Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1006: Ai cho ngươi đánh lén?

Tất cả mọi người xung quanh đều kinh ngạc!

Vì người ra tay không phải ai khác mà chính là vị Đại Kiếm Đế Quân kia!

Tốc độ của Đại Kiếm Đế Quân rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn đã lao tới trước mặt bóng đen, sau đó chém một kiếm tới.

Ầm!

Trong nháy mắt, bóng đen kia đã bị chém bay mấy chục nghìn trượng!

Mọi người tỏ vẻ nghi ngờ!

Đại Kiếm Đế Quân nhìn chằm chằm người áo đen phía xa, sắc mặt như một tảng băng chục nghìn năm, trong con ngươi tràn đầy sát khí và lệ khí: “Ai cho ngươi đánh lén? Hả?”

Người áo đne kia trầm giọng đáp: “Đại Kiếm Đế Quân, mục đích của chúng ta là giết hắn mà!”

Đại Kiếm Đế Quân cầm thanh kiếm khổng lồ đi về phía người áo đen, trong con ngươi bà ta là sát khí không thể nào che giấu: “Ta nói là ta đấu tay đôi với hắn”.

Người áo đen còn định nói gì đó, Đại Kiếm Đế Quân đột nhiên xông về phía trước, chém thanh kiếm khổng lồ về phía trước.

Người áo đen hoảng hốt nâng tay lên, vô số ánh sáng đen dâng trào từ trong cơ thể hắn ta.

Oanh!

Khi thanh kiếm khổng lồ này chém xuống, ánh sáng đen xung quanh người áo đen ầm ầm vỡ tan, sau đó, hắn ta thoáng chốc bị đẩy lùi cả chục nghìn trượng, hắn ta vừa dừng lại, Đại Kiếm Đế Quân đã cầm kiếm tấn công một lần nữa.

Ầm!

Sau khi Đại Kiếm Đế Quân chém xuống một kiếm, người áo đen kia lập tức nổ tung, thần hồn tan biến!

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt mọi người xung quanh đều lộ vẻ kiêng dè.

Đại Kiếm Đế Quân này nghiêm túc rồi.

Sau khi chém chết người áo đen kia bằng một kiếm, Đại Kiếm Đế Quân đảo mắt nhìn một vòng xung quanh: “Ta đấu tay đôi với tên này, nếu ai còn nhúng tay vào thì chính là kẻ thù của ta, ta giết chết người đó”.

Dứt lời, bà ta xoay người nhìn về phía Diệp Quân bên cạnh: “Ta cho ngươi thời gian nửa canh giờ để chữa thương”.

Diệp Quân nhìn thoáng qua Đại Kiếm Đế Quân, hắn cũng không khách sáo mà lập tức ngồi xếp bằng, bắt đầu hấp thu linh nguyên, sau đó để cây thần tự nhiên giúp mình hồi phục thân thể.

Đại Kiếm Đế Quân cầm thanh kiếm khổng lồ trong tay đứng đối diện Diệp Quân, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng.

Mọi người xung quanh im lặng.

Thật ra bọn họ đều không tán thành hành động của Đại Kiếm Đế Quân cho lắm, vì mục đích của bọn họ lần này là giết Diệp Quân, chứ không phải đấu tay đôi với hắn, đặc biệt là bây giờ, Đại Kiếm Đế Quân này muốn giết Diệp Quân cũng khá là khó khăn.

Nhưng lúc này cũng không ai dám gây chuyện với Đại Kiếm Đế Quân nữa.

Dù sao bà ta cũng rất mạnh!

Mấy vị Đế Quân còn lại cũng sẽ không xích mích với bà ta vì chuyện này, vì Diệp Quân ở đây, dù Đại Kiếm Đế Quân không thể giết hắn thì hắn cũng không trốn thoát được.

Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua!

Diệp Quân chậm rãi đứng lên, hắn nhắm mắt lại, huyết mạch phong ma và sức mạnh huyết mạch bí ẩn trong cơ thể vẫn tồn tại, còn ngày càng mạnh hơn.

Nhưng hắn không hoàn toàn phong ma, lúc đối diện với huyết mạch bí ẩn kia, huyết mạch phong ma vẫn nằm ở thế yếu.

Còn huyết mạch bí ẩn kia thì lại ngày càng mạnh hơn.

Diệp Quân hít sâu một hơi, hắn không trấn áp, cũng không thể trấn áp, chỉ có thể chiến đấu để trút ra hai loại sức mạnh huyết mạch này thôi.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía Đại Kiếm Đế Quân phía xa, lúc này, Đại Kiếm Đế Quân cũng đang nhìn hắn.

Hai người đều không nói nhảm lấy một câu, đồng thời biến mất khỏi vị trí ban đầu!

Ong!

Ong!

Hai tiếng kiếm reo đột nhiên vang vọng trong thiên địa, sau đó, một tiếng nổ đinh tai nhức óc như tia chớp nổ vang, vô số cơn sóng xung kích thoáng chốc lan ra mấy triệu trượng, tất cả cao thủ xung quanh đồng loạt bị đẩy lui.

Diệp Quân và Đại Kiếm Đế Quân kia đồng thời lùi lại gần mười nghìn trượng, hắn còn chưa dừng lại đã đột nhiên ngẩng đầu, một thanh kiếm khổng lồ chém mạnh về phía hắn từ trên đỉnh đầu.

Thân thể Diệp Quân thoáng chốc trở nên hư ảo.

Thời không chồng chéo hai lần!

Trong nháy mắt, nghìn vạn thanh kiếm bay ra từ thời không trước mặt hắn, sau đó thoáng chốc hội tụ thành một thanh kiếm!

Đối đầu trực diện!

Ầm!

Một vùng kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân và Đại Kiếm Đế Quân đồng thời lùi lại!

Trong lúc hai người lùi lại, kiếm thế hai người bắn ra nhất thời như lưỡi dao sắc bén, khiến thời không xung quanh vỡ tan, cực kỳ đáng sợ.

Mọi người xung quanh cũng không dám tiếp cận kiếm thế của hai người!

Sau khi Diệp Quân dừng lại, hắn nhìn về phía cánh tay phải của mình, toàn bộ cánh tay phải của hắn đều đã mất cảm giác.

Sức mạnh quá đáng sợ!

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn Đại Kiếm Đế Quân ở phía xa, kiếm của người phụ nữ này rất kinh khủng, mỗi chiêu kiếm đều có sức mạnh khai thiên lập địa, thật sự rất đáng sợ.

Nếu không nhờ hắn có sức mạnh và năng lực phòng ngự của Ngao Thiên Thiên gia trì, thì đối mặt với người phụ nữ này, hắn gần như không có khả năng chiến thắng!

Dù có hai loại huyết mạch cũng không thể!

Vì thân thể của hắn gần như không chịu nổi sát thương từ người phụ nữ này!

Đại Kiếm Đế Quân ở phía xa nhìn Diệp Quân trước mắt, trong lòng cũng rất ngạc nhiên, trong một khoảng thời gian ngắn mà thực lực của Diệp Quân đã tăng lên một cách đáng sợ như thế.

Bà ta không thể không cảm thán, đầu thai đúng là một việc làm cần kỹ năng.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Diệp Quân không hề nhiều lời mà lập tức biến mất!

Vụt!

Một tia kiếm quang loé lên.

Ánh mắt của Đại Kiếm Đế Quân phía xa trở nên cứng đờ, bà ta không nhiều lời mà tiến lên một bước, hai tay cầm kiếm chém về phía trước.

Oanh!

Kiếm thế ngút trời tựa như nước lũ!
Chương 1007: Ngũ Kiếm cũng phải nể mặt ta

Diệp Quân lập tức bị đánh bay, vào khoảnh khắc Diệp Quân bay đi, Đại Kiếm Đế Quân đột nhiên xông về phía trước, lao đến chỗ Diệp Quân một lần nữa.

Đại Kiếm Đế Quân vung nhanh thanh kiếm khổng lồ, chiêu kiếm như mưa bão kéo đến, hoàn toàn không cho Diệp Quân cơ hội thở dốc.

Đối mặt với chiêu kiếm dữ dội của Đại Kiếm Đế Quân, Diệp Quân cũng vô cùng áp lực, vì sức mạnh của người phụ nữ này thật sự rất kinh khủng, mà khi bà ta điên cuồng tấn công, dù hắn có Ngao Thiên Thiên giúp đỡ cũng cảm thấy hơi không chịu được.

Nhưng hắn phát hiện lúc chiến đấu, sức mạnh huyết mạch kia trong người hắn tăng lên rất nhanh!

Hơn nữa sức mạnh kia còn rất kỳ diệu, giống như đang thay đổi cơ thể của hắn vậy!

Nhưng vì chiến đấu nên hắn hoàn toàn không kịp cảm nhận tỉ mỉ, nhưng hắn có một cảm giác là sắp đột phá.

Diệp Quân và Đại Kiếm Đế Quân chiến đấu ngày càng dữ dội, trận chiến của hai người đã đánh vỡ thời không thế giới xung quanh.

Lúc này, Đại Kiếm Đế Quân như phát điên, tay cầm thanh kiếm khổng lồ điên cuồng đánh về phía Diệp Quân, kiếm thế và sức mạnh cường đại mỗi lần đều có thể khiến Diệp Quân chấn động đến mức lui lại mấy vạn trượng.

Lúc này, đối mặt với Đại Kiếm Đế Quân, Diệp Quân như thuyền nhỏ trong biển lớn, có vẻ rất nhỏ bé.

Nhưng hắn cũng rất bướng bỉnh!

Dù bị áp chế, rơi vào thế yếu, nhưng sức mạnh của hắn lại ngày càng kinh khủng!

Nguyên Thiên Đế Tôn ở một hướng khác nhìn hai người, nhíu mày: “Cuối cùng tình hình cuộc chiến cũng thay đổi rồi”.

Nét mặt của Võ Tôn ở bên cạnh ông ta cũng hơi nặng nề.

Dù lúc này Đại Kiếm Đế Quân đang điên cuồng áp chế Diệp Quân, nhưng kiếm thế của bà ta đã đạt tới cấp bậc cao nhất, trừ khi bà ta có thể đột phá, nếu không kiếm thế trước mắt đã là giới hạn của bà ta rồi.

Mà bà ta có thể đột phá ư?

Rõ ràng là rất khó.

Dù sao cao thủ như Đại Kiếm Đế Quân muốn trở nên mạnh hơn cũng giống như cây tre trăm đốt muốn dài hơn vậy, rất khó khăn.

Mà một khi bà ta không thể đột phá, thì sau đó tình hình trận chiến sẽ có thay đổi, vì sức mạnh của Diệp Quân đang dần bùng nổ.

Lúc này, Võ Tôn chợt cất lời: “Ra tay không?”

Nếu bây giờ ba người họ ra tay thì có cơ hội rất lớn để giết chết Diệp Quân.

Nguyên Thiên Đế Tôn im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Đợi một lát đã, dù sao lúc này Diệp Quân kia cũng không trốn thoát được”.

Ra tay vào lúc này rõ ràng là muốn trở thành kẻ thù không đội trời chung với Đại Kiếm Đế Quân, nếu Đại Kiếm Đế Quân chỉ có một mình thì cũng không cần quá lo lắng, nhưng bà ta không chỉ có một mình, sau lưng bà ta còn có một thế lực lớn mạnh nữa.

Trở thành kẻ thù dưới tình huống như thế quá không đáng, nghe thấy lời của Nguyên Thiên Đế Quân, Võ Tôn Đế Quân gật nhẹ đầu, không nói gì nữa.

Lúc này, bọn họ cũng không muốn trở thành kẻ thù không đội trời chung với Đại Kiếm Đế Quân.

Lúc này, phía xa đột nhiên bộc phát một luồng kiếm quang đáng sợ, sau khi kiếm quang này bộc phát, Diệp Quân bị chém lui mấy chục nghìn trượng!

Vừa dừng lại, khoé miệng của hắn có một dòng máu tươi chảy ra.

Đại Kiếm Đế Quân đột nhiên tung người nhảy lên xông tới trước mặt hắn, sau đó, một thanh kiếm khổng lồ chém về phía đầu hắn.

Diệp Quân híp mắt, lập tức rút kiếm chém liên tục.

Ầm!

Kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân lui nhanh một lần nữa, nhưng lần này, hắn chỉ lùi lại mấy nghìn trượng!

Thấy cảnh này, mấy người nhóm Nguyên Thiên Đế Tôn phía xa nhất thời trở nên tối tăm, vì kiếm thế của Đại Kiếm Đế Quân bắt đầu yếu đi.

Tình thế sắp đảo ngược rồi!

Đúng như dự đoán, Diệp Quân vừa dừng lại ở xa đột nhiên xông về phía trước, biến thành một tia kiếm quang chém mạnh đến chỗ Đại Kiếm Đế Quân.

Ầm!

Kiếm của hai người vừa va vào nhau, cả hai đã liên tục lùi lại.

Mà Đại Kiếm Đế Quân vẫn chưa dừng lại, Diệp Quân đã xông về phía bà ta một lần nữa, kiếm quang loé lên, sau đó, Đại Kiếm Đế Quân lập tức bị chém bay cả nghìn trượng.

Thấy cảnh này, mấy người nhóm Nguyên Thiên lập tức sa sầm mặt.

Đại Kiếm Đế Quân bắt đầu yếu thế rồi.

Còn kiếm thế của Diệp Quân lại bắt đầu đảo ngược.

Tình hình sắp hoàn toàn thay đổi.

Quả nhiên Diệp Quân bắt đầu tấn công Đại Kiếm Đế Quân như nổi điên, mà dưới sự tấn công điên cuồng của Diệp Quân, Đại Kiếm Đế Quân bắt đầu không ngừng lùi lại.

Sắc mặt bà ta tái nhợt, đối mặt với kiếm của Diệp Quân, thanh kiếm khổng lồ trong tay bà ta không có ác liệt bá đạo như trước đây nữa, chỉ có thể phòng thủ bị động.

Nhưng ánh mắt lạnh lẽo và ý chí chiến đấu của Đại Kiếm Đế Quân vẫn không hề suy giảm.

Cứ thế, thế tấn công của Diệp Quân kéo dài khoảng nửa canh giờ, trong nửa canh giờ này, Đại Kiếm Đế Quân liên tục lùi lại, đã lùi mấy trăm nghìn trượng, bà ta chỉ có thể phòng thủ bị động.

Còn kiếm thế của Diệp Quân đã mạnh hơn trước đây không chỉ gấp mấy lần!

Thấy cảnh này, sắc mặt mấy người nhóm Nguyên Thiên Đế Tôn đều trở nên vô cùng khó coi.

Diệp Quân này là một yêu nghiệt kiểu chiến đấu!

Thế nào là yêu nghiệt kiểu chiến đấu?

Đương nhiên là càng đánh càng mạnh rồi!

Thiên tài thế này… Thường luôn rất đáng sợ.

Vì nếu ngươi không lấy mạng hắn bằng một đòn, hắn sẽ mang đến cho ngươi một sự bất ngờ.

“Không đúng!”

Lúc này, Bạch Tướng Đế Quân vẫn luôn im lặng bên cạnh chợt cất lời.

Nghe thấy lời của Bạch Tướng Đế Tôn, hai người nhóm Nguyên Thiên Đế Tôn vội vàng nhìn Diệp Quân và Đại Kiếm Đế Quân ở phía xa, lúc này dù Đại Kiếm Đế Quân vẫn bị áp chế, nhưng kiếm thế của bà ta lại có thay đổi, kiếm thế của bà ta cũng không còn dữ dội như trước đây nữa, trở thành mềm mại như nước!

Bạch Tướng Đế Tôn nhìn chằm chằm Đại Kiếm Đế Quân: “Bà ta sắp đột phá rồi!”

Đột phá!

Nghe thấy lời này, hai người nhóm Nguyên Thiên Đế Tôn nhất thời hít sâu một hơi.

Bây giờ Đại Kiếm Đế Quân đã là Đế Quân, còn đột phá nữa…

Oanh!

Lúc này, trong cơ thể Đại Kiếm Đế Quân ở phía xa chợt bộc phát ra một luồng kiếm thế hoàn toàn mới.

Đột phá!

“Xong rồi!”

Giọng nói của Tiểu Tháp chợt vang lên: “Tiểu chủ… Hay là chúng ta gọi người đi! Nếu ngươi sợ làm trái với bản tâm cũng không sao, để ta gọi… Không phải khoác lác đâu, dù là Ngũ Kiếm cũng phải nể mặt Tiểu Tháp ta một chút đấy…”
Chương 1008: Không ai nợ ai

Diệp Quân không để ý tới Tiểu Tháp, hắn hóa thành một luồng kiếm quang rồi biến mất tại chỗ.

Phập!

Một âm thanh xé toạc sắc nét bỗng nhiên vang lên.

Sau khi Diệp Quân biến mất, sắc mặt nhóm Nguyên Thiên Đế Tôn đều biến sắc, bởi vì bọn họ cảm nhận được luồng khí thế đáng sợ.

Sức mạnh của nhát kiếm này mạnh hơn gấp nhiều lần so với vừa rồi.

Mọi người đều bị sốc!

Ba lần thời không chồng chéo liên tiếp!

Đây là cực hạn mà Diệp Quân có thể làm được hiện tại.

Cực hạn của hắn và Ngao Thiên Thiên.

Khi nhát kiếm này chém ra, nét mặt tất cả mọi người đang có mặt đều thay đổi, lúc này Đại Kiếm Đế Quân chuẩn bị đột phá, không thể đỡ nổi nhát kiếm này.

Mà nhóm Nguyên Thiên Đế Tôn cũng không thể giúp được gì.

Xa xa, Đại Kiếm Đế Quân chuẩn bị đột phá ngẩng đầu nhìn kiếm của Diệp Quân phóng tới, con ngươi co rút lại thành đầu mũi kim, sau đó sắc mặt bà ta tái nhợt.

Bà ta biết là mình không thể đỡ được nhát kiếm này.

Nếu bà ta có thể đột phá thì đỡ nhát kiếm này không thành vấn đề.

Nhưng giờ khắc này, bà ta vẫn chưa thực sự đột phá, một kiếm này đủ để giết chết bà ta.

Hiển nhiên Diệp Quân không muốn cho bà ta đột phá!

Chỉ cần cho bà ta hơn mười giây là bà ta có thể nghịch thiên cải mệnh, đạt tới một tầm cao mới, tiếc là Diệp Quân sẽ không cho bà ta cơ hội này.

Tuy rằng chắc chắn phải chết, nhưng Đại Kiếm Đế Quân vẫn không lựa chọn ngồi yên chờ chết, bà ta xoay cổ tay, cầm cự kiếm định lao về phía Diệp Quân, nhưng lúc này Diệp Quân đột nhiên dừng lại, quay người lại vung một kiếm về phía chân trời xa.

Ầm!

Nhát kiếm này vừa bay ra, tinh vực mấy trăm vạn trượng phía xa bỗng chốc sụp đổ thành cát bụi.

Tất cả mọi người đều choáng váng!

Thế này là thế nào?

Mấy người phía Nguyên Thiên Đế Tôn nhíu mày, trong mắt cũng đầy vẻ nghi ngờ.

Diệp Quân đang làm gì vậy?

Đại Kiếm Đế Quân ở trước mặt Diệp Quân cũng rất thắc mắc.

Diệp Quân cầm kiếm nhìn Đại Kiếm Đế Quân, lúc này sắc mặt hắn cũng tái nhợt như tờ giấy.

Nhát kiếm vừa rồi thật sự đã tới cực hạn của hắn.

Giờ phút này hắn vô cùng yếu, sức lực toàn thân như bị rút cạn.

Đại Kiếm Đế Quân nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi làm gì vậy?”

Diệp Quân lau vết máu bên khóe miệng: “Bà đột phá!”

Sắc mặt Đại Kiếm Đế Quân trở nên hung tợn: “Ngươi đang sỉ nhục ta đấy à?”

Kiếm thế ngút ngàn thoáng chốc bao phủ lấy Diệp Quân.

Vẻ mặt Diệp Quân bình tĩnh: “Vừa nãy ta bị đánh lén, bà cứu ta một lần, bây giờ ta trả lại bà một lần, chúng ta không ai nợ ai”.

Đại Kiếm Đế Quân nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân yếu ớt đến nỗi đứng cũng chẳng vững, liên tiếp chiến đấu, lại thêm nhát kiếm cực hạn vừa rồi, bây giờ hắn thật sự không còn một chút sức nào.

Bất kỳ ai tới cũng có thể giết được hắn!

Đại Kiếm Đế Quân nhìn Diệp Quân một hồi lâu: “Ngươi có biết là ngươi không giết ta, một khi ta đột phá thì ngươi sẽ không còn là đối thủ của ta nữa không?”

Diệp Quân gật đầu: “Biết”.

Đại Kiếm Đế Quân cau mày: “Vậy sao ngươi còn từ bỏ nhát kiếm vừa rồi?”

Diệp Quân hời hợt nhìn bà ta: “Ta nói rồi, vừa nãy ta bị đánh lén, bà cứu ta một lần, bây giờ ta trả lại bà một lần”.

Đại Kiếm Đế Quân nhíu mày: “Chỉ vậy thôi?”

Diệp Quân chau mày: “Nếu không thì sao?”

Đại Kiếm Đế Quân lại nói: “Chúng ta là kẻ thù không đội trời chung đấy”.

Diệp Quân khẽ lắc đầu: “Đúng là chúng ta là kẻ thù không đội trời chung, nhưng ta không cảm thấy bà sai”.

Đại Kiếm Đế Quân hơi nheo mắt: “Ngươi có ý gì?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta và các bà không thể nói là ai đúng ai sai, chỉ có thể nói là tín ngưỡng của chúng ta khác nhau, theo đuổi mục đích khác nhau, vậy thôi”, Đại Kiếm Đế Quân hơi ngẩn người, bà ta nhìn Diệp Quân, trong mắt có thêm vẻ phức tạp.

Mà ở một bên, khi nhóm Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả nghe thấy lời này của Diệp Quân thì đều hơi bất ngờ.

Không có đúng sai!

Chỉ là tín ngưỡng của mọi người khác nhau mà thôi!

Nguyên Thiên Đế Tôn nhìn Diệp Quân với vẻ mặt phức tạp: “Người này… có thể coi là người xuất chúng, khó trách lại được Chân Thần vô địch kia coi trọng”.

Võ Tôn Đế Quân nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Giờ phút này là lúc Diệp Quân yếu nhất, bất cứ ai cũng có thể dễ dàng giết được hắn, nhưng không ai làm như vậy.

Đại Kiếm Đế Quân ở trước mặt Diệp Quân lúc này đã hoàn toàn đột phá, khí thế quanh người bà ta mạnh mẽ chưa từng có, vượt xa hai người phía Nguyên Thiên Đế Tôn bên cạnh.

Đồng thời, tuổi thọ của bà ta cũng tăng lên!

Không nhiều, nhưng cũng có mấy nghìn năm tuổi thọ.

Tuổi thọ ban đầu của bà ta chỉ còn lại không đến trăm năm, nhưng bây giờ đã tăng thêm mấy nghìn năm tuổi thọ, không chỉ tuổi thọ mà thực lực cũng tăng lên rất nhiều, phải nói rằng bà ta là người được lời nhất trong số tất cả Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả ở đây.

Mà giờ khắc này, các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đều đang nhìn bà ta bằng ánh mắt hâm mộ không thể che giấu.

Kể cả mấy vị Đế Tôn phía Nguyên Thiên!

Đối với cường giả cấp bậc như họ bây giờ, mấy nghìn năm tuổi thọ thật sự quá quý giá, tương đương với có một tia hy vọng mới, có khả năng vô hạn.

Có ai chưa từng muốn vượt qua Đại Đạo?

Giờ phút này trong lòng phía Nguyên Thiên Đế Tôn thật sự rất ngưỡng mộ.

Đại Kiếm Đế Quân chậm rãi mở mắt ra, kiếm thế trên người bà ta lúc này vừa mạnh mẽ vừa mềm mại, hơi thở được kiểm soát nhưng lại khiến cho mọi người đều dè chừng.

Kiếm thế này đã có sự thay đổi về chất.

Ánh mắt Đại Kiếm Đế Quân rơi vào Diệp Quân bên cạnh.

Diệp Quân từ từ nằm xuống, nhẹ giọng nói: “Ra tay đi”.

Lần này hắn thật sự không chiến đấu được nữa rồi.

Thật sự đã đến cực hạn.
Chương 1009: Nếu có kiếp sau

Cứ vậy mà chết à?

Đương nhiên trong lòng Diệp Quân không mấy cam lòng, nhưng hắn cũng không có lựa chọn nào khác, hắn đặt tay trái lên ngực, cảm nhận Ngao Thiên Thiên trong cơ thể, nhẹ nhàng nói: “Thiên Thiên… Xin lỗi”.

Người hắn nợ nhiều nhất đời này là Ngao Thiên Thiên.

Mỗi lần chiến đấu, Ngao Thiên Thiên không phải suýt chết thì cũng bị thương nặng.

Chưa từng được hưởng phúc, mà khổ thì ngày nào cũng phải chịu.

Ngao Thiên Thiên khẽ nói: “Chúng ta là phu thê, vốn là một thể, sao phải nói những lời xa cách này?”

Diệp Quân khẽ cười: “Được”.

Nói rồi hắn dừng lại, lại nói tiếp: “Nếu có kiếp sau… chờ ta… ta muốn là người đầu tiên làm quen muội…”

Ngao Thiên Thiên nói: “Một lời đã định!”

Diệp Quân chầm chậm mở mắt ra nhìn khoảng không sâu thẳm vô tận, hắn nhẹ giọng nói: “Kiếp này… quá mệt mỏi. Nếu có kiếp sau… Thôi vậy, không có kiếp sau cũng tốt…”

Nói xong hắn từ từ nhắm mắt lại.

Mà trong cơ thể hắn, hai loại huyết mạch như cảm nhận được điều gì, lúc này dần dần bình tĩnh lại, không còn sục sôi nữa.

Từ đầu đến cuối hắn chưa từng nghĩ đến việc gọi người.

Dù chỉ một suy nghĩ cũng không có!

Trước mặt Diệp Quân, Đại Kiếm Đế Quân nhìn hắn nằm trước mặt mình, không nói gì.

Mà những người khác lại đều nhìn Đại Kiếm Đế Quân, với thực lực bây giờ của bà ta, chỉ cần vung tay là Diệp Quân sẽ hoàn toàn biến mất.

Nhưng khi mọi người chờ Đại Kiếm Đế Quân ra tay thì bà ta lại đột nhiên tiến tới nắm lấy vai Diệp Quân, sau đó hóa thành một luồng kiếm quang bay vào Tuế Nguyệt trường hà.

Thấy cảnh này, sắc mặt nhóm Nguyên Thiên Đế Tôn biến đổi: “Ngăn bà ta lại!”

Nói xong, một nhóm Đế Quân bay vút lên trời, phóng thẳng theo hướng của Đại Kiếm Đế Quân.

Nhưng đúng lúc này, một luồng kiếm quang bay ra từ trong Tuế Nguyệt trường hà.

Ầm!

Nguyên Thiên Đế Tôn đi đầu bị luồng kiếm quang này chém lùi cả mấy nghìn trượng.

Những cường giả còn lại thấy cảnh này thì đều dừng lại, không dám đuổi theo nữa.

Mà sắc mặt nhóm Nguyên Thiên Đế Tôn lại cực kỳ khó coi, bọn họ không ngờ Đại Kiếm Đế Quân lại không giết Diệp Quân!

Bà ta định làm gì?

Bà ta điên rồi sao?

Không suy nghĩ gì, Nguyên Thiên Đế Tôn nói luôn: “Đuổi theo!”

Nói xong ông ta và Võ Tôn Đế Quân cùng với Bạch Tương Đế Tôn bay thẳng lên trời, lao vào Tuế Nguyệt trường hà.

Các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả thấy thế cũng lao vào Tuế Nguyệt trường hà.



Sau khi đưa Diệp Quân vào Tuế Nguyệt trường hà, Đại Kiếm Đế Quân ngược dòng thời gian, không biết qua bao lâu, bà ta nhìn về sau, sau đó đặt Diệp Quân xuống.

Diệp Quân nhìn Đại Kiếm Đế Quân trước mắt với vẻ khó hiểu: “Vì sao?”

Ánh mắt Đại Kiếm Đế Quân bình tĩnh: “Đi đi”.

Diệp Quân lại hỏi: “Vì sao?”

Đại Kiếm Đế Quân nhàn nhạt nói: “Không có vì sao”.

Diệp Quân im lặng.

Đại Kiếm Đế Quân nhìn hắn: “Ngươi còn không đi đi?”

Diệp Quân trầm giọng bảo: “Hay là bà tới giúp ta đi!”

Đại Kiếm Đế Quân nhìn thẳng vào hắn: “Ngươi mơ đẹp lắm!”

Diệp Quân: “…”

Đại Kiếm Đế Quân lắc đầu: “Ta nghiêng về thế gian này không có trật tự hơn nên ta sẽ không đến giúp ngươi đâu, mà bây giờ vì lúc trước ngươi nương tình nên tuổi thọ của ta đã tăng lên, cũng không cần bất chấp đi lật đổ trật tự nữa, vậy nên như ngươi nói, bây giờ chúng ta không ai nợ ai”.

Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Ta hiểu”.

Nói xong hắn quay người rời đi.

Đại Kiếm Đế Quân chợt gọi: “Đợi đã”.

Diệp Quân quay đầu nhìn Đại Kiếm Đế Quân, hơi khó hiểu.

Đại Kiếm Đế Quân nhìn hắn: “Cổ tộc sắp tới rồi, bọn họ rất đáng sợ”.

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Đáng sợ nhường nào?”

Đại Kiếm Đế Quân bình tĩnh đáp: “Nữ kiếm tu váy đen bên cạnh ngươi, nếu chỉ có một mình bà ta thì không thể ngăn cản được bọn họ!”

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Quân tối sầm.

Đến cô cô Diệp Thanh Thanh cũng không ngăn được ư?

Bọn họ điên rồi à?

Nhắm đến hắn dữ vậy!

Phải nói rằng hắn thật sự cảm thấy hơi khó hiểu, Tông chủ Quá Khứ Tông thật sự là một tên điên.

Thật sự không để lại đường sống nào cho mình!

Đại Kiếm Đế Quân nói tiếp: “Ngoài Cổ tộc, mấy tộc lớn của Tuế Nguyệt Viễn Cổ có lẽ cũng đã bị Tông chủ Quá Khứ Tông thuyết phục, vậy nên tốt nhất ngươi hãy chuẩn bị tâm lý”.

Mặt Diệp Quân đen sì, hắn không nói gì.

Đại Kiếm Đế Quân đột nhiên hỏi: “Nữ kiếm tu đi theo ngươi đâu rồi?”

Ban đầu bà ta tưởng nữ kiếm tu đó luôn đi theo Diệp Quân, nhưng lúc trước khi Diệp Quân suýt nữa bị bà ta giết mà đối phương cũng không xuất hiện, điều này khiến bà ta rất bất ngờ.

Nghe Đại Kiếm Đế Quân hỏi thế, Diệp Quân khẽ lắc đầu, xoay người rời đi, đi được mấy bước, hắn lại quay lại: “Bà tên gì?”

Đại Kiếm Đế Quân nhìn hắn hồi lâu mới đáp: “Cố Nam Dung!”

Diệp Quân gật đầu: “Hẹn gặp lại!”

Nói xong hắn quay người rời đi.

Nhìn Diệp Quân rời đi trong ngược dòng Tuế Nguyệt phía xa, Đại Kiếm Đế Quân trầm mặc không nói.

Khi bà ta đang định đi thì lúc này dường như cảm nhận được điều gì, bà ta quay người lại nhìn về thời không Tuế Nguyệt nơi xa, không biết nhìn thấy gì mà sắc mặt bà ta bỗng biến đổi…
Chương 1010: Huyết mạch phàm nhân

Trong Tuế Nguyệt trường hà, Diệp Quân cầm Thánh kiếm Hiên Viên nghịch hành, lúc này hắn đã nghịch hành hơn năm mươi tỷ năm.

Đương nhiên, sở dĩ hắn có thể đi ngược hơn năm mươi tỷ năm nguyên nhân chủ yếu là vì Diệp Thanh Thanh lúc trước. Nếu không, hắn muốn đi ngược năm mươi tỷ năm là điều rất khó.

Càng đi xa, lực cản Tuế Nguyệt càng mạnh!

Lúc này hắn đã cảm thấy hơi khó khăn.

Một lúc sau, Diệp Quân chợt chém ra một nhát kiếm.

Phập!

Thời không Tuế Nguyệt nứt ra, hắn hóa thành kiếm quang biến mất tại chỗ.

Khi xuất hiện lần nữa, hắn đã ở sâu trong một dãy núi dài vô tận.

Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó khoanh chân ngồi xuống, trầm giọng hỏi: “Tháp gia, có thuật pháp nào che giấu được hơi thở của ta không?”

Hắn biết, nếu không thể che giấu thì dù sử dụng cả ba loại huyết mạch, hắn cũng khó thoát khỏi cái chết.

Bây giờ hắn cần một chút thời gian để nghiên cứu kỹ huyết mạch thứ ba này, bởi vì trực giác nói cho hắn biết, hắn vẫn chưa hoàn toàn lĩnh hội được nó.

Sau một hồi im lặng, Tiểu Tháp đáp: “Không có”.

Diệp Quân trầm tư.

Tiểu Tháp nói tiếp: “Biện pháp che giấu hơi thở của ta đã rất lợi hại rồi mà đối phương vẫn tìm ra được ngươi, nói lên rằng đối phương không phải người bình thường, cho nên dù là cách che giấu nào cũng đều vô ích thôi”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Lúc này Nam Chủ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, hắn nhìn ông ta, ông ta nói: “Đến La Thiên Giới!”

Diệp Quân nhíu mày: “La Thiên Giới?”

Nam Chủ gật đầu: “Đúng thế. La Thiên Giới là thế giới La Thiên Đế Quân lập ra, mà La Thiên Đế Quân là cường giả tuyệt thế đứng thứ hai bảng Đế Quân, ông ấy đã từng lập một trận pháp tuyệt thế ở nơi này, tên là La Thiên Vực Trận, lấy vực của ông ấy làm trận, bất cứ người tu luyện nào vào đây đều sẽ bị áp chế tu vi, càng mạnh sẽ càng bị áp chế nhiều”.

Diệp Quân nói: “Chúng ta vào đó đều sẽ bị áp chế, điều này càng có lợi với ta, hơn nữa cường giả bí ẩn vẫn luôn âm thầm theo dõi ta có thể cũng vì đại trận này mà không theo dõi ta được nữa”.

Nam Chủ gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân trầm giọng: “La Thiên Đế Quân có đầu hàng đối phương không?”

Nam Chủ lắc đầu: “Không biết, nhưng chúng ta chỉ có thể đánh cược một lần!”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nam Chủ nói: “Để không lãng phí thời gian, ta giúp cậu ngược dòng Tuế Nguyệt”.

Nói xong ông ta đưa Diệp Quân vào Tuế Nguyệt trường hà.

Ngay khi hai người vào Tuế Nguyệt trường hà, từng luồng khí thế mạnh mẽ truyền đến từ thời không Tuế Nguyệt phía sau.

Đuổi theo tới nơi rồi!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân và Nam Chủ đều thay đổi.

Nam Chủ nhìn Diệp Quân: “Cậu vào Tiểu Tháp tu luyện đi, ta đưa cậu đến La Thiên Giới!”

Diệp Quân gật đầu, đi vào Tiểu Tháp.

Nam Chủ quay đầu nhìn phía sau, sau đó quay người lao nhanh về phía trước, hóa thành trường hồng biến mất ở cuối Tuế Nguyệt trường hà.

Trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân ngồi khoanh chân trên đất, xé quần áo trên người, nhìn cơ thể mình, lúc này cơ thể hắn đã có sự thay đổi kinh thiên động địa, toàn thân hiện lên những đường vân màu vàng nhạt, những đường vân này như mạng nhện khắp người hắn, hơn nữa còn có máu đang chảy!

Chuyện gì thế này?

Diệp Quân ngẩn người.

Lúc này Hồng Bào Đế Quân xuất hiện trước mặt Diệp Quân, ông ta nhìn Diệp Quân trước mặt, trịnh trọng nói: “Đây là dòng máu phàm nhân đúc thành cơ thể người phàm trong truyền thuyết, máu của ngươi đang thay đổi cơ thể ngươi”.

Diệp Quân nhìn Hồng Bào Đế Quân: “Tiền bối, cơ thể phàm nhân là gì?”

Hồng Bào Đế Quân thấp giọng bảo: “Cơ thể phàm nhân nghịch thiên cải mệnh, vượt qua Đại Đạo!”

Diệp Quân nhíu mày: “Ta chưa vượt qua Đại Đạo mà”.

Hồng Bào Đế Quân nhìn Diệp Quân: “Tổ tiên ngươi có người làm được rồi”.

Diệp Quân im lặng.

Cha ư?

Không thể nào!

Cha là Kháo Sơn Vương mạnh nhất lịch sử, ông ấy không phải cơ thể phàm nhân, cũng không có huyết mạch phàm nhân.

Ông nội?

Ông nội được coi là tay trắng lập nghiệp chứ?

Miễn cưỡng thôi!

Bởi vì cha của ông nội hình như cũng rất đỉnh.

Vậy vấn đề tới rồi.

Không phải cha, cũng không phải ông nội, vậy là ai?

Dường như tới điều gì, con ngươi của Diệp Quân đột nhiên co rụt lại, cô cô váy trắng!

Mẹ kiếp!

Sao hắn lại quên mất cô cô chứ?

Cô cô váy trắng chẳng phải dựa vào cơ thể phàm nhân để vượt qua Đại Đạo đó sao?

Nhưng cô cô đâu phải người thân của hắn?

Nghĩ đến đây, Diệp Quân vội hỏi: “Tháp gia, nguồn gốc huyết mạch của ta là từ cô cô váy trắng à?”

Tiểu Tháp đáp: “Ừ”.

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Nhưng cô cô đâu phải người thân của ta…”

Tiểu Tháp đáp: “Sao ngươi ngốc thế?”

Diệp Quân khó hiểu.

Tiểu Tháp nói: “Sau khi huyết mạch của một người biến dị, người được lợi nhất là ai? Là người thân của người đó, mà người thân của bà ấy là ai? Là cha ngươi, bà ấy cũng chỉ có một mình cha ngươi là người thân, mà ngươi là con trai của cha ngươi, có huyết mạch phàm nhân chẳng phải đều rất bình thường sao?”

Diệp Quân hỏi: “Sao cha ta không có huyết mạch phàm nhân?”

Tiểu Tháp đáp: “Ta chỉ là một cái tháp”.

Diệp Quân: “???”

Diệp Quân không ngờ rằng huyết mạch thứ ba của mình lại có từ cô cô váy trắng.

Sức mạnh huyết mạch!

Cảm nhận được sức mạnh huyết mạch cường đại trong cơ thể, Diệp Quân hơi cảm thán, cô cô váy trắng dùng cơ thể phàm nhân nghịch thiên, vượt qua Đại Đạo, không biết đời này bà ấy phải huy hoàng nhường nào.

Tiếc là hắn biết rất ít về cô cô váy trắng này, nhất là những năm tháng quật khởi của bà, hầu như không có ghi chép nào.

Lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Bây giờ ngươi cần thời gian để huyết mạch phàm nhân này đúc cơ thể ngươi thành cơ thể phàm nhân”.

Diệp Quân hỏi: “Cơ thể phàm nhân có ích lợi gì?”

Tiểu Tháp trả lời: “Không biết”.

Diệp Quân: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK