Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2851: Có gì đáng xem?

Bên trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân ngồi xếp bằng trong tinh không, máu nóng toàn thân hắn sôi trào, cả người như đang bị lửa thiêu đốt.

Ba loại huyết mạch dung hợp!

Không thể không nói chuyện này khá khó khăn, bởi vì trước giờ huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân không hợp nhau, bọn chúng có thể hòa bình chung sống trong cơ thể hắn nhiều năm như vậy đã là chuyện không dễ dàng gì rồi, còn dung hợp ấy à, có là Diệp Quân tụi nó cũng không nể mặt.

Diệp Quân cũng không định từ bỏ, hắn đang không ngừng giao tiếp với hai loại huyết mạch kia, làm đủ mọi cách từ khuyên nhủ, nói đạo lý, chân thành xin xỏ, đến bán thảm ăn vạ... Hai loại huyết mạch không chịu được hắn ỉ ôi nên cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Tuy hai loại huyết mạch không có địch ý thâm thù đại hận gì, nhưng Diệp Quân phát hiện muốn để chúng nó dung hợp vẫn vô cùng khó khăn, bởi vì sức mạnh của cả hai đều vô cùng khủng bố, lúc dung hợp cho dù có là thân thể kiếm ý trật tự của hắn cũng có chút không chịu nổi!

Bây giờ lại có thêm vấn đề mới, là thân thể hắn không trụ được.

Diệp Quân có chút đau đầu, tất nhiên nhiều hơn vẫn là hưng phấn, phải biết bây giờ sức mạnh trật tự của hắn khủng bố đến mức nào? Cơ thể hắn được ngưng tụ thành từ những sức mạnh trật tự đó, vậy mà vẫn không thể chịu được sự dung hợp của cả hai loại huyết mạch.

Có thể tưởng tượng ra, nếu thân thể đủ mạnh thì khi hai loại huyết mạch dung hợp với nhau sẽ kinh khùng đến mực nào?

Phải rèn luyện thân thể!

Vì để cho thân thể có thể chịu đựng được hai loại huyết mạch dung hợp, hắn quyết định sẽ tu luyện đột phá thân thể, nhưng không phải chỉ tu luyện theo cách truyền thống, mà là hắn muốn dung hợp kiếm ý vô địch và kiếm ý trật tự của mình lại rồi tôi rèn cơ thể.

Nói là làm liền!

Bây giờ hắn chỉ cần nghĩ đến Phạn Chiêu Đế thôi là đã có động lực vô ngần.

Nhất định phải nâng cao thực lực lên nhiều hơn!

...

Bên ngoài, nửa tháng sau.

Ngoài Tiểu Tháp.

Hôm đó Toại Cổ Kim và Diệp Quân cùng đến thành Quan Huyên, tòa thành này được Toại Cổ Kim giúp đỡ xây dựng, dù quy mô không lớn như thành Thiên Đô nhưng cũng không hề nhỏ, có thể chứa được hơn trăm triệu sinh linh.

Mà kiểu thành trì này được cô ta hỗ trợ xây dựng một loạt một trăm hai mươi tòa.

Có thể nói, Thập Hoang, Cổ Hoang và nền văn minh Bỉ Ngạn có thể ổn định nhanh như vậy là nhớ công lao lớn nhất từ cô ta, nhất là những cường giả nền văn minh Toại Minh được cô ta phái tới, nhờ có họ bảo vệ xung quanh nên mới tránh được rất nhiều vấn đề phát sinh.

Diệp Quân nhìn thành Quan Huyên trước mắt, hắn khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn Toại Cổ Kim ở bên cạnh, chân thành nói: "Cảm ơn".

Hắn biết nếu như không có cô gái trước mắt này giúp đỡ thì vũ trụ Quan Huyên chắc chắn không thể đặt chân đến nơi này được.

Hôm nay Toại Cổ Kim mặc một chiếc váy trắng đơn giản, dung nhan tuyệt thế, lúc vừa xuất hiện ở cửa thành cùng với Diệp Quân đã thu hút sự chú ý của vô số người.

Nghe Diệp Quân nói thế, Toại Cổ Kim vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không đáp lời.

Diệp Quân biết tính cách của cô ta nên cũng không nói thêm gì, cả hai cùng tiến vào trong thành, vừa vào trong Diệp Quân đã thấy trên vách tường dọc hai bên đường được viết rất nhiều chữ lớn: Thành lập trật tự Quan Huyên, cùng xây dựng vũ trụ hòa bình.

Đây chính là khẩu hiệu hiện tại của vũ trụ Quan Huyên!

Mà nhờ Mục Khoản tuyên truyền mạnh mẽ nên giờ đứa bé ba tuổi cũng có thể đọc thuộc rành rành.

Diệp Quân nhìn hai bên đường phố rất phồn hoa, đâu đâu cũng là cửa hàng, trước cửa hàng thì có các sạp nhỏ bày bán những vật dụng sinh hoạt bình thường, mặc dù bày rất nhiều đồ nhưng không hề ngổn ngang lộn xộn, hơn nữa còn cách khá xa vị trí cửa hàng nên cũng không ảnh hưởng gì đến phía sau làm ăn.

Vũ trụ Quan Huyên là một thế giới võ giả, nhưng thật ra vẫn có rất nhiều người bình thường, dù sao không phải ai cũng thích hợp để tu luyện.

Diệp Quân và Toại Cổ Kim đi trên đường hấp dẫn không ít ánh mắt ngoái lại xem, nhất là Toại Cổ Kim, vẻ đẹp của cô ta như vượt khỏi nhân gian, cho dù là các cô gái khác đi ngang qua cũng không nhịn được phải nhìn cô ta thêm vài lần.

Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn về phía Toại Cổ Kim: "Ăn gì không?"

Toại Cổ Kim lắc đầu.

Diệp Quân lại kéo tay cô ta: "Ăn mì đi".

Nói rồi, hắn dẫn cô ta đến một quán mì, ông chủ trông thoạt chừng năm mươi tuổi, vóc người mập mạp, nhưng khuôn mặt rất hàm hậu, nhìn thấy Diệp Quânvà Toại Cổ Kim đến thì vội vàng cầm khăn lau chạy đến bàn của hai người lau chùi sạch sẽ, sau đó nở nụ cười xán lạn: "Hai vị muốn gọi mì gì?"

Diệp Quân cười nói: "Cho hai bát gì cùng được".

"Được!"

Ông chủ vắt tấm khăn lau lên vai rồi xoay người chạy vào bếp: "Mẹ lũ nhỏ ơi, có khách gọi món, mau rửa rau cho sạch, mau..."

Trong phòng vang lên giọng của một người phụ nữ: "Được được..."

Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, chỉ cười chứ không nói gì.

Toại Cổ Kim liếc mắt nhìn hắn, vẫn giữ vẻ lạnh lùng.

Nhìn thấy ánh mắt nhìn cô ta chằm chằm của Diệp Quân, Toại Cổ Kim nhìn thẳng hắn: "Nhìn làm gì, có gì đáng xem à?"

Diệp Quân chỉ cười chứ không trả lời.

Toại Cổ Kim hừ một tiếng, không nói nữa.
Chương 2852: Còn có ta

Diệp Quân cầm ấm trà trên bàn lên rót cho cô ta một chén, rồi lại rót cho mình một chén, hắn bưng lén uống một hớp rồi nói: "Toại cô nương, ta muốn thỉnh giáo cô một vấn đề".

Toại Cổ Kim không nói lời nào, chỉ bưng chén trà lên uống nhẹ một hớp nhỏ, đây chỉ là nước trà bình thường đến không thể bình thường hơn.

Diệp Quân nói: "Ta muốn dung hợp ba loại huyết mạch của ta, bây giờ ba bọn nó đã đồng ý rồi, nhưng ta phát hiện thân thể mình lại không chịu được sức mạnh ấy. Bây giờ ta đang cải tạo lên cơ thể của bản thân, nhưng khá là chậm... Ta biết dục tốc thì bất đạt, nhưng ở tình thế bây giờ, ta không thể không vội..."

Toại Cổ Kim không nói lời nào.

Diệp Quân nhìn cô ta, chờ nghe câu trả lời.

Toại Cổ Kim bị hắn nhìn đến mức mất tự nhiên, đành lườm hắn một cái: "Đừng nhìn ta nữa".

"À".

Diệp Quân dời mắt đi.

Toại Cổ Kim liếc mắt nhìn hắn, vẫn chưa nói chuyện ngay, một lúc sau, cô ta mới lên tiếng: "Ngươi có tu luyện thế nào cũng vô dụng thôi".

Diệp Quân có chút không rõ: "Là sao?"

Toại Cổ Kim nhìn: "Tự ngươi ngẫm lại đi".

Diệp Quân cười khổ: "Không biết tại sao chứ lần nào đi theo cô ta cũng thấy mình như đứa ngu".

Mí mắt Toại Cổ Kim giật lên, không nói gì mà chỉ nâng chén trà lên uống thêm một hớp.

Diệp Quân hỏi: "Ý của cô là kẻ thù của ta quá mạnh, cho dù ta có rèn luyện nâng cao thế nào đi nữa thì thực lực của bọn họ luôn luôn vượt xa ta, đúng không?"

Toại Cổ Kim gật gật đầu: "Vấn đề lớn nhất của ngươi không phải là ở thực lực, mà là ở đối thủ. Nếu đối thủ của ngươi chỉ dừng lại ở Cựu Thổ, ngươi sẽ biết rõ làm thế nào mới đánh bại được bọn họ, bởi vì giới hạn của Cựu Thổ chỉ có thế thôi, ngươi sẽ có một mục tiêu rõ ràng... Nhưng bây giờ đối thủ của ngươi là ai? Thực lực chân chính của đối phương đạt đến mức độ nào? Ngươi không biết gì cả, trong tình huống này, ngươi có đột phá lên bao nhiêu cũng uổng công thôi".

Diệp Quân trầm mặc.

Toại Cổ Kim tiếp tục nói: "Cho dù là Phạn Chiêu Đế hay là chủ nhân bút Đại Đạo, ngươi căn bản không biết rõ thực lực chân thật của bọn họ, vậy nên ngươi dựa vào đâu cho rằng sau khi dung hợp huyết mạch của mình lại là có thể chống lại bọn họ? Còn nữa, kẻ thù của ngươi chỉ có hai người họ thôi à? Trong vũ trụ này có rất nhiều cường giả đứng đầu mơ ước có được vị trí thần tọa chủ chung kia... Ngươi biết được bao nhiêu về bọ họ? Ví dụ nếu Bi Tâm Từ cũng muốn tranh cướp thần tọa chủ chung đi, ngươi có biết thực lực chân chính của cô ấy như thế nào không?"

Diệp Quân khẽ thở dài.

Toại Cổ Kim liếc mắt nhìn hắn, không nói lời nào.

Lúc này, ông chủ đã bưng hai bát mì nóng hổi đi đến cẩn thận đặt xuống bàn, cười nói: "Hai vị dùng ngon miệng nhé".

Diệp Quân bỗng đứng lên đi đến cạnh băng ghế của cô ta, hắn cẩn thận dời bát mì đến trước mặt Toại Cổ Kim: "Toại cô nương, vậy cô nói ta có cách nào giải quyết không?"

Toại Cổ Kim lạnh lùng nói: "Không biết".

Diệp Quân thản nhiên ngồi xuống băng ghế trước mặt, an vị bên cạnh Toại Cổ Kim.

Toại Cổ Kim trừng mắt hắn: "Sang kia ngồi".

Diệp Quân mỉm cười: "Ta không có ý gì đâu, chỉ là có hơi kích động..."

Nhưng không hề xê dịch cái mông.

Toại Cổ Kim dứt khoát đứng lên sang băng ghế đối diện ngồi xuống, cô ta không thèm để ý đến Diệp Quân, đoạn nếm thử mì của mình, thấy hương vị cũng không tệ nên lại ăn thêm một đũa nữa.

Diệp Quân nhìn cô ta một cái, rồi cũng nếm thử mì của mình, sau đó ăn ngốn nga ngốn nghiến.

Một lát sau, Diệp Quân lại ngẩng đầu lên nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim bị nhìn mà khó chịu, vốn định nổi giận nhưng nghĩ lại người này da mặt dày, có nổi giận cũng chẳng có ích lợi gì, thế là cô ta quyết định dùng lí lẽ để nói chuyện: "Ngươi đừng nhìn ta vậy nữa, nhiều người ở đây lắm, ngươi nên tôn trọng ta".

Diệp Quân vội đáp: "Trên sách viết lúc nói chuyện với người khác thì phải nhìn thẳng vào đối phương, đó mới là tôn trọng người ta".

Tiểu Hồn: "..."

Toại Cổ Kim hỏi: "Vậy ngươi có thể đừng nhìn bằng ánh mắt bỉ ổi như vậy được không?"

Diệp Quân bất ngờ, hỏi trong lòng: "Tiểu Hồn, ánh mắt của ta dung tục lắm à?"

Tiểu Hồn đáp: "Không chỉ ánh mắt dung tục mà nụ cười cũng bỉ ổi nữa".

Diệp Quân: "..."

Toại Cổ Kim nói: "Ngươi muốn giải quyết vấn đề gặp phải hiện tại thì chỉ có hai cách, một là biết rõ thực lực của đối thủ của ngươi, chỉ khi biết được họ mạnh như thế nào, ngươi mới tính ra được bản thân thua kém họ bao nhiêu. Thứ hai, thương lượng với cô cô và cha ngươi một chút, ngươi có thể tiếp tục tu luyện, nhưng xin họ đừng thả thêm đối thủ ra nữa, giống như trận chiến tranh giành Đại Đạo lần này, đây rõ ràng không phải là cuộc chiến ngươi có thể tham dự được, có tham gia vào cũng chỉ để cho người ta đánh thôi..."

Diệp Quân trầm mặc.

Toại Cổ Kim tiếp tục nói: "Còn nữa, ngươi phải hiểu được một chuyện, bây giờ ngươi đạt được đến trình độ này thật ra đã vô cùng ghê gớm rồi. Trong những người ta từng gặp, chỉ có hai người trong thế hệ trẻ xuất sắc hơn ngươi thôi".

Diệp Quân bỗng thấy ngạc nhiên: "Ai vậy?"

Toại Cổ Kim nói: "Bi Tâm Từ".

Diệp Quân lại hỏi: "Còn một người khác là?"

Toại Cổ Kim đáp: "Người đó ngươi cũng biết".

Diệp Quân thấy hơi nghi hoặc, hắn cũng biết à? Ai thế!

Toại Cổ Kim nói: "Nói chung, ngươi nên bình ổn lại tâm thái, đừng so sánh bản thân với kẻ địch mà chính ngươi còn không biết, điều đó vô nghĩa".

Diệp Quân cười khổ: "Nhưng ta đã tham gia vào cuộc chiến tranh giành Đại Đạo, bây giờ không thể dứt ra được..."

Toại Cổ Kim nói theo bản năng: "Không phải còn có ta sao?"

Nói xong, cô ta lập tức thấy hối hận.

Diệp Quân lại nhìn về phía Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim bỗng đập bàn mọt cái: "Ông chủ, cho cái tên không biết xấu hổ này thêm một bát mì nữa, hắn nói nhiều quá, bịt miệng hắn bằng mì đi!"

Mọi người: "..."
Chương 2853: Người khác sẽ hiểu lầm

Diệp Quân nhìn về phía Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim vẫn vô cảm, trông rất lạnh lùng, cô ta từ từ ăn mì, không đếm xỉa gì đến hắn nữa.

Diệp Quân tất nhiên là thấy rất hài lòng, hắn và vài đũa là hết mì, sau đó quay đầu lớn tiếng gọi: "Ông chủ, thêm một bát nữa!"

"Được được!"

Ông chủ nở nụ cười tươi rói, hỏi hắn: "Khách quan, bát mì ban nãy phu nhân gọi ngươi có ăn luôn không?"

Phu nhân?

Sắc mặt Toại Cổ Kim lập tức lạnh lại, Diệp Quân vội vàng nói: "Ăn ăn, đem lên hết đi".

"Được!"

Ông chủ lại cầm một vắt mì cho vào trong nồi.

Toại Cổ Kim tiếp tục ăn mì, chỉ chốc lát cô ta đã ăn xong, như vẫn chưa hết thòm thèm, cô ta nhẹ nhàng uống thêm vài hớp nước cốt.

Diệp Quân nhìn động tác của cô ta, trên mặt khó nhịn được nở nụ cười.

Người phụ nữ này quả thật khiến hắn rất bất ngờ, hắn cứ tưởng kiểu người cao cao tại thượng này chắc chắn sẽ không thích mấy chuyện ăn vặt lề đường, nhưng không ngờ cô ta lại hiền hòa và hồn nhiên đến thế, không hề có cái cốt cách cao cao tại thượng kia.

Toại Cổ Kim nhận ra ánh mắt của Diệp Quân, cô ta nhẹ nhàng đặt bát xuống rồi nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Nơi này nhiều người như vậy, ngươi đừng nhìn chằm chằm ta mãi vậy được không? Người không biết còn tưởng chúng ta có gì đó".

Diệp Quân cười nói: "Ta không có ý gì cả, chỉ là thấy hơi bất ngờ".

Toại Cổ Kim nhẹ nhàng lau đi nước mì vươn bên môi, bình tĩnh nói: "Ngươi dẫn ta đến ăn mì là muốn cho ta trải nghiệm thử cuộc sống của thường dân đúng không?"

Diệp Quân nói: "Không có gì gạt được cô cả".

Toại Cổ Kim nhìn: "Ta không phải vừa sinh ra đã được làm quan cố vấn đứng đầu".

Diệp Quân lập tức thấy ngạc nhiên: "Có thể kể cho ta nghe chuyện khi trước của cô được không?"

Thật ra hắn có điều tra tư liệu của Toại Cổ Kim vì muốn hiểu cô ta hơn một chút, nhưng nền văn minh Toại Minh lại chẳng có tư liệu gì liên quan đến cô ta cả.

Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: "Không có gì để kể cả".

Thấy cô ta không muốn nói, Diệp Quân cũng không hỏi nhiều nữa, hắn quay sang nhìn ông chủ đang làm mì: "Tuổi thọ của bọn họ không quá một trăm, đối với họ mà nói, thế giới hòa bình, có thể sống thật tốt đã là hạnh phúc. Nhưng nếu thế giới này không có quy tắc và hỗn loạn, bọn họ sẽ có thể chất đi bất cứ lúc nào, bởi vì chỉ cần hai cường giả hơi mạnh đến đây giao thủ, chỉ vẻn vẹn dư uy thôi cũng có thể khiến tòa thành này tan thành tro bụi trong chớp mắt".

Toại Cổ Kim hắn: "Ngươi muốn quản hết cường giả trong vũ trụ này".

Diệp Quân gật đầu: "Ừ".

Toại Cổ Kim không nói lời nào.

Diệp Quân nói: "Ta muốn nghe ý kiến của cô".

Toại Cổ Kim nói: "Suy nghĩ của ngươi không sai, cho dù là người thành lập trật tự nào cũng sẽ lập ra các quy tắc nhằm hạn chế hành vi tùy ý làm bậy của người khác. Như Cựu Thổ cũng vậy, ở đây có trật tự và quy tắc, cường giả không được làm bừa. Nhưng vấn đề là ngươi làm sao phân phối tài nguyên vũ trụ này một cách hợp lý được?"

Diệp Quân trầm mặc.

Toại Cổ Kim tiếp tục nói: "Tài nguyên của các vũ trụ không phải vô hạn, ngươi định phân chia chúng như thế nào? Cho dù cuối cùng ngươi thống nhất được toàn bộ vũ trụ, không còn bất kỳ kẻ địch nào nữa, nhưng ngươi có nghĩ tới một vấn đề là sau khi đối ngoại không còn địch nữa thì vấn đề sẽ xảy ra ở đối nội chưa?"

Nói rồi, cô ta dừng lại một chút mới tiếp lời: "Còn có một vấn đề xa xôi khác, đó là sau khi ngươi thành lập trật tự thì phải thành lập hệ thống luân hồi, một người chết rồi thì phải đầu thai... Mà đầu thai là một việc rất cần kỹ thuật, nếu người này khi còn tại thế có thế lực lớn, sớm móc nối quan hệ từ trước thì người đó có thể tự chọn cho mình một kiếp đầu thai sung túc, tiếp tục làm con ông cháu cha... Mà những người không tiền không quan hệ thì kiếp sau vẫn sẽ chỉ làm trâu làm ngựa như kiếp này thôi".

Tiểu Hồn: "..."

Diệp Quân cũng thấy hơi ngạc nhiên.

Vấn đề này hắn đúng là chưa hề nghĩ tới.

Có khi nào sau này sẽ xảy ra tình huống như Toại Cổ Kim nói không? Hoàn toàn có thể.

Toại Cổ Kim nói tiếp: "Một trật tự chỉ cần sơ sẩy chút thôi sẽ khiến người tầng dưới vô cùng đau khổ, hơn nữa thế giới của chúng ta không phải là thế giới bình thường, mà là thế giới võ giả, còn có thể luân hồi tái thế, chỉ bất cẩn một chút thì sẽ có người kiếp này làm trâu, kiếp sau làm ngựa, vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên... Mà những người ở trên tầng cao nhất thì khác, bọn họ sẽ vĩnh viễn ở trên cao, từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng".

Sắc mặt Diệp Quân có chút khó coi.

Lúc này, hai bát mì nóng hổi đã được bưng lên.

Toại Cổ Kim liếc mắt nhìn sắc mặt đã có chút khó coi của Diệp Quân, cô ta suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Có nhiều lúc vô tri cũng là một loại hạnh phúc, bởi vì vô tri thì họ sẽ không biết mình là trâu ngựa, nên có rất nhiều đế quốc phong kiến thực thi chính sách ngu dân... Chờ ta ăn xong rồi nói tiếp".

Diệp Quân: "..."

Toại Cổ Kim tiếp tục ăn mì, cô ta không ăn như hùm như sói giống Diệp Quân, mà động tác gắp đũa rất tao nhã.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn Toại Cổ Kim: "Cô có cái nhìn như thế nào về trật tự của ta?"

Toại Cổ Kim nhìn hắn: "Suy nghĩ của ta có quan trọng không?"

Diệp Quân gật đầu: "Cô rất quan trọng với ta".

Toại Cổ Kim đang ăn mì bỗng khựng lại, cô ta nhìn Diệp Quân: "Ngươi đừng như vậy nữa, ngươi cần phải tôn trọng ta, giữa chúng ta trong sạch, ngươi nói như thế sẽ khiến người khác hiểu lầm".

Tiểu Hồn: "..."
Chương 2854: Một lời xuyên tim

Toại Cổ Kim tất nhiên không muốn đôi co với Diệp Quân về vấn đề này, cô ta nói: "Nếu ngươi muốn biết suy nghĩ thật sự của người khác về trật tự của ngươi... Vậy ngươi có thể tự đặt tay lên ngực để tự hỏi bản thân mình, chỉ cần ngươi hỏi, ngươi sẽ có đáp án".

Diệp Quân nói: "Hỏi gì?"

Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Nếu như không có người nhà của ngươi, vậy có ai tình nguyện tuân thủ theo trật tự của ngươi không?"

Một lời xuyên tim.

Diệp Quân im lặng.

Toại Cổ Kim hắn: "Có đáp án chưa?"

Diệp Quân gật đầu.

Toại Cổ Kim nói: "Rất nhiều người tuân thủ trật tự của ngươi, nhưng liệu có khả năng họ chỉ đang mượn trật tự của ngươi để mưu lợi? Hoặc là vì người nhà ngươi nên không thể không tuân thủ trật tự ấy? Còn nữa..."

Nói rồi, cô ta đột nhiên lắc đầu: "Thôi".

Diệp Quân nhìn về phía cô ta: "Sao không nói?"

Toại Cổ Kim bình tĩnh đáp: "Khó nghe, nói nhiều sẽ khiến ngươi thấy ghét".

Diệp Quân mỉm cười nói: "Cô nói đi, nếu chút chuyện đó mà ta không tiếp thu được thì còn nói gì đến việc thành lập trật tự?"

Toại Cổ Kim vẫn lắc đầu, tiếp tục ăn mì, lần này cô ta ăn rất nhanh, chỉ chốc lát đã ăn xong.

Diệp Quân nói: "Cô mà không nói là ta lại tiếp tục nhìn chằm chằm cô đấy".

Toại Cổ Kim lườm hắn một cái.

Diệp Quân bật cười: "Cô nói đi, ta rất muốn nghe".

Toại Cổ Kim bưng lấy bát mì uống một hớp nước cốt, sau đó mới nói: "Mời ta thêm một bát nữa đi".

Diệp Quân gọi: "Ông chủ, thêm một bát nữa".

"Được!"

Ông chủ cười thích chí vô cùng.

Toại Cổ Kim nói: "Ngươi không thể cứ treo việc thành lập trật tự ở bên mồm được, những chuyện ngươi đang làm là một loại cách mạng, một loại tạo phản, trước khi chưa có được thực lực tuyệt đối mà ngươi muốn thành lập trật tự... Ngươi đang tự rước phiền vào người đúng không?"

Nói rồi cô ta lại nhìn Diệp Quân: "Nếu như thực lực của ngươi bằng được một nửa cô cô của mình, vừa rồi ngươi hỏi ta, ta sẽ không chút do dự trả lời là trật tự của ngươi rất tốt, là phước lành của cả vũ trụ, ta sẽ toàn lực giúp đỡ xây dựng trật tự của ngươi".

Diệp Quân lắc đầu cười.

Toại Cổ Kim lại nói: "Cô cô của ngươi mạnh hơn hay chủ nhân bút Đại Đạo mạnh hơn?"

Diệp Quân đáp: "Cô cô ta".

Toại Cổ Kim nhìn hắn: "Nếu như cô cô ngươi muốn thành lập trật tự thì ngươi nói xem, chủ nhân bút Đại Đạo có dám hó hé gì không?"

Diệp Quân: "..."

Toại Cổ Kim nói tiếp: "Cô cô để mặc cho ngươi thành lập trật tự, ngươi có nghĩ tới là vì sao không?"

Diệp Quân nhíu mày lại.

Toại Cổ Kim nói: "Bà ấy để ngươi tung hoành như vậy là vì cảm thấy trật tự của ngươi tốt, tán thành với suy nghĩ của ngươi, hay là bởi vì ngươi là cháu của bà ấy?"

Diệp Quân im lặng.

Toại Cổ Kim nói tiếp: "Từ trước đến nay, ngươi có từng dựa vào thực lực và trật tự của bản thân để thuyết phục được nền văn minh nào chưa? Hay chỉ một thế giới thôi cũng được".

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Gần như đều là nhờ cô cô ta đến xử lý lúc tàn cuộc, đôi khi ông nội cũng đến giúp vài lần".

Toại Cổ Kim gật đầu: "Vậy bây giờ nếu như Phạn Chiêu Đế hoặc chủ nhân bút Đại Đạo đến đánh ngươi, ngươi làm được gì? Ngươi có thể tự xử lý không?"

Diệp Quân lắc đầu.

Toại Cổ Kim nói: "Ta nói những lời này với ngươi không phải vì muốn đả kích ngươi, mà là muốn ngươi hiểu rõ tình cảnh thật sự của trật tự này, hiện thực là không có bao nhiêu người tình nguyện tán thành trật tự của ngươi, mà ngươi bây giờ cũng không có thực lực để tự xây dựng nên một đạo thống trật tự..."

Nói rồi, cô ta lại nhìn Diệp Quân: "Những lời ta vừa nói đó là suy nghĩ thật lòng của ta".

Diệp Quân gật gật đầu: "Cảm ơn cô đã nói sự thật".

Toại Cổ Kim nói: "Có cách giải quyết".

Đôi mắt Diệp Quân sáng lên.

Toại Cổ Kim nhìn hắn: "Những cường giả đứng đầu kia sẽ không tán thành thành ngươi, nhưng những người ở tầng lớp thấp hơn thì có thể".

Nói rồi, cô ta quay sang nhìn vợ chồng ông chủ ở bên: "Ngươi xem, trên khuôn mặt họ tràn ngập sự vui vẻ, tại sao? Bởi vì Quan Huyên Pháp đang bảo vệ bọn họ, ngươi đặt ra rất nhiều phúc lợi cho bọn họ hưởng thụ, ngươi đối xử tốt với bọn họ, thì tất nhiên bọn họ sẽ ủng hộ ngươi... Nói đơn giản hơn là dẫn theo chúng sinh cùng trưởng thành với ngươi, ngươi không được các cường giả đứng đầu ủng hộ, không sao, ngươi tự tạo ra cho mình một nhóm cường giả đứng đầu là được, không có các thế lực siêu cấp ủng hộ cũng thế, ngươi tự tạo ra các thế lực đó là được..."

Diệp Quân híp mắt lại, hai tay chậm rãi nắm chặt.

Toại Cổ Kim tiếp tục nói: "Bây giờ điều ngươi cần làm không chỉ là nâng cao thực lực bản thân, mà còn phải dẫn theo những người sau lưng ngươi cùng trưởng thành, ngươi đã chọn vì chúng sinh, thì hãy để chúng sinh hòa làm một với ngươi thành một thể hoàn chỉnh... Như hiện tại, nếu như người phía dưới ngươi cùng đồng lòng hòa thành một, ta có thể dám chắc, toàn bộ Cựu Thổ này, e là chỉ có Bi Tâm Từ cùng với vị Cựu Thần tiền nhiệm kia mới đủ sức chống lại ngươi".

Diệp Quân siết chặt đôi tay, vẻ mặt đã thay đổi.

Toại Cổ Kim nói: "Sức mạnh nhân dân là vô địch, nhưng phải xem thử ngươi có thể huy động được nhân dân hay không đã".

Nói rồi, cô ta lại nhìn thẳng vào hắn: "Nhớ cho kỹ, sau này đừng hỏi người khác trật tự của ngươi như thế nào thế nọ, giống ở nhân gian thôi, đàn ông mà hỏi phụ nữ có yêu họ không thì đúng là một câu hỏi siêu ngu, trước tiên ngươi nên nỗ lực trở nên ưu tú đi. Ngươi có tiền, có quyền thì lúc đó thứ ngươi suy nghĩ sẽ không phải là đối phương có yêu ngươi hay không, mà là đối phương có xứng để yêu ngươi hay không!"
Chương 2855: Cơ hội

Một bát mì nóng hỏi được bưng lên, sau khi ông chủ đặt bát mì xuống, ông ta cất bát hai người đã ăn xong đi, từ đầu đến cuối đều nở nụ cười rạng rỡ, trước mặt hai người họ có mấy bát mì, chắc là vì ngon!

Toại Cổ Kim bưng bát mì nóng hổi đến trước mặt, trước tiên cô ta bưng bát mì lên húp một ngụm nước, động tác rất uyển chuyển, uống xong bắt đầu ăn mì.

Đối với cô ta, ăn mì là một chuyện vô cùng mới mẻ, ăn mì với một người đàn ông là điều mà cô ta chưa từng làm trước đây.

Bởi vì cô ta là người rất quý trọng thời gian, từ sau khi lên nắm quyền, với cô ta mà nói, nền văn minh Toại Minh là tất cả mọi thứ của cô ta, mỗi ngày đều mưu tính vì tương lai của nền văn minh Toại Minh, sao có thời gian dạo phố ăn mì chứ?

Nếu như lần này không phải Diệp Quân mời, cô ta cũng không có hứng thú ra ngoài, chẳng qua, bây giờ cô ta cảm thấy, đi chậm một chút, cũng tốt.

Ngồi bên cạnh, Diệp Quân nghe thấy lời Toại Cổ Kim nói, lập tức rơi vào trầm tư.

Lời nói của Toại Cổ Kim, với hắn mà nói, cũng không thể nói là khai sáng, bởi những vấn đề này, hắn cũng đã từng nghĩ đến, nhưng không nghĩ sâu mà thôi.

Trong lòng mỗi người thường có những điều không muốn đối mặt.

Sở dĩ hôm nay hắn hỏi Toại Cổ Kim chuyện này, vì bây giờ hắn thực sự rất mệt mỏi.

Phải nghĩ cách nâng cao thực lực, còn phải đối mặt với chủ nhân bút Đại Đạo, và còn phải đối mặt với trật tự của chính mình, bất kể là cái nào, đều tốn rất nhiều tinh lực và tâm huyết của hắn.

Với hắn mà nói, năng lực bây giờ của hắn đã gần như cực hạn.

Bởi vì hắn biết rõ, một khi chủ nhân bút Đại Đạo ra tay, với trạng thái của hắn bây giờ, căn bản không thể đánh lại.

Phản kháng?

Hắn cũng muốn phản kháng, nhưngnhư Toại Cổ Kim nói, cho dù bây giờ hắn dung hợp hoàn toàn ba loại huyết mạch, hắn cũng không đánh thắng được chủ nhân bút Đại Đạo, đừng nói đến chủ nhân bút Đại Đạo, những vị văn minh chủ chưa từng xuất hiện kia, hắn cũng không có khả năng đánh lại.

Khi con người đã đến tuổi trung niên, nghĩ đến tương lai, cũng cảm thấy vô cùng bất lực.

Diệp Quân lắc đầu cười nói: “Ta muốn quay về hệ Ngân Hà.”

Toại Cổ Kim nhìn hắn.

Diệp Quân cười nói: “Không có ý gì đâu, chẳng qua cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi cho khỏe thôi.”

Toại Cổ Kim không nói gì.

Diệp Quân thấy cô ta không nói gì, có hơi thất vọng, cũng hơi mất mát, nhưng sau khi suy nghĩ đã thay đổi ý nghĩ, đây là việc của mình, sao có thể để người khác giúp mình chứ?

Như cô ta đã nói, chỉ khi mình đủ tốt, đủ mạnh mẽ thì người khác mới thực sự nhận ra mình.

Diệp Quân quét hết suy nghĩ chán chường lúc trước, hắn nhìn Toại Cổ Kim, cười nói: “Còn muốn ăn nữa không?”

Toại Cổ Kim lắc đầu.

Diệp Quân lấy ra một viên tiên tinh rồi đặt lên bàn: “Vậy chúng ta đi thôi,”

Hai người đứng dậy rời đi.

Lúc này, ông chủ đột nhiên đi đến, cười nói: “Công tử, phu nhân, ăn ngon không?”

“Phu nhân!”

Toại Cổ Kim lập tức nhíu mày, cái nhíu mày này, như có khí thế không giận mà uy, làm ông chủ nhất thời bị dọa sợ đến mức run rẩy: “Phu nhân, sao vậy?”

Thấy vẻ mặt Toại Cổ Kim không đúng, Diệp Quân vội vàng nói: “Không có gì, chúng ta ăn rất ngon, ngươi đi làm việc của mình đi.”

Vừa nói, hắn vừa kéo Toại Cổ Kim đi.

Đi được một đoạn, Toại Cổ Kim mới thoát khỏi tay hắn, trên mặt có tầng sương bao phủ, cách xa ba thước cũng có thể cảm nhận được cái lạnh.

Diệp Quân bỗng lấy ra một xâu kẹo hồ lô đưa cho cô ta: “Thử xem, đây là quả hồ lô của hệ Ngân Hà.”

Toại Cổ Kim không thèm để ý đến hắn.

Diệp Quân cười nói: “Thử chút thôi.”

Toại Cổ Kim vẫn không để ý đến hắn, bước nhanh về phía trước.

Diệp Quân không biết phải làm sao, đành phải đi theo.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến thư viện Quan Huyên.

Trong thư viện.

Toại Cổ Kim đi đến bàn làm việc của Mục Khoản, ngồi xuống, lật xem sổ ghi chép trước mặt.

Mục Khoản cung kính đứng bên cạnh, có hơi thấp thỏm.

Đối mặt với Toại Cổ Kim, cô ta thực sự rất sợ hãi, người phụ nữ này giống như có thể nhìn thấu lòng người.

Một lát sau, Toại Cổ Kim nói: “Trước tiên nói về ưu điểm, trong khoảng thời gian này, Quan Huyên Giới đã ổn định hơn rất nhiều, điểm này ngươi làm rất tốt, nhưng mà, khi nói đến việc huy động quần chúng, ngươi làm chưa tốt lắm, vẫn còn quá nhân từ và lề mề.”

Mục Khoản do dự, sau đó nói: “Toại các chủ, ta lo lắng nếu hăng quá thì sẽ hóa dở, sợ rằng sẽ phản tác dụng.”

Toại Cổ Kim nhìn Mục Khoản: “Bây giờ vũ trụ Quan Huyên có bao nhiêu Đại Đế?”

Mục Khoản nói: “Có ba trăm bảy mươi hai vị.”

Toại Cổ Kim nói: “Lúc ở Thập Hoang, các ngươi có bao nhiêu vị?”

Mục Khoản nói: “À...”

Toại Cổ Kim nhìn cô ta: “Ngươi biết hiện tại Viện trưởng của ngươi còn bao nhiêu thời gian không? Thời gian của hắn không còn nhiều nữa. Cộng chủ thần điện sẽ sớm xuất hiện, khi đó, cuộc chiến tranh giành Đại Đạo sẽ mở ra, vô số đối thủ thần bí sẽ thi nhau xuất hiện, trong lúc Viện trưởng của các ngươi tranh giành Đại Đạo, các ngươi cứ đứng nhìn như vậy sao?”

Không đợi Mục Khoản lên tiếng, cô ta nói thêm: “Có gì mà hăng quá hóa dở chứ? Những gì bọn họ có bây giờ, là ai cho? Là Viện trưởng các ngươi cho. Trên đời này làm gì có việc chỉ nhận mà không trả chứ? Nếu có người như vậy, sao phải giữ hắn lại?”

Mục Khoản muốn nói nhưng rồi thôi.

Toại Cổ Kim đột nhiên nói: “Linh.”

Bên cạnh cô ta, thời không khẽ run lên, một cô gái chậm rãi bước ra.

Toại Cổ Kim nói: “Từ giờ trở đi, dừng các việc mà ngươi đang làm, bây giờ dẫn người của ngươi tạm thời tiếp quản nội các của thư viện Quan Huyên.”

Cô gái tên Linh thi lễ: “Tuân lệnh.”

Mặt Mục Khoản trắng bệnh.

Toại Cổ Kim hơi tức giận nói: “Tư tưởng, bây giờ còn chưa thống nhất được toàn bộ tư tưởng của vũ trụ Quan Huyên, đúng là ngu xuẩn, nếu đám người phía dưới không ý thức được lợi ích của bọn họ đang gắn liền với Viện trưởng, vậy cho dù Viện trưởng của các ngươi có làm nhiều hơn thế nữa, cũng đều vô ích, bản chất con người là vậy, nếu bạn ra tay giúp người, người đó sẽ xem bạn là ân nhân, nhưng nếu cứ giúp mãi thì họ sẽ xem chuyện bạn giúp họ là đương nhiên, không giúp nữa thì chính là kẻ thù của họ, người thật sự hiểu được việc cảm ơn càng ít!”

Giọng Mục Khoản run rẩy nói: “Toại các chủ, xin hãy cho ta thêm một cơ hội.”

“Ngươi đang nghĩ vậy gì?”

Toại Cổ Kim nhìn thẳng vào mắt Mục Khoản, không nể nang nói: “Lần đầu tiên gặp ta, ngươi nói thế nào? Ngươi không nhận ra lúc đó ta đã cho ngươi cơ hội rồi sao?”

Giọng Mục Khoản vẫn run run: “Toại các chủ, ta...”

Toại Cổ Kim lắc đầu: “Không phải ngươi không muốn làm, mà là ngươi không có năng lực, bây giờ ngươi vẫn nghĩ cho gia tộc nhiều hơn, ngươi chỉ nhìn thấy trước mắt, muốn an phận thích an nhàn, mà không nhìn rộng ra, càng không đứng trên góc độ Viện trưởng của ngươi mà quan sát, nếu ngươi chỉ quản lý một viện và một phủ thì ngươi miễn cưỡng có thể làm được, nhưng nếu quản lý toàn bộ vũ trụ, thì không được, vì nể mặt Viện trưởng, ta sẽ cho ngươi thêm cơ hội, từ giờ trở đi, ngươi phải đi theo người của ta để học tập, nếu học tốt, thì ở lại, còn không tốt, vậy mời ngươi rời đi.”

Mục Khoản kích động nói: “Cảm ơn, Các chủ.”

Toại Cổ Kim đi đến trước bàn gần đó, cô ta dùng thần thức đảo qua, toàn bộ nội dung cuốn sách hiện lên trong đầu, một lúc sau, cô ta nhìn về phía Linh: “Bắt đầu từ các học sinh trong thư viện, những học sinh luôn sùng bái Viện trưởng, cần phải biết chuyện, phải để cho mọi người trong vũ trụ Quan Huyên hiểu, nếu Viện trưởng của bọn họ thất bại, thì tất cả sẽ biến mất, Cựu Thổ sẽ không dung thứ cho bọn họ, đây không phải hù dọa, mà là lời nói thật.”

Linh cung kính nói: “Các chủ yên tâm, thuộc hạ sẽ xử lý tốt chuyện này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK