Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2381: Bàn bạc

Cách Diệp Quân mười mấy mét, một gã đàn ông mặc áo giáp đang đứng đó.

Thấy người đến, Diệp Quân cau mày, hắn không nhận ra người trước mặt là ai.

Đúng lúc này, Đa Nguyên Đạo Đế xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặc khôi giáp đen: “Nguyễn Thương!”

Diệp Quân nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, Đa Nguyên Đạo Đế trầm giọng nói: “Gã là người của Sáng Thế Đạo Điện”

Sáng Thế Đạo Điện.

Diệp Quân sửng sốt, sau đó nhìn Nguyễn Thương: “Có chuyện gì?”

Nguyễn Thương nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, rồi nhìn Diệp Quân: “Ta phụng mệnh đến giết ngươi.”

Diệp Quân hơi nheo mắt: “Sáng Thế Đế Thần.”

Nguyễn Thương gật đầu: “Đúng vậy.”

Diệp Quân cau mày nói: “Ta không có mâu thuẫn với ông ta, sao ông ta phải giết ta?”

Nguyễn Thương nói: “Năm đó, có một thanh kiếm đã đến Sáng Thế Đạo Điện, mạo phạm thần uy Đế Thần.”

Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó nói: “Ta đề nghị ngươi đi tìm chủ nhân của thanh kiếm đó, ta có thể cung cấp vị trí chính xác.”

Đa Nguyên Đạo Đế: “...”

Nguyễn Thương nhìn Diệp Quân, nói: “Diệp công tử, ta không đánh lại chủ nhân của thanh kiếm kia.”

Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống: “Cho nên, ngươi đến tìm ta hả?”

Nguyễn Thương gật đầu: “Phải.”

Diệp Quân: “...”

Đa Nguyên Đạo Đế nói: “Nguyễn Thương, thoạt nhìn ngươi không giống đến giết cậu Diệp.”

Nguyễn Thương im lặng.

Quả thật gã đến đây không phải để giết người, bởi gã biết chủ nhân của thanh kiếm kia rất kinh khủng, cho dù có giết người trước mặt, gã không chịu được việc chủ nhân thanh kiếm kia trả thù.

Diệp Quân nhìn Nguyễn Thương: “Ý của ngươi là?”

Nguyễn Thương trầm giọng nói: “Diệp công tử, thành thật mà nói, ta không muốn trở thành kẻ thù của ngươi, nhưng hôm nay, ta phụng mệnh đến giết ngươi, nếu không thi hành, ta cũng khó mà báo cáo kết quả, ta hiểu rõ, với thực lực của ta, ta không thể giết ngươi, cho nên, ta đến thương lượng với ngươi, xem có biện pháp nào vẹn cả đôi đường hay không.”

Diệp Quân và Đa Nguyên Đạo Đế đều bất ngờ, bọn họ không ngờ rằng người này đến đây để bàn biện pháp đối phó.

Diệp Quân và Đa Nguyên Đạo Đế nhìn nhau, Đa Nguyên Đạo Đế trầm giọng nói: “Nguyễn Thương, ngươi không nói đùa đấy chứ?”

Nguyễn Thương hờ hững nói: “Đa Nguyên, ngươi nhìn ta có giống đang đùa giỡn với ngươi không?”

Đa Nguyên Đạo Đế quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân suy nghĩ một hồi, rồi nói: “Ngươi nghĩ sao?”

Nguyễn Thương lắc đầu: “Ta chưa tìm ra cách, tất cả những gì ta biết là Bùi thần hầu muốn giết ngươi, trước mắt không phải vấn đề gì lớn, nhưng sau này, cô ta thấy ta không có động tĩnh gì, nhất định sẽ tự mình ra tay.”

Nói đến đây, vẻ mặt gã trở nên nghiêm túc.

Không thể không nói, lúc này gã cũng rất bất lực, mẹ kiếp, Bùi thần hầu kia cũng vậy, bảo gã tự mình đến giết, cô ta thật coi trọng gã!

Chẳng lẽ cô ta không biết mình chỉ là người gác cổng thôi sao? Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Nguyễn Thương, thế này nhé, ngươi giúp ta trì hoãn một khoảng thời gian.”

Nguyễn Thương nhìn Diệp Quân: “Trì hoãn một khoảng thời gian?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ tu vi của ta đang bị phong bế, nên cần một khoảng thời gian nhất định.”

Nguyễn Thương im lặng không nói gì.

Lúc này, Đa Nguyên Đạo Đế đứng bên cạnh chợt nói: “Nguyễn Thương, đi theo cậu Diệp, nhất định sẽ có tiền đồ.”

Nguyễn Thương nhìn Diệp Quân, rồi nói: “Ta chỉ muốn bảo vệ chính mình.”

Đi theo chủ nhân thanh kiếm kia của Diệp Quân quả thực rất mạnh, nhưng Sáng Thế Đạo Điện cũng rất đáng sợ!

Gã không muốn đắc tội với cả hai bên!

Dường như biết suy nghĩ của Nguyễn Thương, Đa Nguyên Đạo Đế nói: “Nguyễn Thương, ngươi đừng nghĩ không đắc tội với cả hai bên, ngươi đến gặp Diệp công tử để tìm cách, nếu để Sáng Thế Đạo Điện biết, ngươi nghĩ bọn họ sẽ bỏ qua cho ngươi sao, hiện tại ngươi phải đưa ra lựa chọn.”

Nguyễn Thương im lặng, sắc mặt có hơi khó coi.

Đa Nguyên Đạo Đế nói tiếp: “Nguyễn Thương, chọn một cái đi!”

Nguyễn Thương lắc đầu: “Ta không trì hoãn được, Bùi thần hầu kia là cường giả cấp Thần Tổ, nếu muốn lừa cô ta, căn bản là không thể.”

Đa Nguyên Đạo Đế cau mày.

Lúc này, Diệp Quân nói: “Như thế này đi, ngươi cứ nói bên cạnh ta có một cường giả cấp cao, cường giả này quá mạnh, ngươi không làm gì được ta, để cô ta tự mình tìm ra cường giả cấp cao bên cạnh ta.”

Nguyễn Thương nói: “Chủ nhân của thanh kiếm kia?”

Diệp Quân lắc đầu lấy ra một bức chân dung, người trong bức chân dung không ai khác chính là Phạn Chiêu Đế.

Khi nhìn thấy người trong tranh, Đa Nguyên Đạo Đế chấn động.

Nguyễn Thương nói: “Phạn Chiêu Đế!”

Diệp Quân kinh ngạc: “Ngươi biết cô ta?”

Nguyễn Thương gật đầu: “Đã từng tiếp xúc, bởi vì trước kia cô ta ở cạnh, nên, ta không xuất hiện.”

Nói đến đây, gã nhìn Diệp Quân nói: “Diệp công tử, ngươi muốn giá họa cho cô ta ư?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Không phải giá họa, Phạn cô nương là bạn tốt của ta, không tin, ngươi hỏi Đa Nguyên đi.”

Nguyễn Thương nhìn Đa Nguyên, Đa Nguyên Đạo Đế do dự, rồi gật đầu: “Đúng đúng.”

Nguyễn Thương suy nghĩ, nói: “Được, nếu Bùi thần hầu kia xuất hiện lần nữa, ta sẽ nói với cô ta như vậy, nhưng cậu Diệp, bây giờ ngươi đang nằm trong danh sách đen của Sáng Thế Đạo Điện, vì vậy, ngươi phải cẩn thận, những người khác cũng có thể đến giết ngươi.”

Diệp Quân nói: “Mấy tín đồ của Sáng Thế Đế Thần à?”

Nguyễn Thương gật đầu: “Đúng vậy.”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Cảm ơn đã nói cho ta biết.”

Nguyễn Thương gật đầu: “Tạm biệt.”

Nói xong, gã xoay người biến mất.
Chương 2382: Không phục

Diệp Quân quay về vị trí cũ, lúc này, mặt Dương Dĩ An đầy lo lắng, trong mắt cũng tràn đầy lo âu.

Táng Cương đang nắm chặt một con dao nhỏ, trong mắt có ánh sáng đỏ nhàn nhạt.

Thấy Diệp Quân đột nhiên xuất hiện, Dương Dĩ An vội vàng nắm lấy tay hắn, nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Diệp Quân cười: “Không có chuyện gì, ta mới đi gặp một người bạn thôi.”

Bạn!

Dương Dĩ An thở phào nhẹ nhõm, cô bé nhìn Diệp Quân, khẽ nói: “Lần sau đừng im lặng rồi biến mất, rất dọa người.”

Diệp Quân gật đầu: “Được.”

Dương Dĩ An kéo Diệp Quân ngồi xuống, sau đó lấy ra cuốn sách cổ, cười nói: “Chúng ta đọc sách đi! Có rất nhiều chỗ ta không hiểu.”

Diệp Quân gật đầu: “Được.”

Giống như nghĩ đến điều gì đó, Dương Dĩ An quay đầu nhìn Táng Cương: “Táng Cương cô nương, có muốn đi làm chút việc không?”

Táng Cương nhìn cô bé: “Không vội.”

Diệp Quân: “...”

Dương Dĩ an do dự, rồi nói: “Vậy ngươi đọc sách với bọn ta đi.”

Táng Cương nói: “Được!”

Nói xong, cô bé ngồi xuống bên trái Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn hai cô bé, lắc đầu cười, vì vậy, thời gian tiếp theo, hắn bắt đầu dạy hai cô bé đọc sách.

Hắn không vội rời khỏi khu vực Thần Hư, mà ở lại giúp Dương Dĩ An quản lý khu vực Thần Hư, bây giờ một số thế lực đã thần phục dưới quyền của Dương Dĩ An, mặc dù những thế lực lớn này không thể so sánh với Sáng Thế Đạo Điện, nhưng nếu đặt vào vũ trụ Quan Huyên thì đó chính là trần nhà.

Lần này, Diệp Quân không để người của vũ trụ Quan Huyên tiếp quản nơi này, mà hắn giao mọi thứ cho Dương Dĩ An và Đa Nguyên Đạo Đế phụ trách, thực lực bây giờ của vũ trụ Quan Huyên và nơi này còn chênh lệch, nếu để người của vũ trụ Quan Huyên tiếp quản, chắc chắn thế lực nơi này sẽ không phục tùng, sau đó sẽ phát sinh nhiều vấn đề hơn.

Vì vậy, hắn quyết định chia chỗ này thành các khu để sửa sang, chỉ nghe theo mệnh lệnh của hắn, không sáp nhập vào thư viện Quan Huyên.

Mà trong khoảng thời gian này, Diệp Quân phát hiện, tốc độ tu luyện và năng lực của Dương Dĩ An đã tăng lên không ít, không thể không nói, Đa Nguyên Đạo Đế vẫn rất tốt, dưới sự hướng dẫn của ông ta, tu vi của Dương Dĩ An đã có bước nhảy vọt, không chỉ vậy, cô bé còn học được cách xử lý triều chính, cũng học rất nhanh, tuy nhiên, vẫn cần có Đa Nguyên Đạo Đế giúp đỡ và chấn nhiếp.

Ngoài Dương Dĩ An, tốc độ luyện tập của Táng Cương cũng rất nhanh, mỗi ngày cô bé đều ở trong Tiểu Tháp tu luyện, mà người hướng dẫn cho cô bé là Diệp Quân và Tiểu Tháp, chẳng qua họ phát hiện, cô nhóc này không có nhiều hứng thú với thứ khác, chỉ chuyên về thuật Đề Đầu!

Ngoài cái này ra, hắn còn phát hiện, cô bé cũng rất thích Trát Não Môn, mỗi ngày đều luyện tập. Khi Diệp Quân rảnh rỗi, sẽ nghiên cứu Quan Huyên Pháp trong Vô Thượng Thần, chỉ cần hắn mang nó về vũ trụ Quan Huyên, quảng bá mạnh mẽ, để mọi người chủ động tu hành Quan Huyên Pháp, như vậy không những tỷ lệ phạm pháp của vũ trụ Quan Huyên giảm bớt, thực lực của bản thân cũng tăng cao.

Sức mạnh tín ngưỡng!

Dĩ nhiên, cuối cùng hắn vẫn chọn kiếm đạo, chẳng qua đối với hắn, sức mạnh tín ngưỡng cũng có thể biến thành sức mạnh kiếm đạo.

Sức mạnh kiếm đạo!

Trật tự kiếm đạo!

Trên thực tế cả hai không hề bất đồng.

Bây giờ đối với hắn, đã xác định con đường kiếm đạo trong tương lai.

Hiện tại mỗi ngày hắn đều nghiên cứu những quy tắc trong Quan Huyên Pháp, hôm nay, hắn cau mày nói: “Tháp gia, ta cảm thấy những quy tắc này vẫn còn chưa hoàn thiện.”

Tiểu Tháp nói: “Là sao?”

Diệp Quân nói: “Có một số quy tắc vẫn còn hơi cứng ngắc.”

Tiểu Tháp nói: “Bình thường, thế gian này không có luật pháp nào hoàn hảo cả, cho nên, cuối cùng vẫn phải dựa vào người thực hành luật pháp.”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Sau khi quay về, ta cẩn thận sẽ thảo luận với mọi người, những quy tắc này phải không ngừng cải tiến.”

Nói đến đây, dường như hắn nghĩ ra gì đó, nhíu mày nói: “Tháp gia, tu vi của ta vẫn chưa khôi phục.”

Đã nửa tháng trôi qua kể từ ngày hắn đến khu vực Thần Hư, nhưng cho đến nay, tu vi của hắn vẫn chưa khôi phục.

Chuyện này không bình thường lắm!

Tiểu Tháp trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Có thể là do ngươi chưa hoàn thành nhiệm vụ.”

Diệp Quân cau mày: “Những sinh linh trên Đại Lục bị vứt bỏ đã dời đi nơi khác.”

Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Đó không phải là điểm mấu chốt nhất.”

Diệp Quân nói: “Có ý gì?”

Tiểu Tháp nói: “Ý là, có thể ngươi chưa gặp nhiệm vụ chính, vì thế, cô cô ngươi chưa xuất hiện.”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Nhiệm vụ chính?”

Tiểu Tháp nói: “Đúng vậy, chuyện mà cô cô và cha ngươi bảo ngươi làm, sao có thể hoàn thành dễ dàng như vậy, hơn nữa, không phải cô cô ngươi đã nói cha ngươi còn thiếu ân tình người nào đó sao?”

Tiểu Tháp bổ sung: “Còn một điều nữa, không phải đã nói không dựa vào ai sao, nhưng lần này ngươi vẫn dựa vào tỷ tỷ ngươi.”

Diệp Quân im lặng, rồi khẽ thở dài: “Tháp gia, làm một người ở tầng dưới, không có chỗ dựa, không có người đứng sau, không thể chống lại ý trời, thế giới này quá đen tối.”

Tiểu Tháp nói: “Không phải ông nội ngươi vẫn dựa vào bản thân mình sao?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Người giống ông nội ta có lẽ vạn năm mới xuất hiện một lần, ta sao có thể so với ông nội của ta chứ?”

Ầm!

Đột nhiên, một luồng kiếm khí từ đỉnh đầu Diệp Quân xuyên thẳng lên trời, trong nháy mắt tu vi của Diệp Quân được khôi phục, không chỉ như vậy, còn điên cuồng tăng vọt.

Tiểu Tháp chết lặng, mẹ kiếp, đúng là quỷ nịnh bợ.

Nhưng vào lúc này, một luồng kiếm quang rơi thẳng xuống, xuyên qua đỉnh đầu Diệp Quân, chỉ trong chốc lát, tu vi của Diệp Quân lần nữa bị phong ấn.

“Hừ!”

Giọng nói của người đàn ông áo xanh từ trong vũ trụ tinh không vang lên.

“Không phục.” Một giọng nói lạnh lùng khác đột nhiên vang lên.

Giọng nói của người phụ nữ váy trắng.
Chương 2383: Mệt không?

Lúc nghe thấy hai từ “không phục”, sắc mặt Diệp Quân lập tức thay đổi.

Ông nội và cô cô sẽ không đánh nhau chứ?

Hắn nhìn lên bầu trời sâu thẳm, nhưng không thấy gì cả.

Sâu trong tinh không xa xôi, vang lên một giọng nói có phần bất đắc dĩ: “Cha, chúng con đang dạy dỗ thằng bé, cha đừng làm loạn.”

Là giọng nói của Diệp Huyên!

Người đàn ông áo xanh cảm thấy khó chịu, nói: “Làm loạn cái gì chứ? Đó là cháu trai ta mà!”

Diệp Huyên lạnh lùng nói: “Đến cả con trai mình mà cha còn không dạy dỗ, cha dạy dỗ cháu trai làm gì?”

Người đàn ông áo xanh: “...”

Trong tức khắc, tinh không trở nên yên tĩnh.

Lúc Diệp Quân đang tò mò nhìn lên tinh không, hắn bỗng cảm thấy có luồng sức mạnh từ trên trời giáng xuống, giống như có thứ gì đó đánh vào mông hắn.

Bốp! Diệp Quân nhảy dựng lên, đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Tiểu Tháp cười trên nỗi đau của người khác: “Đồ ngốc, cha ngươi vì để ngăn cản cô cô và ông nội ngươi đánh nhau đến chết, đã cố gắng rất nhiều, nhưng chỉ vì một câu nói của ngươi, thiếu chút nữa bắt đầu nội chiến, ngươi đúng là...”

Bốp!

Ngay lúc này, có âm thanh lanh lảnh vang lên.

Chẳng qua, lần này không phải đánh Diệp Quân, mà là Tháp gia.

Tháp gia lập tức nhảy dựng lên, vừa đau vừa lo lắng: “Chết tiệt liên quan gì đến ta chứ!”

Một giọng nói từ bên trong Tháp gia vang lên: “Dạy dỗ nó tốt một chút.”

Tháp gia nổi điên nói: “Chết tiệt, tên này có hàng vạn ý tưởng xấu, ta không quản được hắn.”

Không ai trả lời.

Tháp gia khóc không ra nước mắt, con mẹ nó, đúng là tai bay vạ gió!

Một lúc lâu sau, Diệp Quân lắc đầu cười, vốn là muốn nịnh nọt ông nội, xem có thể phá phong ấn, khôi phục tu vi hay không, nhưng không ngờ cô cô vẫn luôn nhìn chằm chằm.

Hành động này đúng là ngu ngốc!

Nhiệm vụ mà cô cô giao cho, không thể làm qua loa được!

Cảm nhận tu vi lần nữa bị phong ấn, Diệp Quân bất đắc dĩ nói: “Tháp gia ta nên làm gì bây giờ?”

Tiểu Tháp nói: “Hay là hỏi cô cô ngươi thử xem?”

Diệp Quân suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói: “Tu vi vẫn chưa khôi phục thì nhất định cô cô có ý khác.”

Tiểu Tháp nói: “Ngươi sợ bị đánh thì có!”

Diệp Quân: “...”

Tiểu Tháp nói: “Thật ra ta đoán là nhiệm vụ chưa hoàn thành, mấu chốt có thể là cô bé Táng Cương kia, ngươi còn nhớ cô cô ngươi nói cha ngươi nợ ân tình người ta chứ, nói các khác, ân tình này ngươi còn chưa trả”.

Diệp Quân cảm thấy hơi nhức đầu, bởi hắn không biết cha mình đã nợ ân tình ai.”

Tiểu Tháp nói tiếp: “Không phải trước đây cô bé đó có cảm giác quen thuộc với vực Cửu Châu sao? Ta cảm thấy, có thể cô bé đến từ nơi đó."

Diệp Quân trầm giọng nói: “Cho nên, chúng ta phải đưa Táng Cương đến vực Cửu Châu.”

Tiểu Tháp nói: “Phải xem ngươi muốn khôi phục tu vi hay không, phải biết rằng, lần khôi phục tu vi này, đồng nghĩa với việc cô cô ngươi giúp ngươi thắp sáng một ô cuối cùng, ngươi không mong đợi sao?”

Diệp Quân im lặng.

Không thể không nói, quả thật hắn rất mong đợi.

Nếu thắp sáng ô cuối cùng, vậy hắn có thể đạt đến trình độ của kiếm Thanh Huyên, điều quan trọng nhất là cô cô tự mình thắp sáng, vậy có thể như nhau sao?

Nghĩ tới đây, Diệp Quân không do dự nữa, lập tức nói: “Mẹ kiếp, đi vực Cửu Châu.”

Đúng lúc này, Dương Dĩ An đột nhiên xuất hiện ở cửa, hôm nay cô bé mặc một bộ cung bào, trông cô bé bớt trẻ con mà nhìn có vẻ trưởng thành hơn.

Hiện tại cô bé đã là vua Thần Hư! Diệp Quân không nghĩ nữa, liếc nhìn Dương Dĩ An, Dương Dĩ An bước đến trước mặt hắn, trên tay cô bé cầm một cuốn sách cổ.

Diệp Quân cười nói: “Hôm nay chúng ta không đọc sách, cùng nhau đi dạo nhé.”

Dương Dĩ An hơi giật mình, sau đó gật đầu: “Được.”

Trong một khu vườn, Diệp Quân và Dương Dĩ An chậm rãi bước đi, xung quanh là mùi thơm của hoa, vô cùng tĩnh mịch.

Dương Dĩ An nhẹ nhàng nói: “Phải đi ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ.”

Dương Dĩ An nhìn hắn, hơi cúi đầu, không nói gì.

Diệp Quân quay sang nhìn cô bé, khẽ nói: “Mệt không?”

Dương Dĩ An gật đầu: “Mệt.”

Diệp Quân đang muốn nói chuyện, Dương Dĩ An đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: “Nhưng ta cảm thấy như vậy cũng tốt.”

Diệp Quân cười nói: “Tại sao?”

Dương Dĩ An nghiêm túc nói: “Đây là cơ hội giúp ta thay đổi vận mệnh của mình.”

Diệp Quân sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của cô bé, cười nói: “Thật là khác nhau.”

Dương Dĩ An khẽ mỉm cười, rồi kéo tay Diệp Quân.

Cô bé biết rõ, đây là cơ hội của cô bé, cơ hội để thay đổi vận mệnh bản thân, cô bé phải bắt lấy cơ hội này.

Cô bé phải có sự nghiệp riêng, chứ không thể làm bình hoa được.

Diệp Quân nói: “Nơi này khá phức tạp, ở đây không chỉ có thế lực địa phương, mà còn có nền văn minh ngoại tộc, đặc biệt là dị tộc kia.” Nói đến đây, hắn cau mày.

Thiếu chút nữa hắn quên mất dị tộc kia.

Lúc này, Dương Dĩ An nói: “Dị tộc đã đầu hàng.”

Diệp Quân nhìn Dương Dĩ An, kinh ngạc hỏi: “Đầu hàng?”

Dương Dĩ An gật đầu: “Sau khi cô cô ra tay, bọn họ đã đầu hàng ngay lập tức.”

Diệp Quân: “...”

Dương Dĩ An nói tiếp: “Tuy rằng bọn họ đã đầu hàng, nhưng chỉ giả vờ nghe lời, trên thực tế chúng ta chưa khống chế được bọn họ, nhưng cũng không gấp, chờ ta xử lý xong chuyện bên này, đến lúc đó sẽ dẫn Đa Nguyên tiền bối đến gặp bọn họ, bọn họ không dám không vâng lời.”

Diệp Quân gật đầu: “Được.”

Dương Dĩ An nhìn Diệp Quân: “Sau khi huynh đi, huynh còn quay về không?”
Chương 2384: Tỷ tỷ, đệ đến đây

Diệp Quân cười nói: “Đương nhiên là có.”

Dương Dĩ An gật đầu: “Vậy ta chờ huynh, ta sẽ quản lý nơi này thật tốt, để một ngày nào đó huynh cần, thì sẽ có dùng ngay.”

Diệp Quân cười, kéo Dương Dĩ An đi về phía xa.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, cho đến khi Diệp Quân rời đi, đã là hai giờ sau.

Dương Dĩ An ngồi trên thềm đá, vẻ mặt buồn bã.

Một lúc lâu sau, ánh mắt cô bé chợt trở nên kiên định, sau đó cô bé đứng dậy đi về phía đại điện.

Bên kia.

Diệp Quân chậm rãi đi trên đường, bên cạnh hắn là Đa Nguyên Đạo Đế.

Diệp Quân nhìn xung quanh Vương Thành, lúc này Vương Thành đã khôi phục lại vẻ náo nhiệt như trước, hơn nữa, nhờ có sự giúp đỡ của Đa Nguyên Đạo Đế và thư viện Quan Huyên, vì vậy, linh khí đang dần dần được khôi phục.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Đa Nguyên, ta nhớ trước kia ông có thể tiến vào thời không Tuế Nguyệt, cưỡng ép quay ngược thời gian giết phía bên kia, phải không?”

Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Ừ.”

Diệp Quân quay đầu nhìn Đa Nguyên Đạo Đế: “Có thể nói rõ hơn được không? Bởi ta cảm thấy, nếu không có hạn chế, chỉ cần một chiêu này, xem như đã bất khả chiến bại.”

Đa Nguyên Đạo Đế trầm giọng nói: “Tiến vào thời gian khác, thay đổi quá khứ, nếu ở trong vũ trụ, quả thật tương đương với vô địch.”

“Nhưng cũng có hạn chế.”

Diệp Quân tò mò hỏi: “Hạn chế gì?”

Đa Nguyên Đạo Đế nói: “Pháp Tắc Đại Đạo.”

Diệp Quân nói: “Ông nói nói rõ hơn đi.”

Đa Nguyên Đạo Đế nói: “Ví dụ như trong vũ trụ này, Đại Đạo của ta vượt qua Pháp Tắc Đại Đạo, như vậy, ta có thể cưỡng ép tiến vào dòng thời gian vũ trụ của người khác, Pháp Tắc Đại Đạo không làm gì được ta, nhưng nếu ở một vũ trụ khác có Pháp Tắc Đại Đạo cao cấp hơn ta, vậy ta không thể tiến vào dòng thời gian vũ trụ của người đó.”

Diệp Quân nhìn Đa Nguyên Đạo Đế: “Đại Đạo?”

Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Mỗi người đều có đạo của riêng mình, đạo cũng chia thành các cảnh giới, ai có đạo cao hơn sẽ mạnh hơn, giống như kiếm tu, ta nói tới loại kiếm tu cấp cao, thành tựu kiếm đạo của ngươi cao thì ngươi có thể dùng một kiếm phá vỡ Vạn Pháp.”

Diệp Quân hơi tò mò: “Đạo này có cảnh giới gì?”

Đa Nguyên Đạo Đế lắc đầu: “Ta không biết.”

Diệp Quân sửng sốt.

Đa Nguyên Đạo Đế cười khổ nói: “Ta chỉ biết đạo có cảnh giới của nó, nhưng cấp độ của ta bây giờ không thể tiếp xúc, chắc cô cô ngươi rõ hơn.”

Diệp Quân im lặng.

Đa Nguyên Đạo Đế nói tiếp: “Chắc mấy vị Thần Hầu trong Sáng Thế Đạo Điện sẽ biết, ban đầu ta tiếp xúc cùng một vị trong đó, ta cảm giác đạo của ta bị áp chế, trong trường hợp đó, ta không thể tiến vào dòng thời gian vũ trụ, không thể chém vị đó.”

Sáng Thế Đạo Điện!

Diệp Quân nói: “Nói cách khác, cưỡng ép vào dòng thời gian vũ trụ của người khác, đạo của mình nhất định phải vượt qua đạo của đối phương.”

Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Có thể nói như vậy, còn có một điểm nữa, nếu vũ trụ bị người khác cấm chế, ví dụ như cô cô ngươi dùng cấm chế với vũ trụ Quan Huyên, vậy chỉ cần trong phạm vi của vũ trụ Quan Huyên, ta không thể tiến vào bất kỳ thời gian nào, nhưng cấm chế quy mô lớn như vậy, người bình thường thông thể làm được.”

“Đương nhiên, cô cô ngươi nhất định làm được.”

Diệp Quân cười, sau đó nói: “Ta càng tò mò, nếu ta quay về quá khứ thay đổi quá khứ, tương lai sẽ như thế nào ví dụ như, bây giờ ta quay về giết cha ta, ta chỉ ví dụ thôi, nếu ta giết cha ta, vậy sau này có ta không?”

Đa Nguyên Đạo Đế nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Không, nếu người bị giết trong quá khứ có ảnh hưởng đến thế hệ tương lai thì không chỉ ảnh hưởng đến người kia, mà còn ảnh hưởng đến toàn bộ đời sau, ví dụ như cậu Diệp quay về quá khứ giết cha, đời sau sẽ không có thư viện Quan Huyên, điều này sẽ tạo ra ảnh hưởng rất lớn.”

Nhưng nếu giết một người bình thường thì chỉ ảnh hưởng đến người này mà thôi.

Diệp Quân gật đầu: “Hiểu rồi.”

Đa Nguyên Đạo Đế chợt nói: “Cậu Diệp có hứng thú với thứ này sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta hơi tò mò.”

Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Tìm hiểu một chút cũng được, nhưng cậu Diệp không cần tu luyện thứ này, nếu kiếm đạo của cậu Diệp có thể tăng lên, khi đó, một kiếm có thể vượt qua vạn kiếm, đó mới thật sự là mạnh.”

Diệp Quân cười nói: “Đúng vậy.”

Vừa nói, hắn vừa xòe tay ra, pháp ấn Vô Thượng xuất hiện trước mặt Đa Nguyên Đạo Đế.

Đa Nguyên Đạo Đế hơi nghi ngờ.

Diệp Quân nói: “Ta đã suy nghĩ kỹ, vẫn muốn thực hiện Quan Huyên Pháp ở khu vực Thần Hư này, để xem hiệu quả trước, nếu không có vấn đề gì lớn, sau khi quay về vũ trụ Quan Huyên sẽ thúc đẩy toàn diện.”

Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Đây là suy nghĩ chín chắn thận trọng.”

Diệp Quân cười nói: “Ông ở lại đây giúp Dĩ An đi.”

Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Được.”

Diệp Quân nhìn Đa Nguyên Đạo Đế: “Đa Nguyên, ông đã đến vực Cửu Châu chưa?”

Đa Nguyên Đạo Đế kinh ngạc: “Ngươi muốn đến vực Cửu Châu sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ.”

Đa Nguyên Đạo Đế do dự, sau đó nói: “Cậu Diệp, với thực lực bây giờ của cậu Diệp, không không thích hợp đến đó.”

Diệp Quân cười: “Thực lực ta chưa khôi phục là có nguyên nhân.”

Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Đây là một lý do, hai là thế lực nơi đó hơi phức tạp, ở đó có đủ loại lính đánh thuê lớn nhỏ, đều rất tàn ác, những lính đánh thuê đến từ các nền văn minh vũ trụ khác nhau, đều đang tranh giành địa bàn nơi đó, tóm lại, nơi đó rất hỗn loạn, bây giờ cậu Diệp đến đó sẽ rất nguy hiểm.”

Diệp Quân cười nói: “Không sao, có tỷ tỷ ta ở đó, tỷ ấy nói ở đó sống rất tốt, sau khi tới đó ta dựa vào tỷ ấy là được rồi.”

Đa Nguyên Đạo Đế do dự, sau đó gật đầu: “Vậy được, ta tiễn cậu Diệp một đoạn đường.”

Diệp Quân gật đầu: “Được.”

Vừa nói, hắn vừa ngẩng đầu nhìn vào tinh không sâu thẳm, hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói: “Tỷ tỷ, đệ đến đây.”
Chương 2385: Đến vực Cửu Châu

Diệp Quân đi theo Đa Nguyên Đạo Đế trong một tinh vực yên tĩnh.

Hắn đã rời khỏi vực thần Hư được nửa tháng rồi. Nửa tháng qua, Đa Nguyên Đạo Đế đã dẫn hắn xuyên qua các tinh vực liên tục, song thế mà vẫn chưa tới nơi. Điều khiến hắn thấy hơi ngạc nhiên là, phải biết rằng Đa Nguyên Đạo Đế chỉ cần dùng một chút sức mạnh thôi là đã có thể xuyên qua hàng chục nghìn tinh vực rồi.

Tuy hắn biết vũ trụ này rất lớn, nhưng lần này vẫn phải thấy khá kinh ngạc.

Trên suốt đường đi, hắn và Đa Nguyên Đạo Đế cũng đã gặp khá nhiều nền văn minh khác, nhưng đều không quá cao.

Lại năm ngày nữa trôi qua. Hôm nay, Đa Nguyên Đạo Đế và Diệp Quân đã đến một tinh vực yên tĩnh và thần bí, nơi đây được chiếu sáng bởi vô vàn các vì sao nên đẹp như tranh vẽ, chỉ có điều là hơi yên ắng, không hề có một tiếng động nào, sự yên ả này khiến con người ta thấy hơi khiếp sợ.

Thấy Đa Nguyên Đạo Đế dừng bước, Diệp Quân hỏi: “Đến rồi à?”

Đa Nguyên Đạo Đế khẽ gật đầu, sau đó chỉ về phía cuối bầu trời sao ở phía xa rồi nói: “Cậu Diệp nhìn đi”.

Diệp Quân ngẩng lên nhìn thì thấy phía xa tít tắp có một tấm bia đá.

Tấm bia này không quá to, chỉ cao khoảng vài chục trượng, so ra chỉ như một hạt bụi nhỏ trong tinh vực này.

Đa Nguyên Đạo Đế nói: “Cậu Diệp, đây là lối vào Cửu Châu của vực Cửu Châu, ta chỉ có thể đưa cậu đến đây thôi”.

Diệp Quân nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”

Hắn vẫn muốn nhờ Đa Nguyên Đạo Đế đưa mình đến chỗ tỷ tỷ.

Đa Nguyên Đạo Đế đáp: “Cường giả bên ngoài mà vào trong thì sẽ bị cấm chế ở lối vào trấn áp, sau đó sẽ có người bao vệ của Cửu Châu xuất hiện. Đến lúc đó sẽ vô cùng phiền phức”.

Diệp Quân: “Ta đến đó cũng bị thế à?”

Đa Nguyên Đạo Đế lắc đầu: “Không, tu vi của cậu đã được cô cô của cậu phong ấn rồi, họ sẽ không phát hiện ra đâu”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Ông biết ở đó dùng tiền gì không?”

Đa Nguyên Đạo Đế: “Tiên nguyên tinh, nhưng linh tinh của nền văn minh vũ trụ bên ngoài cũng dùng được. Tuy nhiên phải vào đổi, còn cách đổi ra sao thì phải xem độ tinh thuần của linh tinh mà cậu có”.

Nói rồi, ông ta xoè tay ra, một chiếc nhẫn đã bay tới trước mặt Diệp Quân: “Cậu Diệp, trong chiếc nhẫn này có một ít Tiên Nguyên mà năm xưa ta từng dùng. Không nhiều đâu, chỉ có hơn mười nghìn thôi, cậu giữ lấy mà dùng”.

Diệp Quân gật đầu rồi nhận lấy chiếc nhẫn, sau đó nói: “Ông về đi!”

Đa Nguyên Đạo Đế định nói gì đó nhưng lại thôi.

Diệp Quân nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, ông ta do dự một lát rồi nói: “Cậu Diệp bảo trọng!”

Diệp Quân nhìn ông ta rồi đáp: “Ừm”.

Đa Nguyên Đạo Đế hành lễ rồi xoè tay ra, một luồng tinh thể cuốn lấy Diệp Quân, vì dẫu sao bây giờ hắn cũng không bay được.

Sau đó, Đa Nguyên Đạo Đế lại búng tay một cái, một luồng ánh sáng trắng chui vào ấn đường của Diệp Quân. Chẳng mấy chốc, đã có một ngôn ngữ cổ xưa tiến vào trong thức hải của hắn.

Đa Nguyên Đạo Đế: “Cậu Diệp, đây là ngôn ngữ dùng ở vực Cửu Châu”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.

Đa Nguyên Đạo Đế nhìn hắn thêm lần nữa rồi nói: “Cậu Diệp hãy bảo trọng!”

Dứt lời, ông ta quay đi rồi biến mất.

Đa Nguyên Đạo Đế đi rồi, Tiểu Tháp nói: “Chắc ngươi định nhờ ta giúp hả?”

Diệp Quân gật đầu: “Chắc ông ta biết thực lực hiện giờ của ta không đủ, vì thế mới không nói ra”.

Tiểu Tháp: “Ngươi đến thẳng chỗ tỷ tỷ à?”

Diệp Quân: “Không thì đi đâu?”

Có trời mới biết vực Cửu Châu là nơi quái quỷ nào, tốt nhất đi tìm tỷ tỷ là an toàn hơn cả.

Tu vi!

Diệp Quân lập tức thấy đau đầu.

Sau khi tu vi bị phong ấn, hắn thật sự thấy rất bất tiện.

Nhưng chẳng còn cách nào khác!

Chỉ mong cô nhóc Táng Cương thật sự đến từ vực Cửu Châu này…

Diệp Quân không nghĩ nhiều nữa mà lên đường ngay. Không lâu sau, hắn đã đi tới gần tấm bia đá kia. Nhìn từ xa thì trông nó rất nhỏ, nhưng khi tới gần thì lại to bất ngờ. Tấm bia này rất cổ, không biết đã tồn tại bao lâu mà đã in hằn rất nhiều dấu vết của thời gian.

Vực Cửu Châu!

Diệp Quân lập tức đi qua tấm bia đá, nhưng vừa bước qua thì hắn đã thấy thời không trước mặt mình rung chuyển. Ngay sau đó, hắn đã biến mất tại chỗ.

Không rõ bao lâu sau, khi Diệp Quân mở mắt ra thì hắn đã xuất hiện ở một trấn nhỏ. Cách hắn không xa có một cánh cổng đá cao chục trượng và hơi cũ nát. Có mấy đứa trẻ con đang chơi đùa trước cổng, mà bên công cổng đang có rất nhiều khói bốc ra, sau đó bay lên trời.

Diệp Quân thấy hơi nghi hoặc.

Đây là nơi nào?

Diệp Quân đi về phía trấn nhỏ đó, sau khi đi tới cánh cổng đá, hắn ngẩng lên nhìn thì thấy có ghi ba chữ: Trấn Cửu Châu.

Trấn Cửu Châu!

Vực Cửu Châu!

Diệp Quân thở phào một hơi, may mà không đến nhầm chỗ.

Hắn đi vào bên trong thì thấy đường đi ở đây vừa nhỏ vừa vòng vèo, mặt đường cũng mấp mô, chẳng dễ đi chút nào. Hắn men theo con đường đá với các cửa hàng ở hai bên, các cửa hàng này đều có vẻ đã tồn tại rất rất lâu rồi.

Trấn này rất rộng, người qua kẻ lại như mắc cửi.

Diệp Quân đi trên đường mà cũng không ai chú ý tới, còn hắn thì lại tò mò nhìn ngó khắp nơi.

Diệp Quân phát hiện, mọi người ở đây đều có tu vi, không quá cao những cũng không quá kém Thiên Giới, điều này khiến hắn hơi ngạc nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK