Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ nguyên mạnh nhất từ trước tới nay!

Diệp Quân trầm giọng nói: “Nương, Ý Chí Vô Thượng sẽ không ngồi chờ chết, đúng không?”

Tần Quan gật đầu, “Đương nhiên, có lẽ hẳn là đã sớm bố trí xong rồi”.

Diệp Quân chau mày.

Tần Quan nói: “Nhưng người này cũng không trong nhân quả, bởi vậy, không điều tra được gì , cái gì cũng không tra ra được”.

Nói xong, bà ấy quay người nhìn về phía màn sáng đầu tiên phía bên trái, bà ấy gõ một tiếng, bên trong tấm màn sáng kia đột nhiên hiện ra từng màn hình.

Nhìn thấy những hình ảnh này, Diệp Quân bỗng nhiên đứng hình, bởi vì lúc trước hắn đã nhìn thấy ở di tích Thần Lăng.

Trong màn hình, vô số cường giả phá vòng tụ tập dưới Thiên Lộ, sau đó người trước ngã xuống, người sau tiến lên phi thẳng vào trong con đường Thiên Lộ.

Mà ở trong khoảng thiên địa kia, một người đàn ông trung niên mặc áo bào đỏ đứng sừng sững nơi đó, người đàn ông áo bào đỏ mặc một bộ trường bào rộng lớn, tay phải của hắn ta chắp phía sau, cách màn sáng đều có thể cảm nhận được uy áp khủng bố tản mát ra từ trên người.

Đúng lúc này, người đàn ông áo bào đỏ đó đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Quân và Tần Quan, cuối cùng ánh mắt lại dừng lại trên người Diệp Quân.

Nhìn nhau qua những năm tháng lịch sử.

Diệp Quân nhìn vào đôi mắt của người đàn ông áo bào đỏ, hắn xác nhận đối phương đang nhìn hắn, người đàn ông trung niên ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, lập tức quay đầu, mà lúc này, hình ảnh màn sáng kia bắt đầu biến mất từng chút .

Diệp Quân nói: “Đây là kỷ nguyên loạn cổ trong di tích Thần Lăng?”

Tần Quan gật đầu: “Kỷ nguyên loạn cổ, trước mắt vị này chính là chủ của kỷ nguyên loạn cổ, thực lực đạt đến phá vòng tầng thứ chín cấp đỉnh phong”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tần Quan: “Phá vòng tầng thứ chín?”

Tần Quân nói: “Là cảnh giới cao nhất của vũ trụ này ở thời điểm hiện tại, phải nói là cảnh giới cao nhất của toàn vũ trụ bây giờ”.

Diệp Quân hỏi: “Mấy người Y cô cô?”

Tần Quan nói: “Các nàng không tu cảnh giới, thế nhưng, không tu cảnh giới cũng có giới hạn, ví dụ như, tam kiếm là một cấp độ, người khác lại là một cấp độ khác, không giống nhau”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Tần Quan nhìn về phía màn sáng phía bên phải nhất kia, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đã điều tra được, năm đó những cường giả ở thời đại kỷ nguyên loạn cổ kia từng xảy ra cuộc đại chiến với Ý Chí Vô Thượng của Thiên Lộ, sau trận chiến đó, thời đại kỷ nguyên loạn cổ biến mất trong dòng chảy lịch sử và đã hoàn toàn trở thành quá khứ”.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Nương, Ý Chí Vô Thượng mỗi lần khởi động lại một kỷ nguyên, thực lực của hắn có phải..”.

Tần Quan nói: “Không thể nghi ngờ, sẽ trở nên mạnh hơn”.

Diệp Quân im lặng.

Tần Quan nhìn về phía màn sáng thứ hai, bà ấy nhẹ nhàng chạm nhẹ, phần màn sáng kia đột nhiên chập chờn như những cơn sóng nước, rất nhanh, bên trong xuất hiện một hình ảnh.

Bên trong màn sáng là một thị trấn nhỏ hoang vu, khắp thị trấn nhỏ không một bóng người, mà ở trước cổng thị trấn, nơi đó đặt một cái ghế đu, trên ghế có đặt một con búp bê vải.

Ngoài ra, không có gì cả.

Diệp Quân có hơi nghi hoặc.

Tần Quan nhìn chằm chằm cái ghế trong màn sáng kia: “Trên chiếc ghế kia có người, nhưng chúng ta nhìn không thấy”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tần Quan, Tần Quan nói: “Kỷ nguyên này cực kì quỷ dị, tất cả di tích và văn tự có liên quan đều đã biến mất sạch sẽ, không thể nào tra ra được, toàn bộ kỷ nguyên, chỉ có thị trấn nhỏ này và cái ghế này, ngoài ra không có bất cứ thứ gì, ta đặt tên cho nó theo thứ tự, cho nên, tạm thời đặt tên cho nó là kỷ nguyên thứ ba”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm cái ghế kia, hắn cũng có thể cảm nhận được, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng hắn cũng không nhìn thấy được đối phương.

Lúc này, dường như có một bàn tay vô hình cầm lấy con búp bê vải, và khi con búp bê được nhặt lên, toàn bộ hình ảnh bắt đầu mờ đi.

Rất nhanh, hình ảnh dừng lại.

Tần quan nhìn về phía màn sáng thứ ba, bà ấy cũng chỉ nhẹ nhàng chạm một cái, phần màn sáng kia trực tiếp chập chờn, rất nhanh, bên trong xuất hiện hàng loạt hình ảnh.

Địa điểm cũng là Thiên Lộ, vô số cường giả tụ tập ở bốn phía của Thiên Lộ, những cường giả này không chỉ có con người, còn có yêu thú cùng với các chủng tộc khác, trong đó bắt mắt nhất chính là hai con cự thú thuộc Thiên Lộ, hai con cự thú sừng sững như núi cao, con yêu thú bên trái kia có hình dáng như người, toàn thân phủ kín vảy cứng rắn như sắt, mỗi một mảnh đều như những vì sao, lóe ra ánh sáng âm u lạnh lẽo, đầu của nó to vô cùng, sừng cực lớn nhô ra từ hai bên trán, uốn lượn như một cái móc, tản ra khí tức sắc bén khiến người ta sợ hãi, mỗi khi nó đi về phía trước một bước, thiên địa đều sẽ rơi vào một trận lắc lư kịch liệt, giống như động đất, cực kỳ khủng bố.

Ở bên ngoài nơi đó về phía bên phải nó mấy ngàn trượng , một con yêu thú khác có cơ thể như một ngọn núi khổng lồ, bộ lông trên người con yêu thú này giống như những đốm lửa đang cháy, trên người nó không có vảy, nhưng thân hình cao lớn, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, ẩn chứa sức mạnh cực kì lớn, một đôi con ngươi to sắc như lưỡi dao, chỉ cần là những nơi bị nó nhín, thời không trực tiếp bị xé rách toang...

Hai con yêu thú xung phong, chúng nó dẫn đầu xông về phía Thiên Lộ như thể có thể nghiền nát tất cả mọi .

Mà ở chính giữa hai con yêu thú kia, nơi đó đứng một người đàn ông trung niên, hắn ta để trần thân trên, hạ thân chỉ có một tấm da thú đơn sơ, mái tóc dài của hắn ta xõa ngang vai, giống như một người hoang dã, hai mắt ta nhìn chằm chằm cuối về phía Thiên Lộ, trong cặp mắt kia lộ ra một sự kiên định thấu xương.

Mà đúng lúc này, hắn như thể cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên quay đầu, một đôi con ngươi giống như lưỡi đao chém thẳng về phía Diệp Quân.

Cách tương lai vô tận!

Rầm!

Trong nháy mắt, quanh thân Diệp Quân, kiếm ý vô địch trực tiếp chủ động bắn ra, ngăn cản luồng khí tức đáng sợ kia, kiếm ý vô địch cố gắng ngăn cản luồng khí tức đáng sợ kia, tuy rằng cách Tuế Nguyệt vô tận, nhưng luồng khí tức kia vẫn mạnh một cách đáng sợ, kiếm ý vô địch của Diệp Quân lại bắt đầu bị trấn áp từng chút một!

Diệp Quân cũng đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, bốn mắt nhìn nhau cách Tuế Nguyệt vô tận.

Trong mắt Diệp Quân không hề có sự sợ hãi và sự khuất phục, chỉ có ý chí chiến đấu vô địch.

Tần Quan đứng ở một bên, cũng không nhúng tay vào.

Người đàn ông da thú kia nhìn thấy kiếm ý vô địch của Diệp Quân, trong đôi mắt thâm trầm xẹt qua một tia kinh ngạc, hắn ta nhìn Diệp Quân một cái, lập tức thu hồi ánh mắt, mà trước màn sáng, luồng khí tức đáng sợ kia lập tức thối lui nhanh như thủy triều xuống, tất cả mọi thứ được khôi phục lại bình thường.

Trong màn sáng, người đàn ông da thú đột nhiên phóng lên cao, trực tiếp đụng vào Thiên Lộ ngày đó......

Mà khi hình ảnh chuyển đến phần đầu Thiên Lộ, toàn bộ màn sáng đột nhiên khẽ rung lên, ngay sau đó, hình ảnh dần dần biến mất không còn thấy gì nữa.

Diệp Quân vẻ mặt ngưng trọng nói: “Nương, đây là?”

Tần Quan nói: “Kỷ nguyên Bách tộc, ở thời đại kỷ nguyên này, sự phát triển nền văn minh võ đạo huy hoàng đến mức mà trước nay chưa từng có, các tộc đều xuất hiện yêu nghiệt siêu cấp thiên tài, người đàn ông vừa nãy kia, chính là cộng chủ Bách tộc, cảnh giới của hắn ta cũng là phá vòng tầng thứ chín, thể võ song tu... Chúng ta có tìm được một số tư liệu liên quan ở di tích Bách tộc”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Người này mạnh thật”.

Tần Quan cười nói: “Đây chính là người mạnh nhất kỷ nguyên kia”.

Diệp Quân nói: “Ta còn có sự chênh lệch với bọn họ..”.

Vừa rồi luồng khí tức kia rất mạnh, cho dù là cách Tuế Nguyệt vô tận, hắn cũng có thể cảm nhận được sự khủng bố trong đó, nếu như phải đối đầu trực diện với đối phương, vậy thì chắc chắn càng đáng sợ hơn.

Tần Quan đột nhiên nói: “Thời đại kỷ nguyên này, người đạt đến phá vòng tầng thứ chín, có sáu vị, còn lại cảnh giới phá vòng tầng thứ tám thì nhiều vô số kể, nhưng mà, cho dù vũ trụ văn minh đã đạt được đến loại trình độ khủng bố đến mức này thì cuối cùng cũng không có có thể lên trời thành công, hơn nữa cuối cùng lại diệt vong, biến mất trong dòng chảy lịch sử”.

Thiên Lộ!

Diệp Quân đột nhiên nói: “Nương, chủ nhân bút Đại Đạo cũng là người của Ý Chí Vô Thượng sao?”

Tần Quan gật đầu: “Ừ, nhìn tình hình trước mắt chỉ có ông ta hiểu rõ về Ý Chí Vô Thượng nhất”.

Diệp Quân nhanh chóng nói: “Giết ông ta trước!”

Hắn thật sự hận thù Chủ Chân Bút Đại Đạo đến tận xương tủy, có là Ý Chí Vô Thượng hay là gì đi chăng nữa thì hắn cũng chẳng cần để ý đến, nhưng tên chủ nhân bút Đại Đạo này chắc chắn phải chết.

Tần Quan cười nói: “Không giết chết ông ta được, trừ khi để cô cô Tố Quân của ngươi ra tay”.

Sắc mặt của Diệp Quân trầm xuống.

Tần Quan tiếp tục nói: “Tên này khá đặc biết, mục đích của ông ta chưa rõ ràng, sau khi người đến hệ Ngân Hà có thể nói chuyện với ông ta xem sao”.

Trong mắt Diệp Quân thoáng qua một tia lạnh lẽo: “Vậy thì chắc chắn phải đi rồi”.

Nói xong, hắn lắc đầu không nghĩ đến cái tên chó má Đại Đạo này nữa, con mẹ nó, cứ nghĩ đến cái tên khốn kiếp kia thì máu toàn thân hắn lại sôi trào cả lên.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía màn sáng cuối cùng kia: “Nương, đây là?”

Tần Quan nhìn về phía màn sáng kia, trong ánh mắt cũng lộ ra một tia ngưng trọng: “Di tích Cổ Tiền”.

Diệp Quân nói: “Xem thử nào”.

Nhưng Tần Quan lại lắc đầu: “Không xem được”.

Diệp Quân hơi tò mò.

Tần Quan nhìn màn sáng kia: “Phần Tuế Nguyệt kia, bị người khác dùng thần thông Vô Thượng phong ấn lại rồi, không thể đo được”.

Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Không đo được?”

Tần Quan khẽ gật đầu: “Đó là một phần thời đại thời gian Tuế Nguyệt không thể đo được, tất cả đều không thể biết, chúng ta muốn tìm một ít tin tức liên quan đến thời đại đó ở trong thời đại di tích Cổ Tiền, nhưng không tìm được gì cả, ở trong thời đại di tích Cổ Tiền, chỉ có một tấm bia đá, bên trên viết: Thời đại Cổ Tiền, trừ cái đó ra, không có gì cả. mà người của chúng ta vẫn muốn thông qua 'Đại Diễn Dịch Pháp' đi đến phần Tuế Nguyệt đó, nhưng những năm gần đây, vẫn luôn thất bại. Nhưng mà, sau khi ngươi tới, chúng ta có thể thử lại”.

Diệp Quân nhìn về phía Tần Quan: “Kiếm Thanh Huyền của ta?”

Tần Quan mỉm cười nói: “Đúng vậy”.

Diệp Quân lấy kiếm Thanh Huyền ra đưa cho Tần Quan ngay lúc đó, nhưng Tần Quan lại nói: “Ngươi có dám tự mình đi không?”

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Ta tự mình đi?”

Tần Quan cười nói: “Đúng vậy”.

Diệp Quân cũng cười phá lên: “Được, ta cũng rất tò mò về thời đại Cổ Tiền chưa có chút thông tin gì này”.

Tần Quan dặn dò: “Nhớ kỹ, cố gắng hết sức xông vào Tuế Nguyệt của thời đại Cổ Tiền chắc chắn sẽ kinh động cường giả cao cấp của thời đại đó, ngươi nhìn thời đại đó một cái rồi trở về ngay, đừng ở lại thời đại kia lâu, cũng đừng quấy nhiễu thời đại đã biến thành “quá khứ” đó, bởi vì cái nhân quả mà thời đại đó mang lại quá lớn, hơn nữa bên trên lại là Ý Chí Vô Thượng, bởi vậy, tuyệt đối không được làm bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến sự thay đổi của vũ trụ đó, nhìn một chút là được rồi, điều chúng ta cần chính biết là thời đại đó có cưởng giả đạt phá vòng tầng thứ chín không, dùng cái này để suy diễn thực lực của Ý Chí Vô .”.

Nói đến đây, bà ấy hơi dừng rồi lại nói: “Nương nói chi tiết hơn một chút, sau khi ngươi đi vào đừng làm bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến một kỷ nguyên, bây giờ ngươi không có sự hỗ trợ của cô cô ngươi vì vậy ngươi không thể làm được tất cả nhân quả lên người, nếu như bị nhiễm nhân quả thì hậu quả sẽ cực kì nghiêm trọng, ngươi hiểu chưa?”

Diệp Quân gật đầu: “Nương, ta đã hiểu”.

Tần Quan nói: “Ngươi hiểu cái chó gì, ta đã tìm cho người một người đến đỡ giúp ngươi.. đến rồi”.

“Hì hì!”

Lúc này, có một tràng cười đột nhiên truyền đến từ bên cạnh.

Diệp Quân: “..”.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn, một người đàn ông bước đến, mái tóc dài được buộc lên, tay trái xách rượu, tay phải kẹp điếu xì gà, trông cực kì phóng khoáng.

Người đến là Vô Biên Chủ!

Diệp Quân có hơi ngạc nhiên.

Vô Biên Chủ cười haha nói: “Tiểu tử, lại gặp nhau rồi”.

Diệp Quân nói: “Tiền bối, là người!”

Vô Biên Chủ hơi không vui: “Tiền bối cái gì, gọi thúc thúc”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK