Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3126: Sinh thêm một đứa!

Diệp Quân im lặng một lát rồi nói: “Chuyện tìm người ta sẽ xử lý, thư viện thành Ung Nhung là thư viện đầu tiên mà ta thiết lập, vì vậy phải xây dựng một cách hoàn hảo”.

Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay, một quyển Quan Huyên Pháp chậm rãi bay đến trước mặt Tần Vân: “Đây là Quan Huyên Pháp, nòng cốt của thư viện Quan Huyên chúng ta, ta biết bước đầu khi xây dựng thư viện chắc chắn sẽ có rất nhiều vấn đề, có một vài vấn đề phải giải quyết bằng võ lực…”

Nói đến đây, hắn vung tay, mười hai thị vệ kim giáp xuất hiện.

Diệp Quân lên tiếng: “Bắt đầu từ bây giờ, bọn họ sẽ nghe lệnh ông”.

Tần Vân vội cung kính nói: “Thuộc hạ đã hiểu”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi thấy Diệp Quân đi, Tần Vân bật cười, cười một lúc thì nước mắt lại tuôn rơi…

Phủ Tổng Đốc.

Hôm nay phủ Tổng Đốc vô cùng vắng vẻ, tất cả mọi người đều đã bị Tang Hàn điều đi.

Tang Hàn đang ngồi trong viện đọc một quyển cổ tịch.

Một tiếng bước chân bỗng vang lên từ bên cạnh.

Tang Hàn đóng cổ tịch lại, nhẹ giọng nói: “Cuối cùng ngươi cũng đến rồi”.

Người đó chính là Diệp Quân.

Diệp Quân đi tới ngồi xuống ở chỗ cách Tang Hàn không xa, cười nói: “Tang cô nương, lại gặp nhau rồi”.

Tang Hàn nhìn Diệp Quân bằng vẻ mặt phức tạp, cô ta không ngờ thiếu niên tù nhân trước đây đã nhảy vọt trở thành người đứng đầu vũ trụ này.

Tin tức của cô ta đương nhiên linh hoạt hơn nhà họ Tần và nhà họ Quân, khi Diệp Quân trở về, cô ta đã biết tất cả mọi chuyện, vì thế việc Diệp Quân đến đây cũng không nằm ngoài dự đoán của cô ta.

Diệp Quân nói: “Tang cô nương, ta muốn mở thư viện ở đế quốc, thiết lập trật tự hoàn toàn mới”.

Tang Hàn nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân tiếp tục: “Ta muốn tìm một người có tiếng tăm giúp ta làm chuyện này, vì nó có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức”.

Tang Hàn nói: “Ta có một điều kiện”.

Diệp Quân đáp: “Cô nói đi”.

Tang Hàn đáp: “Không được tàn sát thành viên của hoàng thất”.

Cô ta biết rõ một khi thay đổi triều đại, người của triều đại trước sẽ có kết cục gì.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Tang Hàn hơi ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ Diệp Quân lại đồng ý dứt khoát như thế.

Diệp Quân nói: “Hoàng thất sống hay chết đều không quan trọng với ta, nhưng bắt đầu từ giờ phút này, tất cả của cải của đế quốc đều thuộc về thư viện, bọn họ muốn ở lại đế quốc, ta vẫn cho phép, nhưng không thể gây chuyện, nếu gây chuyện thì sẽ phải chết. Mà cô muốn bọn họ sống thì phải trở thành người bảo đảm cho bọn họ, cô phải giám sát bọn họ, được chứ?”

Tang Hàn gật đầu: “Không thành vấn đề!”

Diệp Quân gật đầu: “Đế quốc rất lớn, ta muốn xây dựng trật tự ở nơi này chắc chắn không thể thuận buồm xuôi gió, nhưng bắt buộc phải làm như thế, ta đã liên hệ với người của ta, sau này họ sẽ đến tiếp quản đế quốc, cô có trách nhiệm phối hợp”.

Đương nhiên hắn sẽ không giao toàn bộ đế quốc rộng lớn vào tay Tang Hàn, Tang Hàn cũng không có năng lực đó, hắn sẽ liên lạc với Toại Cổ Kim, không lâu nữa, Toại Cổ Kim sẽ dẫn theo một nhóm người đến tiếp quản toàn bộ đế quốc, cũng chỉ Toại Cổ Kim mới có năng lực cai quản đế quốc rộng lớn thế này thôi.

Tang Hàn gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Diệp Quân đứng dậy, hắn vốn muốn rời đi, nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn bỗng dừng lại, sau đó xoay người nhìn về phía Tang Hàn: “Tang Hàn cô nương, chắc chắn thành viên của hoàng thất đế quốc đang thấy không cam lòng, cô hiểu ý ta chứ?”

Tang Hàn đáp: “Ngươi yên tâm, nếu bọn họ vẫn chưa nhìn rõ thực tế thì đương nhiên là đáng chết rồi”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó thì lập tức biến mất.

Nét mặt Tang Hàn rất phức tạp, đế quốc cô ta phục tùng cả đời bắt đầu từ hôm nay đã biến mất khỏi cõi đời rồi.

Nếu từ đầu đế quốc lựa chọn Diệp Quân…

Tiếc là sẽ không có nếu.



Sau khi Diệp Quân trở về, lúc này đế quốc cũng đã hiểu là thua trận rồi.

Toàn bộ đế quốc đều bàng hoàng!

Có người buồn, có người vui.

Nhà họ Tần vốn vắng lặng bỗng trở nên náo nhiệt, những người nhà họ Tần rời đi kia bỗng dưng đều trở về.

Mà nhà họ Tần từ vị thế bị người người bắt nạt lúc trước đã nhảy vọt trở thành thế lực chạm vào là bỏng tay ở thành Ung Nhung, cũng có thể nói là ở toàn bộ đế quốc!

Mỗi ngày không biết có bao nhiêu tông môn và thế gia lâu đời đến thăm hỏi nhà họ Tần, muốn làm thân với bọn họ…

Trong đại điện, Tần Vân khéo léo từ chối tất cả khách ghé thăm, ông ta đang bận rộn chuyện của thư viện.

Bây giờ ông ta chỉ có một việc quan trọng, đó là sự nghiệp.

Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên từ ngoài cửa: “Ông nội…”

Tần Vân nhìn sang, người đến là Tần Tuyết.

Tần Tuyết cúi đầu đi vào, không dám nói một lời.

Tần Vân im lặng một lát rồi bỗng bật cười.

Ông ta là người tu đạo, cũng không phải không thể sinh thêm…
Chương 3127: Định số vĩnh hằng

Diệp Quân về lại trong Tiểu Tháp, Tang Mi đang đi dạo loanh quanh nơi đây.

Bởi vì trận cá cược đã kết thúc nên Tiểu Tháp cũng được giải trừ phong ấn.

Tang Mi cũng giống như thường ngày, rất tò mò về Tiểu Tháp, hơn nữa còn thỉnh thoảng tán gẫu với Tiểu Tháp.

Thấy Diệp Quân đến, Tang Mi cười nói: "Diệp Quân tiểu kiếm tu, tháp này của ngươi đúng là lợi hại, ta chưa từng thấy cái tháp nào mạnh như vậy".

Diệp Quân cười nói: "Tang Mi cô nương gọi ta là Diệp Quân là được rồi".

Tang Mi gật gật đầu: "Được, Diệp Quân tiểu kiếm tu".

Diệp Quân: "...”

Tang Mi nhìn xung quanh, khẽ thở dài: "Đây là một loại thời gian hoàn toàn mới đó! Trước đây thời gian là một định số vĩnh hằng, mà bây giờ con số này đã bị phá vỡ!"

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: "Định sổ vĩnh hằng là gì?"

Tang Mi cười giải thích: "Là con số định nghĩa sự tồn tại của vĩnh hằng, vĩnh hằng là bất biến... Thời gian thuộc về định nghĩa này, chúng sinh ở trước mặt nó đều là biến số, vòng lặp sinh ra rồi chết đi, rồi lại từ cái chết mà sinh ra. Thế nhưng thời gian là vĩnh hằng, vĩnh viễn không thay đổi,

Diệp Quân thì thào: “Ra là thế”.

Tang Mi lại nói: “Tái định nghĩa thời gian không đáng sợ, đáng sợ là cho phép hai loại thời gian đồng thời tồn tại. Thường thì thời gian vĩnh hằng sẽ không cho phép có một loại thời gian khác xuất hiện, nhưng bây giờ nó không những cho phép mà còn không bài xích, chứng tỏ người tạo ra thời gian đã trấn áp được định số của thời gian vĩnh hằng”.

Cô ta nhoẻn cười: “Ngươi biết nó có nghĩa gì không?"

Diệp Quân lắc đầu: “Không, nhưng nghe có vẻ lợi hại”.

Tang Mi che miệng cười rộ lên: “Đúng rồi, vô cùng lợi hại, như trong thế tục hay nói là có thể làm cho xương trắng mọc lại thịt đấy”.

Diệp Quân hạ giọng: “Mang tính lật đổ”.

Hai mắt Tang Mi sáng ngời: “Chính xác! Tính lật đổ, hơn nữa không chỉ lật đổ thời gian”.

Diệp Quân tò mò: “Không phải ư?"

Tang Mi gật đầu: “Còn cả không gian nữa”.

Cô ta vẽ một vòng tròn: “Lấy không gian này làm lồng giam, cầm tù 'thời gian' trong đó. Nghĩa là người đó dùng không gian tầng cao hơn phong ấn 'thời gian' cô ta tạo ra. Tiểu kiếm tu, ngươi có biết hành động này của cô cô ngươi đã lật đổ Đại Đạo vũ trụ, định số khởi nguyên không?"

Diệp Quân không nói gì.

Tang Mi cười: “Đúng là lợi hại thật, hơn ta một chút”.

Diệp Quân nheo mắt: “Cô cũng lợi hại lắm sao?"

Tang Mi cười toe: “Cũng còn được, dù sao đánh nhau chưa chết lần nào”.

Diệp Quân: “...”

Tang Mi lại nói: “Tiểu Tháp còn nói cô cô ngươi chỉ tùy tiện làm ra, nói cách khác hành động đó mang ý nghĩa lật đổ với chúng ta, nhưng với cô ta thì chỉ là một cái phất tay mà thôi”.

Diệp Quân cười: “Tang Mi cô nương từ nơi nào đến?"

Hắn vô cùng tò mò về lai lịch cô gái này.

Tang Mi: “Đã nói ta đến từ Dinh Thự rồi, mà nơi ấy ở xa lắm, ngươi bây giờ... nói chung cũng đi được, nhưng ta không khuyến khích”.

Diệp Quân: “Vì nguy hiểm sao?"

Tang Mi gật đầu: “Nguy hiểm là một, mà ngươi đi theo ta là hai”.

Diệp Quân hạ giọng: “Cô...”

Tang Mi cười: “Đúng đấy, ta trốn nhà đi mà”.

Diệp Quân tò mò: “Thế cô làm gì ở đó?"

Tang Mi chớp mắt: “Ta không nói được không?"

Diệp Quân: “Vì sao?"

Tang Mi chân thành đáp: “Ta không muốn nói, nhưng cũng không muốn gạt ngươi.'

Diệp Quân: “...”

Tang Mi đùa: “Yên tâm, ta không ăn ở không đâu. Ta biết nhiều thứ lắm, có thể giúp ngươi nhiều điều. Về lai lịch thì ta thấy ngươi cũng không cần quá lo lắng, vì đại bá lẫn cô cô của ngươi đều rất lợi hại, ta mà muốn làm gì là ngươi gọi họ đến liền”.

Diệp Quân nghiêm mặt: “Ta sẽ không dựa dẫm vào ai hết, ta chỉ dựa vào chính mình thôi!"

"Ồ”.

Tang Mi chớp mắt: “Rồi rồi, hiểu mà”.

Diệp Quân: “...”

Tiểu Tháp: “...”

Diệp Quân gọi Ấn Thần Linh xuất hiện, hỏi Tang Mi: “Cô là người đưa nó cho tiền bối Cổ Đạo Thiên?"

Cô ta gật đầu: “Đúng vậy. Ông ta chết rồi à?"

Diệp Quân gật đầu.

Tang Mi thở dài: “Ta đã nói ông ta không chống lại được sinh linh bên trong đâu, dặn đừng bảo hổ lột da, nào ngờ ông ta không nghe”.

Bảo hổ lột da?

Rõ ràng là chỉ Tông Tín.

Tông Tín: “...”

Diệp Quân: “Cái ấn này là của cô hay của ai?"

Tang Mi cười: “Không phải của ta, do ta cướp... à nhầm, nhặt được”.

Diệp Quân: “...”

Tang Mi bật cười: “Nó vui lắm ấy. Ngươi biết cách chơi không?"

Diệp Quân lắc đầu: “Không biết”.

Tang Mi bỗng chộp lấy cái ấn rồi dẫn Diệp Quân đi vào lòng vũ trụ. Cô ta chạm nhẹ vào ấn, khiến hàng tỉ tia sáng vàng bắn ra rồi bùng nổ như pháo hoa chói lòa.

Diệp Quân: “...”

Tông Tín: “...”

Tang Mi nhìn pháo hoa nổ tưng bừng trong lòng vũ trụ mà than thở: “Vui thật nhỉ?"

Diệp Quân: “...”
Chương 3128: Văn hóa thối nát

Tang Mi vỗ vai hắn: “Tiểu kiếm tu à, người tu đạo chúng ta tuy trường thọ nhưng cũng phải biết vui chơi, hiểu chưa? Bằng không thì có vô địch vũ trụ cũng có ý nghĩa gì chứ? Sống trên đời, vui vẻ là quan trọng nhất!"

Diệp Quân gật gù: “Cũng có lý”.

Tang Mi nháy mắt: “Ta còn biết nhiều chỗ vui lắm nè, để hôm nào dẫn ngươi đi”.

Diệp Quân cười khổ: “Nhưng ta còn việc phải làm”.

Tang Mi cười: “Thành lập trật tự mới chứ gì?"

Diệp Quân gật đầu: “Phải... Hay là cô cũng làm với ta? Thành lập trật tự cũng là chơi đấy!"

Tiểu Tháp: “...”

Tông Tín nhủ thầm: “Vãi thật, thằng ranh này không đùa được đâu”.

Tang Mi mở to mắt, nụ cười mang theo vẻ sâu xa.

Diệp Quân biết ngay cô ta đã đoán được ý đồ của mình, bèn lắc đầu cười.

Bỗng Tang Mi nói: “Cũng có thể, nhưng ta phải biết về trật tự của ngươi đã”.

Diệp Quân nghĩ một hồi rồi lấy Quan Huyên Pháp ra đưa cho cô ta. Tang Mi nhìn một lượt rồi hỏi: “Dùng pháp lý để cai trị?"

Diệp Quân gật đầu.

Tang Mi cười: “Muốn như vậy thì... phải giết người giàu, giúp người nghèo!"

Diệp Quân nheo mắt.

Tang Mi nhìn quyển sách trong tay: “Trông thì dày đấy, nhưng tổng kết lại thì dùng bảy chữ thôi”.

Diệp Quân: “Đó là gì?"

Tang Mi nói: “Cẩm nang tự cứu của kẻ yếu”.

Diệp Quân siết chặt tay.

Tang Mi bật cười: “Ngươi vẫn còn mù mờ về Đại Đạo lắm, tiểu kiếm tu”.

Diệp Quân hỏi: “Sao cô lại nói vậy?"

Tang Mi suy nghĩ rồi nói: “Dùng cách khác thì ngươi hoàn toàn không hiểu gì về xã hội, kinh tế, khoa học và xã hội. Quan Huyên Pháp này đặt nòng cốt ở cứu giúp quần thể yếu thế, xây dựng quốc gia lý tưởng dựa trên chúng sinh bình đẳng. Nhưng ngươi có nghĩ nó đã vi phạm 'Đạo' hay không?"

Diệp Quân càng không hiểu: “Vi phạm Đạo?"

Tang Mi gật đầu: “Chúng ta sống trong thế giới võ giả, cốt lõi của nó là gì? Vì Đại Đạo, vì trường sinh. Trong quá trình đó, tài nguyên là thứ để tranh giành cướp đoạt, từ đó chúng ta phải cạnh tranh, mà cạnh tranh sẽ sinh ra mạnh-yếu, giàu-nghèo, đây là cái hiển nhiên của Đại Đạo. Nếu không có cạnh tranh thì sẽ thế nào?"

Diệp Quân đáp: “Văn minh sẽ trì trệ một chỗ”.

Tang Mi gật đầu: “Vì tài nguyên mà con người phấn đấu để trở nên mạnh hơn. Họ nghiên cứu, sáng tạo, thay đổi, từ đó văn minh sẽ đi lên. Nếu mọi tài nguyên do ngươi nắm giữ và phân phối thì người bên dưới còn động lực gì nữa?"

Diệp Quân nhíu mày im lặng.

Tang Mi: “Cạnh tranh là điều kiện tất yếu để văn minh phát triển, bằng không văn minh sẽ đứng lại tại chỗ. Nhưng cạnh tranh tất sẽ sinh ra giàu nghèo mạnh yếu, tiểu kiếm tu ngươi đã nghĩ đến chưa?"

Diệp Quân lắc đầu.

Tang Mi mỉm cười: “Vậy nói về văn hóa đi. Ngươi muốn lập nên một trật tự mới, vậy tính chất văn hóa của nó là gì? Những người sống trong nó có bằng lòng tuân theo không? Nếu không... thì có khác gì trước kia khi kẻ mạnh làm vua? Khi ngươi mạnh thì ngươi có thể trấn áp, nhưng khi trở nên yếu rồi thì ngươi lấy gì để quản lý họ đây?"

Diệp Quân: “Tính chất văn hóa là gì?"

Tang Mi: “Nói vĩ mô thì là phụng theo Nho đạo, nghiên cứu 'trung dung', xử sự theo 'trí hòa' - chính là tính chất bối cảnh văn hóa của một nước. Nói vi mô thì hầu rượu xu nịnh cũng là một loại văn hóa”.

Diệp Quân: “...”

Tang Mi: “Ngươi đang nghĩ nó chẳng ra gì đúng không?"

Diệp Quân gật đầu.

Tang Mi cười: “Nhưng không có nó thì lại không được. Trong bối cảnh người người đều uống rượu để xun xoe này, ngươi không làm theo thì không đi đến đâu được cả”.

Diệp Quân không biết phản bác thế nào.

Tang Mi lại nói: “Chưa kể văn minh khác nhau thì văn hóa và chế độ cũng khác nhau. Ngươi nếu không giải quyết những vấn đề này thì có lập nên trật tự, thứ mà họ thần phục cũng chỉ là sức mạnh của ngươi, tuyệt đối không thể lâu dài”.

Cô ta thoáng dừng lại: “Mà mỗi một trật tự đều có một tính chất văn hóa nâng đỡ nó. Ngươi đang dùng sức mạnh để khuất phục họ, đây là văn hóa áp chế, và bọn họ sẽ học theo ngươi. Ngươi ép họ tuân thủ trật tự thế nào, họ sẽ dùng cách tương tự để ép người bên dưới tuân theo 'trật tự' của họ. Ví dụ như ngươi háo sắc chẳng hạn, thì bọn họ cũng sẽ hùa theo. Cho dù bản thân không háo sắc, họ cũng sẽ làm theo ngươi, thậm chí còn dữ hơn ngươi”.

Diệp Quân: “...”

Tang Mi bật cười: “Đúng, những tính chất này chẳng ra gì, nhưng nó lại là đạo sinh tồn của xã hội. Ngươi hiểu chuyện, ngươi biết cách chơi là có thể đi xa hơn, hòa nhập tốt hơn. Bằng không thì ngươi chỉ là một người tốt cả đời không cưới được vợ thôi”.

Diệp Quân: “...”

Tang Mi: “Đạo tự cứu của kẻ yếu... Không phải chụp mũ, nhưng hầu hết đều là ô hợp ghép lại, không màng giới hạn. Ngươi muốn lập nên trật tự để thế giới này tốt đẹp hơn thì phải khiêu chiến mọi văn hóa và nhân tính thối nát của xã hội, lại còn phải tạo nên chế độ và văn hóa mới”.

Diệp Quân nói: “Ta biết nó rất khó, nhưng ta tin ta sẽ làm được”.

Tang Mi chớp mắt: “Thật chứ?"

Diệp Quân gật đầu.

Tang Mi cười hì hì: “Một chồng nhiều vợ cũng là văn hóa thối nát đấy. Này tiểu kiếm tu, ta thấy ngươi đã mất nguyên dương từ lâu, hiển nhiên đã không còn là trai tân, mà lấy điều kiện của ngươi chắc chắn không chỉ có một cô. Vậy chính ngươi có thể đi đầu làm gương, chỉ lấy một cô làm vợ, bỏ hết mấy cô khác để diệt trừ văn hóa này được không?"

Diệp Quân: “...”

Tiểu Tháp: “...”

Tông Tín: “...”
Chương 3129: Thất hứa

Ngây ngẩn!

Diệp Quân sửng sốt.

Không chỉ Diệp Quân mà Tiểu Tháp và Tông Tín cũng ngơ ngác.

Người phụ nữ này… đáng sợ thật.

Tang Mi nhìn vẻ mặt cứng đờ của Diệp Quân, bật cười: “Được rồi, ta không đùa với ngươi nữa”.

Đây rõ ràng là xuống nước với Diệp Quân, không muốn khiến Diệp Quân khó xử.

Diệp Quân bỗng nói: “Mặc dù ta không làm được nhưng có thể lập ra pháp luật, từ sau thế hệ ta, đàn ông chỉ được lấy một vợ”.

Tiểu Tháp: “…”

Tông Tín nói: “Hay đấy… thật vô sỉ…”

Diệp Quân: “…”

Nụ cười trên môi Tang Mi cứng đờ, không ngờ da mặt kiếm tu trước mặt này lại dày như vậy.

Tang Mi lắc đầu cười nói: “Thật ra cũng không có ý nghĩa gì cả, cho dù là vũ trụ văn minh hay bản chất nền tảng văn hóa… đương nhiên người có tiền và có quyền được hưởng thụ nhiều hơn người bình thường, cho dù ngươi lập ra pháp luật, ngoài mặt họ không làm nhưng trong âm thầm thì sao?”

Diệp Quân lặng thinh.

Tang Mi cười nói: “Tiểu kiếm tu Diệp Quân, đừng suy nghĩ nhiều, nói chung suy nghĩ này của ngươi là hay, trong vũ trụ này thật sự có rất ít người có thể nghĩ được như ngươi, có vài người muốn thống nhất cả vũ trụ cũng chỉ là muốn bóc lột cả vũ trụ để bản thân đạt đến cấp bậc cao hơn. Còn ngươi có thể toàn tâm toàn ý lo nghĩ đến các sinh linh trong vũ trụ này, đây là một chuyện cực kỳ hiếm có, hơn nữa vũ trụ đã loạn lạc nhiều năm như vậy, ngươi không thống nhất được thì những người khác cũng sẽ thống nhất thôi, so ra thì ta vẫn xem trọng ngươi, ít nhất ngươi cũng chỉ có thêm mấy người vợ thôi, chứ sẽ không lợi dụng toàn bộ vũ trụ”.

Diệp Quân: “…”

Tang Mi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua dải sáng vàng rải rác xung quanh, cười nói: “Tiểu kiếm tu Diệp Quân, ta cũng không bất mãn với ngươi, thân phận của ta hơi đặc biệt, cho nên đã từng gặp và thấy rất nhiều chuyện và những người kỳ lạ trong vũ trụ này, nhưng ta chưa từng ai như cô cô của ngươi, ta khá tò mò về bà ấy nên ta muốn đi theo bên cạnh ngươi một thời gian, tất nhiên như ta đã nói trước đó, ta không lợi dụng ngươi, với sự hiểu biết của ta thì hẳn là vẫn có thể giúp được gì đó cho ngươi”.

Diệp Quân hơi thắc mắc: “Còn nữa không?”

Tang Mi nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Khá tò mò về trật tự của ngươi, ta đã từng thấy quá nhiều người có ước mơ nhưng cuối cùng lại sống thành những kẻ mà họ từng rất ghét, ta khá tò mò không biết ngươi có trở thành người như thế khi đến ngày đó không”.

Diệp Quân lại hỏi: “Tang Mi cô nương, mạo muội hỏi một câu, trước kia cô làm gì?”

Tang Mi nói: “Trước kia ta làm… ôi trời, ta quên mất rồi”.

Diệp Quân: “…”

Tang Mi xòe tay ra, nghiêm túc nói: “Ta quên thật rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta tin cô, đổi câu hỏi khác, cô quen với chủ nhân Bút Đại Đạo sao?”

Tang Mi cười nói: “Ta không quen ông ta, nhưng ta từng nghe nói về ông ta”.

Diệp Quân sầm mặt, hắn không ngờ Tang Mi này lại từng nghe nói về chủ nhân Bút Đại Đạo, người này lăn lộn cũng tốt đấy.

Tang Mi lại nói: “Ta còn biết một chuyện mà người khác không biết của ông ta nữa”.

Diệp Quân nhìn Tang Mi, Tang Mi cười nói: “Nghe nói ông ta có phân thân trên toàn vũ trụ, hơn nữa thực lực cũng khá tốt”.

Diệp Quân nhíu mày: “Có phân thân trên toàn vũ trụ?”

Tang Mi gật đầu nói: “Ông ta là một sự tồn tại rất đặc biệt, thật ra cũng giống ngươi, đều là những người rất khó để giết. Hơn nữa, rất trùng hợp là hai ngươi đều là sự tồn tại đặc biệt có thể giết lẫn nhau… thật sự rất trùng hợp”.

Diệp Quân lặng thinh, hắn biết chủ nhân Bút Đại Đạo rất khó để giết, nhưng lại không biết mình có thể giết chết người này.

Chắc chắn là cách thức không đúng.

Phải nghiên cứu mới được.

Mặc dù hiện giờ chuyện giữa hắn và chủ nhân của Bút Đại Đạo đã kết thúc, nhưng hắn biết nếu bây giờ kết thúc, chủ nhân Bút Đại Đạo chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.

Tang Mi nói tiếp: “Còn tại sao ông ta không thể giết được chắc là thuộc về “Đạo”, rất khó giải thích, sau này có thời gian chúng ta sẽ nói đến”.

Diệp Quân không suy nghĩ nữa, nói: “Tang Mi cô nương, vậy cô có biết ý chí Thần Minh không?”

Tang Mi gật đầu: “Cũng biết một chút, có vài ý tưởng của cô ta giống hệt với ngươi, dĩ nhiên Đạo Trật Tự nói chung thì vẫn hơi không giống”.

Diệp Quân hỏi tò mò: “Ý tưởng nào?”

Tang Mi cười nói: “Sau này rồi hẵng nói đến những chuyện này”.

Diệp Quân thấy cô ta không muốn nói nhiều, thế là gật đầu: “Ừ”.

Nói chuyện với Tang Mi một lát, Diệp Quân rời khỏi đó, họ đến một tinh vực.

Có mười mấy cường giả cảnh giới “Thần” đứng cách trước mặt họ không xa.

Chính là cường giả dị vực đồng ý đến chi viện cho hắn trước đó.

Người áo đen đi đầu nhìn Diệp Quân, vẻ mặt hơi cảnh giác.

Rõ ràng họ đã biết chuyện Diệp Quân muốn gia nhập vào Chúng Thần Điện.

Diệp Quân cũng biết chắc chắn Tông Tín đã thông báo cho họ, hắn nhìn người áo đen đi đầu, cười nói: “Tiền bối, các ông đã biết chuyện ta muốn gia nhập vào Chúng Thần Điện, nhưng các ông vẫn đến đây, chắc hẳn là có ý kiến gì đó phải không?”

Người áo đen đi đầu trầm giọng nói: “Diệp công tử, làm người phải giữ chữ tín, cậu đã đồng ý với bọn ta… muốn lật đổ Chủng Thần Điện, cậu… không thể thất hứa chứ”.
Chương 3130: Phong ấn

Diệp Quân nói: “Tiền bối, ông nghĩ với thực lực hiện tại của dị vực, có thể lật đổ được Chúng Thần Điện không?”

Người đàn ông áo đen lắc đầu: “Không thể, nhưng nếu có thêm cậu, chúng ta sẽ có cơ hội”.

Diệp Quân cảm thấy hơi đau đầu, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Không giấu gì tiền bối, con đường này của ta có quá nhiều bất lợi, lần này ta không muốn lại nằm ở thế bất lợi nữa”.

Sắc mặt người đàn ông áo đen hơi khó coi.

Diệp Quân cười nói: “Chúng ta muốn lật đổ một thế lực, nếu không thể đánh bại hắn bằng thực lực, vậy thì vẫn còn một cách”.

Người đàn ông áo đen hơi thắc mắc: “Cách gì?”

Diệp Quân nói: “Gia nhập vào đó, làm tan rã từ bên trong, khi thế giới bên ngoài không thể phá vỡ được bất kỳ thế lực lớn mạnh nào thì chỉ có thể phá vỡ từ bên trong”.

Mấy người đó đều sửng sốt.

Diệp Quân nói: “Hoặc thay thế nó từ bên trong”.

Đám người người đàn ông áo đen nhìn nhau, nói thế… hình như cũng chẳng có gì sai cả.

Diệp Quân nói tiếp: “Với thực lực hiện tại của chúng ta, đối đầu với họ cũng giống như chọi trứng vào đá, làm như vậy là không khôn ngoan, thế nên ta đã chọn gia nhập vào họ…”

Nói rồi hắn nhìn đám người người đàn ông áo đen: “Nếu các ông đồng ý thì có thể hợp tác với ta, nếu không đồng ý cũng không sao cả, chúng ta hợp thì đi cùng nhau, không hợp thì giải tán, các ông chọn đi”.

Mọi người đều lặng thinh.

Thật ra họ đã không có sự lựa chọn nào khác, vì Diệp Quân biết được không ít tình hình bên trong của họ…

Người áo đen đi đầu nhìn Diệp Quân: “Bọn ta tin Diệp công tử”.

Diệp Quân gật đầu: “Không lâu sau nữa ta sẽ đến Chúng Thần Điện, nhưng nơi này đã là địa bàn của ta, điều duy nhất có thể uy hiếp được nơi này chỉ có điểm giao Hư Chân, thế nên ta cần ông trấn giữ nơi này giúp ta, không lâu nữa người của ta sẽ đến tiếp quản nơi này, đến lúc đó ông sẽ nghe theo chỉ huy của cô ta, các ông nghĩ thế nào?”

Người áo đen im lặng một lúc, gật đầu: “Không thành vấn đề”.

Diệp Quân nói: “Được”.

Nói rồi hắn cũng không ở lại thêm, xoay người biến mất ở tận cuối tinh hà.

Diệp Quân đi rồi, một cường giả phía sau người áo đen trầm giọng nói: “Đại ca, chúng ta tin hắn thật sao?”

Người áo đen khẽ nói: “Chỉ có thể tin hắn”.

Cường giả đó khó hiểu: “Tại sao?”

Người áo đen nói: “Hắn biết rõ tất cả nội tình của chúng ta, không tin hắn thì có thể thế nào?”

Cường giả đó: “…”

Người áo đen nói tiếp: “Hơn nữa hắn tu luyện chính là Đạo Trật Tự… dù sao Đạo Trật Tự cũng là muốn thiết lập trật tự của mình, thế nên hắn nhất định sẽ lật đổ ý chí Thần Minh, chúng ta chỉ có thể đợi”.



Diệp Quân vốn dĩ muốn chờ Toại Cổ Kim ở vũ trụ này, nhưng khi biết họ phải mất mấy tháng mới đến được đây, hắn chỉ có thể từ bỏ.

Mặc dù chủ nhân Bút Đại Đạo đã đi, nhưng hắn biết chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Có lẽ lần gặp sau chủ nhân Bút Đại Đạo sẽ có bất ngờ lớn cho mình.

Còn có ý chí Thần Minh này…

Và nhân quả của Tang Mi cô nương…

Đương nhiên, hiện giờ những chuyện này không phải là chuyện quan trọng nhất với hắn, mà quan trọng nhất là bây giờ hắn phải học hỏi được trật tự của ý chí Thần Minh.

Ý chí Thần Minh có thể mạnh như vậy, có nhiều cường giả cảnh giới “Thần” đi theo như thế chắc chắn có điểm độc đáo.

Như Tang Mi cô nương đã nói, bây giờ hắn biết quá ít về khoa học xã hội, văn hóa, chế độ v.v., mà muốn thiết lập một trật tự hoàn toàn mới, tất nhiên với tư cách là người lãnh đạo, hắn không thể nông cạn như vậy, càng không thể chỉ biết đánh nhau, phải học hỏi.

Có vài thứ có thể học được từ trong sách, nhưng có vài thứ chỉ có thể thực hành.

Mục tiêu hắn đặt ra cho mình lần này rất đơn giản, là đi du học ở Chúng Thần Điện, tìm hiểu chế độ của người khác, tìm hiểu văn hóa của người khác.

Kiên quyết không khoe mẽ.

Kiên quyết không vả mặt.

Cố gắng khiêm tốn, cố gắng không bị nhắm đến.

Ngay lúc này thời không ở đằng xa bỗng rung chuyển, cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Quân, hắn nhìn phía xa, thời không nứt ra, sau đó một người đàn ông bước ra.

Nhìn thấy người đến, Diệp Quân sửng sốt, người đến là Cổ Bàn.

Diệp Quân nhận ra Cổ Bàn không phải là bản thể.

Diệp Quân hơi khó hiểu.

Cổ Bàn chạy đến trước mặt Diệp Quân, cười khổ: “Diệp huynh, phải nhờ huynh đi với ta một chuyến rồi”.

Diệp Quân nói: “Sao thế?”

Cổ Bàn cười khổ: “Phong ấn của ta mạnh hơn rồi”.

Diệp Quân đầy thắc mắc: “Mạnh hơn?”

Cổ Bàn gật đầu: “Là do cô cô của huynh làm…”

Diệp Quân càng nghe càng cảm thấy mờ mịt.

Cổ Bàn kéo hắn đi: “Mặc kệ đi, đừng nghĩ nhiều, huynh đi với ta đi…”

Nói rồi gã kéo Diệp Quân biến mất ở đằng xa.

Trên đường đi, Diệp Quân hơi tò mò: “Cổ huynh, Mật Phật đó là…”

Cổ Bàn nói: “Là cha ta”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao ông ta lại phong ấn huynh?”

Cổ Bàn lạnh nhạt nói: “Sớm muộn gì ta cũng giết ông ta”.

Diệp Quân quay sang nhìn Cổ Bàn, Cổ Bàn nói: “Cha bất nhân, con sẽ giết hắn, huynh nói xem ta nói thế có lý hay không?”

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Chuyện này…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK