Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 996: Không cưỡng cầu

Nghe người đàn ông áo đỏ nói thế, Diệp Quân sửng sốt.

Cái quái gì thế?

Ông nội đang đùa gì vậy?

Bẫy cháu trai à?

Ngay lúc này, người đàn ông áo đỏ bỗng tiến đến một bước, khí thế ngút trời lao đến chỗ Diệp Quân.

Uy lực cực mạnh bao phủ khiến Diệp Quân nghẹt thở, lúc này Diệp Quân bỗng rút kiếm ra.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Nhát kiếm này vừa xuất hiện, khí thế ngút trời đó lập tức bị phá tan. Nhưng lúc này người đàn ông áo đỏ đó bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, sau đó một ngón tay đặt lên trên kiếm Hiên Viên của Diệp Quân.

Vèo!

Kiếm Hiên Viên rung lên dữ dội, sức mạnh cực lớn khiến Diệp Quân văng ra xa cả ngàn trượng.

Nhưng người đàn ông áo đỏ không ra tay tiếp.

Diệp Quân ở đằng xa dừng lại, sau đó nhìn cánh tay phải của mình, cánh tay tê lại đã không còn cảm giác.

Diệp Quân thầm ngạc nhiên, người trước mặt này có sức mạnh đáng sợ quá.

Người đàn ông áo đỏ nhìn Diệp Quân: “Thực lực của ngươi không mạnh như ông nội ngươi nói”.

Nói rồi ông ta xoay người đi.

Nhưng lúc này cơ thể Diệp Quân bỗng chốc trở nên mờ nhạt, ngay sau đó hàng vạn ngàn thanh kiếm bay ra từ trước mặt Diệp Quân.

Thời không chồng chéo.

Hơn nữa lần này là hai lần thời không chồng chéo.

Như cảm nhận được gì đó, người đàn ông áo đỏ ở phía xa bỗng xoay người lại, ngay khi ông ta vừa xoay người, một thanh kiếm bỗng bay đến.

Người đàn ông áo đỏ hơi híp mắt, giơ tay lên tung ra một quyền.

Ầm!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng, sau đó người đàn ông áo đỏ liên tục lùi về sau, đại điện song song đó cũng liên tiếp sụp đổ.

Mà người đàn ông áo đỏ lùi đến tận mấy ngàn trượng.

Diệp Quân cũng không tiếp tục ra đòn, chỉ bình tĩnh nhìn người đàn ông áo đỏ đã dừng lại ở phía xa.

Sau khi người đàn ông áo đỏ dừng lại, ông ta nhìn nắm đấm của mình, lúc này nắm đấm của ông ta đã bị nứt vỡ, không chỉ thế cả cánh tay phải đều bị nứt thành mạng nhện.

Người đàn ông áo đỏ nhìn Diệp Quân ở phía xa, cảm thấy khá ngạc nhiên: “Nhát kiếm này của ngươi mạnh quá”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Vẫn còn kém ông nội ta một chút”.

“Ha ha”.

Người đàn ông áo đỏ bật cười: “Chỉ một chút thôi sao?”

Diệp Quân cười nói: “Tiền bối từng đánh nhau với ông nội ta à?”

Người đàn ông áo đỏ gật đầu: “Ừ, đã đại chiến với nhau ba trăm hiệp, cuối cùng đáng tiếc chỉ thua nửa chiêu”.

Đáng tiếc chỉ thua nửa chiêu!

Nghe người đàn ông áo đỏ nói thế, khóe môi Diệp Quân khẽ giật, da mặt người này cũng dày hệt như cha mình vậy.

Diệp Thanh Thanh nhìn người đàn ông áo đỏ, ôm kiếm không nói lời nào.

Sở dĩ vừa rồi bà ấy không ra tay là vì bà ấy cảm nhận được trên người của người đàn ông áo đỏ này không có sát khí.

Diệp Quân bỗng nói: “Mạo muội xin hỏi một câu, tiền bối còn bao nhiêu năm tuổi thọ?”

Người đàn ông áo đỏ nói: “Hơn bảy mươi năm”.

Hơn bảy mươi năm!

Với người bình thường dĩ nhiên là rất lâu, nhưng với người tu luyện thì chẳng qua chỉ là một cái búng tay.

Diệp Quân suy nghĩ một chốc rồi nói: “Tiền bối có muốn tăng thêm tuổi thọ không?”

Người đàn ông áo đỏ nhìn Diệp Quân: “Ngươi có thể giúp ta tăng thêm tuổi thọ à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta không thể nhưng một người bạn của ta thì làm được”.

Người đàn ông áo đỏ hỏi: “Chủ nhân bút Đại Đạo?”

Ánh mắt Diệp Quân lóe lên tia ngạc nhiên: “Tiền bối biết ông ta?”

Người đàn ông áo đỏ gật đầu.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tiền bối, không giấu gì tiền bối hiện giờ ta đang giao chiến với Quá Khứ Tông, nếu tiền bối cần trợ giúp, sau này ta chắc chắn sẽ bảo chủ nhân bút Đại Đạo giúp ông tăng thêm tuổi thọ, ông thấy sao?”

Người đàn ông áo đỏ nhìn Diệp Quân: “Ngươi nghĩ chủ nhân bút Đại Đạo có thể giúp người khác tăng tuổi thọ à?”

Diệp Quân gật đầu: “Chủ nhân Đại Đạo, vị thần mãi mãi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”

Người đàn ông áo đỏ im lặng hồi lâu mới lắc đầu: “Ta từ chối”.

Diệp Quân cũng không bất ngờ lắm, hắn hỏi: “Tại sao?”

Người đàn ông áo đỏ nói: “Vì đối thủ của ngươi là Quá Khứ Tông”.

Quá Khứ Tông!

Hắn biết sự đáng sợ của tông môn này, nhất là tông chủ Quá Khứ Tông, mạnh đến mức khiến bốn tộc và hai điện đều tuyệt vọng.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nhưng nếu ông muốn sống hơn một trăm năm, ông chắc chắn phải chọn một trong hai người là ta và cô ta”.

Người đàn ông áo đỏ nhìn Diệp Quân không nói gì.

Thật ra ông ta đã nhận được lệnh truy nã Tuế Nguyệt, kẻ giết Diệp Quân có thể thu được Tổ Nguyên, mà Tổ Nguyên này có khả năng tăng thêm tuổi thọ của họ.

Nhưng ông ta không quá kích động với giải thưởng này.

Vì ông ta biết đằng sau Diệp Quân có hai kiếm tu khá mạnh, không chỉ thế, còn là người mà Chân Thần đó chọn.

Tổ Nguyên rất hấp dẫn.

Nhưng ông ta biết rõ, cho dù ông ta giết Diệp Quân thật, lấy được Tổ Nguyên, ông ta cũng không thể tận hưởng cuộc đời này.

Lựa chọn tốt nhất là không giúp ai cả.

Nói rồi người đàn ông áo đỏ xoay người bỏ đi.

Diệp Quân bỗng nói: “Tiền bối”.

Người đàn ông áo đỏ dừng bước, ông ta xoay người nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Tiền bối, ông tu đạo đến nay thật sự sẽ cam lòng để mấy mươi năm sau trở thành cát bụi sao?”

Người đàn ông áo đỏ khẽ cười: “Không cam lòng nhưng có thể làm được gì đây? Đại Đạo có thiện có ác, một đám nhân vật tầm cỡ mạnh đứng về phía nhau, mặc dù tu sĩ như bọn ta có chút thực lực nhưng là vẫn thua xa họ. Diệp công tử, cho dù là Quá Khứ Tông hay ngươi đều đang dụ dỗ bọn ta để bọn ta liều mạng làm bia đỡ đạn cho các ngươi…”

Ông ta lắc đầu: “Ta không muốn làm con cờ của người khác”.

Diệp Quân gật đầu: “Được thôi”.

Không cưỡng cầu!

Dứt lời, hắn dẫn Diệp Thanh Thanh xoay người rời đi.

Mỗi người đều có lựa chọn của mình, hắn tôn trọng lựa chọn của đối phương.
Chương 997: Kể chuyện cười

Người đàn ông áo đỏ xoay người nhìn Diệp Quân, lúc này Diệp Quân và Diệp Thanh Thanh đã biến mất ở đằng xa.

Đi thật rồi!

Người đàn ông áo đỏ lặng đi một lúc lâu, ngẩng đầu lên nhìn trời, ánh mắt lóe lên tia phức tạp.

Mấy mươi năm tuổi thọ!

Thật sự sẽ hóa thành cát bụi sau mấy mươi năm ư?

Dĩ nhiên là không cam lòng rồi.

Nhưng ông ta lại không muốn tham dự vào chuyện của Diệp Quân và Quá Khứ Tông.

Hai bên đều là những ông lớn có thực lực mạnh.

Ông ta không dám đắc tội với ai cả.

Nhưng ông ta cũng biết rõ nếu không đứng về phía ai, sau này cho dù bên nào thắng, ông ta cũng sẽ không được bất kỳ cái gì.

Nghĩ đến đây, người đàn ông áo đỏ nhíu mày.

Mình chỉ còn lại mấy mười năm tuổi thọ ngắn ngủi, tại sao không liều một phen?

Nếu chết thì cũng là mất đi mấy mươi năm tuổi thọ mà thôi, nhưng nếu thành công thì kiếm được lợi ích rất lớn.

Nghĩ tới đây người đàn ông áo đỏ quay đầu nhìn trời, cảm thấy hơi bực bội, thanh niên bây giờ chẳng kiên nhẫn chút nào, mặc dù mình từ chối nhưng ngươi không khuyên thêm vài lần sao? Thuyết phục thêm vài lần nữa, chẳng lẽ mình không đồng ý sao?

Thấy hai người Diệp Quân đi ngày càng xa, người đàn ông áo đỏ cũng mặc kệ tất cả lập tức đuổi theo: “Diệp công tử, chờ một chút, ta và ông nội ngươi là bạn tốt…”

Diệp Quân ở phía đằng xa nghe người đàn ông áo đỏ nói thế bèn dừng lại, hắn quay đầu lại nhìn, lúc này, người đàn ông áo đỏ xuất hiện trước mặt hắn.

Diệp Quân nhìn người đàn ông áo đỏ, hơi nghi ngờ.

Người đàn ông áo đỏ nói: “Diệp công tử, thật ra ta và ông nội ngươi là bạn thâm giao”.

Diệp Quân khẽ gật đầu nhưng không nói gì.

Thấy Diệp Quân không lên tiếng, người đàn ông áo đỏ do dự rồi mới nói: “Diệp công tử, ngươi đang bị Quá Khứ Tông đuổi đánh à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Người đàn ông áo đỏ nghiêm túc nói: “Nếu ngươi là cháu của bạn cũ ta thì dĩ nhiên ta không thể trơ mắt nhìn, nếu Diệp công tử không chê, ta sẵn lòng góp chút sức lực nhỏ bé này cho Diệp công tử”.

Cuối cùng ông ta vẫn chọn đứng về phía Diệp Quân, vì bên phía Diệp Quân có nhiều người thực lực mạnh hơn một chút.

Nghe người đàn ông áo đỏ nói thế, Diệp Quân mỉm cười: “Cầu còn không được”.

Thực lực của người đàn ông áo đỏ trước mặt này ít nhất là một Đế Quân, cũng chỉ kém hơn nữ kiếm tu đó một chút nhưng mạnh hơn đám người Đệ Nhất Phong rất nhiều.

Rõ ràng, người mà ông nội mình và Tiêu Dao Kiếm Tu đang tìm nhất thấp cũng là cường giả cấp Đế Quân.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân nhíu mày.

Ông nội và Tiêu Dao Kiếm Tu cả một đường ngược dòng Tuế Nguyệt, dọc đường đi chắc chắn có thể gặp được rất nhiều cường giả cấp Đế Quân, nếu mỗi cường giả cấp Đế Quân mà ông nội gặp được đều để lại một mối quan hệ tốt cho mình...

Nghĩ đến đây, mắt Diệp Quân bỗng sáng rực.

Đó là một ông nội tốt!

Diệp Quân đã có một kế hoạch.

Một lúc sau, Diệp Quân bảo người đàn ông áo đỏ đi vào Tiểu Tháp, sau đó dẫn Diệp Thanh Thanh ra khỏi đó, hai người tiếp tục ngược dòng thời gian.

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân bên cạnh: “Con muốn thu phục nhiều Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả hơn à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Thanh Thanh khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Diệp Quân nói: “Quá Khứ Tông lấy tuổi thọ để thu hút Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, con cũng có thể”.

Hắn nhìn về phía tận cuối Tuế Nguyệt trường hà, khẽ nói: “Bây giờ con đang cần thời gian, vì thực lực của con vẫn chưa đủ mạnh, lúc này con chỉ có thể dựa vào thanh danh của ông nội, chủ nhân bút Đại Đạo và Chân tỷ, một ngày nào đó con có thể dựa vào chính sức mạnh của mình để khiến họ cam lòng phục tùng con”.

Trong khoảng thời gian này, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, hắn đi đến được ngày hôm nay nhiều lúc cũng là vì thân phận của mình, thân phận của hắn đã quyết định hắn phải gánh vác một vài trách nhiệm.

Thế nên trước đó hắn vẫn luôn ở thế bị động, bị động thừa kế gia nghiệp, bị động gánh vác việc bảo vệ vũ trụ Quan Huyên, bây giờ cũng bị động bảo vệ cả vũ trụ…

Hiện giờ hắn không muốn mình bị động nữa.

Hắn muốn chủ động.

Sự khác biệt giữa bị động và chủ động là bị động thuận theo dòng chảy, để mặc cho thời đại và tình thế thao túng, hơn nữa thường oán trời trách đất; Sự khác biệt của việc chủ động là đối mặt với khó khăn, chủ động giải quyết mọi vấn đề mà bản thân gặp phải.

Khoảng thời gian bước vào Tuế Nguyệt trường hà này đã giúp hắn hiểu được rất nhiều chuyện.

Nếu tu đạo mà không tu đạo vô địch thì đến cuối cùng chỉ là một cái vỏ rỗng, chẳng có gì cả.

Mặc dù thực lực của Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả vô cùng mạnh nhưng đám người này đều bị Đại Đạo trấn áp, ngày nào cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tuổi thọ của mình trôi qua, bất lực chẳng thể làm gì.

Yếu ớt thì sẽ sống trong bất lực.

Diệp Quân nhắm mắt lại, lúc này tâm kiếm đạo vô địch của hắn kiên định hơn bao giờ hết.

Lúc này trên người hắn bỗng toát ra luồng kiếm ý khá mỏng, kiếm ý này không sắc bén, vẫn dịu dàng như nước khiến người ta có cảm giác như gió xuân.

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Bà ấy biết tu vi kiếm đạo của tên trước mặt này lại tăng lên rồi.

Đúng là yêu nghiệt!

Trong nhiều năm nay, thật ra bà ấy từng gặp không ít yêu nghiệt, kể cả kiếm chủ hai đời của nhà họ Dương, nhưng cho dù là kiếm chủ hai đời của nhà họ Dương thì thiên phú cũng không thể so được với thanh niên trước mặt này.

Tất nhiên thanh niên này không nham hiểm và tàn ác như kiếm chủ hai đời trước.

Thấy thực lực của Diệp Quân tăng lên, Diệp Thanh Thanh nghĩ nhất định phải trấn áp tên này lại, không thể cho hắn tiếp tục như thế, thế là bà ấy nảy ra một ý tưởng.

Lúc này Diệp Quân bỗng mở mắt ra, hít sâu một hơi, tâm niệm được thông suốt, hắn cảm thấy cả người cực kỳ sảng khoái.

Lúc này Diệp Thanh Thanh bỗng nói: “Nào, kể câu chuyện cười nghe xem”.

Nghe thế vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân: “Ta muốn nghe cái kiểu không thích hợp cho trẻ nhỏ lần trước đấy”.

Diệp Quân: “…”
Chương 998: Hùng vĩ

Kể chuyện!

Muốn nghe những điều không phù hợp với trẻ em!

Nghe Diệp Thanh Thanh nói vậy, Diệp Quân sa sầm mặt mày.

Vị cô cô này còn nhớ chuyện này sao?

Chắc không đơn giản là tìm cái cớ để nhắm vào hắn đâu nhỉ?

Diệp Quân càng nghĩ càng thấy có khả năng này…

Diệp Thanh Thanh nói tiếp: “Nào, tiếp tục kể đi!”

Diệp Quân do dự nói: “Cô cô, hình như không thích hợp lắm…”

Diệp Thanh Thanh nhíu mày: “Sao không thích hợp? Ta thích nghe chuyện không phù hợp với trẻ nhỏ”.

Diệp Quân không nói nên lời.

Hắn thật sự muốn chết.

Lúc này, Diệp Thanh Thanh mất kiên nhẫn nói: “Mau kể đi!”

Diệp Quân lắc đầu liên tục: “Không được”.

Đôi lông mày lá liễu của Diệp Thanh Thanh lập tức dựng đứng, không nhiều lời mà rút kiếm ra, kiếm thế mạnh mẽ phóng về phía Diệp Quân.

Thấy vậy, sắc mặt Diệp Quân lập tức thay đổi, vội vàng nói: “Chuyện không phù hợp với trẻ nhỏ, không thích hợp kể”.

Diệp Thanh Thanh cười khẩy: “Ta thích nghe đấy!”

Diệp Quân sững sờ.

Diệp Thanh Thanh nói: “Ta cho con ba giây, nếu con không kể thì ta sẽ đánh con”.

Diệp Quân vẫn lắc đầu, hắn biết, vị cô cô này đang tìm cớ để đánh hắn.

Nếu kể thật thì e rằng sẽ bị đánh gãy chân.

Diệp Thanh Thanh cũng không động tay, mà bình tĩnh nói: “Ta có một câu chuyện không phù hợp với trẻ nhỏ, con muốn nghe không?”

Diệp Quân thấy hơi khó hiểu.

Diệp Thanh Thanh nhìn vẻ mặt khó hiểu của Diệp Quân: “Muốn nghe không?”

Diệp Quân vội vàng lắc đầu: “Không, con không muốn nghe!”

Hắn không muốn chết.

Diệp Thanh Thanh cười khẩy không nói gì, quay người bước đi.

Sau lần bị đánh trước đó, Diệp Quân không dám kể chuyện nhảm nhí nữa.

Cô cô Thanh Thanh đánh người rất đau.

Hai người tiếp tục ngược dòng Tuế Nguyệt, nói đúng hơn là Diệp Thanh Thanh đang ngược dòng Tuế Nguyệt.

Bởi vì với thực lực bây giờ của Diệp Quân, hắn rất khó có thể ngược dòng Tuế Nguyệt, cho nên để không bị đám nữ kiếm tu đuổi theo, hắn đã vào tháp tu luyện, Diệp Thanh Thanh dẫn hắn ngược dòng Tuế Nguyệt.

Điều này đối với hắn vô cùng tuyệt vời.

Trong Tuế Nguyệt trường hà, Diệp Thanh Thanh đi ngược dòng, bởi vì tốc độ của bà ấy rất nhanh, cho nên cường giả bình thường không thể đuổi kịp.

Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, Diệp Thanh Thanh tựa như cảm nhận được điều gì đó, bà ấy đột nhiên dừng lại, quay người hóa thành một đạo kiếm quang xé rách thời không, sau đó biến mất trong hư không.

Không lâu sau, Diệp Thanh Thanh xuất hiện trên một vùng biển.

Lúc này, Diệp Quân chợt xuất hiện bên cạnh Diệp Thanh Thanh, hắn nhìn xung quanh với vẻ nghi hoặc.

Diệp Thanh Thanh chỉ vào vùng biển dưới chân.

Diệp Quân cúi đầu nhìn thì sững sờ, bởi vì trong lòng biển sâu, có một cung điện, xung quanh cung điện còn có hàng trăm bức tượng võ sĩ cao ngàn trượng.

Lại là một tàn tích cổ xưa khác!

Diệp Quân nhìn Diệp Thanh Thanh nói: “Có khí tức sinh mệnh không?”

Diệp Thanh Thanh gật đầu: “Có nhưng rất mơ hồ”.

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Xuống xem thử đi”.

Nói xong hắn dẫn Diệp Thanh Thanh xuống cung điện, tòa cung điện này vô cùng nguy nga tráng lệ, diện tích cực lớn, giống như một tòa thành khổng lồ.

Xung quanh cung điện còn có hàng trăm bức tượng võ sĩ, những bức tượng này cao hàng ngàn trượng, tay cầm kiếm khổng lồ, trông vô cùng uy nghiêm.

Diệp Quân định đi tới trước thì bị Diệp Thanh Thanh ngăn lại, ánh mắt bà ấy nhìn về phía cổng cung điện, nơi đó có hai pho tượng.

Diệp Quân nói: “Sống sao?”

Diệp Thanh Thanh gật đầu.

Diệp Quân quay lại nhìn hai pho tượng, không có chút khí tức nào.

Diệp Quân định nói thì hai pho tượng chậm rãi mở mắt, trong nháy mắt, một luồng khí tức cổ quái lập tức ập tới, giống như sóng biển, vô cùng mạnh mẽ.

Diệp Thanh Thanh lạnh lùng nhìn, phất tay chém một kiếm.

Bùm!

Luồng khí tức cổ quái kia lập tức bị dập tắt.

Lúc này, một trong những pho tượng kia đột nhiên lao tới, tay cầm đao hung hăng chém về phía Diệp Thanh Thanh.

Sắc mặt Diệp Thanh Thanh không thay đổi, rút kiếm ra.

Đối đầu!

Bùm!

Một tiếng nổ chói tai vang lên, thanh đao khổng lồ trong tay pho tượng nứt lìa, đồng thời pho tượng lùi về phía sau, đâm nát cổng cung điện, vô số đá vụn bắn tung tóe.

Những pho tượng khổng lồ xung quanh cung điện cũng lần lượt mở mắt, trong chốc lát, khí tức mạnh mẽ từ đáy biển cuộn trào, chấn động cả biển, cuộn trào cao tới hàng ngàn trượng, vô cùng hùng vĩ.

Thấy vậy, Diệp Quân nhíu mày, đây rốt cuộc là thế lực văn minh nào?

Những pho tượng kia đang định ra tay thì từ trong cung điện truyền đến một âm thanh cổ xưa, nghe thấy âm thanh này, những pho tượng lần lượt dừng lại, sau đó quay về phía trong cung điện, cung kính hành lễ.

Diệp Quân và Diệp Thanh Thanh nhìn nhau, sau đó đi về phía cung điện, trên đường đi, những pho tượng kia không có động tĩnh gì.

Cứ như vậy, Diệp Quân và Diệp Thanh Thanh tiến vào cung điện, ánh sáng bên trong rất mờ mịt, mang theo cảm giác nặng nề áp bức, vô cùng u ám.

Diệp Quân nhìn về phía xa, trong chủ điện xa xôi có ngọn đèn đuốc sáng trưng.

Có người!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK