Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2080: Tất cả những gì sở hữu

Chử Tôn hạ giọng: “Kỳ Chủ nói không sai, chỉ là... chúng ta đã mất đi mấy chiến sĩ...”

Cô gái: “Ngươi đang nói đến thể diện?"

Chử Tôn gật đầu: “Phải”.

Cô gái cười: “Nếu người chống lưng cho hắn đến từ văn minh cấp bảy thì ngươi có còn nghĩ đến nó nữa không?"

Chử Tôn sửng sốt.

Cô gái: “Ngươi cảm thấy rất khó tin?"

Chử Tôn gật đầu: “Có lẽ... không có khả năng”.

Cô gái thản nhiên cười: “Nhưng nếu đúng vậy thì sao?"

Sắc mặt Chử Tôn sa sầm trong im lặng.

Cô gái đứng dậy, thong thả nói: “Ta cũng cho rằng không phải vậy, nhưng lỡ như đó là thật? Người này có thể khiến Phạm Diêm La Thiên Tử đích thân tiếp đón, chắc chắn không hề đơn giản. Chưa điều tra tường tận mà đã liều chết đến cùng, lỡ như sau lưng hắn là người của văn minh cấp bảy, hay là cường giả cao cấp không thuộc về cảnh giới thì thế nào?"

Chử Tôn khom lưng hành lễ: “Kỳ Chủ suy tính chu toàn, là thuộc hạ lỗ mạng”.

Cô gái mỉm cười: “Lần đầu tiên xem thường hắn là sai lầm của chúng ta. Làm sai cũng không cần phải sợ, nhưng sai đi sai lại thì là ngu xuẩn. Ngươi theo ta đến văn minh Quy Giả một chuyến”.

Rồi đứng lên đi ra ngoài.

Chử Tôn vội lùi sang bên nhường đường.

Hai người nhanh chóng biến mất bên trong tòa tháp.

...

Văn minh Quy Giả.

Diệp Quân đi theo Phạm Diêm La Thiên Tử đi vào một đại điện. Hắn ngẩn ra khi thấy bên trong có mười ba người đang quỳ, ở trước nhất chính là Chương Nam.

Cô ta thấy hắn thì biến sắc, run rẩy nói: “Cậu Diệp...”

Chương Nam đã nhận ra hành vi tự tiện của mình là ngu xuẩn biết dường nào, cũng như đã đánh giá thấp địa vị của Diệp Quân với Phạm Diêm La Thiên Tử.

Diệp Quân nhìn sang, nghe Phạm Diêm La Thiên Tử giải thích: “Trước đó ta còn ở trong bí cảnh nên đã phái người đi đón cậu, nào ngờ chúng tự ý bỏ mặc cậu lại đó. Cũng may cậu không có mệnh hệ gì, bằng không...”

Chương Nam vừa định mở miệng xin tha thì ông ta vung tay lên.

Xóa sổ cô ta.

Sở dĩ để Chương Nam sống đến bây giờ là để ông ta có thể tự tay kết liễu cô ta trước mặt Diệp Quân mà thôi.

Mười hai thị vệ thấy cảnh này thì run lên bần bật.

Phạm Diêm La Thiên Tử ra lệnh: “Lui ra”.

Bọn họ như trút được gánh nặng, vội vàng thi lễ rồi lui ra.

Phạm Diêm La Thiên Tử vừa toan mở miệng thì một ông lão áo đen xuất hiện trong điện. Ông ta thi lễ rồi nói: “Thiên Tôn, Kỳ Chủ đến”.

Kỳ Chủ?

Phạm Diêm La Thiên Tử khẽ nhíu mày.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối có khách sao?"

Phạm Diêm La Thiên Tử giải thích: “Kỳ Chủ chính là người đứng đầu văn minh Phệ Giả hiện nay”.

Diệp Quân sửng sốt. Vãi, người đứng đầu văn minh cũng đến luôn, điên rồi à?

Phạm Diêm La Thiên Tử cười nói: “Cậu Diệp chớ lo, văn minh Quy Giả chúng ta sẽ sát cánh cùng cậu. Chúng ta ra gặp mặt Kỳ Chủ đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hai người họ đi đến một giai đại điện khác, bên trong có Chử Tôn và một cô gái mặc váy đầm đen, dáng vẻ đoan trang dịu dàng, trông không giống với một người đứng đầu của văn minh cấp sáu cho lắm.

Thấy Diệp Quân và Phạm Diêm La Thiên Tử đi vào, Kỳ Chủ đứng dậy, mỉm cười hỏi: “Vị này là Diệp công tử? Quả là thanh niên tài tuấn”.

Diệp Quân đáp lại: “Kỳ Chủ cũng thật xinh đẹp”.

Chử Tôn nhíu mày.

Kỳ Chủ lại không giận mà bật cười: “Cảm ơn”.

Phạm Diêm La Thiên Tử mở miệng: “Kỳ Chủ đến đây là để...”

Khi cô ta chậm rãi bước đến gần, nụ cười của Phạm Diêm La Thiên Tử biến mất.

Kỳ Chủ nói với Diệp Quân: “Văn minh Phệ Giả trước đó có hiểu lầm với cậu, hôm nay ta đến đây để tỏ lòng áy náy”.

Chử Tôn bước ra, khom lưng hành lễ: “Ta đã đắc tội với Diệp công tử, mong cậu bỏ qua cho”.

Thái độ của hai người khiến Diệp Quân và Phạm Diêm La Thiên Tử sửng sốt.

Ngạc nhiên vô cùng.

Nước đi này sai sai à, Diệp Quân nheo mắt.

Kỳ Chủ lại nói: “Nghe bảo Diệp công tử có một thanh kiếm, chẳng hay ta có thể mượn xem một chút?"

Diệp Quân nhìn vào mắt cô ta, chỉ thấy ánh mắt trong veo, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt lịch thiệp.

Hắn cũng không từ chối mà đưa kiếm Thanh Huyền ra. Kỳ Chủ nhận lấy, quan sát một hồi rồi trả lại, hỏi: “Chẳng hay Diệp công tử có chịu bán không?"

Diệp Quân cong môi: “Cô trả bao nhiêu?"

Kỳ Chủ: “Dùng tất cả những gì văn minh Phệ Giả sở hữu”.

Chử Tôn nghe vậy thì hóa đá.

Kỳ Chủ điên rồi à?

Chẳng lẽ bị nhan sắc làm lú lẫn rồi?
Chương 2081: Đối mặt với lòng mình

Tất cả nền văn minh Phệ Giả có!

Nghe thấy lời của Kỳ Chủ, đừng nói là vị Chử Tôn kia, đến Phạn Diêm La Thiên Tử cũng hơi sốc, ông ta biết người phụ nữ trước mắt này không nói dối.

Cô ta đang nghiêm túc.

Phạn Diêm La Thiên Tử nhìn kiếm trong tay Diệp Quân, hơi nhíu mày, đương nhiên ông ta cũng biết thanh kiếm này rất khác thường, nhưng không ngờ Kỳ Chủ này lại đưa ra điều kiện khủng khiếp đến thế, điều này khiến ông ta thấy hơi vô lý.

Đương nhiên Diệp Quân cũng hơi ngạc nhiên, hắn cũng không ngờ chủ của nền văn minh Phệ Giả này lại nói như vậy.

Mà lúc này Kỳ Chủ bỗng cười bảo: “Cho dù dùng toàn bộ nền văn minh Phệ Giả để đổi thì chắc Diệp công tử cũng không đổi đâu”.

Đại Tông nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, khẽ mỉm cười: “Đây là thanh kiếm cha ta để lại cho ta, nó là vô giá”.

Kỳ Chủ gật đầu, cô ta nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, sau đó cười bảo: “Diệp công tử, ta muốn giao dịch với cậu”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Giao dịch?”

Kỳ Chủ gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân hỏi: “Giao dịch gì?”

Kỳ Chủ nhìn Phạn Diêm La Thiên Tử, mỉm cười không nói.

Phạn Diêm La Thiên Tử cười: “Hai người nói chuyện đi!”

Nói xong ông ta quay người định đi, nhưng lúc này Diệp Quân lại chợt gọi: “Tiền bối”.

Phạn Diêm La Thiên Tử quay lại nhìn Diệp Quân, hắn mỉm cười: “So với giao dịch của Kỳ Chủ, ta càng muốn ở lại nền văn minh Quy Giả học hỏi hơn”.

Phạn Diêm La Thiên Tử nở nụ cười: “Nền văn minh Quy Giả của ta vô cùng hoan nghênh, nhưng cậu có thể nghe thử giao dịch của Kỳ Chủ, nếu thù lao ổn thì có thể cân nhắc đấy”.

Nói xong ông ta quay người rời đi.

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nhìn Kỳ Chủ, Kỳ Chủ cười: “Diệp công tử, ta có thể cho cậu thứ cậu muốn”.

Diệp Quân cười hỏi: “Kỳ Chủ biết ta muốn gì à?”

Kỳ Chủ gật đầu: “Biết”.

Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mắt, không nói gì.

Kỳ Chủ phất nhẹ tay.

Chử Tôn lập tức lui đi.

Kỳ Chủ mỉm cười: “Diệp công tử, chúng ta tìm nơi khác nói chuyện nhé?”

Diệp Quân gật đầu: “được”.

Hắn nhìn ra được người phụ nữ này không có địch ý.

Vừa dứt lời, hắn và Kỳ Chủ đã biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở tầng cao nhất của một tòa tháp cao.

Đứng trên tầng này nhìn xung quanh có thể thấy được vũ trụ tinh không vô tận.

Kỳ Chủ từ từ bước đến cửa sổ, cô ta nhìn nơi sâu trong tinh không vũ trụ, cười bảo: “Diệp công tử muốn chứng minh bản thân”.

Diệp Quân hơi nhíu mày.

Kỳ Chủ nói tiếp: “Kiếm của Diệp công tử rất đặc biệt, sự đặc biệt này vượt qua pháp tắc và đạo tắc của nền văn minh đã biết hiện tại. Nói cách khác, thanh kiếm này có thể phá vỡ tất cả pháp tắc và đạo tắc, bao gồm cả đạo tắc và pháp tắc của nền văn minh vũ trụ cấp sáu. Nhưng thứ cho ta nói thẳng, thực lực hiện giờ của Diệp công tử không xứng với thanh kiếm này”.

Diệp Quân nhìn Kỳ Chủ, không nói gì.

Kỳ Chủ lại nói: “Ta đoán chắc Diệp công tử được nuôi tự do, thực lực của người phía sau cậu quá mạnh, nếu đưa cậu đi cùng thì không có lợi gì cho cậu, vì thế họ đã để cậu phát triển tự do, hy vọng cậu tự trải nghiệm mọi thứ, cuối cùng đi đến đỉnh cao của võ đạo. Mà mấy năm nay, vì trưởng bối trong gia tộc, có lẽ Diệp công tử cũng đã phải chịu áp lực rất lớn, cậu rất muốn chứng minh bản thân nhưng chắc hẳn cậu cũng rất đau đầu”.

Diệp Quân cười hỏi: “Đau đầu chuyện gì?”

Kỳ Chủ quay lại nhìn Diệp Quân, nở nụ cười nhẹ nhàng: “Bởi vì thực lực của trưởng bối gia tộc cậu quá mạnh, cậu muốn vượt qua họ nhưng cậu lại biết rõ, họ thật sự quá mạnh, mạnh đến nỗi rất nhiều lúc khiến cậu tuyệt vọng, đúng không?”

Diệp Quân nhìn vào đôi mắt bình tĩnh như nước trước mặt, trong lòng đã dấy lên sóng gió.

Kỳ Chủ mỉm cười: “Ta chỉ suy đoán thôi”.

Diệp Quân hỏi: “Cô nương nói với ta những điều này chỉ vì muốn giao dịch với ta?”

Kỳ Chủ gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân cười: “Cô nương muốn giao dịch gì với ta?”

Kỳ Chủ nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, cậu đang chạy trốn lòng mình à?”

Diệp Quân cau mày.

Kỳ Chủ xòe tay ra, kiếm ý trên người Diệp Quân đột ngột tuôn trào.

Vẻ mặt Diệp Quân thay đổi.

Kỳ Chủ xòe bàn tay ra, một số kiếm ý vô địch xuất hiện trong lòng bàn tay cô ta, cô ta nhìn kiếm ý trong tay, khẽ cười: “Diệp công tử, kiếm ý của cậu rất thuần khiết, hơn nữa đã đắc đạo, nhưng cậu biết trên thuần khiết và đắc đạo là gì không?”

Diệp Quân nhìn Kỳ Chủ: “Là gì?”

Kỳ Chủ mỉm cười: “Phá đạo của mình!”

Diệp Quân hơi cau mày: “Phá đạo của mình?”

Kỳ Chủ gật đầu: “Thực ra kẻ thù lớn nhất hiện giờ của cậu không phải thần trong lòng cậu, mà là bản thân cậu. Cậu vẫn chưa thể thực sự nhìn thẳng vào lòng mình, giống như vừa nãy, cậu lựa chọn chuyển chủ đề, trong tiềm thức cậu đang trốn tránh lòng mình, không muốn đối mặt với một số người và một số chuyện ngay lúc này”.

Diệp Quân im lặng.

Kỳ Chủ quay người nhìn nơi sâu trong tinh không, nhẹ giọng bảo: “Thật ra kẻ thù lớn nhất đời này của người tu hành chúng ta vẫn luôn là chính chúng ta, không hàng phục được mình, làm sao hàng phục được người khác?”

Diệp Quân từ từ nhắm mắt lại.

Đối mặt với lòng mình!

Từ rất lâu trước đây, mục tiêu của hắn đã là vượt qua thế hệ cha chú của mình.

Khi ấy hắn rất tự tin, dù sao Tháp gia cũng lừa hắn rằng cô cô váy trắng chỉ là một vị Đại Kiếm Tiên.

Vượt qua Đại Kiếm Tiên với hắn khi ấy tuy hơi khó, nhưng không phải điều không thể.

Nhưng càng về sau, hắn càng tuyệt vọng.

Thực lực của cô cô váy trắng…

Quá khó tin!
Chương 2082: Cô cô không có giới hạn!

Thực ra mấy năm nay hắn còn mong được thấy cô cô váy trắng ra kiếm thứ hai hơn cả kẻ thù, bởi vì để bà ra tới kiếm thứ hai thì có nghĩ là hắn cũng có thể nhìn thấy được giới hạn của bà.

Có giới hạn nghĩa là có mục tiêu!

Không như bây giờ, bà không hề có giới hạn!

Thế thì làm sao hắn vượt qua được?

Ngươi sẽ không bao giờ biết được bà ấy mạnh cỡ nào…

Gặp ai cũng chỉ cần một giây!

Hắn thậm chí còn không cần nghi ngờ cô cô váy trắng có thể san bằng nền văn minh vũ trụ cấp sáu chỉ trong một giây.

Thậm chí sâu thẳm trong lòng hắn, hắn cảm thấy cô cô váy trắng thật sự là vô địch….

Vượt qua bà ư?

Chỉ cần ý nghĩ này xuất hiện là thật sự sẽ khiến người khác rất tuyệt vọng.

Cho nên rất nhiều lúc, hắn thật sự không muốn nghĩ đến vấn đề này, bởi vì mỗi lần nghĩ đến vấn đề này là hắn lại rất đau đầu.

Như Kỳ Chủ nói, thật ra hắn đang trốn tránh lòng mình, không nghĩ tới vấn đề này không có nghĩa là nó không tồn tại, vấn đề vẫn luôn tồn tại.

Nhưng dù sao hắn cũng không phải cha, có thể lừa được cả mình.

Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía Kỳ Chủ: “Tiền bối, có cách nào giải quyết được điều này không?”

Kỳ Chủ gật đầu: “Có hai cách”.

Diệp Quân hơi cúi đầu: “Xin tiền bối chỉ giáo”.

Kỳ Chủ mỉm cười: “Trước khi trả lời câu hỏi này của cậu, ta có thể hỏi cậu thực lực vị tiền bối đó của cậu không? Có phải người ấy chưa từng thất bại trước mặt cậu bao giờ không?”

Diệp Quân gật đầu.

Kỳ Chủ nói: “Cho nên cậu không hề biết giới hạn thực lực của người ấy, vậy nên mỗi lần muốn vượt qua người ấy, trong lòng cậu đều rất bất lực, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu.

Kỳ Chủ nghĩ một chút rồi bảo: “Cách thứ nhất là biết giới hạn của người ấy, mà muốn biết giới hạn của cô ấy thì phải có một đối thủ cực mạnh…”

Diệp Quân hỏi luôn: “Cách thứ hai thì sao?”

Kỳ Chủ nhìn Diệp Quân, hỏi: “Vì sao cậu lại muốn vượt qua người ấy?”

Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Ta từng bị Tháp gia của ta lừa, hơn nữa khi đó ta trẻ người non dạ nên mới có muốn vô địch”.

Tiểu Tháp: “…”

Kỳ Chủ khẽ mỉm cười: “Thực ra cũng không phải chuyện xấu, chỉ là kiếm ý cậu lập ra là có dã tâm lớn nhất trong số những người ta từng gặp thôi”.

Diệp Quân nhìn Kỳ Chủ: “Vậy theo ý của tiền bối…”

Kỳ Chủ nói: “Đối mặt với lòng mình, đối mặt với khoảng cách, đối mặt với những thiếu sót của chính mình”.

Nghe vậy, Diệp Quân cau mày.

Kỳ Chủ cười nhẹ: “Rất nhiều lúc, yếu không đáng sợ, có thiếu sót cũng không đáng sợ, nhưng nhất định phải đối mặt với khuyết điểm của mình, kể cả mặt hèn nhát và đen tối nhất trong lòng mình. Chỉ có như vậy, trái tim cậu mới có thể thật sự thuần khiết không tì vết”.

Diệp Quân trầm tư hồi lâu rồi nhẹ giọng bảo: “Ta hiểu ý của tiền bối rồi”.

Khoảnh khắc vừa dứt lời, hắn đột nhiên nở nụ cười, giờ phút này, hắn chợt thấy toàn thân thả lỏng, chút ràng buộc nơi sâu trong lòng cũng hoàn toàn được tháo gỡ, kiếm ý của hắn cũng khẽ rung lên, tuy không đột phá nhưng cũng trở nên thuần khiết hơn.

Giờ khắc này, kiếm ý của hắn mới thật sự không có tạp chất và hạn chế.

Nhìn thấy điều này, trong mắt Kỳ Chủ thoáng qua vẻ kinh ngạc, thanh niên này chỉ cần nói một chút là hiểu ngay!

Diệp Quân nói: “Tiền bối muốn giao dịch gì với ta vậy?”

Kỳ Chủ gạt mọi suy nghĩ, mỉm cười nói: “Là như thế này, ta muốn Diệp công tử cùng ta đến một di tích, di tích đó được nền văn minh Phệ Giả ta phát hiện trong lúc khám phá vũ trụ, nhưng nơi ấy có cấm chế và trận pháp rất mạnh, nếu cưỡng ép phá vỡ, ta sợ sẽ hủy luôn nơi đó, vì thế ta muốn Diệp công tử dùng kiếm của cậu giúp ta phá bỏ cấm chế nơi đó. Để báo đáp, nền văn minh Phệ Giả của ta có thể giúp Diệp công tử lên tới cảnh giới Chân Bất Hủ, thậm chí là Vĩnh Bất Hủ”.

Diệp Quân tò mò hỏi: “Di tích?”

Kỳ Chủ gật đầu: “Đúng thế, không chỉ nền văn minh Phệ Giả của ta mà nền văn minh Quy Giả và nền văn minh Vĩnh Hằng cũng luôn không ngừng khám phá vũ trụ, muốn có được nhiều tài nguyên hơn”.

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Không thành vấn đề”.

Kỳ Chủ nở một nụ cười: “Vậy ngày mai chúng ta đi luôn nhé?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nói xong hắn quay người định đi, Kỳ Chủ đột nhiên nói: “Diệp công tử cũng có thể ngồi ở đây”.

Diệp Quân nhìn Kỳ Chủ, Kỳ Chủ mỉm cười nói: “Thật ra nơi này là nơi tu luyện, ta thấy trong cơ thể cậu có sức mạnh sao trời, thật ra đây là nơi chuyên dùng để hấp thu sức mạnh sao trời và sức mạnh Phệ Giả”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Sức mạnh Phệ Giả?”

Kỳ Chủ gật đầu: “Điều đặc biệt của nền văn minh Quy Giả là hấp thu linh hồn thuần khiết, còn điều đặc biệt của nền văn minh Phệ Giả ta là hấp thu tất cả sức mạnh bản nguyên trên đời, cho dù sao trời vũ trụ hủy diệt thì nền văn minh Phệ Giả của ta cũng có thể hấp thụ được… Tóm lại, không có thứ gì mà nền văn minh Phệ Giả của ta không thể hấp thụ”.

Diệp Quân cảm thán: “Lợi hại”.

Kỳ Chủ khẽ cười bảo: “Cậu có thể ở lại đây tu luyện một đêm”.

Diệp Quân gật đầu: “Đa tạ”.

Nói rồi hắn định ngồi xuống, lúc này như nghĩ tới điều gì, hắn chợt hỏi: “Tiền bối, cô có biết Nhất điện chủ của Ác Đạo Minh không?”

Kỳ Chủ lắc đầu.

Diệp Quân gật đầu, đang định tu luyện thì Kỳ Chủ lại nói: “Nhất điện chủ của cậu nói…”

Nói rồi cô ta nhíu mày thật chặt.

Diệp Quân hỏi: “Làm sao vậy?”

Kỳ Chủ từ từ nhắm mắt lại, một lát sau, cô ta bỗng mở mắt ra…

Ầm!

Trong tích tắc, cả đại điện cao tháp hóa thành tro tàn không hề báo trước.

Diệp Quân: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK