Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 597: Tiên sư!

Bác Thiên Đạo quay lại thét lên: “Rốt cuộc là chuyện gì vừa xảy ra?!"

Bác Thiên Liệt chần chừ rồi kể lại chuyện Bác Thiên Khuyết truy sát Diệp Quân và sự xuất hiện của Người phụ nữ váy trắng.

Nghe đến đoạn này, Bác Thiên Đạo cũng không nhịn được nữa: “Tiên sư bố nó cái thằng ngu!!"

Bác Thiên Liệt ngập ngừng, đang muốn nhắc nhở ông chính là "tiên sư" của Bác Thiên Đạo chứ ai, nhưng nghĩ kỹ lại vẫn không nói ra. Tộc trưởng đang máu nóng lên đầu, tốt hơn vẫn đừng nên đổ dầu vào lửa để tránh chết cháy oan.

Bác Thiên Đạo điên tiết đến nỗi mặt đỏ rần rần.

Ai mà ngờ được trong lúc ông ta bế quan thì Bác Thiên Khuyết lại dẫn đám cường giả còn lại của tộc Bác Thiên truy sát Diệp Quân cơ chứ?!

Điên rồi à??!

"Thằng ngu!!"

Bác Thiên Đạo không kiềm được mà lại thét gào mắng chửi đến muốn nổ phổi.

Tộc Bác Thiên tuy đã tổn thất kha khá tộc nhân ở vũ trụ Quan Huyên nhưng vẫn chưa đến mức diệt tộc, chỉ cần tập trung phát triển là lại có thể chậm rãi khôi phục, nào ngờ Bác Thiên Khuyết bây giờ lại khiến cả tộc bị tiêu diệt!

Mả mẹ nó!

Sao mình lại có thằng hậu duệ đần độn đến vậy?!

Bác Thiên Đạo tức điên cả người.

Bác Thiên Liệt chần chừ hỏi: “Tộc trưởng, phải làm sao bây giờ?"

Bác Thiên Đạo im lặng với gương mặt xanh mét. Ông ta vốn định tiếp tục tu luyện, giờ thì cả tộc đều tan tành, nhà cửa cũng bị hủy diệt hết thảy.

Cơn tức trôi qua, thay vào là nỗi sợ.

Sợ hãi ăn sâu vào lòng Bác Thiên Đạo.

Ông ta biết, nếu ban nãy không nhanh chân bỏ chạy khi nhát kiếm kia lia tới thì bản thân cũng đã toi mạng rồi.

Sức mạnh của người phụ nữ váy trắng kia không tầm thường!

Bác Thiên Đạo trầm tư hồi lâu: “Còn tộc nhân sống sót không?"

Bác Thiên Liệt báo cáo: “Vẫn còn thế hệ nhỏ hơn ra ngoài rèn luyện từ trước, nhưng không nhiều”.

Bác Thiên Đạo nhắm mắt lại, ra lệnh: “Gọi chúng về một chỗ, mai danh ẩn tính, tập trung tu luyện cho tốt”.

Bác Thiên Liệt gật đầu: “Vâng”.

Bác Thiên Đạo: “Sao lần này chuyển thế, ta có cảm giác mình bị người khác xem như con...”

Bác Thiên Liệt thấp giọng thở dài.

Tộc Bác Thiên... Ai mà ngờ nói tuyệt diệt là tuyệt diệt cơ chứ?

Bác Thiên Đạo: “Xem ra phải dùng cách vô sỉ rồi”.

Dứt lời, ông ta dẫn theo Bác Thiên Liệt biến mất.

Không lâu sau, một đốm sáng xuất hiện ở biên giới đã sụp đổ. Một cô gái áo trắng với dung nhan tuyệt thế xuất hiện, cau mày nhìn bốn phía: “Rốt cuộc là ai mà có thể phá hủy biên giời vũ trụ...”

Lại một cô gái áo xanh xuất hiện phía sau, dung mạo không thua gì người trước. Cô ta liếc nhìn xung quanh, cười hỏi: “Tỷ tỷ, đây chính là vũ trụ Thần Đạo mà các đời trước hay nói đến sao?"

Cô gái áo trắng đáp: “Ta không biết”.

Cô gái áo xanh: “Cần báo cho tộc nhân không?"

Cô gái áo trắng lắc đầu: “Tạm thời khoan đã. Chúng ta đi quan sát tìm hiểu nơi này tiếp xem, bằng không để tộc nhân lỗ mãng đến đây e rằng sẽ gặp họa”.

Cô gái áo xanh cười tự mãn: “Tộc Chiêm Đài chúng ta thì sợ ai cơ chứ?"

Cô gái áo trắng nhíu mày: “Ta đã dặn bao nhiêu lần là không được khinh thường khi hành động rồi, sao vẫn không chịu nghe lời hả?"

Cô gái áo xanh le lưỡi: “Dạ rồi, ta nghe tỷ tỷ hết được chưa”.

Cô gái áo trắng liếc nhìn đối phương, nghiêm túc nói: “Muội nghĩ xem, phá hủy được biên giới vũ trụ thì sức mạnh phải đến đâu cơ chứ? Đây là việc mà tổ tiên chúng ta năm xưa dốc toàn lực cũng không làm được, tức người đó phải mạnh đến cực kỳ khủng khiếp mới thành công!"

Cô gái áo xanh nghe vậy thì đanh mặt lại.

Cô gái áo trắng lại nhìn xung quanh, nói: “Đi nhìn thử xem”.

Hai tỷ muội hóa thành tia sáng biến mất.

...

Chân vũ trụ.

Tả tướng và Võ tướng ngồi đối diện nhau trong Chân Thần Điện, thần sắc nặng nề vô cùng.

Bác Thiên Giới bị xóa sổ rồi!

Chuyện trọng đại như vậy đương nhiên không thể giấu giếm qua mắt Chân vũ trụ.

Tả tướng lên tiếng: “Ở Nam Châu, Bác Thiên Đạo từng dẫn dắt mấy trăm cường giả, nhưng đều bị một người phụ nữ áo trắng chém chết trước cổng Diệp phủ. Lần này, người tiêu diệt Bác Thiên Giới cũng chính là người này!"

Một tia ưu sầu hiện lên trên gương mặt xinh đẹp của bà ta: “Chúng ta đã xem nhẹ vũ trụ Quan Huyên và người này rồi”.

Võ tướng thấp giọng nói: “Ba mươi triệu năm trước, vì Kiếm Chủ Nhân Gian mà chúng ta hoàn toàn không biết gì về người này, không ngờ lại mạnh đến vậy!"

Tả tướng: “Năm đó nàng ta không ra tay... có phải để cho Kiếm Chủ Nhân Gian đột phá Tâm Trung Chi Thần không?"

Võ tướng không đáp.

Tả tướng đứng dậy: “Sức mạnh của vũ trụ Quan Huyên đã nằm ngoài dự liệu của chúng ta, ta phải báo cho Chân Thần”.

Nói xong thì rời đi mất.

...

Trước cánh cửa ánh sáng ở Loạn Tinh Giới, người phụ nữ váy trắng vươn tay gọi kiếm Hành Đạo quay về rồi thu nó vào.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Cô cô, thanh kiếm...”

Bà ấy nói: “Ta quên”.

Rồi mới đưa trả nó lại cho hắn.

Tuy nói là không thể lệ thuộc vào ngoại vật nhưng vẫn phải có ngoại vật chứ, còn dùng hay không thì là chuyện của hắn.

Người phụ nữ váy trắng nói: “Đi”.

Bà vung tay, trực tiếp xóa sổ Bác Thiên Khuyết rồi xoay người đi về phía cánh cửa.

Diệp Quân nhanh chóng đi theo.

Trên đường đi, hắn hỏi: “Cô cô ơi, Bác Thiên Giới...”

Người phụ nữ váy trắng lãnh đạm đáp: “Không còn nữa”.

Không còn?!

Diệp Quân im lặng trong khiếp sợ.

Chỉ một đường kiếm mà đã hủy diệt cả Bác Thiên Giới ư?!

Siêu dữ!!!

Hắn lại thốt lên: “Cô cô ơi, con còn biết Chân vũ trụ ở đâu nữa nè!"

Tiểu Tháp: “...”
Chương 598: Là do cô cô quá mạnh

Nghe thấy lời của Diệp Quân, người phụ nữ váy trắng sửng sốt.

Người phụ nữ bí ẩn trong người Diệp Quân cất lời: “Nếu tiếp tục như thế, hắn thật sự sẽ trở thành vua dựa dẫm đấy”.

Tiểu Tháp đáp: “Ta cũng thấy có vẻ gọi người hoài cũng sẽ bị nghiện”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân bị nhìn đến mức hơi chột dạ: “Cô cô?”

Người phụ nữ váy trắng mở lòng bàn tay, kiếm Hành Đạo lập tức xuất hiện trong tay bà ấy, bà ấy không hề nhiều lời, thẳng thừng vung kiếm lên cánh tay phải của Diệp Quân.

Bốp!

Một âm thanh vang lên, sắc mặt Diệp Quân thoáng chốc thay đổi, sau đó dần nổi gân xanh đầy mặt, mạch máu như muốn nổ tung. Điều đáng sợ nhất là lúc này, hắn cảm thấy linh hồn mình như bị thứ gì đó nuốt chửng, xương cốt trên người như đang bị người khác dùng dao gọt đi.

Nuốt hồn gọt xương!

Diệp Quân không chịu được nữa, bắt đầu hét to vô cùng thê thảm.

Một lúc lâu sau đó, Diệp Quân ngồi co người dưới đất, cơ thể liên tục run rẩy.

Còn người phụ nữ váy trắng thì đang ở bên cạnh im lặng nhìn hắn, lúc này, sắc mặt Diệp Quân trắng bệch như tờ giấy, không có chút màu máu, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, dường như đang bị mệt lả.

Lại một lúc lâu trôi qua, Diệp Quân mới hồi phục được một chút.

Người phụ nữ váy trắng cất lời: “Đi thôi!”

Sau đó, bà ấy xoay người đi về phía cánh cửa ánh sáng phía xa.

Dù Diệp Quân còn rất yếu, nhưng hắn cũng đã đỡ hơn trước đó nhiều, bèn đứng dậy đi theo.

Trên đường đi, người phụ nữ váy trắng đột nhiên hỏi: “Biết vì sao con bị đánh không?”

Diệp Quân gật đầu: “Chuyện của con, con phải tự giải quyết, không nên lệ thuộc vào cô cô”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Lần đầu lúc gặp con, ta rất thích con, khi đó dù con yếu, nhưng con có trái tim cường giả chân chính, gặp chuyện có dũng có mưu, không muốn lệ thuộc vào bất cứ ai. Nhưng bây giờ, con dần trở nên không nghiêm túc, cũng không thể nhìn rõ được bản thân như trước đây!”

Dứt lời, bà ấy lắc đầu: “Ta rất thất vọng!”

Diệp Quân cúi đầu im lặng.

Người phụ nữ váy trắng nói tiếp: “Có một vài chuyện, người khác giải quyết giúp con và con tự giải quyết không giống nhau”.

Diệp Quân gật đầu: “Cô cô, những đạo lý mà người nói, con đều hiểu cả, nhưng người mạnh như thế, ở bên cạnh người con sẽ có cảm giác rằng bản thân cũng vô địch, thật đấy. Ở cùng với người, con cảm thấy tất cả vấn đề đều không còn là vấn đề nữa, thấy ai cũng như là kiến.”

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân nói tiếp: “Thật ra việc này cũng phải trách cô cô, là do cô cô quá mạnh”.

Người phụ nữ váy trắng lại nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói một lời.

Diệp Quân lại nói: “Điều đáng sợ nhất là dù cô cô tiêu diệt tộc Bác Thiên bằng một kiếm, con vẫn không biết rốt cuộc cô cô mạnh đến mức nào. Cô cô, với góc độ của người, con thật sự hơi lệ thuộc, nhưng người không biết rằng, với góc độ của con, người rất mạnh, tựa như thần tiên vậy, ở bên cạnh người, ai mà không có suy nghĩ lệ thuộc chứ?”

Người phụ nữ váy trắng không nói gì, bà ấy mở lòng bàn tay, kiếm Hành Đạo xuất hiện.

Mí mắt Diệp Quân lập tức khẽ giật, nhất thời không dám nói gì thêm.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Một tháng, nếu không thể đạt đến Đại Đế, mỗi ngày ta sẽ đánh con một trận”.

Nét mặt Diệp Quân cứng đờ.

Trong lúc nói chuyện, hai cô cháu đã đi tới trước cánh cửa ánh sáng kia.

Lúc này, cánh cửa hơi dao động, sau đó, một cao thủ mặc áo giáp màu tím chậm rãi bước ra. Vừa mới xuất hiện, một khí thế đáng sợ đã lan ra từ trong cơ thể hắn ta, khiến thời không xung quanh rung động.

Người phụ nữ bí ẩn trong người Diệp Quân chợt cất lời: “Quân viễn chinh!”

Diệp Quân nhìn cường giả mặc áo giáp tím này, thầm thấy khiếp sợ, không ngờ đối phương lại là một vị Đại Đế.

Cường giả áo giáp tím nhìn người phụ nữ váy trắng và Diệp Quân: “Nơi đây là Loạn Tinh Giới, người ngoài không thể đi vào…”

Lúc này, người phụ nữ váy trắng đột nhiên vung tay áo.

Oanh!

Cánh cửa ánh sáng kia ầm ầm vỡ tan.

Nét mặt của cao thủ áo giáp tím thoáng chốc cứng đờ, sau đó là vẻ khiếp sợ.

Người phụ nữ váy trắng nhìn về phía Diệp Quân: “Đi thôi!”

Diệp Quân vội gật đầu: “Vâng!”

Sau đó, hai cô cháu đi về phía xa.

Cường giả áo giáp tím ngơ ngác đứng im tại chỗ, cánh cửa ánh sáng này do Chân vũ trụ năm đó mất rất nhiều tiền xây dựng, mục đích là để ngăn cao thủ Loạn Tinh Giới ra ngoài, cũng chính là trận pháp này đã kềm chân cao thủ Loạn Tinh Giới.

Mà bây giờ, trận pháp này cứ thế tan biến rồi!

Hắn ta cũng phải ngây người!

Phải biết rằng, dù là Tuế Nguyệt Đại Đế cũng không thể làm lay chuyển cánh cửa, mà lúc này, người phụ nữ kia chỉ vung tay lên một cái, cánh cửa này đã biến mất rồi.

Cường giả cảm thấy cơ thể tê dại!



Sau khi đi qua một vùng ánh sáng trắng, Diệp Quân xuất hiện trong một tinh không, hắn đang định cất lời thì chợt cảm nhận được điều gì đó nên tức khắc quay đầu lại. Mà lúc này, người phụ nữ váy trắng đã biến mất, thấy thế, Diệp Quân nhất thời sửng sốt: “Cô cô?”

Không ai trả lời.

Diệp Quân đảo mắt nhìn xung quanh, vẫn không phát hiện ra bóng dáng của người phụ nữ váy trắng.

Lúc này, giọng nói của người phụ nữ váy trắng đột nhiên vang lên trong đầu hắn: “Nơi này có mấy người khá mạnh, ta đi đánh bọn họ một trận, con chơi một mình đi!”

Nghe thấy thế, nét mặt Diệp Quân lập tức cứng đờ, một lát sau, hắn lắc đầu cười khẽ, cô cô này cũng nóng tính lắm!

Diệp Quân đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này là Loạn Tinh Giới, như cảm nhận được điều gì, hắn đột nhiên mở lòng bàn tay, nhưng kiếm Hành Đạo lại không xuất hiện!

Diệp Quân sửng sốt!

Diệp Quân lại vội vàng điều động đạo ấn và cây thần tự nhiên, nhưng cả hai đều không hề có phản ứng.
Chương 599: Mọi thứ đều bị phong ấn

Lúc này, Tiểu Tháp cất lời: “Đừng nhìn nữa! Mọi đồ vật của ngươi đều đã bị phong ấn rồi. Kể cả ta!”

Sau đó, dường như nó nhận ra điều gì đó không đúng, vội vàng nói lại: “Nói sai rồi, ta không phải đồ vật!”

Người phụ nữ bí ẩn lên tiếng: “Tiểu Tháp, ngươi đúng là quá thông minh!”

Tiểu Tháp: “…”

Tất cả mọi thứ đều bị phong ấn!

Diệp Quân lắc đầu cười, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là cô cô gây ra.

Ở nơi này, hắn không có bất cứ ngoại vật nào, cũng không có ai giúp đỡ, hắn không còn là con trai của Nhân Gian Kiếm Chủ, cũng không còn là vua của vũ trụ Quan Huyên, hắn chính là Diệp Quân.

Lại trở về trước đây.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó cười nói: “Thế này cũng hay!”

Dứt lời, hắn đi về phía xa, nhưng còn chưa đi được mấy bước, hắn chợt nổi da gà, ngẩng đầu nhìn lên.

Xẹt!

Trên đầu hắn có một tia sét màu đỏ đánh thẳng xuống như một con rắn!

Kiếp!

Diệp Quân thầm sợ hãi, không dám đỡ sét, hắn biến thành một tia kiếm quang bay về phía xa, nhưng lúc hắn dừng lại, tia sét màu đỏ kia vẫn ở trên đầu hắn.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân thoáng chốc thay đổi, thứ này còn biết đuổi theo nữa ư?

Không thể né tránh, chỉ có thể chống lại!

Diệp Quân mở lòng bàn tay, một thanh kiếm ý phóng lên cao từ trong tay hắn.

Oanh!

Nhưng kiếm ý vừa mới tiếp xúc với thần lôi màu đỏ kia đã vỡ tan, thần lôi vẫn đánh xuống, Diệp Quân hoảng hốt, lại sử dụng một kiếm nữa.

Ầm!

Kiếm quang tản đi, Diệp Quân bị tia sét đánh rơi xuống từ trên trời, rơi vào trong một dãy núi.

Một lúc lâu sau đó, Diệp Quân mới chậm rãi bò dậy từ trong một cái hố bùn, lúc này, quần áo của hắn đều đã cháy đen, đầu như ổ gà, vô cùng chật vật. Quan trọng nhất là cơ thể hắn bị nứt ra, máu tươi không ngừng tuôn trào!

Diệp Quân thầm thấy hoảng sợ, hắn không ngờ thần lôi này lại đáng sợ đến thế, thoáng chốc khiến hắn bị thương nặng.

Diệp Quân vội vàng lấy một viên thuốc chữa thương ra uống vào, sau đó, nét mặt hắn trở nên cứng đờ, vì hắn phát hiện hắn chỉ có thể sử dụng mười viên đan chữa thương, những đan dược còn lại đều đã bị phong ấn.

Thấy thế, Diệp Quân lắc đầu cười khẽ.

Đây là đang tăng độ khó cho hắn mà!

Diệp Quân cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi uống đan dược, hắn bắt đầu ngồi thiền chữa thương, khoảng nửa canh giờ sau, thương tích trên người hắn gần như đã hồi phục.

Lúc này, thời không phía xa đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, một tia sáng trắng rơi thẳng xuống đánh vào ngọn núi cao nghìn trượng, trong nháy mắt, ngọn núi kia biến thành tro bụi, dưới mặt đất có bụi bặm đất đá bắn lên tứ tung, đất trời trở nên hỗn loạn.

Diệp Quân thầm thấy sợ hãi, hắn liên tục lùi về sau, tránh đống đất đá kia.

Ngay lúc này, một tia sáng đen lại rơi xuống từ trên trời, ngay tại khu vực đất đá bay khắp nơi kia.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, có tàn ảnh liên tục lùi lại, không biết có phải trùng hợp hay không, tàn ảnh này vừa khéo lùi đến chỗ cách Diệp Quân mười mấy trượng.

Tàn ảnh hiện lên, đó là một cô gái mặc váy dài màu trắng, trên tay cầm thanh trường kiếm, quanh người cô ta còn có ba thanh phi kiếm bay lơ lửng.

Đối diện cô gái là một ông lão tóc bạc phơ, khuôn mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt lại sáng như chim ưng, trông vô cùng hung tàn.

Diệp Quân không nói gì, hắn lặng lẽ lùi về phía sau.

Hai người họ đều là Thần Đế, nhưng thực lực của bọn họ còn kinh khủng hơn một vài Đại Đế bên ngoài.

Đương nhiên không thể để bị dính vào chuyện này được!

Chuồn trước mới là thượng sách!

Lúc này, ông lão kia đột nhiên nói: “Lục Âm tiên tử, để đá Tỵ Kiếp lại là cô có thể đi”.

Cô gái không nhiều lời, đột nhiên giơ tay trái lên chắp hai ngón tay lại, sau đó quẹt tay phải lên kiếm, trên thân kiếm lập tức xuất hiện máu tươi, sau đó, tay trái cô ta bấm kiếm quyết, tay phải cầm kiếm chĩa thẳng vào ông lão: “Phong Kiếm Quyết!”

Dứt lời, phi kiếm trong tay nàng ta lập tức bay đi, cùng lúc đó, thời không xung quanh ông lão áo đen chợt nứt ra, sau đó, vô số phi kiếm bay đi cùng một lúc!

Nét mặt ông lão áo đen rất khó coi: “Ngươi điên rồi, không ngờ ngươi lại sử dụng cấm thuật này!”

Dứt lời, hai tay ông ta ra chiêu, trong nháy mắt, vô số làn khí đen tuôn trào từ trong cơ thể ông ta.

Lúc này, phi kiếm Lục Âm triệu hoán liên tục chém về phía ông lão, khiến ông ta trở nên mệt mỏi, còn cô ta thì nét mặt nhợt nhạt, cực kỳ yếu ớt.

Lục Âm đột nhiên rụt tay, sau đó cơ thể hơi run rẩy, biến thành một tia sáng trắng lao về phía Diệp Quân.

Diệp Quân sửng sốt, chợt, hắn cảm thấy sau lưng của mình va phải thứ gì đó mềm mại, không ngờ cô gái áo trắng tên Lục Âm này lại nằm hẳn trên lưng hắn.

Diệp Quân sửng sốt, người phụ nữ này muốn làm gì?

Không đợi Diệp Quân lấy lại tinh thần, cô gái đó bỗng đặt tay trái lên cổ họng hắn, uy hiếp: “Dẫn ta đến Thiên Huyền Tông, nếu không ta sẽ giết ngươi!”

Nghe thấy thế, Diệp Quân đột nhiên xoay mình, lăn một vòng tại chỗ, đè cô gái xuống dưới, không đợi cô ta kịp phản ứng, hắn chợt đánh một quyền vào cổ họng cô ta.

Rắc!

Cổ họng cô gái áo trắng lập tức bị nứt, máu tươi bắn tung toé!

Mà lúc này, Diệp Quân lại giẫm một phát lên bụng Lục Âm.

Bốp!

Bụng của cô ta cũng vỡ ra.
Chương 600: Đá Tỵ Kiếp

Trên mặt đất, Lục Âm mở to hai mắt, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ không tin được!

Cô ta không thể ngờ được rằng mình lại bị người đàn ông trước mặt này giết!

Diệp Quân nhìn Lục Âm đang không thể tin được dưới đất, thấy cô ta định lên tiếng, hắn lập tức đá văng đầu cô ta.

Viu!

Đầu của Lục Âm bay ra ngoài!

Bị giết chỉ trong một giây!

Lục Âm trợn mắt ngoác mồm, chết không nhắm mắt.

Nét mặt Diệp Quân không thay đổi, hắn thuần thục cất nhẫn không gian của Lục Âm đi.

Hắn vốn không muốn nhúng tay vào chuyện này, dẫu sao cũng không liên quan đến hắn.

Nhưng cô gái này lại cứ kéo hắn phải xen vào, còn uy hiếp hắn khiến hắn rất tức giận. Ta và cô không thù không oán, nhưng cô lại làm hại ta, vậy đương nhiên ta sẽ không nương tay.

Diệp Quân hắn không phải người thấy phụ nữ là mềm lòng!

Lục Âm chết đi, phi kiếm đang khống chế ông lão áo đen ở nơi cách đó không xa cũng biến mất ngay lập tức.

Ông lão áo đen nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong mắt có vẻ phòng bị.

Diệp Quân nhìn ông ta, không lên tiếng, nhưng khí thế trên người đã ngưng tụ, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Tuy hiện giờ hắn chỉ ở cảnh giới Địa Tiên, nhưng chiến đấu với cường giả cảnh giới Thần Đế, hắn cũng không yếu.

Cho dù sức chiến đấu của người trước mặt tương đương với một Đại Đế!

Thấy Diệp Quân bình tĩnh như vậy, lông mày của ông lão áo đen hơi nhíu, sau khi im lặng vài giây, cuối cùng ông ta chậm rãi rút lui.

Không lựa chọn ra tay!

Thanh niên trước mắt không phải người bình thường, ông ta không có khả năng nắm chắc phần thắng, nhất là vừa rồi khi giao đấu với Lục Âm, ông ta còn bị thương, để phòng ngừa, ông ta vẫn nên thận trọng hơn, rút lui trước đã.

Nhìn thấy ông lão áo đen lùi lại, Diệp Quân không đuổi theo, hắn cũng không chắc chắn mình có thể giết được đối phương!

Sau khi ông lão áo đen rời đi, Diệp Quân xòe tay ra, nhẫn không gian của Lục Âm xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn thì thấy trong đó có gần trăm vạn linh nguyên, ngoài ra còn có rất nhiều thứ linh tinh nữa, hắn có kiếm Hành Đạo, cây thần tự nhiên và đạo ấn nên những thần vật bình thường chẳng là gì với hắn cả.

Chỉ là rất nhanh Diệp Quân đã phát hiện một hòn đá, hắn lấy nó ra, hòn đá không lớn chỉ bằng lòng bàn tay, bên trên có một phù văn bí ẩn.

Người phụ nữ bí ẩn lập tức ngạc nhiên nói: “Đá Tỵ Kiếp!”

Diệp Quân hỏi luôn: “Đá Tỵ Kiếp là sao ạ?”

Bà ấy đáp: “Thứ này cực kỳ quý giá ở đây, là bảo vật vô giá đấy”.

Diệp Quân tò mò: “Như thế nào ạ?”

Người phụ nữ bí ẩn giải thích: “Nơi đây đâu đâu cũng có đủ loại kiếp, cho dù cường giả Đại Đế đi ra ngoài cũng phải cẩn thận, sợ bị kiếp nào đó để mắt sau đó thi thoảng giáng xuống một lần. Nhưng nếu có đá Tỵ Kiếp này thì có thể tránh được điều này, bởi vì nó có thể tránh giúp ngươi!”

Diệp Quân khẽ nói: “Thì ra là vậy!”

Nói chứ hắn cũng vô cùng đau đầu với loại kiếp tồn tại ở đây.

Vừa rồi suýt nữa hắn cũng bị đánh cho một đạo.

Người phụ nữ bí ẩn lại nói: “Đá này còn có một công dụng khác, đó là có thể đi đến một số thế giới đặc biệt dưới lòng đất! Theo ta được biết, sau khi nền văn minh trước văn minh Thần Đạo lụi bại, rất nhiều thế lực tông môn đều chiếm giữ rất nhiều nơi ở Loạn Tinh Giới này, vì vậy bọn họ đã chiến đấu với thế lực bản địa ở đây. Cuối cùng rất nhiều tông môn đã sụp đổ, mà nơi những tông môn lớn ở cũng vì các loại kiếp mà trở thành cấm địa!”

Nói đến đây, bà ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Có đá Tỵ Kiếp này, ngươi có thể đến một số thế giới đặc thù ở dưới lòng đất, có lẽ còn có thể thấy một số thế lực nền văn minh trước nền văn minh Thần Đạo”.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối đã gặp nền văn minh trước nền văn minh Thần Đạo chưa?”

Người phụ nữ bí ẩn trả lời: “Chưa! Sở dĩ ta biết những điều này là vì năm đó Chân vũ trụ từng chiến đấu ở đây, chúng ta đã điều tra một chút. Thế lực tổng thể nơi này chắc chắn không bằng Chân vũ trụ, nhưng cũng không yếu, nhất là một số thế lực nền văn minh vẫn luôn tồn tại trước nền văn minh Thần Đạo, nền tảng của họ thâm sâu khó dò”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Nền văn minh trước nền văn minh Thần Đạo tên là gì ạ?”

Người phụ nữ bí ẩn đáp: “Nền văn minh Vĩnh Sinh!”

Diệp Quân chau mày: “Nền văn minh Vĩnh Sinh?”

Người phụ nữ bí ẩn giải đáp: “Đúng thế, nghe nói ở thời đại này, vạn vật vạn linh tu luyện đến cực hạn thì đều có thể trường sinh bất lão. Mà chủ nhân bút Đại Đạo cảm thấy nếu tất cả đều trường sinh thì cuối cùng toàn thể vũ trụ đều không chịu nổi bị vạn vật vạn linh hấp thu, cuối cùng sẽ hủy diệt. Vì vậy ông ấy tạo ra luân hồi, vạch ra giới hạn tuổi thọ cho mọi sinh linh, cũng bắt đầu từ chủ nhân bút Đại Đạo, vạn vật vạn linh không còn trường sinh nữa, cuối cùng đều sẽ về với cát bụi!”

Diệp Quân hỏi: “Vì thế hai bên bọn họ đã đánh nhau à?”

Người phụ nữ bí ẩn đáp: “Phải, suy nghĩ của hai bên khác nhau nên đã đánh nhau, còn kết quả cuối cùng thì ngươi thấy rồi đấy! Chủ nhân bút Đại Đạo thắng, nền văn minh Vĩnh Sinh bị loại bỏ khỏi nơi này”.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Vì sao chủ nhân bút Đại Đạo không đuổi tận giết tuyệt?”

Người phụ nữ bí ẩn trả lời: “Ai biết được?”

Diệp Quân gật đầu, không hỏi thêm nữa, nhìn đá Tỵ Kiếp trong tay, hắn mỉm cười, có viên đá này hắn có thể tránh được không ít phiền phức.

Diệp Quân cất đá Tỵ Kiếp đi, sau đó nhìn về phía cuối tinh không, không biết bây giờ cô cô đang đánh ai.

Đúng lúc này, nơi xa đột nhiên xuất hiện mấy luồng hơi thở mạnh mẽ, giây tiếp theo thời không đột nhiên tách ra, ba ông lão xuất hiện trước mặt Diệp Quân ở nơi cách đó không xa!

Mà ông lão áo đen cầm đầu chính là ông lão áo đen rời đi lúc trước!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK