Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 736: Chưa đủ liều mạng sao?

“Không!”

Trong kim quang, khóe mắt của Diệp Quân như sắp nổ tung, hai mắt đỏ như máu, kiếm khí đáng sợ liên tục chém ra từ cơ thể.

Thế nhưng kim quang đó lại cứng như sắt, không hề hấn gì.

Chân Thần bảo hộ!

Đây là những gì Chân Thần để lại vào mấy ngàn vạn năm trước, dù là Vĩnh Sinh Đại Đế ở thời kỳ đỉnh cao cũng không thể tác động vào được sức mạnh của kim quang này chứ đừng nói là hắn.

Nhìn Chấp Kiếm Nhân ở đằng xa đã bị thiêu đốt thành người lửa, Diệp Quân vô cùng sợ hãi, dường như nghĩ đến điều gì, hắn chém hai tay của mình, máu phun ra từ lòng bàn tay, từng dòng máu đáng sợ biến thành thanh kiếm chém về phía kim quang trước mặt, nhưng cho dù là huyết mạch phong ma của hắn cũng không thể lay chuyển kim quang.

Huyết mạch phong ma cũng không thể phá giải.

Thấy thế, Diệp Quân vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt, hắn liên tục tấn công kim quang đó như kẻ điên.

Nhưng ánh sáng đó vẫn cứng cỏi như sắt, không hề hấn gì.

Ngay lúc Diệp Quân sắp lâm vào trạng thái điên cuồng, một tàn ảnh bỗng xuất hiện trong kim quang đó, Diệp Quân quay phắt lại nhưng hắn chỉ nhìn thấy một bóng người mơ hồ, nhìn khá quen mắt. Diệp Quân vừa muốn nói gì đó thì người đến bỗng xòe bàn tay ra, kim quang và hắn biến mất cùng một lúc.

Thấy Diệp Quân đã được cứu ra, Chấp Kiếm Nhân ở đằng xa nở nụ cười động lòng người, nàng ta ngẩng đầu nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế ở đằng xa, trong mắt chẳng hề có chút lưu luyến, chân phải nhấc lên, cả người hóa thành kiếm quang rồi biến mất…



Không biết qua bao lâu, Diệp Quân mở mắt ra, hắn nhìn xung quanh, lúc này hắn đã ở trong một căn phòng bằng đá.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Quân vội bước xuống giường, điên cuồng lao ra khỏi căn phòng, lúc nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, hắn sửng sốt.

Thôn Thạch!

Nơi này là thôn Thạch, hắn từng đi theo Từ Nhu đến đây tìm Bát Uyển.

Sao mình lại ở thôn Thạch?

“Tỉnh rồi à?”

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

Diệp Quân xoay người lại nhìn, một người phụ nữ đứng cách đó không xa, người phụ nữ mặc bộ đồ màu vàng nhạt, chân mày đẹp như tranh, khuôn mặt xinh đẹp, hiếm có trên đời.

Lúc này người phụ nữ đang lạnh lùng nhìn hắn.

Từ Nhu!

Diệp Quân lao đến trước mặt Từ Nhu, hắn gào lên: “Từ Kính…”

Từ Nhu hất tay ra.

Rầm!

Diệp Quân bỗng chốc bị một nguồn sức mạnh đáng sợ hất văng đi, cuối cùng đập vào căn nhà đá ở đằng xa, căn nhà đá sụp xuống, mảnh vụn bay tứ tung.

Diệp Quân vừa muốn đứng dậy, nhưng lúc này, uy lực đáng sợ cuồn cuộn lướt qua người hắn rồi đè nặng trên người hắn, uy lực mạnh mẽ giống như một vạn ngọn núi đè lên khiến hắn không thể động đậy.

Từ Nhu sải bước đến trước mặt Diệp Quân, nàng ta nhìn Diệp Quân: “Tức giận hả? Tức giận có tác dụng sao?”

Diệp Quân siết chặt hai tay, từng luồng kiếm ý trong người dâng lên, thế nhưng hắn vẫn không thể phá được uy lực mà Từ Nhu phóng ra.

Từ Nhu cúi đầu nhìn Diệp Quân, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào: “Gọi người đi! Cha ngươi lợi hại như vậy, cô cô của ngươi mạnh như thế, đại bá của ngươi lợi hại lắm mà, ngươi gọi đi”.

“A!”

Diệp Quân bỗng tức giận gào lên, kiếm ý vô tận trong người bỗng bộc phát, nhưng uy lực của Từ Nhu đó lại đè nặng lấy hắn, kiếm ý của hắn bị trấn áp hoàn toàn.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Diệp Quân cũng đã kiệt sức, hắn nằm sấp dưới đất, khẽ nói: “Từ Kính thế nào rồi?”

Từ Nhu bình tĩnh nói: “Chết rồi”.

Diệp Quân ngẩng phắt đầu lên, hai mắt đỏ như máu.

Từ Nhu xoay người đi, hai hàng nước mắt rơi xuống: “Muội ấy chưa từng có ý nghĩ muốn sống”.

Diệp Quân siết chặt hai tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, hắn nhìn chằm chằm Từ Nhu, run giọng nói: “Tỷ là nhị tỷ của tỷ ấy…”

Từ Nhu bỗng xoay người lại tức giận nói: “Ta là nhị tỷ của muội ấy thì thế nào? Muội ấy chủ động tìm đến cái chết vì ngươi, ta có thể làm sao đây? Ta có thể làm thế nào?”

Diệp Quân nhìn Từ Nhu chằm chằm, nhìn nước mắt đảo quanh trong vành mắt nhưng không rơi xuống của Từ Nhu, cuối cùng hắn mới hoảng hốt. Yết hầu chuyển động, khàn giọng nói: “Từ Kính… tỷ ấy…”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, ánh mắt lạnh như băng: “Ngươi có biết ngươi yếu ớt thế nào không?”

Diệp Quân nhìn Từ Nhu, Từ Nhu lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi trước giờ không mong muốn đi theo con đường trở thành một vị vua dựa dẫm như cha mình nhưng bản thân ngươi lại không nhận ra rằng cô cô váy trắng của ngươi đã gieo một vị thần vào trong lòng ngươi”.

Ánh mắt Diệp Quân hơi hoang mang.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Trong trận chiến năm đó, ngươi đã đánh vào Chân vũ trụ nhưng ngươi có từng nghĩ nếu không có ông nội ngươi ra tay, liệu ngươi có thể sống sót rời khỏi Chân vũ trụ hay không? Trong trận chiến với tộc Bác Thiên, nếu không có cô cô của ngươi, ngươi nghĩ ngươi có thể đánh bại được Bác Thiên Đạo không hả? Nếu không có cô cô ngươi ở dưới đạo cung khu vực Thần Hư, ngươi nghĩ ngươi có thể thoát chết khỏi bàn tay của các thần linh vũ trụ à? Những truyền thừa cho ngươi, những người kết giao với ngươi thật sự thật lòng muốn kết bạn với ngươi ư?”

Từng chữ đâm thẳng vào tim!

Diệp Quân nhắm mắt lại: “Nhưng tỷ có từng nghĩ đến kẻ thù của ta chưa?”

Nói rồi hắn nhìn Từ Nhu, đôi mắt đỏ đến mức đáng sợ: “Tỷ muốn ta phải làm sao? Ta vừa khôi phục lại thân phận đã thừa kế vũ trụ Quan Huyên, nhưng đồng thời cũng tiếp nhận kẻ thù của vũ trụ Quan Huyên, Chân vũ trụ tấn công vũ trụ Quan Huyên, ta có liều mạng cũng đánh không lại các người, tỷ dạy ta xem ta nên làm thế nào?”

Nói đến đây, hắn bỗng bật cười một cách đau thương: “Cha ta không muốn ta làm vua dựa dẫm, những tiền bối đó cũng không muốn ta làm vua dựa dẫm, các người đều không muốn ta làm vua dựa dẫm... Nhưng đối mặt Chân vũ trụ, đối mặt với tộc Bác Thiên, đối mặt với nền văn minh Vĩnh Sinh... Ta có thể làm sao đây? Ta liều mạng như thế còn chưa đủ sao? Hả?”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân trước mặt, bàn tay phải để sau lưng vô thức siết chặt lại.
Chương 737: Đạo nguyên Đại Đạo

Diệp Quân tự giễu cười nói: “Ta biết mấy người An tiền bối đến giúp ta là vì ta là cháu của ông nội, cô cô năm lần bảy lượt cứu ta là vì cha ta, thậm chí ngay cả Từ Nhu cô nương, tỷ đã đi theo ta ngay từ lúc đầu, tính kế với ta cũng là vì sau lưng ta có bốn vị kiếm tu rất mạnh, nếu không chắc hẳn ta cũng không có tư cách để làm cho tỷ phải tính kế với ta đúng không?”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, im lặng không nói.

Diệp Quân từ từ nhắm mắt lại: “Còn Bát Uyển nữa… Tỷ và muội ấy trăm phương ngàn kế làm mọi chuyện cũng chẳng qua là vì ta là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian, đằng sau ta có chỗ chống lưng vô địch, nếu không, ta có gì đáng để các người tính kế chứ?”

Hắn vừa nói vừa cười tự giễu: “Ta hiểu, ta hiểu hết tất cả, cho nên ta nóng lòng muốn trở nên mạnh mẽ hơn, ta cũng hy vọng có thể không phụ sự kỳ vọng của mọi người, trở thành một cường giả thật sự, nhưng hiện thực lại tàn khốc như thế đấy, mọi người đều hiểu rất nhiều chuyện và đạo lý nhưng để làm được thì khó như lên trời. Các người muốn ta vượt qua những lão quái vật đã sống mấy ngàn vạn năm trong một khoảng thời gian ngắn, ta không làm được…”

Bàn tay phải sau lưng Từ Nhu siết chặt lại, nàng ta nhìn Diệp Quân trước mặt muốn nói lại thôi, trong lòng đắn đo nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Diệp Quân bỗng ngồi dậy, hắn nhìn Từ Nhu trước mặt: “Ta có thể gặp…”

Từ Nhu lắc đầu: “Thần hồn bị thiêu đốt”.

Thần hồn thiêu đốt!

Cơ thể Diệp Quân cứng đờ, nước mắt bỗng chốc lăn xuống.

Một lúc lâu sau, hắn xoay người rời đi.

Từ Nhu bỗng nói: “Khoan đã”.

Diệp Quân dừng bước, xoay người lại nhìn Từ Nhu, Từ Nhu xòe lòng bàn tay ra, một thanh kiếm chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân từ bàn tay nàng ta. Thanh kiếm dài ba thước hai, rộng bằng hai ngón tay, không biết được làm từ chất liệu gì mà cả thân kiếm sáng như gương, toát ra tia lạnh lẽo.

Từ Nhu nói: “Muội ấy biết ngươi không có thanh kiếm phù hợp nên đã làm thanh kiếm này cho ngươi, vốn dĩ muốn tự mình đưa cho ngươi…”

Nói đến đây, nàng ta khẽ lắc đầu không nói thêm nữa.

Diệp Quân nhìn kiếm trước mặt, cả người như mất hồn, hắn xòe tay ra, kiếm bay vào trong tay, cầm thanh kiếm mà lòng hắn như bị xé toạc.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Nếu ngươi muốn đạt đến cảnh giới Đại Đế thì đi theo ta”.

Nói rồi nàng ta xoay người rời đi.

Diệp Quân đứng đó một lúc lâu, cất thanh kiếm rồi đi theo Từ Nhu.

Từ Nhu dẫn Diệp Quân vào sâu trong thôn Thạch, trước một mảnh đất trống có một trận pháp dịch chuyển.

Từ Nhu bước vào trận pháp dịch chuyển, nàng ta nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cũng đi theo vào, trận pháp dịch chuyển khởi động, ngay sau đó hai người biến mất.

Lúc xuất hiện lần nữa, hai người đã đến một hoang địa, hoang địa rộng vô biên vô tận, trời âm u, không gian còn có cảm giác bức bách nặng nề.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Có biết đây là đâu không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Từ Nhu khẽ nói: “Thần chiến trường, năm đó đại tỷ đã quyết chiến với chủ nhân bút Đại Đạo ở đây, lúc đó chủ nhân bút Đại Đạo đang ở thời kỳ đỉnh cao, một tay bút Đại Đạo đánh dẹp, bất khả chiến bại hàng ngàn vạn năm, hơn nữa nắm trong tay đạo nguyên Đại Đạo…”

Nói rồi nàng ta quay đầu sang nhìn Diệp Quân: “Sau trận chiến đó, chủ nhân bút Đại Đạo bại trận, bị mọi người đuổi đi nhưng nơi này vẫn còn sót lại một ít đạo nguyên của Đại Đạo. Nếu ngươi có thể lấy được đạo nguyên của Đại Đạo thì có thể lấy đó để đắp nặn thần thể Đại Đạo, sau đó lấy thần thể Đại Đạo làm nền tảng để hấp thu một ít khí của Chân Thần mà đại tỷ để lại đây”.

Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Làm sao để có được đạo nguyên Đại Đạo?”

Từ Nhu khẽ cười: “Ngươi không hỏi ta tại sao lại dẫn ngươi đến đây, giúp ngươi thăng cấp sao?”

Diệp Quân nhìn chân trời ở đằng xa, khẽ nói: “Từ Nhu cô nương đang chê trách thực lực của ta quá thấp, không thể hoàn thành kế hoạch của tỷ, nên muốn giúp ta cải thiện sức mạnh của mình, để ta nhanh chóng trưởng thành, cuối cùng đi chống lại Vũ Trụ Kiếp, đúng không?”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, một lúc sau nàng ta cười nói: “Đúng đấy”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta biết sở dĩ Từ Nhu cô nương cứu ta là vì ta còn giá trị lợi dụng, ta hiểu”.

Từ Nhu quay đầu đi nhìn đằng xa: “Đi thẳng về phía trước”.

Diệp Quân đi về phía đằng xa.

Sau khi Diệp Quân đi một khoảng xa, một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Từ Nhu, người đến là Từ Thụ.

Từ Thụ nhìn Diệp Quân ở đằng xa, khẽ nói: “Những lời tỷ nói với huynh ấy trước đó, huynh ấy sẽ hận tỷ…”

Từ Nhu khẽ lắc đầu: “Con đường hắn chọn là con đường vô địch nhưng con đường này đâu dễ dàng như thế? Thân phận của hắn sẽ là trở ngại lớn nhất của hắn ở thời điểm bây giờ. Nếu không tàn nhẫn với hắn, không để hắn tự mình đứng lên thì cuối cùng hắn… sẽ suy sụp. Giống như vừa rồi đấy, hắn muốn dựa vào bản thân mình nhưng lại bất lực…”

Nói đến đây, nàng ta nhìn bóng lưng Diệp Quân, khẽ nói: “Hắn rất giỏi, cũng rất cố gắng nhưng vẫn chưa đủ, phải ép buộc hắn, phải để hắn tự mình đứng vững... Người đứng phía sau hắn không nhẫn tâm, nên chỉ có thể…”

Từ Thụ nắm tay Từ Nhu, lắc đầu: “Huynh ấy sẽ hận tỷ…”

Từ Nhu mỉm cười, nàng ta nhìn bóng lưng Diệp Quân: “Có đôi khi ta rất ngưỡng mộ Từ Kính, muốn làm gì thì làm, không cần suy nghĩ nhiều…”

Từ Thụ thở dài: “Từ Kính…”

Từ Thụ bỗng cười nói: “Chuẩn bị xong chưa?”

Từ Thụ gật đầu: “Đạo nguyên Đại Đạo mà đại tỷ để lại cho tỷ đột phá ranh giới vào đã bỏ vào trong con rối thần Đại Đạo, chỉ cần huynh ấy đánh bại con rối thần Đại Đạo đó thì có thể lấy được đạo nguyên Đại Đạo…”

Nói đến đây, cô ấy nhìn Từ Nhu: “Sao không đưa luôn cho huynh ấy?”

Từ Nhu khẽ nói: “Đồ mà bản thân tự cố gắng lấy được khác với đồ người khác chủ động đưa cho…”

Dường như nghĩ đến điều gì đó, nàng ta quay đầu lại nhìn: “Tính toán thời gian, có lẽ đám cường giả nền văn minh Vĩnh Sinh đó cũng đã sắp đến hệ Ngân Hà rồi…”
Chương 738: Không có tác dụng

Trên hoang địa rộng mênh mông, Diệp Quân chậm rãi sải bước đi về phía đằng xa, tay phải hắn siết chặt thanh kiếm Từ Kính làm cho hắn.

Những lời Từ Nhu nói khiến hắn hiểu được, yếu kém chính là nguồn gốc tai họa.

Cho dù có lý do gì thì yếu kém đã là cái tội.

Mình rất cố gắng, cũng rất liều mạng nhưng có tác dụng gì?

Người nào sẽ quan tâm chứ?

Yếu chính là yếu!

Diệp Quân nhắm mắt lại, hắn tự giễu bản thân, một đạo lý đơn giản như thế mà đến giờ bản thân mình mới hiểu ra.

Mình đúng là một người thất bại.

Trước giờ mình luôn hy vọng duy trì ý chí ban đầu, nhưng sau khi biết mình có một người cha vô địch, ông nội vô địch cùng cô cô bất khả chiến bại, lẽ nào mình chưa từng buông thả sao?

Chắc chắn là có.

Cho dù là trước đây, hắn cũng chưa từng xem trọng Vĩnh Sinh Đại Đế, tại sao? Vì phía sau mình có người, thế nên mình không lo ngại điều gì.

Mà như Từ Nhu nói, nếu không có những người đó, Diệp Quân hắn chẳng là gì cả.

Chẳng là gì cả!

Cũng chẳng có tư cách để người ta lợi dụng.

Diệp Quân khẽ cười.

Lúc này hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Lúc này cuối cùng hắn cũng đã nhận rõ bản thân mình.

Rầm!

Lúc này, trước mặt hắn không xa, một hình nộm từ trên trời giáng xuống, hình nộm này cao mấy trượng, cả người đều được làm từ sắt đặc biệt, tay phải cầm một cái rìu khổng lồ, cả người toát ra khí tức cực mạnh.

Diệp Quân mở mắt ra, hắn nhìn hình nộm trước mặt không nói gì, lao thẳng đến.

Cùng lúc đó tay phải cầm cái rìu của hình nộm cũng lao đến trước.

Vèo!

Kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân bị đánh văng ra xa cả ngàn trượng, hắn vừa dừng lại, hình nộm đột nhiên cầm cây rìu lớn bổ xuống từ trên trời.

Thời không hơi rung chuyển, nhưng không hề hấn gì.

Diệp Quân lại cảm nhận được cảm giác áp bức khiến người ta nghẹt thở, hắn không dám sơ suất, chân phải giẫm mạnh xuống rồi biến thành kiếm quang lao lên trời.

Ầm!

Vừa phóng lên trời, Diệp Quân đã bị một sức mạnh đáng sợ đánh trúng rồi rơi xuống, ngay khi hắn rơi xuống đất…

Rầm!

Cả mặt đất rung lên dữ dội như có động đất, cực kỳ hãi hùng.

Nhưng Diệp Quân lại lao đến lần nữa.

Thực lực của Diệp Quân thua xa hình nộm này nhưng lúc này Diệp Quân lại càng đánh càng hăng cứ như không cần mạng sống nữa.

Chẳng mấy chốc, cơ thể dũng mãnh của Diệp Quân xuất hiện rất nhiều vết nứt, máu liên tục tuôn ra nhuộm đỏ cả bộ đồ của hắn.

Nhưng Diệp Quân lại đánh càng hăng hơn.

Hắn điên cuồng lao đến chỗ hình nộm đó hết lần này đến lần khác… Giữa trời đất, âm thanh va chạm không ngừng vang lên.

Cứ thế không biết Diệp Quân và hình nộm kia đánh nhau bao lâu, lúc này trên người hắn và hình nộm đều có rất nhiều vết thương, vô cùng thê thảm, nhất là Diệp Quân, cả người đều đã nứt toác giống như đập cả người vào thủy tinh, mặc dù không nổ tung hoàn toàn nhưng vết nứt có ở khắp nơi.

Bùm!

Ngay lúc này, một tiếng nổ bỗng vang lên, Diệp Quân và hình nộm đó văng ra xa cùng một lúc, cuối cùng một người một hình nộm rơi xuống đất, mặt đất rung chuyển.

Lần này hắn và hình nộm không đứng lên được ngay.

Đều bị thương rất nghiêm trọng.

Nhưng vào lúc này, Diệp Quân nằm ở dưới đất bỗng chậm rãi đứng lên, lúc này hắn đứng không vững lắm nhưng hắn vẫn đứng lên. Hắn cầm kiếm trong tay từng bước đi đến chỗ hình nộm đó, máu không ngừng tuôn ra từ cả cơ thể.

Từ Nhu ở đằng xa nhìn Diệp Quân lảo đảo đi về phía con rối thần, hai tay siết chặt lại.

Diệp Quân sải bước đi đến trước mặt con rối thần, hắn cũng đâm một nhát kiếm vào yết hầu con rối thần đó.

Ầm!

Con rối thần nổ tung, sau đó một luồng khí thể màu đỏ sẫm bay ra.

Đạo nguyên Đại Đạo!

Hiện giờ sức mạnh quý giá nhất trên thế giới bắt nguồn từ Đại Đạo, cực kỳ quý giá.

Diệp Quân xòe tay ra, đạo nguyên Đại Đạo đó rơi vào trong tay hắn, ngay khi rơi vào trong tay của hắn, cơ thể vốn dĩ đã sắp nứt toác của hắn lập tức khôi phục như ban đầu, hơn nữa đạo nguyên Đại Đạo đó đi thẳng vào trong cơ thể hắn.

Rầm!

Cả người Diệp Quân run rẩy, cơ thể hắn bắt đầu thay đổi.

Đạo nguyên đắp nặn cơ thể!

Diệp Quân nằm xuống đất, nhắm hai mắt lại, để mặc cho đạo nguyên Đại Đạo định hình cơ thể của mình, cứ thế cơ thể hắn bắt đầu thay đổi từng chút dưới sự cải tạo của đạo nguyên Đại Đạo.

Không biết qua bao lâu, trong người Diệp Quân bỗng xuất hiện khí tức đáng sợ, một đám mây đen hiện trên đỉnh đầu hắn, trong đám mây đen có vô số Lôi Kiếp lóe lên.

Tuế Nguyệt Tiên!

Giờ khắc này, chỉ cần chịu đựng được Lôi Kiếp trước mặt, hắn có thể đạt đến cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên.

Lúc này một Lôi Kiếp bỗng giáng thẳng xuống từ trong đám mây đen đó.

Diệp Quân nằm dưới đất bỗng mở mắt ra, kiếm trong tay hắn biến thành kiếm quang rồi phóng lên trời.

Ầm!

Lôi Kiếp đó biến thành hư vô, không chỉ thế mà đám mây đen đó bị tiêu diệt ngay tức khắc.

Mặc dù kinh tế của hắn thấp nhưng sức chiến đấu của hắn lại hơn hẳn Mệnh Vận Đại Đế, Lôi Kiếp bình thường không có tác dụng với hắn.

Lúc này, Từ Nhu chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Quân, nàng ta nhìn Diệp Quân trước mặt, cơ thể Diệp Quân đã xuất hiện một luồng khí màu tím nhàn nhạt, không chỉ thế, khí tức của hắn còn đang tăng lên rất nhanh.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Kiềm chế cảnh giới sao?”

Diệp Quân lắc đầu.

Kiềm chế cảnh giới?

Hắn không muốn kiềm chế cảnh giới nữa.

Từ Nhu bỗng cười nhạo: “Sao thế, muốn nhanh chóng đạt đến Đại Đế, sau đó đi tìm Vĩnh Sinh Đại Đế để trả thù à?”

Diệp Quân mở mắt nhìn Từ Nhu, ánh mắt Từ Nhu lạnh như băng: “Đứng lên”.

Diệp Quân đứng lên, hai người trố mắt nhìn nhau.
Chương 739: Đáng thương

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Ra tay đi”.

Diệp Quân lặng thinh.

Nhưng Từ Nhu bỗng lật cổ tay đánh một chưởng vào Diệp Quân.

Diệp Quân không do dự rút kiếm chém một nhát.

Một trăm nhát kiếm thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm chồng lên nhau.

Ầm!

Kiếm quang bỗng bị phá vỡ, Diệp Quân bị chấn động văng ra xa mấy vạn trượng, vừa dừng lại, khóe miệng hắn xuất hiện dòng máu.

Lúc này Từ Nhu lại xuất hiện trước mặt hắn lần nữa, nàng ta nhìn Diệp Quân: “Có phải ngươi nghĩ ngươi đạt đến cảnh giới Đại Đế thì bất khả chiến bại không?”

Diệp Quân siết chặt hai tay, không nói gì.

Từ Nhu cười mỉa: “Cho dù ngươi đạt đến cảnh giới Đại Đế cũng không phải là đối thủ của Vĩnh Sinh Đại Đế, dù là mấy thuộc hạ của ông ta, ngươi cũng không đánh lại chứ đừng nói là ông ta”.

Diệp Quân hơi cúi đầu xuống, một lúc lâu sau, hắn khẽ nói: “Ta biết rồi”.

Vẻ mặt Từ Nhu hơi phức tạp, tay phải nàng ta vỗ lên vai Diệp Quân.

Rầm!

Khí tức của Diệp Quân bị trấn áp, cảnh giới duy trì ở cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên.

Từ Nhu nhìn cơ thể Diệp Quân, lúc này cơ thể hắn đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, cơ thể Đại Đạo thật sự.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Thử thuật Bạt Kiếm của ngươi xem, dùng hết sức”.

Diệp Quân gật đầu, rút kiếm chém một nhát.

Mà người hắn chém là Từ Nhu.

Một trăm mười một nhát chồng lên nhau.

Thấy Diệp Quân chém một nhát vào mình, Từ Nhu hơi bất ngờ, phản ứng của nàng ta rất nhanh, tránh được nhát kiếm này.

Diệp Quân chém trúng không trung, thời không trời đất rung chuyển nhưng không làm sao cả.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân cũng im lặng.

Một lúc sau, Từ Nhu bỗng cười nói: “Muốn giết ta à?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tỷ bảo ta chém mà”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Ta có bảo ngươi chém ta sao?”

Diệp Quân nói: “Ta hiểu lầm rồi, xin lỗi”.

Từ Nhu bỗng đánh một quyền.

Bụp!

Diệp Quân vẫn chưa kịp phản ứng đã bị đánh văng ra xa mấy ngàn trượng, cuối cùng đập mạnh xuống đất.

Vì cơ thể hắn rất mạnh nên hắn vẫn chịu được một quyền của Từ Nhu, nhưng vẫn bị nội thương.

Diệp Quân đứng lên, lau vết máu ở khóe môi, Từ Nhu ở đằng xa nhìn hắn bình tĩnh nói: “Xin lỗi nhé, ta đánh nhầm người”.

Diệp Quân lặng thinh.

Từ Nhu nói: “Đi theo ta”.

Nói rồi nàng ta xoay người đi.

Diệp Quân lau máu ở khóe môi, sau đó đi theo nàng ta.

Từ Nhu dẫn Diệp Quân đi về phía đằng xa, trên đường đi hai người đều im lặng không lên tiếng.

Từ Nhu bỗng nói: “Nếu ngươi không có cái đầu lạnh thì làm sao có thể đánh với Vĩnh Sinh Đại Đế? Sao có thể đánh với Chân vũ trụ của ta?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Đấu thế nào? Từ Nhu cô nương đã bắt đầu lên kế hoạch từ mấy ngàn năm trước, để tính kế, tỷ thậm chí không tiếc công sức sử dụng mỹ nhân kế, ta đấu với các người thế nào được?”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Ai bảo ngươi xúc động mà lỗ mãng làm gì? Ngươi không như thế, lẽ nào ta còn có thể ép buộc ngươi à? Ta không bỏ thuốc ngươi đúng không? Là ngươi tự mình không kiềm chế được mà nhỉ?”

Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Tỷ có khả năng tính kế như thế, sao không đi tính kế cha và cô cô của ta đi?”

Từ Nhu cười nói: “Ngươi dễ bắt nạt hơn, được chưa?”

Diệp Quân im lặng không nói.

Mẹ nó chứ!

Vãi chưởng!

Nhìn sắc mặt xám xịt của Diệp Quân, Từ Nhu khẽ cười: “Ngươi là người yếu nhất trong gia tộc các ngươi, ta không tính kế ngươi thì tính kế ai đây?”

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Từ Kính…”

Sắc mặt Từ Nhu trở nên lạnh lùng: “Chết rồi”.

Diệp Quân nhíu mày.

Từ Nhu lại nói: “Diệp công tử, dù Từ Kính chưa chết, ngươi nghĩ giữa ngươi và muội ấy có thể có kết quả tốt đẹp sao?”

Diệp Quân không nói gì.

Từ Nhu chế nhạo: “Ngươi sẽ từ bỏ vũ trụ Quan Huyên vì muội ấy à? Chắc chắn là không, mà muội ấy cũng sẽ không phản bội đại tỷ vì ngươi. Hơn nữa muội ấy cũng không muốn trở thành kẻ thù của ngươi, ngươi có biết tại sao muội ấy lại muốn chết không? Vì muội ấy rất đau khổ, ngươi đã bao giờ thấu hiểu nỗi đau của muội ấy chưa?”

Diệp Quân khẽ gật đầu, khẽ nói: “Ta chưa từng nghĩ nàng ấy sẽ thích ta…”

Từ Nhu hỏi: “Vậy ngươi thích muội ấy không?”

Diệp Quân không do dự gật đầu.

Từ Nhu lại hỏi: “Vậy Bát Uyển thì sao?”

Diệp Quân cũng gật đầu.

Đương nhiên người hắn thích là Bát Uyển chứ không phải là Từ Thụ đó.

Từ Nhu đột nhiên dừng bước, nàng ta nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Cho dù Bát Uyển và Từ Kính ở đây, ngươi nghĩ giữa các ngươi sẽ có kết quả tốt đẹp không? Ngươi nghĩ ngươi có thể giải quyết được mối thù giữa Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên sao? Ngươi có từng suy xét đến chưa?”

Diệp Quân im lặng.

Từ Nhu thở dài: “Ngươi chưa từng nghĩ đến, tất nhiên có đôi khi cũng không thể trách ngươi, là mấy người cha ngươi để ngươi gánh vác nhiều việc từ khi còn quá sớm, cho nên ngươi bị những trách nhiệm đó đẩy đi, những kẻ thù mà họ để lại năm đó cũng đều nhắm vào ngươi. Không chỉ vậy, họ còn rất kỳ vọng vào ngươi, tất cả mọi người đều kỳ vọng rất nhiều vào ngươi, đều hy vọng ngươi sẽ không dựa vào cái danh ba đời đó mà hãy giống như cha và cô cô của ngươi... Điều này khiến ngươi luôn cảm thấy sống rất mệt mỏi, hơn nữa càng cố gắng càng cảm thấy mệt…”

Cả người Diệp Quân cứng đờ.

Từ Nhu nói tiếp: “Ngươi thích Từ Kính nhưng vì thân phận của muội ấy nên ngươi cũng do dự, ngươi rất bối rối... Ngươi không phải do dự, thiếu quyết đoán, mà vì ngươi bị ngọn núi lớn của vũ trụ Quan Huyên đè ép đến mức không thở nổi. Kể từ khi bước ra từ Diệp tộc, nhịp điệu cuộc sống của ngươi luôn rất nhanh, nhanh đến mức ngươi không thể thở được…”

Nói đến đây, nàng ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi rất đáng thương hệt như một đứa trẻ mồ côi”.

Diệp Quân: “…”
Chương 740:Ý thức mơ hồ

Diệp Quân nhìn Từ Nhu, không nói gì.

Từ Nhu nói: “Ngươi không giận sao?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta không đánh lại tỷ”.

Từ Nhu cười nói: “Ta rất tò mò, nếu ngươi đánh thắng ta thì ngươi sẽ làm gì?”

Diệp Quân lắc đầu: “Từ Nhu cô nương, chế giễu ta khiến tỷ vui lắm sao?”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân nói tiếp: “Tỷ vừa hỏi ta có nghĩ tới chuyện của Từ Kính hay không, ta đương nhiên từng nghĩ tới, tỷ yên tâm đi, ta sẽ không phụ tỷ ấy”.

Từ Nhu cười khẩy: “Tốt nhất là vậy…”

Nói đến đây, nàng ta chợt dừng lại, sắc mặt trở nên khó coi: “Ngươi bẫy ta!”

Diệp Quân thầm thở phào nhẹ nhõm.

Từ Kính vẫn chưa chết!

Tỷ ấy chưa chết!

Lúc này, tảng đá treo trong lòng Diệp Quân cuối cùng cũng rơi xuống.

Thật ra, hắn cũng đã đoán ra rồi. Vì hắn biết Từ Nhu và Từ Kính là tỷ muội, tỷ ấy không thể ngồi yên nhìn Từ Kính gặp nguy hiểm.

Từ Nhu liếc nhìn Diệp Quân: “Ngươi biết tình trạng bây giờ của muội ấy không?”

Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Tỷ ấy…”

Từ Nhu lắc đầu: “Muội ấy không muốn sống nữa”.

Đáy mắt Diệp Quân dâng lên một tầng sương mù, trong lòng cảm thấy đau đớn, đồng thời cũng thầm đưa ra quyết định.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, hỏi: “Ngươi định làm gì?”

Diệp Quân nắm chặt tay lại: “Ta sẽ giải quyết!”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, không nói gì nữa.

Hai người đi về phía xa, một lát sau, Từ Nhu đột nhiên dừng lại, cách đó trăm trượng có một trận pháp bao phủ mấy ngàn trượng, bên trong có những lá bùa đỏ như máu.

Từ Nhu nói: “Lên đi!”

Diệp Quân đi về phía trận pháp không chút do dự.

Từ Nhu nói: “Đợi đã!”

Diệp Quân quay lại nhìn Từ Nhu, Từ Nhu nhìn hắn: “Ngươi không sợ ta hại ngươi sao?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta vẫn còn giá trị lợi dụng, sao Từ Nhu cô nương có thể để ta chết được, đúng không?”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân một lúc rồi mỉm cười: “Rất thông minh!”

Diệp Quân khẽ gật đầu, quay người đi về phía trận pháp, nhưng lúc này, Từ Nhu lại biến mất tại chỗ.

Sắc mặt Diệp Quân thay đổi, vừa quay người, Từ Nhu đã điểm vào giữa lông mày hắn, một luồng sức mạnh đáng sợ áp chế hắn tại chỗ.

Diệp Quân sững sờ.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Lát nữa phải hấp thụ sức mạnh Chân Thần, vì vậy trước đó cần hoạt động xương cốt!”

Nói xong, nàng ta đấm vào bụng Diệp Quân.

Bụp!

Gương mặt Diệp Quân trở nên méo mó, nhưng vẫn chưa kết thúc, Từ Nhu đã vừa đấm vừa đá hắn, mà hắn không kịp chống trả.

Cứ như vậy, Từ Nhu đánh hắn nửa giờ mới dừng lại, sau đó nàng ta vỗ tay, nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Bây giờ được rồi!”

Diệp Quân nhìn chằm chằm Từ Nhu, không nói gì.

Từ Nhu cau mày: “Ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì? Ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi!”

Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại, chết tiệt, chắc chắn người phụ nữ này cố ý.

Từ Nhu phất tay, lực áp chế trên người Diệp Quân biến mất, nàng ta cười nói: “Đi đi!”

Diệp Quân nhìn Từ Nhu, sau đó quay người đi về phía trận pháp, vừa bước vào, Từ Nhu xòe tay ra, trên tay xuất hiện pháp ấn, nàng ta nhìn Diệp Quân: “Sức mạnh Chân Thần này vô cùng mạnh, lát nữa chắc chắn sẽ rất đau, ngươi phải chịu đựng, hiểu chưa?”

Diệp Quân gật đầu: “Hiểu rồi!”

Từ Nhu khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, kích hoạt pháp ấn, trận pháp dưới chân Diệp Quân chấn động, sau đó, trong trận pháp tỏa ra thể khí màu vàng.

Từ Nhu chỉ vào Diệp Quân: “Dẫn!”

Thể khí vàng kia biến thành tia sáng vàng xuyên vào giữa lông mày Diệp Quân.

Bùm!

Diệp Quân trợn tròn mắt, gân xanh trên trán lộ ra, giống như giun đất, cực kỳ đáng sợ.

Đau đớn!

Diệp Quân cảm giác như cả người bị dao cắt từng chút một.

Ăn hồn gọt xương!

Diệp Quân chưa từng trải qua cảm giác đau đớn này, hắn không chịu đựng được nữa liền gầm lớn, cả người kịch liệt run rẩy.

Bên ngoài trận pháp, Từ Nhu nhìn Diệp Quân, cũng thấy hơi lo lắng: “Đây là sức mạnh Chân Thần do đại tỷ để lại, vô cùng mạnh mẽ, nhưng sức mạnh lại cực kỳ tinh khiết, còn trên cả đạo nguyên Đại Đạo, ngươi phải gắng chịu và khuất phục nó, nếu không nó sẽ bộc phát, đến lúc đó sẽ thất bại”.

Diệp Quân quỳ rạp xuống đất, hai tay nắm chặt, đầu không ngừng đập vào trận pháp trên mặt đất.

Sức mạnh Chân Thần!

Sức mạnh này không hề công kích hắn, mà là cơ thể và linh hồn của hắn không chịu nổi sức mạnh này, vì vậy cả linh hồn và thể xác của hắn đều phải hứng chịu lực phản kích của luồng sức mạnh này.

Diệp Quân cũng không ngờ sức mạnh này lại đáng sợ đến vậy, ngay cả cơ thể từng được đạo nguyên Đại Đạo cải tạo của hắn cũng không chịu nổi, hơn nữa càng lúc càng đau đớn hơn.

Lúc này, ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ.

Thấy vậy, Từ Nhu bên cạnh cũng trở nên căng thẳng, nàng ta run rẩy nói: “Gắng chịu…”

“A!”

Diệp Quân gầm lên, hắn nắm chặt tay, huyết mạch phong ma trong cơ thể lập tức cuộn trào.

Sức mạnh huyết mạch!

Nhưng huyết mạch phong ma kia vừa xuất hiện, đã bị sức mạnh kia áp chế ngay lập tức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK