Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1096: Hơi bất thường

Người thân.

Nghe Thiên Mệnh Váy Trắng nói thế, Diệp Quân cảm thấy như có một lòng nước ấm chảy vào lòng.

Đến bây giờ các vị cô cô đều đối xử rất tốt với hắn.

Ngay lúc này Thiên Mệnh Váy Trắng bỗng nói: “Chúng ta sắp đến rồi”.

Nghe thế Diệp Quân không suy nghĩ nữa, hắn nhìn phía xa, cảm thấy có chút mong đợi, dĩ nhiên vẫn có lo lắng.

Chân tỷ.

Cũng không biết bây giờ tỷ ấy thế nào rồi.

Một trăm năm!

Mình có thể trở nên vô địch trong một trăm năm sao?

Quá Khứ Tông sẽ cho mình một trăm năm sao?

Diệp Quân nhắm mắt lại.

Áp lực trước giờ rất lớn.

Thiên Mệnh Váy Trắng nhìn Diệp Quân, cảm thấy không nỡ nhẫn tâm.

Bà ấy biết Diệp Quân đang chịu rất nhiều áp lực, hơn nữa áp lực cực kỳ lớn, nhất là khi mấy người cha của hắn bắt đầu giấu hắn, mặc dù bà ấy không tán thành cách làm này nhưng cũng không có cách nào khác, hiện giờ đây có thể là cách tốt nhất.

Dù sao thời gian của mọi người không còn nhiều.

Lúc này Diệp Quân bỗng nói: “Cô cô, hiện giờ cảnh giới cao nhất mà con tiếp xúc là Mệnh Vận Đại Đế, trên nữa là cảnh giới gì?”

Thiên Mệnh Váy Trắng thôi suy nghĩ, cười nói: “Đế Quân”.

Diệp Quân hơi ngờ vực: “Đế Quân?”

Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu: “Cảnh giới Đế Quân chỉ có ở trong Tuế Nguyệt trường hà, chẳng hạn như những người có thể ngược dòng Tuế Nguyệt năm mươi tỷ năm thì được gọi là Đế Quân. Những người có thể trở thành Đế Quân cơ bản không thực, vì họ muốn ngược dòng thời gian về năm mươi tỷ năm vẫn rất khó”.

Đế Quân.

Diệp Quân khẽ gật đầu, thực lực của những Đế Quân mà hắn gặp trên đường đi đều vô cùng mạnh.

Diệp Quân lại hỏi: “Trên Đế Quân thì sao?”

Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Trên Đế Quân là Thiên Quân, cường giả ở cấp bậc này có thể tự mình ngược dòng thời gian về năm mươi tỷ, có thể xem là cường giả đỉnh cấp trong Tuế Nguyệt trường hà”.

Diệp Quân lặng thinh.

Thiên Quân.

Trước đây sau khi Cổ Nam Dung – Đại Kiếm Đế Quân đột phá chắc hẳn cũng là Thiên Quân.

Diệp Quân nhìn Thiên Mệnh Váy Trắng, bà ấy cười nói: “Trên Thiên Quân là Tổ Cảnh”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Tổ Cảnh là gì?”

Thiên Mệnh Váy Trắng giới thiệu: “Cường giả ở cấp bậc Tổ Cảnh này có thể đi ngược thời gian về chín mươi tỷ năm, tương đương với việc họ có thể đi ngược về tận cuối quá khứ ở những năm đã biết. Những cường giả này cực kỳ ít ở trong Tuế Nguyệt trường hà”.

Tổ Cảnh!

Diệp Quân gật đầu, Tổ Long chắc hẳn là Tổ Cảnh, tộc trưởng Quỷ tộc cũng là cường giả Tổ Cảnh.

Còn có các chủ Kiếm Các ở Quá Khứ Tông trước đó, vị này chắc cũng là cường giả Tổ Cảnh.

Diệp Quân như nghĩ đến điều gì, bỗng nhíu mày: “Cô cô, có gì đó không đúng”.

Thiên Mệnh Váy Trắng nhìn Diệp Quân: “Cái gì không đúng?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Trước đây nghe Thanh Thanh cô cô nói bà ấy đã tiếp xúc với Đạo… Tiếp xúc với Đạo là cảnh giới trên Tổ Cảnh à?”

Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân khó hiểu nói: “Nếu Thanh Thanh cô cô đã ở cảnh giới trên Tổ Cảnh, vậy tại sao lúc bà ấy đánh với đám Đế Quân đó…”

Nói đến đây hắn không nói tiếp nữa.

Lúc đánh mấy vị cường giả Đế Quân đó, Diệp Thanh Thanh cũng hơi mất sức, theo lý thì bà ấy cao hơn các Đế Quân đó mấy cảnh giới, hẳn là phải giết trong tích tắc mới đúng chứ, hơn nữa bà ấy còn là kiếm tu, sức chiến đấu của kiếm tu vượt trội hơn các cường giả cùng cấp.

Nghe Diệp Quân nói thế, Thiên Mệnh Váy Trắng chớp mắt, thầm nói thôi xong, thằng nhóc này thế mà lại suy nghĩ lung tung.

Diệp Quân nhìn Thiên Mệnh Váy Trắng đợi câu trả lời.

Thiên Mệnh Váy Trắng mỉm cười: “Bây giờ Diệp Thanh Thanh cô cô của con là tiếp xúc với Đạo, cảnh giới này rất đặc biệt”.

Diệp Quân tò mò: “Rất đặc biệt?”

Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu: “Cảnh giới này chú trọng đến tâm cảnh, tính cách của Thanh Thanh cô cô của con lại nóng nảy, tâm cảnh không ổn định nên vấn đề rất lớn”.

Diệp Quân nhìn Thiên Mệnh Váy Trắng không nói gì, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ nghi ngờ.

Thiên Mệnh Váy Trắng nghiêm túc nói: “Thật mà”.

Diệp Quân hỏi: “Cô cô, người cũng là tiếp xúc với Đạo sao?”

Thiên Mệnh Váy Trắng chớp mắt: “Đúng thế”.

Diệp Quân nói: “Tính tình của người rất tốt…”

Thiên Mệnh Váy Trắng im lặng.

Toang rồi.

Thằng nhóc này không dễ gạt như thế.

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Cô cô, chắc người hiếm khi gạt ai nhỉ?”

Thiên Mệnh Váy Trắng thành thật gật đầu: “Hầu như chưa từng, đây là lần đầu tiên”.

Diệp Quân cạn lời.

Người thẳng thắn như thế, cũng không biết gạt mình.

Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Hôm khác con đi hỏi Thanh Thanh cô cô ấy, bà ấy sẽ nói cho con nghe vấn đề này”.

Diệp Quân khẽ cười, lắc đầu.

Hỏi Thanh Thanh cô cô?

Thậm chí bà ấy sẽ không gạt ngươi mà sẽ đánh một trận.

Diệp Quân còn định nói gì đó thì lúc này Thiên Mệnh Váy Trắng bỗng nói: “Chúng ta sắp đến rồi”.

Diệp Quân nhìn Thiên Mệnh Váy Trắng, thấy đối phương đổi chủ đề, hắn chỉ khẽ cười không hỏi nữa.

Tính tình cô cô này rất tốt, dịu dàng hòa nhã, mình vẫn nên quý trọng thì hơn.

Nếu ép buộc bà ấy đi rồi thì mình là người chịu thiệt.

Thấy Diệp Quân không hỏi nữa, Thiên Mệnh Váy Trắng thầm thở phào.

Thằng nhóc này khá thông minh, không dễ bị lừa.

Lúc này Diệp Quân như nghĩ đến gì đó, bỗng hỏi: “Cô cô, người biết ông nội con à?”

Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu: “Biết chứ, lúc ta quen với ông ấy, ông ấy vẫn còn rất yếu”.

Diệp Quân cảm thấy có hứng thú: “Rất yếu?”

Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu, cười nói: “Năm đó ông nội con vẫn còn khá yếu, nhưng sau đó ông ấy trưởng thành cực kỳ nhanh”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Cô cô, tài năng của người, Đồ cô cô và Thanh Thanh cô cô đều đỉnh cấp nhất thế gian, tại sao mọi người…”

Nói đến đây hắn không nói tiếp nữa.

Thật ra hắn đã thắc mắc vấn đề này rất lâu rồi.

Tài năng của Thiên Mệnh Váy Trắng cô cô này, Diệp Thanh Thanh cô cô và Đồ cô cô tuyệt đối đáng sợ, thế nhưng nhiều năm như thế mà họ vẫn không thể vô địch.

Hắn nghĩ chuyện này hơi bất thường.
Chương 1097: Con muốn gặp Chân tỷ

Nghe Diệp Quân nói, Thiên Mệnh Váy Trắng mỉm cười: “Thế tục có một câu là muốn giàu thì cố gắng nỗ lực, muốn đại quý đại phú thì dựa vào số mệnh, con tin câu này không?”

Diệp Quân gật đầu: “Có lý”.

Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Từ xưa đến nay, về mặt ý nghĩa vượt qua Đại Đạo, hơn nữa người một mình đi trên một con đường cũng chỉ có mấy người họ”.

Diệp Quân hỏi: “Là vì chấp niệm sao?”

Ánh mắt Thiên Mệnh Váy Trắng lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Con…”

Lúc này bà ấy mới nhận ra rằng có lẽ bà ấy đã xem thường đứa cháu này rồi.

Nhìn vẻ mặt của Thiên Mệnh Váy Trắng, Diệp Quân thầm thở dài.

Hắn đoán không sai.

Đúng là vì chấp niệm.

Chấp niệm này dĩ nhiên là cha mình.

Mặc dù cô cô váy trắng cũng có chấp niệm nhưng không phải ai cũng có thể vượt qua Đại Đạo bằng chấp niệm.

Trực giác nói cho hắn biết thực lực của cô cô váy trắng không đơn giản là vượt qua Đại Đạo.

Cô cô bí ẩn.

Thiên Mệnh Váy Trắng bỗng cười nói: “Ta không quá để tâm đến việc vô địch, thực lực đủ dùng là được, dù sao bây giờ ca ca cũng sẽ không có gì nguy hiểm”.

Diệp Quân cười nói: “Cô cô, cha sống lại một đời, mọi người sẽ đi theo sao?”

Thiên Mệnh Váy Trắng lắc đầu: “Tạm thời thì không”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Bây giờ huynh ấy là của một mình cô cô váy trắng”.

Diệp Quân chớp mắt: “Cô cô váy trắng sẽ ghen tị à?”

Thiên Mệnh Váy Trắng khẽ cười, sau đó nói: “Ở thế giới này thì không, nhưng ở thế giới đó chắc chắn sẽ có”.

Ghen tị!

Diệp Quân hơi tò mò.

Nếu cô cô váy trắng ghen thì sẽ thế nào?

Sẽ không vung tay lên hủy diệt thế giới chứ?

Nghĩ đến đây, Diệp Quân không khỏi lắc đầu khẽ cười.

Ngay lúc này Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Chúng ta đến rồi”.

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, lúc này Thiên Mệnh Váy Trắng kéo cánh tay hắn rồi biến mất.

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân và Thiên Mệnh Váy Trắng đi vào một tinh không, vừa bước vào tinh không này, Diệp Quân lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Cả tinh không vô tận thế mà toàn là một màu đỏ của máu hệt như một biển máu.

Vừa bước vào tinh không màu đỏ máu này, Diệp Quân đã cảm nhận được cảm giác ép bức trước nay chưa từng có.

Vũ Trụ Kiếp.

Uy lực này cực kỳ đáng sợ, đáng sợ hơn uy lực Tổ Long mà hắn gặp trước đó ít nhất một trăm lần.

Lúc này cả người hắn không khỏi run lên.

Sợ hãi!

Cảm giác sợ hãi bỗng dâng lên từ tận đáy lòng, sau đó lan ra khắp người hắn.

Lúc này Thiên Mệnh Váy Trắng kéo cánh tay Diệp Quân, kiếm thế cực mạnh chắn trước mặt hắn.

Có kiếm thế chặn lại, Diệp Quân mới cảm thấy đỡ hơn.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía xa, tận cuối tinh không liên tục có tia chớp màu máu lóe lên, mỗi tia chớp đều ẩn chứa sức mạnh hủy diệt thế giới, cực kỳ đáng sợ.

Thiên Mệnh Váy Trắng nhìn tận cuối tinh không vũ trụ đó, lúc này vẻ mặt bà ấy cũng khá nghiêm trọng: “Đó chính là vị trí của Ác Đạo”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Cô cô, chẳng phải Chân tỷ đã trấn áp cô ta bằng bản thể rồi sao? Tại sao khí tức Ác Đạo này…”

Thiên Mệnh Váy Trắng lắc đầu: “Không trấn áp được”.

Không trấn áp được!

Nghe Thiên Mệnh Váy Trắng nói thế, Diệp Quân sửng sốt, run giọng nói: “Là sao?”

Thiên Mệnh Váy Trắng khẽ nói: “Chân Thần áp chế cô ta quá lâu, mỗi một lần trấn áp sức mạnh của Ác Đạo đều sẽ tăng lên rất nhiều, đây là lần cuối cùng bản thể của Chân Thần có thể áp chế cô ta trong trường hợp bình thường, nhưng…”

Diệp Quân lập tức nói: “Tông chủ Quá Khứ Tông?”

Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu: “Ừ”.

Sắc mặt Diệp Quân trở nên khó coi.

Thiên Mệnh Váy Trắng nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Có lẽ, không có thời gian một trăm năm…”

Diệp Quân bỗng nói: “Cô cô, con muốn gặp Chân tỷ”.

Thiên Mệnh Váy Trắng lặng thinh.

Diệp Quân nhìn Thiên Mệnh Váy Trắng: “Cô cô, làm ơn”.

Khu vực kiếp nạn ở phía xa không phải là thứ mà hắn có thể vượt qua.

Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Bây giờ Chân Thần có chín mươi phần trăm thần tính…”

Diệp Quân mỉm cười: “Với con, tỷ ấy vẫn là Chân tỷ”.

Thiên Mệnh Váy Trắng im lặng một lúc lâu rồi nói: “Ta bảo vệ con qua đó”.

Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn cô cô”.

Thiên Mệnh Váy Trắng bỗng xòe tay ra, kiếm trong tay bỗng bay lên chém một nhát.

Vèo!

Nhát kiếm này phá không trung bay đi, khu vực kiếp nạn đó bị chém tạo ra một con đường.

Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Mau lên”.

Diệp Quân gật đầu, biến thành kiếm quang bay về phía xa dọc theo con đường đó.

Khi hắn xuyên qua khu vực kiếp nạn, một người phụ nữ đỏ máu bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn, hắn chưa kịp phản ứng thì đã có một bàn tay đã bóp lấy cổ họng hắn.

Ác Đạo!

Ác Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân, mặt mày hung tợn.

Lúc này một giọng nói không cảm xúc bỗng vang lên phía sau Ác Đạo: “Ngươi làm hắn bị thương thử xem”.
Chương 1098: Mười năm

Giọng nói quen thuộc này!

Diệp Quân giật mình, nhìn ra sau lưng Ác Đạo, thấy một người phụ nữ trong chiếc váy dài màu xanh nhạt đứng đó. Tóc trắng như tuyết, mắt lạnh như băng.

Là Từ Chân!

Chân tỷ đến!

Vô số khoảnh khắc quen thuộc với đối phương vụt qua như điện xẹt trong đầu Diệp Quân.

Ác Đạo nghe thấy Từ Chân lên tiếng thì quay lại, hung tợn gằn giọng: “Bản thân ngươi còn chưa lo xong mà còn muốn bảo vệ hắn?"

Từ Chân chỉ lạnh lùng nhìn lại.

Ác Đạo cười khẩy, nhìn Diệp Quân đầy mỉa mai: “Trăm năm vô địch cũng chỉ thế thôi à? Phế vật”.

Đúng lúc này, một luồng sức mạnh khổng lồ ập đến từ phía sau.

Ác Đạo quay phắt lại.

Uỳnh!

Cô ta bị đánh văng ra xa tít trong một tiếng rên rỉ.

Ác Đạo quắc mắt trừng Từ Chân đầy oán độc.

Đối phương làm như không thấy, chỉ quay lại nhìn Diệp Quân.

Ánh mắt không hề dao động.

Diệp Quân đi đến gần, nhưng bị một thứ gì đó vô hình chặn lại khi còn cách đối phương nửa trượng.

Từ Chân lắc đầu, xoay người đi: “Đi đi”.

Diệp Quân ngẩn ra: “Chân tỷ...”

Từ Chân lãnh đạm: “Đến đây làm gì?"

Giọng vẫn không có chút tình cảm nào.

Diệp Quân thì thầm: “Ta đến gặp tỷ”.

Từ Chân không đáp lại.

Diệp Quân lại muốn đến gần nhưng vẫn bị màn chắn vô hình kia chặn lại.

Hắn thở dài: “Tỷ đã không muốn gặp thì thôi ta đi”.

Nói rồi xoay người rời đi.

Nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm nghĩ: Chân tỷ sẽ gọi mình lại chứ hả?

Thế mà đi được hẳn một đoạn rồi vẫn chẳng nghe thấy gì.

Diệp Quân sa sầm mặt.

Bỗng có tiếng bước chân vang lên sau lưng. Hắn xoay người, thấy Từ Chân đang đứng trước mặt mình.

Diệp Quân phấn khởi: “Chân tỷ”.

Từ Chân lãnh đạm: “Chuyện gì?"

Hắn nắm lấy tay cô ta, cô ta cũng không phản đối.

Tuy ánh mắt Từ Chân vẫn lạnh nhạt như trước nhưng Diệp Quân cảm nhận được nội tâm cô không xa cách đến vậy.

Hắn bèn nói: “Đợi ta nhé”.

Rồi xoay gót đi.

Thái độ dứt khoát này khiến Từ Chân ngẩn người.

Lần này Diệp Quân đi thật.

Hắn không phí lời tình chàng ý thiếp, bởi vì thứ mà Từ Chân cần nhất hiện giờ là giúp đỡ chứ không phải mấy lời tỏ tình.

Hắn chỉ có thể nâng cao sức mạnh của mình mà thôi.

Từ Chân nhìn theo bóng lưng hắn, muốn mở miệng nhưng rồi lại chẳng biết nói gì.

Một hồi lâu sau, cô ta thấp giọng thở dài, xoay người đi.

Đúng lúc này, Ác Đạo lại xuất hiện cách Diệp Quân không xa.

Hắn nhíu mày.

Ác Đạo: “Phế vật”.

Diệp Quân thản nhiên hỏi lại: “Cô muốn đấu võ mồm chứ gì?"

Ác Đạo khinh bỉ: “Ngươi không phải là phế vật thì là thứ gì? Trăm năm? Ngươi cho rằng con ả kia chịu được trăm năm sao?"

Diệp Quân nhíu mày: “Cô có ý gì?"

Ác Đạo nhăn nhở: “Ra là ngươi không biết à? Ha ha ha! Ngươi cho rằng thứ ả đang trấn áp chỉ là vũ trụ kiếp thôi ư? Thứ ấy đến từ vô vàn chúng sinh, trấn áp nó chẳng khác gì đi ngược lại Đạo, mỗi ngày đều bị ác niệm của chúng sinh phản phệ... Cảm giác ấy, khà khà...”

Bị chúng sinh phản phệ?!

Diệp Quân nghe vậy thì biến sắc.

Ác Đạo vung tay lên. Một màn sáng xuất hiện cách đó trăm trượng, chiếu cảnh bản thể của Từ Chân đứng trong một vùng không gian hỗn độn vô danh, nơi có vô số ác niệm đang không ngừng ùa vào cơ thể cô ta.

Ăn mòn từng chút một.

Sức mạnh chúng sinh đang liên tục ăn mòn Từ Chân, khiến cho sự sống của cô ấy biến mất theo từng ngày.

Ác Đạo nở nụ cười lạnh lùng với Diệp Quân: “Ngươi cho rằng ả chỉ đang trấn áp ta thôi sao? Không, ả đang trấn áp ác quả của ngàn vạn chúng sinh này. Trăm năm mà ả nói chỉ là để gạt ngươi mà thôi, chứ ả cùng lắm chỉ chịu được mười năm trước khi bị ác niệm ấy xâm chiếm hoàn toàn”.

Diệp Quân siết chặt hai tay, run rẩy hỏi Từ Chân: “Chân tỷ, cô ta nói thật ư?"

Mười năm!
Chương 1099: Nhắm mắt lại

Mười năm!!

Căn bản không có trăm năm gì cả!

Mà chỉ mười năm thôi, Từ Chân sẽ bị ác niệm xâm chiếm hoàn toàn.

Tỷ ấy đang gạt mình ư?

Bên kia, Từ Chân dừng bước, im lặng một hồi lâu mới đáp: “Là giả”.

Diệp Quân gào lên: “Tỷ còn định gạt ta tiếp ư?"

Từ Chân không nói gì.

Hai mắt Diệp Quân đỏ ngầu: “Chân tỷ, tỷ chỉ còn... mười năm thôi...”

Từ Chân thì thầm: “Còn nhớ ta đã nói gì với cậu không? Chúng ta...”

Diệp Quân lập tức lắc đầu: “Không! Ta không nhớ gì hết! Tỷ nói tỷ cho ta một trăm năm, bây giờ hóa ra chỉ còn chưa tới mười năm... Chân tỷ, vì sao lại dối gạt ta??"

Từ Chân xoay lưng lại: “Chẳng lẽ cậu không muốn vô địch?"

Diệp Quân gào lên: “Vô địch quan trọng bằng tỷ sao???"

Thân hình Từ Chân khẽ run.

Nhưng khi Diệp Quân đi đến, Từ Chân lại nói: “Cho dù chỉ có mười năm, ta vẫn tin cậu sẽ có thể vô địch”.

Diệp Quân: “Tỷ tin sao?"

Từ Chân: “Ta tin”.

Diệp Quân dừng bước: “Nên tỷ mới quyết định hy sinh?"

Từ Chân không đáp.

Diệp Quân lắc đầu: “Không, ta không cho phép tỷ chịu chết”.

Từ Chân còn chưa kịp nói thì đã bị tiếng cười của Ác Đạo cắt ngang: “Không cho? Ngươi tưởng ngươi là ai? À phải rồi, ngươi là vua dựa dẫm cơ mà! Nào, gọi chỗ dựa của ngươi đến đây! Gọi đến đây!"

Diệp Quân không khỏi cau mày, tự hỏi con ả này bị trấn áp lâu quá nên khùng rồi hả?

Ác Đạo quắc mắt trừng hắn đầy oán độc: “Thứ phế vật nhà ngươi...”

Roạt!

Thời không trước mặt Diệp Quân bỗng nứt đôi, để một người phụ nữ bước ra.

Người phụ nữ váy trắng!

Diệp Quân thấy đối phương thì ngẩn ra: “Cô cô...”

Bà ấy chỉ nói: “Nhắm mắt lại”.

Diệp Quân càng không hiểu tợn: “Là sao?"

Bà ấy xoa đầu hắn: “Ngoan, nghe lời ta”.

Diệp Quân: “...”

Bị đối phương nhìn chằm chằm mãi, hắn bèn nghe lời nhắm mắt lại.

Người phụ nữ váy trắng vẫn không yên lòng mà vung tay phong ấy vùng không gian Diệp Quân đang đứng, làm hắn không nhìn thấy, không cảm thấy được gì.

Cảm giác như bị nhốt vào phòng tối vậy.

Sau đó, bà ấy mới xoay lại nói với Ác Đạo: “Mở mồm ngậm miệng đều là phế vật, ngươi cho rằng ngươi mạnh lắm hay sao?"

Đối phương quắc mắt: “Ta là Đại Đạo, là căn nguyên của chúng sinh...”

người phụ nữ chỉ vươn tay làm động tác bóp. Ác Đạo không kịp phản ứng, bị thộp lấy ngay cổ họng.

Người phụ nữ bày ra vẻ xem thường: “Đại Đạo? Yếu như chó!"

Rồi vung tay tát vào má cô ta.

Chát!

Một tiếng vả réo rắt vang lên.
Chương 1100: Cô cô không phải đối thủ của cô ta

“A!”

Sau khi bị người phụ nữ váy trắng tát một bạt tai, Ác Đạo hoàn toàn phát điên, đôi mắt nàng ta như phun ra lửa, nét mặt vô cùng điên cuồng: “Ngươi dám..”

Còn chưa nói hết, người phụ nữ váy trắng đột nhiên xách Ác Đạo lên ném xuống mặt đất trước mặt.

Ầm!

Thời không vỡ tan!

Ác Đạo: “…”

Người phụ nữ váy trắng giẫm chân phải lên mặt Ác Đạo, nhìn vào khuôn mặt dữ tợn của cô ta: “Yếu như con kiến không biết, còn nghĩ bản thân lợi hại lắm…”

Dứt lời, bà ấy hơi dùng sức, khuôn mặt xinh đẹp của Ác Đạo lập tức vặn vẹo biến dạng.

Ác Đạo đã bị sỉ nhục đến thế bao giờ?

Cô ta lập tức gào thét một cách điên cuồng, cùng lúc đó, cô ta thả ra vô số kiếp lôi, nhưng những kiếp lôi kia vừa xuất hiện đã bị một sức mạnh kinh khủng nghiền nát.

Vào khoảnh khắc này, tất cả ác niệm chúng sinh và kiếp lực đều không có chút tác dụng nào cả.

Không hề có khả năng phản kháng!

Nhìn thấy cảnh này, một cảm giác sợ hãi lan ra từ trong cơ thể của Ác Đạo, cả người cô không nhịn được run rẩy, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin…

Người phụ nữ váy trắng nhìn xuống Ác Đạo, không có thái độ gì: “Yếu”.

Ác Đạo hoảng sợ nhìn người phụ nữ, run rẩy nói: “Ngươi… Ngươi…”

Người phụ nữ không hề nhiều lời, bà ấy nâng chân lên đá một phát vào mặt Ác Đạo.

Bốp!

Ác Đạo lập tức bị đá bay nghìn trượng.

Người phụ nữ lạnh lùng nhìn Ác Đạo đã hoàn toàn ngơ ngác phía xa: “Ngươi có thể đánh hắn, nhưng không thể sỉ nhục hắn, hiểu chứ?”

Ác Đạo nhìn người phụ nữ bằng ánh mắt vô cùng kiêng dè: “Ngươi…”

Lúc này, cô ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Vượt qua Đại Đạo?

Dù người phụ nữ này đã vượt qua Đại Đạo, nhưng cũng không thể khiến cô ta không có khả năng đánh trả như thế được.

Sao có thể chứ?

Ác Đạo hoàn toàn sững sờ.

Lúc này, tín ngưỡng võ đạo trong lòng cô ta đã sụp đổ.

Vì thực lực của người phụ nữ trước mắt đã hoàn toàn vượt khỏi phạm vi nhận thức võ đạo của cô ta.

Trước khi đến đây, cô ta vẫn cho rằng mình là đỉnh cú chóp…

Nhưng mà…

Người phụ nữ váy trắng nhìn chằm chằm Ác Đạo: “Xông lên!”

Nghe thấy thế, sắc mặt Ác Đạo lập tức thay đổi, cô ta vừa định rút lui thì một khí thế đáng sợ đã cố định cô ta lại.

Người phụ nữ váy trắng vung tay tát một cái.

Chát!

Ác Đạo lập tức bị đánh một bạt tai, có máu tươi phun ra từ trong miệng cô ta.

Người phụ nữ váy trắng kẹp hai ngón tay, một giọt máu bị bà ấy đón lấy, sau đó bà ấy quẹt giọt máu kia lên khoé miệng mình, tiếp theo lại xé một góc áo của mình…

Trông giống như vừa trải qua một trận chiến nguy hiểm vậy…

Khung cảnh này khiến Ác Đạo ngơ ngác, bà ấy đang làm gì thế?

Lúc này, người phụ nữ váy trắng xoay người vung tay áo, Diệp Quân được thả ra khỏi phòng tối.

Khi nhìn thấy dáng vẻ của người phụ nữ này, Diệp Quân nhất thời sửng sốt: “Cô cô, người…”

Người phụ nữ thản nhiên nhìn Ác Đạo phía xa, bình tĩnh nói: “Cô ta quá mạnh, cô cô không phải đối thủ của cô ta”.

Ác Đạo: “???”

Thiên Mệnh Váy Trắng: “…”

Nghe thấy lời của người phụ nữ váy trắng, Diệp Quân thoáng sửng sốt, sau đó sắc mặt hắn trở nên nặng nề, trong lòng cực kỳ sợ hãi.

Cô cô váy trắng cũng không thể làm gì Ác Đạo này?

Từ trước đến giờ, cô cô váy trắng vẫn luôn vô địch, nhưng bây giờ…

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Ác Đạo, hắn không ngờ người phụ nữ này lại mạnh hơn cô cô váy trắng.

Đúng là khó tin!

Toi đời rồi!

Diệp Quân cảm thấy cả người tê dại.

Lúc này, tín ngưỡng võ đạo trong lòng hắn cũng đã sụp đổ.

Lúc này, người phụ nữ váy trắng đột nhiên nói: “Con đi trước đi, ta sẽ ở lại ngăn cản cô ta”.

Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Cô cô, việc này…”

Người phụ nữ nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Chăm chỉ tu luyện, con là hy vọng cuối cùng của chúng ta đấy”.

Dứt lời, bà ấy nhìn về phía Thiên Mệnh Váy Trắng.

Thiên Mệnh Váy Trắng hiểu ý, lập tức kéo tay Diệp Quân, run rẩy nói: “Mau đi thôi, nếu còn không đi thì không đi được nữa đâu”.

Dứt lời, bà ấy dẫn Diệp Quân xoay người ngự kiếm rời đi.

Diệp Quân nhanh chóng bị Thiên Mệnh Váy Trắng dẫn đi, biến mất ở cuối chân trời.

Sau khi thấy Diệp Quân rời đi, người phụ nữ quay đầu nhìn Ác Đạo phía xa, sắc mặt Ác Đạo lập tức thay đổi, vội vàng lùi lại.

Người phụ nữ lạnh nhạt nhìn thoáng qua Ác Đạo: “Chó cũng mạnh hơn ngươi”.

Dứt lời, bà ấy xoay người biến thành một tia kiếm quang biến mất ở phía xa.

Ở vị trí ban đầu, sắc mặt Ác Đạo vô cùng khó coi, đương nhiên nhiều hơn là cảm giác sợ hãi.

Trước kia cô ta từng nghe nói đến người phụ nữ váy trắng, biết đây là cô cô của Diệp Quân, nhưng cũng chưa từng giao thủ với bà ấy.

Cô ta cho rằng cùng lắm đối phương cũng chỉ vượt qua Đại Đạo mà thôi.

Mà đối với cô ta, cao thủ vượt qua Đại Đạo cũng không có uy hiếp quá lớn, dù sao cô ta cũng là hoá thân của Đại Đạo.

Nhưng cô ta không ngờ người phụ nữ váy trắng này lại mạnh đến thế.

Khi nãy lúc đối mặt với người phụ nữ này, cô ta không hề có khả năng đánh trả.

Đúng là kinh khủng!

Lúc này, Chân Thần ở bên cạnh cất lời: “Biết mình yếu đến mức nào rồi đúng không?”

Ác Đạo quay đầu nhìn về phía Chân Thần, cô ta căm thù nói: “Chân Thần, ngươi vẫn nên lo cho mình trước thì hơn! Trong vòng mười năm, ngươi sẽ bị sức mạnh ác niệm chúng sinh từng bước xâm chiếm, hi đó…”

Từ Chân chớp mắt: “Ta sợ, sợ quá đi thôi”.

Dứt lời, cô ta nhìn Ác Đạo bằng ánh mắt thương hại, sau đó xoay người rời đi.

Nét mặt Ác Đạo rất khó coi, ánh mắt đó của Từ Chân là có ý gì?

Thương hại?

Từ Chân có tư cách gì thương hại cô ta?

Từ Chân có tư các gì?

Cô ta chợt cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được là lạ ở đâu.

Ác Đạo không suy nghĩ nhiều nữa, cô ta hít sâu một hơi, mười năm, chỉ cần Từ Chân chết, cô ta sẽ có thể thoát khỏi ràng buộc, đến lúc đó, cô ta sẽ có thể áp chế Thiện Đạo, sau đó dung hợp với nó, trở thành một thân thể hoàn chỉnh, khi đó, thực lực của cô ta sẽ đạt tới một độ cao chưa từng có!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK