Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1596: Tìm chỗ dựa

Mặt Huyền Sắc xám như tro tàn, lúc này lão ta đã tỉnh táo hoàn toàn.

Thanh kiếm đó là kiếm của cha Diệp Quân.

Kiếm đã mạnh như thế thì chủ nhân của thanh kiếm đó sẽ đáng sợ thế nào?

Dù là kiếm tu trước mặt này cũng đã thâm sâu khó lường rồi chứ đừng nói là chủ nhân của thanh kiếm.

Huyền Sắc bỗng quay đầu nhìn Diệp Quân, hơi hoang mang nói: “Chẳng phải ngươi nói ngươi đến từ vũ trụ nền văn minh cấp một sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta đúng thật là đến từ vũ trụ nền văn minh cấp một mà”.

Huyền Sắc bỗng gầm lên như dã thú: “Cha và đại bá của ngươi lợi hại như vậy, ngươi nói với ta ngươi đến từ nền vũ trụ văn minh cấp một? Ngươi đang gạt ai đấy? Hả?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta không muốn dựa dẫm vào người trong nhà, muốn khiêm tốn, ông có hiểu không?”

“Ôi vãi!”

Huyền Sắc tức đến mức nôn ra máu.

Tiêu Dao nhẹ nhàng vung tay lên, Huyền Sắc lập tức biến thành cát bụi.

Tiêu Dao nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Nói chuyện chút chứ?”

Diệp Quân cười nói: “Vâng ạ”.

Dứt lời, hắn đi theo Tiêu Dao ra ngoài.

Tín Du và Thái A Thiên ở đằng sau im lặng một lúc thật lâu.

Lúc này hai người đều trong trạng thái kinh ngạc và chấn động, đã không thể miêu tả bằng lời.

Thực lực của Huyền Sắc đã rất mạnh, cộng thêm thanh kiếm đó thì càng là sự tồn tại vô địch, thế nhưng lại chẳng đỡ nổi một nhát kiếm khi ở trước mặt kiếm tu đó.

Bị giết trong tích tắc! Quả thật quá mức vô lý.

Lúc này Thái A Thiên bỗng khẽ nói: “Chúng ta vẫn còn quá yếu”.

Nói đến đây ánh mắt ông ta lóe lên vẻ phức tạp.

Mấy năm nay nền văn minh Tu La vẫn luôn chinh chiến ở bên ngoài, thôn tính không biết bao nhiêu nền văn minh vũ trụ, có thể nói nền văn minh Tu La là sự tồn tại vô địch trong nền văn minh vũ trụ cấp ba.

Cũng chính vì thế mà ít nhiều gì người của nền văn minh Tu La đã bắt đầu tỏ ra kiêu ngạo, ngay cả tộc Thái A.

Hôm nay gặp được kiếm tu này, ông ta mới nhận ra cả nền văn minh Tu La đều cực kỳ nhỏ bé trong vũ trụ bao la này.

Một khi chọc đến người không nên chọc vào thì cả nền văn minh sẽ biến mất ngay lập tức.

Kiếm tu đó chắc chắn có khả năng tiêu diệt cả nền văn minh Tu La.

Tín Du khẽ nói: “Cũng may Diệp công tử là người biết nói lý”.

Thái A Thiên khẽ gật đầu, lúc này ông ta cũng cảm thấy khá may mắn, lúc đầu không bị lợi ích che mờ mắt, nếu không bây giờ e là tộc Thái A cũng đã biết mất rồi.

Tín Du bỗng nhìn các cường giả Huyền tộc đang mang mặt đầy vẻ hoang mang, bất lực: “Phải tính sao với họ đây?”

Thái A Thiên nhìn Tín Du, sau đó cười nói: “Đều là người đã từng lập công của nền văn minh Tu La, dĩ nhiên là giữ lại rồi”.

Tất nhiên ông ta biết lúc này nếu tộc Thái A muốn đuổi cùng giết tận thì rất dễ dàng.

Huyền Sắc vừa chết, Huyền tộc sẽ như rắn mất đầu, muốn thu phục dĩ nhiên là chuyện rất đơn giản với ông ta.

Nghe Thái A Thiên nói thế, Tín Du khẽ gật đầu, sau đó cô ta nhìn chân trời tận đằng xa, ánh mắt phức tạp, cô ta biết những người đứng sau Diệp Quân không tầm thường nhưng cô ta thật không ngờ lại đáng sợ như vậy.

Cô ta cũng biết rõ nếu lần này không nhờ học điện tối thượng và tộc Thái A đưa ra lựa chọn khác thì e là nền văn minh Tu La đã biến mất rồi.

Ngay lúc này Tín Du như cảm nhận được gì, cô ta bỗng xoay người lại, một cô gái áo đen đứng ở tận cuối bên phải.

Tu La Hàn!

Cảm nhận được ánh mắt của Tín Du, Tu La Hàn nhìn cô ta, sau đó xoay người rời đi.

“Khoan đã”.

Tín Du nói.

Tu La Hàn dừng bước, lúc này Tín Du xuất hiện trước mặt cô ta.

Tín Du cũng biết một chút về cô gái trước mặt mình, cô ta là người yêu nghiệt nhất trong đám người trẻ tộc Tu La, nhưng vì thân phận của cô ta năm đó mà mối quan hệ của cô ta và tộc Tu La trước giờ đều không tốt.

Tín Du nói: “Sau này có dự định gì không?”

Tu La Hàn bình tĩnh nói: “Ra ngoài đi phiêu lưu”.

Tín Du do dự, sau đó nói: “Hay là ở lại nền văn minh Tu La đi”.

Tu La Hàn lắc đầu: “Ta muốn ra bên ngoài”.

Trong mắt Tín Du lóe lên vẻ phức tạp: “Cũng tốt, nhưng cô nên nhớ nền văn minh Tu La luôn chào đón cô trở về bất cứ lúc nào”.

Tu La Hàn gật đầu, xoay người rời đi.

Đi được hai bước, Tu La Hàn bỗng dừng lại, cô ta quay đầu nhìn Tín Du nói: “Học sĩ tối thượng, ta cho cô một đề nghị nho nhỏ, nếu nền văn minh Tu La muốn tiến xa hơn thì cần phải tìm một chỗ dựa”.

Tín Du nhíu mày: “Tìm chỗ dựa?”

Tu La Hàn khẽ gật đầu: “Đối với một số người, nền văn minh Tu La giống như kiến bò trên mặt đất, nếu may mắn rơi trên giày của hắn, đi cùng hắn một đoạn đường, cũng có thể chống đỡ được nền văn minh Tu La trải qua mấy chục tỷ năm nữa”.

Dứt lời, cô ta xoay người, lại nhẹ giọng nói: “Giống như trong thế tục, có người phấn đấu cả đời cũng không bằng một câu nói của lãnh đạo: tôi xem trọng Tiểu Vương, mọi người có thể sắp xếp cho cậu ấy…”

Dứt lời, cô ta chậm rãi đi về phía xa, chẳng mấy chốc đã biến mất ở tận cuối chân trời.
Chương 1597: Đại bá tiêu dao

Tín Du nhìn theo bóng lưng Tu La Hàn xa dần, không khỏi cảm thấy phức tạp và tiếc nuối.

Tộc Tu La đúng là tạo nghiệt mà.

Bọn họ sinh ra được hai siêu yêu nghiệt trong thời đại này, người trước cũng chính vì chuyện trong tộc mà mất sớm, tuy đã được cật lực giấu kín nhưng người thuộc cao tầng văn minh Tu La như cô ta vẫn biết đến.

Người đó là Tu La Thương, một yêu nghiệt cao cấp hiếm thấy trên đời, tiếc rằng lại xuất thân từ chi thứ như Tu La Hàn chứ không phải con cháu dòng chính, vì vậy vẫn luôn bị vùi dập, chèn ép, cuối cùng bỏ mạng mà không rõ nguyên nhân.

Tín Du có nghe chút ít về chuyện này, nhưng vì học điện tối thượng không có tư cách nhúng tay vào chuyện của ba đại gia tộc nên cô ta không thể xen vào.

Bây giờ lại có thêm một Tu La Hàn!

Tiếc rằng cũng không xuất thân từ dòng chính, mà mẹ cô ta lại còn bị chính tộc mình bức tử...

Một khi dòng chính không muốn san sẻ quyền lực thì dòng phụ chắc chắn sẽ gặp thảm kịch. Nếu hai tộc trưởng Tu La Tiêu và Tu La Tịnh biết thông minh thì cả tộc Tu La sẽ có thêm mười triệu năm hưng thịnh khi có hai thiên tài kinh khủng như vậy trong tay.

Tín Du một lần nữa lắc đầu trong tiếng thở dài rồi rời đi.

Trong tinh không, Diệp Quân và Kiếm Tu chậm rãi bước đi. Diệp Quân lén nhìn sang, thầm cảm thấy có chút ngưỡng mộ vị đại bá cả đời tiêu dao, chỉ muốn được chết này.

Ông ấy chợt cười nói: “Sức mạnh của cậu đang tăng tiến rất nhanh”.

Diệp Quân cười khổ: “Làm sao con bì được với mọi người...”

Kiếm Tu hỏi lại: “Vì sao phải so sánh với người khác?"

Diệp Quân ngạc nhiên.

Kiếm Tu cười cười: “Ngọn núi cao nhất không nằm ở bên ngoài mà nằm trong bản tâm chúng ta. Khi trong lòng không xem ai là Thần thì mới có thể vượt qua được”.

Diệp Quân không nói gì, hai tay nắm lại.

Kiếm Tu tiếp tục: “Thật ra, làm chính mình là một điều rất khó”.

Ông ấy thoáng dừng lại: “Đối với bọn ta thì đơn giản như trở bàn tay rồi, nhưng với cậu thì... Khà khà...”

Diệp Quân: “…”

Kiếm Tu: “Thôi, không nói mấy thứ đao to búa lớn này nữa. Đạo lý phải do chính mình ngộ ra chứ không phải nghe người khác nói mà hiểu. Con huyết thi vừa bị ta chém kia không đơn giản... à, với cậu mà thôi...”

Diệp Quân nghe mà dại ra.

Phong cách nói chuyện của đại bá là thế này đây hả??

Tiểu Tháp: “...”

Kiếm Tu nhìn sang bên phải, nói: “Đường có nhấp nhô đến mấy cũng phải tự mình bước đi mới cảm ngộ và tiến bộ được”.

Ông ấy vươn tay vỗ nhẹ vào vai Diệp Quân, cười cười: “Nhưng phải đi nhanh lên”.

Diệp Quân còn chưa kịp thắc mắc thì Kiếm Tu đã hóa thành kiếm quang biến mất tăm.

Đi mất rồi.

Nói đi là đi, mà đi cũng tiêu sái thật, Diệp Quân lắc đầu cười.

Hắn nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, tự nhận bản thân đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy sức mạnh của Huyền Sắc tăng tiến nhiều đến vậy sau khi cầm nó trong tay.

Vô địch ư?

Hắn cũng từng có cảm giác này khi cầm kiếm Thanh Huyên.

Tài sản của con người không thể vượt qua trí tuệ và sức mạnh. Nếu cả hai thứ trên đều thiếu hụt thì chính là tai họa chứ không phải phúc phần.

Đúng lúc này, Tín Du và Thái A Thiên xuất hiện cách đó không xa.

Tín Du vừa đi đến vừa hỏi: “Nói chuyện chút được chứ?"

Diệp Quân gật đầu: “Ta cũng đang có ý này”.

Ba người đi đến học điện tối thượng, ngồi xuống quanh một cái bàn trong ngôi đình cổ.

Tín Du rót trà cho hai vị khách rồi mỉm cười hỏi Diệp Quân: “Diệp công tử có thể kể cho chúng ta nghe về văn minh vũ trụ của ngươi được không?"

Diệp Quân gật đầu: “Ta đến từ vũ trụ Quan Huyên...”

Hắn giới thiệu sơ lược về quê hương mình, cũng như tại sao hắn lại đi đến tinh vực này.

Nghe hắn kể xong, Tín Du thì thầm: “Văn minh Sâm Lâm...”

Thái A Thiên bắt đầu: “Trước kia khi chúng ta phát hiện nền văn minh này, Tu La Vệ đã từng tiếp xúc với họ. Bọn họ tuy được gọi là văn minh cấp ba nhưng sức mạnh tổng thể vẫn còn hơi yếu, sau đó bọn họ bỏ trốn sạch. Tu La Vệ còn cất công đi tìm, nào ngờ họ lại đến từ cùng vũ trụ với Diệp công tử”.
Chương 1598: Đàng hoàng trong sáng

Tín Du: “Công tử muốn đưa văn minh Quan Huyên đến đây?"

Diệp Quân lắc đầu: “Văn minh Quan Huyên hiện còn yếu, chưa đến được. Nhưng không bao lâu nữa, chúng ta sẽ trở thành văn minh vũ trụ cấp ba”.

Văn minh Quan Huyên đang phát triển với tốc độ rất nhanh, có thêm mẹ hắn giúp đỡ về kinh tế nên trở thành văn minh cấp ba là chuyện dễ dàng, chỉ cần thêm chút thời gian mà thôi.

Tín Du và Thái A Thiên nhìn nhau. Người trước hỏi sau một hồi chần chừ: “Diệp công tử, văn minh Tu La chúng ta sẵn lòng kết minh cùng văn minh Quan Huyên và tiến hành trao đổi, ý ngươi thế nào?"

Diệp Quân cười đáp: “Được thôi”.

Tín Du và Thái A Thiên đều nở nụ cười.

Tuy quê hương của Diệp Quân chỉ là văn minh cấp một nhưng họ sẽ không xem văn minh Quan Huyên cũng chỉ là cấp một. Dù sao thì chỉ thanh kiếm của hắn thôi đã có thể xưng bá khắp văn minh cấp ba rồi.

Nếu người dùng kiếm mạnh hơn nữa thì không thua gì văn minh cấp bốn.

Thật ra họ chưa từng tiếp xúc với văn minh cấp bốn thời kỳ đỉnh cao nên không dám khẳng định điều này.

Tín Du: “Diệp công tử hãy cho chúng ta biết tọa độ của nơi đó đi, để hai bên có thể tiếp xúc nhiều hơn”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Rồi hắn đưa sang một lá bùa truyền âm: “Người phụ trách đối ngoại hiện nay là Tiểu Yêu, muội muội ta, cô có thể liên lạc”.

Tín Du nhận lấy, cười đáp: “Được, ta sẽ liên lạc”.

Diệp Quân vừa mở miệng thì bỗng thấy Thái A Nan xuất hiện gần đó, thấp giọng lên tiếng: “Di tích văn minh Thuật Giả có động tĩnh lớn”.

Thái A Thiên nhíu mày: “Nghĩa là sao?"

Thái A Nan: “Bọn họ vừa loan tin cho toàn thể vũ trụ, muốn tìm ba người đến thừa kế văn minh của họ. Đã có rất nhiều văn minh âm thầm lên đường đến đó, nhưng ta lại cảm thấy không đúng lắm...”

Tín Du ngắt ngang: “Văn minh Thuật Giả tuyệt đối không đơn giản như vậy”.

Diệp Quân gật đầu. Đối phương chính là người đã đưa quan tài máu cho hắn, cũng may hắn chưa đặt nó vào Tiểu Tháp, bằng không thì hậu hoạn khôn cùng.

Nghĩ vậy, ánh mắt hắn lạnh đi. Kẻ kia vốn định dùng quan tài máu để đoạt xá hắn, chỉ không ngờ huyết thi lại sợ Nhất Niệm nên không ra tay.

Ác độc vô cùng!

Nhưng nếu không có Nhất Niệm thì hắn vẫn còn kiếm Thanh Huyên, không sợ bị huyết thi đoạt xá.

Thái A Thiên hỏi: “Chúng ta có cần đến đó xem tình hình không?"

Diệp Quân gật đầu: “Đi đi, xem chúng rốt cuộc muốn gì”.

Tín Du đứng dậy, lùi lai hai bước, nói: “Mục đích của họ chắc chắn không phải để tìm người thừa kế, bằng không đã không bỏ qua Diệp công tử. Ta đoán rằng họ nhất định có âm mưu gì đó...”

Âm mưu.

Diệp Quân: “Tái hiện văn minh ư?

Thái A Thiên nhíu mày.

Tín Du nhìn Diệp Quân: “Rất có thể”.

Hắn nheo mắt lại.

Sắc mặt Tín Du và Thái A Thiên đanh lại. Tinh vực này hiện không có văn minh vũ trụ cấp bốn, nếu bất thình lình có một cái xuất hiện thì sẽ thành mối họa cho các văn minh khác.

Văn minh Tu La cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Hiện giờ bọn họ chỉ có thể xem như gần bước lên cấp bốn chứ chưa hoàn toàn là cấp bốn.

Tín Du nói: “Chúng ta phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất”.

Thái A Thiên gật đầu: “Đối phương không có ý tốt. Văn minh Tu La và văn minh Quân Lâm đang đứng đầu trong các văn minh cấp ba, chúng ta gặp nguy thì bọn họ cũng không thoát. Vậy để ta đi tiếp xúc với văn minh Quân Lâm?"

Tín Du gật đầu: “Được, ông đi tìm họ, ta và Diệp công tử sẽ đi đến di tích văn minh Thuật Giả. Gọi tất cả cường giả văn minh Tu La đang ở ngoài về ngay lập tức, đồng thời tiến hành phòng thủ mức cao nhất”.

Thái A Thiên đứng dậy: “Ta sẽ lo liệu”.

Rồi nói với Diệp Quân: “Xin lỗi không thể tiếp chuyện được với Diệp công tử”.

Rồi biến mất tại chỗ.

Tín Du nhìn theo với vẻ lo lắng: “Nếu văn minh Tu La không gặp phải nội chiến...”

Cô ta cười một tiếng tự giễu. Huyền tộc và tộc Tu La đều đã hết thuốc chữa, ngày nào bọn họ còn tồn tại thì Diệp Quân sẽ không chịu giao hảo cùng văn minh Tu La.

Hại nhiều hơn lợi.

Tín Du thu hồi suy nghĩ, nói: “Diệp công tử, chúng ta đi đến di tích văn minh Thuật Giả thôi”.

Diệp Quân: “Ta có điều này tò mò. Học điện tối thượng của cô chỉ tập trung vào nghiên cứu học thuật hay là…”

Tín Du cười đáp: “Đừng xem thường học điện. Bình thường thì bọn ta đúng là chỉ tập trung nghiên cứu, nhưng cũng có quân đội vũ trang, trong đó có quân Tối Thượng cực kỳ mạnh mẽ”.

Diệp Quân gật gù: “Ra là thế”.

Tín Du bỗng hỏi: “Diệp công tử có tỷ tỷ trong nhà không?"

Hắn gật đầu: “Có”.

Tín Du chớp mắt: “Vậy ngươi không ngại có thêm một người chị chứ? Không thì chúng ta kết nghĩa đi! Ta có thể thành tỷ tỷ nuôi của ngươi... Tỷ tỷ nuôi đàng hoàng trong sáng!"

Diệp Quân: “...”
Chương 1599: Chắc chắn

Kết nghĩa?

Thấy Diệp Quân ngây người, Tín Du đang định nói chuyện chợt cười khẽ rồi nói: “Đùa đấy, chúng ta đi tới di tích nền văn minh Thuật Giả thôi”.

Dứt lời, cô ta xoay người biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, sau đó cũng biến mất.



Trong cửa đá của di tích nền văn minh Thuật Giả, tinh không im lặng, tám quan tài máu nằm yên dưới đất, phía trước tám quan tài có một người bí ẩn đang đứng.

Thân thể của người bí ẩn tựa như sương mù, hư ảo trong suốt, hoàn toàn không thể nhìn rõ.

Trong tay người đó cầm một cây gậy.

Người bí ẩn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, cười nói: “Lần này có khá nhiều người đến đây”.

Trong một quan tài máu sau lưng ông ta chợt có giọng nói vang lên: “Đã có tin tức về lão Cửu chưa?”

Người bí ẩn lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa, lúc trước từng liên lạc với tôi, nói hắn chuẩn bị nuốt chửng một vài cao thủ mười phần thần tính… Nhưng bây giờ đã trôi qua rất lâu hắn cũng không liên lạc với ta, ta đã thử liên lạc với hắn nhưng không được”.

Nói đến đây, ông ta cau mày.

Giọng nói trong quan tài máu lại vang lên: “Đã xảy ra chuyện gì à?”

Người bí ẩn bật cười: “Chắc chắn không thể, với thực lực của lão Cửu, trong vũ trụ này ai có thể khiến hắn bị thương được?”

Giọng nói trong quan tài máu cất lời: “Ta vẫn thấy hơi lo lắng…”

Người bí ẩn cười nói: “Lão Nhị, ngươi đừng nghĩ nhiều thế, vũ trụ tinh vực này ngay cả một vũ trụ nền văn minh cấp bốn cũng không có, nền văn minh Thiên Hành không xuất hiện, chúng ta chính là tồn tại vô địch ở vũ trụ tinh vực này”.

Người kia im lặng.

Người bí ẩn nói tiếp: “Còn về lão Cửu, đợi sau khi chúng ta rời khỏi đây, ta sẽ đích thân đi tìm hắn, có lẽ là hắn lại nghịch ngợm rồi”.

Giọng nói trong quan tài máu vang lên: “Ừm”.

Người bí ẩn lại ngẩng đầu, cười nói: “Ngày càng đông người hơn rồi”.

Người kia chợt cất lời: “Xem xét thiếu niên kiếm tu kia một lần nữa đi”.

Người bí ẩn đáp: “Vừa mới xem xét rồi”.

Người kia hỏi: “Thế nào?”

Người bí ẩn cười nói: “Người sau lưng hắn ta không tệ, nhưng ta sẽ không chết, chắc chắn”.



Khi Diệp Quân và Tín Du đi tới di tích nền văn minh Thuật Giả, nơi này bây giờ đã khác với trước kia, người đông nghìn nghịt.

Thấy khung cảnh trước mắt, Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đông người thế?”

Tín Du cười nói: “Truyền thừa của vũ trụ nền văn minh cấp bốn hấp dẫn đến thế, ai có thể từ chối chứ?”

Diệp Quân gật đầu: “Cũng đúng”.

Truyền thừa của nền văn minh cấp bốn đủ để rất nhiều vũ trụ nhỏ mạo hiểm.

Sức hấp dẫn quá lớn!

Phải biết rằng khi lấy được truyền thừa của nền văn minh này thì không chỉ mỗi bản thân trở mình, mà nền văn minh nơi mình ở cũng sẽ phát triển mạnh.

Diệp Quân phát hiện trong bóng tối còn có rất nhiều hơi thở mịt mờ.

Diệp Quân nhìn xung quanh, hắn nhanh chóng nhìn thấy một người quen.

Đại Tôn!

Ở vị trí cách bên phải hắn mấy nghìn trượng, vẫn giống như trước đây, Đại Tôn vẫn rất thu hút sự chú ý, bên cạnh người đẹp vòng quanh, cao thủ đông đúc.

Như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, Đại Tôn đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, sau đó cười to: “Diệp huynh, lại gặp nhau rồi”.

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Hôm nay gặp lại Đại huynh, Đại huynh đã sâu không lường được, ta tự thấy hổ thẹn…”

Đại Tôn cười to: “Diệp huynh, không phải huynh cũng thế ư?”

Diệp Quân cười khẽ, không nói gì.

Tín Du bên cạnh Diệp Quân trầm giọng nói: “Hắn ta đã đạt tới Độc Khai Nhất Đạo rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Có lẽ là vì nền văn minh Thuật Giả kia”.

Tín Du ngẩng đầu nhìn cửa đá mặt quỷ phía xa, nhẹ giọng nói: “Không biết tiếp theo nền văn minh Thuật Giả này muốn chơi trò gì!”

Diệp Quân cười nói: “Có lẽ chúng ta sẽ được biết nhanh thôi”.

Tín Du gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Diệp Quân nhìn xung quanh, hắn phát hiện hắn đã đánh giá thấp sự hấp dẫn của nền văn minh vũ trụ cấp bốn, vì người ở xung quanh đang ngày càng đông hơn.

Diệp Quân chợt hỏi: “Bọn họ đều đến từ nền văn minh vũ trụ khác à?”

Tín Du cười nói: “Đương nhiên rồi, nhưng có vài người có lẽ là tán tu hoặc là gia tộc độc lập… Bình thường những thế lực này đều rất khiêm tốn, không phải tình huống đặc biệt bọn họ sẽ không xuất hiện trắng trợn như thế, vì chỉ cần sơ suất rất có thể sẽ mang đến tai hoạ cho mình và nền văn minh của mình.”

Diệp Quân nói: “Cướp nền văn minh”.

Tín Du gật đầu: “Sau khi một nền văn minh vũ trụ phát triển đến một trình độ nhất định sẽ liên tục mở rộng và cướp đoạt ra bên ngoài, không chỉ có thể lấy được nhiều tài nguyên hơn còn có thể giải quyết mâu thuẫn nội bộ, lúc trước nền văn minh Tu La cũng là như thế, vì chúng ta vẫn luôn cướp đoạt với bên ngoài nên dù nội bộ có chút mâu thuẫn nhưng cũng sẽ không thể hiện ra”.

Diệp Quân im lặng.

Lúc này, hắn nhớ tới nền văn minh Quan Huyên.

Hiện tại sở dĩ nội bộ của nền văn minh Quan Huyên hoà thuận là vì nhà họ Dương bọn họ có thực lực áp đảo tuyệt đối, còn có một lý do khác là bây giờ nền văn minh Quan Huyên đang không ngừng phát triển ra bên ngoài.

Nhưng hắn biết sớm muộn gì cũng có một ngày sự phát triển của nền văn minh Quan Huyên sẽ đạt tới một bình cảnh, khi đó nội bộ của nền văn minh Quan Huyên chắc chắn sẽ bắt đầu có vấn đề.

Dù bây giờ nghĩ đến vẫn còn hơi xa, nhưng vẫn phải nghĩ.

Lúc này, Tín Đu bên cạnh chợt nói: “Diệp công tử, ta rất tò mò một chuyện”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tín Du, Tín Du cười nói: “Cảnh giới của ngươi”.
Chương 1600: Vào trong cửa đá

Diệp Quân hỏi: “Quá thấp à?”

Tín Du gật đầu: “Cảnh giới của ngươi bây giờ thật sự quá thấp…Người nhà ngươi không can thiệp quá nhiều vào việc tu luyện cảnh giới của ngươi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Tín Du nhẹ giọng nói: “Thì ra là vậy”.

Diệp Quân cười khẽ: “Thật ra cũng không cần phải nôn nóng, cứ từ từ thôi”.

Hắn biết rõ việc tu luyện cảnh giới là không thể nôn nóng, phải đi đến đâu vững đến đó, nếu không với tài nguyên và công pháp tu luyện hắn hiện có, muốn đạt tới cảnh giới mười phần thần tính thật sự không khó.

Tín Du đang định nói tiếp thì cửa đá mặt quỷ kia đột nhiên chậm rãi mở ra.

Diệp Quân và Tín Du vội quay đầu nhìn về phía cửa đá, khi cửa đá mở ra, tất cả mọi người xung quanh đều đồng loạt nhìn về phía nó.

Truyền thừa của nền văn minh vũ trụ cấp bốn!

Vô số ánh mắt của những người đang có mặt trở nên nóng bỏng, hưng phấn.

Đây thật sự là một cơ hội thay đổi vận mệnh.

Truyền thừa của nền văn minh vũ trụ cấp bốn!

Dù không có được truyền thừa, chỉ cần lấy được chút bảo vật bên trong cũng đủ để thay đổi số phận rồi.

Lúc này, một giọng nói cổ xưa đột nhiên vang lên từ trong cửa: “Mời mọi người vào”.

Nghe thấy giọng nói này, rất nhiều người đang có mặt lập tức xông lên.

Đương nhiên cũng có một vài người rất bình tĩnh, không lao thẳng vào trong.

Đại Tôn kia cũng không xông lên mà đi tới trước mặt Diệp Quân và Tín Du, hắn ta cười nói: “Diệp huynh, có thể trò chuyện một lát không?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Đại Tôn quay đầu nhìn cửa đá phía xa, sau đó nói: “Diệp huynh thấy sao?”

Diệp Quân nói thẳng: “Huynh chọn thế nào?”

Đại Tôn thoáng ngây người, sau đó cười nói: “Không hổ danh kiếm tu, thẳng thắn dứt khoát, không vòng vo”.

Diệp Quân nói: “Theo ta được biết thì huynh đã giao dịch với đối phương rồi”.

Đại Tôn gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy huynh còn đến tìm ta làm gì? Sao nào, huynh muốn có được lợi ích mà không muốn trao đổi à?”

Đại Tôn bật cười: “Diệp huynh, huynh thông minh như thế mà lúc trước lại muốn giả ngu, huynh thật sự quá xấu xa”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Thẳng thắn chút đi”.

Nụ cười trên mặt Đại Tôn dần biến mất: “Bọn họ làm như thế chỉ đơn giản là muốn xây dựng lại nền văn minh, mà một khi bọn họ xây dựng lại nền văn minh thì các nền văn minh hiện hữu đều sẽ bị bọn họ tiêu diệt, cho nên chúng ta phải hợp tác”.

Tín Du chợt nói: “Nếu đây là một âm mưu thì sao chúng ta không nhắc nhở những người đó, sau đó để mọi người đứng cùng một chiến tuyến…”

Diệp Quân lắc đầu: “Vô dụng thôi, lúc này chúng ta làm như thế bọn họ sẽ cho rằng chúng ta muốn độc chiếm truyền thừa, trong lòng thầm hận chúng ta, thậm chí là bắt tay nhau đối phó với chúng ta”.

Đại Tôn gật đầu: “Đúng thế, bây giờ nói ra chẳng những không có tác dụng mà còn phản tác dụng nữa”.

Tín Du gật đầu: “Đều do ta suy nghĩ không đủ chu đáo”.

Đại Tôn nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp huynh, xây dựng lại một nền văn minh vũ trụ cấp bốn đều là một tai hoạ với tất cả nền văn minh chúng ta, cũng may có lẽ bọn họ đã không còn trong giai đoạn mạnh nhất nữa, vì thế chỉ cần chúng ta hợp tác, cũng không phải là không có cơ hội”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Nếu bọn họ có cao thủ cảnh giới Khai Đạo…”

Đại Tôn chợt nói: “Nếu chỉ có một thì chúng ta cũng không phải không có cơ hội”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên.

Đại Tôn cười nói với Tín Du bên cạnh: “Học sĩ tối thượng, cô nói có đúng không?”

Tín Du gật đầu: “Nếu chỉ có một người thì chúng ta không phải không có cơ hội”.

Diệp Quân lập tức hiểu ra.

Cả nền văn minh Quân Lâm và nền văn minh Tu La đều có lá bài tẩy mà hắn không biết.

Nhưng đó cũng là chuyện bình thường, hai nền văn minh này được gọi là nền văn minh vũ trụ chuẩn cấp bốn, sao có thể không có lá bài tẩy mạnh mẽ được?

Đại Tôn lại nói: “Hơn nữa dù bọn họ có cao thủ cảnh giới Khai Đạo thì có lẽ cũng không phải đang trong giai đoạn mạnh nhất, dù sao lúc trước bọn họ từng bị nền văn minh Thiên Hành huỷ diệt, vì thế nếu hai bên chúng ta liên thủ thì hoàn toàn có cơ hội chiến thắng.”

Diệp Quân cười hỏi: “Nếu có hai người thì sao?”

Đại Tôn đáp: “Thì chỉ có thể chờ chết thôi”.

Tín Du cũng lắc đầu cười khẽ.

Nếu có hai cao thủ cảnh giới Khai Đạo, thì nền văn minh Tu La và nền văn minh Quân Lâm thật sự chỉ có thể chờ chết.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Tín Du cô nương, huyết thi lúc trước là cảnh giới gì?”

Tín Du trầm giọng nói: “Ít nhất là cảnh giới Ách Đạo, nhưng có thể nhìn ra đối phương không phải trong trạng thái mạnh nhất, nếu ở trạng thái mạnh nhất thì mấy người Thiên tộc trưởng hoàn toàn không thể ngăn cản được nó”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Tín Du nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Chúng ta phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.”

Nét mặt Tín Du và Đại Tôn đều dần trở nên nặng nề.

Xung quanh ngày càng có nhiều người xông vào trong cửa đá, mọi người đều rất điên cuồng, rất hưng phấn.

Diệp Quân chợt nói: “Đại huynh, chúng ta cũng xem thử đi?’

Đại Tôn cười nói: “Ta cũng có ý đó”.

Hai người nhìn nhau cười khẽ.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tín Du; “Tín Du cô nương, người của cô đã chuẩn bị xong chưa?”

Tín Du gật đầu: “Thần vệ Tu La đều đã chuẩn bị xong, nếu có chuyện kỳ lạ, người của ta sẽ tiếp ứng chúng ta ở bên ngoài”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó ba người biến mất.

Ba người nhanh chóng tiến vào trong cửa đá, mà lúc này, bên trong đã đông nghịt người, tất cả mọi người đang vây quanh tám cái quan tài máu, ánh mắt nóng bỏng như lửa. Mà lúc này. Cửa đá phía xa đã chậm rãi khép lại…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK