Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1131: Đọc thần tịch

Cơ thể phàm nhân!

Sở dĩ Diệp Quân nói thế là vì hắn biết rõ đến hiện tại, chỉ hai người có huyết mạch phàm nhân, một là cô cô váy trắng, hai là hắn.

Mà nói một cách nghiêm chỉnh thì cơ thể của hắn bây giờ không phải cơ thể phàm nhân, dù sao cũng chưa đắp nặn xong.

Nhưng lúc này, trong học viện Thần lại có cơ thể phàm nhân?

Chẳng phải là đang nói chuyện vớ vẩn sao?

Chắc chắn là kẻ giả mạo!

Nghe thấy lời của Diệp Quân, ông lão áo đen thản nhiên nhìn hắn, sau đó nói: “Chàng trai trẻ, núi cao còn có núi cao hơn, ta ở học viện Thần nhiều năm như thế, thiên tài từng gặp còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, rất nhiều người trẻ tuổi giống như ngươi, khi mới đến đều cho rằng mình là thiên tài yêu nghiệt nhất vũ trụ, nhưng chưa bao lâu hắn đã hiểu bản thân cũng chỉ đến thế mà thôi”.

Diệp Quân cười khẽ, không nói gì, hắn cũng không cho rằng thiên phú của mình đứng đầu vũ trụ, chỉ là nghi ngờ cơ thể phàm nhân này thôi.

Nhưng hắn cũng không giải thích.

Chẳng mấy chốc, ông lão dẫn hai người Diệp Quân đi tới một vùng biển, sau khi đi qua vùng biển mênh mông, Diệp Quân nhìn thấy một đại lục, trên đại lục đó có mấy chục nghìn toà Thần Điện.

Lúc này, ông lão áo đen kia chợt nói: “Chàng trai trẻ, ta tốt bụng nhắc nhở ngươi, người trong Thần Viện này không đơn giản, bọn họ không chỉ có thiên phú cực kỳ hơn người mà sau lực còn có thế lực bí ẩn to lớn, vô số chỗ dựa, vì thế tốt nhất ngươi vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu, nhưng ta cũng có nhiều chỗ dựa lắm!”

Ông lão áo đen thản nhiên nhìn thoáng qua Diệp Quân: “Đúng là trùng hợp, có người cũng từng nói giống như ngươi đấy”.

Diệp Quân cau mày, đang định đáp lời thì ông lão áo đen chợt nói: “Đến rồi”.

Dứt lời, ba người đã đến trước một toà Thần Điện.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía Thần Điện, Thần Điện cao đến nghìn trượng, vô cùng hùng vĩ.

Ông lão áo đen dẫn hai người tiến vào trong đại điện, Diệp Quân nhìn thoáng qua đại điện, trong đại điện chỉ có một pho tượng, nhưng pho tượng này lại không có mặt.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Tiền bối, đây là?”

Ông lão bình tĩnh nói: “Thượng Thần Thần Nhất từng nói, vị thần trong lòng mỗi người đều phải là bản thân mình chứ không phải ai khác, vì thế ngài ấy đổi tượng của mình thành tượng không có mặt”.

Nghe thấy thế, Diệp Quân im lặng.

Thần Nhất!

Vị Thần này thật sự rất không tầm thường.

Lúc này, ông lão áo đen lấy ra hai thẻ bài gỗ từ trên bàn của Thần, sau đó đưa cho hai người Diệp Quân: “Đây là thẻ học viên của học viên Thần Viện, cũng là thứ tượng trưng thân phận các ngươi sau này. Mỗi tuần có hai tiết Thần Khoá, các ngươi có thể tham gia, cũng có thể không tham gia. Nhưng các ngươi phải tham gia chuyến đi đến Tội Uyên lịch luyện mỗi tháng”.

Diệp Quân thắc mắc: “Tội Uyên?”

Ông lão áo đen gật đầu: “Ở Tội Giới, nơi đó là khu vực Tội Ác, có một nhóm tội đồ độc ác sinh sống, làm học viên của Thần Viện có trách nhiệm giải quyết tội đồ. Hơn nữa sau khi đánh chết tội đồ còn sẽ được thưởng!”

Diệp Quân hơi tò mò: “Thưởng gì thế?”

Ông lão lạnh nhạt nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Ra cửa bên tay phải, có một gian Thần Học Điện, trong điện có một vài thần tịch cơ bản, ngươi có thể đọc qua”.

Diệp Quân gật đầu; “Được”.

Ông lão nói tiếp: “Mỗi năm đều sẽ có một lần thi đấu, trận đấu này có rất nhiều phần thưởng đặc biệt, phải tham gia, vì trận đấu này được xem như một bài kiểm tra, đến lúc đó nếu quá tệ sẽ bị đuổi khỏi học viện”.

Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.

Sau khi ông lão rời đi, Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Diệp An, thấy cô ấy đang nhìn pho tượng không mặt phía xa, hắn hỏi: “Tỷ tỷ?”

Diệp An nhẹ giọng nói: “Đệ thật sự tin rằng trên đời này có thần linh ư?”

Diệp Quân cười đáp: “Không biết”.

Diệp An quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, hắn nhẹ giọng nói: “Vũ trụ rộng lớn, vô cùng vô tận”.

Diệp An gật nhẹ đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân nói: “Đệ muốn đi đọc sách, tỷ có đi không?”

Diệp An lắc đầu: “Ta muốn đi tu luyện”.

Diệp Quân hỏi: “Có cần Tiểu Tháp không?”

Diệp An từ chối: “Không cần”.

Dứt lời, cô ấy xoay người rời đi.

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, tính cách tỷ tỷ vẫn rất lạnh lùng.

Hắn cũng không suy nghĩ nhiều nữa, nhìn thoáng qua tượng vị Thần không mặt kia, sau đó xoay người rời đi.

Rời khỏi Thần Điện, hắn đi tới Thần Học Điện, không có ai ngăn cạn, hắn vừa đi vào trong, cảnh tượng trước mắt chợt thay đổi, trong nháy mắt, hắn đã đứng trong một vùng tinh không vô tận.

Rất yên tĩnh.

Diệp Quân nhìn xung quanh, trong tinh không có những quyển thần tịch đang lơ lửng, khoảng hơn mấy triệu quyển.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, quyển thần tịch ở gần đó bay vào tay hắn, hắn mở ra xem, trong nháy mắt, một tia thần quang bay thẳng vào giữa chân mày hắn, sau đó, vô số tin tức tràn vào đầu hắn.

Làm người tu luyện, đương nhiên bọn họ sẽ không đọc từng trang sách như người bình thường.

Một lúc lâu sau đó, Diệp Quân chậm rãi mở mắt, quyển sách hắn vừa đọc là một quyển tạp ký, nói về câu chuyện người tu luyện tham quan tinh hà vũ trụ.

Diệp Quân phát hiện người ngoài gọi nơi này là thời đại cũ, nhưng người nơi này lại không gọi như thế, họ gọi đây là Thần Giới.

Thần Giới mênh mông rộng lớn, có hai châu lục lớn, lần lượt là Thần Châu và Tội Châu, Tội Châu chính là Tội Giới mà ông lão áo đen trước đó nói tới.

Thấy Tội Giới này, Diệp Quân cố ý tìm mấy quyển thần tịch liên quan đến nó.

Nửa canh giờ sau, cuối cùng Diệp Quân cũng hiểu được chút ít, thì ra năm đó Tội Giới này và học viện Thần đều thuộc về Thần Điện, đúng, không phải Chúng Thần Điện mà là Thần Điện.

Vào thời đại Thần Nhất, chỉ Thần Nhất mới có thể được gọi là Thần, khi đó Thần Nhất là một người tối cao chân chính, cũng là vị Thần duy nhất.
Chương 1132: Hơi thở quen thuộc!

Nhưng sau đó Thần Nhất chết, những cao thủ trong Thần Điện bắt đầu tự mình phong Thần, còn đổi tên Thần Điện thành Chúng Thần Điện.

Mà sở dĩ Thần Điện nội loạn còn vì một nguyên nhân khác, đó là lúc đó Thần Nhất có một vài tuỳ tùng, bọn họ là tín đồ trung thành với Thần Nhất, không cho phép những nguỵ Thần trong Thần Điện phá hỏng trật tự do Thần Nhất sáng lập, nên hai bên xảy ra đại chiến.

Sau trận đại chiến đó, Chúng Thần Điện chỉ có bảy vị Thần còn sống, một người trong đó đi đến Tội Châu, năm người khác tiếp tục ở lại Chúng Thần Điện, còn một người ở lại trong học viện Thần do Thần Nhất sáng lập.

Cũng chính là Viện trưởng Thần Cổ của học viện Thần hôm nay.

Nhưng từ đầu đến cuối vị Thần Cổ này đều chưa từng gọi mình là Thần, cũng không cho phép người của học viện Thần gọi năm vị Thần của Chúng Thần Điện là Thần.

Từ trước giờ học viện Thần chỉ thừa nhận một vị Thần, đó chính là Thần Nhất.

Trong tinh không, Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, đọc nhiều thần tịch lịch sử, hắn cũng hiểu được đại khái rồi.

Sau khi Thần Nhất qua đời, Chúng Thần Điện nội loạn, đến tận bây giờ, mấy cao thủ Chúng Thần Điện còn sống kia vẫn có mâu thuẫn rất sâu sắc.

Đặc biệt là học viện Thần và Tội Giới, hai bên đã như nước với lửa rất nhiều năm.

Hơi hỗn loạn nhỉ!

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, hắn tiếp tục đọc sách.

Hắn không có hứng thú với trận chiến thần quyển này, dù sao sau đó, mẹ của hắn là Tần Quan vẫn sẽ thống nhất toàn bộ vũ trụ.

Khoảng thời gian tiếp theo, mỗi ngày Diệp Quân đều ở Thần Học Điện đọc sách, mà bây giờ, hắn đã hiểu được toàn bộ Thần Giới và đại khái lịch sử của Thần Giới, bao gồm quy tắc của học viện Thần.

Trong học viện Thần chia thành Thần Viện, ngoại viện và nội viện, ngoại viện và nội viện đều thu nhận những thiên tài siêu cấp, nhưng vẫn thua kém Thần Viện rất nhiều.

Tiêu chuẩn nhận học viên của Thần Viên vô cùng vô cùng kinh khủng!

Ở Thần Giới, thiên tài được chia thành tám cấp bậc, lần lượt là tư chất cực phẩm, thiên tài, thiên tài tuyệt thế, yêu nghiệt cái thế, con của Đại Đạo, dị số, người thiên mệnh, biến số.

Muốn gia nhập Thần Viện, tiêu chuẩn thấp nhất chính là con của Đại Đạo.

Phải biết rằng con của Đại Đạo là người có khí vận Đại Đạo hộ thể, người như thế không chỉ có thể theo lành tránh hoạ, còn có thể lấy được phúc nguyên của Đại Đạo, đối đầu với người như thế chẳng khác nào làm trái với trời.

Dị số và người thiên mệnh ở trên càng khỏi phải nói, người như thế đã không thể suy xét theo lẽ thường được rồi.

Nói một cách đơn giản những người như thế chính là bật hack.

Cuối cùng lúc này Diệp Quân cũng hiểu vì sao ông lão áo đen bảo hắn phải khiêm tốn rồi.

Dù hắn cũng là thiên tài, nhưng cũng lắm chỉ xem là cấp bậc người thiên mệnh, mà bên trên còn có biến số nữa.

Biến số là gì?

Chính là tồn tại có cấp bậc vượt qua Đại Đạo.

Người như thế hoàn toàn không nằm trong Đại Đạo.

Không thể không nói, Diệp Quân thấy khá tò mò với thiên tài biến số này, hơn nữa hình như trong Thần Viện cũng có người như thế.

Khi nào có cơ hội phải làm quen mới được!

Diệp Quân thôi suy nghĩ, tiếp tục đọc sách.

Dù hắn có thể hấp thu kiến thức trong sách một cách nhanh chóng, nhưng thật sự có quá nhiều sách, vì thế Diệp Quân đã mất mấy ngày để đọc sách, hắn muốn vào trong Tiểu Tháp đọc, nhưng những thần tịch này chỉ có thể đọc chứ không thể mang đi.

Hắn cũng không muốn để lộ thần vật nghịch thiên như Tiểu Tháp ở nơi này.

Đến một ngày, Diệp An đột nhiên tiến vào, cô ấy đi tới trước mặt Diệp Quân: “Đi đến Tội Giới”.

Diệp Quân hỏi: “Có nhiệm vụ à?”

Diệp An gật đầu.

Diệp Quân buông thần tịch trong tay xuống, sau đó nói: “Đi”.

Dứt lời, hai tỷ đệ rời khỏi học viện Thần.

Trên đường đến Tội Giới, Diệp Quân chợt hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ có gặp những thiên tại khác trong Thần Viện không?”

Diệp An lắc đầu.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Chưa từng gặp luôn sao?”

Diệp An gật đầu: “Thiên tài trong Thần Viện không bị ràng buộc, nên ngoài nhiệm vụ lịch luyện ở Tội Giới mỗi tháng, bọn họ gần như chưa từng xuất hiện”.

Diệp Quân gật đầu: “Hiểu rồi”.

Cũng như hắn mỗi ngày đều ở Thần Học Điện đọc sách, người ngoài muốn gặp hắn e rằng cũng rất khó.

Diệp An chợt nói: “Nơi này không đơn giản, phải cẩn thận một chút”.

Diệp Quân nhìn về phía Diệp An, nét mặt cô ấy rất nặng nề: “Trong học viện có một vài cao thủ rất mạnh, hơn nữa còn có nhiều chỗ rất nguy hiểm”.

Diệp Quân gật đầu: “Đệ biết rồi”.

Diệp An nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Trong Thần Viện có một Kiếm Đạo Viện, nghe nói do Thần Nhất năm đó sáng lập, hơn nữa còn từng để lại một quyển thần điển Kiếm Đạo, sau này đệ có thể đi xem thử”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Thần Nhất này còn tu kiếm à?”

Diệp An lắc đầu: “Không rõ, nhưng có lẽ cao thủ như thế sẽ có hiểu biết về tất cả các đạo”.

Diệp Quân gật đầu: “Cũng đúng”.

Lúc này, Tiểu Tháp chợt nhẹ giọng nói: “Ấy… Hơi thở quen thuộc quá…”
Chương 1133: Nhiệm vụ

“Hơi thở quen thuộc ư?”

Nghe thấy lời của Tiểu Tháp, Diệp Quân nhất thời hơi ngạc nhiên: “Tháp gia, hơi thở quen thuộc gì vậy?”

Tiểu Tháp đáp: “Vào khoảnh khắc khi nãy, ta cảm nhận được một hơi thở quen thuộc”.

Diệp Quân nhìn xung quanh, thần thức trải ra ngoài như một tấm lướt, chẳng mấy chốc, phạm vi mấy triệu dặm xung quanh đã bị bao phủ bởi thần thức của hắn.

Nhưng hắn không phát hiện được gì cả.

Diệp Quân nhíu mày.

Lúc này, Diệp An hỏi: “Sao thế?”

Diệp Quân nói: “Tháp gia nói cảm nhận được một hơi thở quen thuộc”.

Diệp An nhíu mày: “Hơi thở quen thuộc?”

Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn xung quanh, tỏ vẻ nghi ngờ, chẳng lẽ nơi này cũng có người thân của hắn?

Diệp Quân lắc đầu, thôi suy nghĩ: “Đi thôi!”

Hai tỷ đệ biến mất ở cách đó không xa.

Ở một hướng khác.

Có một người đàn ông và một người phụ nữ chậm rãi bước đi.

Người đàn ông hơi nghi ngờ: “Thanh Nhi, vì sao… ta cảm thấy hai người khi nãy hơi quen thuộc vậy?”

Người phụ nữ bình tĩnh hỏi: “Thế sao?”

Người đàn ông gật đầu: “Cảm thấy rất quen thuộc”.

Người phụ nữ hờ hững nói: “Có lẽ là con trai của huynh đấy”.

Người đàn ông thoáng sửng sốt, sau đó cười nói: “Thanh Nhi, muội lại nói đùa rồi”.

Người phụ nữ nở nụ cười thản nhiên, không nói gì thêm.

Người đàn ông nhìn về phía cuối tinh không xa xa: “Đi thôi!”

Hai người nhanh chóng biến mất ở phía xa.



Không lâu sau đó, Diệp Quân và Diệp An đi qua một khu vực tinh không tối tăm đến một cánh đồng hoang vu.

Tội Giới.

Vừa tiến vào Tội Giới, Diệp Quân đã cảm nhận được một hơi thở tà ác.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lên, thi thoảng trong dãy núi phía xa có tiếng đánh nhau vang lên.

Diệp Quân nói: “Đi xem thử”.

Dứt lời, hai tỷ muội biến mất ở cách đó không xa.

Hai tỷ muội nhanh chóng đi tới một dãy núi, vừa tiến vào, hai người đã nhìn thấy một đám người đang vây giết một con yêu thú khổng lồ.

Yêu thú kia có thân người mặt thú, dáng người to lớn, cao cả trăm trượng, hai cánh tay như trụ đá, vung lên khiến núi cao sụp đổ, đất trời rung chuyển.

Giao thủ với nó là hai người đàn ông và một cô gái.

Trong đó còn có một người là kiếm tu.

Điều khiến Diệp Quân kinh ngạc là ba người đều là cao thủ cảnh giới Đế Quân.

Diệp Quân nhìn một người đàn ông trong đó, người này là kiếm tu, gã cầm một thanh kiếm rất to, khá giống thanh kiếm của vị Đại Kiếm Đế Quân trước kia, là kiểu trọng kiểm, mà người đàn ông này cũng tu luyện kiếm đạo theo kiểu bá đạo, một kiếm vung lên có thể khiến đất trời lay động.

Trong ba người, lối đánh của gã là hung hãn nhất, có thể đối đầu trực diện với con yêu thú kia.

Một người đàn ông khác là thể tu, vóc người cao to, trên người tản ra ánh lửa nóng bỏng, hắn ta chắn ngay phía trước để giữ chân con yêu thú kia, thu hút hoả lực.

Còn cô gái kia là một thần thuật sư, hai tay cô ta vung lên, liên tục có thuật pháp bí ẩn đánh về phía yêu thú.

Thần thuật sư!

Đây là một chuyên ngành đặc biệt của Thần Giới, rất cao quý, đứng trên tất cả các chuyên ngành khác.

Sở dĩ nó cao quý là vì nó có thể liên kết thần lực, sau đó mượn thần lực chế tạo ra thần phù, thần phù là một loại bùa chú đặc biệt, uy lực đáng sợ, có thể giúp năng lực của một người tăng mạnh. Có thể nói nếu ngươi có bạn là thần thuật sư, ngươi sẽ phát hiện chiến lực của mình vượt xa người cùng cấp bậc.

Diệp Quân rất tò mò với thần thuật sư, hắn nhìn về phía cô gái kia, hắn phát hiện uy lực thần thuật của người phụ nữ này thật sự rất mạnh, còn mạnh hơn kiếm tu kia, mà rõ ràng con yêu thú cũng khá kiêng dè cô gái, vì nó hoàn toàn không dám đối đầu trực diện với thần thuật của cô ta.

Ba người phối hợp rất ăn ý, dù con yêu thú kia mạnh hơn bọn họ, nhưng nó hoàn toàn bị áp đảo.

Lúc này, Diệp Quân cất lời: “Tỷ tỷ, con yêu thú này là nhiệm vụ của bọn họ à?”

Diệp An gật đầu.

Diệp Quân nhìn mấy người kia, sau đó nói: “Nhiệm vụ của chúng ta là gì?”

Hắn chưa từng hỏi chuyện này là vì hắn cảm thấy nhiệm vụ đó có lẽ sẽ rất dễ với hắn và Diệp An.

Nhưng bây giờ xem ra có lẽ không đơn giản như thế.

Vì ba người trước mắt đều là người của học viện Thần, mà bọn họ chỉ là đệ tử nội viện.

Nhiệm vụ của đệ tử nội viện đã kinh khủng đến thế rồi?

Diệp An bình tĩnh nói: “Chưa xem”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Diệp An, Diệp An nhìn chằm chằm hắn: “Có vấn đề gì à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không có vấn đề”.

Diệp An mở lòng bàn tay, hai quyển trục xuất hiện trong tay cô ấy, cô ấy mở quyển trục, khi nhìn thấy nội dung bên trên, Diệp Quân im lặng.

Giết một con tội thú cấp bậc Thiên Quân.

Yêu thú ở nơi này được gọi thống nhất là tội thú, vì những thứ ở Tội Giới đều có tội.

Đây là quy định của Thần Viện!

Tội thú cấp bậc Thiên Quân.

Diệp Quân im lặng.

Có thể nói là rất khó khăn.

Vì thực lực của con tội thú cấp bậc Đế Quân trước mắt đã không tầm thường rồi, có thể tưởng tượng được tội thú cấp bậc Thiên Quân sẽ kinh khủng đến mức nào.

Diệp Quân cất tiếng hỏi: “Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ thì sao?”

Diệp An đáp: “Có hai sự lựa chọn, một là dùng tiền để thay thế, không nhiều, một Tổ Nguyên là được. Thứ hai là hạ xuống thành học viên nội môn”.

Diệp Quân định hỏi tiếp nhưng lúc này, phía xa chợt vang lên một tiếng nổ, sau đó con yêu thú kia bị một quả cầu lửa đánh trúng, cơ thể bốc cháy, cuối cùng chậm rãi ngã xuống dưới sự tấn công của ba người.

Thắng rồi!

Sau khi giết chết con tội thú kia, ba người đều nở nụ cười.

Một con tội thú cấp bậc Đế Quân, cả cơ thể đều là bảo bối, mà học viện Thần sẽ không lấy những bảo bối này, chẳng những thế còn sẽ thưởng cho ngươi.

Lúc này, người đàn ông thể tu đột nhiên quay đầu nhìn về phía hai người nhóm Diệp Quân, khi nhìn thấy Diệp Quân, hắn ta cười chào hỏi: “Hai người cũng là học viên của học viện Thần sao?”

Giọng nói như chuông lớn, đinh tai nhức óc.

Diệp Quân cười đáp: “Phải”.

Dứt lời, hắn và Diệp An đi tới trước mặt ba người.

Người đàn ông quan sát hai người, sau đó hỏi: “Hai người là học viện của nội viện à?”

Diệp Quân cười nói: “Chúng ta là học viện của Thần Viện”.

Thần Viện!

Nghe thấy lời của Diệp Quân, ba người nhóm người đàn ông thể tu đều thoáng sửng sốt.

Cô gái thần thuật sư kia nhìn thoáng qua Diệp Quân và Diệp An, hơi cau mày.
Chương 1134: Xin chỉ bảo!

Người đàn ông thể tu ngạc nhiên hỏi lại: “Thần Viện ư?”

Học viên nội viện và ngoại viện đều rất tò mò về học viên Thần Viện, vì học viên Thần Viện đều là rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, bình thường bọn họ gần như không thể gặp được.

Mà nghe đồn, học viên của Thần Viện đều giống như bật hack…

Vì thế, sau khi nghe thấy lời Diệp Quân, ba người đều rất kinh ngạc.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Người đàn ông thể tu thoáng do dự, sau đó nói: “Có thẻ học viên không?”

Diệp Quân mở lòng bàn tay, thẻ học viên xuất hiện..

Thấy thẻ học viên của Diệp Quân, người đàn ông thể tu thoáng ngạc nhiên, sau đó nói: “Có thể cho ta mượn xem thử không?”

Diệp Quân gật đầu, đưa thẻ học viên cho người đàn ông thể tu, hắn ta nhận lấy quan sát một lúc, sau đó hưng phấn nói: “Đúng là Thần Viện này, ha ha… Không ngờ lại có thể gặp được học viên của Thần Viện trong truyền thuyết, nghe nói các người đều như bật hack vậy, huynh đệ, có thể để ta thấy huynh bật hack không?”

Diệp Quân: “…”

Thấy vẻ mặt của Diệp Quân, người đàn ông cười ngượng ngùng: “Ta chỉ đùa thôi!”

Sau đó, hắn ta trả thẻ học viên lại cho Diệp Quân, sau đó nói: “Ta tên Vân Tàng, là một thể tu”.

Diệp Quân cười đáp: “Diệp Quân”.

Vân Tàng hỏi: “Hai người cũng đang đi làm nhiệm vụ sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Vân Tàng đang định hỏi tiếp thì người đàn ông kiếm tu bên cạnh chợt cất lời: “Nghe nói học viên Thần Viện đều rất yêu nghiệt, hôm nay gặp Diệp công tử, tại hạ muốn được lĩnh giáo hai chiêu, không biết Diệp công tử có sẵn lòng chỉ bảo không?”

Khiêu chiến!

Diệp Quân nhìn người đàn ông kiếm tu, cười nói: “Chắc là không cần thiết đâu nhỉ?”

Người đàn ông kiếm tu nhướn mày, tỏ vẻ không vui: “Diệp công tử coi thường ta sao?”

Diệp Quân nhíu mày, đang định đáp lời thì Vân Tàng chợt nói: “Cố Trần huynh, đâu cần thiết phải thế”.

Người đàn ông kiếm tu tên Cố Trần nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nghe nói học viên Thần Viện đều rất nghịch thiên, ta muốn tìm hiểu xem có phải thật sự nghịch thiên như thế không”.

Gã luôn rất khinh thường học viên Thần Viện.

Vì trước đây khi gã đến học viện Thần, mục tiêu của hắn chính là Thần Viện, nhưng học viện Thần chỉ cho hắn làm học viên nội viện.

Điều này khiến gã luôn nghi ngờ.

Học viên Thần Viện thật sự mạnh đến thế sao?

Nghe thấy lời của Cố Trần, Vân Tàng sa sầm mặt, cũng không khuyên nữa, vì hắn ta biết đã nói đến mức này rồi, nếu còn khuyên sẽ đắc tội người khác.

Diệp Quân cười nói với Cố Trần: “Nhất định phải giao thủ à?”

Cố Trần nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Đúng thế”.

Diệp Quân gật đầu: “Có thể bắt đầu rồi chứ?”

Cố Trần mở lòng bàn tay, một thanh kiếm xuất hiện trong tay gã: “Có thể rồi”.

Diệp Quân đột nhiên rút kiếm.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm chồng chéo!

Mười lần chồng chéo nghìn tia kiếm!

Vào khoảnh khắc kiếm chém ra, con ngươi Cố Trần chợt co lại, theo bản năng nâng kiếm lên đỡ.

Ầm!

Trong nháy mắt, Cố Trần đã bị đánh bay xa chục nghìn trượng, vừa dừng lại, thân thể gã đã vỡ vụn, chỉ còn lại linh hồn, cùng lúc đó, một thanh kiếm đã chĩa thẳng vào giữa chân mày của gã.

Thua trận.

Cố Trần nhìn Diệp Quân, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Trong đôi mắt xinh đẹp của cô gái bên cạnh cũng tràn đầy nỗi khiếp sợ, cô ta biết thực lực của Cố Trần, hiếm có đối thủ trong cảnh giới Đế Quân.

Nhưng lại bị đánh bại bằng một kiếm?

Vân Tàng cũng rất kinh ngạc, hắn ta nhìn về phía Diệp Quân, thở dài: “Diệp huynh không hổ là học viên của Thần Viện, thực lực… đúng là kinh khủng”.

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Thực lực của Vân Tàng huynh cũng không yếu”.

Vân Tàng lắc đầu cười khổ: “Vẫn còn thua xa Diệp huynh”.

Diệp Quân cười khẽ, sau đó nói: “Vân Tàng huynh, tỷ đệ ta vẫn còn nhiệm vụ, chúng ta hôm nào trò chuyện sau nhé, tạm biệt”.

Dứt lời, hắn và Diệp An xoay người rời đi.

Nhìn hai người Diệp Quân rời đi phía xa, Vân Tàng không nhịn được thở dài một lần nữa: “Kiếm quá mạnh…”

Thật ra lúc đầu hắn ta cũng hơi không phục, vì hắn ta rất tự tin, vì sao hắn ta không thể tiến vào Thần Viện?

Nhưng lúc này, hắn ta đã tâm phục khẩu phục rồi.

Như nghĩ đến điều gì, hắn ta quay đầu nhìn Cố Trần bên cạnh, Cố Trần đang sa sầm mặt, không nói một lời.

Lúc này, cô gái thần thuật sư kia chợt nói: “Chữa lành thân thể rồi chúng ta đi thôi”.

Cố Trần im lặng một lúc lâu mới bắt đầu tu bổ thân thể.

Nửa canh giờ sau Cố Trần tu bổ thân thể xong, ba người rời khỏi Tội Giới, đi tới một tinh không, nhưng lúc này, bọn họ gặp hai người, một nam một nữ.

Người đàn ông mặc áo bào trắng, bên ngoài có màu xanh lục, trông rất thanh tao.

Cô gái mặc váy trắng, cũng rất trang nhã.

Thấy hai người, Vân Tàng đang đi đầu thoáng do dự, sau đó hỏi: “Hai vị cũng là học viên của học viện Thần sao?”

Gần như chỉ có học viên Thần Viện mới có thể đến Tội Châu, vì nơi này rất nguy hiểm, người bình thường hoàn toàn không dám đặt chân đến.

Người đàn ông gật đầu: “Ừm”.

Vân Tàng cười nói: “Người của nội viện hay ngoại viện thế?”

Người đàn ông đáp: “Thần Viện”.

Thần Viện!

Nghe thấy lời của người đàn ông, ba người nhóm Vân Tàng nhất thời sửng sốt.

Lại là Thần Viện?

Lúc này, Cố Trần kia chợt tiến lên, gã nhìn chằm chằm hai người: “Nghe nói người của Thần Viện đều rất yêu nghiệt, tại hạ bất tài, muốn xin chỉ bảo một chút”.

Dứt lời, gã mở lòng bàn tay, một thanh kiếm xuất hiện, sau đó, một luồng kiếm thế mạnh mẽ bao phủ lấy hai người.

Gã không tin người của Thần Viện đều yêu nghiệt như thế!
Chương 1135: Đi tìm hiểu lịch sử

Khiêu chiến?

Nghe Cố Trần nói thế, người đàn ông áo trắng hơi giật mình, bất ngờ.

Người phụ nữ váy trắng lạnh nhạt nhìn Cố Trần, không nói gì.

Thấy hai người đều im lặng, sắc mặt Cố Trần trầm xuống: “Các ngươi coi thường đệ tử nội viện của ta đấy à? Xuất kiếm đi…”

Vừa dứt lời, một thanh kiếm đã kề ngay trước trán gã.

Vẻ mặt Cố Trần cứng lại.

Vân Tàng và người phụ nữ thần thuật sư cũng trợn mắt há mồm.

Bởi vì bọn họ đều không phát hiện ra người đàn ông kia rút kiếm như thế nào…

Người đàn ông áo trắng hờ hững nhìn Cố Trần, xòe bàn tay ra, thanh kiếm kề trước trán Cố Trần bay về tay ông ta, sau đó ông ta đưa người phụ nữ váy trắng đi về hướng xa.

Tại chỗ, nét mặt Cố Trần xám như tro tàn, đầu óc trống rỗng.

Lần đầu tiên, gã còn nhìn thấy Diệp Quân rút kiếm.

Lần này đối phương rút kiếm lúc nào gã còn không biết.

Trực tiếp nghiền ép.

Gã yếu đến vậy sao?

Lúc này, Cố Trần bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.

Sắc mặt Vân Tàng và người phụ nữ thần thuật sư cũng hơi khó coi, Thần Viện đều đáng sợ vậy sao?

Thế này chính là bật hack đó hả?

Khó tin!

Vân Tàng cười khổ, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực và tuyệt vọng, giống như rơi vào vực sâu vô tận, thật sự bất lực và tuyệt vọng.

Đây chính là Thần Viện ư?

Vân Tàng thở dài thườn thượt, cười chua chát.

Bây giờ hắn ta đã biết vì sao bọn họ không thể vào được Thần Viện rồi, vì so với người của Thần Viện, bọn họ còn kém rất xa.

Vân Tàng quay đầu nhìn Cố Trần như mất hồn bên cạnh, nói: “Đi thôi”.

Cố Trần hít sâu một hơi: “Ta sẽ cố gắng vượt qua bọn hắn!”

Vân Tàng gật đầu: “Huynh cố lên”.

Cố Trần trừng mắt nhìn Vân Tàng: “Huynh không tin ta à?”

Vân Tàng vỗ vai Cố Trần, khẽ thở dài: “Đôi khi có một số việc không phải cứ cố gắng là có thể làm được”.

Nói xong hắn ta và người phụ nữ thần thuật sư rảo bước biến mất ở phương xa.

Cố Trần đứng tại chỗ, sắc mặt cực kỳ khó coi.



Tội Giới.

Diệp Quân và Diệp An đến một dãy núi rộng lớn, so với săn giết yêu thú, hắn càng tò mò về Tội Giới này hơn. Bởi vì những miêu tả về Tội Giới trong sách thần ở học viện Thần đều là mặt xấu xa, tàn ác.

Đương nhiên hắn không tin, vậy nên lần này đến Tội Giới, hắn muốn xem thế giới này, tìm hiểu về nó nhiều hơn.

Sách ở học viện Thần ghi chép chính sử.

Nhưng rất nhiều lúc, dã sử mới là chân tướng thật sự.

Lúc này, Diệp An dường như cảm nhận được ý đồ của Diệp Quân, cô ấy chợt hỏi: “Đệ đến đây không phải để săn giết yêu thú à?”

Khoảng thời gian này họ xuyên qua núi non bao la, gặp một số yêu thú cực kỳ mạnh, nhưng Diệp Quân luôn chọn đi đường vòng.

Hơn nữa Diệp Quân còn bảo Tiểu Tháp che giấu khí tức của họ.

Diệp Quân gật đầu: “Tội Giới này cũng có một vị Thần, nhưng Tội Vương lại nói vị thần này là Ác Thần…”

Nói rồi hắn ngẩng đầu nhìn về phía cuối tầm mắt, nhẹ giọng bảo: “Lịch sử năm xưa chắc chắn không đơn giản”.

Diệp An nhìn Diệp Quân: “Đệ có hứng thú với lịch sử đó?”

Diệp Quân cười: “Đúng”.

Diệp An bình tĩnh nói: “Hỏi chủ nhân bút Đại Đạo là tốt nhất”.

Diệp Quân lắc đầu cười: “Đệ thấy chủ nhân bút Đại Đạo cũng có điều giấu chúng ta”.

Hắn và chủ nhân bút Đại Đạo là quan hệ hợp tác, nhưng hắn biết chủ nhân bút Đại Đạo cũng có bí mật. Đương nhiên đây cũng là điều bình thường.

Lúc này Diệp Quân chợt quay đầu nhìn về phương xa, phía cuối tầm mắt loáng thoáng có thể thấy một tòa thành cổ.

Diệp Quân suy nghĩ rồi bảo: “Tỷ, chúng ta đổi trang phục đi”.

Nói xong hắn lấy hai chiếc áo choàng đen ra.

Hai tỷ đệ thay trường bào xong thì tới thành cổ, không biết thành cổ này đã có từ bao giờ, tường thành đã trở nên trắng xóa, bên trên loáng thoáng còn có thể thấy một ít văn tự cổ.

Sau khi hai tỷ đệ vào thành, Diệp Quân nhìn quanh, tòa thành hơi vắng vẻ, mặc dù trên đường có người nhưng rất ít, cũng đều là người tu luyện.

Hai tỷ đệ chậm rãi đi trên đường, người trên đường đều rất cảnh giác với họ.

Chẳng mấy chốc hai người đã đến trước thần điện, trong điện có một bức tượng thần không có mặt.

Nhìn thấy bức tượng thần vô diện này, Diệp Quân hơi nhíu mày, nơi này mà cũng cung phụng tượng thần vô diện ư?

Từ một góc nhìn nào đó, tượng thần vô diện tương đương với Thần Nhất.

Rõ ràng là Tội Giới cũng tôn Thần Nhất làm Thần.

Lúc này một ông lão bỗng từ từ bước ra từ trong thần điện, ông ta mặc trường bào màu đen, tay phải chống gậy, lưng hơi gù.

Ông lão áo đen nhìn hai tỷ đệ Diệp Quân, ánh mắt không mấy thân thiện: “Vì sao không lễ bái?”

Diệp Quân nhìn ông lão áo đen, cười nói: “Thượng Thần Thần Nhất từng nói, vị Thần trong lòng mỗi người nên là chính mình. Nếu đã là chính mình thì tại sao phải lễ bái chính mình?”

Nghe Diệp Quân nói thế, ông lão áo đen hơi giật mình, ông ta quan sát hai người rồi hỏi: “Ngươi là ai?”

Diệp Quân không trả lời mà cùng Diệp An quay người rời đi.

Ông lão áo đen nhìn Diệp Quân, chau mày không biết đang suy nghĩ gì.

Sau khi ra khỏi thần điện, Diệp An nói: “Ta vào tháp của đệ tu luyện, khi nào có đánh nhau thì gọi ta”.

Nói xong cô ấy đi vào Tiểu Tháp.

Diệp Quân lắc đầu cười, hiển nhiên là tỷ tỷ không có hứng thú với lịch sử của Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK