiếp sợ.

Kinh Phá Bích!

Đó là thứ người ở nền văn minh phía dưới này biết được!

Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo: "Kinh Phá Bích hoàn chỉnh có thể phá vỡ kết giới giả lập cùng thực tại, vượt qua thế giới hư cấu, trở thành người ở ngoài giới hạn... Ngươi bày ra một trận cờ lớn như vậy, thật ra mục đích không phải là phá nát đạo tâm của Diệp Quân, mà là muốn có được Kinh Phá Bích. Nhưng ngươi biết nếu như không có Diệp Quân, ngươi căn bản không thể tới gần được thần tọa chủ chung này".

Sau khi khiếp sợ, chủ nhân bút Đại Đạo đã trấn định lại, châm chọc cô ta: "Chẳng phải ngươi cũng lợi dụng hắn à? Nếu như không có hắn dẫn ngươi đến trước thần tọa chủ chung này, thay ngươi gánh lấy nhân của của Kinh Phá Bích, ngươi có thể ngồi lên đó được không?"

Toại Cổ Kim sầm mặt lại, không nói gì.

Chủ nhân bút Đại Đạo nở nụ cười: "Không ngờ phía trên lại có kẻ vươn tay dài đến mức này, ta cũng rất tò mò thân phận thật của ngươi..."

Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: "Ngươi giỏi tính toán như vậy mà, sao không đoán thử đi?"

"Ha ha!"

Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: "Toại Cổ Kim, chắc ngươi quên một chuyện rồi. Tuy rằng ngươi và ta đều không phải bản thể chân chính, nhưng thực lực của ta vẫn cao hơn ngươi vô cùng, hơn nữa muốn vào Vũ Trụ Chủ phải trải qua ba nghìn kiếp Đại Đạo, một kiếp là một nhân quả, với thực lực của ngươi, đừng nói là ba nghìn kiếp, cho dù là một kiếp ngươi cũng không chống đỡ được".

Toại Cổ Kim liếc mắt nhìn ông ta, không nói gì.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm vào cô ta, im lặng một lúc, ông ta đột nhiên xòe tay ra, trong phút chốc, từng luồng hơi thở đáng sợ dần hội tụ lại trong thiên địa.

Lúc này, tất cả cường giả ở đây đều cảm nhận được sự tuyệt vọng.

Đứng trước cỗ khí tức này, bọn họ căn bản không hề có suy nghĩ sẽ phản kháng.

Toại Cổ Kim cũng không phản kháng, cô ta chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi đặt tay lên bụng mình.

Chủ nhân bút Đại Đạo đầu tiên là ngẩn ra, một khắc sau, ông ta như ý thức được gì đó mà sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, vội vàng thu tay lại, các hơi thở khủng bố trong thiên địa lập tức thối lui như thủy triều rút nước, biển mất không thấy đâu.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Toại Cổ Kim, huyết sắc trên mặt như bị rút sạch, trắng bệch như tờ giấy, ông ta cười gằn, giơ hai ngón tay cái lên: "Đỉnh đỉnh đỉnh, thật sự đỉnh, được lắm, lấy 'thân' nhập cục, xoay chuyển càn khôn, từ quân cờ trở thành người đánh cờ... Ngươi thật sự quá đỉnh... Lợi hại lắm!"

Toại Cổ Kim không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình.

Trong đó có một đứa trẻ.

Là huyết thống của nhà họ Dương.

Mẹ nhờ vào phú quý của con.

Lần này, vạn kiếp cũng không dám xâm phạm cô ta!
Chương 2873: Cảm ơn cha

Chủ nhân bút Đại Đạo giận đến tới mặt.

Sát ý dâng lên cao ngút hơn bao giờ hết.

Nhưng lại không dám ra tay.

Người này mang cốt nhục nhà họ Dương trong bụng, lỡ mà đụng đến thì... nhân quả của cái nhà kia, ai mà chịu cho nổi?

Vừa nghĩ đến mấy kẻ thích bao che cho nhau trong nhà họ Dương mà sắc mặt ông ta khó coi vô cùng. Họ có thể không chấp nhận người phụ nữ này nhưng chắc chắn sẽ nhận đứa bé kia.

Không ngờ cô ta lại dùng cách này để phá vỡ cục diện, thoát khỏi bàn cờ mà còn thoắt cái trở thành người đánh cờ.

Giết ư?

Không ai có thể nữa rồi, chỉ đành trơ mắt nhìn cô ta muốn làm gì thì làm.

Trong lúc chủ nhân bút Đại Đạo còn tái mặt trừng trộ, Toại Cổ Kim đã đưa toàn bộ người Cựu Thổ và thần điện Cộng Chủ cùng phi thăng. Họ xuất hiện ở một vùng tinh không vô tận, nơi những cường giả kia cảm nhận được kiếp uy hùng hồn dội xuống thì hốt hoảng như ong vỡ tổ.

Họ chưa từng cảm nhận sức mạnh ngần này!

Chỉ một tia thôi là có thể khiến họ chết không chỗ chôn thây.

Ngay cả những người ở cảnh giới Văn Minh Chủ cũng đanh mặt khi nhận ra kiếp uy kia đã nằm ngoài tầm nhận thức của họ.

Họ không chống lại được nó.

Bọn họ nhìn Toại Cổ Kim, chỉ thấy cô ta thản nhiên đi tới. Vùng tinh không như cảm nhận được gì mà lắc lư dữ dội rồi tách ra hai bên, tạo thành một con đường ở giữa.

Ai nấy nhìn mà trầm trồ.

Rồi họ lại tiến về trước.

Nhiều người vừa đi vừa nhìn quanh nhưng lập tức hoảng sợ khi nhìn thấy những gương mặt bê bết máu trong đám mây, đang giương những đôi mắt dữ tợn lên trừng lại, còn ngoác miệng ra gào thét.

Không rét mà run!

Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cảnh này, có thể cảm nhận rõ ràng sự đáng sợ và sát ý đến từ những gương mặt kia, đồng thời cũng nhận ra bất kỳ một con nào cũng có thể tiêu diệt toàn bộ mọi người ở đây.

Ấy mà những gương mặt lại không ra tay.

Khiến tất cả nhìn về phía Toại Cổ Kim.

Chỉ thấy cô ta nhắm hờ mắt, một tay đặt trên bụng vuốt ve trước ánh mắt và tiếng gào của những gương mặt máu kia.

Mỗi một con trong số chúng đều là nhân quả, đều là kiếp, nhưng giờ phút này chúng lại rơi vào sợ hãi.

Vì chúng cũng cảm nhận được mình sẽ chết không toàn thân nếu dám đụng vào người phụ nữ này.

Trên người cô ta mang theo một loại nhân quả nằm ngoài sự hiểu biết của chúng.

Cứ thể, Toại Cổ Kim dẫn theo đoàn người rời khỏi tinh không dưới ánh mắt chăm chú của chủ nhân bút Đại Đạo và những gương mặt máu. Họ nhìn thấy một màn nước ở cuối con đường, bèn tiếp tục đi tới.

Có người quay lại, thấy mấy gương mặt máu há mồm đầy máu me thì suýt ngất đi. Chúng bám theo họ suốt chặng đường, không ngừng gào thét kêu la như địa ngục.

Ba nghìn kiếp của Đại Đạo đều nhuốm vô số máu tươi, do vô vàn sinh mạng chồng chất mà thành.

Chủ nhân bút Đại Đạo đã nói, chỉ cần một kiếp thôi là đủ để chôn vùi đoàn người này, nhưng đứng trước huyết mạch họ Dương nên chúng cũng chỉ như con kiến hôi.

Nhân quả trên đời này, không qua được họ Dương.

Khi đoàn người theo Toại Cổ Kim vượt qua màn nước, có người nhìn lại thì sững sờ.

Phía sau họ là một vùng biển mênh mông, mà nơi họ bước ra chính là đại dương.

Nhận thức của họ bị lật đổ hoàn toàn.

Cảm giác thượng đẳng của một nền văn minh tối cao nay không còn sót lại gì.

Chỉ có Toại Cổ Kim vẫn bình thản mà đi.

Họ nhanh chóng mất dạng, khi ấy vẫn chỉ có một mình cô ta quay đầu lại.

...

Chủ nhân bút Đại Đạo ôm gương mặt vặn vẹo như bị táo bón.

Đúng là tiền mất tật mang.

Ông ta và Diệp Quân đều thua.

Người chiến thắng là Toại Cổ Kim.

Không đúng!

Ông ta biến sắc khi nhận ra điều gì đó, rồi lại tái mặt khi nhìn vùng tinh không kia.

...

Ở bên kia.

Diệp Quân dắt tay Nhất Niệm đi.

Cô cô đi rồi.

Cũng không dặn dò gì.

Nhất Niệm không cải trang nữa mà ôm tay hắn đầy hạnh phúc.

Diệp Quân cũng ung dung nhàn hạ như đã trút bỏ được gánh nặng nghìn cân.

"Muội phải đi đây tướng công”.

Nhất Niệm bỗng nói.

Thấy Diệp Quân sửng sốt nhìn mình, cô ta cười nói: “Muội đi theo cô cô”.

Thế là hắn im lặng.

Nhất Niệm lại sốt sắng: “Muội rất muốn ở lại bên huynh, nhưng muội không muốn trở thành một vật trang trí vô dụng”.

Diệp Quân dừng bước, đưa tay xoa đầu cô: “Muội không cần phải sống vì ta, mà có thể sống vì lý tưởng của chính mình”.

Nhất Niệm chớp mắt: “Lý tưởng của muội là có thể hỗ trợ huynh mà”.

Cảm giác ưu tư dâng lên, Diệp Quân ôm cô ta vào lòng.

Một hồi sau, Nhất Niệm ngẩng mặt thơm chụt lên môi hắn rồi thoắt cái chạy ra xa.

Diệp Quân hỏi với theo: “Muội định đi đâu?"

Nhất Niệm không quay lại: “Cô cô không cho muội nói với huynh là Vũ Trụ Chủ đâu!"

Diệp Quân bất ngờ phá ra cười, hồi sau mới ngẩng lên nhìn tinh hà treo cao.

"Cảm ơn cha”.

Rồi cũng rời đi.

...

Phía trên tinh hà, một người đàn ông mặc áo trắng vừa cười vừa đứng lên.

Cô gái váy trắng kế bên ông ta nhìn xuống nơi Diệp Quân vừa rời đi.

Người đàn ông nói: “Chúng ta đều là những kẻ lạc lối trong thế giới này, chỉ biết mò mẫm theo phương hướng mình nhận biết hoặc được cha mẹ chỉ cho suốt một thời gian dài. Chúng ta chưa từng nghĩ kỹ mình muốn gì, càng không có dũng khí chống lại những trách nhiệm và gánh nặng vốn không phải của chúng ta, chỉ biết im lặng chấp nhận như trâu cày, sau đó ngày càng đánh mất bản thân”.

Ông ấy toát ra vẻ mừng rỡ: “Ta vui lắm Thanh Nhi à. Thằng bé hiểu ý ta, cũng có dũng khí đi làm việc mình muốn làm. Nó thông minh và dũng cảm hơn ta năm ấy nhiều”.

Thanh Nhi đáp: “Vì nó có một người cha tốt”.

Người đàn ông cười ha hả nắm tay bà ấy: “Thật ra cha nó cũng không hẳn vậy. Ta có muội che chở nên có nguy ngập cách mấy cũng không chết được, nó thì không. Không ai trải đường cho, tự nó phải cáng đáng tất cả. Ông bà nó cũng rời đi quá sớm, không có ai dạy nó làm sao để yêu thương người khác”.

Ông ấy nhìn về nơi xa xăm: “Ai rồi cũng có thể trải qua cuộc sống như vậy, đến khi trung niên mới giảng hòa cùng cha mẹ”.

Liếc xuống Diệp Quân, ông lại cười: “Ta không muốn nó phải chịu những khó khăn gian khổ như ta trước kia, cũng không muốn nó không được yêu thương như ta đã từng. Sau chuyện này, hy vọng nó không chỉ có dũng khí đi làm việc mình muốn, mà còn biết trên đời không ai có thể chiến thắng mãi. Lui một bước là để con đường tương lai càng tốt hơn”.

Hai người cất bước đi.

"Cảm ơn muội đã luôn bầu bạn bên ta”.

"Sau này sẽ luôn vậy”.

...
Chương 2874: Chửi cái gì!

Diệp Quân đi tới tinh vực từng thuộc về Cựu Thổ.

Ba nền văn minh lớn và bốn tiên vực đều đã bị Toại Cổ Kim truyền tống đi mất.

Chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.

Hắn thả Thập Hoang, cấm địa Cổ Hoang và văn minh Bỉ Ngạn ra. Tiếc rằng nơi này bây giờ không có linh mạch tổ nên linh khí kém xưa rất nhiều.

Nhưng với hắn thì không đáng ngại.

Việc phải làm bây giờ là cai quản tốt những vũ trụ trong tay mình, xây dựng trật tự chúng sinh đúng đắn.

Hắn từ bỏ thần tọa chủ chung không phải để buông tay luôn trật tự của mình, chỉ là hắn nhận ra có giành được nhiều lãnh thổ đi nữa mà cai trị không ra hồn thì được gì?

Làm người hay làm việc cũng phải đi từng bước một.

Hắn cũng nhận ra mình không có năng lực cai quản toàn vũ trụ, một khi cưỡng ép làm điều quá sức thì chỉ có kết cuộc thân tàn ma dại, lại phải nhờ cô cô và cha ra chùi đít giùm.

Sức tới đâu thì làm tới đó.

Bây giờ lui lại một bước, hắn cảm thấy thanh thản hơn bao giờ hết.

Hắn có lòng tin mình sẽ làm tốt với ba mẫu đất như bây giờ, nên trước tiên cứ tập trung vào nó đã.

Diệp Quân bỗng cảm nhận được gì mà quay lại, thấy một người đàn ông đứng sau lưng.

Chủ nhân bút Đại Đạo.

Hắn cười rộ lên: “Ông thắng rồi”.

Ánh mắt chủ nhân bút Đại Đạo như muốn nhìn xuyên thấu hắn.

Diệp Quân giỡn: “Đừng nói ông đến để nhổ cỏ tận gốc chứ?"

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ngươi cố tình nhận thua”.

Diệp Quân: “Thì có vấn đề gì?"

"Đừng giả ngu với ông!"

Chủ nhân bút Đại Đạo cả giận quát: “Thằng chó nhà ngươi đã biết là bẫy nhưng vẫn đâm đầu vào, vì ngươi dám chắc ngươi không có người nhà trợ giúp thì thua đứt đuôi. Toại Cổ Kim không phải kẻ duy nhất dùng 'người' để chơi mà cả ngươi cũng vậy!"

Diệp Quân làm lơ: “Ta không hiểu ông nói gì cả”.

"Vẫn giả vờ tiếp hả?"

Chủ nhân bút Đại Đạo nổi điên: “Giả con...”

Định chửi "giả con mẹ mày" nhưng ngẫm lại thấy nhân quả lớn quá nên ông ta sửa miệng: “Giả cái đầu mi! Ngươi biết đi về trước là thất bại, ngươi đấu không lại ta và Toại Cổ Kim. Ngươi không biết rõ giới hạn của chúng ta, có cố cách mấy cũng không thể chống lại hai ta trong thời gian dài. Nên người đem 'người' của mình vào, chọn đầu hàng để lấy lui làm tiến, để chúng ta không còn tập trung vào ngươi, để ngươi thảnh thơi giải quyết nội bộ vũ trụ Quan Huyên rồi phát triển sức mạnh tín ngưỡng của mình thành nhạt hơn. Đúng không?"

Diệp Quân vẫn trơ ra: “Không hiểu gì cả”.

"Má nó!"

Chủ nhân bút Đại Đạo quắc mắt trừng hắn: “Giờ phút này còn giả đò thì có ý nghĩa gì”.

Hắn nhún vai: “Đại ca à, ta thật sự không hiểu mà. Ông và Toại cô nương lợi hại rồi, ta cũng đầu hàng rồi, bỏ qua cho ta được không? Cứ dí ta thế này không thấy quá đáng à?"

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ngươi có biết cô ta mang thai con của ngươi?"

Diệp Quân: “Ờ”.

Chủ nhân bút Đại Đạo quát: “Thái độ gì thế?"

Diệp Quân: “Ai cũng nói ta là thằng lang chạ, thêm một cô vợ thì đã làm sao?"

Chủ nhân bút Đại Đạo trân trối câm nín.

Diệp Quân trưng ra mặt ngây thơ.

Chủ nhân bút Đại Đạo đành giơ ngón cái với hắn: “Ta trước giờ cứ tưởng ngươi chỉ được cái thông minh vặt, hóa ra là thằng chó nhà ngươi kế thừa được từ mẹ lẫn cha. Được, hay lắm!"

Ánh mắt ông ta trở nên phẫn hận như có thể giết người.

Diệp Quân vẫn không thay đổi.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ngươi và cô ta có từng giao dịch gì không?"

Diệp Quân im miệng.

Chủ nhân bút Đại Đạo tức giận: “Ngươi có biết cô ta là ai không? Có biết cô ta trước đó từng có hôn ước với một siêu thế lực ở Vũ Trụ Chủ không? Ngươi tưởng ngươi giả chết thì được yên thân à? Mơ đi! Không cần nghĩ cũng biết cô ta về đó sẽ làm gì! Đương nhiên là tiết lộ chuyện mang thai, sau đó ngươi cứ việc chờ ngày toi mạng đi! Đầu óc cô ta đã khủng khiếp lắm rồi, giờ lại còn mang con của ngươi thì còn tác oai tác quái tới đâu nữa? Ta bây giờ gặp cũng phải bỏ chạy!"

Diệp Quân tức mình quát: “Đệt con bà nhà ông!"

Chủ nhân bút Đại Đạo: “???"

Hắn chỉ vào mặt ông ta với lửa giận phừng phừng: “Đứng ở đây la lối được cái mả mẹ gì? Mấy thứ này chẳng phải do một tay thằng chó già nhà ông mà ra à? Cả ngày không đến chọc bố thì bố đào mộ tổ tiên lão lên chắc? Hai người vừa mạnh vừa chơi bẩn đếch kém gì nhau, còn hợp tác thì ông đây đánh lại kiểu gì? Chính các người ép ông đây vào ngõ cụt!"

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Nên ngươi mới làm cô ta mang thai?"

Diệp Quân: “Không thì làm ông mang thai chắc?!"

Chủ nhân bút Đại Đạo: “...”
Chương 2875: Tốt

Lúc này, hai người giống như hai con gà trống đang giận dữ, hung tợn nhìn nhau.

Không ai ra tay.

Một người đánh không lại.

Một người không dám đánh.

Một lúc lâu sau, chủ nhân bút Đại Đạo hít thật sâu, dịu giọng nói: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể liên thủ, bây giờ cậu đối phó với người phụ nữ này, cậu là cha đứa trẻ trong bụng cô ta, cha đánh con trai, đó là điều đương nhiên, đối mặt với cậu, bùa hộ mệnh của cô ta không có tác dụng, những người khác để ta xử lý.”

“Cút!”

Diệp Quân xua tay: “Ông tránh xa ta ra, ta không muốn nhìn thấy ông.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Chủ nhân bút Đại Đạo vội vàng đuổi theo, căng thẳng nói: “Đừng hành động theo cảm tính, thân phận của người phụ nữ đó ở trong vũ trụ này nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu, hơn nữa, cô ta đã lên kế hoạch cho chuyện này từ lâu, chuyện này rất không bình thường, đến cả ta cũng cảm thấy không bình thường, cậu cảm thấy đây là việc nhỏ sao? Nếu hai chúng ta không liên thủ, thì sẽ xảy ra vấn đề lớn.”

Diệp Quân nói: “Ông đánh với cô ta đi, đừng tìm đến ta.”

“Đánh cái con khỉ!”

Chủ nhân bút Đại Đạo tức đến bể phổi.

Bắt nạt Diệp Quân, chỉ cần hắn không chết, thì sẽ không có vấn đề gì cả, dù sao, Tam Kiếm vẫn vô địch, chỉ cần bản thân Diệp Quân không chịu thiết lập trật tự nữa, bọn họ cũng sẽ không nói gì, vì bọ họ đã cho Diệp Quân hai lựa chọn.

Có thể nói, chỉ cần không giết chết Diệp Quân, thì người sau lưng Diệp Quân sẽ nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng đứa trẻ trong bụng Toại Cổ Kim, không giống vậy, mẹ kiếp, cái thứ đó mới lớn bao nhiêu chứ?

Nếu ông ta bắt nạt đứa nhỏ…

Vậy chắc chắn ông ta sẽ làm mọi người tức giận, nghĩ thôi đã thấy sợ.

Chủ nhân bút Đại Đạo vội vàng đuổi theo Diệp Quân: “Đừng bốc đồng! Tục ngữ nói, không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, bây giờ chúng ta có lợi ích giống nhau, cậu…”

Diệp Quân tức giận rút kiếm Thanh Huyên chỉ vào chủ nhân bút Đại Đạo: “Cút!”

Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”

Một lát sau, trong sân chỉ còn lại chủ nhân bút Đại Đạo.

Sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo vô cùng khó coi, mẹ kiếp, lần này ông ta tức đến hộc máu.

Chẳng kiếm được gì!

Ngày chó má gì không biết nữa!

“Đúng là tạo nghiệt!”

Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ thở dài, ông ta nhìn về nơi Diệp Quân đã rời đi: “Năm đó cha ngươi còn chưa ngầu quá ba ngày, ta không tin ngươi có thể kiên trì.”

Nói xong, ông ta xoay người biến mất tại chỗ.

...

Khi nhìn thấy người đàn ông này, Diệp Quân hơi kinh ngạc, bởi vì không ai khác người đàn ông này, chính là Khuyết Chiến.

Diệp Quân nói: “Sao ông tới đây?”

Khuyết Chiến nói: “Đến nương tựa vào ngươi.”

Diệp Quân không hiểu: “Không phải ông đã từng nói, ai là chủ chung thì đi theo người đó sao?”

Khuyến Chiến nhìn hắn: “Vốn là đã từng nghĩ như vậy, nhưng mà, sau khi nhìn thử, ta lại đổi ý.”

Diệp Quân nghi ngờ: “Tại sao lại thay đổi?”

Khuyết Chiến nói: “Từ nhỏ ta đã không có người thân, ta muốn nhận một người cô cô.”

Diệp Quân: “…”

Cô cô!

Lời của Khuyết Chiến nói, khiến Diệp Quân khiếp sợ, trong ấn tượng của hắn, người đàn ông này nói năng cẩn thận, vô cùng nghiêm túc.

Diệp Quân nhìn y, không nói lời nào.

Khuyết Chiến nghiêm túc nói: “Cô cô ngươi rất mạnh, đi theo ngươi, có tiền đồ hơn.”

Đây là lời thật lòng.

Chuyện xảy ra ở thần điện chủ chung, ông ta đã thấy hết toàn bộ, người phụ nữ váy trắng kia có thực lực rất đáng sợ, ông ta chưa từng thấy ai mạnh như vậy.

Thật sự còn mạnh hơn so với thiên thần trong truyền thuyết!

Không có cách nào, trong ký ức có phần mơ hồ của ông ta, thiên thần chính là cường giả mạnh nhất.

Dĩ nhiên, còn có nguyên nhân khác, chính là ông ta có thiện cảm với Diệp Quân.

Tám phần là thực tế, hai phần là vì cảm xúc cá nhân.

Về vấn đề này, ông ta không thèm giấu giếm.

Với ông ta mà nói, thực tế cũng tốt, cảm xúc cá nhân cũng tốt, cũng chả quan trọng, điều quan trọng là, một khi đã lựa chọn thành tâm cống hiến sức lực, thì sẽ phải thành tâm cống hiến sức lực đến cùng.

Diệp Quân cười nói: “Vậy thì ông đi theo ta đi!”

Khuyết Chiến hành lễ thật sâu: “Ta nên gọi ngươi là gì?”

Diệp Quân nói: “Vậy thì gọi là Diệp lão đệ đi.”

Khuyết Chiến lắc đầu: “Không phù hợp.”

Diệp Quân cười nói: "Ta cảm thấy khá tốt."

Khuyết Chiến cũng không bảo thủ, gật đầu.

Diệp Quân nói: “Ta đại diện cho thư viện Quan Huyên hoan nghênh huynh gia nhập.”

Khuyết Chiến nói: “Ta vô cùng vinh hạnh.”

Diệp Quân cười lớn, hắn đương nhiên rất vui mừng vì Khuyết Chiến gia nhập, hiện nay trong vũ trụ, không ai có thể đánh bại Khuyết Chiến trước mặt hắn, thậm chí là trước đây, có thể dễ dàng đánh bại Khuyết Chiến, sợ rằng cũng chỉ có chủ nhân bút Đại Đạo và Toại Cổ Kim luôn ẩn giấu thực lực.

Diệp Quân tựa hồ nghĩ đến cái gì, hắn xoay người, duỗi tay phải nhẹ nhàng lau thử, Quang m trường hà hiện ra trước mặt hắn.

Tay phải hắn nhẹ nhàng khều thử, theo động tác này, Quang m trường hà bắt đầu thụt về sau, sau đó cảnh tượng ngày xưa hiện ra.

Rất nhanh, bên trong Quang m trường hà hắn nhìn thấy hắn và Nhất Niệm đang giao chiến, đương nhiên, khi đó cô ta là Phạn Chiêu Đế.

Khi nhìn thấy kiếm của mình xuyên qua cơ thể Nhất Niệm, tầm mắt hắn đột nhiên mơ hồ, hắn biết, trái tim của Nhất Niệm lúc đó vô cùng đau đớn. Hắn run run nhìn tiếp, rất nhanh, hắn đã nhìn thấy Nhất Niệm và cô cô váy trắng, Nhất Niệm và cô cô đang nói gì đó.

Nhưng vào lúc này, Thiên Mệnh váy trắng đột nhiên ngầng đầu, nhìn về phía hắn.

Nhìn thấy cảnh này, Khuyết Chiến đứng bên cạnh Diệp Quân mí mắt giật giật.

Còn có thể như vậy ư?

Thiên Mệnh váy trắng nhìn hắn, đột nhiên mở miệng: “Đối xử tốt với cô ấy.”

Đối xử tốt với cô ấy!

Tuế Nguyệt trường hà hơi ngừng, sao đó trở nên hư ảo.

Thiên Mệnh váy trắng ở trong thời gian, không có ai có thể nhớ được, trừ khi được bà ấy chấp nhận.

Diệp Quân không nhìn nữa, cười lên.

Hóa ra, ngay từ đầu cô cô váy trắng đã giúp hắn…

Lúc này, hắn đã hiểu ra mọi chuyện.

Diệp Quân khẽ nói: “Cô cô, ván này, cháu có thể tự làm được.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi, hắn dẫn theo Khuyết Chiến đến thư viện Quan Huyên.

Sau nhiều năm phát triển trong Tiểu Tháp, hôm nay, chế độ của thư viện Quan Huyên đang dần được hoàn thiện, sức mạnh tín ngưỡng của hắn, đã bắt đầu xuất hiện màu tím nhạt.

Nội các lâm thời.

Mục Khoản đang dẫn mọi người xử lý công việc, bởi vì lúc Toại Cổ Kim rời đi, đã dẫn theo đám người Linh đi rồi, chủ sự tạm thời của nội các là cô ta.

Thấy Diệp Quân đến, Mục Khoản và mọi người vội vàng thi lễ.

Diệp Quân đi tới bàn chính ngồi xuống, sau đó nói: “Mọi người ngồi đi.”

Lúc này mọi người mới ngồi xuống.

Diệp Quân nhìn Mục Khoản trước mặt, cười nói: “Không cần căng thẳng như vậy, kể cho ta nghe chuyện mấy năm nay của thư viện Quan Huyên đi.”

Mục Khoản gật đầu: “Được.”

Cứ như vậy, Mục Khoản chậm rãi nói, Diệp Quân chậm rãi nghe, kéo dài mấy canh giờ.

Sau khi nghe xong, hắn gật đầu: “Tốt.”

Mục Khoản nhìn hắn, không nói gì.

Trong thời gian tiếp theo, Diệp Quân bắt đầu làm việc với Mục Khoản và những người khác, hắn tự mình xử lý công việc của thư viện Quan Huyên.

Những quy định chế độ mà Toại Cổ Kim đã lập ra, hắn đều nghiên cứu thật kỹ, học tập thật giỏi, sau đó thi hành, trong quá trình thi hành không ngừng cải thiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK