Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46: Xin lỗi

Chu Phu lắc đầu cười: "Kiếm tu... thật khiến người ta bất ngờ!"

Lúc này, Tiêu Qua bước vào, y khẽ hành lễ với Chu Phu: "Sư phụ!"

Chu Phu nhìn Tiêu Qua, y nói: "Hôm đó phá ải là con cùng Diệp huynh cùng phá, nhưng huynh ấy nhờ con giữ bí mật, vậy nên..."

Chu Phu cười: "Ta hiểu!"

Tiêu Qua khẽ gật đầu.

Chu Phu nhìn y: "Đã cọ xát thử với cậu ấy chưa?"

Tiêu Qua lắc đầu: "Chưa ạ. Nhưng huynh ấy rất mạnh, đặc biệt là tốc độ, và cả phi kiếm của huynh ấy nữa. Nếu cọ xát với huynh ấy thì con thấy hơi áp lực, đương nhiên rồi, con cũng không sợ!"

Chu Phu cười nói: "Con và cậu ấy đều không có hứng thú làm chủ tịch học viên, đúng không?"

Tiêu Qua gật đầu: "Vâng ạ!"

Chu Phu lắc đầu cười: "Ta biết ngay mà... con biết ban đầu ta định để ai làm chủ tịch học viên không?"

Tiêu Qua lắc đầu: "Không ạ!"

Chu Phu trả lời: "Nam Huyền!"

Tiêu Qua sửng sốt.

Chu Phu khẽ nói: "Thiên tài đỉnh cấp thực thụ không thể ở Nam Châu được, các con cần một sân chơi lớn hơn. Dù là con hay Diệp Quân, hoặc Nạp Lan Ca, ba người các con đều sở hữu thiên phú và tâm tính cực tốt. Khi lên thượng giới, dù các con không lấy được thành tích tốt thì thư viện ở thượng giới cũng sẽ giữ các con lại!"

Tiêu Qua im lặng.

Chu Phu nói tiếp: "Việc này đối với các con và thư viện chúng ta đều là chuyện tốt. Vì đối với thư viện, mục đích tham gia tỷ võ là để lấy được thêm nhiều tài nguyên về. Thư viện cũng sẽ không ràng buộc các con, vì các con càng ưu tú thì tương lai thư viện sẽ càng tốt!"

Tiêu Qua khẽ gật đầu, không nói gì.

Chu Phu khẽ cười nói: "Ta biết, con vẫn luôn lo lắng vì chuyện này. Hôm nay ta nói với con những chuyện này để con trút bỏ gánh nặng trong lòng! Tuổi trẻ thì nên đi tranh giành, phấn đấu, phát triển bản thân".

Tiêu Qua cúi người sâu hành lễ: "Dù sau này con ở đâu, nơi này mãi mãi là nhà của con".

Chu Phu cười nói: "Nói đến Nam Huyền, thật ra cậu ta là chủ tịch học viên thích hợp nhất của thư viện. Nhưng cậu ta có một khuyết điểm chí mạng, đó chính là quá thích hành sự theo lối của tiểu nhân. Làm người không thể quá quân tử, nhưng hành sự không được quá tiểu nhân. Thế nên thư viện vẫn luôn quan sát, dạy dỗ cậu ta. Tiếc là lần này cậu ta gặp phải Diệp Quân..."

Nói rồi ông ấy lắc đầu cười, cảm thấy hơi tiếc nuối.

Tiêu Qua lắc đầu: "Kẻ này lòng dạ hẹp hòi, không chịu được khi thấy người khác ưu tú hơn mình, làm chủ tịch học viên chắc chắn không phải là chuyện tốt cho thư viện".

Chu Phu khẽ gật đầu: "Ba tháng sau là tỷ võ, một tháng sau chúng ta sẽ lên đường đến thượng giới, con phải chuẩn bị đi".

Tiêu Qua gật đầu: "Vâng ạ!"

Chu Phu cười: "Đi đi!"

Tiêu Qua khẽ hành lễ rồi quay người rời đi.

Chu Phu trầm mặc một lát rồi ra lệnh: "Truyền lệnh, từ bây giờ Diệp Nam được đưa lên làm học sinh nội viện, tất cả tài nguyên tu luyện tăng lên gấp ba lần, đồng thời sẽ được đích thân chủ tịch đạo sư của thư viện là Tống đạo sư chỉ dạy!"

"Tuân lệnh!"

Lời vừa dứt, một ông lão đứng trong góc khẽ hành lễ rồi chuẩn bị rời đi.

Lúc này, Chu Phu lại nói: "Còn nữa, chuẩn bị một phần đại lễ đưa đến gia tộc họ Diệp ở thành Hoang Cổ, ông đích thân đi. Sau đó chọn thêm ba đệ tử kha khá ở gia tộc họ Diệp đưa về thư viện, đồng thời nói với Diệp phủ rằng sau này mỗi năm chúng ta đều sẽ chọn một người từ Diệp phủ đưa vào thư viện để dạy dỗ!"

Vị trí cố định!

Chỉ có một vài thế gia mới có đãi ngộ như thế này!

Ông lão nhìn Chu Phu một cái, khẽ hành lễ rồi quay người rời đi.

Chu Phu chậm rãi nhắm mắt lại!

...

Trong một gian đại điện của nhà họ Nam.

Tiêu Qua đứng giữa đại điện, trước mặt ông ta là thi thể của Nam Huyền!

Lúc này, một người đàn bà xinh đẹp đang ôm thi thể của hắn ta khóc rống.

Bên cạnh bà ta là một người đàn ông trung niên. Ông ta nhìn thi thể của Nam Huyền, sắc mặt u ám đến đáng sợ.

Hai người này chính là cha mẹ của Nam Huyền.

Còn một ông lão ngồi trên cao, lão ta mặc một bộ trường bào màu đen rộng thùng thình. Lão ta nhìn thi thể Nam Huyền bên dưới, trầm lặng không nói năng gì, không biết đang vui buồn thế nào.

Lúc này, Tiêu Các đột nhiên trầm giọng lên tiếng: "Tộc trưởng Nam Mạc, do ta đã đánh giá thấp Diệp Quân, chuyện này là lỗi ở ta. Nếu sớm biết kẻ này là kiếm tu thì chắc chắn ta sẽ không để Nam Huyền lên đài sinh tử với hắn!"

Nam Mạc khẽ lắc đầu: "Sao chuyện này có thể trách Tiêu đạo sư ngài được? Là do nó quá tự đại!"

Tiêu Các thở dài một hơi, sau đó nói: "Nhà họ Nam có người nào thích hợp không? Nếu có thì ta sẽ đưa về thư viện đích thân chỉ dạy!"

Nam Mạc đứng dậy, chắp tay: "Đa tạ!"

Nói rồi lão ta vội gọi: "Tiểu Phong!"

Vừa dứt lời, một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi bước ra, y bước nhanh tới trước mặt Tiêu Các, cúi sâu người hành lễ: "Bái kiến Tiêu đạo sư!"

Tiêu Các nhìn đánh giá Nam Phong một lượt, khẽ gật đầu: "Được!"

Nam Phong lập tức quỳ gối: "Bái kiến sư phụ!"

Tiêu Các gật đầu: "Mai theo ta tới thư viện!"

Nói rồi ông ta quay người rời đi.

Tiêu Các vừa đi, người phụ nữ xinh đẹp kia bỗng hung dữ nói: "Tộc trưởng, người phải báo thù cho Huyền Nhi, Diệp Quân kia mà không chết, ta..."

"Câm miệng!"

Nam Mạc đột nhiên quát, bà ta lập tức bị doạ.

Nam Mạc nhìn chằm chằm người phụ nữ: "Nếu dám nhắc đến hai chữ báo thù nữa, lão phu đích thân đánh chết ngươi!"

Người phụ nữ tỏ vẻ vô cùng khó tin.

Nam Mạc trầm giọng than: "Người này là kiếm tu, nghĩa là cậu ta đã nhận được truyền thừa kiếm đạo, nói cách khác, rất có thể sau lưng cậu ta còn có cường giả thần bí. Ngoài ra, bây giờ cậu ta là kiếm tu, sức chiến đấu đáng sợ như vậy, thư viện Quan Huyên chắc chắn sẽ dốc sức bồi dưỡng, nếu lúc này nhà họ Nam ta dám báo thù Diệp Quân hoặc gia tộc họ Diệp thì nhất định nhà họ Nam ta sẽ phải đối diện với hoạ diệt tộc!"

Người phụ nữ run rẩy nói: "Lẽ nào cứ bỏ qua như vậy sao?"

Nam Mạc chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: "Bây giờ chúng ta không nên nghĩ đến chuyện báo thù, mà nên nghĩ xem kẻ này có tới báo thù nhà họ Nam ta hay không..."

Nói đến đây, lão nhìn Nam Phong trước mặt: "Con nhớ kỹ, sau khi đến thư viện Quan Huyên không được tỏ ý thù địch với Diệp Quân, một chút địch ý cũng không được có, gặp cậu ta thì tránh xa ra, con cứ chăm chỉ đọc sách, tu luyện, ngoài ra không cần để tâm bất cứ chuyện gì hết, hiểu chưa?"

Nam Phong gật đầu: "Hiểu rồi ạ!"

Nam Mạc lại nhìn một ông lão đứng bên góc phải phòng: "Ông chuẩn bị một phần đại lễ rồi tới Diệp phủ một chuyến, cứ nói rằng chuyện ở Nam Sơn ngày trước hoàn toàn là hiểu lầm, là nhà họ Nam ta đã hiểu lầm Diệp công tử, chúng ta đã điều tra rõ ràng, cái chết của Thanh Việt không liên quan gì đến cậu ta... Thôi bỏ đi! Ta đích thân đi xin lỗi, như vậy trông mới đủ thành ý!"

Mọi người: "..."

...
Chương 47: Mắt nhìn người tốt thật

Tại núi Bán Thanh ở thư viện Quan Huyên.

Diệp Quân đến đại điện của Phí Bán Thanh. Thấy hắn đi vào, bà ấy cười nói: "Chúc mừng nhé!"

Diệp Quân khẽ cười, sau đó ngồi xuống trước mặt Phí Bán Thanh. Hắn lấy ra một chiếc hộp đưa cho bà ấy.

Chính là chiếc áo giáp cấp Thiên mà Phí Bán Thanh đã đưa cho hắn!

Phí Bán Thanh nhìn hắn: "Đúng là ta đã đánh giá thấp ngươi rồi!"

Diệp Quân lắc đầu: "Là Nam Huyền kia đã khinh địch!"

Phí Bán Thanh khá hứng thú: "Sao lại nói vậy?"

Diệp Quân trầm giọng đáp: "Thứ nhất, hắn không biết tình hình của ta, lúc đối mặt với ta, hắn đã đánh giá thấp thực lực của ta một cách nghiêm trọng. Thứ hai, vì có chiếc áo giáp cấp Thiên và hai viên đan dược kia mà cảm thấy mình đã thắng chắc, nên hắn đã xem thường ta về mặt chiến lược. Cuối cùng, đôi bên đã lên đài sinh tử thì sẽ ở trong tình trạng ngươi chết ta sống, thế mà trước khi đánh nhau hắn còn lảm nhảm, điều này là đại kỵ!"

Sau khi im lặng một lúc lâu, Phí Bán Thanh nói: "Có biết vì sao trước khi đánh nhau hắn phải nói nhiều lời không?"

Diệp Quân khẽ gật đầu: "Hắn là con cháu của đại gia tộc, chưa từng tham gia mấy cuộc tranh đấu đầu đường xó chợ của đám người ở tầng lớp thấp như bọn ta".

Hắn ngừng lại chút rồi mới nói tiếp: "Người ở tầng lớp càng thấp thì nhiều khi càng tàn nhẫn và bất chấp sống chết hơn!"

Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, cười nói: "Ta nhìn ra được điều đó!"

Diệp Quân lại nói: "Đương nhiên, dù hắn không khinh địch thì hắn cũng không phải là đối thủ của ta, chỉ khác nhau việc chết sớm hay chết muộn hơn thôi!"

Phí Bán Thanh cười ha hả: "Thằng nhóc này, ta thích sự tự tin này của ngươi, ha ha!"

Diệp Quân lấy một viên đan dược đặt trước mặt Phí Bán Thanh: "Đạo sư, đây là đan dược cấp Thiên, người giữ lấy, nói không chừng sau này cần dùng đến!"

Một viên đan dược cấp Thiên đương nhiên là rất quý giá!

Phí Bán Thanh cũng không từ chối: "Được!"

Diệp Quân đứng dậy, khẽ hành lễ rồi nói: "Đạo sư, ta đi tu luyện đây!"

Nói rồi hắn quay người rời đi.

Phí Bán Thanh nhìn viên đan dược trước mặt, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Bà ấy đã nhìn ra được!

Thằng nhóc này là kiểu người ngươi đối tốt với hắn thì hắn sẽ đối tốt với ngươi.

Một lúc sau, Phí Bán Thanh lắc đầu cười: "Mắt nhìn người của Tiểu Ca, tốt thật!"

...

Diệp Quân đến một đỉnh núi rồi ngồi xếp bằng xuống, hai tay đặt trước ngực, cơ thể đang vận chuyển công pháp cấp Tiên kia. Chớp mắt, vô số linh khí xung quanh ào ạt đổ về phía hắn hệt như thuỷ triều dâng!

Tu luyện!

Có tâm pháp cấp Tiên, tu vi của hắn tăng nhanh thần tốc!

Công pháp cấp Tiên này thật sự quá bá đạo!

Một hồi lâu sau, Diệp Quân chậm rãi mở hai mắt, hai tay từ từ giơ lên, miệng thở ra một ngụm khí đục!

Lúc này, hắn đã đạt đến cảnh giới Thông U đỉnh cao!

Chỉ cách cảnh giới Thần Phách một bước nữa thôi!

Nhưng hắn không gượng ép mình bước vào cảnh giới Thần Phách, vì dưới góc nhìn của hắn, muốn đạt tới một cảnh giới nào đó thì phải hiểu rõ về nó đã!

Thế nên hắn đã xem một lượng lớn tài liệu để hiểu về cảnh giới Thần Phách.

Cảnh giới Thần Phách này chủ yếu chú trọng việc dung hợp giữa thân xác và thần hồn, thần hồn chỉ lực tinh thần và linh hồn. Sự dung hợp hoàn mỹ của ba yếu tố này có thể khiến bản thân đột phá cực hạn, trong trường hợp này, thực lực cá nhân được nâng cao đáng kể, tuỳ ý phất tay có thể dễ dàng rung chuyển một bức tường thành.

Người khổng lồ ở tầng chín của tháp thí luyện chính là cường giả cảnh giới Thần Phách, một nhát rìu của gã có thể dễ dàng chém nát một bức tường thành!

Cường giả cấp bậc này ở bất kỳ nơi nào trên Nam Châu cũng là một nhân vật vô cùng đáng sợ!

Sau khi tìm hiểu kỹ càng về cảnh giới Thần Phách, Diệp Quân bắt đầu đột phá cảnh giới này!

Vì một tháng sau phải lên thượng giới, mà ở nơi đó chắc chắn sẽ có kẻ địch mạnh mẽ hơn.

Ngoài ra, hắn cũng phải cẩn thận với gia tộc họ Diệp kia!

Nhỡ đâu bị đối phương phát hiện thì hắn sẽ xong đời!

Thực lực!

Có thực lực mới có thể bảo vệ bản thân, bảo vệ người thân thương!

Diệp Quân không ngồi tu luyện mà lại đến khiêu chiến với người khổng lồ ở tầng chín tháp thí luyện.

Hắn muốn mình đạt được một cực hạn, cực hạn của cảnh giới Thông U, sau đó sẽ đột phá cảnh giới Thần Phách. Ngoài ra, đấu với người khổng lồ này cũng giúp hắn rèn luyện lực tinh thần và linh hồn.

Vì hắn phải chuyên tâm một trăm phần trăm!

Một giây lơ là cũng không được!

Cứ như vậy, thời gian sau đó, mỗi ngày Diệp Quân đều tới tầng chín tháp thí luyện điên cuồng tu luyện.

Chớp mắt đã qua nửa tháng!

Hôm nay, Diệp Quân lại đến tầng chín. Lúc này, người khổng lồ kia xuất hiện, bỗng chém một nhát rìu về phía hắn!

Sức mạnh vẫn khủng bố như vậy, nhát rìu này chém ra, tiếng nổ đùng đoàng vang lên.

Vẻ mặt Diệp Quân bình tĩnh, lúc lưỡi rìu còn cách đầu hắn nửa tấc, hắn bỗng lách mình, ung dung tránh được đòn chí mạng, đồng thời hắn thuận thế chém một đường kiếm lên đầu gối người khổng lồ.

Rắc!

Đầu gối gã khổng lồ nứt ra!

Lúc này, gã khổng lồ cầm rìu quét ngang về phía Diệp Quân.

Ầm!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc!

Diệp Quân uốn người ngửa ra sau, lại lần nữa dễ dàng tránh được nhát rìu này, đồng thời, khí kiếm trong tay hắn bất thình lình bay ra, lại chém lên đầu gối gã khổng lồ kia.

Phựt!

Chân phải gã khổng lồ bị chặt đứt, sau đó lảo đảo ngã nhào về phía trước. Lúc này, Diệp Quân nhẹ nhàng nhảy lên, đâm một kiếm ngay cổ gã.

Rắc!

Ngay trước lúc tan biến, tay phải cầm rìu của gã khổng lồ sẽ phát ra đòn công kích mạnh nhất. Lúc này, Diệp Quân bỗng đâm một nhát kiếm xuống cổ tay tay phải của gã khổng lồ.

Bịch!

Tay phải của người khổng lồ cứ thế bị ghim chặt, không thể nào phát ra đòn đánh cuối cùng được, sau đó từ từ tan biến!

Diệp Quân nhặt kiếm lên, quay người rời đi.

Lúc này, cánh cửa sáng đột nhiên động đậy!
Chương 48: Kiếm ý!

Diệp Quân ngỡ ngàng, hắn quay người nhìn cánh cửa sáng. Một người phụ nữ chậm rãi bước ra từ trong đó!

Chính là người phụ nữ kiếm tu đã tặng hắn công pháp cấp Tiên lúc trước!

Diệp Quân hơi bất ngờ: "Tiền bối?"

Người phụ nữ cười nói: "Chúc mừng ngươi!"

Diệp Quân không hiểu: "Chúc mừng?"

Người phụ nữ gật đầu: "Ngươi là người kết liễu người khổng lồ nhanh nhất từ trước đến nay!"

Diệp Quân ngơ ngác: "Nhanh nhất?"

Người phụ nữ gật đầu: "Ở thượng giới lẫn hạ giới có tất cả chín vạn tám nghìn tháp thí luyện như thế này, ngươi chính là người dưới hai mươi tuổi kết liễu được người khổng lồ nhanh nhất trong lịch sử!"

Diệp Quân chớp mắt: "Thật ra ta có thể nhanh hơn nữa!"

Hắn không nói ngoa, đúng là hắn có thể nhanh hơn nữa.

Người phụ nữ cười nói: "Đã nhanh lắm rồi!"

Diệp Quân hỏi: "Tiền bối, có phần thưởng không ạ?"

Người phụ nữ gật đầu: "Có!"

Nói rồi bà ấy xoè bàn tay ra, một huy hiệu xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Trên huy hiệu có bốn chữ thiếp vàng nhỏ: Vua tháp thí luyện!

Diệp Quân trầm mặc.

Tiền bối không cho cái gì thực tế hơn được à?

Vua tháp thí luyện?

Nói thật, hắn không ham cho lắm!

Người phụ nữ bỗng cười: "Ta nói với ngươi nhé, huy hiệu này còn hiếm hơn cả quyển công pháp cấp Thiên của ngươi nữa đấy!"

Nghe vậy, Diệp Quân lại thấy hứng thú, hắn nhận huy hiệu rồi hỏi: "Sao lại nói vậy ạ?"

Người phụ nữ cười nói: "Huy hiệu này có tác dụng vô cùng vô cùng lớn, chỉ ngươi mới có huy hiệu này thôi. Cầm nó, ngươi có thể gia nhập bất cứ thư viện Quan Huyên nào ngoài tổng viện!"

Diệp Quân trầm giọng hỏi: "Thật ạ?"

Người phụ nữ gật đầu: "Đương nhiên rồi!"

Diệp Quân nhìn người phụ nữ rồi nói: "Ta biết có một nơi gọi là Trung Thổ Thần Châu, nơi đó quản lý vô số thế giới, chắc chắn nơi đó cũng sẽ có thư viện Quan Huyên, cầm huy hiệu này có thể gia nhập thư viện Quan Huyên ở đó được không?"

Người phụ nữ cười đáp: "Đương nhiên là được rồi!"

Diệp Quân hỏi: "Nếu bọn họ không nhận thì sao?"

Người phụ nữ chớp mắt: "Cho bọn họ một vạn lá gan, bọn họ cũng không dám!"

Diệp Quân không hiểu: "Vì sao?"

Người phụ nữ cười trả lời: "Có biết ta làm gì không?"

Diệp Quân lắc đầu.

Người phụ nữ nhếch miệng cười: "Ta là tổng phụ trách của tất cả các phân viện, tất cả phân viện đều do ta quản lý. Chế độ huy hiệu này là do ta phát minh, người nào có được huy hiệu này đều là thiên tài cực kỳ xuất chúng. Những người này, bất cứ phân viện nào của thư viện Quan Huyên cũng không được từ chối!"

Diệp Quân do dự một lát rồi hỏi: "Ta nói là ngộ nhỡ, nếu họ từ chối thì sao?"

Người phụ nữ nhìn Diệp Quân: "Không có ngộ nhỡ!"

Diệp Quân gật đầu: "Ta hiểu rồi!"

Người phụ nữ đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Quân, bà ấy khẽ xoa đầu hắn rồi cười nói: "Cố lên, ta rất mong chờ ngày ngươi đến tổng viện".

Nói rồi, bà ấy dần trở nên hư ảo, chớp mắt đã biến mất.

Sau khi người phụ nữ rời đi, Diệp Quân nhìn huy hiệu trong tay mình rồi nhếch miệng cười, thật là một thu hoạch bất ngờ!

Như nhớ ra điều gì, Diệp Quân bỗng hỏi: "Tháp gia, sao ta cứ cảm thấy tiền bối này có quen biết ta thế nhỉ?"

Tiểu Tháp trầm mặc một lúc rồi đáp: "Chắc do ngươi ảo tưởng!"

Diệp Quân nhíu mày: "Ảo tưởng?"

Tiểu Tháp nói: "Đúng vậy! Người ta là tổng phụ trách tất cả các phân viện, là một nhân vật có thực quyền ở thư viện Quan Huyên, sao có thể quen biết một tên nghèo kiết xác ở một xứ thâm sơn cùng cốc được cơ chứ?"

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: "Cũng đúng!"

Tiểu Tháp nói: "Bây giờ ngươi có thể tu luyện tầng thứ hai – kiếm ý rồi!"

Kiếm ý!

Diệp Quân phấn khích hỏi lại: "Kiếm ý sao?"

Tư Thanh trả lời: "Ừ, độ dài của kiếm, ý chí của ngươi. Nếu ngươi có thể lĩnh ngộ được kiếm ý, thì uy lực phi kiếm của ngươi ít nhất sẽ tăng lên gấp năm lần, người khổng lồ kiểu như vừa nãy, ngươi có thể giết chỉ bằng một nhát kiếm".

Diệp Quân vô cùng phấn khích!

Hắn đã tra tài liệu, thật ra chỉ có những người tu luyện ra kiếm ý mới được xem là kiếm tu thực thụ!

Nghe đồn ở thượng giới, rất nhiều người sau khi tu luyện ra kiếm thế thì không đột phá được thêm nữa, cả đời không thể lĩnh ngộ được kiếm ý! Thế nên, trước khi tu luyện ra kiếm ý, nói một cách nghiêm khắc thì chỉ được xem là một kiếm giả mà thôi.

Diệp Quân vội hỏi: "Tháp gia, phải làm sao mới tu luyện ra được kiếm ý?"

Tiểu Tháp đáp: "Giác ngộ!"

Diệp Quân chớp mắt: "Có thể gợi ý một chút không?"

Sau một hồi im lặng, Tiểu Tháp nói: "Ví dụ, trong lòng ngươi, ngươi cảm thấy kiếm là để làm gì?"

Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi xoè tay ra, kiếm Hành Đạo xuất hiện trong tay hắn. Hắn nhìn kiếm Hành Đạo một lúc lâu, sau đó chỉ tay về phía trước, ánh mắt lạnh lùng: "Kiếm, là vũ khí giết người, ta tu kiếm, chỉ vì giết người!"

Ầm!

Lời vừa dứt, kiếm Hành Đạo trong tay hắn rung lên kịch liệt, một giây sau, một tia sáng đỏ lờ mờ phóng ra từ kiếm Hành Đạo. Mặt đất cách đó mười mấy trượng bị tia sáng đỏ này chém ra một khe nứt sâu hút.

Diệp Quân ngỡ ngàng.

Bên trong tháp, Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Mẹ kiếp, hắn gian lận à?"

Giọng nói bí ẩn đáp: "Không hề! Ta làm chứng!"

Tiểu Tháp nói: "Không thể tin nổi..."
Chương 49: Người mang thiên mệnh

Kiếm ý!

Tiểu Tháp không ngờ Diệp Quân lại lĩnh ngộ được luôn kiếm ý!

Quá ảo!

Đương nhiên, kiếm ý đối với nó không phải là thứ gì quá hiếm lạ, dù gì thời của nó cũng có hằng hà sa số kiếm tu.

Nhưng ở thời này, kiếm tu vô cùng khan hiếm!

Quan trọng nhất là, nó vừa nói thì Diệp Quân đã lĩnh ngộ kiếm ý được ngay!

Năm xưa phụ thân của hắn phải bỏ ra rất nhiều thời gian mới lĩnh ngộ được kiếm ý!

Lúc này, giọng nói bí ẩn trong tháp chợt nói: "Hắn là người mang thiên mệnh đã được định sẵn!"

Tiểu Tháp chìm vào im lặng.

Trong tầng chín, Diệp Quân hưng phấn hỏi: "Tháp gia, cái vừa nãy của ta là kiếm ý sao?"

Sau khi im lặng một hồi, Tiểu Tháp đáp: "Chắc là vậy!"

"Ha ha!"

Diệp Quân vui như một đứa trẻ.

Tiểu Tháp cạn lời.

Một lúc sau, Diệp Quân vội ép bản thân bình tĩnh lại, sau đó nói: "Tháp gia, ta phải sử dụng kiếm ý như thế nào?"

Tiểu Tháp trả lời: "Ngươi ngự kiếm lại lần nữa xem! Thêm cả kiếm ý vào!"

Diệp Quân gật đầu, hai mắt hắn chậm rãi khép lại, hắn ngưng tụ một thanh khí kiếm mà không dùng kiếm Hành Đạo, kiếm Hành Đạo quá siêu phàm, hắn không muốn mình quá đỗi dựa dẫm vào nó.

Dựa dẫm vào vật ngoài thân lâu ngày sẽ khiến bản thân không biết được thực lực của mình, dễ xảy ra chuyện.

Một lát sau, Diệp Quân chỉ tay, khí kiếm trong tay bay vút ra ngoài, nhanh như chớp.

Ầm!

Cách đó mười mấy trượng, mặt đất nứt ra, khe nứt cực lớn dài đến gần mười trượng.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân lộ vẻ xao động!

Khủng bố!

Uy lực ngự kiếm của hắn ít nhất đã tăng gấp năm lần, không những vậy, tốc độ cũng được nâng cao đáng kể!

Diệp Quân vui mừng khôn nguôi!

Như nhớ đến điều gì, hắn đi thẳng xuống tầng tám, sau đó lên lại tầng chín.

Lúc này, một người khổng lồ bỗng xuất hiện nơi cánh cửa sáng!

Người khổng lồ cầm rìu xông về phía Diệp Quân, hắn giơ tay chỉ một cái.

Vù!

Một thanh khí kiếm chém thẳng vào cổ họng gã khổng lồ.

Rắc!

Đầu người khổng lồ bay vút ra ngoài!

Giết trong nháy mắt!

Diệp Quân nhìn cánh cửa kia, chờ đợi người phụ nữ kiếm tu kia xuất hiện. Vậy mà lần này bà ấy không xuất hiện, nhưng huy hiệu trên người hắn lại xảy ra thay đổi.

Rõ ràng, đã sửa đổi kỷ lục phá ải của hắn rồi!

Diệp Quân lắc đầu, hơi thất vọng một chút.

Hắn cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục ngự kiếm. Bây giờ thêm kiếm ý vào, uy lực phi kiếm của hắn phải nói là đáng sợ đến không thể nào miêu tả nổi!

Sau khi luyện một canh giờ, Diệp Quân mới dừng lại.

Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Đừng vui mừng quá sớm. Nơi này hiếm kiếm tu, nhưng ở nơi khác kiếm tu không hề ít, có vô vàn thiên tài, đặc biệt là ở gia tộc họ Diệp, nơi đó càng nhiều thiên tài hơn, dù là yêu thú cấp Đế thì ở gia tộc họ Diệp cũng chỉ có thể là vật để cưỡi mà thôi!"

Nó cảm thấy thằng nhóc này hơi bay quá rồi, phải dội cho hắn một gáo nước lạnh thôi.

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Diệp Quân dần dần biến mất: "Yêu thú cấp Đế làm vật cưỡi?"

Tiểu Tháp đáp: "Đúng vậy!"

Diệp Quân do dự một lát rồi nói: "Gia tộc họ Diệp này ghê gớm vậy sao?"

Tiểu Tháp trả lời: "Đương nhiên! Sau này ngươi đến những thế giới to lớn hơn sẽ biết những gia tộc lớn đó thật sự khủng khiếp như vậy đấy!"

Im lặng một hồi, Diệp Quân hỏi: "Tháp gia, trong gia tộc họ Diệp này có rồng không?"

Rồng!

Nó là vật chỉ xuất hiện trong truyền thuyết!

Tiểu Tháp đáp: "Có!"

Diệp Quân hỏi: "Bọn họ cũng lấy rồng làm vật cưỡi à?"

Tiểu Tháp trả lời: "Đúng vậy!"

Diệp Quân khẽ nói: "Xa xỉ quá!"

Tiểu Tháp: "..."

Diệp Quân lại nói: "Không phải rồng là loài rất kiêu ngạo hả? Sao bọn nó cam tâm làm vật cưỡi cho loài người?"

Tiểu Tháp im lặng một hồi rồi trả lời: "Nó có kiêu ngạo hay không thì còn phải xem người đó là ai. Giống như có những cô gái, trong mắt ngươi thì cô ấy trông có vẻ rất kiêu ngạo, nhưng trước mặt người khác..."

Nói đến đây, nó không nói tiếp nữa!

Thằng nhóc này không phải là chủ nhân trước đây, không thể dẫn dắt lung tung được!

Diệp Quân hơi tò mò: "Nghĩa là sao?"

Tiểu Tháp nói: "Ý của ta là ngươi phải cố gắng để mạnh hơn, khi đủ mạnh mẽ rồi thì sau này bắt một con rồng về làm vật cưỡi cũng không phải là không có khả năng!"

Diệp Quân gật đầu: "Ta hiểu rồi! Tháp gia yên tâm, ta sẽ không kiêu ngạo tự mãn, ta sẽ cố gắng thật nhiều!"

Tiểu Tháp nói: "Được, cố lên!"

Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó quay người rời đi.

Sau khi rời khỏi tháp thí luyện, bây giờ đang giữa trưa, mặt trời chói lọi.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt hắn từ từ nhắm lại, để mặc cho ánh nắng chiếu xuống thân mình, ấm áp, dễ chịu thật.

Lúc này, một ông lão bỗng xuất hiện, ông ấy khẽ hành lễ với Diệp Quân: "Diệp Quân thiếu gia, thư nhà của cậu đây ạ!"

Nói rồi ông ấy đưa phong thư cho Diệp Quân.
Chương 50: Lên thượng giới

Thư nhà!

Diệp Quân vội nhận lấy thư: "Đa tạ!"

Nói xong, hắn lấy vài viên tử tinh ra đưa cho ông lão.

Ông lão vội nói: "Không dám!"

Diệp Quân lại đặt tử tinh vào tay ông lão, cười nói: "Làm phiền ông rồi!"

Ông lão do dự một lát rồi mới nhận, ông cười nói: "Đa tạ Diệp thiếu đã thưởng!"

Nói xong ông ấy lui xuống.

Diệp Quân vội mở thư ra, là thư của Diệp Tiêu.

Sau khi đọc xong, hắn cất thư vào.

Hắn không ngờ nhà họ Nam lại đi xin lỗi gia tộc họ Diệp!

Điều này khiến hắn rất bất ngờ!

Ngoài ra, thư viện Quan Huyên còn nhận thêm ba đệ tử của gia tộc họ Diệp, không những thế, mỗi năm gia tộc họ Diệp đều có thể gửi một học viên đến thư viện Quan Huyên để học tập!

Đãi ngộ này chỉ có vài đại gia tộc mới có!

Nói cách khác, tương lai gia tộc họ Diệp sẽ liên tục xuất hiện nhân tài, hơn nữa còn có quan hệ với thư viện Quan Huyên.

Gia tộc họ Diệp chắc chắn sẽ trở thành đại tộc đứng đầu thành Hoang Cổ, thậm chí tương lai sẽ là đại thế gia của Nam Châu.

Hơn nữa, Diệp Nam cũng được đặc biệt chăm sóc.

Đây là ân huệ của thư viện!

Sau khi trầm mặc một lúc, Diệp Quân quay người rời đi.

Vừa về đến núi Bán Thanh, Phí Bán Thanh đã xuất hiện trước mặt hắn.

Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, cười nói: "Nhận được tin rồi hả?"

Diệp Quân gật đầu.

Phí Bán Thanh cười hỏi: "Ngươi có suy nghĩ gì?"

Diệp Quân suy nghĩ rồi đáp: "Biết ơn thư viện!"

Phí Bán Thanh lắc đầu cười: "Nói thật lòng!"

Diệp Quân cười khổ: "Đương nhiên là nói thật rồi. Thư viện đối với ta và gia tộc họ Diệp như vậy, tất nhiên trong lòng ta thấy rất cảm kích!"

Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân, một lát sau mới khẽ nói: "Dụng ý của thư viện cũng rất đơn giản, thư viện biết tương lai của ngươi rộng mở, nên đây là một mánh khoé để lôi kéo ngươi, đương nhiên, mánh khoé này là tốt, mục đích cũng tốt. Ngươi hiểu không?"

Diệp Quân gật đầu: "Ta hiểu!"

Phí Bán Thanh lại nói: "Sắp lên thượng giới rồi, bọn ta cũng biết ngươi lo cho sự an toàn của gia tộc họ Diệp. Ngươi yên tâm, bây giờ gia tộc họ Diệp được thư viện Quan Huyên bảo vệ, chỉ cần nhà họ Nam còn biết suy nghĩ thì sẽ không đối phó với gia tộc họ Diệp đâu!"

Diệp Quân gật đầu: "Ta biết!"

Phí Bán Thanh cười nói: "Không nói những cái này nữa! Gần đây ngươi luôn tu luyện ở tầng chín, có tiến triển gì không?"

Diệp Quân định nói nhưng rồi lại thôi.

Phí Bán Thanh bình thản bảo: "Nếu không muốn nói thì đừng nói! Ta tôn trọng tự do của ngươi!"

Diệp Quân do dự một lát rồi nói: "Ta đã lĩnh ngộ được kiếm ý rồi!"

Kiếm ý!

Nghe vậy, đồng tử Phí Bán Thanh rút lại: "Thật sao?"

Diệp Quân gật đầu: "Vâng!"

Nói rồi, hắn xoè tay ra, một tia kiếm ý màu đỏ nhạt xuất hiện trong tay hắn.

Nhìn thấy cảnh này, Phí Bán Thanh chợt kích động hẳn lên: "Tốt! Cực kỳ tốt!"

Bà ấy thật sự rất vui mừng!

Kiếm ý!

Điều đó thể hiện rằng Diệp Quân đã là một kiếm tu thực thụ rồi!

Chuyện này mà truyền ra ngoài chắc chắn sẽ gây chấn động cả cái Nam Châu!

Là kiếm tu thực thụ đấy, hơn nữa, trẻ vậy mà đã lĩnh ngộ được kiếm ý, thật sự quá đáng sợ!

Lòng Phí Bán Thanh giờ phút này thật sự vô cùng kinh ngạc, không đúng, là chấn động!

Kiếm tu trẻ tuổi thế này, đừng nói là ở Nam Châu, dù ở thượng giới cũng là nhân vật hiếm có!

Nghĩ đến đây, Phí Bán Thanh chợt lắc đầu cười: "Thì ra, ta vẫn đang đánh giá thấp ngươi!"

Diệp Quân khẽ cười: "Ta cũng không ngờ mình sẽ lĩnh ngộ được kiếm ý nhanh như vậy! Nhưng may là, đối với ta đây chỉ mới là bắt đầu, ta sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa!"

Nghe vậy, vẻ mặt Phí Bán Thanh bỗng trở nên hơi phức tạp!

Trẻ vậy đã có thể lĩnh ngộ được kiếm ý, trở thành kiếm tu thực thụ, nếu là người khác thì chắc chắn đã rất tự cao rồi, nhưng thằng nhóc này không hề tự cao chút nào, tâm tính thế này... quả thật hiếm thấy!

Một thằng nhóc có tính tự giác và trầm tĩnh!

Phí Bán Thanh đột nhiên lên tiếng: "Chuyện ngươi lĩnh ngộ được kiếm ý đừng vội truyền ra ngoài!"

Diệp Quân gật đầu: "Ta hiểu!"

Phí Bán Thanh cười nói: "Lần tỷ võ này, thư viện chúng ta có hy vọng lớn rồi!"

Diệp Quân khẽ cười: "Ta nhất định sẽ dốc toàn lực!"

Phí Bán Thanh thanh cười lớn rồi nói: "Ta tiết lộ cho ngươi biết, thật ra Tiểu Ca cũng rất lợi hại! Đến lúc đó nó sẽ cho ngươi một bất ngờ thật to đấy!"

Diệp Quân hỏi: "Đạo sư, rốt cuộc thể chất Thánh Linh là loại thể chất như thế nào?"

Phí Bán Thanh cười đáp: "Ta chỉ có thể nói với ngươi rằng, thể chất này tu hành ở giai đoạn đầu sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào, đột phá là chuyện dễ như ăn cơm vậy!"

Diệp Quân trầm giọng nói: "Thể chất này của Tiểu Ca đúng thật là nghịch thiên!"

Phí Bán Thanh khẽ gật đầu: "Tài nguyên mà thư viện chúng ta có thể cho nó rất giới hạn, nếu không thành tựu của nó sẽ không chỉ như bây giờ. Lần này lên thượng giới cũng là một cơ hội của nó, chắc chắn thư viện ở thượng giới sẽ điên cuồng tranh giành con bé!"

Diệp Quân do dự chút rồi hỏi: "Thư viện bằng lòng để học viên của mình rời đi sao?"

Phí Bán Thanh cười: "Bằng lòng chứ. Dù là ngươi hay Tiểu Ca, hoặc Tiêu Qua, sau khi các ngươi lên thượng giới, cuối cùng các ngươi đều sẽ đến những nơi tốt hơn. Thư viện rất ủng hộ việc này, vì bọn ta không thể nào cung cấp được nhiều tài nguyên hơn cho các ngươi, giữ các ngươi lại đây chỉ sẽ làm hại các ngươi! Mà để các ngươi rời đi cũng có lợi với thư viện, vì sau khi rời đi, các ngươi sẽ càng tốt hơn, càng phát triển hơn, tương lai các ngươi sẽ có thể giúp đỡ được thư viện!"

Nói rồi, bà ấy cười, lại nói: "Thư viện biết nhìn xa trông rộng lắm!"

Diệp Quân gật nhẹ đầu: "Ta hiểu rồi!"

Phí Bán Thanh đột nhiên nói: "Có thể hứa với ta một việc không?"

Diệp Quân hơi ngẩn ra, sau đó nói: "Đạo sư cứ nói!"

Phí Bán Thanh trầm giọng nói: "Sau khi lên thượng giới, một khi các ngươi rạng danh chắc chắn sẽ có vô số thế lực lôi kéo, ngươi có thể gia nhập bất kỳ thế lực nào, nhưng không thể gia nhập Huyền Thiên Tông".

Diệp Quân khó hiểu: "Sao vậy?"

Phí Bán Thanh thản nhiên đáp: "Đừng hỏi vì sao, tóm lại là không được!"

Diệp Quân gật đầu: "Được!"

Phí Bán Thanh mỉm cười nói: "Đi chuẩn bị đi! Chúng ta sắp lên thượng giới rồi!"

Diệp Quân khẽ hành lễ rồi quay người rời đi.

Trong điện, ánh mắt Phí Bán Thanh dần trở nên lạnh lẽo: "Huyền Thiên Tông..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK