Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1073: Gọi người tới

Diệp Quân biết da mặt Từ Kính mỏng nên không kích thích nàng ta nữa, mà lại nắm tay Từ Nhu, Từ Nhu không từ chối chỉ nhìn hắn.

Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch.

Hắn phải xin một ít trang bị bảo vệ cho hai người này.

Tiểu Bạch nhìn ba người, móng vuốt nhanh chóng vùng vẫy.

Diệp Quân lặng thinh.

Hắn quả thật không hiểu thuật ngữ của Tiểu Bạch.

Lúc này Tháp gia nói: “Tiểu Bạch nói có phải ngươi đang gạt nó không”.

Diệp Quân vội lắc đầu: “Không hề, họ là vợ ta thật đấy”.

Móng vuốt của Tiểu Bạch chỉ vào hai người phụ nữ, sau đó làm động tác hôn gió.

Tiểu Tháp nói: “Nó bảo ngươi chứng minh cho nó xem, họ thật sự là vợ ngươi… Hay là ngươi giải thích với nó chút đi?”

Diệp Quân thầm nói: “Không cần ngươi nhiều chuyện, ta tự chứng minh”.

Nói rồi hắn xoay người ôm lấy Từ Kính khẽ hôn lên môi nàng ta.

Tiểu Tháp: “…”

Từ Kính trợn tròn mắt, hơi ngơ ngác.

Lúc này Diệp Quân lại lùi về sau một bước.

Hắn biết tính cách của Từ Kính, không thể để nàng ta quá mức xấu hổ, nếu không sẽ xảy ra chuyện.

Sau khi hôn Từ Kính rồi, Diệp Quân lại nhìn Từ Nhu, Từ Nhu cũng nhìn hắn không nói gì.

Diệp Quân nhìn thấy ánh mắt này cũng hơi lùi bước.

Tiểu Bạch vẫn đang nhìn hắn.

Diệp Quân cắn răng kéo Từ Nhu lại, sau đó hôn lên môi.

Cứ nghĩ Từ Nhu sẽ chống cự nhưng không ngờ Từ Nhu không hề làm gì, vẫn nhìn hắn như thế, trong mắt không có vẻ e thẹn hay tức giận, rất bình tĩnh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Đều rất bình tĩnh.

Dĩ nhiên trong lòng Diệp Quân không hề bình tĩnh.

Từ Kính nhìn hai người đang hôn nhau, ánh mắt rất bình tĩnh, không biết đang nghĩ gì.

Thấy Từ Nhu không chống cự, Diệp Quân vô thức được nước lấn tới, định vào trong miệng, nhưng vừa định làm thế thì Từ Nhu đã cắn môi hắn.

Diệp Quân vội lùi lại, hắn nhìn Từ Nhu, Từ Nhu lạnh nhạt nhìn hắn không nói gì.

Diệp Quân mỉm cười cũng không nói gì, chỉ nắm tay hai người, xoay người nhìn Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch nhìn ba người, đôi mắt to tròn khẽ chớp.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Đều là vợ ta thật mà”.

Tiểu Bạch lặng thinh một hồi lâu mới xoay người.

Thấy thế Diệp Quân càng trở nên mong đợi.

Tiểu Bạch lấy vật phẩm ra, chắc chắn là cực phẩm.

Một lúc sau, Tiểu Bạch bỗng xoay người lại, xòe móng vuốt nhỏ ra, một cái chuông đồng xuất hiện.

Diệp Quân hơi tò mò: “Đây là?”

Móng vuốt Tiểu Bạch vùng vẫy.

Diệp Quân nói: “Tháp gia?”

Tiểu Tháp nói: “Ta chỉ là một cái tháp, ta hiểu gì được chứ?”

Diệp Quân: “…”

Cuối cùng được Tháp gia giải thích thì Diệp Quân biết được chuông đồng này tên là chuông Thiết Bích, là thần vật cấp cảnh giới Tạo Hóa.

Diệp Quân nhận lấy chuông Thiết Bích Tạo Hóa, vừa cầm lấy hắn đã cảm nhận được khí tức cực kỳ cổ xưa.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên, vì ngay khi khí tức này vừa xuất hiện đã khiến hắn cảm thấy hơi sợ.

Đáng sợ thật!

Sau khi đánh giá một hồi, Diệp Quân đưa chiếc chuông Thiết Bích Tạo Hóa cho Từ Nhu ở bên cạnh, Từ Nhu nhìn thần vật trước mặt, cũng không từ chối mà cất nó đi.

Diệp Quân xoay người tiếp tục nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lật móng vuốt lên, một cái ấn màu tím hình vuông xuất hiện.

Diệp Quân hỏi: “Đây là?”

Tiểu Bạch vùng vẫy móng vuốt.

Tiểu Tháp nói: “Ấn Thần Hựu, cũng là thần vật cảnh giới Tạo Hóa”.

Ấn Thần Hựu!

Diệp Quân gật đầu: “Tốt quá”.

Hắn vừa nói vừa đưa ấn Thần Hựu cho Từ Kính bên cạnh.

Từ Kính cũng không từ chối, lập tức cất ấn Thần Hựu đó đi.

Diệp Quân lại xoay người nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lắc đầu tỏ ý không còn gì nữa cả.

Nhìn Tiểu Bạch đáng yêu, Diệp Quân bật cười.

Ngay lúc này Tiểu Bạch bỗng lấy hai bình đan dược ra đưa cho Diệp Quân, Tiểu Tháp nói: “Đây là đan dược trị thương, có tác dụng với họ”.

Diệp Quân gật đầu, hắn nhận lấy hai bình đan dược đi, sau đó xoay người đưa cho Từ Nhu và Từ Kính.

Hai người cất đan dược đi.

Diệp Quân quay đầu nhìn xung quanh, hắn có thể cảm nhận được vô số khí tức lạnh lẽo, hắn biết đám sát thủ kia quan sát đang ở trong bóng tối.

Diệp Quân mặc kệ đám sát thủ đó, ngẩng đầu lên nhìn trời: “Chúng ta đi thôi”.

Nói rồi hắn biến thành kiếm quang bay lên trời.

Vèo!

Thoáng chốc bầu trời bị xé tan ra.

Tuế Nguyệt trường hà.

Nhưng ngay sau đó Diệp Quân lao vào Tuế Nguyệt trường hà bị sức mạnh đáng sợ đánh bật lại.

Diệp Quân trên đỉnh núi ngẩng đầu nhìn tận cuối Tuế Nguyệt trường hà, hắn nhìn thấy hai cô gái đó.

Một người trong đó chính là nữ kiếm tu váy vải bố đã đánh với hắn lúc nãy.

Còn có một cô gái mặc áo đen, tóc dài ngang vai, tay phải cũng cầm một thanh kiếm.

Hai kiếm tu.

Người này chính là đại đệ tử của cô gái áo bào trắng, tên là Hàn Lăng.

Cũng là thiếu chủ Quá Khứ Tông.

Hàn Lăng cúi đầu nhìn Diệp Quân bên dưới: “Đệ tử Kiếm Các ở đâu?”

Vèo!

Thời không xung quanh bỗng vang lên cả ngàn tiếng kiếm kêu, sau đó thời không xung quanh nứt ra, hàng trăm kiếm tu cực mạnh chậm rãi bước ra.

Kiếm Các của Quá Khứ Tông.

Hàng trăm kiếm tu đều là cường giả cảnh giới Đế Quân.

Ngay khi họ xuất hiện, một loạt kiếm thế đáng sợ nghiền nát và hủy diệt thế giới này từng tầng một, cực kỳ đáng sợ.

Thế nhưng ngay lúc này, Hàn Lăng lại nói: “Thức Thần Vệ ở đâu?”

Rầm!

Một trận pháp dịch chuyển cực lớn bỗng xuất hiện bên phải Diệp Quân, sau đó ba mươi sáu cường giả áo giáp màu máu bước ra.

Áo giáp của những cường giả này giống như máu đông lại, cực kỳ quỷ dị, khí tức cường đại toát ra từ trên người họ còn đáng sợ hơn đám cường giả Kiếm Tông kia.

Thức Thần Vệ!

Đây là đội cận vệ trước đó của tông chủ Quá Khứ Tông.

Hàn Lăng cúi đầu nhìn Diệp Quân bên dưới: “Hôm nay chúng ta không thách đấu đơn nữa mà sẽ đánh hội đồng, thế nên ngươi gọi người đi”.

Diệp Quân im lặng.

Gọi người?

Không có ai để gọi cả.

Ngay lúc này thời không bên cạnh Diệp Quân bỗng nứt ra, ngay sau đó một người phụ nữ váy xanh chậm rãi bước ra…

“Mẹ kiếp!”

Tiểu Tháp bỗng run giọng nói: “Má ơi…”

Nó vừa nói vừa lập tức rời khỏi cơ thể Diệp Quân, sau đó bay đến trước mặt người phụ nữ, cung kính cúi chào.
Chương 1074: Bà nội

Diệp Quân ngây người.

Tháp gia hành lễ?

Chuyện gì đây?

Hắn biết tính tình của Tháp gia, mặc dù người này bình thường cười nói toe toét vô tâm như thế nhưng vẫn chưa từng hành lễ với ai.

Diệp Quân nhìn người phụ nữ, bà ấy mặc một bộ váy xanh, tóc như thác nước, cả người toát ra khí chất lạnh nhạt, trầm tĩnh hệt như hoa lan, hoa cúc.

Diệp Quân nhíu mày.

Hắn không biết người phụ nữ này.

Đây là ai?

Ngay lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Chào chủ mẫu”.

Chủ mẫu!

Người phụ nữ váy xanh nhìn Tiểu Tháp trước mặt mỉm cười, sau đó xòe bàn tay ra, Tiểu Tháp lập tức bay vào trong tay bà ấy.

Người phụ nữ váy xanh cúi đầu nhìn Diệp Quân bên dưới, lúc nhìn thấy hắn, bà ấy mỉm cười nói: “Qua đây”.

Diệp Quân do dự một lát, sau đó bước đến trước mặt người phụ nữ váy xanh, định lên tiếng nhưng lại không biết nói gì.

Người thân họ hàng quá nhiều, hắn lại không biết người phụ nữ trước mặt, ngộ nhỡ gọi sai thì không ổn lắm.

Người phụ nữ váy xanh nhìn Diệp Quân, một lúc sau bà ấy mỉm cười: “Nên đến gặp con từ trước nhưng cứ bận mãi nên vẫn chưa gặp”.

Diệp Quân do dự rồi mới nói: “Con nên gọi người là gì?”

Người phụ nữ váy xanh vẫn chưa nói gì, Tiểu Tháp bỗng nói: “Vị này là Tô chủ mẫu, theo vai vế thì ngươi nên gọi là bà nội”.

Bà nội!

Diệp Quân chớp mắt, hắn biết rồi.

Người này thuộc thế hệ của ông nội.

Người phụ nữ váy xanh khẽ cười, sau đó ngẩng đầu lên nhìn trong Tuế Nguyệt trường hà đằng xa: “Đánh hội đồng à? Vừa lúc nhà họ Dương ta cũng thích như thế, Tuyết Nhi”.

Rầm!

Thời không trên bầu trời bỗng nứt ra, một người phụ nữ bước ra, người này mặc một bộ váy dài màu hồng, gương mặt khá giống với Kiếm Chủ Thanh Sam.

Sau khi người đó bước ra, một đám cường giả chậm rãi bước ra từ sau lưng bà ấy, không nhiều, chỉ có một trăm người.

Khí tức của một trăm người này cực kỳ mạnh, không thua kém gì đám cường giả Quá Khứ Tông đối diện.

Nhìn thấy mấy cường giả này, Diệp Quân sửng sốt.

Mấy cường giả này từ đâu đến vậy?

Thấy Diệp Quân tỏ vẻ ngờ vực, người phụ nữ váy xanh cười nói: “Họ đều là cường giả do nhà họ Dương đào tạo đấy”.

Dương tộc!

Nhà họ Dương muốn đào tạo cường giả dĩ nhiên là chuyện vô cùng đơn giản, dù sao gia chủ hiện giờ của nhà họ Dương là Kiếm Chủ Thanh Sam.

Tuế Nguyệt trường hà mênh mông, vũ trụ vô tận, chỉ cần hắn thể hiện một chút lòng tốt thì có thể khiến biết bao nhiêu cường giả có thể nợ ơn nghĩa mình?

Dĩ nhiên ban đầu hắn không nghĩ như thế, dù sao hắn đã vô địch rồi, thu nhận người khác chẳng có ý nghĩa gì với hắn.

Nhưng người bên cạnh hắn không nghĩ như thế.

Chẳng hạn như vị Tô chủ mẫu trước mặt này.

Sau khi trải qua chuyện đời trước, bà ấy và vài tri kỷ hồng nhan của Kiếm Chủ Thanh Sam đã quyết định phát triển thế lực của mình.

Thế lực Dương tộc.

Họ không phải là “bình hoa trang trí”. Được Kiếm Chủ Thanh Sam giúp đỡ, họ muốn phát triển thế lực của mình thật sự không quá đơn giản.

Mục đích lập ra thế lực của họ rất đơn giản, giúp Kiếm Chủ Nhân Gian thiết lập trật tự, nhưng Kiếm Chủ Nhân Gian lại vì người phụ nữ váy trắng nên người của Dương tộc không dễ dàng can thiệp, cũng không cần thiết phải can thiệp.

Cả đường đi, người phụ nữ đó bảo vệ tốt đến mức người ngoài không thể nhúng tay vào.

Hơn nữa vài cường giả trước kia của Dương tộc cũng từng có ân oán với người phụ nữ váy trắng nên hai bên rất ít khi tiếp xúc.

Cho đến khi Diệp Quân xuất hiện.

Vì trước đó quan hệ giữa Dương tộc và Kiếm Chủ Nhân Gian khá phức tạp, thế nên bây giờ Dương tộc cực kỳ quý trọng Diệp Quân.

Đây cũng là lý do tại sao trước đó sau khi Diệp Quân thừa kế gia nghiệp, người Dương tộc lập tức chạy đến giúp đỡ.

Lúc này, người phụ nữ mặc áo hồng bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, bà ấy nhéo mặt Diệp Quân, sau đó cười nói: “Con còn đẹp trai hơn cha con, ha ha”.

Diệp Quân hỏi: “Người là?”

Người phụ nữ chớp mắt: “Ta là tỷ tỷ ruột của cha con, con nên gọi ta là gì?”

Diệp Quân nói: “Cô cô”.

Người phụ nữ bật cười, như phát hiện ra điều gì, bà ấy bỗng nhìn Tiểu Bạch ở một bên, ôm chầm lấy Tiểu Bạch hôn một cái.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Bạch: “…”

Hàn Lăng nhìn chằm chằm một ông lão đứng sau người phụ nữ áo xanh: “Ông là ông lão Tuế Nguyệt à?”

Ông lão Tuế Nguyệt!

Nghe Hàn Lăng nói thế, ông lão sửng sốt, sau đó cười nói: “Không ngờ vẫn có người nhận ra ta”.

Ông lão Tuế Nguyệt!

Nghe ông lão nói thế, Hàn Lăng sa sầm mặt mày.

Ông lão Tuế Nguyệt này không phải người tầm thường, vị này là cường giả từng đứng đầu bảng Tuế Nguyệt, cứ cách một khoảng thời gian bảng Tuế Nguyệt sẽ thay đổi một lần, nhưng người trước mặt này luôn đứng đầu bảng Tuế Nguyệt, thực lực nghịch thiên.

Tuy nhiên, sau đó đối phương bỗng biến mất, thế nên bảng Tuế Nguyệt lại đổi người, mọi người đều nghĩ ông ấy đã chết nhưng không ngờ đối phương lại đang góp sức mình cho Dương tộc.

Hàn Lăng cũng không ngờ.

Ánh mắt cô ta chuyển sang một người đàn ông trung niên cách ông lão Tuế Nguyệt không xa, người đàn ông trung niên này mặc một chiếc áo bào màu đỏ, giữa trán có một dấu ấn đỏ như máu, tay phải của ông ấy đang cầm một đóa hoa sen màu đỏ máu.

Hàn Lăng nheo mắt: “Huyết Liên Đế Quân”.
Chương 1075: Cứ gọi tiếp đi

Nghe Hàn Lăng nói thế, người đàn ông trung niên sửng sốt, sau đó cười nói: “Hàn cô nương thế mà cũng biết ta à?”

Huyết Liên Đế Quân!

Thực lực của các cường giả đỉnh cấp nổi danh trong Tuế Nguyệt trường hà trước kia cực kỳ nghịch thiên, từng lập ra Liên Tông nhưng sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà Liên Tông bị tiêu diệt, ông ấy cũng biến mất sau một đêm, từ đó không còn tin tức gì nữa.

Mà bây giờ đã xuất hiện rồi.

Hàn Lăng lướt nhìn các cường giả đó, cô ta nhận ra cô ta quen với vài cường giả trong số đó, đều là các cường giả đỉnh cấp có tên tuổi trong Tuế Nguyệt trường hà trước kia.

Cô ta không ngờ Dương tộc lại có thể thu phục các cường giả này.

Đúng là hơi bất ngờ.

Lúc này người phụ nữ áo xanh đó bỗng nhìn Hàn Lăng: “Cô nương, chúng ta đánh được rồi đấy”.

Hàn Lăng nhìn người phụ nữ áo xanh: “Được”.

Vừa dứt lời, mấy cường giả Kiếm Các bên cạnh cô ta bỗng biến thành kiếm quang lao về phía mấy người phụ nữ áo xanh.

Nhưng lúc này ông lão Tuế Nguyệt bỗng tiến lên một bước, ông ấy xòe bàn tay ra, một cây gỗ mục nát đột nhiên lao lên trời từ trong lòng bàn tay, cây gỗ mục nát ngược gió bay lên, thoáng chốc biến thành cây to mấy vạn trượng, sức mạnh Tuế Nguyệt cực lớn trào ra làm cho mấy kiếm tu dẫn đầu chấn động, vội vàng lùi về sau.

Lúc này Huyết Liên Đế Quân cũng bỗng hóa thành huyết quang phóng lên trời, khi ông ấy lao lên, bông sen máu trong tay bỗng nhiên biến thành huyết quang cả vạn trượng phóng lên trời, ngay sau đó vô số cánh hoa sen máu chém ra đòn như lưỡi kiếm sắc bén.

Các cường giả phía sau người phụ nữ váy xanh cũng đều lao thẳng đến chỗ đám kiếm tu đó.

Cuộc đại chiến bắt đầu.

Hai bên đều là cường giả đỉnh cấp, vừa lao vào đánh nhau là trời sụp đất nghiêng, từng uy lực sức mạnh đáng sợ lan tràn ra xung quanh, cả thế giới bắt đầu rạn nứt vào thời khắc này.

Lúc này có thể nói cường giả hai bên là ngang bằng nhau.

Nhưng đám cường giả Thức Thần Vệ không nhúc nhích, họ chỉ đứng bên cạnh hai người Hàn Lăng.

Lúc này Hàn Lăng nhìn Diệp Quân bên dưới: “Giết người này trước”.

Giết!

Vừa dứt lời, đám Thức Thần Vệ bên cạnh Hàn Lăng đồng loạt xông về phía Diệp Quân ở bên dưới.

Mấy mươi người đồng loạt ra tay, mấy chục luồng uy lực cực mạnh cuồn cuộn lao xuống thẳng vào Diệp Quân.

Bên dưới, Diệp Quân híp mắt, vừa định ra tay thì người phụ nữ váy xanh bên cạnh hắn bỗng nói: “Con nhìn bên này trước”.

Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy xanh, thời không bên cạnh người phụ nữ váy xanh bỗng tách ra, ngay sau đó hơn hai mươi kiếm tu lưng đeo trường kiếm lao ra, dẫn đầu là một kiếm tu nữ, bà ấy không lao về phía đám Thức Thần Vệ như các kiếm tu bên cạnh, mà xoay người đi đến trước mặt Diệp Quân.

Người phụ nữ nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Con chính là Tiểu Quân à?”

Diệp Quân gật đầu: “Tiền bối là?”

Người phụ nữ nói: “Ta là đệ tử của cha con, tên là Hư Vọng”.

Diệp Quân sửng sốt, cha còn có đệ tử à?

Hư Vọng khẽ cười, sau đó nói: “Đi, cùng nhau giết địch”.

Diệp Quân cười nói: “Vâng!”

Hư Vọng bật cười, sau đó biến thành tia kiếm quang lao lên trời, chạy thẳng vào dám Thức Thần Vệ kia.

Diệp Quân cũng biến thành tia kiếm quang lao thẳng lên trời, nhưng mục tiêu của hắn không phải là đám Thức Thần Vệ kia, mà là hai mươi kiếm tu nữ váy vải bố.

Hắn vẫn chưa đánh đủ trong trận chiến với cô gái này trước đó.

Thấy Diệp Quân chạy thẳng đến chỗ mình, ngón tay trái nữ kiếm tu váy vải bố đó bỗng chạm vào chuôi kiếm, sau đó búng một cái.

Vèo!

Một thanh kiếm bỗng bay ra.

Keng!

Diệp Quân ở phía xa bị nhát kiếm này ép lùi về sau, ngay khi hắn vừa mới dừng lại, cô gái đó đã xuất hiện ở trước mặt hắn, sau đó vươn tay nắm lấy chuôi kiếm rồi xoay mạnh người về phía trước.

Ầm!

Một luồng kiếm quang bỗng vỡ nát, sức mạnh cực lớn lập tức đánh bay Diệp Quân.

Cô gái váy vải bố thừa thắng xông lên đánh đuổi, thoáng chốc hàng vạn cô gái váy vải bố xuất hiện xung quanh Diệp Quân, hàng vạn kiếm quang hung hãn chém về phía hắn.

Đối mặt với kiếm kỹ đáng sợ của cô ta, Diệp Quân không dám sơ suất, lập tức thi triển thời không Tuế Nguyệt chồng chéo.

Hạng vạn tia kiếm quang của hai người bỗng tụ lại một chỗ.

Ầm!

Một tiếng nổ động trời bỗng vang lên.

Hai người cùng lùi về sau.

Sau khi dừng lại, Diệp Quân nhìn cánh tay hơi tê của mình, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô gái đằng xa, trong mắt đầy ý chí chiến đấu và sự phấn khích.

Kiếm tu cường đại.

Kiếm của cô gái này mạnh hơn Đại Kiếm Đế Quân - Cố Nam Dung trước kia rất nhiều, dĩ nhiên là Cố Nam Dung lúc còn chưa đột phá, về sau Cố Nam Dung đột phá, thực lực mạnh đến mức nào, hắn cũng không biết.

Lúc này cô gái váy vải bố cũng nhìn Diệp Quân, cô ta cứ nhìn chằm chằm hắn như thế, ánh mắt không hề dao động.

Nhìn cô ta, Diệp Quân cảm thấy hơi tò mò.

Cô gái này rất bình tĩnh, bình tĩnh như nước, cảm xúc không bao giờ dao động.

Hai người nhìn nhau, không nói gì, lại lao về phía đối phương.

Hàn Lăng nhìn sang người phụ nữ váy xanh ở đằng xa, cô ta búng ngón tay.

Tách!

Một âm thanh vang lên.

Ngay sau đó từng luồng khí tức cực mạnh ập đến như thủy triều trong thời không phía sau cô ta.

Hàn Lăng nhìn người phụ nữ váy xanh, khiêu khích nói: “Nào, cứ gọi tiếp đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK