Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2008: Pháp Thần Ác Đạo

Như nghĩ đến điều gì, Tịnh Sơ bỗng xoay người đến cạnh Nhất Niệm, nhìn Nhất Niệm trước mặt, ánh mắt bà ta lóe lên vẻ an ủi, cũng may hậu thế nền văn minh Thiên Hành vẫn còn.

Nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt Nhất Niệm, Tịnh Sơ nói: “Đừng sợ, quan chấp hành đứng đầu Phục Võ đã đuổi theo rồi, hắn sẽ không có việc gì đâu”.

Nhất Niệm siết chặt hai tay, không nói gì.

Tịnh Sơ quay đầu lại nhìn xung quanh, lúc này nền văn minh Thiên Hành đã tan tành… hơn nữa nguyên khí bị tổn thương nặng nề.

Bà ta không biết làm gì.

Như nghĩ đến điều gì, bà ta lại quay đầu nhìn Nhất Niệm, cũng may không trời không tuyệt đường của nền văn minh Thiên Hành.

Ở một tinh không chưa biết tên.

Vèo!

Thời không nơi nào đó bỗng nứt toác, sau đó một thanh kiếm lao ra.

Ầm!

Cả tinh vực đều sôi trào.

Một người phụ nữ chậm rãi bước ra từ trong thời không bị nứt đó.

Chính là Phục Võ.

Có một người đàn ông nằm cách trước mặt bà ta không xa, chính là Diệp Quân.

Lúc này Diệp Quân đã bị thương nặng, rơi vào hôn mê.

Phục Võ liếc nhìn Diệp Quân, sau đó quay đầu nhìn xung quanh, không lâu sau bà ta cau mày vì bà ta phát hiện ra thời không ở đây rất kỳ lạ. Lúc này một tiếng bước chân bỗng vang lên bên phải Phục Võ.

Phục Võ chậm rãi quay đầu lại nhìn, một người phụ nữ đi đến từ nơi đó, người phụ nữ mặc một bộ trường bào màu đỏ, chói mắt như lửa, ánh mắt thâm sâu như tinh không sâu không thấy đáy, vừa bí ẩn vừa uy nghiêm.

Pháp Thần Ác Đạo!

Một trong ba người mạnh nhất của Ác Đạo Minh.

Pháp Thần Ác Đạo không để ý tới Phục Võ, cô ta nhìn Diệp Quân nằm cách đó không xa, cô ta xòe tay ra, thoáng chốc cả người Diệp Quân run lên, huyết dịch sôi trào, làn da nhúc nhích, máu như sắp phá vỡ mạch chảy ra.

Rút máu!

Ngay lúc này một tia kiếm quang bỗng lướt qua.

Tay phải của Pháp Thần Ác Đạo bỗng đè ép về phía trước.

Ầm!

Tia kiếm quang đó bị khóa chặt tại đó.

Tay Pháp Thần Ác Đạo khẽ quét qua.

Tia kiếm quang đó bị tiêu diệt.

Pháp Thần Ác Đạo quay đầu nhìn Phục Võ, không hề do dự, tay phải cô ta bỗng giơ lên.

Rắc!

Thời không trên đỉnh đầu Phục Võ bỗng nứt ra, một cột sáng màu đỏ đen xuất hiện, Pháp Thần Ác Đạo nhẹ nhàng đè ép xuống. Ầm! Cột sáng đỏ đen đó rơi xuống.

Tinh hà sục sôi.

Mặt Phục Võ không cảm xúc giơ tay lên đánh ra một nhát kiếm.

Vèo!

Cột sáng đỏ đen đó bị phá vỡ.

Phục Võ liên tục lùi về sao cả trăm trượng.

Pháp Thần Ác Đạo bỗng tiến đến trước một bước, dưới chân có sấm sét, thời không trước mặt Phục Võ bỗng tách ra, một cột lôi màu đỏ máu phá không trung lao ra, Phục Võ đâm một nhát kiếm.

Vèo!

Huyết lôi vỡ nát.

Phục Võ lùi về sau cả ngàn trượng.

Pháp Thần Ác Đạo lại tiến đến trước một bước.

Soạt!

Cả tinh vực bộ nứt ra, vô số tia chớp đỏ như máu cuồn cuộn lao ra, chỉ trong thoáng chốc những tia chớp đỏ như máu này đã tụ lại trước mặt Phục Võ.

Phục Võ híp mắt lại, giơ tay lên đánh ra một nhát kiếm.

Rầm!

Vô số sấm chớp màu đỏ máu lại bị phá vỡ.

Nhưng Phục Võ lại lùi về sau cả ngàn trượng.

Nhưng lúc này, Pháp Thần Ác Đạo bỗng xòe tay ra, ngay lập tức những tia sấm sét vỡ vụn đó tụ lại vào lòng bàn tay cô ta, không đến nửa giây sau, cột sấm sét lớn màu đỏ máu cả vạn trượng tụ lại từ lòng bàn tay cô ta.

Chưởng giữ Thần Lôi!

Ngay lúc này Phục Võ bỗng biến mất.

Một tia kiếm quang như Kinh Lôi xoẹt qua.

Mặt Pháp Thần Ác Đạo không cảm xúc, tay phải bỗng siết chặt, cột sấm sét đó rơi mạnh xuống.

Ầm!

Một tia kiếm quang và vô số lôi quang bỗng bộc phát, cả không trung lập tức biến thành một vùng lôi hải, lúc này một tia kiếm quang bỗng xuất hiện giữa trán Pháp Thần Ác Đạo, mà Pháp Thần Ác Đạo lại đâm nhát kiếm này vào không trung với khuôn mặt không cảm xúc.

Phục Võ dừng lại, bà ta ngẩng đầu lên nhìn, Pháp Thần Ác Đạo đó đã xuất hiện cách đó ngàn trượng.

Tay phải Pháp Thần Ác Đạo bỗng giơ lên cao.

Soạt!

Thời không trên đầu cô ta nứt ra, một thời không kỳ lạ xuất hiện, ngay sau đó một luồng sức mạnh đáng sợ tuôn ra từ thời không quỷ dị kia, cuối cùng rót vào trong lòng bàn tay cô ta.

Sau khi sức mạnh này xuất hiện, thời không xung quanh bắt đầu trở nên hư ảo.

Thời không Hỗn Độn!

Sức mạnh Hỗn Độn!

Thời không Hỗn Độn này là thế giới thời không của một nền văn minh cấp năm trước kia, sau đó nền văn minh đó bị diệt vong, toàn bộ thời không đều bị cô ta luyện chế thu phục, chỉ cần cô ta muốn thì có thể đạt được sức mạnh thời không Hỗn Độn liên tục bất cứ lúc nào. Chưởng giữ Hỗn Độn!

Phục Võ ở phía xa khẽ nhíu mày, bà ta không ra tay trước mà lắc người đi đến trước mặt Diệp Quân, vì sức mạnh này quá mạnh, đã không còn là thứ Diệp Quân có thể chống chịu ngay lúc này.

Pháp Thần Ác Đạo bỗng vung tay phải về phía trước, vô số sức mạnh Hỗn Độn lập tức quét về phía Phục Võ và Diệp Quân như thủy triều.

Ầm!

Thời không xung quanh bắt đầu bị tiêu diệt…
Chương 2009: Lửa Hỗn Độn

Đối mặt với sức mạnh Hỗn Độn đáng sợ này, sắc mặt Phục Võ vẫn vô cùng bình tĩnh, tay phải bà ta bỗng cầm kiếm ấn nhẹ về phía trước.

Ầm!

Kiếm ý như thủy triều lao ra từ trong người bà ta.

Ầm!

Hai luồng sức mạnh vừa tụ lại, khu vực tinh không này lập tức biến thành tro tàn. Diệp Quân ở phía sau Phục Võ được kiếm ý bà ta bao phủ, bảo vệ rất tốt.

Nhưng ngay lúc này, thời không trước mặt bà ta bỗng thay đổi, một người đàn ông bước ra đi về phía bà ta.

Nhìn thấy người đàn ông, đồng tử Phục Võ co rụt lại, mặt đầy vẻ khó tin.

Kiếm thế của Phục Võ bắt đầu trở nên yếu dần.

Người đàn ông nhìn Phục Võ, đưa tay ra khẽ nói: “Tiểu Phục…”

Giọng nói quen thuộc khiến cả người Phục Võ run lên, nước mắt rơi xuống.

Bà ta rõ ràng biết đây là thuật ảo giác.

Lý trí mách bảo bà ta nên xuất kiếm.

Nhưng lúc này cho dù thế nào bà ta cũng không đánh được, mà trong lúc này kiếm ý của bà ta bắt đầu vỡ vụn nhanh chóng, sức mạnh Hỗn Độn vẫn còn đó, chỉ cần mấy giây thôi cũng đã có thể nhấn chìm bà ta và Diệp Quân.

Phục Võ bỗng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ngày càng gần mình, nước mắt bà ta như vỡ đê: “Xin lỗi… ta xin lỗi…”

Nói rồi bà ta bỗng gào lên.

Ầm!

Hàng ngàn kiếm quang lao ra từ trong người bà ta.

Nhưng kiếm quang đó lại không đâm vào người đàn ông trước mặt.

Ảo giác xung quanh đều vỡ vụn.

Nhưng lúc này sức mạnh Hỗn Độn đó đã nhấn chìm bà ta và Diệp Quân.

Sức mạnh Hỗn Độn cực mạnh đó khiến bà ta và Diệp Quân văng ra xa gần cả vạn trượng, cũng may Phục Võ đứng chắn trước mặt Diệp Quân, thế nên Diệp Quân vốn đã bị thương nặng hôn mê không bị tổn thương quá nhiều.

Nhưng khóe miệng Phục Võ lại xuất hiện một vệt máu.

Lúc này thời không xung quanh bỗng trở nên hư ảo, thoáng chốc bà ta và Diệp Quân đã ở trong một tinh không nào đó.

Không thấy Pháp Thần Ác Đạo.

Ánh mắt Phục Võ lóe lên một tia lạnh lẽo, bà ta vừa định rút kiếm ra, các tinh tú trong tinh vực xung quanh bắt đầu rung chuyển, ngay lập tức vô số tinh tú biến thành cột sáng tinh tú màu đỏ như máu bắn về phía Phục Võ và Diệp Quân.

Thuật Ác Pháp Tinh Thần.

Hàng vạn tinh tú tụ lại, chỉ là một khí tức đã mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng.

Đối mặt với tinh tú vô tận này, ánh mắt Phục Võ cũng hiện lên vẻ nghiêm trọng hiếm thấy, tay phải bà ta cầm kiếm để dọc xuống.

Vù!

Một tiếng kiếm kêu vang lên.

Ánh mắt Phục Võ lóe lên tia hung tợn, hai tay cầm kiếm của bà ta chém về phía trước: “Phá”.

Ầm!

Vừa chém ra một nhát kiếm, một tia kiếm quang nổ tung.

Ầm ầm…

Hàng vạn tinh tú liên tục bắn đánh về phía Phục Võ và Diệp Quân như vũ bão, từng tiếng nổ chói tai vang lên không dứt…

Kiếm quang và tinh tú quang bị hủy diệt, từng sóng xung kích của sức mạnh đáng sợ lan ra xung quanh.

Cứ thế cũng không biết qua bao lâu, một tia kiếm quang lao lên trời, vô số tinh tú bị chém vỡ.

Trong kiếm quang, cơ thể Phục Võ xoay một vòng, thuận thế chém mạnh một nhát: “Phá!”

Nhát kiếm này chém rất mạnh, cả tinh vực bắt đầu vỡ vụn. Nhưng lúc này lại chỉ thấy xung quanh bỗng xuất hiện vô số ngọn lửa kỳ dị, chỉ thoáng chốc Phục Võ và Diệp Quân bị bao vây lại.

Pháp hỏa Hỗn Độn!

Sau khi mấy ngọn lửa này xuất hiện, nhiệt độ bỗng tăng lên, thân xác Diệp Quân cách đó không xa cũng bắt đầu vặn vẹo, sau đó bắt đầu thay đổi.

Cho dù là kiếm ý vô địch của hắn cũng không thể chịu được pháp hỏa Hỗn Độn này.

Cảm nhận được thế, Phục Võ biến sắc, bà ta bỗng giơ ngón tay mình lên giữa trán, một ngọn lửa lập tức bị bà ta ép buộc lấy ra.

Âm hỏa Thiên Hành!

Phục Võ cong ngón tay lại, âm hỏa Thiên Hành biến thành một tia lửa quang đi vào giữa trán Diệp Quân, sau đó một lớp lửa bao phủ Diệp Quân, sau khi tầng lửa này xuất hiện, thân xác vốn dĩ sắp tan chảy của Diệp Quân mới dần hồi phục.

Thấy thế Phục Võ mới thu lại tầm nhìn, bà ta nhìn xung quanh, ngọn lửa Hỗn Độn đó bỗng lao về phía bà ta và Diệp Quân như thủy triều.

Ánh mắt Phục Võ lộ ra vẻ hung tợn, bà ta bỗng giậm chân phải.

Vèo!

Phục Võ biến thành tia kiếm quang lao lên từ mặt đất.

Trên cả vạn trượng, Phục Võ bỗng cúi xuống nhìn.

Soạt!

Nhát kiếm này như xé toạc cả bầu trời, vô số lửa Hỗn Độn đó cũng bị nứt ra một cái khe cực lớn vào lúc này.

Ngay khi kiếm rơi xuống đất, một kiếm khí đáng sợ bỗng nổ tung, tất cả lửa Hỗn Độn bị nhát kiếm này làm cho chấn động.

Phục Võ lại chém một nhát nữa.

Một tia kiếm quang lập tức lan ra cả vài trăm vạn trượng.

Tất cả lửa Hỗn Độn bị nhát kiếm này của bà ta chém vỡ.

Phục Võ bỗng siết chặt vỏ kiếm, đâm mạnh một nhát về phía trước: “Phá”.

Thời không xung quanh chỗ bà ta như chiếc gương bắt đầu bị phá vỡ.

Vài giây sau, bà ta và Diệp Quân quay lại thời không trước đó.
Chương 2010: Ác Thư

Pháp Thần Ác Đạo đứng cách trước mặt bà ta và Diệp Quân không xa.

Pháp Thần Ác Đạo nhìn chằm chằm Phục Võ, cô ta bỗng xòe tay ra, một cuốn sách cổ màu máu dày xuất hiện trong lòng bàn tay cô ta.

Tay phải cô ta bỗng siết chặt, cuốn sách đó biến thành vô số huyết tự bay ra, cùng lúc đó thời không xung quanh lại thay đổi.

Diệp Quân và Phục Võ xuất hiện trong thế giới của một cuốn sách.

Vô số huyết tự bay vòng xung quanh, dày đặc, vô tận.

Ác Thư!

Nó chứa đựng tà ác vô tận của vũ trụ vô tận, mỗi lần vũ trụ xảy ra Vũ Trụ Kiếp, cô ta sẽ luyện chế ác niệm tồn đọng trong vũ trụ đó thành một chữ sau khi vũ trụ đó bị tiêu diệt, có thể nói mỗi một chữ đều chứa đựng tà ác của một vũ trụ.

Chí tà chí ác! Mà cô ta luyện chế tất cả ác tự thành một cuốn sách: Ác Thư!

Trong Ác Thư, có một thế giới tà ác, khi Phục Võ và Diệp Quân bước vào thế giới tà ác này, thế giới này bắt đầu rỉ máu, vô cùng đáng sợ.

Phục Võ nhíu chặt mày, năm đó bà ta cũng từng đánh nhau với rất nhiều cường giả, nhưng đây là lần đầu tiên bà ta gặp một thần pháp sư mạnh như vậy, rất nhiều lần kiếm của bà ta cũng không thể phá được nó.

Phục Võ không suy nghĩ nữa, bà ta không quan tâm đến mấy huyết tự kia nữa, ánh mắt bà ta luôn nhìn chằm chằm vào Pháp Thần Ác Đạo, ngay khi Pháp Thần Ác Đạo mở miệng định nói gì đó, kiếm của bà ta đột nhiên xuất hiện.

Mục tiêu của nhát kiếm này không phải là mấy ác tự xung quanh đó mà là Pháp Thần Ác Đạo.

Ha ha!

Đúng lúc này, một tiếng cười quái dị bỗng vang lên từ thế giới tà ác này, sau đó kiếm của Phục Võ bắt đầu chậm lại với tốc độ mắt thường có thể thấy, hóa ra kiếm của bà ta không biết từ lúc nào đã bị từng ác tự che phủ, mấy ác niệm đó đang nuốt chửng kiếm của bà ta, quan trọng nhất là kiếm và kiếm ý của bà ta đều đang bắt đầu dần biến mất.

Thấy thế trong mắt Phục Võ hiện lên tia kinh ngạc, kiếm và kiếm ý của bà ta thuần khiết như thế nào? Thế nhưng lại không đỡ được mấy ác tự này! Phục Võ nhìn xung quanh, bà ta nhận ra mình đã đánh giá thấp Ác Thư kỳ dị này rồi.

Không nghĩ nhiều, Phục Võ bỗng buông thanh kiếm đó ra, vì không biết từ lúc nào mấy ác tự đó đã đến trước mặt bà ta muốn gặm nhấm bà ta.

Phục Võ nhắm mắt lại, bà ta xòe tay ra.

Ầm ầm!

Trong lòng bàn tay của bà ta, hai tia kiếm quang đáng sợ bỗng phóng lên trời, kiếm quang cực mạnh kết hợp với ý chí kiếm đạo của bà ta làm chấn động các ác tự và ác huyết xung quanh.

Rầm rầm...

Khí thế của hai tia kiếm quang rất mạnh, điên cuồng đánh vào cả thế giới Ác Thư muốn cưỡng ép phá vỡ thế giới Ác Thư này.

Ngay lúc này Pháp Thần Ác Đạo bỗng tiến đến trước, cô ta bỗng nói: “Ác Pháp”.

Ầm!

Hàng vạn ác tự xung quanh bỗng biến thành từng huyết quang cuồn cuộn lao theo các ác huyết xung quanh đó.

Thấy thế Phục Võ híp mắt lại, tay trái bỗng siết chặt một thanh ý kiếm, ngay sau đó cơ thể bà ta lập tức trở nên hư ảo, thoáng chốc hàng vạn kiếm quang quét ra từ trong người bà ta.

Kiếm quang! Huyết quang! Ác huyết!

Mấy loại sức mạnh không ngừng điên cuồng đánh phá trong Ác Thế Giới, cả Ác Thế Giới chấn động, sóng xung kích sức mạnh đáng sợ không ngừng chấn động từ bốn phía giống như động đất, cực kỳ kinh khủng.

Pháp Thần Ác Đạo cách đó không xa nhìn thấy Phục Võ cứng rắn ngăn cản ác tự và ác huyết này, ánh mắt cô ta dần trở nên lạnh lùng. Phải nói rằng cô ta hơi ngạc nhiên, cô ta cũng không ngờ thực lực của quan chấp hành đứng đầu trong truyền thuyết này lại mạnh đến thế.

Pháp Thần Ác Đạo bỗng duỗi tay phải ra, sau đó cô ta siết chặt lại, thoáng chốc các ác tự xung quanh nhanh chóng bị thiêu đốt, lúc này các tà huyết cũng biến thành máu bị thiêu đốt.

Ầm!

Sau khi mấy ác tự và ác huyết đó bắt đầu bùng cháy, kiếm thế và kiếm quang của Phục Võ bị trấn áp, mà sau khi kiếm thế và kiếm quang bị áp chế, vô số tà niệm ùa vào, Phục Võ cau mày, mấy tà niệm đó quá mạnh, nếu ở trạng thái đỉnh phong thì bà ta sẽ không sợ, nhưng lúc này bà ta chỉ có sáu bảy phần thực lực lúc thời kỳ đỉnh cao thôi, cộng thêm còn bị phân tâm nên bà ta đã hơi khó chống cự.

Thấy thế Pháp Thần Ác Đạo bỗng niệm một câu chú cổ, ngay sau đó vô số tiếng gầm gừ tà ác bỗng xuất hiện trong thế giới Ác Thư, những âm thanh này thổi về phía Phục Võ như cơn bão dữ.

Phục Võ nhìn Diệp Quân sau lưng, bà ta nhắm mắt lại, sau khi ổn định tâm thái, bà ta đột nhiên mở mắt ra, vô số kiếm quang bay ra từ giữa trán bà ta, điên cuồng đánh lại sức mạnh tà ác đáng sợ xung quanh.

Nhưng ngay lúc này, đồng tử Phục Võ co rụt lại, bà ta xoay người, một sức mạnh đáng sợ bỗng lao đến.

Lại một cường giả nữa xuất hiện.

Phục Võ kéo Diệp Quân ra phía sau, chém mạnh một nhát kiếm về phía trước. Keng! Kiếm quang vỡ tan, Phục Võ và Diệp Quân bị đánh văng ra xa, ngay khi họ văng ra, vô số ác tự và ác huyết lao về phía họ như điên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK