Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 999: Ta vẫn luôn đợi ngươi

Diệp Quân nhìn Diệp Thanh Thanh bên cạnh, mỉm cười, không nói gì.

Diệp Thanh Thanh quay lại nhìn hắn “Cười cái gì?”

Diệp Quân cười nói: “Cảm giác an toàn!”

Diệp Thanh Thanh nhíu mày: “Cảm giác an toàn ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Ở cùng cô cô cảm thấy rất an toàn!”

Diệp Thanh Thanh liếc nhìn hắn, không nói gì.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Nếu không đi cùng cô cô, con cũng không dám tới những nơi này”.

Hắn không hề nói dối, nếu không đi cùng Diệp Thanh Thanh, hắn khá mơ hồ về những bí cảnh cổ xưa này, bởi vì có một số cường giả thật sự rất mạnh.

Nhưng có Diệp Thanh Thanh đi cùng, hắn không có gì phải lo lắng cả.

Nếu có thể tập hợp hết tất cả cô cô lại với nhau…

Nghĩ đến đây, Diệp Quân bất giác nở nụ cười.

Diệp Thanh Thanh nói: “Đi cùng ta có cảm giác an toàn hay đi theo cô cô váy trắng của con có cảm giác an toàn hơn?”

Nghe câu này, Diệp Quân lập tức cứng người.

Lại nữa rồi!

Diệp Thanh Thanh dừng lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, đợi câu trả lời.

Diệp Quân chỉ có thể nói: “Đều có cảm giác an toàn”.

Diệp Thanh Thanh lắc đầu: “Ta không hài lòng với đáp án này, trả lời lại đi!”

Diệp Quân sững sờ.

Diệp Thanh Thanh nhìn hắn, đợi câu trả lời.

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Đi với cô cô váy trắng có cảm giác an toàn nhất”.

Nhiệt độ đột nhiên giảm xuống.

Diệp Quân lại nói tiếp: “Nhưng ta thích đi cùng cô cô nhất!”

Nghe vậy, Diệp Thanh Thanh sững sờ, hỏi: “Tại sao?”

Diệp Quân mỉm cười: “Không biết, dù sao ta cũng thích đi cùng cô cô nhất”.

Diệp Thanh Thanh liếc nhìn Diệp Quân, sau đó quay người đi về phía đại điện.

Thấy vậy, Diệp Quân mới thở phào nhẹ nhõm, Diệp Thanh Thanh cô cô thật đáng sợ.

Bà ấy nói muốn đánh ngươi thì sẽ là đánh thật.

Đánh cho ngươi tan xác luôn!

Chẳng mấy chốc, hai người đã đi đến trước đại điện sáng trưng, Diệp Quân chắp tay nói: “Tiền bối?”

Không ai trả lời.

Diệp Quân nghi hoặc, gọi tiếp: “Tiền bối?”

Vẫn không ai đáp.

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Đắc tội rồi!”

Nói xong hắn đi đến cửa đại điện, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Cửa đại điện mở ra, Diệp Quân sững sờ. Bên trong đại điện có một cỗ quan tài bằng đồng, xung quanh quan tài có bốn vệ binh, bốn vệ binh này đều mặc chiến giáp vàng, tay cầm trường kiếm vàng, bọn họ như tượng tạc điêu khắc bảo vệ quan tài đồng.

Diệp Quân nhìn bốn vệ binh, sau đó chậm rãi đi về phía quan tài đồng. Nhưng lúc này, bốn vệ binh đột nhiên mở mắt, vung kiếm trong tay, ngay sau đó, bốn đạo kiếm thế mạnh mẽ bao phủ lấy Diệp Quân.

Diệp Quân hơi bất ngờ vì kiếm thế của bốn người vệ binh này thật đáng sợ.

Hắn cẩn thận quan sát bốn vệ sinh, thoạt nhìn bọn họ không giống người sống, tuy mở mắt nhưng ánh mắt không có hồn, giống như con rối, nhưng khí tức lại rất chân thật.

Trong đầu hắn hiện lên một từ: xác sống!

Lúc này, cỗ quan tài khẽ rung chuyển, kiếm trong tay bốn pho tượng rút về phía sau quan tài.

Diệp Quân nhìn bốn vệ binh sau đó chậm rãi đi tới bên quan tài, hắn nhẹ nhàng mở nắp quan tài, nhìn thấy một khuôn mặt tuyệt thế.

Bên trong quan tài có một cô gái, trên người cô mặc một chiếc váy trắng như ngọc, ngũ quan tinh xảo đến hoàn hảo, làn da trắng mịn, nằm yên lặng, đôi mắt trong veo như nước, nhìn Diệp Quân.

Nhìn thấy cô gái, Diệp Quân sững sờ, do dự gọi: “Cô nương?”

Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Trên ngực ta có một miếng ngọc bội, ngươi nhìn thấy không?”

Diệp Quân nhìn trước ngực cô gái, ở đó có một mặt dây chuyền ngọc bội đỏ như máu to bằng lòng bàn tay, bên trên khắc chữ đen lớn: Đạo

Đạo Ngọc?

Diệp Quân nhíu mày.

Cô gái nói: “Giúp ta lấy nó xuống, được không?”

Diệp Quân nói: “Miếng ngọc bội này trấn áp cô sao?”

Cô gái đáp: “Ừ”.

Diệp Quân do dự nói: “Ta giúp cô lấy nó xuống, sau khi cô ra ngoài, liệu có đánh ta không?”

Cô gái chớp mắt: “Không!”

Diệp Quân không nghĩ nhiều nữa, lấy miếng ngọc bội xuống.

Hắn không hề sợ!

Vì Diệp Thanh Thanh đang ở đây!

Sau khi miếng ngọc được lấy ra, cô gái chậm rãi ngồi dậy, nhảy ra khỏi quan tài, hít một hơi thật sâu: “Cuối cùng cũng được tự do rồi!”

Diệp Quân nhìn cô gái với vẻ cảnh giác.

Cô gái quay lại nhìn Diệp Quân, cười nói: “Ngươi thật đẹp trai!”

Diệp Quân: “…”

Cô gái quay người đi đến cửa đại điện, nhìn bên ngoài, trong mắt hiện lên vẻ bi thương: “Đều đi cả rồi!”

Diệp Quân hỏi: “Cô nương, cô…”

Cô gái quay lại nhìn hắn, cười nói: “Ta tên Tịnh Tuyết, bọn họ gọi ta là Tịnh công chúa, ngươi có thể gọi ta là Tịnh Tịnh!”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Tịnh Tịnh cô nương, ta là…”

“Diệp Quân!”

Cô gái cười nói: “Ngươi tên Diệp Quân, ta vẫn luôn đợi ngươi!”

Diệp Quân kinh ngạc.

Diệp Thanh Thanh nhíu mày.
Chương 1000: Không cảm nhận được

Diệp Quân nhìn cô gái trước mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Đối phương quen mình sao?

Diệp Quân ngờ vực.

Lúc này, Tịnh Tuyết đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Quân, cô ấy cẩn thận quan sát Diệp Quân, nở một nụ cười, nói: "Thật sự rất đẹp”.

Diệp Thanh Thanh đột nhiên nói: “Cô muốn ngủ với hắn sao?”

Nghe vậy, Diệp Quân còn đang nghi ngờ ở bên cạnh lập tức sa sầm mặt mày, tại sao cô cô này cứ nói ra những lời quá thẳng thắn như vậy chứ?

Nghe Diệp Thanh Thanh nói vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Tịnh Tuyết lập tức đỏ bừng, giống như hoa đào nở rộ, vô cùng xinh đẹp.

Thấy dáng vẻ này của Tịnh Tuyết, Diệp Thanh Thanh nhíu mày: “Cô muốn ngủ với hắn thật sao?”

Tịnh Tuyết cúi đầu, hai ngón tay ngọc ngà đảo vòng vòng, vô cùng thẹn thùng.

Nhìn thấy Tịnh Tuyết như vậy, sắc mặt Diệp Thanh Thanh lập tức trở nên kỳ quái, bà ấy nhìn về phía Diệp Quân, lúc này Diệp Quân cũng đang rất nghi hoặc, cô gái này có ý gì?

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân, cười nhạt, không nói lời nào.

Diệp Quân không để ý đến Diệp Thanh Thanh, hắn đi đến trước mặt Tịnh Tuyết và nói: "Tịnh Tuyết cô nương, tại sao cô lại biết ta?"

Tịnh Tuyết cười nói: "Bởi vì sư phụ ta bảo ta chờ ngươi ở đây!"

Diệp Quân nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Sư phụ của cô ư?”

Tịnh Tuyết gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân lại hỏi: “Sư phụ của cô là ai?”

Tịnh Tuyết hơi cúi đầu, không nói lời nào.

Diệp Quân nhìn cô gái trước mặt, cũng không nói gì.

Hắn cảm nhận được có mùi vị tính toán ở đây!

Kẻ nào đang tính kế mình?

Hắn lập tức nghĩ tới chủ nhân bút Đại Đạo!

Tuy nhiên, hắn cũng không chắc lắm.

Diệp Quân yên lặng nhìn cô gái trước mặt, chờ cô ấy trả lời.

Tịnh Tuyết cúi đầu trầm mặc một lát, mới nói: “Ta thuộc thể chất Ách Đạo, ở thời đại của chúng ta, không ai có thể xóa bỏ thể chất này của ta, cho nên sư phụ phong ấn ta ở chỗ này, bảo ta ở nơi này chờ ngươi, sư phụ nói ngươi có nhiều người giúp đỡ, sau lưng có rất nhiều ông lớn, đi theo ngươi thì không sợ số mệnh Ách Đạo nữa...”

Diệp Quân hỏi: “Sư phụ của cô là ai?”

Tịnh Tuyết mở lòng bàn tay ra, một bức tranh chân dung đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Khi nhìn thấy người trong bức chân dung, vẻ mặt của Diệp Quân lập tức cứng lại!

Chủ nhân bút Đại Đạo!

Mẹ kiếp, đúng là chủ nhân bút Đại Đạo thật!

Da đầu của Diệp Quân tê dại!

Cô gái trước mặt này lại là đồ đệ của chủ nhân bút Đại Đạo?

Lão già chết tiệt này đã âm mưu tính toán từ nhiều năm trước?

Diệp Quân đột nhiên cảm thấy hơi sởn gai ốc!

Lúc này, hắn thực sự thấy mình còn quá trẻ.

Thử nghĩ, nếu không có cha và cô cô váy trắng trấn áp ông lão chết tiệt này thì e rằng ông ta sẽ tính toán với mình đến mức nịt cũng chẳng còn!

Chân mày của Diệp Thanh Thanh nhíu chặt.

Chủ nhân bút Đại Đạo.

Đương nhiên là bà ấy cũng biết người này, trước mắt chỉ cần vài nhát kiếm là có thể áp chế được ông ta.

Bà ấy cũng không ngờ rằng, đối phương đã biết đến sự tồn tại của Diệp Quân từ nhiều năm trước.

Bà ấy đã đánh giá thấp người này rồi!

Khó trách người phụ nữ kia lại muốn trấn áp chủ nhân bút Đại Đạo, có lẽ cũng là một loại trừng phạt.

Nhìn thấy sắc mặt của Diệp Quân hơi khó coi, Tịnh Tuyết hơi chần chừ, sau đó hỏi: "Ngươi giận sao?"

Diệp Quân yên lặng không nói gì.

Tịnh Tuyết hơi cúi đầu, vẻ mặt u ám.

Diệp Quân nhìn Tịnh Tuyết: “Ông ta còn nói gì với cô nữa không?”

Tịnh Tuyết nhìn Diệp Quân, đáp lời: "Ông ấy bảo ta trợ giúp ngươi”.

Diệp Quân khẽ nhíu mày: “Trợ giúp ta ư?”

Tịnh Tuyết gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân hỏi: “Giúp như thế nào?”

Tịnh Tuyết cười nói: "Phụ vương của ta để lại cho ta mười hai vị Cự Thánh, bốn Tuế Nguyệt Thần Vệ và chín Ám Vệ, đều có thể để cho ngươi dùng!"

Diệp Quân nói: “Điều kiện của cô là gì?”

Tịnh Tuyết nhìn về phía Diệp Quân: “Để ta đi theo ngươi, giúp ta tránh số mệnh Ách Đạo”.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Số mệnh Ách Đạo là gì?"

Tịnh Tuyết nói: "Là bị Ác Đạo nguyền rủa”.

Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó nói: "Cô bị Ác Đạo nguyền rủa sao?"

Tịnh Tuyết gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?"

Tịnh Tuyết thấp giọng thở dài, trên mặt lộ ra vẻ u buồn: “Ta từ khi sinh ra đã có thể chất Ách Đạo, còn tại sao lại xảy ra chuyện này thì ta cũng không biết, ta cũng đã từng hỏi sư phụ, sư phụ nói là do kiếp trước ta làm quá nhiều chuyện xấu, cho nên kiếp này mới xui xẻo như vậy!"

Sắc mặt của Diệp Quân hơi kỳ quái: “Kiếp trước làm quá nhiều chuyện xấu sao?"

Tịnh Tuyết gật đầu: “Sư phụ nói như vậy, ta cũng không biết nữa”.

Diệp Quân đột nhiên đi tới trước mặt Tịnh Tuyết, hắn nắm lấy tay Tịnh Tuyết, cô ấy hơi sững sờ, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta không có ý gì khác, chỉ là muốn xem thể chất của cô có thực sự là thể chất Ách Đạo hay không thôi!"

Nghe Diệp Quân nói như vậy, Tịnh Tuyết nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn trong trẻo, không có ý khinh nhờn thì cô ấy không còn phản kháng như trước nữa.

Diệp Thanh Thanh liếc nhìn Diệp Quân, cười nhạt không nói lời nào.

Sờ một hồi, Diệp Quân thu tay lại, trầm mặc.

Tịnh Tuyết hỏi: “Thế nào?”

Diệp Quân nói: "Ta không cảm nhận được!"

Khuôn mặt Tịnh Tuyết cứng đờ.

Ngươi sờ cả nửa ngày, vậy mà lại không cảm nhận được ư?

Diệp Quân quay đầu nhìn Diệp Thanh Thanh: “Cô cô, người thử xem!"

Diệp Thanh Thanh đột nhiên rút kiếm ra, bổ thẳng về phía cánh tay của Diệp Quân.

Keng!

Một âm thanh chói tai vang lên, kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết của Diệp Quân.
Chương 1001: Ba loại huyết mạch

Sau đó, Diệp Quân bỏ chạy, còn Diệp Thanh Thanh đuổi theo...

"Cô cô…người làm gì vậy? Ta không có ý gì khác! Tháp gia có thể làm chứng cho ta!"

Chẳng mấy chốc, trong sân lại có thêm một tiếng hét nữa.

Tháp gia: "...”

Cứ như thế, tiếng la hét thảm thiết kéo dài khoảng nửa giờ rồi mời dừng lại.

Diệp Quân ngồi ở trước thềm đá, không nói gì.

Trên mặt đất ở trước mặt hắn, có một Tiểu Tháp màu đen, Tháp gia cũng không lên tiếng.

Diệp Thanh Thanh đứng ở lối vào chính điện, hai tay cầm kiếm, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng.

Tịnh Tuyết đứng cách Diệp Thanh Thanh không xa, cô ấy nhìn Diệp Thanh Thanh, rồi lại nhìn Diệp Quân, trong mắt hiện lên sự tò mò.

Trước thềm đá, Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Tiểu chủ, nếu ngươi còn chơi như vậy nữa, ta sẽ coi như ngươi muốn làm phản”.

Nó thực sự sụp đổ!

Kể từ khi quay lại đi theo tên khốn này, nó đã bị đánh những hai lần!

Toàn là trận đòn chí mạng!

Diệp Thanh Thanh cũng không phải là đang đùa giỡn với nó, bà ấy là đang đánh thật đấy!

Hơn nữa, thực lực của bà ấy quá mạnh, đánh cũng đau lắm!

Nghe Tháp gia nói vậy, Diệp Quân cúi đầu không nói lời nào.

Lại bị đánh!

Hắn đã làm gì sai?

Diệp Quân càng nghĩ càng không phục, càng nghĩ càng giận, lập tức nhìn về phía Diệp Thanh Thanh: “Cô cô, ta không phục!"

Diệp Thanh Thanh nhàn nhạt liếc hắn: “Một đấu một đi!"

Khuôn mặt Diệp Quân cứng đờ.

Diệp Thanh Thanh nhìn hắn, tiếp tục khiêu khích: "Con mau tới đây đánh ta đi!"

Diệp Quân trầm giọng nói: “Cô cô, chúng ta cần phải nói lý lẽ!”

Diệp Thanh Thanh bình tĩnh nói: “Con nói là việc của con, ta đánh là việc của ta!”

Diệp Quân cả giận nói: “Cô cô đánh ta, ít nhất cũng phải cho ta một lý do chứ?”

Diệp Thanh Thanh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tại sao con lại lợi dụng sàm sỡ con gái nhà người ta?”

Diệp Quân lập tức phủ nhận: "Con không có, con chỉ đang cảm nhận thể chất của cô ấy!"

Diệp Thanh Thanh tức giận nói: "Cảm nhận thể chất cần phải sờ tay sao? Tại sao không sờ ngực luôn đi?"

Diệp Quân: "...”

Diệp Thanh Thanh lạnh lùng liếc nhìn Diệp Quân: “Không học cái gì tốt, toàn học mấy thứ linh tinh của cha con! Nếu không phải nể mặt cha con, ta sẽ không quan tâm...”

Nói đến đây, dường như bà ấy ý thức được gì đó, vội vàng ngừng lại.

Ở một bên, sắc mặt của Diệp Quân khẽ biến đổi.

Diệp Quân ngồi ở trên thềm đá, cứ như vậy nhìn chằm chằm Tiểu Tháp ở trước mặt, yên lặng không nói gì.

Tiểu Tháp cũng trầm mặc.

Những lời này sẽ gây ra rắc rối, bởi vì nó đã chặn đường của Diệp Quân.

Bầu không khí trong sân bất chợt thay đổi.

Diệp Thanh Thanh liếc nhìn Diệp Quân đang im lặng ngồi trên bậc đá, do dự, đang định nói gì đó. Diệp Quân đột nhiên hít một hơi thật sâu, chậm rãi đứng dậy, sau đó cúi đầu chào thật sâu với Diệp Thanh Thanh: “Cảm ơn cô cô vì đã trợ giúp con trong suốt đoạn đường này, từ giờ trở đi, con sẽ không làm phiền cô cô nữa”.

Nói xong, hắn xoay người cầm Tiểu Tháp lên, hóa thành một đạo kiếm quang, biến mất ở phía xa.

Ở cửa đại điện, Diệp Thanh Thanh nhìn kiếm quang biến mất ở phía xa, hai tay nắm chặt kiếm, trầm mặc không nói gì.

Tịnh Tuyết nhìn Diệp Thanh Thanh ở bên cạnh, cũng không lên tiếng.

...

Diệp Quân rời khỏi thế giới đó, hắn tiến vào Tuế Nguyệt trường hà, vừa định đi ngược dòng Tuế Nguyệt, hắn mới phát hiện lần ngược dòng Tuế Nguyệt này không phải kinh khủng ở mức bình thường. Trước kia đều là Diệp Thanh Thanh ngược dòng Tuế Nguyệt, cho nên hắn không cảm nhân được ngược dòng Tuế Nguyệt kinh khủng như thế nào!

Nhưng giờ phút này, khi hắn tự mình đối mặt với Tuế Nguyệt trường hà, hắn mới ý thức được nó đáng sợ cỡ nào.

Tuy nhiên, hắn sẽ không lùi bước.

Vào lúc này, hắn đột nhiên nghĩ tới Từ Chân.

Bây giờ, hắn mới thực sự hiểu những gì Từ Chân đã nói với hắn vào ngày hôm đó và những gì mà cô ta đã làm cho hắn.

Không nên gọi người!

Không nên gọi người!

Không nên gọi người!

Quả thật, cha có thể yên tâm gọi vài vị cô cô đến giúp, nhưng mình thì sao?

Bản thân có thể yên tâm thoải mái sao?

Tuyệt đối không thể!

Họ giúp mình, chẳng qua chỉ là nể mặt cha.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân không khỏi cười nhạo chính mình.

Trên con đường này, hắn đã trở nên nổi tiếng từ khi còn trẻ, thừa kế gia sản khi chưa đầy hai mươi và được trợ giúp bởi rất nhiều người thân lợi hại. Mặc dù hắn vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân không được đánh mất chính mình, nhưng bây giờ dường như hắn vẫn chưa thể thấy rõ một vài thể chất.

Không đúng, trước đây đã từng thấy rất rõ, chỉ là không lựa chọn cách đối mặt chân chính!

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn Tuế Nguyệt trường hà vô tận, trong vô thức, tầm mắt của hắn trở nên mơ hồ.

Chân tỷ!

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Mái hiên của người khác dù có tốt đến đâu, tự có ô che vẫn tốt hơn... Từ Chân... Tỷ yên tâm đi, Diệp Quân ta cho dù có chết trận cũng sẽ không gọi thêm bất kì ai nữa...”

Vừa nói, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên hung dữ: “Không phải chỉ là chết thôi sao?”

Dứt lời, như thể cảm nhận được ý chí và quyết tâm của Diệp Quân, một luồng kiếm ý cường đại đột nhiên bộc phát ra khỏi cơ thể hắn, kiếm ý cường đại bỗng phá vỡ Tuế Nguyệt trường hà trước mặt hắn.

Chết đi rồi sống lại!

Giờ khắc này, trong lòng Diệp Quân đã không còn chút tự tin!

Hắn chính là Diệp Quân!

Hắn chẳng qua chỉ là Diệp Quân!

Sự giúp đỡ của cha hắn tất nhiên là rất to lớn, nhưng đó cũng là một xiềng xích, bởi vì làm bất cứ điều gì cũng sẽ khiến hắn không sợ hãi.

Mình có một người cha bất khả chiến bại, có một cô cô bất khả chiến bại... .

Trong trạng thái này, hắn sẽ không bao giờ có thể nhìn nhận rõ được bản thân, cũng sẽ không bao giờ có thể thật sự không sợ cái chết!

Lúc này, hắn gỡ bỏ tất cả sự tự tin của mình.

Mình chỉ là Diệp Quân!

Là một người bình thường!

Khi Diệp Quân hiểu được điều này, đột nhiên trong cơ thể hắn xuất hiện một luồng sức mạnh huyết mạch thần bí. Ngay khi sức mạnh huyết mạch thần bí đó xuất hiện, huyết mạch phong ma và huyết mạch Viêm Hoàng lập tức cảm thấy như đã gặp phải một kẻ thù đáng gờm...

Tại một nơi xa nào đó, một người phụ nữ mặc váy trắng bỗng nhiên mở mắt ra, cảm nhận được huyết mạch trong cơ thể mình đang biến hóa, người đó hơi giật mình...
Chương 1002: Đại Kiếm Đế Quân

Sức mạnh huyết mạch ư?

Sự khủng khiếp của nó khiến sắc mặt Diệp Quân đanh lại khi nhận ra.

Bởi hắn chưa cảm nhận được sức mạnh nào lớn lao đến vậy. Huyết mạch phong ma chân chính đương nhiên không hề kém cạnh luồng huyết mạch, nhưng căn bản là do Diệp Quân không nhớ nổi cảm giác khi đã hoàn toàn phong ma mà thôi.

Cảm nhận được sức mạnh huyết mạch hùng hậu trong cơ thể làm Diệp Quân hưng phấn hẳn lên, tự hỏi có khi nào là loại thứ ba sắp thức tỉnh không?

Đúng lúc này, hàng loạt khí tức áp bách ùa tới từ chân trời khiến hắn phải quay lại nhìn.

Rồi nheo mắt gọi: “Thiên Thiên”.

Uỳnh!

Khí tức khổng lồ ùa ra từ trong người hắn khiến thời không bốn phía sôi trào trông rất đáng sợ.

Dung hợp!

Diệp Quân vung kiếm xẻ đôi Tuế Nguyệt trường hà trước mắt rồi hóa thành kiếm quang biến mất.

Trạng thái dung hợp cho phép sức mạnh hắn tăng lên nhiều lần, nhờ đó mà thời không Tuế Nguyệt lập tức bị Thánh kiếm Hiên Viên đập nát.

Diệp Quân gọi: “Tháp gia, giúp ta giấu khí tức”.

Tiểu Tháp đáp: “Vô dụng thôi, đã có cường giả bí ẩn trong bọn họ để mắt đến ngươi rồi”.

Diệp Quân sa sầm mặt, không nói gì nữa mà không ngừng đi ngược chiều Tuế Nguyệt.

Khí tức kia càng đuổi đến gần từ sau lưng, cứ tiếp tục thì việc bị bắt kịp chỉ còn là vấn đề thời gian.

Bỗng thân hình hắn khẽ nhòe đi, đập vỡ thời không Tuế Nguyệt bên phải rồi hóa thành kiếm quang vọt vào kẽ hở ấy.

Khi xuất hiện trong một vùng tinh không xa lạ, Diệp Quân nhìn bốn phía, đang định chạy trốn thì lại cảm nhận được luồng huyết mạch dâng trào trong cơ thể.

Nó sắp thức tỉnh thật!

Đúng lúc này thì gay go rồi đây, hắn âm u nghĩ.

Chủ yếu là sợ ba loại huyết mạch cắn xé nhau.

Bởi vì bây giờ đã có manh mối.

Huyết mạch phong ma và Viêm Hoàng đang đối nghịch với luồng huyết mạch bí ẩn...

Diệp Quân không dám chần chừ, xoay người biến mất ở cuối tinh không.

Trên đường đi, hắn hỏi: “Tháp gia có biết về loại huyết mạch thứ ba đó không?"

Tiểu Tháp trả lời: “Biết chút chút”.

Diệp Quân: “Vậy sao không nói ta biết?"

Tiểu Tháp: “Ngươi có hỏi đâu!"

Mặt Diệp Quân đen sì.

Tiểu Tháp lại nói: “Thật ra cái loại thứ ba này đặc biệt phết”.

Diệp Quân tò mò: “Nói thế là sao?"

Tiểu Tháp: “Trước mắt chỉ có một người sở hữu nó”.

Diệp Quân: “Ai?"

Tiểu Tháp: “Người ngầu nhất trên đời này!"

Diệp Quân: “Là ngươi hả?"

Tiểu Tháp câm nín một hồi mới hỏi: “Ngươi nịnh ta như vậy là lại đang có âm mưu gì hả?"

Diệp Quân nhếch mép: “Trong lòng Tháp gia, ta xấu tính vậy sao?"

Tiểu Tháp: “Ngươi có ý kiến gì?"

Diệp Quân: “Bây giờ ta mà giao thủ với họ thì chắc chắn sẽ bị hội đồng, nên chỉ còn cách trốn trước, tìm cơ hội sau”.

Hắn biết rõ hoàn cảnh của mình bây giờ.

Không thể đánh trực diện được.

Chỉ có thể dùng mưu.

Tiểu Tháp: “Ta sẽ phối hợp với ngươi”.

Diệp Quân nhắm mắt lại: “Không kịp rồi”.

Vừa nói xong, thời không trước mặt hắn đã vỡ toang. Một người đàn ông trung niên chầm chậm bước ra.

Ông ta mặc đồ trắng, tay cầm trường thương đen tuyền, ánh mắt lãnh đạm.

Diệp Quân im lặng quan sát.

Đối thủ lần này không cho hắn cơ hội nào cả, đúng là ác thật!

Hàng loạt khí tức hùng hậu cũng ập đến sau lưng hắn vào lúc này.

Đi đầu là Đại Kiếm Đế Quân và hai cường giả với khí tức mạnh mẽ theo sát, đó chính là Nguyên Thiên Địa Tôn và Võ Tôn Đế Quân.

Người đàn ông đứng chắn trước mặt Diệp Quân cũng là một vị Đế Quân có tên Bạch Tướng Địa Tôn.

Tổng cộng bốn Đế Quân!

Đại Kiếm Đế Quân thấy Diệp Quân thì nhíu mày nói: “Tất cả hãy cẩn thận nữ kiếm tu váy đen!"

Trước đó bà ta đã chứng kiến cảnh Diệp Quân làm mồi nhử cho nữ kiếm tu đánh lén, giết chết một Đế Quân bên phe họ.

Các cường giả nghe lời cảnh báo thì lập tức trở nên phòng bị.

Họ đã mất hai Đế Quân và rất nhiều Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, đương nhiên không dám xem thường Diệp Quân.

Bằng không thì không chỉ là tự đại nữa, mà là ngu ngốc.

Diệp Quân hỏi Đại Kiếm Đế Quân: “Tay đôi không?"

Bà ta cười khẩy: “Ngươi lại định bày trò gì?"

Diệp Quân nghiêm túc: “Chỉ đánh tay đôi thôi, không chiêu trò gì cả”.

Đại Kiếm Đế Quân: “Mọi người cẩn thận, hắn chắc chắn đang bày trò”.

Diệp Quân câm nín.

Má, lâu lắm mới được một lần làm người chính trực nhưng đếch ai tin là thế nào?

Các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả khác sợ nữ kiếm tu bất thình lình xuất hiện nên ai nấy đều đề phòng vô cùng.

Họ cực kỳ kiêng kỵ nàng ta!

Đại Kiếm Đế Quân hỏi Diệp Quân: “Ngươi dám cam đoan nàng ta sẽ không xuất hiện chứ?"

Diệp Quân chỉ đáp: “Nàng đã đi rồi”.

Đại Kiếm Đế Quân nhíu mày: “Ngươi rốt cuộc đang bày trò gì?"

Diệp Quân cười: “Đi thật mà”.

Đại Kiếm Đế Quân: “Ngươi tưởng ta sẽ tin ngươi?"

Diệp Quân im lặng một hồi, nói: “Thật ra nàng ấy còn ở đây”.

Nghe vậy, các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả biến sắc, vội vàng thả thần thức ra ra quét.
Chương 1003: Huyết mạch phàm nhân

Đại Kiếm Đế Quân cũng bày ra vẻ phòng bị.

Nếu hai bên đấu tay đôi thì bà ta không sợ, chỉ sợ nữ kiếm tu kia đánh lén.

Ai bảo bà ta ngoài sáng, nàng ta trong tối làm chi.

Thấy dáng vẻ bà ta như vậy, Diệp Quân lắc đầu cười, cảm thấy thế đạo này thật là vớ vẩn.

Hắn không nói gì nữa mà hóa thành kiếm quang lao tới.

Đánh luôn!

Đại Kiếm Đế Quân thấy thề thì khẽ nhíu mày, lật nhẹ cổ tay, điều khiển thanh cự kiếm bổ xuống từ trên cao.

Uỳnh!

Kiếm quang vỡ nát dưới một chiêu này, đẩy Diệp Quân lùi lại mấy nghìn trượng, nhưng một khắc sau hắn đã lại hóa thành kiếm quang vọt tới.

Đại Kiếm Đế Quân nheo mắt: “Các ngươi canh chừng nữ kiếm tu kia cho ta!"

Rồi bà ta bước tới, vung kiếm chém Diệp Quân. Kiếm thế hùng hậu ùa ra như thiên quân vạn mã lao đến khiến cho người khác không thở nổi.

Nhưng Diệp Quân không hề sợ hãi, trực diện nghênh chiến.

Thân hình hắn lại nhòe đi, trăm nghìn thanh kiếm bay ra.

Chồng chéo thời không!

Hai lần!

Ầm!

Kiếm quang bùng nổ giữa tinh không, hóa thành từng tia kiếm khí bắn lung tung khắp bốn phía khiến những người khác phải cuống quít thối lui.

Đại Kiếm Đế Quân cũng phải lùi bước lại tầm vài nghìn trượng, còn Diệp Quân thì phải lùi tận mười nghìn.

Một dòng máu tươi chảy ra từ khóe môi hắn, cả cánh tay tê liệt hoàn toàn.

Sức mạnh của nữ kiếm tu này kinh khủng thật!

Đại Kiếm Đế Quân cũng không khỏi kiếp sợ trong lòng khi thấy sức mạnh của Diệp Quân đã tăng lên so với trước đó rất nhiều.

Nếu cứ tiếp tục thì ai có thể đụng vào hắn?

Sát ý dâng lên trong mắt Nữ kiếm tu, bà ta quyết định không thể cho thanh niên này cơ hội.

Chợt Diệp Quân biến mất. Ánh mắt Nữ kiếm tu lạnh đi, xách trọng kiếm lao tới, ầm ầm bổ xuống.

Một đường kiếm mang theo sức mạnh kiếm đạo thuần túy!

Ầm!

Kiếm vừa bổ xuống, kiếm thế hủng hậu đã quét sạch đến tận mấy triệu trượng xung quanh, khiến cho tinh không vỡ vụn từng chút một.

Huỵch!

Diệp Quân cũng bị chém bay đi cả mấy vạn trượng. Nữ kiếm tu không đợi hắn dừng lại mà bước tới, lại vung cự kiếm lên đập xuống.

Diệp Quân nheo mắt, bất chấp thương tích mà vung kiếm liên tục.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm bốn lần liên tiếp!

Uỳnh!

Hàng loạt tiếng kiếm minh chồng lên nhau, kiếm quang bùng nổ lan tràn như biển, nhấn chìm hai bên đối thủ.

Nhưng một giây sau, nó đã vỡ nát khi một trong hai người lui lại.

Là Diệp Quân!

Hắn bị đẩy lùi cả vạn trượng, vừa dừng lại đã thấy Nữ kiếm tu kia hung ác nhào tới với thanh kiếm trong tay.

Thế công của bà ta dữ dội vô cùng, mỗi một lần vung kiếm đều mang theo sức mạnh chém vỡ đất trời.

Diệp Quân chỉ vừa giao thủ đã bị áp chế.

Nhưng hắn không sợ, cứ mỗi lần lui là lại tiến lên đánh tiếp.

Không đầy nửa khắc, hai người đã giao thủ cả trăm hiệp. Diệp Quân không ngừng bị đánh cho chạy trối chết.

Nhưng có người phát hiện điều bất thường.

Sức mạnh của hắn đang ngày càng tăng lên!

Nữ kiếm tu cũng nhận ra điều này, sau khi chém bay hắn thì không tiếp tục đuổi theo nữa mà lại nói: “Trong người ngươi có một sức mạnh rất lớn”.

Bà ta từng thấy sức mạnh huyết mạch của hắn, biết hắn có hai loại rất kinh khủng, nhưng lần này lại có một cảm giác khác với chúng.

Còn loại thứ ba nữa à?

Nữ kiếm tu nhíu mày thật chặt: “Ngươi là thứ quỷ gì mà có lắm huyết mạch thế?"

Bình thường thì có một loại đặc biệt đã là nghịch thiên.

Vậy mà tên này có cả ba, mà đều là hạng ghê gớm.

Đúng là quá đáng!

Ở nơi xa, Diệp Quân nhắm mắt lại, thân thể khẽ run.

Hắn cảm nhận được huyết mạch thứ ba đang ngày càng mãnh liệt, đặc biệt là sau khi đại chiến với Nữ kiếm tu.

Nhưng vẫn còn thiếu gì đó.

Thiếu chiến đấu!

Hắn nhìn đối thủ ở phương xa, sau đó hóa thành kiếm quang bay tới.

Sát ý dâng lên trong mắt, Nữ kiếm tu bước tới, vung kiếm đập xuống.

Dồn mọi sức lực!

Một luồng sức mạnh khổng lồ nện xuống khiến thời không vỡ nát.

Rầm!

Kiếm quang vỡ, Diệp Quân bị đánh bay đi mấy vạn trượng. Nữ kiếm tu không muốn cho hắn thêm cơ hội bèn vọt tới, nhưng khi bà ta vừa tiếp cận, khí tức huyết mạch hùng hậu đã bùng nổ từ trong người Diệp Quân.

Ầm!

Nó đẩy bà ta lui lại vạn trượng.

Uy áp huyết mạch bùng nổ, đẩy cường giả bốn phía lui lại.

Chợt có người run rẩy nói: “Đây là... huyết mạch phàm nhân trong truyền thuyết...”

Ai nấy đều hóa đá.
Chương 1004: Lấy thân phàm nhân, nghịch thiên cải mệnh

Huyết mạch phàm nhân?!

Bốn chữ này khiến đồng tử nữ kiếm tu co lại trong sợ hãi.

Các Đế Quân còn lại cũng biến sắc đầy khó tin.

Huyết mạch phàm nhân là gì?

Tức dùng thân phàm nhân, nghịch thiên cải mệnh, bước qua Đại Đạo.

Trong tuế nguyệt mênh mông chỉ mới có Tông chủ của Quá Khứ Tông vượt qua được Đại Đạo, nhưng bà ấy không dùng thân phàm nhân, cũng không có huyết mạch phàm nhân.

Bởi vì nó là một thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

phàm nhân là gì?

Là người bình thường, không có thân phận lẫn gia cảnh, dùng thân thể bình phàm để nghịch thiên, vượt qua Đại Đạo.

Tương ứng với những người gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng ở dưới thế tục. Họ không có gia thế hiển hách hay được chính phủ chống lưng, cuối cùng lại đi trái mệnh trời, trở thành người đứng đầu một nước.

Xét ở thế giới tu luyện, đó là những người vô cùng bình phàm, đi trái mệnh trời, vượt qua hết thảy.

Đó chính là huyết mạch chỉ có ở trong truyền thuyết.

Giờ phút này lại xuất hiện trước mắt họ!

Khí tức huyết mạch đang tản ra từ Diệp Quân mang màu vàng nhạt, chỉ được đề cập đến trong truyền thuyết.

Đó chính là máu phàm nhân!

Các cường giả có mặt đều rơi vào hoang mang.

Nữ kiếm tu quắc mắt: “Sao lại thế được?! Mẹ nó! Chỗ chống lưng của tên này đông như kiến cỏ, thế quái nào lại có huyết mạch phàm nhân?!"

Sắc mặt những người còn lại cũng chẳng khá hơn là bao.

Chống lưng nhiều thế này mà còn là phàm nhân?

Vũ trụ đang đùa đấy à??

Bên kia, Diệp Quân siết chặt nắm tay. Khí tức huyết mạch dâng trào trong cơ thể, mang theo sức mạnh áp chế được cả phong ma, nhưng nó nhanh chóng phản kháng lại, thế là hai bên lao vào đánh nhau.

Làm Diệp Quân cảm thấy như huyết quản mình đang nổ tung!

Hắn hốt hoảng thét lên: “Dừng lại hết cho tao!"

Cứ tiếp tục thì hắn sớm muộn gì cũng nổ tung.

Nhưng hai loại huyết mạch kia không thèm nghe lời, tiếp tục cắn xé lấy nhau. Chúng nó đánh nhau thì vui, nhưng thân là chủ cơ thể thì Diệp Quân cảm thấy như mình sắp nổ.

Mạch máu trên người hắn lồi lên như có giun bò bên trong.

Nữ kiếm tu và những người khác nhíu mày, không biết tên này đang bày trò gì.

Nguyên Thiên Đế Tôn bỗng la lên: “Hắn không khống chế được ba loại huyết mạch!"

Lời này khiến sắc mặt những người khác trở nên kỳ lạ.

Không khống chế được?

Tức là sắp bị ba loại huyết mạch này úp sọt à?

Nữ kiếm tu phán: “Đáng kiếp”.

Mọi người: “...”

Thù này hơi bị cá nhân rồi đấy!

Bên kia, hai luồng sức mạnh huyết mạch hùng hậu không ngừng ùa ra từ cơ thể Diệp Quân. Chúng nó đánh nhau dồn dập làm hắn đau muốn chết đi sống lại, nếu không phải đang trong trại thái dung hợp cùng Ngao Thiên Thiên thì đã lăn ra chết rồi.

Bởi vì thân xác hiện tại của hắn không chịu nổi cả hai.

Nhưng cho dù có Ngao Thiên Thiên, thân xác và thần hồn vẫn đau đớn khôn nguôi dưới sự tranh chấp của hai loại sức mạnh vượt quá giới hạn chứa đựng của chúng.

Vượt xa quá nhiều.

Biết rằng hai loại huyết mạch kia không muốn tha cho nhau, sắc mặt Diệp Quân đanh lại, hai tay siết chặt.

Uỳnh!

Thân xác hắn bốc cháy.

Bà mẹ chúng mày!

Muốn chơi thì tao đốt cái thân này cho chúng bây chơi luôn!

Hai loại huyết mạch thấy hắn làm vậy thì thoáng khựng lại, nhưng không được bao lâu lại tiếp tục đánh nhau.

Đánh như kẻ thù không đội trời chung.

Làm Diệp Quân cạn khô cả lời.

Bọn nó thật sự muốn lấy mạng đổi mạng đấy!

Hắn không biết làm sao, bèn liếc nhìn nữ kiếm tu rồi hóa thành kiếm quang biến mất.

Xoẹt!

Ánh sáng lóe lên.

Hắn chỉ có thể lựa chọn chiến đấu để tìm cách phát tiết sức mạnh huyết mạch này!

Nữ kiếm tu nheo mắt, bước chân tới, vung kiếm đập xuống.

Nhát kiếm mang theo uy thế ngút ngàn như có thể chém trời.

Hai người lại lao vào nhau.

Ầm!

Kiếm quang bất ngờ bùng nổ, đẩy lùi cả hai bên. Lần này, nữ kiếm tu lui lại chừng vạn trượng.

Diệp Quân cũng như vậy.

Hai bên ngang hàng!

Cảnh tượng này khiến các cường giả khác tái mặt.

Không ngờ lại đánh ngang nhau rồi!

Sức mạnh của Diệp Quân bây giờ lại không thua kém gì Đại Kiếm Đế Quân ư?

Cả bọn trố mắt nhìn nhau đầy sợ hãi.

Nữ kiếm tu nheo mắt nhìn xuống cánh tay tê rần của mình rồi lại nhìn Diệp Quân, trong lòng hoảng hốt vô cùng trước tốc độ gia tăng sức mạnh của hắn.

Diệp Quân thì lại vô cùng phấn khích khi nhận ra hắn có thể phát tiết sức mạnh của hai loại huyết mạch bằng cách chiến đấu.

Khi không có ngoại địch, chúng nó sẽ đánh nhau.

Nhưng nếu có kẻ gây rối khác, chúng nó sẽ hợp tác chống lại.

Cảm nhận được hai loại huyết mạch lại bắt đầu gầm gừ nhau, Diệp Quân ngẩng đầu lên rồi lại hóa thành kiếm quang đánh về phía nữ kiếm tu.

Khí tức quanh người hắn giờ phút này mạnh hơn trước đó rất nhiều, khí thế trong đường kiếm đã chẳng thua kém gì một Đế Quân.

Thấy ba người Nguyên Thiên Đế Quân toan ra tay, nữ kiếm tu la lên: “Để ta!"

Nói rồi bước tới vung kiếm chém.

Ầm!

Đường kiếm bổ ra một cơn cuồng phong dữ dội.

Bà ta cũng đang đánh hết mình.

Để giết được thanh niên này.

Hai thanh kiếm va chạm nhau.

Ầm!
Chương 1005: Càng đánh càng hăng

Kiếm quang bùng nổ, sóng xung kích đẩy hai người bay đi xa. Nữ kiếm tu bất ngờ vung kiếm, ném về phía Diệp Quân.

Xoẹt!

Nó phá tan thời không, ầm ầm lao tới như chớp giật.

Diệp Quân không ngừng tung ra hàng loạt tia kiếm quang chồng chéo để ngăn nó lại.

Nhưng cự kiếm chém vỡ thác kiếm quang, làm Diệp Quân phải lùi lại. Nữ kiếm tu bất ngờ xuất hiện trước mặt, vươn tay nắm lấy chuôi kiếm rồi nhảy lên ngay phía trên Diệp Quân, bổ nó xuống.

Rầm!

Tầng tầng lớp lớp thời không vỡ nát, thế giới cũng trở nên mờ nhạt.

Ngay cả thế giới cũng không chịu nổi sức mạnh trong nhát chém này!

Diệp Quân ngẩng đầu lên, thấy đường kiếm lao tới thì đồng tử co rụt lại. Sức mạnh ẩn chứa trong đó làm hắn ngửi được mùi của cái chết.

Thân hình hắn nhòe đi.

Ngàn vạn kiếm quang tập trung lại trước mặt hắn, hội tụ thành một thanh kiếm.

Thời không chồng chéo!

Hắn thi triển hai lần liên tục, nhờ có hai loại huyết mạch mà sức mạnh cũng tăng lên nhiều lần.

Ầm!

Một tiếng nổ đinh tai vang khắp thế giới. Sóng xung kích lan xa đến cả triệu trượng, bắt đầu phá huy thế giới.

Bản thân Diệp Quân bị sức mạnh đáng sợ kia ấn cho nằm rạp xuống đất, nữ kiếm tu cũng lùi lại mấy vạn trượng.

Những người khác vội vàng phòng thủ trước sức mạnh còn sót lại, cảm thấy hoảng sợ không thôi.

Họ nhìn xuống cái hố sâu hoắm dưới đất, thấy một tia kiếm quang bất thình lình bay vọt lên về phía nữ kiếm tu.

Bà ta nheo mắt đầy âm hiểm, không nói không rằng lại vung kiếm lao xuống.

Ầm ầm ầm!

Hàng loạt tiếng nổ đinh tai vang lên. Hai người họ đánh từ trên cao xuống dưới đất, từ dưới đất đánh lại lên tinh không, vào cả Tuế Nguyệt trường hà.

Lần này Diệp Quân không còn bị chèn ép nữa mà hoàn toàn ngang tay với nữ kiếm tu.

Bên kia, Nguyên Thiên Đế Quân nhìn trận đại chiến, nhíu mày đứng lên: “Tên này không chỉ có ba loại huyết mạch, mấy món chí bảo mà còn dung hợp được với Long tộc..”.

Ý của ông ta là sức mạnh Diệp Quân cao cường đến vậy đều là nhờ huyết mạch và chí bảo.

Võ Tôn Đế Quân bên cạnh lãnh đạm nói: “Tuổi tác”.

Nguyên Thiên Đế Quân im lặng.

Tuổi tác.

Diệp Quân hiện bao nhiêu tuổi?

Chỉ mới hai mươi!

Võ Tôn Đế Quân nhìn về nơi xa: “Không hổ là người được Chân Thần chọn trúng. Nếu cho hắn thêm trăm năm, có lẽ hắn thật sự có thể vượt qua Đại Đạo, thành lập một trật tự mới áp đảo Ác Đạo”.

Nguyên Thiên Đế Quân nheo đôi mắt mang sát ý lại.

Áp chế Ác Đạo sao?

Trật tự của chủ nhân bút Đại Đạo là gì?

Là bảo vệ Thiện Đạo, biến toàn bộ cường giả cấp cao thành phế vật, là thứ không thể tha thứ nhất vũ trụ này.

Bọn ta cực khổ tu luyện, mắc gì phải tuân theo trật tự của ngươi?

Về phần hủy diệt vũ trụ...

Bọn họ sẽ không làm vậy.

Thế giới không có trật tự mới là tốt nhất.

Đây cũng là lý do họ đi theo Tông chủ Quá Khứ Tông.

Cường giả tuyệt thế như họ không muốn có trật tự hay gông xiềng.

Chợt Bạch Tương Đế Quân lên tiếng: “Thanh niên kia càng đánh càng mạnh!"

Hai người kia ngẩng đầu lên nhìn rồi cau mày. Đúng vậy, Diệp Quân đang ngày cày mạnh lên.

Bạch Tương Đế Quân: “Là do sức mạnh huyết mạch!"

Khí tức huyết mạch quanh người hắn đang dâng cao.

Ầm!

Bỗng một luồng kiếm khí hùng hậu bùng nổ từ nơi xa đẩy họ lùi lại.

Không biết bao nhiêu xa mới dừng được.

Nữ kiếm tu nắm chặt cự kiếm trong tay, mắt nhìn Diệp Quân không chớp. Tóc tai bà ta có phần hỗn loạn, sắc mặt dữ tợn, toàn thân tản ra khí tức cuồn cuộn.

Bên kia, Diệp Quân cầm Hiên Viên, quanh thân là khí tức sức mạnh huyết mạch và kiếm đạo.

Khí tức từ sức mạnh huyết mạch như nước thủy triều không ngừng tràn ra.

Hắn nhìn đối thủ với ánh mắt tràn ngập chiến ý, càng đánh càng hăng.

Đánh thật là đã!

Diệp Quân cười to: “Tiếp!"

Nói xong, hắn hóa thành kiếm quang biến mất. Sau đó là kiếm quang bổ xuống từ trên đỉnh đầu nữ kiếm tu.

Bà ta nhấc tay vung kiếm.

Ầm!

Kiếm quang nổ tung, Diệp Quân bị đánh bay, nữ kiếm tu cũng lùi lại.

Đúng lúc này, dị biến nổi lên. Một cái bóng mờ lặng im xuất hiện sau lưng Diệp Quân, đâm con dao găm trong tay vào lưng hắn.

Phập!

Cho dù có giáp Long Thần bảo vệ cũng không ngăn được con dao thọc vào da thịt.

"Làm càn!"

Một tiếng la giận dữ vang lên, sau đó là khí tức khủng khiếp ập thẳng đến cái bóng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK