Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1036: Đối luyện

Diệp Quân hiểu rõ, nếu cô gái áo bào trắng ra tay, với thực lực hiện tại của hắn hoàn toàn không phải đối thủ, đừng nói là hắn mà chủ nhân bút Đại Đạo cũng phải chịu thua.

Vì thế nếu cô gái áo bào trắng ra tay, hắn sẽ không chút do dự ăn vạ.

Mẹ kiếp!

Ngửa bài!

Mọi người cùng toi đời.

Nhưng trông tình hình hiện tại, cô gái áo bào trắng không có ý định ra tay.

Diệp Thanh Thanh đột nhiên nói: “Đi, vào Tiểu Tháp thôi”.

Dứt lời, bà ấy lập tức đưa Diệp Quân tiến vào trong Tiểu Tháp.

Trong hư không, Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân trước mặt: “Nào, đối luyện đi”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Được!”

Diệp Thanh Thanh đột nhiên biến mất khỏi chỗ vừa đứng, một tia kiếm quang chợt kéo tới.

Sắc mặt Diệp Quân thay đổi, hắn vội nâng ngang kiếm đỡ chiêu.

Ầm!

Kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân liên tục lùi lại, thời không xung quanh rách ra!

Diệp Quân nhìn Diệp Thanh Thanh cầm kiếm đứng phía xa, thầm thấy hoảng hốt, lúc này cơ thể của hắn đều đã tê dại, cánh tay phải còn bị nứt ra, máu tươi không ngừng chảy xuống.

Sức mạnh thật đáng sợ!

Đến tận lúc này, Diệp Thanh Thanh chưa từng ra tay với hắn bao giờ, bà ấy đều chỉ ra tay với kẻ thù, vì thế dù hắn biết Diệp Thanh Thanh rất mạnh, nhưng lại không biết rốt cuộc bà ấy mạnh đến mức nào, mà lúc này, Diệp Thanh Thanh ra tay với hắn, hắn mới biết thực lực của bà ấy đáng sợ đến mức nào!

Hơn nữa chắc chắn chiêu kiếm khi nãy vẫn chưa dùng hết khả năng.

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân: “Cởi quần áo ra”.

“Hả?”

Diệp Quân ngây người.

Diệp Thanh Thanh hơi nhíu mày: “Cởi đi!”

Diệp Quân chớp mắt: “Việc này… Việc này…”

Thấy vẻ mặt của Diệp Quân, đầu tiên Diệp Thanh Thanh thoáng sửng sốt, sau đó cười như không cười đứng lên, nụ cười này khiến Diệp Quân cảm thấy rợn tóc gáy.

Diệp Quân đang định cất lời thì Diệp Thanh Thanh đột nhiên chém một kiếm tới.

Diệp Quân thầm thấy sợ hãi, vội vàng nâng kiếm lên đỡ.

Oanh!

Kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân bị đánh bay ra xa.

Khi hắn dừng lại, cơ thể hắn lập tức nứt ra, máu tươi bắn tung toé.

Cơ thể Diệp Quân đã tê dại.

Diệp Thanh Thanh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ta bảo ngươi cởi quần áo là để xem cơ thể phàm nhân của ngươi đã đạt tới cấp bậc nào rồi”.

Nghe thấy thế, Diệp Quân gật đầu, sau đó vội cởi quần áo ra, Diệp Thanh Thanh đi tới trước mặt hắn, bà ấy cẩn thận quan sát cơ thể của Diệp Quân, đường vân trên người Diệp Quân đã kéo dài đến ngực, những đường vân này rất kỳ diệu, nếu nhìn kỹ sẽ thấy bên trong ẩn chứa vô số phù văn.

Thấy cảnh này, Diệp Thanh Thanh nhíu mày, bà ấy giơ tay sờ lên đường vân trong đó, sau đó, sắc mặt bà ấy hơi thay đổi.

Diệp Quân hỏi: “Sao thế ạ?”

Diệp Thanh Thanh nói với nét mặt nặng nề: “Bên trong những đường vân này chứa đựng sức mạnh rất cường đại!”

Sức mạnh cường đại!

Diệp Quân tỏ vẻ nghi ngờ: “Sức mạnh gì?”

Diệp Thanh Thanh lắc đầu: “Không biết”.

Diệp Quân im lặng.

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “E rằng chỉ có người phụ nữ kia biết được bí ẩn trong cơ thể phàm nhân này thôi”.

Diệp Quân cười khổ.

Đúng là thế!

Từ trước đến giờ, chỉ có cô cô váy trắng có cơ thể phàm nhân, không ai hiểu rõ sự kỳ diệu của cơ thể phàm nhân hơn bà ấy. Đương nhiên với hiểu biết của hắn về cô cô váy trắng, e rằng bà ấy còn chẳng quan tâm cơ thể người phàm gì đó.

Diệp Thanh Thanh chợt nói: “Chỉ chiến đấu mới có thể khiến huyết mạch phàm nhân này đắp nặn cho thân thể của con à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân: “Vậy con chiến đấu với ta đi!”

Diệp Quân nhất thời hơi do dự.

Cô cô này đánh nhau quá kịch liệt, hắn thật sự hơi không chịu đựng được.

Diệp Thanh Thanh bình tĩnh hỏi: “Sao? Không muốn à?”

Diệp Quân vội nói: “Không có không có, có thể được cô cô luyện tập cùng là sự vinh hạnh của con!”

Diệp Thanh Thanh nhếch môi: “Thế à?”

Diệp Quân vội vàng gật đầu.

Diệp Thanh Thanh nói: “Vậy thì ra tay đi!”

Dứt lời, bà ấy chợt biến thành một tia kiếm quang biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Thấy thế, sắc mặt Diệp Quân nhất thời thay đổi, hắn không dám lơ là, lập tức lao về phía trước, vung một kiếm ra.

Kiếm quang như thác!

Ầm!

Chẳng mấy chốc, trong Tiểu Tháp vang lên tiếng kiếm reo dày đặc.

Từ lúc giao thủ, Diệp Thanh Thanh đã chèn ép Diệp Quân, dưới kiếm của Diệp Thanh Thanh, Diệp Quân hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng.

Vào lúc này, Diệp Quân mới thật sự cảm nhận được sự kinh khủng của Diệp Thanh Thanh, Đế Quân gì đó hoàn toàn không thể nào so sánh được.

Bà ấy còn chưa sử dụng chút kiếm kỹ nào, chỉ vung kiếm một cách đơn giản, nâng tốc độ và sức mạnh đến cấp bậc cao nhất, nhưng chỉ vung kiếm một cách đơn giản như thế lại khiến hắn không thể nào chịu đựng được.

Đại Đạo đơn giản nhất!

Kiếm kỹ cũng là như thế!

Cứ thế, Diệp Quân bị Diệp Thanh Thanh đánh gần một canh giờ, cuối cùng Diệp Quân không chịu được nữa mà ngã xuống đất.

Vì hắn không dung hợp với Ngao Thiên Thiên!

Một canh giờ qua, hắn thật sự chỉ bị ngược đãi, hoàn toàn không có khả năng đánh trả, bị áp đảo toàn bộ.

Diệp Thanh Thanh đi tới trước mặt Diệp Quân, bà cởi áo hắn ra, lúc này, đường vân trên ngực hắn đã nhiều hơn, dù cũng không nhiều lắm, nhưng đúng là có tăng lên.

Thấy thế, Diệp Thanh Thanh gật nhẹ đầu: “Chiến đấu đúng là có tác dụng!”

Dứt lời, bà ấy nhìn về phía Diệp Quân: “Mau hồi phục, tiếp tục chiến đấu”.

Diệp Quân gật đầu: “Vâng!”

Dưới sự hồi phục của cây thần tự nhiên, chẳng bao lâu hắn đã hoàn toàn hồi phục.

Hai người lại đại chiến một lần nữa.

Cũng giống như trước kia, Diệp Quân vẫn bị áp chế toàn diện, nhưng lần này có một điểm khác, hắn đã bắt đầu chậm rãi quen với tốc độ và sức mạnh của Diệp Thanh Thanh.

Đương nhiên đây cũng là Diệp Thanh Thanh cố ý muốn nhường, nếu không hắn gần như không có thời gian mà làm quen.

Cứ như thế, một người cố tình dạy dỗ, một người cố gắng học hỏi…



Bên ngoài thành Quan Huyên.

Lúc này đám người nhóm Nguyên Thiên Đế Quân đang tập trung với nhau, mọi người nhìn thành Quan Huyên phía xa với nét mặt rất nặng nề.

Bọn họ đã thử tấn công thành Quan Huyên nhưng gần như không thể, trong thành có quá nhiều trận pháp, hơn nữa còn có những cao thủ bí ẩn sau khi tự bạo sẽ sinh ra đám mây hình nấm.

Nguyên Thiên Đế Quân đột nhiên nhìn về phía người áo đen cầm đao bên kia, sau lưng người áo đen còn có mấy chục cao thủ bí ẩn, những cao thủ bí ẩn này đều mặc đồ đen, không thấy rõ mặt, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Chương 1037: Tín ngưỡng khác nhau

Nguyên Thiên Đế Quân hỏi: “Các hạ là?”

Người áo đen dẫn đầu nhìn thoáng qua Nguyên Thiên Đế Quân, không nói gì.

Nguyên Thiên Đế Quân nhất thời nhíu mày, bây giờ còn ra vẻ nữa?

Lúc này, một ông lão chợt xuất hiện trước mặt mọi người.

Người của Ẩn Tông!

Nguyên Thiên Đế Quân nhìn về phía ông lão, lão ta trầm giọng nói: “Chúng ta đã điều tra rõ, sở dĩ Diệp Quân chữa thương nhanh là vì hắn có một báu vật gọi là Tiểu Tháp, thời gian bên trong cái tháp này khác với thế giới bên ngoài”.

Nguyên Thiên Đế Quân hơi nhíu mày: “Thời gian khác?”

Ông lão gật đầu: “Trong tháp mười năm, bên ngoài một ngày!”

“Mẹ kiếp!”

Nghe thấy lời ông lão, sắc mặt Nguyên Thiên Đế Quân lập tức thay đổi, ông ta không khỏi tức giận mắng: “Không ngờ hắn lại có thần vật như thế?”

Sắc mặt những người khác cũng trở nên hơi nặng nề!

Trong tháp mười năm, bên ngoài một ngày!

Thế thì đấu kiểu gì?

Ông lão trầm giọng nói: “Chẳng những thế, trong cơ thể hắn còn có một cây thần tự nhiên, cái cây này có chức năng chữa trị, có thể chữa thương cho hắn mà không có giới hạn, hơn nữa hắn còn có một gốc Chân thụ, cây này là do Chân Thần trồng năm đó, trong cây có một thế giới, linh khí vô cùng vô tận…”

Nghe thấy thế, sắc mặt mọi người xung quanh nhất thời càng trở nên nặng nề hơn.

Bây giờ bọn họ đã hiểu vì sao Diệp Quân lại như một con gián đánh mãi không chết rồi!

Huyền khí vô hạn, thần vật chữa thương vô hạn!

Trên người như có một dòng suối tái sinh di động vậy!

Ông lão đột nhiên nói tiếp: “Khi nãy Diệp Quân đã phát ra một lệnh treo thưởng”.

Nguyên Thiên Đế Quân nhíu mày: “Lệnh treo thưởng?”

Ông lão gật đầu, sau đó nói với mọi người nội dụng lệnh treo thưởng của Diệp Quân.

Khi nghe thấy nội dung treo thưởng của Diệp Quân, nét mặt tất cả Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả xung quanh chợt thay đổi!

Không đánh nhau, sau này vẫn có thể nhận được Tổ Nguyên?

Tốt thế à?

Nguyên Thiên Đế Quân nhìn về phía ông lão: “Hắn thật sự nói như thế à?”

Ông lão gật đầu: “Phải”.

Mọi người im lặng.

Không cần đánh nhau, trăm năm sau vẫn có thể lấy được Tổ Nguyên, hơn nữa cao thủ cấp bậc Đế Quân sẽ có hai Tổ Nguyên!

Lúc này, có người chợt nói: “Có thể tin tưởng lời nói của Diệp Quân này ư?”

Một người đàn ông trung niên trầm giọng nói: “Diệp Quân này nham hiểm xảo trá, không thể tin lời hắn ta được”.

Một ông lão chợt cất lời: “Ta thì thấy cũng có thể tin tưởng, Diệp Quân này là vua của vũ trụ Quan Huyên, hơn nữa còn là người được Chân Thần và chủ nhân bút Đại Đạo chọn trúng, cộng thêm biết hắn còn là kiếm tu, người như thế sao có thể nói dối chứ?”

Có người hỏi: “Hắn có nhiều Tổ Nguyên như thế à?”

Ông lão kia hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ chủ nhân bút Đại Đạo và Chân Thần không có?”

Mọi người im lặng.

Bọn họ không tin Diệp Quân có nhiều Tổ Nguyên như thế, nhưng bọn họ tin chủ nhân bút Đại Đạo và Chân Thần có.

Thế còn đánh nhau nữa không?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Lúc này, Nguyên Thiên Đế Quân đột nhiên nhìn về phía ông lão: “Vì sao ông lại nói những chuyện này với ta?”

Nghe thấy thế, mọi người đồng loạt nhìn về phía ông lão Ẩn Tông, ông lão bình tĩnh đáp: “Tông chủ nói quyền lựa chọn ở trong tay các người, các người chọn ai cũng được, có thể rời đi bất cứ lúc nào”.

Nguyên Thiên Đế Quân im lặng.

Lúc này, ông lão lại nói: “Mọi người có biết vì sao đến bây giờ chủ nhân bút Đại Đạo vẫn không xuất hiện ở đây không?”

Mọi người nhìn về phía ông lão, lão ta bình tĩnh nói: “Vì chủ nhân bút Đại Đạo đã bị tông chủ trấn áp!”

Mọi người thầm thấy kinh hãi.

Chủ nhân bút Đại Đạo bị trấn áp?

Ông lão nói tiếp: “Các vị, Tổ Nguyên chỉ có thể giải quyết vấn đề trước mắt, muốn trường sinh chân chính chỉ có thể lật đổ Đại Đạo, thành lập một thế giới vũ trụ không có trật tự. Mà Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo lại muốn thành lập một thế giới có trật tự, bây giờ hắn vì hoàn cảnh của mình mà hứa cho các người rất nhiều lợi ích, nhưng sau này thì sao?”

Mọi người im lặng.

Ông lão lại nói: “Tông chủ từng nói, sau khi Diệp Quân thành lập trật tự, những cao thủ cao cấp như các người chính là kẻ uy hiếp lớn nhất với trật tự của hắn. Cũng giống như hoàng đế cổ đại ở thế giới bình thường vậy, lúc tranh giành giang sợ, ai không hứa hẹn sau này bề tôi sẽ được hưởng phú quý? Nhưng một khi giành được giang sơn thì còn bao nhiêu công thần dựng nước có thể sống sót?”

Mọi người im lặng suy nghĩ, không nói một lời.

Ông lão tiếp tục: “Tông chủ nói thế giới này không có trật tự chính là trật tự tốt nhất, chỉ cần không có trật tự, mọi người sẽ không có bất cứ hạn chế nào, khi đó mọi người có thể đi xa hơn, còn có thể hưởng thụ tài nguyên vũ trụ vô cùng vô tận!”

Dứt lời, lão ta nhìn về phía đám người Nguyên Thiên Đế Quân: “Các người lựa chọn đi! Tông chủ nói người tôn trọng sự lựa chọn của các người, dù các người chọn Diệp Quân, ngài ấy cũng sẽ không trách tội. Kể cả Diệp Quân, dù chúng ta và Diệp Quân là kẻ thù, nhưng ngài ấy từng nói hai bên chúng ta không có đúng sai, chỉ là tín ngưỡng khác nhau, ngài ấy tôn trọng tín ngưỡng của người khác!”
Chương 1038: Đầu hàng

Tôn trọng tín ngưỡng của nhau!

Nghe thấy lời ông lão nói, tất cả cường giả có mặt đều lâm vào trầm tư.

Thành thật mà nói, lệnh treo thưởng của Diệp Quân thật sự rất hấp dẫn.

Không cần vất vả, sau này vẫn có được Tổ Nguyên!

Đây là chuyện cực kỳ tốt!

Nhưng lại không mấy thực tế.

Diệp Quân thật sự tốt bụng như vậy sao?

Đúng lúc này, thời không cách đó không xa bỗng tách ra, sau đó có hai người từ tốn đi ra ngoài.

Chính là Diệp Quân và Diệp Thanh Thanh.

Diệp Thanh Thanh vẫn mặc váy đen, lạnh lùng và quyến rũ.

Diệp Quân thì mặc áo bào trắng, bên ngoài khoác trường bào, phong thần như ngọc, ẩn giấu sự sắc bén, dịu dàng tao nhã.

Nhìn thấy hai người phía Diệp Quân, ông lão Ẩn Tông cau mày.

Diệp Quân nhìn ông lão Ẩn Tông mỉm cười, sau đó nhìn nhóm Nguyên Thiên Đế Quân: “Các vị vẫn đang do dự à?”

Nhóm Nguyên Thiên Đế Quân nhìn Diệp Quân, không lên tiếng. Họ vẫn rất cảnh giác Diệp Quân.

Diệp Quân nói: “Các vị đến giết Diệp Quân ta, từ đầu đến giờ đã tổn thất bao nhiêu người rồi?”

Nhóm Nguyên Thiên Đế Quân đều chau mày.

Diệp Quân nói tiếp: “Các người đuổi giết ta lâu như thế đã có được gì? Không có gì hết. Vừa nãy ông lão kia nói Diệp Quân ta đang cho mọi người lợi ích không có thực, nhưng thứ cho ta nói thẳng, chẳng lẽ Tông chủ Quá Khứ Tông không làm như vậy với mọi người sao?”

Nghe lời này của Diệp Quân, các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả có mặt đều rơi vào im lặng.

Từ lúc bắt đầu đuổi giết Diệp Quân đến giờ, xung quanh bọn họ đã có quá nhiều người ngã xuống.

Hơn nữa, như Diệp Quân nói, chẳng lẽ Tông chủ Quá Khứ Tông không phải đang cho họ lợi ích không thực sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng ai cũng cảm thấy bùi ngùi.

Trong mắt người thường, bọn họ là Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả ở mãi trên cao, là tồn tại vô địch.

Nhưng chỉ có họ mới biết trong mắt một số đại lão, họ cũng chỉ là quân cờ mà thôi.

Lúc này một Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả từ từ bước ra, nhìn Diệp Quân nghiêm túc nói: “Diệp công tử, những lời hứa cậu nói có phải thật không?”

Nghe thấy câu này, các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả khác đều nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân gật đầu: “Đương nhiên là thật, trăm năm sau, bất kỳ ai có thể ngược dòng Tuế Nguyệt đều có được một Tổ Nguyên. Cường giả cảnh giới Đế Quân có thể lấy hai Tổ Nguyên. Đương nhiên tiền đề là không phải kẻ thù của ta”.

Nghe được lời Diệp Quân nói, Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đó chắp tay: “Diệp công tử, ta tin cậu, xin lỗi vì chuyện lúc trước. Tôi đảm bảo với cậu bắt đầu từ bây giờ sẽ không nhắm đến cậu và bất kỳ người nào liên quan đến cậu nữa”.

Nói xong ông ta cúi đầu thật sâu rồi xoay người rời đi.

Sở dĩ ông ta lựa chọn rời đi là vì ông ta vẫn còn gần trăm năm tuổi thọ, không vội, vì thế ông ta không muốn trở thành con cờ của ai hết.

Đối với ông ta lúc này chỉ có ba từ: sống tạm bợ!

Sau khi Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đó đi, mọi người cũng lục tục đi theo.

Hiển nhiên không ai muốn trở thành con tốt của người khác cả.

Ở nơi khác, vẻ mặt ông lão Ẩn Tông bình tĩnh như nước, ông ta cũng không ngăn cản mọi người.

Không lâu sau, đã có hơn trăm Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả rời đi.

Nhưng cường giả bí ẩn cầm trường đao kia vẫn không đi, không chỉ có gã ta mà mấy chục cường giả bí ẩn phía sau gã ta cũng không nhúc nhích.

Diệp Quân nhìn nhóm cường giả cầm trường đao ấy rồi mỉm cười, quay sang nhìn Nguyên Thiên Đế Quân.

Nguyên Thiên Đế Quân im lặng, ông ta đang do dự, đấu tranh.

Đi?

Đúng là ông ta có nghĩ tới.

Nhưng tuổi thọ của ông ta không còn tới trăm năm, nếu trăm năm sau Diệp Quân không thành công, ông ta sẽ xong đời.

Nhưng nếu tiếp tục giết Diệp Quân…

Nghĩ đến đây, ông ta không khỏi nhìn Diệp Quân và Diệp Thanh Thanh đang đứng cách đó không xa.

Diệp Quân này có dễ giết không?

Tất nhiên là không dễ giết!

Từ đầu đến giờ đã có không ít cường giả cảnh giới Đế Quân ngã xuống, không chỉ vậy, đến Tộc trưởng Cổ tộc đáng sợ như thế cũng đã ngã xuống…

Thanh niên này không đơn giản!

Nguyên Thiên Đế Quân khẽ thở dài.

Mọi người có mặt đều đang nhìn Nguyên Thiên Đế Quân, sau khi Tộc trưởng Cổ tộc chết, Nguyên Thiên Đế Quân dã trở thành thủ lĩnh của họ, vì thế thái độ của ông ta cực kỳ quan trọng.

Diệp Quân cũng đang nhìn Nguyên Thiên Đế Quân, chờ đối phương đưa ra lựa chọn.

Lúc này Nguyên Thiên Đế Quân lại chợt nhìn sang ông lão Ẩn Tông.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân nhíu mày, đồng thời ánh mắt cũng dần trở nên lạnh lùng.

Rõ ràng Nguyên Thiên Đế Quân muốn Quá Khứ Tông tăng điều kiện để nhận được nhiều lợi ích hơn.

Ánh mắt ông lão Ẩn Tông cũng lạnh đi, đương nhiên ông ta cũng nhìn ra được ý đồ của Nguyên Thiên Đế Quân.

Diệp Quân đã cho lợi ích rồi nhưng Nguyên Thiên Đế Quân vẫn không hài lòng, ông ta muốn xem Quá Khứ Tông có thể cho được lợi ích gì.

Tham lam!

Ông lão Ẩn Tông nhìn Nguyên Thiên Đế Quân, không nói gì.

Thấy thế, trong lòng Nguyên Thiên Đế Quân chợt thấy hơi sợ.

Ông ta không phải kẻ ngốc, dù là ánh mắt của Diệp Quân hay ánh mắt của ông lão Ẩn Tông, đều khiến ông ta hiểu rằng chút tâm tư này của ông ta đã bị hai người nhìn thấu, hơn nữa họ còn rất bất mãn với ông ta.

Nói cách khác là ông ta đã đánh giá mình quá cao.

Nghĩ tới đây, Nguyên Thiên Đế Quân nhìn Diệp Quân, chắp tay nói: “Diệp công tử, trước đây đã đắc tội nhiều với cậu, mong cậu lượng thứ”.

Nói xong ông ta quay người bỏ đi.

Cuối cùng ông ta vẫn quyết định đi.

Bởi vì cho đến giờ ông ta cũng không nhìn thấy hy vọng gì.

Bảng Đế Quân càng ngày càng yêu nghiệt, càng ngày càng lớn mạnh, con át chủ bài càng lúc càng nhiều, ông ta đã không còn tự tin để đánh tiếp nữa.

Nếu đánh tiếp thì có lẽ sẽ thật sự phải bỏ mạng tại đây.

Tín ngưỡng?

Quá viển vông.

Tạm gác lại đã!

Thấy Nguyên Thiên Đế Quân rời đi, Bạch Tướng Đế Quân và Võ Tôn Đế Quân nhìn nhau, cuối cùng họ khẽ thở dài rồi cũng quay người rời đi.

Mặc dù nhìn Quá Khứ Tông có vẻ chiếm ưu thế, nhưng họ thật sự không muốn tiếp tục liều mạng nữa.

Bởi vì Diệp Quân không yếu!

Nếu ai yếu, bắt nạt một chút thì họ chắc chắn sẽ vui, nhưng Diệp Quân không yếu, đánh hắn đồng nghĩa với việc phải liều mạng.

Họ thật sự không muốn liều mạng!

Sau khi mấy vị Đế Quân rời đi, những Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả còn lại cũng lần lượt đi theo.

Đế Quân đã đi rồi, đương nhiên họ không dám ở lại đây nữa.

Mà ông lão Ẩn Tông không ngăn cản, cũng không giữ lại, mặc cho các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đi.
Chương 1039: Đến thành Quan Huyên

Chân vũ trụ.

Chân vũ trụ hiện nay vẫn đang không ngừng đột phá vòng vây.

Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả ở Chân vũ trụ bị giết không ít, nhưng càng lúc càng nhiều, hơn nữa càng lúc càng mạnh.

Đến nỗi bây giờ Chân vũ trụ đã bị kìm chế, không thế đột phá vòng vây.

Trước Chân Thần Điện.

Từ Nhu ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Bên cạnh nàng ta là Từ Thụ và Tả tướng.

Tả tướng trầm giọng bảo: “Mục đích thật sự của chúng không phải chúng ta mà là Diệp Quân”.

Nói đến đây bà ta quay đầu nhìn Từ Nhu: “Có liên lạc được với Diệp Quân không?”

Từ Nhu lắc đầu.

Từ đầu đến giờ, nàng ta đã thử liên lạc với Diệp Quân bằng mọi cách nhưng không được, nàng ta biết bây giờ Diệp Quân đã trốn vào Tuế Nguyệt trường hà.

Sở dĩ nàng ta biết Diệp Quân đã trốn vào Tuế Nguyệt trường hà là vì không lâu trước đó một cường giả bí ẩn đã tới đây, nói với nàng ta một vài chuyện về Diệp Quân.

Mà cường giả bí ẩn đó tự xưng là người của Tuế Nguyệt Các.

Tuế Nguyệt Các!

Nàng ta cũng rất xa lạ với thế lực đến từ Tuế Nguyệt trường hà này.

Tuế Nguyệt trường hà!

Thật ra nàng ta biết về Tuế Nguyệt trường hà không nhiều, bởi vì trước đó có Từ Chân nên cường giả Tuế Nguyệt trường hà không dám đặt chân vào Chân vũ trụ.

Khi đó Từ Chân không chỉ trấn áp Vũ Trụ Kiếp, còn có vô số đại lão ở Tuế Nguyệt trường hà.

Từ Chân không đi gây sự với bọn họ là bọn họ đã cảm ơn trời cảm ơn đất lắm rồi.

Vì thế bọn họ không dám đặt chân vào Chân vũ trụ, điều này cũng khiến phía Tuế Nguyệt biết rất ít về những cường giả và thế lực ở Tuế Nguyệt trường hà.

Mà sau khi Từ Chân rời đi, cường giả và thế lực ở Tuế Nguyệt trường hà bắt đầu lục tục xuất hiện trước mặt mọi người.

Lúc này Từ Thụ cũng thấy lo lắng: “Không biết Tiểu Kính…”

Từ Kính!

Nàng ta là người duy nhất của Chân vũ trụ đột phá được vòng vây thoát ra ngoài!

Từ Nhu nói: “Nàng ấy sẽ không sao đâu”.

Từ Thụ nắm lấy tay Từ Nhu, khẽ nói: “Ta rất lo cho họ”.

Trước đây có Từ Chân, gặp phải chuyện gì họ cũng không phải lo lắng bao giờ, bởi vì đã có người lo liệu.

Nhưng bây giờ…

Từ Nhu nhìn bầu trời, đáy mắt cũng hiện lên vẻ lo lắng.

Đã lâu lắm rồi không có tin gì!

Đúng lúc này, bầu trời phương xa chợt tách ra, giây tiếp theo hàng trăm cường giả bí ẩn lao ra từ thời không Tuế Nguyệt đó, những cường giả ấy lao thẳng về phía Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả kia.

Nhìn thấy cảnh này, nhóm Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả và nhóm Từ Nhu đều sững sờ.

Những người này từ đâu ra vậy?

Một ông lão mặc đồ đen xuất hiện trước mặt Từ Nhu, hơi cúi đầu với Từ Thụ và Từ Nhu: “Thuộc hạ bái kiến hai vị thiếu chủ mẫu”.

Thiếu chủ mẫu!

Từ Nhu nhìn ông lão trước mắt: “Ngươi là Tần Quan…”

Nói đến đây, nàng ta chợt thấy có gì đó không đúng lắm.

Tần Quan!

Nói một cách chính xác thì bây giờ người phụ nữ này và Từ Nhu…

Mình đang nghĩ gì thế này?

Từ Nhu lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.

Ông lão áo đen cung kính nói: “Hai vị thiếu chủ mẫu, hiện giờ thiếu chủ đang ở thành Quan Huyên, tạm thời bình an vô sự, hai thiếu chủ mẫu không cần lo lắng”.

Từ Nhu nhìn chằm chằm ông ta: “Các ngươi do Tần các chủ đào tạo à?”

Ông lão áo đen gật đầu.

Từ Nhu hỏi: “Đào tạo từ khi nào?”

Ông lão áo đen đáp: “Từ rất lâu rồi!”

Từ rất lâu rồi!

Từ Nhu nheo mắt, một lúc sau trong mắt nàng ta hiện lên vẻ phức tạp, người nhà họ Dương ai cũng lợi hại!

Có lẽ khi vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ còn mâu thuẫn, Tần các chủ đã bắt đầu lên kế hoạch cho Tuế Nguyệt trường hà rồi.

Đương nhiên, cũng không có gì đáng ngạc nhiên, người phụ nữ đó rất kỳ dị, nếu khi xưa Kiếm Chủ Nhân Gian không được bà giúp thì cũng chẳng thể đấu lại được Chân vũ trụ.

Từ Nhu không nghĩ nhiều nữa, quay sang nhìn Từ Thụ: “Muội ở lại đây đi, ta đến thành Quan Huyên”.

Từ Thụ lập tức lắc đầu: “Không được, tỷ…”

Từ Nhu lập tức ngắt lời Từ Thụ: “Ta nhất định phải đi”.

Từ Thụ nhìn Từ Nhu, không nói gì.

Từ Nhu nhẹ giọng bảo: “Bây giờ chắc chắn bên hắn đang thiếu người, ta qua đó có thể giúp đỡ, muội ở lại đây với Tả tướng đi”.

Từ Thụ im lặng hồi lâu: “Các tỷ đều phải thật ổn đấy nhé”.

Từ Nhu gật đầu, sau đó nhìn ông lão mặc đồ đen trước mặt: “Đưa ta đến thành Quan Huyên đi!”

Ông lão áo đen do dự.

Từ Nhu bình tĩnh hỏi: “Sao, không được à?”

Ông lão áo đen cười khổ: “Thiếu chủ mẫu, nguy hiểm lắm, bây giờ ở Tuế Nguyệt trường hà, Ẩn Tông vẫn luôn theo dõi chúng ta, chúng ta đã giao chiến với bọn chúng nhiều lần rồi, tổn thất không ít cường giả, không chỉ vậy, ta vừa mới nhận được tin Quá Khứ Tông còn mở Quỷ Vực rồi nữa…”

Từ Nhu ngắt lời ông ta: “Đưa ta đi!”

Ông lão áo đen còn muốn nói gì đó thì Từ Nhu đã nói tiếp: “Chẳng phải ngươi gọi ta là thiếu chủ mẫu sao? Thế nào, chẳng lẽ thân phận này là giả?”

Ông lão áo đen vội vàng nói: “Thiếu chủ mẫu nói nặng lời rồi! Ta… đưa thiếu chủ mẫu đi!”

Từ Nhu gật đầu: “Đi thôi”.

Ông lão áo đen quay đầu lại: “Người đâu”.

Vừa dứt lời, mười cường giả áo đen xuất hiện sau Từ Thụ, ông lão áo đen nhìn Từ Thụ: “Thiếu chủ mẫu, họ sẽ đi theo người bảo vệ người an toàn”.

Nói xong ông ta lại cung kính đưa cho Từ Nhu một chiếc nhẫn không gian: “Thiếu chủ mẫu, đây là thứ Các chủ bảo ta đưa cho người, nói là khi gặp nguy hiểm thì mở nó ra”.
Chương 1040: Đại chiến toàn vũ trụ

Từ Thụ nhìn nhẫn không gian trước mặt, rõ ràng vị Tần các chủ kia đã biết chuyện nàng ta mang thai.

Từ Thụ không từ chối, nhận lấy nhẫn không gian.

Ông lão áo đen lúc này mới đưa Từ Nhu biến mất trên bầu trời.

Từ Thụ nắm chặt chiếc nhẫn trong tay phải, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng hơi nhô lên, nhìn bầu trời, trong mắt vẫn lộ vẻ lo lắng.

Bởi vì việc đã đến mức này, nàng ta cảm thấy ngày càng nguy hiểm.

Tông chủ Quá Khứ Tông!

Thực lực của người phụ nữ đó thật sự rất đáng sợ.



Vũ trụ Quan Huyên.

Ngày hôm nay, bỗng nhiên có một đám cường giả đến từ Tuế Nguyệt trường hà xông ra, đi thẳng về phía các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả.

Bên dưới, An Nam Tịnh cau mày, nhưng rất nhanh bà ấy lại như nghĩ tới cái gì, vẻ nghi hoặc trong mắt lập tức biến mất.

Lúc này, một người áo đen đi tới trước mặt An Nam Tịnh, người đó cung kính hành lễ: “Võ Thần các hạ tôn kính, Các chủ mời bà lập tức đến thành Quan Huyên giúp đỡ, nơi này giao cho chúng ta bảo vệ”.

An Nam Tịnh bình tĩnh hỏi: “Tần Quan à?”

Người áo đen gật đầu: “Đúng vậy”.

An Nam Tịnh lại hỏi: “Hai kiếm tu đi giúp đỡ lúc trước, họ…”

Người áo đen trầm giọng nói: “Hai người họ bị cường giả bí ẩn của Quá Khứ Tông ngăn cản, tạm thời chưa thể thoát thân”.

An Nam Tịnh nhíu mày, có thể ngăn được hai kiếm tu ấy, rất không đơn giản!

Như nghĩ tới điều gì, An Nam Tịnh lại hỏi: “Nhị Nha với Tiểu Bạch đâu?”

Nghe thấy lời này của An Nam Tịnh, người áo đen hơi khó xử.

An Nam Tịnh nhìn hắn ta chằm chằm: “Nói”.

Người áo đen đáp: “Đúng là họ không bị khống chế, nhưng… hình như họ đã quên phải đi hỗ trợ rồi”.

Nói đến đây, hắn ta toát mồ hôi lạnh.

An Nam Tịnh nghe hắn ta nói xong thì im lặng không nói.

Hai người duy nhất đột phá ra ngoài được thì lại đi chơi khắp nơi.

Không đáng tin cậy!

An Nam Tịnh khẽ lắc đầu, thở dài nói: "Đi thôi!"

Nói xong, bà hóa thành thương mang bay vút lên trời, rồi tiến vào Tuế Nguyệt trường hà.

Người áo đen không lập tức đi ngay mà tới trước mặt Nạp Lan Ca.

Khi người áo đen xuất hiện, Nạp Lan Ca lập tức chạy tới.

Người áo đen cung kính hành lễ với Nạp Lan Ca: “Thiếu chủ mẫu, Các chủ bảo thuộc hạ chuyển lời tới người, bây giờ thiếu chủ bình an vô sự, không cần lo lắng”.

Nạp Lan Ca nhìn người áo đen trước mặt: “Ta muốn đi tìm hắn”.

Người áo đen do dự một chút, mới nó: “Các chủ đã dặn vũ trụ Quan Huyên vẫn cần thiếu chủ mẫu chủ trì đại cục”.

Vẻ mặt Nạp Lan Ca âm trầm, giây tiếp theo, cô ngẩng đầu nhìn người áo đen: “Ta phải đi, ngươi dẫn đường đi”.

Cô biết lần này rất có thể là lần nguy hiểm nhất với Diệp Quân.

Lần này cô không muốn lo cho đại cục nữa, cô chỉ muốn ở bên cạnh hắn.

Nếu Diệp Quân có chuyện gì, vũ trụ Quan Huyên cũng chẳng còn ý nghĩa gì với cô nữa.

Người áo đen hơi khó xử, ánh mắt Nạp Lan Ca dần trở nên lạnh lùng: “Dẫn đường!”

Thấy Nạp Lan Ca tức giận, người áo đen không dám chần chờ nữa, vội vàng hành lễ: “Mời thiếu chủ mẫu đi theo ta!”

Nói xong hắn ta đưa Nạp Lan Ca quay người biến mất trên bầu trời.

Trước cửa thần điện Hư Chân, Lý Bán Tri nhìn tinh không cuối trời, trong đôi mắt đẹp cũng tràn đầy lo lắng.

Tần Quan cho người tới tìm các cường giả phía An Nam Tịnh có nghĩ là bây giờ chắc chắn Diệp Quân đã gặp phải cường giả cực mạnh.

Tuế Nguyệt trường hà!

Lý Bán Tri im lặng một lúc rồi quay người rời đi.

Bà nhất định phải bảo vệ vũ trụ Quan Huyên!



Thành Quan Huyên.

Trong Tiểu Tháp, Diệp Quân vẫn đang luyện tập cùng Diệp Thanh Thanh.

Hai mươi năm!

Hắn và Diệp Thanh Thanh đã luyện tập với nhau hai mươi năm, trong hai mươi năm này ngày nào hắn cũng bị Diệp Thanh Thanh đánh không thể đánh trả.

Đương nhiên hắn cũng thu hoạch được không ít, thực lực hiện tại so với trước kia mạnh hơn rất nhiều.

Thời không Tuế Nguyệt chồng chéo đã có thể đạt tới năm lần!

Hơn nữa còn là khi không có Ngao Thiên Thiên giúp sức, nếu có Ngao Thiên Thiên giúp sức, uy lực của hắn sẽ còn mạnh hơn.

Mặc dù vẫn không thể đánh bại Diệp Thanh Thanh, nhưng thực lực của hắn so với lúc đầu đã có sự thay đổi kinh thiên động địa.

Có thể nói, từ khi kiếm đạo của hắn Nhập Thần, hai mươi năm không ngừng chiến đấu, coi như thực sự ổn định cảnh giới của bản thân và cảnh giới của kiếm đạo.

Điều này cũng khiến hắn hiểu rằng nếu đi quá nhanh cũng không tốt, phải vững vàng.

Ngoài hắn ra, thực lực của Ngao Thiên Thiên cũng tăng lên rất nhiều, bây giờ cô ấy đã hoàn toàn hiểu được truyền thừa rồng tổ, giáp thần Thiên Long mà cô ấy thi triển ra cũng đã trở thành thần giáp Tổ Long, sức phòng ngự mạnh hơn gấp mười lần trước đây!

Thực lực của cả hai đều được cải thiện rất nhiều!

Nếu cả hai người hợp nhất, thực lực sẽ còn mạnh hơn nữa!

Tiếc là cơ thể người phàm của hắn vẫn chưa hoàn toàn hình thành, đường vân trên người hắn đã biến mất, chỉ khi chiến đấu mới xuất hiện, nhưng tốc độ đúc thân thể vô cùng chậm, càng về sau càng chậm.

Theo lời của Diệp Thanh Thanh thì có lẽ bây giờ chỉ trận chiến sinh tử mới có được kết quả tốt hơn!

Mà hắn luyện tập cùng Diệp Thanh Thanh đương nhiên không thể là trận chiến sinh tử.

Nếu làm thật thì bây giờ hắn vẫn chưa phải đối thủ của Diệp Thanh Thanh.

Hôm nay, Phong Lão đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Diệp Thanh Thanh, ông ấy nhìn Diệp Quân với vẻ mặt vô cùng nặng nề: “Thiếu chủ, họ tới rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK