Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2236: Cái giá phải trả

Sau khi phù ấn màu vàng đi vào cơ thể hắn thì biến thành vô số năng lượng màu vàng tản ra khắp tay chân và xương cốt hắn.

Một lúc lâu sau, Diệp Quân cảm thấy cơn đau rát đó dần biến mất, hắn ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ váy trắng, hơi ngờ vực hỏi: “Cô cô?”

Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh nói: “Đây là cái giá phải trả”.

Diệp Quân khẽ nói: “Cái giá cho việc cứu người sao?”

Người phụ nữ váy trắng gật đầu nói: “Thứ vừa rồi là một kiểu luật pháp, bây giờ nó tồn tại trong cơ thể con, sau này sẽ gây ra rất nhiều hạn chế cho con, con phải dựa vào năng lực của mình mới có thể loại bỏ nó, con hiểu không?”

Diệp Quân gật đầu: “Hiểu ạ”.

Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu: “Còn nhớ ta từng nói với con những gì không?”

Diệp Quân gật đầu: “Nhớ ạ, cô cô nói thế giới này không thể nào tốt đẹp mãi được, cũng sẽ có những tiếc nuối”.

Người phụ nữ váy trắng nói: “Lần này sở dĩ ta ra tay là vì con biểu hiện rất tốt, ta có thể cho phá vỡ quy tắc cho con một ngoại lệ, nhưng con phải tự mình gánh chịu cái giá của nó”.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Tất nhiên rồi ạ”.

Người phụ nữ váy trắng đang muốn nói gì đó, nhưng lúc này bà ấy đột nhiên quay đầu lại, ngay sau đó bà ấy cau mày rồi vung tay áo lên, thoáng chốc thời không cách đó không xa bỗng rung lên, một dòng máu từ từ tràn ra từ trong đó.

Diệp Quân ngờ vực: “Đây là?”

Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh nói: “Con kiến thôi”.

Diệp Quân: “…”

Người phụ nữ váy trắng bỗng nói: “Đi rồi”.

Diệp Quân vội nói: “Cô cô, trước kia chủ nhân bút Đại Đạo từng nói luật pháp vũ trụ gì đó, đó là gì ạ?”

Người phụ nữ váy trắng nói: “Chẳng là gì cả”.

Nói rồi bà ấy biến mất.

Diệp Quân: “…”

Lúc này thời không chỗ hắn đứng bỗng trở nên hư ảo, không lâu sau hắn quay lại thời không ban đầu.

Nhìn thế xung quanh trống không, Diệp Quân lắc đầu, cô cô nói đi là đi.

Như nghĩ đến điều gì, hắn bỗng xoay người biến mất khỏi đó, lúc xuất hiện lại lần nữa, hắn đã đi đến trên phố.

Lúc này hắn lại khôi phục dáng vẻ gương mặt trước đó.

Thanh Châu đã bình yên trở lại, nhưng người trên phố vẫn còn đang bàn tán về những chuyện đã xảy ra trước đó, bây giờ sự việc về Kiếm Tông ở Thanh Châu đã lan rộng khắp vũ trụ Quan Huyên.

Mặc dù cuộc thi Vạn Châu không phải là cuộc thi cấp cao nhất trong vũ trụ Quan Huyên, nhưng chắc chắn là một cuộc thi có số lượng người tham gia đông nhất, đây cũng là giấc mơ cả đời của rất nhiều người trẻ tuổi trong vũ trụ Quan Huyên. Tất nhiên mục tiêu của đa số người trẻ không phải là để giành vị trí đứng nhất, chỉ cần có thể lọt vào top ba mươi người đứng đầu thì cũng đã là vinh dự cao nhất với họ rồi.

Dù sao đây cũng là cuộc thi Vạn Châu, rất nhiều thiên tài tụ tập lại, cho dù lọt top năm mươi cũng đã là vô cùng yêu nghiệt rồi chứ đừng nói gì đến top ba mươi.

Rất nhiều người trẻ tuổi cố gắng phấn đấu hy vọng có cơ hội tỏa sáng trên sân, mang lại vinh quang cho gia tộc mình, đồng thời giành được cơ hội cho bản thân.

Cuộc thi tỉ võ này lại gian lận?

Đây chắc chắn là điều mà tất cả mọi người đều không cho phép.

Lúc này Diệp Quân vẫn chưa phát hiện, sau khi trải qua chuyện của Kiếm Tông, uy danh của hắn ở vũ trụ Quan Huyên bắt đầu tăng lên…

Thật ra trước đó mọi người vẫn vô thức xem hắn là thiếu chủ chứ không phải là viện trưởng.

Nhưng sau chuyện này, người ở vũ trụ Quan Huyên đã vô thức xem hắn là viện trưởng chứ không phải thiếu chủ…

Diệp Quân đi được một lúc thì đến Tiên Bảo Các, bây giờ Tiên Bảo Các cũng đông vui như trước.

Sau khi nộp mười linh tinh, hắn đi đến nhà ăn, lần này hắn gắp cho mình mười cái bánh bao.

Vẫn là vị trí trước đó nhưng đối diện với hắn lại chẳng có ai.

Diệp Quân đặt kiếm Trật Tự lên bàn, hắn cầm một cái bánh bao lên cắn một miếng, nhìn kiếm Trật Tự đó, không nói gì.

Mặc dù hắn và Dương Dĩ An gặp nhau là một cái bẫy, nhưng hắn biết Dương Dĩ An cũng là một người bị hại, cô bé không phải là Nhất điện chủ.

Hắn không quên những gì từng đồng ý với cô bé, sau này viện trưởng nhất định sẽ gặp cô bé…

Lúc này, một ông lão mặc áo bào đen bỗng xuất hiện ở bên cạnh Diệp Quân, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, cau mày nói: “Sao ngươi lại tới đây?”

Người nói là quản sự Triệu Dã, cũng là quản sự của Tiên Bảo Các đã đuổi hắn và Dương Dĩ An đi lúc trước.

Diệp Quân nhìn quản sự Triệu Dã, mỉm cười nói: “Ta đưa tiền rồi”.

Quản sự Triệu Dã lắc đầu: “Không liên quan gì đến tiền cả, Tần Nhiễm tiểu thư sắp đến...”

Nói đến đây ông ta bỗng nhìn ra cửa, một cô gái mặc váy dài đỏ chậm rãi bước đến.

Chính là tiểu thư nhà họ Tần, Tần Nhiễm.

Nhìn thấy Tần Nhiễm, sắc mặt Triệu Dã thay đổi, vội nhìn Diệp Quân, sầm mặt nói: “Mau cút đi, đừng để Tần Nhiễm tiểu thư nhìn thấy ngươi, ảnh hưởng đến việc ăn uống của cô ấy…”
Chương 2237: Cút!

Diệp Quân chỉ im lặng nhìn sang Triệu Dã.

Thấy hắn không có động tĩnh gì, trong mắt ông ta thoáng qua vẻ âm u, phẩy tay gọi hai thị vệ Tiên Bảo Các đi tới.

Triệu Dã dùng ánh mắt ra hiệu về phía Diệp Quân, tay còn làm động tác cắt cổ.

Tuy vũ trụ Quan Huyên nằm dưới sự ước thúc của Quan Huyên pháp, nhưng quản sự như ông ta muốn im hơi lặng tiếng xóa sổ một người nào đó chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Đương nhiên quan trọng nhất là không bị lộ tẩy, nhưng cho dù có thì chỉ cần đối phương không có chống lưng thì chỉ cần chút tiền là có thể giải quyết hết.

Hai thị vệ bước tới, nhưng vừa đến gần Diệp Quân thì bị thứ sức mạnh vô hình định thân tại chỗ.

Làm cả hai hốt hoảng.

Triệu Dã nhíu mày khi thấy hai thị vệ bất động tại chỗ, vừa mở miệng thì Tần Nhiễm và một người thanh niên mặc áo gấm đã đi đến.

Triệu Dã chỉ đành tức tối trừng Diệp Quân rồi bày ra vẻ nịnh hót chào hỏi Tần Nhiễm: “Tần tiểu thư, Tần công tử”.

Tần Nhiễm gật đầu lại, thấy Diệp Quân thì khẽ cau mày.

Cô ta không có mặt trong đại chiến Kiếm Tông nên không chứng kiến được quá trình hắn khôi phục diện mạo.

Triệu Dã thấy Tần Nhiễm như vậy thì trong lòng đánh cái thịch, sát ý dành cho Diệp Quân lại càng nhiều hơn.

Tần Nhiễm mở miệng: “Thật là trùng hợp”.

Diệp Quân không đứng lên, chỉ cười đáp: “Ghế này cũng không dành cho Tần tiểu thư rồi”.

Tần Nhiễm cong môi: “Thì đã sao? Chỉ cần ta muốn thì bất kỳ vị trí nào cũng là của ta, cho dù đã có người ngồi. Ngươi có tin không?"

Diệp Quân lắc đầu: “Không”.

Tần Nhiễm nhàn nhạt nhìn Triệu Dã. Ông ta lại chẳng mừng rỡ mà vội vàng đi lấy một tấm thẻ màu đỏ, chắn ngang trước mặt Diệp Quân: “Từ giờ trở đi, chỗ ngồi này là của Tần tiểu thư”.

Tần Nhiễm cười: “Trong mắt ta, ngươi đến cả tư cách nói chuyện với ta còn không có, nói gì đến cạnh tranh với ta, nên ta cũng không thèm tranh giành với ngươi làm gì. Hạng dưới đáy xã hội như ngươi...”

Cô ta kề sát ngón cái và ngón trỏ lại: “Chẳng khác gì một con kiến, chỉ cần ta thích là có thể bóp chết một cách dễ dàng. Đừng nhìn ta như vậy, tính ta thích nói thẳng thế đấy, không muốn nghe thì cũng ráng mà chịu”.

Diệp Quân chỉ nhàn nhạt liếc sang.

Triệu Dã thì cả giận quát lên với hai thị vệ còn bị định thân: “Còn đứng đó làm gì? Mau bắt hắn lại!"

Nhưng bọn họ không nhúc nhích được.

Tần Nhiễm nhíu mày.

Bỗng hàng loạt thị vệ Tiên Bảo Các ùa vào từ bên ngoài, ai nấy đều mặc giáp đen, tay cầm thương vàng, tỏa ra sát ý ngùn ngụt.

Đi đầu là Chu Vũ.

Sự xuất hiện của họ khiến những người có mặt ngạc nhiên.

Tần Nhiễm thấy Chu Vũ thì thoáng ngẩn ra rồi nở nụ cười lấy lòng. Tuy Chu Vũ còn chưa chính thức trở thành Tổng quản Tiên Bảo Các Thanh Châu nhưng đó là chuyện sớm muộn thôi.

Tổng quản, không phải là thứ mà tên lông bông Triệu Dã có thể bằng được.

Tần Nhiễm đon đả chào đón: “Chu quản sự!"

Nào ngờ Chu Vũ quắc mắt trừng cô ta, giậm chân thật mạnh: “Cút!"

Làm Tần Nhiễm hóa đá.

Những người khác còn ngơ ngác, lại thấy Chu Vũ quỳ xuống trước mặt Diệp Quân, lắp bắp gọi: “Viện trưởng”.

Viện trưởng?

Hai chữ này khiến đại sảnh im phăng phắc.

Đây là Viện trưởng ư? Những người khác tròn mắt khó tin.

Sau đó dung mạo Diệp Quân dần thay đổi trước mặt họ, sau khi hoàn toàn trở về trước kia thì Triệu quản sự như bị sét đánh vào đầu, xụi lơ ra đất.

Sắc mặt Tần Nhiễm thoắt cái tái mét, thanh niên áo gấm kế bên cũng nhũn cả chân.

Viện trưởng thật!

Nhà họ Tần thế là xong rồi!

Đây là những gì gã nghĩ lúc đó.

Diệp Quân nói với Chu Vũ và các Quan Huyên Vệ đang quỳ: “Đứng lên đi”.

Bọn họ làm theo. Chu Vũ liếc nhìn huynh muội Tần Nhiễm và Triệu Dã, hỏi: “Mấy người này...”

Thấy mặt Tần Nhiễm trắng bệch đầy hoảng sợ, Diệp Quân nói: “Ăn nói hỗn hào nhưng không làm gì xấu, phạt nhẹ”.

Rồi quay sang Triệu Dã: “Vì chuyện nhỏ nhặt mà nổi sát ý, đại ác nhân, lập tức xử tử”.
Chương 2238: Trăm năm hạnh phúc

Lập tức xử tử!

Triệu Dã vừa nghe xong đã ngất xỉu.

Diệp Quân đứng dậy, bâng quơ hỏi Chu Vũ: “Danh tiếng nhà họ Tần ở Thanh Châu thế nào?"

Ông ta đáp: “Tần lão gia tử rất tốt bụng, thường ngày quản con cháu rất nghiêm. Nhưng Viện trưởng cũng biết thế gia đại tộc lắm người, cũng khó tránh khỏi vài thành phần...”

Diệp Quân gật đầu: “Ta xuất thân thế gia nên không có ác ý gì với họ. Họ muốn phát triển là điều có thể hiểu, nhưng tuyệt đối không được dung túng cho con em ngang ngược, ỷ thế hiếp người. Nói nhà họ Tần đưa hai người này về dạy dỗ lại, thư viện và Tiên Bảo Các sẽ không trả thù, không phải lo”.

Chu Vũ gật đầu: “Vâng”.

Diệp Quân lại nói: “Tiên Bảo Các Thanh Châu sau này giao cho ông. Trông chừng nó giúp ta, đến ngày ta trở lại”.

Chu Vũ mừng rơn, lập tức hành lễ: “Viện trưởng yên tâm, Chu Vũ ta tuy ham công danh lợi lộc nhưng biết nên và không nên làm gì”.

Diệp Quân gật đầu: “Ham công danh không có gì xấu, chỉ cần làm việc tốt là được”.

Rồi nhấc chân đi.

Chu Vũ và những người khác hành lễ.

Đến đây, Tần Nhiễm cũng không trụ nổi nữa mà ngã ngồi ra đất.

Người nhà họ Tần nhanh chóng tìm đến đưa cả hai về, gia chủ còn đích thân đến tặng quà hậu hĩnh.

Trong điện.

Tần Lập hành lễ với Chu Vũ: “Chu chủ sự, lão hủ đã hay chuyện trong đại điện, cảm ơn chủ sự đã ra mặt nói đỡ, bằng không nhà chúng ta... Ôi”.

Chu Vũ thấy chiếc nhẫn đặt trên bàn thì lắc đầu: “Ta chỉ có sao nói vậy thôi. Ta và thành Thanh Châu đều biết nhân phẩm Tần gia chủ thế nào, thật sự không cần phải vậy”.

Tần Lập thở dài: “Đúng là gia môn bất hạnh, suýt nữa đã gây họa ngập trời cho gia tộc”.

Chu Vũ hỏi: “Tần gia chủ có biết vì sao Viện trưởng tha cho hai con em nhà ông không?"

Tần Lập do dự: “Mong Chu chủ sự giải đáp cho”.

Chu Vũ: “Viện trưởng cố tình để cho các thế gia tông môn nhìn thấy. Từ sau sự kiện kia, những thế lực đó ở vũ trụ Quan Huyên đều bắt đầu cảm thấy lo sợ, cho rằng Viện trưởng và Nội các có ác cảm với họ. Viện trưởng làm vậy là muốn nói chỉ cần bọn họ tuân theo Quan Huyên pháp thì sẽ bình an”.

Tần Lập thì thầm: “Ra là thế”.

Chu Vũ nhìn ông ta: “Thế gia và tông môn là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng không một thế lực nào muốn chuyện của tộc Thiên Long tái diễn. Việc ấy đã cảnh tỉnh rất nhiều thế lực, mà thư viện chắc chắn sẽ hành động...”

Tần Lập lắc đầu cười: “Nhà họ Tần chúng ta không có dã tâm đó, chỉ cần sống an nhàn một bên là đủ rồi”.

Chu Vũ gật đầu rồi đẩy chiếc nhẫn trên bàn về lại cho đối phương: “Tần gia chủ mang về đi thôi”.

Tần Lập vừa mở miệng thì nghe ông ta nói tiếp: “Nếu ta nhận thì ông đang hại ta đó”.

Tần Lập lưỡng lự một hồi rồi đành thi lễ: “Nhà chúng ta không bao giờ quên ân tình của Chu chủ sự”.

Rồi thu nhẫn về, rời đi.

Chu Vũ nhắm mắt lại. Ông ta ham công danh lợi lộc, nhưng lợi ích trước mắt chưa bao giờ là thứ ông ta muốn. Ông ta muốn phải đi xa hơn nữa.

...

Rời khỏi Tiên Bảo Các, Diệp Quân dạo bước trên đường. Hắn đi ngang một tiệm bánh bao đang cực kỳ náo nhiệt, với cột gỗ hai bên dán đôi câu liễn mừng: Hôm nay vui mừng thành giai ngẫu - Ngày lành tháng tốt kết lương duyên cùng hoành phi "Xứng đôi vừa lứa" phía trên.

Bốn phía dán chữ Hỉ đỏ thắm.

Trước tiệm bánh bao là mười mấy bàn tiệc rượu, chiêu đãi tiểu thương xung quanh.

Thím Kiều và người bán thịt bước ra trong tiếng reo hò. Hôm nay cả hai đều mặc đồ đỏ tươi, người bán thịt trông vui vẻ vô cùng, lâu lâu lại liếc nhìn thím Kiều.

Theo phong tục, cô dâu chú rể phải lại từng bàn mời rượu.

Họ đi đến đâu cũng bị người khác trêu ghẹo vài ba câu khiến ai nấy đều cười to vô cùng vui vẻ.

Mời rượu xong, họ trở về ghế ngồi. Sau đó Phó Cát đi ra, tuy trông còn tiều tụy nhưng đang cười rất tươi.

Mọi tầm mắt đổ dồn vào y.

Y hôm nay đã thành kiếm tu rồi.

Phó Cát trước kia đều là người ở tầng dưới chót như nhiều quan khách ở đây, nay trở nên thành công thì họ cũng vui lây.

Mấy người phụ nữ đứng cạnh thím Kiều không ngừng khen ngợi y khiến thím nghe mà cười tươi như hoa.

Phó Cát chậm rãi đi tới rồi quỳ xuống trước mặt hai người.

Người bán thịt hồi hộp muốn đứng bật dậy, lại bị thím Kiều kéo về.

Phó Cát dập đầu ba cái với họ rồi cười tươi rói: “Con chúc cha mẹ trăm năm hạnh phúc!"

Thím Kiều rơi lệ lã chã.

Người bán thịt không nói gì nhưng vẫn luôn cười vô cùng hạnh phúc.

Bỗng một ông lão cầm cây bút đi tới hỏi: “Hai vị, Diệp Quân là người nào vậy? Hắn đến tặng quà rồi chỉ xin một ly rượu, sau đó đi mất. Trông hắn cợt nhả tí tởn, không phải người tốt, mà quà cáp có tí tẹo. Lúc đi còn lấy thêm mười mấy cái bánh bao. Đúng là điên rồi, nếu hôm nay không phải ngày vui thì ta đã mắng cho hắn to đầu...”

Người khác: “...”
Chương 2239: Đường xuống núi ồn ào

Thành Quan Huyên, vũ trụ Quan Huyên.

Văn Hoá Viện.

Phương Ngự lúc này đang rất bận rộn, dù đây là một bộ phận nhàn rỗi, nhưng công việc hằng ngày lại rất nhiều.

Đến đây được mấy tháng, gã đã bắt đầu quen với cuộc sống nơi này.

Mà bây giờ, gã cũng đã bị mọi người lãng quên.

Phù dung sớm nở tối tàn.

Thỉnh thoảng khi có người nhắc tới gã, họ cũng sẽ liên tục lắc đầu, cảm thấy gã quá cứng đầu, không biết linh hoạt, bây giờ gã đã trở thành nhân vật xấu mà các thế lực lớn ở thành Quan Huyên nhắc tới khi dạy dỗ con cháu, người nào cũng nói làm người đừng quá Phương Ngự.

Hôm nay, một ông lão chợt đi tới trước mặt Phương Ngự, ông ta đặt một xấp giấy xuống trước mặt gã, sau đó nói: “Ngày mai sẽ có một Đại Nho đến thư viện Thanh Huyên, giảng toạ tại đại hội đường của Tiên Bảo Các, đây là chương trình của đại hội, ngươi và nhóm Dương Việt cùng nhau phụ trách, bây giờ đi ngay đi!”

Nói xong, ông ta xoay người đi luôn.

Phương Ngự cầm bản thảo trước mặt lên nhìn qua một lượt, sau đó đứng dậy đi tới Tiên Bảo Các.

Không lâu sau đó, Phương Ngự và Dương Việt đi tới Tiên Bảo Các, Dương Việt nhìn Phương Ngự bên cạnh, gã nhẹ nhàng lắc đầu, nói thật thì gã vẫn còn thấy đáng tiếc thay Phương Ngự. Phương Ngự vốn có thể trở thành con cưng của trời, có thể dẫn dắt Phương tộc trở thành gia tộc quyền quý mới ở vũ trụ Quan Huyên, nhưng chỉ vì một vài suy nghĩ không có ý nghĩa của mình mà lại từ bỏ tương lai xán lạn.

Phải biết rằng đời người cũng không có nhiều cơ hội để thay đổi số phận.

Thật sự quá đáng tiếc.

Nét mặt Phương Ngự vẫn rất bình tĩnh, sau khi tiến vào Tiên Bảo Các, gã vô thức đi về phía trận pháp dịch chuyển đặc biệt mà hắn từng ngồi trước đây, mà khi gã đến gần nơi đó, chợt có một ông lão ngăn gã lại, ông lão nhìn chằm chằm gã: “Nơi này là lối đi dành riêng cho khách quý, chỉ có khách quý đặc biệt của Tiên Bảo Các ta mới có thể đi con đường này thôi”.

Phương Ngự sửng sốt, lần trước khi tới đây, gã được người ta dẫn đến nơi này, vì thế gã cũng không biết đây là lối đi đặc biệt dành riêng cho khách quý.

Sau khi lấy lại tinh thần, Phương Ngự vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi…”

Nói xong, gã nhìn Dương Việt bên cạnh, Dương Việt lắc đầu: “Ta cũng không biết đường, đây là lần đầu ta tới đây”.

Phương Ngự nhìn ông lão trước mặt, ông lão chỉ về phía xa: “Nơi đó là lối đi bình thường”.

Phương Ngự chắp tay: “Cảm ơn”.

Sau đó, gã và Dương Việt đang định rời đi thì chợt có một người đi ra từ lối đi của khách quý.

Thấy người đó, Phương Ngự thoáng sửng sốt, gã biết người này, chính là Hồng quản sự đưa thiệp mời gã đến Tiên Bảo Các trước đây.

Nhìn thấy Phương Ngự, Hồng quản sự thoáng sửng sốt, rõ ràng không ngờ sẽ gặp gã ở đây, nhưng ông ta không nói gì, cũng không chào hỏi mà xoay người đi luôn.

Người đã không còn giá trị không xứng để lãng phí nước bọt và nét mặt.

Phương Ngự cũng không cảm thấy mất mát, khoảng thời gian này, gã đã thấy rõ tình người rồi.

Có giá trị sẽ được coi trọng, không có giá trị sẽ bị coi thường.

Đây là chuyện rất bình thường.

Phương Ngự xoay người nhìn về phía Dương Việt: “Chúng ta đi thôi!”

Dương Việt gật đầu, sau đó đi về phía lối đi bình thường.

Mà lúc này, bên cạnh chợt có người thốt lên: “Gã ta chính là Phương ngự, ta nhớ gã ta, năm đó gã ta ngồi ở lối đi dành riêng cho khách quý…”

“Phương Ngự? Chính là người cho rằng Viện trưởng và gã là huynh đệ ấy hả?”

“Đúng đấy! Đúng là buồn cười, gã ta còn cho rằng Viện trưởng sẽ xem gã ta như huynh đệ…”

“Loại người này là kiểu không biết mình là ai…”

Những người đó nói chuyện khá to, hơn nữa mọi người đều là người tu luyện, vì thế Phương Ngự và Dương Việt đều nghe thấy rõ ràng.

Mà những người đi qua xung quanh cũng đồng loạt nhìn Phương Ngự, sau đó bắt đầu bàn tán xôn xao.

Phương Ngự không tỏ thái độ gì, gã và Dương Việt cùng đi tới lối đi bình thường phía xa, khi đến trước lối đi, gã xoay người nhìn lại những kẻ còn đang bàn tán về mình kia, nhẹ giọng nói: “Con đường xuống núi này đúng là ồn ào, tiếng thổn thức khắp nơi, cũng chói tai giống như tiếng hoan hô trước đây vậy…”

Nói xong, gã cười khẽ rồi xoay người đi vào trong.

Hai người ngồi vào trận pháp dịch chuyển bình thường đi tới đại hội đường, nơi này vô cùng rộng rãi, sức chứa mấy chục nghìn người, một vài hoạt động lớn ở thành Quan Huyên gần như đều tổ chức ở đây.

Phương Ngự và Dương Việt bắt đầu bày trí hội trường, vì Lý Thanh Nho là để tử của Đại Nho Thư Lão đứng đầu thư viện.

Thư Lão là ai?

Đây là Viện chủ của Văn Viện trước đây, năm đó Thanh Khâu Nữ Đế gặp người này cũng phải gọi một tiếng sư phụ.

Mà Lý Thanh Nho là đệ tử đích truyền của lão, vì thế buổi thuyết giảng lần này vô cùng long trọng, tất cả những người đến đây đều là nhân vật lớn có máu mặt của thư viện bây giờ.

Đương nhiên Phương Ngự và Dương Việt không dám lười biếng, hai người lập tức bắt tay vào bày trí hội trường, hai người bận rộn đến tận khuya mới xong.

Ngày hôm sau, trời vừa mới sáng, hai người đã vội vàng rời giường tiếp tục bận rộn.

Theo một luồng sáng mặt trời chiếu rọi xuống đất, bắt đầu có khách quý đến nơi.

Những vị khách này đều đến từ các thế gia và tông môn cao cấp, trong đó có Trấn tộc, tộc Nạp Lan, Diệp tộc Thanh Châu, Diệp tộc Nam Châu, Cổ tộc, Nguyệt tộc, thậm chí cả Kiếm Tông cũng phái người tới.

Có thể nói các thế gia và tông môn lớn có máu mặt ở vũ trụ Quan Huyên đều phái người đến.

Nhất định phải nể mặt Thư Lão!

Hơn nữa Lý Thanh Nho này cũng là một người rất có tiềm lực, tương lai rất có khả năng sẽ quản lý Nho Viện.

Nhất định phải nể mặt người như thế.

Ngày càng có nhiều người tiến vào, chỗ ngồi của những thế gia và tộc môn này đều được sắp xếp có chủ đích, ai phải ngồi hàng đầu, ai phải ngồi hàng thứ hai đều không có sai sót, nếu sai sót sẽ đắc tội với người khác.

Những thế gia và tông môn cao cấp đều rất coi trọng điều này.

Mấy vị khách nhanh chóng ngồi xuống.

Mà Phương Ngự và Dương Việt cũng ở trong góc tối chuẩn bị sẵn sàng.

Lúc này, một ông lão chậm rãi bước vào trong đại điện.
Chương 2240: Đã lâu không gặp!

Ông lão mặc trường bào rộng rãi, vô cùng sạch sẽ chỉnh tề, trong tay ông ta ôm một quyển cổ tịch rất dày.

Vào khoảnh khắc ông ta đi vào, tất cả những vị khách đang có mặt đều vội vàng đứng lên nhìn về phía ông ta.

Lý Thanh Nho!

Đại Nho thế hệ này.

Dù vũ trụ Quan Huyên là một thế giới võ đạo, nhưng địa vị của học giả ở đây đều rất cao, những người có địa vị không cao là những người đọc sách chưa đủ nhiều.

Lý Thanh Nho chậm rãi đi về phía bục giảng, sau khi đến bục giảng, ông ta đặt sách xuống, sau đó cúi chào mọi người, những người đang có mặt cũng vội vàng đáp lễ.

Lúc này, Phương Ngự vội vàng bưng một tách trà lên, đặt xuống bên cạnh Lý Thanh Nho.

Lý Thanh Nho khẽ mỉm cười với gã: “Cảm ơn”.

Phương Ngự vội nói: “Đừng khách sáo”.

Sau đó gã cúi chào rồi lùi về sau một chút.

Hai người không chỉ châm trà cho Lý Thanh Nho còn phải châm trà cho nhóm người ngồi hàng đầu, vì thân phận những người này đều rất cao quý, không thể giao cho thị nữ bình thường được.

Lúc châm trà, Phương Ngự phát hiện đa số những người ngồi hàng đầu gã đều quen.

Trước đây khi gã tham gia tiệc do Tiên Bảo Các tổ chức, không ít người đều từng đến làm quen với gã, khi đó là thời kỳ đỉnh cao của gã.

Mà bây giờ khi gặp lại, những người này vẫn ngồi ở vị trí cao, còn gã chỉ có thể châm trà cho họ.

Phương Ngự cũng không có suy nghĩ gì, vẫn nghiêm túc châm trà.

Lúc này những người đó đều nhận ra gã, nét mặt mọi người đều hơi kỳ lạ.

Phương Ngự!

Trước đây khi Phương Ngự được xem trọng, gia tộc của bọn họ đều bảo bọn họ nhất định phải cố gắng kết thân, nhưng còn chưa được bao lâu, Phương Ngự đã bị loại ra khỏi vòng quyền lực nòng cốt, sau đó trở thành một nhân vật xấu.

Cảm thán!

Sau khi rót trà cho mọi người, Phương Ngự bèn lùi sang một bên.

Lý Thanh Nho bắt đầu thuyết giảng, hôm nay ông ta muốn giảng về một vài cổ tịch, những cổ tịch này có quyển đến từ hệ Ngân Hà, cũng có quyển đến từ nền văn minh vũ trụ khác ở khá xa, hơn nữa đều là văn tự cổ. Lúc nghe nguyên văn, không ít người đang có mặt đều cau mày vì không hiểu cho lắm.

Có điều vẫn may là Lý Thanh Nho sẽ phiên dịch lại một lần nữa.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đến trưa, Lý Thanh Nho đã giảng xong, sau khi đóng cổ tịch lại, ông ta nhìn xuống những người bên dưới, mỉm cười hỏi: “Ta biết mọi người đều khá thích tu luyện, tu luyện chú trọng tu tâm, mà học tập là việc làm có thể tu tâm dưỡng tính nhất, lúc rảnh rỗi các vị có thể đọc thêm sách, việc này cũng rất có ích cho tu luyện của mọi người”.

Mọi người bên dưới vội vàng đáp lời.

Lý Thanh Nho cười khẽ, ông ta biết đa số những người trẻ tuổi này đều chỉ nghe thế thôi, nhưng không sao, chỉ cần có một người thật sự nghe hiểu thì hành động của ông ta đã rất đáng giá rồi. Ông ta cầm cổ tịch lên muốn rời đi, mà lúc này, phía sau chợt có một giọng nói vang lên: “Giờ học của Lý Lão hôm nay khiến tiểu tử học được rất nhiều điều”.

Mọi người nhìn lại, khi thấy người nói chuyện, tất cả mọi người đều bối rối.

Trong một góc có một thiếu niên đang gọi, mà thiếu niên này chính là Diệp Quân!

Viện trưởng!

Tất cả mọi người đều tỏ vẻ khó tin.

Sao Viện trưởng lại ở đây?

Diệp Quân trong góc chậm rãi đứng dậy, hắn đi về phía Lý Thanh Nho đang đứng trên bục giảng, những vị khách đang ngồi đều vội vàng đứng lên nhường đường.

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Diệp Quân đi tới trước mặt Lý Thanh Nho, Lý Thanh Nho đang định hành lễ thì Diệp Quân chợt ngăn ông ta lại: “Lý Lão, không cần những lễ nghi vô nghĩa kia đâu, theo vai vế, ông còn là tiền bối của ta, làm gì có chuyện tiền bối hành lễ với vãn bối chứ?”

Lý Thanh Nho khẽ mỉm cười: “Không ngờ Viện trưởng cũng đến đây”.

Diệp Quân cười nói: “Gọi ta là Tiểu Quân là được rồi”.

Lý Thanh Nho lắc đầu: “Không thể làm trái quy tắc được”.

“Được!”

Diệp Quân cười nói: “Lý Lão, khi nãy khi thuyết giảng ông có nhắc tới vài quyển cổ tích, không biết có thể tặng nó cho ta không?”

Không ngờ Lý Thanh Nho lại lắc đầu: “Không được”.

Mọi người xôn xao!

Ai nấy đều nhìn Lý Thanh Nho với vẻ khó tin.

Lý Thanh Nho mỉm cười nói: “Đây đều là sách chỉ còn một bản, nhưng ta đã cho người sao chép rồi, sau này Viện trưởng đến thư viện một chuyến bảo người đưa cho cậu là được”.

Diệp Quân cười nói: “Được”.

Lý Thanh Nho cũng cười: “Hôm nay có lẽ Viện trưởng không phải chỉ đến để nghe ta thuyết giảng đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng là không phải, hôm nay ta đến đây là vì tìm một người”.

Sau đó hắn chậm rãi đi tới một bên, cung kính đứng trước mặt Phương Ngự, cười nói: “Phương huynh, đã lâu không gặp!”

Phương Ngự ngây người.

Xung quanh thoáng chốc trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Quân và Phương Ngự với vẻ khó tin…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK